Đam Mỹ [Edit] Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại - Nhuyễn Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng hai 2025.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    [​IMG]

    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Đam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Số chương: Đã hoàn thành.


    Giới thiệu:

    Vừa tỉnh lại Lục Đường đã xuyên qua thành con nuôi chết sớm của Lục gia trong văn niên đại!

    Từ đầu tới đuôi, hắn chỉ xuất hiện qua vài chương trong nội dung văn liền hạ tuyến. Nhưng bởi vì hắn xong đời, làm cho gia đình cha mẹ nuôi đen hóa.

    Vì thế mang theo bốn anh trai biến thành nhân vật phản diện, chỉ vì thay hắn báo thù.

    Đại ca gãy chân, nhị ca bị đá ra bộ đội, tam ca bị kẻ buôn người bắt cóc. Mà tứ ca hiểu rõ hắn nhất cũng bởi vì muốn báo thù, bị nữ chính bức điên rồ.

    Cha mẹ nuôi càng không cần phải nói, bởi vì hắn qua đời, mẹ nuôi thậm chí không chịu nổi một ngày cũng đã đi theo hắn.

    Cha nuôi lúc con trai thứ ba bị tên buôn người bắt cóc, ra ngoài làm nhiệm vụ không cẩn thận rơi xuống vách núi.

    Lục Đường hồi ức lại đầy đủ quyển sách, nắm tay cứng ngắc.

    Nữ chính sống lại? Cuộc đời này đừng tưởng tổn thương được người nhà của hắn!

    Văn niên đại, đam mỹ, hoàn thành.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng hai 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm 1959.

    Sau buổi trưa, mấy người phụ nữ chào hỏi nhau xong, cũng không ngại dơ bẩn đặt mông ngồi xuống mảnh đất trống bên cạnh ruộng lúa, uống nước sôi người trong nhà đưa tới, trò chuyện bát quái trong thôn.

    - Tôi xem Lưu quả phụ sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, nàng chỉ có một đứa con trai, hiện tại bị bắt vào. Nàng sẽ bỏ qua sao?

    Nói xong lại bưng bát uống hớp nước, hoàn toàn là bộ dạng xem nhiệt náo không chê chuyện lớn tiếp theo nói:

    - Chờ xem, nhà Quế Hoa còn muốn an ổn đều không an ổn được nữa.

    Bên cạnh có một nàng dâu mới lấy chồng mím môi cười:

    - Không thể đi, chị dâu Quế Hoa không phải muốn đi theo nam nhân của nàng quay về bộ đội sao? Lưu quả phụ dù có thể gây nháo, nàng dám đi bộ đội? Chị dâu Quế Hoa cũng thật xui xẻo, trở về hầu hạ mẹ mình. Lại gặp được Lại tử trộm lương thực nhà họ, hiện tại lương thực hiếm hoi, Xuyên tử nhà tôi nói trong huyện thành cũng không mua được lương thực đâu.

    Ngoài miệng nói lời thương xót, trong mắt nàng lại tràn đầy vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa. Trần Quế Hoa thật sự tốt số, gả cho người đi làm lính không nói, sinh bốn đứa con đều là con trai. Không có cha mẹ chồng tra tấn, hai người chị còn gả vào trong thành. Thỉnh thoảng còn mua đồ cho các cháu trai, chuyện tốt như vậy sao lại chỉ có nàng toàn bộ gặp được.

    Vài người trò chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn căn phòng lớn phía trước. Hận trong nhà không thể phát ra chút động tĩnh làm cho các nàng chạy tới xem nhiệt náo.

    Ở trong phòng, một nữ nhân ngồi trên giường thu thập hành lỹ ngày mai đi bộ đội. Nửa năm trước nàng thu được điện báo do em trai phát đến, mang theo hai đứa con trai quay về trong thôn.

    Cùng em trai em gái luân phiên chiếu cố mẹ già nửa năm, nhưng mẹ già vẫn không tránh được sinh lão bệnh tử. Hôm trước mới đưa tiễn mẹ rời đi, về nhà rửa sạch, cũng nên quay về bộ đội.

    Kết quả trong nhà có trộm tiến vào. Nàng cũng mừng rỡ ngày đó mang theo con trai ngủ lại trong nhà em trai, bằng không buổi tối chỉ có ba mẹ con bọn họ sẽ gặp tai ương.

    Càng ăn mừng chồng của nàng kịp thời trở về, khi ăn trộm lần thứ hai muốn tiến nhà nàng trộm đồ, bị chồng nàng bắt được đưa vào trong cục công an.

    Một lần thì thôi, còn dám đến lần thứ hai. Nói thế nào cũng không thể bỏ qua cho tên vô lại kia.

    Trần Quế Hoa nghĩ đi nghĩ lại chợt nở nụ cười. Ai, nếu không tại sao có câu nói tâm ý tương thông đâu. Đêm hôm trước nàng luôn cảm thấy hoảng hốt, ai ngờ chồng nàng cũng phiền lòng ý loạn lái xe chạy trở về.

    Bằng không sẽ xảy ra chuyện.

    Trần Quế Hoa cùng Lục Gia Bình kết hôn được mười sáu năm, có bốn con trai, con cả Lục Cảnh Hoa năm nay mười bốn tuổi. Con thứ hai Lục Cảnh Quốc năm nay mười hai tuổi. Con thứ ba cùng thứ tư là sinh đôi năm nay năm tuổi. Một kêu Lục Cảnh Phú, một kêu Lục Cảnh Cường.

    Nếu không vì sao nàng dâu mới lấy chồng kia lại ghen tỵ Trần Quế Hoa, không nói việc khác. Chỉ nói chồng của nàng, ở trong bộ đội mười mấy năm, hiện tại đã lên tới đoàn trưởng. Đối với Trần Quế Hoa chân tình vô cùng. Nghe nói nàng ở cữ, đều là chồng nàng giặt tã, buổi tối chiếu cố nhi đồng, hầu hạ Trần Quế Hoa ngồi đủ tháng ở cữ.

    Trong thôn còn có ai có được đãi ngộ này, đừng nói ở cữ đủ tháng. Ai sinh nhi đồng mới được vài ngày mà không xuống ruộng. Nhìn xem nữ nhân cùng độ tuổi, có ai có làn da đẹp như Trần Quế Hoa. Dáng người của nàng cũng không giống như đã sinh được bốn đứa con trai.

    Đối đãi tốt với nàng, cũng thật hiếu thuận mẹ vợ, bằng không sao cho phép nàng ném nhi đồng ở lại bộ đội quay về trong thôn hầu hạ mẹ vợ suốt nửa năm.

    Phúc khí như vậy cũng chỉ có Trần Quế Hoa có được.

    - Mẹ, mẹ, cô Thanh Thanh đến rồi!

    Thanh âm con trai nhỏ kêu to lôi kéo một nữ nhân mang thai đi vào nhà.

    Trần Quế Hoa buông quần áo trong tay, vội vàng đứng dậy đi tới phòng phía tây. Nhìn thấy Từ Thanh Thanh lại cầm ba bình đồ chua đi vào, nàng nhíu mày nói:

    - Đã nói với em rồi, sắp sinh đừng đi loạn, sao còn làm nhiều đồ chua như vậy, hiện tại lương thực cũng khó mua, em không lưu lại tự mình ăn, lấy lại đây làm gì chứ?

    Từ Thanh Thanh cười nói:

    - Chị dâu, không có gì, ngày mai anh chị không phải cần đi sao, tiểu Cường thích ăn đồ chua em làm, không biết khi nào anh chị trở lại đây nữa. Em làm nhiều một chút, anh chị mang đi, tiểu Cường cũng ăn được.

    Trần Quế Hoa rót trà cho nàng, có chút lo lắng hỏi:

    - Vậy em tìm được người chăm sóc trong tháng hay chưa? Đừng không xem trọng, em đó. Cũng nên nghĩ thông một chút, nói thế nào cũng nên suy nghĩ cho nhi đồng trong bụng mình.

    Từ Thanh Thanh nhếch miệng, gật đầu.

    Lúc nàng tám tuổi, cha mẹ qua đời, đi theo gia đình cô ruột sống. Kết quả năm trước thiếu chút nữa bị gia đình cô bán cho một lão nam nhân hơn bốn mươi tuổi trong thành. Chỉ vì muốn tìm công tác trong thành cho con trai nhỏ của cô nàng.

    Nàng liều chết cự tuyệt, cũng may được nam nhân thôn bên cạnh cứu trở về.

    Nguyên bản nàng tưởng đời này của mình xem như xong rồi, ai ngờ cô của nàng ăn vạ ân nhân cứu mạng. Đòi năm mươi đồng bán nàng.

    Nam nhân kia có quan hệ thân thích với chồng của chị dâu Quế Hoa, cũng là từ nhỏ không cha mẹ, không có anh chị em hay thân nhân. Nhưng hắn đối đãi Từ Thanh Thanh tốt lắm, còn chịu khó chịu cực khổ. Nhưng trên khuôn mặt có vết sẹo dài, bằng không đã sớm cưới được vợ.

    Nếu vậy sao tới lượt Từ Thanh Thanh.

    Đáng tiếc thời gian hạnh phúc không dài, lúc Từ Thanh Thanh mang thai được ba tháng, bởi vì nàng ăn gì cũng nôn, gầy vô cùng. Chồng nàng liền vào núi muốn bắt chút dã vật giúp nàng bổ thân mình.

    Kết quả vào núi cũng không còn trở lại, lúc trở về là được người trong thôn khiêng đi ra.

    Từ Thanh Thanh còn trẻ tuổi đã thành quả phụ. Người trong thôn đều truyền mạng nàng cứng rắn, khắc chết cha mẹ, hiện tại khắc chồng.

    Nếu không nhờ Quế Hoa chị dâu trở về luôn tâm sự khuyên giải cho nàng, có lẽ nàng đã mang theo nhi đồng trong bụng cùng đi theo chồng nàng.

    Tiểu Cường dựa vào bụng Từ Thanh Thanh nói:

    - Em gái, ngày mai anh cần đi rồi. Lần sau anh trở về, mang kẹo cho em ăn.

    Từ Thanh Thanh mỉm cười vuốt tóc tiểu Cường:

    - Em gái động đâu, nhất định là đáp ứng tiểu Cường ca ca.

    Tiểu Phú nhăn mặt đi tới nói:

    - Là em trai, em trai ngoan ngoãn nha. Tam ca trở về mang bánh cho em ăn.

    Trần Quế Hoa trừng mắt nói:

    - Nhanh đi chơi, đừng vùi dập cô của tụi con. Hai con khỉ con, nhìn xem quần áo của mình, buổi sáng mới thay đâu.

    Tiểu Phú lôi kéo tiểu Cường thè lưỡi, chạy ra sân chơi.

    Trần Quế Hoa cầm ra một khối vải bông, đưa qua:

    - Em lưu trữ làm quần lót cho em bé. Chị dâu cũng không còn đồ vật gì khác cấp cho em.

    Từ Thanh Thanh đẩy trở về:

    - Chị dâu, chị làm gì vậy. Nhà của em còn chuẩn bị không ít vải dệt. Đều là Khải tử để dành từ trước.

    Trần Quế Hoa hừ một tiếng:

    - Đó là em chuẩn bị, đây là chị cho, sao giống nhau được. Đừng từ chối.

    Nói xong kéo tay Từ Thanh Thanh đau lòng nói:

    - Nhất định phải chiếu cố tốt chính mình. Những người khác nói gì mặc kệ họ đi, chúng ta cũng không rụng miếng thịt nào.

    Từ Thanh Thanh ai một tiếng đáp ứng.

    Đột nhiên có tiếng đóng cửa, làm Trần Quế Hoa cười đứng lên:

    - Hẳn là cha của bọn nhỏ đã về.

