Ngôn Tình [Edit] Ông Chồng Tổng Tài Không Dễ Chọc - Lâm Oản Oản

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Dung Vân 0907, 1 Tháng mười hai 2022.

  1. Dung Vân 0907

    Bài viết:
    0
    Chương 69:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bữa trưa được Tiêu Diễn mang đến.

    Hộp cơm trưa bằng gỗ ba tầng được lấp đầy ắp, cân nhắc đến sở thích của Lâm Duệ, bên trong chứa đầy những món ăn yêu thích của cậu bé.

    "Tâm Can đâu?"

    Lâm Duệ vươn cổ nhìn về phía sau Tiêu Diễn, khi thấy phía sau không có ai, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống.

    "Buổi tối Tâm Can mới tới."

    "Ồ!"

    Lâm Duệ vô cùng thất vọng.

    Lâm Oản Oản đi vào phòng sau nhìn xem, Lâm Duyệt đang ngủ ngon lành, cô để lại cho chị ấy một ít đồ ăn, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại rồi cho vào tủ lạnh, sau đó cô mới đi ăn cơm trưa.

    Tay phải của cô vẫn còn sưng đỏ, khó cầm đũa nên cô lấy thìa ăn.

    "Tiểu Oản Oản, tay cô bị sao vậy?"

    "Đụng phải một tên cặn bã phản bội trong hôn nhân nên dạy cho hắn ta một bài học!"

    "Chết tiệt! Hắn đúng là một kẻ cặn bã. Nên dạy cho hắn một bài học! Nhưng lần sau gặp phải loại chuyện như thế này, hãy gọi cho tôi, những việc tốn thể lực như vậy không cần cô ra tay đâu."

    Lâm Oản Oản dùng thìa chọc cơm thành nhão nhoẹt, hừ lạnh một tiếng: "Cá mè một lứa!"

    "Này! Tiểu Oản Oản, tôi không thích nghe những lời này của cô, sao cô có thể so sánh tôi với loại cặn bã đó chứ! Ừm.. Tôi thừa nhận, nhị thiếu gia tôi mặc dù có chút đào hoa, thường xuyên đổi bạn gái, nhưng tôi xưa nay chưa bao giờ một chân đứng hai thuyền, mà tôi với bọn họ đều là anh tình tôi nguyện, chia tay cũng rất sạch sẽ, tôi không bao giờ mang theo cảm xúc của chính mình vào những mối quan hệ tiếp theo."

    "Ha ha!"

    "Tiểu Oản Oản, cô cười làm tôi sợ đó!"

    Lâm Oản Oản tức giận múc cơm lên ăn, như muốn trút giận.

    Tiêu Lăng Dạ im lặng gắp cho cô một miếng mướp đắng.

    Lâm Oản Oản ngay lập tức hiểu những gì anh không nói.

    Mướp đắng - trừ lửa!

    Lâm Oản Oản trừng mắt nhìn anh: "Không có đàn ông nào tốt cả."

    Lâm Duệ im lặng giơ bàn tay nhỏ bé lên: "Mẹ, có con tốt."

    "..."

    Lâm Oản Oản nghẹn một hơi lại trong cổ họng.

    Tiêu Lăng Dạ im lặng lại gắp cho cô một miếng mướp đắng.

    Lâm Oản Oản: "..."

    Ăn xong, trong miệng Lâm Oản Oản tràn ngập vị đắng. Thứ cô ăn nhiều nhất trong bữa ăn này chính là khổ qua.

    Nghĩ đến chuyện xảy ra với chị gái cô, càng nghĩ cô càng thấy khó chịu!

    Rõ ràng là là tên Lý Tín Đạt kia sau khi kết hôn lại vượt quá giới hạn, dựa vào cái gì người tự sát lại là chị gái của cô chứ?

    Tên Lý Tín Đạt kia ngược lại khá tốt, ngoài trừ bị đánh một trận thì không tổn thất cái gì!

    Không được!

    Cô không thể để tên súc sinh kia sống tốt được!

    "Tiêu Diễn!"

    "Đến đây!" Tiêu Diễn chân chó đi tới: "Tiểu Oản Oản, có chuyện gì vậy?"

    "Có thể giúp tôi một chuyện được không?"

    "Lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt đối không chối từ!"

    "..."

    Khóe miệng Lâm Oản Oản giật giật: "Không cần anh lên núi đao hay xuống biển lửa. Tôi nghe anh trai anh nói anh có quan hệ rộng, anh giúp tôi điều tra Lí Tín Đạt."

    "Không thành vấn đề!" Tiêu Diễn nghe xong lập tức hiểu ra: "Nhưng cô muốn loại thông tin gì của hắn?"

    "Về phong cách sống của hắn!"

    "Oke! Trước ngày mai tôi sẽ đưa tài liệu cho cô."

    Lúc này những nghẹn khuất trong lòng Lâm Oản Oản mới tiêu tan một chút.

    Tên khốn Lí Tín Đạt đó muốn phá hủy cả một đời của chị gái cô ư? Nằm mơ!

