Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Dec 24, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 87 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diễm nhìn hắn, trường kiếm trong tay vung lên.

    - A!

    Tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm cho đàn chim dừng trên tàng cây bay loạn.

    Giác nhíu mày, tiếng thét này rất vang, làm không tốt sẽ đưa tới dã thú. Nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của Diễm, mặt ngoài bình tĩnh trên thực tế trong lòng không biết phẫn nộ bao nhiêu đâu, lúc này cắt đứt hắn tựa hồ không tốt lắm. Bỏ đi, cho hắn lấy tù binh phát tiết một chút. Dù sao trên mặt đất còn có nhiều thi thể như vậy, thực sự bị dã thú vây quanh cũng không sợ.

    Trên đùi truyền ra đau đớn kịch liệt làm cho Hỏa Hôi rõ ràng ý thức được, một chân của mình bị Diễm chém đứt!

    Không có chân, hắn làm sao quay về bộ lạc? Sau này làm sao săn bắn? Làm sao nuôi sống mình cùng người nhà?

    Đối với tương lai tuyệt vọng làm trong lòng hắn tràn ngập hận ý, đau đớn kịch liệt kích thích thần kinh, hận ý tăng lớn như muốn phát điên. Lúc này hắn cũng không còn sợ hãi Diễm, hung tợn gào lên:

    - Ngươi giết ta đi, ta sẽ không nói cho ngươi biết tin tức cha của ngươi!

    Vừa dứt lời, chân vừa bị chặt của hắn lại bị đánh một cái, lần này bị chém đứt ngang đầu gối.

    Hỏa Hôi lại kêu thảm một tiếng, đau tới cả người run rẩy, hận không thể lập tức ngất đi. Nhưng thể chất cường hãn làm cho hắn bảo trì thanh tỉnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn bộ vị trên người mình lại bị vẻ mặt không chút thay đổi của Diễm chậm rãi từng chút một chém xuống.

    Ban đầu Hỏa Hôi còn cứng rắn nhục mạ nguyền rủa, nhưng chờ càng về sau, phát hiện Diễm chỉ là muốn tra tấn hán, hắn chỉ cầu được chết nhanh.

    - Ta van cầu ngươi giết ta đi. Ta biết đều nói cho ngươi biết. Sau khi ngươi xảy ra sự cố, đại trưởng lão bị thủ lĩnh lừa đi ra ngoài bộ lạc giết, mẹ ngươi thì bị nói là không chịu nổi đả kích tự sát, trên thực tế cũng là bị thủ lĩnh giết, còn có những người ủng hộ ngươi đều bị thủ lĩnh âm thầm trừ đi.

    Lúc này tay chân Hỏa Hôi bị chậm rãi chặt rụng, thiếu một con mắt cùng một lỗ tai, bộ dáng vô cùng thê thảm, nhưng vẫn bị treo một hơi chưa chết, cũng không ngất đi, không thể không nói thể chất thật sự là phi thường cường hãn, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.

    Tiếng sói tru không ngừng vang lên, trong rừng xuất hiện từng đôi ánh mắt lóe lên lục quang, từ xa chạy tới gần.

    Giác biến sắc:

    - Diễm, bầy sói đến đây!

    Diễm ân một tiếng, xoay người cõng lên Giác, hướng bên ngoài cánh rừng chạy đi.

    Giác biết thể lực của mình không theo kịp, im lặng nằm trên lưng Diễm, quay đầu quan sát động tĩnh mặt sau, xem bầy sói có đuổi theo hay không.

    Nhưng trong rừng quá tối, hắn nhìn hồi lâu cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể phân biệt ra những ánh mắt lóe lục quang dừng chỗ địa phương bọn hắn dừng lại khi nãy.

    Chỉ chốc lát sau tiếng kêu thảm thiết thê lương của Hỏa Hôi lại vang lên, truyền ra thật xa trong ban đêm tĩnh lặng.

    Trong lòng Giác hiện lên một suy đoán:

    - Hắn đây là?

    Diễm cũng không quay đầu lại, hết sức chạy ra rừng cây:

    - Bị sói làm thịt.

    Dừng một chút, thanh âm hắn trầm thấp mang theo hận ý tràn đầy:

    - Lúc trước chính là hắn đem tiểu Hà lừa rơi vào giữa bầy sói! Tiểu Hà bị sói cắn chết, hiện tại cũng làm cho hắn nếm thử mùi vị bị sói cắn xé!

    Giác lặng lẽ, tay ôm chặt Diễm:

    - Vừa rồi hắn nói cha mẹ của ngươi..

    Có tâm muốn an ủi Diễm, nhưng không biết nên làm sao an ủi. Người chết không thể sống lại, nén bi thương sao? Trống rỗng lại lạnh băng, nói còn không bằng đừng nói đâu.

    Hai tay Diễm vẫn ôm đùi của Giác, ánh mắt nhìn chằm chằm chút ánh sáng ngoài rừng, thanh âm vẫn bình tĩnh:

    - Lời của hắn nói ta một chữ cũng không tin! Hắn nói như vậy chỉ là vì muốn làm cho ta tức giận thương tâm mà thôi.

    Giác ngạc nhiên:

    - Ngươi đã biết hắn sẽ không nói thật, vậy ngươi còn hỏi?

    - Không cho hắn lấy cớ tranh thủ, hắn làm sao nhìn thấy được hi vọng đây?

    Giác trợn mắt há hốc mồm, cho nên nói, đây là trước cấp cho đối phương hi vọng, sau đó đem hi vọng hung hăng đánh vỡ? Không ngờ từ đầu tới đuôi, Diễm chỉ là vui đùa Hỏa Hôi sao?

    Có hai mươi mấy cỗ thi thể cung cấp cho bầy sói no bụng, không có đầu lang nào ngu xuẩn có sẵn thịt không ăn, truy theo người chạy trốn. Bởi vậy Giác cùng Diễm thuận lợi chạy thoát ra khỏi rừng.

    Cũng không thể tiếp tục quay về Xích bộ lạc, trong rừng trừ bỏ bầy sói, khẳng định sẽ đưa tới dã thú khác, không thể tiếp tục tiến vào.

    Giác cùng Diễm thương lượng một chút, quyết định qua một đêm trên mảnh đất trống bên ngoài cánh rừng, đợi ngày mai sẽ tìm đường quay về Thổ bộ lạc.

    Hỏa Hôi đã chết rồi, theo phản ứng của đám người Xích bộ lạc mà xem, chỉ biết bọn hắn còn chưa tìm được tin tức của thần sử, cho nên trong khoảng thời gian ngắn Thổ bộ lạc sẽ không bại lộ, còn có thời gian cho bọn họ quay về an bài.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 87 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ trải qua một đêm bình an, ai ngờ ngủ tới nửa đêm, thủ lĩnh Xích bộ lạc tự mình mang theo hơn một trăm chiến sĩ đi ra ngoài tìm đám người Hỏa Hôi.

    Từ sau khi Hỏa Hôi mang theo đám người đi ra ngoài, thủ lĩnh bắt đầu lo lắng, kết quả đã muộn nhưng đám người kia còn chưa trở lại, thủ lĩnh từ lo lắng biến thành lo âu, sau lại nhịn không được tìm vu xem bói một quẻ, quẻ tượng biểu hiện đại hung.

    Vì vậy thủ lĩnh ngồi không yên, không nói đám người Hỏa Hôi đến từ Hỏa bộ lạc, không thể xảy ra chuyện, dù là nhóm chiến sĩ mà Hỏa Hôi mang theo ra ngoài cũng đều là tinh anh, thật xảy ra chuyện hắn không có biện pháp giải thích với người nhà của bọn họ.

    Vì thế thủ lĩnh gọi một trăm chiến sĩ cùng đi theo hỗ trợ, cho dù không giết được Diễm bọn họ tốt xấu cứu được người của mình an toàn trở về.

    Lúc này hắn còn chưa biết những người kia đã bị bầy sói ăn thịt, nhưng khi hắn chứng kiến bên ngoài cánh rừng chỉ có hai người ngồi nghỉ ngơi, trong lòng hắn trầm xuống.

    Hai người kia không có việc gì, có việc chính là đám người Hỏa Hôi!

    Trong lòng thủ lĩnh vừa nôn nóng lại nổi giận, sợ hai người kia bỏ chạy, hô một tiếng mang theo chiến sĩ bộ lạc xông về phía trước.

    Trong rừng có bầy sói, bên ngoài có chiến sĩ Xích bộ lạc vây giết, vẻ mặt Diễm băng sương tranh thủ mang theo Giác chạy vào trong rừng.

    Trong rừng địa hình phức tạp, gặp được dã thú còn có thể nghĩ biện pháp tránh né, ở bên ngoài rừng bọn họ chỉ có thể bị đánh. Chiến lực của Diễm cho dù cường hãn, cũng không tự đại tới mức cảm thấy được một mình hắn có thể đối phó một trăm người của đối phương.

    - Diễm, thả ta xuống dưới, ta có thể chạy.

    Nghe tiếng thở dốc của Diễm, trái tim Giác co rút nhanh, nhíu mày nói:

    - Ngươi mang theo ta chính là rườm rà, buông ta xuống ngươi còn có thể công kích bọn hắn!

