Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Jul 19, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 172 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Càn Long không chút diễn cảm, Vĩnh Kỳ cùng tiểu Yến tử thì cho rằng Càn Long tức giận. Liền vội vàng đem chuyện tiểu Yến tử trong u mê trở thành cách cách nói ra, từng giọt từng giọt, tất cả đều là tiểu Yến tử bất đắc dĩ.

    Kể chuyện xưa chính là Vĩnh Kỳ, tiểu Yến tử ở một bên gật đầu, thường thường thêm vài câu, sau đó đều trở thành cách cách cuộc sống luôn vô cùng đắc ý lại bị nàng nói thành mình thật ủy khuất.

    - Hoàng a mã, con luôn muốn nói cho ngài tình hình thực tế. Nhưng Lệnh tần nương nương nói, mạo hiểm nhận thức cách cách là phải mất đầu, tiểu Yến tử chỉ có một cái mạng, đầu cũng chỉ có một cái..

    Nói xong bĩu môi, đều là Lệnh tần nương nương đe dọa nàng!

    Tiểu Yến tử đem chuyện của mình nói xong, thị vệ bên ngoài thông báo:

    - Thục Phương trai Tử Vi cô nương cầu kiến.

    Tử Vi quỳ bên dưới, nhìn nam nhân mặc long bào màu vàng sáng, cha ruột của nàng, đau lòng như bị kim đâm. Hiện giờ sự tình đã làm rõ, tình yêu của nàng đã không còn chờ đợi.

    Nghĩ tới tình yêu vô vọng của mình, trong ánh mắt Hạ Tử Vi nhìn Càn Long mang theo thống khổ vô tận:

    - Mẹ con nói với con, nếu có một ngày con có thể được gặp cha, muốn con hỏi một câu: Ngài còn nhớ rõ Đại Minh ven hồ Hạ Vũ Hà sao? Còn có một câu mà tiểu Yến tử cũng không biết: "Cành lá hương bồ nhận như tơ, tảng đá có phải không thay đổi vị trí?"

    Mẹ của nàng chính là gốc hương bồ, nàng cũng vậy.

    - Lúc trước, tiểu Yến tử tổn thương quá nặng, chờ tụi con biết được hết thảy nàng đã trở thành cách cách, vì mạng của tiểu Yến tử, tụi con chỉ có thể thận trọng, làm rất nhiều chuyện, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Ngài thích tiểu Yến tử như vậy, tụi con từng nghĩ tới khiến cho tiểu Yến tử luôn làm cách cách đi, chỉ cần ngài còn nhớ rõ mẹ con là tốt rồi, nhưng mà..

    Tử Vi dùng khăn lau nước mắt.

    Không đợi Tử Vi nói xong, Càn Long không chút để ý nói một câu:

    - Khi nào thì trẫm từng nói qua, tiểu Yến tử là cách cách?

    - Hoàng a mã, con..

    Tiểu Yến tử vội vã muốn nói gì, lại bị ánh mắt của Càn Long làm câm miệng.

    - Lời trẫm vừa nói, ngươi không có nghe được sao?

    Ánh mắt Càn Long sắc bén, làm cho trong lòng có quỷ tiểu Yến tử e ngại.

    - Hoàng a mã, là tụi con sai, là tụi con lừa gạt ngài, nhưng mà, ngài cũng không thể nói như vậy làm lạnh lòng của tụi con a!

    Ngũ a ca hò hét, bộ dáng của tiểu Yến tử làm cho hắn rất đau lòng, đau lòng tới mức hắn đã quên thân phận của mình.

    - Trẫm cần làm như thế nào, còn cần ngũ a ca ngươi phê chuẩn sao?

    Khí thế trên người Càn Long lăng nhiên:

    - Nói lừa gạt, các ngươi đã sớm biết thân phận tiểu Yến tử cùng Hạ Tử Vi, nhưng vẫn giấu diếm không báo, ngươi có biết đây là tội gì?

    - Nhi thần.. nhi thần biết..

    Vĩnh Kỳ sợ sệt mở miệng:

    - Là.. tội khi quân.. nhưng mà hoàng a mã, nhi thần là vì suy nghĩ cho ngài a! Ngài thích tiểu Yến tử như vậy.

    - Con mắt nào của ngươi chứng kiến trẫm thích tiểu Yến tử? Chỉ bằng Lệnh tần tự tiện kêu ra thân phận cách cách? Một lưu manh đầu đường, trẫm cho phép nàng ở trong hoàng cung dưỡng thương, ai cho phép nàng ở trong cung gây chuyện thị phi? Vĩnh Kỳ, ánh mắt của ngươi bị mù sao?

    - Nhưng mà, ngài cũng không nói không cho con gọi là hoàng a mã a.

    Tiểu Yến tử có chút bất mãn bỉu môi, nàng cảm giác mình vô cùng ủy khuất.

    - Thế thì vẫn là trẫm không đúng rồi.

    Càn Long cười có chút âm trầm:

    - Cần trẫm chịu nhận lỗi với các ngươi sao?

    Lúc này Tử Vi mới có chút hoàn hồn, nhìn Càn Long, trong lòng thương tâm, khó sống, tuyệt vọng:

    - Hoàng thượng, ngài luôn biết rõ con là con gái của Hạ Vũ Hà?

    - Bằng không, các ngươi nghĩ hoàng cung dễ tiến vào như vậy?

    Càn Long buồn cười nhìn bốn người quỳ bên dưới:

    - Trẫm cũng không biết được con gái của Hạ Vũ Hà cao thượng như vậy, nguyện ý tiến cung làm cung nữ cho một tên côn đồ.

    Càn Long nói là con gái Hạ Vũ Hà, cũng không nói là con gái của mình. Với bộ dáng của Hạ Tử Vi, Ái Tân Giác La thật sự cần không nổi!

    - Hoàng thượng, tất cả chuyện này hết thảy là hiểu lầm a!

    Phúc Nhĩ Khang run rẩy mũi to của mình, muốn cầu tình Càn Long.

    - Chúng tôi hiểu lầm ngài nhận thức tiểu Yến tử, vì sợ ngài khó sống, cho nên đã nghĩ ra thật nhiều biện pháp. Ngài cũng hiểu lầm chúng tôi, chúng tôi chỉ là muốn cho ngài cùng Tử Vi sớm quen biết nhau, nhưng lại sợ làm nguy hiểm tới sinh mạng của tiểu Yến tử. Chúng tôi một mực tìm một biện pháp lưỡng toàn, ngay lúc chúng tôi cho rằng mình tìm được rồi, một phong thánh chỉ đem Tử Vi ban cho Vĩnh Kỳ, vì tránh tạo thành sai lầm lớn, chúng tôi còn chưa kịp chuẩn bị liền chạy tới nơi đây, cùng ngài kể ra chân tướng. Hết thảy hết thảy lai nguyên ở hiểu lầm không quá mỹ hảo, cũng không phải chúng tôi cố ý lừa gạt ngài..
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 172 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Được rồi được rồi, Phúc Nhĩ Khang, ngươi đã nói toàn bộ là bắt đầu từ lúc nhận sai tiểu Yến tử, vậy trẫm thỏa mãn ý nguyện của ngươi.

