Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 192 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ta không có ca ca, a mã của ta chỉ có một, nhưng tuyệt đối không phải là Phú Sát đại nhân.

    Hạo Tường lộ vẻ tươi cười trào phúng nói.

    - Vậy càng nên đi xem!

    Đa Long vỗ bàn, vẻ tươi cười càng không giấu được.

    Hạo Tường có chút khó hiểu nhìn Đa Long bắt đầu động kinh:

    - Hắn không có sao chứ.

    Cố Vận An thản nhiên liếc mắt:

    - Có lẽ là ra cửa quên uống thuốc đi.

    - Thân thể ta khỏe mạnh vô cùng, uống thuốc gì chứ!

    Ngay sau đó hắn nói tiếp:

    - Hạo Tường, nếu ngươi không đi nhìn xem, thật uổng phí!

    Hạo Tường nhíu mày:

    - Làm sao vậy?

    - Từ sau khi ngươi rời khỏi Phú Sát gia thì vào quân đội, có lẽ không biết, đám người kia hiện tại tự nếm ác nghiệt.

    Vĩnh Bích nói thẳng.

    Hạo Tường hứng thú:

    - Xin lắng tai nghe.

    - Hạo Trinh phía trước tự cho mình là thế tử Thạc thân vương nên đắc tội không ít người, sau Thạc thân vương bị giáng chức, hắn còn không biết thu liễm, ra cửa uống rượu nháo sự, một lời không hợp thì đánh nhau, sau đó bị người đánh gãy một chân. Không đúng lúc tìm đại phu trị liệu, trực tiếp liền phế đi.

    Kết quả của Phú Sát Hạo Trinh thế nào, Hạo Tường cũng không ngoài ý muốn. Đã không có thân phận, hắn cho mình là ai? Chính mình ỷ vào thân phận luôn đi chỉ trích người khác, ỷ thế hiếp người, loại não đường về như vậy không bị đánh chết cũng xem như nhẹ rồi.

    - Hắn bắt đầu ra ngoài uống rượu mua say, luôn mồm lẩm bẩm "Mai Hoa tiên tử" Ngâm Sương, kêu thật thâm tình chân thành.

    Cố Vận An thâm ý liếc Vĩnh Bích. Mai Hoa tiên tử trong miệng Hạo Trinh tâm niệm không phải là Vĩnh Bích sao!

    Đã qua nhiều năm, Vĩnh Bích cũng đã thói quen.

    - Khụ, Hạo Tường ngươi cũng biết, bộ dạng Bạch Ngâm Sương rất giống vị phúc tấn kia, sau khi Hạo Trinh uống say, đem vị phúc tấn xem thành Bạch Ngâm Sương..

    Hạo Tường thiếu chút nữa bị sặc chết, ho khan không ngừng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

    - Đừng quá kích động, vở kịch hay đợi cuối cùng trình diễn.

    Cố Vận An rót chén nước cho Hạo Tường cho hắn bình tĩnh một chút.

    - Không, tuy rằng Tuyết Như không phải mẹ ruột của Hạo Trinh, nhưng dù sao cũng nuôi hắn mười mấy năm, làm sao..

    Hay là nói sở dĩ Hạo Trinh nhìn trúng Bạch Ngâm Sương là bởi vì nàng nhìn giống Tuyết Như?

    Hạo Tường cảm thấy mình không tiếp thụ được.

    - Không phát sinh chuyện gì.

    Cố Vận An nói:

    - Tuy Tuyết Như không phải là thứ tốt, nhưng tốt xấu còn biết đạo lý luân thường. Nhưng cũng bởi vì nàng giãy dụa chống cự, kích thích hắn, bị hắn xô ngã chết.

    - Ngã chết sao?

    - Đầu đập xuống hòn đá, chết ngay tại chỗ. Hiện tại cỏ dại trên mộ đã cao hơn nửa người rồi.

    Dù sao sau khi Tuyết Như chết không còn ai đi bái tế qua.

    Nhạc Lễ hận Tuyết Như làm hại hắn đánh mất vương tước, trước kia nàng còn sống hắn còn niệm tình vợ chồng, chết rồi hoàn toàn không còn chút tình cảm.

    Ba cô con gái của Tuyết Như.. nguyên bản cưới các nàng là vì nể tình Nhạc Lễ là hoàng thân, cũng không có bao nhiêu cảm tình. Nhạc Lễ mất chức, ngạch nương thành loại người này, còn trông cậy còn có ngày lành? Nhà chồng còn không đề phòng các nàng?

    Đãi ngộ trong nhà chồng xuống dốc không phanh, các nàng không hận Tuyết Như đã tốt lắm rồi, còn trông cậy các nàng đi nhớ vị ngạch nương thương con nuôi còn hơn con ruột kia sao?

    - Hạo Trinh cường bạo thất bại, lỡ tay giết người bị Nhạc Lễ đánh gãy luôn chân còn lại ném ra ngoài tự sinh tự diệt.

    - Đây là nhi tử được Thạc hoàng thân một thời sủng ái đâu.

    - Trong ngõ hẻm Bát Đại có kỹ viện ngươi cũng biết đi?

    - Ân?

    Sao lại nhắc việc này?
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 192 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạo Tường có chút ngẩn ra, sao lại nói sang chuyện khác?

    - Trong ngõ hẻm Bát Đại có một Xuân Tiêu các, bên trong cô nương đều thật xinh đẹp. Một đồng nghiệp của ta đi Xuân Tiêu các, gặp qua một Đông Sương cô nương, đêm đầu của nàng bán năm trăm lượng, cũng là đứng đầu Xuân Tiêu các đâu.

    - Ngươi xác định là đồng nghiệp của ngươi đi mà không phải ngươi?

    Hạo Tường hoài nghi:

    - Nếu Lan Hinh biết còn không cho ngươi phạt quỳ?

    - Ta cũng là đợi sau khi đồng nghiệp trở về mới đi, còn là đi với Lan Hinh.

    Biểu tình Đa Long thật vi diệu, lúc đó hắn mới biết được Lan Hinh cũng có thời gian hiếu kỳ như vậy..

    - Điểm tựa không phải việc này! Ngươi có biết Đông Sương cô nương là ai không?

    - Đông Sương? Khụ..

    Không thể nào?

    - Chính là Bạch Ngâm Sương, nàng ở Xuân Tiêu các mỗi ngày vẫn không quên mặc áo trắng.

    Nếu không phải bộ dáng thanh thuần ôn nhu yếu ớt được thật nhiều thanh thiếu niên ưa thích, phỏng chừng đã sớm bị tú bà dạy dỗ.

    -!

    Cố Vận An cùng Vĩnh Bích cũng không biết nên nói gì.

    -!

    Đây là lần đầu tiên nghe nói nhưng tâm tình thật vi diệu – Hạo Tường.

    - Việc này cũng không phải điểm tựa, lúc ta cùng Lan Hinh đi ra, chứng kiến tiểu quan quán đối diện có một công tử què chân..

    Lúc này Hạo Tường trực phun nước.

    - Ngươi cũng biết đầu óc Hạo Trinh tuy rằng không tốt, diện mạo cũng không tệ lắm.

    Tuy rằng kém cỏi hơn tứ gia cùng Thiện Bảo nhà hắn rất nhiều.

    - Lúc trước sau khi bị Nhạc Lễ đuổi đi ra, bởi vì hai chân bị gãy, lại bởi vì lỡ tay giết chết ngạch nương của mình nên tâm thần hốt hoảng, bị "người có lòng tốt" mang đi, dẫn tới chỗ tiểu quan quán, nhưng lần bởi vì lần này kịp trị chân nhưng vẫn khó tránh. Nhưng Hạo Trinh cùng Bạch Ngâm Sương vẫn thật có duyên phận..

