Xuyên Không [Edit] Ta Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Vượng Tài Thị Chích Miêu

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Vava1810, Oct 31, 2024.

  1. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 179: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 53

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh thay đổi chủ ý muốn giúp tôi, là vì phát hiện tôi mới là Mị Mị?" Tiền Thiển không thể tin. Cô sao không nghĩ đến mình thế mà có bối cảnh như vậy, chuyện này không khoa học! Cô rõ ràng là diễn viên quần chúng!

    "7788! Cút về đây cho ta!" Tiền Thiển thực sự không biết xử lý vấn đề trước mắt thế nào: "Ta sao lại thành Dương Mị Mị vậy hả? Ta không phải diễn viên quần chúng ngồi ăn đồ ăn vặt hay sao?"

    "..."

    7788 đang đánh cờ với chủ hệ thống, hoang mang: "Dương Mị Mị? Đây chẳng phải là tên cúng cơm của nữ chính hay sao?"

    "Mi ngoài việc đánh cờ còn làm được cái gì hả?" Tiền Thiển tức muốn chết: "Ta bị nữ chính truy sát thành cái dạng này, mi cũng không biết, có thể vô dụng hơn nữa được không?"

    "Ối dồi ôi! Ghê thế này!" 7788 tranh thủ thời gian xem tiến trình nhiệm vụ của Tiền Thiển, về sau lại hoang mang: "Chẳng lẽ lại bị lừa? Sao cô lại thành Dương Mị Mị? Bối cảnh này của diễn viên quần chúng cũng không giới thiệu kỹ càng, cô bị thương khi còn bé lại mất trí nhớ, nếu không cô hỏi mẹ hờ của cô xem?"

    "Được rồi! Muốn tìm sự thật từ mi hoàn toàn chẳng có tác dụng gì!" Tiền Thiển chán nản.

    Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu thấy Tiền Thiển một mực lạnh mặt không nói lời nào, không khỏi cảm thấy bất an, lo sợ.

    "Các anh làm sao biết được tôi là Dương Mị Mị?" Tiền Thiển trừng mắt nhìn Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu, tựa như muốn soi kỹ xem lời bọn họ rốt cục là thật hay giả.

    "Ở bệnh viện, anh thấy bác gái Trịnh, khi còn bé, mẹ em rất hay chiêu đãi chúng ta." Hà Chiêu Lan nhìn Tiền Thiển, mắt mong chờ. Nghĩ đến Hà Chiêu Lan ngay từ đầu đã thấy mẹ mình, Tiền Thiển bèn hiểu ra, Hà Chiêu Lan nói tám phần là sự thật! Chẳng trách từ ngày đó, Hà Chiêu Lan một mực canh giữ bên người cô.

    "Vậy vì sao trước đây anh nhất định không nói?" Tiền Thiển lại trừng mắt nhìn Hà Chiêu Lan.

    Hà Chiêu Lan cười khổ: "Bác Trịnh nói em lúc đó bị thương rất nặng, tổn thương đến đầu óc, ở bệnh viện hơn một tháng, sau đó thì quên đi lý do mình bị thương. Bác Trịnh sợ đây không phải là ký ức tốt lành gì, cho nên không muốn để em nhớ lại. Còn nữa.."

    Hà Chiêu Lan hơi do dự, cuối cùng vẫn nói ra: "Mẹ con em thực ra là bị cha đẻ vứt bỏ, bác Trịnh không muốn em biết chuyện này."

    "Cha đẻ em?" Tiền Thiển khẽ nhíu mày.

    "Chính là cha của Dương Di Nhan, mẹ của Dương Di Nhan chính là tình nhân của bố em khi đó." Hà Chiêu Lan nói cẩn thận từng chút một, hắn sợ Tiền Thiển bị tin tức này kích thích.

    "Thì ra là thế!" Tiền Thiển cười lạnh: "Cho nên cô ta mới hiểu rõ những chuyện khi xưa! Xem ra đã làm bài tập về nhà."

    "Đúng vậy, cho nên An An, bọn anh thật sự.." Trầm Chu Diêu hơi vội vàng nhìn Tiền Thiển.

