Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 24 Tháng mười hai 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 40 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường giao dịch nô lệ, chứng kiến nam nữ già trẻ trần truồng chen chúc cùng một chỗ, hắn không khỏe nhíu mày.

    Những nô lệ này đại đa số gầy trơ cả xương, diễn cảm chết lặng, trên người phủ lên một tầng dơ bẩn đen sẫm, chỉ có một chút đỡ hơn chính là, không có bao nhiêu vết thương.

    Ấn tượng của Hoàng Giác đối với người Vân bộ lạc cũng đỡ hơn, nói với Diễm:

    - Người Vân bộ lạc thoạt nhìn còn rất thiện tâm, thế nhưng không ngược đánh những nô lệ này.

    Diễm sớm nhìn quen việc buôn nô lệ, chứng kiến tình cảnh bi thảm của nô lệ trong lòng không có cảm giác nào, nhưng nghe xong lời Hoàng Giác hơi có chút kinh ngạc, tiếp xúc ánh mắt chân thành của Hoàng Giác biết hắn thật sự không hiểu cách thức trong phương diện này, kiên nhẫn giải thích:

    - Cũng không phải bọn hắn thiện tâm, mà là bọn hắn không muốn gặp được tổn thất không cần thiết.

    Hoàng Giác:

    - Ân?

    - Nếu thật sự có nô lệ không nghe lời, bọn hắn chỉ cần bắt ra người nhiệt náo dữ dội nhất, trước mọi người hành hạ tới chết, có thể trấn trụ được những nô lệ khác. Trên thực tế cực nhỏ có nô lệ sẽ cố ý đối lập với chủ nhân của bọn họ, trừ phi nô lệ kia không còn muốn sống nữa.

    Hoàng Giác gật đầu, việc này hắn biết, chủ nô đối với nô lệ có quyền sanh sát tuyệt đối.

    - Nô lệ chính là hàng hóa, hàng hóa hư hao nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng giá trị giao dịch của bọn họ, nguyên bản giá trị mười ống trúc muối, nếu bị thương chỉ giá trị chín ống hoặc tám ống trúc muối. Đây là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác, nô lệ thể chất yếu, trên người nếu có thương tích thực dễ dàng nóng sốt tử vong. Nếu nô lệ chết, hao hụt chính là chủ nhân của bọn họ. Cho nên trừ phi cần thiết, nếu không chủ nhân sẽ không đánh bọn họ.

    Hoàng Giác nhìn thân thể thật dơ bẩn của nô lệ, hiểu được ý tứ của Diễm.

    Cũng phải, chủ nô giao dịch nô lệ, là vì kiếm tiền, nói trắng ra là bọn hắn nuôi một đám nô lệ như vậy, cũng như người hiện đại nuôi già nuôi dê, cũng không phải ai rảnh rỗi thì đi đánh gà đánh dê trút giận làm gì chứ? Cũng không phải ăn no rửng mỡ.

    Lúc nói chuyện Thăng đã nói chuyện với chủ nô Vân bộ lạc.

    Chủ nô Vân Lực khoe khoang:

    - Nhóm nô lệ này đều là loại tốt, cam đoan các ngươi muốn bọn họ làm gì bọn hắn sẽ làm đó. Mấy người bên này là chiến sĩ Yến bộ lạc, Yến bộ lạc bại bởi Vũ bộ lạc, vài người này bị bắt giữ, đã bị xem thành nô lệ giao dịch ra ngoài. Đừng xem hiện tại bọn hắn gầy, chỉ cần nuôi một chút, thân thể tuyệt đối không thể kém hơn chiến sĩ bình thường, mang theo bọn hắn đi săn đều được, nhưng nô lệ như vậy giá trị cũng cao hơn một chút, hai mươi ống muối đổi một người..

    Thú ngắt lời hắn:

    - Ngươi nói Yến bộ lạc bị Vũ bộ lạc tiêu diệt? Chuyện khi nào?

    Giữa bộ lạc thường sẽ có chiến tranh, một bộ lạc chiến bại bị bộ lạc khác diệt tộc, cũng không phải chuyện gì mới lạ, Thú hỏi như vậy chẳng qua là muốn biết tin tức bên ngoài.

    Vân bộ lạc đặc biệt làm giao dịch nô lệ, luôn lưu chuyển giữa các bộ lạc, bộ lạc nào cần bán nô lệ trừ bỏ đi đại hội giao dịch sẽ tìm Vân bộ lạc, cho nên tin tức của bọn họ linh thông nhất.

    Vân Lực biết Thú sẽ không thấy hứng thú:

    - Mùa xuân năm nay.

    Hàng năm mùa xuân là thời gian các bộ lạc chinh chiến thường xuyên, nguyên nhân chỉ vì thực vật, không có nguyên nhân nào khác.

    Thú gật gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều, gọi Hoàng Giác cùng Diễm:

    - Các ngươi trước đi qua xem, có vừa ý hay không?

    Trong lòng Hoàng Giác cân nhắc có một nô lệ canh cửi thì tốt rồi, nhưng ở địa bàn của Bố bộ lạc không thể hỏi như vậy, nghĩ nghĩ nhìn đám nô lệ trong hàng rào hỏi:

    - Trong các ngươi ai có một tay nghề?

    Các nô lệ mờ mịt nhìn hắn, không biết có ý tứ gì.

    Hoàng Giác đổi lại cách nói:

    - Trong các ngươi ai có bổn sự đặc thù, tỷ như biết mài thạch đao, biết làm cạm bẫy bắt con mồi, hoặc là bắt cá đều được, đương nhiên biết cái khác cũng có thể, chỉ cần ở trong phương diện nào đó đặc biệt am hiểu, đều tính.

    Bình thường mọi người mua nô lệ, đầu tiên xem thân thể nô lệ có mạnh hay không, có bệnh không, hoặc là xem giá trị bao nhiêu, nhiều quá không tính. Chủ yếu không ai trao đổi với nô lệ, đều là cùng chủ nô thương nghị.

    Lần đầu tiên có người lúc mua nô lệ lại nói ra chi tiết yêu cầu của mình, còn hỏi chính bản thân nô lệ. Người xung quanh, dù là Thú cùng Thăng đều nhìn hắn, không rõ hắn hỏi chuyện này để làm gì.

    Diễm nghĩ ra một ít, trong mắt hiện lên tia thú vị, hắn biết Giác thật thông minh, là người thông minh mà hắn chưa bao giờ gặp qua.

    Hoàng Giác cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, thấy các nô lệ không trả lời, lại hỏi thêm một lần.

    Sau một lúc lâu, một nữ nô già nua run rẩy nói:

    - Tôi, tôi thu thập rau dại dã quả rất giỏi, có thể phân biệt thật nhiều dã quả rau dại mà người khác không biết, đây có tính là bổn sự đặc thù hay không?

    Hoàng Giác nhìn nữ nô, mái tóc rối tung che trên mặt, thấy không rõ khuôn mặt, thân hình vừa gầy lại hơi gù xuống.

    Trong lòng hắn thầm đánh giá, đây đại khái là nhân tài trong phương diện nông nghiệp, sau khi trở lại bộ lạc dạy một chút, có thể cho nàng làm ruộng.

    Thu hồi tầm mắt, Hoàng Giác gật gật đầu:

    - Đương nhiên tính, ngươi đến bên này, trong chốc lát theo ta đi.

    Nữ nô thở ra, nàng cũng biết tình trạng của mình, bị người mua xuống còn có thể sống tạm một hai năm, nếu không ai mua nàng khẳng định sống không qua mùa đông này.

    Tuy rằng không biết vị chủ nhân mua nàng có tính tình như thế nào, nhưng cũng không tới mức mua nàng rồi lại khiến cho nàng đi chết đi?

    Trong lòng nàng lặng lẽ an ủi mình, nữ nô đi ra đám người, đứng vào vị trí mà Hoàng Giác chỉ định.

    Có nữ nô đi đầu, lại có ba người đứng dậy, có người nói mình làm cạm bẫy tốt lắm, có nói mình biết đặc chế da thú phi thường thuận trơn, còn có giỏi về bắt cá, nhưng không có ai biết canh cửi.

    Trong lòng Hoàng Giác hơi thất vọng, nhưng cũng không quá tiếc nuối, dù sao Bố bộ lạc canh phòng chặt chẽ kỹ thuật canh cửi, theo tình trạng nữ nhân của Bố bộ lạc không gả ra ngoài cũng nhìn ra được, còn muốn nhặt lậu chỉ sợ có chút khó khăn.

    Ngay lúc Hoàng Giác đang muốn cùng Vân Lực thương lượng giá trị của mấy nô lệ kia, một nữ nô gầy teo nho nhỏ, còn thiếu nửa bàn tay đứng dậy:

    - Tôi, tôi biết canh cửi!
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 41 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cái gì?

    Đừng nói Hoàng Giác, dù là Vân Lực đều kinh ngạc.

    Nữ nô cúi đầu, thấy không rõ diễn cảm, thanh âm từ ban đầu sợ hãi rụt rè trở nên càng ngày càng kiên định:

    - Tôi biết canh cửi!

    Sợ Hoàng Giác không nghe rõ, lại lớn tiếng lặp lại một lần:

    - Tôi biết canh cửi, tuy rằng dệt không tốt lắm, nhưng tôi biết làm!

    - Được, vậy cũng tính luôn thêm một người.