    Ai ngờ thanh âm tiểu Cường hét to:

    - Mẹ, cứu con, ô ô ô.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Quế Hoa nghe thanh âm, sợ tới mức vội vàng chạy ra, liền chứng kiến Lưu quả phụ cầm đao kề lên cổ con út, một tay cầm lấy con thứ ba, ác hung hăng hô:

    - Không đem con tao thả ra, con của mày cũng đừng nghĩ sống. Không phải là trộm chút lương thực của mày sao, đến nỗi đem con tao tống vào cục công an.

    Từ Thanh Thanh cũng chạy theo ra, chứng kiến con dao trong tay Lưu quả phụ đã vạch cổ của tiểu Cường. Nàng lặng lẽ đi vòng phía sau Lưu quả phụ muốn đoạt con dao.

    Ai biết Lưu quả phụ bị nàng đoạt dao, lập tức chọc giận. Bà ta thấy nàng cũng mang thai, lại tức giận đẩy ngã Từ Thanh Thanh cướp con dao hướng tiểu Cường chém xuống.

    Từ Thanh Thanh cũng không quản đau bụng, nhào lên che chắn trên người tiểu Cường.

    Trần Quế Hoa chụp lấy cây xẻng vỗ ngất Lưu quả phụ, chứng kiến máu trên người Từ Thanh Thanh vội vàng hôn lớn:

    - Người đâu người đâu, ô, nhanh tới cứu người nha.

    Lục Gia Bình mới dừng xe thì chứng kiến trước cửa nhà vây quanh một đám người, hắn chen vào thì chứng kiến vợ mình ôm Từ Thanh Thanh ngồi trong sân khóc rống. Hắn liền ôm lấy thai phụ vội vàng lao ra xe.

    Trần Quế Hoa cũng lôi kéo nhi đồng đi theo ra ngoài, hướng người vây xem hô:

    - Lưu quả phụ lấy dao giết người, đi tìm đại đội trưởng.

    Trên xe Trần Quế Hoa bịt miệng vết thương của Từ Thanh Thanh khóc kêu:

    - Thanh Thanh, đừng ngủ. Thanh Thanh trong bụng em còn có nhi đồng, em đừng ngủ. Gia Bình lái xe nhanh lên, Thanh Thanh vỡ nước ối rồi. Nàng là vì cứu Cường tử nhà chúng ta nên mới bị Lưu quả phụ chém bị thương, chúng ta không thể làm cho nàng xảy ra sự cố.

    Hai đứa nhỏ cũng bị dọa hỏng, đi theo mẹ cùng nhau khóc lớn.

    Ai ngờ Từ Thanh Thanh đột nhiên giữ chặt tay Trần Quế Hoa run rẩy nói:

    - Chị.. chị dâu, em cảm giác mình không được nữa, cầu chị bảo hộ con em. Kêu Đường Đường, nhi đồng kêu Đường Đường. Em, đời này của em rất khổ, hi vọng nhi đồng có thể ngọt ngào như kẹo ngọt sống cả đời.

    Nói xong nhắm mắt lại.

    Trần Quế Hoa lau nước mắt gào lên:

    - Em không sao đâu, em được mà. Lập tức tới bệnh viện rồi, em tiếp tục kiên trì một chút.

    Chờ Lục Gia Bình ôm Từ Thanh Thanh toàn thân đẫm máu chạy vào bệnh viện.

    Sau nửa giờ, bác sĩ ôm một trẻ sơ sinh đi ra phòng mổ, lắc nhẹ đầu:

    - Người lớn mất máu quá nhiều, chúng tôi chỉ có thể mổ bụng lấy đứa bé ra, bằng không nhi đồng không sống được, là nam hài.

    Trần Quế Hoa dựa lên vai Lục Gia Bình gào khóc. Em gái là vì cứu con trai của nàng, các nàng mới nhận thức nhau được nửa năm a. Nhưng là vì cứu con trai của nàng, nghĩ tới nhi đồng, Trần Quế Hoa vội vàng khởi lên tinh thần.

    Nàng đi tới trước mặt bác sĩ, tiếp lấy nhi đồng trong tay hắn, nói:

    - Gia Bình, đây là lão ngũ của chúng ta.

    Lục Gia Bình an ủi vợ mình:

    - Ân, đây là Đường Đường của chúng ta.

    Xử lý xong tang sự của Từ Thanh Thanh, Lưu quả phụ cũng bị kêu án tội chết.

    Gia đình Trần Quế Hoa năm người quay về bộ đội. Từ bệnh viện trở về nàng liên tục nhắc nhở hai đứa con. Cô Thanh Thanh là vì cứu các con mới qua đời, cho nên con của cô Thanh Thanh chính là em trai ruột của các con. Sau này nếu ai dám đối đãi hắn không tốt, nàng là người đầu tiên đứng ra đánh người.

    Hơn nữa còn căn dặn hai đứa trẻ nếu có ai hỏi thì nói là em trai ruột. Không được nói là nhi đồng nhà người khác.

    Nàng không muốn sau này nhi đồng lớn lên sẽ bị một ít lời nói nhảm nhắc tới.

    Mà Lộ Đường Đường nằm trong lòng Trần Quế Hoa cũng rốt cục hiểu rõ chính mình hiện tại đang ở đâu. Mẹ ơi, hắn lại xuyên không.

    Xuyên vào một quyển tiểu thuyết mà bạn học từng nhắc tới. Là bởi vì tên của nhân vật trong tiểu thuyết giống hắn, hắn mới cảm thấy hứng thú nhìn xem. Còn là văn niên đại thời kỳ gian khổ nhất.

    Hiện tại là năm thứ hai của đại hoang năm, Lộ Đường Đường sinh ra, đáng tiếc bởi vì sinh sớm, còn là năm mất mùa, cha mẹ nuôi gần như đem toàn bộ khẩu phần đổi thành lương thực tinh là vì muốn cho hắn được ăn ngon một chút.

    Mấy anh trai trong nhà phi thường sủng ái hắn, bất kể là ai đi ra ngoài tìm được trứng chim hay là bắt được cá đều lưu cho Lộ Đường Đường ăn.

    Nhưng Lộ Đường Đường vẫn không trốn thoát sự tính kế của nữ chính trọng sinh, lúc hắn được hơn bốn tuổi bị nữ nhân kia lừa đi bờ sông đẩy xuống chết đuối.

    Vì sao nữ nhân kia muốn xử lý Lộ Đường Đường, chỉ là bởi vì muốn được Lục gia thu nuôi mà thôi.

    Đáng tiếc hành vi của cô ta bị tam ca của hắn nhìn thấy được, cũng diễn biến thành người Lục gia đen hóa, sau đó người nhà liên tục xảy ra sự cố.

    Lộ Đường Đường nhắm mắt hồi tưởng nội dung tiểu thuyết, thầm nghĩ vì sao mình lại tới nơi này.

    Khụ, là bởi vì hắn đi thương trường mua quần áo, vừa xem tiểu thuyết vừa đi đường. Kết quả chứng kiến cha nuôi của Lộ Đường Đường cũng bị rơi xuống vách núi, tức giận đứng trong thang máy giậm chân, kết quả bước hụt chân lăn xuống thang máy.

    Tiếp tục tỉnh lại đã đi tới nơi này.

    Nhưng Lộ Đường Đường còn thật mừng rỡ mình đi tới trong này, đời trước hắn không có cha mẹ không được hưởng thụ qua thân tình. Hắn lớn lên trong cô nhi viện, thật khát vọng có cha mẹ.

    Hiện tại hắn toàn bộ đều có được, đời này không chỉ có cha mẹ còn có bốn anh trai.

    Ai nha, kiếm lớn!

    Nữ chính sống lại? Hừ, mình phải nhìn xem đời này cô ta còn có thể thuận gió thuận nước giở trò hay không.

    Lộ Đường Đường nằm trong lòng Trần Quế Hoa xoay vặn, khẽ hầm hừ.

    Trần Quế Hoa lấy ra bình sữa, đút cho đứa nhỏ trong lòng. Nàng quay đầu nói với Lục Gia Bình đang lái xe:

    - Đường Đường của chúng ta thật ngoan, đói hay tiểu liền rầm rì. Bốn đứa con của chúng ta cũng không ngoan như Đường Đường.

    Lục Gia Bình cười nói:

    - Phải, Đường Đường nhà chúng ta là đến báo ân. Có mệt hay không, tiếp tục kiên trì thêm ba giờ sẽ tới.

    Trần Quế Hoa vỗ nhẹ sau lưng Đường Đường nói:

    - Ngồi xe mà mệt cái gì. Còn phương tiện hơn lần trước ngồi xe lửa trở về.

    Lộ Đường Đường đánh nấc, lại bị Trần Quế Hoa ôn nhu ôm nằm trên đùi nàng:

    - Đường Đường nhà chúng ta thật sự là em bé ngoan.

    Lộ Đường Đường được khen rất muốn khoa chân múa tay biểu diễn một phen. Đáng tiếc hắn quá nhỏ, ăn no liền buồn ngủ, ngáp dài nhắm mắt lại.

    Nạn đói năm nay càng thêm dữ tợn hơn năm trước. Hắn thật luyến tiếc trong nhà vì muốn cho hắn được ăn no mà phải nhịn đói.

    Thật tức giận! Vì sao người khác xuyên qua đều mang theo không gian hệ thống, đến chỗ hắn cái gì cũng không có. Càng nghĩ càng tức giận hắn nhấc lên nắm tay nhỏ hừ một tiếng.

    Trần Quế Hoa ôn nhu sờ tay nhỏ bé, cười nói:

    - Ai u, Đường Đường nằm mơ sao, còn hừ lên.

    Lộ Đường Đường hí mắt nhìn nhìn, ai, vẫn thấy không rõ lắm, bỏ đi, nhắm mắt ngủ.

    Lúc hắn sắp ngủ, đột nhiên nghĩ tới thương trường mình đi dạo trước khi xuyên qua. Trong lòng thầm nghĩ nếu thương trường đi theo hắn xuyên không thì tốt rồi.

    Ai biết hắn vừa nghĩ tới, thân thể liền nổi lơ lửng trong thương trường.

    Kháo, tình huống gì vậy? Đây là trở về sao? Không đúng, đưa mắt nhìn tay của mình, tiểu móng vuốt này rõ ràng là thân thể sau khi xuyên qua của hắn a.

    Tình huống gì? Này? Đây là không gian! Nhưng hắn tiến vào cha mẹ khẳng định vội muốn chết, ngay lúc hắn hết đường xoay sở, hắn phát hiện có thể thông qua không gian chứng kiến tình huống bên ngoài. Hắn còn nằm trong lòng mẹ đâu, đây chỉ là ý niệm mà thôi!

    Lộ Đường Đường cao hứng vây quanh thương trường chuyển một vòng. Thật tốt quá, có thể tùy ý xuyên qua trong thương trường, đồ vật gì cũng lấy được.

    Hắc hắc, có thương trường hắn còn sợ năm mất mùa cái rắm!
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi trời tối đen, Lục gia an ổn đi tới bộ đội, Lục Gia Bình lái xe tới trước cửa nhà, quay lại nói với Trần Quế Hoa:

    - Em đưa bọn nhỏ về nhà trước, anh đi trả xe, còn phải đi văn phòng xin tiêu ngày nghỉ.

    Trần Quế Hoa cười gật đầu, lại thật cẩn thận bọc mền cho ngoan bảo trong lòng, lúc này mới xuống xe.

    Hàng xóm nghe được tiếng xa đi ra, Trương chị dâu vốn kết giao thân thiết với nàng nhìn thấy trong lòng nàng ôm một đứa bé, không khỏi kinh ngạc hỏi:

    - Quế Hoa? Đây là sao vậy?

