Chương 179: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 53
"Anh thay đổi chủ ý muốn giúp tôi, là vì phát hiện tôi mới là Mị Mị?" Tiền Thiển không thể tin. Cô sao không nghĩ đến mình thế mà có bối cảnh như vậy, chuyện này không khoa học! Cô rõ ràng là diễn viên quần chúng!
"7788! Cút về đây cho ta!" Tiền Thiển thực sự không biết xử lý vấn đề trước mắt thế nào: "Ta sao lại thành Dương Mị Mị vậy hả? Ta không phải diễn viên quần chúng ngồi ăn đồ ăn vặt hay sao?"
"..."
7788 đang đánh cờ với chủ hệ thống, hoang mang: "Dương Mị Mị? Đây chẳng phải là tên cúng cơm của nữ chính hay sao?"
"Mi ngoài việc đánh cờ còn làm được cái gì hả?" Tiền Thiển tức muốn chết: "Ta bị nữ chính truy sát thành cái dạng này, mi cũng không biết, có thể vô dụng hơn nữa được không?"
"Ối dồi ôi! Ghê thế này!" 7788 tranh thủ thời gian xem tiến trình nhiệm vụ của Tiền Thiển, về sau lại hoang mang: "Chẳng lẽ lại bị lừa? Sao cô lại thành Dương Mị Mị? Bối cảnh này của diễn viên quần chúng cũng không giới thiệu kỹ càng, cô bị thương khi còn bé lại mất trí nhớ, nếu không cô hỏi mẹ hờ của cô xem?"
"Được rồi! Muốn tìm sự thật từ mi hoàn toàn chẳng có tác dụng gì!" Tiền Thiển chán nản.
Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu thấy Tiền Thiển một mực lạnh mặt không nói lời nào, không khỏi cảm thấy bất an, lo sợ.
"Các anh làm sao biết được tôi là Dương Mị Mị?" Tiền Thiển trừng mắt nhìn Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu, tựa như muốn soi kỹ xem lời bọn họ rốt cục là thật hay giả.
"Ở bệnh viện, anh thấy bác gái Trịnh, khi còn bé, mẹ em rất hay chiêu đãi chúng ta." Hà Chiêu Lan nhìn Tiền Thiển, mắt mong chờ. Nghĩ đến Hà Chiêu Lan ngay từ đầu đã thấy mẹ mình, Tiền Thiển bèn hiểu ra, Hà Chiêu Lan nói tám phần là sự thật! Chẳng trách từ ngày đó, Hà Chiêu Lan một mực canh giữ bên người cô.
"Vậy vì sao trước đây anh nhất định không nói?" Tiền Thiển lại trừng mắt nhìn Hà Chiêu Lan.
Hà Chiêu Lan cười khổ: "Bác Trịnh nói em lúc đó bị thương rất nặng, tổn thương đến đầu óc, ở bệnh viện hơn một tháng, sau đó thì quên đi lý do mình bị thương. Bác Trịnh sợ đây không phải là ký ức tốt lành gì, cho nên không muốn để em nhớ lại. Còn nữa.."
Hà Chiêu Lan hơi do dự, cuối cùng vẫn nói ra: "Mẹ con em thực ra là bị cha đẻ vứt bỏ, bác Trịnh không muốn em biết chuyện này."
"Cha đẻ em?" Tiền Thiển khẽ nhíu mày.
"Chính là cha của Dương Di Nhan, mẹ của Dương Di Nhan chính là tình nhân của bố em khi đó." Hà Chiêu Lan nói cẩn thận từng chút một, hắn sợ Tiền Thiển bị tin tức này kích thích.
"Thì ra là thế!" Tiền Thiển cười lạnh: "Cho nên cô ta mới hiểu rõ những chuyện khi xưa! Xem ra đã làm bài tập về nhà."
"Đúng vậy, cho nên An An, bọn anh thật sự.." Trầm Chu Diêu hơi vội vàng nhìn Tiền Thiển.
