Xuyên Không [Edit] Ta Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Vượng Tài Thị Chích Miêu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vava1810, 31 Tháng mười 2024.

  1. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 189: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm nay, Hàn Mục Lăng vừa vặn tám tuổi, nhiều hơn Tiền Thiển một tuổi. Hàn Mục Lăng nhất định là một cô nương tính tình dịu ngoan. Tiền Thiển lần đầu tiên gặp đã phán đoán như vậy. Mọi người thường nói, tâm sinh tướng, Hàn Mục Lăng mang gương mặt tựa trứng ngỗng, đôn hậu, dịu dàng, má như giọt lệ ngưng, đỏ hồng khỏe mạnh, lông mày hơi nhạt, mắt to tròn, khóe môi hơi vểnh lên mang ý cười, là một cô nương xinh đẹp, chỉ kém một chút so với ca ca của nàng.

    Hàn Mục Lăng đến cùng với Hàn Mục Thanh, nam chính trong truyền thuyết. Nhưng nam chính lúc này mới chỉ là một bánh bao mười một tuổi, không chênh lệch nhiều so với cặp anh em Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc.

    Nhưng Hàn Mục Thanh và Vương Minh Ngọc tuy là bánh bao nhỏ nhưng không hề cùng đẳng cấp. Bánh bao vuông Vương Minh Ngọc đứng bên cạnh Hàn Mục Thanh, càng thêm vuông vức. Mới 11 tuổi, đã có thể nhìn thấy mấy phần phong hoa trong tương lai, Hàn Mục Thanh mặt tiêu chuẩn trứng ngỗng, bởi vì tuổi nhỏ còn phúng phính, trắng trắng mềm mềm, dáng vẻ thật khiến người ta muốn cắn một cái. Nhìn cặp mắt hoa đào còn có một đôi mày kiếm, phối hợp với sóng mũi cao, đôi mắt dù mang vẻ hấp dẫn trời sinh, khiến cho bánh bao nhỏ họ Hàn này vừa tuấn tú nhưng lại không lộ ra vẻ nữ tính. Dưới chiếc mũi cao thẳng của Hàn Mục Thanh là một bờ môi hoàn mỹ, khóe miệng hơi vểnh mang theo vẻ mỉm cười, khách sáo nhìn hai anh em Tiền Thiển.

    Hàn Mục Thanh dáng dấp tựa giống ai, Tiền Thiển nghi hoặc nhìn hắn nhiều hơn một chút, đến cùng là giống ai nhỉ?

    Tiền Thiển đang nhìn Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng, hai huynh muội Hàn thị cũng đang quan sát Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển trước mặt. Vương Minh Ngọc mặt vuông vức, mày rậm mắt to, có vẻ khỏe mạnh, kháu khỉnh, Tiền Thiển đứng bên cạnh hắn, mặt lại tròn hơn, gương mặt phình lên, đôi mắt rất to, miệng nhỏ hồng hồng, bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên ngũ quan đều lộ vẻ ngây thơ, tuy sau này lớn lên khẳng định không thành loại đại mỹ nữ phong hoa tuyết nguyệt, nhiều nhất cũng chỉ đủ điều kiện là một giai nhân thanh tú. Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc đứng trước mặt huynh muội Hàn Mục Thanh thật quả là một sự so sánh tàn nhẫn..

    "Chào thẩm!" Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng hành lễ với Hàn phu nhân.

    "Lăng Nhi tới rồi, Thanh Nhi cũng đi theo tới sao?" Hàn phu nhân mặt tràn đầy vui vẻ, tranh thủ kéo Hàn Mục Lăng.

    "Sao thẩm chỉ đưa muội muội đến mà không đón ta đi cùng, thật bất công?" Hàn Mục Thanh cười hì hì làm nũng với Hàn phu nhân.

    "Sao có thể chứ, đến hay lắm! Vừa vặn thẩm có khách đến chơi, cùng tuổi với con, vừa hay làm bạn." Hàn phu nhân vừa dứt lời liền vẫy gọi Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển đến: "Đây là đôi nhi nữ của khuê mật của thẩm, Minh Ngọc và Thanh Nhi tuổi tác tương tự, Minh Tú so với Lăng Nhi nhỏ hơn một chút.."

    Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc hành lễ với huynh muội Hàn thị, sau đó Tiền Thiển vẫn nhìn Hàn Mục Lăng cười. Thật vất vả mới tìm thấy đối tượng nhiệm vụ, Tiền Thiển hận không thể trực tiếp ôm lấy Hàn Mục Lăng không buông tay, đầu đang suy nghĩ xem làm sao để trở thành chị em với Hàn Mục Lăng.

    Thấy Tiền Thiển nhìn mình cười, Hàn Mục Lăng cũng cười, nàng tự nhiên hào phóng kéo tay Tiền Thiển: "Tú muội muội có thể gọi ta là Lăng tỷ tỷ."

    "Lăng tỷ tỷ!" Tiền Thiển cười thực vui vẻ, cô toét miệng, lộ ra một loạt răng trắng, dùng khẩu khí chân thành cảm thán nói: "Lăng tỷ tỷ dáng vẻ thật tốt!"

    Đoán rằng chẳng ai không thích được khen ngợi, lại bởi vì giọng nói của tiểu cô nương đặc biệt chân thành, Hàn Mục Lăng thực sự vui vẻ, lôi kéo tay Tiền Thiển, cũng tán thưởng lại: "Tú muội muội dáng dấp cũng thật đẹp mắt."

    "Muội sao?" Tiền Thiển vẻ mặt chấn động chỉ mũi mình: "Muội và ca ca dáng dấp giống nhau, sao có thể thật đẹp chứ? Ca ca của muội và ca ca của Lăng tỷ đứng chung một chỗ, giống như một cái bánh bao vuông so với bánh bao tròn vậy! Ta ước chừng cũng không kém, giống bánh bao vuông."

    Tiền Thiển vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều cười, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Vương Minh Ngọc, càng nhìn càng giống bánh bao vuông. Vương Minh Ngọc bị nhìn thấy như vậy, cười ngượng sờ đầu một cái: "Ta cũng không phải nữ hài, xinh đẹp làm gì đâu."

    Tiền Thiển cẩn thận nhìn hắn một cái rồi gật đầu: "Nói thế không sai, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt ca ca, muội đều cảm thấy không có hi vọng! Ca ca, huynh đây là liên lụy muội rồi?"

    Mọi người lại cười càng to hơn, Vương Minh Ngọc cũng cười lên: "Nha đầu này, còn ghét bỏ ca ca, sao muội không nói tổ phụ cũng mặt chữ điền. Muội sợ cái gì, mẫu thân chúng ta thực ra dáng vẻ rất đẹp!"

    "Cũng phải," Tiền Thiển quay đầu nhìn Hàn phu nhân: "Anh di di, ca ca nói thật không? Mẫu thân của ta có đẹp không? Nếu thật như vậy, ta ước chừng còn hy vọng."

    "Đúng mà!" Hàn phu nhân hơi long lanh nhìn cô: "Mẫu thân con là mỹ nhân đó!"

    Hàn Mục Lăng nhìn Tiền Thiển một chút không nói chuyện, cô ngược lại không nghĩ tới, một tiểu muội muội sáng sủa, cá tính như vậy hóa ra lại chưa từng thấy mặt mẫu thân. Trách không được, thẩm mới cố ý đưa nàng đến, đoán là để nàng tiếp đãi tiểu cô nương này. Một tiểu cô nương sáng sủa như vậy, nói không chừng cũng là bởi vì cô đơn, lủi thủi..

    Tiền Thiển không biết Hàn Mục Lăng đang não bổ cái gì, cô liều mạng nghĩ làm cách nào ở cùng với một đứa trẻ tám tuổi. Tỏ ra dễ thương không phải kế lâu dài, phải làm bạn thân từ nhỏ, còn phải có tiếng nói chung mới được. Nhưng hiện giờ cô rất luống cuống! Cũng không biết phải kết thân với Hàn Mục Lăng thế nào.

    Tiền Thiển đang sốt ruột, thần trợ công Hàn phu nhân lại mở miệng: "Tốt rồi! Đừng chen chúc ở trong này, chờ một chút, ba tiểu tử nhà thẩm cũng trở về, các con chạy ra vườn hoa chơi đi, ta gọi nha hoàn lấy điểm tâm và trái cây, Thanh Nhi nhớ kỹ chiếu cố muội muội."

    Một đám nhóc vâng dạ rồi kéo nhau ra vườn hoa, Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng tay trong tay đi đầu. Hàn Mục Lăng bên cạnh Tiền Thiển, khóe miệng mỉm cười, rất nhã nhặn, tuổi còn nhỏ mà đã có mấy phần phong thái của quý nữ. Tiền Thiển đảo tròn mắt, yên lặng như vậy cũng không quá tốt, cần nghĩ cách gợi chuyện. Cô quay đầu toét miệng cười với Hàn Mục Lăng: "Lăng tỷ tỷ, ngày thường tỷ hay làm gì?"

    "Cũng không có gì." Hàn Mục Lăng cười cười: "Chắc cũng không khác Tú muội ở nhà, đi theo tiên sinh học tập, về sau lại cùng chơi với nha hoàn, ca ca thỉnh thoảng giúp ta."

    "A, vậy không giống." Tiền Thiển cười đến cong mắt: "Muội không có nữ tiên sinh, trước có học quy củ một thời gian, gần đây mẫu thân nói phải luyện tốt nữ công, cho nên mỗi ngày ta luyện nữ công, cũng hơi nhàm chán."

    "Thật sao?" Hàn Mục Lăng hơi giật mình, nàng trước đã nghe nói, Vương Minh Tú là tôn nữ của Binh bộ Thượng thư, cũng là quý nữ thế gia, sao lại ở nhà làm nữ công mỗi ngày?

    Phải biết, không so với những nhà phổ thông, chuyện nữ công đối với các tiểu thư chỉ là thú tiêu khiển, bình thường đều là làm chơi chơi. Nữ công tốt tất nhiên tốt cho thể diện, nhưng cũng không phải chuyện lớn, bởi vậy chẳng có đại gia tộc nào muốn để cho nữ hài ở nhà làm nữ công.

    Vương Minh Ngọc đi sau lưng Tiền Thiển cũng nghe thấy, vì hiểu chuyện nên trên mặt hắn hiện ra mấy phần ảm đạm, Hàn Mục Thanh bên cạnh lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, cũng không nói lời nào.
     
  2. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 190: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng vậy!" Tiền Thiển gật gật đầu: "Nhưng cũng không quá mức nhàm chán, ma ma ta sẽ kể chuyện xưa, Na Tra náo biển."

    "Chuyện này hồi bé tỷ cũng nghe qua." Hàn Mục Lăng hé miệng cười lên: "Ma ma tỷ nói, ca ca khi còn bé cũng đặc biệt thích Na Tra, nhất định bắt phụ thân làm Càn Khôn Quyển, kết quả, phụ thân làm cho huynh ấy cái vòng sắt, huynh ấy vừa mang ra chơi đã làm vỡ tan bình mai mà mẫu thân yêu thích."

    "Còn có chuyện như vậy? Ca ca của Lăng tỷ so với ca ca của muội còn nghịch hơn." Tiền Thiển nở nụ cười, cô giống như đột nhiên nhớ tới cái gì bèn vỗ tay một cái: "Muội còn biết một chuyện, Lăng tỷ nhất định chưa từng nghe qua."

    "Thật sao?" Hàn Mục Lăng quả nhiên cảm thấy hứng thú: "Là cái gì, muội nói nghe một chút!"

    Tiền Thiển hì hì cười một tiếng, Hàn Mục Lăng chắc chắn chưa nghe qua chuyện gặp yêu đâu!

    Hai anh em Hàn thị và Vương Minh Ngọc, lại thêm ba con trai của Hàn phu nhân, một đám nhóc con tập hợp ở đình nghỉ mát trong vườn hoa nghe Tiền Thiển kể về cô nương ngón cái, Tiền Thiển nhìn bốn phía, cảm giác như giáo viên tiểu học, vì lừa gạt Hàn Mục Lăng, cô cũng đang liều mạng đây!

    "Cho nên cô nương ngón cái cuối cùng ở cùng với nhóm Hoa tiên tử!" Hàn Mục Lăng ngạc nhiên mở to mắt.

    "Đúng!" Tiền Thiển thành thật gật gật đầu: "Hoa tiên tử dáng dấp giống như tỷ vậy, ở cùng một chỗ với các bằng hữu nhỏ là vừa vặn tốt!"

    "A.." Hàn Mục Thanh nhìn Tiền Thiển bật cười: "Trong nhụy hoa chỉ có ong mật! Nghe xong đã biết là lừa người, cũng chỉ có thể lừa tiểu hài tử như muội."

