Chương 30: Cốc nước.

Đăng nhập/ đăng ký nhanh tại đây để mở khóa chương!​

[HIDE-THANKS][BOOK]Nguyễn Dư đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng Đằng Hạo, nhưng khi rẽ vào hành lang, cô lại cố tình đi thật nhẹ nhàng. Ở tầng dưới, Đằng Dực vẫn đang ngủ, vẫn giữ nguyên tư thế như khi cô vừa vào.

Cô đi tới quầy bar rót nước, sau đó cầm cốc nước, như vô ý bước đi đến chỗ ghế sofa.

Áo khoác của Đằng Dực bị ném trên ghế sofa, cô đặt cốc nước bên cạnh, rồi nhẹ nhàng phủ áo lên người anh. Mặc dù Nguyễn Dư đã rất cẩn thận, nhưng sức nặng của ống tay áo vẫn làm anh tỉnh dậy.

Anh cử động, tạp chí trên mặt rơi xuống ngực.

Trên tạp chí là một cuộc phỏng vấn với "vua nhảy" Lô Hàn.

"Tôi.. xuống rót nước." Cô vội vàng quay người lại, nắm chặt cốc sứ, như thể nắm giữ một bảo bối: "Thời tiết dạo này lạnh, tôi thấy cậu ngủ như vậy rất dễ cảm lạnh, nên tiện thể.. chỉ là tiện thể.."

Cô nói lắp bắp, càng có chút che lại càng lộ.

Đằng Dực rút chân dài từ ghế ra, ngồi dậy, xoay cổ vài cái.

"Đằng Hạo lại sai cậu rót nước à?" Anh hỏi, đôi mắt đen láy của anh còn hơi mờ sương sau giấc ngủ, càng làm cho ánh mắt anh thêm dịu dàng.

"Không, là tôi tự muốn xuống đi lại một chút."

"Đi lại? Hay là hoạt động tư duy?"

Nguyễn Dư còn chưa kịp hiểu "hoạt động tư duy" có nghĩa là gì, thì thấy anh cầm cốc nước trên bàn trà, ngửa đầu uống một ngụm.

"Cậu lại cầm nhầm cốc rồi." Anh nói.

Nguyễn Dư theo phản xạ quay đầu nhìn về phía quầy bar, so sánh hai cốc nước.

Hai cốc rõ ràng giống hệt nhau, trước khi rót nước, cô còn quan sát kỹ lưỡng, nhưng bằng mắt thường chẳng thể phân biệt được.

"Phải làm sao để phân biệt đây?"

"Ở đây."

Đằng Dực tiến lại gần, chỉ cho cô thấy đáy cốc.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp, khiến Nguyễn Dư cảm thấy lúng túng, cô lén lút di chuyển sang một bên, nhưng bị ghế sofa chặn lại.

Trong không khí có lẫn hương gel tóc của anh, vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.

Nguyễn Dư liếc nhìn đáy cốc, cô tưởng sẽ có chữ khắc, không ngờ chỉ là một đôi cánh nhỏ, cánh vươn cao, như chim muốn bay.

Cô liên tưởng đến cái tên của anh.

Đằng Dực.

"Dực."

"Khắc ở đáy cốc thì cậu không thấy được, sao biết tôi cầm nhầm?"

"Đồ dùng thường xuyên, khí chất sẽ kết nối với nhau."

"Thế cốc của Đằng Hạo khắc gì?"

"Cậu nghĩ sao? Trạng nguyên tiểu thư." Khóe miệng anh khẽ nở nụ cười.

"Trạng nguyên tiểu thư" này là do Đằng Hạo đặt ra, thỉnh thoảng cậu sẽ gọi cô như vậy ở nhà, mang theo vài phần châm chọc và trêu ghẹo, nhưng với Nguyễn Dư, đó chỉ là sự trẻ con.

Nhưng giờ đây, khi Đằng Dực nói ra, lại không khiến cô cảm thấy khó chịu. Dù có chút châm biếm, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự thân thiện trong giọng điệu của anh.

"Cậu cũng muốn kiểm tra tôi à?" Nguyễn Dư hỏi.

"Đoán xem, đoán đúng sẽ có thưởng."

"Thưởng gì?" Cô bắt đầu thấy tò mò.

"Đoán đúng rồi mới nói."

"Tôi đương nhiên có thể đoán đúng nên mới tò mò."

"Cậu tự tin vậy sao?"

"Chắc chắn." Nguyễn Dư nhướng mày: "Tôi là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp toàn tỉnh."

Đằng Dực bị ánh mắt rạng rỡ của cô chinh phục.

Quen nhau đã lâu, ấn tượng của anh về cô luôn là người khiêm tốn, nhưng giờ đây, anh bỗng thấy một khía cạnh khác của cô, có thể đó mới là bản chất thật sự của cô.

Tự tin, lanh lợi, và có chiến lược.

"Vậy cậu nói đi, đáy cốc của Đằng Hạo khắc gì?"

"Đừng có kéo tôi vào bẫy." Cô điềm tĩnh, giọng điệu chắc nịch: "Tôi đoán đáy cốc không có khắc gì cả."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 31: Đằng Dực có bạn gái.

Đăng nhập/ đăng ký nhanh tại đây để mở khóa chương!​

[HIDE-THANKS][BOOK]Đằng Hạo.

Hạo.

Trắng.

Trắng và sáng.

Vì vậy, cô đoán đáy cốc là một mảng trắng, không khắc gì trên đó.

Đằng Dực lặng lẽ nhìn cô, sau đó giơ ngón tay cái lên với cô.

"Quả nhiên, là thủ khoa."

"Đúng không?"

"Đúng."

Nguyễn Dư cười một cái, đang định hỏi chi tiết về phần thưởng, nhưng điện thoại của Đằng Dực vang lên. Điện thoại của anh để trên bàn trà, bị cốc nước che mất một nửa màn hình, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tên người gọi.

Phương Uyển.

Bầu không khí ấm áp trong phòng khách bị hai chữ này đập tan.

Nguyễn Dư đột ngột rút khỏi sự ngọt ngào và tình cảm đang bùng nổ trong lòng.

Đúng vậy, Đằng Dực có bạn gái.

Cô sao lại quên được?

Gần gũi anh, say mê sự dịu dàng của anh và thích anh, đều là điều không được phép.

Nguyễn Dư nhân lúc Đằng Dực nghe điện thoại, vội vàng chạy lên lầu.

Đằng Hạo vừa giải xong một bài toán khó, tâm trạng rất tốt, thấy Nguyễn Dư lên tay không, cũng không so đo với cô, lạnh lùng hỏi: "Xuống lầu chỉ để lấy nước thôi, sao lại như mất hồn vậy?"