    Càn Long cười đầy ý xấu:

    - Ngô Thư, đi Duyên Hi cung truyền chỉ, Lệnh tần tự suy đoán thánh ý, ngự tiền thất nghi, hiện biếm làm thường tại, dời qua thiên điện Duyên Hi cung.

    Phúc Nhĩ Khang lập tức trừng lớn hai mắt của mình, trong khoảnh khắc không biết nên có phản ứng gì. Rồi chợt nhớ tới, sở dĩ tiểu Yến tử bị "nhận thức" làm cách cách, chính là công lao của Lệnh tần. Danh hiệu cách cách là từ miệng Lệnh tần kêu đi ra. Người Duyên Hi cung đều cho rằng tiểu Yến tử là minh châu long đong, lúc bọn hắn còn không biết chân tướng, đã tin.

    Lệnh tần cố gắng mười mấy năm, một đêm về trước giải phóng.

    Lỗi của Phúc Nhĩ Khang không nhỏ, ít nhất trở về Phúc gia sẽ không được yên thân.

    Phúc gia đi tới vị trí bây giờ, công lao của Lệnh tần không nhỏ, hiện giờ Lệnh tần bị biếm chức, Phúc gia sẽ thành cái dạng gì, còn cần nói sao?

    - Hoàng a mã, Lệnh tần nương nương nàng..

    Tiểu Yến tử vừa nghe nói Càn Long cần xử trí Lệnh tần khéo hiểu lòng người, nàng lập tức liền sốt ruột, quên mất cảnh cáo vừa rồi của Càn Long.

    - Tiểu Yến tử, tiếp tục làm cho trẫm nghe được ngươi kêu trẫm một tiếng hoàng a mã, trẫm cho người rút đầu lưỡi của ngươi.

    Tiểu Yến tử lạnh run, không nói gì nữa.

    - Vĩnh Kỳ, từ hôm nay trở đi không có chuyện cũng đừng hướng trong cung chạy, A Li Hòa Trác sắp vào kinh, nếu chút chuyện này cũng làm không xong, trẫm sẽ xử phạt các ngươi tội khi quân!

    - Dạ, nhi thần.. đã biết.

    Vĩnh Kỳ há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn quyết tâm mở miệng:

    - Hoàng a mã, vậy tiểu Yến tử..

    Càn Long liếc mắt nhìn tiểu Yến tử, nếu không phải nàng còn có chút tác dụng, hôm nay hắn làm sao lưu lại mầm tai họa này.

    - Cung nữ tiểu Yến tử, ban cho ngươi làm cách cách, hôm nay liền dời qua a ca phủ.

    - Dạ, nhi thần tạ hoàng a mã.

    Vĩnh Kỳ dù sao sống trong hoàng cung nhiều năm như vậy, coi như còn hiểu được tình thế. Hắn muốn làm cho tiểu Yến tử làm phúc tấn của mình mà không phải cách cách. Nhưng Vĩnh Kỳ cũng biết hiện tại nếu nói như vậy với hoàng a mã, chỉ sẽ càng thêm hỏng bét.

    Đạt được ước muốn giờ phút này đầu óc ngũ a ca trở về không ít, chờ hắn đem chuyện của A Li Hòa Trác làm tốt, sẽ tốt hơn. Có công tích, lại có hoàng mã ma hỗ trợ, có thể!

    - Về phần ngươi, Hạ Tử Vi, ngươi quay về Thục Phương trai đi, đừng tiếp tục làm cho trẫm nghe được chuyện của Hạ Vũ Hà!

    - Hoàng a mã, mẹ con..

    Nàng đợi ngài mười bảy năm, ngài lại thật sự tuyệt tình như thế sao?

    - Tử Vi, ngươi cho là trong hậu cung này người chờ trẫm thật ít sao? Có bao nhiêu người, cả đời đều ở trong hậu cung đợi lên. Trẫm vì sao cho tới bây giờ chưa từng nghe qua các nàng nói mình đợi bao nhiêu năm, chẳng lẽ Hạ Vũ Hà nên là một trường hợp đặc biệt sao?

    Càn Long phất tay áo:

    - Chỉ là một nữ nhân không biết liêm sỉ bò lên giường của trẫm, nếu không phải trẫm cảm động cùng niệm tình Hạ lão gia thu lưu, hừ!

    Thân hình Tử Vi lảo đảo, lời nói hôm nay của Càn Long, hoàn toàn đánh vỡ quan niệm của Tử Vi, đánh vỡ chân ái mà nàng luôn tôn thờ.

    - Không có việc gì thì ở yên trong Thục Phương trai cho trẫm, một người nhàn rỗi, trẫm vẫn nuôi được nổi.

    Càn Long không thừa nhận thân phận của Tử Vi, cứ như vậy nhận thức trở về ngoại trừ bôi đen mặt mũi mình không còn bất kỳ tác dụng nào khác.

    Xử lý xong ba người kia, Càn Long nhìn Phúc Nhĩ Khang:

    - Phúc Nhĩ Khang, ngươi còn biết thân phận của mình sao?

    - Thần, biết.

    - Thần, ngươi là thần của ai đâu! Một bao y nô tài, cũng muốn tự xưng thần? Trẫm còn tưởng ngươi không còn nhớ rõ thân phận của mình, một ngự tiền thị vệ nho nhỏ không e dè đi loạn khắp hậu cung, thật nghĩ trẫm sẽ không xử trí ngươi sao?

    - Thần.. nô tài biết sai, thỉnh hoàng thượng trách phạt..

    Phúc Nhĩ Khang vội vàng phục lạy, dưới sự trợ giúp của Lệnh phi nương nương cùng Vĩnh Kỳ, hắn thật vất vả trở thành ngự tiền thị vệ, cũng không thể trong thời điểm mấu chốt đánh mất chức vị.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 173 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nếu biết mình sai lầm rồi, vậy về nhà diện bích tư qua (úp mặt vào tường sám hối) đi! Về phần Phúc Luân, dạy con không nghiêm, quan hàng hai cấp.

    Đã không còn Lệnh tần gối đầu gió, đã không còn ngũ a ca ủng hộ, Phúc gia bọn hắn, còn có thể đứng lên sao?

    - Không có việc gì đều trở về cho trẫm đi!

    Càn Long nói xong, Ngô Thư đi tới:

    - Ngũ a ca, Tử Vi cô nương, xin mời.

    Thanh âm kia ở trong tai Vĩnh Kỳ bọn họ nghe thật vô cùng chói tai.

    Đem bốn người đuổi đi, Càn Long quay về thiên điện.

    Vừa vào cửa, liền thấy được khuôn mặt vui sướng khi thấy người gặp họa của Cố Vận An, còn có khuôn mặt xinh đẹp không chút diễn cảm của Thiện Bảo.

    Đây là tình huống gì? Vì sao hắn mới đi ra ngoài một lát, lão bà lại đột nhiên mất hứng sao?

    Tiểu ngạch nương rốt cục đã nói gì với Thiện Bảo!

    Ánh mắt Càn Long cầu cứu nhìn Dận Chân, hoàng a mã, ngài thương tình đứa con vất vả nhiều năm đề tỉnh cho đứa con một câu đi.

    Dận Chân xem thường ánh mắt của Càn Long.

    Người yêu ghen tuông mặc dù là chuyện thích nghe ngóng, nhưng ghen nhiều quá thật là không tốt. Hơn nữa đều do Hoằng Lịch tự gây nghiệt, mình cũng không cần thêm phiền.