    Tiền Thiển: . Đồ ranh con! Muốn cãi lộn à! Ai chẳng biết là đang dỗ trẻ con, ngươi lại nói toẹt ra! Trong lòng mặc dù oán thầm, nhưng Tiền Thiển vẫn tận tâm tận lực diễn phản ứng của một đứa trẻ 6 tuổi. Cô trừng to mắt nhìn Hàn Mục Thanh, một mặt tức giận: "Làm sao huynh biết là không có, huynh cũng đâu có nhìn chằm chằm hoa mỗi ngày."

    "Cái này còn cần nhìn sao?" Hàn Mục Thanh một mặt lạnh lùng, nhìn miệng nhỏ hồng hồng của Tiền Thiển, phun ra một chữ: "Xuẩn."

    Đệch! Rốt cục nhớ ra hắn giống ai rồi, tính tình này chẳng phải giống hệt tên Yến Hành! Chị đây rõ rồi. Tiền Thiển xắn xắn tay áo, trong lòng mừng rỡ hăng hái: Chị đây giờ mới có sáu tuổi, không sợ xé mặt đâu nhé! Đang lo thiếu cơ hội biểu diễn một cô bé bị mẹ kế nuôi ngu người đây này!

    Tiền Thiển như một đứa nhỏ bình thường nhìn hai bên một chút, cuối cùng bò lên ghế đẩu, tựa như muốn thông qua việc gia tăng độ cao để lấy thêm khí thế, cô chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Mục Thanh: "Huynh cũng chưa từng thấy qua, dựa vào đâu bảo không có! Ma ma nói có chính là có!"

    "Ai.." Vương Minh Ngọc ở một bên lập tức gấp gáp, hắn tranh thủ thời gian đứng dậy, vươn tay kéo Tiền Thiển: "Tú Tú, mau xuống kẻo ngã."

    Tiền Thiển cũng không may, Vương Minh Ngọc vừa lúc đứng lên, Nhị công tử của Hàn phu nhân cũng gấp gáp đứng lên theo, chuẩn bị kéo Tiền Thiển xuống, kết quả hai người đụng nhau, cùng nhào về phía Tiền Thiển, lập tức làm Tiền Thiển rơi khỏi ghế đẩu. Tiền Thiển ai u một tiếng ngã xuống, mà trước mặt cô chính là Hàn Mục Thanh vẻ mặt lạnh lùng. Không biết là Tiền Thiển không may hay Hàn Mục Thanh không may, đợi mọi người phản ứng, Hàn Mục Thanh đã nằm trên đất, Tiền Thiển nằm sấp bên trên, Vương Minh Tú và Nhị công tử tốt hơn một chút, hai người chỉ lảo đảo không ngã sấp xuống.

    Hàn Mục Lăng "ai u" một tiếng tranh thủ thời gian đứng lên, kéo Tiền Thiển: "Tú muội muội, muội không sao chứ?"

    Vương Minh Ngọc và Hàn nhị công tử cũng tranh thủ thời gian xông lên đỡ Tiền Thiển, trong miệng còn không ngừng lải nhải: "Tú Tú, muội có đau không?"

    Hàn Mục Thanh thì bị mọi người quên trên mặt đất, một góc áo thậm chí còn in dấu chân của Hàn nhị công tử. Hàn Mục Thanh nằm trên đất, nhìn mọi người vây quanh Tiền Thiển, trong lòng tức giận: Nha đầu chết tiệt! Được người kéo dậy còn không biết thuận tay kéo hắn lên?

    Nhưng chẳng ai chú ý tới Hàn Mục Thanh đang phiền muộn, Hàn Mục Lăng nhìn trên xuống dưới Tiền Thiển một vòng, thấy cô nhóc không có việc gì mới thở phào, quay đầu nhìn Hàn Mục Thanh đang từ từ bò dậy, lấy dáng vẻ người lớn dạy dỗ ca ca nhà mình: "Ca ca, ca làm sao lại tranh chấp với Tú muội muội, muội ấy còn nhỏ như vậy!"

    Trộm nhìn thoáng qua Hàn Mục Thanh, Tiền Thiển cũng thấy hơi thất bại, chuyện này thực ra phải trách cô, cô muốn diễn vai một đứa nhỏ thiếu thông minh, kết quả không cẩn thận, làm hại Hàn Mục Thanh ngã theo cô còn chưa nói, lại bị em gái hắn trách cứ. Nhưng Tiền Thiển cũng không có ý mở miệng nói xin lỗi, con đà điểu Tiền Thiển tự an ủi: Ta không hiểu chuyện, không hiểu chuyện.. là đứa oắt con, là đứa oắt con..

    "Tú muội, thật có lỗi, muội chớ so đo với ca ca tỷ, huynh ấy bình thường không phải như vậy." Tiền Thiển còn đang xoắn xuýt xem có cần xin lỗi trước hay không, Hàn Mục Lăng đã mở miệng nói. Nghe cô nhóc nói vậy, Tiền Thiển càng quyết tâm! Cô đã sống mấy trăm năm, lại còn để một cô nhóc xin lỗi mình trước.

    "Không việc gì, không việc gì! Thật ra là muội không đúng! Muội không nên tranh chấp với ca ca của Lăng tỷ!" Tiền Thiển cầm tay Hàn Mục Lăng, nhẹ nhàng đung đưa: "Lăng tỷ tỷ, muội sai rồi, muội lại kể cho tỷ nghe chuyện khác, coi như muội bồi lễ được không?"

    Hàn nhị công tử hoạt bát bên cạnh phì cười: "Minh Tú vẫn còn muốn kể chuyện, tốt! Vừa rồi huynh và ca ca muội vì cứu muội mà va vào nhau, muội có chuyện kể cho huynh nghe không?"

    "Đương nhiên có!" Tiền Thiển nghiêm túc gật đầu: "Muội có rất nhiều chuyện! Có thể kể cho Hàn nhị ca nghe đến sang năm."

    Nghe Tiền Thiển nói vậy, mấy đứa trẻ cười rộ lên, tiếp tục nghe cô nhóc kể chuyện, ngoại trừ Hàn Mục Thanh. Hàn Mục Thanh nhìn Tiền Thiển một chút cảm thấy thật đáng ghét, tiểu nha đầu này rõ ràng cố ý đẩy hắn, có xin lỗi cũng phải xin lỗi hắn, dựa vào đâu lại đi xin lỗi muội muội của hắn? Vả lại, ca ca của Lăng tỷ là cái quỷ gì? Sao không kêu một tiếng Thanh ca ca? Đáng ghét! Thật sự là quá đáng ghét! Hắn và xú nha đầu này đúng là không chung tiếng nói!

    Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng thật vui vẻ ở Hàn phủ được năm ngày. Sau năm ngày Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng đã ở chung một phòng, hai người ngày đêm trò chuyện không ngừng, lúc chia tay tình cảm đã được thắt chặt.

    Trong năm ngày này, Tiền Thiển cũng muốn dành thời gian giữ gìn mối quan hệ với Hàn Mục Thanh, nhưng đáng tiếc nam chính này là một tên ranh con phá phách, tính cách thất thường, chẳng biết lúc nào tự nhiên nổi giận. Mọi người đang ngồi nói chuyện, hắn có thể đột nhiên bày ra sắc mặt khó ưa với Tiền Thiển, khiến cho mọi người đều hoang mang. Tên dở hơi này quá khó dỗ, liên hệ với nam chính thực sự mệt mỏi! Đây là trải nghiệm sau năm ngày, Tiền Thiển mới kết luận được. Nhưng kỳ quái ở chỗ, tính tình khó ở của hắn đều dồn hết lên đầu Tiền Thiển, hắn ở chung với Vương Minh Ngọc cũng không tệ, thậm chí còn có vẻ anh em tốt. Tiền Thiển cảm thấy cô nhất định trời sinh bất hòa với Hàn Mục Thanh. Cô chỉ là một diễn viên quần chúng nho nhỏ, so với nhân vật chính được ý thức thế giới chăm chút quả đúng là không đáng bàn, càng không thể so sánh! Chỉ mong sau khi bọn họ lớn lên, Hàn Mục Thanh đừng mang thù..
     
  3. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 191: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm ngày thoáng trôi qua, Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc phải quay về nhà. Hàn phu nhân quả nhiên đưa cho Tiền Thiển hai nha hoàn, cả hai đều lớn hơn Tiền Thiển một chút, một 9 tuổi, một 11 tuổi, bởi vì sợ Tiền Thiển tuổi nhỏ không giữ được thân khế của hai nha hoàn, nên Hàn phu nhân giao cho Oanh Nhi tính tình trầm ổn.

    Trước khi rời đi, Hàn phu nhân còn cố ý để Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng dùng xe của phủ Quốc Công đưa hai huynh muội Vương Minh Ngọc và Vương Minh Tú trở về, Tiền Thiển hiểu rõ ý tứ của bà ấy, đây là muốn cho cô dựa thế, để có giá hơn trước mặt ông nội.

    Là người tâm tư linh hoạt, Hàn Mục Lăng hiển nhiên cũng biết nên làm thế nào, sau khi tiễn Tiền Thiển xuống xe ngựa, cố ý để lộ màn xe tạm biệt Tiền Thiển, đồng thời ngay trước mặt nhiều người, nói với Tiền Thiển, mấy ngày tới đón cô đến phủ Quốc Công ở.

    Hàn phu nhân chuẩn bị tất nhiên là cực kỳ hữu dụng! Tiền Thiển mang về hai nha hoàn bên ngoài, bà nội và mẹ kế một câu cũng không dám nói nhiều. Không lâu sau đó, Vương Dật tự mình tuyển chọn cho Tiền Thiển một vị nữ tiên sinh, dạy bảo cô trong nhà. Tiền Thiển trong lòng lặng yên bình luận: Vương Dật rõ ràng muốn gấp gáp bồi dưỡng cô năng lực xã giao, để cô nịnh bợ đại tiểu thư của phủ Định Viễn Công! Nhưng đây thật sự là chỗ dựa tốt, Tiền Thiển sẽ không lãng phí, huống hồ mục đích và nhiệm vụ của cô với suy tính của ông ta quả thật ăn khớp, cô không ngại tăng cường kết giao với Hàn Mục Lăng. Bởi vậy thời gian về sau, hai cô nhóc thật sự lui tới với nhau ngày càng nhiều, có khi không gặp, cũng thường xuyên để nha hoàn đưa đồ qua lại.

    Có chi tiết rất đáng nghiền ngẫm, Tiền Thiển đã sớm chú ý! Hàn Mục Lăng thường phái người đón cô đến phủ Định Viễn Công ở, nhưng chưa bao giờ đến nhà cô làm khách. Do đó, mẹ kế Tiền Thiển muốn con gái bà ta bợ đỡ Hàn Mục Lăng cũng không làm được, hoàn toàn hủy diệt chút tâm tư này của bà ta. Mỗi lần nghĩ đến chỗ này, Tiền Thiển lại mừng rỡ! Hàn Mục Lăng thật không hổ là một quý nữ tinh tế. Tiền Thiển thật sự thích Hàn Mục Lăng, tính cách dịu dàng, dáng dấp lại xinh đẹp. Cô nương này mặc dù nhiều tâm nhãn, nhưng cho tới nay không dùng bừa, thực chất bên trong là một cô gái phúc hậu. Có một số việc, Hàn Mục Lăng trong lòng hiểu rõ, nhưng chưa từng nói toạc, ví dụ như cô ấy chưa từng hỏi chuyện nhà của Tiền Thiển, nhưng một năm bốn mùa, các loại ngày lễ tết, cô ấy đều không quên phái nha hoàn đến tặng đồ cho Tiền Thiển. Đồ Hàn Mục Lăng đưa đến đều là vật dụng thường ngày cho các cô nương, Tiền Thiển đáp lễ cũng không phí sức, nhưng mỗi lần Vương thượng thư nghe nói tiểu thư phủ Định Viễn Công cho người đến tặng đồ, sẽ phái người đi tìm nha hoàn của Tiền Thiển, hỏi thăm tình huống sinh hoạt gần đây của Tiền Thiển, cho nên Tiểu Lưu thị hai năm trở lại đây không dám quá khắt khe với Tiền Thiển.

    Hàn Mục Lăng thật ra cũng rất thích Tiền Thiển, một tiểu nha đầu hoạt bát tựa như bổ sung tính cách với nàng, hai người mỗi lần tụ hội lại có bao chuyện nói không hết. Hàn Mục Lăng thích Tiền Thiển còn có một nguyên nhân chủ yếu, Tiền Thiển mặc dù nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng xử sự rất có chừng mực, không nên hỏi sẽ không hỏi, không nên nói sẽ không nhiều lời, chưa từng có yêu cầu quá phận, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kết giao của Hàn Mục Lăng, làm bằng hữu của Tiền Thiển, Hàn Mục Lăng phi thường thoải mái.

