Ngôn Tình [Edit] Triêu Thiên Khuyết - Bạch Lộ Vị Song

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi tongyichunhuang, 2 Tháng hai 2025.

  1. tongyichunhuang

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Chạm một chút được không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Liên.. Liên lụy Quốc Công?" Trường Niệm lẩm bẩm lặp lại, ánh mắt mờ mịt, "Ta chỉ là một hoàng tử không có tiền đồ, làm sao có thể liên lụy đến ngài?"

    Diệp Tương Bạch đưa tay, đỡ Trường Niệm từ dưới đất lên. Cứ nghĩ phải tốn chút khí lực, không ngờ hắn có thể đỡ người này một đường lên trên cáng cứu thương nhẹ nhàng như cầm một con gà con.

    Hắn hơi mỉm cười, giúp nàng phủi lại áo bào, nói: "Điện hạ không đoán ra thái tử đang tức giận đối với ngài sao?"

    "Đương nhiên là nhìn ra."

    "Hôm nay vào Dưỡng Tâm điện, thần và điện hạ đi cùng với nhau, thái tử nghe ngóng một chút là có thể tra ra, nên liền giận chó đánh mèo."

    Cũng đúng. Trường Niệm nhíu mày, giật mình hiểu ra: "Hoàng huynh cho rằng ta và ngươi thông đồng với nhau đi cáo trạng hắn."

    Xem như cũng hiểu chuyện. Diệp Tương Bạch ngầm thở dài, không những không lo thủ đoạn của hắn bị vạch trần, trong lòng còn cảm thấy nhẹ nhõm.

    Cái đồ ngốc này xem ra cũng không đến nỗi.

    Vui mừng thì vui mừng, kịch hay thì vẫn muốn diễn. Diệp Tương Bạch đứng thẳng người, dẫn đầu hai tiểu thám giám đang nâng cáng, vừa đi vừa nói: "Điện hạ và thần đều không thẹn với lương tâm, nhưng thái tử điện hạ trời sinh tính tình đa nghi. Chuyện hôm nay, không tránh được sự nghi kỵ của hắn. Điện hạ về sau, sợ sẽ gặp không ít phiền phức."

    Sắc mặt liền xụ xuống, Trường Niệm ai oán: "Hôm nay ta chỉ đến bẩm báo tình tiết vụ án, nhân tiện nhìn phụ hoàng một chút, sao lại xảy ra chuyện như thế này."

    Bởi vì ta chính là muốn ngươi xảy ra chuyện đó, Diệp Tương Bạch mỉm cười, nghĩ thầm trong lòng. Thất điện hạ mười mấy năm qua không tranh đấu hoàng vị bây giờ cũng nên hâm nóng người một chút, nếu không hắn cũng khó diễn cho tốt vở kịch này được.

    "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, điện hạ là người trong hoàng thất, sớm nên chuẩn bị." Hắn bình thản trấn an, "Bất quá nếu vì chuyện này mà thần liên lụy điện hạ, về sau tất nhiên sẽ che chở cho ngài."

    Nghe vậy Trường Niệm hai mắt sáng lên, chống nửa người trên cáng cứu thương, hưng phấn hỏi: "Phụ quốc công có ý định nâng đỡ ta ư?"

    Hai chữ nâng đỡ này nghiêm trọng cực kì, Diệp Tương Bạch nghe vậy hơi lảo đảo bước chân, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: "Điện hạ sao lại nói ra lời này?"

    "Ta thường xuyên nghe Hồng Đề nói, hoàng tử đều muốn cùng các vị đại thần hỗ trợ lẫn nhau." Nhìn chung quanh một chút, Trường Niệm hạ giọng, khéo léo hỏi, "Có phải quốc công cảm thấy ta rất có tiềm chất, cho nên dự định giúp ta một tay?"

    Dứt lời, không đợi Diệp Tương Bạch tỏ thái độ, liền vỗ ngực nói: "Quốc công yên tâm, ngày sau nếu ta thành công, nhất định sẽ nghe lời chỉ bảo của quốc công, muốn gì làm nấy!"

    Diệp Tương Bạch cảm thấy buồn cười, thất điện hạ này đề cao bản thân quá rồi. Người hắn có thể chọn để nâng đỡ rất nhiều, thậm chí có thể đem cả tứ hoàng tử bị đày đi xa kia hồi kinh, làm sao có thể hỗ trợ cái kẻ ngu ngốc này? Còn phải lo lắng cho hắn đủ đường.

    Bất quá nhìn bộ dạng người này hưng phấn như vậy, hắn cũng không tiện phá, liền chắp tay nói: "Điện hạ, xin hãy cố gắng."

    "Tốt lắm!" Như được truyền cảm hứng, Trường Niệm cười đến vui vẻ, quên cả thương thế trên mông, một đường đều vui mừng hớn hở.

    Diệp Tương Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, khoát tay áo tiếp tục đi về phía trước, trong lòng bắt đầu tính toán vụ án sử giám ngục.

    Sử giám ngục nghiêm chỉnh mà nói thì xem như người của tứ hoàng tử, nhưng sau khi tứ hoàng tử rời kinh, vị đại nhân này thường xuyên lui tới chỗ tam hoàng tử. Hắn vừa chết, có không ít người muốn tranh vị trí của hắn. Người có khả năng tranh cử nhất, một kẻ là người của thái tử, còn lại một kẻ là người của ngũ hoàng tử. Thái tử vì chuyện này liền đem lễ vật sang phủ hắn, còn ngũ hoàng tử bên kia lại không có chút động tĩnh.

    Nếu không, hắn vừa đánh vừa xoa thái tử để làm gì. Nhưng bên ngũ hoàng tử không có động tĩnh, trong lòng hắn cũng không chắc chắn.

    Nghĩ đi nghĩ lại, lông mày liền nhíu lại.

