Truyện Teen Tình Đầu Của Tớ Là Cậu - Aimee

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Nanh Hoàng, Sep 17, 2024.

  1. Nanh Hoàng

    Messages:
    0
    Chương 10: Gió hè và những bí mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày sau đó trôi qua thật khác lạ đối với Minh. Cậu cảm thấy thế giới xung quanh mình như được nhìn qua một lăng kính mới. Sau cuộc trò chuyện đêm đó với Thu Anh, những lời cô nói cứ vang vọng trong tâm trí cậu: "Hiểu nhất không có nghĩa là biết hết. Mình có thể đoán, nhưng cũng muốn nghe từ chính cậu." Câu nói ấy như một lời nhắc nhở, cũng như một lời khích lệ, thôi thúc Minh nhìn nhận lại mối quan hệ giữa mình và Thu Anh.

    Từ nhỏ đến lớn, họ luôn bên cạnh nhau, như hai người bạn thân thiết không thể tách rời. Nhưng giờ đây, Minh nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Thu Anh không chỉ đơn thuần là tình bạn. Cậu bắt đầu để ý đến những điều nhỏ nhặt ở cô mà trước đây cậu chưa từng để tâm: Nụ cười rạng rỡ của cô mỗi khi kể về một câu chuyện vui, ánh mắt lo lắng khi cậu gặp khó khăn, và cả cái cách cô cắn nhẹ môi khi tập trung giải một bài toán khó. Những điều ấy, giờ đây, khiến tim Minh xao xuyến.

    Cậu thường vô thức tìm kiếm Thu Anh trong đám đông, và mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, một cảm giác kỳ lạ lại len lỏi trong lòng Minh. Cậu vội vàng quay đi, cố gắng che giấu sự bối rối của mình, nhưng trái tim cậu thì lại đập nhanh hơn bao giờ hết.

    Thu Anh cũng cảm nhận được sự thay đổi ở Minh. Cậu trở nên trầm lặng hơn, ít nói hơn hẳn. Ánh mắt cậu thường hướng về phía cô, nhưng mỗi khi cô nhìn lại, cậu lại vội vàng quay đi. Thu Anh cảm thấy hụt hẫng, tự hỏi liệu mình có đã quá vội vàng khi nói những lời đó với Minh hay không. Cô sợ rằng mình đã vô tình tạo ra một khoảng cách giữa hai người.

    Trong khi đó, Nhi và Dương đã hoàn toàn hóa giải hiểu lầm và trở lại thân thiết như trước. Họ thường xuyên cùng nhau ăn trưa, học bài, và chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ. Nhìn thấy Nhi và Dương vui vẻ như vậy, Minh và Thu Anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, trong lòng họ cũng dấy lên một chút ghen tị. Họ tự hỏi liệu mình có thể có được một mối quan hệ như vậy không.

    Một buổi chiều, cả nhóm cùng nhau đến quán trà sữa quen thuộc sau giờ học. Không khí vui vẻ bao trùm cả nhóm, nhưng Minh và Thu Anh vẫn giữ một khoảng cách vô hình. Minh nhìn ly trà sữa, những viên trân châu chìm nổi trong làn nước, giống như những suy nghĩ hỗn độn trong đầu cậu. Cậu khẽ thở dài.

    Thu Anh nghe thấy tiếng thở dài của Minh, cô quay sang hỏi với giọng lo lắng:

    "Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?"

    Minh giật mình, vội vàng lắc đầu, cố gắng che giấu sự bối rối của mình:

    "Không có gì đâu. Chỉ là.. mình đang nghĩ về bài kiểm tra sắp tới thôi."

    Thu Anh khẽ nhíu mày, cô không tin vào lời nói của Minh. Cô nhìn sâu vào mắt cậu, cố gắng tìm kiếm sự thật. Cô im lặng một lát rồi nói, giọng chân thành:

    "Minh, nếu cậu có chuyện gì, cứ nói với mình. Mình luôn ở đây, sẵn sàng lắng nghe cậu."