Nguyễn Dư không trả lời, cả người u ám, từ đầu đến chân đều ảm đạm.

Suốt cả buổi tối cô không có tinh thần, chỉ khi giảng bài cho Đằng Hạo mới miễn cưỡng có chút hứng thú. Buổi học kết thúc lúc chín giờ, cô từ phòng Đằng Hạo đi ra, thấy Đằng Dực đang dựa vào hành lang bên ngoài, có vẻ như đang đợi cô.

"Kết thúc rồi?"

"Ừ."

"Ngồi xe tôi về nhé." Anh lắc chìa khóa xe trong tay: "Tôi cũng có chút việc phải về trường."

Sau đó, anh quay người đi vào hành lang.

Nguyễn Dư nhìn theo bóng lưng anh, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Đằng Dực đi được một đoạn, phát hiện cô không đi theo, liền quay lại nhìn cô.

"Sao vậy?"

"Tôi không về trường, tôi còn có chỗ khác phải đi."

"Giờ này à?"

Anh nâng cổ tay, những ngón tay dài gõ nhẹ hai lần lên mặt đồng hồ.

Nguyễn Dư nhìn thấy chiếc đồng hồ của anh, đó là một chiếc đồng hồ có thiết kế rất đặc biệt, núm vặn hình bánh răng đơn giản và tinh tế, dây đeo bằng da cá sấu màu nâu, với đường chỉ may màu nâu, hoa văn gọn gàng và đẹp mắt. Dựa vào kiến thức địa lý của mình, cô nhận ra mặt đồng hồ có hình bản đồ châu Á và Thái Bình Dương.

Cô không biết logo, nhưng cũng có thể thấy đây là một chiếc đồng hồ rất đắt tiền.

Có lẽ đây chính là chiếc đồng hồ mà Phương Uyển đã tặng cho anh.

"Mới chỉ chín giờ thôi, còn sớm mà." Cô nói.

"Đi đâu, để tôi đưa cậu đi."

"Không cần đâu." Nguyễn Dư nhanh chóng chạy lên phía trước, vội vàng xuống cầu thang: "Tôi tự đi xe buýt được rồi."

Cô chạy ra khỏi cổng, để lại Đằng Dực và ánh sáng của biệt thự phía sau, những dây thần kinh căng thẳng mới thả lỏng lại, vẫn nên giữ khoảng cách xa.

Chỉ có giữ khoảng cách xa, mới là cách duy nhất để tự cứu mình.

Nguyễn Dư vừa đến trạm xe buýt, đã thấy chiếc xe thể thao màu xanh lam của Đằng Dực lao vút qua trước mặt. Maserati mui trần, anh mặc đồ đen ngồi ở ghế lái, một tay điều khiển vô lăng, những sợi tóc ngắn lòa xòa trong gió.

"Ngầu quá." Một vài cô gái ở trạm xe buýt vội vàng quay video ngắn gửi cho bạn bè xem.

Ánh mắt Nguyễn Dư dõi theo chiếc xe thể thao đang xa dần.

Đúng vậy, thật ngầu.

Nếu chỉ là sự ngầu thì cũng không sao, nhưng còn có vẻ ngoài quá ấn tượng, lại có thể có được một tâm hồn dịu dàng như vậy.

Người như thế, thật dễ khiến người ta chìm đắm.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 32: Phương Uyển.

Đăng nhập/ đăng ký nhanh tại đây để mở khóa chương!​

[HIDE-THANKS][BOOK]Để cho lời nói dối của mình có lý hơn, Nguyễn Dư đã đặc biệt xuống xe buýt sớm một trạm, đi vòng quanh một cửa hàng sách gần đó rồi mới trở về trường.

Vừa đi qua vạch đi bộ, cô đã thấy xe của Đằng Dực đậu trước cổng trường.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Đằng Dực và vài người đứng cạnh xe, không biết đang nói chuyện gì, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười. Trong tiếng cười, còn lẫn vào tiếng ngọt ngào của phụ nữ.

Nguyễn Dư lẽ ra nên quay đầu đi, nhưng lại bị sự tò mò thúc đẩy.

Cô muốn nhìn rõ cô gái đứng cạnh Đằng Dực rốt cuộc trông như thế nào, chỉ tiếc rằng cô gái đứng nghiêng, không thấy được mặt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng.

Cô gái khá cao, tóc dài xoăn, thân hình gợi cảm, trong khi nói chuyện, tay cô thỉnh thoảng vung vẩy, thỉnh thoảng uốn éo như sóng, làm vài động tác nhảy đường phố, như thể sẵn sàng nhảy múa bất cứ lúc nào.

Đó có phải là Phương Uyển không?

Chắc hẳn là cô ấy, cô gái duy nhất trong câu lạc bộ nhảy đường phố Tây Du, nghe nói là "cục cưng" của cả nhóm.

Trong lúc Nguyễn Dư đang ngẩn ngơ, Đằng Dực bỗng nhiên nhìn về phía cô, cô vội vàng trốn sau cây xanh, lợi dụng bóng đêm và những chiếc xe qua lại để lén lút đi vòng ra cửa sau.

Do đó, cô đã bỏ lỡ thời gian đóng cửa ký túc xá, may mắn là cô quản lý ký túc xá đang trực nhận ra cô, cũng không làm khó dễ mà cho cô vào.

Giản Tương Tương và các bạn đã tắm xong, ba người đang nằm trên giường trò chuyện, thấy Nguyễn Dư trở về, mọi người lập tức ngồi dậy trêu chọc cô.

"Nguyễn Nguyễn, giỏi ghê, ngay cả cậu cũng bắt đầu về muộn rồi, thành thật khai báo có chuyện gì không?"

"Không có. Tớ chỉ đi dạo ở cửa hàng sách thôi."

"Cửa hàng sách?" Giản Tương Tương kêu lên một tiếng rồi ngã trở lại giường: "Cậu thật là nhàm chán, tớ còn hy vọng cậu có chút chuyện gì đó lãng mạn chứ."

Mọi người đều cười lên.

Nguyễn Dư không để ý đến họ, cầm quần áo đi tắm.

Khi cô tắm xong đi ra, ký túc xá im ắng, mọi người đều dựa vào đầu giường, ôm điện thoại, mỗi người có một thú vui riêng. Hạ Kiều Phong đọc tiểu thuyết, Giản Tương Tương trò chuyện trên WeChat, Trần Mạn Bạch lướt Tiểu Hồng Thư.

Nguyễn Dư leo lên giường, nhắm mắt lại, trong đầu không thể xóa nhòa nụ cười của Đằng Dực.

Nếu hôm nay không phải tình cờ thấy cuộc gọi của Phương Uyển, thì không biết khi nào cô mới tỉnh lại.