    Lại một mùa xuân mới đến, Tiền Thiển đã hơn mười tuổi, bởi vì trôi qua thoải mái, nên càng lớn càng trắng trẻo, nõn nà. Cô đang định đi tìm Vương Minh Ngọc đến chỗ lão phu nhân thỉnh an.

    Chưa đầy mười sáu tuổi, Vương Minh Ngọc đã bắt đầu có mấy phần trẻ ranh to xác, giống Tiền Thiển mong chờ, bắt đầu dậy thì, đường nét vuông vức của Vương Minh Ngọc bắt đầu góc cạnh lên, phối hợp với cặp lông mày thô đậm cùng đôi mắt phấn chấn tinh thần, bất đầu phát triển theo hướng nam tính. Tiền Thiển thể hiện hết sức hài lòng! Vương Minh Ngọc bị Vương Dật quản nghiêm, rất không chịu thua kém, bình thường đọc sách, luyện võ một khắc cũng không dám buông lỏng, lại thêm tướng mạo chính trực, gia thế không tệ, sau hai năm nữa chính là nhân tuyển cho vị trí rể quý, hoàn toàn có thể tuyển chọn một cô dâu có tướng mạo, gia thế và nhân phẩm tốt trở lên.

    Lúc Tiền Thiển đi tìm Vương Minh Ngọc, hắn còn đang đọc sách, Vương Thượng thư cố ý để hắn tham gia khoa cử hai năm sau, bởi vậy đây là thời điểm quan trọng. "Ca ca cố gắng lên, xem ra sau này có triển vọng lớn." Tiền Thiển đứng ở trong sân toét miệng cười nhìn Vương Minh Ngọc đang ôm sách vở.

    Thấy Tiền Thiển đến, Vương Minh Ngọc rất vui vẻ nhéo nhéo mũi cô: "Tất nhiên rồi, ca về sau sẽ là nhà ngoại cho muội ỷ vào, sao dám không cố gắng."

    Hai anh em vẫn như trước kia, một đường cười nói dắt tay nhau đến chỗ bà nội: "Ca, nửa tháng nữa là sinh nhật Lăng tỷ, ca đã nghĩ ra tặng gì chưa?" Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn Vương Minh Ngọc, Hàn Mục Lăng sắp tròn 12 tuổi, sinh nhật hàng năm, nàng ấy đều sẽ gửi thiệp mời hai anh em cô, năm nay tất nhiên không ngoại lệ.

    "Chưa.." Vương Minh Ngọc gãi gãi đầu: "Ca muốn đưa một phần lễ thật tốt, nhưng Hàn đại cô nương không thiếu gì."

    Tiền Thiển thở dài không nói chuyện, tâm tư của anh trai nhà mình, cô ít nhiều cũng biết. Những năm này Hàn Mục Lăng càng lớn càng xinh đẹp, tính cách dịu dàng, thanh tao, lịch sự, thật sự là một nhân tuyển hoàn mỹ cho vị trí dâu hiền. Đáng tiếc.. đáng tiếc nàng ấy là đích trưởng nữ của Định Viễn Công, dựa theo quy luật hôn phối của bản triều đối với các tiểu thư vọng tộc, điều kiện Hàn Mục Lăng như vậy, thừa sức gả cho thái tử làm chính phi. Thực sự không thể nào gả đến chỗ nhà họ Vương này được.

    "Tú Tú, muội dự định tặng gì cho Hàn đại cô nương?" Vương Minh Ngọc hơi mong đợi nhìn Tiền Thiển.

    "Tứ sắc kim khâu, thêm vài món đồ chơi của nữ hài, không có gì đặc biệt." Tiền Thiển cười cười, cô tặng lễ luôn theo quy củ, cố gắng không phạm sai lầm, cô dù sao cũng là một diễn viên quần chúng, tất cả những chuyện dư thừa đều không làm.

    "Chỉ như vậy?" Vương Minh Ngọc hơi thất vọng: "Có đơn giản quá không?"

    "Lễ vật trước nay trọng vào thành ý," Tiền Thiển an ủi cười cười với Vương Minh Ngọc: "Ca ca cũng đừng quá phiền não, ước chừng ca tặng gì Lăng tỷ cũng thích. Chúng ta cũng đâu có tặng gì quý giá được, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều cố định, trừ phi mở danh sách của hồi môn của nương. Lại nói, Lăng tỷ tỷ cũng không thiếu đồ vật quý hiếm, chỉ cần chúng ta có tâm ý là được."

    Vương Minh Ngọc không trả lời, buồn bực bước tiếp, năm ngoái hắn làm lễ buộc tóc, Hàn Mục Lăng ngoại trừ đưa tới thọ lễ bên ngoài, còn đưa hắn một đôi chặn giấy bằng ngọc. Nghe Hàn Mục Lăng nói, nàng ấy tự tay vẽ kiểu dáng, rồi dùng nguyên liệu ngọc thượng hạng, tìm thợ thủ công định chế. Đôi ngọc chặn giấy này, hắn quý trọng vô cùng, hiện giờ mỗi ngày đều ở trên bàn của hắn, mỗi ngày đều nhìn ngắm không ít lần.

    Hàn Mục Lăng năm nay tròn 12 tuổi, đây cũng là sinh nhật bản mệnh, Vương Minh Ngọc rất muốn tặng nàng ấy một phần lễ vật thật tốt.

    Tiền Thiển nhìn dáng vẻ của Vương Minh Ngọc liền biết hắn nghĩ gì, cô không đành lòng lại thở dài: "Nếu không, hai ngày nữa chúng ta xem qua đồ cưới của nương."

    "Được rồi!" Vương Minh Ngọc cúi đầu buồn buồn nói: "Vừa mở khố phòng, bên kia sẽ nhìn chằm chằm, chớ gây chuyện."
     
  4. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 192: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển đi đến chỗ bà nội thỉnh an. Khung cảnh giống mấy năm trước như đúc, bà nội đang ngồi với mẹ kế, bên cạnh là hai anh em song sinh đã sắp tám tuổi, bà nội mỗi tay ôm một đứa, dáng vẻ rất thân thiết. Năm nay Thánh thượng lại ban cho cống quả, vẫn là vải, hiện giờ đang bày trên bàn của lão phu nhân. Nhưng bây giờ, chẳng cần Vương Minh Ngọc phải mở miệng tranh giành, lão phu nhân đầy ý cười vẫy tay với bọn họ: "Ngọc Nhi và Tú nha đầu tới rồi hả? Vừa vặn, tổ mẫu có cống quả được ban thưởng, hai con tới đây, cùng Lan Nhi và Nguyệt Nhi, mỗi người một phần."

    Tiền Thiển để nha hoàn tiếp nhận phần trái cây của mình, lại cười hì hì với lão phu nhân: "Tổ mẫu, nửa tháng nữa là sinh thần của Lăng tỷ tỷ, Lăng tỷ tỷ sớm đã nói muốn mời con, Hàn thế tử cũng nói muốn mời ca ca, đại khái hai ngày nữa sẽ gửi thiệp qua. Con đã chuẩn bị lễ vật, nhưng ca ca đang buồn chưa biết tặng gì cho tốt, con nghĩ tổ mẫu kiến thức rộng rãi hơn hẳn so với tiểu bối như chúng con, nhất định có chủ ý, nên muốn thay ca ca hỏi ý tổ mẫu."

    Lão phu nhân nhìn Tiền Thiển cười mười phần từ ái: "Vẫn là Tú nha đầu hiểu chuyện, biết đến hỏi ta, để Ngọc Nhi tự mình lo lắng, chỉ sợ đến sang năm cũng không nghĩ ra chủ ý gì."

    Lão phu nhân vừa dứt lời, người chung quanh đều cười góp vui, Vương Minh Ngọc không biết Tú Tú muốn làm gì, âm thầm nhìn muội muội nhà mình, lại phối hợp cười theo.

    "Đại tiểu thư Công phủ năm nay tròn mười hai?" Lão phu nhân cười hỏi lại Tiền Thiển.

    "Đúng vậy!" Tiền Thiển ngây thơ gật đầu: "Đây là sinh thần bản mệnh, cũng không phải thọ lễ, cho nên ca ca cũng không biết chuẩn bị lễ vật thế nào, còn muốn tổ mẫu dạy chúng con."

    "Ồ!" Lão phu nhân sáng tỏ gật đầu: "Tú nha đầu chuẩn bị lễ vật gì rồi?"

    "Tứ sắc kim khâu, tăng thêm một chút đồ chơi nhỏ cho nữ hài tử, con bảo ca ca tìm sa tanh thượng hạng bên ngoài, để tự mình làm, chứng tỏ thành ý!" Tiền Thiển cười hì hì trả lời.

    "Cũng không tính là tùy tiện, vô lễ, tặng nữ hài tử những thứ này không tệ." Lão phu nhân gật đầu, lại nghiêng người nhìn Tiểu Lưu thị bên cạnh, thấp giọng nói: "Sao lại phải tìm sa tanh ở bên ngoài.."

    Tiểu Lưu thị nghe được, trên mặt hơi khó coi.

    "Tổ mẫu ngược lại dạy cho chúng con, ca ca nên chuẩn bị lễ gì đây?" Tiền Thiển giống như không nghe thấy bà nội nói thầm, tiếp tục hỏi quà cho Hàn Mục Lăng.

    Lão phu nhân thoáng suy nghĩ, nói: "Ta còn nhớ, Ngọc Nhi năm ngoái buộc tóc, Hàn thế tử và đại tiểu thư đều đưa hậu lễ, như thế, sinh nhật lần này của đại tiểu thư Công phủ, Ngọc Nhi ngược lại phải tặng lễ vật cho ra dáng mới được."

    Nghĩ nửa ngày, lão phu nhân nghiêng đầu nhìn thị tì thân tín của mình: "Vương Hỉ Gia, ngươi cũng ngẫm lại xem, có vật gì hiếm lạ thích hợp với tiểu cô nương, tìm ra cho Ngọc Nhi."

    Vương ma ma cúi đầu nửa ngày, đột nhiên vỗ tay một cái: "Phu nhân, người còn nhớ rõ lão gia mang về từ Tây vực một đôi bình lưu ly tử hoa không? Đây chính là vật hiếm lạ, cả triều cũng không tìm ra được cặp thứ hai, màu sắc lại sáng rõ, chắc chắn tiểu cô nương sẽ ưa thích!"

    "Đúng rồi!" Lão phu nhân cười lên: "Ta còn nói đôi bảo bình này giữ lại cho tôn nữ làm của hồi môn, giờ vừa khéo, tìm ra đưa Ngọc Nhi đi."

    Vương Minh Ngọc chợt hiểu ra, muội muội nhà mình chờ ở chỗ này! Đến chỗ tổ mẫu lừa gạt lễ sinh nhật, tiểu nha đầu này thế mà nghĩ ra được!

    Vương ma ma nhận mệnh, lập tức dẫn người đi mở tư kho của lão phu nhân, không bao lâu tìm ra một hộp lớn, cẩn thận bưng tới.

    Trước mặt mọi người, Tiền Thiển nháy mắt vui vẻ, hai bình thủy tinh màu sắc lấp lánh, công nghệ rất khá, ở thế giới này chắc chắn là vật hiếm lạ, Hàn Mục Lăng nhất định sẽ thích! Tiền Thiển đưa chọc Vương Minh Ngọc đang ngơ ngác nhìn bình thủy tinh: "Sao thế? Còn không nhanh tạ ơn tổ mẫu, giúp ca giải quyết vấn đề nửa ngày không nghĩ ra, cuối cùng còn tìm được một cặp bình tốt như vậy làm lễ vật. Ca ca hôm nay hời to rồi nhé!"

    Vương Minh Ngọc bấy giờ mới khôi phục lại tinh thần, vui mừng nhướng mày hành lễ tạ ơn với lão phu nhân.

    Lão phu nhân nhìn đôi bình thủy tinh, rồi nhìn Vương Minh Ngọc cười nói: "Ngọc Nhi yên tâm chưa? Đôi bình này cầm đến phủ Định Viễn Công chắc chắn không mất mặt, đại tiểu thư Công phủ nhất định sẽ thích."

    "Đúng vậy!" Tiền Thiển thành thật gật đầu: "Con sẽ nói với Lăng tỷ tỷ, đây chính là tổ mẫu đặc biệt vì nàng ấy mà tuyển chọn."

    Thấy Tiền Thiển hiểu chuyện như vậy, lão phu nhân lại càng hài lòng, đặc biệt kêu đại nha hoàn thân cận, hỗ trợ bưng bình thủy tinh đưa tiễn huynh muội Tiền Thiển trở về.

    Huynh muội Tiền Thiển vừa đi, Tiểu Lưu thị lộ vẻ bất ngờ: "Mẫu thân, đồ tốt như vậy sao lại cầm đi tặng người!"

