Hiện Đại Tình Yêu Qua Từng Trang Sách Và Công Thức Hóa Học - Nàng Cua

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Vy Hạ, 5 Tháng mười hai 2024.

  1. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 10: Những Bước Chân Lạc Lối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày sau cuộc gặp gỡ ấy, Hà My cảm thấy một khoảng trống trong lòng mà trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được. Mối quan hệ giữa cô và Hải Nam, dù chưa rõ ràng, nhưng đã thay đổi quá nhiều. Sau khi anh đề nghị "dừng lại một thời gian" để cả hai hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình, cô cứ mãi suy nghĩ về những lời anh nói, về những gì anh đã không nói. Mặc dù trong lòng cảm thấy buồn và hụt hẫng, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng, Hải Nam có lý do riêng để yêu cầu một khoảng lặng. Có lẽ anh thật sự cần thời gian để tìm ra chính mình, hoặc để hiểu rõ hơn về những cảm xúc mà mình đang cố giấu kín.

    Hà My không phải là người hay níu kéo, nhưng cô lại không thể ngừng cảm thấy sự trống vắng mỗi khi nghĩ về anh. Những ngày qua, cô đã thử làm mọi thứ để lấp đầy khoảng trống ấy, từ việc chăm chỉ học bài, gặp gỡ bạn bè, đến việc đi dạo một mình trong những buổi chiều mưa. Nhưng tất cả những việc ấy đều không thể giúp cô quên đi những cảm xúc dâng trào mỗi khi nghĩ đến Hải Nam.

    Cô không thể hiểu tại sao mình lại lo lắng đến vậy. Nếu chỉ là bạn, thì không có lý do gì để cảm thấy thiếu thốn khi thiếu anh. Nhưng nếu không phải là bạn, thì liệu cảm xúc này có phải là tình yêu? Một câu hỏi lớn trong lòng cô mà cô không thể tìm ra lời giải đáp.

    Ngày thứ năm sau cuộc gặp gỡ ở quán cà phê, Hải Nam đột ngột xuất hiện trước cửa lớp học của cô. Anh đứng đó, hơi cúi đầu, đôi mắt anh lướt qua cô một cách nhanh chóng rồi dừng lại, như đang tìm kiếm điều gì đó trong cô. Hà My đứng đực ra một lúc, không biết phải phản ứng như thế nào. Cô không ngờ rằng Hải Nam lại đến gặp cô sau bao nhiêu ngày không liên lạc. Anh đến với vẻ lặng lẽ như một cơn gió thoảng qua, và cô không biết liệu cuộc gặp này có thể thay đổi điều gì không.

    "Chào cậu." Hải Nam nói, giọng anh nhẹ, nhưng lại có một sự nghiêm túc nào đó trong đó.

    Hà My chỉ biết mỉm cười, không thể nói thêm gì. Cô nhìn anh, chờ đợi một lời giải thích, nhưng lại không muốn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Cảm giác của cô lúc này là một sự kết hợp giữa lo lắng và mong chờ.

    "Cậu có thể đi với tôi một lát không?" Hải Nam hỏi, giọng điệu có phần mơ hồ, như thể đang băn khoăn giữa việc nói hay không nói.

    Hà My không trả lời ngay mà chỉ gật đầu, đồng ý mà không suy nghĩ quá nhiều. Dù sao, cuộc gặp gỡ này cũng không phải là điều tồi tệ. Và cô cần phải hiểu rõ hơn những gì đang diễn ra giữa hai người, không thể để sự mơ hồ chi phối cảm xúc của mình thêm nữa.

    Hai người cùng bước ra khỏi trường, giữa cái nắng oi ả của buổi trưa hè, không ai nói gì cho đến khi họ đi đến một công viên nhỏ gần đó. Hải Nam dẫn cô đến một ghế đá dưới tán cây, nơi mà ánh sáng dịu dàng của mặt trời xuyên qua những kẽ lá, tạo ra một không gian lắng đọng và yên tĩnh. Hà My ngồi xuống, cảm nhận được sự gần gũi lạ lùng trong khoảnh khắc này. Dù đã lâu không gặp, nhưng mọi thứ như thể vẫn rất quen thuộc, như thể họ chưa từng rời xa nhau.

    "Cảm ơn vì đã đồng ý gặp tôi." Hải Nam ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng vào phía trước, như thể đang suy nghĩ một điều gì đó rất quan trọng.

    "Có chuyện gì vậy?" Hà My không kìm được, lên tiếng hỏi. "Cậu đã nói sẽ không gặp tôi một thời gian mà."

    "Tôi.. tôi không chắc mình có thể làm như vậy." Hải Nam quay lại nhìn cô, ánh mắt anh có chút bối rối, nhưng lại chứa đựng một thứ gì đó rất chân thành. "Tôi đã nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra giữa chúng ta. Mối quan hệ của chúng ta.. tôi cảm thấy có một điều gì đó rất khác biệt. Và tôi không biết phải làm thế nào."

    Hà My nghe những lời anh nói mà lòng mình lại càng thêm bối rối. Cô không thể hiểu hết những gì anh đang cảm thấy, nhưng cô cũng hiểu rằng, dù không phải là người có thể dễ dàng bày tỏ cảm xúc, Hải Nam đang tìm cách thừa nhận một điều gì đó. Một điều mà chính anh cũng chưa rõ ràng trong lòng mình.

    "Tôi cũng cảm thấy như vậy," Hà My nhẹ nhàng trả lời, mắt cô không rời khỏi anh. "Chúng ta đều không rõ ràng về cảm xúc của mình, phải không?"

    "Đúng," Hải Nam gật đầu. "Tôi không muốn khiến cậu phải bối rối, nhưng tôi cũng không thể tiếp tục mối quan hệ này mà không hiểu rõ được cảm xúc của mình. Tôi không muốn làm cậu tổn thương."

    Hà My hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Hải Nam. Cô biết anh không dễ dàng nói ra những điều này, và khi anh đã nói, cô cảm thấy sự tôn trọng trong đó, dù có phần đau đớn.

    "Cậu không cần lo lắng về tôi," cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại không thể giấu nổi nỗi buồn. "Tôi hiểu mà. Chỉ là.. tôi không biết mình có thể tiếp tục như vậy được không."

    Hải Nam im lặng, không nói gì thêm. Anh quay mặt đi, như thể không muốn để cô nhìn thấy sự lúng túng trong ánh mắt của mình. Nhưng chính sự im lặng đó lại khiến không khí giữa họ càng thêm nặng nề. Cả hai đều không biết phải nói gì tiếp theo.

    Một lúc sau, Hải Nam lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng hơn, như thể muốn phá vỡ sự im lặng kéo dài.

    "Chúng ta có thể thử một lần nữa, nếu cậu cảm thấy không bối rối nữa. Nhưng không hứa là mọi thứ sẽ đơn giản." Anh ngập ngừng.

