Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền
Editor: Giang Ngan
Chương 40 :(b)
Hoàng Giác lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường giao dịch nô lệ, chứng kiến nam nữ già trẻ trần truồng chen chúc cùng một chỗ, hắn không khỏe nhíu mày.
Những nô lệ này đại đa số gầy trơ cả xương, diễn cảm chết lặng, trên người phủ lên một tầng dơ bẩn đen sẫm, chỉ có một chút đỡ hơn chính là, không có bao nhiêu vết thương.
Ấn tượng của Hoàng Giác đối với người Vân bộ lạc cũng đỡ hơn, nói với Diễm:
- Người Vân bộ lạc thoạt nhìn còn rất thiện tâm, thế nhưng không ngược đánh những nô lệ này.
Diễm sớm nhìn quen việc buôn nô lệ, chứng kiến tình cảnh bi thảm của nô lệ trong lòng không có cảm giác nào, nhưng nghe xong lời Hoàng Giác hơi có chút kinh ngạc, tiếp xúc ánh mắt chân thành của Hoàng Giác biết hắn thật sự không hiểu cách thức trong phương diện này, kiên nhẫn giải thích:
- Cũng không phải bọn hắn thiện tâm, mà là bọn hắn không muốn gặp được tổn thất không cần thiết.
Hoàng Giác:
- Ân?
- Nếu thật sự có nô lệ không nghe lời, bọn hắn chỉ cần bắt ra người nhiệt náo dữ dội nhất, trước mọi người hành hạ tới chết, có thể trấn trụ được những nô lệ khác. Trên thực tế cực nhỏ có nô lệ sẽ cố ý đối lập với chủ nhân của bọn họ, trừ phi nô lệ kia không còn muốn sống nữa.
Hoàng Giác gật đầu, việc này hắn biết, chủ nô đối với nô lệ có quyền sanh sát tuyệt đối.
- Nô lệ chính là hàng hóa, hàng hóa hư hao nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng giá trị giao dịch của bọn họ, nguyên bản giá trị mười ống trúc muối, nếu bị thương chỉ giá trị chín ống hoặc tám ống trúc muối. Đây là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác, nô lệ thể chất yếu, trên người nếu có thương tích thực dễ dàng nóng sốt tử vong. Nếu nô lệ chết, hao hụt chính là chủ nhân của bọn họ. Cho nên trừ phi cần thiết, nếu không chủ nhân sẽ không đánh bọn họ.
Hoàng Giác nhìn thân thể thật dơ bẩn của nô lệ, hiểu được ý tứ của Diễm.
Cũng phải, chủ nô giao dịch nô lệ, là vì kiếm tiền, nói trắng ra là bọn hắn nuôi một đám nô lệ như vậy, cũng như người hiện đại nuôi già nuôi dê, cũng không phải ai rảnh rỗi thì đi đánh gà đánh dê trút giận làm gì chứ? Cũng không phải ăn no rửng mỡ.
Lúc nói chuyện Thăng đã nói chuyện với chủ nô Vân bộ lạc.
Chủ nô Vân Lực khoe khoang:
- Nhóm nô lệ này đều là loại tốt, cam đoan các ngươi muốn bọn họ làm gì bọn hắn sẽ làm đó. Mấy người bên này là chiến sĩ Yến bộ lạc, Yến bộ lạc bại bởi Vũ bộ lạc, vài người này bị bắt giữ, đã bị xem thành nô lệ giao dịch ra ngoài. Đừng xem hiện tại bọn hắn gầy, chỉ cần nuôi một chút, thân thể tuyệt đối không thể kém hơn chiến sĩ bình thường, mang theo bọn hắn đi săn đều được, nhưng nô lệ như vậy giá trị cũng cao hơn một chút, hai mươi ống muối đổi một người..
Thú ngắt lời hắn:
- Ngươi nói Yến bộ lạc bị Vũ bộ lạc tiêu diệt? Chuyện khi nào?
Giữa bộ lạc thường sẽ có chiến tranh, một bộ lạc chiến bại bị bộ lạc khác diệt tộc, cũng không phải chuyện gì mới lạ, Thú hỏi như vậy chẳng qua là muốn biết tin tức bên ngoài.