    Hoàng Giác mừng rỡ, sợ có người giành với mình, vội vàng đem nữ nô kéo tới cạnh mình, trực tiếp hỏi Vân Lực:

    - Mấy nô lệ này, cần dùng bao nhiêu ống muối đổi?

    Về phần những nô lệ này có gạt người hay không, Hoàng Giác hoàn toàn không lo lắng, nô lệ dám lừa gạt chủ nhân sẽ trực tiếp bị giết rụng, không có nô lệ nào dám có lá gan đi thử.

    Vân Lực nhìn nửa bàn tay của nữ nô, trong lòng thoáng hiểu được, hẳn là vì nữ nô này bị đứt tay, không có biện pháp tiếp tục canh cửi, người Bố bộ lạc cũng không sợ nàng đem phương pháp canh cửi tiết lộ ra ngoài, cho nên mới đem nàng bán đi? Nhưng hắn chưa từng mua nô lệ ở Bố bộ lạc, cũng không biết nữ nô này từ đâu mua được.

    Chỉ thoáng có chút nghi ngờ, liền đem ý nghĩ này ném ra sau đầu, hắn chỉ làm mua bán nô lệ, việc này không quan hệ gì với hắn.

    Vì vậy hắn thật sảng khoái nói:

    - Mấy nô lệ này giá trị cũng không cao, nếu ngươi cần cấp hai mươi ống muối là được.

    Theo giá trị của người bên này mà xem, đều là người già yếu, còn không phải là không đáng giá tiền sao.

    Hoàng Giác vui rạo rực đưa cho đối phương hai mươi ống muối, đem nô lệ lĩnh đi ra.

    Diễm chọn nô lệ càng đơn giản, liền chọn thân thể cường tráng, chính là mấy chiến sĩ Yến bộ lạc bị biến thành nô lệ, hắn tổng cộng chọn sáu người, cần 120 ống muối, Diễm mang không nhiều muối như vậy, trực tiếp dùng dược liệu trừ vào.

    Hai người lựa chọn xong rồi, Thú cùng Thăng cũng chọn lựa, kéo kéo tính tính cũng tuyển 23 người.

    Trực tiếp cho Thú đem nô lệ đều mang về, Hoàng Giác cùng Diễm tiếp tục đi dạo trong đại hội giao dịch.

    - Di, đây là..

    Một nét màu xanh biếc thoáng hiện dưới ánh trời chiều, trong mắt Hoàng Giác hiện lên vẻ vui mừng, cầm lên một hòn đá màu xanh biếc trên bàn, lờ mờ chứng kiến có nước lưu động bên trong.

    Không hề nghi ngờ, đây là một khối ngọc.

    Hoàng Giác không hiểu ngọc, nhưng từ màu cùng thế nước mà xem, hẳn là ngọc thượng hạng, cũng không biết là chủng loại nào.

    Người sau bàn đá nhìn thấy là Hoàng Giác, lập tức tươi cười nóng bỏng:

    - Thần sử có phải cảm thấy khối đá này thật đẹp không? Ta nhặt được dưới chân núi. Nếu thần sử ưa thích, một ống muối đổi là được.

    Hòn đá mặc dù xinh đẹp, cũng không thể dùng ăn uống, một ống muối đã rất cao.

    Hoàng Giác lại cầm ngọc nhìn xem, đem ngọc buông:

    - Ân, là rất đẹp, nhưng đối với ta vô dụng.

    Cuối thời trang sức ngọc khí tinh mỹ không khác gì hòn đá trên đường, đừng nói Hoàng Giác là một nam nhân, dù là nữ nhân trong bộ lạc cũng không cần những vật này.

    Vừa rồi vô tình nhìn thấy cho nên hắn mới giật mình, sau khi xem xong không có chút lưu luyến, xoay người muốn đi.

    Người kia không ngờ Hoàng Giác sẽ cự tuyệt kiên định như vậy, vội nói:

    - Nếu ngươi cảm thấy không đáng, có thể dùng nửa ống muối đổi.

    Thủ lĩnh Bố bộ lạc vừa hạ quyết tâm kết giao với Thổ bộ lạc, liền nhận được tin tức nói Hoàng Giác trao đổi một nữ nô biết canh cửi trong tay Vân bộ lạc.

    - Cái gì? Điều đó không có khả năng!

    Thủ lĩnh không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận:

    - Nữ nô biết canh cửi trong bộ lạc chúng ta chưa bao giờ giao dịch đi ra ngoài, hắn làm sao giao dịch được nữ nô biết canh cửi trong tay Vân bộ lạc.

    Người báo tin nói:

    - Ta thật mắt thấy, nữ nô kia thiếu nửa bàn tay. Nữ nô hẳn không có can đảm dám lừa gạt chủ nhân đi?

    Tuy rằng người báo tin nói thật có đạo lý, nhưng thủ lĩnh vẫn không tin:

    - Như vậy cũng không thể nào, cho dù thiếu nửa bàn tay, không thể tiếp tục canh cửi cũng không thể đem nàng giao dịch ra ngoài!

    Vì bảo trụ kỹ thuật canh cửi của bộ lạc, bộ lạc sớm có quy định, nữ nô biết canh cửi không được giao dịch ra ngoài, cho dù không còn hữu dụng đem đuổi vào rừng rậm làm mồi dụ bắt mãnh thú, cũng không được giao dịch bên ngoài.

    Vu cũng không muốn tin tưởng, nhưng rất nhiều sự tình dù không tin cũng không phải chưa từng phát sinh qua. Khẽ nhíu mày, vu phân phó:

    - Đem trong bộ lạc điều tra qua một lần, xem ai trộm giao dịch qua nữ nô thiếu nửa bàn tay.

    Sau đó hướng thủ lĩnh nói:

    - Mặc kệ có phải thật vậy hay không, chúng ta nhất định phải đem nữ nô kia đổi về.

    Thủ lĩnh buồn rầu nói:

    - Chỉ sợ người Thổ bộ lạc không đáp ứng.

    - Cho bọn hắn nhiều vật tư, không sợ bọn hắn không đáp ứng. Nữ nô biết canh cửi ở lại trong bộ lạc chúng ta mới có chỗ tác dụng, đi bộ lạc khác cũng như nữ nô bình thường, huống chi còn thiếu nửa bàn tay!
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 41 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu nói thật tự tin, kết quả không bao lâu đã bị đánh mặt.

    - Cái gì? Các ngươi muốn đem nữ nô này trao đổi trở về?

    Nhìn người của Bố bộ lạc, Hoàng Giác không chút nghĩ ngợi lắc đầu:

    - Không được, ta không đổi!

    Người Bố bộ lạc khó hiểu hỏi:

    - Vì sao? Là chê chúng ta ra giá cả thấp sao? Nếu ngươi cảm thấy đồ vật còn thiếu, chúng ta có thể lại thêm.. mười tấm bố dài cỡ cánh tay, thêm hai mươi ống muối, như thế nào?

    Nhớ tới lúc đi vu đã căn dặn, người kia cắn chặt răng lại thêm một ít.

    Hoàng Giác lắc đầu, thật kiên định nói:

    - Ngươi trả nhiều bố cùng muối hơn nữa, ta cũng không đổi!

    - Vì sao? Chúng ta rõ ràng ra giá cả cũng đã rất cao, nhiều bố cùng muối như vậy, có thể đổi hai mươi nữ nô!

    Người Bố bộ lạc có chút bất mãn, cảm thấy được là Hoàng Giác cố ý nâng giá, cố ý làm khó dễ bọn hắn.

    Hoàng Giác giận tái mặt:

    - Ta nói không đổi sẽ không đổi. Các ngươi nếu cảm thấy thiệt thòi, vậy lấy vài thứ kia đi đổi hai mươi nữ nô a, người Vân bộ lạc cũng chưa đi về!

    - Nhưng mà, vu dặn ta nhất định phải đem nữ nô này mang về..

    Người kia không nhịn được nói thật:

    - Nữ nô này vốn từ trong bộ lạc chúng ta giao dịch ra ngoài!

    Đều do tên ngu xuẩn An! Bị người lừa gạt, lén lút dùng mười ống muối đem nữ nô giao dịch cho người của Trệ bộ lạc! Bây giờ còn phải lo lắng đem nữ nô đổi về.

    Hoàng Giác càng sầm mặt:

    - Các ngươi đều đã đem giao dịch ra ngoài, đã nói nữ nô này đối với các ngươi mà nói không còn có tác dụng! Vì đồ vô dụng các ngươi còn chạy tới đây theo ta càn quấy, không phải là cố ý hạ mặt mũi của ta, làm cho người khác cảm thấy ta tham tài đi! Thần sử tương lai của Thổ bộ lạc dùng một chút muối đổi đi nữ nô Bố bộ lạc, qua tay lại đem nữ nô bán cho Bố bộ lạc với giá cao hơn – lý do tốt bao nhiêu chứ? Hôm nay ta đem nữ nô cho ngươi, ngày mai người của Bố bộ lạc các ngươi có phải sẽ nói với người khác như vậy hay không?

    - Hừ, ta là con trai của thủ lĩnh một bộ lạc, được Đại Địa chi thần phù hộ, tương lai sẽ trở thành thần sử, ta cần chút đồ vật của các ngươi sao?

    Người Bố bộ lạc bị đổ không lời nào để nói.

    Trước khi đến hắn đã hỏi thăm tính cách của Giác.