Cha cô lúc còn sống luôn dạy cô, dù có thích đồ của người khác đến đâu cũng không được cướp, tương tự như vậy, dù có thích bạn trai của người khác đến đâu cũng không được phép.

Nguyễn Dư thở dài.

Ba người bạn cùng phòng còn lại nằm đó giữ nguyên một tư thế lâu không nhúc nhích, chỉ có cô là lăn qua lăn lại. Thực sự khó ngủ, cô đành lấy điện thoại ra, mở ứng dụng học từ vựng, nhưng học mãi mà không nhớ được một từ nào.

Giản Tương Tương dậy đi vệ sinh, khi đi qua đầu giường của Nguyễn Dư thì ghé lại nhìn một cái, thấy nội dung trong điện thoại của cô, Giản Tương Tương tức giận thò tay vào chăn của Nguyễn Dư bóp cô một cái.

"Nguyễn Dư, nói cậu chán thì cậu lại nghiện đúng không? Cậu sao mà đáng sợ thế? Cậu không có chút giấc mơ thiếu nữ nào à?"

Nguyễn Dư cất điện thoại, chăm chú nhìn vào ánh sáng từ nhà vệ sinh.

Giấc mơ của thiếu nữ là gì?

Thích một người có phải là giấc mơ của thiếu nữ không? Dù người đó không thể với tới? Dù người đó đã có người thương?

Cô không có câu trả lời, chỉ biết rằng, so với việc chán nản, việc không thể kiểm soát trái tim mình còn đáng sợ hơn.

Haizz..

Cô thật sự muốn trở về quá khứ, đối với cô, làm một học bá không có tình cảm thì vẫn dễ hơn.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 33: Trưởng thành như Đằng Dực.

Đăng nhập/ đăng ký nhanh tại đây để mở khóa chương!​

[HIDE-THANKS][BOOK]Đài phát thanh của trường sau khi xác định được hai người dẫn chương trình, đã bắt đầu hoạt động chính thức.

Mỗi ngày vào đúng giờ trưa Nguyễn Dư sẽ phát thanh chương trình, trong ba mươi phút ngắn ngủi, cô sẽ phát cho mọi người vài đoạn nhạc hay, đọc một số bài thơ, giới thiệu một số cuốn sách, hoặc thông báo vài tin tức cho giáo viên và học sinh.

Phản hồi từ các bạn trong trường rất tốt, thậm chí họ còn hy vọng có thể kéo dài thời gian phát sóng, nhưng Điền Thành cân nhắc đến chuyện một số học sinh cần nghỉ trưa, ông sợ chiếm quá nhiều thời gian của mọi người, vì vậy đã từ chối đề xuất đó.

Vào buổi tối, chương trình phát thanh của Uông Tĩnh lại đi theo một hướng khác, mỗi ngày đều kể chuyện cho mọi người, có lúc cậu ấy kể về các tác phẩm kinh điển, có lúc lại sưu tầm những câu chuyện kỳ quái chưa từng nghe thấy, rất được mọi người yêu thích.

Cả hai thậm chí đã thu hút được một lượng fan đáng kể, đặc biệt là Uông Tĩnh, giọng cậu ấy là giọng trầm, vừa êm dịu vừa quyến rũ, các cô gái nghe xong đều say mê, lần lượt chạy đến đài phát thanh chặn cậu ấy lại.

Sau khi khai giảng, mỗi ngày Uông Tĩnh đều đến phố Tây ăn uống thỏa thích, không có gia đình quản lý, cậu ấy đã tăng hơn mười cân. Khi fan nhìn thấy cậu ấy ngoài đời, phát hiện cậu ấy béo như một quả bóng, giọng nói không khớp, từng người một đều thất vọng rời đi. Mỗi ngày Uông Tĩnh đều tiếp đón và tiễn biệt, tâm trạng như ngồi tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường.

Sau khi trải qua vài cú sốc, Uông Tĩnh cuối cùng đã quyết tâm giảm cân, vì vậy mỗi ngày cậu ấy đều theo Nguyễn Dư đi ăn ở căng tin. Nhờ có đài phát thanh và căng tin, hai người nhanh chóng trở nên thân thiết.

Uông Tĩnh trở thành một trong số ít bạn bè của Nguyễn Dư, lại còn là bạn khác giới.

"Hôm nay có một cô bé đeo kính lớp dưới đến đưa thư tình cho tớ, vừa thấy tớ đã sợ hãi quay đầu chạy mất, ngay cả thư tình rơi xuống đất cũng không biết." Uông Tĩnh ngồi đối diện Nguyễn Dư, uống một ngụm canh rong biển, cầm bánh bao cắn một miếng, nghĩ một lúc rồi đặt xuống: "Nguyễn Nguyễn, tớ béo đến vậy sao?"

"Sao lại hỏi tớ, không tự soi gương à?" Nguyễn Dư không ngẩng đầu, chăm chú vào nồi đất.

"Cũng đúng, tớ có chút ý thức về việc mình béo, nhưng mà những người này có cần phải tổn thương như vậy không? Dù sao cũng không cần phải thể hiện rõ ràng như thế. Mọi người chỉ cần chào hỏi nhau một chút, cho tớ chút thể diện, dù có chửi tớ mấy chục lần 'đồ béo chết tiệt' ở phía sau tớ cũng sẽ không buồn đến vậy."

Nguyễn Dư không biết nói gì, cô vốn không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể ngẩng mắt nhìn Uông Tĩnh với chút đồng cảm.

"Còn một điều quá đáng hơn nữa, cậu biết là gì không?" Uông Tĩnh mạnh tay đâm đũa vào bánh bao: "Tớ đã đọc thư tình mà cô bé lớp dưới viết cho tớ, trên đó còn viết 'Uông Tĩnh học trưởng, tớ mê giọng nói của cậu, tớ muốn có mối quan hệ gần gũi hơn với cậu, dù cậu trông như thế nào cũng không quan trọng." Uông Tĩnh giả giọng nữ, bắt chước giọng điệu mềm mại, khiến Nguyễn Dư cảm thấy khó chịu.

Cô ra hiệu dừng lại.

Uông Tĩnh không để ý, tiếp tục nói: "Những người này thật sự mở mắt mà nói dối, lật mặt cũng nhanh quá. Còn nói gì mà dù tớ trông như thế nào cũng không quan trọng, tớ thấy cô ấy rõ ràng đang mong tớ trông giống Đằng Dực."

Trong lòng Nguyễn Dư chợt "đùng".

Những ngày này, tâm trí cô luôn cố tình tránh cái tên này, giờ đột nhiên nghe thấy, lại bắt đầu nghĩ về anh.