    Cánh tay Diễm càng ôm chặt Giác:

    - Không được! Buổi tối trong rừng quá nguy hiểm, hiện tại ngươi lại không thể dùng thần lực, một mình chạy, ta lo lắng!

    Hắn thở gấp, cắt đứt câu nói kế tiếp của Giác:

    - Thể lực của ngươi theo không kịp, bình thường chạy cũng không nhanh, hiện tại còn tiêu sạch thần lực, càng chạy không nhanh. Ngươi không cần gạt ta, ta cũng biết! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại ngươi!

    Trong lòng Giác vừa chua xót lại chát, nói không rõ ràng là cảm giác gì, chỉ đành ôm chặt bả vai của Diễm, hết sức áp bức dị năng trong cơ thể chuyển vận lên người Diễm.

    Nhận thấy được hành động của Giác, Diễm chợt cười:

    - Ta biết chắc lúc trước là ngươi cứu ta.

    Giác ân một tiếng, trộm xuất ra một viên tinh hạch vừa hấp thu bổ sung dị năng vừa chuyển vận lên người Diễm, đồng thời khống chế thực vật ngáng chân những người đuổi theo phía sau:

    - Ngươi không phải đã sớm biết sao?

    Cảm giác bản thân lại có lực lượng, Diễm tươi cười thoải mái hơn rất nhiều:

    - Nhưng ta vẫn thật cao hứng.

    Cao hứng ngươi không đề phòng ta, ngẫm lại ý tưởng bí ẩn trong lòng mình, Diễm lại có chút khó sống, cũng không biết hôm nay có vượt qua được tai nạn này không, nếu như có thể vượt qua, hắn nhất định sẽ đem ý nghĩ của mình nói với Giác, cho dù Giác cự tuyệt hắn cũng không sao.

    Nếu như không thể, hắn sẽ đem hết toàn lực che chở Giác chạy trốn, Giác ưu tú như thế, sau này nhất định sẽ được rất nhiều người yêu thương theo đuổi, sẽ có chiến sĩ mới bảo hộ.

    Có lẽ qua thêm vài năm, Giác sẽ quên hắn.

    Như vậy cũng rất tốt, sau này Giác sẽ sống thật tốt.

    Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng tận đáy lòng vẫn có một thanh âm luôn quanh quẩn trong đầu hắn.

    Dựa vào cái gì?

    Dựa vào cái gì hắn muốn yên lặng bảo hộ, không cho Giác biết tâm ý của hắn?

    Chỉ trả giá không màng hồi báo không phải là phong cách của hắn.

    Lần này nếu không thoát khỏi cái chết, hắn phải nói cho Giác, làm cho cả quãng đời còn lại của Giác đều phải nhớ rõ hắn, không thể quên hắn.

    Giác cũng không có thời gian để ý sự trầm mặc của Diễm.

    Hấp thu thêm ba miếng tinh hạch, gân mạch trong cơ thể trướng đau, đã tới cực hạn.

    Nhìn tinh hạch hóa thành tro bụi trong tay, mặt Giác trầm xuống.

    Người phía sau theo đuổi không bỏ, thỉnh thoảng còn bắn lén, Diễm nhiều lần hiểm hiểm tránh thoát.

    Bước chân Diễm ngày càng chậm, rõ ràng nghe được thanh âm tiếng ồn ào phía sau.

    Lại có mũi tên bắn lén, Diễm lảo đảo, miễn cưỡng né qua, người lại đứng không vững té ngã trên đất, hai người cùng nhau lăn tròn.

    Giác vừa muốn truyền dị năng cho Diễm, chợt nhớ dị năng của mình đã cạn kiệt.

    Diễm lại đẩy Giác chạy về phía trước:

    - Ngươi chạy trốn, chạy xa tìm cây trốn đi, đừng lên tiếng bọn hắn sẽ không phát hiện ngươi. Chờ trời sáng ngươi tiếp tục tìm cơ hội chạy trốn.

    Thấy Diễm có ý muốn lưu lại cản phía sau, Giác nóng nảy không buông tay:

    - Vậy còn ngươi? Ngươi không theo ta cùng đi?

    Diễm lắc đầu:

    - Không thể, ta lưu lại ngăn cản bọn hắn. Ngươi yên tâm, ta lợi hại như vậy, không có việc gì. Ngươi trước tiên chạy, ta sẽ theo sau.

    Giác tức giận trừng hắn:

    - Nói bậy, nếu ngươi chạy được còn giống như bây giờ? Đừng nói nhảm, nhanh chóng cùng ta chạy.

    Tiếng bước chân ngày càng gần.

    Diễm cười:

    - Ngươi luyến tiếc ta như vậy, ta sẽ nghĩ ngươi yêu thích ta đâu.

    Giác trợn mắt:

    - Vậy ngươi vì ta mà từ bỏ tính mạng, có phải cũng yêu thích ta hay không..

    - Đúng vậy, ta quả thật yêu thích ngươi, yêu thích ngươi đã thật lâu rồi.

    Giác:

    -!

    Đại não cứng ngắc, tim đập nhanh hơn, nhiệt khí dâng lên, bên tai quanh quẩn đều là thanh âm của Diễm.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 88 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đúng vậy, ta quả thật yêu thích ngươi, yêu thích đã thật lâu rồi.

    - Ta quả thật yêu thích ngươi, yêu thích đã thật lâu rồi.

    - Yêu thích đã thật lâu rồi.

    * * *

    Huynh đệ của ta, hắn yêu thích ta?

    Trái tim co rút lại, hắn cho rằng mình sẽ ghê tởm, sẽ buồn nôn, không ngờ co rút tới mức tận cùng ngược lại biến thành vui sướng cùng ngọt ngào bừng lên.

    Giống như có một thanh âm vang vọng trong đáy lòng của hắn.

    - A, nguyên lai huynh đệ của ta cũng yêu thích ta.

    Rốt cục không cần rối rắm chính mình có bị bẻ cong hay không.

    Thật sự là con mẹ nó.

    Thật tốt quá!

    Rốt cục nói ra tâm ý mình che giấu đã lâu, Diễm thở ra, nhìn Giác không có phản ứng, trong lòng có chút mất mát, tự giễu cười, Giác vốn không có nói qua thích hắn, loại tình huống này hắn không phải sớm dự liệu được sao, có gì mà mất mát.

    Hắn nhìn qua một bên không dám nhìn Giác:

    - Ngươi đi nhanh đi, ta đi dẫn dắt bọn hắn rời đi. Ngươi cũng không cần cảm thấy được áy náy, mạng của ta là ngươi cứu, hiện tại ta cứu ngươi là đương nhiên. Huống chi những người này nguyên cũng là vì ta mà tới.

    Nói xong không đợi Giác có phản ứng, hắn nhanh chóng bỏ chạy phương hướng khác, đồng thời rút tên bắn ngược ra sau.

    - Cẩn thận!

    - Bọn hắn hướng bên kia chạy, nhanh lên truy!

    Tiếng quát tháo ồn ào đổi lại phương hướng, đuổi theo Diễm càng chạy càng xa.

    Giác thấp giọng mắng một câu, từ trong không gian lấy ra kính nhìn ban đêm đeo vào, cảnh tượng trong tầm nhìn nháy mắt rõ ràng, mấy tráng hán thân mặc da thú chạy qua trước mặt hắn cách chừng trăm thước.

    Hắn lấy ra súng tinh hạch, nhanh chóng đuổi theo, mỗi người một phát súng, lặng yên không tiếng động bắn ngã địch nhân hiện trong tầm nhìn.

    - An, ngươi làm sao vậy?

    - Tiểu Tuyền!

    - Dã!

    * * *

    Tiếng kinh hô không ngừng vang lên, nháy mắt bao phủ.

    Người truy kích phía trước nhận thấy được không đúng, quay trở lại xem xét tộc nhân của mình, mới vừa cúi người đầu liền bị bắn thủng, thân thể ngã nhào.

    - Cẩn thận, mọi người mau tản ra, không cần chạy trở về!

    Xích Hồng hoảng sợ tới mức lá gan như vỡ ra, bất chấp đau lòng tộc nhân đã chết, cuống quýt phân phó những người còn lại.

    Tuy rằng hắn không biết rốt cục là chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác dưỡng thành sau nhiều năm đi săn bắn làm cho hắn theo bản năng làm ra quyết định.

    Quả nhiên chờ tộc nhân đều tản ra, không còn ai đột nhiên chết đi không hiểu ra sao cả.

    Khi Xích Hồng vừa lên tiếng kêu gọi, Giác liền tìm một bụi cỏ tùng ẩn núp. Súng tinh hạch mặc dù dùng tốt, nhưng ở trong rừng cũng có thật nhiều hạn chế, nếu đối phương giấu sau thân cây, hắn không có cách nào. Chỉ đành lẳng lặng ẩn núp, chờ có người thò đầu ra, sau đó lại bắn chết.

    Hắn không vội, vừa lúc nhân cơ hội này chậm rãi khôi phục dị năng trong thân thể, chờ dị năng khôi phục lại, những người này đừng nghĩ chạy trốn.

    Hắn chậm rãi ngồi xuống, trong mắt hiện tia lãnh ý.

    - Thủ lĩnh, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Tiểu Tuyền bọn hắn..

    Một chiến sĩ thở hổn hển hỏi, thanh âm run rẩy không thể khắc chế, thật là đáng sợ, tiểu Tuyền bọn hắn không hiểu ra sao lại tử vong! Thật là đáng sợ!