    Nguyên chủ Giác tuy không thường đi ra bộ lạc, nhưng lời đồn đãi cũng không thiếu. Trừ bỏ là phế vật, còn có tính tình rầm rĩ phô trương, cực kỳ xem trọng mặt mũi. Lúc mùa hè hắn bị Hằng đánh, cũng là bởi vì Hằng cự tuyệt hắn, mặt mũi mất hết, cho nên hắn mới cứng rắn quấn quýt muốn đem Hằng mang về bộ lạc không phải sao?

    Hiện tại Giác vì mặt mũi cự tuyệt bọn hắn ra giá cả đổi về nữ nô cũng là chuyện rất bình thường.

    Biết tiếp tục dây dưa cũng vô dụng, người kia đành lưu loát cáo từ, mang theo hàng hóa quay về bộ lạc, chi tiết đem lời của Giác thuật lại cho vu cùng thủ lĩnh nghe qua một lần.

    Thủ lĩnh đau đầu:

    - Tại sao lại kẻ ngu xuẩn như vậy!

    Vì mặt mũi thà răng giữ lại nữ nô mất nửa bàn tay kia, cũng không chịu nhận đề nghị của bọn hắn, không phải ngu xuẩn thì là gì? Nếu hắn có đứa con ngu xuẩn như vậy, sớm đánh cho một trận.

    Sắc mặt vu nặng trĩu:

    - Hắn thật là vì mặt mũi mới không chịu đổi?

    Không biết vì sao, trong lòng hắn luôn cảm thấy không nỡ. Người được Đại Địa chi thần thừa nhận, làm việc lại tùy hứng như vậy?

    - Ta nhìn dáng vẻ của hắn không giống như đang nói láo. Lúc ta đưa ra trao đổi sắc mặt hắn đều thay đổi, một bộ dạng muốn phát hỏa.

    Thủ lĩnh nói:

    - Không đổi thì không đổi, dù hắn đem nữ nô mang về cũng vô dụng. Trệ bộ lạc từ trong tay tên ngu xuẩn An lừa đi nữ nô, là vì muốn canh cửi, giằng co lâu như vậy cũng không phải không ra sức ép gì sao? Cuối cùng vẫn phải đem nữ nô bán đi.

    Biết vu lo lắng cái gì, thủ lĩnh làm yên lòng nói:

    - Yên tâm đi, vu. Bọn hắn không có đồ canh cửi, không có sợi ma, dù đem nữ nô kia mang về cũng vô dụng. Đừng nói là thiếu nửa bàn tay không thể tiếp tục canh cửi, dù cho bọn hắn một nữ nô lành lặn, cũng vô dụng!

    Đối với điểm này, thủ lĩnh thật tự tin.

    Người bộ lạc xung quanh đều biết Bố bộ lạc sản bố, nhưng không biết nguyên liệu canh cửi là sợi ma, cho dù có một nhóm người đoán được cũng không biết làm sao đem ma làm nát chà xát thành chỉ gai. Chính bởi vì như thế, Bố bộ lạc mới có thể độc quyền kỹ thuật canh cửi nhiều năm như vậy.

    Nghe xong thủ lĩnh an ủi, vu gật đầu:

    - Nói cũng đúng. Nhưng Trệ bộ lạc dám lừa gạt người của bộ lạc chúng ta, muốn trộm kỹ thuật canh cửi, không thể cứ bỏ qua như vậy. Nếu không ngày sau mỗi người đều có thể đánh chủ ý của chúng ta!

    Thủ lĩnh nói:

    - Đó là đương nhiên, cứ làm theo quy củ trước kia, xử trí cả An.

    Dĩ vãng bộ lạc nào dám trộm kỹ thuật canh cửi của Bố bộ lạc, một khi bị phát hiện liền sẽ bị tấn công. Thực lực Bố bộ lạc cường đại, chiến lực cường hãn, cơ hồ mỗi bộ lạc bị tập kích đều tổn thất thảm trọng. Về phần người bán đứng bộ lạc, sẽ bị tịch thu tài sản, cả nha đều phạt làm nô lệ.

    Lưu lại đại hội giao dịch ba ngày, Thổ bộ lạc giao dịch xong toàn bộ vật phẩm mang theo. Thăng cùng Thú thương lượng một chút, ngày hôm sau rời khỏi đại hội quay về bộ lạc.

    Hoàng Giác thu hồi bàn dây cùng nhà gỗ, lúc thu hồi lại nghe mọi người khiếp sợ cùng tán thưởng.

    Khác với lúc lên đường đi tham gia đại hội giao dịch, lúc trở về mọi người biến thành rời rạc, hưng trí bừng bừng nghị luận thu hoạch lần này, đương nhiên nghị luận nhiều nhất là Hoàng Giác, thông qua biểu hiện mấy ngày nay của Giác, mọi người đã hoàn toàn tin phục hắn.

    Phong kiêu ngạo ngẩng cao đầu, cùng người trong bộ lạc khoe khoang:

    - Ta đã sớm nói qua với các ngươi, Giác nhà ta cùng người thường không giống nhau, tuy hắn không có biện pháp trở thành chiến sĩ, thân thể còn gầy yếu, nhưng nhiều năm như vậy không phải vẫn bình an to lớn sao? Thậm chí đều rất ít sinh bệnh! Thân thể còn cường tráng hơn hắn cũng chưa thể sống qua được mùa đông, Giác nhà ta lại vô sự! Đây chẳng lẽ không phải nhờ Đại Địa chi thần phù hộ sao? Ta nói mà các ngươi còn không tin, hiện tại tin chưa? Giác nhà chúng ta là giỏi nhất, lợi hại nhất!
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 42 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước kia khi Phong nói tới điều này, mọi người đều khinh thường, thậm chí có người còn phản bác nàng:

    - Chẳng lẽ Giác có thể sống qua những mùa đông, không phải là do các ngươi cùng thủ lĩnh đều chiếu cố cho hắn trước tiên, đại mùa đông cho hắn mặc ba tầng quần áo da thú, còn không cho hắn đi ra khỏi phòng sao? Nếu là như vậy mà hắn còn có thể chết cóng, những người khác trong bộ lạc không cần sống!

    Nhưng mà hiện tại tiếp tục nghe được ngôn luận của Phong, mọi người đều cảm thấy có đạo lý, thậm chí còn tìm ra lý do bổ sung:

    - Nói cũng đúng đâu, Đại Địa chi thần khẳng định đã sớm phù hộ Giác, bằng không mấy nhi đồng sinh cùng lúc với hắn, tới mùa đông cũng không ra khỏi cửa, làm sao lại không ngao được nữa?

    Lời này liền được mọi người sôi nổi phụ họa.

    Hoàng Giác nghe mọi người nghị luận, trong lòng buồn cười, nhớ ngày đó lúc hắn mới xuyên không đi qua, đám người này tránh né hắn còn không kịp, giống như hắn là rắn độc mãnh thú, hiện tại chỉ qua chưa đầy nửa năm thời gian..

    Trong lòng thầm lắc đầu, cho nên nói vô luận khi nào thì thực lực mới là căn bản dựng thân của một người.

    Hắn quay đầu nhìn Diễm, thấy Diễm nhíu mày, chợt nháy mắt hỏi:

    - Làm sao vậy, có chuyện phiền lòng gì sao?

    Diễm lắc đầu:

    - Không có gì..

    Tiếp xúc ánh mắt quan tâm của Hoàng Giác, Diễm nói thật:

    - Buổi sáng hôm nay ta nghe Thú cùng Thăng nói, lại thêm nửa tháng thời gian sẽ hạ đại tuyết.

    Thời gian tuyết rơi trong Hỏa bộ lạc khác với bên này, hắn nguyên tưởng rằng còn phải đợi thêm một tháng, buổi sáng hôm nay nghe Thăng cùng Thú nói chuyện mới kịp phản ứng, bên này khác với Hỏa bộ lạc.

    Hoàng Giác lại nháy mắt:

    - Còn có việc này? Bọn hắn làm sao mà biết được?

    Trước cuối thời dự báo thời tiết cũng không dự đoán được chuẩn xác thời gian nửa tháng như vậy đi? Người bên này làm sao mà biết?

    - Hẳn là vu nói cho bọn hắn biết. Vu có thể xem bói thời tiết, không sai được.

    Xem bói là bổn sự của mỗi vu đều biết, chuyện đại sự có lẽ xem bói không quá chuẩn xác, nhưng trời mưa tuyết rơi, thời tiết biến hóa đối với vu mà nói là thuật xem bói cơ bản nhất, sẽ không làm lỗi.

    Hoàng Giác:

    -!

    Đã quên bên này vu còn có thể xem bói.

    - Nhưng dù nửa tháng sau tuyết rơi cũng không có gì a? Thực vật đều có sẵn, chúng ta trở về trực tiếp qua mùa đông là được.

    Diễm lắc đầu:

    - Ta nguyên bản không nghĩ một lần đổi lại nhiều nô lệ như vậy, trong nhà chứa đựng thịt không đủ.

    Sau khi thu hoạch bắp cùng đậu tương, Giác có phân cho hắn một ít. Bởi vì hắn ra sức không nhiều lắm, cho nên phân cũng không nhiều, vừa đủ một mình hắn ăn.

    - Trên đường chúng ta cần chậm trễ bảy tám ngày thời gian, sau khi trở về tiếp tục tu sửa một chút, cơ hồ không còn thời gian đi ra ngoài săn bắn.

    Cho nên hắn mới phiền não:

    - Ta có thể mang theo nô lệ của ta rời khỏi đội ngũ trước, trước khi tuyết rơi ta sẽ dẫn nô lệ chạy trở về.