"Được rồi, yên lặng mà ăn bánh bao của cậu đi." Nguyễn Dư không vui nói: "Để tớ cũng được ăn một bữa cho ngon lành."

"Được được được, không phàn nàn nữa, đợi sau này tớ gầy thành một tia chớp, làm mù mắt những người chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài như họ."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 34: Tình bạn cách mạng.

Đăng nhập/ đăng ký nhanh tại đây để mở khóa chương!​

[HIDE-THANKS][BOOK]Nguyễn Dư ăn xong cơm thì tạm biệt với Uông Tĩnh, cô ra khỏi căng tin, đang đi về hướng trạm xe buýt thì điện thoại bỗng rung lên. Cô lấy điện thoại ra xem, là Đằng Hạo.

Cô và Đằng Hạo đã trao đổi số điện thoại cho nhau gần một tháng, nhưng chưa bao giờ liên lạc, giờ bỗng thấy tên cậu trên màn hình nhấp nháy khiến cô cảm thấy trống rỗng.

"Alo?"

"Nữ thủ khoa! Chị đoán xem, tháng này tôi thi được hạng mấy!" Giọng Đằng Hạo từ ống nghe vọng ra.

Nghe giọng điệu phấn khởi của cậu, Nguyễn Dư biết cậu có tin tốt, tâm trạng cũng vui vẻ theo.

"Có tiến bộ không?"

"Tất nhiên là có tiến bộ! Tôi mà bùng nổ một cái thì cả lớp đều thành hellokitty đấy!"

"Vậy là thi được hạng gần cuối? Hay là đứng đầu từ dưới đếm lên?"

"Trời ơi, chị thật là quá đáng. Tôi còn định để chị vui vẻ một chút, hóa ra tình bạn cách mạng của chúng ta mong manh vậy sao?"

Nguyễn Dư không nhịn được cười.

Cô vui vì sự tiến bộ của Đằng Hạo, cũng vì câu nói "tình bạn cách mạng" của cậu.

Lần đầu gặp mặt không ưa nhau, sau này có mâu thuẫn, tất cả những ân oán đều hóa giải trong khoảnh khắc này.

"Vào top 20 rồi?" Cô trở lại vẻ nghiêm túc.

"Ừ." Người bên kia cũng nghiêm túc lại: "Vừa hay là top 20."

"Còn có 20 vị trí để tiếp tục tiến lên."

"Phải nhờ vào chị thủ khoa."

"Khách sáo quá rồi."

"À đúng rồi, hôm nay đổi chỗ học bài nhé."

"Ở đâu?"

"Tôi gửi địa chỉ cho chị." Cậu nói rồi cúp máy.

Không lâu sau, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn từ Đằng Hạo, chính là địa chỉ mà cậu đã nói.

Số 108 Đường Đông Vận, quận Long Ninh, ở trung tâm thành phố.

Cậu chạy vào trung tâm thành phố làm gì nhỉ? Chẳng phải vừa mới thi được hạng 20 trong lớp thôi sao? Đã bay bổng đến mức không tìm được đường về Bắc rồi sao?

Nguyễn Dư không mấy hào hứng, nhưng ông chủ nhỏ nói muốn đổi địa điểm, cô cũng không thể không nghe theo. Cô vừa đi vừa tra cứu tuyến đường, may mắn là có xe buýt tới đó.

Trung tâm thành phố vào giờ cao điểm thì kẹt xe, Nguyễn Dư bị kẹt trên đường khoảng nửa giờ, đến khi tới đường Đông Vận, tìm số nhà cũng mất một lúc lâu.

Số 108 là một cửa hàng mới được sửa sang nhưng chưa treo biển, cửa hàng rất lớn, toàn là cửa sổ kính, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, rèm chắn rất kín, không thấy gì bên trong.

Cô tiến lại gõ cửa, kết quả là cửa hoàn toàn không đóng chặt, chỉ cần đẩy nhẹ là mở.

Bên trong sáng trưng.

"Đằng Hạo?" Nguyễn Dư gọi, nhưng không có ai đáp lại.

Cô lấy điện thoại ra, xem lại địa chỉ, xác nhận không sai, rồi mới nghiêm túc quan sát nơi này.

Quầy lễ tân được thiết kế rất đơn giản bằng đá cẩm thạch đen, mặt bàn trống không, cũng không có logo, giống như chủ nhân chưa nghĩ ra tên gì cho nơi này. Phía sau quầy lễ tân là một bức tường đầy màu sắc, nhìn qua chỉ thấy rối mắt, nhìn kỹ mới phát hiện, trên đó vẽ đầy các động tác nhảy đường phố.

Hai bên tường hành lang treo một hàng ảnh nhân vật, kích thước ảnh rất lớn, mỗi bức đều có khung kim loại, như những bức tranh tường có chất lượng tốt.

Treo bức đầu tiên là một người da đen, dưới ảnh có giới thiệu của anh, toàn bằng tiếng Trung.

Nguyễn Dư liếc qua, chỉ thấy anh tên là Am, ánh mắt cô bị bức ảnh thứ hai của Đằng Dực thu hút.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 35: Cô bé xinh đẹp.

Đăng nhập/ đăng ký nhanh tại đây để mở khóa chương!​

[HIDE-THANKS][BOOK]Đằng Dực.

Vũ công toàn năng.

Nhà vô địch kép của cuộc thi nhảy đường phố quốc tế khu vực Trung Quốc ở thể loại breaking và locking.

Top 10 của giải vũ công đường phố tinh hoa Đức i-ho.

Top 3 của giải vô địch nhảy đường phố khu vực Trung Quốc.

Giải vàng và giải biên đạo xuất sắc tại cuộc thi nhảy đường phố "Vũ đạo Trung Hoa" của Bác Hải.

* * *

Một chuỗi thành tích dài ở dưới, khiến cho hai chữ "toàn năng" ở trên có sức nặng rõ rệt.

Trong bức ảnh, Đằng Dực mặc áo sơ mi đen và áo khoác da đen, khí chất tỏa ra mạnh mẽ, ánh mắt anh nhìn thẳng vào ống kính, khóe mắt và lông mày đều toát lên sự sắc bén và uy quyền, không hề thấy chút dịu dàng nào như trước.

Nguyễn Dư chăm chú nhìn Đằng Dực trong bức ảnh, Đằng Dực trong ảnh cũng đang nhìn cô, hai người "nhìn nhau" một lúc, cô không chịu nổi mà thua trước.

Phía sau bức ảnh của Đằng Dực là những bức ảnh của các thành viên khác trong câu lạc bộ nhảy đường phố Tây Du, Nguyễn Dư lần lượt xem qua, đối chiếu khuôn mặt của họ với những chàng trai mặc áo đỏ hôm lễ kỷ niệm trường.