    "Thân thể quốc công không thoải mái sao?" Giọng nói ngây ngốc bên cạnh truyền qua, "Nhìn thấy ngài nhíu mày như vậy, có phải cũng giống như mẫu phi ta, có bệnh đau đầu?"

    Bước qua ngưỡng cửa Tỏa Thu cung, Diệp Tương Bạch mới hoàn hồn đáp lại: "Đúng vậy, là bệnh cũ."

    Những người suy nghĩ quá nhiều sẽ dễ bị đau đầu, đầu hắn đau đến lợi hại, lại còn không thèm uống thuốc giảm đau. Đương nhiên là đau muốn chết.

    "Ngài đến đây!" Trường Niệm bảo cung nhân mang mình vào nội điện đặt xuống, sau đó hướng Diệp Tương Bạch vẫy tay.

    Diệp Tương Bạch híp mắt, bất mãn với động tác như gọi chó của nàng, nhưng đáng tiếc cái đồ ngốc này vẫn mang vai vế cao hơn hắn. Nhẫn nhịn, hắn nghe lời đi qua ngồi xuống cạnh giường.

    Trường Niệm gắng sức quỳ lên, đau đến nhe răng trợn mắt. Diệp Tương Bạch nhíu mày, vừa muốn ngăn nàng lại, người này liền lấy tay đặt trên huyệt thái dương của hắn.

    Ngón tay nhỏ nhắn, lạnh buốt như băng lại mềm mại không tưởng, ấn xuống huyệt thái dương. Tâm trí hắn nhảy lên một cái, vừa chua xót vừa dễ chịu. Diệp Tương Bạch ngây người, không tiếp tục ngăn cản.

    "Lúc mẫu phi nhức đầu, ta thường trèo tường vào trong cung của nàng." Trường Niệm gắng sức ấn xuống, cười nói, "Mẫu phi thường khen ta, nói ta làm gì cũng không xong nhưng tay nghề xoa đầu là nhất đẳng lợi hại."

    Rất lợi hại, nhưng đường đường là hoàng tử, lại xoa đầu cho một đại thần, có phải hơi quá chân chó * rồi không? Cũng không hợp quy củ. Diệp Tương Bạch mặc dù lòng dạ âm hiểm, vẫn là người coi trọng lễ nghi, cảm thấy việc này có chút không đúng.

    (*) chân chó: Xu nịnh

    Nhìn chung quanh một chút, hắn nói: "Các ngươi đi chuẩn bị ít điểm tâm cho điện hạ."

    "Vâng." Hồng Đề ánh mắt phức tạp mang theo một đám cung nhân lui ra.

    Không còn ai trong điện, cấp bậc lễ nghĩa có thể không cần tuân thủ, Diệp đại sói xám yên tâm thoải mái nhắm mắt lại.

    Nếu đổi lại là người khác, hắn sẽ rất phòng bị, nhất định sẽ không thân cận như vậy, nhưng tâm lý người phía sau này hắn rất rõ. Nếu như hôm nay hắn ngủ ở đây, người này cũng chỉ dám nhìn, sẽ không dám làm gì.

    Nghĩ thế, Diệp Tương Bạch hiếm khi thả lỏng người, cảm nhận lực ấn từ đầu ngón tay, cơn đau đầu liền dịu đi. Cơn đau vừa dịu đi hắn liền cảm thấy buồn ngủ.

    Ba ngày sau thọ yến Thái hậu, hắn mở mắt làm việc liên tục không nghỉ, sắp xếp kế hoạch, đào hố chôn cất, thật sự rất mệt mỏi. Trong phủ náo nhiệt, còn không thoải mái bằng Tỏa Thu cung quạnh quẽ này.

    Tâm trí vẫn còn thì thầm nhưng đôi mắt hắn đã nhắm nghiền, hô hấp cũng dần chậm lại.

    Trường Niệm cẩn thận xoa bóp cho hắn, chịu đựng vết thương đau đớn trên mông, không khỏi thầm cảm khái làn da của Phụ Quốc Công thật là tốt. Vốn tưởng người nghiêm nghị như vậy, sờ đến chắc chắn cứng rắn. Ai ngờ da thịt hắn mềm mại ấm áp. Nghiêng mắt nhìn sang, lông mi so với nàng còn dài hơn, sống mũi cũng thẳng tắp.

    Có thể chạm một chút không? Nuốt một ngụm nước bọt, nàng đưa tay, lặng lẽ chạm vào sống mũi hắn.

    Không có phản ứng, Diệp Tương Bạch tựa trên giường nàng, giống như đang ngủ.

    Cười thầm hai tiếng, Trường Niệm tiếp tục xoa bóp cho hắn, miệng còn ngâm nga một bài dân ca.

    Nghe chẳng êm tai chút nào! Diệp Tương Bạch trong lúc nửa tỉnh nửa mê rất muốn bảo người này ngậm miệng, nhưng cơ thể không có chút khí lực liền nhẫn nhịn.

    Vì vậy trong mơ, hắn mơ thấy có người thổi một cái kèn hỏng đuổi theo hắn, âm thanh cực kỳ khó nghe, người kia lại còn thổi không ngừng nghỉ.

    Diệp Tương Bạch tức giận nghĩ, tỉnh dậy hắn nhất định đem người này làm thịt!

    * * *

    Thích truyện thì tạo tài khoản, theo dõi và bấm like truyện giúp mình nha, link tạo account đây

    Đăng Ký
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. tongyichunhuang

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Anh hùng cứu mỹ nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến khi Diệp Tương Bạch tỉnh lại, ánh hoàng hôn đã chiếu vào trong nội điện xuyên qua cửa sổ, tạo thành một khung cảnh mềm mại. Hắn hơi quay đầu, phát hiện đầu không còn đau nữa, trong điện còn có một cỗ hương thơm như ẩn như hiện.