    Tâm tư của Xích Hồng càng thêm nặng nề, cổ họng khô khốc:

    - Ta cũng không biết.. vừa rồi chúng ta truy ngươi, có phải chỉ có một mình Diễm, đồng bạn của hắn có phải không nhìn thấy hay không?

    Chiến sĩ bị hỏi sững sờ:

    - Không biết, vừa rồi ta chỉ lo truy, không chú ý, hình như..

    Hắn cẩn thận hồi tưởng:

    - Hình nhưu quả thật chỉ có một người, ta chỉ nhìn thấy ảnh tử của một người.

    - Vậy đúng rồi, giết chết tiểu Tuyền bọn họ hẳn là đồng bạn của Diễm!

    Xích Hồng khẳng định nói, nhưng không nghĩ ra đối phương làm sao giết người, đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, trái tim Xích Hồng phanh phanh nhảy lên:

    - Chẳng lẽ nói..

    - Cái gì?

    - Chẳng lẽ nói, đối phương biết yêu thuật?

    Lời vừa ra khỏi miệng mồ hôi lạnh liền tuôn ra, cả người Xích Hồng cũng không tốt, trong lòng hối hận không nên mang theo tộc nhân đi ra chịu chết.

    Hỏa Hôi bọn họ dẫn theo gần ba mươi người, mỗi người đều là tinh anh, đều bị diệt, hắn làm sao lại cảm thấy được hắn mang theo một trăm người thì sẽ an toàn đây?

    Thật là ngu muốn chết!

    - Yêu thuật?

    Tiếng kêu kinh hãi vang lên, toàn bộ chiến sĩ đều không ổn định.

    Đánh với chiến sĩ bình thường, bọn hắn không chỗ nào sợ hãi. Nhưng đánh nhau với chiến sĩ biết yêu thuật, còn không đánh chân của bọn hắn đã mềm nhũn.

    Bọn hắn thờ Hỏa chi thần, hi vọng Hỏa chi thần mang đến hi vọng cùng quang minh cho bọn hắn, còn có thể đuổi đi yêu tà quỷ quái, nhưng hiện tại thủ lĩnh nói cho bọn hắn biết, bọn hắn đuổi giết địch nhân biết yêu thuật! Làm sao mà đánh?
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 88 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diễm liều mạng chạy băng băng về phía trước, gió thổi qua bên tai, suy nghĩ của hắn trống rỗng, toàn bộ lực chú ý đều tập trung dưới chân, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm, chạy nhanh lên, nhanh hơn nữa! Đem những người kia mang đi theo rất xa, chạy càng xa Giác càng an toàn!

    Mũi tên từ phía sau bắn lại, Diễm nghiêng người né qua.

    Tiếng gọi ầm ĩ cùng tiếng bước chân dần dần tới gần, Diễm nhíu mày đổi lại phương hướng tiếp tục chạy, một bên chạy một bên bắn tên. Khả năng bắn tên của hắn thật chuẩn xác, không cần nhắm, một mũi tên liền bắn trúng một địch nhân, sau vài mũi tên tiếng bước chân mặt sau dần chậm xuống, lại cho hắn thời gian tiếp tục chạy trốn.

    Chẳng biết từ lúc nào, trong rừng chỉ còn lại tiếng bước chân của hắn, thanh âm đuổi giết phía sau đều biến mất không thấy gì nữa.

    Không đúng!

    Diễm dừng phắt lại, nghiêng tai lắng nghe một chút, xác định mặt sau không còn tiếng kêu cùng tiếng bước chân, trái tim của Diễm liền căng thẳng lên.

    Không phải vì bọn hắn đã phát hiện tung tích của Giác, đều đuổi theo giết Giác, cho nên mới buông tha cho hắn đi?

    Không do dự, Diễm xoay người chạy ngược trở về, vừa chạy vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Chạy không bao lâu, chỉ thấy người Xích bộ lạc đang đưa lưng về phía hắn, phân tán rúc vào sau thân cây, thò đầu nhìn ra xem xét, tựa hồ đang phòng bị cái gì.

    Diễm thở ra, trước khi người Xích bộ lạc kịp phát hiện ra hắn, hắn lắc mình tránh sau thân cây, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, hạ thấp sự hiện hữu của mình.

    Trong rừng im ắng, chỉ có thanh âm côn trùng kêu vang thỉnh thoảng vang lên.

    Nhịp tim vững vàng xuống dưới, Diễm nhìn túi tên, còn lại ba mũi tên.

    Hắn siết chặt bàn tay, sau đó buông ra, lặng lẽ rút một mũi tên bắn vào sau lưng người ở phía trước.

    - A!

    Tiếng kêu thảm thiết vang lên, người Xích bộ lạc giật mình, nhất thời rối loạn, bóng người tản ra bốn phía:

    - Hắn phát hiện chúng ta, giấu sau thân cây chỉ vô ích, hắn vẫn sẽ giết chết chúng ta!

    Tận dụng thời cơ, Giác cầm súng tinh hạch nhắm bắn, trong chớp mắt lại thu gặt tính mạng ba người.

    Diễm thoáng giật mình, trực giác nói cho hắn biết là Giác ra tay.

    Chứng kiến Giác chẳng những có thể bảo vệ mình, còn có thể phản kích, Diễm thở ra một hơi thật dài, phối hợp hành động của Giác mỗi khi người Xích bộ lạc trốn phía sau thân cây ẩn núp thì hắn lại bắn tên đem đối phương bức đi ra.

    Dùng xong hai mũi tên, đối phương đã chết hơn phân nửa, chỉ còn bốn năm người cùng Xích Hồng cùng chạy bỏ trốn.

    Diễm từ phía sau thân cây đi ra:

    - Giác, là ngươi sao?

    Không có người trả lời, gió thổi qua, bám theo thời tiết nóng ẩm.

    Mồ hôi chảy xuống, dinh dính thật không thoải mái.

    Diễm nhíu mày, chẳng lẽ hắn đã đoán sai, không phải Giác? Chân khí nháy mắt lạnh thấu xương, hắn nắm trường kiếm chậm rãi tiến về phía trước:

    - Ngươi là ai? Vì sao ngươi phải giúp ta?

    Một vật thể không rõ hướng hắn đập tới, Diễm theo phản xạ huy kiếm đem vật kia chém ra, nước vãi ra có vị chua chua ngọt ngọt văng vào mặt.

    Diễm liếm liếm, hương vị rất quen thuộc, đây là cà chua?

    Khi hắn còn đang giật mình sững sờ, lại một quả cà chua ném tới.

    Lần này Diễm còn đưa tay tiếp được cà chua, theo phương hướng cà chua tìm đi qua:

    - Giác, là ngươi đúng hay không? Ngươi bị thương sao? Sao ngươi không đi ra?

    - Đi ra cái đầu ngươi! Ngươi không phải cần xả thân thủ nghĩa, chính mình đi tìm chết sao? Ngươi đều muốn đi chết, còn quản ta làm cái gì?

    Giác đứng lên nhìn người mặt xám mày tro đang đi tới, vung vung tay, lại thêm mười trái cà chua tạp qua. Đồ chơi khốn kiếp, đè chết hắn đi!

    Có trời mới biết chứng kiến một mình Diễm dẫn dụ đám người kia rời đi, hắn lo lắng bao nhiêu!

    Liêu xong bỏ chạy, xứng đáng cô độc cả đời!

    Lúc này Diễm còn không biết Giác tức giận, chính là người ngu.

    Hắn không dám tiếp tục tránh né, tùy ý cho cà chua tạp lên người, vội vàng nhận sai:

    - Lỗi của ta, ta không nên bỏ lại một mình ngươi. Ngươi không sao chứ? Có bị thương không?

    Đối phương nhận sai quá nhanh, nhất thời đem cơn giận của Giác ngăn lại trong ngực, nhìn bộ dạng chật vật của Diễm, vừa đau lòng vừa tức giận:

    - Chuyện lần này tạm thời buông, trở về sẽ tìm ngươi tính sổ!

    Ánh mắt Diễm sáng lên:

    - Ngươi không tức giận sao?

    Giác trừng hắn, gằn từng chữ:

    - Ai nói ta không tức giận, ta chỉ nói là đem món nợ này của ngươi nhớ kỹ!

    Diễm vui vẻ hớn hở:

    - Được, nhớ kỹ. Ngươi không có bị thương đi?

    Hắn tiến lên thân thiết vây quanh Giác dạo qua một vòng, xác định hắn không có bị thương mới hoàn toàn thả lỏng trong lòng, bắt đầu quan tâm chuyện khác:

    - Trên mắt ngươi đeo cái gì?

    - Kính nhìn đêm, buổi tối mang theo nó có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

    Giác giải thích một câu, thuận tay từ trong không gian lấy ra kính đã dùng qua, đưa cho Diễm:

    - Đeo thử xem.

    - Ta, ta cũng có?

    Diễm lúng túng, giật lá cây lau sạch mồ hôi trên tay mới thật cẩn thận nhận lấy đeo vào. Năng lực nhìn ban đêm của hắn vốn đã rất tốt, đeo kính nhìn đêm càng như hổ thêm cánh, cảnh tượng xung quanh đều thấy thật rõ ràng, cơ hồ có thể so sánh như giữa ban ngày.

    - Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi nhanh lên.

    Giác nói, mùi máu tanh xung quanh quá lớn, nói không chừng sẽ lập tức dẫn tới mãnh thú.

    Diễm gật đầu, hai người lựa chọn một phương hướng chưa đi qua thật nhanh rời đi, lại dùng nước trong không gian tùy tiện rửa sạch máu dính trên thân thể, băng bó chỗ bị thương, lúc này mới tiếp tục đi lên phía trước, thẳng tới khi khoảng cách cũng đủ xa hai người mới lựa chọn một địa phương trống trải nghỉ ngơi.

    Thấy Diễm liên tục sờ kính nhìn đêm, lại thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn, Giác giành nói trước:

    - Trước tiên để ta hỏi!
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 89 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời tới bên miệng lại nuốt xuống, Diễm nhìn Hoàng Giác:

    - Được rồi, ngươi trước tiên hỏi.

    Ánh mắt Giác chăm chú nhìn Diễm, không bỏ lỡ chút biểu tình của hắn:

    - Ngươi nói, ngươi yêu thích ta?

    Oanh một tiếng, giống như có đồ vật gì đó nổ tung bên tai, tạc cho Diễm mặt đỏ tai hồng. Lúc ấy hắn cho rằng mình chết chắc rồi, cho nên mới không hề cố kỵ thổ lộ với Giác, là vì muốn làm cho Giác phải nhớ kỹ hắn.

    Nhưng mà hiện tại không chết được, lại bị Giác giáp mặt hỏi ra..

    Diễm vừa xấu hổ, lại mang theo chờ đợi thật cẩn thận nhìn Giác:

    - Ngươi không tức giận?

    Tuy rằng hắn có lòng tin có thể đem tim của Giác họp lại bên cạnh mình, nhưng đó là cần chậm rãi thẩm thấu trong thời gian dài, chuẩn bị chậm rãi làm Giác cảm động. Hiện tại bởi vì ngoài ý muốn làm tâm ý của hắn trước tiên bại lộ ra, cũng không biết Giác nghĩ hắn như thế nào.

    Giác có thể bởi vậy mà tức giận, chán ghét hắn, không thân hắn?

    Trong lòng Diễm không có chút niềm tin.

    Vẻ mặt Giác nghiêm túc:

    - Trả lời câu hỏi của ta!

    Diễm:

    - Phải, ta yêu thích ngươi! Từ rất sớm trước kia đã thích ngươi! Ta có thể vì ngươi dâng ra hết thảy của ta, dù là tính mạng của ta!

    Thò đầu cũng là một đao, lui đầu cũng là một đao, không bằng nhân cơ hội này phải thổ lộ một phen. Dù sao sau này nếu Giác bởi vậy mà không thân hắn, hắn cũng phải dựa vào không đi!

    Dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe được biểu lộ trắng ra như thế, mặt Giác nóng lên, không thể khống chế biến đỏ:

    - Khụ, ta đã biết.

    Diễm:

    -?

    Vậy đã xong rồi, không có tức giận? Không có chán ghét? Không có xa cách?

    Diễm không thể tin nháy mắt mấy cái, chứng kiến đôi gò má biến đỏ của Giác, một suy đoán can đảm hiện lên trong lòng, nháy mắt tim đập rộn lên, vui sướng đem hắn bao phủ:

    - Ngươi có phải tiếp nhận rồi hay không? Có phải ngươi cũng có chút yêu thích ta?

    Giác càng thêm đỏ mặt, giận trừng hắn:

    - Đừng cợt nhả! Ta có tiếp thụ hay không, sau này phải xem biểu hiện của ngươi!

    Vậy là đủ rồi!

    Hắn cũng không tin trong bộ lạc còn có ai sẽ biểu hiện càng tốt hơn hắn!

    Hắn có thể liều cả tính mạng đi bảo hộ Giác, có thể vì Giác làm bất cứ chuyện gì!

    Trừ hắn ra, trong bộ lạc còn ai có thể làm được?

    Diễm tin tưởng tràn đầy, hận không thể vui sướng cười to ba tiếng.

    Liếc nhìn bộ dạng của Giác, Diễm lại thật sự đem nỗi vui mừng như điên này áp xuống dưới – Giác da mặt mỏng, hắn không thể biểu hiện quá mức, nếu không Giác sẽ ngượng ngùng.

    Diễm cũng hiểu biết nên một vừa hai phải, thông minh nói sang chuyện khác:

    - Kính nhìn đêm này dùng rất tốt, cũng là Đại Địa chi thần ban cho ngươi?

    Giác thoáng do dự, gật đầu:

    - Ân, vừa rồi tình huống quá nguy hiểm, Đại Địa chi thần đã biết, cho nên cho ta dùng tự bảo vệ mình.

    Hắn cũng không phải không tin được Diễm, nhưng loại chuyện từ thế giới cuối thời xuyên qua quá mức ly kỳ, giải thích cũng thật sự phiền toái, chi bằng không nói.

    Dù sao nói hay không cũng không ảnh hưởng cái gì, tội gì phí lời.

    Còn nữa, bí mật một khi bị người biết, cũng không còn là bí mật. Tuy Diễm đáng tin, nhưng nếu hắn biết tình hình thực tế khó tránh sẽ phát sinh lo âu, vạn nhất bị người khác nhìn ra, hoặc là lừa gạt đi ra, đều là tai họa ngầm.

    Ánh mắt Diễm sáng lên, nếu là Đại Địa chi thần phù hộ Giác, cấp cho Giác tự bảo vệ mình, hẳn là chỉ cấp một cái mới phải, nhưng hiện tại lại có hai kính nhìn đêm..

    - Cái ta đang đeo, là ngươi ý đặc biệt cầu khẩn Đại Địa chi thần cho ta?

    Trong lòng Diễm vui vẻ, hắn biết, Giác đối đãi với hắn là bất đồng!

    Có một số việc khi chưa làm rõ, còn không cảm thấy có gì. Chờ làm rõ, quay đầu suy nghĩ lại, nơi chốn đều là mật đường a!

    Khóe môi Giác co rút lại, hắn có thể nói kính nhìn đêm đưa cho Diễm là vật dùng qua sao?

    Nhưng nhìn bộ dạng cao hứng của Diễm..

    Giác trái lương tâm gật đầu:

    - Ân.

    Nói dối chẳng hạn, nói nhiều cũng thành thói quen.

    Diễm đối với kính nhìn đêm yêu thích không buông tay:

    - Có vật này, sau này đi săn bắn sẽ phương tiện hơn! Buổi tối ở trong rừng qua đêm cũng không sợ!

    Năng lực nhìn ban đêm của hắn dù giỏi, cũng không sánh bằng dã thú, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, buổi tối cơ bản hắn sẽ không ở lại trong núi rừng.

    - Đúng rồi, vừa rồi ngươi dùng cái gì để giết những người đó?

    Đã biết Diễm sẽ hỏi, Giác cũng không định che giấu, đem súng tinh hạch đưa cho Diễm:

    - Dùng vật này, súng tinh hạch. Cũng là Đại Địa chi thần cho ta, bên trong có thần lực của ngài, có thể nháy mắt giết chết địch nhân.

    Hình thức súng tinh hạch cũng tương tự súng của thời hiện đại, nhưng vị trí lắp đồ sạc là một cái hố, thật dễ dàng đem viên tinh hạch bỏ vào. Năng lượng tinh hạch nếu dùng hết, tinh hạch sẽ hóa thành bụi phấn, đến lúc đó chỉ cần đổi mới tinh hạch là được rồi.

    Một viên nhất cấp tinh hạch có thể bắn một trăm lần, vả lại súng tinh hạch sẽ không bị nóng lên, so sánh với súng thời hiện đại dùng tốt hơn nhiều.
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 89 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chính là vật này?

    Diễm cẩn thận lau tay, lại cẩn thận tiếp nhận súng tinh hạch, nhìn chằm chằm như nhìn thấy trân bảo hiếm thế:

    - Vật nhỏ như vậy, làm sao giết chết những người đó? Quá thần kỳ. Thần lực của Đại Địa chi thần tồn tại trong đồ vật trong suốt này sao?

    Diễm chỉ chỉ vị trí tinh hạch, tinh hạch màu phỉ thúy tựa như một viên bảo thạch hoàn mỹ nhất, trong đêm tối tản ra ánh sáng nhạt mê người, làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng khó khăn.

    Giác hàm hồ ân một tiếng:

    - Sử dụng rất đơn giản, ta dạy cho ngươi. Khả năng bắn cung của ngươi rất giỏi, học hẳn là không khó.

    Không qua bao lâu, Diễm liền thuần thục học biết sử dụng súng tinh hạch, lực chính xác còn giỏi hơn cả Giác.

    Giác:

    -!

    Thiên phú kỳ tài chẳng hạn, rất đáng ghét!

    - Kính nhìn đêm cùng súng tinh hạch này cho ngươi, nhưng ngươi cần cẩn thận bảo quản, đừng cho người khác phát giác. Ta cầu Đại Địa chi thần ban cho không nhiều lắm, vạn nhất bị người khác thấy được lại hỏi ta, ta cũng không có.

    Giác lo lắng dặn dò.

    Súng tinh hạch là lá bài tẩy hắn ẩn giấu, trong không gian tổng cộng chỉ có năm khẩu súng, thật sự không đủ chia cho người khác.