    Tiểu Lưu thị vừa thốt lên xong, lão phu nhân giận tái mặt, người con dâu này những thứ khác đều tốt nhưng dở nhất là tính tình không phóng khoáng, không làm sao sửa được. Sắc mặt lão phu nhân nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn khiển trách: "Ta biết ngươi suy nghĩ gì, ngươi là điệt nữ bên nhà ngoại của ta, ngày thường ta cũng lười quản ngươi, nhưng ngươi không thể cứ mãi không tiến bộ như thế, Ngọc Nhi và Tú Nhi cũng không phải lấy cho bản thân, đây là để tặng cho tiểu thư Công phủ! Định Viễn Công là ai? Là thế tập võng thế, Ngọc Nhi và Tú Nhi giao hảo với nữ nhi nhà họ, có chỗ nào không tốt cho ngươi!"

    "Mẫu thân, ý con không phải vậy, là.." Tiểu Lưu thị cúi đầu xuống, lúng túng muốn giải thích.

    "Không phải ý này! Ngươi chỉ đau lòng tiếc của mà thôi!" Giọng điệu của lão phu nhân càng thêm nghiêm khắc: "Ngươi muốn ta giữ lại tất cả vốn liếng cho đôi nhi nữ của ngươi! Con cái của ngươi trưởng thành, nếu không có tiền đồ, giữ lại những tài vật này phỏng có ích gì? Chẳng lẽ ngươi giống cha người, chỉ cần làm viên ngoại lang, mỗi ngày kiếm tiền chơi?"

    Lão phu nhân nhìn Tiểu Lưu thị cúi đầu không nói, thở dài: "Ngươi đừng quên, nương của Ngọc Nhi và Tú Nhi dù đã đi xa, nhưng nhà ngoại vẫn còn, gia thế nhà người ta là Kim Lăng Bố chính sứ, gia thế nhà ngươi có thể so sánh hay sao? Ngươi dù có xa lánh Ngọc Nhi và Tú Nhi, chúng nó vẫn có thể dựa vào nhà ngoại, nhưng con cái của ngươi có thể dựa vào cái gì? Vương gia tốt, con cái của ngươi mới có thể tốt! Hiện tại Ngọc Nhi và Tú Nhi đang thay Vương gia ra ngoài giao tế, ngươi còn so đo tài vật?"

    "Nương, ta sai rồi.." Tiểu Lưu thị cúi đầu nhận sai.

    "Mong là ngươi thật sự biết sai!" Lão phu nhân rất nặng lời: "Ngươi nhớ kỹ hai ngày này nhanh chóng làm cho Tú Nhi mấy bộ quần áo mới, đến Công phủ, vẫn phải mặc đồ hoa lệ một chút mới tốt. Huống hồ đại tiểu thư Công phủ muốn lưu lại Tú nha đầu mấy hôm, không thể ném mặt mũi con cháu nhà chúng ta đi được!"

    Tiểu Lưu thị cúi đầu đáp lời, đưa hai con ra ngoài. Lão phu nhân nhìn bóng lưng nàng ta, thở dài: "Ai! Đúng là nước đổ đầu vịt!"
     
  5. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 193: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Lưu thị rời khỏi phòng của lão phu nhân mới dám lộ ra vẻ mặt tức giận, nắm chặt khăn tay, đi nhanh về phía trước.

    "Lão phu nhân.." Nha hoàn của Tiểu Lưu thị hơi sợ hãi nhìn mặt chủ tử: "Chúng ta không mở phòng kho tìm sa tanh sao? Y phục mừng sinh thần của đại tiểu thư.."

    "Tìm cái gì mà tìm!" Lời nha hoàn còn chưa nói hết đã bị Tiểu Lưu thị cắt ngang: "Lão phu nhân già nên hồ đồ rồi! Tiểu nha đầu kia tính toán hay lắm, một kho đồ cưới của cố phu nhân không động vào, lại đến chỗ lão phu nhân tìm thọ lễ? Chẳng qua là lão phu nhân tai mềm, tin tưởng nha đầu kia thật tâm dự định vì phủ, tuổi còn nhỏ đã giỏi tính toán, lớn lên còn có thể trông cậy vào nó không?"

    "Lời tuy như thế, nhưng lão phu nhân đặc biệt muốn may xiêm y cho đại tiểu thư, thiếu phu nhân cũng không thể không nghe." Nha hoàn hơi lo lắng nhìn Tiểu Lưu thị, chậm rãi khuyên.

    "Không cần tốn công, tùy tiện làm hai bộ là được rồi, chỉ cần gióng trống khua chiêng mở phòng kho tìm sa tanh là được!" Tiểu Lưu thị không nhịn được phất tay: "Thật là! Mỗi ngày đều sinh sự!"

    Tiểu Lưu thị làm quần áo qua loa đưa cho Tiền Thiển, Tiền Thiển ngược lại rất hài lòng! Một diễn viên quần chúng như cô, phải không xuất sắc mới đúng! Mẹ kếị sai người làm y phục, kiểu dáng bình thường, màu sắc dựa theo lời bà nội yêu cầu, vô cùng sáng sủa, so với đám y phục ngăn nắp của các tiểu thư phu nhân khác, hoàn toàn mờ nhạt, phối hợp với gương mặt của Tiền Thiển lại vừa khéo, không cẩn thận sẽ chôn vùi trong đám đông, đối với hiệu quả này, Tiền Thiển hoàn toàn hài lòng.

    "Tú tỷ tỷ, sao người lại trốn ở đây? Tỷ tỷ của ta tìm tỷ khắp nơi!" Đệ đệ sáu tuổi của Hàn Mục Lăng, Hàn Mục Hồng dẫn theo ma ma đi từ phòng khách tìm thấy Tiền Thiển.

    "Tỷ đâu có trốn chứ!" Tiền Thiển mở to mắt: "Tỷ đến mừng sinh thần, không chờ ở đây, còn có thể đi đâu?"

    "Đi nhanh đi!" Hàn Mục Hồng lại giục Tiền Thiển: "Đại ca và tỷ tỷ của đệ đều ở cùng nhau, tỷ nhanh chút, không đại ca lại phát cáu!"

    Tiền Thiển bĩu môi, phát cáu thì sao, Hàn Mục Thanh hiếm khi nào xử sự bình thường với cô! Nếu Hàn Mục Thanh thật sự có vẻ mặt ôn hòa với cô, cô lại càng phải cảnh giác! Nhất định lại nghĩ ra chủ ý xấu xa nào đó để chỉnh cô!

    Tiền Thiển đảo mắt cười hì hì xích lại gần Hàn Mục Hồng: "Mục Hồng, tỷ tỷ thương lượng với đệ một chuyện, đại ca của đệ nếu lại không nói đạo lý, đệ giúp tỷ cản lại, lần sau tỷ để ca của tỷ đưa đệ ra ngoài chơi."

    "Quyết định vậy nhé!" Hàn Mục Hồng chớp chớp mắt ngây thơ: "Đại ca đệ vừa rồi sắc mặt bất thiện, nếu tỷ không nhanh chỉ sợ càng khó coi."

    "Tú muội muội, muội chạy đâu rồi! Để cả đám chúng ta đi tìm!" Tiền Thiển và Hàn Mục Hồng vừa đến vườn hoa, đã nghe thấy Hàn Mục Lăng phàn nàn.

    "Muội chờ ở phòng khách, sao vậy, muội đến mừng sinh thần, còn không có tiệc rượu ăn?" Tiền Thiển cười rộ lên với Hàn Mục Lăng.

    "Muội nói gì vậy!" Hàn Mục Lăng kéo tay Tiền Thiển: "Đám chúng ta đều ở đằng sau, muội đến phòng khách làm gì có ai?"

    Tiền Thiển nhìn vườn hoa Thủy Các, Hàn Mục Thanh và ba con trai của Hàn Kỳ đều ở đây, còn có hai ba bé gái con các chi nhỏ hơn của Hàn gia, Hàn Mục Thanh đứng bên cửa sổ Thủy Các, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn bọn họ bên này.

    "Chỉ biết chạy loạn! Không có ngày nào bớt lo!" Thấy Tiền Thiển ngồi xuống, Hàn Mục Thanh bắt đầu gây chuyện: "Chưa thấy ai đần như ngươi! Tới cũng không biết đến đằng sau tìm chúng ta, ngược lại ở phòng khách bị một đám người ngoài gạt ra!"

    "Vâng! Hàn thế tử dạy phải!" Tiền Thiển mặc kệ hắn, quay người nhìn về phía Hàn Mục Hồng: "Hai ngày nữa, tỷ gọi ca tỷ tới đón đệ đi du lịch hồ."

    Hàn Mục Hồng nhận hối lộ lập tức ngầm hiểu, trước mặt Hàn Mục Thanh cười hì hì ngắt lời: "Đại ca, khai tiệc đi, đệ đói!"

    Nhị công tử Hàn Kỳ lập tức cười lên: "Mục Hồng đói rồi, nhanh khai tiệc! Ngày hôm nay có đồ ngon! Sáng sớm nay đã nghe thấy Mục Thanh đặc biệt bảo phòng bếp làm thịt hươu nướng, ta nhớ Tú muội muội thích nhất món này!"

    "Vậy ta thích ăn trái cây được không?"

    "Còn có ta! Hôm nay ăn canh gì? Có canh măng Bách Hoa.."

    Một đám lao nhao hò hét ầm ĩ, vây quanh bàn tròn chúc mừng Hàn Mục Lăng. Hàn Mục Thanh một bên nhìn các huynh đệ tỷ muội và Tiền Thiển, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, tâm tình khá tốt..

    Sinh nhật Hàn Mục Lăng tổ chức đến vài ngày, phủ Định Viễn Công náo nhiệt không thôi. Đợi đến khi mọi việc triệt để yên tĩnh đã là mấy ngày sau, khách trong phủ cũng chỉ còn lại Tiền Thiển.

    Hàn Mục Thanh từ thư phòng trở về, đi tìm muội muội nhà mình, tại đình nghỉ mát ở vườn hoa thấy hai tiểu cô nương đang ghé một chỗ đổ xúc xắc, trên mặt Tiền Thiển dán ba tờ giấy, trên trán Hàn Mục Lăng cũng dán một cái. Hàn Mục Thanh nhìn thấy thì nở nụ cười: "Các ngươi chơi thắng thua như vậy thật nhàm chán, đều chẳng có gì hay!"

    "Vậy cái gì mới hay?" Tiền Thiển thổi thổi tờ giấy đang che miệng mình: "Muội và Lăng tỷ tỷ mỗi ngày ở hậu trạch, cũng chỉ làm những chuyện đánh đàn, thêu hoa, đánh túi lưới, viết chữ, cả hai đều biết lấy mấy thứ đó ra làm tặng thưởng không có nhiều ý nghĩa? Chẳng lẽ muốn muội mở hầu bao?"

    "Ta nghĩ.." Hàn Mục Thanh đảo mắt, Tiền Thiển chợt cảm thấy không tốt, con hàng này khẳng định sắp giở trò! Quả nhiên không ngoài dự tính, Hàn Mục Thanh giả vờ giả vịt suy nghĩ một chút, vỗ tay cười nói: "Không bằng hát khúc?"

    "Ca ca nói gì đó? Uổng cho ca nghĩ ra?" Tiền Thiển còn chưa lên tiếng, trên mặt Hàn Mục Lăng lộ ra vẻ dở khóc, dở cười: "Muội và Tú muội muội cũng không phải ca nữ ở nhạc phường, sao có thể hát khúc chứ?"

    "Lăng Nhi thật sự càng lớn, càng biết quy củ." Hàn Mục Thanh cười đến mắt cong cong: "Khi muội còn bé hay bắt chước nhũ mẫu hát khúc hái sen. Ta còn nhớ, muội hát rất hay, cha mẹ cũng khen đó."

    "Đó là vì tuổi nhỏ không hiểu chuyện!" Hàn Mục Lăng nâng trán thở dài: "Hài đồng nhà ai khi còn bé không hát ca dao chứ! Ca ca không phải cũng từng hát qua sao?"

    "Vậy muội sợ cái gì?" Hàn Mục Thanh cười hì hì ngồi xuống: "Muội và Minh Tú cũng không hát cho người khác nghe, chỉ là tỷ muội thân thiết tiêu khiển mà thôi, lại ở trong nhà mình, cho nên yên tâm đi! Không ai nói các muội lỗ mãng!"

    "Hàn thế tử ngồi ở chỗ này để làm gì?" Tiền Thiển lại thổi thổi tờ giấy ngăn miệng, liếc mắt về phía Hàn Mục Thanh.

    "Ta đến làm trọng tài!" Hàn Mục Thanh nói hiên ngang lẫm liệt: "Nếu không làm sao biết có ai chơi xấu hay không!"