    Hoàng tử phần lớn đều thích dùng hương liệu trầm ấm như long diên hương, trầm hương hay những loại tương tự. Nhưng thất điện hạ này lại dùng hương liệu thơm ngát nhẹ nhàng như vậy, thật không ổn trọng.

    Chống đỡ thân thể ngồi dậy, Diệp Tương Bạch quay đầu, nhìn thấy Triệu Trường Niệm bị hắn ép vào cạnh giường bên trong, ủy khuất ngủ. Cảm nhận có động tĩnh, nàng mở mắt ra, nửa tỉnh nửa mê lầm bầm: "Quốc Công tỉnh rồi à."

    "Hạ thần thất lễ." Diệp Tương Bạch mang âm thanh khàn khàn, leo xuống giường hành lễ, "Để điện hạ chế giễu."

    "Không hề, Quốc Công chỉ là quá mệt mỏi thôi." Trường Niệm lo âu nhìn hắn nói, "Ngay cả Hồng Đề cũng biết, bây giờ triều chính đều dựa vào một mình Quốc Công xử lý, Quốc Công nếu không bảo trọng cơ thể cho tốt, một khi bị bệnh thì phải làm thế nào?"

    Đầu đã không còn đau, Diệp Tương Bạch tâm tình đặc biệt tốt, lại nghe được ngữ điệu chăm sóc, nhìn về phía nàng, ôn hòa nói: "Đa tạ điện hạ quan tâm."

    Nửa giường trở nên trống rỗng, Trường Niệm liền liếc hắn một cái rồi thu gối lại nằm xuống, nhỏ giọng nói: "Quốc Công lần sau nhức đầu cứ việc cho người đến gọi ta, việc khác ta không thể giúp nhưng chút chuyện này ta vẫn có thể làm."

    Theo lẽ thường, Diệp Tương Bạch nên cự tuyệt, dù sao cho đến bây giờ hắn chỉ nợ tiền người khác, không bao giờ nợ ân tình. Nhưng nợ ân tình của thất hoàng tử không nguy hiểm như nợ ân tình người khác, cộng thêm bệnh đau đầu khó chữa của hắn, hắn liền gật đầu đồng ý.

    "Vậy làm phiền điện hạ."

    Trường Niệm cười một tiếng, sau đó buồn ngủ ngáp một cái, miệng há to, lộ ra hai cái răng khểnh.

    Diệp Tương Bạch biết nàng mệt mỏi, liền chắp tay nói: "Đã quấy rầy điện hạ nhiều rồi, thần liền cáo lui."

    Trường Niệm gật đầu, dựa vào gối, nghiêng đầu nhìn hắn: "Quốc Công đi thong thả."

    Diệp Tương Bạch quay người, phất ống tay áo, khóe môi mang ý cười bước ra khỏi nội điện. Trường Niệm lặng lẽ đưa mắt nhìn hắn, đến khi cái bóng cao ngất kia biến mất tại vách ngăn bên ngoài, nàng mới thu liễm ý cười, nheo mắt lại.

    Vụ án sử giám ngục bị ám sát đã được công khai, bị lấy ra bàn luận sôi nổi. Có tám vị quan dâng tấu chương lên cho hoàng thượng, yêu cầu truy cứu toàn bộ cấm quân trong cung cùng người phụ trách thọ yến. Thái tử ra mặt nhận tội, cũng cầu hoàng đế xử phạt. Đã có mấy vị trọng thần bước ra khỏi hàng, cầu xin cho thái tử.

    Diệp Tương Bạch đứng ở phía tay trái bên dưới xem náo nhiệt, lời hắn nên nói đều đã nói trước mặt hoàng đế ở ngự thư phòng. Lần này hình phạt cho thái tử sẽ không nhẹ, mặc kệ hắn miệng lưỡi giả bộ nói thay cũng sẽ vô dụng.

    "Bệ hạ." Thái sử công bước ra khỏi hàng lại không đề cập đến chuyện sử giám ngục, ngược lại chắp tay nói, "Việc điều hành quan viên tam phẩm trong triều hạ thần đã báo lên trong tấu chương, nhưng còn có một việc, có chút khó khăn.."

    "Ái khanh cứ nói thẳng."

    "Tuân lệnh." Thái sử công cúi đầu nói, "Quan viên ở An Sơn tác phong làm việc kém cỏi, dẫn đến lưu phỉ rất nhiều, bách tính bất an. Nay tình trạng đã kéo dài ba năm, nửa tháng trước có thảo luận qua sẽ chọn một quan tứ phẩm kinh thành đi nhậm chức, nhưng xem ra bây giờ ngay cả quan viên kinh thành cũng không thể trấn áp. Vi thần cùng mấy vị đại nhân ở Lại bộ sau khi thương nghị, cho rằng phái một hoàng tử qua đó sẽ thích hợp hơn."

    Nghe vậy, Diệp Tương Bạch nhíu mày.

    Phái hoàng tử đi An Sơn, nói trắng ra chính là phong vương rời khỏi kinh thành, nước đi này mọi người đều quá quen thuộc.

    Hoàng đế hiển nhiên không ngạc nhiên, chỉ hỏi: "Ái khanh cảm thấy vị hoàng tử nào phù hợp?"

    Hoàng tử còn ở trong kinh thành, ngoại trừ thái tử, còn có tam hoàng tử nội liễm trầm ổn, lập công không ít; ngũ hoàng tử gia thế hiển hách, quyền lực không nhỏ. Cả hai người đều là ứng cử viên sáng giá.

    Tuy nhiên, Thái sử công lại đáp: "Vi thần cho rằng thất điện hạ phù hợp."

    Diệp Tương Bạch đứng ở bên cạnh, không chút do dự cười ra tiếng.

