Xuyên Không Sau Khi Xuyên Không, Tôi Đấu Trí Với Nam Chủ - Elaine

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by Guinevere Elaine, Jan 20, 2025.

  1. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 10: Buổi đấu giá (Phần 1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm ngày 8 tháng 9, không khí tại hội trường trường học trở nên căng thẳng.

    Từng lớp học xếp hàng ngắn gọn và trang nghiêm, những ánh mắt đều đổ dồn lên ban giám hiệu, nơi các giáo viên và hiệu trưởng đang ngồi, chuẩn bị công bố quy trình đấu giá chọn môn học.

    Đã từ lâu, các lớp học đã biết rằng đây không chỉ là một kỳ thi bình thường mà là cuộc cạnh tranh quyết liệt, nơi chiến thắng sẽ quyết định số phận của cả lớp.

    Khi tiếng chuông vang lên báo hiệu cuộc đấu giá bắt đầu, không gian trong hội trường như bị một lớp căng thẳng bao phủ. Ánh sáng từ những chiếc đèn chiếu sáng cao chiếu xuống, khiến cho từng cử chỉ và ánh mắt của các đại diện lớp học trở nên sắc nét hơn bao giờ hết.

    Nhất ban - lớp học mạnh nhất của trường, đại diện là Chung Hiểu Ly, một cô gái xinh đẹp và thông minh. Cô ấy bước lên bục với khí chất tự tin, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, như thể cả hội trường này đều đang chờ đợi những chiến thuật đấu giá của Nhất ban.

    Tiếp đến là Nhị ban, sự xuất hiện của Lâm Tích Tuyết – nữ chính trong câu chuyện – làm cho không khí thêm phần nặng nề và căng thẳng.

    Lâm Tích Tuyết với vẻ ngoài xinh đẹp và lạnh lùng, không hề tỏ ra lo lắng. Mái tóc dài, mượt mà của cô ấy được vuốt gọn gàng, bộ đồng phục học sinh ôm sát cơ thể, càng khiến cô trở nên nổi bật hơn trong mắt đám đông. Đôi mắt sáng của cô nhìn về phía hội trường, không một tia dao động. Cô ấy lên bục đấu giá, không phải chỉ vì danh vọng hay chiến thắng, mà vì mục tiêu đã được định sẵn từ lâu.

    Tam ban đại diện là Phó Thịnh, một chàng trai mang vẻ ngoài sắc sảo và khôn khéo. Cậu ta bước lên bục, ánh mắt kiên định nhưng cũng không thiếu phần cảnh giác. Phó Thịnh biết rằng đây không chỉ là một cuộc đấu giá, mà là cơ hội để thể hiện bản lĩnh và chiến lược.

    Cậu ấy nhìn quanh, đánh giá tình hình và ngay lập tức nắm bắt được sự thay đổi trong không khí.

    Cuối cùng, đến lượt Tứ ban, lớp tôi.

    Đàm Khiết đại diện cho Tứ ban, bước lên bục với một vẻ ngoài bình tĩnh, mặc dù trong lòng cậu ta có chút lo lắng. Từ khi nhận nhiệm vụ này, Đàm Khiết đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ càng, nhưng trong giây phút quan trọng này, ánh mắt của cậu vẫn có phần thiếu tự tin.

    Cậu ấy hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần để đối diện với thử thách lớn nhất trong cuộc đời học sinh của mình.

    Cuộc đấu giá này không chỉ là sự lựa chọn của từng lớp, mà còn là ván cờ quyết định của cả trường học, nơi mà mỗi lớp sẽ chiến đấu đến cùng vì tương lai của mình. Tất cả bốn lớp đều hiểu rằng việc lựa chọn môn học đúng sẽ giúp họ có thể thắng cuộc, nhưng cũng sẽ có những thử thách và những sự hy sinh không thể tránh khỏi.

    Sự căng thẳng ngày càng dâng cao khi từng đại diện đứng trước đám đông, ánh đèn chiếu sáng khắp mọi góc hội trường, tất cả đều im lặng chờ đợi những bước đi chiến lược tiếp theo.

    Thầy hiệu phó bước lên bục, giọng ông vang lên rõ ràng, cắt ngang không gian căng thẳng của hội trường. Những tiếng xì xào nhỏ của học sinh dần dần im bặt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ông.

    Thầy hiệu phó, người luôn giữ thái độ nghiêm túc và lạnh lùng, là người chủ trì phiên đấu giá quan trọng này. Ông chỉnh lại kính, nhìn khắp lượt các lớp học đang chuẩn bị cho một trong những cuộc đấu giá căng thẳng nhất từ trước đến nay.

    "Chào các em học sinh ưu tú của Thiên Lam, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu phiên đấu giá chọn môn để kiểm tra." Giọng ông vang lên đều đặn, sắc bén.

    "Có tổng cộng 8 môn học, sẽ được chia thành hai lượt đấu giá. Lượt một bao gồm các môn: Toán, Lý, Hóa và Chính trị. Lượt hai sẽ là các môn: Văn, Anh, Sử và Địa. Các lớp sẽ lần lượt đấu giá với nhau theo thứ tự ngẫu nhiên."

    Một màn hình lớn được chiếu lên, hiển thị danh sách các môn học theo từng phiên đấu giá. Các học sinh bắt đầu thì thầm với nhau, mỗi người đều suy nghĩ kỹ lưỡng về chiến lược của mình, chuẩn bị sẵn sàng cho những quyết định quan trọng.

    "Trước khi bắt đầu cho mỗi phiên đấu giá, mỗi lớp sẽ được phép nạp vốn vào tài khoản của mình." Thầy hiệu phó tiếp tục, đôi mắt sáng ngời như muốn kiểm tra từng lớp một: "Vốn sẽ được sử dụng cho cả một phiên đấu giá, mỗi lớp chỉ có thể sử dụng số điểm trong giới hạn mà mình đã nạp vào. Không có cách nào để bổ sung thêm điểm trong suốt quá trình đấu giá, vì vậy hãy lựa chọn cẩn thận."

    Cả hội trường lặng ngắt, học sinh đều nín thở chờ đợi sự khởi đầu của cuộc đấu giá. Từng lớp đều có những chiến lược riêng biệt và giờ là lúc để thể hiện bản lĩnh của mình.

    "Lưu ý đặc biệt." Thầy hiệu phó tiếp tục, giọng ông bỗng trở nên nghiêm khắc hơn: "Môn nào không có ai chọn trong mỗi lượt đấu giá, sẽ bị bỏ lại và lớp chưa mua được môn học sẽ phải mua chúng với giá là 1500 điểm mỗi môn. Đây sẽ là một lựa chọn không thể tránh khỏi, vì vậy các lớp phải hết sức chú ý đến các môn học này. Và điều cuối cùng: Mỗi môn đấu giá có điểm sàn là 500 điểm, mỗi lượt đấu giá phải đưa ra là 50 điểm trở lên."

    Một làn sóng lo lắng nhẹ nhàng lan tỏa qua các lớp học.

    Mọi người đều bắt đầu tính toán từng bước đi, sợ rằng mình sẽ phải mua những môn không mong muốn với giá cao. Đặc biệt, môn đầu tiên của mỗi lượt sẽ trở thành một chiến trường không khoan nhượng, nơi mà từng lớp đều phải đối mặt với việc dùng hết số điểm mình có hoặc bị ép phải mua các môn học với giá cao.

    Thầy hiệu phó ngừng lại một chút, ánh mắt của ông như quét qua từng khuôn mặt trong hội trường, nhìn thấy sự căng thẳng và lo lắng. Sau một giây im lặng, ông cất lời:

    "Vậy, bắt đầu phiên đấu giá. Lượt đấu đầu tiên sẽ là môn Toán, lớp nào muốn bắt đầu, xin mời!"

    Hội trường bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

    Mỗi lớp, mỗi học sinh, đều chuẩn bị cho một cuộc chiến không khoan nhượng để giành lấy những môn học có giá trị nhất, tất cả đều biết rằng một bước đi sai lầm có thể sẽ khiến cả lớp bị đẩy xuống bờ vực thua cuộc.

    Toán, môn học đầu tiên trong lượt đấu giá, đột ngột được công bố.

    Một làn sóng lo lắng lập tức tràn ngập Tứ ban. Cả lớp bỗng chốc rơi vào tình trạng hoang mang. Chưa ai kịp chuẩn bị tinh thần cho cuộc đấu giá căng thẳng này. Họ đều biết rõ Toán chính là môn mà các lớp khác sẽ tranh giành kịch liệt nhất, việc chọn nó ngay từ đầu đồng nghĩa với việc phải chấp nhận chiến đấu hết mình, nếu không sẽ bị bỏ lại phía sau.

    Những ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Đàm Khiết, người được giao trách nhiệm điều hành và đưa ra quyết định cho cả lớp. Cậu ấy là người thông minh nhất lớp, người sẽ phải đứng ra đấu giá, quyết định số phận của cả Tứ ban.

    Mặc dù Đàm Khiết không tỏ ra lo lắng, nhưng cậu ta biết rất rõ áp lực mình đang mang. Ánh mắt cậu lướt qua các bạn trong lớp, thấy họ đang dần trở nên căng thẳng, và bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên nặng nề.

    Đàm Khiết quay sang nhìn bảng điểm của lớp, trong đầu nhanh chóng tính toán. Họ mới chỉ có 1500 điểm, trong khi các lớp khác đã có số vốn vượt trội, nhất là Nhất ban với hơn 2000 điểm. Cậu biết nếu cứ để mọi thứ như vậy, Tứ ban sẽ có rất ít cơ hội để cạnh tranh với các lớp khác, đặc biệt là môn Toán, một môn học trọng yếu sẽ được các lớp khác tranh giành quyết liệt.

    Không thể để mất cơ hội này, Đàm Khiết âm thầm nạp thêm 500 điểm vào tài khoản đấu giá của lớp, hy vọng rằng số tiền này sẽ đủ để giành lấy môn Toán, hoặc ít nhất là có thể giúp họ giữ vững phong độ trong cuộc đấu giá.
     
    chiqudoll likes this.
  2. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 11: Buổi đấu giá (Phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả hội trường trở nên im lặng, chỉ còn âm thanh của những lời đấu giá vang vọng trong không khí căng thẳng.

    Môn Toán – môn mà cả lớp đều biết sẽ là trọng điểm trong cuộc đấu giá hôm nay – bắt đầu được đấu giá với mức giá khởi điểm 500 điểm.

    Ngay khi thầy hiệu phó công bố, các lớp lập tức bắt đầu đẩy giá lên. Mọi người đều đang dõi theo từng động thái của đối thủ, sự căng thẳng lan tỏa đến từng ngóc ngách của hội trường.

    Nhất ban, Chung Hiểu Ly với sự tự tin và ưu thế về số điểm, nhanh chóng trả lời: "700 điểm."

    Nhị ban, lớp học của nữ chính Lâm Tích Tuyết luôn nằm ở vị trí thứ hai và cũng không thiếu sự quyết tâm, đã nâng bảng lên: "900 điểm."

    Sự phản ứng nhanh chóng này khiến không khí càng thêm căng thẳng.

    Nhưng những lớp còn lại không dễ dàng chịu khuất phục. Tam ban, Phó Thịnh mặc dù không có số điểm vượt trội như Nhất ban hay Nhị ban, nhưng sự quyết đoán của họ không thể bị xem thường:

    "950 điểm."

    Cậu ta thể hiện rằng lớp bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này dù có phải trả giá cao.

    Và rồi, Tứ ban, với số điểm ít ỏi nhưng quyết tâm cao độ, cũng tham gia vào cuộc đấu tranh gay cấn này. Đàm Khiết không thể để môn Toán rơi vào tay các lớp khác, cậu nhanh chóng đẩy giá: "1000 điểm."

    Toàn hội trường dường như đều đang nín thở, sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm. Tứ ban vẫn chưa thể giành được món hàng quan trọng này. Những ánh mắt đều hướng về phía Nhất ban và Nhị ban, hai lớp đang chiếm ưu thế với số điểm cao.

    Nhưng bất ngờ, Chung Hiểu Ly nhanh chóng nâng mức giá lên: "1200 điểm."

    Lâm Tích Tuýet cũng không kém cạnh, tiếp tục đưa giá: "1300 điểm."

    Tam ban không thể chịu thua, họ đẩy mức giá lên tiếp: "1500 điểm." Hy vọng có thể lấy lại lợi thế.

    Tứ ban không thể lùi bước, Đàm Khiết với ánh mắt kiên quyết giơ tay lên: "1550."

    Cả lớp đều nín thở, trong lòng dâng lên sự lo lắng tột độ. Mọi người đều đứng tim, mong rằng với mức giá này, Tứ ban sẽ có cơ hội giành lấy môn Toán. Nhưng trong không khí căng thẳng này, liệu môn Toán có tìm được chủ nhân hay không, mọi thứ vẫn còn là một dấu hỏi lớn.

    Mọi ánh mắt đều dõi theo, và trong giây phút đó, ai cũng cảm nhận rõ sự căng thẳng đang bao trùm khắp hội trường.

    Cả hội trường như bị một làn sóng chấn động mạnh mẽ. Môn Toán, một môn chiến lược mà Tứ ban hy vọng có thể giành được, giờ đây đang trở thành cuộc chiến sinh tử giữa các lớp. Từng mức giá tăng lên như những cơn sóng vỗ vào bờ, khiến không khí càng thêm căng thẳng.

    Chung Hiểu Ly, đại diện Nhất ban, không để Tứ ban có cơ hội thở phào. Cô ta nhanh chóng hét lên: "1600 điểm."

    Một mức giá đủ để khiến những lớp còn lại phải nản lòng.

    Đàm Khiết, tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng vẫn kiên quyết không để mình bị vượt qua. Cậu ấy nhanh chóng nhìn qua tôi, rồi quay sang những người trong lớp, ra hiệu rằng họ phải giữ bình tĩnh.

