THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 172 :(a)
Càn Long không chút diễn cảm, Vĩnh Kỳ cùng tiểu Yến tử thì cho rằng Càn Long tức giận. Liền vội vàng đem chuyện tiểu Yến tử trong u mê trở thành cách cách nói ra, từng giọt từng giọt, tất cả đều là tiểu Yến tử bất đắc dĩ.
Kể chuyện xưa chính là Vĩnh Kỳ, tiểu Yến tử ở một bên gật đầu, thường thường thêm vài câu, sau đó đều trở thành cách cách cuộc sống luôn vô cùng đắc ý lại bị nàng nói thành mình thật ủy khuất.
- Hoàng a mã, con luôn muốn nói cho ngài tình hình thực tế. Nhưng Lệnh tần nương nương nói, mạo hiểm nhận thức cách cách là phải mất đầu, tiểu Yến tử chỉ có một cái mạng, đầu cũng chỉ có một cái..
Nói xong bĩu môi, đều là Lệnh tần nương nương đe dọa nàng!
Tiểu Yến tử đem chuyện của mình nói xong, thị vệ bên ngoài thông báo:
- Thục Phương trai Tử Vi cô nương cầu kiến.
Tử Vi quỳ bên dưới, nhìn nam nhân mặc long bào màu vàng sáng, cha ruột của nàng, đau lòng như bị kim đâm. Hiện giờ sự tình đã làm rõ, tình yêu của nàng đã không còn chờ đợi.
Nghĩ tới tình yêu vô vọng của mình, trong ánh mắt Hạ Tử Vi nhìn Càn Long mang theo thống khổ vô tận:
- Mẹ con nói với con, nếu có một ngày con có thể được gặp cha, muốn con hỏi một câu: Ngài còn nhớ rõ Đại Minh ven hồ Hạ Vũ Hà sao? Còn có một câu mà tiểu Yến tử cũng không biết: "Cành lá hương bồ nhận như tơ, tảng đá có phải không thay đổi vị trí?"
Mẹ của nàng chính là gốc hương bồ, nàng cũng vậy.
- Lúc trước, tiểu Yến tử tổn thương quá nặng, chờ tụi con biết được hết thảy nàng đã trở thành cách cách, vì mạng của tiểu Yến tử, tụi con chỉ có thể thận trọng, làm rất nhiều chuyện, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Ngài thích tiểu Yến tử như vậy, tụi con từng nghĩ tới khiến cho tiểu Yến tử luôn làm cách cách đi, chỉ cần ngài còn nhớ rõ mẹ con là tốt rồi, nhưng mà..
Tử Vi dùng khăn lau nước mắt.
Không đợi Tử Vi nói xong, Càn Long không chút để ý nói một câu:
- Khi nào thì trẫm từng nói qua, tiểu Yến tử là cách cách?
- Hoàng a mã, con..
Tiểu Yến tử vội vã muốn nói gì, lại bị ánh mắt của Càn Long làm câm miệng.
- Lời trẫm vừa nói, ngươi không có nghe được sao?
Ánh mắt Càn Long sắc bén, làm cho trong lòng có quỷ tiểu Yến tử e ngại.
- Hoàng a mã, là tụi con sai, là tụi con lừa gạt ngài, nhưng mà, ngài cũng không thể nói như vậy làm lạnh lòng của tụi con a!
Ngũ a ca hò hét, bộ dáng của tiểu Yến tử làm cho hắn rất đau lòng, đau lòng tới mức hắn đã quên thân phận của mình.
- Trẫm cần làm như thế nào, còn cần ngũ a ca ngươi phê chuẩn sao?
Khí thế trên người Càn Long lăng nhiên:
- Nói lừa gạt, các ngươi đã sớm biết thân phận tiểu Yến tử cùng Hạ Tử Vi, nhưng vẫn giấu diếm không báo, ngươi có biết đây là tội gì?
- Nhi thần.. nhi thần biết..
Vĩnh Kỳ sợ sệt mở miệng:
- Là.. tội khi quân.. nhưng mà hoàng a mã, nhi thần là vì suy nghĩ cho ngài a! Ngài thích tiểu Yến tử như vậy.
- Con mắt nào của ngươi chứng kiến trẫm thích tiểu Yến tử? Chỉ bằng Lệnh tần tự tiện kêu ra thân phận cách cách? Một lưu manh đầu đường, trẫm cho phép nàng ở trong hoàng cung dưỡng thương, ai cho phép nàng ở trong cung gây chuyện thị phi? Vĩnh Kỳ, ánh mắt của ngươi bị mù sao?
