Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Chương 10:
Trần Quế Hoa, chủ gia đình quyết định an bài nhiệm vụ:
- Lục Gia Bình, anh đem cá của bọn nhỏ mang về xử lý, bằng không không sống được. Ngày mai khẳng định bị hỏng. Lão đại trông nom Đường Đường, lão nhị giúp mẹ châm lửa, lão tam lão tứ đi tắm rửa đi, nhìn xem hai đứa dơ bẩn, mẹ cũng không thèm.
Lục Cảnh Quốc không vui:
- Mẹ, vì sao không phải là con trông Đường Đường, Đường Đường ưa thích con nhất. Mẹ an bài vậy không công bình.
Trần Quế Hoa vung tay vỗ lên đầu lão nhị:
- Con nghịch ngợm còn kém lên trời đâu, mẹ dám đưa cho con giữ em sao, đừng quên hôm nay em mới bị té ngã. Phải để lão đại trông mẹ mới yên tâm, nhanh cút đi châm lửa.
Lục Đường Đường dựa trong lòng đại ca nhìn thấy nhị ca bị mẹ đánh chạy loạn, bật cười khanh khách.
Lão nhị vừa ôm đầu vừa đùa giỡn làm mặt quỷ:
- Mẹ, mẹ xem Đường Đường nhìn thấy con mới cao hứng, mẹ còn cướp đi niềm vui con mang đến cho Đường Đường!
Trần Quế Hoa nhìn thấy con út cười thật vui vẻ, bình tĩnh đứng đó một lúc lâu, xoay người đi vào bếp:
- Vậy con chơi với Đường Đường đi, để cha con châm lửa cho mẹ.
Lục Cảnh Quốc lập tức kêu lên:
- Tốt lắm, con bảo chứng làm cho Đường Đường thật vui vẻ.
Lục Gia Bình:
-? Anh còn chưa làm cá xong, lại phái thêm công việc cho anh?
Lục Cảnh Hoa ôm em trai lên giường, lại lo lắng mở mền đem em trai đặt ngồi lên:
- Lão nhị, em canh chừng Đường Đường, anh đi thay bộ quần áo.
Lão nhị vỗ ngực bảo chứng:
- Ca, anh còn lo lắng em sao, anh đi đi, em bảo đảm Đường Đường sẽ không thiếu một cọng lông.
Lục Cảnh Hoa "ân" một tiếng, lại dỗ dành:
- Đường Đường chơi với nhị ca một chút, đại ca đi thay quần áo, lập tức trở về, em ngoan ngoãn được không.
Lục Đường Đường gật gật đầu, nhìn đại ca cười cười, quay qua nhị ca kêu a a.
Thật phiền nha, tới khi nào mình mới có thể nói chuyện được bình thường! Nếu không phải mình có thể kêu ba mẹ, phỏng chừng còn tưởng bản thân là người câm.
Thai song sinh tắm rửa xong chạy vào phòng, cầm trái cây đưa cho em trai:
- Em trai, ăn này đi, ngọt lắm.
Lục Cảnh Quốc trừng mắt:
- Hắn có thể ăn được sao, còn chưa mọc răng nữa. Mắc nghẹn làm sao bây giờ? Lấy đi đi, hai đứa tự mình ăn.
Thai song sinh cũng không thất vọng, đem trái chòi mòi bỏ vào túi tiền, cười nói:
- Chờ khi nào em trai học biết đi đường, tam ca đưa em đi hái, hái nhiều hơn.
- Tứ ca cũng đưa em đi, anh biết ở đâu có trái chòi mòi nhiều nhất. Còn có trái chùm bao, chờ em mọc răng, anh hái hết về cho em.
Lục Cảnh Cường nhìn khối u trên trán em trai, đau lòng nói:
- Khối u này còn chưa giảm sưng, phải đau bao nhiêu a. Cha thật là, sao có thể làm em trai vấp té.
Lục Cảnh Phú thở dài nói:
- Ngày đó tiểu Hổ đầu ngã trầy đầu gối, hắn khóc còn thật lâu đâu. Đường Đường còn nhỏ như vậy, còn bị đụng vào đầu, khẳng định cũng khóc.
Lục Cảnh Quốc nghĩ thầm: Ai nói không phải chứ, sưng lớn như vậy, khi đó em trai phải đau tới bao nhiêu.
Lục Đường Đường nhìn thấy mấy anh trai cau mày lo lắng, leo tới chỗ cửa sổ "A, a" vỗ vỗ, em bị đụng chỗ này, hiện tại không còn đau nữa.
Ai biết mấy anh trai không hiểu được, còn tưởng hắn đang cáo trạng đâu. Mấy người thay phiên nhau đánh lên cửa sổ, trong miệng còn không ngừng mắng mỏ.