    Sự tình rốt cục làm sao phát sinh đây? Hết thảy từ câu nói "trong hậu cung có bao nhiêu người chờ trẫm cả đời không biết sao?"

    Hậu cung ngươi nhiều người ngươi thật tự hào sao? Nữ nhân ngươi nhiều như vậy ngươi thật tự hào sao? Dây dưa chuột của ngươi dùng nhiều như vậy ngươi thật tự hào sao?

    Bởi vì câu nói kia, Cố Vận An trực tiếp bạo phát, liền bắt đầu công trình tẩy não với Thiện Bảo.

    Vốn Cố Vận An còn chưa tích cực như vậy, nhưng nhớ tới chính nam nhân nhà hắn trước kia cũng từng làm hoàng đế, lửa giận liền lớn.

    Có một lão bà Nữu Cỗ Lộc thị đủ làm hắn khó chịu, lập tức lại dẫn ra một đám.

    Thiện Bảo vốn không có bao nhiêu phản ứng, dù sao hắn biết Càn Long có hậu cung. Nhưng Càn Long bởi vì hắn thật nhiều năm cũng không đi hậu cung hắn đều biết, cho nên cho tới nay Thiện Bảo đều áp dụng thái độ coi thường hậu cung của Càn Long.

    Nhưng mà bây giờ.. nhìn bộ dáng lão ca nhà hắn, Thiện Bảo cảm thấy được mình cũng nên dấm chua một chút.

    Ân, vì thế - Càn Long, ngươi bảo trọng.

    Đưa đi Dận Chân cùng Cố Vận An, Càn Long nghe thái giám phụ trách hầu hạ bẩm báo, suýt nữa nôn búng máu.

    Hắn không làm gì được tiểu ngạch nương, nhưng đầu sỏ gây nên hắn sẽ không nương tay!

    Lập tức cũng đem chức vị của Phúc Nhĩ Thái hàng cấp, Càn Long lại cho ngươi đưa đi một phần thuốc cho tiểu Yến tử, một phần thuốc làm người suy yếu trong khoảng thời gian ngắn. Về phần Tử Vi thì phân phối một ma ma giáo dưỡng, giảng cho nàng biết như thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ. Khi ma ma nói những lời này, hung hăng tát vào mặt Tử Vi, làm cho nàng mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.

    Phúc Nhĩ Khang bị lệnh cưỡng chế ở nhà tư qua, sau khi bị cha mẹ mắng lại phẫn nộ rời đi Phúc gia, không ngờ đắc tội người bị đánh gãy chân.

    Chỉ riêng Vĩnh Kỳ không bị hạ thủ, không phải vì nhớ tình cha con mà là hắn đợi đợi A Li Hòa Trác vào kinh đem toàn bộ sự tình tính toán một lượt!

    Đều nói hiểu con không bằng cha, tuy Vĩnh Kỳ không giống con của hắn, nhưng Vĩnh Kỳ là hạng người gì thủ đoạn như thế nào hắn biết rõ ràng. Lần này nghênh đón A Li Hòa Trác, Vĩnh Kỳ không làm tan nát đã không tệ rồi.

    Phát tiết xong cơn giận của mình, Càn Long chuyên chú dỗ dành Thiện Bảo, tranh thủ sớm làm cho tâm tình mỹ nhân nhà hắn vui vẻ.

    Chuyện Càn Long xử lý Vĩnh Kỳ cùng tiểu Yến tử ở trong hậu cung cũng không phải bí mật, dù sao dám ban đêm xông vào Dưỡng Tâm điện không mấy ai, nhất là sau khi Càn Long hàng phân vị mấy nương nương không tuân thủ quy củ, trước Dưỡng Tâm điện ngoại trừ đại thần cùng thị vệ, đã hoàn toàn không còn vết chân.

    Cách cách dân gian mới tới không biết quy củ còn không có đầu óc, còn có nghe nói ngũ a ca Vĩnh Kỳ trước kia được sủng ái vô cùng nhưng xuất cung xây phủ lại không có tước vị gì, hai người tùy tiện xông vào Dưỡng Tâm điện, sau đó còn thêm một cung nữ cùng Phúc Nhĩ Khang Phúc gia cũng cùng nhau đuổi tới.

    Lần đầu tiên chứng kiến kẻ muốn tìm chết lại đồng lòng như thế, còn không cho người hỏi thăm cho kỹ sao.
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 173 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi nghe ngóng, chuyện vốn không bị che giấu đã bị hay biết, hơn nữa Lệnh tần bởi vì "được phúc" thành thường tại, muốn không biết đều thành vấn đề.

    Không nói Lệnh tần ngồi yên trong Duyên Hi cung đột nhiên lại bị Càn Long hạ thánh chỉ hàng phân vị là muốn hộc máu bao nhiêu, dù là thái hậu nhìn như không có quan hệ gì sắc mặt lúc này cũng không tốt.

    Hành vi của Vĩnh Kỳ, quả thực là đang đánh thẳng vào mặt của nàng!

    Nữu Cỗ Lộc thị tức giận hai tay run rẩy.

    Nàng nhìn Vĩnh Kỳ từ nhỏ tới lớn, phủng trong tay yêu thương nhất, hiện tại biết thái thượng hoàng còn trên đời thậm chí ở trong cung nhìn thấy nàng nhưng nàng vẫn đi cầu tình cho Vĩnh Kỳ, thiếu chút nữa còn nói ra Dận Chân cùng Càn Long là bị tiểu nhân / tiểu tiện nhân lừa bịp này nọ. Còn đoan chắc nói Vĩnh Kỳ là một đứa bé hiếu thuận, thông minh tài giỏi, văn võ song toàn, đem những đứa cháu khác biếm xuống nền đất cũng đi sủng ái Vĩnh Kỳ.

    Kết quả đây? Kết quả đứa cháu trai thông minh tài giỏi vì một nữ lưu manh, thế nhưng lừa gạt hoàng a mã của hắn!

    Càng sâu hơn làm Nữu Cỗ Lộc thị nhớ tới, mấy ngày trước Vĩnh Kỳ thậm chí còn đem nữ lưu manh đưa tới trước mặt của nàng! Lúc đó thái hậu thậm chí còn khen ngợi tiểu Yến tử chân chất, là một cô nương sang sảng hào phóng, còn là một vui vẻ quả chẳng hạn.

    Hiện tại vui vẻ quả thật sự làm cho nàng khai tâm!

    Nữu Cỗ Lộc thị nghĩ, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thở có chút khó khăn.

    - Thái hậu, thái hậu ngài làm sao vậy?

    Tình nhi vẫn luôn ở bên cạnh Nữu Cỗ Lộc thị vừa nhìn tình huống của nàng không tốt lắm, lập tức kêu lên, vừa liên tục đưa tay vuốt ngực cho nàng, vừa hướng thái giám kêu:

    - Còn thất thần làm cái gì! Nhanh lên đi tìm thái y!

    - Dạ dạ dạ, nô tài liền đi!

    Tiểu thái giám vội vàng té chạy ra ngoài, thân phận thái hậu tôn quý, chậm trễ một chút hắn cũng không có mạng bồi!