    Cô không chỉ muốn chị gái cô thoát khỏi tên cặn bã đó mà còn muốn tên cặn bã đó trả giá cho mười một năm tuổi trẻ của chị ấy!

    Buổi chiều.

    Lâm Oản Oản bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài phòng bệnh.

    Cô dụi dụi mắt, vẫn có chút mơ hồ.

    "Sao thế?"

    "Không có việc gì, cô với Duệ Duệ ngủ tiếp đi, tôi đi xem một chút."

    Trước khi Tiêu Lăng Dạ rời khỏi giường, cửa phòng bệnh đã bị đá ra từ bên ngoài. Ngay sau đó, Lí Tín Đạt xuất hiện trong phòng bệnh, ánh mắt anh ta đảo quanh một vòng, nhìn thấy Lâm Oản Oản liền chỉ vào cô: "Là cô ta! Chính là cô ta đã đánh tôi ngày hôm nay, các người mau bắt cô ta lại đi!"

    Phía sau Lý Tín Đạt, hai cảnh sát đi đến bên giường, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Cô gái này, anh này đã tố cáo cô tội cố ý gây thương tích. Mời cô cùng chúng tôi về đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra!"

    Lần này Lâm Oản Oản đã hoàn toàn tỉnh táo!

    Cô ngồi dậy khỏi giường, nhếch môi mỉa mai: "Lí Tín Đạt, anh thật có tiền đồ, bị một phụ nữ đánh mà còn dám gọi cảnh sát!"

    Cảnh sát lập tức bắt được lời nói của cô và nói: "Vậy cô thừa nhận mình đã đánh anh Lý?"

    "Không sai, là tôi làm!"

    Lý Tín Đạt ngay lập tức hét lên: "Cảnh sát, mấy người nhìn cô ta phách lối đi!"

    Hai cảnh sát nhìn nhau, muốn đi lên bắt Lâm Oản Oản.

    "Xin hãy phối hợp với chúng tôi trở về đồn cảnh sát!"

    "Chờ một chút!"

    "Cô còn muốn nói gì nữa?"

    "Anh không hỏi tại sao tôi lại đánh người sao?" Lâm Oản Oản lạnh lùng nhìn họ, sau đó chỉ vào Lý Tín Đạt: "Tên cặn bã này muốn hành hung chị gái tôi trên giường bệnh, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều có thể làm chứng rằng chúng tôi là tự vệ chính đáng!"

    Hai người đều có thái độ cứng rắn: "Xin lỗi, mời cô cùng chúng tôi quay lại đồn cảnh sát!"

    Lí Tín Đạt kiêu ngạo bước tới, cằm nâng lên, anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi hoa buổi sáng, lớp mỡ trên bụng run lên mỗi bước anh ta đi, mười phần ghê tởm.

    Anh ta chậm rãi đi đến bên giường, nhướng mày: "Con khốn, tôi đã nói cô cứ chờ đó mà!"

    Lâm Oản Oản cười lạnh.
     
  2. Dung Vân 0907

    Bài viết:
    0
    Chương 70: Chân Thô Nhất Vân Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài phòng bệnh!

    Thấy có gì đó không ổn, Tống Liên Thành đang định xông vào.

    Tiêu Diễn ôm anh ta lại.

    "Tiêu Diễn, cậu làm gì vậy?"

    "Loại chuyện nhỏ này cần anh nhún tay vào không hả?" Tiêu Diễn cực kỳ hưng phấn, kéo Tống Liên Thành lại ngăn cản anh ta động: "Anh tôi dùng hết mọi chiêu trò để theo đuổi Tiểu Oản Oản, hiện tại thật vất vả mới xuất hiện kẻ không có đầu óc tìm tới cử ăn vạ cho anh trai tôi cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, anh không được phá hư chuyện tốt của anh ấy!"

    Nói xong, Tiêu Diễn liền ghé trên khe cửa, hưng phấn nhìn vào trong khe cửa.

    Tống Liên Thành sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền hiểu ra. Anh ta không vào trong nữa, đẩy kính trên sống mũi lên, anh ta cũng giống như Tiêu Diễn, lén nhìn qua khe cửa.

    * * *

    Trong phòng bệnh.

    Lí Tín Đạt vẫn đang ồn ào: "Lâm Oản Oản, con khốn này, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô muốn vào tù hay muốn gả vào hào môn!"

    "Hào môn?" Lâm Oản Oản cười nhạo: "Chỉ với chút tiền của anh mà cũng được xem như hào môn?"

    "Khẩu khí cũng không nhỏ! Mặc dù có rất nhiều người giàu có ở Vận Thành, nhưng ông đây chắc chắn vẫn có thể được tính trong số đó, ông đây có giá trị hơn 100 triệu, đây là khái niệm gì? Nói không chừng cô xông xáo cả một đời tại ngành giải trí cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!"

    Ngữ khí Lí Tín Đạt mười phần kiêu ngạo: "Tôi tình nguyện duỗi chân cho cô ôm, đó là vinh hạnh của cô!"