- Tại mày đụng Đường Đường nhà tao, tao đánh chết mày.
- Đường Đường, anh trai giúp em báo thù, đánh nó!
Lục Đường Đường:
- Các anh đây là dỗ con nít sao!
Lục Cảnh Hoa thay xong quần áo trở về, chứng kiến mấy đứa em vây quanh chỗ cửa sổ, hắn lên giường ôm em út đặt lên đùi, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, đều vây ở đây làm gì vậy?
Lục Cảnh Quốc cười nói:
- Đường Đường vừa mới cáo trạng với tụi em, còn tự mình đánh bệ cửa sổ đâu.
Lục Cảnh Hoa nghĩ bộ dạng khả ái của em trai, ôm hắn hôn một cái.
Lục Cảnh Hoa nhìn nhìn bệ cửa sổ, nghĩ lại chờ lấy đồ vật bọc lại bệ cửa sổ mới tốt. Như vậy dù em trai tiếp tục không cẩn thận đụng vào, cũng không bị ngã nghiêm trọng như hôm nay.
Lúc ăn cơm, Lục Gia Bình nói:
- Ngày mai anh cần vào núi, một tuần mới về. Tụi con ở nhà giúp mẹ làm việc, đừng mãi nghĩ ra ngoài điên chơi. Có việc gì cho lão đại đi quân khu tìm Vương doanh trưởng, buổi chiều cha đã nói qua với hắn rồi.
Lục Cảnh Hoa gật đầu:
- Cha, cha yên tâm đi. Con sẽ chiếu cố cho mấy đứa em.
Trần Quế Hoa thúc giục:
- Anh nhanh ăn cơm, ăn xong rồi đi nghỉ ngơi. Chuyện trong nhà anh không cần quant âm, có Đường Đường, mấy đứa nhỏ khẳng định sẽ không chạy ra ngoài điên chơi.
Lục Cảnh Cường nhấp một hớp cháo, đắc sắt nói:
- Đúng rồi, cha cứ nhìn mà xem, tụi con khẳng định sẽ không làm em trai té ngã như cha làm đâu.
Tay Lục Gia Bình siết chặt, con khỉ con, thật muốn thu thập hắn một trận.
Buổi tối nằm trên giường Lục Đường Đường cân nhắc lại, cha cần vào núi, mình có thể chuẩn bị cái gì cho cha mang theo? Đại ca nói trong núi nhiều gà rừng, không cần lo lắng không có thịt ăn.
Còn có quân y đi theo, cũng không sợ cha gặp nguy hiểm. Còn có gì cần chuẩn bị, làm Lục Đường Đường sầu não cau mày.
Đúng! Thuốc xịt muỗi, trong núi khẳng định có nhiều muỗi. Nhưng bình thuốc xịt muỗi lớn như vậy, cha khẳng định sẽ không mang theo. Mình vào không gian xem có dầu gió gì không, một bình nho nhỏ mang theo cũng phương tiện, cứ như vậy!
Ý thức của Lục Đường Đường đi vào tiệm thuốc của thương trường, đúng là tìm được dầu gió, lau tiêu ngày sản xuất, ổn thỏa!
Hai vợ chồng Lục Gia Bình chứng kiến trên giường rơi rụng bình xanh lục nho nhỏ, cầm lên vừa nhìn. Được, đều là dầu gió, Trần Quế Hoa cười nói:
- Nhìn con trai nhỏ của anh thương anh bao nhiêu chưa, sợ anh bị muỗi cắn, chuẩn bị nhiều dầu gió như vậy.
Lục Đường Đường cầm dầu gió đặt vào trong tay Lục Gia Bình:
- A, ba ba.
Lục Gia Bình ôm con trai, dùng râu cọ hắn. Lục Đường Đường liều mạng trốn, cười khanh khách.
Trần Quế Hoa vỗ vai hắn:
- Được rồi, anh trêu một hồi thằng nhỏ lại nôn ra. Anh nhanh ngủ đi, bốn giờ sáng cần dậy rồi đâu. Nếu không ngủ cũng không nằm được bao lâu.
Lục Gia Bình buông con trai, nhíu mày nói:
- Nếu cách vách tìm phiền toái, không đánh được thì chờ anh về tiếp tục xử lý. Đừng làm mình bị thương.
Trần Quế Hoa trừng hắn:
- Hai người như nàng em còn đánh thắng được đâu, nàng không trêu chọc em, em cũng không đánh nhau với nàng. Được rồi, nhanh ngủ đi.
Ngày hôm sau lúc Lục Đường Đường tỉnh lại, trời cũng đã sáng. Lục Gia Bình khẳng định đã đi, hắn vốn còn muốn hôn ba ba một cái. Ai ngờ lại ngủ say chết như vậy, ba ba đi lúc nào mình cũng không biết, ai, thật là!