    Cô chơi xấu? Tiền Thiển mặt hoang mang chỉ vào mũi mình? Tên Hàn Mục Thanh này tính trả đũa cô sao? Tiền Xuyến Tử cô là một thiếu niên tốt, lần nào không phải tên Hàn Mục Thanh này cố tình gây sự chứ!
     
  6. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 194: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta xem một chút.." Hàn Mục Thanh giả vờ liếc nhìn một vòng: "Muội muội một tờ giấy, Minh Tú ba cái, theo đó, Minh Tú sẽ hát hai khúc!"

    "Dựa vào cái gì?" Tiền Thiển giật rơi hai tờ giấy trên mặt mình, biết ngay con hàng này không có lòng tốt! Thật sự là tên phá đám! Dù có mười lăm tuổi vẫn là tên phá đám!

    "A? Dựa vào cái gì là sao?" Hàn Mục Thanh có vẻ kinh ngạc, giọng nói có phần cao lên: "Ngươi thua Lăng Nhi hai ván, làm sao? Ngươi không nhận?"

    "Ta không nhận khi nào?" Tiền Thiển tức giận đến mức chỉ muốn quăng bàn: "Ta thua, đã dán hai tờ giấy, đó là đã tiếp nhận trừng phạt, ngươi dựa vào cái gì bắt ta hát từ khúc, muốn phạt lại? Đây là bất công!"

    Hàn Mục Thanh nhíu mày nhìn Tiền Thiển: "Bất công chỗ nào, rõ ràng là rất công bằng! Tờ giấy là tờ giấy, hát từ khúc là hát từ khúc, không giống nhau. Lại nói, tờ giấy ngươi xé xuống rồi, ngươi nói tiếp nhận xử phạt, tờ giấy trên mặt đâu?"

    "Được rồi! Được rồi!" Hàn Mục Lăng cũng lấy tờ giấy trên mặt mình xuống, nói: "Bắt đầu lại, bắt đầu lại là được rồi, chuyện này tranh nhau làm gì, hai người không có ngày nào yên tĩnh."

    "Được! Vậy giống muội nói, bắt đầu lại từ đầu, lần này không cho chơi xấu!" Hàn Mục Thanh vênh váo nhìn Tiền Thiển, biểu tình như muốn nói: Lần này ngươi đừng hòng phản đối.

    Tiền Thiển gật đầu một cái, đầy hứng thú nhìn xúc xắc trước mặt, cô nhất định không thua.. đúng không? Đáng tiếc, sự thật chứng minh, ông trời đối với nhân vật quần chúng luôn rất tàn khốc, Tiền Thiển lại thua!

    "Đệch! 7788 cút nhanh ra đây cứu người!" Tiền Thiển nhìn xúc xắc trên mặt bàn, mặt xám xịt gọi 7788.

    "Sao hả? Làm trẻ ranh cũng gây chuyện được?" 7788 miễn cưỡng nói.

    "Đừng mẹ nó nói nhảm, ta thua! Phải hát!" Tiền Thiển lời ít ý nhiều.

    "Thì hát thôi, cũng chẳng rơi của cô miếng thịt nào, gọi ta làm gì? Chẳng lẽ ra nghe cô hát." 7788 lúc này hơi vui vẻ.

    "Ta mà biết hát còn gọi mi?" Tiền Thiển thật là muốn 7788 đánh cho một trận: "Ta mẹ nó không biết hát!"

    "Cái gì? A ha ha ha!" 7788 cười rất khoái trá: "Cô đời trước kéo đàn cello hơn hai mươi năm mà không biết hát?'

    " Ai nói kéo đàn cello thì phải biết hát, ta không đấy! Mi xem ta lúc nào biết hát chứ? Mỗi ngày đều phải học tập cho giỏi hướng về tương lai! "Tiền Thiển nghiến răng nghiến lợi nói, cô ở thế giới của mình cũng không có thói quen nghe ca nhạc, mà dù có nghe, thì cũng là phong cách tình yêu của thế giới hiện đại, thật sự không thích hợp hát xướng cho quý nữ mười tuổi. Cho nên cô thật sự không thể hát!

    " Vậy làm sao? "7788 buông tay:" Chẳng lẽ một bài cũng không hát nổi sao? "

    " Thế đấy! "Tiền Thiển sung sướng trả lời:" Lúc tiểu học tham gia hoạt động kỷ niệm liệt sĩ cách mạng, ta biết hát rất nhiều bài cách mạng! "

    " Ăc! Không phải chứ! Cô hát bài cách mạng ở thế giới của cô, cô điên à? "7788 không thể tin nổi, Tiền Thiển lại không đáng tin như thế.

    " Chính là vậy, ta chỉ có mỗi cách đó! "Tiền Thiển khẳng định.

    " Thôi đi! Vậy đâu có được! Cô nghĩ cái khác xem! "7788 đầu đầy hắc tuyến:" Cô dù sao cũng đã trải qua đào tạo âm nhạc, chẳng lẽ tất cả đều cho chó ăn? "

    " À, còn có nhạc thiếu nhi! "Trong nháy mắt, tâm tình Tiền Thiển sáng lên:" Mặt trời, sao và trăng! "

    " Nếu không phải ta không có tay, ta sẽ vả cô! "7788 tức chết:" Sao cô không đáng tin như thế? Tốt xấu cũng gì ta và cô cũng là đôi mái chèo. "

    " Ồ.. mi còn biết thế à? Vậy chọn bài đó đi, hồi học tiểu học ta đã học qua! "Tiền Thiển rốt cuộc hài lòng gật đầu.

    Đầu này Tiền Thiển trò chuyện với 7788, Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng bên kia tò mò nhìn Tiền Thiển ngơ ngác, chằm chằm nhìn xúc xắc bất động.

    " Minh Tú, ngươi lại muốn chơi xấu? "Hàn Mục Thanh rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.

    " Hả? Không! "Tiền Thiển lúc này mới hồi phục tinh thần:" Ta nghiêm túc suy nghĩ xem hát cái gì? "

    " A.. "Hàn Mục Thanh cười:" Ngươi thua, hát cái gì chẳng lẽ do ngươi quyết. "

    Cái gì? Không phải do cô tự chọn? Vậy làm sao được! Thật vất vả mới nhớ tới một hai bài! Tiền Thiển nhìn chằm chằm Hàn Mục Thanh:" Hàn thế tử! Ngươi cũng quá làm khó người khác, nói hát từ khúc, ta hát bài nào thì hát, đó đã gọi là chịu phạt! Dựa vào cái gì còn phải do ngươi chỉ định? "

    " Từ khúc trong thiên hạ nhiều như vậy, để ngươi chọn, ngươi chọn bài mắng ta thì sao? Ta không muốn nghe từ khúc còn bị ăn mắng! Cho nên ngươi hát cái gì, nhất định phải do ta và muội muội quyết định! "Hàn Mục Thanh nhìn Tiền Thiển cười vô cùng đắc ý.

    Lý do của Hàn Mục Thanh làm Tiền Thiển đen mặt: Mẹ kiếp! Ai thèm hát mắng ngươi chứ! Ai làm chuyện vớ vẩn như vậy? Nói chung ngươi là đồ phá đám!

    " Vậy ngươi chọn đi! "Tiền Thiển suy nghĩ một chút, đột nhiên vui vẻ:" Đầu tiên nói trước, ngươi có thể chọn, nhưng ta không nhất thiết sẽ hát. Ta không biết nhiều từ khúc, nếu ngươi chọn mà ta không biết thì không thể bảo ta không nhận phạt! "

    " Vậy sao được! "Hàn Mục Thanh nghiêm mặt:" Ngươi rõ ràng chơi xấu! "

    " Hả? Sao lại thành ta chơi xấu! Ta rõ ràng.. "Tiền Thiển vừa định bật lại thì Hàn Mục Lăng cắt ngang.

    " Được rồi! "Hàn Mục Lăng hé miệng cười:" Ca ca có muốn nghe Tú muội muội hát từ khúc nữa hay không? Ta vất vả mới thắng được một lần, bỏ lỡ sẽ tiếc nuối đấy! "

    " Lăng tỷ tỷ, rốt cục tỷ giúp ai vậy? "Tiền Thiển thật sự đen mặt, quả nhiên Hàn Mục Lăng hiểu chuyện, cũng là một cô gái nhỏ, có cơ hội vẫn phải xả giận cái đã!

    " Tú muội muội hát từ khúc, sao có thể bỏ lỡ! "Hàn Mục Lăng cười càng vui vẻ hơn:" Nhưng nếu chúng ta chọn mà muội không muốn, vậy thế này đi, tỷ và ca ca ra đề, muội chọn bài, làm vậy được chưa? "

    " Vậy cũng được! "Hàn Mục Thanh vỗ tay:" Lần này Minh Tú không được đổi ý! "

    " Ai đổi ý chứ! "Tiền Thiển cảm thấy một đôi anh em này thật không bớt lo, trong lòng đã không ôm hy vọng với chuyện hát hò:" Được được được, Lăng tỷ tỷ nói đi! Muội hát được sẽ hát! "

    " Tốt, vậy để ta! "Hàn Mục Lăng nhẹ nhàng lắc lắc quạt tròn, vẻ suy nghĩ.

    " Muội muội.. "Hàn Mục Thanh nói nhỏ vào tai Hàn Mục Lăng, không biết đang nói cái gì. Sau một lát, hai người bọn họ cười rộ lên, Tiền Thiển cảnh giác nhìn, không biết Hàn Mục Thanh sắp giở trò gì.

    Hàn Mục Lăng có vẻ từ chối Hàn Mục Thanh, sau khi cười xong lại nói với Hàn Mục Thanh:" Được rồi! Mới là khúc đầu tiên, hù Tú muội muội chạy mất thì làm sao bây giờ, chúng ta lần này ra đề vừa phải thôi. "

    Hàn Mục Thanh có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu sảng khoái:" Cũng được."

    Tiền Thiển vẫn rất cảnh giác như cũ, nhưng cô cũng không có giả vờ ngớ ngẩn hỏi Hàn Mục Thanh rốt cuộc vừa có chủ ý gì, miễn cho há miệng mắc quai.
     
  7. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 195: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Mục Lăng nhìn trái nhìn phải, nửa ngày cũng chưa nghĩ ra được chủ đề, đột nhiên cúi đầu nhìn quạt tròn trên tay mình. Quạt tròn vẽ mây trôi và ánh trăng, mười phần thanh nhã. Nàng nhìn rồi đột nhiên cười: "Không bằng dùng hình tượng trên quạt tròn làm đầu đề?"

    "Cũng tốt! Hàn Mục Thanh gật đầu mỉm cười, hắn tiếp nhận quạt tròn trên tay giơ lên trước mặt Tiền Thiển:" Minh Tú nhìn cho kỹ. "

    " Biết rồi! "Tiền Thiển nhìn thoáng qua quạt tròn, trong đầu đều là trăng và mây. Thích làm khó ta sao? Cô đã không biết hát nhiều bài rồi, còn tính chơi khó cô!

    Mây trôi ánh trăng.. Chẳng lẽ muốn cô hát bài:" Bao lâu có minh nguyệt? "Đó là bài hát của nữ chính đấy, cô chỉ là diễn viên quần chúng, làm gì có năng lực đó! Tức chết cô, tất cả đều là tên Hàn Mục Thanh này gây ra, lúc đầu đã nghĩ đến bài" Để chúng ta tạo nên hai mái chèo, đẩy con thuyền ra khơi.. "

    Chờ chút! Thuyền? A ha ha ha! Tiền Thiển trong lòng đắc ý chống nạnh cười to! Cô nhớ tới một bài, chính là bài hát hồi đi nhà trẻ!

    " Nghĩ ra chưa? "Hàn Mục Thanh cười cười nhìn Tiền Thiển, dáng vẻ chế giễu.

    " Đương nhiên! "Tiền Thiển vỗ ngực một cái:" Không thành vấn đề! Hàn thế tử và Lăng tỷ tỷ cầm quạt tròn, ta đã thấy rõ ràng! Bài hát này nhất định hợp tình huống! "

    " Vậy chúng ta rửa tai lắng nghe! "Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiền Thiển, Hàn Mục Lăng hết sức tò mò, nâng má, nghiêng đầu, chờ nghe Tiền Thiển hát từ khúc.

    " Vậy ta hát, nghe cho kĩ. "Tiền Thiển hắng giọng một cái, bắt đầu cất giọng:

    " Trên trời xanh thẳm

    Có chiếc thuyền trắng nhỏ

    Trên thuyền có cây hoa quế

    Thỏ trắng đang du ngoạn

    Mái chèo nhìn không thấy

    Trên thuyền cũng không có buồm

    Trôi lãng đãng về phía Tây.. "

    Tiền Thiển hát xong một mặt mong đợi nhìn Hàn Mục Lăng, kết quả Hàn Mục Lăng và Hàn Mục Thanh vẻ mặt hoang mang, kinh ngạc nhìn cô. Lúc này 7788 yên lặng ngoi đầu lên, chuẩn bị quăng ra một câu bình luận:" Tiền Thiển.. cô thật đần! "

    " Ngươi.. hát cái này.. "Hàn Mục Lăng lắp bắp:" Hát về trăng sao? "

    " Đúng! "Tiền Thiển khẳng định gật đầu:" Chuẩn xác mà nói, là vành trăng khuyết. "

    " Nhưng.. nhưng.. "Hàn Mục Lăng còn chưa thể nói hết câu, liền bị một tiếng cười to cắt ngang, ba đứa trẻ quay ra nhìn, phát hiện ra là Định Viễn Công.

