Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 81 :(b)
Thủ lĩnh Mãng bộ lạc vội vàng mang theo vẻ lấy lòng cười, hỏi:
- Không biết mấy vị đại nhân vội vã tìm thần sử.. là muốn cần thần sử giúp đỡ mấy vị đại nhân làm cái gì sao?
Vẻ mặt người Xích bộ lạc lộ ra khinh thường:
- Người đại bộ lạc chúng ta, như thế nào sẽ cần người tiểu bộ lạc như các ngươi hỗ trợ? Nếu không phải thủ lĩnh của chúng ta..
Phát giác mình nói hơi nhiều, người kia vẻ mặt nghiêm nghị lại cứng rắn:
- Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, cho ngươi hỏi thăm tin tức thì ngươi nên đi hỏi thăm nhanh lên, ngươi không nên biết thì đừng loạn hỏi!
Nói xong giậm chân một cái:
- Ở trong này thật bực bội, địa phương tồi tàn, không có chỗ nào tốt!
Vừa nói vừa kêu đồng bạn:
- Trở về, trở về.
Hắn quay đầu nhìn thủ lĩnh:
- Đúng rồi, ngày hôm qua ăn thịt hươu không sai, ngày hôm nay cho chiến sĩ của các ngươi bắt thêm một con trở về.
Nói xong không đợi thủ lĩnh phản ứng, liền rời đi.
Đám người đi xa thủ lĩnh mới lộ ra cảm xúc phẫn nộ, hướng vu oán hận:
- Bọn hắn thật quá đáng! Còn muốn ăn thịt hươu, phi, hươu dễ bắt như vậy sao? Từ khi bọn hắn đi tới bộ lạc chúng ta, chỉ biết gây sức ép, chiến sĩ của chúng ta đều có ý kiến với bọn hắn! Nếu không phải hai chúng ta đè nặng, các chiến sĩ bảo đảm đem mấy tên hỗn đản này đánh chết! Đồ chơi gì vậy, đến van cầu chúng ta làm việc, còn cho chúng ta sắc mặt xem, phi! Chờ đó cho ta, sớm muộn gì làm cho bọn hắn biết tay..
Từ sau khi hắn kế nhiệm chức thủ lĩnh Mãng bộ lạc, ai thấy hắn còn không phải khách khí, tôn trọng hắn? Hiện tại mấy tên này ỷ mình từ đại bộ lạc tới, cả ngày hướng hắn la lối om sòm, đem hắn sai sử giống như là nô lệ. Nếu không có việc cầu người, hắn mới không nhẫn nhịn như vậy đâu!
Chờ thủ lĩnh oán hận đủ rồi, vu mới nói:
- Thủ lĩnh tạm thời nhịn một chút. Bộ lạc chúng ta bởi vì chuyện của Hằng nên đã cùng Thổ bộ lạc kết thù. Hiện tại Thổ bộ lạc có thần sử, lớn mạnh chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ta nghe nói lòng dạ của Giác nhỏ hẹp, có thù tất báo, Thổ bộ lạc còn chưa kịp phát triển lên đâu, bọn hắn lại dám ở trong đại hội giao dịch thiếu chút nữa đem Hằng đánh chết, nếu chờ Thổ bộ lạc phát triển, sợ là người thứ nhất liền muốn đối phó chúng ta.
- Bộ lạc chúng ta còn muốn phát triển cũng thật khó khăn, trong vài năm sẽ không có biến hóa lớn. Lúc này nên kết giao tốt với Xích bộ lạc cũng rất cần thiết, không nói gì khác, có Xích bộ lạc bao che, tương lai Thổ bộ lạc muốn tìm chúng ta phiền phức, cũng phải nghĩ kỹ.
Nếu là lúc bình thường các chiến sĩ giữa các bộ lạc đánh nhau, chỉ cần không xảy ra án mạng cũng không phải là đại sự. Nhưng ai bảo thân phận Giác đặc thù, chẳng những là con trai của thủ lĩnh, còn biến hóa nhanh chóng trở thành thần sử.
Hắn biết Mộc rất sủng ái Giác, còn bao che khuyết điểm. Tương lai nếu Giác muốn trả thù Mãng bộ lạc, Mộc chẳng những sẽ không ngăn cản, chỉ sợ còn dẫn đầu chém giết.
Có nguy cơ như vậy ở phía trước chờ, cho dù bọn họ có bị khinh bỉ, cũng phải bợ đỡ Xích bộ lạc, tìm chỗ dựa cùng đường lui cho bộ lạc của mình mới được.