    Biểu tình Cố Vận An thật vi diệu.

    - Địa phương hai người bán mình nằm đối diện nhau không nói, tên buôn người bán bọn hắn còn là cùng một người..

    -!

    Thật là tương đối có duyên phận.

    - Sau khi Thạc quận vương bị giáng chức, còn hàng cấp thêm vài lần, cuối cùng trực tiếp bị trích đi mũ miện lông công, vì vậy tìm một trấn nhỏ hoàn toàn không biết thân phận của hắn yên ổn xuống, mua mấy tiểu thiếp, nghe nói sinh ba đứa bé, nhưng không có ai là con của hắn.

    Tình huống của Phú Sát Hạo Trinh bọn họ đều do Đa Long Vĩnh Bích đi thăm dò, nếu cuộc sống của bọn hắn tốt, thì có thể trộn lẫn đảo loạn, nếu không tốt thì cứ dựa theo tình huống bỏ đá xuống giếng hay là chẳng quan tâm. Nhưng hiển nhiên không cần bọn họ động thủ, những người này cũng đem chính mình gây sức ép ra hoa tàn hoa nở.

    Chính mình tự tìm đường chết càng làm người thống khoái hơn so với chính tay bọn họ động thủ.

    Trước vài ngày Hạo Tường thành thân, Vân Tường từ Đồng Thành chạy tới kinh thành.

    Đợi tới ban đêm Cố Vận An mới tham gia tiệc tẩy trần cho Vân Tường.

    - Vân Tường, lần này ngươi tới kinh thành, chuẩn bị ngai bao lâu?

    Hạo Tường kính Vân Tường một chén, có lẽ bởi vì cảnh ngộ có chút giống nhau, tình cảm hai người cũng không sai, cho dù có bốn năm thời gian không gặp mặt, cũng không cảm thấy mới lạ.

    - Ngươi không chào đón ta sao?

    Vân Tường cười uống cạn chén rượu.

    - Làm sao có thể, hoan nghênh còn không kịp đâu!

    - Mấy ngày nữa mẹ ta tới kinh thành, lúc sau cũng sẽ ở lại nơi này.

    Vân Tường nhẹ nhàng nói. Cho dù hắn đem mẹ mình mang khỏi Triển gia, nhưng hắn vẫn thật khó chịu, bởi vì bọn họ vẫn ở lại Đồng Thành, bởi vì trong Đồng Thành còn có Triển gia tồn tại.

    Đại bộ phận sinh ý trong Đồng Thành còn nằm trong tay Vân Tường, hắn muốn rời đi cũng không phải chuyện nhất thời, làm cho mẹ hắn đi trước kinh thành thì hắn lại lo lắng. Nhận được thiệp mời của Hạo Tường hắn vừa ổn định xong sinh ý tại Đồng Thành, cách ngày liền cùng mẹ mình lên kinh.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 193 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng sau đó hắn băn khoăn thân thể của Phẩm Tuệ, hơn nữa nhà tại kinh thành cũng có thời gian không ai ở, Vân Tường đành phải để cho thủ hạ trước chiếu cố, sau đó tự mình chạy tới kinh thành trước tiên.

    - Vậy chúc mừng ngươi thoát ly biển khổ!

    Cố Vận An bọn họ cùng nhau kính Vân Tường một chén.

    - Các ngươi buông tha cho ta đi, đã lâu ta không có uống rượu, tửu lượng không sánh kịp dĩ vãng.

    Vân Tường nhìn cái chén trước mặt, chỉ cảm thấy một trận nhức đầu.

    - Nam nhân làm sao có thể nói không được!

    Vĩnh Bích vỗ bàn, tư thế nhất định chuốc chết Vân Tường:

    - Ai bảo tiểu tử ngươi vừa vào cửa liền đem chúng ta quên đi!

    - Khụ.

    Đa Long sặc một ngụm:

    - Vĩnh Bích, ngươi cũng không cần rõ rệt nói ra như vậy a!

    - Dù sao cũng phải để cho hắn chết thông suốt một chút.

    Vân Tường co rút khóe miệng, hôm nay những người này vì sao lại phấn khởi như vậy đây?

    Một bên Cố Vận An rất có phong phạm vỗ vỗ bả vai Vân Tường:

    - Yên tâm đi Vân Tường, có ta ở đây, ngươi không chết được. Cho dù là một chân bước vào Quỷ Môn quan, ta cũng có thể đem ngươi kéo trở về.

    - Hay là để ta đi về trước dọn dẹp tòa nhà đi, mẹ ta sắp tới rồi.

    - Người lâm trận bỏ chạy phải chết!

    Người nói ra lời này là Hạo Tường, bởi vì ở trên chiến trường đã quen rồi.

    Vân Tường:

    -!

    Hôm nay hắn lựa chọn thời gian vào kinh không đúng sao?

    Kỳ thật đây là mọi người cảm thấy cao hứng cho Vân Tường. Lúc Thạc thân vương phủ sụp đổ, Hạo Tường còn đang chém giết trên chiến trường, hiện tại Vân Tường thoát ly biển khổ, người còn ở trước mặt bọn họ, phải chúc mừng nha, chúc mừng luôn cả Hạo Tường!

    Gắp thức ăn, Cố Vận An đột nhiên nhớ lại trạng thái của Triển gia lúc trước, hết sức tò mò hỏi:

    - Vân Tường, sau khi chúng tôi đi, hôn sự của Triển gia thế nào?

    - Tốt, đương nhiên tốt!

    Vân Tường suýt nữa vỗ bàn cười:

    - Sau khi các ngươi đi rồi, lúc đó đã có người đem chuyện Tiêu Vũ Phượng từng ở trong Đãi Nguyệt lâu nói ra, lúc đó Triển lão gia thiếu chút nữa phun máu, đứa con ngoan của hắn còn ồn ào kêu chính mình cùng Vũ Phượng là chân ái.

    Nghĩ tới trường hợp hỗn loạn khi đó, Vân Tường vui vẻ nói.

    - Đãi Nguyệt lâu?

    Đa Long nhíu mày, cái tên này nghe thế nào..

    - Cũng như Xuân Tiêu các thôi, đúng rồi, ông chủ còn là Vân Tường đâu!

    Cố Vận An cười nói.

    Vĩnh Bích cúi đầu liều mạng ho khan.

    - Khụ, đừng quên, từ xưa tới nay những thứ này là kiếm tiền nhiều nhất.

    Vân Tường nhún vai nói.

    - Bội phục, huynh đệ thật sự là bội phục!

    Đa Long nháy mắt cười nói.

    - Vân Tường, ngươi không cần để ý Đa Long, hôm nay hắn ra cửa phỏng chừng bị công chúa gõ vào đầu, quên uống thuốc nên đi ra rồi.

    Hạo Tường nói.

    - Ân ân, đúng vậy, Vân Tường ngươi tiếp tục.

    Ngày đó Càn Long ở trước mặt nhiều người Đồng Thành, hung hăng đánh vào mặt Triển Tổ Vọng, lại tăng thêm việc con trai cưng của mình che giấu xuất thân của Tiêu Vũ Phượng, gióng trống khua chiêng đòi cưới một kỹ nữ từ trong kỹ viện ra tới, còn ở trước mặt nhiều người làm cho hắn khó coi, làm hắn trực tiếp tức giận ngã trên giường không dậy nổi.

    Chuyện xảy ra ngày ấy có một bộ phận là do Triển Vân Phi, nhưng càng nhiều là vì Vân Tường.