    Ai ngờ Trần Quế Hoa còn chưa nói chuyện, hai nhi đồng đã chạy tới giang tay hô:

    - Đó là tiểu ngũ nhà con.

    - Đúng rồi, tiểu ngũ nhà con, em trai của con.

    Lục Cảnh Cường cũng đi theo hô.

    Trương chị dâu thật hâm mộ nói:

    - Thật giỏi, cô về nhà nửa năm, lại sinh con trai. Lão Lục nhà cô cao hứng ngất đi, hèn chi lão Lục cần lái xe đi đón mẹ con cô về. Thì ra lại có thêm một đứa con trai.

    Trần Quế Hoa cười nói:

    - Aizzz, lúc về nhà vì mới mang thai nên không có cảm giác. Tôi cũng không biết mình đã mang thai, vẫn đợi bụng lớn mới tới bệnh viện nhìn xem.

    Trương chị dâu đỡ nàng vào nhà, chỉ chỉ ngoài cửa:

    - Đứa con này của cô dự đoán sẽ tham chết cách vách. Nhìn thấy lão ngũ nhà cô, đoán được nàng lại muốn liều mạng.

    Trần Quế Hoa đem Lộ Đường Đường đặt lên giường, xoay người nói:

    - Tôi dù có sinh bốn con gái cũng không giống nàng, giống như con gái không phải do mình sinh vậy, cả ngày không phải đánh chính là mắng.

    Trương chị dâu nghe vậy cười cười. Lời này thì nàng tin. Lão nhị nhà nàng chính là con gái. Trần Quế Hoa nhìn thấy cũng muốn hôn đâu, vui vẻ thích thú vô cùng.

    Lúc này Lộ Đường Đường cũng tỉnh ngủ, rầm rĩ vài tiếng. Trần Quế Hoa vội vã đi tới thay tã cho hắn, ôm hắn dỗ dành.

    Trương chị dâu chứng kiến đứa nhỏ, làn da nõn nà, mặt mày thanh nhuận, cũng quá xinh đẹp, không khỏi khen ngợi:

    - Tiểu ngũ nhà cô cũng quá ngoan. Không khóc a, nhìn thật trắng.

    Trần Quế Hoa cười cười:

    - Ân, thật ngoan đâu, đói hay tiểu chỉ rầm rì hai tiếng, hoàn toàn không vùi dập người.

    Trương chị dâu sách một tiếng:

    - So với nha đầu nhà tôi đều bớt lo, tốt lắm. Cô nhanh đi nghỉ ngơi đi. Tôi trở về làm cơm, không nói con út của cô. Nhìn xem sân nhà cô sạch sẽ không? Toàn bộ đều là lão đại mang theo lão nhị nhà cô thu thập. Nhi đồng nhà cô đều nghe lời.

    Trần Quế Hoa đưa tiễn Trương chị dâu, nhân lúc Lộ Đường Đường còn ngủ, nàng vội vàng tìm ra một tấm trải giường cũ sờ sờ cảm giác mềm mại, vừa lúc làm tã cho Đường Đường.

    Nàng kêu tiểu Phú cùng Cường tử ở nhà chiếu cố em trai, nàng cần đi giặt khăn trải giường bằng nước nóng.

    Hai anh trai canh giữ bên cạnh Đường Đường, miệng lẩm bẩm:

    - Em trai thật là đẹp mắt, so với em trai của Nhị Ngưu còn đẹp hơn nhiều. Ai bảo hắn luôn khoác lác, nói em trai của hắn đẹp.

    Tiểu Cường tử hứ một tiếng:

    - Em trai của hắn dơ bẩn ngay cả nước mũi đều ăn. Có thể so sánh với em trai chúng ta? Không cho hắn đến, nếu Nhị Ngưu sờ em trai chúng ta làm sao bây giờ?

    Tiểu Phú thật nhận chân nói:

    - Đúng rồi, không cho hắn tới. Sau này hai chúng ta bảo hộ em trai. Không cho ai đụng vào.

    Trần Quế Hoa ở bên ngoài nghe hai con trai lẩm bẩm, thầm nghĩ:

    - Thanh Thanh, em yên tâm đi. Có chị ở đây, Đường Đường vĩnh viễn sẽ không bị khi phụ.

    Chờ Trần Quế Hoa giặt tã xong, Lục Gia Bình mang theo con trai cả cùng con thứ hai trở về.

    Chứng kiến nàng đang phơi tã, Lục Gia Bình tiếp nhận chậu trong tay nàng, nói:

    - Đường Đường ngủ? Sao không đợi anh về giặt cho, mới trở về cũng không chịu nghỉ ngơi.

    Trần Quế Hoa mỉm cười vỗ vai hắn:

    - Chút việc này cũng không có gì mệt, anh lái xe suốt một ngày, anh mới cần nghỉ ngơi.

    Nói xong lại giúp hắn cùng nhau phơi tã.

    Lục Cảnh Hoa bọn họ sớm vào nhà xem tiểu Đường Đường. Trên đường ba ba đã nói, nhà có thêm em trai. Tiểu ngũ cũng thật là xinh đẹp, so với hai em sinh đôi còn đẹp hơn nhiều, nếu là em gái càng tốt hơn.

    Lục Gia Bình đi theo vợ quay vào nhà, chứng kiến con cả ôm tiểu ngũ dỗ dành, hắn ho khan một tiếng nói:

    - Cảnh Hoa đưa Đường Đường cho mẹ con ôm. Các con ngồi đàng hoàng, hôm nay mọi người có mặt đầy đủ, ba ba có việc cần nói.

    - Dạ.

    Vài anh em ứng tiếng, cùng lên giường ngồi xuống, chờ đợi gia chủ trong nhà nói chuyện.

    - Tiểu ngũ không phải mẹ các con sinh, nhưng mẹ của hắn vì cứu Cường tử cùng tiểu Phú mà qua đời. Sau này các con phải thương yêu Đường Đường như em trai ruột thịt trong nhà. Không để em bị người khi dễ.

    Lục Gia Bình nhìn bọn họ, lại nói:

    - Nghe rõ hay không?

    Mấy anh em vội vàng gật đầu:

    - Nghe! Tụi con sẽ bảo hộ cho em trai!

    Lục Cảnh Quốc nói:

    - Cha, cha cứ xem đi. Con chắc chắn sẽ đem tiểu ngũ đối đãi như em ruột của mình.

    Lục Gia Bình nhìn lão nhị, gật đầu nói:

    - Đối với bên ngoài thì nói là em trai ruột thịt, là mẹ con sinh. Dù sau này các con lớn lên cưới vợ, cũng không được nói không phải em ruột.

    Con lớn nhất tỏ thái độ:

    - Cha mẹ yên tâm, Lục gia chúng ta cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, mẹ của tiểu ngũ cứu Cường tử bọn họ, tụi con chắc chắn sẽ thương yêu hắn như em ruột của mình.

    Ngay cả tiểu tứ chỉ có năm tuổi cũng nhấc tay:

    - Cha, con nuôi tiểu ngũ cả đời.

    Lục Gia Bình nhu đầu con trai:

    - Các con chiếu cố em trai, cha đi làm cơm với mẹ tụi con.

    Nói xong Lục Gia Bình kéo tay vợ đi vào trong bếp.

    Trần Quế Hoa nghe nhắc tới Từ Thanh Thanh, lại bắt đầu rụng nước mắt, nghĩ đến mình mới tiếp xúc nàng được nửa năm, vì con trai của mình nàng phải vứt bỏ cả tính mạng, trong lòng vô cùng khó chịu.

    Lục Gia Bình vội vã an ủi:

    - Được rồi, đừng khóc, chúng ta cứ tận tâm nuôi dưỡng tiểu ngũ trưởng thành là được, đây là hồi báo lớn nhất đối với bọn họ.

    Trần Quế Hoa lau nước mắt:

    - Ân, tiểu ngũ nhất định sẽ bình an lớn lên.

    Trong lòng nàng thầm nghĩ: Sau này dù con của nàng cưới vợ có cháu nội, Đường Đường cũng là bảo bối trong lòng nàng. Không cho phép ai làm lay động vị trí của Đường Đường trong lòng nàng.

    Lục Gia Bình xuất ra bột bắp chuẩn bị làm bánh bắp ăn cơm.

    Ai ngờ Trần Quế Hoa lại xuất ra bột mì:

    - Em vắng nhà hơn nửa năm, trong nhà khẳng định luôn ăn bánh bột bắp. Hôm nay em làm mì sợi, cậu của nhi đồng cho hai khối thịt, anh đi nấu một khối, hôm nay chúng ta ăn ngon một chút.

    Lục Gia Bình cười gật đầu, đi ra phòng khách mở giỏ tìm thịt, bỏ vào trong lò đốt lên.

    Mùi thịt làm mấy anh em giật mình, lão tứ vỗ tay:

    - Nga nga, hôm nay ăn thịt.

    Lục Gia Bình cười mắng:

    - Nhanh quay về giường, không lạnh sao. Mẹ con làm mì sợi, đêm nay chúng ta ăn ngon.

    Buổi tối người một nhà ngồi trên giường ăn mì sợi, Trần Quế Hoa gắp mì cho Lục Gia Bình, bị hắn cự tuyệt:

    - Tự em ăn, đừng luôn nghĩ mọi người. Không phải còn bánh bắp sao, kẹp với thịt tương ăn cũng không kém.

    Trần Quế Hoa cười cười:

    - Được, anh xem đi hỏi thăm xem có ai có phiếu sữa bột. Có thể đổi vài trương, bằng không Đường Đường không đủ sữa bột ăn.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Gia Bình gật gật đầu, cười nói:

    - Hộ khẩu của tiểu ngũ ở chỗ chúng ta, trong đội mỗi tháng sẽ cấp một trương phiếu sữa bột. Còn cần đổi thêm hai trương mới được, dự đoán Đường Đường lớn hơn một chút, ba trương phiếu sữa bột cũng không đủ ăn.

    Trần Quế Hoa nhẹ nhàng ôm lấy Đường Đường vừa tỉnh ngủ, lại nhìn qua Lục Cảnh Hoa bọn họ:

    - Hay là chúng ta đem bột mì đi đổi chút tiểu mễ (hạt kê) trở về. Chờ Đường Đường lớn hơn một chút uống gạo nấu cháo cũng có thể.

    Lục Gia Bình an ủi:

    - Không vội, ngày mai anh đi hỏi thăm trước, nhất định có thể đổi được vài trương phiếu sữa bột.

    Ở trong lòng Trần Quế Hoa, Lục Đường Đường nghe được lời bàn bạc của cha mẹ, ai nha, có con ở đây, không cần đổi hạt kê đâu.

    Chờ đại ca bọn họ đều ra ngoài, con biến ma thuật cho cha mẹ nhìn xem!

    Nghĩ tới thương trường đi theo chính mình tới đây, Lục Đường Đường cười thành tiếng.

    Trần Quế Hoa sờ sờ mặt nhỏ của hắn, ôn nhu nói:

    - Ngoan bảo cười cái gì đây? Vui vẻ như vậy.

    Lục Gia Bình thu thập xong bàn, dỗ hai đứa nhỏ đi theo lão đại qua phòng phía tây đi ngủ. Lại đi ra sân cầm vài cái tã phơi lên chỗ ghế ngồi, sau đó mới quay về trong phòng.

    - Anh đặt tã trên lò trong phòng khách. Trong nhà mình còn đủ dùng hay không?

    - Đủ dùng, chúng ta ngủ thôi, vùi dập một ngày.

    Lục Gia Bình tắt đèn, kéo mền cho vợ, cũng nằm xuống đi ngủ.

    Ai ngờ không bao lâu Lục Đường Đường lại tỉnh ngủ. Kháo! Vì sao hắn lại ngủ quên.