    Hành động của hắn luôn bị người khác chú ý, lần này đột nhiên có phản ứng, ngay cả người ngồi trên long vị cũng nhịn không được nghiêng đầu hỏi: "Quốc Công có ý gì?"

    Diệp Tương Bạch nâng tay áo che ngang nửa mặt, bước ra khỏi hàng hành lễ: "Vi thần thất lễ, không ngờ thái sử công lại nói thất điện hạ, liền có chút thất thần."

    Thái sử công sâu kín liếc hắn một cái: "Quốc Công gần đây cùng thất điện hạ lui tới cũng không ít, hạ quan còn tưởng rằng Quốc Công cũng xem trọng thất điện hạ."

    "Đã phiền thái sử công lo lắng." Không thèm nhìn hắn, Diệp Tương Bạch chắp tay đối mặt với hoàng thượng, "Muốn đi trấn áp sự tình lần này, nếu không phải là người có thủ đoạn cường ngạnh cũng phải là người có thân phận quý giá. Thất điện hạ lâu ngày ở chốn thâm cung, chiến tích không có, tính tình cũng không cứng rắn như các vị hoàng tử khác. Để hắn đi An Sơn, quả thực là bốc thuốc không đúng bệnh. Thần không biết thái sử công nghĩ như thế nào."

    Còn có thể nghĩ như thế nào, thái sử công có quan hệ rất tốt với thái tử. Thái tử không thuận mắt thất hoàng tử, liền nghĩ cách đá hắn ra ngoài không phải sao? Ai cũng đều là lão hồ ly, trong lòng mọi người đều rõ.

    Nhưng mà trên triều đình, vẫn phải nói lời xã giao.

    Thái Sử Công cảm thán: "Quốc Công hiếm khi nói đỡ cho các vị hoàng tử, hôm nay sao lại như thế?"

    Diệp Tương Bạch mỉm cười: "Thái sử công có chỗ không biết, vụ án sử giám ngục, thất hoàng tử là nhân chứng trọng yếu. Thái sử công lúc này muốn đem thất hoàng tử rời khỏi kinh thành, thế nhưng là muốn che giấu điều gì?"

    "Thần không dám." Thái sử công vội vàng hướng Hoàng thượng nói, "Thần không biết việc này."

    Hoàng thượng chạm tay vào đầu rồng khắc trên tay vịn, chờ bọn họ ồn ào xong mới chậm rãi nói: "Phái người khác đi An Sơn đi."

    "Tuân lệnh." Thái sử công ngượng ngùng lui ra.

    Vì vậy, lúc Triệu Trường Niệm dựa vào trên giường ăn điểm tâm, nghe được Hồng Đề xúc động kể:

    "Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phụ quốc công vén triều phục đứng dậy, khẩu chiến quần hùng, đem điện hạ giữ lại ở kinh thành. Bách quan nhướng mày, thái sử công ánh mắt lạnh lẽo, nhưng cũng không làm gì được!"

    "Quả thật là một nam nhân quyết đoán!" Hai tay ôm trái tim, Hồng Đề trên mặt đầy hoa đào, "Đây quả thực là anh hùng cứu mỹ nhân được viết trong sách!"

    Trường Niệm nghe vậy liền nghẹn bánh đậu xanh, liếc mắt, vươn tay kéo áo của nàng: "Hồng Đề."

    "Có nô tỳ."

    "Điện hạ nhà ngươi là nam nhân, dùng anh hùng cứu mỹ nhân là không thích hợp." Trường Niệm bĩu môi, "Còn nữa, hắn lưu lại ta ở kinh thành là vì chuyện khác."

    Hồng Đề xịu mặt, chu miệng nói: "Điện hạ, người không thể để nô tỳ trầm mê một lát được sao?"

    Trầm mê loại ảo giác này cũng không phải việc gì tốt đâu. Trường Niệm đảo mắt, nhìn chằm chằm hoa văn trên gối rồi nói: "Thừa dịp quốc công còn chưa xuất cung, ngươi đem dĩa điểm tâm này đưa qua cho hắn đi."

    Điểm tâm? Hồng Đề cúi đầu nhìn, sắc mặt tái xanh.

    Một bàn bánh đậu xanh bị điện hạ ăn chỉ còn sáu cái, hình dạng ngổn ngang, cũng không cảm thấy ngại còn muốn đem qua trước mặt quốc công?

    "Bảo ngươi đi ngươi liền đi đi." Phủi vụn bánh trên tay, Trường Niệm cười híp mắt nói, "Nhớ kỹ đừng để người ngoài nhìn thấy, hành động bí mật."

    Hồng Đề tâm tình phức tạp, nhìn chằm chằm cái đĩa bánh trầm mặc hồi lâu, cẩn thận đem vụn bánh dọn sạch. Sắp xếp lại đĩa bánh sau đó nàng mang theo một loại tâm tình bi tráng, đi đón đầu phụ quốc công.

    * * *

    Thích truyện thì tạo tài khoản, theo dõi và bấm like truyện giúp mình nha, link tạo account đây

    Đăng Ký
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng hai 2025
  3. tongyichunhuang

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Phong Đình Vân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vậy, khi Diệp Tương Bạch cùng Phong Đình Vân đang đi trên đường, thì nghe thấy có người thấp giọng gọi: "Quốc Công, Quốc Công!"

    Hành động lén la lén lút như một tên trộm, mười phần không ra thể thống gì. Nếu là trước kia, Diệp Tương Bạch nhất định xem như không nghe thấy, tiếp tục đi lên phía trước. Nhưng ngẫm lại dạo gần đây hầu hạ một vị điện hạ không có quy củ, hắn dừng một chút, vẫn quay đầu nhìn sang.

    Hồng Đề nép người trốn ở ngã rẽ, lo lắng nhìn xung quanh, khó xử nhìn hắn thở dài, ra hiệu hắn đi qua.