    Câu nói ấy làm Hà My ngạc nhiên, nhưng cô cũng cảm thấy một sự ấm áp trong lòng. Dù gì thì, Hải Nam đã mở lòng hơn một chút. Cô không còn cảm thấy sự xa cách mà trước đây luôn ngự trị giữa hai người. Cảm giác này, tuy vẫn còn mơ hồ, nhưng ít nhất cô biết rằng, mình và anh đang đi cùng một con đường, dù không biết đích đến là đâu.

    "Cảm ơn cậu, Hải Nam." Hà My nói, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác rất lạ. "Tôi nghĩ chúng ta cần phải tìm hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình. Không vội vàng, nhưng cũng không nên tránh né."

    Hải Nam nhìn cô, ánh mắt anh dịu lại, có chút nhẹ nhõm. Anh gật đầu, như thể đã tìm thấy một chút bình yên trong câu nói của cô.

    Và rồi, sau những lời nói ấy, không khí giữa hai người trở nên ấm áp hơn. Họ không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi im lặng, tận hưởng khoảnh khắc này. Mọi thứ dường như trở lại bình thường, nhưng lại mang một sắc thái khác. Hà My biết rằng cô và Hải Nam vẫn còn rất nhiều điều cần phải khám phá và chia sẻ với nhau. Nhưng ít nhất, họ đã bước qua được cái ngưỡng của sự im lặng, bước qua cái cảm giác mơ hồ và bối rối, để rồi nhận ra rằng, giữa họ vẫn còn một sự kết nối nào đó, một sợi dây vô hình mà họ không thể phủ nhận.

    Những bước chân của họ dường như đã đi qua một ngã rẽ mới. Một con đường chưa rõ ràng, nhưng đầy hy vọng. Và dù con đường ấy có gian nan thế nào, họ vẫn sẽ cùng nhau bước tiếp, từng bước, từng bước một.
     
    iam.wonwoo thích bài này.
  2. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 11: Những Giấc Mơ Bất Ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè dần qua, và ánh nắng cuối cùng của tháng Bảy chầm chậm lướt qua từng kẽ lá. Hà My vẫn cảm thấy như mình đang ở trong một không gian đầy mơ hồ và phức tạp. Mối quan hệ với Hải Nam dẫu đã bớt căng thẳng nhưng vẫn còn một khoảng cách vô hình giữa hai người. Tuy nhiên, có lẽ chính sự mơ hồ đó lại khiến cô cảm thấy cuộc sống của mình trở nên thú vị hơn. Dù đôi khi cô cảm thấy lo lắng, cô cũng không thể phủ nhận rằng những lần gặp gỡ với Hải Nam ngày càng khiến cô cảm thấy đặc biệt.

    Hải Nam, với vẻ ngoài ít nói và lạnh lùng, giờ đây lại như một phần không thể thiếu trong những suy nghĩ của cô. Mặc dù hai người chưa nói rõ với nhau về cảm xúc của mình, nhưng sự hiện diện của anh trong những khoảnh khắc đặc biệt đã khiến cô không còn cảm thấy đơn độc nữa. Những giây phút bên anh, dù im lặng hay trò chuyện, đều để lại trong cô những dấu ấn khó quên.

    Vào một chiều muộn, khi trời đã ngả về tối, Hà My nhận được một tin nhắn từ Hải Nam. Đã lâu rồi anh không nhắn tin cho cô, và lần này, thông điệp của anh lại khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

    "Mai đi dạo cùng tôi không?"

    Cô ngừng lại một lúc, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Dù rằng hai người đã gặp nhau nhiều lần trong những hoàn cảnh học hành, nhưng chưa bao giờ có cuộc hẹn nào chỉ để đi dạo như thế này. Hà My cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong lời mời của anh, nhưng lại không thể từ chối. Cô cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội để hiểu thêm về anh.

    "Được, mình gặp nhau lúc nào?" cô trả lời nhanh chóng, dù trong lòng vẫn có chút hồi hộp.

    "4 giờ chiều, ở công viên gần nhà cậu." Hải Nam đáp lại ngay lập tức, không giải thích thêm.

    Hà My ngồi một lúc lâu, lòng chộn rộn những suy nghĩ. Cô tự hỏi liệu cuộc gặp này có thể dẫn đến một sự thay đổi nào đó trong mối quan hệ của hai người không. Cô không hề có kế hoạch gì cho ngày mai, nhưng cuộc gặp gỡ này dường như đã được định sẵn. Cô tự nhủ phải chuẩn bị cho mình một tâm trạng thoải mái nhất, dù trong lòng không khỏi lo lắng về những điều chưa biết.

    Ngày hôm sau, Hà My đã đến công viên đúng giờ. Cô không biết Hải Nam sẽ dẫn cô đi đâu, nhưng cảm giác thoải mái là thứ duy nhất cô có thể tìm thấy trong lúc này. Công viên vào giờ chiều vẫn có vẻ vắng vẻ, chỉ có vài nhóm người đi dạo hoặc tập thể dục. Cô bước đi một chút, cảm nhận không khí trong lành và sự tĩnh lặng bao phủ xung quanh. Mái tóc dài của cô hơi bay bay trong gió, và những bước chân của cô như thể đang tìm kiếm điều gì đó.

    Một lát sau, cô nhìn thấy Hải Nam đang đứng dưới gốc cây, nơi có một chiếc ghế đá quen thuộc mà họ từng ngồi lại khi cùng nhau học bài. Anh mặc một chiếc áo phông đơn giản, không có vẻ gì là nổi bật, nhưng lại khiến Hà My không thể rời mắt. Sự lặng lẽ của anh dường như đang hòa vào không gian xung quanh, tạo nên một bức tranh yên bình nhưng cũng đầy bí ẩn.

    Hà My bước lại gần, mỉm cười khi nhìn thấy anh.

    "Chào cậu," cô nói, không quá nhanh cũng không quá chậm, như thể cố gắng tạo ra một không gian thoải mái giữa họ.

    "Chào cậu," Hải Nam đáp lại, nhìn cô với một ánh mắt nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. Anh hơi nghiêng đầu, như thể đang cố gắng hiểu rõ hơn về những cảm xúc trong lòng mình.

    Cả hai ngồi xuống chiếc ghế đá, và một sự im lặng kéo dài trong không khí. Hà My cố gắng nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra một chủ đề nào đó để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, nhưng không tìm được gì. Hải Nam không vội nói gì, cứ ngồi đó, đôi mắt anh lơ đãng nhìn ra xa, như thể đang nghĩ về điều gì rất sâu xa.

    Cuối cùng, Hà My không thể chịu nổi nữa, cô lên tiếng.

    "Cậu gọi tôi ra đây.. để làm gì?" Cô không giấu được sự tò mò trong giọng nói, dù trong lòng vẫn có chút lo lắng.

    Hải Nam quay lại nhìn cô, ánh mắt anh không còn vẻ lạnh lùng như trước, mà thay vào đó là sự ấm áp, một sự gần gũi khiến Hà My có cảm giác như anh đang mở lòng hơn với cô.