    "Tôi muốn ôm đùi, nhất định phải tìm cái chân thô nhất to nhất Vân Thành để ôm, còn anh á.. không có tư cách!"

    Lí Tín Đạt chế nhạo, "Có vẻ cô quyết tâm không uống rượu mời! Vậy thì đừng trách tôi không khách khí!"

    Lí Tín Đạt vung tay lên, hai cảnh sát lập tức sải bước tới chỗ Lâm Oản Oản, đưa tay muốn tóm lấy cô.

    Tuy nhiên!

    Tay anh ta vừa đưa ra đã bị một bàn tay mạnh mẽ bóp chặt, viên cảnh sát nhìn Tiêu Lăng Dạ trong bộ đồ bệnh viện, cau mày nói: "Anh là ai? Chuyện này không liên quan đến anh, anh đừng cản trở chúng tôi làm công vụ, nếu không ngay cả anh tôi cũng sẽ bắt!"

    Tiêu Lăng Dạ thản nhiên nhìn hai người một cái, ánh mắt lạnh lùng.

    Hai người họ không khỏi rùng mình, trong lúc nhất thời bị khí thế của Tiêu Lăng Dạ làm cho khiếp sợ, vậy mà quên bắt người.

    "Anh là ai?" Lúc này Lí Tín Đạt mới nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ, anh ta cau mày nghiêm nghị nói: "Thức thời thì nhanh chóng cút khỏi đây cho ông đây!"

    Ông đây?

    Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên.

    Lí Tín Đạt bị ánh mắt của anh làm cho chấn động, vô thức lắp bắp: "Tôi cảnh cáo anh, đừng xen vào việc của người khác, nếu không ông đây.."

    "..."

    Lí Tâm Đạt chưa kịp nói hết câu đã bị đá mạnh ra ngoài, mặt nhăn nhó vì đau, tức giận chỉ vào Tiêu Lăng Dạ: "Bắt hắn! Bắt hắn luôn cho tôi!"

    Hai cảnh sát lập tức lao tới.

    Tuy nhiên, không tới một phút, hai người đàn ông liền kêu rên ngã xuống mặt đất.

    "Anh dám tấn công cảnh sát! Đây là phạm pháp!"

    Tiêu Lăng Dạ lấy khăn giấy ướt lau sạch tay, không thèm nhìn bọn họ, ném khăn giấy vào thùng rác.

    "A Diễn!"

    "Đến đây đến đây!" Tiêu Diễn nhanh chóng mở cửa bước vào.

    "Gọi Triệu Quân tới đây!"

    "Anh, em vừa gọi cho Triệu Quân rồi, ông ấy đang trên đường tới."

    Triệu Quân?

    Lí Tín Đạt cau mày.

    Sao cái tên này nghe quen tai vậy!

    Bọn họ ở trong phòng bệnh đợi. Không đến hai mươi phút, Triệu Quân liền dẫn người vào phòng bệnh. Triệu Quân là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, gương mặt có dạng chữ quốc, cả người toát lên vẻ chính khí, lúc vào phòng bệnh, ông ta tùy ý liếc qua, trong lòng cũng đã hiểu được bảy tám phần, trong lòng ông ta bồn chồn, nhanh chóng sải bước đến bên cạnh Tiêu Lăng Dạ, thái độ mười phần cung kính.

    "Tiêu tổng, anh vội vàng gọi tôi đến đây, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

    Tiêu Lăng Dạ thản nhiên nhìn hai người trên mặt đất, nói ra từng câu từng chữ, giọng nói không giận tự uy, mang theo khí chất tự phụ trời sinh.

    "Hai người này là người của ông?"

    Triệu Quân nhìn thoáng qua hai chàng trai trẻ, hai người họ trừng mắt nhìn lại, lúc này ông ta lập tức lắc đầu.

    "Không phải! Đây chắc chắn không phải người của đồn cảnh sát!"

    Trong đồn cảnh sát có rất nhiều cảnh sát, ông ta cũng không biết hết, nhưng những cảnh sát đó nhất định sẽ biết ông ta, bọn họ cũng sẽ không bao giờ dám lộ ra vẻ mặt như vậy khi nhìn thấy ông ta.

    "Mang đi!"

    "Vâng vâng vâng, lập tức liền để người mang bọn họ đi!"

    Ông ta vung tay, cảnh sát phía sau lập tức bắt giữ hai kẻ mạo danh.

    Một bên khác!

    Lí Tín Đạt nằm trên mặt đất hoàn toàn chết lặng!

    Nhìn thấy Triệu Quân, anh ta rốt cục nhớ tới tại sao người đàn ông này trông quen đến thế!

    Đây là.. Cục trưởng Triệu của cục cảnh sát mà!

    Dù anh ta có nịnh bợ bao nhiêu lần, tốn bao nhiêu nhân lực vật lực, vẫn không thể hẹn dùng bữa với Cục Trưởng Triệu được!