    "Các người thật sự thế nào? Thật sự không biết cô ta có phải là bạn gái thời thơ ấu của các người hay không?" Tiền Thiển cười vui vẻ, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: "Có gì khác nhau sao?"

    "An An.." Trầm Chu Diêu không biết nên giải thích thế nào, chỉ khẩn cầu nhìn Tiền Thiển.

    "Thực ra tôi rất tò mò? Tôi đặc biệt nhớ, nếu các người không phát hiện ra Dương Di Nhan thực ra không phải Dương Mị Mị, liệu loại vô danh tiểu tốt như tôi gặp phải loại việc này là đáng đời? Tôi và người nhà nhận tất cả những đối đãi bất công này, liệu có phải sẽ không có cơ hội sửa đổi?" Tiền Thiển nhìn Trầm Chu Diêu bằng ánh mắt sắc bén.

    "Còn có anh!" Tiền Thiển chuyển hướng nhìn Hà Chiêu Lan: "Tôi cảm thấy kỳ lạ, làm sao giây trước anh còn thuyết phục tôi đừng cắn không nhả Dương Di Nhan, sau khi gặp mẹ tôi lập tức sửa lại thái độ. Hết thảy đều bởi vì Dương Mị Mị đúng không? Nếu như tôi không phải Dương Mị Mị, tôi sẽ bị các người ép phải bỏ qua cho Dương Di Nhan đúng không?"

    "Nếu Dương Di Nhan thực sự là Dương Mị Mị, mà không phải tôi, vậy thì chuyện Dương Di Nhan làm với tôi và gia đình tôi, tất cả đều là hợp lý đúng không?" Tiền Thiển đứng lên, dùng ánh mắt quét qua hai người kia: "Các người là những nhân vật chính trong thế giới này, không nhìn thấy lợi ích của những người bình thường như tôi phải không? Tác dụng của chúng tôi, chính là vào thời điểm phù hợp, trở thành vật hy sinh cho các người đúng không?"

    "Nếu các người không phát hiện ra tôi là Dương Mị Mị, vậy tôi chính là công cụ để các người chứng minh tình bạn kiên định của các người với người bạn còn bé phải không? : Tiền Thiển cười vô cùng vui vẻ với Trầm Chu Diêu và Hà Chiêu Lan:" Nhìn các người đi, đối với Dương Mị Mị tốt biết bao nhiêu! Cô ấy phát sinh chuyện gì các ngươi cũng có thể bao dung, vì cô ấy, các người có thể làm trái lương tâm và nguyên tắc của mình! Cô ấy hại người, các người có thể dùng mọi thủ đoạn để bảo toàn cho cô ấy. Tình nghĩa thật sâu nặng! "

    " An An.. Em mới là Mị Mị.. "Trầm Chu Diêu lúng túng. Tiền Thiển nói những lời này, giống như dao đâm vào ngực hắn và Hà Chiêu Lan, để bọn hắn không cách nào phản bác. Không sai! Vì cái gọi là tình cảm khi bé, bọn hắn xác thực đã vi phạm lương tâm và nguyên tắc, vụ án Tiền Thiển vừa mới phát sinh, bọn họ không hề suy nghĩ đến những người khác, chỉ vô thức một mực muốn bảo vệ lợi ích của Dương Di Nhan. Tiền Thiển và người nhà của cô cũng vậy, từ ban đầu chính vì việc hai người bọn họ bao che khuyết điểm và phóng túng mà gây ra! Bọn họ chính là đồng lõa!