    "Tôi muốn nói chuyện với cậu," Hải Nam đáp, giọng anh nhẹ nhàng. "Tôi biết chúng ta đã gặp nhau nhiều lần, nhưng những cuộc gặp đó đều liên quan đến học hành, bài vở. Tôi muốn chúng ta có thể dành thời gian để hiểu nhau hơn."

    Hà My ngạc nhiên, không thể tin được rằng Hải Nam lại có thể nói ra những lời như vậy. Cô đã nghĩ rằng anh sẽ luôn giữ khoảng cách và không bao giờ mở lòng, nhưng giờ đây anh lại muốn thay đổi điều đó.

    "Vậy.. cậu muốn bắt đầu từ đâu?" Hà My hỏi, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy tò mò. Cô không thể biết được anh đang nghĩ gì, nhưng sự thật là, cô muốn biết mọi thứ.

    "Chúng ta có thể nói về những điều không liên quan đến học tập," Hải Nam nói, cười nhẹ. "Chúng ta có thể nói về sở thích, về những giấc mơ của mình. Và có lẽ, tôi muốn hiểu thêm về cậu."

    Hà My cảm thấy mình như đang đứng trước một ngã rẽ. Những lời của Hải Nam không phải là những câu nói mang tính chất thăm dò hay khiêm nhường nữa. Anh đang mở lòng và muốn thực sự hiểu về cô, về cuộc sống của cô, về những giấc mơ mà cô luôn giấu kín. Cô không thể không cảm thấy một sự thay đổi trong mối quan hệ này.

    "Cậu có những giấc mơ gì không?" Hải Nam hỏi, mắt anh lấp lánh một cách chân thành.

    Hà My hơi ngập ngừng, rồi trả lời.

    "Có một giấc mơ tôi luôn mơ ước," cô nói, giọng trầm lắng. "Đó là một ngày nào đó tôi có thể làm một điều gì đó lớn lao, không chỉ là học giỏi hay đạt thành tích tốt, mà là làm một điều gì đó có ý nghĩa với những người xung quanh."

    Hải Nam nhìn cô, đôi mắt anh sáng lên, dường như anh đang tìm thấy điều gì đó rất thật trong câu trả lời của cô.

    "Giấc mơ đó rất đẹp," anh nói, giọng anh ấm áp. "Tôi cũng có một giấc mơ của riêng mình. Tôi mơ ước một ngày có thể làm được những điều không ai nghĩ đến, không ai có thể làm được. Một ngày tôi có thể vượt qua được những giới hạn của chính mình."

    Hà My nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành trong từng câu chữ. Hải Nam không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng khi anh làm như vậy, cô biết rằng những gì anh chia sẻ đều là thật lòng. Cô cũng hiểu rằng, có thể giữa họ vẫn còn những rào cản, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cả hai đều có thể thật sự kết nối với nhau.

    Cả hai ngồi bên nhau trong suốt buổi chiều, trò chuyện về những giấc mơ, về những kỳ vọng và ước mơ trong cuộc sống. Không còn những cuộc gặp gỡ khô khan chỉ xoay quanh bài vở, mà là những câu chuyện chân thành, những chia sẻ nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa.

    Khi mặt trời dần tắt, hai người đứng dậy, nhìn nhau một lúc. Hà My cảm thấy trong lòng mình một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Dù những giấc mơ của họ có khác biệt, nhưng trong những giây phút này, họ đều hiểu rằng mối quan hệ giữa họ đang dần dần có những bước tiến mới.

    "Cảm ơn cậu vì hôm nay," Hà My nói, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà. "Tôi cảm thấy.. có lẽ chúng ta đã hiểu nhau hơn một chút."

    "Cảm ơn cậu," Hải Nam đáp lại, mỉm cười. "Tôi cũng cảm thấy vậy."

    Và trong khoảnh khắc đó, dù không cần nói thêm gì, cả hai đều hiểu rằng, bước tiếp cùng nhau sẽ không phải là một hành trình dễ dàng, nhưng ít nhất, họ đã tìm thấy những điểm chung, những điều quan trọng để bắt đầu một chương mới trong mối quan hệ của mình.
     
    iam.wonwoo thích bài này.
  3. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 12: Những Mảnh Ghép Của Cảm Xúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, trời sáng đẹp. Ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sáng len lỏi qua những tán lá của cây bàng gần cửa sổ phòng Hà My, tạo thành những vệt sáng vàng ấm áp chiếu lên mặt bàn học. Cảm giác bình yên ấy khiến cô cảm thấy một chút gì đó êm đềm trong lòng, dù mọi thứ vẫn chưa rõ ràng như cô mong muốn. Sau cuộc trò chuyện dài hôm qua với Hải Nam, cô cảm thấy mối quan hệ của hai người có chút thay đổi, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa thể giải đáp.

    Cô đứng dậy, mở cửa sổ và hít một hơi thật sâu. Gió mát lành mang theo hương hoa sữa từ vườn nhà đối diện, mang lại cho cô một cảm giác thư thái lạ thường. Cô cầm chiếc điện thoại trên bàn, quyết định nhắn tin cho Hải Nam, dù cô không muốn làm anh cảm thấy áp lực. Mặc dù cả hai đã có một buổi chiều khá dài để chia sẻ với nhau, nhưng Hà My vẫn không thể ngừng nghĩ về anh.

    "Chào cậu, hôm nay có gì mới không?"

    Đó là tin nhắn cô soạn xong và gửi đi, không biết anh có trả lời hay không, nhưng cô lại cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ. Cô không còn cảm thấy bất an như trước, dù rằng trong lòng vẫn còn đầy những câu hỏi. Hải Nam có thực sự thích cô không? Hay chỉ là một phần trong những cảm xúc mơ hồ mà anh chưa thể xác định được?

    Mười phút sau, điện thoại của cô rung lên một tiếng. Là Hải Nam.

    "Chào cậu, hôm nay tôi có thời gian rảnh, có thể gặp nhau không?"

    Cô nhìn màn hình, cảm thấy một chút gì đó vui mừng xen lẫn bất ngờ. Không phải là sự bất ngờ vì anh mời gặp, mà là vì cô không nghĩ rằng Hải Nam lại chủ động như thế. Cô mỉm cười, dù trong lòng vẫn đầy những suy nghĩ lẫn lộn.

    "Được, mình gặp nhau ở đâu?"

    "Ở công viên, chỗ cũ nhé?" Hải Nam đáp lại ngay lập tức, và cô không thể không nhận thấy sự tự nhiên trong tin nhắn của anh. Những lời đề nghị gặp mặt giờ đây không còn mang theo cảm giác ngượng ngùng hay lo lắng. Cả hai như thể đã dần quen với việc có nhau trong những khoảnh khắc nhỏ nhặt của cuộc sống.