    Người có thể khiến Cục Trưởng Triệu cung cung kính kính.. Lí Tín Đạt hoảng sợ nhìn Tiêu Lăng Dạ, người ngày, người này rốt cuộc là ai!

    Lí Tín Đạt hoảng sợ!

    Anh ta lặng lẽ bò dậy từ mặt đất, muốn nhân cơ hội lén lút trốn đi.

    "Trốn đi đâu!"

    Tiêu Diễn giẫm lên lưng anh ta, nghiến răng chế nhạo: "Con lừa già hói này! Dám ngông cuồng trước mặt Tiêu gia tôi, tôi nghĩ anh chắc là thiếu kiên nhẫn với cuộc sống nhỉ!"

    "Mấy người, mấy người rốt cuộc là ai?"

    "Thiếu gia tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ - Tiêu Diễn!"

    Lí Tín Đạt bối rối

    Mọi người đều nhịn cười!

    Tiêu Diễn thẹn quá hóa giận, anh ta nắm chặt cổ áo Lí Tín Đạt: "Chết tiệt! Ngươi vậy mà chưa nghe nói đến tên thiếu gia sao? Mẹ nó, coi thường tôi không?"

    "Không, không, tuyệt đối không có!"

    "Còn dám cãi!"

    Lí Tín Đạt sợ hãi đến mức rụt đầu lại, lập tức không dám nói.

    "Hôm nay tôi sẽ cho anh biết! Tôi là Tiêu Diễn đến từ tập đoàn quốc tế Tiêu thị. Lần này.. anh nghe rõ chưa?"

    Lí Tín Đạt vô cùng khiếp sợ!

    Anh ta đã nhớ ra rồi!

    Tiêu Diễn?

    Tiêu Diễn!

    Chẳng trách vừa rồi khi nghe cái tên này anh ta lại thấy quen tai, nhưng nghĩ nửa ngày lại không nhớ ra được.

    Tập đoàn quốc tế Xiao!

    Chỉ cần là người trong nước, không có người nào không biết về tập đoàn này, mà Tiêu Diễn, chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Tiêu thị!

    Ánh mắt Lí Tín Đạt run rẩy nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ.

    Nếu vừa rồi Tiêu Diễn gọi anh là "anh trai", vậy chẳng phải anh chính là tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc tế Tiêu thị trong truyền thuyết, người vô tình, lạnh lùng và tàn nhẫn, lật tay thành mây trở tay thành mưa - Tiêu Lăng Dạ!

    Xong rồi!

    Chân của Lí Tín Đạt đột nhiên trở nên mềm nhũn, xụi lơ trên mặt đất.

    Triệu Quân xua tay: "Đưa bọn họ đi!"

    Nói xong, ông ta cùng Tiêu Lăng Dạ hàn huyên mấy câu, cảm nhận được ngữ khí Tiêu Lăng Dạ có chút lạnh lùng, liền vội vàng tìm lý do rời đi.

    Mọi người vừa rời đi, Tiêu Diễn cũng nhanh chóng rời đi.

    Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Lăng Dạ, Lâm Oản Oản và Lâm Duệ đang ngủ say, vừa rồi lúc bọn họ đến Lâm Oản Oản liền lấy chăn che đầu cậu bé lại, cũng may, mặc dù động tĩnh có chút lớn, nhưng không có đánh thức cậu bé.

    Thật không ngờ Lí Tín Đạt lại dám tìm người giả làm cảnh sát để bắt cô.

    Chẳng trách những người đó lại có thái độ ngang ngược như vậy.

    Lâm Oản Oản ho nhẹ một tiếng, nhìn Tiêu Lăng Diễn: "Ừm.. cảm ơn anh."

    Mặc dù nếu không có Tiêu Lăng Dạ hai người kia cũng không phải là đối thủ của cô, nhưng nhờ có mối quan hệ của anh, tóm lại là cũng bớt đi không ít phiền phức.

    Tiêu Lăng Dạ im lặng đi đến bên cạnh cô, duỗi một chân ra trước mặt cô.

    Lâm Oản Oản bối rối.

    "Gì vậy?"

    "Chân thô nhất Vân Thành, ôm đi!"

    Lâm Oản Oản "..."
     
  3. Dung Vân 0907

    Bài viết:
    0
    Chương 71: Bà Nội, Con Ghét Bà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng lúc đó.

    Nhà cũ Tiêu gia.

    "Bà ơi, con muốn đến bệnh viện thăm baba, bà cho con đi nha.."

    Tâm Can ôm chân bà Tiêu nũng nịu, Khương Ninh sanh Tiêu Lăng Dạ lúc hai mươi tuổi. Bây giờ bà ấy chỉ mới năm mươi tuổi, lại thêm được bảo dưỡng kĩ càng nên làn da non mịn trông như bốn mươi tuổi.

    "Bà ơi! Baba nằm viện một mình thật đáng thương.."