    Diễm liền hiểu ý của Giác:

    - Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối không nói cho ai, cũng sẽ không làm cho người biết. Chờ lúc quay về bộ lạc, hai vật này đều đặt chỗ ngươi, chờ khi nào ta cần thì hỏi ngươi.

    Dù sao hai người bọn họ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, đặt chỗ Giác hay chỗ hắn đều giống nhau.

    Bị đuổi giết cả đêm, Giác vừa buồn ngủ lại mệt, ngồi dưới đất không ngừng ngủ gục. Diễm nhìn thấy thật đau lòng, đem da thú trải sẵn.

    - Ngươi trước tiên đi ngủ đi, ta gác đêm.

    Tuy hắn cũng rất mệt, nhưng so với Giác hắn đỡ hơn rất nhiều, dù sao thể chất khác nhau đâu.

    Giác cũng không chối từ, nằm xuống da thú liền ngủ.

    Trong lòng thầm nhủ cần cho Diễm nghỉ ngơi, Giác chỉ ngủ ba giờ liền tỉnh, lúc này ánh mặt trời sáng ngời, không cần mang kính nhìn đêm cũng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.

    Diễm ngồi bên cạnh, trong tay yêu thích vuốt ve súng tinh hạch, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Giác, chứng kiến có muỗi bay tới lại dùng quạt thổi đi.

    Giác vừa mở mắt, trước mặt có cây quạt thổi qua, bám theo một chút gió lạnh.

    Giác nháy mắt, không đợi hắn nói chuyện, vẻ mặt Diễm thân thiết nói:

    - Làm sao ngươi ngủ ít như vậy? Hôm nay chúng ta không vội vàng chạy đi, ngươi ngủ thêm một lát nữa đi.

    Giác lắc đầu, từ trong không gian lấy ra ống trúc nước vỗ lên mặt:

    - Không cần, ta canh chừng, ngươi ngủ đi.

    Không đợi Diễm cự tuyệt, lại nói:

    - Chỉ có ngươi dưỡng đủ sức cùng tinh thần, lúc sau gặp được nguy hiểm ngươi mới có thể bảo hộ tốt cho ta.

    Diễm nuốt vào lời cự tuyệt, gật đầu:

    - Được, vậy ta đi nằm ngủ. Có chuyện gì thì ngươi kêu ta.

    Diễm ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh, đơn giản ăn chút thịt nướng cùng hoa quả, Diễm cõng Giác để hắn nằm ngủ trên lưng mình, sau đó tìm đường đi ra ngoài.

    Giác cũng không già mồm cãi láo, quan hệ cũng đã làm rõ, Diễm chính là đối tượng của hắn.

    Huynh đệ cùng đối tượng có khác nhau.

    Huynh đệ cũng không tiện quá phận áp bức, ở chung, trong thân cận mang theo khách khí vừa đúng. Nhưng nếu là đối tượng, thì không sao cả, vốn là người một nhà thân thiết nhất, sai sử thế nào cũng không đủ.

    Bởi vậy hắn lập tức nằm trên lưng Diễm, ôm cổ hắn:

    - Ta không khách khí.

    Diễm vững vàng nâng bàn tọa của Giác, cười nói:

    - Ta thích ngươi không khách khí với ta.

    Giác khen một câu:

    - Coi như ngươi có hiểu biết. Được rồi, ta ngủ đây, có việc gọi ta.

    Diễm cười càng thêm vui, đi đường uy vũ sinh gió, vừa nhanh còn ổn.

    Hôm qua bọn họ chạy loạn một trận, sớm không biết chạy tới nơi nào.

    Diễm nhìn mặt trời, tiếp tục nhìn tán cây, trong lòng thầm tính phương vị, thỉnh thoảng điều chỉnh một chút phương hướng.

    Ngày hôm qua Xích bộ lạc tổn thất thảm trọng, Xích Hồng bị hù phá lá gan, đám người Hỏa Hôi cũng đã chết, nhất thời Xích bộ lạc cũng không nhấc lên nổi sóng gió gì.

    Thủ lĩnh Hỏa bộ lạc phái Hỏa Hôi đi ra tìm thần sử, không phải một hai ngày tìm được, nếu không thuận lợi cũng phải tìm suốt nhiều năm thời gian – thủ lĩnh Hỏa bộ lạc tuyệt đối không tưởng được đám người Hỏa Hôi đã bị người giết chết.

    Xích Hồng cũng sẽ không chủ động nói với thủ lĩnh Hỏa bộ lạc tin tức đám người Hỏa Hôi tử vong.

    Nếu tính lại, Thổ bộ lạc còn có ít nhất hai ba năm thời gian để phát triển, dựa theo Đại Địa chi thần yêu thương Giác như vậy, cùng với sự thông minh của Giác, trong vòng hai ba năm Thổ bộ lạc nhất định phát triển thành đại bộ lạc, đến lúc đó dù bị Hỏa bộ lạc tra được cũng không cần sợ hãi.

    Hít sâu một hơi, Diễm đem tâm tình của mình áp đi xuống – không vội, hắn sẽ làm cho thủ lĩnh Hỏa bộ lạc trả giá thật nhiều.

    Sự tình đã qua lâu như vậy, thủ lĩnh Hỏa bộ lạc hẳn đã giảm bớt giám thị đối với cha mẹ của hắn, mặc kệ cha mẹ sống hay chết, hắn phải tìm hiểu tin tức mới được. Chờ quay về Thổ bộ lạc sắp xếp xong xuôi, hắn sẽ mang theo vài nô lệ quay về Hỏa bộ lạc một chuyến, nếu cha mẹ còn sống, thì đem cha mẹ đón đi ra. Nếu cha mẹ đã chết..

    Người Hỏa bộ lạc đều biết hắn, hắn không thể lộ mặt, có thể giao cho nô lệ đi làm.

    Diễm vừa đi vừa suy nghĩ kế hoạch sau này, đến chạng vạng rốt cục đi ra khu núi rừng.

    Bên ngoài là một mảnh bình nguyên, nhưng không phải khu vực bọn họ từng đi qua.

    Dù Diễm có thể phân biệt được phương hướng, nhưng đi đường cũng khó tránh khỏi lệch lạc. Có thể thuận lợi rời khu núi rừng, cũng đã rất không sai.

    - Di, đây là nơi nào?

    Giác nhu mắt, nhảy xuống khỏi lưng Diễm, nhìn quanh bốn phía phát hiện bọn họ đi tới một địa phương hoàn toàn xa lạ.

    - Hẳn là bên kia khu núi rừng, đi hướng bên kia hẳn có thể đi Xích bộ lạc.

    Bên ngoài cánh rừng, phân biệt phương hướng sẽ dễ dàng hơn, Diễm cẩn thận nhìn nhìn, chỉ vào một phương hướng khẳng định nói.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 90 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giác nha một tiếng:

    - Chỉ cần không lạc đường là được. Chúng ta ở quanh đây tìm xem có nguồn nước hay không. Nước trong không gian không còn bao nhiêu.

    Giác vốn định tìm nguồn nước, không ngờ lại để cho hắn tìm được một nỗi vui mừng lớn.

    - Đó là trâu?

    Giác mở to mắt nhìn đàn trâu đang uống nước, diễn cảm có chút ngẩn ra. Vui mừng tới quá đột ngột, hắn có chút không thể tin được.

    Trên một đường này hắn luôn cố ý tìm tung tích của trâu rừng, tìm suốt gần một tháng, cả cọng lông trâu cũng không thấy. Hắn đều bỏ quên, không ngờ trong quanh co lơ đãng thế nhưng để cho hắn tìm được rồi!

    Thật sự là trong cuộc sống luôn có bất ngờ!

    Giác vô cùng cao hứng, lôi kéo Diễm tới gần:

    - Trong chốc lát chúng ta săn thêm vài con, chọn một con đực một con cái cưỡi trở về, còn lại bỏ trong không gian làm lương thực dự trữ.

    - Đây là trâu?

    Diễm nhìn bộ dạng vui mừng như muốn bay lên của Giác, tiếp tục nhìn nhìn đàn động vật cao tráng lại có hai cái sừng nhọn xa lạ nơi mép nước, có chút nghi hoặc, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, vì sao Giác lại cao hứng như thế.

    Giác dùng sức gật gật đầu:

    - Đúng rồi, đây là trâu! Bắt chúng nó thuần hóa xong, chẳng những có thể kéo xe, còn có thể giúp đỡ cày ruộng.. ách, đến lúc đó đem cái cày làm ra, buộc lên thân trâu là được.

    Nhớ tới Diễm cũng không biết cái cày là gì, Giác đành câm miệng:

    - Dù sao trâu rất hữu dụng, chờ tới khi đó ngươi sẽ biết.

    - Đáng tiếc chỉ có hai chúng ta, nếu có nhiều người một chút còn có thể bắt càng nhiều con trâu mang về.

    Đàn trâu có hơn hai mươi con, ước chừng chưa từng bị bắt giết qua, cho nên thấy hai người cũng không sợ hãi, chỉ ngẩng đầu nhìn nhìn, thấy hai người không xâm nhập lãnh địa của mình lại tiếp tục cúi đầu uống nước.

