10.
Diệp Thi rời nhà từ sớm, vì để tránh gặp mặt bà Mai, mẹ chồng của mình. Xe dừng trước cổng lớn bệnh viện, chị tấp vào lề gọi một cuộc điện thoại thông báo trước, vì bác sĩ là người quen của bố mẹ. Đăm chiêu nhìn theo An Hạ, biến mất sau cánh cửa kính hồi lâu chị mới sực tỉnh.
Hạ ghế xuống thấp, Diệp Thi tính chợp mắt ít phút vì cả đêm qua không tài nào ngủ được, cũng bởi vì sau khi nghe được câu trả lời của Trần Phong. Để rồi, nó như chiếc máy ghi âm bắt đầu lặp đi lặp lại. Khiến cho chị muốn lờ đi, hay giả vờ chưa từng nghe thấy và hỏi cậu cũng đều vô ích.
Và tình hình ở đây cũng chẳng khá hơn là bao, vừa nhắm mắt thì giọng của cậu được bật mở, đều đều chạy loạn trong đầu chị. Như hai người, đang thực sự quay lại cuộc trò chuyện ngắn gọn ngày hôm qua. Bất đắc dĩ, chị đành từ bỏ ý định muốn chợp mắt, biết thế thì ban nãy đã cùng đi vào với An Hạ. Giờ nghĩ lại cảm thấy không yên tâm.
Bệnh viện này luôn đông như thế, thậm chí nhiều lúc còn quá tải, vì không kịp phục vụ mà xảy ra cãi vã là chuyện thường tình. Ghế ngồi đợi luôn trong tình trạng thiếu chỗ, họ phải đứng, hoặc ngồi trên bậc cầu thang, miễn là nơi đó trống. Người ra ra vào vào, từ ngày lẫn đêm chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Chị từng có một thói quen, là mỗi khi buồn đều sẽ tạt ngang nơi đây, để lấp đầy khao khát được làm mẹ đang dâng lên mãnh liệt trong lòng. Ngồi thật lâu để quan sát rồi chứng kiến những cảnh tượng, mà bản thân chỉ dám nghĩ dám mơ mộng.
Giống như khung cảnh bây giờ, chị vô thức tự đặt tay lên bụng mình vuốt ve. Khi nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ, chuẩn bị lên xe về nhà sau khi vừa khám xong. Mà ánh mắt ân cần của người chồng, chưa hề rời khỏi vùng bụng to tròn của vợ mình lấy một lần.
Và khung cảnh bất chợt bị thay thế, bởi hào quang của đứa trẻ đang nằm trên tay của một dì lớn tuổi. Theo sau là cô gái mang áo, choàng khăn kín mít, được chồng đỡ đi chập chững từng bước. Diệp Thi lại bắt đầu ước ao rằng, một ngày nào đó, bản thân mình cũng sẽ được tự tay bế đứa con mới sinh ra, từ nơi đây trở về nhà.
Có vô vàn tình cảnh cảm động, hạnh phúc mà Diệp Thi từng chứng kiến ở nơi đây. Gọi là quan sát vậy thôi, nhưng thực tế thì chẳng khác nào như đang rình mò chuyện gia đình của người ta, để mong được ban phát hay hưởng lây sự may mắn.
Còn An Hạ, tuy đã từng, nhưng vẫn như lần đầu tiên đặt chân đến. Rất sợ khi nhìn thấy khung cảnh đông đúc, ồn ào, khác hẳn với bệnh viện nơi mình đã từng nằm. Hôm nay lại phải đi vào trong một mình, mới càng cảm nhận được rõ sâu sắc.
"Lạch cạch" âm thanh băng ca được đẩy ra liên tục ở khu vực chờ sinh, tiếng trẻ con khóc khi chào đời. Thậm chí cô còn nghe thấy được rất nhiều giọng nữ, không ngừng thay phiên nhau rền khóc, lúc lại hét thảm như sắp chết đến nơi.
"Này chị, chị là gia đình của sản phụ nào vậy?"
An Hạ đang đi thì bị một nữ hộ sinh gọi lại hỏi.
"Không phải, em đến tiêm thuốc kích trứng theo lịch hẹn." Cô khúm núm trả lời.
"Chị đi nhầm rồi đấy! Đưa phiếu hẹn để tôi xem nào." Nữ hộ sinh tuy bận bịu nhưng vẫn tiện tay giúp đỡ.
"Vâng!" Cuốn sổ khám nhanh chóng được tìm thấy, nằm bên trong túi vải màu trắng. Bên trong đựng các kết quả khám liên quan đến cô, do Diệp Thi đưa trước khi đi vào. Và mọi lần chị đều là người giữ nó.
Vì đi nhầm đường, nên thảo nào hôm nay cô có thể nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc lớn và chân thật như thế. Nhưng chưa dừng lại ở đó, khi kế tiếp, một nữ hộ sinh khác đẩy chiếc xe có tấm chắn đi ra ngoài. Mà nằm bên trong là một hàng dọc đều tăm tắp, tận năm, sáu đứa trẻ sơ sinh.
Cả người bị bọc lại như cái kén trắng tinh, chỉ chừa ra mỗi khuôn mặt đỏ hỏn, nhăn nheo. Chẳng thể ngọ nguậy, mắt mở thao láo nhìn về một điểm cố định.
"Chị nhớ rồi chứ?"
"À.. Vâng! Cám ơn chị."
An Hạ vì mãi nhìn theo chiếc xe đẩy mà mất tập trung. Nữ hộ sinh rời đi, An Hạ cũng tập tức chuyển hướng về phía ngược lại. Nhưng bất thình lình, cánh cửa đối diện nơi hai người vừa đứng bỗng mở ra. Vị bác sĩ già dẫn đầu, nối đuôi theo là đoàn người nam nữ trẻ tuổi mang áo blues trắng xóa.
Nhưng người cuối cùng đã quên đóng cửa, tức thì đập vào mắt cô, là cảnh người phụ nữ đang di chuyển với tư thế quỳ hai chân và hai tay của mình, nói đúng hơn là đang bò.
Trên người mang váy rộng thùng thình của bệnh viện màu hồng phấn, bên dưới là bụng bầu căng tròn như sắp nổ tung. Dù thế, nhưng vẫn cố gắng di chuyển nặng nhọc, với gương mặt nhăn nhó đầy vẻ đau đớn. Đôi mắt đỏ hoe, tóc tai luộm thuộm, nhìn như đang phải chịu cực hình, không ngừng rên rỉ than khóc.
"Chị có sao không?" Cảnh tượng trước mắt tuy làm cho An Hạ phải sợ đứng hình. Nhưng vì người phụ nữ đó trông thật đáng thương và tội nghiệp, nên vội lấy lại bình tĩnh, chẳng hề do dự mà bỏ túi xuống chạy vào đỡ.
Nhưng bên trong không phải chỉ có mỗi mình người phụ nữ, mà còn thêm ba bốn người nữa đang đi lại trong phòng, với tình trạng chẳng tốt hơn là bao.
"Tôi đau quá! Cho tôi mổ đi mà, hay tiêm một mũi thuốc giảm đau cũng được.. mẹ ơi con đau chết mất!"
* * *
"Lúc sinh ra con mẹ cũng đã từng đau như thế này sao?"
* * *
Tình cảnh trong phòng thật hỗn loạn hơn cả cô nghĩ, và ai đã vào đây cũng đều phải chịu nỗi đau đớn như nhau. Đau đến nỗi than thở, và bắt đầu dần thấu hiểu những gì mà người đã sinh ra mình đã từng phải trải qua.
"Chồng của chị đâu? Chị đứng dậy nổi không?" An Hạ hỏi và cố gắng đỡ người phụ nữ đó ngồi lên giường.
"Em là sinh viên làm gì đã có chồng. Cũng bởi vì trót dại mà trao thân cho hắn, để rồi sau này mới biết mình bị lừa. Phải nghỉ học một mình tự dưỡi thai bằng tiền do bố mẹ làm thuê làm mướn ở quê gởi lên.."
Đang tâm sự nửa chừng, thì vì quá đau mà không thể tiếp tục nói được nữa. Người phụ nữ tự đứng dậy, rồi lại quỳ xuống y như ban nãy. Nhưng lần này thì lấy dôi dép của bệnh viện kê dưới hai đầu gối.
Đều là sinh viên với nhau, chênh lệch tuổi tác nhiều lắm cũng chỉ một, hay hai tuổi là cùng. Nhưng vì mang thai mà cơ thể phát tướng, nhìn trông già hơn rất nhiều, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.