    Đúng 4 giờ chiều, Hà My có mặt tại công viên, chỗ cũ mà họ đã từng ngồi bên nhau trò chuyện. Cô ngồi đợi một lát, tay xoắn nhẹ phần tóc còn ướt sau khi tắm. Những lá cây xanh rì phủ bóng xuống con đường nhỏ quanh công viên, và không khí cuối chiều thật dễ chịu, dịu dàng như những giai điệu nhẹ nhàng trong một bài hát cũ. Cảm giác này làm lòng cô trở nên bình thản, như thể mọi thứ xung quanh đã trở nên quen thuộc, không còn là điều gì đó quá mới mẻ hay khiến cô băn khoăn nữa.

    Một lát sau, Hải Nam xuất hiện, vẫn dáng vẻ đơn giản nhưng dễ chịu. Áo phông xanh, quần jeans, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô một cách tự nhiên. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu khi thấy cô và ngồi xuống bên cạnh. Lần này, không còn những lời hỏi thăm hay giới thiệu, cũng không có sự ngượng ngùng, cả hai ngồi xuống một cách tự nhiên, như thể sự hiện diện của nhau là điều đã quá quen thuộc.

    "Cậu khỏe không?" Hải Nam hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, không có sự căng thẳng nào trong đó. Anh chăm chú nhìn cô, như thể muốn biết cô đang cảm thấy thế nào.

    Hà My cười nhẹ, đáp lại bằng một nụ cười mơ màng: "Khỏe, cậu thì sao?"

    "Vẫn ổn." Hải Nam đáp, rồi im lặng một lúc. Anh quay mặt nhìn ra xa, nơi có những đứa trẻ đang chơi đùa, tiếng cười vang vọng trong không gian. "Cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là hôm nay cảm thấy một chút mệt mỏi, nhưng không sao, có lẽ là do tôi suy nghĩ nhiều quá."

    "Về chuyện gì?" Hà My tò mò, dù biết rằng những gì Hải Nam đang nghĩ đôi khi là những suy nghĩ rất phức tạp, rất sâu sắc.

    "Về chúng ta," Hải Nam trả lời, giọng anh trầm xuống một chút. "Tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải nói rõ hơn về những gì đang diễn ra, về mối quan hệ này."

    Hà My nghe vậy thì hơi giật mình. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, nhưng có vẻ Hải Nam lại muốn đi sâu vào vấn đề hơn. Lần này, cô cảm thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của anh, và những gì anh sắp nói sẽ không đơn giản.

    "Cậu có nghĩ chúng ta cần phải làm rõ điều gì không?" Cô nhẹ nhàng hỏi, cố gắng giữ sự bình tĩnh trong giọng nói của mình.

    Hải Nam quay lại nhìn cô, ánh mắt anh chăm chú, như thể đang tìm kiếm một lời giải đáp trong đôi mắt của cô. "Cậu có biết không, tôi không thể biết chắc cảm xúc của mình. Tôi không phải là người dễ dàng bày tỏ cảm xúc. Và đôi khi, tôi cảm thấy mối quan hệ này không đơn giản như chúng ta nghĩ. Tôi không muốn khiến cậu cảm thấy khó xử hay không thoải mái, nhưng tôi nghĩ cả hai chúng ta đều cần thời gian để hiểu rõ hơn về nhau."

    Hà My nhìn anh một lúc, cảm giác như mọi thứ trong lòng cô đang quay cuồng. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ có thể dễ dàng đối diện với Hải Nam, nhưng thực tế lại phức tạp hơn rất nhiều. Cô không thể biết được anh thật sự cảm thấy như thế nào. Liệu anh có thật sự thích cô, hay anh chỉ đang tìm kiếm một người bạn, một người đồng hành trong những lúc khó khăn? Cô không biết.

    "Cậu nghĩ chúng ta đang ở đâu trong mối quan hệ này?" Hà My không kìm được, lên tiếng. Cô cần phải hỏi, cần phải biết câu trả lời, dù rằng đó có thể là một câu trả lời mà cô không muốn nghe.

    Hải Nam hơi nhíu mày, đôi mắt anh ánh lên sự suy tư. "Tôi không biết. Nhưng tôi muốn tìm hiểu thêm về cảm xúc của cậu, và về những gì tôi đang cảm nhận."

    Hà My lặng đi, không nói gì nữa. Cô không biết làm thế nào để giải quyết cảm xúc của mình, càng không biết phải làm gì khi chính Hải Nam còn chưa hiểu rõ mình đang muốn gì. Một phần trong cô muốn bảo vệ chính mình, không muốn bị tổn thương. Nhưng một phần lại muốn mở lòng, muốn hiểu rõ hơn về anh, về những suy nghĩ mà anh chưa từng chia sẻ.

    Bầu trời bắt đầu tối dần, ánh sáng nhạt dần như hòa tan vào không gian. Cả hai ngồi im lặng, mỗi người trong suy nghĩ riêng của mình. Hà My không biết nên nói gì nữa. Cô cảm thấy lòng mình trống rỗng, nhưng lại đầy những cảm xúc hỗn loạn. Những điều chưa nói ra, những tình cảm chưa thể định hình. Cô muốn có câu trả lời, nhưng biết rằng không thể ép buộc ai đó phải đưa ra ngay lập tức.

    Cuối cùng, Hải Nam lên tiếng. "Tôi không muốn cậu cảm thấy bối rối, Hà My. Nhưng tôi cũng không thể giả vờ như không có cảm giác gì. Cậu là một người đặc biệt đối với tôi, và tôi không thể phủ nhận điều đó."

    Hà My ngạc nhiên, quay sang nhìn anh. Câu nói này của Hải Nam như một làn sóng xô vào tâm trí cô. Anh vừa thừa nhận điều gì? Cô không biết phải phản ứng như thế nào. Cảm giác trong lòng cô lúc này là sự khó hiểu, xen lẫn một chút vui mừng và một chút sợ hãi.

    "Vậy.. cậu nghĩ sao về chúng ta?" Hà My hỏi, giọng cô khẽ run lên vì sự bất an.

    Hải Nam im lặng một lúc lâu, sau đó anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đầy kiên định. "Tôi không biết câu trả lời sẽ như thế nào, nhưng tôi muốn chúng ta thử tìm hiểu thêm về nhau. Dù sao thì, tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội để hiểu rõ hơn về cậu."

    Câu nói ấy khiến lòng Hà My trào dâng cảm xúc. Cô không biết liệu những gì Hải Nam nói có phải là sự thật, hay anh chỉ đang cố gắng làm dịu đi cảm giác khó xử giữa hai người. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Mối quan hệ giữa họ vẫn còn nhiều mơ hồ, nhưng ít nhất, họ đã bắt đầu đối diện với nhau, đối diện với những cảm xúc thật sự.

    Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng hai người vẫn ngồi đó, trong một không gian im lặng đầy những suy nghĩ chưa được lời đáp. Hà My không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô đã sẵn sàng để tiếp tục cuộc hành trình này, dù cho phía trước có là gì. Cô cảm nhận được sự thay đổi, dù nó nhỏ bé, nhưng lại đủ để khiến cô tin rằng, một ngày nào đó, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn.
     
    iam.wonwoo thích bài này.
  4. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 13: Lối Đi Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn mưa nhẹ rơi vào sáng sớm, làm bầu không khí trong khu phố trở nên tĩnh lặng và dịu dàng. Hà My mở cửa sổ, hít một hơi dài, cảm nhận không khí se lạnh và ngọt ngào của mùa thu đang dần đến gần. Cô đứng đó một lúc, mắt nhìn những giọt nước nhỏ tí tách trên kính cửa sổ, tâm trí vẫn không ngừng quay cuồng về những gì đã diễn ra trong buổi gặp gỡ với Hải Nam hôm qua.

    Mối quan hệ giữa cô và Hải Nam dường như đã có một bước ngoặt lớn. Sau cuộc trò chuyện dài ở công viên, cô hiểu rằng giữa hai người có nhiều điều chưa được nói rõ, và những cảm xúc không thể dễ dàng giải thích bằng lời nói. Tuy nhiên, cô cũng không thể phủ nhận rằng điều gì đó trong lòng cô đã thay đổi. Hải Nam không chỉ là một người bạn đồng hành trong học tập nữa. Anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong suy nghĩ của cô.

    Cô thở dài, ngồi xuống bàn học, cầm lấy quyển sách nhưng không thể tập trung vào bài vở. Những câu hỏi về mối quan hệ của mình cứ luẩn quẩn trong đầu. Liệu Hải Nam thật sự có cảm giác gì với cô không? Cô có đủ can đảm để bước tiếp không? Hay chỉ là một sự bất an trong lòng cô mà không thể giải quyết?

    Điện thoại của cô rung lên, kéo cô khỏi những suy nghĩ miên man. Là một tin nhắn từ Hải Nam.

    "Chào cậu. Sáng nay có rảnh không? Có thể gặp nhau không?"

    Đọc tin nhắn, Hà My cảm thấy một sự ấm áp lạ thường, mặc dù chỉ là một câu hỏi đơn giản. Sau buổi trò chuyện hôm qua, cô cảm thấy Hải Nam dường như gần gũi hơn, và lần này, lời mời gặp mặt cũng không còn làm cô cảm thấy bối rối hay lo lắng như trước.

    Cô mỉm cười, trả lời ngay.

    "Được, tôi rảnh. Cậu muốn gặp ở đâu?"

    "Chỗ cũ nhé." Hải Nam đáp lại, khiến Hà My không khỏi nhớ lại những lần họ cùng nhau ngồi dưới gốc cây trong công viên. Chỉ đơn giản là những cuộc trò chuyện không có kịch bản, nhưng lại khiến cả hai cảm thấy dễ chịu.

    Đến công viên, Hà My nhìn quanh một chút rồi phát hiện ra Hải Nam đang đứng bên dưới một gốc cây cổ thụ, nơi mà lần trước họ đã ngồi nói chuyện. Cảnh vật vẫn vậy, nhưng sao cô lại cảm thấy mọi thứ hôm nay có gì đó khác biệt. Cô bước lại gần, cảm giác hồi hộp trong lòng lại nổi lên một chút. Hải Nam đứng đó, ánh mắt anh hơi mơ màng nhìn vào không gian phía xa, có lẽ là suy nghĩ về điều gì đó.

    "Chào cậu," Hà My lên tiếng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

    Hải Nam quay lại, đôi mắt anh gặp đôi mắt cô, và một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh. "Chào cậu. Hôm nay trời đẹp quá nhỉ."

    "Ừ, đẹp thật." Hà My đáp, cười nhẹ. Họ không nói thêm gì nữa, nhưng sự im lặng giữa hai người lúc này không còn cảm giác ngượng ngập như trước. Cả hai đã dần quen với sự hiện diện của nhau, và có thể cảm nhận được một sự thoải mái kỳ lạ.

    Hai người ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó. Hà My nhìn vào những chiếc lá rơi xung quanh, trong lòng lại có những suy nghĩ không ngừng xoay vần. Mối quan hệ giữa cô và Hải Nam dường như đã trở nên phức tạp hơn sau những lần gặp gỡ này. Cô không biết liệu họ có thể duy trì sự bình yên này trong dài hạn hay không. Có những lúc, cô cảm thấy mình đã hiểu Hải Nam hơn, nhưng cũng có lúc, cô lại cảm thấy mình vẫn không thể nắm bắt được anh. Anh là một người rất kín đáo, những suy nghĩ của anh không dễ dàng được bày tỏ ra ngoài.

    "Tối qua tôi đã nghĩ về những gì cậu nói," Hải Nam đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người. "Về mối quan hệ của chúng ta. Cậu có cảm thấy rằng chúng ta cần phải làm rõ mọi thứ không?"

    Hà My nhìn anh, hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Hải Nam. Cô đã nghĩ rằng hôm nay sẽ chỉ là một buổi gặp mặt đơn giản, nhưng có vẻ như anh lại muốn đi sâu vào vấn đề hơn.

    "Cậu nghĩ sao?" Cô hỏi lại, giọng nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy sự tò mò.

    Hải Nam im lặng một lúc lâu, rồi mới đáp: "Tôi nghĩ rằng cả hai chúng ta đều có những cảm xúc không dễ dàng giải thích. Nhưng tôi không muốn để những cảm xúc đó làm rối loạn mọi thứ. Tôi muốn chúng ta có thể hiểu nhau rõ hơn, và nếu có thể, thử tìm hiểu về nhau một cách nghiêm túc hơn."

    Hà My nghe vậy, trong lòng có một chút xốn xang. Cô không biết nên trả lời thế nào. Cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Hải Nam, nhưng cũng có một nỗi sợ hãi mơ hồ rằng những điều này có thể sẽ làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Cô đã nghĩ rằng sẽ dừng lại ở mức độ bạn bè, nhưng giờ đây, Hải Nam lại muốn điều gì đó khác hơn.

    "Cậu thật sự nghĩ chúng ta có thể thử một mối quan hệ nghiêm túc à?" Hà My hỏi, dù trong lòng có chút do dự.

    Hải Nam quay sang nhìn cô, ánh mắt anh không còn vẻ lạnh lùng như trước, mà là sự dịu dàng, sự quan tâm thật sự. "Tôi không biết. Nhưng tôi muốn thử. Tôi nghĩ rằng nếu chúng ta không thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết được. Và tôi cũng không muốn bỏ qua cơ hội này."

    Lời nói của Hải Nam khiến Hà My cảm thấy một cảm giác khó tả trong lòng. Một phần cô cảm thấy vui mừng, vì cuối cùng anh cũng dám mở lòng và thừa nhận cảm xúc của mình. Nhưng một phần, cô lại cảm thấy sợ hãi, sợ rằng những gì họ có thể xây dựng sẽ không bền vững, hoặc thậm chí sẽ gây tổn thương cho cả hai.