Mỗi người trong số họ đều rất xuất sắc, ít nhất, trong lĩnh vực mà họ giỏi, họ đã đạt được thành tựu.

Tiêu Khanh, một vũ công cũng khá toàn năng như Đằng Dực, đặc biệt giỏi về urban dance, sử dụng vũ đạo kết hợp nhiều kỹ thuật nhảy khác nhau, tạo thành một điệu nhảy mới. Chu Hi Hòa, hoàng tử locking, á quân trong cuộc thi nhảy đường phố ở thể loại locking. Lâm San giỏi về popping, chủ yếu là breaking, nhưng cũng có tham gia vào lĩnh vực house và reggae.

Đó chính là tuổi hai mươi của người khác, rực rỡ và đầy kỹ thuật.

Nguyễn Dư đi theo hướng có ánh sáng vào trong. Hai bên hành lang đều là các phòng tập, có vẻ như nơi này sẽ trở thành cơ sở đào tạo nhảy múa trong tương lai.

Cô vừa đi qua hành lang, đã nghe thấy tiếng nhạc vang lên trong cầu thang.

Đó là âm nhạc rất sôi động, metal và rock, làm cho sàn nhà cũng rung nhẹ.

Nguyễn Dư xoa xoa tai, đi theo âm thanh lên lầu.

Tại phòng tập ở cửa vào tầng hai, có khoảng mười người ngồi quây quần trên sàn, một cậu bé mặc đồng phục trường đang nhảy múa theo nhạc ở trung tâm. Động tác của cậu rất nhanh, thỉnh thoảng có những cú đứng bằng tay hoặc xoay người khó nhằn cho thấy cậu không phải là một người chỉ biết làm màu.

Đó là Đằng Hạo!

Nguyễn Dư nhận ra đồng phục của cậu, sau đó nhìn rõ khuôn mặt.

Cô luôn cảm thấy Đằng Hạo là một cậu bé trẻ con, nhưng giờ nhìn cậu với vẻ mặt tập trung và nghiêm túc, bỗng nhiên cô thấy cậu có chút lạ lẫm, cũng có chút điển trai.

Những người xung quanh thỉnh thoảng phát ra tiếng "wow" và tiếng huýt sáo, Đằng Dực đứng bên cạnh, khoanh tay, ánh mắt dõi theo những bước nhảy của em trai, vẻ mặt nghiêm túc.

Đột nhiên, anh đi tới, tắt nhạc.

Âm thanh còn lại văng vẳng trên kính cửa sổ bị gió thổi ra ngoài, tiếng ồn ào bên tai hoàn toàn biến mất, mọi người đều im lặng, Đằng Hạo cũng dừng lại, ngồi trên sàn thở hổn hển nhìn Đằng Dực.

"Nền tảng của cậu không tốt, phải bổ sung thêm trước." Đằng Dực lên tiếng.

Nguyễn Dư ngẩn người, cảm thấy câu này quen thuộc.

Quả nhiên, Đằng Hạo ngồi dưới đất nhảy lên: "Anh, sao anh lại nói giống chị thủ khoa vậy?"

"Điều này cho thấy nền tảng của cậu ở mọi mặt đều không tốt."

Đằng Hạo tức giận ngẩng đầu lên, chưa kịp phản bác thì bên cạnh, Chu Hi Hòa thấy Nguyễn Dư đứng ở cửa.

"Ôi, cô bé xinh đẹp từ đâu đến vậy?"

Sự chú ý của mọi người đều chuyển sang Nguyễn Dư, Đằng Dực cũng nhìn về phía cô.

Ánh mắt của hai người xuyên qua đám đông ồn ào, lặng lẽ nhìn nhau.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 36: So với tôi thì sao.

Đăng nhập/ đăng ký nhanh tại đây để mở khóa chương!​

[HIDE-THANKS][BOOK]"Đây chính là cô gái đã giúp em vào top 20!" Đằng Hạo tự mãn nói, rồi vẫy tay gọi Nguyễn Dư: "Nhanh vào đây!"

"Chào."

Nguyễn Dư vừa bước vào vừa chào mọi người.

"Trường Dương Sơn à?" Tiêu Khanh hỏi.

"Đúng vậy."

"Chào cậu, tôi là Tiêu Khanh."

"Chào cậu, tôi là Nguyễn Dư."

Tiêu Khanh mở lời, các chàng trai còn lại lần lượt tự giới thiệu tên mình với Nguyễn Dư, có người là sinh viên trường Dương Sơn, có người từ trường khác, còn có cả những người đã đi làm.

Nguyễn Dư ghi nhớ từng tên một, trí nhớ của cô rất tốt, việc nhớ khoảng mười cái tên không phải là khó khăn với cô.

Khi cô bị mọi người vây quanh, Chu Hi Hòa bên cạnh mở nắp một chai nước khoáng, vừa uống vừa nhìn cô.

"Trường chúng ta thật sự là nơi ẩn chứa nhiều tài năng, lại có một cô em vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy." Chu Hi Hòa với đôi mắt phượng nhìn Nguyễn Dư từ trên xuống dưới, vẻ phong lưu giữa hai hàng lông mày và mùi nước hoa trên người cũng thật lòe loẹt: "Em gái, có bạn trai chưa?"

Tiêu Khanh và những người khác đều tỏ vẻ không hài lòng mà đưa tay gõ vào sau đầu Chu Hi Hòa.

Chu Hi Hòa cười tươi, cũng không có ý định dừng lại, như thể nhất định phải hỏi cho ra câu trả lời từ miệng Nguyễn Dư.

"Tôi có bạn trai hay không không quan trọng, quan trọng là tôi biết anh có bạn gái rồi." Nguyễn Dư nhếch môi nói với Chu Hi Hòa: "Anh Chu, vừa nãy tôi quên nói với anh, tôi là bạn cùng phòng của Giản Tương Tương, thường nghe cô ấy nhắc đến anh trong ký túc xá."

Chu Hi Hòa nhíu mày, sắc mặt lập tức thay đổi.

Sau lưng cậu ấy, vài chàng trai phát ra tiếng cười châm biếm "hì hì hì".

Thường xuyên đi bên sông, cuối cùng cũng ướt giày.

"Thật sao, trùng hợp ghê." Chu Hi Hòa kiềm chế cảm xúc, giả vờ tiếp tục trò chuyện với Nguyễn Dư: "Tương Tương trong ký túc xá đã khen tôi như thế nào nhỉ?"

"Tương Tương nói anh đối xử với cô ấy rất tốt, nói anh rất chung thủy, không giống những chàng trai khác hay tán tỉnh lung tung."