    " Mị Mị? "Tiền Thiển cười lạnh:" Thật xin lỗi! Tôi không phải Dương Mị Mị! Hoặc là nói, tôi không thèm là cái người Dương Mị Mị đó! Tôi họ Chu, tên là Chu An An! Có hai vị là bạn thuở nhỏ, thật đáng tiếc tôi không nhận, cũng không muốn nhận! Tôi cũng không hi vọng có người vì tôi mà làm trái lương tâm và đạo đức cơ bản. Tôi không tiếp nhận nổi dạng tình nghĩa như thế! "

    Tiền Thiển nói xong những lời này liền xoay người rời đi. Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu khiến cô quá đau đầu, nhìn nhiều hơn cũng không muốn. Đây chính là cái gọi là nam chính và nam phụ của văn ngọt sủng ấy hả? Trong mắt chỉ có nữ chính, những người khác đều không đáng nhắc tới? Loại tam quan thế này, Tiền Thiển cảm giác cả đời mình cũng không thể lý giải. Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu bây giờ đối tốt với cô, cũng chỉ vì cô là người bạn thuở nhỏ của bọn họ, Dương Mị Mị. Cùng lắm là vì cô đã tình cờ chiếm dụng bối cảnh của nữ chính mà thôi. Tiền Thiển biểu thị, cô không thèm! Cái thứ văn ngọt sủng chết tiệt này! Cái thứ nam chính với nam phụ khốn kiếp này! Cô thật sự cảm thấy buồn nôn!

    " Tiền Xuyến Tử, cô không sao đấy chứ.. "7788 nhìn ký chủ của mình, trong lòng cực kỳ lo lắng:" Cô nghĩ thoáng một tí đi, thế giới tự do, căn bản sẽ diễn sinh tự do, xảy ra những việc thế này chúng ta cũng đâu khống chế được. "

    " Mi còn không biết xấu hổ mà hỏi? "Tiền Thiển quả nhiên không vui:" Ta diễn vai quần chúng, sao lại phức tạp như vậy? Ta còn chưa hỏi mi đâu! Lần này nam nữ chủ lại không ở với nhau! Mi cứ xem mà làm! "

    " Ta ta ta đi hỏi phía trên một chút, xem có thể dàn xếp không bị cảnh cáo hay không. "7788 rất chột dạ:" Chuyện này thật sự không phải do chúng ta đúng không?"

    Tiền Thiển căn bản mặc kệ nó. Còn nhân vật nữ chính muốn giết cô, lúc đó cũng có thấy Cục quản lý đến giữ gìn, bảo vệ lợi ích gì của cô đâu. Đây chính là kỳ thị nghề nghiệp trần trụi!
     
  2. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 180: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 54

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ ngày đó trở đi, Tiền Thiển không còn chú ý đến Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu nữa. Mỗi ngày đều làm những chuyện cố định: Chờ tin tức ở phòng IcU, đến giao nộp tiền thuốc ở phòng kế toán, rồi trở về nhà.

    Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu thay phiên ở sau cô, cô cũng không để ý đến bọn họ. Mỗi ngày đều làm việc cần làm, nhưng mỗi ngày đều có người sớm đã thanh toán xong xuôi. Tiền Thiển cho tới giờ chưa từng hỏi là ai đã làm, cô không quan tâm, dù sao cũng là một trong hai người Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu. Tiền Thiển cũng không già mồm tranh thanh toán với hai người kia, tỏ ra thanh cao nhất định phải tự trả tiền viện phí, cô cũng chẳng muốn cãi nhau với bọn họ. Lại nói, cô cảm thấy, hai người bọn họ hại ba cô thành như vậy, trả tiền viện phí hẳn là phải làm!

    Mỗi ngày đến thời gian ăn cơm, Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu lại đúng giờ mang các loại đồ ăn cao cấp đóng túi đến chờ trước cửa phòng cấp cứu, Tiền Thiển cũng không từ chối, dù sao mẹ và chị của cô đều phải ăn cơm, bọn hắn nguyện ý mua thì để bọn họ mua, cô không ngăn cản được, cũng lười ngăn cản. Cô cứ như vậy mỗi ngày ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, càng ngày càng yên lặng..

    Chí ít vẫn có tin tốt. Mười ngày sau, ba Chu cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, chuyển sang phòng bệnh thường, không biết là ai đã sắp xếp cho ông một phòng bệnh đơn xa hoa.