"Các người thật sự thế nào? Thật sự không biết cô ta có phải là bạn gái thời thơ ấu của các người hay không?" Tiền Thiển cười vui vẻ, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: "Có gì khác nhau sao?"
"An An.." Trầm Chu Diêu không biết nên giải thích thế nào, chỉ khẩn cầu nhìn Tiền Thiển.
"Thực ra tôi rất tò mò? Tôi đặc biệt nhớ, nếu các người không phát hiện ra Dương Di Nhan thực ra không phải Dương Mị Mị, liệu loại vô danh tiểu tốt như tôi gặp phải loại việc này là đáng đời? Tôi và người nhà nhận tất cả những đối đãi bất công này, liệu có phải sẽ không có cơ hội sửa đổi?" Tiền Thiển nhìn Trầm Chu Diêu bằng ánh mắt sắc bén.
"Còn có anh!" Tiền Thiển chuyển hướng nhìn Hà Chiêu Lan: "Tôi cảm thấy kỳ lạ, làm sao giây trước anh còn thuyết phục tôi đừng cắn không nhả Dương Di Nhan, sau khi gặp mẹ tôi lập tức sửa lại thái độ. Hết thảy đều bởi vì Dương Mị Mị đúng không? Nếu như tôi không phải Dương Mị Mị, tôi sẽ bị các người ép phải bỏ qua cho Dương Di Nhan đúng không?"
"Nếu Dương Di Nhan thực sự là Dương Mị Mị, mà không phải tôi, vậy thì chuyện Dương Di Nhan làm với tôi và gia đình tôi, tất cả đều là hợp lý đúng không?" Tiền Thiển đứng lên, dùng ánh mắt quét qua hai người kia: "Các người là những nhân vật chính trong thế giới này, không nhìn thấy lợi ích của những người bình thường như tôi phải không? Tác dụng của chúng tôi, chính là vào thời điểm phù hợp, trở thành vật hy sinh cho các người đúng không?"
"Nếu các người không phát hiện ra tôi là Dương Mị Mị, vậy tôi chính là công cụ để các người chứng minh tình bạn kiên định của các người với người bạn còn bé phải không? : Tiền Thiển cười vô cùng vui vẻ với Trầm Chu Diêu và Hà Chiêu Lan:" Nhìn các người đi, đối với Dương Mị Mị tốt biết bao nhiêu! Cô ấy phát sinh chuyện gì các ngươi cũng có thể bao dung, vì cô ấy, các người có thể làm trái lương tâm và nguyên tắc của mình! Cô ấy hại người, các người có thể dùng mọi thủ đoạn để bảo toàn cho cô ấy. Tình nghĩa thật sâu nặng! "
" An An.. Em mới là Mị Mị.. "Trầm Chu Diêu lúng túng. Tiền Thiển nói những lời này, giống như dao đâm vào ngực hắn và Hà Chiêu Lan, để bọn hắn không cách nào phản bác. Không sai! Vì cái gọi là tình cảm khi bé, bọn hắn xác thực đã vi phạm lương tâm và nguyên tắc, vụ án Tiền Thiển vừa mới phát sinh, bọn họ không hề suy nghĩ đến những người khác, chỉ vô thức một mực muốn bảo vệ lợi ích của Dương Di Nhan. Tiền Thiển và người nhà của cô cũng vậy, từ ban đầu chính vì việc hai người bọn họ bao che khuyết điểm và phóng túng mà gây ra! Bọn họ chính là đồng lõa!