    Hoàng Giác chợt hiểu ý hắn:

    - Ngươi muốn mang theo nô lệ nhân mấy ngày nay săn nhiều con mồi chuẩn bị?

    Diễm gật đầu, hai mắt nhìn thẳng Hoàng Giác:

    - Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ quay về bộ lạc.

    Hoàng Giác giận cười:

    - Ta là sợ ngươi không trở về bộ lạc sao? Ta là lo lắng ngươi bị thương! Mấy nô lệ kia vừa nhìn cũng không có chiến lực bao nhiêu, ngươi mang theo bọn hắn săn bắn, là ngươi săn bắn vật, hay là con mồi săn ngươi?

    Tiếp xúc ánh mắt tức giận của Hoàng Giác, trái tim Diễm không thể khống chế co rút lại, có chút bối rối lại có chút ấm áp, vội nói:

    - Ta không phải ý tứ kia, ngươi đừng hiểu lầm, ý của ta là, ta nhất định sẽ bình an quay về bộ lạc. Mấy nô lệ kia ngươi đừng xem bọn hắn gầy yếu, lúc ta trao đổi cũng đã kiểm tra rồi, thân thể bọn họ đều tốt lắm, mấy ngày nay cũng không bạc đãi bọn họ ăn uống, đã sớm hồi phục lại, mang theo bọn hắn săn thú hoàn toàn không thành vấn đề.

    - Vậy cũng không được, ta lo lắng!

    Trơ mắt nhìn mấy người này mạo hiểm săn bắn trong rừng rậm nguyên thủy, Hoàng Giác làm không được.

    - Nhưng mà..

    - Không có nhưng nhị gì hết, đừng quên ngươi là chiến sĩ của ta, ta không đồng ý, ngươi đừng nghĩ mạo hiểm! Chuyện lương thực ngươi không cần phải xen vào, bắp cùng đậu tương của ta cũng đủ cho các ngươi ăn một mùa đông, còn có dư đâu. Thịt ta cũng chứa đựng không ít, nếu không được trong nhà còn có nuôi heo rừng, dê cùng thỏ chẳng hạn. Dù sao sẽ không đem người đói chết!

    Trước kia Diễm thật phiền chán có người dùng ngữ khí mệnh lệnh nói chuyện với mình, càng chán ghét người khác hạn chế hành động của hắn, nhưng lúc này lại cảm thấy được trong lòng vừa mềm lại ngọt, giống như là ăn mật, biểu tình lạnh cứng đều dịu dàng xuống dưới.

    Nhìn thấy Hoàng Giác cố ý làm mặt lạnh hung hăng, đột nhiên muốn đem người ôm vào lòng xoa nắn một trận.
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 42 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bị ý tưởng đột nhiên xuất hiện làm giật mình, cả người Diễm cũng không tốt, ánh mắt dao động nhìn quanh bốn phía, không dám tiếp tục nhìn Hoàng Giác, chỉ sợ chính mình tiếp tục đột nhiên toát ra ý niệm kỳ quái như vậy trong đầu.

    Hoàng Giác tiếp tục nói:

    - Ngươi cũng không cần cảm thấy được ngượng ngùng, mấy thứ kia ta cũng không phải cho không ngươi, dùng bao nhiêu ta đều nhớ kỹ, tới sang năm ngươi trả lại ta.. nè, ta đang nói chuyện với ngươi đâu, ngươi có nghe hay không vậy.

    - Nghe, nghe đâu.

    Diễm lấy lại tinh thần, xấu hổ khụ một tiếng:

    - Được, vậy ngươi cho ta mượn trước, chờ sang năm trả lại.

    Hoàng Giác hồ nghi liếc hắn một cái, cảm giác vẻ mặt của hắn là lạ.

    Sợ Hoàng Giác nhìn ra manh mối, Diễm vội vàng nói sang chuyện khác:

    - Đúng rồi, ngươi cần nô lệ thể yếu làm cái gì?

    Cần nô lệ khác hắn còn có thể hiểu được, nhưng nữ nô thiếu nửa bàn tay hắn cũng cần, thật không hiểu Hoàng Giác muốn làm gì.

    Cho tới bây giờ Hoàng Giác cũng chưa nói với người khác kế hoạch của mình, hiện tại đã rời xa đại hội giao dịch, có nói ra cũng không sợ bị người biết.

    - Đương nhiên là vì cần bọn họ dạy cho những người khác làm việc. Tỷ như nô lệ biết phân biệt rau dại, sau này để nàng làm ruộng nhất định là giỏi giang, cũng có thể để cho nàng dạy người trong bộ lạc phân biệt rau dại dã quả, kinh nghiệm của nàng đem chia sẻ ra ngoài, chẳng khác nào mọi người đều có kinh nghiệm, nói như vậy mỗi người đều hiểu biết trong phương diện này, sẽ không cần sợ tiếp tục chịu đói..

    - Kỳ thật ra càng muốn chính là người biết canh cửi.

    Diễm nhíu mày:

    - Nhưng nàng thiếu nửa bàn tay..

    - Ta không phải cần bản thân nàng, ta nghĩ cần là kỹ thuật canh cửi trong đầu nàng.

    Đừng nói Diễm khó hiểu, dù là người bên cạnh nghe được Hoàng Giác nói như vậy cũng nghi ngờ.

    Hoàng Giác giải thích:

    - Nàng không thể canh cửi cũng không sao, nhưng nàng đã gặp qua máy canh cửi đi? Chờ quay về bộ lạc, để nàng đem bộ dạng của nó vẽ ra, không biết vẽ cũng không sao, nàng nói, ta vẽ, chỉ cần có bộ dạng đại khái chúng ta có thể bắt chước theo, sửa chữa một chút, luôn có thể làm đi ra.

    - Về nguyên liệu canh cửi, các ngươi cũng đã gặp, chính là ma sinh trưởng ở dã ngoại. Có máy canh cửi, có phương pháp canh cửi, lại có nguyên liệu, sau này người trong bộ lạc chúng ta cũng có thể tự dệt vải bố.

    - Dệt vải bố chỉ là thuận tay, ai muốn dệt có thể tự mình ở nhà dệt, kỳ thật ta càng muốn dệt tơ lụa.. đừng quên lần trước chúng ta mang về thật nhiều kén tằm trong rừng rậm đi? Ta dặn a Đại a Nhị ở nhà kéo tơ, nhiều ngày qua hẳn có thể kéo tơ xong rồi, lại dùng máy canh cửi đem những tơ tằm kia dệt.. đến lúc đó các ngươi sẽ biết tơ lụa xinh đẹp hoa lệ tới cỡ nào! Ta nói cho các ngươi biết, Đại Địa chi thần mặc chính là quần áo làm từ tơ lụa.

    Những thứ khác còn dễ nói, vừa nghe nhắc Đại Địa chi thần, tâm tư mọi người liền lửa nóng:

    - Thật sự? Đại Địa chi thần mặc quần áo làm từ tơ lụa?

    - Ta lừa các ngươi đối với ta có lợi gì? Đương nhiên là sự thật!

    - Nhưng mà vì sao Đại Địa chi thần không trực tiếp đem phương pháp canh cửi nói cho ngươi biết, còn muốn chính ngươi đi tìm a? Không phải vì Đại Địa chi thần không muốn để cho chúng ta mặc quần áo làm bằng tơ lụa đi? Cũng phải, thần mặc quần áo chúng ta làm sao có thể mặc đây? Đối với Đại Địa chi thần rất không tôn trọng.

    Không cần Hoàng Giác nói chuyện, những người này đã tự quyết định suy đoán của mình.

    Hoàng Giác:

    - Đương nhiên không phải như các ngươi nghĩ! Nếu Đại Địa chi thần không muốn chúng ta mặc quần áo tơ lụa, vì sao lại cho ta xem hắn mặc loại quần áo gì? Vì sao lại chỉ dẫn ta tìm được kén tằm? Còn có nữ nô biết canh cửi, trong bộ lạc chúng ta đang cần máy canh cửi, nàng vừa lúc bị ta mua trở về, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Đây không phải nói rõ, những điều này đều do Đại Địa chi thần an bài?

    - Sở dĩ Đại Địa chi thần không trực tiếp nói cho ta biết phương pháp chế tạo máy canh cửi, đương nhiên là vì khảo nghiệm người của bộ lạc chúng ta! Thần tuy rằng có thể phù hộ chúng ta, nhưng lại không thể thay thế chúng ta đi con đường tương lai. Nói tới cùng thần trợ giúp chúng ta nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta đáng giá cho Đại Địa chi thần trợ giúp mới được. Giả như các ngươi là thần minh, tín đồ của các ngươi hết ăn lại nằm, cái gì cũng mặc kệ không cần làm, mỗi ngày chờ ngươi đem ăn uống đưa tới trước mặt, cho dù tín đồ kia tiếp tục thành kính các ngươi sẽ vui?

    - Đương nhiên không vui! Chính hắn cũng không cố gắng mà sống, ta dựa vào cái gì hầu hạ hắn ăn uống? Ta là thần minh của hắn, cũng không phải là nô lệ của hắn!

    Người trong bộ lạc từ nhỏ được dạy cần nỗ lực cánh sinh, biết đi leièn giúp đỡ đào rau dại trợ cấp trong nhà, đầy 12 tuổi đã cùng đi ra ngoài săn bắn. Tuy bọn họ không hiểu cái gì gọi là tự mình tự lập cố gắng, nhưng ý thức này đã khắc vào trong lòng bọn họ, thành bản năng của bọn họ.