    Khoảng cách đàn trâu chừng hai trăm thước, Giác dừng lại lấy ra mũi tên thoa thuốc tê đưa cho Diễm:

    - Dùng thứ này bắn, có thể bắt được mấy con thì mấy con.

    Hắn lại khống chế dây mây đào mấy hố to bố trí cạm bẫy.

    Đều chuẩn bị xong rồi, ý bảo Diễm bắt đầu săn bắn.

    Khí lực của Diễm lớn, độ chính xác cao, khoảng cách 200m đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào, một mũi tên một con, chỉ nháy mắt có năm con trúng mũi tên.

    Trâu trúng tên dị thường nóng nảy, cúi đầu hướng hai người xông lại, hai sừng trâu mũi nhọn sắc bén, nếu bị đâm trúng tuyệt đối là lủng ruột tử vong.

    Mũi tên bôi thuốc tê, mấy con trâu vừa xông tới thì phác thông một tiếng ngã nhào.

    Đàn trâu khác với bầy sói, bầy sói luôn ôm đoàn, một con sói bị tập kích những con sói kháng đồng loạt xông lên công kích địch nhân. Đàn trâu thì khác, gặp được nguy hiểm lập tức tự mình bỏ chạy, chỉ cần không liên lụy tới trên người chúng nó chúng nó cũng sẽ không quản địch nhân làm gì, đồng tộc của mình sẽ như thế nào.

    Giác còn tưởng đàn trâu thời kỳ nguyên thủy sẽ có khác biệt, cho nên ý đặc biệt còn đào cạm bẫy chuẩn bị đề phòng. Ai ngờ đàn trâu còn lại nhìn thấy có nguy hiểm, lập tức xoay lưng bỏ chạy, cũng không chạy được bao xa chỉ chạy ra 200-300m thì tiếp tục dừng lại ăn cỏ uống nước.

    Giác:

    -!

    Được rồi, làm vậy cũng giảm bớt chuyện của hắn, trở về nếu còn tiếp tục cần bắt trâu thì đi qua bên này bắt.

    - Qua thêm một lát cũng nên thu bắp rồi. Không biết hai người Giác đi du lịch tới nơi nào, trước khi thu bắp có kịp trở về hay không.

    Nhìn ruộng bắp, Thú lại nghĩ tới đệ đệ đã rời nhà gần bốn tháng, lòng thật nhớ nhung.

    - Cho tới bây giờ Giác chưa từng đi ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết có gầy không, có chịu khổ không, có chịu khi dễ hay không..

    Năm nay trong nhà Thú cũng trồng thật nhiều lương thực, trong đại hội giao dịch hắn ý đặc biệt trao đổi ba nô lệ cường tráng trở về làm việc, vừa làm ruộng vừa khai hoang, đến bây giờ trong nhà hắn đã có một mảnh ruộng thật lớn.

    Chiến học theo, khai hoang làm ruộng ngay bên cạnh ruộng của Thú, khi làm việc hai bên còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.

    Chiến gãi đầu, nhìn ruộng bắp sinh cơ bừng bừng trước mắt, cười toe toét nói:

    - Lúc gieo trồng vụ hè, đệ thu nửa phòng lương thực, nếu tiếp tục thu bắp, là có thể đem phòng ở nhồi đầy. Có nhiều lương thực như vậy, mùa đông năm nay có thể thoải mái ăn!

    Vừa nói chuyện lại nhìn qua Thú:

    - Ca đúng là thích quan tâm, Giác có Diễm che chở, còn có Đại Địa chi thần phù hộ, có thể có chuyện gì? Ca đã quên Giác còn có thể tự mình xây nhà ở lại! Xây nhà còn thoải mái hơn nhà gạch mộc của chúng ta.. đầu óc của Giác dùng tốt lắm, chắc chắn sẽ không làm cho mình chịu khổ. Đến nỗi sợ có hại, càng không cần suy nghĩ, tính tình của Giác còn có thể chịu khi dễ? Hắn đi ra một chuyến liền có thể thu phục Trường Đằng bộ lạc, nói không chuẩn chờ sau khi hắn trở về, mặt sau còn đi theo một chuỗi người đâu.
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 90 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một chuỗi người thì không có, nhưng thật ra có một chuỗi trâu.

    Nhìn Giác cùng Diễm cưỡi trên người dã thú cao lớn, mặt sau còn nắm theo hơn mười đầu dã thú như vậy, người trong bộ lạc đều sợ ngây người.

    - Giác, ngươi đang cưỡi dã thú gì?

    - Trâu.

    - Trâu? Chúng nó vì sao lại nghe lời đi theo ngươi vậy?

    Đàn trâu thật sự rất thuận theo, bọn họ làm sao chưa từng gặp qua con mồi ôn hòa như vậy.

    - Móc một cái vòng trên mũi chúng nó, không đi, kéo vòng, đau thì sẽ đi theo ta trở về.

    Giác vẫy vẫy sợi dây trong tay nói, đầu dây bên kia buộc lên khoen mũi của con trâu.

    Buộc khoen mũi là hắn đột nhiên nghĩ đến, không có vòng sắt, dùng gỗ làm thành vòng thay thế. Vòng gỗ mặc dù không dùng tốt như thiết, nhưng cũng tàm tạm miễn cưỡng. Nhưng gỗ không có tính bền, muốn xuyên qua lỗ mũi trâu ở giữa cần lưu lại một lỗ hổng, có thể bị bong ra, khi dắt trâu cần thường xuyên chú ý, nếu chứng kiến sắp bong ra thì cần vuốt trở về.

    Nghĩ đến khoen mũi cho trâu, Giác liền có tâm tư đều đem đám trâu mang về bộ lạc.

    Dùng thuốc tê đem đàn trâu bắn ngã, sau đó đeo khoen mũi cho trâu.

    Đeo khoen mũi xong, trâu rừng cũng sẽ không lập tức nghe lời, mỗi lần như vậy cần phải đánh, đánh cho trâu sợ mới ngoan ngoãn.

    Vì dạy dỗ đàn trâu, hắn còn đặc biệt chậm trễ nửa tháng. Mang theo đàn trâu đi trở về bộ lạc cũng hao phí thật nhiều thời gian, lúc này mới chậm như vậy quay về bộ lạc.

    - Ngươi muốn đem đàn trâu này nuôi sao? Chờ nuôi tốt, sinh trâu con, có thể chia cho ta hai con, ta dùng lương thực cùng muối ăn đổi với ngươi.

    Không đợi Giác nói chuyện, Bồng gánh vác lên một đầu tóc rối bời như tổ chim chạy tới nhanh như gió:

    - Giác, Diễm, hai ngươi về rồi, các ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết trong bộ lạc xảy ra bao nhiêu việc..

    - Có thể có chuyện gì? Không phải là đám súc vật Giác nuôi sinh con, trong đất còn có thật nhiều lương thực..

    Phong theo sát phía sau chạy tới, không vui vì bị hắn đoạt lời của mình, liếc mắt nhìn đối phương, lại vui vẻ nhìn Giác đang cưỡi trâu:

    - Đây là đệ mới bắt được súc vật? Đừng nói, khổ người lớn, dưỡng tốt thịt còn nhiều hơn đám súc vật trong nhà.

    Giác dở khóc dở cười:

    - Đàn trâu này không phải nuôi giết thịt ăn, chờ về nhà đệ nói tỉ mỉ cho tỷ nghe.

    - Thần sử đại nhân, ngài đã trở lại, chúng tôi nghe lời ngài di chuyển tới đây, những ngày sau này còn tốt hơn trước kia rất nhiều, thật giống như lời ngài nói, ở trong này không cần lo lắng bị đói bụng, còn có nhà rắn chắc ở lại..

    Huynh đệ đại Ngư tiểu Ngư không biết từ khi nào đã chen chúc trong đám người, vẻ mặt kích động nhìn Giác nói.

    Xung quanh bọn họ có vài người của Trường Đằng bộ lạc trước kia sôi nổi phụ họa, trong lời nói mang theo vẻ cảm kích Giác không ít.

    So sánh với người trong bộ lạc tùy ý, những người này cung kính với Giác hơn nhiều.

    Giác cười chào hỏi bọn họ, thật vất vả mới trở lại chỗ ở của mình, mông còn chưa ngồi yên, vu cùng Mộc nhận được tin tức liền chạy tới.

    Giác bất đắc dĩ ngồi phịch trên ghế:

    - Trước hết để cho con nghỉ một lát, chờ con khỏe lại nói sau. Từ lúc vào bộ lạc con nói chuyện khô cả miệng.

    Vẻ mặt Mộc đau lòng, đuổi vu ra ngoài:

    - Quay về nhà của ngươi đợi đi, không nhìn thấy Giác mệt thành như vậy sao? Có chuyện gì chờ ngày mai nói sau.

    Vu tức giận trừng hắn:

    - Chỉ có ngươi biết đau lòng Giác, ta không biết sao? Ta là tới tìm Giác nói sự tình sao? Ta tới đưa thuốc cho hắn!

    Trong tay giơ hai bao thuốc bột lắc lắc, vu quay đầu nhìn Giác cùng Diễm, thần tình từ ái:

    - Hai ngươi đoạn đường này đi mệt mỏi rồi đi? Đây là thảo dược ta mới làm ra, lúc tắm rửa đổ vào trong nước, có thể thư giãn gân cốt, hòa dịu mệt mỏi.