    "Cái này.." Phong Đình Vân nhíu mày, hết nhìn cung nữ bên kia lại nhìn Diệp Tương Bạch, giễu cợt nói, "Ngươi cùng tiểu cô nương vụng trộm lại vụng trộm tới trong cung rồi?"

    "Câm miệng." Tay áo xẹt qua mặt hắn, Diệp Tương Bạch cất bước sang chỗ Hồng Đề, hỏi nàng: "Có chuyện gì?"

    Hồng Đề nhìn Phong Đình Vân đi bên cạnh, lúng túng nửa ngày mới buông tay áo, mang đĩa bánh đậu xanh ra, nhắm mắt nói: "Điện hạ thương cảm quốc công vất vả, đưa cái này tới.. cho quốc công lót dạ một chút."

    Diệp Tương Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua, mí mắt giựt một cái.

    Phong Đình Vân ngạc nhiên nghe thấy lời tiểu cung nữ, đang muốn nói điện hạ nào lá gan lớn như thế, dám ngăn đón phụ quốc công trên đường cái trong cung để tặng lễ. Kết quả liếc một chút đồ vật trên đĩa, hắn nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng.

    "Là thất điện hạ tặng sao?"

    Hồng Đề mặt đỏ bừng, lộp bộp gật đầu, Phong Đình Vân cười càng vui vẻ hơn, khuỷu tay chọc Diệp Tương Bạch, nói: "Vị điện hạ này xem ra rất thú vị, ta có thể đi xem một chút không?"

    "Ngươi không phải còn có việc bận à?"

    "Chút việc nhỏ thôi, không sao." Phong Đình Vân xoa tay liền hướng Hồng Đề cong môi, "Dẫn đường, dẫn đường."

    Rõ ràng mới rồi hắn còn bày ra vẻ mặt khổ sở bảo dạo này mệt mỏi quá rồi, trở về còn có chuyện quan trọng, hận không thể phân thân. Bây giờ thì hay rồi, việc nào đó liền hóa thành chuyện nhỏ? Diệp Tương Bạch có chút bất đắc dĩ, bất quá cũng không ngăn cản hắn. Dù sao Phong Đình Vân cũng tham dự vụ án sử giám ngục, coi như đi qua tự thẩm tra.

    Nhưng lúc tiến vào Tỏa Thu cung, hắn liền thấy hối hận.

    "Vi thần thỉnh an thất điện hạ." Phong Đình Vân tiến lên hành lễ, đôi mắt không thành thật liếc đến trên giường.

    Triệu Trường Niệm biết đưa chút lễ vật ra ngoài đương nhiên sẽ có người tới, nhưng không nghĩ lại tới hai người, nên có chút luống cuống, chống người dậy, nói: "Đại nhân xin bình thân."

    Vị đại nhân này cũng thật sự không khách khí, vừa cho bình thân, liền vén áo bào nhảy lên ngồi bên cạnh giường nàng, mắt phượng quét qua, cực kì ôn nhu hỏi: "Điện hạ thương thế như thế nào rồi?"

    Chợt bị hắn áp sát như vậy, Trường Niệm có chút đỏ mặt, nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt đáp: "Thoa thuốc xong, đỡ hơn.. rất nhiều."

    "Điện hạ đây là vô cớ bị phạt, thật sự quá uỷ khuất. Vi thần trong phủ có dược liệu thượng hạng, ngày mai liền cho người đưa sang cho ngài." Phong Đình Vân cong môi, rất tự nhiên đưa tay thay nàng kéo lại mép chăn.

    Nói thật, những hành động này nếu là người khác làm sẽ bị giáng tội phạm thượng, nhưng Phong Đình Vân khuôn mặt tuấn nhã, khí khái, ngón tay thon dài nắm lấy chăn gấm đỏ chót nhìn đẹp mắt cực kỳ. Hoàn toàn không làm người khác thấy khó chịu.

    Trường Niệm ở trong thâm cung nhiều năm như vậy cũng chưa tiếp xúc qua nhiều nam nhân, người có thủ đoạn như vậy càng ít, cho nên không có sức chống cự. Sau khi đón nhận sự săn sóc này, không nhịn được liền cắn môi, đôi mắt phát ra liễm quang.

    Diệp Tương Bạch khép hờ mắt, nói: "Phong Đại Nhân, xin chú ý hành xử."

    Phong Đình Vân nhìn xung quanh một chút, nói: "Nơi đây cũng không phải bên ngoài nhiều người dòm ngó, thất điện hạ cũng không phải loại người làm khó dễ người khác, quốc công còn nghiêm túc như vậy làm gì?"

    Diệp Tương Bạch mặt không biểu tình: "Hai chữ thận trọng, có lẽ cũng không cần tại hạ giáo huấn đại nhân, thất điện hạ có thương tích trong người, làm phiền đại nhân thu liễm chút."

    Nghe ra giọng điệu hắn bực mình, Trường Niệm vội vàng nói: "Ta không ngại, thật sự không ngại."

    Hai người quan hệ tốt như vậy, lại trước mặt nàng ầm ĩ như vậy thật không nỡ nhìn, nên nàng đành bước ra làm người giảng hòa.

    Nhưng không hiểu sao lời này vừa nói ra, Diệp Tương Bạch sắc mặt càng khó coi, quay người ngồi xuống cái ghế bên cạnh, không nói thêm gì nữa.

    Phong Đình Vân không để ý hắn, mỉm cười nói: "Trong nhà vi thần có hai đời làm ngự y, nên cũng hiểu chút công phu bắt mạch, điện hạ xem ra còn chút khí hư, có muốn vi thần xem qua một chút hay không?"

    Trường Niệm dừng một chút: "Việc này có lẽ không cần thiết đâu, ngự y sớm hôm nay có qua đây bắt mạch rồi."