Thủ lĩnh vẫn phẫn nộ:
- Nếu không vì vậy, ta mới không bỏ qua cho mấy tên hỗn đản kia đâu!
Lại mắng một trận, cuối cùng sảng khoái một chút, lúc này mới cùng vu thương lượng chính sự:
- Dựa theo ý tứ của ngươi, người Xích bộ lạc tìm Giác là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Vu trầm tư, lắc đầu:
- Khó mà nói, xem bộ dáng của bọn họ, không giống như là chuyện tốt.
Mới vừa rồi khi thủ lĩnh hỏi mấy người kia, trong mắt bọn hắn đều là khinh thường, không có nửa phần kính trọng nên có.
- Trước không nóng nảy làm quyết định, còn có tám ngày thời gian, tiếp tục tìm cơ hội thăm dò thái độ của bọn hắn.
Thủ lĩnh cũng nghĩ như vậy, nhíu mày:
- Cũng không biết bọn họ làm sao biết bên này xuất hiện thần sử, đáng tiếc hỏi gì bọn hắn cũng không nói, thật sự là đồ khốn!
Hai người nói thêm chốc lát mới rời đi.
Nghi vấn của thủ lĩnh Mãng bộ lạc cũng là điều mà Hoàng Giác muốn biết.
Hai người lặng yên rời khỏi Mãng bộ lạc, xác định không có ai phát hiện được bọn họ, Giác nói:
- Xem ra thủ lĩnh cùng vu Mãng bộ lạc biết được cũng không nhiều. Ngươi nói, người Xích bộ lạc tìm ta làm cái gì? Vì sao bọn hắn lại biết tới ta? Nói như vậy cũng không chính xác, bọn hắn chỉ biết bên này xuất hiện thần sử, nhưng không biết là cụ thể bộ lạc nào, càng không biết thần sử chính là ta, thật là kỳ quái.
Diễm nghĩ nghĩ:
- Có lẽ vu của bọn hắn xem bói ra tới? Ta nghe cha ta nói qua, vu lực của vu không cao, hoặc là bị hạn chế, xem bói ra tới tin tức thập phần có hạn, cho nên bọn hắn chỉ xem bói ra bên này xuất hiện thần sử, nhưng tin tức cụ thể thì không biết. Nhưng như lời vu của Mãng bộ lạc nói, người Xích bộ lạc tìm ngươi sợ không phải là chuyện tốt.
Diễm cũng cảm nhận được bốn người của Xích bộ lạc tràn đầy vẻ khinh thường cùng ác ý, hắn nhìn thấy phi thường rõ ràng.
Mà sở dĩ bọn hắn không chịu nói rõ ra, là vì sợ biểu lộ cảm xúc chán ghét của mình thì làm ảnh hưởng việc tìm kiếm, cho nên chỉ biết sai khiến người Mãng bộ lạc đi tìm người.
Nhưng cũng nhờ như vậy người Mãng bộ lạc mới càng thêm che giấu không chịu nói ra tin tức của Giác.
Giác gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy. Tin tức cũng không cách nào giấu diếm mãi, sớm muộn gì bọn hắn sẽ biết..
Hắn cắn môi, hạ quyết định:
- Không thể để cho bọn hắn đem tin tức mang về.
Nếu không người Xích bộ lạc đánh tới, đối với Thổ bộ lạc mà nói chính là tai họa ngập đầu. Thực lực cỡ trung bộ lạc cùng đại bộ lạc kém xa nhau, cho dù hắn có dị năng có thể giúp đỡ được, Thổ bộ lạc cũng đánh không lại Xích bộ lạc, huống chi Xích bộ lạc còn có Mãng bộ lạc hỗ trợ.
Diễm bổ sung:
- Chẳng những không thể để cho bọn hắn đem tin tức mang về, chúng ta còn phải tìm hiểu nguyên nhân Xích bộ lạc vì sao tìm ngươi.
Biết nguyên nhân mới dễ ứng đối.
Giác ngẫm lại cũng phải:
- Chờ đem mấy người này xử lý, chúng ta đi Xích bộ lạc chuyển một vòng đi.
Dù sao là du lịch, đi chỗ nào đều giống nhau.
Xử lý người cũng phải có phương pháp xử lý, Mãng bộ lạc có ý đồ không tốt, tốt nhất khi xử lý những người này còn cần cảnh cáo người Mãng bộ lạc một phen, làm cho bọn hắn ngoan ngoãn câm miệng, miễn sau này Xích bộ lạc tiếp tục phái người đi qua bọn hắn lại nói lung tung.