" Mị Mị? "Tiền Thiển cười lạnh:" Thật xin lỗi! Tôi không phải Dương Mị Mị! Hoặc là nói, tôi không thèm là cái người Dương Mị Mị đó! Tôi họ Chu, tên là Chu An An! Có hai vị là bạn thuở nhỏ, thật đáng tiếc tôi không nhận, cũng không muốn nhận! Tôi cũng không hi vọng có người vì tôi mà làm trái lương tâm và đạo đức cơ bản. Tôi không tiếp nhận nổi dạng tình nghĩa như thế! "
Tiền Thiển nói xong những lời này liền xoay người rời đi. Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu khiến cô quá đau đầu, nhìn nhiều hơn cũng không muốn. Đây chính là cái gọi là nam chính và nam phụ của văn ngọt sủng ấy hả? Trong mắt chỉ có nữ chính, những người khác đều không đáng nhắc tới? Loại tam quan thế này, Tiền Thiển cảm giác cả đời mình cũng không thể lý giải. Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu bây giờ đối tốt với cô, cũng chỉ vì cô là người bạn thuở nhỏ của bọn họ, Dương Mị Mị. Cùng lắm là vì cô đã tình cờ chiếm dụng bối cảnh của nữ chính mà thôi. Tiền Thiển biểu thị, cô không thèm! Cái thứ văn ngọt sủng chết tiệt này! Cái thứ nam chính với nam phụ khốn kiếp này! Cô thật sự cảm thấy buồn nôn!
" Tiền Xuyến Tử, cô không sao đấy chứ.. "7788 nhìn ký chủ của mình, trong lòng cực kỳ lo lắng:" Cô nghĩ thoáng một tí đi, thế giới tự do, căn bản sẽ diễn sinh tự do, xảy ra những việc thế này chúng ta cũng đâu khống chế được. "
" Mi còn không biết xấu hổ mà hỏi? "Tiền Thiển quả nhiên không vui:" Ta diễn vai quần chúng, sao lại phức tạp như vậy? Ta còn chưa hỏi mi đâu! Lần này nam nữ chủ lại không ở với nhau! Mi cứ xem mà làm! "
" Ta ta ta đi hỏi phía trên một chút, xem có thể dàn xếp không bị cảnh cáo hay không. "7788 rất chột dạ:" Chuyện này thật sự không phải do chúng ta đúng không?"
Tiền Thiển căn bản mặc kệ nó. Còn nhân vật nữ chính muốn giết cô, lúc đó cũng có thấy Cục quản lý đến giữ gìn, bảo vệ lợi ích gì của cô đâu. Đây chính là kỳ thị nghề nghiệp trần trụi!
"7788! Cút về đây cho ta!" Tiền Thiển thực sự không biết xử lý vấn đề trước mắt thế nào: "Ta sao lại thành Dương Mị Mị vậy hả? Ta không phải diễn viên quần chúng ngồi ăn đồ ăn vặt hay sao?"
"..."
7788 đang đánh cờ với chủ hệ thống, hoang mang: "Dương Mị Mị? Đây chẳng phải là tên cúng cơm của nữ chính hay sao?"
"Mi ngoài việc đánh cờ còn làm được cái gì hả?" Tiền Thiển tức muốn chết: "Ta bị nữ chính truy sát thành cái dạng này, mi cũng không biết, có thể vô dụng hơn nữa được không?"
"Ối dồi ôi! Ghê thế này!" 7788 tranh thủ thời gian xem tiến trình nhiệm vụ của Tiền Thiển, về sau lại hoang mang: "Chẳng lẽ lại bị lừa? Sao cô lại thành Dương Mị Mị? Bối cảnh này của diễn viên quần chúng cũng không giới thiệu kỹ càng, cô bị thương khi còn bé lại mất trí nhớ, nếu không cô hỏi mẹ hờ của cô xem?"
"Được rồi! Muốn tìm sự thật từ mi hoàn toàn chẳng có tác dụng gì!" Tiền Thiển chán nản.
Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu thấy Tiền Thiển một mực lạnh mặt không nói lời nào, không khỏi cảm thấy bất an, lo sợ.
"Các anh làm sao biết được tôi là Dương Mị Mị?" Tiền Thiển trừng mắt nhìn Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu, tựa như muốn soi kỹ xem lời bọn họ rốt cục là thật hay giả.