    "Bắt mạch thêm lần nữa cũng không có hại." Phong Đình Vân cười cong mắt, đem cổ tay của nàng từ trong chăn lấy ra, cầm trong tay.

    Cổ tay non mịn, cảm giác chạm vào cực kì thích, Phong Đình Vân hơi nhíu mày, duỗi ngón đặt lên mạch đập của nàng.

    Trường Niệm sắc mặt càng đỏ, giãy dụa hai lần mới thu tay lại, cảm thấy hơi thất lễ, nhỏ giọng xin lỗi: "Đắc tội rồi."

    Là ai đắc tội ai vậy? Hành động này của Phong Đình Vân rõ ràng là không đúng, điện hạ còn không trách hắn? Diệp Tương Bạch cười lạnh, chẳng trách nhiều năm sống trong cung vẫn bị người khác khi dễ. Quả hồng mềm như thế, chẳng trách ai cũng muốn đi qua bóp một chút.

    "Điện hạ thân thể quá yếu." Phong Đình Vân không tức giận, ngược lại lo lắng thở dài, đưa mắt nhìn nàng, nói, "Nếu thật sự bị người ta ném ra khỏi kinh, làm sao chịu đựng được cảnh màn trời chiếu đất."

    Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Diệp Tương Bạch: "Quốc công chính là cũng có suy nghĩ này nên mới cùng thái sử công tranh luận, đem ngài giữ lại."

    Trường Niệm ngẩn ra, như thể mới biết chuyện, ngây thơ hỏi: "Có người muốn đuổi ta ra khỏi kinh sao?"

    "Đúng vậy, nhưng đã có quốc công bảo vệ." Phong Đình Vân hướng nàng chớp mắt, "Ngài phải tạ ơn quốc công cho thật tốt, không thể cầm một đĩa bánh đậu xanh qua loa đem tặng."

    Trường Niệm bối rối lên, nhìn về phía Diệp Tương Bạch: "Quốc công thích gì? Ta.. Ta liền nghĩ cách khác."

    Phong Đình Vân cười nói: "Quốc công còn có thể thích gì? Toàn bộ kinh thành đều biết hắn thích chơi ngọc, từ ngọc Hòa Điền thượng đẳng đến phỉ thuý Băng Chủng được phiên bang tiến cống, ngài cứ tìm mấy loại ngọc đắt tiền, đảm bảo hắn thích."

    Diệp Tương Bạch ghé mắt nhìn sang, thấy Triệu Trường Niệm mặt đầy mồ hôi lạnh, khoé môi giật giật hai cái, lông mày cùng sống mũi nhăn lại.

    Trong vô thức, hắn nắm vật treo trên đai lưng.

    Vốn liếng xấp xỉ một nghìn hai của thất điện hạ đều nằm ở chỗ hắn, còn có thể đưa hắn cái gì được nữa? Nhìn vẻ mặt thê thảm của nàng, người không biết còn tưởng đang bị bọn họ khi dễ.

    "Hiền Chân, ngậm miệng."

    Bị gọi thẳng tên huý, Phong Đình Vân liền biết người này tức giận rồi, vội vàng duỗi ngón trỏ đặt lên môi, hướng Trường Niệm chớp mắt.

    Trường Niệm cảm thấy người này thật thú vị. Người bên ngoài đều biết Phong Đình Vân và Diệp Tương Bạch cùng nhau lớn lên, quan hệ sâu sắc. Nhưng Diệp Tương Bạch con người nghiêm túc âm trầm, bạn thân hắn lại là một người hoạt bát thân thiện như vậy, thực sự hiếm thấy.

    Nàng hướng hắn cười thân thiện.

    Diệp Tương Bạch nói: "Thời gian không còn sớm, đại nhân xuất cung trước đi. Làm phiền Hồng Đề cô nương tiễn hắn, hắn không biết đường."

    "Hả?" Phong Đình Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, "Thế nào lại không còn sớm, trời bên ngoài còn sáng mà."

    Diệp Tương Bạch cười cười, cực kì quan tâm tiễn hắn một đoạn đường, lại sai người hung hăng khép cửa lớn Tỏa Thu cung lại.

    Nhìn thấy động tác hắn hơi thô bạo, Trường Niệm thấp thỏm hỏi: "Quốc công? Ta không thể tiếp xúc với những ngoại thần khác được sao?"

    "Không có." Diệp Tương Bạch quay người, nhìn chằm chằm nàng, "Chỉ là người này, điện hạ bớt tiếp xúc một chút."

    * * *

    Bên dưới là hình ảnh ngọc Hòa Điền và phỉ thuý Băng Chủng

    · Ngọc (bích) Hòa Điền/Hetian: Một trong 4 loại ngọc nổi tiếng ở Trung Quốc, thường có màu trắng trong tới bán trong.

    [​IMG]

    · Phỉ thuý Băng chủng thường vô sắc hoặc thiếu sắc. Phỉ Thúy Băng Chủng đặc thù là bên ngoài hiện ra rất sáng bóng, bán trong suốt tới trong suốt, trong trẻo giống như băng, làm cho người ta có cảm giác băng thanh ngọc oánh. Nếu trong Phỉ Thúy Băng Chủng có đường hoa văn hoặc đường đứt quãng màu lam sắc, thì Phỉ Thúy như vậy gọi là "Lam Hoa Băng"

    [​IMG]

    * * *

    Thích truyện thì tạo tài khoản, theo dõi và bấm like truyện giúp mình nha, link tạo account đây

    Đăng Ký
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng hai 2025
  4. tongyichunhuang

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Nam nhân thân mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tại sao?" Trường Niệm khó hiểu, "Trong triều mọi người đều nói, Phong đại nhân làm việc ổn định, lại có nhân phẩm tốt."