    Bà Khương chỉ có mỗi một cháu gái là bé, bình thường đều nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, trong nhà chỉ có mỗi bé là tiêu công chúa muốn gì có nấy, nhưng lần này, hiếm khi bà Khương đồng ý với yêu cầu của cô.

    "Đáng thương? Ba con đang được chăm sóc trong bệnh viện, không hề đáng thương chút nào." bà Khương ôm cô bé: "Bảo bối, con quên lời bà dặn rồi à? Con không được phép tiếp xúc với mẹ con Lâm Oản Oản đó, bọn họ không phải là người tốt!"

    "Con không chịu! Con muốn dì Oản Oản, con muốn anh Duệ Duệ!" Tâm Can lăn lộn khóc lóc om sòm: "Con muốn ở cùng với bọn họ!"

    Sắc mặt bà Khương đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Tâm Can! Bà thấy con đã bị hai mẹ con kia tẩy não rồi! Mấy người mới quen nhau bao lâu chứ! Con phải biết trên đời này, chỉ có ông bà nội, chú hai và ba của con mới là người thực sự yêu con mà thôi!'

    " Mới không phải đâu! Bà nội, con không cho phép bà nói dì Oản Oản và anh trai như vậy! "

    Bà Khương tức giận đến đỏ cả mắt.

    Bà vừa tức giận vừa thương tâm.

    Đứa bé mà bà yêu thương bấy nhiêu năm nay lại đang vì hai mẹ con chưa quen biết bao lâu mà mạnh miệng với bà!

    " Tâm Can.. "

    " Con muốn gặp dì Oản Oản, con muốn gặp anh Duệ Duệ! "Tâm Can bật khóc.

    Bà Khương thấy bé khóc cũng đau lòng không thôi, nhưng lần này bà bình tĩnh lại và kiên quyết từ chối đồng ý yêu cầu của bé.

    Tâm Can ngồi dưới đất khóc lớn.

    Một bên khác.

    Tiêu Ngạo ngồi trên sô pha cảm thấy vô cùng đau lòng, vội vàng đưa tay nhặt ôm Tâm Can từ dưới đất lên:" Bảo bối của ông, mặt đất lạnh lắm, sao có thể ngồi dưới đất được? Mau đứng dậy đi. "

    " Ông nội, Tâm Can muốn đến bệnh viện, Tâm Can muốn gặp bố, dì Oản Oản và anh Lâm Duệ! Hu hu.. Dì Oản Oản rất tốt, anh Duệ Duệ cũng rất tốt. Bà nội chưa bao giờ gặp bọn họ, sao có thể nói bọn họ như vậy chứ? "

    Vành mắt bà Khương đều đỏ.

    Tiêu Ngạo là ba của Tiêu Lăng Dạ. Ông mặc bộ đồ màu xanh nước biển, thân hình hơi gầy, và mái tóc hoa râm, bởi vì từng đi lính nên lưng ông thẳng tắp, nhìn qua trông rất khỏe mạnh.

    Tiêu Ngạo và bà Khương là một đôi chồng già vợ trẻ, ông luôn cưng chiều cô vợ nhỏ của ông, thấy bà tức giận như vậy, liền nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh bà, nhẹ nhàng an ủi:" Được rồi được rồi, sao lại giận cháu gái mình chứ! "

    Bà Khương quay người đi phớt lờ họ.

    Ông chạm nhẹ vai bé, hất cằm về phía bà Khương.

    Bé lau nước mắt, bạch bạch bạch chạy tới trước mặt bà Khương, kéo váy bà làm nũng:" Bà nội.. Thật xin lỗi, vừa rồi là Tâm Can không tốt, con không nên nói chuyện với bà như vậy.. "

    " Hừ! "

    " Bà nội! "

    " Biết sai rồi? "

    " Dạ, con biết mình sai rồi. "

    Sắc mặt bà Khương lúc này mới khá hơn một chút, bà ôm cô bé vào lòng, sau đó nhẹ giọng nói:" Cục cưng, không phải bà nội không hiểu nhân tình thế thái, nếu con thích một người bạn nhỏ, bà nội sẽ tìm cho con vài người bạn chơi với con, nếu con muốn có một người mẹ, bà nội cho con chọn một trong số tất cả các quý nữ nổi tiếng ở Vân thành, con thích ai, bà sẽ bảo ba của con kết hôn với người đó, nhưng Lâm Oản Oản kia.. không được!

    "Tại sao?"

    "Cô ấy là một phụ nữ chưa chồng mà đã có con, lại còn làm việc ở một nơi đầy thị phi như giới giải trí.. Cục cưng, không phải bà có thành kiến. Con còn nhỏ, không biết thủ đoạn của mấy người phụ nữ trong giới giải trí. Muốn gả vào nhà giàu họ sẽ dùng mọi thủ đoạn!"

    "Không phải, dì Oản Oản đã cứu con.."

    "Đây đều là âm mưu của cô ta!"