    Đang uống sữa còn suy nghĩ đồ vật trong thương trường đâu, kết quả bị mẹ vỗ vỗ.. hắn lại ngủ mất. Mặc kệ, đi dạo thương trường một vòng nhìn xem.

    Lục Đường Đường nghĩ tới thương trường, ý thức liền tiến vào, đi siêu thị lầu một. Sữa bột chứa trong hộp lớn, cũng không biết có thể xóa bỏ nhãn hiệu cùng ngày sản xuất hay không.

    Aizzz, trong lòng hắn vừa nghĩ, liền nhìn thấy toàn bộ đồ án trên hộp sữa bột hàng trước nhất toàn bộ biến mất, biến thành sữa bột chứa trong bình thủy tinh bình thường. Bàn tay vàng này thật quá tuyệt vời!

    Lấy mấy bình sữa thủy tinh, lấy thêm ba thùng sữa bột, uống xong tiếp tục lấy.

    Hắn lại đi tới khu lương thực gia vị. Hai túi gạo, hai túi bột mì, còn có hạt kê, đủ loại đậu, nghĩ tới lúc tối đại ca có nói mỡ heo đã hết rồi đâu.

    Đơn giản, hắn lại chuẩn bị thêm một thùng dầu phộng. Được rồi chứ? Còn có gì nữa đây?

    Nghĩ nghĩ, sao có thể thiếu thịt! Hắn đi tới chỗ đặt thịt. Tuyển ba khối thịt ba chỉ thật ngon, nhìn thực vật đặt dưới đất, làm sao lấy ra đây? Hắn nghĩ nghĩ xóa đi bao bì, trong lòng liền mặc niệm một câu: Đưa tới trên giường.

    Đồ vật dưới đất lập tức biến mất.

    Lục Đường Đường tươi cười quay lại trên giường, nhìn đồ vật trên người cha mình, hắn vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ!

    Không bao lâu Lục Gia Bình bị áp tỉnh. Cảm nhận trên người nặng nề, chẳng lẽ tiểu Phú bọn họ quay vào phòng ngủ?

    Vươn tay vừa sờ, ân? Là cái gì vậy, làm hắn cả kinh tỉnh ngủ, vội vàng kéo đèn.

    Trợn mắt nhìn lên, được, trên giường nhiều đồ vật như vậy! Trên người hắn còn đè lại hai cái túi lớn. Khó trách hắn cảm giác nặng nề.

    Hắn đẩy vợ:

    - Em à, em mau tỉnh lại. Em xem đây là cái gì!

    Trần Quế Hoa bị đẩy tỉnh, híp mắt nhìn thấy đồ vật trên thân nam nhân, cũng cả kinh lăn lông lốc ngồi dậy:

    - Mẹ tôi ơi, đều là gì? Làm sao mà đến!

    Lục Gia Bình mở túi nhìn vào, đều là gạo. Lại sờ túi khác, giống bột mì.

    Trong bình thủy tinh đều đựng sữa bột, còn có cả bình sữa.

    Hai vợ chồng trợn tròn mắt, lại nhìn con út đang cười toe toét nhìn họ, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé phất qua, vài con gà rơi ra ngoài, cũng may Lục Gia Bình phản ứng nhanh đều tiếp được.

    Trần Quế Hoa ôm lấy hắn, hôn hôn:

    - Ngoan bảo làm ra sao? Chẳng lẽ con là thần tiên?

    Lục Đường Đường chép miệng, ngáp dài, nhắm mắt lại. Hiện tại hắn còn chưa thể nói chuyện, cũng giải thích không rõ, vẫn là đi ngủ thôi.

    Trần Quế Hoa ôm hắn dỗ dành, thấy Lục Gia Bình còn sững sờ, nàng nhíu mày nói:

    - Em cho anh biết, việc này nếu anh dám báo lên trên, nếu Đường Đường xảy ra chuyện gì, em sẽ chết cho anh coi.

    Lục Gia Bình khẩn trương chà xát tay:

    - Em nghĩ đi đâu vậy, đây là con trai anh, anh có thể làm như vậy sao.

    Trần Quế Hoa hừ một tiếng:

    - Sẽ không thì tốt nhất. Nhất định là vì buổi tối chúng ta nói sữa bột trong nhà không đủ, đứa con mới tặng tới cho chúng ta. Cũng không biết con của chúng ta rốt cục là thần tiên nơi nào, người thì nhỏ xíu mà bổn sự lớn như vậy.

    Lục Gia Bình bình tĩnh một hồi, nói:

    - Nếu cấp chúng ta, em cứ thu lại. Cấp sữa bột cho Đường Đường, ngoài ra anh chậm rãi đi đổi. Cũng không biết đồ vật này có tổn hại gì cho Đường Đường hay không, dù sao sau này anh đổi nhiều phiếu sữa bột, tận lực không để cho Đường Đường biến ra.

    Trần Quế Hoa nghe xong chồng mình nói chuyện, cảm thấy có đạo lý gật đầu đáp ứng:

    - Đúng rồi, đúng rồi. Trước kia luôn nghe nói thần tiên biến ra đồ vật cần tiêu hao công đức gì đó, Đường Đường mới sinh ra vài ngày, liền biến nhiều như vậy. Vẫn không biến thêm là tốt nhất. Sau này chúng ta tiết kiệm một chút, nhi đồng khẳng định vẫn có thể nuôi dưỡng mập mạp.

    Lục Gia Bình đứng dậy đem đồ vật đều giấu vào tủ giường. Nhưng vài khối thịt không thể bỏ trong tủ, còn có vài con gà. Hắn quay người mặc lại quần áo:

    - Anh đi ướp thịt trước, bắt trong nhà bếp. Khi nào ăn thì nói em từ dưới quê cầm về.

    Nhìn thấy chồng mang theo thịt đi ra ngoài, Trần Quế Hoa thở dài nhìn đứa con, trong lòng thầm nhủ: Ngoan bảo, lần sau không cần tiếp tục biến ra. Cha cùng mẹ sẽ không để con đói bụng, sẽ bảo hộ con khỏe mạnh trưởng thành.

    Cứ như vậy được Trần Quế Hoa tỉ mỉ nuôi dưỡng một đoạn thời gian, Lục Đường Đường cũng đã được ba tháng.

    Chẳng những có thể nhìn thấy rõ người, tay chân đều hoạt động tự nhiên. Thỉnh thoảng còn cùng Trấn Quế Hoa a a vài câu.

    Mới ăn cơm trưa xong chưa được bao lâu, lão đại lão nhị đã đi học. Lão tứ quấn quýt mẹ làm núng:

    - Mẹ, buổi tối chúng ta ăn thịt đi, đã treo suốt một tháng rồi. Mỗi ngày đều uống cháo bắp, bụng con nhoáng lên đều là nước.

    Trần Quế Hoa trừng mắt:

    - Đi chỗ khác, con xem hiện tại có nhà nào còn có thể vừa ăn cháo bắp vừa ăn được bánh bắp, như vậy mà còn dám chán ghét, nhanh cút ra ngoài đi chơi.

    Lão tứ hậm hừ, chạy ra chỗ lão tam:

    - Mẹ bảo em tránh ra, lần sau tới anh hỏi.

    Lão tam thở dài:

    - Thôi được rồi, anh nghe Nhị Ngưu nói, nhà hắn hiện tại uống cháo bắp. Bánh bắp đều lưu cho cha hắn ăn, chúng ta cũng đã tốt lắm rồi.

    Trần Quế Hoa nhìn hai đứa con chạy ra ngoài chơi, mới đi ra đóng cửa quay vào pha sữa bột cho Đường Đường. Lại ôn nhu ôm hắn dỗ dành, dáng vẻ không hề có chút dữ tợn như vừa rồi.

    Lục Đường Đường vung tay, thịt con biến ra đâu? Sao không cho anh trai ăn, không cần tiết kiệm, trong không gian còn nhiều lắm.

    Trần Quế Hoa tưởng con trai đói, vội vàng cầm bình sữa đút cho ăn. Ai ngờ Lục Đường Đường phun ra núm vú cao su, tay nhỏ bé vung lên.

    Trên giường lại rớt xuống vài con gà.

    - Trời ạ, con trai, sao con lại biến đồ ra nữa.

    Trần Quế Hoa sốt ruột kêu lên.

    Lục Đường Đường nhìn nàng lộ ra vẻ tươi cười, chỉ vào thịt « a a » kêu lên.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Quế Hoa nhìn thấy đứa con chỉ chỉ mấy con gà trên giường lại vung tay chỉ ra cửa, nàng sửng sốt hỏi:

    - Đường Đường là muốn cho các anh trai ăn thịt gà sao?

    Lục Đường Đường gật gật đầu, biết mẹ hiểu được rồi, hắn lại ôm bình sữa uống không ngừng.

    Trần Quế Hoa trợn tròn mắt. Nàng ôm Đường Đường vỗ vỗ cho hắn ợ sữa, lẩm bẩm:

    - Đường Đường, lần sau con đừng tiếp tục biến ra đồ vật. Nếu tổn thương tới thân thể của con, mẹ càng không cần những thực vật này. Mẹ chỉ hi vọng ngoan bảo của mẹ có thể khỏe mạnh lớn lên.

    Lục Đường Đường dựa lên bả vai nàng ngây ngẩn cả người, nguyên lai mẹ không cao hứng là vì sợ tổn thương đến thân thể của mình, không phải vì mình xuất ra quá ít.

    Ô ô ô, mẹ của hắn sao lại tốt như vậy, đổi thành người khác mỗi ngày đều ước gì mình biến ra càng nhiều đồ vật đi. Nhưng mẹ lại lo lắng sẽ tai hại tới thân thể của mình, không cho mình biến. Ô ô, mẹ của hắn là mẹ tốt nhất trên thế giới này!

    Nghĩ đi nghĩ lại Lục Đường Đường lại đang ngủ.

    Trần Quế Hoa nhẹ nhàng đem hắn đặt nằm lên giường, đắp mền cho hắn.

    Lúc này nàng mới cầm gà đi vào trong bếp. Nếu Đường Đường đau lòng mấy anh trai, vậy tối nay nếu con gà ăn đi. Cũng cho những đứa con khác trong nhà vui vẻ một chút.

    Nhưng cho dù nàng đóng kín cửa sổ cùng cửa chính, mùi thịt gà vẫn bay ra ngoài.

    Làm cho vợ của lão Dương gia ở nhà cách vách mắng chửi. Bằng cái gì cùng nhau vào bộ đội, chồng nàng hiện tại lên làm đoàn trưởng, mà chồng mình còn ở chức phó doanh trưởng. Ngay cả sinh nhi đồng đều cũng sinh nhiều, nhưng cố tình nhà nàng đều sinh con trai, mình lại chỉ sinh một đống con gái.

    Thất vất vả nửa năm không vì nàng bị ngột ngạt, nhưng nàng vừa quay về bộ đội lại sinh thêm đứa con trai, bằng cái gì chuyện tốt đều chạy qua nhà của nàng. Phi, còn nấu thịt gà, sau không ăn chết nhà các người luôn đi.

    Vợ của lão Dương gia một bên mắng một bên chỉ huy ba nha đầu trong nhà làm việc. Ngay cả đứa con gái thứ tư nhỏ nhất cũng không bỏ qua:

    - Bảo mày đi đổ chậu nước cũng đem quần áo làm ẩm ướt. Ngu ngốc chết mày luôn đi. Đi giúp chị cả giặt quần áo đi!

    Tứ nha đầu gầy teo nho nhỏ, nghe xong phần phật chạy mất. Đi theo chị cả không cần bị đánh, nhi đồng nho nhỏ cũng đã hiểu được mẹ mình không dễ chọc.

    Bên này phát sinh hết thảy nhà Trần Quế Hoa cũng không biết.