Vân bộ lạc đặc biệt làm giao dịch nô lệ, luôn lưu chuyển giữa các bộ lạc, bộ lạc nào cần bán nô lệ trừ bỏ đi đại hội giao dịch sẽ tìm Vân bộ lạc, cho nên tin tức của bọn họ linh thông nhất.
Vân Lực biết Thú sẽ không thấy hứng thú:
- Mùa xuân năm nay.
Hàng năm mùa xuân là thời gian các bộ lạc chinh chiến thường xuyên, nguyên nhân chỉ vì thực vật, không có nguyên nhân nào khác.
Thú gật gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều, gọi Hoàng Giác cùng Diễm:
- Các ngươi trước đi qua xem, có vừa ý hay không?
Trong lòng Hoàng Giác cân nhắc có một nô lệ canh cửi thì tốt rồi, nhưng ở địa bàn của Bố bộ lạc không thể hỏi như vậy, nghĩ nghĩ nhìn đám nô lệ trong hàng rào hỏi:
- Trong các ngươi ai có một tay nghề?
Các nô lệ mờ mịt nhìn hắn, không biết có ý tứ gì.
Hoàng Giác đổi lại cách nói:
- Trong các ngươi ai có bổn sự đặc thù, tỷ như biết mài thạch đao, biết làm cạm bẫy bắt con mồi, hoặc là bắt cá đều được, đương nhiên biết cái khác cũng có thể, chỉ cần ở trong phương diện nào đó đặc biệt am hiểu, đều tính.
Bình thường mọi người mua nô lệ, đầu tiên xem thân thể nô lệ có mạnh hay không, có bệnh không, hoặc là xem giá trị bao nhiêu, nhiều quá không tính. Chủ yếu không ai trao đổi với nô lệ, đều là cùng chủ nô thương nghị.
Lần đầu tiên có người lúc mua nô lệ lại nói ra chi tiết yêu cầu của mình, còn hỏi chính bản thân nô lệ. Người xung quanh, dù là Thú cùng Thăng đều nhìn hắn, không rõ hắn hỏi chuyện này để làm gì.
Diễm nghĩ ra một ít, trong mắt hiện lên tia thú vị, hắn biết Giác thật thông minh, là người thông minh mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Hoàng Giác cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, thấy các nô lệ không trả lời, lại hỏi thêm một lần.
Sau một lúc lâu, một nữ nô già nua run rẩy nói:
- Tôi, tôi thu thập rau dại dã quả rất giỏi, có thể phân biệt thật nhiều dã quả rau dại mà người khác không biết, đây có tính là bổn sự đặc thù hay không?
Hoàng Giác nhìn nữ nô, mái tóc rối tung che trên mặt, thấy không rõ khuôn mặt, thân hình vừa gầy lại hơi gù xuống.
Trong lòng hắn thầm đánh giá, đây đại khái là nhân tài trong phương diện nông nghiệp, sau khi trở lại bộ lạc dạy một chút, có thể cho nàng làm ruộng.
Thu hồi tầm mắt, Hoàng Giác gật gật đầu:
- Đương nhiên tính, ngươi đến bên này, trong chốc lát theo ta đi.
Nữ nô thở ra, nàng cũng biết tình trạng của mình, bị người mua xuống còn có thể sống tạm một hai năm, nếu không ai mua nàng khẳng định sống không qua mùa đông này.
Tuy rằng không biết vị chủ nhân mua nàng có tính tình như thế nào, nhưng cũng không tới mức mua nàng rồi lại khiến cho nàng đi chết đi?
Trong lòng nàng lặng lẽ an ủi mình, nữ nô đi ra đám người, đứng vào vị trí mà Hoàng Giác chỉ định.
Có nữ nô đi đầu, lại có ba người đứng dậy, có người nói mình làm cạm bẫy tốt lắm, có nói mình biết đặc chế da thú phi thường thuận trơn, còn có giỏi về bắt cá, nhưng không có ai biết canh cửi.
Trong lòng Hoàng Giác hơi thất vọng, nhưng cũng không quá tiếc nuối, dù sao Bố bộ lạc canh phòng chặt chẽ kỹ thuật canh cửi, theo tình trạng nữ nhân của Bố bộ lạc không gả ra ngoài cũng nhìn ra được, còn muốn nhặt lậu chỉ sợ có chút khó khăn.
Ngay lúc Hoàng Giác đang muốn cùng Vân Lực thương lượng giá trị của mấy nô lệ kia, một nữ nô gầy teo nho nhỏ, còn thiếu nửa bàn tay đứng dậy:
- Tôi, tôi biết canh cửi!