    Triển Tổ Vọng vội vàng bố trí lễ đường thành thân cho Triển Vân Phi là vì cái gì, còn không phải vì Triển Vân Phi nhận thức a ca hoàng gia, muốn làm cho đương kim thánh thượng xem lễ, ngày sau hoàng thượng hồi cung, nói ra có mặt mũi. Cho nên dù Tiêu Vũ Phượng mang theo cả gia đình vào nhà, cho dù Tiêu Vũ Quyên thoạt nhìn cũng không phải kẻ hiền lành, Triển Tổ Vọng vẫn hi vọng dựa vào mặt mũi a ca cách cách hoàng gia làm chứng kiến cho sự phát triển ngày sau của Triển gia!

    Nhưng Càn Long hoàn toàn không có ý định cho hắn mặt mũi.

    Hơn nữa Triển Vân Phi có kết giao với a ca cách cách, nhưng kết giao với hai người không được cưng chiều có ích lợi gì? Càng khỏi nói còn đắc tội đương kim hoàng đế!

    Càng làm cho Triển Tổ Vọng tức giận là Triển Vân Tường ngây người trong kinh thành vài năm, quen biết nhân mạch cho dù là Triển Vân Phi thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

    Thật sự vẽ mặt!
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 193 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Triển Tổ Vọng bị bệnh, Mộng Nhàn đi theo ngã, hoàn toàn không còn vẻ tinh khí thần hùng hổ dọa người như đối đãi Phẩm Tuệ ngày trước.

    Sau khi Triển Vân Tường rời khỏi Triển gia, người có thể làm chủ trong nhà chính là mặt hàng không văn không võ như Triển Vân Phi. Kỷ quản gia đem một ít nợ cũ phóng trước mặt Triển Vân Phi, hắn buồn bực không thôi, càng chướng mắt với những tục vật này, cả ngày cùng Tiêu Vũ Phượng quấn quýt trong phòng tình chàng ý thiếp.

    Kỷ quản gia vui vẻ nhìn thấy cảnh tượng này, lại cầm sổ sách đi làm phiền vài lần, bị Triển Vân Phi tuyên bố "đều giao cho ông", Kỷ quản gia quang minh chính đại bắt đầu nhúng tay sinh ý của Triển gia, sau đó dưới mí mắt của đương gia, đại thiếu gia, đem toàn bộ sinh ý của Triển gia đều sửa thành họ Kỷ.

    Kỷ quản gia động tay chân đều bị Triển Vân Tường biết rõ, hiện tại trong những người hầu còn chưa đi của Triển gia vẫn còn có không ít người là người của hắn, chỉ có Kỷ quản gia cho rằng những người này là hoàn toàn trung thành với mình. Nhưng cho dù biết, Vân Tường cũng không quản, người Triển gia sống hay chết đã không còn quan hệ gì với hắn cùng mẹ hắn.

    Sau khi Kỷ quản gia thành công, chuyện đầu tiên chính là đem toàn bộ người của Triển gia đuổi ra Triển viên, Triển Tổ Vọng cùng Mộng Nhàn đang sinh bệnh cũng bị cuốn mền ném ra ngoài.

    Cùng ngày có không ít người vây quanh Triển viên xem náo nhiệt, từ sau khi Triển Vân Phi trở lại Triển gia, Triển Vân Tường rời đi, liền có không ít người đợi xem náo nhiệt của Triển Tổ Vọng, thậm chí còn cho người đặc biệt canh chừng. Vì vậy lần này Triển Tổ Vọng bị ném ra, đã có người lập tức chạy đi thông báo.

    Triển Tổ Vọng sắc mặt tái nhợt ho khan gầm lên giận dữ:

    - Ngươi không nhìn xem lúc trước là ai cứu ngươi, ngươi cứ như vậy hồi báo Triển gia sao?

    Hiện tại Kỷ quản gia mặc một thân áo dài viên ngoại, trực tiếp cười lạnh một tiếng:

    - Kỷ Tân này ở trong Triển gia cẩn trọng làm việc nhiều năm như vậy, nhưng ngươi nhìn ngươi cùng con trai bảo bối của ngươi đã làm gì! Con gái ta Thiên Hồng có làm gì xin lỗi Triển gia các ngươi sao? Triển Vân Phi từ nhỏ câu dẫn con gái của ta vây quanh hắn chuyển, nhưng cuối cùng lại như ném bỏ bộ quần áo tùy tay đánh mất! Kỷ Tân ta tự hỏi không có lỗi với Triển gia các ngươi, nhưng mà ngươi, Triển Tổ Vọng, còn vợ của ngươi, còn có con trai bảo bối của ngươi, có đem chúng ta xem là người sao? Thiên Hồng vì Triển Vân Phi mà sẩy thai, nhưng ngươi có nghĩ tới Thiên Hồng sao? Cả ngày cùng đứa kỹ nữ Tiêu Vũ Phượng từ trong lầu xanh đi ra dây dưa trong phòng, con của ta Thiên Nghiêu thiếu chút nữa bị tiểu tiện nhân Tiêu Vũ Quyên hại chết, Triển Tổ Vọng, ngươi nói!

    Sắc mặt Triển Tổ Vọng xanh mét, ánh mắt nhìn Triển Vân Phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

    Kỷ quản gia oán hận nói:

    - Ta xem các ngươi từng cứu ta cùng người vợ đã chết của ta, cho các ngươi được an ổn đi ra khỏi nơi này, sau này đừng để cho ta phải nhìn thấy các ngươi lần nữa, nhất là ngươi, Triển Vân Phi!

    Kỷ quản gia nói xong, phẩy tay bỏ vào trong Triển viên, cổng lớn nặng nề đóng sầm trước mặt người Triển gia.

    Không bao lâu có vài gia đinh đi ra gác lên cây thang đem tấm biển Triển viên tháo xuống, hung hăng nện xuống đất sau đó mới thu dọn đồ đạc đi vào nhà.

    Triển Tổ Vọng tức giận thẳng run, Mộng Nhàn thì ngất đi. Triển Vân Phi ngây ngốc đứng nơi đó, không biết vì nghe tin Kỷ Thiên Hồng đã chết hay vì Kỷ thúc của hắn thay đổi bộ mặt dữ tợn mà có chút không thể nhận, chỉ ngơ ngác nhìn cánh cổng lớn. Mà Tiêu Vũ Phượng mới làm thiếu nãi nãi được vài ngày còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống của nhà giàu, lại một lần nữa biến thành hai bàn tay trắng, cầm khăn tay nức nở khóc.

    Cuối cùng vẫn là Triển Tổ Vọng phục hồi lại tinh thần mặt đen nói:

    - Còn thất thần làm cái gì, nhanh đỡ mẹ ngươi, chúng ta đi báo quan!
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 194 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng lúc này Triển Tổ Vọng đã quên, hắn không có tiền, huyện lão gia sẽ quản sao?

    Vừa gõ trống, còn có nha dịch dùng lý do tùy tiện nào đó bắt lấy đánh cho một trận, một lần nữa ném ra đường, lúc ấy Triển Tổ Vọng liền hộc máu.

    - Cha, làm sao bây giờ..

    Chưa bao giờ trải qua loại chuyện này Triển Vân Phi hoàn toàn mất hết chủ ý.

    - Chúng ta đi tìm Vân Tường.

    Lau vết máu bên miệng, Triển Tổ Vọng nói.

    Nhưng bọn hắn đã quên Vân Tường đã rời khỏi Triển gia, mà hiện tại Vân Tường đang ở nơi nào bọn hắn cũng không biết, làm sao mà tìm? Tìm người hỏi cũng không ai nói cho bọn hắn biết.