"Ở bệnh viện, anh thấy bác gái Trịnh, khi còn bé, mẹ em rất hay chiêu đãi chúng ta." Hà Chiêu Lan nhìn Tiền Thiển, mắt mong chờ. Nghĩ đến Hà Chiêu Lan ngay từ đầu đã thấy mẹ mình, Tiền Thiển bèn hiểu ra, Hà Chiêu Lan nói tám phần là sự thật! Chẳng trách từ ngày đó, Hà Chiêu Lan một mực canh giữ bên người cô.
"Vậy vì sao trước đây anh nhất định không nói?" Tiền Thiển lại trừng mắt nhìn Hà Chiêu Lan.
Hà Chiêu Lan cười khổ: "Bác Trịnh nói em lúc đó bị thương rất nặng, tổn thương đến đầu óc, ở bệnh viện hơn một tháng, sau đó thì quên đi lý do mình bị thương. Bác Trịnh sợ đây không phải là ký ức tốt lành gì, cho nên không muốn để em nhớ lại. Còn nữa.."
Hà Chiêu Lan hơi do dự, cuối cùng vẫn nói ra: "Mẹ con em thực ra là bị cha đẻ vứt bỏ, bác Trịnh không muốn em biết chuyện này."
"Cha đẻ em?" Tiền Thiển khẽ nhíu mày.
"Chính là cha của Dương Di Nhan, mẹ của Dương Di Nhan chính là tình nhân của bố em khi đó." Hà Chiêu Lan nói cẩn thận từng chút một, hắn sợ Tiền Thiển bị tin tức này kích thích.
"Thì ra là thế!" Tiền Thiển cười lạnh: "Cho nên cô ta mới hiểu rõ những chuyện khi xưa! Xem ra đã làm bài tập về nhà."
"Đúng vậy, cho nên An An, bọn anh thật sự.." Trầm Chu Diêu hơi vội vàng nhìn Tiền Thiển.
"Các người thật sự thế nào? Thật sự không biết cô ta có phải là bạn gái thời thơ ấu của các người hay không?" Tiền Thiển cười vui vẻ, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: "Có gì khác nhau sao?"
"An An.." Trầm Chu Diêu không biết nên giải thích thế nào, chỉ khẩn cầu nhìn Tiền Thiển.
"Thực ra tôi rất tò mò? Tôi đặc biệt nhớ, nếu các người không phát hiện ra Dương Di Nhan thực ra không phải Dương Mị Mị, liệu loại vô danh tiểu tốt như tôi gặp phải loại việc này là đáng đời? Tôi và người nhà nhận tất cả những đối đãi bất công này, liệu có phải sẽ không có cơ hội sửa đổi?" Tiền Thiển nhìn Trầm Chu Diêu bằng ánh mắt sắc bén.
"Còn có anh!" Tiền Thiển chuyển hướng nhìn Hà Chiêu Lan: "Tôi cảm thấy kỳ lạ, làm sao giây trước anh còn thuyết phục tôi đừng cắn không nhả Dương Di Nhan, sau khi gặp mẹ tôi lập tức sửa lại thái độ. Hết thảy đều bởi vì Dương Mị Mị đúng không? Nếu như tôi không phải Dương Mị Mị, tôi sẽ bị các người ép phải bỏ qua cho Dương Di Nhan đúng không?"
"Nếu Dương Di Nhan thực sự là Dương Mị Mị, mà không phải tôi, vậy thì chuyện Dương Di Nhan làm với tôi và gia đình tôi, tất cả đều là hợp lý đúng không?" Tiền Thiển đứng lên, dùng ánh mắt quét qua hai người kia: "Các người là những nhân vật chính trong thế giới này, không nhìn thấy lợi ích của những người bình thường như tôi phải không? Tác dụng của chúng tôi, chính là vào thời điểm phù hợp, trở thành vật hy sinh cho các người đúng không?"