- Không biết mấy vị đại nhân vội vã tìm thần sử.. là muốn cần thần sử giúp đỡ mấy vị đại nhân làm cái gì sao?
Vẻ mặt người Xích bộ lạc lộ ra khinh thường:
- Người đại bộ lạc chúng ta, như thế nào sẽ cần người tiểu bộ lạc như các ngươi hỗ trợ? Nếu không phải thủ lĩnh của chúng ta..
Phát giác mình nói hơi nhiều, người kia vẻ mặt nghiêm nghị lại cứng rắn:
- Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, cho ngươi hỏi thăm tin tức thì ngươi nên đi hỏi thăm nhanh lên, ngươi không nên biết thì đừng loạn hỏi!
Nói xong giậm chân một cái:
- Ở trong này thật bực bội, địa phương tồi tàn, không có chỗ nào tốt!
Vừa nói vừa kêu đồng bạn:
- Trở về, trở về.
Hắn quay đầu nhìn thủ lĩnh:
- Đúng rồi, ngày hôm qua ăn thịt hươu không sai, ngày hôm nay cho chiến sĩ của các ngươi bắt thêm một con trở về.
Nói xong không đợi thủ lĩnh phản ứng, liền rời đi.
Đám người đi xa thủ lĩnh mới lộ ra cảm xúc phẫn nộ, hướng vu oán hận:
- Bọn hắn thật quá đáng! Còn muốn ăn thịt hươu, phi, hươu dễ bắt như vậy sao? Từ khi bọn hắn đi tới bộ lạc chúng ta, chỉ biết gây sức ép, chiến sĩ của chúng ta đều có ý kiến với bọn hắn! Nếu không phải hai chúng ta đè nặng, các chiến sĩ bảo đảm đem mấy tên hỗn đản này đánh chết! Đồ chơi gì vậy, đến van cầu chúng ta làm việc, còn cho chúng ta sắc mặt xem, phi! Chờ đó cho ta, sớm muộn gì làm cho bọn hắn biết tay..
Từ sau khi hắn kế nhiệm chức thủ lĩnh Mãng bộ lạc, ai thấy hắn còn không phải khách khí, tôn trọng hắn? Hiện tại mấy tên này ỷ mình từ đại bộ lạc tới, cả ngày hướng hắn la lối om sòm, đem hắn sai sử giống như là nô lệ. Nếu không có việc cầu người, hắn mới không nhẫn nhịn như vậy đâu!
Chờ thủ lĩnh oán hận đủ rồi, vu mới nói:
- Thủ lĩnh tạm thời nhịn một chút. Bộ lạc chúng ta bởi vì chuyện của Hằng nên đã cùng Thổ bộ lạc kết thù. Hiện tại Thổ bộ lạc có thần sử, lớn mạnh chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ta nghe nói lòng dạ của Giác nhỏ hẹp, có thù tất báo, Thổ bộ lạc còn chưa kịp phát triển lên đâu, bọn hắn lại dám ở trong đại hội giao dịch thiếu chút nữa đem Hằng đánh chết, nếu chờ Thổ bộ lạc phát triển, sợ là người thứ nhất liền muốn đối phó chúng ta.
- Bộ lạc chúng ta còn muốn phát triển cũng thật khó khăn, trong vài năm sẽ không có biến hóa lớn. Lúc này nên kết giao tốt với Xích bộ lạc cũng rất cần thiết, không nói gì khác, có Xích bộ lạc bao che, tương lai Thổ bộ lạc muốn tìm chúng ta phiền phức, cũng phải nghĩ kỹ.
Nếu là lúc bình thường các chiến sĩ giữa các bộ lạc đánh nhau, chỉ cần không xảy ra án mạng cũng không phải là đại sự. Nhưng ai bảo thân phận Giác đặc thù, chẳng những là con trai của thủ lĩnh, còn biến hóa nhanh chóng trở thành thần sử.
Hắn biết Mộc rất sủng ái Giác, còn bao che khuyết điểm. Tương lai nếu Giác muốn trả thù Mãng bộ lạc, Mộc chẳng những sẽ không ngăn cản, chỉ sợ còn dẫn đầu chém giết.
Có nguy cơ như vậy ở phía trước chờ, cho dù bọn họ có bị khinh bỉ, cũng phải bợ đỡ Xích bộ lạc, tìm chỗ dựa cùng đường lui cho bộ lạc của mình mới được.