"Bác sĩ bảo phải quỳ như vậy sao?"
Chỉ vì một các gật đầu, kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn đang cố gắng kìm nén. Mà An Hạ đã ở lại bầu bạn với người phụ nữ đó, nhìn người ta ngồi ở dưới sàn nhà lạnh với tư thế kỳ quặc, và không dám hỏi gì thêm.
* * *
"Ơ hay, sao chị vẫn còn ở đây?" Nữ hộ sinh ngạc nhiên hỏi.
An Hạ vội đứng dậy, theo phản xạ nắm lấy túi, nhưng phát hiện cái túi chẳng biết mình đã để ở đâu.
"Tìm túi phải không?"
Diệp Thi đột ngột xuất hiện, trên tay còn cầm theo túi xách bị cô bỏ ném ở bên ngoài.
Người vào bên trong đã hơn hai mươi phút, mà còn để bác sĩ gọi hỏi sao chưa thấy đến. Thảo nào nãy giờ chị cứ cảm thấy không yên tâm, đúng là lo lắng chẳng bao giờ thừa. Cuối cùng gọi cho cô không được, chị phải đích thân xuống xe đi tìm. Nhờ thế, hai người mới có thể sớm trở ra.
"Ai cũng vậy thôi, cuộc sống em cũng đâu tốt hơn họ. Nên người cần ưu tiên, quan tâm nhất hiện tại, vẫn là bản thân mình. Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta đi ăn sáng nhé!"
"Vâng!" Ngập ngừng muốn giải thích nhưng rồi lại thôi. Vì nó dính dáng thêm vào cả chuyện cũ. Nên chỉ còn biết gật đầu đồng ý, xem như kết thúc câu chuyện ngay tại đây.
Cô cũng tự biết chừng mực, và lượng sức mình. Cũng chưa bao giờ lo việc bao đồng, mà để rước họa vào thân.
Ban đầu khi nhìn thấy, cứ nghĩ do người ta ngã nên mới vào giúp. Còn về sau dù hoàn cảnh, câu chuyện khác nhau, nhưng việc một mình mang thai, chẳng phải mình cũng từng được trải nghiệm. Nhưng đứa trẻ đã không được chào đời. Dù sao thì cô cũng có chút đồng cảm.
Nếu không vô tình đi nhầm, và chứng kiến hết những chuyện vừa rồi. Thì An Hạ nghĩ, mình mãi mãi chẳng bao giờ tha thứ cho người mẹ kia được. Bỗng cô cảm thấy, tất cả những việc mà thời gian qua đã làm dường như đã hoàn toàn sai trái.
Nếu như hồi đó cô chịu ngoan ngoãn hơn, đừng ương bướng chống trả với bà, thì liệu rằng mọi chuyện có tốt đẹp hơn bây giờ không?
Cô tự dưng cảm thấy có lỗi, như mình là nguyên nhân chính, dẫn đến các hệ lụy tồi tệ như bây giờ. Chờ khi trở về, cô sẽ thử tìm cách hòa giải và mong cùng bà chung sống bình yên xem thử thế nào. Nếu như còn có hy vọng, thì cô cũng không muốn tự biến mình trở thành kẻ bất hiếu thêm nữa.
"Ăn sáng xong, em tính làm gì? Hôm nay có cần đến trường không?" Thấy cô chẳng nói chẳng rằng từ lúc rời khỏi bệnh viện, chị vốn đã chột dạ trong lòng nay lại càng sợ hơn.
"Không ạ, hôm nay em được nghỉ. Nên lát về, chắc là chỉ xem lại tài liệu và đọc sách thôi."
"Vậy chị đang rảnh, muốn đi đâu chị sẽ đưa đi." Khúc mắc lớn nhất ở Trần Phong, nhưng mà suy đi nghĩ lại thì hai người cũng đâu thân thiết, đâu học cùng lớp. Mà thời gian chị và cô gặp nhau, càng ngày càng rút ngắn dần, nên sẽ không sao, và trong khoảng thời gian này chị sẽ đối xử với cô tốt hết mức có thể.
Đó là các lý do thuyết phục, mà chị cố đào bới để tìm ra, và cũng là cách mà chị khiến mình không còn cảm thấy đắn đo hay do dự. Vì đã quá muộn để dừng lại, bởi vì niềm tin mãnh liệt sẽ thành công nếu như chọn An Hạ.
Thay vì những người khác, chỉ tiếc số tiền khám và thuốc họ đã phải bỏ ra. Thì đối với gia đình hai bên nhà của chị và chồng, cho dù nhân đối số tiền lên gấp mười lần, thì đối với họ cũng chỉ là con số cỏn con. Bởi vì các khoảng chi chữa bệnh ở nước ngoài, và tổng các lần thụ tinh thất bại đã lên đến hàng tỉ.
Diệp Thi chỉ tiếc người, vì trùng hợp cả hai đều tìm thấy những nét tương đồng khó tả. Nếu như gia đình chị thật sự đã từng để thất lạc một cô em gái, thì người đó chắc chắn sẽ là An Hạ.
"Thật sao?" An Hạ đang buồn, nhưng trở nên hào hứng khác thường, và hỏi lại với vẻ không tin cho lắm.
Đến thành phố S ba năm, cô còn chưa bao giờ rời khỏi phạm vi khu vực mình sống.
Vả lại tâm trạng từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa được gỡ rối, nhưng khi nghĩ đến cơ hội được sống bình yên với mẹ, thì cô bỗng cảm thấy hy vọng nhiều hơn.
Đi đâu một chút để thay đổi bầu không khí, có lẽ sẽ tốt hơn. Khi trở về cô tin rằng mình sẽ dũng cảm đối mặt, thay vì sợ hãi trốn tránh, người mẹ đã từng chung sống suốt mười tám năm qua.
"Em từng muốn đến một nơi, nhưng mà nó ở rất xa thành phố."
Nếu không vì cuộc sống mưu sinh, thì cô chỉ muốn nhốt mình cả ngày ở trong phòng hết nghe nhạc, lại đọc sách. Học làm bánh, học nấu ăn, nói chung là sẽ làm mọi thứ mà mình yêu thích. Lâu lâu hứng lên sẽ đổi gió, chạy trốn đến một nơi nào đó thật xa, nơi mà không ai biết đến mình.
"Chị cho em quyền quyết định mà, miễn không xa đến nỗi phải đi bằng máy bay là được."
"Là chị tự nói đấy nhé! Em muốn đến thành phố V, muốn được ngắm hoàng hôn trên biển.."
An Hạ chẳng hề khách sáo khi lựa chọn một địa điểm. Nơi đó không phải là tiệm sách, tiệm bán đồ lưu niệm. Cũng không phải quán ăn, hay khu vực vui chơi. Mà là một thành phố mình chưa bao giờ đặt chân đến.
Ngay cả Diệp Thi khi nghe cũng phải lộp bộp trong lòng, nhưng bởi vì trót lỡ lời nên phải đồng ý. Thành phố V, chị đã từng được chồng đưa đến nghỉ mát rất nhiều lần. Nhưng chưa bao giờ một mình lái xe đi, huống hồ đoạn đường chẳng phải gần, mà còn trong tình trạng thiếu ngủ.
"Em chắc chắn là mình muốn đến thành phố V chứ?"
"Vâng! Em chắc chắn mà!"
Sau khi dùng xong bữa sáng, chị định mua cốc cà phê đậm đặc mang theo uống dọc đường. Nhưng nhớ ra cơ thể mình cần kiêng cử, trước khi chuẩn bị thụ tinh . Nên đổi lại thành một lọ thuốc bổ sung năng lượng mua ở quầy thuốc.
Chị còn hỏi An Hạ lần cuối, mới bắt đầu chuyển hướng làn xe chạy vào đường quốc lộ. Xem như hôm nay cả hai đều chọn rời xa thành phố tất bật này, mà tìm đến với thành phố êm đềm mang hơi thở của biển cả.
An Hạ nhận được tin nhắn của Trần Phong, nhắc nhở mình nhớ đến tiêm vắc xin. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ nhớ mình được tiêm duy nhất một mũi thuốc ở trường, khi đi học, mà chẳng nhớ để phòng bệnh gì. Còn lúc mới sinh ra, có được tiêm thêm mũi nào hay không, thì chỉ có người mẹ mới biết.
Buổi sáng đã phải tiêm hai lần ở bệnh viện, bây giờ đến trường và được tiêm thêm một mũi thuốc nữa vào người. An Hạ lo sợ xảy ra trường hợp ngoài ý muốn, khi hai loại thuốc khác biệt gặp nhau.