    Mấy hơi đi qua, Nữu Cỗ Lộc thị mới cảm thấy được lồng ngực thông thuận không ít, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như trước.

    Sau khi tiểu thái giám chạy ra ngoài, thẳng tới thái y viện, đi tìm Cố Vận An.

    Ai bảo y thuật của hắn là giỏi nhất đâu, ai bảo hắn vẫn là quan lớn nhất trong thái y viện đâu, không tìm hắn tìm ai?

    Cố Vận An đi theo phía sau tiểu thái giám, thầm trầm sờ cằm, hắn cảm thấy được sau khi hắn đi tới Từ Trữ cung, lão bà Nữu Cỗ Lộc thị khẳng định bệnh càng thêm nặng.

    Lúc Cố Vận An đi tới Từ Trữ cung, Tình nhi đã hầu hạ thái hậu nằm xuống, nhìn thấy Cố Vận An liền ôn hòa cười, ngữ khí dịu dàng:

    - Phiền toái Cố thái y.

    Ấn tượng đầu tiên của Cố Vận An đối với nàng tốt lắm, nếu hắn có đứa con, tuyệt đối phải tìm con dâu như Tình nhi.

    Rõ ràng đều học đủ thi thư, vì sao Tình nhi cho người ta cảm giác hơn xa Tử Vi đây?

    Cố Vận An cười cười, hắn nhớ rõ Tình nhi cũng đã tới tuổi nên gả cho người, Nữu Cỗ Lộc thị đem cách cách Ái Tân Giác La làm người hầu dùng không nói, còn muốn lưu nàng lâu thêm vài năm, hừ!

    Nghĩ cũng nhiều, nhưng bàn tay hắn cũng không chậm, nhìn thấy lão bà Nữu Cỗ Lộc thị cứng ngắc, bắt mạch cho nàng.

    Hắn nhíu mày, đối với bệnh trạng của nữ nhân này hắn phi thường hiểu biết.

    Tại sao vậy chứ? Bởi vì hắn chính là một trong những đầu sỏ gây nên. Ân, người kia chính là Dận Chân.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 174 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc trước hạ thuốc cho Nữu Cỗ Lộc thị, trải qua mấy năm nay tác dụng bắt đầu rõ ràng, còn có sự kiện của Vĩnh Kỳ chọc tức, đây là hiện tượng dược hiệu phát động a!

    Nhưng nếu để cho những thái y khác chẩn mạch, trừ bỏ biết là thân thể suy yếu, cũng không chẩn ra đồ vật gì.

    Cũng không nhìn xem là ai chế thuốc!

    Thu tay về, Cố Vận An đứng dậy:

    - Thái hậu đây là giận khí công tâm, hơn nữa lớn tuổi, thân thể không tốt, không có gì trở ngại, uống nhiều thuốc thiện là tốt rồi.

    Ở địa phương mà Cố Vận An nhìn không thấy, thân thể Nữu Cỗ Lộc thị hung hăng run rẩy lên, hắn dám nói nàng già! Quả thực không thể nhẫn nhịn!

    Đáng tiếc cho dù không thể nhẫn nhịn cũng phải nhẫn.

    Nhưng cơn tức quá lớn không phát tiết ra được luôn không tốt cho thân thể, nhất là người già có tai họa ngầm như Nữu Cỗ Lộc thị.

    Tình nhi đưa mắt nhìn thái hậu giống như đã nằm ngủ, nói:

    - Cố thái y, ta tiễn ngài đi ra ngoài.

    Cố Vận An cũng không từ chối, cùng Tình nhi đi ra chủ điện.

    Sau đó hắn nhìn Tình nhi cười cười:

    - Tình cách cách ở trong Từ Trữ cung thật vất vả đi, không vài ngày là có thể tự do.

    Tình nhi sửng sốt, lập tức nghiêm túc:

    - Cố thái y, cần nói cẩn thận.

    Cố Vận An cười:

    - Tình cách cách thật đúng là đáng yêu đâu.

    Lấy thân phận cách cách nuôi trước mặt thái hậu, nhìn như vinh quang vô hạn, nhưng ai lại biết Tình nhi khổ sở? Nàng là cách cách Ái Tân Giác La, lại bị một lão thái thái họ khác xem thành cung nữ sử dụng, mỗi lần Nữu Cỗ Lộc thị chưa dậy thì nàng phải thức trước ăn mặc chuẩn bị sẵn sàng, đi chủ điện đợi bà già rời giường, sau đó hầu hạ ăn mặc hóa trang, thậm chí việc chia thức ăn bưng bê cũng nàng làm, mỗi đêm phải đợi Nữu Cỗ Lộc thị lên giường ngủ rồi nàng mới được quay về phòng mình nghỉ ngơi. Tỳ nữ trong Từ Trữ cung là nhàn nhã nhất, bởi vì toàn bộ việc hầu hạ người đều do nàng làm, năm năm, không có một ngày ngoại lệ.

    Tình nhi nhìn theo bóng lưng Cố Vận An:

    - Tự do sao? Thật sự đơn giản như vậy sao?

    Tình nhi hầu hạ Nữu Cỗ Lộc thị năm năm, tuy không thể nói hiểu biết rõ ràng, nhưng cũng biết thái độ làm người của thái hậu. Nói tới cùng, bản thân Tình nhi càng giống như chỗ trút giận cùng trút lòng bất mãn của thái hậu đối với dòng họ Ái Tân Giác La, bởi vì nàng họ Ái Tân Giác La, còn là một bé gái mồ côi, lúc sai sử nàng sẽ làm cho thái hậu sinh ra cảm giác thân phận mình càng cao quý hơn người của Ái Tân Giác La.

    Diện mạo tràn ngập vẻ xấu xa âm hiểm.

    Tình nhi quay về phòng ngủ thái hậu, nhìn thấy thái hậu thật sự đã ngủ mới dặn dò cung nữ, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi.

    Nàng về tới phòng mình, hai cung nữ luôn đi theo bên cạnh nàng mới xuất hiện giải thích nghi hoặc cho nàng.

    - Cố thái y chính là.. ân, là chân chính.. hoàng thái hậu..

    Cung nữ Huyết Tích tử thật gian nan nói xong, quan hệ giữa Cố thái y cùng chủ tử tới bây giờ đối với bọn họ mà nói vẫn là kích thích, nhất là khi biết quan hệ giữa hoàng thượng cùng Nữu Cỗ Lộc Thiện Bảo cũng rất.. tam quan của các nàng đều hoàn toàn thay đổi.

    Gần đây còn chứng kiến thập nhị a ca cùng Khắc Thiện, đều cảm giác hai đứa nhỏ kia cũng không đơn thuần.

    Hai người họ vẫn còn là nhi đồng a!

    Gần đây Vĩnh Cơ thật bề bộn nhiều việc.

    Lý phiên viện, phụ trách tiếp đãi ngoại tộc, lúc trước Tây Tạng thổ ty đến phỏng, toàn bộ đều do Lý phiên viện phụ trách. Lần này Hồi tộc A Li Hòa Trác vào kinh tự nhiên cũng không ngoại lệ.

    Nhưng lần này không bớt lo như lần trước, có thêm một thân phận quấy rối, không hiểu giả hiểu, khư khư cố chấp, các vị đại thần đều sốt ruột thượng hỏa, khóe môi đều nhanh bị Vĩnh Kỳ làm lở loét.