    Tâm Can không tin, liều mạng lắc đầu đáp lại rất logic: "Bà ơi, dì Oản Oản không phải là người như bà nói. Lần đầu tiên gặp bố và con, dì thậm chí còn không biết danh tính của bố. Dù sau này dì có biết, thái độ của dì với bố cũng không nhiệt tình. Bố luôn theo đuổi còn dì thì trốn tránh."

    Bà Khương cười lạnh nói: "Điều này chỉ chứng tỏ thủ đoạn của cô ta rất cao!"

    "Bà nội!"

    "Tâm Can! Đừng nói nữa. Tóm lại, bà nội sẽ không cho con tiếp xúc với hai mẹ con đó nữa!"

    Cách đây không lâu, con trai bà đột nhiên gọi điện, nói không cần sắp xếp cho anh những cuộc hẹn vô ích nữa, anh đã có người mình thích rồi. Khi biết tin tức này, bà vui mừng đến nỗi mấy đêm liền ngủ không ngon.

    Vấn đề tình cảm của con trai luôn là mối quan tâm lớn của bà.

    Anh không thích tiếp xúc tay chân với phụ nữ chứ đừng nói đến tiếp xúc thân thể, thậm chí còn không buồn nói chuyện với họ, thậm chí bà còn nghi ngờ liệu con trai mình có phải là người đồng tính hay không.

    Bây giờ con trai cuối cùng cũng có người mình thích, lúc đó bà nghĩ, dù cô gái đó có thân phận gì, chỉ cần trong sạch và có thể khiến con trai vui vẻ thì bà đều chấp nhận.

    Bà nhờ người điều tra cụ thể.

    Nhưng kết quả thu được khiến bà vừa sốc vừa tức giận.

    Lâm Oản Oản!

    Cô không những chưa lập gia đình và đã có con mà còn là người trong giới giải trí!

    Loại tình huống này sao bà có thể đồng ý được chứ!

    Nhưng sau khi hỏi kỹ A Diễn, bà phát hiện ra không chỉ có con trai của bà, thủ đoạn của Lâm Oản Oản thật sự cao vô cùng, ngay cả Tâm Can vốn luôn ghét người ngoài cũng chấp nhận cô.

    Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ!

    Bà Khương lập tức cho người tới Cẩm Cung đón Tâm Can về, ngăn cản bé tiếp xúc quá nhiều với người phụ nữ đó.

    "Bà nội, sao bà lại trở nên vô lý như vậy!" Bé giãy dụa muốn nhảy ra khỏi vòng tay bà Khương, hai mắt đỏ hoe trách móc: "Bà chưa từng gặp dì Oản Oản, sao bà lại kết luận dì ấy không phải là người tốt? Bà ơi, chẳng phải bà luôn dạy Tâm Can là trăm nghe không bằng một thấy hay sao! Chỉ với vài trang giấy điều tra được, bà liền phủ nhận dì Oản Oản và anh Duệ Duệ. Khi nào bà trở nên vô lý như vậy chứ!"

    Bà Khương tức giận đến run người: "Tâm Can! Bà nội làm vậy là vì tốt cho con!"

    "Mới không phải đâu! Nếu bà thật lòng muốn tốt cho Tâm Can thì bà sẽ đứng tại góc độ của Tâm Can mà xem xét, Tâm Can thật vất vả mới thích một người như vậy, có thể thích một anh trai như vậy.. mà bà lại không cho Tâm Can tiếp xúc với bọn họ.. Bà nội, Tâm Can ghét bà!"

    Tâm Can ôm mặt khóc lóc chạy lên lầu.

    * * *

    "Thủ đoạn của Lâm Oản Oản đó thật là cao, lúc này mới bao lâu chứ, vậy mà có thể ly gian quan hệ của tôi với Tâm Can? Vừa rồi Tâm Can vậy mà lại nói con bé ghét tôi. Con bé chưa bao giờ nói với tôi như vậy.."

    Bà Khương tức giận lau nước mắt, trong lòng cảm thấy chua xót.

    Ông Tiêu thở dài.

    Ông ngồi bên cạnh bà Khương, vòng tay qua vai bà: "Bà đó! Thật ra tôi lại thấy Tâm Can nói rất có đạo lý. Tân Càn còn nhỏ, không hiểu chuyện, rất dễ bị lừa. Nhưng hai đứa Lăng Dạ và A Diễn dễ bị lừa như vậy sao, nếu Lâm Oản Oản thật sự có ác ý, bọn họ có thể không nhìn ra sao? A Ninh, chúng ta phải tin tưởng vào ánh mắt của con trai mình!"
     
  4. Dung Vân 0907

    Bài viết:
    0
    Chương 72: Tuyệt Thực, Bị Sốc Nhiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông tận tình khuyên nhủ, nhưng Bà Khương lại không nghe vào một chữ nào.

    Bà hất tay ông ra, tức giận nói: "Ông hiểu cái gì, đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Con trai của ông đây là vì sắc mở lòng tham! Còn A Diễn thì từ nhỏ đã nghe lời của Lăng Dạ. Lời nói của anh trai còn có hiệu quả hơn lời nói của cha mẹ như chúng ta! Lăng Dạ thật khó mới thích một người phụ nữ, thằng bé có thể nói người phụ nữ không tốt sao?"