Dù muốn tiêm nhưng đành chịu, nên đã sớm tính toán từ bỏ ý định đến trường. Mà muốn hỏi, thì cũng chẳng biết phải hỏi ai. Nếu hỏi bác sĩ nếu được thì không sao cả, nhưng lỡ không được thì sợ chị biết lại cảm thấy áy náy trong lòng.
Đành đợi sau này có điều kiện, sẽ tự bỏ tiền túi ra tiêm vậy. Thế là cô tắt nguồn điện thoại.
Một người tạm thời đi tìm chốn bình yên, để lại một người lo lắng sốt vó đến mất cả mất bình tĩnh. Buổi sáng Trần Phong đến phòng tìm người, còn mang theo bánh bao và sữa đậu mới ra lò nóng hổi, nhưng cô đã sớm ra ngoài trước cả cậu.
Đến trường cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, đã tận bốn năm ngày liên tiếp. Mọi người trong lớp cô, ngay cả Diễm Ngọc cũng tiêm xong chuẩn bị ra về, cậu mới có cái cớ nhắn tin nhắc nhở cô nhanh đến và tiện hỏi thăm.
Khi sắp sửa mất dấu đối tượng quan trọng, Trần Phong vội cất điện thoại vào túi và chạy đuổi theo.
"Diễm Ngọc, cậu ở lại nói chuyện với tôi một lát."
Diễm Ngọc nghe thấy tiếng liền biết ai gọi, nên dừng lại ngồi xuống ghế đá ngay gần đó. Khi thấy người đến gần cô bạn mới hỏi.
"Có chuyện gì thế lớp trưởng?"
"Chuyện là.. tôi không liên lạc được với An Hạ, cậu ấy sao rồi? Và đang ở đâu vậy?"
"An Hạ thì liên quan gì đến tôi, cậu hỏi mà chẳng thấy ngượng sao? Bởi vì tôi nên là người hỏi câu đó mới phải. Cậu có yêu An Hạ thật không đấy? Tôi chẳng thể tìm ra được điểm gì tốt trên người cậu, ngoài cái mã đẹp trai và gia đình nhiều tiền. Nhưng mà cuối cùng, cũng đâu giúp ích được gì.." Diễm Ngọc mỉa mai.
"Cậu đừng vòng vo, mà cứ nói thẳng đi." Trần Phong tức giận.
"Eo ôi tôi sợ quá! Đây cứ thích nói vòng vo đấy, rồi sao? Nếu thật sự yêu thương và quan tâm người ta, thì tự đi mà tìm hiểu nguyên nhân. Cứ suốt ngày thề thốt bồng bột thì được ích gì, tạm biệt nhé!" Diễm Ngọc vẫy tay kiêu kỳ, mặc kệ biểu cảm khó coi của cậu mà bỏ đi.
"Tôi không hề thề thốt bồng bột". Cậu nói lớn.
"Tốt! Vậy thì hãy chứng minh cho mọi người xem nào."
Không hề quay đầu lại, Diễm Ngọc nói vừa đủ lớn để Trần Phong nghe thấy. Đôi chân vốn thon gọn, nay mang giày cao gót, càng khiến dáng người Diễm Ngọc mượt mà uyển chuyển hơn.
Khi đứa con gái của mình đang cảm thấy ray rứt, ăn năn và sắp sửa mủi lòng, sắp sửa tha thứ cho người mẹ đáng kính. Vì lỡ chứng kiến cảnh chuyển dạ của một người mẹ đơn thân khác.
Thì Giả Ánh, người mẹ đáng kính đó đang ở cùng với cô ta, người đã từng làm hại con gái mình mà chẳng hay biết. Mà nếu biết, thì chưa chắc bà ta đã muốn dừng lại. Cũng bởi vì những thông tin hữu ích do cô ta cung cấp.
Nhờ thế mà bà mới biết, An Hạ đang dùng cách này để sinh sống, và dễ dàng kiếm ra thật nhiều tiền. Đây là cơ hội ngàn năm có một, chắc chắn bà sẽ không để con cá vàng lọt lưới thêm lần nữa.
Trong căn phòng ở tầng mười bảy, của khu chung cư mới toanh đang mở bán và cho thuê. Giả Ánh thiết tha đi nhìn ngắm xung quanh, từ trong bếp cho đến phòng ngủ, ban công, với đôi mắt tham lam muốn nhanh chóng chuyển đến đây sống cùng với gã.
"Cô tên gì ấy nhỉ? Tôi quên mất." Bà ta ngó nghiêng hồi lâu, thật chán chê mới chịu ngồi xuống hỏi.
Đúng là mẹ nào con nấy, toàn một lũ nhà quê không biết tự lượng sức mình. Tính tình vốn đã không được tốt, nay phải cố gắng diễn vẻ hòa nhã tươi cười. Thật quá sức với bản thân cô ta.
Nhìn bộ dạng hống hách của bà, cô ta khó chịu vô cùng, chỉ muốn chửi tục, một bụng lửa giận cuồn cuộn chỉ muốn đá bà ra khỏi phòng nhưng chỉ vì con ranh An Hạ kia mà nhẫn nhịn đè nén xuống. Đợi đó, con này sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời.
"Bà cứ gọi tôi là Vy, sao rồi? Nói chuyện với con gái của mình chưa, định khi nào thì qua làm cho tôi?"
"Ờ thì.. như cô cũng đã biết rồi đấy! Nó đang lỡ làm cho một gia đình khác, tiền mới nhận được một nửa, giờ mà bỏ thì chẳng phải tiếc lắm sao? Mà vợ chồng chúng tôi đang gặp khó khăn, xin cô cố gắng đợi thêm ít bữa. Xong bên này, tôi sẽ bàn bạc lại với nó."
"Tùy bà, nhưng phải nhanh lên. Gia đình bên tôi họ nhiều tiền, nên không kiên nhẫn đợi lâu được đâu."
"Mà tôi tính thế này cô xem như thế nào nhé! Hiện tại vợ chồng chúng tôi đang rất cần tiền, có thể để con bé hiến trứng thêm vài lần nữa được hay không? Dù sao thì cũng nhanh hơn so với việc mang thai.."
Đồ tham lam, ngay cả con ruột của mình cũng mang ra tính toán, tận dụng cợ hội để bóc lột hết cỡ. Xem ra đợt này, cô ta không cần phải ra tay mà cứ mặc cho mẹ con bọn họ tự giày võ lẫn nhau. Ngoảnh mặt ra ngoài ban công, cô ta thành công che giấu nụ cười.
"Muốn bao nhiêu lần, tôi liền cho hiến bấy nhiêu lần, hiến cho bằng hết thì thôi vừa lòng bà chứ?" Cô ta quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt bà, từ tốn trả lời.
"Không cần nhiều quá đâu, chỉ cần hiến thêm hai lần nữa thôi là đủ." Bà tự dưng hơi chột dạ.
Cô ta đắn đo hồi hồi lâu, mới quyết định hỏi bà ta một vấn đề mà mình đã từng nghi ngờ.
"Mà này! Cho tôi hỏi bà một câu ngoài lề công việc được không vậy?"
* * *
Sau ánh mắt cẩn thận dò xét, như nhìn thấu hết tâm can của mình. Bà ta bỗng ngờ ngợ với câu hỏi đề xuất bất ngờ sắp nghe từ cô ta. Nên vội vàng đứng dậy, chào tạm biệt, và bịa ra một lý do để rời đi.
Cô ta buồn cười khi nhìn thấy tất cả những hành vi nhỏ nhặt nhưng đủ nói lên tất cả. Mà trên ghế, sợi tóc màu nâu dài rơi lại như người chủ vẫn còn ở đây. Cô ta chỉ vào sợi tóc nói:
"Bà có thật là mẹ của con ranh kia không? Để xem nào.."
Cô ta lấy điện thoại và gọi cho một người, và đứng dậy di chuyển ra hướng ngoài ban công.
"Anh tìm cách lấy vài sợi tóc của con ranh kia ngay cho tôi.."
Nhìn bà ta chạy như bị ma đuổi ra khỏi khu vực chung cư, khi đi ngang qua phòng gác cổng của bảo vệ còn bị gọi lại. Cô ta nheo mắt đánh giá, và càng thêm tin tưởng vào thành quả ngoài ý muốn mà mình sắp nhận được, nó không hề nhỏ.