    Lúc đó, Định Viễn Công đang cùng phu nhân tản bộ ngoài vườn hoa, vừa vặn nghe thấy ba hài tử đang nói muốn hát từ khúc, thế là Định Viễn Công tò mò cùng phu nhân đứng xem. Kết quả nhi tử nhà mình làm khó người ta, trêu cho bọn nhỏ ầm ĩ một trận, cuối cùng tiểu tôn nữ nhà Vương thượng thư lại hát một bài hát kỳ quái như thế.

    Hai anh em Hàn Mục Thanh và Tiền Thiển nhìn thấy vợ chồng Định Viễn Công đi tới, đều đứng lên hành lễ, Định Viễn Công cười đến không ngậm được miệng, bên cạnh phu nhân cũng đang dùng khăn che miệng, cười đến vui vẻ.

    " Phụ thân, người nghe thấy rồi? "Hàn Mục Thanh chỉ Tiền Thiển:" Người nói xem, Minh Tú hát cái gì vậy! Chúng ta đưa cho nàng ấy mặt quạt của Lăng Nhi, kết quả nàng hát từ khúc kỳ quái gì vậy! "

    Định Viễn Công nhìn quạt tròn của Hàn Mục Lăng một lát, lại bật cười:" Tiểu Minh Tú hát rất hợp tình hình, chính là mặt trăng mà! Sao ngươi lại không hài lòng? Có cây hoa quế, có thỏ ngọc, không phải mặt trăng thì là gì? "

    " Đúng thế, đúng thế! "Tiền Thiển gật đầu như giã tỏi:" Rõ ràng là mặt trăng! "

    " Không sai! "Định Viễn Công một mặt đứng đắn hát đệm cho Tiền Thiển:" Chính là mặt trăng! Tiểu Minh Tú dùng thủ pháp so sánh, được xưng tụng là ý cảnh cao xa! "

    Phu nhân cũng mở miệng cười:" Đúng vậy! Minh Tú hát không sai, Thanh Nhi đừng cố tình gây sự. "

    " Đúng! "Tiền Thiển lại nắm chặt cơ hội bỏ đá xuống giếng:" Hàn thế tử nếu không hài lòng, vậy tự xem quạt của Lăng tỷ tỷ rồi hát một khúc xem nào. "

    " Ngươi.. Ta.. "Hàn Mục Thanh bị Tiền Thiển chặn miệng, nửa ngày không nói ra lời. Khó có lúc thấy nhi tử nhà mình á khẩu không trả lời được, phu thê Định Viễn Công càng cười đến sung sướng!

    Nha đầu chết tiệt kia! Hàn Mục Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tiền Thiển!

    " Được rồi, được rồi! Chơi lại, lần này ta nhất định không thua.. "Tiền Thiển nắm xúc xắc, một mặt ra vẻ bắt buộc.

    " Vậy cũng chưa chắc! "Hàn Mục Lăng tỏ vẻ cao ngạo hất tóc.

    Trong lương đình, tiếng cười nói truyền đi rất xa..

    * * *

    Bốn mùa luân chuyển, đảo mắt đã lại trôi qua ba năm. Hàn Mục Lăng cập kê, lễ cập kê của nàng mười phần long trọng, ngay cả trưởng công chúa Tuyên Nghi của đương kim Thánh thượng cũng có mặt, tự thân chải đầu, thêm trâm cho Hàn Mục Lăng. Tiền Thiển mười ba tuổi đảm nhiệm vai trò hỗ trợ cho Hàn Mục Lăng, lần đầu tiên trải qua lễ cập kê của quý nữ cổ đại, tự nhiên vừa thấy mới mẻ, vừa khẩn trương.

    Nghe nói Tiền Thiển được Hàn Mục Lăng đích thân chỉ định, bà nội kích động vô cùng, tự mình nhìn chằm chằm mẹ kế đưa quần áo mới cho Tiền Thiển, còn mỗi ngày xem Tiền Thiển diễn luyện quá trình lễ cập kê, sợ cô phạm sai lầm.

    So với bà nội, Vương Minh Ngọc bắt đầu trầm mặc. Tiền Thiển biết vì sao. Vương Minh Ngọc đã mười tám tuổi, hai ngày trước lấy lý do chưa có công danh nên từ chối đề nghị đính hôn của ông nội, trong lòng hắn nhớ tới cô nương đẹp như bức họa kia.

    Nhưng Vương Minh Ngọc là người hiểu chuyện, hắn cực kỳ rõ ràng, Hàn Mục Lăng.. không có khả năng thuộc về hắn.. Hiện nay, cô nương trong lòng Hàn Mục Lăng đến tuổi cập kê, có thể bắt đầu nghị hôn! Nàng.. chẳng mấy chốc sẽ thuộc về người khác! Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Vương Minh Ngọc cay đắng, không nói được nên lời..

    Nhìn Vương Minh Ngọc ngày càng trầm mặc, Tiền Thiển cũng hơi đau lòng, nhưng sinh ở thời đại này, người ta như thế, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Tiền Thiển chỉ mong, thời gian trôi qua, Vương Minh Ngọc có thể sớm buông xuống, không cần ngày ngày đau khổ.

    Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc mới từ chỗ bà nội quay trở về, không lâu nữa sẽ đến ngày tổ chức chính thức lễ cập kê của Hàn Mục Lăng, bà nội dặn dò liên miên Tiền Thiển rất nhiều, ngay cả ông nội cũng đặc biệt đến dặn dò vài câu với Tiền Thiển, xem ra việc cô được Hàn Mục Lăng coi trọng, được đảm nhiệm vị trí hỗ trợ này, khiến ông bà nội hết sức hài lòng.

    Sau khi ra khỏi phòng bà nội, Vương Minh Ngọc vẫn yên lặng không biết suy nghĩ gì, biết tâm tình hắn không tốt, Tiền Thiển cũng không tùy tiện mở miệng. Đi một hồi lâu, Vương Minh Ngọc đột nhiên dừng lại, hắn quay qua Tiền Thiển, hơi do dự nói:" Tú Tú.. Ca muốn thương lượng với muội một chút, mở phòng đồ cưới của nương, ta muốn.. "

    " Ta biết! "Vương Minh Ngọc chưa nói xong, Tiền Thiển đã gật đầu:" Ca không cần nói, mở đi! Chọn một lễ vật tốt cho Lăng tỷ tỷ, cũng coi như tâm ý của ca ca, cũng là.. để lại một hồi ức. Nhưng ca ca à, ca vẫn nên nghĩ thoáng ra mới tốt! Thời gian còn rất dài.. "

    Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang vài phần bi thương. Vương Minh Ngọc cười một tiếng với Tiền Thiển:" Đã biết! Ca ca biết! Để Tú Tú phải quan tâm chuyện này, thật xin lỗi.."
     
  8. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 196: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc mở phòng kho đồ cưới của mẹ bọn họ. Hai người chọn được một vòng ngọc điểm vàng ròng, điểm xuyết hoa mẫu đơn bằng tơ vàng, mười phần hoa lệ cho Hàn Mục Lăng.

    "Ca ca, chọn cái này đi, thật xinh đẹp! Hoa nở phú quý, là khởi đầu tốt đẹp!" Ở hiện đại, Tiền Thiển cũng chưa từng thấy công nghệ làm vòng ngọc phức tạp như vậy, thật sự là xinh đẹp! Dù cô đã nhìn thấy không ít đồ quý, nhưng thấy chuỗi vòng ngọc xinh đẹp này vẫn cảm thấy rất yêu thích, không nỡ buông tay.

    "Ừm!" Vương Minh Ngọc gật gật đầu, hắn lại cầm một cây trâm Phù Dung ôm vào trong lòng. Tiền Thiển thở dài, cô biết Vương Minh Ngọc muốn đưa tặng cây trâm cho Hàn Mục Lăng, nhưng đáng tiếc không thể..

    "Tú Tú, thật xin lỗi! Là ca ca không có tiền đồ.. những thứ này, nguyên bản đều là đồ cưới của muội." Vương Minh Ngọc áy náy nhìn Tiền Thiển.

    "Ca ca đang nói gì vậy?" Tiền Thiển buồn cười nhìn Vương Minh Ngọc: "Nương có hai hài tử là chúng ta, đồ cưới tất nhiên là chia đều cho cả hai, ca ca vốn cũng nên có một phần. Lại nói, ta họ Vương, đồ cưới của ta nên do Vương gia chuẩn bị, đồ cưới của mẫu thân chỉ là phần thêm vào thôi."

    "Tú Tú đã lớn rồi." Vương Minh Ngọc lộ ra nụ cười, sửa lại tóc trên trán cho Tiền Thiển: "Chừng hai năm nữa cập kê, cũng phải nghị hôn! Ca ca còn chưa ra làm quan, không thể làm chỗ dựa cho muội, nếu muội xuất giá sớm, ta lo lắng đồ cưới của muội, muội sẽ chịu thiệt thòi."

    "Sợ gì chứ!" Tiền Thiển chống nạnh, dáng vẻ mạnh mẽ: "Muội tốt xấu gì cũng là đích trưởng tôn nữ của Binh bộ Thượng thư, tổ phụ nếu không sợ mất mặt, cứ để mặc kế mẫu cắt xén đồ cưới của muội xem. Dù sao, đến lúc đó người mất mặt cũng không phải muội và ca ca, chúng ta lo lắng làm gì cho phí sức!"

    Một lời nói này khiến Vương Minh Ngọc nở nụ cười, hắn vuốt cái mũi của Tiền Thiển: "Muội thì lớn lối rồi! Hiện giờ có thể làm chủ cho ca ca được luôn!"

    Tiền Thiển cũng cười to, lại cùng Vương Minh Ngọc cúi đầu xem chuỗi vòng ngọc tặng cho Hàn Mục Lăng. Thật là xinh đẹp! Đáng tiếc, Vương Minh Ngọc không thể tự tay giao cho Hàn Mục Lăng..

    Tiền Thiển xuất phát đi tham gia lễ cập kê, Vương Minh Ngọc tự tay giao chuỗi vòng ngọc cho cô, ghé vào cửa sổ xe ngựa, dặn đi dặn lại: "Tú Tú, nhớ kỹ nhất định phải tự tay giao cho Hàn đại cô nương. Ca sẽ đưa biểu lễ đến phòng trước, phần lễ vật này muội nhất định phải tự mình giao cho nàng."

    "Hiểu rồi! Ca ca yên tâm!" Tiền Thiển gật đầu, đây là lễ vật thể hiện tâm ý của Vương Minh Ngọc, cô nhất định sẽ cẩn thận bảo hộ, tự mình trao tận tay cho Hàn Mục Lăng.

    Lễ cập kê của Hàn Mục Lăng rất đông người, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến Tiền Thiển, cô đã đến trước hai ngày, chờ qua lễ cập kê, Hàn Mục Lăng kiểu gì cũng giữ cô ở lại phủ Định Viễn Công mấy ngày.

    Gần đến lễ cập kê, Hàn Mục Lăng bận vô cùng, Tiền Thiển cũng không dám quấy rầy, mãi đến trước lễ cập kê một đêm, cô mới ôm chuỗi vòng ngọc đến phòng Hàn Mục Lăng để gặp riêng.

    "Lăng tỷ tỷ, ngày mai là lễ cập kê của tỷ, có rất nhiều người đến chúc mừng, muội chiếm trước cơ hội, ngày hôm nay chúc mừng sớm, chúc mừng tỷ tỷ trưởng thành." Tiền Thiển chính thức hành lễ với Hàn Mục Lăng.

    "Sáng mai muội cũng không rảnh rỗi đâu, để muội làm người hỗ trợ cũng phải loay hoay nhiều đó." Hàn Mục Lăng cười với Tiền Thiển.

    Tiền Thiển thuận thế đứng dậy, cười hì hì tự tìm chỗ ngồi: "Lăng tỷ tỷ, ngày mai bắt đầu buổi lễ, tỷ có khẩn trương không? Muội hơi khẩn trương đó. Tỷ bảo nha hoàn ra ngoài đi, để tỷ muội ta trò chuyện."

    "Cứ làm như muội có nhiều chuyện lắm ấy." Hàn Mục Lăng cười hì hì chọc một cái vào trán Tiền Thiển, quay người cho nha hoàn lui ra ngoài.

