"Vân Lạc Tâm, nếu như nàng dám nhảy, trẫm sẽ diệt toàn bộ Vân gia nhà nàng!"
Dưới đài cao,
hoàng đế khoác áo bào đen, cao ngạo lạnh lùng, từng câu từng chữ trong mệnh lệnh đều ẩn chứa sự phẫn nộ cùng uy nghiêm.
Ánh mắt nữ nhân trên đài đã hoàn toàn rối bời, hoàn toàn không quan tâm đến điều gì nữa. Nàng chỉ nhìn chăm chú xuống vực sâu, linh hồn như thể đều bị hút mất.
Các quần thần sau lưng hoàng đế chứng kiến cảnh tượng ấy, cùng quay sang nhìn nhau.
"Đây là đàn tế trời, Vân phi nương nương làm nhue vậy là đang báng bổ ông trời, coi thường hoàng uy!"
"Đúng thế, nhưng ông gọi vậy sai rồi, bây giờ làm gì còn Vân phi nương nương nào nữa. Ả đàn bà đó đã hại chết con của Thục phi, bị biếm làm thứ nhân lâu rồi, ả ta chỉ là một nữ nhân đang mang tội!"
"Ừm, đúng đúng, lão phu quên mất, ba ngày sau ả sẽ bị đưa tới tân giả khố. Với tình hình này hẳn là vì bệ hạ không chịu gặp ả nên ả mới chạy đến đàn tế, định dùng cái chết để.."
"Vân Lạc Tâm!"
Tiếng quát lạnh như băng dẹp yên những tiếng xì xào bàn tán. Bách quan quần thần đột nhiên hoang mang, ai nấy nhìn nhau mà quỳ xuống, mong hoàng đến nguôi giận.
Nhưng nữ nhân trên đài chỉ chậm rãi quay người lại, mắt nhìn gương mặt anh tuấn nhưng cũng lạnh lùng dưới mành ngọc mũ miện, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã.
Không ngờ cho dù khi nàng đứng ở nơi cao, hắn ở nơi thấp, hắn vẫn toát ra uy nghiêm như ma thần giáng thế, khiến nàng bất tri bất giác định phủ phục dưới chân hắn.
Quả nhiên hắn thiên sinh là bậc đế vương, theo lẽ tự nhiên cũng thiên sinh mà vô tình.
Nàng hiểu rất rõ điều này nhưng vẫn không thể ngừng yêu hắn, giúp hắn bày mưu tính kế, giúp hắn có được thiên hạ, thậm chí..
Mắt nhìn hắn nắm tay nữ nhân khác bước lên thềm cao, ngồi kiệu long phụng, tuyên bố với toàn thiên hạ người đó chính là Vương hậu của hắn.
Tình yêu của nàng thật hèn mọn.
Nàng không quan tâm bản thân sẽ nhận lại được gì.
Nhưng tại sao?
Tại sao hắn còn tàn nhẫn đến vậy, hắn đoạt mất ý niệm sống duy nhất còn lại của nàng?
Vân Lạc Tâm đưa tay xoa bụng.
Đứa bé..
Con của nàng..
Đứa con mà nàng còn chưa kịp nhìn mặt lấy một lần, vừa mới ra đời đã bị hắn bế đến chỗ nữ nhân khác, trở thành món phụ kiện cho người khác.
Khi người nàng còn dính đầy máu, quỳ sụp dưới đất, chỉ để đổi lại một câu nói vô tình của hắn: "Ngươi đã hại chết con của Tử Lăng, đương nhiên phải đền cho nàng ấy."
"Đền?"
Hắn dùng chữ "đền"?
Đó là con của nàng và hắn mà!
Là đứa con nàng mang nặng mười tháng, vượt quỷ môn quan mới sinh ra được!
Từ lúc nào mà lại trở thành vật trao đổi?
"Sở Mặc Huyền."
Từ lúc bước lên đài, Vân Lạc Tâm chưa từng nói chuyện. Tất cả mọi người đều tưởng nàng muốn dùng cái chết để đòi lại con, nhưng không ngờ khi nàng vừa cất tiếng lại toàn những lời mạo phạm quân uy.
"Tội phụ to gan, dám gọi thẳng huý danh của bệ hạ!" Gián quan bất bình lên tiếng liền bị ánh mắt của hoàng đế dọa sợ mà nằm rạp xuống.
Nàng ít khi gọi thẳng tên hắn.
Trừ lần đầu hai người gặp nhau, trừ lần hai người nắm tay nhau khám phá đường to ngõ nhỏ thành Thịnh An, trừ lần nàng chắn mũi tên độc trí mạng cho hắn..
Sau đấy dường như hắn chẳng bao giờ nghe thấy nàng gọi mình như vậy nữa.
Sở Mặc Huyền nhìn nữ nhân xanh xao trước mặt, đôi mắt âm u của hắn hằn lên tia máu: "Trẫm lệnh cho nàng xuống ngay!"
"Được thôi."
Vân Lạc Tâm cười nhạt, hành lễ với Sở Mặc Huyền, hệt như trong ngày đại hôn của hắn, nàng chen chúc giữa đám nữ nhân hậu cung, cung kính hành lễ với người trên đài cao.
"Thần thiếp tuân chỉ.
Vân Lạc Tâm nói xong liền quay người, đưa chân, chỉ để lại lời cuối như một câu đoạn tuyệt:" Sở Mặc Huyền, ta không hối hận vì đã yêu chàng, nhưng nếu như có kiếp sau, ta tuyệt đối không yêu nữa!"