Thủ lĩnh vẫn phẫn nộ:
- Nếu không vì vậy, ta mới không bỏ qua cho mấy tên hỗn đản kia đâu!
Lại mắng một trận, cuối cùng sảng khoái một chút, lúc này mới cùng vu thương lượng chính sự:
- Dựa theo ý tứ của ngươi, người Xích bộ lạc tìm Giác là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Vu trầm tư, lắc đầu:
- Khó mà nói, xem bộ dáng của bọn họ, không giống như là chuyện tốt.
Mới vừa rồi khi thủ lĩnh hỏi mấy người kia, trong mắt bọn hắn đều là khinh thường, không có nửa phần kính trọng nên có.
- Trước không nóng nảy làm quyết định, còn có tám ngày thời gian, tiếp tục tìm cơ hội thăm dò thái độ của bọn hắn.
Thủ lĩnh cũng nghĩ như vậy, nhíu mày:
- Cũng không biết bọn họ làm sao biết bên này xuất hiện thần sử, đáng tiếc hỏi gì bọn hắn cũng không nói, thật sự là đồ khốn!
Hai người nói thêm chốc lát mới rời đi.
Nghi vấn của thủ lĩnh Mãng bộ lạc cũng là điều mà Hoàng Giác muốn biết.
Hai người lặng yên rời khỏi Mãng bộ lạc, xác định không có ai phát hiện được bọn họ, Giác nói:
- Xem ra thủ lĩnh cùng vu Mãng bộ lạc biết được cũng không nhiều. Ngươi nói, người Xích bộ lạc tìm ta làm cái gì? Vì sao bọn hắn lại biết tới ta? Nói như vậy cũng không chính xác, bọn hắn chỉ biết bên này xuất hiện thần sử, nhưng không biết là cụ thể bộ lạc nào, càng không biết thần sử chính là ta, thật là kỳ quái.
Diễm nghĩ nghĩ:
- Có lẽ vu của bọn hắn xem bói ra tới? Ta nghe cha ta nói qua, vu lực của vu không cao, hoặc là bị hạn chế, xem bói ra tới tin tức thập phần có hạn, cho nên bọn hắn chỉ xem bói ra bên này xuất hiện thần sử, nhưng tin tức cụ thể thì không biết. Nhưng như lời vu của Mãng bộ lạc nói, người Xích bộ lạc tìm ngươi sợ không phải là chuyện tốt.
Diễm cũng cảm nhận được bốn người của Xích bộ lạc tràn đầy vẻ khinh thường cùng ác ý, hắn nhìn thấy phi thường rõ ràng.
Mà sở dĩ bọn hắn không chịu nói rõ ra, là vì sợ biểu lộ cảm xúc chán ghét của mình thì làm ảnh hưởng việc tìm kiếm, cho nên chỉ biết sai khiến người Mãng bộ lạc đi tìm người.
Nhưng cũng nhờ như vậy người Mãng bộ lạc mới càng thêm che giấu không chịu nói ra tin tức của Giác.
Giác gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy. Tin tức cũng không cách nào giấu diếm mãi, sớm muộn gì bọn hắn sẽ biết..
Hắn cắn môi, hạ quyết định:
- Không thể để cho bọn hắn đem tin tức mang về.
Nếu không người Xích bộ lạc đánh tới, đối với Thổ bộ lạc mà nói chính là tai họa ngập đầu. Thực lực cỡ trung bộ lạc cùng đại bộ lạc kém xa nhau, cho dù hắn có dị năng có thể giúp đỡ được, Thổ bộ lạc cũng đánh không lại Xích bộ lạc, huống chi Xích bộ lạc còn có Mãng bộ lạc hỗ trợ.
Diễm bổ sung:
- Chẳng những không thể để cho bọn hắn đem tin tức mang về, chúng ta còn phải tìm hiểu nguyên nhân Xích bộ lạc vì sao tìm ngươi.
Biết nguyên nhân mới dễ ứng đối.
Giác ngẫm lại cũng phải:
- Chờ đem mấy người này xử lý, chúng ta đi Xích bộ lạc chuyển một vòng đi.
Dù sao là du lịch, đi chỗ nào đều giống nhau.
Xử lý người cũng phải có phương pháp xử lý, Mãng bộ lạc có ý đồ không tốt, tốt nhất khi xử lý những người này còn cần cảnh cáo người Mãng bộ lạc một phen, làm cho bọn hắn ngoan ngoãn câm miệng, miễn sau này Xích bộ lạc tiếp tục phái người đi qua bọn hắn lại nói lung tung.