    Hoàng Giác xòe tay:

    - Vậy không phải được rồi? Cho nên nói, Đại Địa chi thần chỉ cấp một phương hướng cho chúng ta, cụ thể có làm được hay không phải xem chính bản thân chúng ta!

    Mọi người như có suy nghĩ gì:

    - Nói cũng đúng! Đây chỉ sợ là Đại Địa chit hần khảo nghiệm chúng ta, xem chúng ta có tư cách được hắn phù hộ hay không!

    Suy nghĩ cẩn thận liền có người bắt đầu chán nản:

    - Chỉ sợ trồng bắp cùng đậu tương cũng là Đại Địa chi thần khảo nghiệm chúng ta! Nhà ta chỉ có một mình ta, cũng không có nô lệ giúp ta, ta sợ sau này cần thường xuyên đi ra ngoài săn bắn, không thời gian làm ruộng, cho nên trước đó vu có nói làm cho bộ lạc trồng lúa mạch, ta không có gieo trồng. Sẽ không phải vì vậy Đại Địa chi thần sẽ bất mãn bộ lạc của chúng ta đi? Sớm biết như vậy ta nên gieo trồng rồi.

    - Không có việc gì, Đại Địa chi thần sẽ không thèm để ý việc này.

    Hoàng Giác an ủi mọi người:

    - Đại Địa chi thần ban thưởng lương thực, chính là hi vọng bộ lạc chúng ta trải qua càng tốt, nhưng không trồng lương thực cũng là lựa chọn của chính mình, Đại Địa chi thần sẽ không bắt buộc. Còn muốn tương lai người chịu làm ruộng trải qua thật tốt, người không làm ruộng đừng có câu oán hận là được rồi.

    - Sẽ không, khẳng định không thể có câu oán hận. Đại Địa chi thần đối xử thật tốt với bộ lạc chúng ta, nếu ai dám oán hận, chẳng phải chính là súc sinh sao?
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 43 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác cười cười:

    - Các ngươi suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.

    Trước khi chứng kiến có thu hoạch, mọi người có lẽ sẽ không cảm thấy được cái gì, chờ mùa hè sang năm tới mùa trồng vụ hè, người không làm ruộng trong bộ lạc chỉ sợ tâm lý sẽ không thăng bằng, bây giờ hắn nói việc này, chỉ là trước tiên dự phòng mà thôi.

    Trong bộ lạc đổi nô lệ, lại thêm cá nhân đổi nô lệ, lần này đổi nô lệ nhiều nhất, tổng cộng là 51 người.

    Hơn 51 người, ăn uống đều thành vấn đề.

    May mắn có không ít người là hảo thủ săn bắn, hơn nữa bên trong nô lệ cũng có người biết săn bắn, phối hợp với dị năng của Hoàng Giác mỗi ngày cơ hồ đều săn được bảy tám con mồi, miễn cưỡng đủ cho mọi người ăn no.

    Hôm nay Hoàng Giác theo lệ thường phối hợp mọi người săn bắn, một con hoẵng thất kinh chui ra khỏi rừng, vài sợi dây mây phóng lên cao, chặn ngang đường con hoẵng đi tới.

    Con hoẵng tránh không kịp, một đầu đâm vào, bị dây trói chặt.

    - Quá tuyệt vời Giác! May mắn có ngươi, không cho con hoẵng này chạy thoát!

    Thú truy tới, nhìn con hoẵng bị trói cười lớn nói.

    Săn bắn như vậy mới làm cho người ta thoải mái! Dĩ vãng bọn họ muốn bắt một con hoẵng, nhất định cần đào cạm bẫy, còn chưa chắc bắt được. Đồ chơi này lại thông minh, chạy nhanh, dựa vào hai chân của nhân loại căn bản đuổi không kịp.

    - Đáng tiếc hiện tại cách bộ lạc còn xa, bằng không còn có thể mang về cho ngươi nuôi.

    - Không có việc gì, đồ ăn của mọi người trọng yếu.

    Trong nhà nuôi nhiều súc vật như vậy, Hoàng Giác tạm thời thỏa mãn, có nuôi con hoẵng hay không căn bản không sao cả.

    Đi tới trước mặt khống chế dây trói chặt chân con hoẵng, vỗ hai cái lên người nó:

    - Còn rất mập, Diễm bọn họ tám phần cũng bắt được con mồi, đủ cho chúng ta ăn một bữa.

    Thu tay về, hắn nhìn Thú cười nói:

    - Con hoẵng này còn cần các ngươi mang về.

    Dù sao đi nữa hắn vác không nổi.

    Thú cùng một người khác chủ động nâng con hoẵng đi ra ngoài.

    Hoàng Giác phủi phủi tay, vừa định đi, ánh mắt dừng trên lòng bàn tay, đột nhiên ngưng lại:

    - Đây là.. than?

    Hai tay đen tuyền, chẳng phải cùng nhan sắc với than đá sao!

    Trên người con hoẵng dơ bẩn, vô cùng bẩn, còn nhìn không ra là gì, nhưng dính lên tay, nhìn thấy thập phần rõ ràng.

    - Gì?

    Thú nghi hoặc:

    - Không có gì? Đệ đã đánh mất đồ vật sao?

    Hoàng Giác chậm rãi cười rộ lên:

    - Không có đánh mất vật gì, có lẽ còn tìm được một loại thứ tốt!

    Nếu có than thì thật sự quá tốt!

    - Đúng rồi, Thú, ca có thể từ dấu vết của con hoẵng mà biết được đường đi qua của nó không?

    Thú phân biệt, nói:

    - Trên mặt đất có dấu chân của nó, tuy thập phần cạn, nhưng hẳn là không thành vấn đề. Không phải, đệ tìm đường đi của nó làm gì?

    - Đương nhiên là đi tìm thứ tốt, hiện tại trước không thể nói, đợi khi tìm được sẽ nói cho ca biết.

    Tuy rằng hắn cố gắng giả vờ bình tĩnh một ít, nhưng vẻ mặt không che giấu được vui mừng, vừa nhìn cũng biết gặp được chuyện tốt.

    Nếu hắn đoán không sai, con hoẵng này từng đi qua quặng mỏ than, vô cùng có khả năng là mỏ than lộ ngoài trời, loại mỏ này bình thường tài nguyên khoáng sản thập phần phong phú, nếu thật là như thế thì giàu to rồi!

    Hiện tại Thú thập phần tin phục Hoàng Giác, cân nhắc một chút, hỏi:

    - Chẳng lẽ Đại Địa chi thần lại có chỉ thị gì cho đệ sao?

    - Chỉ thị rõ ràng thì không có, trước kia nằm mơ có nhắc nhở qua một chút, nhưng mãi vẫn không gặp được, đệ còn tưởng là do mình nhớ sai lầm rồi. Hiện tại không nhất định là tìm được, nhưng tốt xấu có một chút hi vọng.

    Hoàng Giác cũng không khẳng định, mơ hồ nói.

    Thú nghe được mơ hồ, không rõ hắn đang nói gì, nhưng tốt xấu hiểu được một chuyện, là Đại Địa chi thần thật sự có cho chỉ thị.

    Chỉ cần là Đại Địa chi thần nhắc nhở, khẳng định đều là thứ tốt.

    Cho dù còn không tìm được, cũng không ảnh hưởng Thú cao hứng:

    - Được, nếu là Đại Địa chi thần nhắc nhở, vậy chúng ta phải đi tìm!

    Quay đầu nói với một chiến sĩ:

    - Ngươi trước tiên mang theo con hoẵng này trở về, cùng Thăng với Diễm nói một tiếng, làm cho bọn họ không cần lo lắng, ta cùng Giác đi tìm đồ vật rồi trở lại. Các ngươi ăn xong cứ tiếp tục đi lên phía trước, chúng ta sẽ đuổi theo.

    Vẻ mặt chiến sĩ ngẩn ra một mình khiêng con hoẵng đi rồi, lưu lại Hoàng Giác cùng Thú chạy theo truy xét con đường con hoẵng đã đi qua.

    Qua thời gian một bữa ăn, mới đi ra ngoài năm dặm, dọc đường Hoàng Giác nhìn kỹ cũng không phát hiện có mỏ than.

    Thú nhìn kỹ, chỉ vào một ngọn núi không cao phía trước:

    - Xem dấu vết hẳn là từ ngọn núi kia tới được.

    Hoàng Giác nhìn lại, so sánh với những ngọn núi khác ngọn núi kia hơi thấp, còn mọc chút cây cối, thoạt nhìn cằn cỗi.

    Nhưng điều này cũng nói rõ, bên trong vô cùng có khả năng có quặng mỏ ngoài trời!
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 43 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người đi thêm hai giờ mới đến.

    - Cuối cùng tới!

    Hoàng Giác dựa lên tảng đá lấy hơi, cúi người nhặt lên một hòn đá màu đen nhìn xem:

    - Đúng vậy, chính là than.

    Biểu tình Thú như mắc nghẹn:

    - Đệ nói đồ vật này, chính là hòn đá đen tuyền này sao?

    Đưa mắt nhìn bốn phía, cơ hồ có gần phân nửa ngọn núi đều là màu đen, thật sự không thấy được vật này có gì khác lạ. Theo hắn mà nói, còn không tốt bằng nham thạch bên ngoài bộ lạc đâu, tốt xấu nham thạch mài tốt lắm còn có thể làm cối đá bát đá, có thể xây nhà, loại đá đen này vừa sờ một tay đen, xây nhà cũng không ai muốn.