    Lâm Tích Tuyết từ Nhị ban cũng không chịu thua, giọng nói sắc lạnh nhưng đầy kiêu ngạo vang lên: "1750."

    Cô ta đã tính toán từ lâu rằng nếu muốn có được môn Toán này, cô sẽ phải trả giá đắt. Cái nhìn lạnh lùng của cô hướng về phía Tứ ban, như thể thách thức họ không dám tiếp tục đẩy giá.

    Nhưng điều không ngờ lại đến từ phía Tam ban.

    Phó Thịnh, một trong những học sinh nổi bật của lớp, cũng không hề lùi bước. Với giọng nói tự tin, cậu ta quát lên: "1900."

    Lúc này, không khí trong hội trường bỗng như đông cứng lại. Các lớp khác đều cảm nhận được sự quyết tâm của Tam ban, và số điểm họ có thể bỏ ra không hề nhỏ.

    "Trời ơi, sao mức giá lại cao như vậy?"

    Lý Hạ Vân, vẻ mặt lo lắng, thì thầm với tôi. Cô ấy cũng như cả lớp, đều không ngờ rằng môn Toán lại có thể bị đẩy lên mức giá này. Thực sự, trong tình huống này, Tứ ban sẽ làm thế nào?

    Cả lớp Tứ ban đều im lặng, không ai dám cất lời.

    Đàm Khiết ngồi yên, ánh mắt không rời khỏi con số trên màn hình, tay cậu run lên khi chuẩn bị ra quyết định tiếp theo.

    Cả lớp đều biết rằng nếu không có sự quyết đoán ngay lúc này, Tứ ban có thể sẽ mất đi một cơ hội quý giá. Tuy nhiên, nếu tiếp tục đấu giá ở mức giá quá cao, liệu Tứ ban có đủ sức để cầm cự trong những vòng đấu sau hay không?

    Mỗi một người đều cảm nhận được gánh nặng mà mình đang phải mang. Từng cái nhìn, từng hơi thở trong lớp đều trở nên nặng nề. Cả Tứ ban đang đứng ngồi không yên, trái tim như đang đập mạnh hơn từng nhịp. Những lời thầm thì, những ánh mắt lo âu, tất cả đều phản ánh một điều – cuộc đấu giá này không chỉ là về môn Toán, mà còn là về sự sống còn của lớp họ trong kỳ thi đấu giá này.

    "2000 điểm."

    Đàm Khiết dù trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh lạ thường, không hề để lộ một chút lo lắng. Cậu ta thốt lên con số với giọng nói đầy tự tin, làm mọi người trong hội trường phải dừng lại một nhịp. Đàm Khiết đã thật sự đưa ra một mức giá cao vượt xa mức giá ban đầu, thách thức tất cả các lớp còn lại, như một lời tuyên chiến không thể chối cãi.

    Ánh mắt của các đại diện lớp khác đều bắn ra những tia nhìn kinh ngạc. Nhất ban, Nhị ban, Tam ban – tất cả đều bất ngờ trước sự quyết đoán và mạnh mẽ của Đàm Khiết.

    Họ đã nghĩ rằng, với mức giá này, Tứ ban sẽ sớm buông tay, nhưng Đàm Khiết lại chứng tỏ được rằng họ không hề dễ bị khuất phục.

    Nhưng Phó Thịnh từ Tam ban, với sự tự tin vốn có, không thể để Tứ ban vượt qua mình một cách dễ dàng. Hắn cười khẩy một tiếng, rồi từ từ nâng mức giá lên: "2050 điểm."

    Hắn không chỉ đáp trả Đàm Khiết, mà còn gửi một thông điệp rõ ràng, thách thức Tứ ban phải bỏ ra nhiều hơn nữa nếu muốn giành lấy môn Toán. Mức giá cao ngất ngưởng như vậy khiến cả hội trường không khỏi bàng hoàng.

    Khi số điểm đó được công bố, bầu không khí trong hội trường trở nên căng thẳng đến mức gần như không thể thở nổi. Các lớp đều nhìn nhau, những ánh mắt toan tính, ngập tràn lo lắng và cả sự quyết tâm.

    Những tiếng thì thầm, những lời trao đổi kín đáo vang lên, khi mỗi lớp đều nhận thức rõ rằng đây không chỉ là đấu giá cho một môn học đơn giản. Đây là một trận chiến cam go, mà mỗi điểm số chính là một chiến công, một chiến thắng có thể thay đổi cả cục diện kỳ thi.

    Tứ ban lúc này không thể không cảm nhận được áp lực. Đàm Khiết nắm chặt tay, ánh mắt vẫn lạnh lùng và kiên định. Mặc dù mức giá đã vượt quá mong đợi, nhưng cậu không hề có ý định lùi bước.

    Mỗi lời chốt giá đều là một quyết định quan trọng, nếu họ bỏ qua cơ hội này, không biết đến khi nào Tứ ban mới có thể lấy lại được thế chủ động.

    Cả lớp im lặng, chỉ có âm thanh của các lớp khác cất lên, nhấn mạnh vào sự kịch tính của cuộc đấu giá. Thời gian như chậm lại, mỗi giây trôi qua đều chứa đựng bao nhiêu căng thẳng. Tứ ban sẽ quyết định như thế nào? Liệu họ có đủ dũng khí để tiếp tục đấu giá, hay sẽ phải buông tay và đón nhận một kết quả bất lợi? Tất cả đều chờ đợi quyết định từ Đàm Khiết.
     
  3. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 12: Buổi đấu giá (Phần 3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dường như đây chính là chiến trường đấu giá gay cấn nhất từ trước đến giờ giữa Tam ban và Tứ ban.

    Không khí trong hội trường ngày càng trở nên căng thẳng, mọi ánh mắt đều tập trung về phía hai đại diện – Đàm Khiết của Tứ ban và Phó Thịnh của Tam ban.

    Tiếng xì xầm từ các lớp khác vang lên ngày một nhiều hơn, họ bàn tán về chiến thuật và mức độ liều lĩnh của hai lớp cuối bảng.

    Lúc này, Nhị ban và Nhất ban đều giữ im lặng.

    Lâm Tích Tuyết đại diện của Nhị ban, khẽ cau mày và lắc đầu, rõ ràng không muốn mạo hiểm tăng giá thêm nữa.

    "Bọn họ liều thật, chẳng đáng để chúng ta bỏ vốn cao như vậy."

    Lâm Tích Tuyết thì thầm với bản thân mình, ánh mắt hướng về phía Đàm Khiết với vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò.

    Chung Hiểu Ly của Nhất ban thì chỉ nhếch mép, nụ cười tự tin và thoải mái hiện rõ trên gương mặt. Nhất ban vốn đã có sẵn lợi thế về điểm số và thực lực, họ không cần phải đổ quá nhiều vốn vào môn Toán.

    2050 điểm – con số này đang là cao nhất và có vẻ như Tam ban đang rất tự tin sẽ giành được môn học này. Phó Thịnh đứng đó, tay khoanh trước ngực, gương mặt lạnh lùng như muốn tuyên bố rằng chiến thắng đã nằm chắc trong tay mình.

    Thầy hiệu phó, với giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực, cất tiếng: "2050 điểm, lần thứ nhất."

    Khoảnh khắc đó, không gian như đông cứng lại. Ánh mắt của các đại diện và các thành viên trong hội trường đều hướng về phía Đàm Khiết, chờ đợi phản ứng của cậu.

    "2050 điểm, lần thứ hai.." Giọng nói của thầy hiệu phó kéo dài, như muốn tăng thêm áp lực cho những người đang đấu giá.

    Đàm Khiết lúc này vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh đến đáng sợ. Dường như cậu đã đoán trước được điều này từ lâu, và không có ý định để Tam ban dễ dàng giành lấy chiến thắng. Trong khoảnh khắc quyết định, Đàm Khiết nhẹ nhàng giơ tay lên, ánh mắt sáng rực như lưỡi dao sắc bén, và cất tiếng:

    "2100 điểm."

    Cả hội trường ồ lên, những tiếng xì xào bàn tán trở nên dồn dập.

    "Tứ ban thật sự muốn đấu tới cùng sao?"

    "Chúng nó lấy đâu ra tự tin thế nhỉ?"

    "Liệu có liều quá không?"

    Những lời bàn luận rì rầm, một số ánh mắt bắt đầu dành cho Tam ban, chờ xem Phó Thịnh sẽ phản ứng như thế nào.

    Phó Thịnh nhíu mày, rõ ràng không hề ngờ rằng Đàm Khiết lại liều lĩnh đến vậy. Hắn nhìn sang lớp của mình, trao đổi bằng ánh mắt với các thành viên khác. Có vẻ như Tam ban cũng bắt đầu cảm nhận được áp lực từ mức giá này.

    Đàm Khiết vẫn giữ nguyên thái độ điềm tĩnh. Cậu quay đầu liếc nhìn lớp mình, đôi mắt như muốn nói rằng: Tôi sẽ không để chúng ta thua dễ dàng. Những thành viên của Tứ ban, vốn đang thấp thỏm lo lắng, bỗng nhiên cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.

    Phó hiệu phó tiếp tục: "2100 điểm, lần thứ nhất.."

    Cả hội trường im lặng. Những giây phút này như kéo dài đến vô tận. Ai cũng chờ đợi xem Tam ban sẽ làm gì tiếp theo.

    Phó Thịnh cắn răng, vẻ mặt đầy đấu tranh nội tâm. Liệu hắn sẽ tiếp tục nâng giá, hay chấp nhận thất bại trước Tứ ban? Tất cả đều chờ đợi quyết định cuối cùng.

    Phó hiệu trưởng giơ tay lên, giọng nói vang vọng khắp hội trường: "2100 điểm, lần thứ hai.."

    Cả hội trường lặng như tờ, không một ai lên tiếng. Mọi ánh mắt đều dồn về phía đại diện Tam ban và Tứ ban.

    Tam ban thì bắt đầu lộ rõ vẻ do dự, còn Đàm Khiết, đại diện Tứ ban, vẫn đứng đó, gương mặt bình thản như chưa hề chịu áp lực nào.

    "2100 điểm, lần thứ ba.."

    Thầy hiệu phó kéo dài từng từ một cách chậm rãi, ánh mắt quét qua toàn bộ khán giả trong hội trường trước khi dứt khoát tuyên bố: "Chốt điểm! Môn Toán thuộc về Tứ ban với giá 2100 điểm!"

    Cả hội trường như bùng nổ với những tiếng xì xào, ngạc nhiên lẫn thán phục. Những lớp khác không ngờ rằng Tứ ban – lớp yếu nhất, lại dám liều mạng như vậy. Đây quả thực là một pha đấu giá đầy bất ngờ. Một số người vỗ tay, một số khác thì cười mỉa mai, nhưng với Đàm Khiết, cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.

    Bên phía Tam ban, Phó Thịnh nắm chặt tay, mặt đỏ bừng vì giận dữ. Hắn không nói lời nào nhưng sự thất vọng hiện rõ trong ánh mắt. Những thành viên Tam ban xung quanh thì thầm chỉ trích nhau vì đã không theo đến cùng.

    "Tứ ban chẳng qua chỉ may mắn thôi." Một tên trong Tam ban nói nhỏ, nhưng giọng đầy cay đắng.

    Đàm Khiết khẽ gật đầu với thầy hiệu phó, rồi quay về chỗ ngồi của mình. Trong khoảnh khắc đó, hệ thống thông báo vang lên nhưng chỉ mình cậu có thể nghe thấy:

    "Ting ting. Môn Toán đã được mua thành công. Tứ ban bị trừ 2100 điểm. Vốn còn lại: 1400 điểm. Bạn có muốn nạp thêm vốn không?"

    Đàm Khiết thoáng suy nghĩ, rồi không do dự nhấn vào tùy chọn nạp thêm. Một tin nhắn mới hiện ra:

    "Bạn đã nạp thêm 100 điểm. Tổng vốn hiện tại: 1500 điểm. Điểm lớp hiện tại: 900 điểm."

    Cậu thở dài một hơi, cảm nhận áp lực đang đè nặng trên vai mình. Chúng ta mới chỉ hoàn thành một môn, còn môn Tiếng Anh nữa. Làm sao để duy trì số điểm ít ỏi này mà không bị các lớp khác đè bẹp? Cậu ngước lên, ánh mắt nhìn xa xăm như đang cân nhắc những bước tiếp theo.

    Phía bên dưới, các thành viên Tứ ban bắt đầu xì xào, một số người thở phào nhẹ nhõm khi môn Toán đã được mua thành công.

    Lý Hạ Vân, với vẻ mặt vừa mừng vừa lo, thì thầm: "Cuối cùng cũng xong một môn.. Nhưng giá cao quá, không biết còn đủ điểm để đấu tiếp không nữa."

    Một vài người khác cũng không khỏi lo lắng, nhưng tất cả đều không thể phủ nhận rằng Đàm Khiết đã mang lại cho họ một chiến thắng quan trọng.

    Bên ngoài hội trường, ánh nắng buổi sáng xuyên qua những khung cửa kính, chiếu lên khuôn mặt kiên định của Đàm Khiết. Dường như cậu đã có kế hoạch trong đầu, nhưng liệu Tứ ban có thể duy trì được sự tự tin này đến cuối cùng? Câu trả lời chỉ có thời gian mới biết.

    Tôi ngồi chéo chân, tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt hờ hững dõi theo những diễn biến trong hội trường.

    Không khí vẫn còn căng thẳng sau màn đấu giá gay cấn vừa rồi, nhưng tôi chẳng để lộ chút cảm xúc nào. Vẻ mặt tôi bình thản đến cực điểm, như thể tất cả những gì vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến tôi.

    Lý Hạ Vân ngồi bên cạnh, không ngừng lải nhải bên tai tôi, giọng cô ấy vừa lo lắng vừa bất mãn:

    "Trời ơi, giá cao vậy mà Đàm Khiết vẫn dám đấu, lỡ mà không còn đủ điểm cho môn còn lại thì sao? Làm sao chúng ta đấu tiếp được? Chỉ còn lại 1500 điểm thôi.. Làm sao bây giờ?"