    Thấy nha hoàn đều đã ra ngoài, cài cửa lại, Tiền Thiển mới bưng ra chiếc hộp cất kỹ, đưa cho Hàn Mục Lăng: "Lăng tỷ tỷ, đây là lễ vật cập kê ca ca muội tặng cho tỷ, huynh ấy muốn muội tự tay giao cho tỷ."

    Hàn Mục Lăng không nhận hộp trên tay Tiền Thiển, chỉ nhìn chằm chằm chiếc hộp tinh xảo không nói lời nào. Tiền Thiển biết nàng ấy lo lắng, bèn giải thích nói: "Lăng tỷ tỷ yên tâm, ca ca ta sáng mai sẽ có biểu lễ đưa đến phòng trước, sẽ không gây phiền phức cho tỷ, ca ca muội cũng không có ý tứ khác, chỉ muốn biểu đạt chút tâm ý chúc mừng tỷ, Lăng tỷ tỷ.."

    "Tú Nhi, ta không phải ý này!" Tiền Thiển còn chưa dứt lời đã bị Hàn Mục Lăng cắt ngang, đây là lần đầu tiên Hàn Mục Lăng gọi nhũ danh của Tiền Thiển.

    "Ca ca muội, huynh ấy.." Hàn Mục Lăng nói nửa chừng lại dừng lại, nàng chăm chú nhìn chiếc hộp trên tay Tiền Thiển, phảng phất như thể bên trong có đồ vật gì đó dọa người.

    Tiền Thiển bị nhìn chằm chằm đến mức khó xử, ngượng ngùng muốn thu tay lại, trong miệng lúng túng giải thích: "Lăng tỷ tỷ, nếu tỷ khó xử.."

    "Không!" Hàn Mục Lăng cực nhanh nói, một tay nắm lấy tay Tiền Thiển, đột nhiên không tiếp tục nhìn chằm chằm vào hộp nữa, ngược lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiền Thiển, Tiền Thiển lúc này mới phát hiện đôi mắt xinh đẹp của Hàn Mục Lăng hình như có ánh nước.

    Hàn Mục Lăng giống như sợ Tiền Thiển chạy mất, ánh nước trong mắt càng tăng lên, môi mấp máy muốn nói gì đó lại không nên lời.

    "Lăng tỷ tỷ.." Thấy dáng vẻ này của Hàn Mục Lăng, Tiền Thiển hơi ngoài ý muốn, cô không nghĩ tới, Hàn Mục Lăng lại có phản ứng lớn như vậy với phần lễ vật này của Vương Minh Ngọc.

    "Tú Nhi, ca ca muội.. có nói gì với muội không? Huynh ấy có nói gì với muội không, để muội nói lại với ta?" Trong giọng nói của Hàn Mục Lăng có loại quyết tuyệt như muốn đập nồi dìm thuyền, Tiền Thiển thấy ánh mắt này của nàng ấy mà giật nảy. Chuyện này.. tình huống này là thế nào? "

    " Huynh ấy không nói gì! Chỉ bảo muội phải tự tay giao lễ vật này cho tỷ. "Tiền Thiển hơi gấp gáp nói ra, tinh tế quan sát biểu hiện của Hàn Mục Lăng:" Lăng tỷ tỷ hẳn là biết, ca ca.. "

    " Không nói gì sao? "Hàn Mục Lăng lộ ra vẻ mặt thất vọng, suýt nữa nước mắt đã rơi xuống.

    Tiền Thiển quyết định chắc chắn, nắm lấy tay Hàn Mục Lăng, chăm chú nhìn vào mắt nàng ấy:" Lăng tỷ tỷ! Quốc Công gia và phu nhân sẽ không đồng ý! "

    Hàn Mục Lăng nửa ngày không nói, cuối cùng hơi thất hồn lạc phách, chậm rãi ngẩng đầu:" Muội nói đúng.. rất đúng.. "

    Tiền Thiển nhìn dáng vẻ của nàng ấy, cũng không đành lòng, cô đỡ Hàn Mục Lăng ngồi lên ghế, lại lấy chiếc hộp đặt lên mặt bàn, mở ra trước mặt Hàn Mục Lăng.

    " Lăng tỷ tỷ, không xem qua lễ vật ca ca tặng cho tỷ sao? "Tiền Thiển mở hộp quay về hướng Hàn Mục Lăng, triệt để nói:" Nói thật cho tỷ biết, đây là đồ cưới của mẫu thân muội "

    " Thì ra là thế! "Lần này nước mắt của Hàn Mục Lăng triệt để rơi xuống, nàng ấy rón rén nâng lên chuỗi vòng ngọc xinh đẹp, cẩn thận nhìn tới nhìn lui, vẻ yêu thích không nỡ buông tay:" Thật là xinh đẹp! Đây là chuỗi vòng ngọc xinh đẹp nhất ta từng thấy! Thật sự! Tú Nhi, ta không lừa muội!

    "Muội biết!" Tiền Thiển thở dài, nhưng lời nên nói, cô vẫn phải nói: "Lăng tỷ tỷ, coi đây là hồi ức đẹp đi, có một số việc, chúng ta thật sự không cách nào thay đổi."

    " "Ừm!" Hàn Mục Lăng nghẹn ngào: "Ta biết! Tú Nhi! Ta thực sự biết! Ta chỉ là.. khổ sở.."
     
  9. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 197: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, Tiền Thiển đứng ở vị trí hỗ trợ nhìn Hàn Mục Lăng ăn mặc trịnh trọng trước mặt, nàng ấy mặc một thân lễ phục hoa lệ phức tạp, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào, trước ngực đeo chuỗi vòng ngọc vàng ròng đẹp không sao tả xiết. Chuỗi vòng ngọc không rõ lai lịch quả nhiên khiến Quốc công phu nhân chú ý, trước khi bắt đầu điển lễ, bèn kéo Hàn Mục Lăng qua một bên thấp giọng hỏi thăm.

    "Là Tú muội muội tặng con!" Hàn Mục Lăng liếc nhìn Tiền Thiển đứng gần đấy, nụ cười càng ngọt ngào, ngây thơ: "Vì kê lễ của con, Tú muội muội đặc biệt lấy đồ cưới của mẫu thân nàng ấy, cố ý tìm chuỗi vòng ngọc này làm hạ lễ cho con. Mẫu thân nói xem, Tú muội muội để tâm như vậy, phần nhân tình này con thật sự rất cảm kích."

    Nghe Hàn Mục Lăng trả lời, Quốc công phu nhân cực kỳ vui vẻ, còn cố ý nói lời cảm ơn Tiền Thiển, lại cực lực tán thưởng chuỗi vòng ngọc kia quả là trân phẩm khó gặp. Tiền Thiển cười khách khí, nói vài câu với Quốc Công phu nhân, trong lòng lại lo lắng Hàn Mục Lăng trước mặt, thoạt nhìn cảm xúc cũng không tồi.

    Đêm qua, nàng ấy đã khóc thật lâu, nha hoàn đều bị cho ra ngoài, Tiền Thiển tự mình lấy nước lạnh, dùng khăn vải chườm mắt cho nàng ấy đến tận nửa đêm mới tiêu sưng. Sáng nay, Tiền Thiển vừa đến chính đường đã thấy nàng ấy ăn mặc chỉnh tề, cười thanh tao, lịch sự tiếp đãi khách khứa, nếu không phải trước ngực nàng ấy đeo chuỗi ngọc, Tiền Thiển thật sự nghĩ chuyện đêm qua chỉ như một giấc mộng. Như vậy cũng tốt, sớm buông xuống sẽ đỡ đau khổ. Lễ cập kê qua đi, đại khái vợ chồng Định Viễn Công sẽ sớm nghị hôn cho Hàn Mục Lăng, nếu trong lòng có người khác, Hàn Mục Lăng sẽ không hạnh phúc. Nàng ấy là cô nương tốt, Tiền Thiển hi vọng nàng ấy có thể an tâm sống cuộc sống hạnh phúc cả đời.

    Lễ cập kê của Hàn Mục Lăng mười phần long trọng, chuỗi vòng trên lễ phục, dưới ánh nắng chiếu rọi, càng trở nên rạng rỡ. Sau khi kết thúc buổi lễ, Quốc Công phu nhân trước dẫn trưởng công chúa Tuyên Nghi và một đám phu nhân vây quanh đi vào. Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng cùng một đám cô nương, tiểu thư theo phía sau, trong này phần lớn là các thế gia tiểu thư có quan hệ tốt với Hàn Mục Lăng, trong đó có một bộ phận lớn Tiền Thiển cũng biết, có vài người không quen biết, Hàn Mục Lăng cũng giới thiệu cho cô. Tiền Thiển chú ý trong đó không có nữ chính, quận chúa Ti Dương, Hứa Linh Dao. Xem ra lúc này, Hứa Linh Dao và Hàn gia thật sự không có tương tác.

    Khách khứa đông đảo, chủ nhà tự nhiên hơi bối rối, Hàn Mục Lăng chỉ phụ trách các tiểu thư chưa xuất các, cũng loay hoay đến tay chân không chạm đất, nàng ấy túm lấy Tiền Thiển, giao cho cô một tờ giấy, nói: "Tú Nhi, muội cũng coi như một nửa chủ nhà, nhờ muội tiếp đãi Lý tiểu thư, thứ tự chỗ ngồi đều viết ở trong này, muội đưa Tước Nhi đi an bài nhé."

    Tiền Thiển chú ý, từ đêm qua, Hàn Mục Lăng thay đổi cách xưng hô với cô. Trước kia, nàng ấy luôn bảo cô là "Tú muội muội", bởi vì Hàn Mục Thanh không chịu gọi cô là muội muội, mà luôn gọi thẳng tên, Hàn Mục Lăng còn quở trách ca ca nhà mình thất lễ, thời gian lâu dài, Hàn Mục Thanh cũng không chịu đổi, nàng ấy mới thôi càm ràm. Mà hiện nay, Hàn Mục Lăng cũng đổi xưng hô, Tiền Thiển trộm nhìn chuỗi vòng trên cổ Hàn Mục Lăng, lặng lẽ thở dài, ngoan ngoãn xem số ghế để chiêu đã khách.

    Lễ cập kê qua đi, phủ Định Viễn Công thu thập rối ren mấy ngày, sau đó mới hoàn toàn yên tĩnh lại. Tiền Thiển lại được Hàn Mục Lăng mời ở thêm mấy ngày. Mấy ngày này, Hàn Mục Lăng cảm xúc rõ ràng sa sút, Tiền Thiển nghĩ, đại khái liên quan đến Vương Minh Ngọc. Cô cũng không dám nhấc lên đề tài này, chỉ thay đổi cách trêu đùa cho Hàn Mục Lăng vui vẻ, ngay cả Hàn Mục Thanh mượn cơ hội chọc cô, cô cũng không để ý!

    "A! Rốt cục cũng xong rồi! Phiền chết được!" Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng ngồi dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ trong vườn hoa Công phủ, Tiền Thiển lớn tiếng thở dài, ném một bộ thêu hoa vào khay đựng.

    "Muội muốn thua à?" Hàn Mục Lăng cười lên, lại ôm bộ thêu hoa ném vào ngực Tiền Thiển: "Nhanh làm tiếp đi, ca ca nói, mấy ngày nay muội làm cho tốt, nếu lười, sao có bản lĩnh thắng huynh ấy!"

    "Rõ ràng là huynh ấy gian lận!" Tiền Thiển không có hình tượng ghé vào bàn đá lớn tiếng than vãn: "Tại sao có người như vậy chứ! Lăng tỷ tỷ nói xem, tính cách tỷ tốt như vậy, Mục Hồng cũng là một hài tử ngoan, sao lệch ra ca ca của tỷ có tính cách đáng ghê tởm như vậy!"

    "Ngậm miệng lại!" Hàn Mục Lăng chọc vào trán Tiền Thiển: "Nếu để ca ca nghe được, lại sinh sự!"

    * * *

    Hàn Mục Thanh mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh, nơi này.. là thư phòng của hắn? Hắn ngồi dậy, nhìn xem nơi chốn vừa quen thuộc, vừa xa lạ này.

    Đây là thư phòng của hắn! Thế nhưng, tựa như có chỗ nào đó không giống. Mà.. hắn chưa chết sao?

    Ánh mắt trời ngoài cửa sổ rực rỡ xuyên thấu qua song cửa tiến vào, trong phòng ấm áp, Hàn Mục Thanh ngồi dậy trên giường, trong lòng hơi hoảng hốt. Chẳng lẽ hắn chưa chết? Lại được cứu rồi?

    Hắn nhấc tay mình lên một chút, ngạc nhiên phát hiện đôi tay này không giống như trong trí nhớ khô gầy, gân xanh từng cục. Đây là một đôi tay khỏe mạnh, đầu ngón tay, khớp ngón tay, chai tay cầm bút và cầm kiếm đều hết sức rõ ràng.