    Bác sĩ tim nổi danh kia đề nghị ba Chu tiếp tục nằm viện để giải phẫu động mạch vành. Cùng ngày ba Chu chuyển đến phòng thường, liền có một bác sĩ ngoại khoa bay đến hội chẩn, Tiền Thiển không cần nghĩ cũng biết đây là do Trầm Chu Diêu sắp xếp.

    Ba Chu rất nhanh chóng được sắp xếp giải phẫu, lại có một bác sĩ ngoại khoa từ nơi khác đến mổ chính.

    Cùng ngày giải phẫu, Ngụy Kỳ mang đến một tin tức: Dương Di Nhan bị bắt. Tổng cục phái xuống đoàn đội tinh anh, quả nhiên không phải ngồi chơi, trước đó những gì Ngụy Kỳ thu thập được, không đến ba ngày đã có được manh mối. Sự kiện bắt cóc con tin ngày đó, trước đây vì ba Chu và Ngụy Kỳ nguồn lực có hạn mà không thể điều tra tài khoản thì giờ đây rất nhanh đã có kết quả, đều nhắm về Dương Di Nhan.

    Nhưng chuyện này Tiền Thiển cũng không quá quan tâm, bởi vì cô biết, từ lúc cô ngã trên thang cuốn xuống bị thương không nặng, chỉ gãy xương mà thôi, xác định đều là vết thương nhẹ, Dương Di Nhan có bị khởi tố, án cũng không nặng. Nhưng cô ta lại giày vò cả nhà Tiền Thiển thành thế này, ba Chu còn suýt nữa mất mạng, nếu như đi tù vài năm được thả Tiền Thiển cảm thấy dạng trừng phạt như vậy với Dương Di Nhan còn quá nhẹ. Không sao, Tiền Thiển âm u nghĩ, cùng lắm khi Dương Di Nhan được thả ra, cô lại nghĩ cách cho cô ta vào tù!

    Sau khi phẫu thuật, ba Chu hồi phục rất nhanh chóng, mẹ Tiền Thiển rất vui vẻ, mặc dù Trầm Chu Diêu tích cực xin nhân viên hộ lý chuyên nghiệp cho ba Chu, nhưng cô, Chu Bình Bình, và Ngụy Kỳ vẫn thay phiên chăm sóc ba Chu. Tiền Thiển muốn tham gia hoạt động hồi phục của ba Chu, nhưng bị mẹ bác bỏ, cô đang phải bó bột, làm gì cũng không tiện, mẹ Tiền Thiển lo lắng cô không thể chăm sóc ba Chu được, có khi còn không lành hẳn tay. Tiền Thiển không được tham gia đội quân đỡ ba Chu phục hồi chức năng, thế nhưng Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu lại mặt dày mày dạn xin gia nhập đại quân, thường ở trong viện coi chừng ba Chu. Ba Chu khôi phục rất nhanh, sau khi giải phẫu một tuần, tinh thần đã lộ ra vẻ tiến triển tốt, mặc dù vẫn nằm trên giường, nhưng rõ ràng khí sắc khá hơn nhiều.

    "An An.." Ba Chu nghiêng đầu nhìn Tiền Thiển đang xiên táo cho ông ăn: "Có một số việc nghĩ thoáng ra sẽ tốt hơn. Bệnh của Ba chủ yếu là do tim của ba có vấn đề, con không nên tùy tiện giận chó đánh mèo lên người khác."

    "Con không có giận chó đánh mèo. Con biết chắc Trầm Chu Diêu và Hà Chiêu Lan nói với ba cái gì. Con không cảm thấy con đang giận chó đánh mèo." Tiền Thiển nghiến răng xiên miếng táo: "Ba có nghĩ đến không, nếu bọn họ không phát hiện ra con là người bạn thuở nhỏ, vậy nhà chúng ta sẽ rơi đến hoàn cảnh nào? Dương Di Nhan nếu muốn giết con thì cũng thôi đi, nhưng ba và anh rể sẽ còn gặp tai bay vạ gió dạng gì chứ?"