    Hiện tại gia đình của họ đang vui vẻ ăn thịt gà, ngay cả con trai cả bình thường rất ít nói chuyện ăn uống hôm nay cũng phải khen ngợi:

    - Mẹ, hôm nay cháo gà uống ngon thật.

    Trần Quế Hoa cười cười, lại gắp khối thịt gà bỏ vào trong bát Lục Cảnh Hoa:

    - Ăn ngon thì ăn nhiều một chút. Hôm nay mẹ đem chân gà đều chặt, như vậy chúng ta đều được ăn vào.

    Lục Gia Bình bưng lên bát hớp miếng cháo gà, trời lạnh uống cháo nóng thật thoải mái, không nói còn là cháo gà.

    Trần Quế Hoa thấy chồng luyến tiếc ăn thịt, trừng hắn:

    - Ăn nhiều một chút, trong nhà còn vài con gà đâu. Qua thêm nửa tháng em lại nấu một con, anh uống nước canh không làm gì.

    Lục Gia Bình vừa nghe lời này, liền biết con út lại biến ra đồ vật. Xem vợ nhìn mình lắc lắc đầu, hắn cũng không tiếp tục cự tuyệt, gắp thịt gà cắn lên.

    Một nồi thịt gà bị mấy cha con ăn sạch sẽ, Trần Quế Hoa cười nói:

    - Em còn lưu thịt, buổi chiều tiếp tục nấu, buổi tối chúng ta ăn mì gà. Không chút lãng phí!

    Thai song sinh liền hoan hô, quá tuyệt vời, lão mẹ vạn tuế!

    Chớp mắt Lục Đường Đường đi tới thế giới này được mười tháng.

    Đời trước vì đi học, vì cuộc sống, hắn một mực cố gắng bận rộn lên.

    Đời này có thời gian, có người nhà thương yêu, hắn thầm nghĩ bảo hộ gia đình của mình, cả đời làm một bảo bảo cá mặn. Thậm chí hiện tại dù là đi tiểu cũng không còn cảm thấy ngượng ngùng.

    Sáng sớm Trần Quế Hoa vừa đút cho Đường Đường ăn canh trứng gà, lão tứ muốn ôm hắn, đáng tiếc bị mẹ hắn vỗ vào cánh tay:

    - Con cút về ăn cơm, không nhìn thấy em trai đang ăn canh sao.

    Lão tứ bĩu môi, đôi mắt Đường Đường chuyển chuyển, chỉ vào chén nhỏ của mình:

    - Ca ca!

    Trần Quế Hoa cười cười sờ đầu hắn:

    - Cho ca ca sao?

    Lục Đường Đường gật gật đầu, ân một tiếng, tỏ vẻ mình chính là ý này. Trong lòng hắn thở dài, tới lúc nào hắn mới có thể nói nguyên một câu đâu, hiện tại chỉ có thể từng chữ bật ra ngoài, rất khó khăn.

    Lục Gia Bình bọn họ cười ha ha, con út thật khả ái, lão tứ lại cao hứng nhảy vọt lên:

    - Con biết mà, em trai ưa thích con nhất.

    - Cho em khoái chí như vậy, nhanh ngồi xuống ăn cơm.

    Lục Cảnh Quốc vỗ hắn, nhìn mẹ nói:

    - Mẹ, con ăn xong rồi, mẹ đưa chén cho con đi.

    Ai ngờ mới nói xong, đại ca đã giành đi cầm bát, ngồi vào bên cạnh đút cho Đường Đường, còn không quên trừng hắn nhíu mày.

    Nắm tay Lục Cảnh Quốc đều cứng ngắc, thảo! Hôm nay rõ ràng tới lượt hắn đút cho Đường Đường, hắn bực mình trừng luôn lão tứ.

    Lục Đường Đường đối với một màn này đều thành thói quen. Từ khi hắn bắt đầu có thể ăn dặm, trong nhà mỗi ngày liền trình diễn một trường đại chiến, nhưng đại ca thắng tương đối nhiều.

    Ăn xong cơm sáng, Trần Quế Hoa hẹn Trương chị dâu cùng vào núi hái rau dại. Vừa vặn hiện tại là nghỉ hè, bốn đứa con đều ở nhà, cũng không lo lắng không ai xem nhi đồng.

    Tuy nói đoạn thời gian này nhà bọn họ ăn ngon hơn những nhà khác nhiều lắm, nhưng việc đi hái rau dại, nàng luôn có tham dự.

    Năm nạn đói, nên làm dáng vẻ vẫn phải làm a.

    Trần Quế Hoa căn dặn xong bốn đứa con, hôn lên má Đường Đường, sau đó đi ra ngoài.

    Chỉ thấy Lục Đường Đường uốn éo thân mình muốn đi theo, bĩu miệng hô:

    - Mẹ, ô ô, mẹ.

    Trần Quế Hoa cũng sầu, kể từ khi mang theo con út đi vào núi một chuyến, phàm là nàng muốn đi hái rau dại đứa nhỏ này lại đòi đi theo. Không cho đi hắn khóc không ai dỗ được, trừ phi nàng ở lại trong nhà.

    Lục Cảnh Hoa ước lượng đứa nhỏ trong lòng mình:

    - Đừng khóc, mẹ, cùng đi thôi. Con cõng em trai, vừa lúc đi nhặt chút củi trở về.

    Trần Quế Hoa không đường chọn lựa tiếp lấy Lục Đường Đường:

    - Vậy mấy đứa đi thay quần dài, bằng không trong núi muỗi nhiều.

    Nàng ôm con út vào nhà thay quần áo tay dài cho hắn, lấy ra mũ đội, còn dùng thuốc xịt muỗi phun phun cho hắn, lại phun một ít cho mình, đưa cho lão đại bọn họ cũng phun một chút.

    Chai thuốc xịt muỗi cũng chỉ lưu lại ba chữ này, ngoài ra đều bị Lục Đường Đường xóa sạch, cho nên hắn cũng không lo lắng sẽ bị người nhìn ra.

    Nhìn thấy đại ca vác giỏ trúc, Đường Đường vỗ tay muốn tìm hắn, Trần Quế Hoa điểm điểm trán của hắn:

    - Mài người tinh, chờ mẹ phóng cái nệm cho con.

    - Mẹ, không cần, con chuẩn bị xong rồi. Mẹ bỏ em trai vào là được.

    Lục Cảnh Hoa vỗ vỗ giỏ trúc nói.

    Lục Đường Đường ngồi vào trong giỏ trúc, cao hứng lắc đầu xoay vặn.

    Hắn ở mãi trong nhà phát chán, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đi ra cửa. Hơn nữa mỗi lần đi ra ngoài đều là mẹ cõng, cũng giống như chơi xe nhún, vô cùng thoải mái nha!
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương chị dâu ở ngoài cửa hô:

    - Quế Hoa đã xong chưa?

    Trần Quế Hoa đội mũ cho Đường Đường:

    - Hai đứa đi theo sát đại ca cùng nhị ca, dám chạy loạn xem trở về mẹ có đánh đòn hay không cho biết.

    Nói xong trừng mắt nhìn thai song sinh nói.

    Trương chị dâu nhìn bọn họ ra cửa, cười nói:

    - Hoắc, đây là toàn gia đều đi sao.

    Trần Quế Hoa không đường chọn lựa nói:

    - Ai, Đường Đường nháo lên đòi đi theo. Đành phải mang hắn đi, nếu không trong nhà cũng chịu không nổi hắn.

    Trong miệng nói lời chán ghét, nhưng trong mắt đều là ôn nhu.

    Trương chị dâu cười cười, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Đường Đường:

    - Đường Đường nhà chúng ta càng lớn càng xinh đẹp, chỉ nói toàn bộ đại viện gia chúc chúng ta, có tiểu nha đầu nhà ai nhìn đẹp như Đường Đường nhà cô. Nếu cô không nói là tiểu tử, xem chừng người khác đều nghĩ Đường Đường là bé gái đâu.

    Ngoài miệng Trần Quế Hoa không thừa nhận, trong lòng lại vô cùng thỏa mãn, Đường Đường nhà nàng thật là xinh đẹp. Mặt nhỏ trắng nõn, đối với ai cũng cười a a, nhìn cái gì cũng phải khen vài câu.

    Vợ của lão Dương cùng đi theo ra cửa, bĩu môi nhỏ giọng than thở:

    - Đẹp có cái rắm dùng.

    Lục Đường Đường nhìn thấy nàng, liền nhớ tới nữ diễn viên. Không qua được bao lâu, nữ chính sẽ bị nàng đánh vào đầu nên sống lại.

    Đến lúc đó nữ chính sẽ quấn quýt mẹ mình thu nuôi nàng. Sau khi bị cự tuyệt, bắt đầu ngáng chân đối phó Lục gia.

    Lục Đường Đường hừ một tiếng. Có hắn ở đây, quản ai có sống lại hay không, đời này cũng đừng mơ tưởng giẫm lên Lục gia thượng vị.

    Hắn muốn nhìn xem nữ chính sống lại có bao nhiêu lợi hại.

    Ánh mắt vợ lão Dương luôn không nhịn được nhìn con út của Trần Quế Hoa, trong lòng luôn nói thầm. Nhìn đúng thật là khả ái, năm nạn đói, còn cho hắn ăn được mập mạp, nếu là con trai của mình thì tốt biết bao nhiêu. Cũng không biết khi nào thì mình mới có thể sinh được con trai.

    Nàng lại liếc mắt nhìn những đứa con khác của Trần Quế Hoa, nhìn qua đều khỏe mạnh cường tráng.

    Không nên a, hiện tại ở trong bộ đội, một nhà mỗi tháng cũng hơn hai mươi cân lương thực, nhà nàng nhiều người như vậy, sao nhi đồng còn khỏe mạnh như thế. Nhìn lại nhi đồng nhà mình, gầy thành cái dạng gì.

    Dù là nàng cả ngày tiết kiệm cấp cho lão Dương ăn, lão Dương cũng không khỏe mạnh như Lục đoàn trưởng, nhất định là đi chợ đen mua lương thực, quay đầu đem toàn bộ nhà của họ bắt hết mới tốt.

    Vợ lão Dương càng nghĩ càng tức tối, ánh mắt ghen tỵ hận nhìn tiểu ngũ nhà Trần Quế Hoa, thằng nhóc kia làm gì cười vui vẻ như vậy.

    Nàng thừa dịp mọi người không chú ý, vươn tay véo má Lục Đường Đường, tao cho mày cười!

    Lục Đường Đường thình lình bị véo má, lại nhìn biểu tình vui sướng thì thấy người gặp họa của nàng. Hắc, bà sợ là không biết đời trước tôi chính là tiểu tổ tông trà xanh đi.

    - Ô ô ô mẹ, ô ô ô.

    Lục Đường Đường ôm mặt, há miệng khóc lớn.

    Vợ lão Dương hoàn toàn không ngờ thằng nhóc này đã biết nói chuyện. Nàng hoảng hốt vội vã đi nhanh hơn vài bước.

    Lục Cảnh Hoa buông giỏ trúc, ôm Lục Đường Đường dỗ dành:

    - Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?

    Lão nhị cũng vội vàng chạy tới dỗ dành. Trần Quế Hoa dừng chân, con út trừ bỏ giở trò vô lại sẽ giả khóc, đi chơi đều luôn thật vui vẻ, làm sao lại đột nhiên khóc.

    Trần Quế Hoa tiếp lấy ngoan bảo, Lục Đường Đường dựa vào lòng nàng khóc càng lớn tiếng.

    Lục Cảnh Hoa chứng kiến gò má Đường Đường đỏ lên, lạnh lùng nói:

    - Gò má Đường Đường sao bị đỏ như vậy?

    Lúc nói chuyện hắn nhìn qua vợ lão Dương, chỉ có nàng đi ở sau lưng hắn.

    Vợ lão Dương chột dạ rụt cổ, không dám đối diện ánh mắt của Lục Cảnh Hoa.