    "Tôi.. cũng không biết nữa," cô nói, giọng nhẹ nhàng. "Tôi có cảm giác là chúng ta đang ở trong một tình huống không rõ ràng. Tôi không muốn chúng ta phải trải qua những cảm giác mơ hồ, rồi cuối cùng lại tổn thương nhau."

    Hải Nam nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự kiên định. "Tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng tôi nghĩ nếu chúng ta luôn sống trong sự lo sợ, thì sẽ chẳng bao giờ tiến bước được. Cậu không cần phải vội vàng quyết định, nhưng tôi muốn chúng ta có thể thử bắt đầu một cái gì đó từ hôm nay, dù là từ những bước nhỏ."

    Hà My nghe vậy, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô không cần phải vội vàng, không cần phải đưa ra quyết định ngay lập tức. Nhưng ít nhất, sự chân thành từ Hải Nam đã khiến cô cảm thấy an tâm hơn. Có thể, họ sẽ cần thời gian để hiểu rõ nhau hơn, nhưng ít nhất, đó là một bước đi đầu tiên.

    Cả hai ngồi đó một lúc lâu, trò chuyện về những điều bình dị trong cuộc sống. Mặc dù không có câu hỏi hay lời giải đáp nào được đưa ra, nhưng Hà My cảm thấy mọi thứ đã dần trở nên rõ ràng hơn. Hải Nam là một người không dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng khi anh đã mở lòng, anh thật sự muốn cô hiểu anh. Và cô cũng hiểu rằng, không phải lúc nào mọi thứ cũng phải rõ ràng ngay lập tức. Cô có thể bắt đầu từ từ, cùng Hải Nam khám phá những cảm xúc thật sự trong lòng mình.

    Khi bầu trời bắt đầu tối, cả hai đứng dậy. Hà My cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, dù cho mọi thứ vẫn còn ở trạng thái mơ hồ. Nhưng ít nhất, cô biết rằng mình đã sẵn sàng để tiếp tục bước đi, không còn sợ hãi những điều chưa biết. Và Hải Nam, người bạn đồng hành của cô, cũng đã sẵn sàng cùng cô thử một lối đi mới.

    "Cảm ơn cậu vì hôm nay," Hà My nói, mỉm cười.

    "Cảm ơn cậu vì đã lắng nghe," Hải Nam đáp lại, nụ cười nhẹ nhàng.

    Họ cùng nhau bước ra khỏi công viên, không cần phải vội vàng, chỉ đơn giản là bước đi bên nhau, để rồi ngày mai sẽ mang đến những điều mới mẻ, những cơ hội để hiểu nhau hơn.
     
    iam.wonwoo thích bài này.
  5. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 14: Những Đoạn Đường Chưa Biết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Hà My thức dậy muộn hơn thường lệ. Mặt trời đã lên cao, ánh sáng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào căn phòng nhỏ xinh của cô, làm sáng bừng mọi vật xung quanh. Cảm giác hơi mệt mỏi vẫn còn vương lại trong lòng, nhưng những suy nghĩ về Hải Nam từ buổi gặp gỡ hôm qua lại lặng lẽ quay về, khiến cô không thể nào tĩnh tâm.

    Cô tự hỏi liệu tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người có thực sự là bước tiến hay chỉ là sự thay đổi thoáng qua. Mặc dù Hải Nam đã thừa nhận muốn thử tìm hiểu mối quan hệ của họ, nhưng trong lòng Hà My vẫn còn nhiều nỗi lo âu. Cô không biết liệu mình có sẵn sàng mở lòng thêm nữa hay không, khi mà những vết thương trong quá khứ vẫn chưa lành hẳn.

    Điện thoại của cô rung lên, đánh tan những suy nghĩ đậm mây mưa trong lòng. Là một tin nhắn từ Hải Nam.

    "Chào cậu. Sáng nay có thời gian rảnh không? Tôi muốn mời cậu đi cà phê."

    Cô đọc tin nhắn và không thể không mỉm cười. Những buổi gặp gỡ của hai người không còn là những cuộc trò chuyện ngượng ngùng, mà đã trở thành những khoảnh khắc bình dị và ấm áp. Có lẽ, Hải Nam không phải là một người dễ dàng mở lòng, nhưng khi đã quyết định làm gì, anh sẽ rất nghiêm túc và chân thành.

    Hà My suy nghĩ một chút rồi nhắn lại: "Được, tôi sẽ gặp cậu."

    Quán cà phê mà Hải Nam chọn nằm ở một góc phố vắng, không gian ấm cúng, yên tĩnh và hơi hướng cổ điển, thích hợp cho những cuộc trò chuyện dài và sâu lắng. Hà My đến trước, ngồi chờ. Quán cà phê này cô rất thích, từ lâu đã trở thành nơi cô thường lui tới mỗi khi muốn tìm không gian tĩnh lặng để suy nghĩ về những điều trong cuộc sống.

    Một lát sau, Hải Nam xuất hiện, vẫn dáng vẻ giản dị nhưng đầy cuốn hút. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans đơn giản, nhưng lại toát lên một sự thanh thoát lạ thường. Không cần phải cố gắng, Hải Nam vẫn luôn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh bằng sự yên lặng của mình. Khi bước vào quán, anh lướt mắt qua một vòng, rồi nhanh chóng tìm thấy Hà My đang ngồi một góc, mỉm cười.

    "Chào cậu," Hải Nam nói khi đến gần.

    "Chào cậu," Hà My đáp, ánh mắt cô lướt qua anh một cách tự nhiên. "Cậu đã tìm thấy chỗ ngồi ưng ý chưa?"

    "Ừ, quán này yên tĩnh thật, thích hợp cho những cuộc trò chuyện." Hải Nam ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn có chút gì đó kín đáo. Cô có thể cảm nhận được sự khác biệt trong cách anh nhìn nhận mối quan hệ giữa hai người, giống như anh đang muốn lắng nghe những gì cô sẽ nói, thay vì nói quá nhiều.

    Cả hai ngồi im lặng trong vài phút, không khí xung quanh dường như cũng lắng đọng, chỉ còn lại tiếng nhạc du dương trong quán và những người khách khác đang nhẹ nhàng trò chuyện. Hà My cảm thấy một sự ấm áp len lỏi trong lòng, dù trong đầu cô vẫn còn nhiều câu hỏi chưa thể giải đáp.

    "Tôi đã nghĩ rất nhiều về những gì cậu nói hôm qua," Hải Nam lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng. "Cảm giác của tôi bây giờ là sự bối rối, không rõ ràng lắm, nhưng tôi nghĩ mình cần phải đối diện với nó."

    Hà My hơi giật mình, vì cô không ngờ anh lại mở đầu cuộc trò chuyện bằng một sự thừa nhận như vậy. Cô nhìn anh, ánh mắt chăm chú, cố gắng hiểu rõ những gì anh đang nghĩ.

    "Cậu đang bối rối về cái gì?" Cô hỏi nhẹ nhàng.