    Tiền Thiển ngẩng đầu, nhìn vết thương của ba Chu: "Vì bọn họ coi Dương Di Nhan là Dương Mị Mị, cho nên mới không có chút nguyên tắc nào, không có điểm mấu chốt gì, che chở cho cô ta sao? Thậm chí không tiếc tổn thương những người khác để hy sinh cho cô ta? Đây là cái đạo lý gì?"

    "Trong chuyện này, bọn họ xác thật có lỗi." Ba Chu nói với Tiền Thiển: "Nhưng người sống cả đời, sao có thể không phạm sai lầm, bọn họ đã biết sai rồi, cũng đừng níu lấy không thả."

    "Con không níu lấy không thả." Tiền Thiển cười cười: "Chỉ là con và họ có quan niệm quá khác biệt, e không thể làm bạn. Huống hồ, bọn họ bây giờ quá tốt với con, quá tốt với nhà chúng ta, tất cả cũng chỉ vì con là người tên Dương Mị Mị kia thôi. Nhưng ba à, con không phải Dương Mị Mị, con cũng không phải họ Dương, con họ Chu, con là Chu An An."

    Ba Chu thở dài không nói. Tiền Thiển cũng không tiếp tục nói đề tài này, lại cắm cây tăm vào miếng táo đút cho ba Chu.

    Hai tuần sau, ba Chu thuận lợi xuất viện, về nhà nghỉ ngơi. Chuyện điều tra Dương Di Nhan cũng chuẩn bị kết thúc. Ngụy Kỳ về nhà nói, Dương Di Nhan cũng không hề kháng cự, trực tiếp khai nhận toàn bộ, nghe nói rất nhanh sẽ khởi tố, nghe nói mẹ cô ta không tiếc vốn gốc mời luật sư tốt cho cô ta.

    Không quan trọng, Tiền Thiển vô tình nghĩ, Dương Di Nhan có quyền mời luật sư tốt thay mình tranh thủ giảm hình phạt không phải sao? Là một công dân tốt tuân thủ pháp luật và là con gái của một cảnh sát, cô sẽ không gây ảnh hưởng đến chuyện tư pháp, Trầm Chu Diêu và Hà Chiêu Lan ngược lại muốn tham gia, cũng bị ba Chu và Tiền Thiển kiên quyết từ chối.

    Nhưng đó cũng không phải vì Tiền Thiển muốn bỏ qua cho Dương Di Nhan, bởi vì cô không tin Dương Di Nhan thực sự sẽ cải tạo tốt đâu! Dương Di Nhan, có thể vào lần thứ nhất, cũng có thể vào lần thứ hai, tất cả đợi cô ta ra tù lại nói..

    Quả nhiên không ngoài sở liệu của Tiền Thiển, Dương Di Nhan bị phán 8 năm tù, nếu như cô ta biểu hiện tốt, đại khái 5 năm là được thả. Đối với kết quả này, người nhà Tiền Thiển khá thất vọng, nhưng Tiền Thiển ngược lại lại biểu hiện bình thường. Cô xem ra không để ý lắm, nhưng những người khác sẽ không bỏ qua, Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu tự tìm người trong tù "săn sóc" Dương Di Nhan.

    Ba Chu dần khỏe lại, xương cốt của Tiền Thiển cũng hồi phục tốt, cô lần nữa tìm được việc làm, mỗi ngày đúng quy luật đi làm, tan tầm. Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu vẫn hỗ trợ Tiền Thiển, nghĩ hết biện pháp thể hiện sự tồn tại, nhưng hiệu quả không lớn, ánh mắt Tiền Thiển nhìn bọn họ so với nhìn người bán báo cũng không có gì khác biệt.

    Sau khi xương cốt của cô lành lặn lại, trong nhà phát hiện cây đàn cello bị bán đã trở về, nhưng cô không còn kéo đàn nữa. Năm thứ hai, sinh nhật Tiền Thiển, không biết là ai, ở trước cửa phòng cô đặt một đôi bông tai, trên viên ngọc trai mượt mà có một con ong mật, giống hệt đôi mà Đường Ngự tặng cô ở thế giới thứ hai, Tiền Thiển cực kỳ thích! Nhưng đối với Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu không hề thay đổi thái độ, vẫn không thèm nhìn bọn họ.
     