Những nô lệ này đại đa số gầy trơ cả xương, diễn cảm chết lặng, trên người phủ lên một tầng dơ bẩn đen sẫm, chỉ có một chút đỡ hơn chính là, không có bao nhiêu vết thương.
Ấn tượng của Hoàng Giác đối với người Vân bộ lạc cũng đỡ hơn, nói với Diễm:
- Người Vân bộ lạc thoạt nhìn còn rất thiện tâm, thế nhưng không ngược đánh những nô lệ này.
Diễm sớm nhìn quen việc buôn nô lệ, chứng kiến tình cảnh bi thảm của nô lệ trong lòng không có cảm giác nào, nhưng nghe xong lời Hoàng Giác hơi có chút kinh ngạc, tiếp xúc ánh mắt chân thành của Hoàng Giác biết hắn thật sự không hiểu cách thức trong phương diện này, kiên nhẫn giải thích:
- Cũng không phải bọn hắn thiện tâm, mà là bọn hắn không muốn gặp được tổn thất không cần thiết.
Hoàng Giác:
- Ân?
- Nếu thật sự có nô lệ không nghe lời, bọn hắn chỉ cần bắt ra người nhiệt náo dữ dội nhất, trước mọi người hành hạ tới chết, có thể trấn trụ được những nô lệ khác. Trên thực tế cực nhỏ có nô lệ sẽ cố ý đối lập với chủ nhân của bọn họ, trừ phi nô lệ kia không còn muốn sống nữa.
Hoàng Giác gật đầu, việc này hắn biết, chủ nô đối với nô lệ có quyền sanh sát tuyệt đối.
- Nô lệ chính là hàng hóa, hàng hóa hư hao nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng giá trị giao dịch của bọn họ, nguyên bản giá trị mười ống trúc muối, nếu bị thương chỉ giá trị chín ống hoặc tám ống trúc muối. Đây là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác, nô lệ thể chất yếu, trên người nếu có thương tích thực dễ dàng nóng sốt tử vong. Nếu nô lệ chết, hao hụt chính là chủ nhân của bọn họ. Cho nên trừ phi cần thiết, nếu không chủ nhân sẽ không đánh bọn họ.
Hoàng Giác nhìn thân thể thật dơ bẩn của nô lệ, hiểu được ý tứ của Diễm.
Cũng phải, chủ nô giao dịch nô lệ, là vì kiếm tiền, nói trắng ra là bọn hắn nuôi một đám nô lệ như vậy, cũng như người hiện đại nuôi già nuôi dê, cũng không phải ai rảnh rỗi thì đi đánh gà đánh dê trút giận làm gì chứ? Cũng không phải ăn no rửng mỡ.
Lúc nói chuyện Thăng đã nói chuyện với chủ nô Vân bộ lạc.
Chủ nô Vân Lực khoe khoang:
- Nhóm nô lệ này đều là loại tốt, cam đoan các ngươi muốn bọn họ làm gì bọn hắn sẽ làm đó. Mấy người bên này là chiến sĩ Yến bộ lạc, Yến bộ lạc bại bởi Vũ bộ lạc, vài người này bị bắt giữ, đã bị xem thành nô lệ giao dịch ra ngoài. Đừng xem hiện tại bọn hắn gầy, chỉ cần nuôi một chút, thân thể tuyệt đối không thể kém hơn chiến sĩ bình thường, mang theo bọn hắn đi săn đều được, nhưng nô lệ như vậy giá trị cũng cao hơn một chút, hai mươi ống muối đổi một người..
Thú ngắt lời hắn:
- Ngươi nói Yến bộ lạc bị Vũ bộ lạc tiêu diệt? Chuyện khi nào?
Giữa bộ lạc thường sẽ có chiến tranh, một bộ lạc chiến bại bị bộ lạc khác diệt tộc, cũng không phải chuyện gì mới lạ, Thú hỏi như vậy chẳng qua là muốn biết tin tức bên ngoài.
Vân bộ lạc đặc biệt làm giao dịch nô lệ, luôn lưu chuyển giữa các bộ lạc, bộ lạc nào cần bán nô lệ trừ bỏ đi đại hội giao dịch sẽ tìm Vân bộ lạc, cho nên tin tức của bọn họ linh thông nhất.
Vân Lực biết Thú sẽ không thấy hứng thú:
- Mùa xuân năm nay.
Hàng năm mùa xuân là thời gian các bộ lạc chinh chiến thường xuyên, nguyên nhân chỉ vì thực vật, không có nguyên nhân nào khác.
Thú gật gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều, gọi Hoàng Giác cùng Diễm:
- Các ngươi trước đi qua xem, có vừa ý hay không?
Trong lòng Hoàng Giác cân nhắc có một nô lệ canh cửi thì tốt rồi, nhưng ở địa bàn của Bố bộ lạc không thể hỏi như vậy, nghĩ nghĩ nhìn đám nô lệ trong hàng rào hỏi:
- Trong các ngươi ai có một tay nghề?
Các nô lệ mờ mịt nhìn hắn, không biết có ý tứ gì.
Hoàng Giác đổi lại cách nói:
- Trong các ngươi ai có bổn sự đặc thù, tỷ như biết mài thạch đao, biết làm cạm bẫy bắt con mồi, hoặc là bắt cá đều được, đương nhiên biết cái khác cũng có thể, chỉ cần ở trong phương diện nào đó đặc biệt am hiểu, đều tính.
Bình thường mọi người mua nô lệ, đầu tiên xem thân thể nô lệ có mạnh hay không, có bệnh không, hoặc là xem giá trị bao nhiêu, nhiều quá không tính. Chủ yếu không ai trao đổi với nô lệ, đều là cùng chủ nô thương nghị.
Lần đầu tiên có người lúc mua nô lệ lại nói ra chi tiết yêu cầu của mình, còn hỏi chính bản thân nô lệ. Người xung quanh, dù là Thú cùng Thăng đều nhìn hắn, không rõ hắn hỏi chuyện này để làm gì.
Diễm nghĩ ra một ít, trong mắt hiện lên tia thú vị, hắn biết Giác thật thông minh, là người thông minh mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Hoàng Giác cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, thấy các nô lệ không trả lời, lại hỏi thêm một lần.
Sau một lúc lâu, một nữ nô già nua run rẩy nói:
- Tôi, tôi thu thập rau dại dã quả rất giỏi, có thể phân biệt thật nhiều dã quả rau dại mà người khác không biết, đây có tính là bổn sự đặc thù hay không?
Hoàng Giác nhìn nữ nô, mái tóc rối tung che trên mặt, thấy không rõ khuôn mặt, thân hình vừa gầy lại hơi gù xuống.
Trong lòng hắn thầm đánh giá, đây đại khái là nhân tài trong phương diện nông nghiệp, sau khi trở lại bộ lạc dạy một chút, có thể cho nàng làm ruộng.
Thu hồi tầm mắt, Hoàng Giác gật gật đầu:
- Đương nhiên tính, ngươi đến bên này, trong chốc lát theo ta đi.
Nữ nô thở ra, nàng cũng biết tình trạng của mình, bị người mua xuống còn có thể sống tạm một hai năm, nếu không ai mua nàng khẳng định sống không qua mùa đông này.
Tuy rằng không biết vị chủ nhân mua nàng có tính tình như thế nào, nhưng cũng không tới mức mua nàng rồi lại khiến cho nàng đi chết đi?
Trong lòng nàng lặng lẽ an ủi mình, nữ nô đi ra đám người, đứng vào vị trí mà Hoàng Giác chỉ định.
Có nữ nô đi đầu, lại có ba người đứng dậy, có người nói mình làm cạm bẫy tốt lắm, có nói mình biết đặc chế da thú phi thường thuận trơn, còn có giỏi về bắt cá, nhưng không có ai biết canh cửi.
Trong lòng Hoàng Giác hơi thất vọng, nhưng cũng không quá tiếc nuối, dù sao Bố bộ lạc canh phòng chặt chẽ kỹ thuật canh cửi, theo tình trạng nữ nhân của Bố bộ lạc không gả ra ngoài cũng nhìn ra được, còn muốn nhặt lậu chỉ sợ có chút khó khăn.
Ngay lúc Hoàng Giác đang muốn cùng Vân Lực thương lượng giá trị của mấy nô lệ kia, một nữ nô gầy teo nho nhỏ, còn thiếu nửa bàn tay đứng dậy:
- Tôi, tôi biết canh cửi!