    Mãi tới khi Càn Long sai người truyền ra "lần này A Li Hòa Trác vào kinh, mặc cho ngũ a ca chính mình gây sức ép đi", tình thế mới tốt hơn không ít, nhưng hoàng thượng nói vì không để cho ngũ a ca nhìn ra cách thức, vẫn phải ra vẻ như tranh cãi với hắn.

    Một đám lão thành tinh, đều hiểu ý tứ.

    Càn Long thật sự không thèm để ý hành trình vào kinh của A Li Hòa Trác lần này, nói thật, không nhìn được thành ý!

    Nếu thật sự cảm tạ, sẽ đem một nữ nhân thanh danh xấu xí như vậy đưa vào kinh thành tiến hiến cho hắn sao?
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 174 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đem loại nữ nhân như vậy tiến hiến ghê tởm hắn? Thật nghĩ con gái mình là thiên tiên gì hay sao?

    Cho dù là thiên tiên, hắn cũng không cần tới! Hắn chỉ cần có Thiện Bảo nhà hắn là tốt rồi!

    Lập trường của Càn Long vô cùng minh xác.

    Vĩnh Kỳ không còn gặp bao nhiêu trở ngại trong Lý phiên viện, liền có tâm tư suy nghĩ chuyện khác. Cũng không trách hắn hiện tại nóng nảy như vậy, thân thể tiểu Yến tử không biết vì nguyên nhân gì ngày càng suy yếu, tìm bao nhiêu thầy thuốc cũng vô dụng, dù là mời thái y xem cũng tìm không ra là nguyên nhân gì, làm Vĩnh Kỳ vô cùng lo lắng.

    Nguyên bản hắn còn muốn dùng lý phục người, kết quả cho tới bây giờ đều là hắn lấy thân phận hoàng a ca áp ra tới.

    Nhưng Vĩnh Kỳ cũng không cần biết nhiều như vậy, có thời gian rảnh hắn liền đi bồi tiểu Yến tử.

    Cũng may tuy thân thể tiểu Yến tử thật suy yếu, nhưng thoạt nhìn không có vấn đề gì.

    Tiểu Yến tử biết hiện tại Vĩnh kỳ bắt đầu toàn quyền phụ trách chuyện tiếp đãi Hồi tộc A Li Hòa Trác, liền có tinh thần. Nghe qua tình yêu của Hàm Hương cùng Mông Đan, nhìn lại tình yêu không còn hi vọng của chính nàng, tiểu Yến tử thập phần muốn thành toàn đôi chim uyên ương số khổ như Hàm Hương cùng Mông Đan.

    - Được rồi, tiểu Yến tử, muội chuyên tâm điều dưỡng thân thể, ta đi tìm Mông Đan.

    Ngũ a ca đắp mền cho tiểu Yến tử, sau đó đi ra a ca phủ hướng Hội Tân lâu đi tới.

    Bề ngoài nước khác của Mông Đan ở trong kinh thành thật sự là rất chói mắt, cho dù thay đổi quần áo cũng khác với mọi người, chỉ có thể ở yên trong Hội Tân lâu, mỗi ngày chờ tin tức của Hàm Hương cùng bọn họ.

    Lúc Mông Đan nhìn thấy Vĩnh Kỳ vô cùng kích động, rõ ràng là ngũ a ca bị chuyện tình yêu của hắn cùng Hàm Hương làm cảm động, đã quyết định trợ giúp bọn họ!

    Vĩnh Kỳ cũng không cô phụ hi vọng của Mông Đan, đem tin tức mình phụ trách tiếp đãi Hồi tộc nói ra, hai người bắt đầu chế định một kế hoạch vừa có thể thành công cũng sẽ không liên lụy tới Vĩnh Kỳ.

    Trong nháy mắt đã tới ngày Hồi tộc vào kinh, cũng là ngày mà kế hoạch của Vĩnh Kỳ cùng Mông Đan thực hiện.

    Vùng ngoại ô kinh thành, A Li Hòa Trác mang theo con gái bảo bối, thánh nữ Hồi tộc Hàm Hương cùng các võ sĩ, Hồi binh, vũ nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa cùng phải đàn hát, hát những bài ca của dân tộc Duy Ngô Nhĩ, chậm rãi đi về hướng kinh thành.

    Triệu Huệ dẫn theo một đội Thanh binh đi phía trước mở đường, những Thanh binh còn lại đi xung quanh đoàn người Hồi tộc, cuối cùng đại bộ đội do Hạo Tường dẫn dắt, đi sau cùng, đem đoàn người Hồi tộc bảo hộ kín kẽ.

    Cũng không phải đoàn người Hồi tộc quan trọng bao nhiêu, cũng không phải vì Hàm Hương sẽ bị A Li Hòa Trác hiến cho hoàng thượng, trở thành một trong những phi tử đông đảo của hoàng thượng, mà là bởi vì lúc trước ba lượt Hồi tộc phản binh đột kích, cũng chính là Mông Đan cùng thủ hạ của hắn.

    Phải biết rằng kể từ khi bọn họ từ Hồi Cương khởi hành về kinh thành, đã bị bọn hắn tập kích ba lượt, mỗi lần đều vì vị công chúa kia. Chờ khi bọn họ bị công chúa "uy hiếp" thả đi Mông Đan, vị Hàm Hương công chúa lại giãy nãy làm cho A Li Hòa Trác phải liên tục dỗ dành, kéo dài lộ trình.

    Mắt thấy sắp tới kinh thành, nếu để cho Mông Đan xuất hiện trong này, còn đánh loạn bước chân vào kinh của bọn họ, vậy Triệu Huệ cũng không cần mặt mũi. Vì giảm bớt phiền phức, Triệu Huệ phân phó đem đoàn người Hồi tộc vây lại.

    A Li Hòa Trác nhìn thấy cảnh tượng này cũng biết Triệu Huệ tướng quân mất hứng, nhưng cũng không để trong lòng. Rất nhanh con gái của hắn sẽ trở thành phi tử của hoàng thượng, A Li Hòa Trác đủ lòng tin với Hàm Hương, nàng là thánh nữ Hồi tộc, chẳng những xinh đẹp còn thân mang kỳ hương, thân phận tôn quý, đi vào hậu cung hoàng đế Đại Thanh nhất định sẽ được thánh sủng, là một chuyện vô cùng đơn giản.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 175 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi đó hắn đã trở thành cha vợ của hoàng thượng, Triệu Huệ tướng quân có ý kiến gì với hắn còn trọng yếu sao?

    Có một tầng thân phận này, địa vị của hắn trong Hồi tộc sẽ càng thêm ổn định.

    Từ khi Mông Đan bị đuổi đi, Hàm Hương vừa hân hoan vừa cao hứng, mỗi ngày đều ngồi yên trong xe ngựa, không biết suy nghĩ cái gì.

    Cửa thành ở ngay trước mắt, dù là Triệu Huệ chinh chiến nhiều năm cũng không khỏi hoài niệm, hắn rốt cục thoát khỏi đoàn người Hồi tộc rắc rối này!