    Cô ấy tiếp tục lắc đầu, không ngừng phàn nàn, như thể tất cả áp lực của thế giới đang dồn lên vai cô ấy vậy. Tôi vẫn giữ im lặng, chờ đợi cô ấy xả hết nỗi lo ra trước khi lên tiếng. Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ:

    "Lý Hạ Vân, cậu lo lắng cũng chẳng thay đổi được gì. Đàm Khiết biết rõ cậu ấy đang làm gì. Cậu ấy không phải kiểu người liều lĩnh đâu, mọi bước đi đều đã được tính toán. Chúng ta chỉ cần tin tưởng và làm tốt phần của mình."

    Lý Hạ Vân nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn ánh lên sự bất an:

    "Nhưng cậu không thấy sao? Cậu ấy liều lĩnh quá.. 2100 điểm cho một môn Toán. Còn phiên thứ hai nữa, chúng ta lấy gì mà đấu?"

    Tôi nhẹ nhàng gật đầu, rồi đáp: "Đúng là 2100 điểm là con số lớn, nhưng môn Toán quan trọng với Tứ ban. Nếu không có nó, những nỗ lực sau này của chúng ta sẽ chẳng còn ý nghĩa. Với lại, cậu cũng thấy rồi, Tam ban và Nhị ban đều rất mạnh. Nếu không dứt khoát, chúng ta chẳng có cơ hội nào cả. Bây giờ, thay vì lo lắng, hãy tập trung vào việc hỗ trợ Đàm Khiết. Cậu ấy đang gánh áp lực thay cho cả lớp đấy."

    Nghe đến đây, Lý Hạ Vân dường như lặng đi, rồi cô ấy cúi đầu thở dài. Một lát sau, cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút kiên định hơn: "Cậu nói đúng. Mình sẽ cố gắng tin tưởng Đàm Khiết.. Nhưng thật sự thì áp lực này lớn quá."

    Tôi khẽ cười, đặt tay lên vai cô ấy trấn an: "Đừng nghĩ nhiều quá. Chúng ta là một tập thể, không chỉ một mình Đàm Khiết mà tất cả đều đang cố gắng. Quan trọng là phải giữ bình tĩnh, giống như cách cậu ấy làm đấy."

    Lý Hạ Vân khẽ gật đầu, rồi im lặng theo dõi diễn biến tiếp theo. Tôi quay lại nhìn lên sân khấu, nơi thầy hiệu phó đang chuẩn bị công bố môn tiếp theo.

    Trong lòng tôi tự nhủ, Đàm Khiết, tất cả trông chờ vào cậu. Nhưng nếu cậu sụp đổ, tôi cũng sẽ không để Tứ ban thất bại.
     
  4. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 13: Buổi đấu giá (Phần 4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi ngồi đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi sân khấu, nơi các lớp lần lượt đưa ra những mức giá cho từng môn học.

    Cảm giác căng thẳng bao trùm, nhưng tôi vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, như thể không có gì quan trọng lắm. Tuy nhiên, trong lòng, tôi lại đang tự hỏi liệu Đàm Khiết có thể giải quyết được bài toán này hay không.

    Nhị ban chắc chắn sẽ giá mạnh tay cho các môn xã hội, điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi. Cũng phải thôi, họ là lớp mạnh về các môn ấy, dĩ nhiên, họ sẽ không bỏ qua cơ hội chọn môn mà họ giỏi nhất.

    Nhưng vấn đề lớn nhất của chúng tôi chính là môn Tiếng Anh, đó là điểm mấu chốt để Tứ ban có thể giữ vững vị trí của mình. Nếu môn Tiếng Anh không ra cuối cùng, chúng tôi sẽ không chỉ mất đi cơ hội có một môn dễ thở mà còn buộc phải chọn những môn khó khăn hơn, không có lợi thế.

    Mỗi giây trôi qua, tôi càng cảm thấy lo lắng hơn. Môn Tiếng Anh là yếu tố quyết định, nếu không chọn được nó, chúng tôi sẽ không có đủ điểm để cạnh tranh với các lớp khác, đặc biệt là Nhất ban. Nhưng nếu Đàm Khiết đã tính toán kỹ lưỡng, cậu ấy hẳn sẽ có kế hoạch dự phòng, phải không? Mọi chuyện không thể chỉ dựa vào may rủi.

    Lý Hạ Vân ngồi bên cạnh tôi vẫn đang cắn môi, ánh mắt đầy lo lắng. Cô ấy chắc chắn cũng nhận ra sự quan trọng của Tiếng Anh. Thực sự, tôi không biết Đàm Khiết đang suy nghĩ gì, nhưng tôi chỉ có thể hy vọng rằng cậu ấy sẽ có một phương án dự phòng, một cách để chúng tôi không bị rơi vào tình thế phải chọn những môn không đáng có.

    Tôi ngẫm lại, chẳng lẽ đây chính là lúc thử thách thực sự đến? Đàm Khiết, liệu cậu sẽ ra tay như thế nào để cứu Tứ ban khỏi tình cảnh này? Cả lớp đang trông chờ vào một quyết định sáng suốt của cậu. Còn tôi, chỉ có thể giữ im lặng và chờ đợi, trong khi trái tim tôi vẫn đập rộn ràng vì căng thẳng.

    Phó hiệu trưởng tiếp tục thông báo: "Môn tiếp theo là Chính trị."

    Cả hội trường lặng xuống trong giây lát, mọi ánh mắt đều dồn vào bảng đấu giá. Môn học này vốn không phải là lựa chọn yêu thích của nhiều lớp, nhưng có vẻ như mỗi lớp đều có chiến lược riêng. Đàm Khiết vẫn đứng im lặng, ánh mắt sắc bén quan sát, không để lộ một chút cảm xúc nào. Cậu ấy biết rằng đây không phải là cuộc đấu quan trọng nhất của Tứ ban, nhưng vẫn phải chú ý từng nước đi của các lớp khác.

    Nhất ban, lớp mạnh nhất, không bất ngờ gì khi đưa ra mức giá khởi điểm. "700 điểm." Giọng nói của đại diện Nhất ban, Chung Hiểu Ly, đầy tự tin và kiêu hãnh. Một lần nữa, cả hội trường đều cảm nhận được sự chênh lệch giữa Nhất ban và các lớp còn lại.

    Nhị ban không chịu thua, họ nhảy vào ngay sau đó: "800 điểm."

    Lâm Tích Tuyết, đại diện của Nhị ban, đã thể hiện sự quyết đoán trong từng con số. Cả lớp đều biết rằng họ không thể để mất môn này nếu muốn duy trì vị trí cao trong bảng đấu.

    Tam ban, dù có thừa sức mạnh và vốn, nhưng vẫn không thể cạnh tranh trực tiếp với hai lớp kia.

    "1000 điểm." Phó Thịnh từ Tam ban lên tiếng, tỏ ra tự tin nhưng cũng có chút do dự.

    Tứ ban, ở phía sau, không vội vã. Đàm Khiết vẫn im lặng, không có dấu hiệu sẽ tham gia vào cuộc đấu này. Cậu ta biết rõ Chính trị không phải là môn có thể giúp Tứ ban thu lợi, đối với chúng tôi, đây không phải là ưu tiên. Cứ để các lớp khác tranh giành.

    Và rồi, cuộc đấu giá tiếp tục, sự kịch tính leo thang từng giây một. Mức giá cứ thế tăng lên theo từng lượt, mỗi lớp đều cố gắng đẩy mức giá cao hơn một chút, tạo nên một cuộc đấu không khoan nhượng.

    Cuối cùng, sự kết thúc đã đến.

    "Môn Chính trị thuộc về Nhất ban, giá 1500 điểm." Phó hiệu trưởng tuyên bố. Cả hội trường đều nín lặng, Nhất ban lại một lần nữa khẳng định sự vượt trội của mình trong cuộc đấu này.

    Lúc này, trong khi Nhất ban ăn mừng chiến thắng, Đàm Khiết chỉ đơn giản gật đầu một cái, không có vẻ gì là quá ngạc nhiên. Cậu ta nhìn tôi và ra hiệu: Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, chỉ cần giữ vững tinh thần, mọi chuyện sẽ ổn.

    Tứ ban thở phào, chúng tôi không bị cuốn vào trò chơi này. Chính trị không phải là lựa chọn của chúng tôi. Đàm Khiết đã có một bước đi thông minh, kiên nhẫn và không vội vàng.

    Giờ đây, tất cả ánh mắt lại đổ dồn vào môn tiếp theo. Tiếng chuông vang lên, cuộc đấu giá vẫn tiếp tục.

    Phó hiệu trưởng tiếp tục điều hành cuộc đấu giá, giọng ông vang lên qua loa phóng thanh: "Môn thứ 3: Hóa học."

    Nhất ban, như thường lệ, đã sẵn sàng để chiếm lĩnh môn này, dù không phải là môn ưu tiên của họ. Chung Hiểu Ly nhanh chóng ra giá: "550 điểm."

    Đó là mức giá khởi điểm, không ai ngạc nhiên khi Nhất ban tiếp tục chứng tỏ sức mạnh tài chính của mình.

    Nhị ban cũng không bỏ lỡ cơ hội, họ thẳng thừng nâng giá: "650 điểm."

    Lâm Tích Tuyết, một lần nữa, không ngần ngại thể hiện sự quyết đoán. Môn Hóa học có thể không phải là môn quyết định cho Nhị ban, nhưng đối với họ, không để mất bất kỳ môn nào là điều cần thiết để duy trì vị thế của mình.

    Tuy nhiên, điều khiến tôi chú ý là Tam ban. Dường như họ đã nhìn thấy cơ hội, Phó Thịnh không hề do dự:

    "1000 điểm."

    Hắn tuyên bố, với vẻ mặt nghiêm túc, quyết đoán.

    Cả hội trường lập tức nhận ra rằng, Tam ban đang thực sự muốn chiếm lấy môn Hóa học này. Cảm giác chiến tranh đang leo thang, không chỉ về số điểm mà còn về chiến lược của từng lớp.

    Tứ ban đứng im lặng, không có ý định tham gia. Đàm Khiết chỉ quan sát từ xa, không tỏ vẻ quá bận tâm. Lý Hạ Vân ngồi bên tôi, thở dài, vẻ mặt lo lắng, nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy: "Không sao đâu, mọi chuyện vẫn còn phía sau."

    Cả hội trường lúc này đều tập trung vào cuộc đấu giá gay cấn giữa Nhất ban, Nhị ban và Tam ban. Mỗi lớp đều có lý do riêng để tranh giành môn Hóa học. Nhất ban có vẻ như chỉ muốn ngăn chặn các lớp khác có được môn học này. Nhị ban dường như không thể bỏ qua vì tầm quan trọng của nó trong cuộc cạnh tranh với các lớp khác. Còn Tam ban, có thể môn Hóa học là một trong những môn họ thấy có thể giành lợi thế, và họ đã sẵn sàng dốc sức vào.

    Mức giá cứ thế tiếp tục tăng. Cả không gian trong hội trường trở nên nặng nề, căng thẳng. Mỗi con số vang lên như một tiếng trống thúc giục, khiến mọi người chú ý hơn bao giờ hết. Tứ ban đứng yên, vẫn giữ vững chiến lược của mình, chuẩn bị cho những màn đấu giá tiếp theo.

    Phó hiệu trưởng nhìn vào bảng giá, giọng ông vang lên đầy nghiêm túc: "Hóa học - 1000 điểm lần thứ nhất.. lần thứ hai.."

    Cả hội trường im lặng, ánh mắt tập trung vào màn đấu giá, sự căng thẳng trong không khí bắt đầu dâng cao.

    "1200 điểm."

    Chung Hiểu Ly từ Nhất ban nhẹ nhàng tuyên bố. Sự bình tĩnh trong giọng nói của cô ta cho thấy rõ ràng rằng Nhất ban không hề lo lắng về môn này. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ môn học nào, không dễ dàng nhường lại cho ai.

    "1300 điểm."

    Lâm Tích Tuyết từ Nhị ban không chút chần chừ, nâng giá cao hơn một chút. Cô ta có vẻ quyết tâm giành lấy môn này, dù không phải là mục tiêu chính của Nhị ban. Dù sao, không thể để Nhất ban dễ dàng chiếm lĩnh quá nhiều.

    Không ai trong Tam ban muốn thua cuộc, và Phó Thịnh tuyên bố: "1500 điểm."

    Khi mức giá này được đưa ra, cả hội trường như bùng nổ. Tứ ban không tham gia, tất cả đều im lặng, nhưng ánh mắt của Đàm Khiết không rời khỏi sân đấu giá.

    Phó hiệu trưởng tiếp tục bình tĩnh theo dõi: "1500 điểm.. Lần thứ nhất."

    Không ai lên tiếng nữa, ông ta tiếp tục hô lớn: "1500 điểm lần thứ hai."

    Có lẽ không ai còn giơ bảng nữa..

    "1500 điểm.. lần thứ ba, chốt!"

    Môn Hóa học thuộc về Tam ban với mức giá 1500 điểm.

    Tứ ban vẫn đứng im, Đàm Khiết không hề lộ vẻ thất vọng. Cậu ta biết rằng chiến lược lâu dài mới là thứ quyết định, những bước đi tiếp theo mới là điều quan trọng nhất.

    Phó hiệu trưởng cất tiếng thông báo: "Chỉ còn môn Vật lý và hiện tại thì Nhị ban chưa có môn nào cả nên Nhị ban phải chi ra 1500 điểm để mua môn bắt buộc này."

    Sau một chút căng thẳng, cuối cùng, họ đành phải mua môn học này mà không phải đối mặt với sự cạnh tranh gay gắt.

    Lúc này, hội trường lắng xuống, phiên đấu giá đầu tiên đã kết thúc. Các lớp học đều có những chiến lược khác nhau, với những kết quả có thể sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đua tổng thể.