    Chai luyện kiếm? Hàn Mục Thanh thấy mười phần ngoài ý muốn. Hắn đã có vài năm không luyện kiếm, từ khi thân thể hư hại, hắn không còn sờ vào kiếm. Hàn Mục Thanh đứng lên, duỗi tay kiểm tra xương sườn, ngón tay không chạm vào xương lởm chởm, mà là cơ bắp ẩn chứa sức lực. Đây là chuyện gì? Hắn có lẽ đã nhịn đến dầu hết đèn tắt, sao lại thế này..

    Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói: "Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia ngủ trưa còn chưa dậy đâu, chi bằng ngài ra vườn hoa dạo chơi? Nửa canh giờ trước, ta thấy đại tiểu thư và Minh Tú tiểu thư ra vườn hoa chơi, có khi vẫn đang ở trong vườn."

    Mục Hồng? Mục Hồn chẳng phải đi biên quan sao? Hắn đã tự mình đưa tiễn mà! Còn có Mục Lăng, chẳng phải đã đi lấy chồng xa sao? Là phụ thân trước khi lâm chung vội vàng chọn hôn phu cho Mục Lăng, vội vàng gả đi.. làm sao lại đang?

    Còn có, Minh Tú tiểu thư là ai? Hắn biết một người tên là Minh Tú! Người đó..

    Hàn Mục Thanh bối rối, đây là chuyện gì? Hắn chẳng lẽ đang nằm mơ? Hắn hung hăng véo mạnh vào người mình, cảm giác đau đớn khiến hắn tỉnh táo. Đây không phải mơ sao? Chuyện gì đang xảy ra?

    Góc thư phòng là bàn đọc sách, bày biện công báo, Hàn Mục Thanh lảo đảo bước đến, đọc thời gian trên công báo, năm Duyên Hòa mười lăm? Sao lại là Duyên Hòa mười lăm? Đây là năm hắn mười tám tuổi?

    Sao lại thế! Hắn rõ ràng đã chết vào năm Vĩnh Sơ đầu tiên! Lúc chết dầu hết đèn tắt, vô hạn thê lương.. Nhưng bây giờ.. Hắn lại trở lại năm Duyên Hòa mười lăm!

    Hàn Mục Lăng nắm lấy tờ công báo, vừa khóc vừa cười, chẳng lẽ ông trời chiếu cố, biết hắn tiếc nuối quá nhiều, cố ý cho hắn cơ hội quay trở lại! Năm Duyên Hòa mười lăm! Tất cả vẫn còn kịp! Còn kịp!
     
  10. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 198: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Mục Thanh ngồi im trước bàn sách thật lâu, điều chỉnh xong tâm tình, hắn đến trước cửa thư phòng mở ra. Ánh nắng! Hắn đưa tay che khuất ánh mặt trời rực rỡ, tựa như thật lâu chưa nhìn thấy ánh mặt trời tươi đẹp!

    "Đại thiếu gia, ngài tỉnh?" Gã sai vặt đứng ở cửa cười hì hì lộ ra hàm răng.

    "Thanh Trúc.." Hàn Mục Thanh nhìn gã sai vặt tràn ngập sức sống trước mặt, tựa như cái chết của Thanh Trúc chỉ là một giấc mơ.

    "Thiếu gia quên rồi! Tiểu nhân đã đổi tên là Nguyên Bảo! Ngài đã đánh cược hai ngày trước với Minh Tú tiểu thư, thua cược danh tự của tiểu nhân!" Gã sai vặt nhìn Hàn Mục Thanh cười vui vẻ.

    "Minh Tú tiểu thư?" Hàn Mục Thanh nhíu mày lại: "Minh Tú tiểu thư nào?" Không phải người hắn biết đó chứ..

    "Thiếu gia, có phải ngài còn chưa tỉnh ngủ." Nguyên Bảo cười vui vẻ: "Còn có thể là Minh Tú tiểu thư nào nữa, là đích tôn nữ của Binh bộ Thượng thư Vương đại nhân."

    Quả nhiên là Minh Tú đó! Hàn Mục Thanh nghi hoặc, Vương Minh Tú sao lại xuất hiện ở nhà hắn, hắn nhớ kỹ hắn cũng chưa từng gặp Vương Minh Tú? Không.. hình như gặp rồi.. đầu óc của hắn hơi hỗn loạn, rất nhiều ký ức chồng chéo đang chạy trong đầu hắn.

    "Vương Minh Tú? Vì sao lại ở trong phủ chúng ta?" Hàn Mục Thanh xoa xoa thái dương, hỏi Nguyên Bảo.

    "Đương nhiên là đại tiểu thư mời nàng ấy ở lại chơi mấy ngày." Nguyên Bảo mở to mắt: "Đây là chuyện thường mà. Minh Tú tiểu thư thường ở lại chơi với đại tiểu thư. Thiếu gia hôm kia còn đánh cược với các nàng, xem ra thật sự là chưa tỉnh ngủ rồi."

    Thật sao? Hàn Mục Thanh nhíu mày, không tiếp tục đề tài đánh cược này, hắn còn đang nghi ngờ: "Mục Lăng thường tiếp Vương Minh Tú tới chơi à?"

    "Đúng vậy!" Nguyên Bảo kỳ quái nhìn Hàn Mục Thanh: "Đại tiểu thư thường xuyên mời Minh Tú tiểu thư đến nhà làm khách, kế phu nhân nhà Minh Tú tiểu thư không phải dễ đối phó, đại tiểu thư không tiện đến làm khách ở nhà Vương gia."

    "Kế mẫu?" Hàn Mục Thanh chấn kinh trừng mắt: "Kế mẫu của Vương Minh Tú là sao? Nàng ấy lấy đâu ra kế mẫu? Mẫu thân nàng ấy đâu?"

    "Thiếu gia! Ngày hôm nay ngài sao vậy? Nói mê sảng, có cần tìm đại phu đến xem cho ngài không?" Nguyên Bảo bắt đầu lo lắng nhích lại gần Hàn Mục Thanh: "Mẫu thân của Minh Tú tiểu thư và Minh Ngọc thiếu gia đã đi được hơn chục năm, Minh Tú tiểu thư chưa đầy hai tuổi đã có kế mẫu. Kế mẫu sinh được một đôi long phượng thai kém nàng ấy chưa đầy ba tuổi, thiếu gia ngài không phải không biết! Minh Ngọc thiếu gia chẳng phải cũng nhắc đến chuyện trong nhà với ngài hay sao?"

    Vương Minh Ngọc? Bọn họ có quan hệ thân thiết như vậy sao? Hàn Mục Thanh càng nghi ngờ, hắn quay người về thư phòng: "Thanh Trúc.. Nguyên Bảo, ta lại ngủ một chút, đại khái chưa tỉnh ngủ, hơi không tỉnh táo."

    "Ồ!" Nguyên Bảo lại nhìn bóng lưng Hàn Mục Thanh, đàng hoàng gật đầu. Thiếu gia quả có vẻ chưa tỉnh táo, nói mê sảng một hồi! Thật sự không có chuyện gì chứ?

    Hàn Mục Thanh lần nữa lên giường nằm, từng chút chải vuốt lại trí nhớ của mình. Hắn phát hiện, rất nhiều chuyện khác biệt so với kiếp trước của hắn. Tỷ như, đời trước, phụ mẫu của Vương Minh Tú và Vương Minh Ngọc đều song toàn, hắn cũng chưa từng gặp Vương Minh Tú. Mà bây giờ trong trí nhớ hiện tại của hắn, huynh muội Vương Minh Ngọc lại mất mẫu thân từ nhỏ, Vương Minh Tú còn là khuê mật của muội muội hắn, thường đến chơi nhà hắn.

    Hóa ra.. hóa ra Vương Minh Tú lại có tính cách như vậy. Hắn trước kia chưa từng biết. Hàn Mục Thanh hơi mỉm cười. Kiếp trước, hắn vốn không quen Vương Minh Ngọc, hắn cũng thấy không sao, mới mười tám tuổi, thật sự là tuổi đẹp! Hàn Mục Thanh thở dài, tất cả vẫn còn kịp, hắn còn chưa gặp Hứa Linh Dao.

    Hứa Linh Dao.. Có lẽ, hắn hẳn là nên sớm gặp nàng ấy, có một số việc, vẫn nên nắm trong tay trước sẽ tốt hơn! Hàn Mục Thanh chậm rãi mở mắt ra. Không vội, hiện tại hắn hẳn nên đi gặp phụ mẫu và đệ muội. Kiếp trước, hắn thật xin lỗi bọn họ, ngoài trừ nàng thì chính là bọn họ..

    Hàn Mục Thanh đến vườn hoa, Tiền Thiển đã kết thúc công việc thêu thùa.

    "Lăng Nhi.." Hàn Mục Thanh cảm khái nhìn Hàn Mục Lăng mới mười lăm tuổi, hắn bước nhanh về phía hai cô nương, ánh mắt mang theo hoài niệm ấm áp.

    "Nhìn xem, đến đòi nợ rồi!" Hàn Mục Lăng chọc chọc vào Tiền Thiển: "Nhanh lên, một mẫu thêu mà thêu mất mấy ngày, còn không biết xấu hổ tự khoe mình biết thêu thùa."

    Hàn Mục Thanh đến chỗ bàn đá, Tiền Thiển vừa vặn khâu xong mũi cuối cùng, màu xanh lam thanh nhã, phía trên thêu hai đóa ngọc lan nho nhỏ.

    Nghe thấy giọng Hàn Mục Thanh, Tiền Thiển vụt ngẩng đầu: "Đây không phải là huynh muốn sao! Ta đuổi chết đuổi sống, thật vất vả đúng hạn mới làm xong. Sao nào? Không thích?"

    "Ngươi thêu?" Hàn Mục Thanh nhìn kỹ mẫu thêu, đột nhiên vung ra khỏi mặt Tiền Thiển: "Hồ nháo! Đồ thêu của nữ tử, sao có thể tùy tiện bày ra trước mặt người khác? Còn đưa cho nam nhân! Bị người phát hiện, ngươi còn cần danh tiết hay không?"

    Một lời nói làm Hàn Mục Lăng và Tiền Thiển đều ngây ngẩn cả người.

    "Ca ca, huynh sao vậy?" Hàn Mục Lăng hoang mang mở miệng: "Chẳng phải đây là do chính huynh yêu cầu sao? Tú Nhi đánh cược thua, huynh muốn muội ấy làm cái này.."

    Tiền Thiển cũng đơ ra, cô nhìn Hàn Mục Thanh đang xụ mặt, nghĩ thầm tên phá đám này lại sắp giở trò gì.

    "Không phải đâu, Tiền Thiển!" 7788 kịp thời ngoi đầu lên: "Ta thu được tin, nam chính vừa sống lại, bây giờ nam chính đang đối mặt với cô chính là ông lớn được bật hack đó, cô tự cầu phúc đi, ha ha ha.."

    Đệch! Tiền Thiển đen mặt! Chuyện trọng yếu như vậy, vì sao không báo sớm cho cô! Cảm thấy diễn viên quần chúng như cô không cần thiết phải biết tin tức ở cao tầng hay sao? Kỳ thị chức vụ à? Rất muốn đánh chết 7788! Nhưng dù thế nào, diễn viên quần chúng Tiền Thiển tuyệt đối không dám đắc tội với nam chính, cũng không ngại mình chết chậm! Vị này địa vị cực cao trong tương lai, đắc tội hắn có thể yên bình qua ngày sao? Tiền Thiển phản ứng cực nhanh, một tay lấy lại mẫu thêu, một tay giữ chặt Hàn Mục Lăng: "Ha ha, không sao, Lăng tỷ tỷ, mẫu thêu này vừa khéo để ca ca muội dùng, hai ngày trước, hầu bao của ca ca muội bị rách."

    Nghe Tiền Thiển nói như vậy, Hàn Mục Lăng cũng bỏ qua không đề cập nữa, lúc đầu cũng không phải là chuyện lớn gì, chủ đề dễ dàng chuyển hướng. Tiền Thiển ngầm nhìn vẻ mặt nam chính, nhanh chóng điều chỉnh bản thân, tránh việc đắc tội với ông lớn. Nam chính nếu đã sống lại, Tiền Thiển sẽ không tiếp tục ngây người ở phủ Định Viễn Công, sợ lúc nào không cẩn thận lại đắc tội với tên thất thường này. Cô vội vàng tìm cớ nói với Hàn Mục Lăng, chậm rãi thu xếp trở về Vương gia. Về sau kiên quyết không ở lại đó nữa! Tiền Thiển âm thầm quyết định, ở gần nam chính rất nguy hiểm, diễn viên quần chúng như cô không nên không có việc gì lắc lư trước mặt hắn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...