    Triển Tổ Vọng tìm người không có kết quả lại hộc máu, bất tỉnh nhân sự, tiếp theo cũng không tỉnh lại, không có tiền đi mua thuốc, rất nhanh qua một ngày đã chết.

    Triển Vân Phi cũng muốn đi hiệu thuốc hốt thuốc, hắn còn nhớ thân phận đại thiếu gia của mình, nhưng sau khi đi hiệu thuốc lại bị một đám tiểu nhị giễu cợt một trận, sau đó đuổi ra ngoài. Triển gia không còn là đại gia đình có uy tín danh dự lớn nhất Đồng Thành, biến hóa nhanh chóng thành trò cười cho cả Đồng Thành.

    Nhưng bọn họ cũng chỉ cười Triển Tổ Vọng cùng Triển Vân Phi không có đầu óc không có ánh mắt, nhưng không ai cười Triển Vân Tường.

    Triển Vân Tường hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, không nhắc gì với Phẩm Tuệ, chỉ nhìn thấy kết cục thảm đạm của bọn họ, trừ bỏ cười lạnh cũng không làm thêm gì.

    Sau khi Triển Tổ Vọng đã chết Mộng Nhàn bởi vì ở lại trong miếu cũ nát, không chịu nỗi khổ, thân thể lại bệnh, không qua bao lâu cũng đi theo.

    Tuy nói Triển Vân Phi rời nhà bốn năm, nhưng bên người đều mang theo ngân phiếu, mang theo người hầu, làm gì từng chịu qua khổ, mỗi ngày ăn cỏ vỏ cây, thiếu chút nữa bị bức điên rồi. Nhưng trước khi hắn phát điên thì đã chết, trước khi chết nhìn thấy khuôn mặt oán hận vặn vẹo của Tiêu Vũ Quyên, cùng với biểu tình kinh hoảng của Tiêu Vũ Phượng.

    Cuối cùng Tiêu Vũ Quyên cùng Tiêu Vũ Phượng vẫn đi Đãi Nguyệt lâu, nhưng lần này không còn có đãi ngộ tốt như lần trước.

    - Kỷ quản gia làm cho ta nghĩ tới một thành ngữ - nằm gai nếm mật.

    Cố Vận An chép miệng, không ngờ Kỷ quản gia có thể nhẫn nhịn lâu như vậy.

    - Nhưng hắn đá ông chủ rồi thượng vị, có thể bảo chứng không ai đá hắn mà thượng vị sao?

    - Năng lực Kỷ Tân có thể ôm lấy sinh ý của Triển gia hay không còn là một vấn đề, lúc ta rời đi Đồng Thành nghe nói Trịnh Sĩ Quỳ luôn không có tiếng tăm gì thu mua mấy tiệm lương thực, ra vẻ đã nhẫn nại đủ lâu, không định nhịn nữa.

    Vân Tường dựa ra sau ghế:

    - Nhưng Kỷ Thiên Nghiêu cũng không kém cỏi.

    Bất kể là tâm tính hay năng lực làm việc, xảy ra sự cố tiếp tục ma luyện thêm một chút, có thể cùng Trịnh Sĩ Quỳ đấu một chút.

    - Ngươi đã thoát đi rồi, cũng không cần tiếp tục quan tâm chuyện xa xôi như vậy.

    Đa Long rót thêm rượu cho Vân Tường:

    - Hôm nay không say không về!

    - Các ngươi thật muốn quá chén ta sao?

    Cuối cùng Vân Tường tự mình về nhà, bởi vì uống được một nửa thì tứ gia đến lĩnh người.

    Khí tràng của Dận Chân quá cường đại, dù người ăn nằm với chiến trường như Hạo Tường cũng không dám lên tiếng, từ khi nghe a mã nói rõ thân phận của Cố Vận An Vĩnh Bích càng không khả năng dám ra mặt ngăn cản hoàng mã pháp của hắn, về phần Đa Long, cũng thật có ánh mắt, ba người trơ mắt nhìn thấy Vân Tường quang minh chính đại đi theo phía sau Dận Chân cùng Cố Vận An chuồn mất.

    Vì thế ngày thành hôn của Hạo Tường, Vân Tường bị người nâng trở về.

    Càn Long tháng 10 mười sáu năm, thái hậu vốn đã liệt giường suốt một tháng rốt cục không còn nhịn được, không biết là chính mình nghĩ thông suốt, vẫn là muốn sau khi chết có thể tiến vào hoàng lăng, sai người tìm tới hoàng đế, làm cho Càn Long tứ hôn cho Tình nhi.

    - Tình nhi ở bên cạnh ai gia lâu như vậy, ai gia cũng không muốn chậm trễ nàng. Vốn định tìm một phu lang tốt cho Tình nhi, hiện giờ xem ra chỉ có thể nhờ hoàng hậu.

    Sắc mặt thái hậu có chút xám trắng, nguyên bản thân thể hoạt nhìn phúc hậu giờ phút này cũng đã gầy yếu không ít.

    - Hoàng ngạch nương yên tâm, hôn sự của Tình nhi trẫm sẽ an bài.

    Càn Long đáp ứng.

    - Hiện giờ ai gia không yên lòng nhất chính là Tình nhi.

    Ánh mắt có chút đục nhìn nóc nhà, Càn Long cũng không lên tiếng nói chuyện, trong cung vô cùng yên tĩnh. Sau một lúc lâu, thái hậu lại mở miệng:

    - Gia, vẫn đang ở trong cung?

    Càn Long nhìn thái hậu, chậm rãi gật đầu:

    - Hoàng a mã hiện đang ở a ca sở, dạy Vĩnh Cơ học bài.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 194 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái hậu nghe vậy lại câm miệng không nói, cũng không hỏi Cố Vận An, vậy xem như là nàng trốn tránh đi.

    - Hoàng ngạch nương an tâm dưỡng bệnh, sẽ khá hơn.

    Càn Long đứng lên, chào từ giã thái hậu.

    - Được rồi, ngươi cũng mau trở về đi thôi.

    Thái hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, khi Càn Long đi tới cửa thì rốt cục không nhịn được hỏi một câu:

    - Hoàng đế, ngươi cảm thấy được, ai gia sai lầm rồi sao?

    Nàng từ một cách cách dòng bên, thật vất vả trở thành phi tử, lại bởi vì Hoằng Lịch mà thành quý phi, cuối cùng thành thái hậu, từng bước một nàng đi gian nan bao nhiêu, có ai biết, lúc nàng mới gia nhập Ung hoàng thân phủ đệ nàng cũng vẫn là một thiếu nữ khờ dại.

    Nhưng hậu cung là nơi ăn thịt người, chiến tranh giữa nữ nhân càng thêm tàn nhẫn hơn tranh đấu giữa nam nhân.

    Nàng vì sống sót trở thành một người có tâm kế, sai lầm rồi sao? Nàng vì sống rất tốt, cho nên muốn cần quyền lợi, sai lầm rồi sao?

    Thái hậu cảm thấy được mình làm đúng vậy, nhưng người khác đều cảm thấy được nàng sai lầm rồi.

    Càn Long đứng lại nơi cửa, sau một lúc lâu mới lên tiếng:

    - Hoàng ngạch nương, ngài đúng vậy. Các triều đại đổi thay, không có hậu cung của một vị hoàng đế nào thật sự sạch sẽ, ngài vì sống sót sử dụng thủ đoạn gì đều không có sai. Nhưng mà hoàng ngạch nương, ngài cũng sai lầm rồi. Ngài đã quên giang sơn Đại Thanh là họ Ái Tân Giác La, ngài là thái hậu, không phải hoàng đế.