    Trần Quế Hoa cũng ôm con trai kiểm tra, nhưng tay vừa đụng vào gò má Đường Đường, tiểu gia hỏa liền gào khóc ầm ĩ.

    Người sáng suốt nhìn thấy còn gì mà không rõ, Trần Quế Hoa dỗ dành:

    - Tốt lắm, tốt lắm. Mẹ nhìn xem xảy ra chuyện gì.

    Lục Đường Đường liền nín khóc, ngẩng đầu, hốc mắt cùng khuôn mặt đỏ ửng, làm người nhìn thấy đau lòng không thôi.

    Lục Đường Đường bĩu môi, khóc càng thương tâm. Ngón tay chỉ vào vợ lão Dương:

    - Ô ô, mẹ, ô ô, mẹ.

    Lục Cảnh Hoa nhìn em trai ủy khuất, trong lòng càng thêm đau xót. Em trai được nuôi dưỡng gần một năm, cho tới bây giờ chưa bao giờ khóc nháo như vậy, ngoan vô cùng.

    Bình thường gia đình họ sủng ái hắn còn chưa kịp, hiện tại em trai bị người khác véo má, bảo hắn sao nhẫn nhịn được.

    Lục Cảnh Quốc ném cây cuốc trong tay, sắc mặt âm lãnh, trong mắt mơ hồ mang theo vẻ tức giận lên tiếng chất vấn vợ lão Dương:

    - Thím, vì sao thím lại véo má của em trai tôi?

    Trần Quế Hoa cũng ôm con trai nhìn nàng, hơn nữa nghĩ tới con trai cũng không phải người thường, khẳng định sẽ không chị bậy bạ sai người.

    Nếu là thật sự, đừng trách nàng trở mặt không nhận người.

    Vợ lão Dương làm sao có thể thừa nhận, trong lòng nàng trái lại còn mắng lên, khuôn mặt cười nói:

    - Ai u, đứa nhỏ này cũng không thể nói lung tung, tôi không có chuyện gì véo mặt em trai cậu làm chi chứ.

    Lục Cảnh Hoa kéo em trai, bình tĩnh nói:

    - Vừa rồi sau lưng tôi chỉ có một mình thím, mà em trai tôi đột nhiên lại khóc lên. Hiện tại trên mặt lại xuất hiện dấu tay véo má, có phải là thím hay không đối chiếu một chút là biết rồi.

    Vợ lão Dương trong lòng lộp bộp một chút, đứa nhỏ này làm sao vậy, sao lại thông minh như thế. Nàng ấp a ấp úng đôi chối:

    - Đừng, cậu đừng có nói lung tung a. Tôi, tôi là một người lớn sao có thể véo nhi đồng.

    Trần Quế Hoa ôm Đường Đường nhíu mày nói:

    - Có phải hay không hỏi con trai tôi sẽ biết.

    Nói xong cúi đầu hỏi:

    - Đường Đường, nói cho mẹ biết, má má của chúng ta xảy ra chuyện gì?

    Trong lòng Lục Đường Đường cười, hắc hắc, đã đến lúc xem tôi biểu diễn.

    Hắn chỉ chỉ vợ lão Dương, lại sờ sờ mặt của mình, miệng nhỏ nhắn chợt bĩu một cái muốn khóc.

    Lục Cảnh Hoa vội vã ôm hắn dỗ dành, Trần Quế Hoa còn chưa lên tiếng, lão nhị trước nhảy tưng lên mắng:

    - Thật không biết xấu hổ, người lớn vậy còn đi khi dễ em trai của tôi.

    Thai song sinh cũng học theo, vừa nhảy vọt lên vừa mắng.

    Trần Quế Hoa không đợi vợ lão Dương đôi chối, tiến lên bắt lấy tóc của nàng, vung tay tát vào mặt nàng:

    - Ai bảo dám véo má con trai tôi, tôi cho cô véo. Có phải nghĩ tính tình lão nương tốt lắm? Cũng dám nhảy nhót trước mặt tôi, tôi cho cô véo..

    Lục Đường Đường há hốc miệng, nhìn mẹ động tác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động của mẹ mình. Hắc nha, thật phấn khích. Học biết rồi, sau này không đánh lại hắn cũng phải nhéo tóc.

    Lục Cảnh Hoa nhìn thấy ánh mắt em trai sáng ngời, liền nghiêng người không cho hắn tiếp tục nhìn. Ai ngờ đứa nhỏ này còn không chịu, nghiêng đầu xem kịch vui.

    Vợ lão Dương bị đánh không có chút lực đánh trả, chỉ có thể tận lực cầu xin. Nàng vì sao lại đã quên tính tình nóng nảy như bạo long của Trần Quế Hoa, gây ra ai đừng gây ra nhà bọn họ.

    Trần Quế Hoa buông người ra, phun một ngụm:

    - Còn dám khi dễ con tôi thêm một lần xem!

    Mắng xong lại nhìn Trương chị dâu nói:

    - Chị dâu, hôm nay chị tự đi thôi. Tôi mang nhi đồng quay về nhà nhìn xem.

    Trương chị dâu chứng kiến gò má Lục Đường Đường sưng đỏ lên, đau lòng nói:

    - Mau trở về đi thôi, nếu không ổn thì dùng trứng gà lăn thử. Ai u, xem mặt nhỏ đỏ lên rồi. Trong nhà còn trứng gà không? Không có đi nhà tôi cầm.

    Trần Quế Hoa gật gật đầu, gọi lão đại ôm nhi đồng xuống núi.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Quế Hoa tiếp nhận Đường Đường nói:

    - Lão đại con mang theo em trai vác củi lửa, chúng ta xuống núi.

    Lục Cảnh Hoa gật đầu:

    - Dạ, mẹ mang em trai xuống núi trước đi.

    Nhìn mẹ mang theo em út đi rồi, Lục Cảnh Hoa bọn họ nhìn theo bóng lưng của vợ lão Dương, lập tức liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hơn vài phần ăn ý.

    Báo thù hay không?

    Nhiều lời, dám khi dễ em trai bọn họ! Làm chết nàng!

    Có quyết định, mấy anh em cũng nghiêm túc, tiếp tục đi nhặt củi. Nhưng trong giỏ trúc của lão tứ càng nhiều là cục đá.

    Chờ Lục Cảnh Hoa mang theo mấy em trai về nhà, còn chưa kịp rửa tay thì vội vã chui vào nhà xem em trai.

    Nhìn thấy em trai đang ngủ, mặt nhỏ bên trái còn có chút sưng đỏ, lão nhị nhăn mày đang định sờ sờ, bị Lục Cảnh Hoa ngăn cản:

    - Em còn chưa rửa tay, đừng sờ em út. Chúng ta đi ra ngoài đi.

    Thai song sinh theo đại ca đi ra ngoài, cũng không lập tức đi rửa tay, mà mang theo ba lô đi ra cửa.

    Lục Cảnh Quốc cười hắc hắc, mặt ngoài cũng không khác gì lúc bình thường, bí mật cân nhắc làm sao báo thù cho em trai.

    Từ nhà bếp đi ra Trần Quế Hoa cũng không biết ý tưởng của mấy xú tiểu tử, phủi phủi bột dính trên áo nói:

    - Lão đại, con xem chiếu cố em út. Hiện tại hắn đã biết bò lên, lỡ như không có người trông mẹ sợ hắn bị rớt xuống đất.

    Lục Cảnh Quốc vừa nghe nhất thời nóng nảy:

    - Để con, đại ca giúp mẹ làm cơm là được.

    Nói xong liền chạy vào trong phòng.

    Trần Quế Hoa nở nụ cười, xoay đầu nhìn Lục Cảnh Hoa nói:

    - Con cũng đi đi, mẹ chưng xong bánh bao, một hồi xào thêm món đồ ăn là được.

    Lục Cảnh Hoa lắc đầu:

    - Không sự, con giúp mẹ châm lửa.

    - Được!

    Trần Quế Hoa mỉm cười quay vào trong bếp, mở tủ lấy thịt, rửa sạch bắt đầu cắt thành khối.

    Đây là con trai út biến ra, buổi tối làm thịt kho tàu, nấu thêm một hồi con út cũng có thể ăn được chút thịt béo.

    Thai song sinh hoàn thành nhiệm vụ liền chạy về tranh công, đáng tiếc đem Đường Đường đánh thức.

    Lục Cảnh Quốc gõ đầu lão tam:

    - Ai bảo em nhao nhao, xem xem đem em trai đánh thức.

    Lục Đường Đường vểnh lên mông đít nhỏ bò lên. Ngồi trên giường chứng kiến nhị ca, giang tay cười đòi ôm.

    Lục Cảnh Quốc ôm hắn vỗ vỗ:

    - Anh đưa em đi tiểu.

    Lục Đường Đường gật đầu, ngáp dài. Ánh mặt trời vừa lúc chiếu qua cửa, chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của hắn biến thành một màu hồng phấn, lông mi cong còn có chút nước mắt sinh lý dính vào, làm trong lòng Lục Cảnh Quốc đều tan chảy.

    Em trai sao có thể khả ái như vậy!

    Nghĩ tới vợ lão Dương nhéo má em trai, làm em trai khóc lớn, cơn giận trong lòng hắn liền bừng lên.

    Thai song sinh cầm bánh mang vào đưa cho nhị ca, ánh mắt chờ mong hi vọng nhị ca phân cho bọn họ một khối.

    Lục Cảnh Quốc không phải không nhìn ra được ánh mắt của bọn họ, nhưng hắn biết hiện tại lương thực khó mua, hơn nữa bọn họ còn có thể ăn bánh nướng, ăn được khoai đỏ, em trai từ bú sữa, nhiều nhất chỉ ăn canh trứng gà.

    Hắn thở dài nói:

    - Mẹ đang nấu thịt, tiểu Phú tiểu Cường đợi một lát ăn thịt được không? Bánh lưu lại cho em út.

    Thai song sinh liếm môi, gật gật đầu.

    Lục Đường Đường là ai! Hắn không muốn ăn mảnh một mình, giơ bánh nhét vào trong miệng tam ca.

    Tay nhỏ bé còn vỗ hắn:

    - A!

    Ăn nha, đều ăn!

    Lục Cảnh Quốc cười cười:

    - Đường Đường cần cấp cho anh trai ăn a.

    Tiểu gia hỏa "ân" một tiếng, lại rút hai cái bánh trong tay nhị ca lại nhét cho tứ ca, phân ra một khối cho nhị ca.

    Chứng kiến nhị ca ăn, hắn mới hài lòng cầm một khối chính mình ăn.

    Đáng tiếc hắn mới có bốn cái răng, chỉ đành chậm rãi cọ xát mài ra ăn.

    Vị thịt càng lúc càng thơm, vạch cho mấy người ngồi trong phòng khách không nhịn được nuốt nước bọt.

    Vợ lão Dương lúc này cũng về tới nhà, ngửi được mùi thị phun một cái:

    - Ăn chết mấy người đi thôi!

    Cũng không nhìn dưới chân liền đẩy cửa vào, kết quả dưới chân vừa trợt, làm cho nàng trực tiếp ngã dập mông.

    Ngã một cái cũng không có gì, trọng điểm là dưới mông đều là cục đá nhỏ, cấn nàng chửi to:

    - Đáng chết, là ai thiên đao nhà nào lại bỏ hòn đá trước cửa nhà chúng tôi, eo của tôi a..

    Lục Cảnh Quốc nghe tiếng kêu đau của nàng, vẻ mặt tươi cười xán lạn. Hắn ôm Đường Đường đi vào trong bếp.

    Trần Quế Hoa đang cắt đồ ăn hỏi:

    - Bên ngoài lại kêu cái gì đây?