    "Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể bắt đầu một mối quan hệ mới, nhưng vấn đề là tôi không chắc chắn liệu mình có đủ khả năng để làm được điều đó không. Tôi luôn sợ rằng sẽ làm tổn thương cậu," Hải Nam nói, giọng anh trầm xuống, như thể đang tìm kiếm một lời giải đáp cho chính mình.

    Hà My ngạc nhiên trước sự chân thành của anh. Cô không nghĩ Hải Nam lại có thể thẳng thắn đến như vậy. Anh là một người kín đáo, ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng những gì anh vừa nói khiến cô cảm thấy một sự đồng cảm đặc biệt.

    "Cảm giác của tôi không khác gì cậu, Hải Nam," Hà My đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên định. "Tôi cũng lo sợ, không biết mình có thể mở lòng ra hoàn toàn được không. Mỗi khi nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, tôi lại cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ để bắt đầu một mối quan hệ mới."

    Cô nhìn vào mắt Hải Nam, thấy trong đó một sự thấu hiểu sâu sắc. Anh không vội vàng đưa ra quyết định hay nhận xét gì, mà chỉ lặng lẽ lắng nghe, tạo cho cô cảm giác an toàn.

    "Cậu đã trải qua những điều không dễ dàng đúng không?" Hải Nam hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.

    "Ừ, tôi đã từng có những tổn thương sâu sắc. Tôi đã cố gắng rất nhiều để vượt qua, nhưng đôi khi, cảm giác sợ hãi vẫn còn vương vấn trong lòng. Tôi không muốn lặp lại những sai lầm của mình."

    "Hà My," Hải Nam nói, giọng anh kiên định, nhưng cũng có chút gì đó mềm mỏng, "Tôi không hứa sẽ không làm tổn thương cậu, nhưng tôi sẽ không để cậu cảm thấy cô đơn trong mối quan hệ này. Nếu cậu muốn thử, tôi sẽ luôn ở đây, không phải với tư cách một người yêu, mà là một người bạn, để cậu có thể cảm thấy thoải mái và tin tưởng hơn."

    Hà My nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Hải Nam. Có một phần trong cô muốn tin vào những lời anh nói, nhưng một phần lại lo sợ rằng cô sẽ lại phải chịu đựng thêm một lần nữa. Cô không muốn mạo hiểm, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Hải Nam đã cho cô thấy một điều gì đó mới mẻ trong cách anh đối xử với cô.

    "Cậu thực sự nghĩ mình có thể làm được điều đó không?" Hà My hỏi, lòng cô vẫn đầy sự nghi ngại. "Cậu có thể kiên nhẫn với tôi không?"

    Hải Nam im lặng một lúc, đôi mắt anh nhìn xa xăm như đang suy nghĩ về câu hỏi của cô. Một lúc sau, anh cười nhẹ, ánh mắt anh trở nên ấm áp hơn.

    "Tôi sẽ kiên nhẫn. Dù có phải đợi lâu đến đâu, tôi cũng sẵn sàng. Chúng ta có thể bắt đầu từ những bước nhỏ, từ những điều đơn giản nhất."

    Câu nói ấy khiến Hà My cảm thấy một chút an lòng. Có lẽ cô đã lo lắng quá nhiều về những điều chưa đến. Có thể, chỉ cần cho nhau một chút thời gian, một chút không gian để tìm hiểu và cảm nhận, mọi thứ sẽ dần trở nên rõ ràng hơn.

    Cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra trong không khí nhẹ nhàng, thoải mái. Hai người chia sẻ với nhau những câu chuyện đời thường, về những niềm vui nhỏ trong cuộc sống, về những điều tưởng chừng như rất bình dị nhưng lại khiến họ cảm thấy gần gũi hơn. Cảm giác bối rối trong lòng Hà My dần dần tan đi, thay vào đó là sự yên bình lạ thường.

    Khi buổi chiều đến gần, họ rời quán cà phê, bước ra ngoài dưới những tia nắng ấm áp cuối ngày. Hà My cảm thấy một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt trong lòng. Cô không còn cảm thấy nặng nề, không còn thấy sự mơ hồ trong mối quan hệ với Hải Nam. Cô cảm nhận rằng đôi khi, không cần phải tìm kiếm sự hoàn hảo, chỉ cần sự chân thành và kiên nhẫn là đủ để tạo nên một mối quan hệ bền vững.

    "Cảm ơn cậu," Hà My nói, ánh mắt cô nhìn Hải Nam với sự biết ơn.

    "Không có gì," Hải Nam đáp, mỉm cười nhẹ nhàng. "Cảm ơn cậu vì đã cho tôi cơ hội để hiểu cậu hơn."

    Cả hai tiếp tục bước đi bên nhau, không cần phải nói thêm lời nào nữa. Họ đã tìm ra lối đi riêng cho mình, một con đường không rõ ràng nhưng đủ để khiến họ cảm thấy an yên, đủ để cùng nhau đi tiếp trong một cuộc hành trình dài phía trước.
     
    iam.wonwoo thích bài này.
  6. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 15: Những Giấc Mơ Giữa Những Cơn Bão

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà My thức dậy vào một buổi sáng đầu đông, khi gió lạnh đã bắt đầu thổi vào những con phố nhỏ. Cảm giác đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, cô ngồi dậy khỏi giường, bước ra ban công. Nhìn xuống con phố quen thuộc, nơi những hàng cây đã bắt đầu thay lá, cô cảm thấy mọi thứ xung quanh như chậm lại. Một phần trong cô cảm thấy bình yên, nhưng một phần lại như đang lo lắng, không rõ vì lý do gì. Cuộc sống của cô gần như đã trở lại quỹ đạo cũ sau những thay đổi lớn trong thời gian gần đây, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn cảm thấy một sự không chắc chắn nào đó.

    Dù Hải Nam và cô đã có những buổi gặp gỡ thân mật, những cuộc trò chuyện dài không có hồi kết, nhưng cô không thể ngừng suy nghĩ về mối quan hệ của họ. Hải Nam là một người đặc biệt. Anh không giống những người con trai mà cô từng quen, anh không dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng lại có một cách lắng nghe và thấu hiểu rất đặc biệt. Anh không đẩy cô vào một mối quan hệ vội vã, mà luôn tôn trọng không gian và thời gian của cô.

    Nhưng điều đó cũng khiến cô cảm thấy lo lắng. Cô sợ rằng sự kiên nhẫn và những cuộc trò chuyện ấy chỉ là những sự an ủi tạm thời, rằng Hải Nam sẽ cảm thấy mệt mỏi vì phải chờ đợi cô mở lòng. Liệu anh có thật sự kiên nhẫn đến mức có thể chờ đợi một người như cô, với quá khứ đầy những vết thương chưa lành?

    Điện thoại của cô đột ngột rung lên, kéo cô khỏi những suy nghĩ miên man. Là một tin nhắn từ Hải Nam.

    "Chào cậu. Hôm nay cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu đi dạo phố."

    Hà My cười nhẹ, lần này cô không cảm thấy bối rối như những lần trước. Dù có những lo lắng chưa được giải quyết, nhưng cô biết rằng mỗi lần gặp Hải Nam lại khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Đó có lẽ là dấu hiệu của sự thay đổi.