    Hoàng Giác nhìn ra Thú rối rắm, cười nói:

    - Ca đừng xem bộ dạng loại đá này xấu, trên thực có thật có trọng dụng. Không nói chuyện khác, dùng nó sưởi ấm còn tốt hơn dùng củi gỗ rất nhiều! Hơn nữa nó còn chịu đốt, hơn mười hòn đá như vậy có thể đốt một đêm, cả phòng đều ấm áp, chủ yếu, không có khói.

    Than đá chia làm than bùn cùng than cục, lúc cuối thời sở nghiên cứu chỗ Hoàng Giác chủ yếu nghiên cứu tân nguồn năng lượng, than đá là tài nguyên trọng yếu không thể sống lại, Hoàng Giác từng nghiên cứu qua, bởi vậy liếc mắt nhìn ra trong tay mình chính là than cục.

    - Thật sự?

    Vẻ rối rắm trên mặt Thú tán đi, vui vẻ nói:

    - Theo như lời đệ nói, thật đúng là đồ tốt!

    Mùa đông trời tối cực lạnh, có người lạnh chịu không nổi đều nhóm lửa sưởi ấm. Trong chậu đều bỏ củi đốt, vừa đốt cả phòng đều là khói, căn bản không thể ở lại. Gây sức ép vài lần mọi người cũng đành bỏ qua tâm tư nhóm lửa, dù lạnh cũng cố gắng chịu đựng.

    Hoàng Giác cùng Thú dạo qua một vòng dưới chân núi, đại khái xác định phạm vi của than đá, trong lòng nắm chắc, cùng Thú đào ra một ít than đá, bỏ vào trong giỏ mây, dùng cỏ dại cùng lá cây đắp kin, sau đó trở về.

    Đi tới dã ngoại Hoàng Giác biến thành lộ si, nhiệm vụ nhận thức đường đều giao cho Thú.

    Đi trở về không bao lâu, liền gặp được nhóm người của Thăng đang đi tới.

    - Không phải nói cho các ngươi đi trước sao? Vì sao đều chạy tới?

    Thú hỏi.

    - Còn không phải lo lắng cho các ngươi.

    Thăng mở miệng, thân thiết nhìn Giác cùng Thú vài lần, thấy hai người không bị thương mới yên tâm.

    - Tiểu Quan trở về nói các ngươi muốn đi tìm thứ tốt, bảo chúng ta không cần lo lắng, cũng không cần đợi các ngươi. Nói không rõ ràng, chúng ta làm sao có thể không lo lắng, vì vậy mới tìm tới. Các ngươi tìm được đồ vật rồi?

    Vẻ mặt Thú vui sướng:

    - Tìm được rồi, chứng thật là thứ tốt! Chờ quay về bộ lạc ta sẽ nói với thủ lĩnh cùng vu.

    Đây là hắn cùng Hoàng Giác thương lượng tốt, tạm thời không nói cho mọi người chuyện bọn họ tìm được than đá.

    Bí mật khó giữ nếu bị nhiều người hay biết, còn có nô lệ mới gia nhập, nếu không cẩn thận tin tức sẽ dễ dàng tiết lộ ra ngoài, vạn nhất rơi vào tai bộ lạc khác bị người ngấp nghé, cũng là phiền toái.

    Thú không nói, Thăng cũng không truy hỏi:

    - Các ngươi còn chưa ăn cơm đi? Vừa lúc con mồi vẫn còn, nướng lên chúng ta cùng nhau ăn.

    Bọn họ vội vàng chạy đi tìm người, cũng chưa ăn cơm đâu.

    Bên kia vẻ mặt Diễm nghiêm túc nhìn Hoàng Giác:

    - Ta là chiến sĩ của ngươi, sau này săn bắn đều phải cùng ngươi đi cùng một chỗ.

    Bởi vì bản lĩnh săn bắn của Diễm quá lợi hại, cho nên mấy ngày nay hai người đều tách ra tổ đội cùng người khác, là vì muốn dùng thời gian ngắn nhất tận khả năng săn càng nhiều con mồi.

    Kết quả hôm nay Diễm vừa cùng người săn bắn trở về, chợt nghe nói Hoàng Giác cùng Thú ở trong rừng đi tìm thứ tốt gì đó, cụ thể tìm gì thì không biết, khi nào trở về cũng không xác định.

    Còn chưa nghe xong, Diễm liền nóng nảy.

    Trong núi rừng nơi chốn đều là nguy hiểm, nhất là trước khi bắt đầu mùa đông, rất nhiều mãnh thú sẽ hung mãnh ăn cơm, tích góp mỡ chuẩn bị qua mùa đông.

    Bản lĩnh săn bắn của Thú chỉ có thể xem là không sai, gặp được một đầu mãnh thú cùng Giác hợp tác còn có thể ứng phó, nếu gặp hai hoặc là bầy sói..

    Diễm cũng không dám tưởng tượng hậu quả.

    Tuy rằng tâm lý an ủi mình, có Đại Địa chi thần phù hộ, Giác nhất định không có việc gì, nhưng vẫn thấy hoảng hốt.

    Loại hoảng hốt này chỉ có lúc trước nghe được đệ đệ tiểu Hà bị bầy sói vây quanh mới cảm giác được.

    Trong lòng hoảng hốt đồng thời lại không khắc chế được sinh ra một cỗ tức giận, Giác rất không đem an nguy của mình xem trọng! Ỷ có thần lực, chỗ nào cũng dám đi loạn! Nếu vạn nhất thần lực không đủ sử dụng thì sao, hắn sẽ không ngẫm lại hậu quả?

    Nhưng hắn không có lập trường hạn chế hành động của Giác, càng không có lập trưởng nổi nóng với Giác, bởi vậy chỉ có thể trầm mặt, cứng rắn biểu lộ thái độ của mình, dù sao sau này mặc kệ Giác nói gì, hắn cũng sẽ không rời đi Giác nửa bước!

    Hoàng Giác không biết Diễm đang tức giận, phát hiện được than đá làm cho tâm tình của hắn thật tốt, nhịn không được chia nhau hưởng lợi vui sướng:

    - Ta nói cho ngươi nghe, lần này ta đã phát hiện được siêu cấp đồ tốt.

    Hắn tới gần Diễm, kiễng chân, lén lút ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:

    - Một loại thứ tốt có thể cung ấm, mùa đông năm nay chúng ta rốt cục không cần lo lắng sẽ bị đông lạnh!

    Chân khí ấm áp phật qua hai mắt, bám theo vẻ ngứa ngáy nhè nhẹ, lửa giận tràn lòng của Diễm cũng bị khí tức này thổi tắt, một cỗ cảm giác xa lạ nói không nên lời từ lồng ngực dâng lên, có chút tê dại, có chút ngứa, còn có chút quái dị nhè nhẹ, cũng không ghét, thậm chí còn có chút vui mừng.

    Không đợi Diễm cẩn thận cảm nhận, Hoàng Giác đã lui ra sau một bước, cười híp mắt nói:

    - Hành trình lần này thật sự là không uổng công đi ra!

    Chẳng những thu hoạch được nữ nô biết canh cửi, còn tìm được than đá!
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 44 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn biểu tình vui vẻ của Hoàng Giác, chút lửa giận cuối cùng trong lòng Diễm cũng hoàn toàn tán đi, biểu tình nghiêm túc biến thành dịu dàng xuống dưới, vẫn không quên nhấn mạnh:

    - Sau này ngươi đi đâu, nhất định để ta theo cùng, cũng không thể giống như là lần này.

    Hoàng Giác cười híp mắt:

    - Đó là tự nhiên. Hôm nay chỉ là tình huống đặc thù mà thôi, ta sợ chậm trễ thời gian sẽ không tìm được dấu vết, vì vậy mới cùng Thú trực tiếp đi qua. May mắn đi không uổng công.

    Trong lòng ghi nhớ về than đá, Thú không ngừng thúc giục, đoạn đường kế tiếp mọi người tăng nhanh tốc độ qua thêm hai ngày về tới bộ lạc.

    Bọn họ vừa đi thì vu cùng Mộc đã tính toán ngày nào họ trở về, cơ hồ mỗi ngày đều gọi người đi ra cửa bộ lạc nhìn xem.

    Khi đoàn người Hoàng Giác chỉ còn cách bộ lạc chưa đầy mười dặm đã bị phát hiện, được một đám già trẻ trai gái nghênh đón, mọi người vui mừng tiến vào bộ lạc, nhất là chứng kiến sau lưng mỗi người vác thật nhiều giỏ muối ăn cùng bố, càng vui mừng cười toe toét.

    Nhất là có thêm năm mươi nô lệ, càng làm cho mọi người cảm thấy mới lạ.

    Tuy trong bộ lạc hàng năm đều sẽ có người mua nô lệ, nhưng mua nhiều như vậy vẫn là lần đầu.

    - Trời ạ, trong bộ lạc thế nhưng mua 23 nô lệ!

    Một người kinh ngạc:

    - Những nô lệ này làm sao mà chia?

    - Không biết, luân phiên làm việc cho chúng ta? Hoặc là mấy nhà phân một người?

    Đây là lần đầu tiên dùng danh nghĩa bộ lạc mua nô lệ, nhưng năm nay chuyện mới lạ còn rất nhiều, bộ lạc cũng đã có tài sản, lại có nô lệ, cũng không có gì mà kỳ quái.