* * *
An Hạ và Diệp Thi đến nơi thì trời đã trưa. Mình mẩy cả hai đều nhức mỏi, nhất là chị. Chỉ muốn nhanh ra khỏi xe để được vươn mình duỗi chân. Cũng may nhờ uống lọ nước mua được ở nhà thuốc, nếu không thì đoạn đường gió mát hiu hiu như th1ế, chị đã ngủ gật từ lâu.
An Hạ lần đầu tiên trong đời được thấy biển, nên chỉ muốn mọc thêm vài đôi mắt nữa để được nhìn ngắm cho thỏa thích. Gắn liền tuổi thơ toàn rừng rậm, ao hồ, khe suối, nên giờ thấy biển cứ như thể đang nằm mơ.
"Đẹp quá! Em không ngờ biển lại đẹp đến như thế, cứ như chúng ta đang lạc vào một giấc mơ không có thật." Cô thốt lên với chị, rồi nghiêng đầu ra cửa sổ tiếp tục ngắm nhìn. Những lọn tóc dài đen nhánh, dường như cũng đang rất vui vẻ cùng đùa nghịch với gió.
Diệp Thi cho xe đi chậm lại, để cố tìm nơi dừng chân mà gia đình thường ghé mỗi dịp về nghỉ mát. Là khu nghỉ dưỡng của một người họ hàng bên nhà bố mẹ chồng. Nghe thấy cô lên tiếng, chị bèn nhìn qua, bất giác liền mỉm cười theo.
"Đói không?" Chị bỗng vươn tay chạm vào những lọn tóc đang bay đó, và đáp nhẹ xuống đầu cô.
Nụ cười trên môi chợt tắt, cô hơi dịch đầu về hướng chị, với vẻ mặt không thể tin được, rồi đưa tay lên tự chạm vào nơi ấm áp ấy. Đã bao lâu, từ sau khi rời xa ông bà, chẳng còn ai muốn xoa đầu, hay vỗ về mình như thế nữa.
Cô nhắm mắt hưởng thụ, trước khi nó biến mất. Khi chị muốn rút tay về, An Hạ đã kịp thời giữ lại nắm chặt và nói:
"Chị yên tâm và đừng buồn nhé! Em đã từng phải suy nghĩ rất nhiều, với lời đề nghị chân thành của chị vào ngày hôm chúng ta mới gặp nhau. Thật sự nó đã làm sống dậy trái tim em thêm một lần nữa. Em hứa sẽ tiếp tục cố gắng hết sức mình."
"..."
"Nếu như lần này thất bại, thì đành cố gắng lần sau. Nếu như lần sau cũng thất bại nữa thì.. đành phải kiên nhẫn thôi chị à. Con là do trời cho, nên miễn là gia đình và chị cùng đồng lòng. Em tin trời cao có mắt, sẽ không phụ lòng những người như chị đâu."
Diệp Thi cứ ngỡ cô đã quên, nhưng không ngờ vẫn còn nhớ và thậm chí phải suy nghĩ thật kỹ, để cho mình câu trả lời thật thích đáng, thay vì đưa ra quyết định nông nổi ngay lúc đó và phải hối hận về sau.
"Nghe được những lời này từ em, chị cảm thấy nửa cuộc đời còn lại của mình về sau, dù cho thất bại cũng chẳng còn thấy đáng sợ. Cám ơn em, cám ơn rất nhiều!"
Chị vui mừng không thể kiềm chế được cảm xúc, mắt bỗng nhòe đi và mọi thứ ở phía trước như hòa tan vào với nhau, tạo thành bức tranh hỗn độn màu sắc. Chị liền dừng xe lại mà nắm tay cô áp lên má mình, rối rít một câu cám ơn, hai câu cám ơn, cứ luôn miệng không ngừng, kèm theo những giọt nước mắt hạnh phúc.
Câu hỏi ban đầu vẫn chưa thấy trả lời, và khung cảnh hào hứng vốn nên có, bỗng biến thành vui buồn lẫn lộn đến rơi nước mắt. An Hạ dù làm cách nào đi nữa, Diệp Thi vẫn không ngừng khóc.
"Chị à, em đói bụng rồi!" Đây chính xác là câu trả lời mà cô nên nói ngay khi chị hỏi, chứ không nên vòng vo lãng qua chuyện khác và để xảy ra một màn nước mắt như bây giờ.
* * *
Đến khi tìm ra khu nghỉ dưỡng và ngồi vào bàn ăn, tuy đói bụng nhưng vì chị vẫn mãi sụt sịt, khiến cô chẳng thể nào nuốt nổi. Nếu biết trước như thế, thì đã đợi sau này hẵng nói. Lỡ đâu lại thành công ngay lần đầu tiên thì sao. Đâu ai ngờ bên ngoài mạnh mẽ ấy, vẫn chỉ là tâm hồn mong manh của phái yếu.
"Chị ăn nhiều vào đi chứ, lúc trở về làm sao có sức để lái xe." Không thể nhìn thêm được nữa, cô mới lo lắng khuyên, nhưng đều vô ích. Vì chị cứ như bị chạm trúng nơi yếu lòng nhạy cảm nhất, nước mắt cứ thế chảy, và chẳng thể ngừng ngay được.
Cô hiểu chứ, nó cũng giống như lần đầu tiên mình trải lòng về cuộc sống với chị. Nhưng mà so ra, nước mắt của mình vẫn chưa thể nhiều bằng chị.
"Chị.. cho em rút lại những lời ban nãy nói ở trên xe nhé! Xem như chúng ta chưa hề nói gì với nhau cả." An Hạ để đũa xuống vac nói.
"Là sao?" Chị không tin vào tai mình mà hỏi lại.
"Em chỉ muốn làm chị ngừng khóc thôi, một lời đã nói sao dễ dàng rút lại như thế được chứ.."
Diệp Thi nghe vậy, mà bắt đầu cầm đũa lên ăn. An Hạ mỉm cười tiếp tục cùng dùng bữa với chị. Đúng là không thể tin được, mấy ngày qua, mình do một tay chị chăm sóc và đưa đón còn hơn cả chăm con.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đầy mệt mỏi, cô sợ rằng chị sẽ không thể lái xe trở về được, nếu như tiếp tục đưa mình đi tham quan khắp nơi. Nên đề xuất hãy tìm nơi nằm nghỉ ngơi trước, dù sao biển cũng ở phía đối diện chẳng cần phải đi đâu xa.
Có lẽ, vì đang cảm thấy mệt mỏi thật, nên chị liền nghe theo, chọn một phòng để hai người cùng lên nghỉ. Phòng nằm ở tầng ba, muốn ngắm biển thì chỉ cần kéo rèm. Nhưng sợ ánh sáng lọt vào khiến chị khó ngủ, nên cô cũng nằm xuống giường kế ở bên cạnh.
Trước khi ngủ Diệp Thi còn dặn cô khoảng hai giờ thì gọi mình dậy. Hai phút sau, chị đã ngủ say và còn ngáy nhẹ, đủ để thấy đã mệt mỏi đến cỡ nào.
Còn cô thì chẳng buồn ngủ, nhưng vì không khí ở đây quá yên tĩnh, giường lại êm. Mùi hương thơm mát ngập tràn căn phòng, nhiệt độ điều hòa được điều chỉnh thích hợp, còn cộng thêm cả tiếng ngáy thôi thúc. Làm cho mắt dần trùng xuống, tiếp nhận sự đối đãi nhiệt tình, và cuối cùng cũng ngủ quên mất lúc nào không hay.
Bên ngoài trời chuyển gió, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống ngày càng nặng hạt. Nhưng bên trong phòng hoàn toàn yên ắng, giấc ngủ ngon lành của cả hai đều vẫn được bảo vệ, như chẳng có điều gì có thể quấy rầy, cho đến khi nào họ tự tỉnh.
Đã quá giờ hẹn cho buổi dạo chơi. Sau vài trận mưa kết thúc, nắng cũng đã biến mất theo. Nhìn bầu trời u ám, màu của biển của nhạt đi. Và hoàng hôn đành phải tạm nghỉ việc trong buổi chiều nay
An Hạ là người thức dậy đầu tiên, và cô quên mất mình bây giờ đang ở đâu. Mà chỉ nhớ ở trong căn phòng nhỏ đầy đồ đạc, vẫn hay xuất hiện vài con gián đi lạc, hay đã từng nửa đêm ngủ say thì bị chuột gặm chân cho hoảng mà tỉnh.
Phải một lát sau, nhờ nhiệt độ lạnh lẽo nhanh chóng giảm xuống, làm cho đầu óc thêm phần tỉnh táo. Những hình ảnh nhanh chóng lướt qua, nhắc nhở cho cô biết mình đang ở đâu. Nhưng bởi vì quá tối, nên cô đành xuống giường quờ quạng lung tung, khi nhớ manh máng vị trí rèm chỉ nằm ngay phía trước.