Mấy người trong phòng tập không nhịn được nữa, "ồ" một tiếng cười vang lên, ngay cả Đằng Dực cũng cười theo.

Ai mà ngờ được, cô bé này nhìn có vẻ hiền lành, nhưng bên trong lại khó đối phó như vậy. Chu Hi Hòa quen với việc trêu chọc các cô gái, hôm nay gặp phải cô, lại bị chơi một vố đau.

"Tương Tương nhà tôi hiểu tôi khá rõ." Chu Hi Hòa không biết xấu hổ nói: "Anh trai của các cậu chính là người như vậy."

Nguyễn Dư cố gắng kiềm chế cơn muốn lăn mắt, đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp, thì bên cạnh Đằng Dực đã ném chai nước khoáng rỗng về phía Chu Hi.

"Rảnh rỗi quá hả? Còn không mau đi tập nhảy."

Chu Hi Hòa vững vàng tiếp nhận chai nước khoáng, ném vào thùng rác, rồi vỗ vai Nguyễn Dư, nói một cách không muốn dứt: "Hẹn gặp lại nhé, em gái Dư."

Mọi người đều tản ra, từng nhóm nhỏ đi về các phòng tập khác.

Trong không gian rộng lớn này, chỉ còn lại Nguyễn Dư và hai anh em Đằng Dực, Đằng Hạo.

Cô lại nhớ đến hình ảnh Đằng Hạo nhảy múa lúc nãy.

"Không ngờ cậu cũng có tài đấy." Nguyễn Dư giơ ngón tay cái về phía Đằng Hạo.

"Đó là đương nhiên, người thật thường không lộ diện." Đằng Hạo cười.

"Cậu thấy nó nhảy rất tốt à?" Đằng Dực đột nhiên nhìn Nguyễn Dư, nghiêm túc hỏi.

Nguyễn Dư có cảm giác không ổn lắm, nhưng vẫn cắn răng gật đầu.

"Dù sao tôi cũng là người ngoài, không nhìn ra được gì, chỉ cảm thấy rất.. ấn tượng."

Đằng Hạo thỏa mãn với lòng tự tôn của mình, vui vẻ liếc mắt về phía Đằng Dực, nhưng Đằng Dực không để ý, tiếp tục nhìn về phía Nguyễn Dư.

"Còn tôi thì sao?" anh hỏi.

"Hả?" Nguyễn Dư không hiểu.

"So với tôi thì sao?" Đằng Dực chỉ vào Tăng Hạo, không biểu lộ cảm xúc, nhếch môi: "Còn ấn tượng hơn à?" A[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 37: Đảo ngược.

Đăng nhập/ đăng ký nhanh tại đây để mở khóa chương!​

[HIDE-THANKS][BOOK]Không khí trong phòng tập bỗng trở nên kỳ lạ.

Nguyễn Dư bị Đằng Dực làm cho hoảng hốt, sao tự dưng lại bị so sánh như vậy?

"Chị ấy đã xem anh nhảy à?" Đằng Hạo hỏi Đằng Dực.

Đằng Dực gật đầu.

"Khi nào?"

"Ngày lễ kỷ niệm trường." Anh nửa trả lời nửa xác nhận với cô: "Sau đó có đi không?"

Nguyễn Dư nhớ lại ngày họ lần đầu gặp nhau trên sân thượng.

"Có đi." Mặc dù không đi ngay sau khi anh nhắc, nhưng cũng không bỏ lỡ buổi biểu diễn khai mạc của họ.

"Vậy thì?" Đằng Dực làm động tác "mời", rõ ràng là đã ném cho cô một câu hỏi khó, nhưng lại giống như đang đưa ra một lời mời thanh lịch nào đó.

Nguyễn Dư cảm thấy bối rối.

Hai anh em đều nhìn cô, một người thì nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, một người thì ánh mắt đầy khao khát chiến thắng.

Cô do dự, không dám trả lời ngay.

Nguyễn Dư nhớ trước kỳ thi đại học, giáo viên chủ nhiệm đã nhiều lần nhắc nhở họ một câu, trước khi trả lời, nhất định phải hiểu được ý đồ của người ra đề.

Bây giờ, cô đang cố gắng hiểu ý đồ của Đằng Dực. Cô biết, Đằng Dực chắc chắn không thật sự quan tâm ai giỏi hơn, vì đáp án đã rõ ràng. Anh chỉ muốn mượn miệng cô để làm giảm bớt sự tự tin của Đằng Hạo thôi.

"Chị đừng sợ anh trai tôi, cũng không cần phải để ý đến thể diện của anh ấy, cứ nói thật đi, ai giỏi hơn." Đằng Hạo tự tin một cách kỳ lạ.

"Tất nhiên là.." Nguyễn Dư chỉ tay về phía Đằng Dực: "Anh của cậu."

"Hả? Vừa nãy không phải chị khen tôi sao? Sao lại quay lưng lại như vậy?" Đằng Hạo không vui.

"Không có so sánh thì không có tổn thương."

Đằng Hạo: "..."

Đằng Dực nhìn vào ngón tay trắng nõn chỉ về phía mình, móng tay được cắt gọn gàng, màu hồng nhạt, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Anh không khỏi muốn trêu cô.

"Giỏi hơn bao nhiêu?"

"Thì.." Cô dừng lại một chút: "Lấy ví dụ nhé, trong lớp có bốn mươi một người, cậu ấy đứng nhất, còn cậu đứng thứ ba từ dưới lên, khoảng cách như vậy."

Đằng Hạo: "..."

Đằng Dực nhịn cười, cảm thấy cô thật đáng yêu, nói năng mạch lạc, không chửi bậy thậm chí không có ác ý, nhưng lại có thể khiến người khác khó chịu.

"Đừng nhắc đến quá khứ đen tối đó nữa, bây giờ tôi đã vào top 20 rồi, được không!" Đằng Hạo kích động nói.

"Có bao giờ nghĩ tại sao cậu có thể vào top 20 không?" Đằng Dực hỏi.

Đằng Hạo nhất thời không biết trả lời ra sao.

Đằng Dực nhìn về phía Nguyễn Dư, ra hiệu cho cô trả lời.

"Bởi vì đã chữa đúng bệnh, bổ sung kiến thức cơ bản."

"Nghe thấy chưa?" Đằng Dực giơ tay xoa đầu Đằng Hạo, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc: "Nhảy cũng vậy, nếu muốn tiến bộ, trước tiên phải nắm vững kỹ năng cơ bản. Không thể một bước thành công, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc khoe khoang kỹ thuật, điều kiện tiên quyết là cậu phải có kỹ thuật để khoe. Nếu không, cậu chỉ có thể lừa được người ngoài, trở thành một người 'khá' đứng thứ ba từ dưới lên."