    - Ai thèm quản làm sao chia đâu, vu cùng thủ lĩnh đem bọn họ mua về, chắc chắn sẽ có việc làm, đến lúc đó sẽ biết.

    - Nói cũng đúng..

    - Tiểu Quan, ngươi cũng mua nô lệ sao? Ngươi thật được a! Sau này có nô lệ giúp đỡ ngươi làm việc!

    Tiểu Quan ngượng ngùng gãi đầu:

    - Ta là nghĩ, có một nô lệ sau này có thể giúp ta làm ruộng. Ta như vậy còn chưa tính là nhiều đâu, chỉ có hai người, mà Diễm một mình mua tới sáu nô lệ!

    Hắn hâm mộ vươn tay:

    - Đây là sáu nha, còn mỗi người đều cường tráng, nghe nói trước kia đều làm chiến sĩ, sau đó bộ lạc không còn, mới biến thành nô lệ! Giá cả cũng không rẻ, một người bằng hai người của ta!

    - Hoắc! Thật đúng là lợi hại! Sáu nô lệ, hắn nuôi nổi sao?

    - Ngươi không nghe nói sao, sáu người kia nguyên lai từng là chiến sĩ, có sáu chiến sĩ giúp hắn đi săn bắn, ngươi nói có nuôi nổi hay không?

    - Cũng phải, bản thân Diễm đã săn bắn thật lợi hại, lại có thêm sáu người giúp đỡ.. nghe nói Diễm còn chưa thành thân, cũng không biết sau này người nào có phúc khí gả cho hắn..

    - Ta nghe nói hắn dựa vào trong bộ lạc chúng ta nghỉ ngơi năm năm, năm năm sau sẽ rời đi..

    Mộc cùng vu nhìn thấy Hoàng Giác bình an trở về, lúc này mới thả lỏng.

    Xét thấy hình dạng của Giác trở về lần trước, lần này mặc dù biết Giác có thần lực, bên cạnh còn có Diễm bảo hộ, bọn họ vẫn không yên lòng. Nếu không phải trong bộ lạc nhất định phải có thủ lĩnh trấn thủ, Mộc cũng không nhịn được muốn đi theo.

    Đem mọi việc giao tiếp xong, Hoàng Giác để Diễm dẫn nô lệ về trước, hắn vác giỏ mây cùng Thú thần bí kéo vu cùng Mộc đi trở về.

    Vu cùng Mộc nhìn nhau, thấp giọng hỏi:

    - Xem bộ dáng của các ngươi, lại có thứ tốt gì sao?

    Hoàng Giác cười hì hì:

    - Chờ một lát ngài sẽ biết.

    Đi tới nhà vu, Hoàng Giác gọi nô lệ khiêng vào một chậu đá, lại lấy vài cây củi châm lửa.

    Vu kinh hãi:

    - Đợi một chút, ngươi muốn đốt lửa trong phòng của ta? Không được không được, đốt lửa đi bên ngoài đốt, trong chốc lát thiêu cháy phòng này không ở được nữa!

    Lúc trước hắn cũng không chịu nổi đông lạnh, đốt lửa sưởi ấm nhưng cảm giác bị khói lửa hun cả phòng hiện tại hắn còn quên không được. Lại đến một lần, hắn sợ đem mình sặc chết.

    - Yên tâm đi, chỉ bốc khỏi một lát mà thôi.

    Thấy vẻ mặt kháng cự của vu, Hoàng Giác bất đắc dĩ phân phó nô lệ:

    - Vén rèm cửa cho gió lùa vào, mở luôn cửa sổ.

    Có không khí lưu thông, trong phòng dù sặc cũng không khó chịu bao nhiêu.

    Thấy thế sắc mặt vu mới tốt hơn.

    Thú buông giỏ mây, lấy ra than đá hỏi Hoàng Giác:

    - Đem hòn đá này bỏ vào?

    Hoàng Giác nhìn thế lửa, gật đầu:

    - Bỏ vào đi.

    Than cục cần lửa lớn mới có thể đốt cháy.

    - Đây là cái gì? Loại đá có thể đốt sao?

    Mộc tò mò hỏi, lại xuất ra một cục than cầm trong tay dùng lực bóp vỡ thành mấy khối.

    - Loại đá này cũng thật không rắn chắc!

    Mộc đánh giá.

    Chỉ có thể dùng hòn đá đập than, mới có thể đem than đá đập vỡ Hoàng Giác:

    -!

    Thú có chút đồng ý gật đầu:

    - Chứng thật là không rắn chắc. Nhưng mà Giác nói, loại đá này là thứ tốt, mùa đông có thể cung ấm, còn có thể dùng nấu cơm.
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 44 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác lau mặt, được rồi, hắn đã phải thừa nhận sự thật hắn thuộc "thân kiều thể yếu khí lực nhỏ"!

    - Loại đá này tên là than.

    Hoàng Giác giải thích:

    - Ưu đãi lớn nhất của than là chịu đốt, độ ấm cao, hiệu quả sưởi ấm tốt hơn củi gỗ rất nhiều, hơn nữa không có khói. Mọi người xem, hiện tại than đốt lên, chờ một lát cũng không cần quản nó, lửa dĩ nhiên sẽ hạ xuống, nhưng than sẽ không tắt, mà bảo trì trạng thái đỏ như lửa, đây là than đang thiêu đốt.

    - Chờ than không quá đỏ, đã nói sắp thiêu đốt hết, lúc này cần bỏ thêm than vào, một chậu than như vậy một ngày thêm vào chừng sáu lần liền đủ rồi.. cụ thể phải xem tốc độ thiêu đốt nhanh chậm bao nhiêu.

    - Nhưng còn có một chút cần chú ý chính là, nếu than đốt không có lỗ thông khí, sẽ tạo độc khí, nghiêm trọng có thể đem người độc chết. Cho nên lúc đốt than trong phòng nhất định phải thông gió. Không cần nhấc lên toàn bộ rèm cửa, chỉ cần mở cửa sổ hé ra khe hở, bảo trì không khí lưu thông là tốt rồi.

    Nghe Hoàng Giác nói nhiều như vậy, ban đầu vu thập phần tâm động, nghe tới mặt sau có thể sinh ra độc khí, còn có chút do dự, cho dù Hoàng Giác nói đem cửa mở ra khe hở, cũng sẽ không trúng độc, làm cho hắn cảm thấy không hữu dụng bao nhiêu.

    - Đem cửa mở ra khe hở, lại thật sự sẽ không trúng độc sao?

    Hoàng Giác gật đầu:

    - Phải, Đại Địa chi thần nói như vậy!

    Tiếp xúc với vu lâu, Hoàng Giác phi thường hiểu biết thái độ làm người của vu. Vu xử sự công chính, một lòng vì bộ lạc phát triển, cơ hồ không có tư tâm, đăm chiêu suy nghĩ, toàn bộ đều xuất phát từ lợi ích của bộ lạc. Nhưng đồng thời vu cũng vô cùng cẩn thận, nói khó nghe một chút chính là cẩn thận chặt chẽ, không có quyết đoán.

    Cũng không thể nói hắn làm như vậy là không tốt, dù sao trong bộ lạc cũng chỉ có bấy nhiêu người, nếu hắn không suy nghĩ kỹ càng cùng cực kỳ thận trọng nói không chừng ngày nào đó chút người trong bộ lạc cũng bị chơi không còn.

    Nhưng làm như vậy cũng khổ cho Hoàng Giác, muốn làm gì còn phải tìm đủ loại lý do qua loa tắc trách.

    May mắn còn có một Đại Địa chi thần cõng oan, vả lại vu còn phi thường tín nhiệm Đại Địa chi thần, nếu không Hoàng Giác thật sự phải khóc.

    Vừa nghe là ý tứ của Đại Địa chi thần, vu lập tức không do dự:

    - Được, vậy sau này bộ lạc chúng ta liền đốt than!

    Đồng thời trong lòng hắn lại tự nhủ thầm:

    - Thật sự là Đại Địa chi thần nói?

    Đại Địa chi thần cấp cho chỉ thị cũng quá thường xuyên rồi chứ? Phía trước mấy trăm năm, Đại Địa chi thần chưa từng thường xuyên xuất hiện như vậy.. ân, các chiến sĩ mơ thấy chuyện săn bắn gặp được Đại Địa chi thần cũng không tính.

    - Đó là tự nhiên, bằng không ta làm sao biết đồ chơi này kêu là than, còn có thể đốt.

    Nói dối nhiều lắm, đối mặt với sự nghi hoặc của vu, Hoàng Giác đã có thể làm được mặt không đổi sắc, bình tĩnh vô cùng:

    - Dù sao ta đem đồ chơi này mang về giao cho ngài cùng cha rồi, hoàn thành xong chỉ thị của Đại Địa chi thần. Có cần hay không là chuyện của các vị.

    Vu theo bản năng hỏi:

    - Vậy ngươi dùng không?

    Hoàng Giác không chút nghĩ ngợi nói:

    - Ta đương nhiên dùng! Đồ chơi này dùng tốt như vậy, vì sao ta không cần? Cũng không phải ngốc!

    Vu:

    -!

    Cho nên nói, nếu mình không cho dùng, mình chính là kẻ ngốc rồi?

    Hoàng Giác hoàn toàn không cảm giác mình nói sai cái gì, chuyện này nói xong, còn nhắc tới mấy nô lệ mà hắn mua được, chủ yếu là nữ nô thiếu nửa bàn tay:

    - Nữ nô này biết canh cửi, ta nghĩ nhìn xem có thể thông qua nàng làm ra máy canh cửi hay không..