    "Nhưng hắn thích nam sắc." Diệp Tương Bạch híp mắt.

    "À.." Trường Niệm gãi gãi đầu, thật ra bây giờ thời thế thịnh vượng, dân chúng cũng cởi mở hơn, có không ít đại nhân trong nhà bao nuôi vài tiểu quan. Nhưng trong triều có người chán ghét việc đoạn tụ, đồng thời định ra quy luật, nam sủng không được vào hậu cung, bên dưới quan gia cũng không được ban danh phận.

    Thật không may, người lập ra luật lệ này lại họ Diệp, tên Tương Bạch.

    Triệu Trường Niệm lén nhìn sắc mặt hắn, biết hắn không vui, cũng không dám mạnh miệng. Bất quá đối với bản thân, nàng không kì thị việc đoạn tụ, tình cảm con người là tự nhiên, làm sao luật pháp có thể bắt ép được.

    "Một tháng này, vết thương của điện hạ phải cố gắng hồi phục thật nhanh." Trầm mặc suy nghĩ một lát, Diệp Tương Bạch biểu tình bình thản, mở miệng nói, "Chờ thương thế tốt lên, còn có việc cần làm."

    Một tháng sau triều đình sẽ bắt đầu việc chọn mua quân lương, công việc béo bở này vốn thuộc về thái tử, nhưng thái tử vừa phạm sai lầm, lại có phụ quốc công ở bên châm ngòi thổi gió, hoàng đế nhất định sẽ muốn đổi người phụ trách, để thu liễm tính khí kiêu căng của thái tử.

    Thật ra bàn đến ứng cử viên lần này, tam hoàng tử và ngũ hoàng tử đều phù hợp hơn, nhưng nhìn thái độ của phụ quốc công, việc này phân nửa chắc chắn rơi trên đầu nàng.

    Trường Niệm nghiêng đầu nghĩ một hồi, cười nói: "Quốc công, ta vô năng, nhiều năm rồi không phụ trách qua chuyện gì, nếu giao việc cho ta, chắc chắn làm hỏng đại sự."

    "Điện hạ sao phải xem thường bản thân như vậy." Diệp Tương Bạch ngồi xuống, đôi mắt sâu không thấy đáy, "Thần tín nhiệm điện hạ, điện hạ tự nhiên sẽ không làm hỏng."

    Nói trắng ra là, lão tử bao che cho ngươi, lão tử nói ngươi làm được là được. Coi như làm hỏng chuyện cũng có lão tử thu thập giúp ngươi.

    Trường Niệm liền xúc động, nước mũi gần như chảy ra, hai mắt long lanh, sùng bái hướng hắn chắp tay: "Đa tạ quốc công."

    Diệp Tương Bạch nhếch khóe môi: "Điện hạ không cần khách khí."

    Thất hoàng tử luyên thuyên nửa canh giờ thì ngủ say mất. Diệp Tương Bạch đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi Tỏa Thu cung.

    "Ngươi đang suy tính chuyện gì vậy?" Phong Đình Vân vẫn còn đứng trên đường lớn đại điện, thấy hắn đi tới, khẽ nhíu mày, "Nhị hoàng tử cũng được, tứ hoàng tử cũng được, đều là kẻ đáng trách, nên tiễn ra ngoài liền tiễn ra ngoài. Nhưng vị thất hoàng tử này không làm sai chuyện gì, tại sao ngươi lại muốn lôi hắn xuống nước?"

    Bốn phía không có người, Diệp Tương Bạch cởi bỏ nụ cười trên mặt, lười biếng lườm hắn một cái: "Sinh ra ở chốn đế vương, còn có thể sống yên ổn sao?"

    "Nhưng ngươi rõ ràng có thể nhắm vào tam hoàng tử." Phong Đình Vân nhíu mày, "Tam hoàng tử căn cơ tốt, có thể chịu được giày vò, dù bị thái tử ghim thù, cũng có thể bảo vệ bản thân. Ngươi nhìn một chút xem bộ dáng thất hoàng tử bây giờ như thế nào? Cổ tay kia mảnh mai như thế.."

    Hắn đem ngón trỏ cùng ngón cái co lại thành một vòng, thị phạm cho Diệp Tương Bạch: "Mảnh mai như thế này, ta gấp lại một cái liền bẻ gãy được! Cơ thể nhỏ bé này chỉ nên hưởng thụ cơm ngon áo đẹp, vô lo mà sống."

    Bước chân hơi ngừng lại, Diệp Tương Bạch nghiêng đầu: "Hiền Chân, ngươi có dám chắc không động sắc tâm rồi không?"

    Cả hai người cùng nhau lớn lên, còn không biết tâm tư đối phương như thế nào sao? Từ lúc nhìn thấy thất hoàng tử, ánh mắt người này đã có chỗ không thích hợp. Còn nói cái gì bắt mạch, rõ ràng là kiếm cớ để động chạm.

    "Oan uổng quá, tại sao lại nói ta tham sắc rồi?" Phong Đình Vân thở dài, "Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp, thất điện hạ diện mạo thanh tú khả ái như thế, ngươi còn không cho ta thưởng thức một chút?"

    "Nếu là người khác thì tùy ngươi nhưng hắn thì không được." Diệp Tương Bạch nhíu mày, "Ta sớm muộn cũng đào thải hắn."

    Thất Hoàng Tử là bàn đạp mà hắn chọn, vì không muốn đích thân ra tay liền muốn tung hỏa mù. Một khi chân tướng bại lộ, hắn nhất định bỏ mặc thất điện hạ. Nếu đến lúc đó Phong Đình Vân cùng người ta có quan hệ thân thiết thì sẽ rất phiền phức.

    Phong Đình Vân có chút không vui: "Không thương lượng được sao? Ta cảm thấy thất điện hạ kia thật thú vị, còn cho ngươi đĩa bánh đậu xanh đó, da thịt lại trắng mềm như búp bê sứ, thật khả ái."