    Ông nghẹn họng không nói nên lời.

    Haiz!

    Người phụ nữ này, không nói đạo lý, luôn luôn có thể nói ra nhiều lý do để phản bác người khác như vậy.

    Ông thở dài: "Vậy bà nghĩ chúng ta nên làm gì?"

    "Đoạn tuyệt qua lại!"

    "Khó!"

    Bà Khương trừng mắt nhìn ông một cái: "Tôi nói với ổng là để ông nghĩ kế cho tôi, chứ không phải tật một gáo nước lạnh vào người tôi!"

    "Tự bà nghĩ lại xem, không nói mấy chuyện kia, tính cách của Lăng Dạ cần tôi phải nhiều lời sao? Từ nhỏ đến lớn, thằng bé là người có chủ kiến nhất. Chỉ cần là người và việc mà thằng bé nhận định, ngay cả tám con ngựa cũng không thể kéo thằng bé lại! Hơn nữa, thằng bé đã ba mươi tuổi rồi, ba mươi năm qua, cuối cùng thằng bé cũng yêu một người phụ nữ, nhưng bà lại muốn thằng bé từ bỏ? Lỡ như sau đó, thằng bé lại không thích tiếp xúc với người khác giới như trước nữa thì sao, thế không phải phiền toái hơn à?"

    Bà Khương kiên quyết nói: "Nếu thằng bé có thể thích Lâm Oản Oản, nhất định có thể thích người khác! Chỉ là vấn đề thời gian, tôi có thể chậm rãi chờ đợi, nhất định có thể tìm được người khiến trái tim thằng bé rung động!"

    "A Ninh à, Lăng Dạ năm nay đã ba mươi tuổi, dựa theo xác suất ba mươi năm mới có thể tìm được người mình thích, có lẽ phải đợi đến năm thằng bé sáu mươi tuổi!"

    "Sẽ không!"

    Ông bất lực nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu, đừng lo lắng quá".

    "Không thể nào! Dù sao, tôi sẽ không bao giờ cho phép một con hát bước vào nhà họ Tiêu của chúng ta!"

    * * *

    "Tâm Can vẫn không chịu ăn sao?"

    Người giúp việc lắc đầu, trên tay vẫn cầm khay đồ ăn đã được hâm nóng không biết bao nhiêu lần: "Phu nhân, tiểu thư ngay cả cửa cũng không chịu mở, buổi sáng tiểu thư chỉ mới uống nửa bát cháo kê, đã lâu như vậy, chắc là đã đói bụng lắm rồi.."

    Bà Khương vô cùng đau lòng.

    Tâm Can nhà bà bình thường thích đồ ăn ngon nhất, bình thường dù có tức giận đến đâu, chỉ cần đồ ăn ngon được dọn ra là bé sẽ lập tức mỉm cười và quên tức giận ngay.

    Tại sao lần này chiêu đó lại không có tác dụng chứ?

    Làm sao có thể không ăn được?

    Bà Khương đi tới cửa, đưa tay gõ cửa phòng: "Tâm Can! Bà là bà nội, mau mở cửa ra ngoài ăn đi. Bà nội làm món thịt kho và sườn heo om mà con yêu thích nhất đó! Ôi! Mùi thơm quá. Con thật sự không ra ngoài ăn một chút sao?"

    "Không ăn! Nếu bà không cho con gặp dì Oản Oản và anh Duệ Duệ, con liền không ăn!"

    Đứa nhỏ này!

    Bà Khương tức giận nói: "Cục cưng, con còn dám uy hiếp bà nội sao!"

    "Dù sao đi nữa con cũng sẽ không ăn!"

    Bà Ninh vừa tức giận vừa lo lắng.

    Đã hơn bảy giờ kể từ khi ăn sáng, bé đã lâu như vậy không ăn uống gì rồi, đối với một đứa trẻ bình thường ăn không dứt miệng như bé, làm sao có thể chịu được.

    "Tâm Can.."

    "Không ăn, không ăn, nói không ăn thì không ăn. Nếu không cho Tâm Can đến bệnh viện tìm baba, dì Oản Oản và anh Duệ Duệ, thì dù Tâm Can có chết đói cũng không ăn!"

    Bà Khương tức giận đến đỏ cả mắt!

    Lâm Oản Oản đó, rốt cuộc đã hạ mê hồn dược gì cho Tâm Can của bà?

    "Phu nhân.." Nữ hầu cũng là người nhìn Tâm Can lớn lên, trong lòng cảm thấy vô cùng đau lòng: "Đã lâu như vậy, tiểu thư không ăn sao có thể chịu đựng được chứ?"

    Để bé ra ngoài không phải là một sự thỏa hiệp sao?

    Bà Khương nghiến răng nghiến lợi, vung ống tay áo bước đi: "Chờ con bé đói bụng tự nhiên liền muốn ăn, mặc kệ con bé!"