    Còn có thứ tốt này?

    Ánh mắt Giác sáng lên, vui rạo rực nhận lấy:

    - Cảm ơn vu.

    Qua tay hắn đưa cho Diễm một bao:

    - Trong chốc lát hai chúng ta cùng nhau ngâm.

    Cùng nhau ngâm?

    Nghĩ tới một vài hình ảnh không thể miêu tả, toàn thân Diễm đều hưng phấn lên, tay siết chặt gói thuốc, cố gắng khống chế mới không làm cho mình đương trường thất thố.

    Giác hoàn toàn không ý thức được chỉ một câu nói của mình lại khơi gợi lên sắc tâm của chút người nào, quay đầu nhìn vu cười:

    - Ta có chút thịt trâu, cắt thành khối, bỏ khoai tây cà chua nấu lên ăn, tiếp tục bỏ thêm một ít đồ gia vị, hương vị siêu cấp ngon. Ngài mang về một ít nếm thử.

    Trên một đường này bởi vì đủ loại nguyên nhân đã có sáu con trâu tử vong.

    Giác đem trâu cắt thịt, thu vào trong không gian, trên đường ăn một ít, còn thừa lại rất nhiều. Trước khi tiến vào bộ lạc hắn lấy ra một bộ phận, chuẩn bị phân chia cho mọi người. Vừa lúc vu đã tới, miễn cho hắn tiếp tục cho người cầm qua.

    Ăn thịt nhiều năm như vậy, vu thật sự cũng không quá hứng thú với thịt, nhưng mọi chuyện Giác đều nhớ tới hắn, điều này làm cho hắn hết sức cao hứng:

    - Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại súc vật tên là trâu này, lần này ngươi đi ra ngoài, chẳng những mời chào Trường Đằng bộ lạc, còn có thể đem loại súc vật mới này mang về, có thể thấy được du lịch không uổng phí. Nếu nuôi dưỡng đàn trâu này tốt, sau này người trong bộ lạc dù không đi săn bắn cũng không sầu không có thịt ăn.

    Giác:

    -!

    Vì sao nhìn thấy trâu, đều nghĩ tới việc giết thịt ăn đây?

    Lời của Mộc cho hắn đáp án.

    Vẻ mặt Mộc cao hứng nói:

    - Nếu không có trâu, bộ lạc chúng ta cũng không cần sầu không có thịt ăn. Giác nuôi súc vật đều sinh nở, trước khi con đi hai con hươu cái đều sinh con, việc này con cũng biết. Sau khi con đi, dê, heo rừng, con thỏ đều sinh nở. Thỏ là nhiều nhất. Hiện tại đã có năm mươi con thỏ lớn nhỏ, heo rừng sinh hai lứa, hiện tại tổng cộng có mười chín con, dê thì ít hơn một chút, hiện tại cũng có mười hai con.. người trong bộ lạc chủ yếu đều bắt đầu nuôi súc vật..
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 91 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giác:

    - Chẳng thể trách lúc con vừa tiến vào bộ lạc, đã có người muốn dự định nuôi tiểu trâu. Nhưng đàn trâu này không phải nuôi để ăn, mà là dùng kéo xe cày ruộng. Hiện tại con mệt chết đi được, việc gì cũng không muốn nói, chờ con nghỉ ngơi đủ rồi tiếp tục chậm rãi nói với mọi người.

    Xem thường ánh mắt tò mò của vu cùng Mộc, Giác trực tiếp nắm tay Diễm đi và phòng tắm.

    Trong phòng có một bồn tắm thật lớn, là nhờ lão Thạch làm ra, hoàn toàn có thể chứa được hai người.

    Sau khi làm rõ tâm ý, tình cảm của hai người tiến triển cực nhanh, dọc theo đường đi lại chỉ có hai người sống riêng với nhau, nên làm hay không nên làm, chủ yếu đều làm xong.

    Diễm cũng từ một thanh niên nhắc tới việc cùng tắm chung liền xấu hổ ngây ngô lại tự học thành tài trở thành cao thủ trong đó.

    Tỷ như lúc này.

    Trong thùng tắm rót nửa thùng nước ấm, vải lên thảo dược vu cấp cho, người ngâm bên trong tay chân thân thể đều thoải mái.

    Kiếp trước độc thân hơn ba mươi năm, đời này thật vất vả ăn mặn, Giác thực tủy biết vị, cảm giác mỏi mệt vừa mất, lập tức liền muốn gây sự:

    - Sau lưng đệ có chút mỏi, huynh giúp đệ xoa xoa.. xuống dưới một chút, xuống chút nữa, ân, đúng rồi, xuống một chút nữa một chút..

    Diễm sớm không còn là mao đầu tiểu tử cái gì cũng không hiểu, thấy Giác như vậy còn có gì không rõ, cúi người ngậm lấy một lỗ tai của Giác, thanh âm khàn khàn:

    - Cái gì xoa xoa, đệ là muốn ta giúp đệ thống thống đi?

    Đồi ngực nóng bỏng thiếp tới, chân khí nóng ẩm phật bên tai, Giác rầm rì một tiếng:

    - Sắc phôi, điểm nhẹ.

    Thanh âm áp lực rầm rì vang lên bên tai không dứt, một lần tắm lại kéo dài hơn một giờ mới đi ra.

    Diễm sảng khoái tinh thần, Giác đau lưng, tức giận lấy chân đá Diễm:

    - Thứ hỗn đản, bảo huynh điểm nhẹ, huynh làm như mình đang thống lỗ thủng trên thân cây sao?

    Diễm hòa khí nhu eo hắn:

    - Ta xem đệ cũng thật thoải mái, sẽ không đến nỗi không khống chế được.

    Giác:

    - Nói bậy, đệ rõ ràng đã dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt!

    Kiên quyết không thừa nhận mình cũng bị thích tới! May mắn hắn có dị năng, mới không bị xấu mặt, bằng không cả người mang theo dấu vết xanh tím đi ra ngoài, bị Mộc chứng kiến sẽ giải thích không rõ.

    Trên thực tế Mộc chứng kiến Giác dù tắm rửa xong vẫn còn mệt mỏi, thập phần khó hiểu:

    - Vu đưa thảo dược cho con vô dụng sao? Sao thấy con vẫn còn mệt mỏi như vậy?

    Hắn từng dùng qua loại thuốc kia, hiệu quả tốt phi thường.

    Giác âm thầm trừng mắt liếc Diễm, mặt không đổi sắc trả lời:

    - Ước chừng là vì quá mệt, cho nên hiệu quả không được rõ ràng.

    Mộc lập tức đau lòng:

    - Cũng phải, thân thể của con vốn không tốt lắm, lại chịu nhiều khổ cực như vậy, khẳng định vô cùng mệt mỏi. Con nhanh chóng nghỉ ngơi, có sự tình gì chờ nghỉ ngơi đủ nói sau.

    Hắn lập tức xua Giác quay về phòng ngủ.

    Sau đó nhìn qua Diễm:

    - Dọc đường này nhiều ít nhờ có ngươi chiếu cố hắn, ngươi cũng khổ cực, cũng trở về nghỉ ngơi một chút đi.

    Diễm vừa được thỏa mãn, lúc này tinh lực dồi dào, tinh thần tràn đầy:

    - Ta không phiền lụy, có một số việc nên nói một tiếng với ngài.

    - Sự tình gì?

    - Lần này chúng tôi đi ra ngoài, phát hiện người Xích bộ lạc đang tìm thần sử..

    Diễm đem sự tình thuật lại một lần:

    - Tuy rằng hiện tại không có việc gì, nhưng sẽ có một ngày người Hỏa bộ lạc sẽ phát hiện Giác, bộ lạc chúng ta cần sớm làm chuẩn bị mới được.

    Nghe xong lời Diễm, sắc mặt Mộc ngưng trọng lên:

    - Hỏa bộ lạc thì không có gì, cách được quá xa, dù cho bọn hắn phát hiện Giác cũng không thể làm gì được Giác, nếu bọn hắn từ xa xôi muốn chạy tới khai chiến, chúng ta cũng không sợ. Nhưng Xích bộ lạc thì có chút phiền toái..

    Xích bộ lạc là đại bộ lạc cách Thổ bộ lạc gần nhất, trước kia khi Mộc nói chuyện phiếm với người Vân bộ lạc có nghe nói qua Xích bộ lạc, biết bộ lạc này chiến lực cường hãn, chiến sĩ đông đảo. Khoảng cách một tháng đường đi, nói gần không gần xa cũng không xa, thật muốn đánh nhau cũng là chuyện phiền toái.

    Nhưng nếu vì sợ phiền toái mà bỏ mặc cho đối phương đánh chủ ý với Giác, Mộc nhất định sẽ không đồng ý.

    - Phía trước Giác có nói qua cần tạo tường vây, hiện tại lò gạch cũng đã đốt ra không ít gạch, trước tiên có thể đem tường vây xây lên.

    Mộc cuối cùng nói.

    Không ai quấy rầy, Giác nghỉ ngơi suốt một đêm, ngày hôm sau sảng khoái tinh thần.

    Vừa đi ra ngoài đi suốt bốn tháng, trong bộ lạc còn có thật nhiều sự tình cần an bài.