    Càn Long nói xong rời đi, Nữu Cỗ Lộc thị nằm ngửa trên giường, gắt gao nhắm mắt lại.

    Sau khi Càn Long rời khỏi, nhóm lão ma ma hầu hạ bên ngoài liền đi vào, cũng không phải cảm thấy được Càn Long sẽ hại ngạch nương của mình, mà nếu thái hậu có nhu cầu gì thì kẻ làm nô tì không ở bên người chẳng phải là mất bổn phận.

    Ngày thứ tư thái hậu tìm hoàng đế, hoàng hậu đã mời Tình nhi đi qua, là vì lựa chọn ngạch phụ cho Tình nhi.

    Trong nhà đại thần đương triều, trong vòng con cháu bát kỳ, không có đón dâu, hơn nữa bất luận nhân phẩm tướng mạo đều không tệ, cũng có vài nhân tuyển, nhưng cuối cùng tuyển ai cũng không phải Càn Long cùng hoàng hậu định, vẫn theo ý kiến bản thân Tình nhi.

    Nhìn người trong danh sách, Tình nhi cuối cùng lựa chọn thứ tử của nhà a Quế, A Tất Đạt.

    Trong danh sách hoàng hậu cấp cho, tuy rằng đều chưa từng cưới vợ nhưng bên cạnh không thiếu nha đầu thông phòng, có hai người còn có một hai phòng thiếp thị. Tình nhi không để ý bên cạnh ngạch phụ tương lai bắt buộc chỉ có một mình nàng, nhưng không hi vọng ngạch phụ là người phong lưu thành tính. Cũng không phải nói những người này cũng không tốt, nhưng nàng chứng kiến trong hậu cung lục đục với nhau, Tình nhi không hi vọng bản thân mình cũng biến thành bộ dáng như thế.

    Bên cạnh A Tất Đạt cũng có nha đầu thông phòng, là ngạch nương của hắn đưa cho hắn dùng hiểu biết mùi đời, nhưng về sau cũng không thêm người mới.

    Định xong ngạch phụ, Càn Long ban thánh chỉ tứ hôn.

    Một ngày trước đại hôn của Tình nhi, Cố Vận An từng đáng tiếc một phen:

    - Nếu Tiêu Kiếm gặp qua Tình nhi thì tốt rồi, nói không chừng còn có thể tiếp tục kích thích hắn một chút.

    Nữ nhân mình thích cần phải lập gia đình, nhưng tân lang lại không phải mình, không còn điều gì càng làm cho đám thiếu não cảm thấy ngược hơn nữa.

    Ngày 23 tháng 11 năm thứ 16 Càn Long, thái hoàng thái hậu giá hoăng, cả nước bi ai.

    Lúc Vĩnh Cơ được 16 tuổi thì tiến vào triều đình, bắt đầu tiếp xúc triều chính, thư đồng Khắc Thiện đồng thời cũng tiến vào triều đình Đại Thanh, cùng nhau làm việc.

    Một năm này Lạc Dương đại hạn, triều đình chi năm mươi vạn lượng dùng giúp nạn thiên tai cùng mười vạn thạch lương thực, nhưng tiền cùng lương thực cuối cùng cũng không rơi vào trong tay nạn nhân, Càn Long nghe được giận dữ, đem việc này giao cho Vĩnh Cơ cùng Khắc Thiện.

    Hai người mang theo lệnh bài, thu thập xong hành lý liền rời đi. Đồng thời còn có Dận Chân cùng Cố Vận An.

    Sau đại hạn thường xuyên xảy ra ôn dịch, vì phòng ngừa ôn dịch tàn sát bừa bãi, Cố Vận An cùng bàn tay vàng của hắn cùng đi Lạc Dương.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 195 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong không gian của Cố Vận An có vô số dược thảo, hơn nữa với y thuật ngày càng cao của hắn, có thể bảo đảm rất nhiều tính mạng con người.

    Mang theo thân phận thái y do triều đình đặc phái, Cố Vận An lưu lại ở vùng ngoại ô Lạc Dương, sai người xây hai gian nhà cỏ, trong đó một gian dùng phóng dược thảo.

    Một ngày này Cố Vận An nghênh đón một người bệnh đặc thù, một nữ tử quần áo rách nát, ánh mắt mờ đục đi tới phòng khám lâm thời của hắn.

    Cố Vận An nhìn hồi lâu mới nhận ra nữ tử này, chính là tiểu Yến tử mấy năm trước đã cùng Vĩnh Kỳ cùng nhau rời khỏi kinh thành, nhưng lúc này nàng hoàn toàn không còn bộ dáng của trước kia.

    Tiểu Yến tử chứng kiến Cố Vận An vô cùng vui mừng, tay run rẩy bắt lấy quần áo của Cố Vận An, ánh mắt phát sáng lên:

    - Cố thái y, ngươi là Cố thái y! Ta là tiểu Yến tử a, Cố thái y mau cứu ta, cứu ta!

    Cố Vận An nhìn trên người nàng, thông qua lớp quần áo rách rưới nhìn thấy từng tảng lớn tảng lớn chấm đỏ vô cùng chói mắt.

    Ở bên trong phòng nghe được tiếng vang Dận Chân lập tức đi ra, chứng kiến tiểu Yến tử không chút do dự một cước đem người đạp văng ra ngoài, sau đó nắm ống tay áo của Cố Vận An từ bả vai xé xuống, ném luôn ra ngoài.

    - Ngươi cứ như vậy tùy ý cho nữ nhân kia lôi kéo ngươi?

    Dận Chân căm tức nói:

    - Ngươi làm thái y, chẳng lẽ không biết nàng đây là bệnh trạng gì sao?

    - Không có chuyện gì, tiếp xúc như vậy sẽ không lây bệnh.

    Cố Vận An vỗ vỗ tứ gia nhà hắn đang nổi nóng:

    - Ngài phải tin tưởng y thuật của tôi.

    - Lúc nàng mới kéo ngươi ngươi không biết tránh ra sao?

    Dạy võ công cho ngươi chính là để ngươi quên mất phản ứng?

    - Tứ gia, nàng bây giờ là lấy thân phận người bệnh đứng trước mặt tôi.

    Nếu không hắn đã sớm trốn thật xa, nhưng hắn thật có chút tò mò, vì sao chỉ có một mình tiểu Yến tử ở trong này, còn là bộ dáng như vậy, Vĩnh Kỳ đâu?

    Ngay lúc Cố Vận An còn đang nghi hoặc, một giọng trẻ con ở cách đó không xa vang lên, Cố Vận An ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương đang chỉ vào tiểu Yến tử:

    - Chính là nữ nhân điên này giết Ngải tiên sinh!

    Người xung quanh nghe xong vẻ mặt đều phẫn nộ nhìn tiểu Yến tử.

    Vẻ mặt tiểu Yến tử dữ tợn hướng người xung quanh rống:

    - Kia đều là hắn nên được! Ta biến thành hình dạng bây giờ đều do hắn làm hại! Hắn đáng chết! Đáng chết!

    Nữ đồng nhắc tới Ngải tiên sinh, Cố Vận An liền nghĩ tới Vĩnh Kỳ, bởi vì hắn nhớ rõ Càn Long mỗi khi ra cửa thường dùng « Ngải » làm dòng họ.

    Cuối cùng chứng minh Cố Vận An nghĩ không sai.

    Lúc Huyết Tích tử điều tra xong trở lại, còn mang về một nam hài chỉ khoảng hai ba tuổi, nhưng bởi vì đại hạn cùng bệnh nặng một hồi, nhìn đứa nhỏ giống như dinh dưỡng không đủ, không trắng nõn như nhi đồng bình thường, trái lại làm cho đau lòng người.