- Lục Gia Bình, anh đem cá của bọn nhỏ mang về xử lý, bằng không không sống được. Ngày mai khẳng định bị hỏng. Lão đại trông nom Đường Đường, lão nhị giúp mẹ châm lửa, lão tam lão tứ đi tắm rửa đi, nhìn xem hai đứa dơ bẩn, mẹ cũng không thèm.
Lục Cảnh Quốc không vui:
- Mẹ, vì sao không phải là con trông Đường Đường, Đường Đường ưa thích con nhất. Mẹ an bài vậy không công bình.
Trần Quế Hoa vung tay vỗ lên đầu lão nhị:
- Con nghịch ngợm còn kém lên trời đâu, mẹ dám đưa cho con giữ em sao, đừng quên hôm nay em mới bị té ngã. Phải để lão đại trông mẹ mới yên tâm, nhanh cút đi châm lửa.
Lục Đường Đường dựa trong lòng đại ca nhìn thấy nhị ca bị mẹ đánh chạy loạn, bật cười khanh khách.
Lão nhị vừa ôm đầu vừa đùa giỡn làm mặt quỷ:
- Mẹ, mẹ xem Đường Đường nhìn thấy con mới cao hứng, mẹ còn cướp đi niềm vui con mang đến cho Đường Đường!
Trần Quế Hoa nhìn thấy con út cười thật vui vẻ, bình tĩnh đứng đó một lúc lâu, xoay người đi vào bếp:
- Vậy con chơi với Đường Đường đi, để cha con châm lửa cho mẹ.
Lục Cảnh Quốc lập tức kêu lên:
- Tốt lắm, con bảo chứng làm cho Đường Đường thật vui vẻ.
Lục Gia Bình:
-? Anh còn chưa làm cá xong, lại phái thêm công việc cho anh?
Lục Cảnh Hoa ôm em trai lên giường, lại lo lắng mở mền đem em trai đặt ngồi lên:
- Lão nhị, em canh chừng Đường Đường, anh đi thay bộ quần áo.
Lão nhị vỗ ngực bảo chứng:
- Ca, anh còn lo lắng em sao, anh đi đi, em bảo đảm Đường Đường sẽ không thiếu một cọng lông.
Lục Cảnh Hoa "ân" một tiếng, lại dỗ dành:
- Đường Đường chơi với nhị ca một chút, đại ca đi thay quần áo, lập tức trở về, em ngoan ngoãn được không.
Lục Đường Đường gật gật đầu, nhìn đại ca cười cười, quay qua nhị ca kêu a a.
Thật phiền nha, tới khi nào mình mới có thể nói chuyện được bình thường! Nếu không phải mình có thể kêu ba mẹ, phỏng chừng còn tưởng bản thân là người câm.
Thai song sinh tắm rửa xong chạy vào phòng, cầm trái cây đưa cho em trai:
- Em trai, ăn này đi, ngọt lắm.
Lục Cảnh Quốc trừng mắt:
- Hắn có thể ăn được sao, còn chưa mọc răng nữa. Mắc nghẹn làm sao bây giờ? Lấy đi đi, hai đứa tự mình ăn.
Thai song sinh cũng không thất vọng, đem trái chòi mòi bỏ vào túi tiền, cười nói:
- Chờ khi nào em trai học biết đi đường, tam ca đưa em đi hái, hái nhiều hơn.
- Tứ ca cũng đưa em đi, anh biết ở đâu có trái chòi mòi nhiều nhất. Còn có trái chùm bao, chờ em mọc răng, anh hái hết về cho em.
Lục Cảnh Cường nhìn khối u trên trán em trai, đau lòng nói:
- Khối u này còn chưa giảm sưng, phải đau bao nhiêu a. Cha thật là, sao có thể làm em trai vấp té.
Lục Cảnh Phú thở dài nói:
- Ngày đó tiểu Hổ đầu ngã trầy đầu gối, hắn khóc còn thật lâu đâu. Đường Đường còn nhỏ như vậy, còn bị đụng vào đầu, khẳng định cũng khóc.
Lục Cảnh Quốc nghĩ thầm: Ai nói không phải chứ, sưng lớn như vậy, khi đó em trai phải đau tới bao nhiêu.
Lục Đường Đường nhìn thấy mấy anh trai cau mày lo lắng, leo tới chỗ cửa sổ "A, a" vỗ vỗ, em bị đụng chỗ này, hiện tại không còn đau nữa.
Ai biết mấy anh trai không hiểu được, còn tưởng hắn đang cáo trạng đâu. Mấy người thay phiên nhau đánh lên cửa sổ, trong miệng còn không ngừng mắng mỏ.
- Tại mày đụng Đường Đường nhà tao, tao đánh chết mày.