    Hạo Tường cũng rất kích động, lần này hắn tham gia chiến dịch Hồi tộc, có thể nói là do hắn cầu Triệu Huệ cho phép tham dự. Phiên Phiên mẹ của hắn cũng xuất thân từ Hồi tộc, từ sau khi gả cho Thạc hoàng thân cũng không quay về Hồi Cương. Lần này xem như thay mẹ hắn quay về quê hương thăm một lần.

    Nhưng vừa nhìn thì Hạo Tường thật hối hận, Hồi Cương không ngờ hung tàn như vậy! Hàm Hương quả thật giống như Phúc Sát Hạo Trinh cùng Bạch Ngâm Sương, trong đầu trừ bỏ tình yêu không còn chuyện gì khác.

    Còn cách cổng thành khoảng ba mươi dặm, Triệu Huệ liền nhìn thấy ngũ a ca, không khỏi nhíu mày, dù đã sống nhiều năm như vậy nhưng Triệu Huệ cũng không đoán được ngũ a ca xuất hiện nơi này để làm gì.

    Từ rất xa Vĩnh Kỳ nhìn thấy đội ngũ chậm rãi đi tới, trong lòng không khỏi có chút kinh sợ cho kế hoạch của hắn cùng Mông Đan, không biết bọn hắn có thể thành công hay không. Nhưng lời đã nói ra ngoài, người cũng đã bố trí xong, không còn cách nào rút lui.

    Vĩnh Kỳ ưỡn ngực, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn có uy nghiêm một ít.

    Đợi khi Triệu Huệ đi tới, Vĩnh Kỳ tiến lên một bước ôm quyền nói:

    - Ô Nhã tướng quân một đường khổ cực, Vĩnh Kỳ trước thay hoàng a mã nghênh đón tướng quân quay về triều.

    Trong ngày thường tuy Triệu Huệ chướng mắt vị ngũ a ca trừ bỏ cái miệng không còn tài năng gì, nhưng dù sao người này rốt cục có thân phận của một a ca. Vì thế hắn xoay người xuống ngựa, Triệu Huệ đáp lễ, sau đó hỏi nguyên do ngũ a ca ra khỏi thành.

    Ngũ a ca thật tự hào cười:

    - Ô Nhã tướng quân có điều không biết, hoàng a mã biết A Li Hòa Trác sắp vào kinh, ý đặc biệt đem công việc này giao cho Vĩnh Kỳ, lệnh Vĩnh Kỳ tới đón Hòa Trác cùng công chúa.

    Triệu Huệ cau chặt mày, hắn nhớ rõ mình đã đem chuyện về công chúa Hồi tộc ghi vào trong sổ con, chẳng lẽ hoàng thượng càng cảm thấy hứng thú sao? Bằng không vì sao lại giao cho một hoàng a ca tự mình đi nghênh đón đây? Chẳng những vậy, còn đặc biệt ra khỏi thành!

    Đó cũng không phải nguyên nhân làm cho Triệu Huệ nhíu mày, nguyên nhân sâu xa hơn là Đại Thanh là chủ tử, A Li Hòa Trác chính là thần tử phụ thuộc, hiện giờ thần tử tới cửa, chủ tử lại đi ra khỏi thành nghênh đón, đây là có chuyện gì!

    Càn Long cùng Dận Chân nhận được tin Vĩnh Kỳ đích thân ra thành nghênh đón A Li Hòa Trác, áp khí vô cùng hạ thấp.

    Càn Long cũng đã dự liệu được ngày mai trên ngự án sẽ có một đống sổ con buộc tội của ngự sử, cùng biểu tình của A Li hòa trác khi gặp mặt hắn.

    Nhưng hắn cũng dám ở trước mặt A Li hòa trác xử trí Vĩnh Kỳ làm việc bất lợi!

    Vĩnh Kỳ lúc này có chút vội vàng, hiện tại đã sắp tới giờ hẹn Mông Đan cần động thủ. Vì thế hắn làm vẻ mặt thân thiết nói với Triệu Huệ:

    - Ô Nhã tướng quân chạy đường dài như vậy, hẳn là đã mệt mỏi, trước hết hồi phủ chỉnh đốn, sau đó đi hoàng cung gặp mặt hoàng a mã đi!

    Lời này nói ra vô cùng đông cứng.

    Thấy Triệu Huệ thay đổi sắc mặt, vội vàng thay đổi lời nói:

    - Vĩnh Kỳ trước phụ trách ổn định hòa trác cùng Hàm Hương công chúa, lúc sau sẽ đi hoàng cung yết kiến hoàng a mã.

    Vĩnh Kỳ vẫn chưa đủ kinh nghiệm, so sánh với Triệu Huệ còn chênh lệch không nhỏ. Tuy rằng Triệu Huệ không quá hiểu rõ, nhưng cũng cảm nhận được ngũ a ca vội vã muốn hắn vào trong kinh thành, tuyệt đối là có sự tình gì gạt hắn, thậm chí là gạt cả hoàng thượng.

    Nhưng Vĩnh Kỳ là hoàng a ca, cho dù hiện tại không có quyền lợi gì hắn cũng không thể công khai phản kháng. Nếu ngũ a ca muốn hắn về phủ nghỉ ngơi trước, hắn vì sao không làm đây?

    Nghĩ nghĩ, Triệu Huệ cho thân vệ đi gọi Hạo Tường.

    Vừa nhìn thấy Hạo Tường, ngũ a ca liền cứng ngắc lại. Hắn cùng Hạo Trinh chính là huynh đệ tốt! Hiện giờ Hạo Trinh biến mất, đệ đệ ác độc của Hạo Trinh thế nhưng đã thành thủ hạ của Triệu Huệ rồi?

    Triệu Huệ hoàn toàn xem thường sắc mặt của ngũ a ca, phân phó Hạo Tường:

    - Ta đem những người khác mang về quân doanh, ngươi mang theo một đội người đưa A Li hòa trác vào kinh.

    Ngũ a ca liền biến sắc!
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 175 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng ngay lập tức Vĩnh Kỳ liền khôi phục, chỉ là một tiểu đội ngũ mà thôi, Mông Đan cùng thủ hạ của hắn mỗi người võ nghệ cao cường, đối với đội ngũ nhỏ như vậy hẳn là không thành vấn đề. Nghĩ nghĩ, Vĩnh Kỳ cũng không cự tuyệt.

    Mãi tới khi đại đội người ngựa rời đi, ngũ a ca mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Đối với Hạo Tường, Vĩnh Kỳ không còn thái độ ôn hòa như trước, vẻ mặt biến thành nghiêm túc:

    - Không chuyện của ngươi, ngươi lui ra đi!

    Vĩnh Kỳ phất tay, làm cho Hạo Tường lui ra.

    Hạo Tường cũng không phản bác, trực tiếp chắp tay cáo lui.

    Xử lý xong Hạo Tường, Vĩnh Kỳ bắt đầu giải quyết người mà A Li hòa trác mang tới.

    Lúc trước hắn nghe Mông Đan nói qua, trong những dũng sĩ đi theo có không ít cao thủ, lần đầu tiên thất bại là vì đánh giá sai thực lực võ sĩ đi cùng. Vì giúp cho Mông Đan thuận lợi thành công, Vĩnh Kỳ xem như vắt hết sức suy nghĩ.