    Cha của nhi đồng tên Ngải Kỳ, cũng là ngũ a ca Vĩnh Kỳ đã chết bệnh mấy năm trước, mẹ là tiểu Yến tử.

    Ngải Kỳ sinh sống ở Lạc Dương sắp ba năm, người xung quanh cũng không biết hắn từ đâu tới đây, lúc đến chỉ mang theo đứa con tên Ngải Trữ. Ngải Kỳ lưu lại Lạc Dương, dạy nhi đồng xung quanh đọc sách biết chữ, giúp đỡ những người già xung quanh viết thư sống tạm.

    Không ai nghe Ngải Kỳ nhắc tới mẹ của nhi đồng, mọi người chỉ cho là mẹ của đứa bé đã qua đời.

    Cho tới hôm nay Lạc Dương đại hạn, một tên ăn mày chuẩn bị đi về hướng nam, lúc đi qua trấn nhỏ thấy được Ngải Kỳ đang dỗ dành nữ đồng bởi vì đói khát mà đang khóc, sau đó xông lên trước dùng một miếng sắt đâm vào ngực Ngải Kỳ còn đang kinh ngạc khi nhìn thấy nữ ăn mày kia.

    Nữ đồng sợ choáng váng, nhìn nữ ăn mày điên đang cười ha ha hét lên.

    Sau khi Ngải Kỳ chết, người xung quanh đem hắn chôn. Ngày thứ ba nữ đồng phát hiện nữ ăn mày điên tiểu Yến tử ở chỗ của Cố Vận An đang khám bệnh.

    - Hơn hai năm trước Vĩnh Kỳ đã rời khỏi tiểu Yến tử sao?

    Nói vậy bộ dáng bây giờ của tiểu Yến tử cũng không phải vì Vĩnh Kỳ?

    Tiểu Yến tử bị bệnh hoa liễu, là bị hai năm trước, lúc đó Vĩnh Kỳ đang mang theo con của bọn họ rời đi.

    Năm đó Vĩnh Kỳ cùng tiểu Yến tử cầm không ít bạc rời đi kinh thành, nhưng hai người tiêu tiền như nước quen rồi, không bao lâu đã dùng hết. Sau đó tiểu Yến tử đề nghị ra đường làm xiếc, Vĩnh Kỳ cũng không muốn làm công việc lừa gạt người như vậy, giữa hai người lần đầu tiên xuất hiện tranh chấp.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 195 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng Vĩnh Kỳ đành nghe theo tiểu Yến tử, bởi vì tiểu Yến tử mang thai, Vĩnh Kỳ vui sướng nên yêu cầu của tiểu Yến tử chiến thắng nguyên tắc của hắn.

    Có một lần lui nhường, còn có càng nhiều. Tiểu Yến tử là một người thông minh, biết uy hiếp Vĩnh Kỳ, theo trên đường phố làm xiếc đến hãm hại lừa gạt, làm cho Vĩnh Kỳ "yêu" nàng lâu như vậy chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, đây thật là nữ tử mà hắn yêu sao?

    Theo ở chung, Vĩnh Kỳ càng ngày càng cảm thấy thật hối hận. Nhưng dù hận, hắn cũng không có cách nào quay đầu lại, dù sao đây là chính bản thân hắn làm quyết định, hắn cần vì thế mà phụ trách.

    Làm cho Vĩnh Kỳ quyết định mang theo nhi đồng rời đi, đó là lúc Ngải Trữ còn chưa tròn một tháng. Tiểu Yến tử lúc sắp sinh nở, ngồi yên nhiều ngày làm nàng nín hỏng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được động quyền cước, làm cho Ngải Trữ sinh sớm vài ngày.

    Sau khi sinh con, tiểu Yến tử cảm thấy thoải mái không ít, nằm chưa được năm ngày lại nhịn không được đi ra ngoài.

    Lại cầm đồng la, tiểu Yến tử vẫn làn điệu như trước, thu tiền bạc của người vây xem. Nhưng bọn họ mới tới nơi này, chân chưa đứng vững, người xem giao tiền cũng ít.

    Lúc Ngải Trữ hơn hai mươi ngày nhân lúc Vĩnh Kỳ không chú ý, tiểu Yến tử ôm nhi đồng ra ngoài bỏ xuống mặt đất bắt đầu khóc lên.

    Tuy thời tiết không rét lạnh nhưng nhi đồng nhỏ như vậy làm sao có thể chịu được.

    Vĩnh Kỳ hỏi thăm người đi đường chạy tới, nhìn thấy được đứa con môi phát tím.

    Nhìn vẻ mặt tiểu Yến tử không biết hối cải, Vĩnh Kỳ chỉ hận bản thân mình có mắt không tròng lại cho rằng loại nữ nhân này ngây thơ khả ái, cuối cùng hắn nhân lúc buổi tối tiểu Yến tử đã ngủ, mang theo Ngải Trữ rời đi.

    Vĩnh Kỳ mang theo đứa con rời khỏi làm cho tiểu Yến tử hốt hoảng vài ngày, cuối cùng nàng cũng không tiếp tục ra ngoài làm xiếc, mà là quay về vốn ban đầu, trộm, lừa, cướp.

    Dựa vào việc này nàng qua vài ngày lành, càng không thu tay được, lúc trộm gặp người trong nghề, bị người đánh gãy gân tay cùng một gân chân. Không còn thu vào nàng biến thành ăn mày, ban đêm ngủ miếu đổ nát, lại bị một đám ăn mày cường bạo.

    Bởi vì là ăn mày đám người kia chưa từng đụng tới nữ nhân, hiện tại nếm ngon ngọt sao có thể buông tha. Mỗi ngày nhốt nàng trong miếu trải qua cuộc sống người không ra người quỷ không giống quỷ, thời gian dài trên người đều mang theo cỗ hương vị ghê tởm.

    Có một ngày đám ăn mày quay về sớm, không ngừng đánh nàng, vừa đánh vừa mắng, lúc đó nàng mới biết mình bị bệnh hoa liễu.

    Nàng làm sao không biết đây là bệnh gì, hiện tại nàng lại bị bệnh..

    Tiểu Yến tử rất hận, hận Tử Vi, nếu không vì Tử Vi nàng cũng không rơi vào những chuyện thị phi kia, bị nhiều tội như vậy, nếu không có Tử Vi nàng vẫn còn là tiểu Yến tử vô cùng khoái lạc.

    Nàng hận Vĩnh Kỳ, nếu Vĩnh Kỳ không rời đi nàng, nàng làm sao sẽ rơi xuống loại tình trạng này, còn bị bệnh hoa liễu?

    Những tên ăn mày tuy đánh nàng nhưng vẫn không buông tha cường bạo nàng, cũng không biết có phải vì ngán hay không nên trông coi cũng rời rạc, nhờ vậy nàng xem xét thời gian chạy thoát ra ngoài.

    Tiểu Yến tử muốn đi Sơn Đông tìm Tử Vi, xem Tử Vi làm hại nàng tới mức nào, sau đó lại đi tìm Vĩnh Kỳ!

    Nhưng nàng không biết đường, đi tới không mục đích, đi ra cảnh nội Hà Nam, sau đó thấy được Vĩnh Kỳ đang dạy học ở Lạc Dương.

    Nhìn thấy Vĩnh Kỳ tuy không còn ngăn nắp như lúc làm a ca nhưng quần áo sạch sẽ, quả thật sống còn tốt hơn nàng..

    Rồi sau đó lại biến thành cảnh tượng mà nữ đồng nhìn thấy.