  3. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 181: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 55

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xuân đi thu đến, một năm rồi lại một năm, đảo mắt đã năm năm trôi qua, Tiền Thiển trở thành một phụ nữ độc thân lớn tuổi, Hạ Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu vẫn kiên nhẫn ở sau cô, Tiền Thiển một mực không chịu tìm bạn trai, ba Chu và mẹ Tiền Thiển gấp muốn giậm chân, nhưng cũng không có lợi gì, cô vẫn làm theo ý mình như cũ.

    Ông nội Trầm Chu Diêu tự mình xuất hiện một lần, thay cháu mình xin lỗi Tiền Thiển, Tiền Thiển vẫn một câu nói kia, cô cũng không so đo cái gfi, chỉ là cô cảm thấy tam quan của cô và Trầm Chu Diêu không hợp nhau, không thể làm bạn được.

    Một cái chớp mắt, đến thời gian Dương Di Nhan ra tù. Có lẽ Hạ Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu đã quên người này, nhưng Tiền Thiển thì chưa. Cùng ngày Dương Di Nhan ra tù, Tiền Thiển không nói với ai, ăn mặc gọn gàng, xinh đẹp, một mình đến cửa ngục, chờ Dương Di Nhan ra ngoài.

    Sinh hoạt giày vò Dương Di Nhan mười phần tiều tụy, vừa ra khỏi cổng trại giam đã thấy Tiền Thiển, cô ta hung dữ trợn mắt nhìn Tiền Thiển, trong mắt lộ ra vẻ độc ác: "Là mày? Làm sao? Đến chế giễu tao?"

    "Không sai!" Tiền Thiển gật đầu, sảng khoái: "Không phục? Hận sao? Có bản lĩnh đến chơi chết tôi!" Nói xong Tiền Thiển quay đầu bước đi, không nhìn gương mặt vặn vẹo của Dương Di Nhan.

    "Tiền Xuyến Tử, cô ăn nhiều chết no đấy à? Sao phải kích thích con bệnh thần kinh đó chứ?" 7788 cảm thấy mình thật mệt mỏi, trước kia sao không phát hiện ký chủ nhà mình là loại không bớt lo như thế.

    "Ta thích! Xã hội pháp trị, cô ta muốn giết ta cũng không thể giết được! Chém gió lại không phạm pháp." Tiền Thiển không để ý lắm nhún nhún vai.

    7788 cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại là nói không nên lời, nên đành mặc kệ cô.

    Trong lòng Dương Di Nhan hận như tưới độc, cảm giác căm hận muốn ăn mòn trái tim cô ta. Cô ta hận Tiền Thiển! Chỉ bởi giao tình từ khi còn bé, vậy mà có thể đạt được sự chú ý của Trầm Chu Diêu, mà cô ta vô luận cố gắng thế nào cũng không làm được! So sánh với Tiền Thiển, cô ta càng hận chính là Trầm Chu Diêu! Cô ta thừa nhận, ngay từ đầu cô ta tiếp cận Trầm Chu Diêu là ôm lấy mục đích riêng, nhưng về sau, mục đích tiếp cận không còn trọng yếu, cô ta thật sự yêu hắn. Người đàn ông như Trầm Chu Diêu, vừa anh tuấn, vừa ôn hòa, khiêm tốn, năng lực bản thân trác tuyệt lại thêm bối cảnh hùng mạnh, yêu hắn là chuyện rất dễ dàng. Đáng tiếc, dù cho cô ta cố gắng thế nào, Trầm Chu Diêu từ đầu đến cuối đều không động lòng, dù cô ta lấy thân phận của Dương Mị Mị, Trầm Chu Diêu cũng không yêu cô ta! Dù cho lúc ấy hắn rất dịu dàng chăm sóc cô ta. Chăm sóc, nhưng không yêu. Cô ta biết rõ. Cũng bởi vì nguyên nhân này, cô ta mới quyết định trừ khử Tiền Thiển.