Anh hiếm khi nói nhiều như vậy, những lời này đều chạm đến trái tim, không để lại chút không gian nào.

Đằng Hạo không nói gì, sau một lúc, lặng lẽ gật đầu.

Nguyễn Dư nhìn Đằng Hạo bị dạy dỗ một cách nghiêm túc, mới chợt nhận ra, hóa ra ý định của Đằng Dực khi đặt câu hỏi ở đây không phải là muốn làm giảm đi sự nhiệt huyết của Đằng Hạo, cũng không phải muốn đả kích cậu, mà chỉ là để Đằng Hạo hiểu rõ khoảng cách hiện tại với chuyên nghiệp và hậu quả có thể xảy ra từ việc cao siêu mà không có thực lực.

Còn cô, vừa là mũi giáo vừa là lá chắn của cậu, anh lợi dụng cô để tấn công cũng như để phòng thủ.

Thật tuyệt.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 38: Thiên tài nhảy đường phố.

Đăng nhập/ đăng ký nhanh tại đây để mở khóa chương!​

[HIDE-THANKS][BOOK]"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, đi làm bài tập đi."

Đằng Dực nói xong câu tiễn khách, đi đến mở nhạc, điều chỉnh âm lượng thấp lại, bắt đầu khởi động. Hai chiếc gương ở trước và sau phản chiếu hình dáng thẳng tắp của anh. Dù chỉ là những động tác đơn giản như đá chân và xoay hông, nhưng do anh thực hiện, khí chất hoàn toàn khác biệt với người khác.

Nguyễn Dư theo Đằng Hạo rời khỏi phòng tập, đi đến một văn phòng ở cuối tầng hai.

Văn phòng được trang trí mới, rất rộng rãi, bên trong có một bộ sofa và hai bàn làm việc, mỗi bàn đều được trang bị một chiếc máy tính Apple.

Cặp sách của Đằng Hạo bị ném trên sofa.

"Đây là cơ sở đào tạo khiêu vũ?" Nguyễn Dư hỏi.

"Nói chính xác hơn, đây là công ty nhảy đường phố."

"Công ty?"

"Đúng, công ty đào tạo nhảy đường phố chuyên nghiệp, nhằm quảng bá và phổ biến văn hóa nhảy đường phố."

"Của ai?"

"Của anh trai tôi, đó là ước mơ của anh ấy. Nhưng hiện tại vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, phải một thời gian nữa mới chính thức hoạt động." Đằng Hạo mở cặp sách, rút ra vài tờ bài tập, đưa cho Nguyễn Dư: "Từ giờ địa điểm học bài sẽ chuyển đến đây."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh trai tôi đã hứa cho tôi học nhảy đường phố ở đây."

Nguyễn Dư suy nghĩ một chút: "Đó chính là yêu cầu mà cậu ấy đã hứa với cậu trước đây?"

"Thật thông minh." Đằng Hạo nhìn cô với ánh mắt khen ngợi: "Quả không hổ danh là cô gái xuất sắc giúp tôi tiến bộ."

"Cậu ấy không sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu sao?"

"Không phải có chị ở đây sao?"

Nguyễn Dư cảm thấy áp lực đè nặng lên vai.

"Mẹ cậu có biết không?" Cô hỏi.

Đằng Hạo vội vàng ra hiệu "suỵt" bằng ngón tay: "Tạm thời không thể để mẹ tôi biết."

"Mẹ cậu sẽ không đồng ý sao?"

"Tôi chưa nói với bà ấy, nhưng mà khi anh trai tôi muốn học nhảy đường phố, mẹ tôi đã kiên quyết không đồng ý."

Đằng Hạo nhớ, chính vì anh trai Đằng Dực muốn học nhảy đường phố mà sự yên bình trong gia đình lần đầu tiên bị phá vỡ. Trong mắt mẹ, Thẩm Băng, những người nhảy đường phố đều là những kẻ lêu lổng không có việc làm, Đằng Dực muốn học nhảy đường phố tức là muốn học hư. Hai mẹ con đã cãi nhau một trận kịch liệt vì chuyện này.

Sau đó, Đằng Dực là người có tính cách cứng rắn, lại bất ngờ nhượng bộ trước, để thay đổi suy nghĩ của mẹ, anh đã viết tay một bản cam kết dài hai trang giấy, anh đã bày tỏ tình yêu của mình với nhảy đường phố và nhiều lần đảm bảo rằng mình tuyệt đối không học hư, cũng không ảnh hưởng đến việc học.

Thẩm Băng đã bị cảm động bởi Đằng Dực, cuối cùng cũng đã đồng ý, nhưng bà vẫn cảm thấy rằng nhảy múa chỉ nên là sở thích ngoài giờ, không thể "làm nghề". Đằng Dực không tranh cãi thêm với mẹ về điểm này, anh nắm bắt cơ hội, trân trọng từng giây phút có thể đến phòng tập, âm thầm nỗ lực, chăm chỉ luyện tập, dù có bị thương bao nhiêu cũng không kêu ca.

Mười sáu tuổi, Đằng Dực tham gia cuộc thi nhảy đường phố "Cúp Giấc Mơ", đó là cuộc thi nhảy đường phố lớn nhất trên truyền hình tại Trung Quốc vào thời điểm đó. Anh đã vượt qua vòng loại và tiến thẳng vào chung kết toàn quốc nhờ vào nền tảng vững chắc và khả năng xuất sắc, giành được giải ba trong nhóm breaking. Anh là người nhận giải trẻ tuổi nhất trong số những người tham gia cuộc thi năm đó.

Lúc đó, các phương tiện truyền thông đều đưa tin, ca ngợi Đằng Dực là "thiên tài nhảy đường phố", vì vậy, Thẩm Băng cũng đã nhận nhiều cuộc phỏng vấn từ các tờ báo, khiến bà rất tự hào.

"Từ đó trở đi, mẹ tôi không còn can thiệp vào việc anh tôi nhảy đường phố nữa. Lần này anh tôi muốn mở một công ty đào tạo nhảy đường phố, mẹ cũng ủng hộ ngay mà không nói gì." Đằng Hạo ánh mắt lấp lánh: "Tôi rất ngưỡng mộ anh tôi, anh ấy là thần tượng của tôi."

"Vậy thì cậu hãy học hỏi anh cậu, làm cho mẹ cậu cảm động đi."

"Tôi cũng muốn, nhưng tôi không có sức kiên trì và kiên nhẫn." Đằng Hạo gãi đầu, có chút ngại ngùng: "Thực ra tôi cũng đã học nhảy đường phố một thời gian với anh tôi, nhưng quá khó, tôi không kiên trì được, thêm vào đó điểm số ở trường của tôi không theo kịp, nên anh tôi không cho tôi tiếp tục nhảy đường phố nữa."