- Nhưng mà, ngài cũng không nói không cho con gọi là hoàng a mã a.
Tiểu Yến tử có chút bất mãn bỉu môi, nàng cảm giác mình vô cùng ủy khuất.
- Thế thì vẫn là trẫm không đúng rồi.
Càn Long cười có chút âm trầm:
- Cần trẫm chịu nhận lỗi với các ngươi sao?
Lúc này Tử Vi mới có chút hoàn hồn, nhìn Càn Long, trong lòng thương tâm, khó sống, tuyệt vọng:
- Hoàng thượng, ngài luôn biết rõ con là con gái của Hạ Vũ Hà?
- Bằng không, các ngươi nghĩ hoàng cung dễ tiến vào như vậy?
Càn Long buồn cười nhìn bốn người quỳ bên dưới:
- Trẫm cũng không biết được con gái của Hạ Vũ Hà cao thượng như vậy, nguyện ý tiến cung làm cung nữ cho một tên côn đồ.
Càn Long nói là con gái Hạ Vũ Hà, cũng không nói là con gái của mình. Với bộ dáng của Hạ Tử Vi, Ái Tân Giác La thật sự cần không nổi!
- Hoàng thượng, tất cả chuyện này hết thảy là hiểu lầm a!
Phúc Nhĩ Khang run rẩy mũi to của mình, muốn cầu tình Càn Long.
- Chúng tôi hiểu lầm ngài nhận thức tiểu Yến tử, vì sợ ngài khó sống, cho nên đã nghĩ ra thật nhiều biện pháp. Ngài cũng hiểu lầm chúng tôi, chúng tôi chỉ là muốn cho ngài cùng Tử Vi sớm quen biết nhau, nhưng lại sợ làm nguy hiểm tới sinh mạng của tiểu Yến tử. Chúng tôi một mực tìm một biện pháp lưỡng toàn, ngay lúc chúng tôi cho rằng mình tìm được rồi, một phong thánh chỉ đem Tử Vi ban cho Vĩnh Kỳ, vì tránh tạo thành sai lầm lớn, chúng tôi còn chưa kịp chuẩn bị liền chạy tới nơi đây, cùng ngài kể ra chân tướng. Hết thảy hết thảy lai nguyên ở hiểu lầm không quá mỹ hảo, cũng không phải chúng tôi cố ý lừa gạt ngài..
Kể chuyện xưa chính là Vĩnh Kỳ, tiểu Yến tử ở một bên gật đầu, thường thường thêm vài câu, sau đó đều trở thành cách cách cuộc sống luôn vô cùng đắc ý lại bị nàng nói thành mình thật ủy khuất.
- Hoàng a mã, con luôn muốn nói cho ngài tình hình thực tế. Nhưng Lệnh tần nương nương nói, mạo hiểm nhận thức cách cách là phải mất đầu, tiểu Yến tử chỉ có một cái mạng, đầu cũng chỉ có một cái..
Nói xong bĩu môi, đều là Lệnh tần nương nương đe dọa nàng!
Tiểu Yến tử đem chuyện của mình nói xong, thị vệ bên ngoài thông báo:
- Thục Phương trai Tử Vi cô nương cầu kiến.
Tử Vi quỳ bên dưới, nhìn nam nhân mặc long bào màu vàng sáng, cha ruột của nàng, đau lòng như bị kim đâm. Hiện giờ sự tình đã làm rõ, tình yêu của nàng đã không còn chờ đợi.
Nghĩ tới tình yêu vô vọng của mình, trong ánh mắt Hạ Tử Vi nhìn Càn Long mang theo thống khổ vô tận:
- Mẹ con nói với con, nếu có một ngày con có thể được gặp cha, muốn con hỏi một câu: Ngài còn nhớ rõ Đại Minh ven hồ Hạ Vũ Hà sao? Còn có một câu mà tiểu Yến tử cũng không biết: "Cành lá hương bồ nhận như tơ, tảng đá có phải không thay đổi vị trí?"
Mẹ của nàng chính là gốc hương bồ, nàng cũng vậy.
- Lúc trước, tiểu Yến tử tổn thương quá nặng, chờ tụi con biết được hết thảy nàng đã trở thành cách cách, vì mạng của tiểu Yến tử, tụi con chỉ có thể thận trọng, làm rất nhiều chuyện, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Ngài thích tiểu Yến tử như vậy, tụi con từng nghĩ tới khiến cho tiểu Yến tử luôn làm cách cách đi, chỉ cần ngài còn nhớ rõ mẹ con là tốt rồi, nhưng mà..