    Kết cục cuối cùng của tiểu Yến tử, Cố Vận An không hỏi.

    Nhưng mà..

    - Hắn làm sao bây giờ?

    Cố Vận An chỉ Ngải Trữ, có chút bất đắc dĩ.

    - Rốt cục vẫn là huyết mạch của Ái Tân Giác La.

    Dận Chân đáp.

    - Đó là chuẩn bị nuôi?

    -!

    Dận Chân nhìn chằm chằm nhi đồng nuôi vài ngày cũng mập mạp lên không ít nói:

    - Trở về cấp cho Hoằng Lịch nuôi.

    Năm thứ 23 Càn Long, Cố Vận An từ chức thái y, quay về tiểu y quán chuyên tâm làm thầy thuốc.

    Sau khi Vĩnh Cơ thành công làm vài sự kiện được phân phó, Dận Chân thường xuyên ra vào không gian, cũng không biết đang gây sức ép chuyện gì, chủ nhân không gian như hắn (cũng không phải) hoàn toàn không có cảm giác gì.

    Điều này kích thích Càn Long vẫn còn ngồi trên ghế rồng.

    Có trời mới biết thời gian ở chung của hắn cùng Thiện Bảo ít tới thương cảm!

    Bị kích thích Càn Long đem công việc của mình đại bộ phận giao cho Vĩnh Cơ, dùng danh nghĩa – rèn luyện, làm cho Vĩnh Cơ sớm thích ứng. Sau đó không hai năm đem ngôi vị hoàng đế nhường cho Vĩnh Cơ, chính mình đã trở thành thái thượng hoàng.

    Trước khi nhường ngôi, Càn Long mở ra hải quan, cho phép cùng quốc gia hải ngoại thông thương mậu dịch.

    Đây là sau khi Càn Long biết lai lịch của Cố Vận An đã cẩn thận nghĩ tới, nếu đợi Vĩnh Cơ lên ngôi mới hạ thánh chỉ, sẽ có không ít đại thần phản đối, nhưng nếu do chính hắn truyền lệnh, dù có dị nghị chỉ là ít ỏi.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 196:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nắng mùa hè xuyên qua cửa sổ tràn vào trong phòng, Cố Vận An mặc trường bào màu lam ngồi trên giường nệm mềm mại vô cùng rối rắm, Dận Chân cùng Càn Long, Thiện Bảo thì đang không ngừng đánh giá gian phòng này, đối với cách bài trí trong phòng cùng thế giới quái lạ bên ngoài vô cùng hiếu kỳ.

    Mùa hè tháng 8 nóng bức, bốn đại nam nhân chen chúc trong một gian phòng ngủ, phòng hơi có chút nhỏ hẹp, mà trong phòng bởi vì còn có máy lạnh cho nên cũng không cảm thấy nóng nực.

    Cố Vận An hung hăng ngã lên giường, lăn hai vòng, sau đó lại bình tĩnh ngồi dậy, hình như người mới lăn loạn không phải là hắn.

    Hắn đã xác định nơi này là phòng của hắn không sai.

    Nhìn lại quần áo của mình, nhìn lại ba người phong cách hoàn toàn trái ngược với gian phòng này, Cố Vận An cảm giác thập phần vi diệu.

    Hắn vốn cho rằng sau khi mình xuyên không sẽ vĩnh viễn ngăn cách với hiện đại, không nghĩ tới..

    Nguyên lai vui mừng mà Dận Chân hứa hẹn chính là việc này a.

    Thật là bất ngờ có hay không!

    Ở Thanh triều sinh sống mười mấy năm, hắn đã thành thói quen không có ti vi máy tính điện thoại đèn điện, buổi tối chiếu sáng chỉ có thể dùng ngọn nến, nhưng không có nghĩa hắn không muốn quay về hiện đại a!

    Sau thoáng vui mừng, Cố Vận An đi tới trước máy tính đem di động mở ra. Lượng điện trong di động còn 73%, mà ngày trên màn ảnh vẫn là ngày 23 tháng 8 năm 20xx, là ngày mà hắn xuyên không hôm đó.

    Sở dĩ hắn nhớ được rõ ràng như vậy, đó là bởi vì oán niệm những năm gần đây của hắn.

    Hắn tốt nghiệp, lại sắp bắt được giấy chứng nhận, chỉ kém một ngày! Cho nên mỗi khi rảnh rỗi hắn vẫn luôn mang theo oán niệm này ấp ủ trong lòng mình.

    Cố Vận An cầm lấy di động, điên cuồng hôn lên màn hình, di động a, nhớ nó muốn chết!

    Bên kia ba người cũng đã xem xong xung quanh, bắt đầu hướng người duy nhất quen thuộc với nơi này đặt câu hỏi.

    Dận Chân cũng thật không ngờ thế giới của Cố Vận An chính là như vậy, mặc dù có thời điểm nói chuyện có nhắc tới nơi này, nhưng hắn vẫn rất ít nói, bởi vì nhắc tới sẽ nhớ người nhà cha mẹ còn sinh hoạt ở thế giới nơi đây, cho dù thần kinh thô như Cố Vận An cũng sẽ bị thương cảm.

    Lúc này Cố Vận An mới sực nhớ không chỉ riêng mình đã trở lại, còn mang theo ba người cổ đại cái gì cũng không biết.

    Vì thế Cố Vận An thập phần tình cảm mãnh liệt bắt đầu giới thiệu cho ba đồ cổ, thuận tiện đem những cách dùng máy móc chỉ cho bọn họ xem, ngay cả phòng vệ sinh cũng đi quanh một lần.

    - Tiểu An, con ở bên trong làm gì đó?

    Bên ngoài truyền ra thanh âm của mẹ hắn:

    - Sao ồn ào như vậy!

    Nói xong Cố mẹ mở cửa, đẩy cửa vào, sau đó nhìn thấy đứa con đổi kiểu tóc quần áo cùng đột nhiên xuất hiện ba đại nam nhân ngẩn người hồi lâu, ngay sau đó đóng sầm cửa lại, hít sâu một hơi lại mở cửa ra.

    Hình ảnh vẫn là như cũ, diễn cảm Cố mẹ thật vi diệu, nhìn con mình hỏi:

    - Cần thành thật khai báo sao?

    Nói thật khí thế của Cố mẹ không có lực uy hiếp gì, nhưng ai bảo người ta là mẹ hắn đâu.

    Vì thế Cố mẹ liền mang theo đứa con trở nên nho nhã hơn không ít cùng một thiếu niên xinh xắn cùng hai nam nhân khí thế mười phần đi ra phòng khách.

    Cố mẹ dựa trên sô pha:

    - Được rồi, nói đi!

    Cố Vận Án há mồm, đột nhiên không biết nên nói như thế nào.

    - Không phải nói cần tranh thủ xử lý khoan hồng sao?

    Cố mẹ liếc xéo hỏi.

    - Con đang tự hỏi tìm từ.

    Vẻ mặt Cố Vận An nghiêm túc, diễn cảm thoạt nhìn khá dọa người:

    - Ngô, con vẫn giới thiệu trước một chút đi!

    - Đây là Dận Chân, họ Ái Tân Giác La, con rể của mẹ.

    Cố mẹ nhìn chằm chằm Dận Chân, dòng họ Ái Tân Giác La vì sao quen thuộc như vậy! Còn có câu nói xuyết theo sau là cái gì?

    - Đây là Hoằng Lịch, cũng là họ Ái Tân Giác La, con trai của Dận Chân, tính ra.. là cháu trai của mẹ.