    Đem kế hoạch của chính mình nói một lần, hắn hỏi:

    - Nếu là máy canh cửi, nhất định cần dùng vật liệu gỗ làm, trong bộ lạc chúng ta có ai có trình độ nghề mộc giỏi hay không?

    Vu cùng Mộc đưa mắt nhìn nhau:

    - Lão Thạch đi, nếu nói tay nghề thủ công của ai giỏi, cũng chỉ có hắn. Về phần nghề mộc, người trong bộ lạc chúng ta nhiều lắm biết biên giỏ mây, làm giày rơm, ai cũng biết làm, cũng không nhìn ra được tay nghề của ai giỏi, tay nghề ai không tốt.. không phải, có nữ nô kia, thật có thể làm ra máy canh cửi, sau này bộ lạc chúng ta cũng có thể canh cửi?

    Vì sao nghe vào làm cho người ta hoài nghi như vậy đây?

    Hoàng Giác không sao cả nói:

    - Mặc kệ có thể hay không, tốt xấu là một phần hi vọng. Nếu có thể thì tốt nhất, không thể thì chúng ta cũng không thiệt thòi cái gì.

    Hoàng Giác biết trước khi làm ra máy canh cửi, nói nhiều hơn cũng vô dụng, cho nên rõ ràng không nói.

    Vu cùng Mộc gật đầu:

    - Vậy cũng phải.

    Lúc Thổ bộ lạc còn đang bận rộn, bên Trệ bộ lạc lại không tốt.

    Thủ lĩnh Trệ bộ lạc thần tình âm trầm ngồi trên tảng đá, mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi:

    - Đều là người Thổ bộ lạc làm hại, món nợ này ta nhất định muốn đòi lại!

    Bố bộ lạc quyết định đi tìm Trệ bộ lạc phiền phức, mấy chiến sĩ chiến lực cực mạnh dẫn theo một trăm người đi thẳng tới hang ổ của Trệ bộ lạc.

    Bố bộ lạc quy định, bất luận kẻ nào cũng không được nháo sự trong đại hội giao dịch, cho nên người Bố bộ lạc cũng không tìm người của Trệ bộ lạc tham gia đại hội phiền phức.

    Tuy Trệ bộ lạc mãnh liệt, thích đốt giết cướp giật, nhưng không có nghĩa bọn hắn thật sự lỗ mãng không chỗ nào sợ hãi. Trên thực tế, thủ lĩnh Trệ bộ lạc là người biết xem thời thế, hắn cướp giật đều là những tiểu bộ lạc không có uy hiếp, những bộ lạc có thực lực tương đương hoặc là mạnh hơn Trệ bộ lạc hắn luôn tôn kính mà không gần gũi, hoặc là nịnh bợt nịnh hót.

    Hiện tại người Bố bộ lạc đánh lên cửa, mà một nửa chiến sĩ Trệ bộ lạc đã đi tham gia đại hội giao dịch còn chưa trở lại, cuối cùng thủ lĩnh quyết định tự mình ra mặt ôn tồn hỏi Bố bộ lạc vì sao phải tấn công bọn họ, có phải có hiểu lầm gì hay không.
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 45 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dẫn đầu Bố bộ lạc đã sớm được thủ lĩnh nhắc nhở, thấy thủ lĩnh Trệ bộ lạc biết điều, rõ ràng nói thẳng:

    - Cũng đừng nói bộ lạc chúng ta khi dễ các ngươi, người bộ lạc các ngươi làm sự tình gì trong lòng ngươi rõ ràng. Hai năm trước người bộ lạc các ngươi dụ dỗ lừa gạt chiến sĩ bộ lạc chúng ta, từ trong tay hắn mua một nữ nô biết canh cửi, ngươi đừng nói là ngươi không biết?

    - Ngươi cho người mua nữ nô kia vì nguyên nhân gì không nói, thủ lĩnh cùng vu của chúng ta cũng có thể đoán được. Dám mưu đoạt phương pháp canh cửi của bộ lạc chúng ta, ngươi sẽ không chuẩn bị thừa nhận bộ lạc chúng ta tấn công sao?

    Ở trước mặt mọi người bị người chỉ vào mũi chất vấn, thủ lĩnh Trệ bộ lạc vừa tức vừa giận, nếu như có thể hắn đều muốn đem những người này đều giết chết, nhưng nhớ tới chiến lực của Bố bộ lạc, thủ lĩnh Trệ bộ lạc lại sợ.

    Đánh, đánh không lại, vẫn là bên mình đuối lý, bị người bắt được nhược điểm, cuối cùng thủ lĩnh vô cùng thịt đau đưa lên thật nhiều da thú con mồi cùng muối ăn, mới tính đem chuyện này giải quyết.

    Người Bố bộ lạc vừa đi, thủ lĩnh Trệ bộ lạc muốn phun máu, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn người xung quanh:

    - Sao lại thế này? Ai đem chuyện của nữ nô kia tiết lộ ra ngoài sao?

    Việc mua nữ nô kia chứng thật là chủ ý của hắn, đáng tiếc sau khi nữ nô đi tới Trệ bộ lạc nửa điểm tác dụng cũng không có. Không có máy canh cửi, nữ nô có nói cho bọn hắn biết làm sao canh cửi cũng vô dụng.

    Sau đó người Vân bộ lạc đi tới Trệ bộ lạc, căn cứ tâm tư phế vật lợi dụng, thủ lĩnh Trệ bộ lạc đem nữ nô bán cho Vân bộ lạc, cũng dặn Vân Lực để cho hắn đem nữ nô bán xa một ít.

    Hai năm trôi qua, hắn đều sắp đem chuyện này quên đi, ai biết người Bố bộ lạc đột nhiên lại biết việc này, còn đánh tới cửa.

    Nghĩ tới vài thứ mình đưa ra ngoài, thủ lĩnh lại thịt đau.

    Vẫn là vu nhắc nhở hắn, sự tình tám phần là xuất hiện trong đại hội giao dịch lần này, nếu không người Bố bộ lạc không sớm không muốn lại ngay lúc này tìm tới?

    Thủ lĩnh ngẫm lại cảm thấy được có đạo lý, hoài nghi là người Vân bộ lạc tiết lộ chuyện hắn mua nữ nô kia, trong lòng thầm nghĩ chờ người Vân bộ lạc đi tới nơi này nhất định phải cho bọn hắn biết tay.

    Lúc này người của Trệ bộ lạc đi tham gia đại hội giao dịch đã trở lại.

    Người dẫn đầu lại cùng thủ lĩnh hội báo chuyện xảy ra trong đại hội lần này, xem sắc mặt thủ lĩnh không đúng, lắm miệng hỏi một câu.

    Biết được là chuyện gì xảy ra, dẫn đầu diễn cảm thật khó nói hết:

    - Việc này thật sự không quan hệ gì với Vân bộ lạc, là Giác của Thổ bộ lạc đòi mua người có tay nghề, nữ nô kia vì muốn bị mua đi, mới nói cho mọi người nàng biết canh cửi..

    Hắn đem chuyện đã trải qua nói một lần:

    - Ta cũng là từ chỗ Vân bộ lạc mua một nữ nô trở về, nghe nữ nô kia nói, nữ nô canh cửi kia là Vân bộ lạc từ một tiểu bộ lạc tên Nghiễm bộ lạc ở rất xa đổi lấy..

    Chân tướng của sự tình rõ ràng, hẳn là hai năm trước Vân Lực mua được nữ nô trong tay Trệ bộ lạc, ứng theo yêu cầu của thủ lĩnh Trệ bộ lạc đem nữ nô bán cho Nghiễm bộ lạc. Hai năm sau Vân Lực cũng đã quên chuyện này, lại đem nữ nô kia từ Nghiễm bộ lạc mua trở về, cũng dẫn tới đại hội giao dịch.

    Phỏng chừng ngay cả Vân Lực cũng không nghĩ tới, nữ nô gầy teo nho nhỏ, còn mất đi nửa bàn tay còn có thể sống sót sau hai năm dài như vậy.

    Nghe xong lời của người dẫn đầu, trừ bỏ thủ lĩnh, diễn cảm vài người trong phòng thật bất đắc dĩ, cho nên nói đây là Trệ bộ lạc bọn họ phải gặp một kiếp này sao? Bằng không không nên xảy ra chuyện trùng hợp như vậy?

    Thủ lĩnh cũng cảm thấy thật xảo, nhưng càng nhiều là phẫn hận:

    - Đều do người Thổ bộ lạc làm hại, món nợ này ta nhất định muốn đòi lại!

    Nếu không do người Thổ bộ lạc muốn đổi nữ nô, người Bố bộ lạc cũng không thể phát hiện.

    Không công tổn thất nhiều đồ vật như vậy, quả thực là đau triệt nội tâm!

    Hắn không thể trêu vào Bố bộ lạc, còn không trêu được Thổ bộ lạc sao? Hắn tổn thất bao nhiêu, phải làm cho Thổ bộ lạc bồi thường gấp đôi!

    Người dẫn đầu vừa nghe, dọa đến thay đổi sắc mặt:

    - Không được a, thủ lĩnh, ngàn vạn lần đừng nên trêu chọc Thổ bộ lạc!

    Thủ lĩnh trầm mặt, rõ ràng mất hứng:

    - Vì sao không được?
     
    Heoheocon9552 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...