    "Được, tôi có thời gian. Chúng ta đi đâu?" Cô trả lời nhanh chóng.

    "Chỗ cũ được không? Tôi muốn đi dạo một vòng quanh hồ." Hải Nam nhắn lại.

    Cô đọc xong tin nhắn và tự nhiên cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Cũng đã lâu rồi cô không đi dạo quanh hồ. Những ngày gần đây, công việc học tập khiến cô luôn bận rộn, quên mất đi những sở thích nhỏ bé của bản thân. Cô mỉm cười, buông điện thoại xuống rồi chuẩn bị ra ngoài.

    Khi Hà My đến hồ, cô thấy Hải Nam đã đợi sẵn ở đó. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác đen, đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng, như đang suy nghĩ về điều gì đó. Dù đã quen nhìn thấy anh với vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng cô vẫn không thể phủ nhận rằng đôi khi Hải Nam vẫn mang lại cho cô cảm giác của một người bí ẩn, khó nắm bắt.

    "Chào cậu," cô lên tiếng.

    Hải Nam quay lại, nở một nụ cười nhẹ. "Chào cậu. Mới sáng mà trời lạnh quá nhỉ."

    "Ừ, mùa đông sắp đến rồi mà. Chắc cậu đã quen với cái lạnh này rồi, đúng không?" Hà My đáp, có chút đùa giỡn.

    "Có lẽ," Hải Nam đáp, "nhưng cái lạnh này làm tôi nhớ lại những buổi sáng mùa đông hồi nhỏ. Mỗi lần đi học, tôi thường đi một mình, tay đút vào túi áo, cảm giác lạnh lẽo nhưng cũng có một sự tĩnh lặng kỳ lạ."

    Hà My nghe vậy, cảm giác như những câu chuyện của Hải Nam luôn chứa đựng một sự sâu sắc mà cô không thể dễ dàng giải thích. Cô không ngờ rằng Hải Nam, một người ít khi bộc lộ cảm xúc, lại có những ký ức đậm sâu như vậy.

    "Cậu không thích mùa đông à?" Cô hỏi, cố gắng kéo câu chuyện thêm một chút.

    "Tôi không nói là không thích," Hải Nam mỉm cười, "nhưng đôi khi tôi cảm thấy mùa đông mang lại cảm giác cô đơn, nhất là khi một mình giữa những con đường vắng."

    Câu nói ấy của Hải Nam khiến Hà My cảm thấy có chút bất ngờ. Anh không phải là người dễ dàng chia sẻ về bản thân, vậy mà giờ đây anh lại có thể nói về cảm giác cô đơn một cách chân thành như vậy.

    "Cậu không cảm thấy mùa đông có gì đẹp sao?" Hà My hỏi.

    "Có chứ, mùa đông cũng có vẻ đẹp riêng của nó. Nhưng đó là khi chúng ta có ai đó bên cạnh, cùng nhau trải qua những ngày lạnh giá đó." Hải Nam nhìn vào mắt cô, khiến cô không khỏi cảm thấy một chút nghẹn ngào.

    Chưa bao giờ Hà My nghĩ rằng một câu nói đơn giản lại có thể làm trái tim cô rung động như vậy. Cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Hải Nam. Một người như anh, có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa một trái tim ấm áp, luôn mong muốn có một người bên cạnh chia sẻ những khoảnh khắc trong cuộc sống.

    Cả hai tiếp tục dạo bộ quanh hồ. Không ai nói gì nhiều, nhưng trong không khí yên tĩnh, họ vẫn cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp mà đối phương mang lại. Cô không cần phải nói nhiều hay cố gắng tìm cách diễn đạt những suy nghĩ trong lòng. Hải Nam đã hiểu cô, và cô cũng đang dần hiểu anh hơn.

    Khi hai người ngồi xuống một chiếc ghế đá ven hồ, Hải Nam bất ngờ lên tiếng.

    "Hà My, cậu có bao giờ nghĩ về tương lai chưa?" Anh hỏi, ánh mắt anh nhìn vào những đám mây trắng bay lững lờ trên bầu trời.

    Hà My hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này, bởi từ trước đến nay, cô chưa bao giờ suy nghĩ về những điều quá xa vời. Cuộc sống của cô luôn xoay quanh học tập và những mối quan hệ xung quanh. Nhưng khi Hải Nam hỏi, cô bỗng cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ.

    "Tương lai?" Cô nhắc lại, rồi mỉm cười. "Tôi không biết. Có lẽ tôi chưa từng nghĩ quá xa về điều đó. Tôi luôn cảm thấy mình chỉ đang sống trong hiện tại, cố gắng làm những điều mình thích, những điều có thể làm tôi hạnh phúc."

    "Vậy còn tôi thì sao? Cậu có bao giờ nghĩ rằng chúng ta có thể có một tương lai cùng nhau không?" Hải Nam hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự nghiêm túc.

    Hà My nghe vậy, tim cô như ngừng đập một nhịp. Những lời Hải Nam nói như một cơn sóng vỗ vào bờ, xô đẩy tất cả những suy nghĩ trong lòng cô. Cô đã bao giờ nghĩ về tương lai của mình với Hải Nam chưa? Cô có sẵn sàng để bắt đầu một điều gì đó mới mẻ và không chắc chắn như vậy?

    Hà My nhìn vào mắt Hải Nam, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy một sự lạ lẫm. Cô không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì trong những tháng ngày qua, cô đã dần quen với anh, và giờ đây, câu hỏi ấy đã làm cô cảm thấy như một ngã rẽ. Liệu cô có đủ can đảm để bước vào tương lai mà anh đang nói đến, dù cho nó không dễ dàng?

    "Hải Nam.." Cô bắt đầu, nhưng không biết phải tiếp tục thế nào.

    "Không sao đâu," Hải Nam mỉm cười nhẹ nhàng, "cậu không cần phải trả lời ngay bây giờ. Chỉ là tôi muốn cậu biết rằng tôi sẵn sàng đi cùng cậu trong mọi đoạn đường, dù cho chúng ta sẽ phải đối mặt với những thử thách nào."

    Câu nói của Hải Nam như một lời trấn an nhẹ nhàng, khiến Hà My cảm thấy an tâm. Cô không cần phải có câu trả lời ngay lập tức. Mối quan hệ này, giống như một chuyến hành trình, sẽ cần thời gian để tìm hiểu và xây dựng.

    Cả hai ngồi im lặng một lúc, chỉ có tiếng gió thổi qua và mặt hồ lặng lẽ phản chiếu những tia nắng ấm áp cuối ngày. Hà My cảm nhận rằng, dù mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, nhưng ít nhất cô không còn sợ hãi khi bước tiếp con đường này cùng Hải Nam. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng một phần trong cô cảm thấy yên tâm khi có anh bên cạnh.

    - HOÀN -
     
    iam.wonwooDương2301 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...