    Lục Cảnh Quốc nhịn cười:

    - Ai biết nàng lại phát điên cái gì, cũng không phải ngày đầu tiên la hét như vậy.

    Trần Quế Hoa ngừng lại, nghĩ nghĩ cũng phải. Làm hàng xóm với nhà bọn họ đúng là xui xẻo tám đời. Động một chút thì đánh khóc nhi đồng, không thì lại mắng người, không một ngày sống yên ổn.

    Nàng lập tức hôn con út ở trong lòng lão nhị:

    - Đường Đường nhà chúng ta tỉnh ngủ rồi?

    Đường Đường cong mắt hô:

    - Mẹ, a..

    Nhìn con út giơ bánh lên muốn đút cho nàng, trong lòng Trần Quế Hoa còn ngọt hơn ăn mật:

    - Mẹ không ăn đâu, nhà bếp nóng, đi theo anh trai ra ngoài chơi. Lão đại cũng ra ngoài đi, không cần tiếp tục châm lửa. Chờ cha con về chúng ta ăn cơm.

    Lục Cảnh Hoa buông củi, cẩn thận dọn dẹp mới đi ra phòng khách.

    Lục Đường Đường nhìn thấy đại ca đi ra, vỗ vai nhị ca liền vươn người tới trên bàn.

    Lục Cảnh Quốc cùng đại ca thường chiếu cố hắn nên biết hắn muốn làm gì. Đưa cho hắn một khối bánh, đứa nhỏ này ôm lấy liền muốn vươn về hướng lão đại.

    Lục Cảnh Hoa rửa tay xong tiếp lấy Đường Đường hôn hắn một cái, nhẹ nhàng vạch cằm của hắn:

    - Cho đại ca nhìn xem còn đau hay không?

    Lục Đường Đường xoay đầu, mặc kệ! Trước đút đại ca ăn bánh mới là quan trọng nhất.

    Chờ đại ca ăn bánh, hắn mới nở nụ cười cầm bánh của mình cắn.

    Lục Cảnh Quốc có chút ghen tỵ, em trai cũng chưa từng hôn hắn.

    Xem ra sau này giành Đường Đường cũng là một nhiệm vụ gian nan a!

    Nghe tiếng mở cửa, hai mắt Đường Đường tỏa sáng, vỗ tay hô:

    - Ba ba, ba ba nha.

    Lục Gia Bình vào nhà liền chứng kiến con út cười thật cao hứng, trên người hắn đều là bùn đất, chưa thay quần áo cũng không dám ôm hắn:

    - Chờ ba ba rửa sạch sẽ thay bộ quần áo.

    Ánh mắt Lục Đường Đường luôn đi theo Lục Gia Bình chuyển động.

    Cách vách nhà lão Dương, lão Dương trên đường về liền có không ít người cáo trạng với hắn. Nói vợ của hắn là người lớn, lại đi nhéo má con trai của Lục đoàn trưởng.

    Trên mặt lão Dương luôn đỏ bừng, về tới nhà trong bếp không ai làm cơm, liền chứng kiến vợ đang dựa trên giường rầm rì.

    Hắn ném mũ liền hỏi:

    - Cơm cũng không làm, đi ra ngoài lại gây chuyện cho lão tử, cô nói cô còn có thể làm gì?

    Vợ lão Dương bị mắng ngẩn ra, nàng còn ủy khuất đâu. Rau dại không đào được bao nhiêu, về nhà còn vấp té. Hiện tại bị chồng mắng, đổ làm lồng ngực nàng cảm giác nghẹn ứ vô cùng:

    - Cha của lũ trẻ, anh đừng nổi nóng. Em lập tức đi làm cơm.

    Nói xong cũng nén cơn đau ôm thắt lưng đi vào bếp. Nhưng lương thực không còn bao nhiêu, làm sao bây giờ.

    Nàng nhân lúc lão Dương không chú ý lương thực trong nhà, vụng trộm gởi về cho nhà mẹ đẻ không ít. Dù sao mấy nha đầu uống chút cháo lỏng cũng không có vấn đề gì.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vợ lão Dương nhìn túi bột bắp, không đủ làm thành bữa cơm cho qua chuyện. Sớm biết vậy hôm nay sẽ không chọc giận Trần Quế Hoa, sẽ có thêm thời gian kịp đào rau dại trở về ứng phó cho qua bữa.

    Làm sao bây giờ, ngày hôm qua lão Dương nói không muốn ăn khoai. Hiện tại không ăn cũng phải ăn, bỏ đi, trước nấu ứng phó.

    Chờ lão Dương đến ăn cơm, chứng kiến trên bàn lại chỉ có khoai lang, chút cải mặn. Hắn tức giận ném đũa giận dữ hét:

    - Trước hai ngày còn có bánh bắp, hiện tại ngay cả bánh cũng không có. Cô cũng thật biết lừa gạt tôi.

    Nói xong không quản vợ ngăn trở, tiến vào phòng bếp.

    Hắn mở toàn bộ ngăn tủ nhìn qua một lần, trừ bỏ vài củ khoai cùng một ít rau dại, cái gì đều không có. Hắn có chút không thể tin được, còn chưa tới giữa tháng đâu, lương thực đây? Hắn không tin tà mở vại gạo, vẫn trống không.

    Lúc đầu tháng hắn sợ nhi đồng ăn không no, còn dùng mười cân lương thực tinh đổi ba mươi cân lương thực to trở về, hiện tại một chút cũng không còn.

    Lão Dương nhất thời cảm thấy trước mắt phát đen, thở hổn hển hỏi:

    - Lương thực đâu? Tôi hỏi cô lương thực đi đâu rồi?

    Vợ lão Dương run run khóc ròng nói:

    - Em, em đem lương thực gởi về nhà, mẹ em nói trong nhà hết lương thực, em trai của em sắp đói chết.

    Lão Dương liền hiểu ra, cười lạnh một tiếng:

    - Em trai của cô bị thế nào quan hệ gì tới tôi. Cô nhìn xem con gái của mình đi? Bọn nhỏ ăn còn không béo mập bằng em trai của cô, lấy tiền phiếu trong nhà đưa cho tôi.

    Lão Dương nhìn thấy vợ không nhúc nhích, chính mình vào phòng tìm, dù sao hắn biết nàng giấu ở đâu.

    Kết quả lấy cái hộp mở ra xem, ngoại trừ vài đồng xu cái gì cũng không có. Tốt, tốt lắm!

    Lão Dương cầm hộp đi ra ngoài ném xuống dưới chân vợ hắn:

    - Ngày mai tôi mua vé xe cho cô, cô về nhà đòi lại tiền cùng lương thực cho tôi. Nếu không có, cô cũng không cần trở về, chúng ta ly hôn.

    Vợ lão Dương trợn tròn mắt, nàng làm sao ngờ được chồng sẽ đưa ra ly hôn, nàng ôm chân lão Dương bắt đầu khóc:

    - Ô ô, em sẽ, em sẽ về đòi lại. Cha của bọn nhỏ đừng không quan tâm em a.

    Lão Dương vung mở tay nàng, ngồi xuống ghế hô:

    - Đều đứng làm gì, lại đây ăn cơm.

    Gặp con gái lớn còn muốn kéo mẹ mình, lão Dương gõ đũa:

    - Con tự ăn, không cần để ý nàng, nàng đem toàn bộ lương thực đều đi cho thì cũng không cần ăn cơm.

    Gia đình Trần Quế Hoa nghe cách vách trách mắng ầm ĩ, bĩu môi:

    - Phiền đã chết, mỗi ngày ồn ào. Hôm nay em đánh cho cô ta một trận đâu.

    Lục Gia Bình nghe được nở nụ cười:

    - Đánh tốt lắm, bớt giận rồi không, nếu chưa ngày mai anh báo thù cho em.

    Trần Quế Hoa trừng hắn:

    - Cũng may mặt con em không sao, bằng không anh xem em có bỏ qua cho cô ta hay không.

    Lục Đường Đường ngồi trên ghế trẻ con hắn mang ra từ không gian, nghe lão mẹ nói như vậy, hắn vỗ bàn a a kêu.

    Đánh nàng, phải đánh nàng! Ai bảo nàng véo má con!

    Lục Gia Bình sờ đầu con trai, nghĩ tới hôm nay trong đội thông tri, quay đầu nói:

    - Nghe nói ngày mai cung tiêu xã có máy may, anh xin nghỉ phép, chúng ta đi mua về.

    Nghe vậy tâm tình Trần Quế Hoa mới tốt hơn:

    - Mua đi, có máy may cũng bớt việc không ít. Cần may thêm quần áo cho lão đại bọn họ. Năm nay đều cao hơn đâu. Nhưng phiếu vải không nhiều lắm, chỉ có thể làm được một bộ cho lão đại.

    Lục Cảnh Quốc lắc đầu:

    - Mẹ, trước làm cho đại ca đi. Của con không gấp, dù sao còn mặc được.

    Đôi mắt Lục Đường Đường xoay chuyển, vải dệt? Không gian của hắn có nha. Hắn nhớ được trong thương trường có cửa hàng bán vải, hình như dùng làm rèm cửa cùng sô pha, lấy loại vải kia làm quần áo hẳn là không thành vấn đề.

    Chờ một hồi ăn cơm xong, hắn biến ra cho cha mẹ. Phải làm thì cả nhà đều có, chỉ cấp một người sao được. Hắn cũng không phải không có!

    Giữa trưa ăn cơm xong, Trần Quế Hoa đuổi mấy khỉ con đi ra ngoài, muốn dỗ Đường Đường đi ngủ. Kết quả tiểu gia hỏa ngồi trên giường dựa lên người ba ba, chết sống không ngủ.

    Lục Gia Bình lắc tay, cười cười:

    - Không muốn ngủ thì không ngủ. Em nhanh nằm xuống đi.

    Trần Quế Hoa đưa bình sữa cho hắn:

    - Gạo trong nhà còn không ít, ngày mai anh nhân lúc nghỉ ngơi đi đổi chút lương thực thô đi. Gởi về cho em gái của anh một chút, Đường Đường uống sữa bột em gái anh ra không ít lực. Hiện tại trong thành khó mua lương thực, chúng ta không thể mặc kệ bọn họ.

    Lục Đường Đường dựa lên người ba mẹ nghe ba mẹ nói chuyện, cô? Hắn biết. Là người mỗi tháng đều gởi cho hắn một túi sữa bột. Lương thực thô không phải là bột bắp sao, làm gì cần ba ba đi đổi. Chờ!

    Ý thức của Lục Đường Đường tiến vào trong không gian, đi tới cửa hàng vải chuyển một vòng. Thật nhiều chủng loại, hắn nên lấy màu sắc nào đây.

    Chuyển hồi lâu, bỏ đi, niên đại này màu sắc hoa văn quá nhiều khẳng định không được. Vậy chọn màu xanh lục đen đi. Cầm vải dệt lại đi qua khu lương thực gia vị. Cầm hai túi bột bắp mỗi túi nặng trăm cân. Còn lấy gì đây, đúng rồi, trứng gà, mẹ nói mình ăn trứng gà cũng không còn bao nhiêu, còn dặn mấy anh trai đừng ăn, đều lưu lại cho mình.

    Vậy làm sao được, hắn lấy ba mươi trứng gà, cầm lên năm vỉ trứng. Mình ăn, cả nhà cũng phải ăn.

    Trước hết cứ như vậy đi, Lục Đường Đường thu hồi ý thức, vỗ vỗ Lục Gia Bình, tay nhỏ bé vung lên, đồ vật liền hiện trên giường.

    Hắc hắc, như vậy mẹ cũng không cần sầu.

    Lục Gia Bình nhìn thấy đồ vật trên giường, hít sâu một hơi, vỗ vỗ mép giường.

    Trần Quế Hoa cũng lăn lông lốc ngồi dậy:

    - Mẹ ơi, lại là cái gì vậy.

    Lục Gia Bình ôm con trai hỏi:

    - Đứa con, thân thể có gì không khỏe không?

    Lục Đường Đường lắc đầu, vỗ vỗ vải dệt:

    - A, a.

    Trần Quế Hoa ôm vải dệt sờ sờ:

    - Đây là nguyên liệu vải gì vậy, vuốt còn mềm hơn nữa dày hơn vải dệt của cung tiêu xã. Một xấp vải này nhiều bao nhiêu chứ, hiện tại tốt lắm. Cả nhà chúng ta làm mỗi người một bộ còn dư ra không ít.

    Trần Quế Hoa thu thập vải dệt, khóa vào trong tủ, lại nhìn qua trứng gà:

    - Số trứng gà này cũng phải hơn trăm quả đi.

    Lục Đường Đường cầm một quả trứng gà đặt lên tay bọn họ, còn đẩy vào miệng họ.

    Lục Gia Bình cười nói:

    - Đây là muốn chúng ta đều ăn, có phải em nói gì trước mặt đứa con không?

    - Buổi sáng em thấy không còn bao nhiêu trứng gà, tiểu tứ đòi ăn, cho nên em có nói một câu.

    Trần Quế Hoa nhíu mày nói.

    - Vậy là phải rồi. Đường Đường không đành lòng để anh trai bị ủy khuất có phải hay không?

    Lục Đường Đường gật gật đầu, ôm bình sữa. Không được, hắn quá mệt mỏi, còn lại hắn cũng không xen vào, giao cho cha mẹ xử lý đi. Nhắm mắt đi ngủ!

    - Lương thực này?

    Lục Gia Bình cầm lên, sầu não nói:

    - Cũng phải hai trăm cân. Một hồi tìm túi bỏ vào. Phân cho nhà em gái anh một nhà năm mươi cân, nhà em trai em gái em mỗi nhà năm mươi cân, vừa lúc phân xong.

    Trần Quế Hoa gật gật đầu, đem trứng gà bỏ vào trong tủ khóa lại. Trong nhà nhi đồng nhiều, lỡ như bị nhìn thấy. Nếu lỡ miệng nói ra sẽ phiền toái, vẫn là tự mình cất giữ mới yên tâm.

    Khi nào muốn ăn thì khi đó lấy, cũng không cần lo lắng bọn nhỏ đi ra ngoài nói lung tung.

    Tuy nói mấy đứa con đều hiểu biết, miệng nghiêm, nhưng không chịu nổi hàng xóm sẽ hỏi này nọ linh tinh a.
     
  11. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Quế Hoa nhìn thấy chồng mua máy may về nhà, cười không thể khép miệng, vui vẻ sờ soạng nửa ngày.

    Nhà Trương chị dâu cũng có máy may, nàng dùng qua vài lần, biết làm sao sử dụng.

    Để Lục Gia Bình giúp nàng lắp ráp xong, Trần Quế Hoa lấy ra vải dệt, dựa theo số đo của người trong nhà cắt may.

    Trần Quế Hoa khẩn cấp muốn thử xem một lần, nàng xoay người hỏi:

    - Một lát anh còn đi trong đội không?

    - Không đi.

    Lục Gia Bình hỏi:

    - Xảy ra chuyện gì? Hôm nay anh nghỉ ngơi một ngày, buổi chiều viết xong báo cáo thì rảnh rỗi. Ngày mai mang người vào núi tập luyện, dự đoán cần một tuần mới trở lại.

    Trần Quế Hoa cười cười:

    - Vậy anh trông con, em đi luyện máy may.

    Lục Gia Bình nhìn con út nằm trên giường ân một tiếng, cầm lấy báo cáo.

    Lục Đường Đường chơi một lát đã thấy chán, thở dài, ai, khi nào mình mới có thể học đi đây, bằng không chỉ có thể nằm trên giường.

    Nếu có thể xuống giường thì tốt rồi, mình có thể vào phòng khách bồi mẹ.

    Lục Đường Đường dựa bên cửa sổ nhìn bên ngoài, không thấy mấy anh trai. Nghe đại ca nói bạn học của hắn ở phía tây bờ sông phát hiện cá, hôm nay toàn bộ đi bắt cá. Không có ai bồi hắn chơi đùa, nghĩ nghĩ hắn vịn cửa sổ đứng lên.

    Được a, đều có thể đứng lên, đi đường còn làm khó được hắn sao.

    Đôi chân béo của Lục Đường Đường vung vung, ai ngờ đầu óc thì biết nên đi thế nào, nhưng chân tay lại không chịu nghe lời, chân phải vấp chân trái, thân thể lập tức vấp ngã nhào.

    - Đông!

    Một tiếng, đầu đập lên cửa sổ.

    Cảm giác đau đớn rát bỏng làm hắn che đầu, há miệng bắt đầu khóc, nước mắt rơi xuống.

    Vừa vấp té đem Lục Gia Bình hoảng sợ.

    Ngay cả Trần Quế Hoa cũng từ phòng khách chạy vào, nhìn con út nằm trong lòng chồng khóc sắp hết hơi, nàng trừng mắt:

    - Sớm biết vậy không để anh trông con.

    Lục Gia Bình có chút chột dạ, sờ sờ mũi. Hắn cũng không ngờ con trai sẽ bị vấp té ngã xuống.

    Nhìn trên trán sưng một cục u, Trần Quế Hoa vô cùng đau lòng. Nàng ôm con trai đi vào phòng bếp, tìm dầu vừng đắp lên miệng vết thương, còn không ngừng thổi thổi cho hắn.

    Lục Đường Đường cũng không biết lau dầu vừng hữu hiệu hay là mẹ thổi hữu hiệu, trên trán cũng không còn đau.

    Hắn ôm chặt cổ Trần Quế Hoa, dừng khóc, nhưng tiểu thân thể vẫn còn run run.

    Lục Gia Bình vươn tay ôm hắn, lau nước mắt, ôm hắn quơ quơ nói:

    - Anh mang con đi trong đội nhìn xem, em tiếp tục may quần áo đi.

    Không đợi vợ nói gì, hắn ôm con bỏ chạy.

    Trần Quế Hoa:

    -!

    Coi như anh chạy trốn nhanh, ai, đau lòng chết nàng.

    Mang con út gần một năm, chưa từng va chạm qua, thậm chí cũng không thấy sinh bệnh, mới để cho chồng trông con được ít phút, trên đầu con trai sưng một cục u lớn như thế, thật làm nàng tức giận.

    Lục Gia Bình ôm con trai đi nhanh trên đường, nhìn trán hắn sưng lên, đau lòng hỏi:

    - Đứa con, đầu còn đau không?

    Lục Đường Đường còn muốn sờ trán, bị hắn ngăn cản, có vẻ như còn có chút đau.

    Hắn nhìn Lục Gia Bình gật gật đầu, lại lắc lắc đầu. Ý tứ hẳn là rõ ràng rồi, nhưng không biết cha xem hiểu hay không. Mặc kệ, ai bảo hắn còn chưa nói chuyện được rõ ràng.

    Lục Đường Đường thở dài dựa lên vai cha nhìn quanh.

    Lục Gia Bình nở nụ cười, lại xốc đứa con lên, tiếp tục đi hướng quân khu.

    Ngày mai cần mang đội vào núi huấn luyện, nhìn xem chuẩn bị vật tư như thế nào.

    Mới đến quân bộ, liền bị Triệu chính ủy gọi lại.

    - Lục Gia Bình.

    Triệu chính ủy vẫy tay:

    - Sao mang theo nhi đồng tới đây làm gì?

    Lục Gia Bình ho nhẹ một tiếng:

    - Đến nhìn xem vật tư chuẩn bị xong chưa.

    Triệu chính ủy sờ túi, vừa lúc có hai viên kẹo, xuất ra đưa cho đứa bé. Lúc này mới nhìn thấy trên trán hắn sưng lên một khối u.

    Triệu chính ủy bật cười chỉ chỉ nói:

    - Đây là đem nhi đồng quăng ngã, sợ bị mắng mới đi a?

    Ai không biết đứa con út này được sủng ái nhất nhà.

    Trần Quế Hoa yêu thương như tâm can bảo bối, nhìn khối u này, nói không chừng đang tạc nổ trong nhà đâu.

    Lục Gia Bình cười cười, không lên tiếng, ôm con trai đi lên lầu.

    Kiểm tra một phen, không có vấn đề gì, Lục Gia Bình mang theo con trai về nhà. Trên đường vừa lúc gặp được lão đại bọn họ mới bắt cá đi về nhà.

    Lục Cảnh Hoa chứng kiến cha mình vội vàng chạy tới, còn chưa kịp khoe khoang mình bắt được cá, liền thấy được khối u trên trán Đường Đường. Đem thùng nước ném, vội vàng ôm em trai hỏi:

    - Cha, bị đụng ở đâu vậy, không phải ở quân bộ đi?

    Ba người lão nhị cũng chạy tới. Chứng kiến khối u trên đầu em trai, vô cùng đau lòng truy vấn:

    - Làm sao vậy, tụi con mới vắng mặt một buổi trưa, Đường Đường liền bị thương.

    Lục Gia Bình bị mấy xú tiểu tử làm bất đắc dĩ, có vẻ như không trả lời, sẽ không cho hắn đi.

    Hắn tiếp lấy con út, vừa đi vừa nói:

    - Cha không trông coi Đường Đường, hắn đột nhiên đứng lên, đầu đập lên cửa sổ..

    Ai biết lời còn chưa nói xong, lão đại liền giành lấy Đường Đường ôm trên người, ánh mắt lộ vẻ u oán, giống như nếu hắn còn tiếp tục ôm đứa con sẽ làm rơi hắn.

    Lục Gia Bình tức giận trừng mắt:

    - Ánh mắt của con là ý gì, cha lại không phải cố ý. Đường Đường đều tha thứ cha có phải hay không?

    Lục Đường Đường thiếp thiếp má của đại ca, lại nhìn Lục Gia Bình cười cười, trong miệng còn "a a" kêu.

    Đại ca, đừng lo lắng, em không còn đau.

    Lục Cảnh Hoa hừ hừ, không đếm xỉa cha ruột, hướng mấy người lão nhị nói:

    - Khối u lớn, Đường Đường phải đau bao nhiêu a. Sau này chúng ta đi ra ngoài, ít nhất lưu một người trông Đường Đường.

    Mấy anh em cùng gật gật đầu.

    Ôm Đường Đường đi về nhà, không ai quản cha ruột rơi phía sau.

    Đi được vài bước, lão tam quay lại, Lục Gia Bình tưởng đứa con bồi hắn cùng đi, đang cao hứng muốn vỗ vai lão tam, ai biết lão tam trực tiếp lướt qua hắn, mang theo thùng nước đuổi theo lão đại bọn họ.

    Lục Gia Bình:

    -?

    Cha ruột còn không trọng yếu bằng cá sao?

    Nhanh tới cửa nhà, Lục Gia Bình do dự một chút, sải bước đi vào.

    Liền chứng kiến vợ mang theo mấy đứa con ngồi trên bàn cơm, đang chờ hắn.

    Nhưng không phải ăn cơm, phảng phất như là một lần đại hội kể tội..

    Chỉnh được thật nghiêm túc, Lục Gia Bình ngăn không được bật cười thành tiếng.

    Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn, vỗ vỗ bàn:

    - Xế chiều hôm nay bởi vì đồng chí Lục Gia Bình thất chức, dẫn đến Đường Đường vấp ngã. Đây là sai lầm không nên có, sau này bất kể là ai nhất định chú ý, lúc trông coi Đường Đường nhất định là để tâm. Không thể xuất hiện tình huống như hôm nay. Tốt lắm, hội nghị kết thúc, chuẩn bị ăn cơm!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...