    A Li hòa trác sớm thấy được thái độ của Triệu Huệ đối với thanh niên trước mắt này, biết hắn là ngũ a ca, trong lòng cũng có chút lâng lâng. Lúc này chứng kiến Vĩnh Kỳ đi tới liền tươi cười đón chào:

    - Ngũ a ca, hạnh ngộ hạnh ngộ, ta chính là thủ lĩnh Hồi Cương, A Li hòa trác. Làm cho ngũ a ca tự mình ra khỏi thành đón chào, thật sự là vinh hạnh của ta a!

    - Hòa trác nói quá lời.

    Vĩnh Kỳ thật khiêm tốn cười cười:

    - Đây là việc mà hoàng a mã giao cho ta, Vĩnh Kỳ đương nhiên cần làm được tốt nhất.

    - Đó là tự nhiên!

    A Li hòa trác nói xong, liền ha ha phá lên cười, thông qua vị ngũ a ca này, hắn thật ra rất có lòng tin, vị trí hòa trác của mình xem như ngồi yên. Hoàng thượng xem trọng hắn như vậy, làm cho đứa con được sủng ái đích thân ra khỏi thành nghênh đón, còn không nói rõ gì sao?

    Vĩnh Kỳ bắt đầu nói nguyên nhân mình tới được:

    - Hòa trác, chỉ sợ binh lính Hồi tộc các ngươi cần ở ngoài thành xây dựng nơi ở tạm thời.

    - Nga? Vì sao? Mong rằng ngũ a ca giải thích nghi hoặc!

    - Hòa trác có điều không biết, trước đó Tây Tạng thổ ty cũng từng đi tới kinh thành, phải ở lại trạm dịch mấy ngày mới được hoàng a mã tiếp kiến.

    Vẻ mặt Vĩnh Kỳ ra vẻ đau kịch liệt:

    - Tây Tạng thổ ty vào thành, dân chúng sôi nổi quan sát, khua chiêng gõ trống, vô cùng náo nhiệt đâu.

    Câu nói cuối cùng làm cho A Li hòa trác lặng người một chút. Khua chiêng gõ trống, đoạn đường này bọn hắn không phải cũng khua chiêng gõ trống sao?

    A Li hòa trác càng nghĩ càng cảm thấy được, mình không thể giẫm vào vết xe đổ của Tây Tạng, bằng không phải ở lại trạm dịch vài ngày, sẽ bị chê cười!

    Vì vậy hắn liền phân phó thủ hạ đi truyền lệnh, võ sĩ cùng binh lính Hồi tộc lưu lại tại chỗ xây dựng chỗ ở tạm thời! Vũ cơ cùng tấu nhạc đều phải lưu lại.

    Phân phó xong, hắn trịnh trọng cảm ơn Vĩnh Kỳ:

    - Ngũ a ca, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân huệ của ngài, A Li hòa trác ghi nhớ trong lòng!

    Vĩnh Kỳ cũng hài lòng gật đầu, hành động này của hắn có thể xem là kế sách một công đôi việc. Chẳng những bán nhân tình cho A Li hòa trác, còn trợ giúp Mông Đan đoạt lại công chúa của hắn.

    Ai nói Vĩnh Kỳ không có đầu óc, chỉ là dùng không đúng chỗ mà thôi!

    Hạo Tường lạnh lùng nhìn một màn này không nói gì, đợi hai người khởi hành chuẩn bị vào thành, dẫn người đi theo.

    Có ngũ a ca "nhắc nhở", A Li hòa trác chỉ dẫn theo hai tỳ nữ cho Hàm Hương, còn có mấy nam nữ Hồi tộc chuẩn bị hiến nghệ cho hoàng thượng, thêm hai người đánh xe, đi theo Vĩnh Kỳ chuẩn bị vào thành.

    Còn cách cửa thành chưa được năm dặm, Mông Đan mặc trang phục Hồi tộc màu trắng mang theo thủ hạ xuất hiện.

    Hàm Hương liếc mắt liền nhận ra Mông Đan, không phải vì diện mạo hay thân cao, mà là vì quần áo.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 176 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quần áo của Mông Đan cùng khăn che mặt đều dùng nhan sắc khác với những người khác. Thủ hạ là màu lam, mà Mông Đan chính là màu đỏ.

    Loại mục tiêu trần trụi này, khó trách Mông Đan bị thương một lần nặng hơn một lần!

    Lần này Mông Đan tập kích, kết quả vẫn như ba lần trước lấy thất bại chấm dứt, cho dù Vĩnh Kỳ đã điều động nhân thủ rời đi, cho dù Triệu Huệ chỉ lưu lại một tiểu đội binh lính.

    Mông Đan nhìn thấy thủ hạ bị thương ngày càng nhiều, nếu không phải hắn nhờ có Vĩnh Kỳ trong lơ đãng chống lại công kích của Hạo Tường, phỏng chừng giờ phút này cũng sẽ bị thương không nhẹ, nhưng bây giờ Hàm Hương sắp vào thành, nếu còn tiếp tục không động thủ Hàm Hương thật sự sẽ thành vợ của hoàng đế!

    Mông Đan cắn chặt răng, nhìn Hàm Hương dùng Hồi ngữ hô to:

    - Đây là cơ hội cuối cùng! Mau theo ta đi!

    Hàm Hương gắt gao siết chặt khăn trong tay, thấy tình cảnh ngày càng nguy hiểm của Mông Đan, có ý động. Vừa chuẩn bị đứng dậy, đã bị Duy Na Cát Na bên người đè xuống.

    - Công chúa, ngươi không thể đi! Ngẫm lại Hồi Cương chúng ta, ngẫm lại nhân dân Hồi Cương, công chúa..

    Duy Na Cát Na sớm được A Li hòa trác căn dặn, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện ở thời điểm sau cùng, cho nên dù phải dùng tính mạng của mình uy hiếp, cũng tuyệt đối không thể để cho Hàm Hương theo Mông Đan rời đi!

    Nghe Duy Na nói như vậy, Hàm Hương lại do dự. Nàng yêu Mông Đan, dân chúng Hồi Cương.. ở trong lòng Hàm Hương kỳ thật trọng lượng của Mông Đan càng nặng hơn một chút, nếu không có Duy Na khuyên bảo, Hàm Hương thật sự nhịn không được mà theo Mông Đan rời đi.

    Hàm Hương do dự, làm cho Mông Đan cảm thấy được có chút tâm lạnh, nhưng chứng kiến Duy Na đè tay Hàm Hương, biết đây không phải bổn ý của nàng, liền khôi phục lại tránh né công kích.

    Hạo Tường nhìn Vĩnh Kỳ đánh giống như là múa, có thể làm rõ ràng hơn một chút không? Cho dù có là phế vật cũng đừng ra chiêu vô lực như vậy được chứ? Nghĩ nhiều người như vậy đều là người mù sao?

    Vĩnh Kỳ không còn cách nào ghé sát Mông Đan:

    - Các ngươi nhanh lên rời đi, Hạo Tường này quá khó chơi, trở về ta nghĩ biện pháp khác cho ngươi.

    Mông Đan cắn răng, người của hắn đều đã bị thương, thậm chí hiện tại đã ngã xuống, nếu còn không đi chỉ sợ bồi càng nhiều người.

    Đưa mắt nhìn Hàm Hương, hắn quát:

    - Đi!

    Nói xong dùng sức đem Vĩnh Kỳ "đẩy ra", liền dùng khinh công mang theo thủ hạ rời khỏi.

    Hạo Tường phất tay, binh lính sôi nổi đuổi theo Mông Đan bọn hắn.

    Vĩnh Kỳ vừa nhìn lập tức nóng nảy:

    - Được rồi, không cần tiếp tục đuổi theo! Hoàng a mã còn đang chờ đâu.

    Hạo Tường nhìn thấy biểu hiện rõ ràng của Vĩnh Kỳ, hết sức nghiêm túc hỏi:

    - Ngũ a ca, những người này..

    Không đợi Hạo Tường nói xong, Vĩnh Kỳ liền không kiên nhẫn khoát tay:

    - Đủ rồi, việc này bổn a ca sẽ giải thích với hoàng a mã.

    Nói xong liếc Hạo Tường một cái, cao ngạo nâng lên đầu đi rồi.

    - Tham tướng..

    Binh lính nhìn Hạo Tường.

    Hạo Tường diễn cảm lãnh đạm:

    - Nếu ngũ a ca nói, vậy nghe theo.

    Nếu hoàng thượng chất vấn, đó là chuyện của ngũ a ca.

    Hạo Tường không biết có phải do mình lỗi giác hay không, hắn cảm giác ngũ a ca cùng vị ca ca thượng hạng trước kia của mình đều có địa phương giống nhau quỷ dị, nhưng vì sao thì Hạo Tường không rõ ràng lắm.

    Có ngũ a ca "an bài", A Li hòa trác trực tiếp vào cung.

    Lẽ ra A Li hòa trác định hôm nay tỏ rõ "thành ý" của mình với Càn Long, đem con gái bảo bối của mình hiến cho Càn Long, nhưng dọc đường nghe nói ngày mai là vạn thọ lễ, cũng là ngày sinh của hoàng đế, đem Hàm Hương xem là lễ vật của Hồi Cương, chẳng phải càng thêm đẹp hơn?

    Đem đoàn người A Li hòa trác đưa tới cửa cung, Hạo Tường mang theo binh lính quay về doanh, hắn muốn nhanh chóng kết thúc công việc về nhà thăm mẹ hắn.

    Vĩnh Kỳ mang theo A Li hòa trác đi tới trước Dưỡng Tâm điện, cầu kiến Càn Long.

    Sau một lúc lâu, Ngô Thư đi ra, sắc mặt lãnh đạm nhìn ngũ a ca.
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 176 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tuyên ngũ a ca, A Li hòa trác yết kiến!

    A Li hòa trác nhìn thấy vị đại thái giám bên người Càn Long vô cùng lãnh đạm, tâm tình không khỏi thấp thỏm, nhưng nghĩ tới lời nói của ngũ a ca, nghĩ tới Hàm Hương, liền khôi phục bộ dáng trước đó.

    Đi vào chính điện, liền nhìn thấy Càn Long đang phê duyệt tấu chương, A Li hòa trác liền chấn kinh.

    Hắn biết được tuổi của hoàng đế cũng xấp xỉ như hắn! Con của Càn Long, tuổi của Vĩnh Kỳ còn lớn hơn Hàm Hương hai tuổi, hiện giờ vị này đã là trung niên, nhưng nhìn vào chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, sao không làm cho A Li hòa trác khiếp sợ.

    A Li hòa trác chậm rãi quỳ xuống:

    - Hồi Cương A Li hòa trác tham kiến Đại Thanh hoàng đế bệ hạ, hoàng đế bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

    Vĩnh Kỳ cũng chào, một gối chấm đất:

    - Nhi thần tham kiến hoàng a mã.

    Hành lễ xong, Vĩnh Kỳ chuẩn bị đứng dậy giống như trước kia, nhưng lập tức nhớ tới Càn Long còn chưa lên tiếng, chỉ đành duy trì tư thế quỳ chờ đợi mệnh lệnh.

    Thời gian trôi qua, Càn Long không ngừng phê duyệt sổ con, tựa hồ đã quên trước mặt còn hai người đang quỳ.

    A Li hòa trác tuôn mồ hôi lạnh, mình làm gì đắc tội Đại Thanh hoàng đế?

    Duyệt xong tấu chương, Càn Long mới nhìn thẳng hai người.

    Câu nói đầu tiên tràn ngập uy áp:

    - Vĩnh Kỳ, ngươi còn biết thân phận của mình sao?

    Vĩnh Kỳ vừa nghe, vội vàng trả lời:

    - Nhi thần biết, nhi thần..

    - Biết? Trẫm nhìn ngươi là hoàn toàn không biết!

    Càn Long cười lạnh:

    - Ngươi có biết A Li hòa trác có thân phận gì sao?

    Vĩnh Kỳ sửng sốt, trong khoảnh khắc hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, cũng đoán không ra dụng ý những lời này của Càn Long, chỉ thì thào hô:

    - Hoàng a mã..

    - Vĩnh Kỳ, ngươi có biết thân phận của A Li hòa trác sao?

    Vĩnh Kỳ lập tức gật đầu:

    - Nhi thần biết, A Li hòa trác chính là Hồi tộc thủ lĩnh.

    Càn Long liếc nhìn A Li hòa trác, cũng không biết là nói cho ai nghe:

    - A Li hòa trác chẳng qua chỉ là thần tử của Đại Thanh! Ngươi thân là a ca Đại Thanh, tuy rằng không được sủng ái, nhưng đại biểu vẫn là mặt mũi của Đại Thanh. Hiện giờ, ngươi thân làm chủ tử, thế nhưng tự hạ thân phận đi ngoài thành nghênh đón một thần tử? Vĩnh Kỳ, ngươi còn có đầu óc hay không!

    - Nhi thần..

    Vĩnh Kỳ ngây ngẩn cả người, hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc này, hắn chỉ là nghĩ.. chỉ là nghĩ giúp đôi chim uyên ương số khổ Mông Đan cùng Hàm Hương mà thôi.

    A Li hòa trác cũng ngây ngẩn cả người, sau đó sợ hãi cúi đầu. Như lời Càn Long nói, hắn chỉ là một hòa trác nho nhỏ của Hồi tộc, còn là sau khi Càn Long phái binh trấn áp phiến loạn Hồi tộc mới được Đại Thanh nâng đỡ lên làm hòa trác.

    - Quay về a ca phủ của ngươi đi, ở trong phủ nghĩ thông suốt rồi trở ra!

    Đối với việc xử trí Vĩnh Kỳ, Càn Long trực tiếp vỗ bàn quyết định, cơ hồ xem thành vây cấm.

    - Hoàng a mã!

    Vĩnh Kỳ hô to:

    - Hoàng a mã, nhi thần luôn rõ ràng thân phận của mình, lần này chẳng qua bởi vì Ô Nhã tướng quân quay về kinh, nhi thần mới ra khỏi thành nghênh đón!

    Vậy cũng là một lần Vĩnh Kỳ cái khó ló cái khôn.

    Lời biện giải của Vĩnh Kỳ làm cho Càn Long thay đổi cách nhìn một lần, vẫn cho rằng trong đầu óc của hắn chỉ có nước, hiện tại mới biết nguyên lai còn chứa không ít rơm rạ.

    - Ngươi nói cho trẫm, ngươi cùng Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái huynh đệ, là xưng hô như thế nào.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...