Hạ ghế xuống thấp, Diệp Thi tính chợp mắt ít phút vì cả đêm qua không tài nào ngủ được, cũng bởi vì sau khi nghe được câu trả lời của Trần Phong. Để rồi, nó như chiếc máy ghi âm bắt đầu lặp đi lặp lại. Khiến cho chị muốn lờ đi, hay giả vờ chưa từng nghe thấy và hỏi cậu cũng đều vô ích.
Và tình hình ở đây cũng chẳng khá hơn là bao, vừa nhắm mắt thì giọng của cậu được bật mở, đều đều chạy loạn trong đầu chị. Như hai người, đang thực sự quay lại cuộc trò chuyện ngắn gọn ngày hôm qua. Bất đắc dĩ, chị đành từ bỏ ý định muốn chợp mắt, biết thế thì ban nãy đã cùng đi vào với An Hạ. Giờ nghĩ lại cảm thấy không yên tâm.
Bệnh viện này luôn đông như thế, thậm chí nhiều lúc còn quá tải, vì không kịp phục vụ mà xảy ra cãi vã là chuyện thường tình. Ghế ngồi đợi luôn trong tình trạng thiếu chỗ, họ phải đứng, hoặc ngồi trên bậc cầu thang, miễn là nơi đó trống. Người ra ra vào vào, từ ngày lẫn đêm chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Chị từng có một thói quen, là mỗi khi buồn đều sẽ tạt ngang nơi đây, để lấp đầy khao khát được làm mẹ đang dâng lên mãnh liệt trong lòng. Ngồi thật lâu để quan sát rồi chứng kiến những cảnh tượng, mà bản thân chỉ dám nghĩ dám mơ mộng.
Giống như khung cảnh bây giờ, chị vô thức tự đặt tay lên bụng mình vuốt ve. Khi nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ, chuẩn bị lên xe về nhà sau khi vừa khám xong. Mà ánh mắt ân cần của người chồng, chưa hề rời khỏi vùng bụng to tròn của vợ mình lấy một lần.
Và khung cảnh bất chợt bị thay thế, bởi hào quang của đứa trẻ đang nằm trên tay của một dì lớn tuổi. Theo sau là cô gái mang áo, choàng khăn kín mít, được chồng đỡ đi chập chững từng bước. Diệp Thi lại bắt đầu ước ao rằng, một ngày nào đó, bản thân mình cũng sẽ được tự tay bế đứa con mới sinh ra, từ nơi đây trở về nhà.
Có vô vàn tình cảnh cảm động, hạnh phúc mà Diệp Thi từng chứng kiến ở nơi đây. Gọi là quan sát vậy thôi, nhưng thực tế thì chẳng khác nào như đang rình mò chuyện gia đình của người ta, để mong được ban phát hay hưởng lây sự may mắn.
Còn An Hạ, tuy đã từng, nhưng vẫn như lần đầu tiên đặt chân đến. Rất sợ khi nhìn thấy khung cảnh đông đúc, ồn ào, khác hẳn với bệnh viện nơi mình đã từng nằm. Hôm nay lại phải đi vào trong một mình, mới càng cảm nhận được rõ sâu sắc.
"Lạch cạch" âm thanh băng ca được đẩy ra liên tục ở khu vực chờ sinh, tiếng trẻ con khóc khi chào đời. Thậm chí cô còn nghe thấy được rất nhiều giọng nữ, không ngừng thay phiên nhau rền khóc, lúc lại hét thảm như sắp chết đến nơi.
"Này chị, chị là gia đình của sản phụ nào vậy?"
An Hạ đang đi thì bị một nữ hộ sinh gọi lại hỏi.
"Không phải, em đến tiêm thuốc kích trứng theo lịch hẹn." Cô khúm núm trả lời.
"Chị đi nhầm rồi đấy! Đưa phiếu hẹn để tôi xem nào." Nữ hộ sinh tuy bận bịu nhưng vẫn tiện tay giúp đỡ.
"Vâng!" Cuốn sổ khám nhanh chóng được tìm thấy, nằm bên trong túi vải màu trắng. Bên trong đựng các kết quả khám liên quan đến cô, do Diệp Thi đưa trước khi đi vào. Và mọi lần chị đều là người giữ nó.
Vì đi nhầm đường, nên thảo nào hôm nay cô có thể nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc lớn và chân thật như thế. Nhưng chưa dừng lại ở đó, khi kế tiếp, một nữ hộ sinh khác đẩy chiếc xe có tấm chắn đi ra ngoài. Mà nằm bên trong là một hàng dọc đều tăm tắp, tận năm, sáu đứa trẻ sơ sinh.
Cả người bị bọc lại như cái kén trắng tinh, chỉ chừa ra mỗi khuôn mặt đỏ hỏn, nhăn nheo. Chẳng thể ngọ nguậy, mắt mở thao láo nhìn về một điểm cố định.
"Chị nhớ rồi chứ?"
"À.. Vâng! Cám ơn chị."
An Hạ vì mãi nhìn theo chiếc xe đẩy mà mất tập trung. Nữ hộ sinh rời đi, An Hạ cũng tập tức chuyển hướng về phía ngược lại. Nhưng bất thình lình, cánh cửa đối diện nơi hai người vừa đứng bỗng mở ra. Vị bác sĩ già dẫn đầu, nối đuôi theo là đoàn người nam nữ trẻ tuổi mang áo blues trắng xóa.
Nhưng người cuối cùng đã quên đóng cửa, tức thì đập vào mắt cô, là cảnh người phụ nữ đang di chuyển với tư thế quỳ hai chân và hai tay của mình, nói đúng hơn là đang bò.
Trên người mang váy rộng thùng thình của bệnh viện màu hồng phấn, bên dưới là bụng bầu căng tròn như sắp nổ tung. Dù thế, nhưng vẫn cố gắng di chuyển nặng nhọc, với gương mặt nhăn nhó đầy vẻ đau đớn. Đôi mắt đỏ hoe, tóc tai luộm thuộm, nhìn như đang phải chịu cực hình, không ngừng rên rỉ than khóc.
"Chị có sao không?" Cảnh tượng trước mắt tuy làm cho An Hạ phải sợ đứng hình. Nhưng vì người phụ nữ đó trông thật đáng thương và tội nghiệp, nên vội lấy lại bình tĩnh, chẳng hề do dự mà bỏ túi xuống chạy vào đỡ.
Nhưng bên trong không phải chỉ có mỗi mình người phụ nữ, mà còn thêm ba bốn người nữa đang đi lại trong phòng, với tình trạng chẳng tốt hơn là bao.
"Tôi đau quá! Cho tôi mổ đi mà, hay tiêm một mũi thuốc giảm đau cũng được.. mẹ ơi con đau chết mất!"
* * *
"Lúc sinh ra con mẹ cũng đã từng đau như thế này sao?"
* * *
Tình cảnh trong phòng thật hỗn loạn hơn cả cô nghĩ, và ai đã vào đây cũng đều phải chịu nỗi đau đớn như nhau. Đau đến nỗi than thở, và bắt đầu dần thấu hiểu những gì mà người đã sinh ra mình đã từng phải trải qua.
"Chồng của chị đâu? Chị đứng dậy nổi không?" An Hạ hỏi và cố gắng đỡ người phụ nữ đó ngồi lên giường.
"Em là sinh viên làm gì đã có chồng. Cũng bởi vì trót dại mà trao thân cho hắn, để rồi sau này mới biết mình bị lừa. Phải nghỉ học một mình tự dưỡi thai bằng tiền do bố mẹ làm thuê làm mướn ở quê gởi lên.."
Đang tâm sự nửa chừng, thì vì quá đau mà không thể tiếp tục nói được nữa. Người phụ nữ tự đứng dậy, rồi lại quỳ xuống y như ban nãy. Nhưng lần này thì lấy dôi dép của bệnh viện kê dưới hai đầu gối.
Đều là sinh viên với nhau, chênh lệch tuổi tác nhiều lắm cũng chỉ một, hay hai tuổi là cùng. Nhưng vì mang thai mà cơ thể phát tướng, nhìn trông già hơn rất nhiều, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.
"Bác sĩ bảo phải quỳ như vậy sao?"
Chỉ vì một các gật đầu, kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn đang cố gắng kìm nén. Mà An Hạ đã ở lại bầu bạn với người phụ nữ đó, nhìn người ta ngồi ở dưới sàn nhà lạnh với tư thế kỳ quặc, và không dám hỏi gì thêm.