    Trong đầu hiện lên hình dáng hơi mập ra của Trương đại thúc, Cố mẹ nhìn chằm chằm Hoằng Lịch, cảm giác thế giới xoay tròn.

    - Đây là Thiện Bảo, em trai mà con nhận thức, xem như cũng là con của mẹ.

    - Thiện Bảo cùng tôi là đồng lứa!

    Tuy rằng vai vế cháu trai làm cho Càn Long thật bất mãn.

    - Cố Vận An, nói, có phải là tên tiểu tử thúi cách vách lại lôi kéo con tham gia trận đấu gì không?

    Cố mẹ nói tới là trúc mã của Cố Vận An, cùng giống như chính là đều – trạch (thích ở nhà) ! Trong ngày thường chỉ ra cửa khi nào có trận triển lãm hay thi đấu gì đó, sở thích chính là một khi xã đoàn không đủ nhân công thì lôi kéo Cố Vận An thay vào.

    - Khụ, mẹ, thỉnh đối mặt sự thật đi.

    Cố Vận An nói xong mò mò đầu của mình:

    - Nếu chơi cos chẳng hạn, con còn cần cạo đầu?

    Sau đó Cố Vận An đem mình mở cửa chạy tới Thanh triều giá không nói cho mẹ nghe qua, sau đó ánh mắt Cố mẹ nhìn Càn Long ngày càng kỳ quái.

    - Cái gì Hoàn Châu cách cách?

    Lần đầu tiên Càn Long nghe Cố Vận An nhắc tới việc xuyên không liền hỏi một câu, bọn hắn có một cách cách như vậy sao?

    Cố mẹ thoạt nhìn thật thản nhiên mở ti vi, điều đến đài truyền hình, cấp cho Càn Long xem phim Hoàn Châu cách cách.

    - Hiện tại con nói xong rồi?

    Buông remote, Cố mẹ thản nhiên hỏi một câu.

    - Ân.

    Cố Vận An gật đầu.

    - Như vậy con nói cho mẹ biết, cái gì gọi là con tìm một đứa con rể cho mẹ!

    Cho dù là mang thai sức chiến đấu của Cố mẹ vẫn phi phàm.

    Cố Vận An lui ra sau một bước, đem Dận Chân đẩy ra phía trước:

    - Đây là con rể của mẹ.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 197 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó Cố mẹ cùng Dận Chân đối diện nhau, thật lâu, không ai nhận thua.

    - Bác gái, tôi là Ái Tân Giác La Dận Chân.

    Mới qua mười phút không gặp, đứa con lại mang về cho mình một con rể, mà con rể còn là Thanh triều Ung Chính hoàng đế, Càn Long hoàng đế là con của con rể, còn có một thiếu niên thập phần xinh đẹp, không ngờ là Hòa Thân trong truyền thuyết!

    Đây quả thật là chuyện lạ được hay không! Ngẫm lại gã mập mạp cùng nhị trong Kỷ Hiểu Lam, thật nảy sinh tam quan mới có được không!

    Cố Vận An biết cảm tưởng của mẹ mình, lập tức tiến lên cầm tay bà:

    - Ban đầu con cũng cảm giác như thế a!

    Bảy giờ tối, Cố cha mặc một bộ đồ cảnh sát quay về nhà đối với việc trong nhà đột nhiên có thêm ba nam nhân xa lạ cảm giác thật kinh ngạc! Nếu không phải khí thế trên thân ba người này phi phàm, Cố cha tuyệt đối sẽ cho là có kẻ xấu xông vào trong nhà mình!

    Cuối cùng Cố mẹ trải qua cả buổi trưa thích ứng mới tiến lên kéo Cố cha, đem những gì đứa con ly kỳ trải qua thuật lại một lần cho hắn nghe qua.

    - Không gian thật sự có?

    Cố cha thật tò mò hỏi.

    Cố Vận An đau kịch liệt gật đầu:

    - Dạ!

    Thật là đau kịch liệt có hay không! Vẫn cho rằng là bàn tay vàng của mình, kết quả thì sao! Chủ nhân chân chính của không gian là tứ gia nhà hắn a! Mình chỉ là phụ trách nhặt được tứ gia mà thôi!

    Chẳng thể trách không gian không nghe lời như vậy!

    - A, đúng rồi!

    Vừa nhắc tới dược thảo, Cố Vận An nhớ lại đan dược trong không gian:

    - Đây là chính mình làm, Tẩy Tủy đan. Cha, cha cùng mẹ mỗi người một viên ăn đi, tốt cho thân thể.

    - Có trải qua kiểm tra sao?

    Cố cha phản ứng đầu tiên nói:

    - Đây là Tẩy Tủy đan trong truyền thuyết!

    - Có trải qua kiểm tra, con cùng Dận Chân còn có Hoằng Lịch Thiện Bảo đều tự mình kiểm tra qua, cam đoan hữu dụng không thành vấn đề.

    - Vậy cha đi phòng tắm thả nước đi.

    Người hiện đại đều biết ăn Tẩy Tủy đan cần chuẩn bị nước tắm.

    Cố mẹ ý động:

    - Như mẹ bây giờ có thể ăn sao?

    Cố Vận An bắt mạch cho mẹ mình.

    - Hắc, thật sự nhìn cũng có nề nếp đâu!

    - Nói thế nào con cũng ở trong hoàng cung làm thái y nhiều năm như vậy, con mang ra đồ đệ đều lên làm viện sử đâu!

    Cố Vận An thập phần kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

    - Đồ đệ của con?

    Cố cha hỏi một câu.

    - Nhắc tới cùng họ với nhà chúng ta đâu, kêu Cố Ly Thư.

    Cố Vận An nói xong rút tay:

    - Thân thể mẹ tốt lắm, thai nhi cũng không thành vấn đề, có thể ăn Tẩy Tủy đan, hơn nữa đối với thai nhi cũng rất tốt.

    Diễn cảm cha mẹ hắn thật vi diệu.

    - Làm sao vậy?

    - Tổ tiên nhà chúng ta là vị từng làm viện sử trong cung, cũng gọi là Cố Ly Thư.

    Biểu tình Cố Vận An vặn vẹo, dù là Dận Chân cùng Càn Long cũng thay đổi diễn cảm.

    - Vậy con xuyên không rốt cục là chính sử hay là dã sử a!

    Nếu là chính sử, vì sao lão tổ tông nhà hắn còn là đệ tử của hắn? Nếu là dã sử.. hắn cũng không thấy trong lịch sử Càn Long mở ra mậu dịch với nước ngoài nha!

    Bầu không khí quỷ dị kéo dài tới lúc Cố cha Cố mẹ đi ra phòng tắm. Hiện tại hai người nhìn trẻ hơn mười tuổi, thần sắc không sai.

    - Sau này con cũng không cần quay về cổ đại rồi chứ.

    - Dạ, phong cảnh địa phương tụi con chủ yếu đi hết rồi, trước khi về còn ở lại Giang Nam ba năm đâu. Hiện tại con đã hơn ba mươi, ai.. kết quả còn chưa lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp nữa.

    - Nói tới giấy chứng nhận, ngày mai con cần đi lĩnh giấy, con cứ như vậy mà đi sao?

    Cố cha nói xong nhìn cái đầu trọc bóng lưỡng của con mình, chẳng lẽ định nói với bạn học là hắn chuẩn bị xuất gia sao?

    Cố Vận An bật dậy chui vào không gian. Cha không nói hắn cũng quên vấn đề kiểu tóc của mình, nếu cứ như vậy đến trường việc vui sẽ lớn! Hiện tại còn kịp, mình có thể chế tạo ra thuốc mọc tóc, phối hợp thời gian trong không gian..
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...