    Mỗi lớp đều đã tạm thời phân chia được những môn học của mình, không khí căng thẳng vẫn chưa hề lắng xuống.

    Đàm Khiết nhìn vào bảng tổng kết, rồi quay sang nhìn những người trong lớp.

    Vậy là, mặc dù Tứ ban chỉ có thể giành được một môn theo kế hoạch đã định, nhưng họ vẫn có một kế hoạch rõ ràng cho những bước tiếp theo.
     
  5. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 14: Buổi đấu giá (Phần 5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi bảng chọn môn hiện lên trước mặt tôi một lần nữa, tôi không khỏi cảm thấy một chút thở phào nhẹ nhõm. Tất cả đã diễn ra đúng như kế hoạch của mình.

    Nhất ban, không có gì bất ngờ, đã chọn môn Chính trị với mức giá cao nhất, như mọi người đều biết, họ luôn muốn sở hữu những môn có giá trị chính trị cao.

    Nhị ban thì bắt buộc bỏ điểm ra mua môn Vật lý – một môn học khó và họ hình như chưa có chuẩn bị gì.

    Tam ban vốn là lớp có sự cạnh tranh mạnh mẽ với Tứ ban, đã giành được môn Hóa học mà họ rất tự tin.

    Và cuối cùng, Tứ ban – lớp của tôi – đã thành công trong việc chiếm lấy môn Toán, điều mà chúng tôi đã lên kế hoạch từ trước.

    Khi nhìn vào bảng này, tôi cảm nhận được sự hài lòng. Dù có vẻ như chúng tôi chỉ giành được môn Toán, nhưng trong sâu thẳm, tôi biết rằng đó là bước đi chiến lược. Môn Toán là một lựa chọn vững chắc cho Tứ ban, vì nó không chỉ dễ hiểu mà còn là một môn có giá trị cao trong đấu giá.

    Đàm Khiết và các bạn trong lớp nhìn tôi với ánh mắt tin tưởng. Cảm giác này không phải là sự tự mãn, mà là sự an tâm rằng chúng tôi đã đi đúng hướng. Một bước đi nhỏ hôm nay có thể là một bước tiến lớn trong tổng thể chiến lược dài hơi.

    Với 1500 điểm còn lại trong tài khoản đấu giá, tôi cảm thấy mình vẫn còn nhiều cơ hội để thay đổi tình thế trong những hiệp đấu tiếp theo. Bước đầu tiên đã thành công, nhưng còn nhiều thử thách phía trước.

    Chúng tôi đã có môn Toán, giờ là lúc chuẩn bị cho những bước đi tiếp theo.

    Khi phó hiệu trưởng tuyên bố bắt đầu phiên đấu giá thứ hai cho 4 môn còn lại, không khí trong hội trường càng trở nên căng thẳng hơn. Đàm Khiết nhìn vào bảng thông báo hiện lên trước mặt, nơi ghi rõ các môn còn lại: Văn, Sử, Địa và Anh. Những môn này có vẻ sẽ là những lựa chọn khó khăn, mỗi lớp đều có sự tính toán riêng để không bị đẩy vào tình thế bất lợi.

    Đàm Khiết đứng yên, không có biểu hiện lo lắng. Cậu ta không vội vã bơm thêm vốn vào tài khoản, dù Tứ ban hiện chỉ còn 1500 điểm vốn. Trong lòng cậu, có một sự bình tĩnh lạ thường. Đàm Khiết biết rằng, nếu bơm thêm vốn bây giờ, có thể sẽ dẫn đến sự mạo hiểm không cần thiết. Với số điểm còn lại, việc kiên nhẫn và chờ đợi là chiến lược tốt nhất. Cậu ta chỉ cần chọn ra những môn mà lớp mình có thể làm tốt nhất, tránh những môn cần phải "mua" bằng số điểm quá cao.

    Các lớp khác bắt đầu suy nghĩ liệu có nên bơm vốn hay không. Nhất ban và Nhị ban, vốn có điểm cao hơn, sẽ không ngần ngại bỏ thêm vốn để giành những môn mình cần. Nhưng Tứ ban lại khác. Chúng tôi không có đủ sự dư dả như họ, và nếu bơm vốn bây giờ, chắc chắn sẽ bị ép vào tình thế khó khăn.

    Lý Hạ Vân ở bên cạnh tôi vẫn tiếp tục lo lắng. Cô ấy nhìn vào bảng thông báo, rồi lại nhìn sang Đàm Khiết như muốn hỏi xem cậu ta có quyết định gì hay không. Nhưng Đàm Khiết vẫn im lặng, ánh mắt cậu ta đầy quyết tâm, như thể đã có một kế hoạch vững vàng trong đầu.

    Cuối cùng, khi đến lượt, Đàm Khiết chỉ cần một động tác nhẹ nhàng – nhấn nút không bơm thêm vốn. Tứ ban sẽ phải tiếp tục chiến đấu với những gì có sẵn, nhưng ít nhất chúng tôi không bị cuốn vào trò chơi điểm số ảo mà các lớp khác đang theo đuổi. Cảm giác bình tĩnh này khiến tôi có niềm tin rằng chúng tôi sẽ tìm được cách làm chủ được tình hình, mặc dù mọi thứ vẫn còn rất mơ hồ.

    Phó hiệu trưởng tiếp tục tuyên bố: "Môn thứ nhất ở phiên đấu giá thứ hai - Môn Văn."

    Lời của thầy vừa dứt, cả hội trường liền ầm ĩ lên. Môn Văn, một môn học không ai yêu thích, nhưng lại là môn có ảnh hưởng lớn đến kết quả học tập và điểm tổng kết của mỗi lớp. Đám đông trong hội trường lộ rõ vẻ chán chường, nhìn nhau như thể không ai muốn phải bận tâm về môn này.

    Ngô Từ Nhâm khinh miệt cười khẩy, đôi mắt lấp lánh sự chế nhạo:

    "Môn Văn à? Ai mà không ghét nó chứ?"

    Cậu ta khẽ nói, như thể đang tự đắc về việc lớp mình không phải đối mặt với môn học này. Đúng là môn Văn chưa bao giờ là sự lựa chọn sáng giá trong bất kỳ cuộc đấu giá nào. Môn học đòi hỏi học thuộc lòng, tư duy trừu tượng và khả năng viết bài dài dòng không phải là điều mà ai cũng yêu thích, nhất là với một lớp như Tứ ban.

    Nhưng lúc này, Lâm Tích Tuyết đại diện của Nhị ban, lại có vẻ rất quan tâm. Mặc dù môn này không phải là một sự lựa chọn hấp dẫn đối với lớp khác, nhưng với lớp Nhị ban, có thể đây lại là một lợi thế. Lâm Tích Tuyết vốn nổi tiếng với sự kiên trì và khả năng học tốt những môn xã hội, không khó để nhận ra rằng cô ấy thực sự yêu thích môn Văn. Tuy nhiên, dù sao đi nữa, vốn của Nhị ban hiện tại chỉ còn 1500 điểm, bọn họ chắc chắn sẽ nạp thêm vốn từ điểm lớp.

    Tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì, chỉ quan sát mọi diễn biến. Đàm Khiết cũng không có vẻ gì là lo lắng, ánh mắt cậu ấy vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

    Cả lớp Tứ ban đang tập trung vào tình hình trước mắt, không ai tỏ ra vội vàng hay hoảng hốt.

    Lâm Tích Tuyết của Nhị ban sẽ phải quyết định liệu có bơm vốn thêm vào để giành lấy môn này, hay liệu chúng tôi sẽ có cơ hội lựa chọn một môn khác ít tốn kém hơn.

    Tôi lặng lẽ quan sát từng bước đi của các lớp, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Sự lựa chọn môn Văn sẽ quyết định không chỉ về điểm số của lớp nào mà còn là chiến lược của mỗi lớp trong suốt cả kỳ đấu giá này. Mọi thứ đang dần đi đến thời khắc quan trọng.

    Cả hội trường lặng đi, không khí căng thẳng như thể có thể cắt được bằng dao. Mỗi lần mức giá được tăng lên, lại như một cú đấm mạnh mẽ vào sự yên bình của các lớp học còn lại. Môn Văn, một môn học mà ai cũng cho là không quan trọng, giờ đây lại trở thành đấu trường kịch tính đến thế.

    Lâm Tích Tuyết với ánh mắt không thể giấu nổi sự lo lắng, giơ bảng lên với mức giá 700 điểm, như một lời khởi đầu không mấy tự tin.

    Nhưng không ngờ, Tam ban ngay lập tức phản pháo, Phó Thịnh từ phía sau bước lên, cười khẩy và nâng giá:

    "900 điểm."

    Những tiếng xì xào vang lên khắp hội trường khi mọi người bắt đầu nhận ra rằng đây sẽ không phải là một cuộc đấu giá dễ dàng.

    Lâm Tích Tuyết nhìn Phó Thịnh, run rẩy, nhưng vẫn không chịu thua: "Không được giành với tôi."

    Cô ấy lên tiếng, giọng nói gấp gáp: "1200 điểm."

    Từng từ của Lâm Tích Tuyết vang lên rõ ràng, nhưng ngay lập tức, Tam ban lại tiếp tục nhấn mạnh giá của mình với một cú hích nữa: "1500 điểm."

    Những tiếng xì xào trong hội trường ngày càng lớn hơn, người người đều nhìn về phía Tam ban, với ánh mắt ngạc nhiên và một chút nể phục. Phó Thịnh mang vẻ mặt tự mãn, dường như đang nghĩ rằng môn Văn đã nằm trong tay mình.

    Nhưng chưa kịp vui mừng, Lâm Tích Tuyết lại hét lên: "2000 điểm!"

    Một mức giá mà không ai ngờ tới. Cả hội trường một lần nữa im bặt, sự căng thẳng không thể tả nổi.

    Những ánh mắt đầy sự kính nể đổ dồn về phía Nhị ban, khi mà họ quyết tâm không để Tam ban chiếm lợi thế quá lớn. Nhưng Tam ban, không chịu thua, vẫn tiếp tục đẩy giá lên: "2100 điểm!"

    Lâm Tích Tuyết đứng lặng, hơi thở nặng nề. Tất cả ánh mắt dồn vào cô, như thể muốn biết cô sẽ làm gì tiếp theo.

    Với vẻ mặt căng thẳng, Lâm Tích Tuyết lại kiên quyết nâng mức giá lên: "2150 điểm!"

    Sự im lặng bao trùm cả hội trường, những lời bàn tán nhỏ nhẹ vang lên nhưng không ai dám nói to. Tam ban bây giờ đang đắm chìm trong sự chiến thắng gần như chắc chắn, nhưng lại không thể bỏ qua.

    Đột ngột, Phó Thịnh từ Tam ban đẩy mạnh lần cuối cùng: "2300 điểm."

    Toàn bộ hội trường như nín thở, chỉ có tiếng tim đập trong không gian tĩnh lặng ấy. Và rồi, Lâm Tích Tuyết, nhìn như muốn vỡ ra từ bên trong, hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng: "2500 điểm.."

    Cả hội trường ngẩn người. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Nhị ban, ngạc nhiên, kính phục. Liệu đây là cái giá mà họ sẵn sàng trả để giành lấy môn Văn? Lý Hạ Vân từ phía dưới cũng nhìn lên với vẻ mặt lo lắng, nhưng lại không thể không thán phục khi thấy sự kiên quyết của Lâm Tích Tuyết.

    Chỉ còn một sự lựa chọn nữa.. Phó Thịnh liệu có thể chống đỡ nổi sự quyết tâm này của Nhị ban? Cả hội trường như đang đứng trên bờ vực của một cơn sóng dữ, không ai dám chắc kết quả cuối cùng.

    Lâm Tích Tuyết đứng đó, tay cầm bảng đấu giá run rẩy, vẻ mặt cô không còn giữ được sự kiên định vốn có. Cô hít thở mạnh, từng hơi thở gấp gáp vang lên giữa không gian tĩnh lặng của hội trường. Từng ngón tay thon dài của cô siết chặt bảng đấu giá, nhưng vẫn không thể che giấu được sự lo sợ đang lan dần trong lòng.

    Mặc dù cô cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể nhận ra rằng sự quyết tâm của cô đang dần tan biến dưới áp lực của mức giá ngày càng tăng. Cảm giác căng thẳng bao trùm lấy cô như một làn sóng dâng cao, khó thở, khó kiểm soát. Những ánh mắt của những người xung quanh khiến cô cảm thấy như mình đang đứng giữa trung tâm của một cơn bão, không thể thoát ra.

    Lâm Tích Tuyết cúi đầu, một làn sóng lo lắng chạy qua ánh mắt của cô, đôi môi mím chặt, cố gắng kiềm chế không để giọng nói của mình lạc đi. Cô đã quá mệt mỏi với những trận đấu giá này, với những sự lựa chọn không ngừng đè nặng lên vai mình. Một phần trong cô muốn buông xuôi, muốn đầu hàng, nhưng phần còn lại vẫn cố chấp bám lấy, không muốn bỏ cuộc.

    Đột nhiên, cô cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai mình. Cô ngẩng lên, thấy ánh mắt lo lắng của những người bạn, nhưng có lẽ không gì có thể giúp cô lúc này. Ánh sáng trong hội trường dường như trở nên mờ nhạt, âm thanh quanh cô trở nên xa vời, chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực.

    Lâm Tích Tuyết thở mạnh thêm lần nữa, nhưng lần này cô không thể giữ được bình tĩnh. Cô mím môi, tay siết chặt bảng đấu giá, cảm nhận sự run rẩy trong cơ thể. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đang dần vỡ vụn, từng khoảnh khắc cô cảm thấy như mình sắp gục ngã. Nhưng rồi, cô lại hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.

    Cả hội trường vẫn đang chờ đợi, từng giây phút trôi qua như kéo dài vô tận, khi cô cuối cùng phải đưa ra quyết định.
     