"Vậy bây giờ tình hình thế nào?"

"Tôi hối hận."

Sau một thời gian ngừng tập, Đằng Hạo cảm thấy mình vẫn không thể từ bỏ nhảy đường phố, cậu muốn quay lại nhảy múa, nhưng Đằng Dực không cho phép. Bởi vì Đằng Dực hiểu tính cách của em trai, cho rằng lần này cậu lại chỉ là nhất thời hứng thú, nên không muốn để cậu tiếp tục lãng phí thời gian, làm ảnh hưởng đến việc học. Đằng Hạo khẩn cầu mãi, Đằng Dực vẫn không mềm lòng.

"Rồi sao nữa?" Nguyễn Dư hỏi.

"Rồi thì xảy ra chuyện của chị. Anh tôi bảo tôi đi xin lỗi chị, tôi không đồng ý, nhân cơ hội đàm phán điều kiện, thì anh ấy đồng ý."

"Cậu đúng là.. mặt dày như đế giày."

Đằng Hạo cười hê hê: "Xin lỗi xin lỗi, lần đó tôi thật sự không nên dội nước lên chị, tôi cũng đã tự kiểm điểm nhận lỗi."

"Vậy thì, nhờ có tôi, cậu mới có thể tiếp tục luyện tập nhảy?"

"Có công lao của chị, nhưng tôi cũng đã cố gắng." Đằng Hạo chỉ vào bài thi: "Nói thật, khi điểm thi ra, cả thầy và tôi đều không tin."

Nguyễn Dư cười.

"Vậy sau này, cố gắng để anh cậu cũng phải nhìn cậu bằng con mắt khác nhé."

"Ừ, nhất định."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 39: Bữa ăn khuya.

Đăng nhập/ đăng ký nhanh tại đây để mở khóa chương!​

[HIDE-THANKS][BOOK]Nguyễn Dư phân tích bài thi của Đằng Hạo, chọn ra những câu sai, sắp xếp lại các kiến thức, từng câu từng câu phân tích cho cậu.

Hai tiếng trôi qua nhanh chóng.

Gần đến chín giờ, Thái Hồng đến gõ cửa văn phòng.

"Ông chủ mời ăn khuya, bảo hai người cũng đi cùng."

Nguyễn Dư đang định từ chối thì bị Đằng Hạo kéo đi: "Đi đi, đi ăn chút gì đó."

Ăn khuya là món xiên nướng và bia. Một nhóm con trai quây quần bên bàn tròn lớn ở khu vực pha trà, cạn chén vui vẻ. Nguyễn Dư nhìn cảnh tượng này, lập tức không biết đứng ở đâu.

"Đằng kia." Thái Hồng chỉ vào bàn tròn nhỏ bên cạnh: "Ông chủ bảo tôi gọi món mà các cô gái thích ăn, tôi cũng không biết các cô gái thích gì, nên gọi một ít đồ ngọt, cô đi ăn đi."

"Thái Hồng, con gái sợ ăn đồ ngọt nhất, sẽ béo." Chu Hi Hòa bên cạnh chen vào: "Chỉ có thể nói cậu không hiểu con gái, nên mới không tìm được bạn gái."

"Biến đi biến đi." Mọi người cười lớn.

Thái Hồng quay đầu nhìn những món như bánh tuyết và hộp bánh ngàn lớp trên bàn tròn nhỏ, rồi nhìn Nguyễn Dư: "Cậu không hề béo, cứ ăn thoải mái đi, béo thêm chút cũng đẹp."

"Cảm ơn." Nguyễn Dư được sắp xếp ngồi một mình ở bàn tròn nhỏ, đúng ý cô. Cô ngồi bên cửa sổ, từng muỗng từng muỗng múc bánh ngàn lớp trong hộp, bánh rất ngọt, ngọt đến mức khiến cô hơi bối rối.

Lần cuối cùng ăn món ngọt như vậy là khi mấy tuổi? Cô không nhớ nữa, chỉ biết đó là chuyện rất lâu rất lâu trước đây. Hôm nay, nhờ có Đằng Dực, cô mới lại được nếm trải vị ngọt này.

Nguyễn Dư nghĩ rằng, đi vào đám đông tìm Đằng Dực, nhưng phát hiện trong phòng không thấy bóng dáng của anh.

"Ê? Anh trai mình đâu rồi?" Đằng Hạo cũng nhận ra.

"Anh ấy không ăn, đang luyện tập." Thái Hồng nói.

"Lão đại cũng quá cố gắng rồi."

"Sắp có cuộc thi rồi, anh ấy áp lực lớn."

Cuộc thi? Cuộc thi gì? Nguyễn Dư dựng tai lên, muốn nghe rõ hơn thì họ đã chuyển sang chủ đề khác.

Bữa khuya kéo dài hơn nửa giờ mới kết thúc, Đằng Hạo và họ dường như còn tăng hai, hỏi Nguyễn Dư có đi không, Nguyễn Dư lập tức lắc đầu từ chối.

Ra khỏi trung tâm đào tạo, Đằng Hạo bắt taxi về nhà, còn Nguyễn Dư thì ra bến xe buýt. Gió đêm rất mát, bến xe buýt vắng vẻ, chỉ có hai ba người lẻ tẻ, đều đang cúi đầu chơi điện thoại.

Cô vô thức cũng sờ vào điện thoại, mới nhận ra điện thoại không có trong túi.

Trời ơi, điện thoại mất lúc nào vậy?

Nguyễn Dư lập tức quay lại. Trên đường đi cô không dùng điện thoại, không thể nào đánh rơi trên đường, chắc chắn là để quên ở văn phòng. Cô thầm cầu nguyện rằng Đằng Dực chưa kết thúc luyện tập nhanh, nếu đóng cửa thì thật thảm.

May mắn thay, khi cô đến nơi, cửa vẫn mở.

Nguyễn Dư chạy vội lên tầng hai. Quả nhiên, điện thoại ở trong văn phòng, chỉ bị tờ giấy nháp của Đằng Hạo che lại, nên khi cô rời đi hoàn toàn không để ý. Khi những dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng, Nguyễn Dư mới nhận ra mình đã đổ mồ hôi lạnh.

Nếu điện thoại mất thì lại phải tốn một khoản tiền lớn.

Thật là một cuộc hoảng hốt không cần thiết.

Cô đang cảm thấy may mắn thì bỗng nghe thấy tiếng nhạc ở tầng hai ngừng lại.

Đằng Dực sắp về sao?

Nguyễn Dư nhẹ nhàng đi đến cửa phòng tập, nhìn qua khe cửa vào bên trong, khi nhìn vào, cô đã ngẩn người.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back