    Bà thà để Tâm Can đói bụng cũng không cho bé đi tiếp xúc với người phụ nữ đáng sợ đó!

    * * *

    Ba tiếng sau.

    Bà Khương đã lên lên xuống xuống lầu hơn hai mươi lần, bà hỏi người giúp việc: "Vẫn không chịu ra ngoài ăn à?"

    Nữ hầu lắc đầu.

    Đều đã đến giờ ăn tối rồi!

    Tâm Can đã chưa ăn gì cả ngày rồi!

    Bà Khương lại gõ cửa: "Tâm Can?"

    Căn phòng không có lời phản hồi.

    Lòng bà Khương ngay lập tức "lộp bộp" một tiếng, bà liên tiếp gọi mấy tiếng: "Tâm Can? Tâm Can"

    Vẫn không có ai đáp lại.

    Không phải là đói đến mức ngất rồi chứ?

    Bà Khương đột nhiên sốt ruột: "Mau! Người đâu hết rồi! Mở cửa!"

    Ông nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy tới, ông vẫn luôn coi Tâm Can như tâm can bảo bối, sau khi lên lầu, ông không nói hai lời liền đạp một cước vào phòng ngủ.

    Đừng nhìn ông đã lớn tuổi, nhưng thân thể ông vô cùng mạnh khỏe, một cước của ông đã đá bật cửa ra.

    Mọi người lập tức chạy vào phòng.

    Trong căn phòng màu hồng như công chúa, máy điều hòa không biết đã đóng lại vào lúc nào, một luồng hơi nóng ập vào mặt mọi người.

    Bà Khương sửng sốt!

    Vào một ngày nắng nóng như vậy, máy điều hòa bị hỏng, đứa nhỏ này thậm chí còn không nói một lời. Trong phòng không có thông gió, lại nắng gắt như vậy, đứa nhỏ này..

    Vẻ mặt bà thay đổi, vội vàng chạy tới.

    "Tâm Can!"

    Tam Can đang nửa quỳ bên bệ cửa sổ, mắt bé nhắm nghiền, má đỏ bừng, môi khô khốc, trông vô cùng yếu ớt.

    "Tâm Can!"

    Bà Khương sải bước đi tới, vội vàng ôm Tâm Can vào lòng: "Tâm Can! Con sao rồi, Tâm Can? Con đừng dọa bà!"

    Đôi mắt của Tâm Can nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.

    "Nóng! Người con bé nóng quá!" Bà Khương lo lắng nói: "Ông xã, Tâm Can bị sốc nhiệt rồi. Chắc chắn là con bé bị sốc nhiệt, phải làm sao đây?"

    Bà Khương bị dọa đến cả người phát run.

    Tiêu Ngạo ôm Tâm Can chạy xuống lầu, tìm một chỗ thông thoáng, mát mẻ, ra lệnh cho người hầu: "Mau! Lấy một cốc nước đun sôi để nguội, cho chút muối trộn đều! Lấy mấy túi chườm đá tới!"

    Đám người hầu nhanh chóng mang đồ đến. Tiêu Ngạo sai người bọc túi nước đá vào khăn, chườm lạnh lên trán và dưới nách của Tâm Can, rồi ông đỡ gáy bé lên, đưa cốc nước lên miệng bé.

    "Cục cưng nhanh nào! Uống chút nước đi!"

    Tâm Can yếu ớt quay đầu đi, nước trong cốc đổ lên cổ bé.

    Bà Khương lớn tiếng khóc: "Cục cưng, con đang muốn mạng bà nội sao.."

    "Dì, dì Oản Oản.."

    Bé nhìn chằm chằm vào Bà Khương, trong mắt có chút ánh sáng lóe lên, tim Khương Ninh vô cùng đau đớn, Tâm Can của bà từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được nâng niu trong trong lòng bàn tay, bé tiêu sái tùy hứng, có lúc nào mà suy yếu như vậy chứ.

    Điều này khiến bà nhớ lại lúc Tâm Can của bà vừa được đưa về nhà họ Tiêu, bé nho nhỏ một cục, chỉ lớn bằng một con mèo, bị gãy vài cái xương sườn và thậm chí không thể khóc được.

    Nước mắt bà Khương lập tức rơi xuống.

    "Được được được! Chỉ cần con uống nước, lát nữa bà nội sẽ cho người đưa con đi bệnh viện Khang Hoa!"

    Tiêu Ngạo lại nhanh chóng đưa nước lên môi bé, lần này bé không từ chối, uống một ngụm lớn.

    "Khụ, khụ.."

    "Chậm một chút, chậm một chút!"

    Uống nước và chườm lạnh nửa tiếng, nhiệt độ cơ thể của Tâm Can từ từ giảm xuống bình thường, bé cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nắm lấy cánh tay bà Khương, vội vàng nói như sợ bà sẽ hối hận.

    "Bà ơi, bà đã hứa sẽ đưa Tâm Can đến bệnh viện, Tâm Can muốn đi ngay bây giờ!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...