"Nếu các người không phát hiện ra tôi là Dương Mị Mị, vậy tôi chính là công cụ để các người chứng minh tình bạn kiên định của các người với người bạn còn bé phải không? : Tiền Thiển cười vô cùng vui vẻ với Trầm Chu Diêu và Hà Chiêu Lan:" Nhìn các người đi, đối với Dương Mị Mị tốt biết bao nhiêu! Cô ấy phát sinh chuyện gì các ngươi cũng có thể bao dung, vì cô ấy, các người có thể làm trái lương tâm và nguyên tắc của mình! Cô ấy hại người, các người có thể dùng mọi thủ đoạn để bảo toàn cho cô ấy. Tình nghĩa thật sâu nặng! "
" An An.. Em mới là Mị Mị.. "Trầm Chu Diêu lúng túng. Tiền Thiển nói những lời này, giống như dao đâm vào ngực hắn và Hà Chiêu Lan, để bọn hắn không cách nào phản bác. Không sai! Vì cái gọi là tình cảm khi bé, bọn hắn xác thực đã vi phạm lương tâm và nguyên tắc, vụ án Tiền Thiển vừa mới phát sinh, bọn họ không hề suy nghĩ đến những người khác, chỉ vô thức một mực muốn bảo vệ lợi ích của Dương Di Nhan. Tiền Thiển và người nhà của cô cũng vậy, từ ban đầu chính vì việc hai người bọn họ bao che khuyết điểm và phóng túng mà gây ra! Bọn họ chính là đồng lõa!
" Mị Mị? "Tiền Thiển cười lạnh:" Thật xin lỗi! Tôi không phải Dương Mị Mị! Hoặc là nói, tôi không thèm là cái người Dương Mị Mị đó! Tôi họ Chu, tên là Chu An An! Có hai vị là bạn thuở nhỏ, thật đáng tiếc tôi không nhận, cũng không muốn nhận! Tôi cũng không hi vọng có người vì tôi mà làm trái lương tâm và đạo đức cơ bản. Tôi không tiếp nhận nổi dạng tình nghĩa như thế! "
Tiền Thiển nói xong những lời này liền xoay người rời đi. Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu khiến cô quá đau đầu, nhìn nhiều hơn cũng không muốn. Đây chính là cái gọi là nam chính và nam phụ của văn ngọt sủng ấy hả? Trong mắt chỉ có nữ chính, những người khác đều không đáng nhắc tới? Loại tam quan thế này, Tiền Thiển cảm giác cả đời mình cũng không thể lý giải. Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu bây giờ đối tốt với cô, cũng chỉ vì cô là người bạn thuở nhỏ của bọn họ, Dương Mị Mị. Cùng lắm là vì cô đã tình cờ chiếm dụng bối cảnh của nữ chính mà thôi. Tiền Thiển biểu thị, cô không thèm! Cái thứ văn ngọt sủng chết tiệt này! Cái thứ nam chính với nam phụ khốn kiếp này! Cô thật sự cảm thấy buồn nôn!
" Tiền Xuyến Tử, cô không sao đấy chứ.. "7788 nhìn ký chủ của mình, trong lòng cực kỳ lo lắng:" Cô nghĩ thoáng một tí đi, thế giới tự do, căn bản sẽ diễn sinh tự do, xảy ra những việc thế này chúng ta cũng đâu khống chế được. "
" Mi còn không biết xấu hổ mà hỏi? "Tiền Thiển quả nhiên không vui:" Ta diễn vai quần chúng, sao lại phức tạp như vậy? Ta còn chưa hỏi mi đâu! Lần này nam nữ chủ lại không ở với nhau! Mi cứ xem mà làm! "
" Ta ta ta đi hỏi phía trên một chút, xem có thể dàn xếp không bị cảnh cáo hay không. "7788 rất chột dạ:" Chuyện này thật sự không phải do chúng ta đúng không?"
Tiền Thiển căn bản mặc kệ nó. Còn nhân vật nữ chính muốn giết cô, lúc đó cũng có thấy Cục quản lý đến giữ gìn, bảo vệ lợi ích gì của cô đâu. Đây chính là kỳ thị nghề nghiệp trần trụi!