* * *
"Ơ hay, sao chị vẫn còn ở đây?" Nữ hộ sinh ngạc nhiên hỏi.
An Hạ vội đứng dậy, theo phản xạ nắm lấy túi, nhưng phát hiện cái túi chẳng biết mình đã để ở đâu.
"Tìm túi phải không?"
Diệp Thi đột ngột xuất hiện, trên tay còn cầm theo túi xách bị cô bỏ ném ở bên ngoài.
Người vào bên trong đã hơn hai mươi phút, mà còn để bác sĩ gọi hỏi sao chưa thấy đến. Thảo nào nãy giờ chị cứ cảm thấy không yên tâm, đúng là lo lắng chẳng bao giờ thừa. Cuối cùng gọi cho cô không được, chị phải đích thân xuống xe đi tìm. Nhờ thế, hai người mới có thể sớm trở ra.
"Ai cũng vậy thôi, cuộc sống em cũng đâu tốt hơn họ. Nên người cần ưu tiên, quan tâm nhất hiện tại, vẫn là bản thân mình. Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta đi ăn sáng nhé!"
"Vâng!" Ngập ngừng muốn giải thích nhưng rồi lại thôi. Vì nó dính dáng thêm vào cả chuyện cũ. Nên chỉ còn biết gật đầu đồng ý, xem như kết thúc câu chuyện ngay tại đây.
Cô cũng tự biết chừng mực, và lượng sức mình. Cũng chưa bao giờ lo việc bao đồng, mà để rước họa vào thân.
Ban đầu khi nhìn thấy, cứ nghĩ do người ta ngã nên mới vào giúp. Còn về sau dù hoàn cảnh, câu chuyện khác nhau, nhưng việc một mình mang thai, chẳng phải mình cũng từng được trải nghiệm. Nhưng đứa trẻ đã không được chào đời. Dù sao thì cô cũng có chút đồng cảm.
Nếu không vô tình đi nhầm, và chứng kiến hết những chuyện vừa rồi. Thì An Hạ nghĩ, mình mãi mãi chẳng bao giờ tha thứ cho người mẹ kia được. Bỗng cô cảm thấy, tất cả những việc mà thời gian qua đã làm dường như đã hoàn toàn sai trái.
Nếu như hồi đó cô chịu ngoan ngoãn hơn, đừng ương bướng chống trả với bà, thì liệu rằng mọi chuyện có tốt đẹp hơn bây giờ không?
Cô tự dưng cảm thấy có lỗi, như mình là nguyên nhân chính, dẫn đến các hệ lụy tồi tệ như bây giờ. Chờ khi trở về, cô sẽ thử tìm cách hòa giải và mong cùng bà chung sống bình yên xem thử thế nào. Nếu như còn có hy vọng, thì cô cũng không muốn tự biến mình trở thành kẻ bất hiếu thêm nữa.
"Ăn sáng xong, em tính làm gì? Hôm nay có cần đến trường không?" Thấy cô chẳng nói chẳng rằng từ lúc rời khỏi bệnh viện, chị vốn đã chột dạ trong lòng nay lại càng sợ hơn.
"Không ạ, hôm nay em được nghỉ. Nên lát về, chắc là chỉ xem lại tài liệu và đọc sách thôi."
"Vậy chị đang rảnh, muốn đi đâu chị sẽ đưa đi." Khúc mắc lớn nhất ở Trần Phong, nhưng mà suy đi nghĩ lại thì hai người cũng đâu thân thiết, đâu học cùng lớp. Mà thời gian chị và cô gặp nhau, càng ngày càng rút ngắn dần, nên sẽ không sao, và trong khoảng thời gian này chị sẽ đối xử với cô tốt hết mức có thể.
Đó là các lý do thuyết phục, mà chị cố đào bới để tìm ra, và cũng là cách mà chị khiến mình không còn cảm thấy đắn đo hay do dự. Vì đã quá muộn để dừng lại, bởi vì niềm tin mãnh liệt sẽ thành công nếu như chọn An Hạ.
Thay vì những người khác, chỉ tiếc số tiền khám và thuốc họ đã phải bỏ ra. Thì đối với gia đình hai bên nhà của chị và chồng, cho dù nhân đối số tiền lên gấp mười lần, thì đối với họ cũng chỉ là con số cỏn con. Bởi vì các khoảng chi chữa bệnh ở nước ngoài, và tổng các lần thụ tinh thất bại đã lên đến hàng tỉ.
Diệp Thi chỉ tiếc người, vì trùng hợp cả hai đều tìm thấy những nét tương đồng khó tả. Nếu như gia đình chị thật sự đã từng để thất lạc một cô em gái, thì người đó chắc chắn sẽ là An Hạ.
"Thật sao?" An Hạ đang buồn, nhưng trở nên hào hứng khác thường, và hỏi lại với vẻ không tin cho lắm.
Đến thành phố S ba năm, cô còn chưa bao giờ rời khỏi phạm vi khu vực mình sống.
Vả lại tâm trạng từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa được gỡ rối, nhưng khi nghĩ đến cơ hội được sống bình yên với mẹ, thì cô bỗng cảm thấy hy vọng nhiều hơn.
Đi đâu một chút để thay đổi bầu không khí, có lẽ sẽ tốt hơn. Khi trở về cô tin rằng mình sẽ dũng cảm đối mặt, thay vì sợ hãi trốn tránh, người mẹ đã từng chung sống suốt mười tám năm qua.
"Em từng muốn đến một nơi, nhưng mà nó ở rất xa thành phố."
Nếu không vì cuộc sống mưu sinh, thì cô chỉ muốn nhốt mình cả ngày ở trong phòng hết nghe nhạc, lại đọc sách. Học làm bánh, học nấu ăn, nói chung là sẽ làm mọi thứ mà mình yêu thích. Lâu lâu hứng lên sẽ đổi gió, chạy trốn đến một nơi nào đó thật xa, nơi mà không ai biết đến mình.
"Chị cho em quyền quyết định mà, miễn không xa đến nỗi phải đi bằng máy bay là được."
"Là chị tự nói đấy nhé! Em muốn đến thành phố V, muốn được ngắm hoàng hôn trên biển.."
An Hạ chẳng hề khách sáo khi lựa chọn một địa điểm. Nơi đó không phải là tiệm sách, tiệm bán đồ lưu niệm. Cũng không phải quán ăn, hay khu vực vui chơi. Mà là một thành phố mình chưa bao giờ đặt chân đến.
Ngay cả Diệp Thi khi nghe cũng phải lộp bộp trong lòng, nhưng bởi vì trót lỡ lời nên phải đồng ý. Thành phố V, chị đã từng được chồng đưa đến nghỉ mát rất nhiều lần. Nhưng chưa bao giờ một mình lái xe đi, huống hồ đoạn đường chẳng phải gần, mà còn trong tình trạng thiếu ngủ.
"Em chắc chắn là mình muốn đến thành phố V chứ?"
"Vâng! Em chắc chắn mà!"
Sau khi dùng xong bữa sáng, chị định mua cốc cà phê đậm đặc mang theo uống dọc đường. Nhưng nhớ ra cơ thể mình cần kiêng cử, trước khi chuẩn bị thụ tinh . Nên đổi lại thành một lọ thuốc bổ sung năng lượng mua ở quầy thuốc.
Chị còn hỏi An Hạ lần cuối, mới bắt đầu chuyển hướng làn xe chạy vào đường quốc lộ. Xem như hôm nay cả hai đều chọn rời xa thành phố tất bật này, mà tìm đến với thành phố êm đềm mang hơi thở của biển cả.
An Hạ nhận được tin nhắn của Trần Phong, nhắc nhở mình nhớ đến tiêm vắc xin. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ nhớ mình được tiêm duy nhất một mũi thuốc ở trường, khi đi học, mà chẳng nhớ để phòng bệnh gì. Còn lúc mới sinh ra, có được tiêm thêm mũi nào hay không, thì chỉ có người mẹ mới biết.
Buổi sáng đã phải tiêm hai lần ở bệnh viện, bây giờ đến trường và được tiêm thêm một mũi thuốc nữa vào người. An Hạ lo sợ xảy ra trường hợp ngoài ý muốn, khi hai loại thuốc khác biệt gặp nhau.
Dù muốn tiêm nhưng đành chịu, nên đã sớm tính toán từ bỏ ý định đến trường. Mà muốn hỏi, thì cũng chẳng biết phải hỏi ai. Nếu hỏi bác sĩ nếu được thì không sao cả, nhưng lỡ không được thì sợ chị biết lại cảm thấy áy náy trong lòng.