Tử Vi dùng khăn lau nước mắt.
Không đợi Tử Vi nói xong, Càn Long không chút để ý nói một câu:
- Khi nào thì trẫm từng nói qua, tiểu Yến tử là cách cách?
- Hoàng a mã, con..
Tiểu Yến tử vội vã muốn nói gì, lại bị ánh mắt của Càn Long làm câm miệng.
- Lời trẫm vừa nói, ngươi không có nghe được sao?
Ánh mắt Càn Long sắc bén, làm cho trong lòng có quỷ tiểu Yến tử e ngại.
- Hoàng a mã, là tụi con sai, là tụi con lừa gạt ngài, nhưng mà, ngài cũng không thể nói như vậy làm lạnh lòng của tụi con a!
Ngũ a ca hò hét, bộ dáng của tiểu Yến tử làm cho hắn rất đau lòng, đau lòng tới mức hắn đã quên thân phận của mình.
- Trẫm cần làm như thế nào, còn cần ngũ a ca ngươi phê chuẩn sao?
Khí thế trên người Càn Long lăng nhiên:
- Nói lừa gạt, các ngươi đã sớm biết thân phận tiểu Yến tử cùng Hạ Tử Vi, nhưng vẫn giấu diếm không báo, ngươi có biết đây là tội gì?
- Nhi thần.. nhi thần biết..
Vĩnh Kỳ sợ sệt mở miệng:
- Là.. tội khi quân.. nhưng mà hoàng a mã, nhi thần là vì suy nghĩ cho ngài a! Ngài thích tiểu Yến tử như vậy.
- Con mắt nào của ngươi chứng kiến trẫm thích tiểu Yến tử? Chỉ bằng Lệnh tần tự tiện kêu ra thân phận cách cách? Một lưu manh đầu đường, trẫm cho phép nàng ở trong hoàng cung dưỡng thương, ai cho phép nàng ở trong cung gây chuyện thị phi? Vĩnh Kỳ, ánh mắt của ngươi bị mù sao?
- Nhưng mà, ngài cũng không nói không cho con gọi là hoàng a mã a.
Tiểu Yến tử có chút bất mãn bỉu môi, nàng cảm giác mình vô cùng ủy khuất.
- Thế thì vẫn là trẫm không đúng rồi.
Càn Long cười có chút âm trầm:
- Cần trẫm chịu nhận lỗi với các ngươi sao?
Lúc này Tử Vi mới có chút hoàn hồn, nhìn Càn Long, trong lòng thương tâm, khó sống, tuyệt vọng:
- Hoàng thượng, ngài luôn biết rõ con là con gái của Hạ Vũ Hà?
- Bằng không, các ngươi nghĩ hoàng cung dễ tiến vào như vậy?
Càn Long buồn cười nhìn bốn người quỳ bên dưới:
- Trẫm cũng không biết được con gái của Hạ Vũ Hà cao thượng như vậy, nguyện ý tiến cung làm cung nữ cho một tên côn đồ.
Càn Long nói là con gái Hạ Vũ Hà, cũng không nói là con gái của mình. Với bộ dáng của Hạ Tử Vi, Ái Tân Giác La thật sự cần không nổi!
- Hoàng thượng, tất cả chuyện này hết thảy là hiểu lầm a!
Phúc Nhĩ Khang run rẩy mũi to của mình, muốn cầu tình Càn Long.
- Chúng tôi hiểu lầm ngài nhận thức tiểu Yến tử, vì sợ ngài khó sống, cho nên đã nghĩ ra thật nhiều biện pháp. Ngài cũng hiểu lầm chúng tôi, chúng tôi chỉ là muốn cho ngài cùng Tử Vi sớm quen biết nhau, nhưng lại sợ làm nguy hiểm tới sinh mạng của tiểu Yến tử. Chúng tôi một mực tìm một biện pháp lưỡng toàn, ngay lúc chúng tôi cho rằng mình tìm được rồi, một phong thánh chỉ đem Tử Vi ban cho Vĩnh Kỳ, vì tránh tạo thành sai lầm lớn, chúng tôi còn chưa kịp chuẩn bị liền chạy tới nơi đây, cùng ngài kể ra chân tướng. Hết thảy hết thảy lai nguyên ở hiểu lầm không quá mỹ hảo, cũng không phải chúng tôi cố ý lừa gạt ngài..