  6. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 15: Buổi đấu giá (Phần 6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Hạ Vân đứng bên cạnh tôi, đôi mắt mở to, đầy lo lắng và hoang mang. Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, dường như không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt:

    "Tớ.. tớ không nghĩ tình huống lại căng thẳng đến vậy." Cô nói nhỏ, giọng run rẩy: "Mọi thứ đang vượt quá sức chịu đựng của lớp mình rồi."

    Tôi chỉ khẽ gật đầu, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

    Lý Hạ Vân luôn là người dễ bị ảnh hưởng bởi sự lo âu, nhưng hôm nay, cô ấy rõ ràng đã bị đẩy đến giới hạn.

    Môn Văn đang dần trở thành một trận chiến không khoan nhượng, sự mệt mỏi đã bắt đầu hiện rõ trên mặt cô ấy.

    Ngô Từ Nhâm, người vốn luôn giữ thái độ điềm tĩnh và lạnh lùng, cũng không thể giữ được sự bình thản nữa. Cậu ta ngồi ở phía sau, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt thán phục:

    "Nhị ban dám chơi lớn thật." Cậu ta nói với một nụ cười mỉa mai: "Có vẻ như lớp đó không chịu thua, họ sẽ đẩy mọi thứ đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cả hội trường đang nín thở xem họ sẽ dừng lại ở đâu."

    Cái cách Ngô Từ Nhâm nói chuyện, dù có vẻ như đang chế giễu, nhưng thực chất lại đầy ẩn ý. Ngô Từ Nhâm luôn nhìn mọi thứ dưới góc độ lợi ích và sự toan tính, hôm nay, Ngô Từ Nhâm không thể không cảm thấy ngưỡng mộ trước sự quyết liệt của Nhị ban.

    Dù có chút khinh miệt, Ngô Từ Nhâm vẫn thừa nhận rằng mọi quyết định của Lâm Tích Tuyết và lớp Nhị ban đang đi đúng hướng, không hề tỏ ra yếu đuối hay do dự.

    "Tình huống này hay ho đây." Ngô Từ Nhâm tiếp tục, ánh mắt dừng lại ở bảng đấu giá: "Có lẽ mọi chuyện sẽ không dễ dàng như chúng ta nghĩ."

    Tôi lặng lẽ quan sát, không có phản ứng nào rõ rệt. Những lời của Lý Hạ Vân và Ngô Từ Nhâm chỉ như là một phần của bức tranh lớn, khi tôi nhìn vào diễn biến của cuộc đấu giá, tìm cách nhận diện các dấu hiệu sẽ quyết định kết quả cuối cùng. Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, và mọi quyết định, từng con số, đều mang một sức nặng đáng sợ.

    Phó hiệu trưởng nhìn quanh một vòng, rồi cầm micro lên, giọng ông vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh đầy căng thẳng.

    "2500 điểm, lần thứ ba, môn Văn thuộc về Nhị ban."

    Ông tuyên bố. Mỗi chữ ông nói ra như một cú đấm mạnh vào không khí, khiến không gian trong hội trường như bị nén lại trong khoảnh khắc.

    Cả hội trường lặng ngắt. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Lâm Tích Tuyết, người đại diện của Nhị ban, khi cô ta thở dài, đôi vai hơi còng xuống vì sức nặng của chiến thắng vừa giành được. Cảm giác nhẹ nhõm khi vượt qua giới hạn đã khiến cô ta không thể kiểm soát được cảm xúc, dù chiến thắng này thật sự không dễ dàng chút nào.

    Lý Hạ Vân đứng bên cạnh tôi, có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trong tâm trạng của cả lớp. Cô ấy không nói gì, chỉ im lặng nhìn lên sân khấu, nơi Lâm Tích Tuyết đang đứng, khuôn mặt cô ấy thoáng một chút mệt mỏi nhưng cũng có sự hãnh diện.

    "2500 điểm.. thật sự cao quá." Lý Hạ Vân thì thầm, giọng cô có chút sợ hãi.

    Ngô Từ Nhâm đứng gần đó, nét mặt của cậu ta không mấy thay đổi, nhưng tôi vẫn cảm thấy có một chút sự tán thưởng lẫn trong sự ngưỡng mộ:

    "Nhị ban thực sự đã đặt cược lớn. Không ai ngờ rằng họ sẽ chơi lớn đến vậy chứ." Cậu ta nói một cách bình thản, như thể đã nhìn ra một nước cờ trong trận đấu lớn này.

    Trong khi đó, tôi có thể thấy rõ ánh mắt căng thẳng của Đàm Khiết, cậu ấy vẫn giữ được sự điềm tĩnh, nhưng trong thâm tâm, tôi biết cậu ấy đang suy tính những bước tiếp theo. Cả lớp không dám bộc lộ sự lo lắng, nhưng ai cũng hiểu rằng với số điểm còn lại, chiến lược của Tứ ban sẽ phải thay đổi.

    "Vậy là Nhị ban đã sở hữu môn Văn." Phó hiệu trưởng tiếp tục, giọng ông nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc: "Giờ đây, chúng ta chuyển sang môn tiếp theo."

    Mọi người như đang chuẩn bị cho hiệp đấu tiếp theo, từng con mắt ánh lên sự chờ đợi, từng hơi thở trở nên nặng nề hơn. Mỗi bước đi, mỗi quyết định giờ đây đều trở thành yếu tố sống còn trong cuộc chiến đấu giá này. Môn học nào sẽ tiếp theo, và lớp nào sẽ là người tiếp tục "mua" với giá cao ngất ngưởng?

    Phó hiệu trưởng tiếp tục giọng điềm tĩnh của mình, nhưng lần này, không khí trong hội trường trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết: "Môn Sử – bắt đầu đấu giá."

    Cả hội trường lập tức lặng đi. Mọi người đều hướng sự chú ý về phía Nhất ban và Tam ban. Những con số được đưa ra, mỗi lần lại cao hơn, khiến không khí càng thêm phần nặng nề.

    Nhất ban, với đại diện là Chung Hiểu Ly, bắt đầu bằng 700 điểm, một con số không quá cao nhưng vẫn có sự tính toán. Họ rõ ràng không muốn để mình bị đẩy ra khỏi cuộc chơi. Tam ban, với Phó Thịnh đứng đầu, ngay lập tức đáp trả với 900 điểm, dường như không muốn mất cơ hội giành lấy môn học này.

    Nhất ban lại tiếp tục tăng giá, 1000 điểm, như một lời thách thức rõ ràng với Tam ban. Cả hai lớp đều đang tìm cách ép đối phương phải chịu thua. Nhưng Tam ban không hề dễ dàng khuất phục, ngay lập tức, 1200 điểm được đưa ra.

    Sự căng thẳng bắt đầu leo thang. Nhất ban không có ý định nhường bước, 1500 điểm vội vàng được tuyên bố. Mọi người có thể cảm nhận được sự quyết liệt trong từng con số được đưa ra.

    Tất cả mọi người trong hội trường đều đang giữ hơi thở, bởi họ hiểu rằng hai lớp này đang đứng trước một cuộc đối đầu không khoan nhượng. Và rồi, Tam ban lại không hề chùn bước.

    "1600 điểm."

    Phó Thịnh, đại diện của Tam ban, thản nhiên nói, nhưng ánh mắt của cậu ta ánh lên sự tự tin, gần như thách thức mọi người xung quanh.

    Cả hội trường xôn xao. Những con số tăng vọt này không chỉ là đấu giá, mà là một cuộc chiến thực sự. Nhất ban và Tam ban, cả hai đều muốn chiếm lấy môn Sử, nhưng một trong họ sẽ phải nhường bước. Và câu hỏi ai sẽ là người thắng cuộc giờ đây đang treo lơ lửng trong không khí, khiến mọi người không thể rời mắt khỏi màn hình.

    Tôi nhìn sang Đàm Khiết, khuôn mặt của cậu ấy vẫn bình thản, nhưng có thể nhận ra sự căng thẳng đang dâng lên. Nhất ban và Tam ban đều muốn chiến thắng, nhưng cuộc chiến này không phải chỉ là về điểm số mà còn về chiến lược, về cách thức đối phó với những đòn tấn công mà mỗi lớp đưa ra.

    Lý Hạ Vân ngồi bên cạnh tôi, không dám thở mạnh, ánh mắt cô ấy đầy lo lắng: "Liệu chúng ta có thể thắng nổi không?"

    Nghe thấy cô ấy thầm hỏi, tôi không thể trả lời ngay lúc này. Cuộc đấu giá chưa kết thúc, và mỗi lớp vẫn còn rất nhiều chiêu thức để sử dụng.

    Cả hội trường tiếp tục im lặng, chờ đợi bước tiếp theo trong trận đấu giá căng thẳng này.

    Chung Hiểu Ly từ Nhất ban không kiềm chế được nữa, giọng cô vang lên, sắc bén như dao cắt không khí:

    "1900 điểm? Phó Thịnh, cậu không nghĩ rằng mình quá đắt giá sao? Còn muốn đẩy giá lên đến mức nào nữa?"

    Phó Thịnh từ Tam ban đối diện chỉ mỉm cười, ánh mắt cậu ta đầy sự tự tin, không có chút sợ hãi nào.

    "Nếu đã bắt đầu, sao không tiếp tục? Môn Sử đâu có dễ dàng cho một lớp yếu như Nhất ban." Cậu ta trả lời lại bằng giọng lạnh lùng, nhưng lại đầy ẩn ý, như thể đang thách thức Chung Hiểu Ly.

    Mặc dù tiếng la hét của Chung Hiểu Ly vang lên trong không gian căng thẳng của hội trường, nhưng Phó Thịnh vẫn không một chút dao động. Tam ban đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc chiến này và không muốn để Nhất ban có cơ hội chiếm lĩnh môn học quan trọng như Sử.

    Chung Hiểu Ly không thể để đối thủ thách thức quá lâu:

    "1800 điểm!"

    Cô hét lớn, mắt không rời khỏi Phó Thịnh, như muốn xem phản ứng của đối thủ. Những con số đang dần lên cao, không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Cả hội trường đều im lặng, căng thẳng đợi sự thay đổi tiếp theo.

    Phó Thịnh chỉ cười khẩy một cách tự mãn, rồi nắm lấy cơ hội của mình:

    "2000 điểm."

    Cậu ta nói, không chút do dự, như thể sự chiến thắng đã nằm trong tay mình. Tam ban đã sẵn sàng cho cuộc chiến này và họ sẽ không để Nhất ban thắng một cách dễ dàng.

    Chung Hiểu Ly hít một hơi thật sâu, đôi mắt cô căng lên, dường như đã không còn cách nào để dừng lại:

    "2100 điểm!" Cô gằn từng chữ, giọng đầy tức giận nhưng vẫn rất kiên định.

    Cả hội trường giờ đây trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cuộc đấu giữa Nhất ban và Tam ban. Những con số cứ liên tiếp gia tăng, cho thấy mức độ căng thẳng của trận đấu đang đạt đến đỉnh điểm. Liệu lần này, Nhất ban có thể vượt qua Tam ban hay sẽ phải nhường bước?

    Phó Thịnh cười nhạt, lắc đầu một cái, rồi lập tức lên tiếng: "2200 điểm." Như một lời thách thức không hề né tránh.

    Cả hội trường rúng động, những tiếng xì xào vang lên khắp nơi. Cả hai lớp đang cạnh tranh một cách gay gắt, ai sẽ là người giành chiến thắng cuối cùng còn là một câu hỏi chưa có lời đáp.
     
  7. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 16: Buổi đấu giá (Phần 7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chung Hiểu Ly từ Nhất ban cuối cùng cắn răng, gằn từng chữ:

    "2300 điểm."

    Giọng nói có phần căng thẳng, nhưng vẫn không thể giấu nổi sự hài lòng khi nhìn về phía Phó Thịnh, người đại diện của Tam ban. Lúc này, Phó Thịnh chỉ cười nhạt, đôi mắt lấp lánh ánh mắt chiến thắng, nhưng không phải là người chiến thắng.

    "Chịu thua thôi." Phó Thịnh nói, giọng điềm đạm nhưng cũng không thiếu phần hài lòng vì đã chiến đấu hết sức.

    Với mức giá cuối cùng là 2300 điểm, Nhất ban đã chính thức sở hữu môn Sử.

    Một chiến thắng đáng gờm, nhưng điều tôi quan tâm hơn cả là cách mà họ đã chuẩn bị cho chiến lược của mình. Môn Sử và Chính trị, khi đặt cùng nhau, trở thành một cặp môn học không thể tách rời trong kỳ kiểm tra lần này.

    Điều này không phải là ngẫu nhiên.

    Tôi thầm nghĩ, việc Nhất ban có được cả Sử và Chính trị không phải là một sự tình cờ. Đây rõ ràng là một bước đi có chủ đích, là sự chuẩn bị từ trước, một chiến lược vững vàng đã được lên kế hoạch. Chính trị và Sử không chỉ là những môn xã hội dễ kiểm soát trong các cuộc đấu giá, mà còn dễ dàng tạo ra sự áp đảo về điểm số sau này. Các lớp khác sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi đối đầu với Nhất ban ở những môn này.

    Tôi quay đầu nhìn Đàm Khiết, ánh mắt của cậu ấy không giấu nổi sự căng thẳng. Tuy nhiên, Đàm Khiết vẫn giữ vững phong thái điềm tĩnh, dường như cậu ấy đã lường trước được điều này từ lâu. Tứ ban, dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng tình hình hiện tại lại đang rất căng thẳng.

    Lý Hạ Vân ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt lo lắng, tiếp tục nhìn về phía các lớp đang đấu giá. Cô ấy thì thầm: "Nếu không có Tiếng Anh, chúng ta sẽ phải đối mặt với một bất lợi lớn."

    Tôi gật đầu, nhưng lại không thể rời mắt khỏi màn đấu giá tiếp theo.