    A Bố kéo tới một túi da thú lớn, là người đầu tiên tìm tới:

    - Chủ nhân, tôi căn cứ lời ngài dạy, đem tằm phun tơ đều góp nhặt, dệt thành tơ lụa, đều ở trong này.

    Mở túi ra, bên trong từng cuộn tơ lụa trắng như tuyết.

    Giác nhìn vui vẻ, có được tơ lụa là có thể làm quần áo!

    - Ngươi làm tốt lắm. Vu cùng thủ lĩnh phía trước có nói qua, ai làm ra cống hiến trọng đại cho bộ lạc, có thể giải trừ thân phận nô lệ, khôi phục tự do. Ta nghe nói ngươi chẳng những dạy người trong bộ lạc nuôi tằm canh cửi, còn mang theo bọn họ chà xát chỉ gai, dệt vải bố, cống hiến cũng đã rất lớn rồi, ngươi muốn khôi phục tự do sao?
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 91 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau khi quy định này được tuyên bố, a Bố liền biểu hiện dị thường sinh động, không cần hỏi cũng biết nàng phi thường khát vọng khôi phục tự do, Giác cũng không muốn bắt buộc người ta tiếp tục làm nô lệ cho mình, vừa lúc nhân cơ hội này thả cho đối phương tự do.

    Hơn nữa a Bố là một nô lệ, ở trong Bố bộ lạc vẫn học trộm được canh cửi chà xát chỉ gai, đem lưu trình canh cửi nhớ kỹ chặt chẽ, có thể thấy được nàng là người có tính toán trước hơn nữa tâm tính tinh mịn.

    Người như vậy cho nàng hi vọng, làm cho nàng tận tâm tận lực cho bộ lạc, so với đơn thuần để cho nàng làm một nô lệ càng thêm có giá trị.

    - Thật vậy sao? Tôi thật sự có thể khôi phục tự do?

    A Bố luôn vì việc này mà cố gắng, nguyên bản nghĩ mình cần dùng hai ba năm thời gian, không ngờ chủ nhân nhanh như vậy lại đồng ý cho nàng giải trừ thân phận nô lệ. Vui mừng tới quá đột ngột, a Bố mừng rỡ mà khóc.

    Bình tĩnh mà xem xét, vị chủ nhân như Giác tính tình tốt phi thường, không tùy ý trách mắng nô lệ, còn tận tâm dạy tri thức cho bọn họ, nhưng bóng ma nàng lưu lại ở những bộ lạc trước kia làm cho nàng cực độ khát vọng được tự do. Chỉ có nàng được giải trừ thân phận nô lệ, mới không ai có thể tùy ý muốn cướp tính mạng của nàng. Càng sẽ không bởi vì nàng không cẩn thận làm dơ một tấm vải, liền chém rụng bàn tay của nàng.

    - Đương nhiên là thật sự. Chuyện này ta sẽ nói với vu cùng thủ lĩnh, chỉ cần chủ nhân đồng ý, không cần thương nghị với người trong bộ lạc, có thể khôi phục lại tự do của ngươi. Sau khi ngươi khôi phục lại tự do, ở lại trong nhà của chính ngươi xây dựng, trước khi ngươi có chỗ ở mới, vẫn còn có thể ở lại nơi này.

    A Bố kích động nói năng lộn xộn:

    - Cảm ơn, cảm ơn chủ nhân, chủ nhân nhân từ tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, vĩnh viễn sẽ không quên.. lúc trước ngài mua tôi dùng bao nhiêu muối ăn, tôi sẽ cố gắng kiếm trở về trả lại cho ngài, nhưng xin ngài cấp cho tôi thời gian..

    Giác phất tay:

    - Không cần trả lại, lưu trữ cho ngươi dùng xây nhà đi. Chỉ cần sau này ngươi sống tốt, một lòng vì bộ lạc suy nghĩ, chính là báo đáp ta.

    Nếu là thi ân thì làm người tốt cho tới cùng. Lúc trước mua nàng cũng không dùng bao nhiêu muối ăn, dựa theo gia sản hiện tại của Giác, cũng không cần chút đồ vật như vậy.

    A Bố vui mừng rời đi.

    Giác nghĩ nghĩ, dứt khoát đem mấy nô lệ còn lại đều kêu tới, lần lượt hỏi qua một lần có ai muốn khôi phục tự do thì cùng nhau làm.

    Trừ bỏ a Tịnh, những người khác đều muốn lưu lại.

    Khôi phục tự do tuy thật tốt, nhưng cuộc sống lại không bảo đảm. Đi theo chủ nhân chẳng những áo cơm không lo, còn học được tri thức mới, còn được người trong bộ lạc xem trọng, tính khí của chủ nhân lại rất tốt, đối với bọn họ thập phần hiền lành, thấy thế nào vẫn là đi theo chủ nhân càng tốt hơn.

    Giác nói liền làm, lúc đi phòng nghị sự đã đem chuyện này nói ra.

    Phòng nghị sự là do Giác đặt tên, cũng là Giác đề nghị. Trong bộ lạc đốt ra nhóm gạch đầu tiên trước hết liền xây căn nhà lớn, trong ngày thường vu cùng Mộc ở lại trong nhà này, người trong bộ lạc có sự tình gì thì đi tìm bọn họ ở nơi này là được.

    Phóng cho nô lệ tự do, chỉ cần chủ nhân đồng ý, người khác sẽ không nói gì. Ý đặc biệt nói một tiếng với vu, là bởi vì có quy định, cũng là tôn trọng vu.

    Nói xong việc này, bắt đầu nói chính sự:

    - Ngươi nói nuôi trâu không phải vì ăn thịt, vậy là vì cái gì?

    Vẻ mặt Mộc cũng tò mò nhìn Giác.

    Vài con trâu hiện tại còn đang nuôi trong sân bên cạnh sân nuôi mấy con hươu, khổ người lớn, ăn lại nhiều, mùa xuân thu còn đỡ, tới mùa đông Mộc đều ưu sầu nên đút gì cho chúng nó ăn.

    Giác cười nói:

    - Cày ruộng, vận chuyển.

    Mộc:

    -?

    Vu:

    -?

    Có ý tứ gì, sao nghe không hiểu?

    Giác giải thích:

    - Nếu cày ruộng thì cần có cái cày mới được, việc này ta sẽ nói với lão Thạch, để lão Thạch cân nhắc làm ra. Về phần vận chuyển, lão Thạch không phải tạo ra thật nhiều xe gỗ sao? Đem càng xe đặt trên lưng trâu, khoác lên dây thừng, là có thể làm cho trâu kéo xe. Khí lực chúng nó lớn, bước chân ổn, chẳng những vận chuyển được nhiều, còn có thể giảm đi sức người..

    Còn chưa nói xong, vu liền hiểu được, vỗ tay cười nói:

    - Việc này tốt lắm! Có thứ này, bộ lạc chúng ta có thể tiết kiệm được hơn phân nửa nhân công đi làm việc khác, chỉ cần lựa ra vài người đuổi trâu là được. Ai nha, đầu óc của ngươi làm sao lớn lên, chủ ý tốt như vậy cũng nghĩ ra được.

    Cái nồi này cũng không cần dùng Đại Địa chi thần gánh vác, bản thân Giác có thể tiếp nhận, cười hắc hắc gãi gãi đầu:

    - Đương nhiên là bởi vì cha ta dạy rất tốt.

    Mộc ưỡn ngực, đứa con đang thổi phồng hắn đâu!

    Vu ghét bỏ lại hâm mộ liếc Mộc, chính đầu óc của mình không dùng được, lại sinh được đứa con thông minh, thật sự là.. cũng không biết đi vận khí gì.

    - Đúng rồi, Đao bọn họ ở trong bộ lạc chúng ta như thế nào? Không có quấy rối đi?

    Nhớ tới Trường Đằng bộ lạc, Giác quan tâm hỏi một câu.

    Tuy nghe người Trường Đằng bộ lạc nói chuyện gì cũng rất tốt, nhưng chịu bỏ qua bộ lạc của mình gia nhập vào bộ lạc khác, trong lòng người ta luôn sẽ không thoải mái. Ngày khó sống thì chút khó chịu như vậy có thể xem thường, nhưng một khi ngày qua tốt lắm, chút khó chịu lại xông lên, phóng lớn vô hạn. Nếu trong lòng Trường Đằng bộ lạc tồn tại ý tưởng gì, đối với Thổ bộ lạc mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

    Mộc vội nói:

    - Không có việc gì, người Trường Đằng bộ lạc rất tốt, nữ nhân của bọn họ còn thành thân với chiến sĩ của chúng ta đâu, nữ nhân của chúng ta cũng thành thân với chiến sĩ của bọn họ. Tóm lại mọi người hiện tại tuy hai mà một, đều là người Thổ bộ lạc, là con dân của Đại Địa chi thần, sẽ không xảy ra đường rẽ gì khác.

    Hắn làm thủ lĩnh cũng không phải bài trí, khi người Trường Đằng bộ lạc vừa di chuyển tới, hắn cùng vu ở mặt ngoài thập phần hoan nghênh tín nhiệm đối phương, trên thực tế bí mật dặn dò vài người tin cậy trong bộ lạc âm thầm quan sát người Trường Đằng bộ lạc, phàm là ai có biểu hiện gì không tốt, bọn họ sẽ cho đối phương biết uy thế của Thổ bộ lạc.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...