Đành đợi sau này có điều kiện, sẽ tự bỏ tiền túi ra tiêm vậy. Thế là cô tắt nguồn điện thoại.
Một người tạm thời đi tìm chốn bình yên, để lại một người lo lắng sốt vó đến mất cả mất bình tĩnh. Buổi sáng Trần Phong đến phòng tìm người, còn mang theo bánh bao và sữa đậu mới ra lò nóng hổi, nhưng cô đã sớm ra ngoài trước cả cậu.
Đến trường cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, đã tận bốn năm ngày liên tiếp. Mọi người trong lớp cô, ngay cả Diễm Ngọc cũng tiêm xong chuẩn bị ra về, cậu mới có cái cớ nhắn tin nhắc nhở cô nhanh đến và tiện hỏi thăm.
Khi sắp sửa mất dấu đối tượng quan trọng, Trần Phong vội cất điện thoại vào túi và chạy đuổi theo.
"Diễm Ngọc, cậu ở lại nói chuyện với tôi một lát."
Diễm Ngọc nghe thấy tiếng liền biết ai gọi, nên dừng lại ngồi xuống ghế đá ngay gần đó. Khi thấy người đến gần cô bạn mới hỏi.
"Có chuyện gì thế lớp trưởng?"
"Chuyện là.. tôi không liên lạc được với An Hạ, cậu ấy sao rồi? Và đang ở đâu vậy?"
"An Hạ thì liên quan gì đến tôi, cậu hỏi mà chẳng thấy ngượng sao? Bởi vì tôi nên là người hỏi câu đó mới phải. Cậu có yêu An Hạ thật không đấy? Tôi chẳng thể tìm ra được điểm gì tốt trên người cậu, ngoài cái mã đẹp trai và gia đình nhiều tiền. Nhưng mà cuối cùng, cũng đâu giúp ích được gì.." Diễm Ngọc mỉa mai.
"Cậu đừng vòng vo, mà cứ nói thẳng đi." Trần Phong tức giận.
"Eo ôi tôi sợ quá! Đây cứ thích nói vòng vo đấy, rồi sao? Nếu thật sự yêu thương và quan tâm người ta, thì tự đi mà tìm hiểu nguyên nhân. Cứ suốt ngày thề thốt bồng bột thì được ích gì, tạm biệt nhé!" Diễm Ngọc vẫy tay kiêu kỳ, mặc kệ biểu cảm khó coi của cậu mà bỏ đi.
"Tôi không hề thề thốt bồng bột". Cậu nói lớn.
"Tốt! Vậy thì hãy chứng minh cho mọi người xem nào."
Không hề quay đầu lại, Diễm Ngọc nói vừa đủ lớn để Trần Phong nghe thấy. Đôi chân vốn thon gọn, nay mang giày cao gót, càng khiến dáng người Diễm Ngọc mượt mà uyển chuyển hơn.
Khi đứa con gái của mình đang cảm thấy ray rứt, ăn năn và sắp sửa mủi lòng, sắp sửa tha thứ cho người mẹ đáng kính. Vì lỡ chứng kiến cảnh chuyển dạ của một người mẹ đơn thân khác.
Thì Giả Ánh, người mẹ đáng kính đó đang ở cùng với cô ta, người đã từng làm hại con gái mình mà chẳng hay biết. Mà nếu biết, thì chưa chắc bà ta đã muốn dừng lại. Cũng bởi vì những thông tin hữu ích do cô ta cung cấp.
Nhờ thế mà bà mới biết, An Hạ đang dùng cách này để sinh sống, và dễ dàng kiếm ra thật nhiều tiền. Đây là cơ hội ngàn năm có một, chắc chắn bà sẽ không để con cá vàng lọt lưới thêm lần nữa.
Trong căn phòng ở tầng mười bảy, của khu chung cư mới toanh đang mở bán và cho thuê. Giả Ánh thiết tha đi nhìn ngắm xung quanh, từ trong bếp cho đến phòng ngủ, ban công, với đôi mắt tham lam muốn nhanh chóng chuyển đến đây sống cùng với gã.
"Cô tên gì ấy nhỉ? Tôi quên mất." Bà ta ngó nghiêng hồi lâu, thật chán chê mới chịu ngồi xuống hỏi.
Đúng là mẹ nào con nấy, toàn một lũ nhà quê không biết tự lượng sức mình. Tính tình vốn đã không được tốt, nay phải cố gắng diễn vẻ hòa nhã tươi cười. Thật quá sức với bản thân cô ta.
Nhìn bộ dạng hống hách của bà, cô ta khó chịu vô cùng, chỉ muốn chửi tục, một bụng lửa giận cuồn cuộn chỉ muốn đá bà ra khỏi phòng nhưng chỉ vì con ranh An Hạ kia mà nhẫn nhịn đè nén xuống. Đợi đó, con này sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời.
"Bà cứ gọi tôi là Vy, sao rồi? Nói chuyện với con gái của mình chưa, định khi nào thì qua làm cho tôi?"
"Ờ thì.. như cô cũng đã biết rồi đấy! Nó đang lỡ làm cho một gia đình khác, tiền mới nhận được một nửa, giờ mà bỏ thì chẳng phải tiếc lắm sao? Mà vợ chồng chúng tôi đang gặp khó khăn, xin cô cố gắng đợi thêm ít bữa. Xong bên này, tôi sẽ bàn bạc lại với nó."
"Tùy bà, nhưng phải nhanh lên. Gia đình bên tôi họ nhiều tiền, nên không kiên nhẫn đợi lâu được đâu."
"Mà tôi tính thế này cô xem như thế nào nhé! Hiện tại vợ chồng chúng tôi đang rất cần tiền, có thể để con bé hiến trứng thêm vài lần nữa được hay không? Dù sao thì cũng nhanh hơn so với việc mang thai.."
Đồ tham lam, ngay cả con ruột của mình cũng mang ra tính toán, tận dụng cợ hội để bóc lột hết cỡ. Xem ra đợt này, cô ta không cần phải ra tay mà cứ mặc cho mẹ con bọn họ tự giày võ lẫn nhau. Ngoảnh mặt ra ngoài ban công, cô ta thành công che giấu nụ cười.
"Muốn bao nhiêu lần, tôi liền cho hiến bấy nhiêu lần, hiến cho bằng hết thì thôi vừa lòng bà chứ?" Cô ta quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt bà, từ tốn trả lời.
"Không cần nhiều quá đâu, chỉ cần hiến thêm hai lần nữa thôi là đủ." Bà tự dưng hơi chột dạ.
Cô ta đắn đo hồi hồi lâu, mới quyết định hỏi bà ta một vấn đề mà mình đã từng nghi ngờ.
"Mà này! Cho tôi hỏi bà một câu ngoài lề công việc được không vậy?"
* * *
Sau ánh mắt cẩn thận dò xét, như nhìn thấu hết tâm can của mình. Bà ta bỗng ngờ ngợ với câu hỏi đề xuất bất ngờ sắp nghe từ cô ta. Nên vội vàng đứng dậy, chào tạm biệt, và bịa ra một lý do để rời đi.
Cô ta buồn cười khi nhìn thấy tất cả những hành vi nhỏ nhặt nhưng đủ nói lên tất cả. Mà trên ghế, sợi tóc màu nâu dài rơi lại như người chủ vẫn còn ở đây. Cô ta chỉ vào sợi tóc nói:
"Bà có thật là mẹ của con ranh kia không? Để xem nào.."
Cô ta lấy điện thoại và gọi cho một người, và đứng dậy di chuyển ra hướng ngoài ban công.
"Anh tìm cách lấy vài sợi tóc của con ranh kia ngay cho tôi.."
Nhìn bà ta chạy như bị ma đuổi ra khỏi khu vực chung cư, khi đi ngang qua phòng gác cổng của bảo vệ còn bị gọi lại. Cô ta nheo mắt đánh giá, và càng thêm tin tưởng vào thành quả ngoài ý muốn mà mình sắp nhận được, nó không hề nhỏ.
* * *
An Hạ và Diệp Thi đến nơi thì trời đã trưa. Mình mẩy cả hai đều nhức mỏi, nhất là chị. Chỉ muốn nhanh ra khỏi xe để được vươn mình duỗi chân. Cũng may nhờ uống lọ nước mua được ở nhà thuốc, nếu không thì đoạn đường gió mát hiu hiu như th1ế, chị đã ngủ gật từ lâu.