    Chung Hiểu Ly và Phó Thịnh đều nhìn nhau một cách đầy thách thức, nhưng tôi hiểu rằng, trong khoảnh khắc này, Nhất ban đã có một chiến thắng quan trọng.

    Mọi thứ vẫn chưa ngã ngũ, nhưng tôi biết một điều chắc chắn: Nhất ban đã chiến thắng trong cuộc đấu giá môn Sử, và giờ, họ có thể tiếp tục với chiến lược của mình. Còn chúng tôi, Tứ ban, sẽ phải chuẩn bị để giành lấy cơ hội cuối cùng.

    Môn tiếp theo là môn Địa lý, Tam ban là lớp đầu tiên ra giá, Phó Thịnh không chút do dự, lên tiếng: "600 điểm."

    Cả hội trường bỗng im bặt. Các lớp khác, từ Nhất ban đến Tứ ban, đều không ra giá ngay lập tức. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Phó Thịnh và đội ngũ của Tam ban. Mặc dù giá ban đầu rất thấp, nhưng chẳng ai có thể hiểu tại sao Tam ban lại chọn cách ra giá mà không chờ đợi đối thủ.

    Phó hiệu trưởng nhìn vào bảng đấu giá, nghiêm nghị thông báo: "600 điểm lần thứ nhất, 600 điểm lần thứ hai, 600 điểm lần thứ ba.."

    Không ai phản ứng. Hội trường hoàn toàn tĩnh lặng, như thể mọi người đều không thể tin vào những gì đang diễn ra. Tam ban mua môn Địa lý với giá cực kỳ thấp. Mọi người đều sửng sốt và không thể hiểu nổi quyết định này.

    Phó Thịnh quay sang nhìn Đàm Khiết, vẻ mặt ngập tràn sự bối rối và khó chịu. Cậu ta cố gắng che giấu sự bất mãn, nhưng tôi có thể thấy được sự căng thẳng trong từng cử chỉ của cậu ta. Tất cả đều biết rằng, Tam ban vừa quyết định mua một môn với giá quá rẻ, một động thái mà có thể khiến họ chịu thiệt thòi trong kỳ kiểm tra tiếp theo. Nhưng tại sao lại có sự lựa chọn kỳ lạ này?

    Tôi im lặng quan sát, không hề thay đổi vẻ mặt. Trong lòng, tôi đã đoán được chiến lược của mình đã phát huy tác dụng. Việc Tam ban mua môn Địa lý với giá thấp có thể khiến họ rơi vào tình thế bất lợi trong các phiên đấu giá tiếp theo. Dẫu sao, trong cuộc chơi này, điểm số quan trọng hơn cả, tôi không thể để Tam ban lơ là hoặc tự mãn với những thắng lợi nhỏ lẻ.

    Phó Thịnh không thể che giấu được sự bực tức. Cậu ta quay lại nhìn Đàm Khiết, ánh mắt chứa đầy sự giận dữ, như thể cậu ta đã bị lừa. Cậu ta đã bị "mắc bẫy" trong một cuộc đấu giá mà chính bản thân cậu cũng không lường trước được.

    Tôi chỉ lặng lẽ quan sát, biết rằng chỉ cần giữ vững sự bình tĩnh và đi theo chiến lược đã vạch sẵn, tất cả sẽ ổn. Tam ban sẽ không nhận ra sự tính toán của tôi cho đến khi mọi thứ đã quá muộn.

    Phó hiệu trưởng cất giọng tuyên bố: "Môn cuối cùng – Tiếng Anh. Tứ ban bắt buộc mua với giá 1500 điểm."

    Cả hội trường im lặng trong giây lát, rồi những ánh mắt hướng về phía Tứ ban. Nhưng thay vì một không khí căng thẳng, Tứ ban lại vỡ òa trong niềm vui. Đàm Khiết đứng dậy, vỗ tay khích lệ các bạn trong lớp, vẻ mặt nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi gánh nặng.

    Mọi người trong lớp vui mừng vì cuối cùng cũng có được một môn học dễ thở theo như kế hoạch từ đầu, quan trọng nhất, họ không phải đổ quá nhiều điểm lớp cho nó.

    Mặc dù mọi lớp đều nhìn thấy sự hạnh phúc của Tứ ban, nhưng bên trong, họ vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm. Môn tiếng Anh có thể là lựa chọn tốt nhất, nhưng với 1500 điểm, ít nhất họ cũng có cơ hội để bảo vệ thành tích mà không gặp phải những rủi ro quá lớn.

    Tứ ban nhanh chóng nạp điểm, trong khi Phó Thịnh và các lớp khác dường như có phần bất mãn, nhưng cuối cùng họ cũng đành chịu thua.

    Cuối cùng, Phó hiệu trưởng tuyên bố: "Tứ ban sở hữu môn Tiếng Anh với giá 1500 điểm, cuộc đấu giá kết thúc."

    Phó hiệu trưởng tiếp tục, giọng ông nghiêm túc, không còn chút vui vẻ nào như khi bắt đầu phiên đấu giá: "Đừng vội mừng, các em. Giai đoạn tiếp theo mới là phần quan trọng. Mỗi lớp sẽ phải tham gia vào một kỳ kiểm tra dành riêng cho hai môn mà các em đã chọn được. Đây chính là lúc các em thể hiện khả năng thực sự của mình."

    Ông dừng lại, ánh mắt quét qua từng lớp, dừng lại một chút trên các đại diện của Tứ ban:

    "Nhất ban, các em sẽ phải làm đề kiểm tra môn Sử và Chính trị. Nhị ban là Văn và Lý. Tam ban là Địa và Hóa. Tứ ban là môn Toán và Tiếng Anh."

    Một sự im lặng lạ lùng bao trùm khắp hội trường khi những lời nói của phó hiệu trưởng tiếp tục vang vọng trong không gian.

    "Điều quan trọng cần lưu ý là số điểm các em nạp vào cho môn học nào còn lại sẽ không được bảo lưu, mà trở thành 0. Số điểm hiện tại của các em sẽ được tính vào tổng điểm sau kỳ kiểm tra."

    Nhất ban, hiện tại có 1300 điểm; Nhị ban, 1150 điểm; Tam ban, 1000 điểm; Tứ ban, 900 điểm.

    Nhưng đừng vội nghĩ rằng điểm hiện tại là tất cả. Sau kỳ kiểm tra, chúng tôi sẽ phải dựa vào điểm trung bình của cả hai môn đã chọn để xác định hạng lớp và nhận thưởng tương ứng. Chế độ thưởng đã được chủ nhiệm phổ biến trước đó.

    Lúc này, mọi người trong hội trường bắt đầu nín thở, lo lắng về kỳ kiểm tra sắp tới. Các lớp nhìn nhau đầy căng thẳng. Những bước đi tiếp theo sẽ quyết định ai là người chiến thắng và ai sẽ phải nhận thất bại. Phó hiệu trưởng lại một lần nữa nhìn về phía các lớp, vẻ mặt không hề có chút khoan nhượng nào.

    "Vậy nên, các em đừng lơ là. Đây là lúc để các em thể hiện sự thực sự tài năng của mình. Kỳ kiểm tra sẽ bắt đầu vào ngày 22 tháng 8 sau khi phiên đấu giá kết thúc. Chúc các em may mắn."
     
  8. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 17: Buổi đấu giá (Phần 8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàm Khiết đang ngồi ở trong lớp, tay lướt qua sách vở, cố gắng tính toán lại những gì đã xảy ra trong cuộc đấu giá căng thẳng vừa qua. Cả lớp vẫn đang trong trạng thái im lặng, mọi người đều không khỏi lo lắng về giai đoạn tiếp theo – kỳ kiểm tra môn học.

    Đúng lúc đó, Đỗ Anh Kỳ, Lập Minh Triết và Lý Hạ Vân, bước vào phòng học của Tứ ban, tạo nên một không khí dày đặc căng thẳng.

    Đỗ Anh Kỳ đi đầu, ánh mắt sáng rực và nụ cười đầy tự tin. Cô ta nhìn Đàm Khiết, rồi không kiềm chế được sự ngưỡng mộ của mình:

    "Cậu thật là thông minh, Đàm Khiết. Bằng cách nào đó, Tứ ban đã giành được môn Toán và Tiếng Anh mà không phải tốn quá nhiều điểm. Không phải ai cũng có thể làm được như vậy."

    Lập Minh Triết là một chàng trai với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng tinh tế, cũng gật đầu tán thưởng:

    "Thật không ngờ, cậu lại có thể nghĩ đến cách xử lý thông minh đến vậy. Cứ tưởng môn Toán sẽ là một cuộc chiến kéo dài, nhưng giờ thì mọi thứ đã rõ ràng."

    Cậu ta ngồi xuống ghế đối diện với Đàm Khiết, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không giấu nổi sự kính trọng.

    Lý Hạ Vân thì cười nhẹ, ánh mắt đầy khích lệ: "Chúng tớ đều nghĩ rằng cậu sẽ là người có thể đưa Tứ ban vượt qua thử thách này. Cậu đã làm quá tốt rồi."

    Mặc dù ba người này đến không phải để làm phiền Đàm Khiết mà chỉ muốn thể hiện sự ngưỡng mộ, nhưng trong lòng Đàm Khiết lại không khỏi cảm thấy một chút lo lắng. Cậu biết, mọi sự tính toán đều phải có cái giá của nó, những môn học khó khăn phía trước mới là thử thách thực sự. Tuy nhiên, với lời khen của các bạn cùng lớp, Đàm Khiết cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

    "Đúng là các cậu đã giúp tôi khá nhiều trong việc đánh giá tình hình đấu giá, nhưng kỳ kiểm tra mới là vấn đề lớn. Không chỉ có mỗi việc đấu giá là quan trọng, mà chúng ta còn phải chứng minh khả năng thực sự của mình với điểm số."

    Đỗ Anh Kỳ và Lập Minh Triết không nói gì, nhưng đều gật đầu đồng ý. Họ hiểu rõ rằng chiến thắng trong đấu giá không có nghĩa là dễ dàng giành phần thắng trong kỳ kiểm tra sắp tới. Đàm Khiết vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, dù trong lòng cậu đang sôi sục những suy nghĩ về những kế hoạch tiếp theo.

    Lý Hạ Vân thở dài, không quên thêm một câu: "Còn một điều nữa, Đàm Khiết. Sau cuộc đấu giá này, chúng tớ nghĩ rằng Tứ ban sẽ là đối thủ lớn nhất của Nhất ban trong kỳ thi tới. Không chỉ là môn học, mà là cách chúng ta tiếp cận vấn đề."

    Đàm Khiết chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

    Chuyện này phải hồi tưởng lại vào ba ngày trước, ở trên sân thượng nơi mà tôi và Đàm Khiết cùng nhau lên kế hoạch cho buổi đấu giá..

    Đàm Khiết đứng trước mặt tôi, ánh mắt sắc bén và đầy chất vấn. Cậu ấy hít một hơi dài, như thể đang cố gắng để tiêu hóa những gì tôi đã nói. Cảnh vật xung quanh chúng tôi yên tĩnh đến lạ, nhưng không khí trong lòng tôi lại ngột ngạt. Những tính toán của tôi trước đó giờ đã đến lúc được giải thích. Cậu ấy có quyền được biết, nhưng liệu cậu ấy có hiểu được lý do tôi làm mọi chuyện theo cách này?

    Tôi bắt đầu nói, giọng tôi bình tĩnh đến kỳ lạ:

    "Mọi thứ đã bắt đầu từ khi tôi phát hiện ra Lưu Đức Lâm có giao dịch với Tam ban. Cậu ta có trong tay túi cần sa có lẽ mua từ" chợ đen "và tôi biết nếu không hành động ngay, tình thế sẽ khó kiểm soát. Thế nên tôi đã cố ý lấy đổi đi túi cần sa của cậu ta. Đó là bước đầu tiên trong kế hoạch."

    Đàm Khiết khẽ nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ không rời khỏi tôi: "Vậy rồi sao?"

    "Tôi đã đe dọa Lưu Đức Lâm." Tôi tiếp tục: "Nói với cậu ta rằng nếu không cầm túi cần sa mà tôi đã tráo cho cậu ta đến gặp Phó Thịnh và phải nói ra kế hoạch thật sự của Tứ ban, tôi sẽ đưa chứng cứ lên ban giám hiệu và khiến cậu ta bị đuổi học. Với một người như Lưu Đức Lâm, đây là cách duy nhất để ép cậu ta làm theo. Và đương nhiên, cậu ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý."

    Tôi ngừng lại một lúc, cảm nhận ánh mắt của Đàm Khiết đang dò xét từng lời tôi nói. Cậu ấy không nói gì, chỉ lắng nghe:

    "Sau đó, Lưu Đức Lâm đi giao túi đồ cho Phó Thịnh như lịch giao dịch của hai người bọn họ, nhưng khi Phó Thịnh không thấy cần sa đâu, cậu ta đã tức giận và đánh Lưu Đức Lâm thảm hại. Nhưng đó chỉ là phần nhỏ của kế hoạch."

    "Tôi không để cơ hội này trôi qua." Tôi tiếp tục: "Trong lúc Lưu Đức Lâm bị đánh, tôi cố ý quay lại cảnh đó, để sau này có thể đe dọa Phó Thịnh. Tôi biết rõ rằng, nếu có chứng cứ về vụ ẩu đả này, Phó Thịnh sẽ bị kỷ luật, thậm chí có thể bị đuổi học. Đó là một chiêu bài cần thiết để khiến cậu ta không dám làm gì quá đáng."

    Tôi nhìn Đàm Khiết một cách bình thản, khiến cho cậu ta xem tôi như một con quái vật lợi dụng tình cảnh khốn khổ của người khác để làm bước đệm cho mình. Cậu ta liếc sang tôi muốn từ chối hợp tác. Tôi bắt đầu nói rõ hơn:

    "Cậu thấy đó, Tam ban đã lợi dụng thành viên trong lớp mình, thì chúng ta phải lợi dụng lại bọn họ thôi. Cậu không muốn đánh bại Nhất ban thì coi như tôi chưa nói gì cả."

    Không đợi cậu ấy lên tiếng, tôi đã quay lưng đi. Thế nhưng, Đàm Khiết hiếu thắng kia đã cắn răng đồng ý: "Được rồi, kế hoạch như thế nào?"

    Tôi nhìn Đàm Khiết, ánh nắng hoàng hôn phản chiếu lên khuôn mặt lạnh ngắt kia, tôi lại cảm thấy nó đẹp vô cùng.

    Sau đó, tôi cùng Đàm Khiết đã đi gặp Phó Thịnh ở hộp đêm, nơi chúng tôi có thể trao đổi mà không bị ai phát hiện.

    Đàm Khiết đưa cho hắn chứng cứ về vụ đánh nhau, đổi lại, cậu ta yêu cầu hắn phải nâng giá trong buổi đấu giá lên, nhất là trong phiên đấu giá môn học xuất hiện ở lúc đầu tiên. Sau đó, cứ để hắn đối đầu trực tiếp với Nhất ban và Nhị ban, ép họ phải trích ra một số điểm khổng lồ, vượt quá mức họ có thể kiểm soát.

    Phó Thịnh im lặng, vẻ mặt có phần khó chịu, nhưng Đàm Khiết vẫn tiếp tục:

    "Cuối cùng, tôi cảnh báo cậu, Lưu Đức Lâm vẫn giữ chứng cứ về giao dịch cần sa và vết thương do bị đánh. Lưu Đức Lâm có thể sẽ dùng nó để tố cáo cậu với hiệu trưởng, nếu vậy, cậu sẽ rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm. Nhưng tôi cũng không quên nói thêm rằng, Lưu Đức Lâm là người dối trá, cậu sẽ bị lừa nếu không thận trọng. Tôi gợi ý cho cậu.. rót thêm vốn vào, 1000 điểm, nâng tổng số vốn lên 4000 điểm."

    Phó Thịnh nhìn chúng tôi một cách khó hiểu, đôi mắt: "Tại sao?"

    "Đây là cuộc giao dịch, Phó Thịnh, và cuộc giao dịch này đây, cậu không có quyền từ chối." Tôi nhấp môi vào ly rượu đỏ rồi nói.

    Phó Thịnh tiếp tục: "Các người không phải muốn có môn Toán và Tiếng Anh sao? Chúng ta đều không biết thứ tự ra môn nào mà."

    "Đó không có gì là quan trọng cả, chỉ cần xuất hiện môn Toán hoặc Tiếng Anh ở những lượt đầu, cậu chính là bước đệm nâng giá lên để hai lớp kia không thể nào gây cản trở và Tứ ban sẽ là người ra giá cuối cùng. Đơn giản, cậu chỉ cần kèm Nhất ban lại thôi, Nhị ban thì chẳng có quan tâm tới hai môn này đâu. Cuối cùng, ngoài môn Toán và Tiếng Anh ra, những môn khác chúng tôi cũng cần cậu nâng giá tiếp lên để hai lớp đó bắt buộc phải trích điểm cao mua nó. Cậu xem, nếu như vậy thì cậu sẽ không bị thiệt thòi gì mà, đúng không? Ngược lại hai lớp kia sẽ mất gần nửa số điểm." Đàm Khiết giải thích.

    Phó Thịnh vẫn còn suy nghĩ về gì đó.

    Đàm Khiết nhìn tôi rồi nói: "Đấu giá này chẳng qua là cái trò trẻ con thôi, Nhất ban và Nhị ban đang có hơn 2000 điểm thì sẽ không muốn bơm vốn vào đâu. Trường cấp cho 3000 điểm thì cứ dựa vào số đó mà ra giá, bọn tôi chỉ cần hai lớp đó phải đầu tư tầm hơn 1000 điểm, thử nghĩ xem, nếu như điểm được x2, x3 thì bọn họ sẽ lỗ, còn nếu giữ nguyên 2000 điểm không phải tháng sau sẽ lên đến 6000 điểm sao?"

    Phó Thịnh gật đầu: "Được, tôi chẳng quan tâm đến chuyện Nhất ban hay Nhị ban, tôi sẽ đồng ý nhưng phải đưa bằng chứng ra cho tôi và tôi muốn nó biến mất vĩnh viễn."

    Đàm Khiết đẩy điện thoại của tôi qua cho Phó Thịnh:

    "Thành giao."
     
  9. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 18: Nam chủ xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới không khí căng thẳng của phòng học, ánh sáng từ những bóng đèn huỳnh quang trắng nhạt chiếu xuống các bàn học xếp ngay ngắn. Tiếng bút viết sột soạt xen lẫn tiếng lật trang giấy vang lên đều đặn, thỉnh thoảng lại có tiếng thở dài của ai đó khi gặp phải câu hỏi khó.

    Tứ ban – lớp học bị mỉa mai là "phế vật" của trường – giờ đây đang cố gắng vươn lên. Đàm Khiết với vai trò là lãnh đạo Tứ ban, đang cầm bảng điểm tổng kết trên tay, đôi mắt lạnh lùng nhưng sáng rực lên chút tự hào khi thống kê rằng điểm trung bình Toán là 7.6 và Tiếng Anh là 8.

    Những con số này, dù chưa phải là xuất sắc so với các lớp khác, nhưng đối với Tứ ban, đó là cả một bước tiến vượt bậc, là kết quả của những ngày tháng nỗ lực không ngừng.

    Lưu Đức Lâm ngồi ở góc phòng với cánh tay quấn băng, trông có vẻ mệt mỏi. Dù vừa trở lại sau trận đụng độ với Tam ban, cậu vẫn cố gắng ngồi ngay ngắn, tập trung làm bài, dường như không muốn để bất kỳ ai nhận ra sự yếu đuối của mình.

    Tôi nhìn cậu ta, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời đe dọa lạnh lùng mà tôi đã nói: "Đừng hé môi với ai về chuyện này, nếu không, cậu biết hậu quả rồi đấy."

    Lưu Đức Lâm khẽ liếc tôi một cái, ánh mắt đầy do dự và bất mãn, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu tiếp tục làm bài.

    Tôi biết cậu ta sẽ không ưa tôi, nhưng tôi không quan tâm. Điều quan trọng là kế hoạch đấu giá môn học vừa qua đã thành công nhờ sự trợ giúp từ Tam ban, tôi không để ai làm hỏng kết quả đó.

    Ở bàn giáo viên, Đàm Khiết đang chăm chú sửa bài cho từng học sinh. Cậu ta lạnh lùng nhưng lại có một sự kiên nhẫn kỳ lạ. Mỗi khi ai đó đưa bài lên nhờ xem lại, Đàm Khiết không chỉ sửa lỗi mà còn cẩn thận giải thích từng chi tiết, từ cách sử dụng từ trong bài Tiếng Anh đến cách trình bày các bước giải Toán. Có lẽ đó là lý do dù tính cách khó gần, cậu vẫn được cả lớp ngầm tôn trọng.

    Tôi không thể không thừa nhận, Đàm Khiết chính là trụ cột quan trọng trong quá trình thay đổi của Tứ ban.

    Dù không khí lớp học đã dần tốt lên, nhưng tôi biết, phía trước vẫn còn rất nhiều khó khăn. Tứ ban không thể từ "phế vật" mà ngay lập tức trở thành lớp giỏi nhất. Nhưng những gương mặt đang cố gắng ở đây, từ Đàm Khiết nghiêm túc đến Lưu Đức Lâm im lặng chịu đựng, khiến tôi nhận ra một điều: Tứ ban, với tất cả những khuyết điểm của mình, đang từng bước thay đổi.

    Một ngày đẹp trời, ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua những tán cây xanh, tôi cùng cậu bạn cùng bàn – Đàm Khiết – bước chân vào nhà ăn của trường.

    Tiếng ồn ào của học sinh vang lên khắp nơi: Tiếng kéo ghế, tiếng bước chân vội vã, tiếng gọi món ăn chen lẫn tiếng cười nói rôm rả.

    Tôi cầm khay thức ăn đơn giản – một phần cơm và ít rau xào, trong khi Đàm Khiết chọn món mỳ với súp nóng hổi. Chúng tôi chọn một bàn nhỏ gần cửa sổ, nơi có ánh sáng tự nhiên và gió nhẹ thổi qua, mang lại cảm giác thư thái sau một buổi học dài.

    "Về đề kiểm tra Toán, tôi nghĩ những câu cuối cùng chắc khó nhằn lắm nhỉ?" Tôi hỏi, cố gắng bắt chuyện khi cả hai bắt đầu bữa ăn.

    Đàm Khiết không ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn dán vào tô mỳ trước mặt: "Không khó, nhưng cách giải thì hơi phức tạp. Nếu suy nghĩ kỹ, có thể làm được. Còn cậu, những câu đó ổn chứ?"

    Tôi nhún vai: "Ổn thì không dám nhận. Chỉ hy vọng làm đúng được phần nào thì phần ấy thôi. Còn môn Anh, nghe nói lớp mình làm khá tốt đấy."

    Lúc này, Đàm Khiết ngẩng lên, đôi mắt sắc bén ánh lên sự nghiêm túc thường thấy: "Đúng là tốt hơn trước, nhưng nếu muốn vươn lên hạng nhì toàn khối, hoặc thậm chí là hạng nhất, lớp mình phải đạt trung bình 8 điểm trở lên cho tất cả các môn. Điều đó không dễ đâu."

    Tôi cắn một miếng cơm, vừa nhai vừa suy nghĩ về lời nói của cậu ấy: "Đạt trung bình 8 trở lên không phải chuyện đơn giản, đặc biệt là với Tứ ban. Nhưng ít nhất bây giờ mọi người đang cố gắng hơn, phải không?"

    "Đúng. Nhưng cố gắng thôi chưa đủ." Đàm Khiết đáp, đặt đũa xuống và nhìn tôi chăm chú: "Phải có chiến lược cụ thể, phân bổ thời gian học tập hợp lý. Môn Toán và Tiếng Anh là hai môn quan trọng nhất để kéo điểm trung bình của lớp. Cậu có để ý không, lớp mình chỉ toàn giỏi một trong hai môn, rất ít người giỏi cả hai."

    Tôi gật đầu đồng tình: "Đúng vậy. Tôi cũng đang cố gắng cải thiện Tiếng Anh đây."

    Đàm Khiết khẽ nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì đó: "Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp. Luyện thêm sau giờ học, mỗi tuần một buổi."

    Lời đề nghị bất ngờ của Đàm Khiết khiến tôi ngạc nhiên, nhưng cũng có phần phấn khích. Cậu ấy, người luôn lạnh lùng và ít nói, nay lại chủ động đưa ra lời đề nghị hợp tác.

    "Được thôi."

    Đàm Khiết nhếch môi, nửa như cười nửa như không: "Một mình thì không làm được gì cả. Nếu muốn thay đổi, cần cả tập thể cùng cố gắng. Tôi chỉ là người thúc đẩy, còn kết quả thế nào, phụ thuộc vào tất cả mọi người."

    Tôi nhìn cậu bạn cùng bàn, chợt nhận ra một điều: Đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, Đàm Khiết thực chất rất quan tâm đến tập thể này. Có lẽ chính vì vậy, cậu ấy mới trở thành trung tâm và điểm tựa cho Tứ ban, lớp học từng bị xem là "phế vật." Tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ăn tiếp phần cơm của mình, cảm nhận niềm hy vọng le lói mà Đàm Khiết đang gieo mầm trong lòng mỗi thành viên của lớp.

    * * *

    Nhất ban..

    Trương Nhất Nam đứng trên ban công tầng hai, ánh nắng chiều tà rọi xuống mái tóc đen của hắn, ánh lên một màu sáng lạnh lẽo. Tay hắn nhàn nhã bỏ vào túi quần, điếu thuốc kẹp hờ trên đầu ngón tay. Một làn khói trắng bay lên, hòa vào không khí.

    Đám nam sinh Nhất ban đứng bên cạnh, ánh mắt dè dặt, cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào người đứng trước mặt.

    Trương Nhất Nam là ai?

    Hắn là nam chủ của thế giới tiểu thuyết này, là con cưng của tác giả, một kẻ mang bàn tay vàng có thể đánh đâu thắng đó, không gì không đạt được. Hắn là trung tâm của Nhất ban – lớp học danh giá nhất, nơi quy tụ những thiên tài và con nhà quyền thế. Nhưng lúc này, khuôn mặt điển trai ấy lại nhuốm một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, khiến không khí xung quanh như đóng băng.

    Hắn thở ra một hơi khói, ánh mắt sắc bén lia qua từng người, giọng nói trầm thấp đầy uy quyền vang lên:

    "Đấu giá? Các người lấy được môn Sử và Chính Trị, còn phải mất một nửa số điểm tích lũy của lớp. Não các người là bã đậu cả sao? Ai cho phép các người quyết định như vậy mà không báo với tôi trước?"

    Đám nam sinh cúi đầu, không ai dám trả lời, chỉ có Chung Hiểu Ly – lớp phó – run rẩy bước lên, cố gắng giữ bình tĩnh để giải thích:

    "Nhất Nam.. Hai môn đó.. rất khó để đấu giá. Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi. Cậu nói sẽ giao quyền quyết định cho bọn mình, vì thế bọn mình nghĩ.."

    "Im miệng!"

    Trương Nhất Nam cắt ngang, giọng nói lạnh lẽo như băng giá. Hắn nhấc chân, bước lên một bước, ánh mắt hờ hững nhưng ẩn chứa tia giận dữ bùng cháy:

    "Tôi giao quyền quyết định không có nghĩa là các người được phép hành động ngu ngốc như vậy. Môn Toán và Lý đâu? Sao không đấu giá hai môn đó? Đây là Nhất ban, không phải chỗ cho những kẻ vô dụng lấy mấy môn vớ vẩn để làm trò hề."

    Chung Hiểu Ly cúi đầu thấp hơn, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe rõ: "Nhất Nam, hai môn đó thật sự rất khó, bọn mình không thông minh như cậu. Với lại, đa số học sinh trong Nhất ban đều có xuất thân từ các gia đình chính trị, đấu giá môn Sử và Chính Trị sẽ giúp chúng ta dễ dàng đạt điểm cao. Đây là cách tốt nhất để giữ vững vị trí của Nhất ban."

    Trương Nhất Nam nheo mắt, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo. Hắn nhếch môi, cười nhạt một tiếng đầy chế nhạo: "Giữ vững vị trí? Các người nghĩ đây là trò chơi sao? Lợi thế xuất thân thì làm được gì? Nếu không có thực lực, ngay cả vị trí hạng nhất cũng chẳng giữ được lâu. Đấu giá môn dễ để lấy điểm cao? Các người đang làm tôi mất mặt đấy."

    Hắn dụi điếu thuốc vào lan can ban công, ánh mắt sắc như dao lia qua đám học sinh đang run rẩy trước mặt: "Nghe cho rõ đây. Từ giờ trở đi, bất kỳ quyết định nào liên quan đến thi cử, đều phải thông qua tôi. Không một ai được phép tự ý hành động, hiểu chưa?"

    "Hiểu rồi, Nhất Nam.." Cả đám đồng thanh, giọng nói run rẩy.

    Nhìn bộ dạng sợ sệt của bọn họ, Trương Nhất Nam chợt thấy buồn cười. Đám người này, không ai trong số họ có thể khiến hắn tin tưởng hoàn toàn. Nhất ban tuy mạnh, nhưng chỉ mạnh vì có hắn đứng đầu. Một ngày nào đó, nếu hắn không còn ở đây, liệu bọn họ có đủ sức để duy trì vị thế của Nhất ban?

    Hắn quay người, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra xa. Chiều tà nhuộm đỏ cả sân trường, nhưng lòng hắn lại lạnh lẽo như băng.

    "Nhất ban chỉ cần những kẻ mạnh. Nếu ai không đủ khả năng, tự mình rời đi đi." Giọng nói của hắn, dù nhẹ nhưng lại tựa như lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng mỗi người.

    Không ai dám nói thêm điều gì, chỉ có tiếng bước chân rời đi của Trương Nhất Nam vang vọng giữa không gian im lặng đến ngột ngạt.
     
  10. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 19: Đối đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh hoàng hôn nhuộm một sắc cam nhạt lên khuôn viên trường, kéo dài những bóng cây thành những hình thù kỳ quái. Tôi bước qua con đường rải sỏi dẫn ra sân bóng, tâm trí vẫn còn vương vấn mấy bài kiểm tra của Tứ ban.

    Bỗng, một mùi thuốc lá thoang thoảng lướt qua khiến tôi bất giác dừng lại. Quay sang, tôi nhìn thấy một dáng người cao lớn tựa vào lan can gần đó, điếu thuốc hờ hững trên tay.

    Đó là Trương Nhất Nam.

    Ánh sáng cuối ngày chiếu lên khuôn mặt hoàn hảo của hắn, làm nổi bật đôi mắt sắc bén, sống mũi cao và đường nét lạnh lùng đến mức khiến người khác cảm thấy áp lực chỉ với một cái nhìn.

    Tôi nhận ra ngay lập tức, đây là nam chủ, con cưng của tác giả, người sở hữu bàn tay vàng và luôn đứng trên đỉnh cao của thế giới này. Nhưng tôi có sợ không? Tất nhiên là không rồi. Dù sao, tôi cũng là người xuyên không vào đây mà. Tôi chẳng có lý do gì phải e dè một nhân vật, dù hắn ta có "hào quang nam chủ" mạnh đến thế nào.

    Tôi đang định lặng lẽ đi qua để tránh gây chú ý thì hắn bỗng quay đầu, đôi mắt sắc lạnh chạm vào tôi. Một khoảnh khắc im lặng đầy áp lực kéo dài trước khi hắn cất giọng: "Cô là ai?"

    Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo nhưng đầy uy quyền, tựa như hắn chẳng bao giờ phải tốn sức để người khác trả lời mình.

    Tôi đứng thẳng lưng, giữ cho mình một vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể: "Chu Tuyết Vy, học sinh Tứ ban."

    Chỉ cần một câu trả lời, tôi đã thấy ánh mắt hắn lập tức thay đổi. Một tia khinh bỉ hiện lên rõ rệt trên khuôn mặt của Trương Nhất Nam, đôi môi mím lại như thể hắn vừa nghe thấy điều gì vô cùng thấp kém.

    "Tứ ban?" Hắn nhếch môi, ánh mắt như cười nhạo: "Lớp phế vật đó cũng có gan đứng trước mặt tôi sao?"

    Tôi thoáng cảm thấy ngực mình hơi nóng lên vì cơn giận, nhưng nhanh chóng nén lại. Hắn là kiểu người như vậy – kiêu ngạo, luôn xem thường bất kỳ ai không cùng đẳng cấp với mình. Nhưng tôi không có ý định để hắn dẫm đạp lên tự tôn của mình.

    "Mỗi lớp đều có giá trị riêng của nó." Tôi đáp, giữ giọng bình thản nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, không chút nao núng: "Cậu giỏi, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có quyền đánh giá người khác. Đặc biệt khi cậu chẳng hiểu gì về họ."

    Hắn nhìn tôi, đôi mắt thoáng chút bất ngờ. Có lẽ hắn không ngờ tôi, một học sinh Tứ ban, lại dám đáp trả. Nhưng rồi hắn lại cười nhạt, một nụ cười đầy khinh thường: "Tôi không cần hiểu. Chỉ cần kết quả. Nếu lớp các người có giá trị, vậy chứng minh đi. Đừng để cái danh 'phế vật' bám theo mãi."

    Hắn nói xong, không chờ phản ứng của tôi, quay người rời đi. Bóng dáng cao lớn của hắn dần khuất xa, để lại mùi thuốc lá nhàn nhạt trong không khí.

    Tôi đứng đó nhìn bóng lưng hắn, có thể trong mắt hắn, tôi chỉ là một kẻ vô danh không đáng quan tâm, nhưng tôi không định để cái nhìn khinh bỉ đó tồn tại mãi. Nếu đây là một thế giới tiểu thuyết, tôi sẽ viết lại câu chuyện theo cách của mình. Và lần sau, nếu gặp lại Trương Nhất Nam, tôi sẽ không để hắn có cơ hội cười nhạo tôi nữa.

    Tôi bước vào căn phòng nhỏ cuối hành lang, nơi Lưu Đức Lâm thường hay ẩn mình sau những sự kiện xui xẻo gần đây. Cậu ta ngồi đó, vẻ mặt lấm lét và bất an, ánh mắt liên tục đảo quanh như thể sợ hãi ai đó xuất hiện bất ngờ.

    Từ sau vụ việc bị Tam ban đánh cho một trận tơi bời, Lưu Đức Lâm giờ đây đã hoàn toàn rơi vào thế yếu. Không còn gan đi gặp gỡ, không dám xuất hiện trước mặt những kẻ mạnh, cậu ta chỉ còn một con đường duy nhất: Nghe theo lời tôi.

    "Lưu Đức Lâm, tôi cần cậu giúp một việc." Tôi nói, giọng điệu vừa đủ nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp ngầm mà cậu ta không thể từ chối.

    Cậu ta ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy sự lo lắng: "Việc gì? Tôi không muốn gặp rắc rối nữa đâu."

    Tôi nhìn cậu ta đầy ẩn ý: "Rắc rối hay không, còn tùy vào cách cậu làm việc. Tôi muốn cậu thâm nhập vào khu vực của Tứ ban của năm hai và năm ba. Nhiệm vụ của cậu là tìm cách thám thính các đề kiểm tra môn Toán và Tiếng Anh của hai khóa trước để lại. Những đề này rất có giá trị để giúp chúng ta lập kế hoạch học tập và vượt qua kỳ kiểm tra sắp tới."

    Lưu Đức Lâm tròn mắt, lắp bắp: "Nhưng tôi làm sao có thể.."

    Tôi ngắt lời cậu ta, giọng nói trầm xuống, mang theo sự cứng rắn: "Nghe đây, Đức Lâm. Đây là việc cậu phải làm nếu không muốn mọi chuyện tồi tệ hơn. Đừng quên, tôi biết hết mọi thứ về cậu. Một khi tôi tiết lộ vài chi tiết nhỏ, cậu nghĩ mình sẽ yên ổn được bao lâu?"

    Cậu ta tái mặt, nuốt nước bọt, rồi gật đầu yếu ớt: "Tôi.. tôi sẽ làm. Nhưng làm sao tôi có thể tiếp cận được họ? Tứ ban của năm hai và năm ba đâu có đơn giản."

    Tôi nghiêng người về phía cậu ta: "Yên tâm, tôi đã có người hỗ trợ cậu. Lý Hạ Vân sẽ cùng cậu thực hiện nhiệm vụ này."

    "Lý Hạ Vân? Cậu nói đến cô hot girl nhút nhát đó à?" Lưu Đức Lâm ngạc nhiên hỏi, vẻ mặt hơi nghi ngờ.

    Tôi đáp, gật đầu: "Chính sự nhút nhát dễ thương của cô ấy sẽ là vũ khí lợi hại nhất. Đám đàn anh bên Tứ ban rất dễ mềm lòng trước vẻ ngoài đáng yêu như thiên thần của Hạ Vân. Cậu chỉ cần phối hợp với cô ấy, tạo cơ hội để dụ họ giao ra các đề thi cũ. Giao dịch sẽ rất đơn giản: Một bữa ăn thịnh soạn do cậu và Hạ Vân chuẩn bị, đổi lại là thông tin quý giá."

    Lưu Đức Lâm nhíu mày, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm: "Nhưng.. lỡ họ nghi ngờ thì sao? Nếu chuyện này lộ ra, tôi tiêu đời mất."

    Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta: "Chuyện này sẽ không lộ ra, miễn là cậu giữ im lặng và làm đúng kế hoạch. Và nhớ rõ, tất cả những gì cậu làm đều là vì Đàm Khiết bảo tôi sắp xếp. Hiểu chưa?"

    Lưu Đức Lâm không nói gì thêm, chỉ gật đầu chậm rãi. Tôi biết cậu ta không còn lựa chọn nào khác. Với Hạ Vân bên cạnh, nhiệm vụ này gần như chắc chắn thành công.

    Tứ ban đang dần thay đổi, tôi sẽ không chỉ đứng ngoài nhìn. Tôi sẽ tự tay vẽ nên một tương lai mới, dù phải dùng đến những mánh khóe không mấy chính trực.

    Sau vài ngày, tôi nhận được tin nhắn từ Lưu Đức Lâm.

    Nội dung tin nhắn khiến tôi không khỏi hài lòng. Lưu Đức Lâm báo rằng đã lấy được một số lượng đáng kể đề thi trắc nghiệm và tự luận cũ của các khóa trước, thậm chí cả đáp án đều đã được đàn anh sắp xếp cẩn thận. Đề thi bao quát hầu hết những dạng bài quan trọng, từ cơ bản đến nâng cao.

    "Khá thành công."

    Lưu Đức Lâm nhắn, giọng điệu trong tin nhắn có vẻ nhẹ nhõm hơn trước. Có lẽ cậu ta cũng đang vui vì hoàn thành nhiệm vụ mà không gặp rắc rối lớn:

    "Lý Hạ Vân đã chịu hợp tác. Cô ấy khá ngoan ngoãn, làm theo mọi kế hoạch mà cậu bảo tôi bày ra. Nhưng hình như cô ấy chỉ vì nghe nói là do Đàm Khiết là người lập nên kế hoạch mới chịu giúp thôi."

    Tôi bình thản nghe màn báo cáo của Lưu Đức Lâm. Đúng là Lý Hạ Vân, cô hot girl với vẻ ngoài trong sáng nhưng lại nhút nhát đến mức khó hiểu, quả nhiên rất dễ bị thuyết phục nếu có liên quan đến Đàm Khiết. Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Đàm Khiết không hề biết gì về chuyện này, tôi cũng chẳng có ý định đi giải thích hay thú nhận với cậu ta. Dù sao, Đàm Khiết là người thông minh. Nếu cậu ta biết, có lẽ cũng chẳng buồn bận tâm mà chỉ đơn giản mặc kệ.

    Giờ đây, mọi thứ đã nằm gọn trong tay tôi. Điều tôi cần làm chỉ là chờ đến khi ngày kiểm tra cận kề, sau đó phát những đề thi này cho những học sinh trong Tứ ban có thành tích kém, những người cần nhất sự hỗ trợ. Tất nhiên, tôi sẽ loại trừ Đàm Khiết ra khỏi kế hoạch này. Cậu ta vốn dĩ không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai để đạt điểm cao, hơn nữa, tôi cũng không muốn để lại dấu vết gì khiến cậu ta nghi ngờ hay có cơ hội lần ra việc tôi đã "mượn danh" cậu ta.

    Việc phát đề thi không khó, vì tôi đã giao nhiệm vụ này cho Lưu Đức Lâm và Lý Hạ Vân. Với mối quan hệ hiện tại, họ không có lý do để từ chối.

    Lưu Đức Lâm, sau những gì đã trải qua, giờ đây chỉ còn biết nghe lời tôi để tránh rơi vào tình thế bất lợi. Còn Lý Hạ Vân, với bản tính nhút nhát và lòng tin tuyệt đối vào Đàm Khiết, cũng sẽ không đặt câu hỏi hay nghi ngờ gì về hành động của mình.

    Tôi khép lại tin nhắn, Tứ ban đang từng bước thay đổi dưới sự sắp xếp của tôi. Dù cách làm không chính thống, nhưng kết quả cuối cùng mới là điều quan trọng. Trong thế giới này, kẻ yếu sẽ mãi bị giẫm đạp, còn kẻ mạnh thì làm chủ tất cả. Và tôi, chắc chắn sẽ không để bản thân trở thành kẻ yếu.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...