    "Ngậm miệng."

    "Ngươi nhất định cũng cảm thấy hắn đáng yêu nên mới che chở cho hắn." Phong Đình Vân bĩu môi, "Nếu không phải, ngươi ở trên triều có thể bỏ mặc hắn không quản, tìm người khác để kéo xuống nước cũng không thành vấn đề."

    ".. Không phải." Diệp Tương Bạch xoay đầu, đi lên phía trước, "Che chở hắn là bởi vì.. để hắn nợ ta một ân tình."

    Hắn là người luôn tranh thủ cơ hội thu lợi từ kẻ khác.

    Phong Đình Vân đuổi theo bước chân của hắn, tặc lưỡi lắc đầu: "Ngươi không thừa nhận cũng được, ta không nói dối. Nhưng ngươi cũng đừng cản ta, ta tự biết nặng nhẹ. Ta trêu chọc đệ hạ một tí cũng sẽ không động lòng thật."

    "Hắn là hoàng tử, không phải công tử gia đình bình thường." Diệp Tương Bạch đen nửa mặt, "Phong Hiền Chân, ngươi lần trước trêu chọc tiểu công tử Tống gia, còn chưa cho Tống gia một cái thuyết pháp kia kìa."

    Người khác trêu chọc đều là trêu chọc tiểu cô nương, phong lưu một hồi, gặp dịp thì chơi, làm cho người ta thầm thương trộm nhớ lại không có kết quả, bị người khác trách mắng là đồ phụ bạc. Vị này ngược lại thì hay rồi, đi trêu chọc công tử thanh tú nhà người ta. Trong nhà truy cứu cũng không được, không truy cứu thì uất ức không chịu nổi, liền đến chỗ hắn tố cáo.

    "Ngươi làm cho ta bớt lo một chút đi."

    Phong Đình Vân bật cười, hất tay áo lên: "Ta biết rồi, ta nhìn người rất chuẩn, người nào có thể trêu, người nào không thể chọc, ta rất rõ."

    Diệp Tương Bạch nghiến răng, còn muốn khuyên tiếp, lại gặp phải đồng liêu ở phía trước. Phong Đình Vân này vừa nghiêng đầu liền tiến lên cùng người nói chuyện, để một mình hắn trừng mắt ở phía sau.

    Thật đúng là một kẻ gây họa.

    Vì vậy, thời gian Triệu Trường Niệm dưỡng thương trong điện, thường xuyên nhìn thấy Phong Đình Vân ra vào trong cung của nàng. Hôm nay nói đến thăm nàng một cái, ngày mai lại nói quốc công có việc, để hắn đến truyền lời, cách mấy ngày còn đem đến cho nàng một ít đồ chơi nhỏ từ ngoài cung.

    "Điện hạ thương thế sao rồi?" Phong Đình Vân ngồi bên giường, ôn nhu hỏi.

    Trường Niệm cười híp mắt nhìn hắn, khéo léo nói: "Tĩnh dưỡng nửa tháng, đã có thể nằm, nhưng đi đứng còn có chút bất tiện."

    "Thật đáng tiếc, hoa bên ngoài đã bắt đầu nở rồi." Phong Đình Vân cong môi, thâm tình nhìn nàng, "Không bằng vi thần ôm điện hạ ra ngoài xem một chút?"

    Sắc hồng chậm rãi lan ra hai bên tai, Trường Niệm cúi đầu: "Không.. Không cần."

    "Điện hạ không tin tưởng vi thần ư?" Đầu lông mày rũ xuống, Phong Đình Vân mặt mũi tràn đầy ủy khuất, "Đã lâu như vậy, vi thần còn tưởng điện hạ đã xem vi thần như tri kỷ, kết quả điện hạ vẫn còn phòng bị vi thần."

    "Ta không có ý này." Trường Niệm khó xử nói, "Chỉ là có chút không hợp quy củ."

    "Trong cung này không có người ngoài." Phong Đình Vân đưa tay về phía nàng, "Vi thần cũng sẽ không nói cho người khác."

    Trường Niệm cười ngây ngô: "Phong đại nhân, quốc công nói ngài phải ghi nhớ hai chữ 'Thận trọng'."

    "Mặc kệ hắn." Phong Đình Vân bĩu môi, đưa tay cầm lấy áo bào mắc trên bình phong, quấn lấy người trên giường, liền dễ dàng bế lên.

    "..."

    Trường Niệm thất kinh, nàng không nghĩ vị đại nhân này lá gan lại lớn như thế, hành vi phóng đãng không thèm dè chừng. Khuôn mặt nhỏ của nàng bị dọa đến tái đi.

    Bị phản ứng của nàng chọc cười, Phong Đình Vân thích thú, sau khi ước lượng cơ thể nhẹ bẫng của nàng hai cái liền nhanh chân bước ra khỏi cửa.

    * * *

    Thích truyện thì tạo tài khoản, theo dõi và bấm like truyện giúp mình nha, link tạo account đây

    Đăng Ký
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng hai 2025
  5. tongyichunhuang

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Thích truyện thì tạo tài khoản, theo dõi và bấm like truyện giúp mình nha, link tạo account đây

    Đăng Ký
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng hai 2025
  6. tongyichunhuang

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Cổ tay trắng tựa sương tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Thích truyện thì tạo tài khoản, theo dõi và bấm like truyện giúp mình nha, link tạo account đây

    Đăng Ký
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. tongyichunhuang

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Cái đệm thịt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. tongyichunhuang

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Ta ghét nhất là kẻ đoạn tụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. tongyichunhuang

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Nhượng bộ nguyên tắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. tongyichunhuang

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Bao che cho người của phụ quốc công

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...