- Đường Đường, anh trai giúp em báo thù, đánh nó!
Lục Đường Đường:
- Các anh đây là dỗ con nít sao!
Lục Cảnh Hoa thay xong quần áo trở về, chứng kiến mấy đứa em vây quanh chỗ cửa sổ, hắn lên giường ôm em út đặt lên đùi, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, đều vây ở đây làm gì vậy?
Lục Cảnh Quốc cười nói:
- Đường Đường vừa mới cáo trạng với tụi em, còn tự mình đánh bệ cửa sổ đâu.
Lục Cảnh Hoa nghĩ bộ dạng khả ái của em trai, ôm hắn hôn một cái.
Lục Cảnh Hoa nhìn nhìn bệ cửa sổ, nghĩ lại chờ lấy đồ vật bọc lại bệ cửa sổ mới tốt. Như vậy dù em trai tiếp tục không cẩn thận đụng vào, cũng không bị ngã nghiêm trọng như hôm nay.
Lúc ăn cơm, Lục Gia Bình nói:
- Ngày mai anh cần vào núi, một tuần mới về. Tụi con ở nhà giúp mẹ làm việc, đừng mãi nghĩ ra ngoài điên chơi. Có việc gì cho lão đại đi quân khu tìm Vương doanh trưởng, buổi chiều cha đã nói qua với hắn rồi.
Lục Cảnh Hoa gật đầu:
- Cha, cha yên tâm đi. Con sẽ chiếu cố cho mấy đứa em.
Trần Quế Hoa thúc giục:
- Anh nhanh ăn cơm, ăn xong rồi đi nghỉ ngơi. Chuyện trong nhà anh không cần quant âm, có Đường Đường, mấy đứa nhỏ khẳng định sẽ không chạy ra ngoài điên chơi.
Lục Cảnh Cường nhấp một hớp cháo, đắc sắt nói:
- Đúng rồi, cha cứ nhìn mà xem, tụi con khẳng định sẽ không làm em trai té ngã như cha làm đâu.
Tay Lục Gia Bình siết chặt, con khỉ con, thật muốn thu thập hắn một trận.
Buổi tối nằm trên giường Lục Đường Đường cân nhắc lại, cha cần vào núi, mình có thể chuẩn bị cái gì cho cha mang theo? Đại ca nói trong núi nhiều gà rừng, không cần lo lắng không có thịt ăn.
Còn có quân y đi theo, cũng không sợ cha gặp nguy hiểm. Còn có gì cần chuẩn bị, làm Lục Đường Đường sầu não cau mày.
Đúng! Thuốc xịt muỗi, trong núi khẳng định có nhiều muỗi. Nhưng bình thuốc xịt muỗi lớn như vậy, cha khẳng định sẽ không mang theo. Mình vào không gian xem có dầu gió gì không, một bình nho nhỏ mang theo cũng phương tiện, cứ như vậy!
Ý thức của Lục Đường Đường đi vào tiệm thuốc của thương trường, đúng là tìm được dầu gió, lau tiêu ngày sản xuất, ổn thỏa!
Hai vợ chồng Lục Gia Bình chứng kiến trên giường rơi rụng bình xanh lục nho nhỏ, cầm lên vừa nhìn. Được, đều là dầu gió, Trần Quế Hoa cười nói:
- Nhìn con trai nhỏ của anh thương anh bao nhiêu chưa, sợ anh bị muỗi cắn, chuẩn bị nhiều dầu gió như vậy.
Lục Đường Đường cầm dầu gió đặt vào trong tay Lục Gia Bình:
- A, ba ba.
Lục Gia Bình ôm con trai, dùng râu cọ hắn. Lục Đường Đường liều mạng trốn, cười khanh khách.
Trần Quế Hoa vỗ vai hắn:
- Được rồi, anh trêu một hồi thằng nhỏ lại nôn ra. Anh nhanh ngủ đi, bốn giờ sáng cần dậy rồi đâu. Nếu không ngủ cũng không nằm được bao lâu.
Lục Gia Bình buông con trai, nhíu mày nói:
- Nếu cách vách tìm phiền toái, không đánh được thì chờ anh về tiếp tục xử lý. Đừng làm mình bị thương.
Trần Quế Hoa trừng hắn:
- Hai người như nàng em còn đánh thắng được đâu, nàng không trêu chọc em, em cũng không đánh nhau với nàng. Được rồi, nhanh ngủ đi.
Ngày hôm sau lúc Lục Đường Đường tỉnh lại, trời cũng đã sáng. Lục Gia Bình khẳng định đã đi, hắn vốn còn muốn hôn ba ba một cái. Ai ngờ lại ngủ say chết như vậy, ba ba đi lúc nào mình cũng không biết, ai, thật là!