    Minh nhìn Thu Anh, ánh mắt cậu thoáng chút bối rối, rồi lại chuyển sang một tia quyết tâm. Cậu muốn nói, rất muốn nói ra những cảm xúc đang trào dâng trong lòng, nhưng cậu vẫn còn do dự. Cậu sợ rằng những lời nói của mình sẽ làm hỏng tình bạn bao năm giữa hai người.

    Nhi nhận thấy sự căng thẳng giữa Minh và Thu Anh, cô quay sang Dương và nói nhỏ:

    "Mình thấy Minh và Thu Anh có vẻ không thoải mái. Hay là chúng ta rủ cả nhóm đi đâu đó chơi vào cuối tuần này đi? Đi công viên chẳng hạn, vừa thoáng mát lại vừa có thể nói chuyện thoải mái."

    Dương gật đầu đồng ý:

    "Ý kiến hay đấy. Để mình hỏi mọi người xem sao."

    Dương quay sang cả nhóm và nói lớn:

    "Này, cuối tuần này chúng ta đi công viên chơi đi, mình nghe nói ở đó đang có nhiều hoạt động giải trí vui lắm. Vừa xả stress sau những ngày học tập căng thẳng, vừa có thể hít thở không khí trong lành."

    Minh và Thu Anh có vẻ hơi ngập ngừng. Minh nhìn Thu Anh, thấy cô cũng đang nhìn mình. Ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi cả hai đều vội vàng quay đi.

    Cuối tuần đến, cả nhóm cùng nhau đến công viên. Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống những hàng cây xanh mát, tạo nên một khung cảnh thật tươi đẹp. Nhi và Dương nhanh chóng kéo mọi người vào những trò chơi vận động. Họ chơi đá cầu, đuổi bắt, và cả những trò chơi dân gian vui nhộn. Tiếng cười nói rộn rã vang vọng khắp công viên. Minh và Thu Anh dần hòa mình vào không khí vui tươi, những căng thẳng ban đầu cũng dần tan biến.

    Sau những trò chơi vận động, cả nhóm cùng nhau trải thảm dưới một gốc cây cổ thụ rợp bóng mát. Họ cùng nhau ăn những món ăn nhẹ đã chuẩn bị, trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện vui. Nhi kể những câu chuyện hài hước khiến cả nhóm cười nghiêng ngả. Dương thì trổ tài chơi guitar, mang đến những giai điệu du dương. Minh và Thu Anh ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng trao đổi vài câu nói, những khoảng cách giữa họ dường như đã được thu hẹp lại.

    Đến buổi chiều, khi mọi người đã thấm mệt và ngồi nghỉ ngơi, Nhi và Dương rủ nhau đi mua kem. Lúc này, chỉ còn lại Minh và Thu Anh. Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng chim hót líu lo và tiếng gió nhẹ thổi.

    Minh hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, quay sang nhìn Thu Anh và nói:

    "Thu Anh, mình có chuyện muốn nói với cậu."

    Thu Anh nhìn Minh, ánh mắt cô có chút tò mò và lo lắng.

    Minh ngập ngừng một lát, rồi nói tiếp, giọng cậu run run:

    "Mình.. mình biết chúng ta là bạn thân từ nhỏ. Nhưng.. mình nghĩ tình cảm của mình dành cho cậu không chỉ dừng lại ở đó."

    Minh dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Thu Anh, và nói tiếp, giọng cậu đã trở nên chắc chắn hơn:

    "Mình thích cậu, Thu Anh. Mình thích cậu không chỉ là một người bạn. Mình thích cách cậu cười, cách cậu quan tâm đến mọi người, và cả cách cậu cắn nhẹ môi khi tập trung. Mình.. Mình thích tất cả mọi thứ về cậu."

    Thu Anh im lặng một lúc, nhìn Minh với ánh mắt ngạc nhiên và có chút bối rối. Rồi cô khẽ mỉm cười, một nụ cười thật tươi.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...