An Hạ lần đầu tiên trong đời được thấy biển, nên chỉ muốn mọc thêm vài đôi mắt nữa để được nhìn ngắm cho thỏa thích. Gắn liền tuổi thơ toàn rừng rậm, ao hồ, khe suối, nên giờ thấy biển cứ như thể đang nằm mơ.
"Đẹp quá! Em không ngờ biển lại đẹp đến như thế, cứ như chúng ta đang lạc vào một giấc mơ không có thật." Cô thốt lên với chị, rồi nghiêng đầu ra cửa sổ tiếp tục ngắm nhìn. Những lọn tóc dài đen nhánh, dường như cũng đang rất vui vẻ cùng đùa nghịch với gió.
Diệp Thi cho xe đi chậm lại, để cố tìm nơi dừng chân mà gia đình thường ghé mỗi dịp về nghỉ mát. Là khu nghỉ dưỡng của một người họ hàng bên nhà bố mẹ chồng. Nghe thấy cô lên tiếng, chị bèn nhìn qua, bất giác liền mỉm cười theo.
"Đói không?" Chị bỗng vươn tay chạm vào những lọn tóc đang bay đó, và đáp nhẹ xuống đầu cô.
Nụ cười trên môi chợt tắt, cô hơi dịch đầu về hướng chị, với vẻ mặt không thể tin được, rồi đưa tay lên tự chạm vào nơi ấm áp ấy. Đã bao lâu, từ sau khi rời xa ông bà, chẳng còn ai muốn xoa đầu, hay vỗ về mình như thế nữa.
Cô nhắm mắt hưởng thụ, trước khi nó biến mất. Khi chị muốn rút tay về, An Hạ đã kịp thời giữ lại nắm chặt và nói:
"Chị yên tâm và đừng buồn nhé! Em đã từng phải suy nghĩ rất nhiều, với lời đề nghị chân thành của chị vào ngày hôm chúng ta mới gặp nhau. Thật sự nó đã làm sống dậy trái tim em thêm một lần nữa. Em hứa sẽ tiếp tục cố gắng hết sức mình."
"..."
"Nếu như lần này thất bại, thì đành cố gắng lần sau. Nếu như lần sau cũng thất bại nữa thì.. đành phải kiên nhẫn thôi chị à. Con là do trời cho, nên miễn là gia đình và chị cùng đồng lòng. Em tin trời cao có mắt, sẽ không phụ lòng những người như chị đâu."
Diệp Thi cứ ngỡ cô đã quên, nhưng không ngờ vẫn còn nhớ và thậm chí phải suy nghĩ thật kỹ, để cho mình câu trả lời thật thích đáng, thay vì đưa ra quyết định nông nổi ngay lúc đó và phải hối hận về sau.
"Nghe được những lời này từ em, chị cảm thấy nửa cuộc đời còn lại của mình về sau, dù cho thất bại cũng chẳng còn thấy đáng sợ. Cám ơn em, cám ơn rất nhiều!"
Chị vui mừng không thể kiềm chế được cảm xúc, mắt bỗng nhòe đi và mọi thứ ở phía trước như hòa tan vào với nhau, tạo thành bức tranh hỗn độn màu sắc. Chị liền dừng xe lại mà nắm tay cô áp lên má mình, rối rít một câu cám ơn, hai câu cám ơn, cứ luôn miệng không ngừng, kèm theo những giọt nước mắt hạnh phúc.
Câu hỏi ban đầu vẫn chưa thấy trả lời, và khung cảnh hào hứng vốn nên có, bỗng biến thành vui buồn lẫn lộn đến rơi nước mắt. An Hạ dù làm cách nào đi nữa, Diệp Thi vẫn không ngừng khóc.
"Chị à, em đói bụng rồi!" Đây chính xác là câu trả lời mà cô nên nói ngay khi chị hỏi, chứ không nên vòng vo lãng qua chuyện khác và để xảy ra một màn nước mắt như bây giờ.
* * *
Đến khi tìm ra khu nghỉ dưỡng và ngồi vào bàn ăn, tuy đói bụng nhưng vì chị vẫn mãi sụt sịt, khiến cô chẳng thể nào nuốt nổi. Nếu biết trước như thế, thì đã đợi sau này hẵng nói. Lỡ đâu lại thành công ngay lần đầu tiên thì sao. Đâu ai ngờ bên ngoài mạnh mẽ ấy, vẫn chỉ là tâm hồn mong manh của phái yếu.
"Chị ăn nhiều vào đi chứ, lúc trở về làm sao có sức để lái xe." Không thể nhìn thêm được nữa, cô mới lo lắng khuyên, nhưng đều vô ích. Vì chị cứ như bị chạm trúng nơi yếu lòng nhạy cảm nhất, nước mắt cứ thế chảy, và chẳng thể ngừng ngay được.
Cô hiểu chứ, nó cũng giống như lần đầu tiên mình trải lòng về cuộc sống với chị. Nhưng mà so ra, nước mắt của mình vẫn chưa thể nhiều bằng chị.
"Chị.. cho em rút lại những lời ban nãy nói ở trên xe nhé! Xem như chúng ta chưa hề nói gì với nhau cả." An Hạ để đũa xuống vac nói.
"Là sao?" Chị không tin vào tai mình mà hỏi lại.
"Em chỉ muốn làm chị ngừng khóc thôi, một lời đã nói sao dễ dàng rút lại như thế được chứ.."
Diệp Thi nghe vậy, mà bắt đầu cầm đũa lên ăn. An Hạ mỉm cười tiếp tục cùng dùng bữa với chị. Đúng là không thể tin được, mấy ngày qua, mình do một tay chị chăm sóc và đưa đón còn hơn cả chăm con.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đầy mệt mỏi, cô sợ rằng chị sẽ không thể lái xe trở về được, nếu như tiếp tục đưa mình đi tham quan khắp nơi. Nên đề xuất hãy tìm nơi nằm nghỉ ngơi trước, dù sao biển cũng ở phía đối diện chẳng cần phải đi đâu xa.
Có lẽ, vì đang cảm thấy mệt mỏi thật, nên chị liền nghe theo, chọn một phòng để hai người cùng lên nghỉ. Phòng nằm ở tầng ba, muốn ngắm biển thì chỉ cần kéo rèm. Nhưng sợ ánh sáng lọt vào khiến chị khó ngủ, nên cô cũng nằm xuống giường kế ở bên cạnh.
Trước khi ngủ Diệp Thi còn dặn cô khoảng hai giờ thì gọi mình dậy. Hai phút sau, chị đã ngủ say và còn ngáy nhẹ, đủ để thấy đã mệt mỏi đến cỡ nào.
Còn cô thì chẳng buồn ngủ, nhưng vì không khí ở đây quá yên tĩnh, giường lại êm. Mùi hương thơm mát ngập tràn căn phòng, nhiệt độ điều hòa được điều chỉnh thích hợp, còn cộng thêm cả tiếng ngáy thôi thúc. Làm cho mắt dần trùng xuống, tiếp nhận sự đối đãi nhiệt tình, và cuối cùng cũng ngủ quên mất lúc nào không hay.
Bên ngoài trời chuyển gió, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống ngày càng nặng hạt. Nhưng bên trong phòng hoàn toàn yên ắng, giấc ngủ ngon lành của cả hai đều vẫn được bảo vệ, như chẳng có điều gì có thể quấy rầy, cho đến khi nào họ tự tỉnh.
Đã quá giờ hẹn cho buổi dạo chơi. Sau vài trận mưa kết thúc, nắng cũng đã biến mất theo. Nhìn bầu trời u ám, màu của biển của nhạt đi. Và hoàng hôn đành phải tạm nghỉ việc trong buổi chiều nay
An Hạ là người thức dậy đầu tiên, và cô quên mất mình bây giờ đang ở đâu. Mà chỉ nhớ ở trong căn phòng nhỏ đầy đồ đạc, vẫn hay xuất hiện vài con gián đi lạc, hay đã từng nửa đêm ngủ say thì bị chuột gặm chân cho hoảng mà tỉnh.
Phải một lát sau, nhờ nhiệt độ lạnh lẽo nhanh chóng giảm xuống, làm cho đầu óc thêm phần tỉnh táo. Những hình ảnh nhanh chóng lướt qua, nhắc nhở cho cô biết mình đang ở đâu. Nhưng bởi vì quá tối, nên cô đành xuống giường quờ quạng lung tung, khi nhớ manh máng vị trí rèm chỉ nằm ngay phía trước.
Chỉnh sửa cuối: