Hiện Đại Tình Yêu Qua Từng Trang Sách Và Công Thức Hóa Học - Nàng Cua

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Vy Hạ, 5 Tháng mười hai 2024.

  1. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Tên truyện: Tình yêu qua từng trang sách và công thức hóa học

    Tác giả: Nàng Cua​

    Thể loại: Thanh xuân vườn trường, ngôn tình Việt, hiện đại

    [​IMG]

    Văn án:

     
    iam.wonwoo, chiqudollDương dương minh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười hai 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 1: Những Con Người Khác Biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trường THPT Minh Đức nằm ở một góc yên bình của thành phố, nơi những ngôi trường nổi tiếng về học thuật và nền giáo dục toàn diện. Trường không chỉ có một môi trường học tập khắc nghiệt mà còn nuôi dưỡng những tài năng xuất sắc trong nhiều lĩnh vực. Và tại nơi này, Hà My và Hải Nam – hai con người với hai thế giới hoàn toàn khác biệt – đang cùng tồn tại mà không hề hay biết về nhau.

    Hà My là một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương, với một khuôn mặt trong sáng và đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ mơ màng. Cô yêu thích những câu chuyện tình yêu lãng mạn, đắm chìm trong những trang sách và dành phần lớn thời gian của mình cho những bài luận, những dòng thơ đầy cảm xúc. Đối với Hà My, văn học chính là thế giới của cô, nơi cô có thể thể hiện mọi cung bậc cảm xúc, nơi những suy nghĩ và cảm xúc được thăng hoa trong từng câu chữ.

    Mỗi sáng đến trường, Hà My không bao giờ vội vàng, cô thường đến lớp sớm và ngồi im lặng ở góc học tập yêu thích của mình. Cô không phải là người dễ hòa nhập. Trong khi các bạn xung quanh cô tụm năm tụm ba cười đùa, trò chuyện, thì Hà My lại luôn chọn một chỗ yên tĩnh, lặng lẽ đọc sách hoặc viết lách. Cô không bao giờ tỏ ra nổi bật trong đám đông, nhưng mỗi khi giáo viên gọi tên, Hà My đều có thể trả lời chính xác và đầy đủ về bài học, đặc biệt là môn Văn. Chính vì vậy, cô luôn nằm trong nhóm học sinh xuất sắc của lớp, mặc dù cô không thể tự hào về những môn học khác.

    Mọi người biết đến Hà My như một cô gái "mọt sách", mơ mộng và ít nói. Họ không thật sự hiểu cô, và Hà My cũng không quá quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình. Cô yêu những cuốn sách, những câu chuyện trong sách, và đó là thế giới mà cô lựa chọn. Dù đôi khi cảm thấy cô đơn, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy đủ đầy bởi những trang sách yêu thích, những câu chuyện mà cô tự tưởng tượng ra, những nhân vật mà cô tạo dựng.

    Trái ngược hoàn toàn với Hà My là Hải Nam – một chàng trai có thể coi là hình mẫu lý tưởng của trường Minh Đức. Hải Nam không chỉ nổi bật với vẻ ngoài điển trai, mà còn nổi bật với tài năng học tập đáng nể, đặc biệt là trong lĩnh vực Hóa học. Cậu luôn đứng đầu lớp, và là niềm tự hào của trường về thành tích học tập. Mỗi lần thi, Hải Nam đều giành những điểm số cao nhất, đặc biệt là trong các môn khoa học tự nhiên. Những bài kiểm tra Hóa học của cậu luôn được giáo viên trầm trồ khen ngợi, và chẳng ai có thể phủ nhận khả năng thiên bẩm của Hải Nam trong lĩnh vực này.

    Tuy nhiên, khác với sự nổi bật về thành tích, Hải Nam lại có một vẻ ngoài khá lạnh lùng và ít nói. Cậu không phải là kiểu người dễ gần, cũng không thích tham gia vào các cuộc trò chuyện phiếm của bạn bè. Hải Nam chỉ tập trung vào việc học, vào những lý thuyết Hóa học, những công thức phản ứng hóa học mà cậu yêu thích. Cậu không phải là người thích xã giao, và càng không thích những cuộc trò chuyện ngoài lề. Hải Nam tìm thấy niềm vui trong việc phân tích, trong việc nghiên cứu và thử nghiệm.

    Với những bạn bè trong lớp, Hải Nam là hình mẫu của sự nghiêm túc và tài năng, nhưng cũng là người mà rất ít người có thể tiếp cận. Cậu luôn lặng lẽ ngồi một mình trong lớp, tập trung vào bài học và hiếm khi tham gia vào các hoạt động tập thể. Những câu chuyện phiếm về các bộ phim hay trò chuyện vui vẻ về cuộc sống thường ngày đối với Hải Nam chỉ là sự lãng phí thời gian. Anh thích sự trật tự, tính toán và chính xác. Cậu chọn con đường Hóa học bởi chính những điều đó: Tính chính xác, sự logic và những công thức không bao giờ sai lệch.

    Mặc dù học chung một lớp, nhưng Hải Nam và Hà My gần như không hề biết đến sự tồn tại của nhau ngoài những lần giao tiếp qua các bài tập nhóm. Trong khi Hà My luôn ngồi một mình và chìm đắm trong những suy tư của mình, thì Hải Nam cũng chẳng bao giờ nhìn ra ngoài những công thức hóa học phức tạp mà anh theo đuổi. Cả hai có thể đi qua nhau cả ngàn lần mà chẳng hề hay biết. Thế giới của họ tách biệt hoàn toàn, và mọi sự tương tác duy nhất giữa họ chỉ là những cái nhìn lướt qua trong giờ học.

    Hà My luôn nghĩ rằng Hải Nam là một người rất xa vời – quá khác biệt so với cô. Cô thậm chí còn không hiểu nổi tại sao một người có thể yêu thích những công thức khô khan, những phản ứng hóa học không có chút cảm xúc nào. Cô thấy những con số, những công thức mà Hải Nam mê mẩn là vô hồn và không hề gợi lên bất cứ điều gì trong lòng cô. Mặc dù vậy, cô không có ý định tiếp cận Hải Nam. Cô cảm thấy mình và anh quá khác biệt.

    Còn Hải Nam, dù chẳng bao giờ quan tâm đến Hà My, nhưng đôi lúc cũng cảm thấy chút kỳ lạ khi thấy cô ngồi im lặng, chìm trong sách vở, mắt luôn sáng lên mỗi khi nói về những cuốn sách yêu thích. Cậu không hiểu tại sao một người lại có thể yêu thích những thứ không có một chút logic, không có công thức nào có thể đo đếm được. Mỗi lần cô ấy nói về văn học, Hải Nam cảm thấy mình bị lạc lõng, nhưng lại chẳng có ý định tìm hiểu thêm.

    Nhưng mọi thứ sẽ thay đổi vào một ngày không hề có trong kế hoạch của cả hai.

    Một ngày nọ, trong lớp học, giáo viên quyết định chia nhóm để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới. Hà My và Hải Nam, một cách bất ngờ, được phân vào cùng một nhóm làm báo cáo về Hóa học. Hà My biết mình không giỏi môn này, nhưng vì sự phân công của giáo viên, cô đành phải tham gia. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô phải làm việc cùng với một người mà cô nghĩ rằng mình chẳng thể nào hòa hợp.

    Trong khi các thành viên khác đều tập trung vào phần bài tập, Hà My lại chỉ biết ngồi yên, loay hoay với những công thức mà cô không hiểu. Cô lặng lẽ nhìn Hải Nam, hi vọng cậu sẽ chỉ cho mình cách giải quyết. Hải Nam nhận thấy sự bất lực trong ánh mắt của Hà My. Mặc dù không thích làm việc với người không hiểu gì về Hóa học, nhưng nhìn cô gái ngồi bất động, anh không thể làm ngơ.

    "Cậu không hiểu phần này à?" Hải Nam lên tiếng, giọng cậu lạnh lùng nhưng có chút kiên nhẫn.

    Hà My ngẩng lên, đỏ mặt, gật đầu một cách ngượng ngùng. "Ừ, tôi không giỏi Hóa lắm.."

    Hải Nam không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy sách vở ra và bắt đầu giải thích. Lúc đầu, Hà My cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng Hải Nam dùng những ví dụ đơn giản và dễ hiểu, từng bước một, từ từ giúp cô hiểu rõ hơn về các phản ứng hóa học. Cô bắt đầu nhận ra rằng, dù môn học này không có chút cảm xúc nào, nhưng lại có một vẻ đẹp riêng trong việc xây dựng những mối quan hệ giữa các nguyên tố.

    Đây là lần đầu tiên, Hà My cảm nhận được sự thú vị trong việc giải quyết những vấn đề hóa học, nhờ vào cách Hải Nam đơn giản hóa mọi thứ. Nhưng điều quan trọng hơn, cô bắt đầu nhận ra một điều: Dù họ có những sự khác biệt, nhưng họ vẫn có thể hiểu nhau qua sự kiên nhẫn và sự nỗ lực. Và trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên, Hà My cảm thấy mình không hề cô đơn trong thế giới rộng lớn này.

    Mối quan hệ của họ, bắt đầu từ những giờ học khô khan, dần dần sẽ trở thành một câu chuyện khác – một câu chuyện mà chính họ không thể ngờ tới.
     
    iam.wonwoo, chiqudollDương dương minh thích bài này.
  4. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 2: Sự Tình Cờ Gặp Gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, khi chiếc đồng hồ báo hiệu giờ vào lớp, Hà My đã có mặt tại lớp học từ rất sớm. Cô luôn là người đến lớp đầu tiên, ngồi một mình trong góc học tập yêu thích gần cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài hiển hiện trong tầm mắt cô như một bức tranh tĩnh lặng, yên bình. Những tia nắng đầu ngày len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng lên những trang sách trong tay Hà My. Đây là khoảng thời gian mà cô cảm thấy bình yên nhất trong ngày, khi không có ai làm phiền và cô có thể đắm chìm vào thế giới văn học mà mình yêu thích.

    Cô mở một cuốn sách mà mình mang theo, một tác phẩm văn học cổ điển mà cô đã đọc đi đọc lại nhiều lần. Mỗi lần cầm cuốn sách ấy lên, cô lại cảm thấy như mình được sống trong một thế giới khác, nơi mọi điều đều trôi qua nhẹ nhàng và đầy cảm hứng. Hà My mải mê với cuốn sách, không để ý đến việc các bạn học sinh khác đã bắt đầu tản ra tìm chỗ ngồi.

    Chỉ đến khi cô nghe thấy tiếng cửa lớp mở ra, Hà My mới ngẩng đầu lên. Hải Nam bước vào lớp, như mọi ngày, với vẻ ngoài lạnh lùng và tựa như không để ý gì đến xung quanh. Anh lướt qua những chiếc bàn học một cách nhanh chóng, rồi dừng lại ở một bàn cuối lớp, tựa lưng vào ghế và bắt đầu lấy sách vở ra. Không có bất kỳ sự giao tiếp nào, không có một câu hỏi thăm hay một lời chào, anh cứ thế ngồi im lặng và chuẩn bị cho giờ học.

    Hà My không phải là người hay quan tâm đến hành động của người khác, nhưng lần này, không hiểu sao ánh mắt cô lại vô tình lướt qua Hải Nam. Cô nhìn anh, rồi nhìn lại vào trang sách của mình, lặng lẽ thở dài. Cô biết, Hải Nam là kiểu người mà cô không bao giờ có thể tiếp cận. Anh quá khác biệt – không chỉ vì tài năng mà còn vì tính cách. Sự lạnh lùng và ít nói của anh khiến cô cảm thấy mình không có bất kỳ cơ hội nào để làm quen.

    Giờ học bắt đầu. Như mọi khi, Hải Nam nhanh chóng tập trung vào bài giảng, trong khi Hà My lại cứ miên man với những suy nghĩ của mình. Cô cảm thấy lạc lõng trong lớp học, như thể mọi người xung quanh đều có một mục tiêu rõ ràng, còn cô thì chỉ lẩn quẩn trong thế giới của những cuốn sách. Mặc dù vậy, Hà My vẫn cố gắng tập trung vào bài giảng, hy vọng sẽ có thể giữ được phong độ học tập của mình.

    Giữa tiết học, giáo viên bất ngờ thông báo một tin khiến cả lớp phải chú ý.

    "Vì kỳ thi cuối kỳ sắp tới, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi báo cáo nhóm. Mỗi nhóm sẽ bao gồm bốn người, và tôi sẽ chỉ định nhóm cho các bạn. Mỗi nhóm phải nghiên cứu và thảo luận về một chủ đề cụ thể trong chương trình Hóa học và chuẩn bị một bài báo cáo chi tiết."

    Cả lớp lập tức xôn xao. Mọi người bắt đầu trò chuyện, tính toán xem nhóm của mình sẽ làm về vấn đề gì. Hà My mỉm cười trong lòng. Cô thích những buổi học nhóm này, bởi ít nhất nó khiến cô cảm thấy mình có thể giao tiếp với người khác một cách có chủ đích.

    "Nhóm của các em sẽ gồm có Hà My, Hải Nam, Minh Tuấn và Lan Anh," giáo viên tiếp tục, chỉ định nhóm đầu tiên.

    Cả lớp lặng đi trong một giây, và rồi tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hà My và Hải Nam. Hà My khẽ thở dài, còn Hải Nam thì vẫn giữ im lặng, không biểu lộ cảm xúc gì. Cô có thể cảm nhận được sự bối rối của mình trong lòng. Không phải vì nhóm của cô có Hải Nam – mà vì cô biết rằng việc phải làm việc chung với anh, người mà cô không quen biết và có vẻ không thể giao tiếp, sẽ khó khăn biết nhường nào.

    Minh Tuấn và Lan Anh là hai người bạn thân thiết của Hà My trong lớp. Họ đều là những người vui vẻ và hòa đồng, không khó để có thể làm việc chung. Tuy nhiên, việc Hải Nam, một người gần như không bao giờ giao tiếp với ai, là thành viên của nhóm này, khiến Hà My cảm thấy lo lắng. Cô không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu, và làm thế nào để có thể hòa hợp với Hải Nam trong công việc nhóm này.

    "Chúng ta sẽ bắt đầu làm việc vào buổi chiều nay, tại thư viện," giáo viên nói, rồi quay người đi ra ngoài lớp học.

    Cả nhóm đều im lặng, không ai nói gì thêm. Hà My đứng dậy, lấy sách vở của mình và chuẩn bị ra ngoài. Hải Nam vẫn ngồi đó, không một động thái. Cô cố gắng không nghĩ ngợi gì thêm, nhưng trong lòng lại có một chút lo lắng. Cô không hiểu vì sao mình lại cảm thấy bối rối khi phải làm việc chung với Hải Nam. Cô có thể làm việc nhóm với mọi người khác mà không gặp khó khăn gì, vậy tại sao với Hải Nam, mọi thứ lại trở nên phức tạp như vậy?

    Chiều hôm đó, khi nhóm của Hà My tập trung tại thư viện, không khí trong nhóm vẫn có chút nặng nề. Minh Tuấn và Lan Anh cố gắng phá vỡ không khí im lặng bằng cách bắt đầu trò chuyện vui vẻ, nhưng Hải Nam vẫn không tham gia. Còn Hà My, cô cảm thấy như mình đang bị kẹt giữa hai thái cực. Minh Tuấn và Lan Anh có vẻ rất tự nhiên khi trò chuyện, trong khi Hải Nam thì vẫn giữ im lặng, chỉ lặng lẽ mở sách vở ra và bắt đầu nghiên cứu.

    Hà My biết, cô cần phải làm gì đó để nhóm có thể bắt đầu làm việc hiệu quả. Cô không thể cứ ngồi im và chờ đợi ai đó sẽ bắt đầu. Sau một lúc im lặng, cô quyết định lên tiếng:

    "Chúng ta cần quyết định chủ đề cho bài báo cáo. Hải Nam, cậu có gợi ý gì không?" Hà My nhìn về phía Hải Nam, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng.

    Hải Nam ngẩng lên, nhìn cô một chút, rồi lại quay xuống với cuốn sách của mình. Cậu không nói gì, nhưng một lúc sau, giọng cậu khẽ vang lên:

    "Chúng ta có thể làm về phản ứng trao đổi ion trong dung dịch." Giọng nói của Hải Nam rất nhẹ, nhưng đủ để cả nhóm nghe rõ.

    Hà My hơi bất ngờ. Cô không nghĩ Hải Nam lại có thể lên tiếng sớm như vậy. Cô gật đầu và ghi lại gợi ý của anh vào giấy. "Vậy là chúng ta sẽ làm về phản ứng trao đổi ion. Cảm ơn cậu, Hải Nam."

    Lan Anh và Minh Tuấn cũng đồng ý, và rồi cả nhóm bắt đầu chia nhau công việc. Mỗi người sẽ làm một phần riêng biệt, và cuối cùng sẽ cùng nhau tổng hợp lại thành bài báo cáo hoàn chỉnh.

    Cả buổi chiều trôi qua nhanh chóng. Mọi người trong nhóm đều làm việc chăm chỉ, và không khí trong nhóm dần trở nên thoải mái hơn. Hải Nam, dù ít nói, nhưng vẫn làm việc rất hiệu quả. Cậu giải thích các khái niệm một cách rõ ràng và dễ hiểu khi cần thiết, và Hà My dần nhận thấy rằng, dù tính cách của anh có phần khép kín, nhưng khi cần làm việc, Hải Nam lại rất chuyên nghiệp và chu đáo.

    Sau buổi làm việc nhóm, Hà My cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù mọi thứ không hoàn toàn suôn sẻ ngay từ đầu, nhưng ít nhất nhóm của cô đã bắt đầu làm việc ăn ý. Cô nhận ra rằng, có lẽ, mình đã sai khi nghĩ rằng Hải Nam chỉ là một người không thể giao tiếp. Dưới lớp vỏ lạnh lùng của anh, Hải Nam vẫn có thể làm việc rất nghiêm túc và hiệu quả. Hà My cảm thấy một chút ngạc nhiên về bản thân mình. Cô không nghĩ rằng mình sẽ có thể làm việc nhóm một cách dễ dàng như vậy với Hải Nam, nhưng có lẽ, giữa những con người tưởng như khác biệt này, vẫn có thể tìm thấy sự hòa hợp.

    Khi kết thúc buổi làm việc, Hải Nam đứng dậy, gật đầu nhẹ với mọi người và bước ra ngoài. Hà My đứng nhìn theo, một cảm giác lạ lẫm trong lòng. Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Có phải cô đang bắt đầu nhận ra một điều gì đó về Hải Nam?
     
    iam.wonwoo, chiqudollDương dương minh thích bài này.
  5. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 3: Những Lần Gặp Gỡ Bất Ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối tuần trôi qua trong sự bận rộn của bài vở và các hoạt động nhóm. Nhóm của Hà My và Hải Nam đã hoàn thành hầu hết phần nghiên cứu cho báo cáo Hóa học. Tuy nhiên, cảm giác không yên lòng vẫn bao trùm trong lòng cô. Dù công việc nhóm đã tiến triển tốt, Hà My không thể phủ nhận một sự thật: Cô bắt đầu có cảm giác lạ với Hải Nam, một cảm giác không hề đơn giản, không phải là sự kính trọng hay sự ngưỡng mộ thông thường mà cô dành cho những người bạn học giỏi. Cảm giác ấy, pha lẫn một chút tò mò, một chút bối rối, như thể có gì đó ẩn sau lớp vỏ lạnh lùng của Hải Nam mà cô chưa khám phá hết.

    Ngày hôm sau, trong một buổi học Văn, Hà My lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Mặc dù giáo viên đang giảng bài về một tác phẩm văn học mà cô rất yêu thích, nhưng tâm trí cô lại không thể dứt ra khỏi những hình ảnh về Hải Nam. Cô nhớ lại buổi làm việc nhóm hôm qua, cái cách mà anh làm việc chuyên nghiệp, khô khan nhưng lại rất logic và rõ ràng. Hải Nam luôn tỏ ra kiên nhẫn, giải thích từng phần một, mặc dù đôi khi giọng nói của anh có vẻ như rất lạnh nhạt.

    Nhưng điều kỳ lạ là, mỗi khi nhìn anh, Hà My lại cảm thấy mình như được thôi thúc làm một điều gì đó, một điều gì đó ngoài giới hạn của bản thân.

    Bất chợt, cô nhận ra giáo viên đang nhìn mình chằm chằm. Cô giật mình, vội vàng quay mắt về phía bảng, nhận ra rằng mình đã lơ đãng trong suốt phần giảng dạy. Nhưng thay vì la mắng, giáo viên chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

    "Hà My, em có thể cho cô biết cảm nhận của mình về đoạn trích trong tác phẩm này không?"

    Hà My cảm thấy một chút xấu hổ nhưng vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô bắt đầu nói về nội dung và thông điệp của tác phẩm, những cảm xúc mà tác giả muốn truyền tải. Cô nói một cách trôi chảy, như thể bản thân đã đọc đi đọc lại tác phẩm ấy hàng trăm lần.

    Cả lớp im lặng lắng nghe, cho đến khi cô giáo gật đầu hài lòng và quay sang hỏi một câu:

    "Em nghĩ sao nếu nhân vật trong tác phẩm này không phải là người mà chúng ta nghĩ? Nếu họ là những con người khác biệt, có thể có những lý do khác để hành động như vậy?"

    Câu hỏi này khiến Hà My phải dừng lại suy nghĩ. Cô ngẫm nghĩ một lúc lâu trước khi trả lời:

    "Em nghĩ rằng, con người luôn có những lý do riêng cho hành động của mình, những lý do mà người khác không thể hiểu hết. Mỗi người đều có một thế giới nội tâm riêng, một lý do để trở thành người mà họ là, dù có thể người khác không bao giờ hiểu được."

    Câu trả lời của cô khiến giáo viên mỉm cười hài lòng. Cả lớp cũng không còn cảm giác căng thẳng như trước. Hà My, dù không chắc chắn liệu câu trả lời của mình có thực sự đúng hay không, nhưng cô cảm thấy mình đã nói lên được điều gì đó rất thật trong lòng.

    Lúc ấy, cô không biết rằng, câu trả lời của mình lại có một ý nghĩa đặc biệt trong mối quan hệ đang dần hình thành giữa cô và Hải Nam.

    Buổi chiều hôm đó, Hà My đi học thêm môn Hóa. Trường Minh Đức có một chương trình học ngoại khóa khá nghiêm ngặt và không ít học sinh phải tham gia các lớp học phụ đạo để chuẩn bị cho các kỳ thi. Hà My vốn không giỏi môn Hóa học, nhưng vì là một học sinh chăm chỉ, cô vẫn đều đặn tham gia các buổi học thêm này. Những lớp học này không bao giờ thiếu sự hiện diện của Hải Nam – người luôn đứng đầu trong các môn khoa học.

    Khi Hà My bước vào phòng học, cô thấy Hải Nam đã ngồi ở bàn đầu, lặng lẽ mở sách vở và chuẩn bị bài. Hà My chọn một chỗ ngồi ở hàng cuối, cố gắng không để ý đến anh. Dù đã quen với việc học chung trong môi trường như vậy, nhưng hôm nay, không hiểu sao, cô lại cảm thấy có chút ngại ngùng. Cô biết rằng không phải Hải Nam là người chủ động bắt chuyện với cô, nhưng tại sao cô lại thấy khó chịu đến thế?

    Buổi học bắt đầu, nhưng Hà My chỉ nghe được những từ ngữ trong sách giáo khoa mà giáo viên đang giảng. Mọi thứ như mờ đi, và cô chỉ cảm thấy sự có mặt của Hải Nam trong phòng là một yếu tố khó chịu không thể bỏ qua. Cô biết rõ mình không giỏi Hóa học, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy mình lại lạc lõng đến thế khi ở bên một người.

    Trong khi mọi người vẫn đang chăm chú vào bài giảng, Hà My không thể không liếc nhìn Hải Nam. Anh ngồi đó, im lặng, như một người không hề quan tâm đến những gì xảy ra xung quanh. Chỉ có ánh mắt của anh, đôi khi khẽ liếc xuống những dòng chữ trong sách, nhưng không hề nhìn ngó ai. Cô nghĩ, có lẽ Hải Nam là người duy nhất trong lớp không bao giờ cảm thấy mệt mỏi hay khó chịu trong các giờ học như vậy.

    Đột nhiên, giáo viên gọi tên cô.

    "Hà My, em có thể giải thích cho cả lớp cách giải quyết bài toán này không?"

    Cô giật mình, vội vàng đứng dậy. Không thể làm khác được, Hà My chỉ có thể trả lời bằng những kiến thức ít ỏi mà mình biết. Nhưng rồi, khi nhìn lên bảng, cô bất ngờ nhận ra rằng mình không thể làm được bài tập đó. Cô đứng lặng người một lúc, và rồi đôi mắt của Hải Nam bất ngờ nhìn về phía cô.

    Anh không nói gì, nhưng chỉ một cái gật đầu nhẹ của Hải Nam, làm cô cảm thấy như được truyền thêm một chút tự tin.

    Hà My lúng túng nhìn giáo viên rồi quay lại nhìn Hải Nam, cố gắng nhớ lại những công thức hóa học mà mình đã học. Cô hít một hơi thật sâu và bắt đầu giải bài. Mặc dù không chính xác hoàn toàn, nhưng cô đã có thể đưa ra một cách giải đơn giản, đúng với lý thuyết. Đến khi kết thúc bài giải, cô cảm thấy một chút nhẹ nhõm.

    Giáo viên gật đầu khen ngợi. Cô quay về chỗ ngồi, và lần này, ánh mắt của Hải Nam không còn lạnh lùng như trước. Anh nhìn cô một cách có vẻ gì đó khích lệ, như thể anh biết rằng cô đã cố gắng rất nhiều.

    Hà My ngồi xuống ghế, cảm thấy một chút ấm áp trong lòng. Cô không hiểu sao mình lại có cảm giác đó. Có thể là vì sự giúp đỡ nhỏ bé mà Hải Nam đã dành cho cô trong khoảnh khắc ấy, dù không nói ra lời. Nhưng cô nhận ra rằng, anh không phải là một người lạnh lùng vô cảm như cô vẫn nghĩ.

    Sau buổi học, khi các bạn học sinh đã rời lớp, chỉ còn lại một vài người ở lại để ôn bài. Hà My bước ra khỏi lớp, thở dài, tự hỏi liệu mình có đang phóng đại mọi thứ lên trong lòng không. Nhưng ngay lúc cô chuẩn bị bước ra khỏi khuôn viên trường, thì một giọng nói vang lên từ phía sau.

    "Hà My," một giọng nói trầm và lạnh lùng, nhưng có chút gì đó nhẹ nhàng.

    Cô quay lại, bất ngờ khi thấy Hải Nam đang đứng đó, cách cô vài bước, tay cầm cuốn sách Hóa học.

    "Cậu.." Hà My bắt đầu ngập ngừng, không biết phải nói gì.

    Hải Nam nhẹ nhàng bước về phía cô, đôi mắt anh vẫn lặng lẽ như bao ngày. "Cậu làm bài hôm nay khá tốt," anh nói, giọng điệu không hề có chút khinh thường hay lạnh lùng, mà là một sự thừa nhận thật sự.

    Hà My ngỡ ngàng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Hải Nam, người luôn giữ khoảng cách với mọi người, lại nói với cô những lời này sao?

    "Thật ra tôi không giỏi môn này lắm, nhưng cảm ơn cậu," Hà My nói, cố gắng nở một nụ cười.

    Hải Nam im lặng một lúc, rồi gật đầu. "Cậu có thể làm tốt hơn nếu cố gắng hơn nữa," anh nói, ánh mắt của anh không còn như trước, mà có một chút gì đó mềm mại, gần gũi hơn.

    Đó là lần đầu tiên Hà My cảm thấy sự kết nối thực sự giữa hai người.

    Cô không biết điều gì đang diễn ra, nhưng có một điều cô chắc chắn – mối quan hệ giữa cô và Hải Nam chắc chắn sẽ thay đổi từ đây.
     
    iam.wonwooDương dương minh thích bài này.
  6. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 4: Những Khoảnh Khắc Tĩnh Lặng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau lần gặp gỡ tại lớp học Hóa, mọi thứ dường như không còn như trước đối với Hà My. Cô không thể phủ nhận rằng một sự thay đổi nhẹ nhàng nhưng rõ ràng đã bắt đầu xuất hiện trong tâm trí mình. Hải Nam – chàng trai mà cô từng nghĩ là quá lạnh lùng, quá khác biệt, giờ đây không còn chỉ là một người bạn học vô cảm, mà trở thành một phần trong những suy nghĩ hàng ngày của cô.

    Cảm giác ấy, như một làn sóng nhẹ nhàng, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn, khiến cô không thể ngừng suy nghĩ về anh. Mặc dù cô vẫn luôn cố gắng tập trung vào việc học, nhưng mỗi khi lướt qua Hải Nam, ánh mắt cô lại vô tình dừng lại một chút lâu hơn, không phải vì sự tò mò, mà vì một thứ gì đó khó diễn tả.

    Hải Nam có thể im lặng suốt cả ngày, nhưng mỗi khi nói, những câu nói của anh lại mang một sự thấu hiểu và chính xác mà Hà My không thể không ngạc nhiên. Anh không giống như những người bạn học khác, có thể trò chuyện vui vẻ hay nói những câu đùa cợt. Hải Nam luôn nói ít, nhưng khi anh cất lời, đó lại là những điều sâu sắc khiến cô phải suy nghĩ.

    Cô không hiểu tại sao mình lại để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng càng ngày, Hà My lại càng cảm thấy có sự kết nối giữa hai người, dù sự kết nối ấy không hề rõ ràng.

    Một tuần sau, nhóm của Hà My bắt đầu tổng hợp các phần nghiên cứu cho bài báo cáo Hóa học. Buổi làm việc hôm đó diễn ra ở thư viện của trường, nơi mọi người đều bận rộn với sách vở và bài tập. Mặc dù Hải Nam vẫn tỏ ra im lặng như thường lệ, nhưng trong không gian ấy, Hà My lại cảm thấy mọi thứ dần trở nên thoải mái hơn.

    Lần này, cô không còn ngần ngại khi nhìn về phía Hải Nam. Cô đã bắt đầu hiểu ra rằng, anh không phải là người dễ gần, nhưng sự nghiêm túc và tập trung của anh lại là điều mà cô có thể học hỏi. Trong khi cô tập trung vào việc chỉnh sửa phần báo cáo của nhóm, Hải Nam ngồi bên cạnh, mắt nhìn chăm chú vào công thức hóa học, giải thích cho cô những khái niệm mà cô chưa hoàn toàn hiểu.

    "Phản ứng trao đổi ion này có thể dễ hiểu hơn nếu cậu liên tưởng đến một cuộc trao đổi trong một xã hội," Hải Nam bắt đầu nói, giọng anh bình thản nhưng rõ ràng. "Giống như khi một người tìm được một đối tác phù hợp trong công việc, họ sẽ trao đổi vai trò với nhau để tạo ra kết quả tốt hơn."

    Hà My nhìn anh, cảm giác ngạc nhiên lại một lần nữa dâng lên trong lòng. "Cậu nói vậy.. giống như người ta đổi vai trò trong một mối quan hệ?"

    "Đúng," Hải Nam đáp lại một cách ngắn gọn. "Mọi thứ đều cần sự cân bằng."

    Một khoảng lặng trôi qua, và Hà My cảm thấy một sự khác biệt kỳ lạ trong cách mình nhìn nhận Hải Nam. Cô đã từng nghĩ anh chỉ là một người lạnh lùng, không biết cách kết nối với người khác. Nhưng giờ đây, sau những lần làm việc nhóm cùng nhau, cô nhận ra rằng anh không phải không biết kết nối, mà chỉ là anh không cần nhiều sự ồn ào hay những lời nói suông. Đối với Hải Nam, những gì quan trọng nhất là kết quả, là sự thật.

    Cô mỉm cười nhẹ, nhìn lại bản báo cáo của mình. "Cảm ơn cậu, Hải Nam. Cậu giải thích dễ hiểu thật."

    Anh chỉ gật đầu, nhưng cô nhận ra ánh mắt của anh, dù không thể hiện quá nhiều cảm xúc, vẫn có một chút gì đó kiên nhẫn và ấm áp.

    Sau buổi làm việc nhóm, Hà My quyết định ở lại thư viện để ôn bài. Cô cảm thấy mình cần thêm một chút thời gian để hoàn thiện những phần lý thuyết trong môn Hóa. Mặc dù không giỏi môn này, nhưng Hà My biết rằng nếu không cố gắng, cô sẽ không thể theo kịp các bạn trong lớp, nhất là Hải Nam.

    Cô ngồi vào một góc bàn, tự mở sách ra và cố gắng giải quyết các bài tập. Thời gian dần trôi qua, nhưng cô vẫn không thể tập trung hoàn toàn. Mỗi khi viết đến một công thức, đầu óc cô lại lạc vào những suy nghĩ về Hải Nam, về sự bình tĩnh của anh, về cách anh làm việc. Cô không thể hiểu tại sao một người như Hải Nam lại có thể giữ được sự bình thản như vậy trong mọi tình huống. Trong khi cô, một cô gái luôn đầy cảm xúc, lại dễ dàng dao động trước những khó khăn.

    Bất chợt, một bóng người xuất hiện ở bàn bên cạnh. Hà My ngẩng lên, nhìn thấy Hải Nam đang ngồi xuống chiếc bàn đối diện cô, yên lặng mở sách và bắt đầu làm bài. Cô không ngờ rằng, trong không gian yên tĩnh của thư viện, chỉ còn lại hai người. Cảm giác hơi ngại ngùng lóe lên trong lòng cô, nhưng cô không muốn để sự bối rối chi phối mình.

    Lúc đầu, cả hai đều tập trung vào bài vở của mình, không ai nói lời nào. Nhưng rồi, khi Hà My viết một công thức hóa học sai, cô không thể không buột miệng than thở.

    "Tôi không hiểu sao mình luôn sai ở công thức này.." Hà My lẩm bẩm.

    Không ngờ rằng, ngay lập tức, Hải Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ánh lên một chút hiểu biết.

    "Em đang làm sai công thức này ở bước hai," Hải Nam nói, giọng anh không nhanh nhưng rất rõ ràng. "Chú ý vào cách thay đổi nồng độ ion, nếu em làm như vậy, sẽ ra kết quả chính xác."

    Hà My ngạc nhiên nhìn anh, không thể ngờ rằng anh lại chú ý đến từng chi tiết nhỏ như vậy. Cô nhìn vào công thức một lần nữa, rồi nhẹ nhàng sửa lại theo lời Hải Nam chỉ dẫn. Khi nhìn lại kết quả, cô không khỏi mỉm cười.

    "Thật sự cảm ơn cậu," cô nói với vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng đầy biết ơn. "Cậu giúp tôi rất nhiều."

    Hải Nam chỉ gật đầu, ánh mắt không hề thay đổi, nhưng Hà My lại cảm thấy một sự ấm áp nhẹ nhàng trong đó. Có một điều gì đó ở Hải Nam khiến cô cảm thấy thoải mái, như thể anh không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần làm đúng những gì cần làm là đủ.

    Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, và khi giờ học kết thúc, Hà My cảm thấy một chút tiếc nuối. Cô không hiểu tại sao, nhưng khi nhìn thấy Hải Nam thu dọn sách vở để rời đi, cô lại không muốn rời khỏi thư viện. Cô cảm thấy như mọi thứ quanh mình đều chậm lại, những bước chân của Hải Nam cũng dần mờ nhạt đi trong không gian tĩnh lặng.

    Khi anh đứng lên chuẩn bị ra khỏi thư viện, Hà My bất chợt gọi với theo:

    "Hải Nam, cậu có thể giúp tôi một chút nữa không?"

    Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng như thường lệ, nhưng không có sự từ chối. "Gì vậy?"

    "Giải thích cho tôi phần này nữa, được không?" Hà My chỉ vào một phần bài tập Hóa còn lại.

    Hải Nam không nói gì, chỉ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Lần này, không còn sự ngượng ngùng, cả hai bắt đầu cùng nhau giải quyết phần bài tập cuối cùng. Dù không có lời nói nhiều, nhưng sự hiện diện của Hải Nam khiến Hà My cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng, đôi khi, không cần phải nói nhiều, chỉ cần một sự giúp đỡ nhẹ nhàng và chân thành là đủ.

    Khi bài tập cuối cùng cũng hoàn thành, Hà My cảm thấy nhẹ nhõm. Cô quay sang Hải Nam, mỉm cười đầy cảm kích.

    "Cảm ơn cậu rất nhiều. Tôi thật sự không biết phải làm thế nào nếu không có cậu."

    Hải Nam nhìn cô một lúc, rồi bất ngờ cười nhẹ, một nụ cười thoáng qua, nhưng đủ để làm trái tim Hà My lạc nhịp.

    "Không có gì." Giọng anh khẽ vang, rồi anh đứng dậy, thu dọn sách vở.

    Khi anh bước đi, Hà My ngồi lại đó, trong không gian vắng lặng, cảm giác trong lòng mình lại càng trở nên rõ ràng hơn. Có lẽ, cô đã bắt đầu nhận ra một điều gì đó quan trọng giữa họ – sự kết nối không lời mà cả hai đều đang dần cảm nhận.

    Và có lẽ, từ đây, mọi thứ sẽ không chỉ là công thức hóa học nữa, mà là sự hiểu biết, sự cảm thông và tình bạn đang dần nảy nở giữa hai con người khác biệt.
     
    iam.wonwooDương dương minh thích bài này.
  7. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 5: Khi Những Cảm Xúc Lặng Lẽ Lớn Dần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày tiếp theo sau buổi học ở thư viện, Hà My cảm thấy một sự thay đổi nhẹ nhàng trong mối quan hệ giữa cô và Hải Nam. Mặc dù không có những lời nói suồng sã hay những hành động quá đà, nhưng sự kết nối giữa họ dường như đang dần trở nên rõ ràng hơn. Mỗi lần gặp Hải Nam, cô lại có cảm giác như mọi thứ đều dễ dàng hơn trước. Cô không còn cảm thấy bối rối hay ngại ngùng khi đứng gần anh, và điều này khiến cô cảm thấy thật lạ lùng. Hải Nam vẫn như thế, vẫn là người ít nói và lạnh lùng, nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt anh khiến cô cảm thấy gần gũi hơn.

    Ngày hôm ấy, sau khi kết thúc giờ học Văn, Hà My và một số bạn trong lớp tụ tập tại quán cà phê nhỏ gần trường. Đây là một thói quen mà cô và nhóm bạn thường thực hiện vào những buổi chiều rảnh rỗi, khi tất cả đều cần một chút thời gian thư giãn trước khi tiếp tục với các bài vở.

    Hà My ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn ra những con phố yên bình. Cô gọi cho mình một ly trà sữa yêu thích, rồi mải mê nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí lại bất chợt lạc về những suy nghĩ về Hải Nam. Cô không thể phủ nhận rằng gần đây anh đã chiếm rất nhiều không gian trong tâm trí cô, dù là một cách vô thức. Đặc biệt là sau những lần họ cùng nhau làm bài, cùng nhau thảo luận trong nhóm. Dù chỉ là những câu nói ngắn gọn, những chỉ dẫn đơn giản, nhưng nó lại có một sức ảnh hưởng lớn với cô.

    Cô đang định quay lại tiếp tục nhâm nhi ly trà sữa thì đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:

    "Em thích trà sữa à?"

    Hà My quay lại, suýt nữa làm đổ ly trà khi nhận ra người vừa hỏi chính là Hải Nam. Anh đang đứng ngay cạnh bàn cô, tay cầm một ly cà phê đen, ánh mắt vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng không hề có vẻ gì là khó chịu.

    "Ừm, tôi thích trà sữa," Hà My trả lời, một chút ngạc nhiên

    Nhưng cũng có phần vui mừng khi thấy anh xuất hiện. "Cậu cũng thích cà phê đen à?"

    Hải Nam gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô mà không nói gì thêm. Không khí xung quanh hai người trở nên im lặng, nhưng không có cảm giác khó chịu. Đã lâu rồi Hà My không có cơ hội trò chuyện với Hải Nam ngoài lớp học, và dù không có lời nói, cô cảm thấy sự hiện diện của anh vẫn mang lại một cảm giác ấm áp, yên bình.

    Cô quay lại, nhìn vào cốc trà sữa của mình rồi nhẹ nhàng hỏi: "Cậu.. có thường đến đây không?"

    "Thỉnh thoảng thôi," Hải Nam đáp, giọng anh trầm và đều. "Cũng không phải lúc nào tôi cũng có thời gian."

    Hà My gật đầu, cảm giác lại càng rõ ràng rằng Hải Nam, dù ít nói, nhưng cũng không phải người xa lạ với cô nữa. Họ ngồi im lặng một lúc lâu, mỗi người trong thế giới riêng của mình. Nhưng lần này, Hà My không cảm thấy như mình đang ngồi cạnh một người xa lạ. Có điều gì đó trong không gian này khiến cô cảm thấy dễ chịu, như thể giữa họ đã có một sự hiểu biết ngầm, một sự kết nối nào đó dù không phải bằng lời nói.

    Khi một trong những người bạn trong nhóm học hỏi của Hà My đến, không khí bỗng nhiên trở nên sôi động hơn. Họ bắt đầu trò chuyện về các môn học, về những bài kiểm tra sắp tới, và như mọi khi, Hà My lại trở thành người chủ trì các cuộc thảo luận. Nhưng dù có nói cười, đôi khi ánh mắt của cô vẫn vô tình lướt về phía Hải Nam. Anh vẫn ngồi đó, yên tĩnh, lắng nghe mà không tham gia vào cuộc trò chuyện.

    Đến cuối buổi, khi mọi người đứng dậy chuẩn bị ra về, Hà My lại một lần nữa bắt gặp ánh mắt của Hải Nam. Một cái nhìn thoáng qua, nhưng đủ để khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Cô cố gắng không để ý đến cảm giác kỳ lạ trong lòng, nhưng lại không thể dứt ra khỏi suy nghĩ ấy.

    Ngày hôm sau, Hà My đang trên đường đến lớp thì bất ngờ gặp Hải Nam. Anh đứng trước cổng trường, như đang chờ ai đó. Khi thấy cô, Hải Nam chỉ khẽ gật đầu chào, rồi tiếp tục nhìn vào điện thoại.

    Hà My không chắc tại sao mình lại tiến lại gần anh. Dù chẳng có lý do gì đặc biệt, nhưng đôi khi chỉ là một sự thôi thúc trong lòng khiến cô không thể bỏ qua những khoảnh khắc như thế này. Cô mỉm cười, nhưng cảm thấy có chút bối rối khi nói:

    "Chào cậu, sáng nay cậu học môn nào?"

    Hải Nam ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ như cũng bất ngờ vì câu hỏi của Hà My. Anh không phải là người bắt chuyện, nhưng lần này, ánh mắt anh như có gì đó khác biệt, không còn lạnh lùng hay xa cách như mọi khi.

    "Không có gì đặc biệt," Hải Nam đáp. "Cậu thì sao?"

    "Em học Văn," Hà My trả lời, cảm giác như không khí giữa họ bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. "Và.. chắc chắn sẽ gặp lại cậu trong lớp Hóa."

    "Ừ," Hải Nam gật đầu, rồi quay đi, bước vào trường.

    Hà My đứng lại một lúc, ngắm nhìn bóng anh dần khuất sau cánh cửa. Có một điều gì đó trong cách nói chuyện ngắn ngủi ấy khiến cô cảm thấy mình như đang tiến gần hơn đến anh. Dù chỉ là những câu hỏi đơn giản về giờ học hay những câu trả lời ngắn gọn, cô cảm nhận được một sự thay đổi trong mối quan hệ này.

    Cả tuần trôi qua nhanh chóng. Mối quan hệ giữa Hà My và Hải Nam dần trở nên ít ngượng ngập hơn. Họ không còn tránh mặt nhau hay cảm thấy lạ lẫm khi phải giao tiếp. Mặc dù Hải Nam vẫn ít nói, nhưng những lần nói chuyện với anh lại càng khiến Hà My cảm thấy dễ chịu hơn. Cô bắt đầu nhận ra rằng, mặc dù anh là người không dễ bày tỏ cảm xúc, nhưng cách anh quan tâm và giúp đỡ cô lại là một ngôn ngữ khác, ngôn ngữ của sự kiên nhẫn và chăm sóc âm thầm.

    Một ngày, khi buổi học kết thúc, nhóm của Hà My cùng nhau ra ngoài sân trường để chuẩn bị cho một cuộc thảo luận nhóm về dự án Hóa học. Hà My đã quen với việc học nhóm, nhưng hôm nay có một chút khác biệt. Hải Nam cũng là một phần trong nhóm, nhưng thay vì im lặng như mọi lần, anh dường như muốn tham gia vào cuộc trò chuyện nhiều hơn. Anh chủ động mở lời khi mọi người bắt đầu chia nhau các phần nghiên cứu:

    "Chúng ta nên tìm hiểu sâu hơn về phản ứng oxi hóa khử trong bài này, nếu không sẽ không có kết quả chính xác," Hải Nam nói, giọng anh không lớn, nhưng đủ để mọi người phải chú ý.

    Hà My ngẩng lên nhìn anh, một lần nữa cảm thấy sự thay đổi trong thái độ của Hải Nam. Cô không ngờ rằng anh sẽ có những quan tâm chi tiết như vậy đối với nhóm. Và một điều đặc biệt, khi cô bất ngờ nhìn vào mắt anh, cô nhận thấy có một sự kiên nhẫn và nhiệt tình mà cô chưa từng thấy trước đây.

    "Được rồi," Hà My mỉm cười, cảm nhận được sự nhiệt tình của Hải Nam. "Cảm ơn cậu. Tôi sẽ bắt đầu tìm hiểu phần này."

    Hải Nam chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Anh tiếp tục đọc tài liệu, ánh mắt anh lại trở lại với những công thức hóa học phức tạp.

    Vào cuối tuần, khi bài báo cáo của nhóm đã gần hoàn thành, Hà My và Hải Nam quyết định ngồi lại cùng nhau để rà soát lại toàn bộ nội dung. Họ ngồi ở một góc thư viện, chỉ có tiếng giấy kêu xào xạc khi họ lật từng trang tài liệu. Lúc này, mọi thứ dường như đã trở nên quen thuộc. Hà My không còn cảm thấy ngượng ngập hay khó xử khi ngồi cạnh Hải Nam. Cô nhận ra rằng, những phút giây tĩnh lặng này, dù không có lời nói, lại là thời gian quý báu để họ có thể thực sự hiểu nhau.

    Chợt, Hải Nam ngẩng đầu lên, nhìn cô một cách lạ lùng.

    "Cậu nghĩ sao về kết quả nghiên cứu này?" Anh hỏi.

    Hà My hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng trả lời: "Theo tôi thì kết quả đúng như dự đoán, nhưng chúng ta cần chú ý hơn vào các yếu tố môi trường."

    "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy," Hải Nam khẽ gật đầu.

    Một khoảng lặng kéo dài, và rồi anh nhìn cô một cách chậm rãi, lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, anh thực sự nhìn cô. Đôi mắt anh không còn xa lạ, mà như chứa đựng một chút gì đó mà Hà My không thể đoán được. Cô cảm thấy như có một sự kết nối đặc biệt trong ánh nhìn ấy.

    "Em có cảm thấy.. mệt không?" Hải Nam bất ngờ hỏi, giọng anh trầm, có vẻ như đang quan tâm đến cô hơn là chỉ công việc.

    Hà My không ngờ anh lại hỏi một câu như vậy. Cô không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười nhẹ.

    "Không, em ổn. Cảm ơn cậu," cô đáp lại, nhưng không hiểu sao lại có một chút ấm áp trong lòng mình.

    Lúc này, giữa hai người, không cần phải nói quá nhiều. Sự im lặng đã đủ để truyền tải tất cả. Và Hà My biết, mối quan hệ giữa cô và Hải Nam đã thực sự thay đổi. Dù không có lời yêu thương hay những cử chỉ lãng mạn, nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm, sự hiểu biết ngầm mà cả hai đang dần tạo dựng.

    Cảm giác ấy, dù nhỏ, nhưng lại đầy ý nghĩa.
     
    Dương dương minh thích bài này.
  8. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 6: Những Lần Bước Chậm Lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau lần làm việc chung trong thư viện, Hà My cảm thấy sự thay đổi trong mối quan hệ với Hải Nam ngày càng rõ rệt. Mặc dù không có gì quá đặc biệt, nhưng những cuộc trò chuyện ngắn ngủi hay những ánh mắt thoáng qua lúc nào cũng khiến cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Mỗi lần cùng anh làm bài, mỗi lần ngồi cạnh anh, cô đều cảm nhận được một sự gần gũi mà trước đây không hề có.

    Sáng hôm nay, như mọi ngày, Hà My đến trường sớm hơn một chút. Cô luôn thích đi bộ một mình trước khi vào lớp, cảm giác như vậy giúp cô bình tĩnh lại và sẵn sàng đối mặt với cả một ngày dài. Khi cô đi ngang qua sân trường, một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện từ phía xa. Hải Nam đang đứng dưới một gốc cây, ánh mắt dường như lơ đãng nhìn ra ngoài, không chú ý đến những học sinh đang đi qua.

    Dù không có ý định dừng lại, nhưng chẳng hiểu sao, Hà My lại thấy mình bước chậm lại. Cô mím môi, cố gắng không làm anh chú ý, nhưng bước chân của cô dường như tự động đi về phía anh. Khi cô gần tới, Hải Nam vẫn đứng yên, chỉ có ánh mắt anh chợt đảo về phía cô. Không có lời chào hỏi nào, chỉ có một ánh nhìn im lặng.

    "Cậu đến sớm thế?" Hà My là người phá vỡ im lặng trước.

    "Ừ, có việc phải làm," Hải Nam trả lời, giọng anh vẫn đều đều như mọi khi. Anh không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy cô đứng gần mình, chỉ là ánh mắt anh không hề rời khỏi cô, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.

    "À.. vậy cậu đi đâu?" Hà My hỏi, dù câu hỏi có phần ngớ ngẩn, nhưng cô không thể ngừng cảm giác muốn trò chuyện với anh.

    Hải Nam khẽ nhún vai. "Không đi đâu cả. Đang đợi thời gian trôi qua."

    Cô mỉm cười, không biết vì sao mà câu trả lời của Hải Nam khiến cô cảm thấy bình yên đến lạ. Cô và anh vẫn có sự khác biệt lớn về tính cách, nhưng chính những khoảnh khắc im lặng ấy lại là điều khiến cô cảm thấy gắn kết.

    "Vậy thì.. chúng ta vào lớp thôi?" Cô hỏi, tự mình phá vỡ khoảng lặng giữa hai người.

    Hải Nam không trả lời, chỉ quay người bước đi về phía lớp học. Hà My đi theo sau anh, một chút ngại ngùng nhưng lại đầy tự nhiên. Không khí lúc này không hề gượng gạo. Hai người đi cùng nhau, im lặng nhưng lại cảm thấy như có sự đồng điệu lạ kỳ.

    Buổi học sáng hôm đó khá mệt mỏi. Cả lớp học Văn đều phải làm một bài thuyết trình về tác phẩm "Chí Phèo" của Nam Cao. Hà My được phân công làm người dẫn dắt nhóm thảo luận, một công việc cô khá quen thuộc. Nhưng lần này, khi nhìn sang Hải Nam, cô lại cảm thấy một chút bối rối. Anh không phải là người dễ hòa nhập vào những cuộc trò chuyện sôi nổi, và cô biết điều đó. Tuy nhiên, cô cũng không muốn anh cảm thấy bị lạc lõng, nên cô cố gắng tạo cơ hội cho anh tham gia.

    Khi đến lượt nhóm cô trình bày, Hải Nam vẫn ngồi im lặng, đôi mắt anh không mấy biểu cảm, nhưng cũng không có vẻ gì là khó chịu. Hà My bắt đầu thuyết trình về hình tượng nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm, giải thích về sự lẩn khuất giữa thiện và ác trong con người của Chí. Nhưng khi cô vừa dứt lời, Hải Nam bất ngờ lên tiếng.

    "Chí Phèo thực ra không phải là nhân vật hoàn toàn xấu. Mọi hành động của hắn đều xuất phát từ hoàn cảnh và sự bức bách. Nếu xét theo khía cạnh tâm lý học, có thể nói Chí Phèo là một ví dụ điển hình cho một người bị xã hội tẩy chay, biến hắn thành một con người hoàn toàn khác."

    Câu nói của Hải Nam khiến cả lớp im lặng một chút. Hà My ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ anh lại có thể đưa ra một phân tích sâu sắc như vậy. Cô nhìn vào ánh mắt anh, và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự hiểu biết sâu sắc, không phải chỉ trong môn Hóa học mà còn trong cuộc sống.

    "Cảm ơn Hải Nam," Hà My mỉm cười, rồi tiếp tục giải thích thêm về ý kiến của nhóm mình.

    Kể từ đó, mọi người trong lớp bắt đầu chú ý nhiều hơn đến Hải Nam. Không ai ngờ rằng anh lại có thể đưa ra những lập luận sắc bén như vậy về một tác phẩm văn học. Điều này khiến Hà My cảm thấy một sự tự hào âm thầm. Cô nhận ra rằng, mặc dù Hải Nam ít nói, nhưng anh không hề thiếu suy nghĩ hay cảm xúc. Anh chỉ là người không dễ bày tỏ ra ngoài, nhưng thực tế, trong sâu thẳm, anh rất tinh tế.

    Sau buổi học hôm đó, cả lớp được nghỉ giải lao. Hà My đi một mình ra hành lang, tận hưởng không gian yên tĩnh hiếm hoi trong ngày học căng thẳng. Khi cô vừa bước vào khu vực nghỉ, đột nhiên, cô bắt gặp Hải Nam đang đứng tựa vào tường, vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó. Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy tò mò.

    "Cậu nghĩ gì thế?" Hà My hỏi, giọng có chút nhẹ nhàng, không phải vì tò mò, mà chỉ vì muốn phá vỡ sự im lặng đó.

    Hải Nam nhìn cô một lúc lâu rồi đáp, giọng anh trầm tĩnh: "Chẳng nghĩ gì cả, chỉ là muốn đứng yên một chút."

    Hà My không biết tại sao, nhưng một cảm giác nhẹ nhàng tràn đến trong lòng cô. Dù chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng sự kiên nhẫn và điềm tĩnh trong giọng nói của Hải Nam khiến cô cảm thấy bình yên, như thể thế giới xung quanh có thể chậm lại trong khoảnh khắc ấy.

    "Ừ, đôi khi đứng yên một chút cũng tốt," Hà My cười nhẹ, rồi nhìn xung quanh. "Đứng yên cũng là một cách để chúng ta tìm ra những thứ mình chưa thấy."

    Hải Nam không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi lại quay đi, nhưng lần này, cô cảm thấy không gian giữa họ không còn xa cách như trước. Mỗi lần anh im lặng, cô lại thấy mình muốn hiểu anh hơn. Và điều này, dù không nói thành lời, nhưng đã trở thành một sự kết nối mạnh mẽ, khiến cô không thể dứt ra khỏi những suy nghĩ về anh.

    Vài ngày sau, nhóm của Hà My hoàn tất bài báo cáo Hóa học. Mặc dù đã vượt qua được các phần khó khăn, nhưng vẫn còn một chút lo lắng trong lòng cô. Hóa học không phải là môn học mà cô cảm thấy tự tin nhất, nhưng từ khi làm việc cùng Hải Nam, cô nhận thấy mình đã tiến bộ hơn rất nhiều. Cô đã học được từ anh không chỉ về kiến thức, mà còn về cách làm việc chăm chỉ và kiên nhẫn.

    Ngày hôm đó, sau khi bài báo cáo được hoàn thành, Hải Nam gợi ý rằng nhóm nên kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa trước khi nộp. Hà My đồng ý ngay lập tức, dù trong lòng vẫn còn chút băn khoăn.

    "Cảm ơn cậu đã giúp tôi," cô nói khi cả hai cùng nhau kiểm tra lại các công thức trong bài.

    Hải Nam chỉ nhìn cô, đôi mắt vẫn lạnh lùng, nhưng có một thứ gì đó trong cái nhìn ấy khiến Hà My cảm thấy sự ấm áp. Anh không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi tiếp tục làm việc. Nhưng trong lòng cô, điều đó đủ để khiến cô cảm thấy một sự trân trọng vô hình.

    Khi buổi học kết thúc, nhóm của họ nộp bài và được khen ngợi vì sự tỉ mỉ trong công việc. Hải Nam, với thái độ không đổi, nhận lấy lời khen mà không có phản ứng gì đặc biệt. Hà My nhìn anh, một cảm giác tự hào dâng lên trong lòng. Cô biết, chính sự kiên nhẫn và sự thông minh của Hải Nam đã giúp nhóm đạt được thành công này.

    Cảm giác này, dù không phải là tình yêu ngay lập tức, nhưng lại là một thứ cảm xúc lạ lùng, một sự kính trọng và sự quan tâm dần lớn lên trong trái tim cô. Cô không thể phủ nhận rằng, dù Hải Nam có lạnh lùng hay im lặng, nhưng anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
     
    iam.wonwooDương dương minh thích bài này.
  9. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 7: Sự Thay Đổi Trong Lặng Lẽ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày tháng trôi qua, Hà My và Hải Nam vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ ít nói nhưng sâu sắc. Những lần gặp nhau trong thư viện, những buổi làm nhóm về các môn học, dường như đã hình thành một thói quen khó thể tách rời. Những buổi trò chuyện ngắn gọn, những lần cùng nhau chia sẻ về bài tập, những ánh mắt lướt qua nhau mà không cần lời nói - tất cả đều tạo thành một mối liên kết mà cả hai không thể phủ nhận.

    Hà My nhận thấy rằng Hải Nam không phải là người dễ dàng chia sẻ cảm xúc, nhưng cô cảm nhận được một sự quan tâm ấm áp từ anh mỗi khi họ làm việc cùng nhau. Dù không nói nhiều, nhưng cách anh kiên nhẫn giải thích từng chi tiết trong bài học, cách anh nhìn cô mỗi khi cô gặp khó khăn, đều khiến cô cảm thấy mình quan trọng. Và với Hà My, đó là một sự thay đổi lớn lao.

    Một buổi chiều, sau khi kết thúc một bài kiểm tra dài và căng thẳng, Hà My bước ra khỏi lớp với một tâm trạng khá mệt mỏi. Cô cần một chút thời gian để thư giãn, để đầu óc không còn quay cuồng với những công thức hóa học và những đoạn văn phân tích dài dòng. Dù vậy, cô vẫn không thể phủ nhận một điều: Từ khi gặp Hải Nam, mọi thứ trở nên có phần dễ dàng hơn.

    Cô quyết định đi bộ quanh trường để thư giãn một chút. Đi qua khu vườn sau lớp học, nơi có những hàng cây rợp bóng mát, Hà My chợt nhận ra có một bóng dáng quen thuộc đang đứng một mình dưới gốc cây bàng. Chính là Hải Nam. Anh đang nhìn xa xăm, ánh mắt dường như không tập trung vào bất cứ điều gì cụ thể. Có một điều gì đó trong dáng vẻ của anh khiến Hà My không thể bỏ qua. Cô bước lại gần, nhưng không muốn làm anh giật mình, nên chỉ dừng lại ở khoảng cách khá xa.

    Nhìn thấy Hải Nam một mình, cô bỗng nhiên cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ muốn trò chuyện. Tuy không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng cô cảm thấy đây là cơ hội để tiến gần hơn, để hiểu anh nhiều hơn.

    "Cậu có vẻ suy tư lắm," Hà My lên tiếng, không phải để chọc ghẹo, mà thật lòng muốn biết anh đang nghĩ gì.

    Hải Nam ngẩng đầu lên, có phần ngạc nhiên khi thấy cô đứng gần mình. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt của anh trở lại vẻ điềm tĩnh như thường lệ.

    "Ừ," anh đáp nhẹ nhàng, giọng đều đều. "Chỉ là.. có chút chuyện trong đầu."

    Hà My im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng bước đến gần anh hơn. Không biết tại sao, cô không muốn rời xa anh trong khoảnh khắc này. Cô cảm nhận được rằng Hải Nam là người ít khi chia sẻ những vấn đề riêng tư, nhưng nếu có thể, cô muốn là người lắng nghe anh.

    "Chuyện gì vậy?" Cô hỏi, nhẹ nhàng mà không ép buộc.

    Hải Nam nhìn cô một lúc, có vẻ như đang suy nghĩ, rồi anh bất ngờ lên tiếng:

    "Chỉ là tôi đang suy nghĩ về tương lai. Về những lựa chọn mà tôi phải đưa ra."

    Hà My nhìn anh, không biết phải nói gì. Hải Nam vốn là một người rất thực tế và lý trí. Việc anh có những suy nghĩ về tương lai không có gì là bất ngờ. Nhưng trong lòng cô, một cảm giác lạ lẫm dâng lên. Cô nhận ra rằng, dù có mạnh mẽ đến đâu, đôi khi người ta vẫn phải đối mặt với những nỗi lo sợ và sự bất an về những gì sẽ đến.

    "Cậu có sợ không?" Hà My hỏi, hơi ngập ngừng, nhưng giọng nói vẫn kiên quyết.

    Hải Nam không trả lời ngay, mà nhìn vào không gian trước mặt, ánh mắt anh mơ hồ như đang tìm kiếm câu trả lời.

    "Sợ thì cũng không ích gì," anh đáp sau một lúc im lặng. "Nhưng đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có đang đi đúng hướng không."

    Câu trả lời của anh khiến Hà My chợt nghĩ đến những cảm giác của chính mình trong suốt những năm qua. Cô cũng từng đứng trước những sự lựa chọn lớn trong cuộc đời, những quyết định không dễ dàng, không có ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác. Nhưng điều khiến cô cảm thấy đặc biệt, là sự thẳng thắn của Hải Nam, là cách anh chia sẻ những suy tư mà không cần phải giấu diếm.

    "Đôi khi chúng ta không thể biết trước mọi thứ," Hà My nói, đôi mắt cô nhìn xa xăm, như thể nói cho chính mình. "Nhưng quan trọng là mình phải sống thật với bản thân. Dù thế nào, cậu cũng phải làm điều mà cậu cảm thấy đúng."

    Hải Nam không đáp lại ngay, nhưng Hà My có thể thấy sự thay đổi nhẹ trong ánh mắt anh. Có lẽ, những lời của cô đã chạm đến đâu đó trong lòng anh.

    Mấy ngày sau, Hà My lại bắt gặp Hải Nam trong thư viện, như một thói quen của cả hai. Hôm nay, nhóm học của họ có một bài kiểm tra về môn Hóa, và dù không phải là môn học yêu thích, nhưng sự có mặt của Hải Nam khiến cô cảm thấy tự tin hơn. Anh vẫn không tỏ ra quá hứng thú với việc thảo luận, nhưng mỗi khi cô gặp khó khăn, anh đều kiên nhẫn giúp đỡ. Cô nhận thấy, qua mỗi lần làm bài tập cùng nhau, Hải Nam lại trở thành một phần không thể thiếu trong những giờ học của mình.

    "Cậu đã làm xong phần bài tập chưa?" Hà My hỏi, khi cô nhìn thấy Hải Nam đang ngồi một mình, hoàn thành nốt phần bài kiểm tra.

    "Xong rồi," Hải Nam trả lời ngắn gọn, nhưng ánh mắt anh nhìn vào phần bài của cô, như đang kiểm tra lại một lần nữa.

    "Cảm ơn cậu," Hà My cười nhẹ, dù trong lòng vẫn có chút bối rối. Cô cảm thấy một sự gắn kết đặc biệt với Hải Nam, một sự quan tâm không lời nói ra, nhưng lại luôn hiện hữu trong mỗi hành động.

    Một ngày nọ, khi cả hai cùng nhau làm bài, Hải Nam bất ngờ đặt bút xuống, rồi nhìn thẳng vào cô.

    "Cậu có cảm thấy.. mình đang thay đổi không?" Anh hỏi, câu hỏi bất ngờ khiến Hà My ngẩn người.

    "Hả?" Cô nhìn anh, mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

    "Chúng ta, cả hai đều thay đổi mà. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu chúng ta có thể nhận ra mình đã thay đổi như thế nào, khi mọi thứ xung quanh vẫn thế," Hải Nam tiếp tục, giọng anh trầm lắng, như một suy nghĩ thoáng qua.

    Hà My nhìn anh thật lâu, có một sự thật cô chưa từng nghĩ tới. Cô và Hải Nam không chỉ thay đổi trong cách làm việc, trong cách học, mà có lẽ trong cả cảm xúc. Dù cả hai không thổ lộ, nhưng cô biết rằng sự kết nối giữa họ đang lớn dần, trở nên rõ rệt hơn từng ngày.

    "Có lẽ cậu đúng," Hà My nói, nở một nụ cười nhẹ. "Chúng ta thay đổi, nhưng đó là điều tự nhiên thôi. Quan trọng là mình biết mình muốn gì."

    Hải Nam im lặng, nhưng đôi mắt anh sáng lên một chút, như thể hiểu rõ hơn những gì cô vừa nói. Không cần phải nói quá nhiều, cả hai đều nhận ra rằng sự thay đổi trong mối quan hệ này không cần phải ồn ào hay phô trương, mà chỉ đơn giản là một sự thấu hiểu ngầm.

    Và cứ thế, những ngày tháng tiếp tục trôi qua. Mỗi lần gặp Hải Nam, Hà My lại cảm nhận rõ rệt hơn sự thay đổi trong lòng mình. Cô không thể phủ nhận rằng, một phần trong trái tim cô đã bắt đầu dành cho anh nhiều hơn, không chỉ là sự quý mến bạn bè, mà còn là một sự trân trọng âm thầm, một sự ngưỡng mộ mà cô chưa dám thừa nhận.

    Còn Hải Nam, dù ít nói, nhưng dường như những ánh mắt, những hành động nhỏ, những lần anh lắng nghe cô, đều là cách anh thể hiện sự quan tâm. Và dù chưa bao giờ nói ra, cô cảm nhận được rằng anh cũng đang thay đổi, đang dần dần mở lòng mình hơn.

    Mối quan hệ của họ, tuy không có những lời thổ lộ tình cảm, nhưng lại dần trở thành một thứ gì đó vững chãi và bền bỉ. Hà My không thể chắc chắn rằng mối quan hệ này sẽ đi đến đâu, nhưng cô biết rằng, dù trong lặng lẽ hay trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, họ đã và đang tạo dựng nên một sự kết nối thật đặc biệt.
     
    iam.wonwooDương dương minh thích bài này.
  10. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 8: Đoạn Đường Cùng Nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm đó, Hà My cảm thấy một sự khác biệt trong không khí của trường. Bầu trời sáng, những tia nắng ấm áp chiếu xuống sân trường, làm không gian xung quanh như bừng lên sức sống. Nhưng trong lòng cô, lại có một chút lạ lẫm. Mặc dù mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, cô lại cảm thấy một sự thay đổi không thể định nghĩa rõ ràng. Cảm giác ấy cứ luẩn quẩn trong lòng cô, khiến mỗi bước đi của cô trong sân trường hôm nay dường như chậm lại.

    Lần đầu tiên trong một thời gian dài, Hà My cảm thấy như có một khoảng cách nào đó giữa mình và Hải Nam. Chắc hẳn không phải do anh thay đổi, mà là do chính cô. Cô có cảm giác như mình đã nhìn thấy anh rõ hơn, hiểu rõ hơn, và cảm nhận được sự quan trọng của anh trong cuộc sống của mình. Nhưng chính cảm giác ấy lại khiến cô cảm thấy hoang mang. Liệu có phải cô đang quá vướng vào sự hiện diện của anh? Liệu tình cảm của cô có phải là điều không nên tồn tại, vì Hải Nam vốn là người không dễ mở lòng?

    Khi bước vào lớp học, cô vô tình bắt gặp ánh mắt của Hải Nam. Anh vẫn ngồi yên lặng ở bàn của mình, đôi mắt mơ màng như đang suy nghĩ về một điều gì đó xa xôi. Hà My không thể không chú ý đến sự lạnh lùng trong ánh mắt ấy, nhưng cũng cảm nhận được một sự ấm áp kỳ lạ. Hải Nam luôn như vậy, ít nói, ít biểu lộ cảm xúc, nhưng mỗi khi cô nhìn vào anh, cô lại cảm thấy có một thứ gì đó sâu sắc hơn những gì anh thể hiện ra ngoài.

    Buổi học hôm đó trôi qua khá nhanh. Bài kiểm tra Hóa học cuối kỳ đã hoàn thành, và giờ là lúc cả lớp cùng nhau chuẩn bị cho kỳ nghỉ lễ. Hà My cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại có một cảm giác không dễ chịu. Có lẽ đó là sự lo lắng về việc không biết sau kỳ nghỉ, cô và Hải Nam sẽ tiếp tục mối quan hệ này như thế nào. Cảm giác này, lần đầu tiên trong cuộc đời cô, khiến cô cảm thấy bất an, như thể bước đi trên một con đường mờ mịt mà không biết sẽ có gì phía trước.

    Hà My đi bộ ra sân trường sau khi kết thúc buổi học, muốn tìm cho mình một chút không gian riêng. Cô bước qua khu vực vườn cây, nơi cô thường tìm thấy chút bình yên mỗi khi đầu óc bị quá tải. Dưới gốc cây bàng, Hải Nam vẫn đang ngồi, tựa lưng vào thân cây, tay cầm cuốn sách nhưng ánh mắt lại không hề nhìn vào trang giấy. Cô bước lại gần, không muốn làm anh giật mình, nhưng lại không thể kìm lòng được.

    "Cậu đang đọc gì vậy?" Cô hỏi nhẹ nhàng, cố gắng giữ cho giọng mình không quá ồn ào.

    Hải Nam ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt anh lấp lánh một chút, nhưng ngay lập tức, ánh mắt ấy lại trở nên lạnh lùng và trầm tĩnh như mọi khi. "Chỉ là sách Hóa học thôi," anh đáp, giọng đều đều.

    "Cậu có vẻ thích môn Hóa nhỉ," Hà My cười nhẹ, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

    "Thích thì có, nhưng cũng chẳng phải là tất cả," Hải Nam trả lời, đôi mắt anh bỗng nhìn xa xăm, như thể suy nghĩ điều gì đó rất sâu sắc.

    Hà My im lặng, không biết phải nói gì. Cô cảm nhận được rằng, không phải lúc nào Hải Nam cũng là người dễ dàng mở lòng. Cảm giác rằng anh đang giữ lại rất nhiều suy nghĩ trong lòng khiến cô muốn hiểu anh hơn, nhưng cô lại không biết bắt đầu từ đâu.

    "Cậu.. có bao giờ nghĩ về tương lai không?" Hà My bất chợt hỏi, câu hỏi vu vơ nhưng lại chất chứa một sự tò mò không thể kìm nén.

    Hải Nam nhìn cô, ánh mắt anh hơi nhíu lại như thể đang cân nhắc câu hỏi. "Tương lai ư? Tất nhiên là tôi nghĩ. Nhưng tôi không nghĩ nó có thể đơn giản như những gì người ta thường nói. Tương lai, đối với tôi, là một điều gì đó mơ hồ và không chắc chắn." Anh nhún vai, như thể muốn xua tan suy nghĩ này.

    Hà My hơi ngạc nhiên. Những lời anh nói không phải là điều mà cô thường nghe thấy từ người khác, nhưng lại vô cùng hợp lý. Hải Nam luôn có cách nhìn nhận về cuộc sống rất khác biệt, và chính điều đó làm cô cảm thấy anh thú vị.

    "Vậy.. cậu đã bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì trong tương lai chưa?" Hà My tiếp tục hỏi, không phải để áp đặt, mà chỉ muốn biết suy nghĩ của anh. Cô cảm giác có một sự gắn kết lạ kỳ giữa hai người, dù không có lời nói nào thể hiện rõ ràng.

    "Tôi không chắc, nhưng có một điều tôi biết. Là tôi muốn làm những gì khiến mình cảm thấy thật sự có ý nghĩa," Hải Nam trả lời, giọng anh lặng lẽ nhưng chứa đầy sự kiên định. "Còn cậu thì sao? Cậu nghĩ gì về tương lai của mình?"

    Câu hỏi này khiến Hà My giật mình. Cô chưa bao giờ thật sự nghĩ về tương lai của mình một cách rõ ràng. Cô luôn tập trung vào những gì đang diễn ra, vào những bài kiểm tra, những buổi học, nhưng chưa bao giờ thật sự nghĩ về những gì mình muốn trong tương lai.

    "Tôi.. tôi nghĩ là mình sẽ theo đuổi ngành Văn học," Hà My đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyết đoán. "Tôi yêu những câu chuyện, yêu cách mà mỗi tác phẩm có thể phản ánh cuộc sống."

    Hải Nam nhìn cô một lúc, rồi khẽ gật đầu. Anh không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của anh như thể đã thấu hiểu một phần con người cô.

    Ngày hôm sau, cả hai gặp lại nhau trong thư viện, như một thói quen đã thành hình. Lần này, Hà My cảm thấy một sự thoải mái hơn khi ở bên Hải Nam. Không còn cảm giác ngại ngùng hay lo lắng như trước, mà thay vào đó là một sự kết nối ngầm mà cô không thể phủ nhận. Hai người ngồi cạnh nhau, không nói gì nhưng mỗi lần nhìn lên, lại bắt gặp ánh mắt của nhau.

    Khi Hải Nam đặt bút xuống sau một khoảng thời gian im lặng, anh bất ngờ quay sang cô.

    "Cậu đã bao giờ nghĩ mình và tôi có thể là bạn không?" Anh hỏi, giọng anh không quá nghiêm túc, nhưng vẫn khiến Hà My ngẩn người.

    Câu hỏi đó làm cô cảm thấy ngạc nhiên. Bạn ư? Hà My chưa từng nghĩ đến điều đó. Dù cô và Hải Nam đã quen biết lâu, nhưng giữa họ vẫn có một khoảng cách nào đó mà cô không thể nói rõ. Tuy nhiên, khi nhìn vào ánh mắt của anh, cô cảm thấy có một sự ấm áp và sự an toàn mà cô chưa từng cảm nhận từ ai khác.

    "Cậu muốn là bạn của tôi sao?" Hà My hỏi lại, một nụ cười nhẹ lướt qua môi.

    "Cũng không hẳn. Chỉ là.. tôi thấy chúng ta có thể chia sẻ với nhau nhiều hơn nếu làm bạn," Hải Nam nói, ánh mắt anh hơi lảng đi, nhưng trong đó lại có một sự thật thẳng thắn mà Hà My chưa từng thấy trước đây.

    Cô mỉm cười, cảm giác trong lòng mình bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô không cần phải hiểu rõ tất cả, nhưng chỉ cần biết rằng Hải Nam đang mở lòng, đang cho cô cơ hội để bước vào thế giới của anh. Và đó là điều mà cô trân trọng hơn bất kỳ điều gì khác.

    Cả hai tiếp tục làm bài tập, nhưng lần này không còn những khoảng lặng dài. Hai người thỉnh thoảng trao đổi ý kiến, đôi khi lại mỉm cười với nhau khi một bài tập khó được giải quyết. Mối quan hệ của họ, mặc dù không phải là tình yêu nồng nàn, nhưng lại vô cùng đặc biệt. Một sự gắn kết nhẹ nhàng, không vội vã, nhưng cũng đủ để làm cho hai người cảm thấy cuộc sống này trở nên ý nghĩa hơn.

    Khi kết thúc buổi học, Hải Nam đứng lên, xếp lại sách vở của mình. Anh quay sang Hà My, ánh mắt anh bình thản nhưng không thiếu sự quan tâm.

    "Chúng ta có thể làm bạn, đúng không?" Hải Nam hỏi một lần nữa, như thể muốn chắc chắn về điều đó.

    Hà My mỉm cười, gật đầu.

    "Chắc chắn rồi, bạn tốt." Cô đáp lại, cảm giác nhẹ nhõm lạ kỳ trong lòng.

    Dù không biết điều gì sẽ đến, nhưng cô biết rằng, với Hải Nam, cô đã bước qua một cánh cửa mới, một cánh cửa của sự hiểu biết, sự chia sẻ và những khoảnh khắc thật sự đáng trân trọng
     
    iam.wonwooDương dương minh thích bài này.
  11. Vy Hạ Nàng Cua

    Bài viết:
    47
    Chương 9: Những Giới Hạn Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa hè đến, những cơn mưa rào rả rích kéo dài, nhưng Hà My lại cảm thấy lòng mình ấm áp một cách kỳ lạ. Cuối cùng, kỳ nghỉ dài hạn cũng đến, với những chuyến đi, những kế hoạch học hành, và những giây phút nghỉ ngơi mà ai cũng chờ đợi. Cô bước ra ngoài, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuống, như làm mọi thứ xung quanh trở nên tươi mới hơn. Nhưng trong lòng cô lại có một sự lo lắng không rõ lý do.

    Hà My không phải là người dễ lo lắng, nhưng sự thay đổi trong mối quan hệ giữa cô và Hải Nam dường như không thể che giấu. Từ khi hai người bắt đầu coi nhau là bạn, cô cảm thấy một sự thay đổi trong cách nhìn nhận và cảm nhận của mình về anh. Hải Nam luôn là người khó tiếp cận, luôn kín đáo và ít nói, nhưng dường như gần đây, những mảng tối trong tâm hồn anh đã bắt đầu hé mở. Cô không thể không cảm thấy mình đang dần dần bước vào thế giới riêng của anh, nhưng liệu mình có đang đi đúng hướng không?

    Kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, Hà My quyết định dành thời gian để thư giãn và làm những việc mà cô yêu thích. Nhưng dù cho có bận rộn đến đâu, những giây phút nghĩ về Hải Nam vẫn luôn chực chờ trong đầu cô. Cô không biết chính xác cảm giác đó là gì, chỉ biết rằng nó đủ mạnh mẽ để khiến trái tim cô rung lên mỗi khi nghĩ về anh.

    Một buổi chiều muộn, khi những tia nắng cuối cùng trong ngày dần buông xuống, Hà My nhận được tin nhắn từ Hải Nam. Lâu rồi cô không nhận được một tin nhắn nào ngoài những lời hỏi bài vở hay những trao đổi về lớp học. Mọi thứ dường như rất đơn giản và ngắn gọn, nhưng hôm nay, tin nhắn của Hải Nam lại khiến cô phải dừng lại và suy nghĩ.

    "Chúng ta có thể gặp nhau không?" – Hải Nam nhắn, chỉ vỏn vẹn ba từ, nhưng sao lại có một sự khẩn trương nhẹ nhàng mà cô có thể cảm nhận được.

    Cô nhìn màn hình điện thoại một lúc, cảm thấy sự mơ hồ trong câu hỏi của anh. Cô không biết anh muốn gì, nhưng dù sao, Hà My vẫn quyết định trả lời.

    "Có chuyện gì không? Cậu cần gì sao?"

    Một lúc sau, Hải Nam nhắn lại: "Chỉ là muốn nói chuyện thôi."

    Hà My không biết phải phản ứng thế nào, nhưng cô cảm nhận được rằng, nếu không gặp anh, có lẽ cô sẽ không thể hiểu rõ được điều gì đang diễn ra trong lòng mình. Cảm giác lo lắng dâng lên, nhưng cô không muốn bỏ qua cơ hội này. Cô gõ một dòng tin nhắn ngắn gọn.

    "Được rồi, gặp nhau ở đâu?"

    Vài giờ sau, Hà My ngồi tại quán cà phê quen thuộc, nơi mà cô và Hải Nam thường xuyên gặp gỡ để học nhóm, để cùng nhau giải quyết bài tập. Không khí buổi chiều hôm nay thật êm đềm, quán cà phê không quá đông người, chỉ có vài bàn khách ngồi trò chuyện hoặc đọc sách. Cô chọn một góc yên tĩnh, nơi mà không gian xung quanh đủ để cô không bị phân tâm.

    Không lâu sau, Hải Nam bước vào, tay cầm theo một cốc cà phê. Anh nhìn quanh, rồi bước tới bàn của cô với một nụ cười nhẹ. Dù chỉ là một nụ cười rất nhỏ, nhưng lại đủ để làm trái tim cô hơi đập nhanh hơn.

    "Chào cậu." Hải Nam ngồi xuống, đặt cốc cà phê lên bàn rồi nhìn cô, đôi mắt anh thoáng có chút gì đó bối rối.

    "Chào cậu." Hà My mỉm cười, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Cô không hiểu vì sao hôm nay lại cảm thấy không khí giữa hai người có một sự căng thẳng nhẹ. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau ngoài giờ học, và không có bài vở nào để nói, chỉ có hai người cùng ngồi đối diện, trong một không gian yên tĩnh như thế này.

    "Hôm nay cậu có vẻ khác, Hải Nam." Hà My bắt đầu mở lời, muốn phá vỡ bầu không khí im lặng. "Có chuyện gì sao?"

    Hải Nam nhấp một ngụm cà phê, rồi thở dài một hơi, đặt cốc xuống. Anh nhìn vào mắt cô, như thể muốn tìm sự an ủi, nhưng lại ngập ngừng.

    "Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu." Hải Nam nói, giọng anh trầm xuống.

    Cô cảm nhận được sự mệt mỏi trong câu nói của anh, nhưng không vội hỏi tiếp. Cô chỉ ngồi yên, chờ đợi anh nói ra những gì đang chôn giấu trong lòng.

    "Cậu biết không.. tôi đã nghĩ rất nhiều về những chuyện xảy ra gần đây." Hải Nam bắt đầu, ánh mắt anh hướng về phía xa, như thể không muốn nhìn thẳng vào cô. "Chúng ta gặp nhau nhiều hơn, chia sẻ những điều có thể là không thể chia sẻ với người khác. Và tôi tự hỏi.. liệu tôi có nên tiếp tục duy trì mối quan hệ này không?"

    Hà My giật mình. Những lời nói của anh khiến trái tim cô như ngừng đập một nhịp. Cô không thể hiểu nổi tại sao Hải Nam lại nói như vậy. Đã bao giờ anh cảm thấy mối quan hệ này quá nặng nề chưa? Cô nhìn anh, cố gắng tìm kiếm sự thật trong ánh mắt của anh, nhưng tất cả chỉ là sự mơ hồ.

    "Cậu.. có đang cảm thấy không thoải mái với tôi sao?" Hà My hỏi, giọng cô có chút run rẩy, không giấu được sự lo lắng trong lòng.

    Hải Nam lắc đầu, đôi mắt anh lấp lánh như thể muốn giải thích điều gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào. "Không phải thế, chỉ là tôi không biết tôi đang làm gì nữa." Anh thở dài. "Cậu có bao giờ cảm thấy bối rối về những gì đang diễn ra giữa chúng ta không?"

    Câu hỏi đó làm Hà My ngẩn người. Cô không thể phủ nhận rằng mình cũng đã từng bối rối. Mối quan hệ giữa cô và Hải Nam không giống bất kỳ mối quan hệ nào cô từng có. Cô không thể xác định được đó là tình bạn hay điều gì khác. Chỉ biết rằng, khi ở bên anh, trái tim cô không bao giờ bình yên, và đôi khi, chính điều đó lại khiến cô cảm thấy hoang mang.

    "Cậu nói đúng," cô nhẹ nhàng trả lời. "Tôi cũng cảm thấy bối rối. Tôi không biết mối quan hệ của chúng ta sẽ đi đến đâu, nhưng tôi không muốn mất đi điều gì đó tốt đẹp."

    Hải Nam im lặng, cúi đầu suy nghĩ. Anh không nói gì thêm, nhưng Hà My có thể thấy được sự căng thẳng trong cơ thể anh. Dường như anh đang vật lộn với một thứ gì đó rất lớn trong lòng.

    "Có lẽ chúng ta nên thử một khoảng thời gian không gặp nhau," Hải Nam bất ngờ lên tiếng, giọng anh nhẹ như gió thoảng qua. "Để cả hai hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình. Tôi không muốn làm cậu bối rối hơn nữa."

    Lời nói của anh như một cú sốc đối với Hà My. Cô không thể hiểu vì sao anh lại muốn dừng lại ngay lúc này, khi mọi thứ giữa họ dường như đang dần tốt đẹp hơn. Nhưng cô cũng hiểu rằng Hải Nam không phải là người dễ dàng mở lòng, và nếu anh cảm thấy cần một không gian riêng để suy nghĩ, cô không thể ép buộc anh.

    "Vậy thì.. được," cô đáp, mặc dù trong lòng cô có chút hụt hẫng. "Nếu cậu cần không gian, tôi sẽ tôn trọng quyết định của cậu."

    Hải Nam nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. Anh không nói gì thêm, chỉ ngồi yên, như thể chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra.

    Cả hai ngồi trong im lặng, không ai nói gì, nhưng trong không khí vẫn còn vương lại sự căng thẳng không thể tả. Hà My không biết quyết định này của Hải Nam sẽ dẫn đến đâu, nhưng cô hiểu rằng, dù có ra sao, cô vẫn sẽ giữ trong lòng một tình cảm trân trọng đối với anh. Dù mối quan hệ của họ có thể dừng lại ở đây, hoặc có thể tiến xa hơn, cô cũng sẽ luôn nhớ về những ngày tháng bên anh, những lần chia sẻ, những câu chuyện mà chỉ hai người mới hiểu.

    Ngày hôm đó, Hà My ra về với một cảm giác lạ lẫm. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô chắc chắn rằng, dù có thế nào đi chăng nữa, cô và Hải Nam đều sẽ tìm ra cách để đi tiếp, dù có thể không phải cùng một con đường.
     
    iam.wonwooDương dương minh thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...