    Dương Di Nhan rõ ràng đã thấy ánh mắt Trầm Chu Diêu nhìn Tiền Thiển có bao nhiêu mong chờ và mừng rỡ, đấy là ánh mắt đối đãi với người trong lòng. Dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không thể đạt được ánh mắt đó..

    Nhưng, cố gắng của cô ta hoàn toàn uổng phí! Những mong chờ của cô ta toàn bộ đều rơi vào hư vô! Không chỉ như thế, sau khi chuyện bại lộ, cô ta vào ngục giam, người đàn ông trước kia dịu dàng là thế mà tìm người "đặc biệt" săn sóc cô ta. Dựa vào cái gì? Cô ta làm tất cả mọi chuyện đều vì hắn! Vì hắn mới rơi vào tình trạng này! Cho nên Dương Di Nhan hận Trầm Chu Diêu, lúc trước yêu bao nhiêu, hiện tại hận bấy nhiêu!

    Từ khi Dương Di Nhan được thả về, Tiền Thiển mỗi ngày đều chú ý xung quanh, nhưng qua hơn hai tháng, vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Tiền Thiển không khỏi lấy làm lạ, chẳng lẽ Dương Di Nhan kìm nén chiêu lớn gì, cần kế hoạch tinh vi?

    Dương Di Nhan cũng không nghĩ đến thứ gì phức tạp như vậy. Cô ta chưa từng xuất hiện trước mặt Tiền Thiển, là bởi vì đối tượng mà cô ta hận nhất không phải là Tiền Thiển mà thôi. Cô ta đang theo dõi Trầm Chu Diêu. Cô ta thuê một cái xe từ trung tâm cho thuê xe, mỗi ngày đều dừng ở gần chung cư của Trầm Chu Diêu, quan sát hắn làm việc và nghỉ ngơi. Vào tháng lưu diễn, là một nhạc trưởng nổi danh, hành trình Trầm Chu Diêu quả thật rất vẹn toàn, bay tới bay lui khắp nơi, coi như có ở trong nước, khoảng thời gian này người đại diện của hắn cũng thường xuyên tới chung cư tìm hắn, hai người cùng ra ngoài, bởi vậy cho đến nay Dương Di Nhan vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay.

    Đợi đến khi lưu diễn của Trầm Chu Diêu kết thúc, ý nghĩ của hắn là rất lâu rồi không gặp Tiền Thiển. Mặc dù những năm này, thái độ của Tiền Thiển với hắn cũng không có chuyển biến nhiều, nhưng chỉ cần trông thấy cô, Trầm Chu Diêu đã cảm thấy thỏa mãn.

    Cuối cùng chuyến lưu diễn cũng kết thúc, Trầm Chu Diêu bay trở về nước, hắn không để ý chặng đường dài và những buổi biểu diễn dày đặc đầy mỏi mệt, vừa về thay được bộ quần áo, đã lập tức cầm những đồ chơi nhỏ mua ở nước ngoài cho Tiền Thiển, lập tức đến công ty chỗ Tiền Thiển làm để gặp cô. Hắn cũng không chú ý, một chiếc xe việt dã không đáng chú ý đi theo sau xe hắn, duy trì một khoảng cách.

    Trầm Chu Diêu dừng xe ở ven đường, đối diện với ký túc xá chỗ công ty của Tiền Thiển, ngồi trong xe chờ, vị trí này có thể giúp hắn lập tức phát hiện khi Tiền Thiển tan tầm. Khóe miệng mỉm cười, mặt tràn đầy mong đợi, nhìn về cửa tòa nhà cao tầng đối diện.

    "An An!"

    Tiền Thiển vừa tan làm đã nhìn thấy Trầm Chu Diêu bước xuống từ chiếc xe đối diện, dường như ngay lúc đó, cô cũng phát hiện ra Dương Di Nhan ngồi trên chiếc xe việt dã đang lao thẳng tới hắn. Tiền Thiển không kêu một tiếng, ném túi xách trong tay, chạy về phía Trầm Chu Diêu, hung hăng đẩy hắn lên vệ đường.. Lại một giây sau, cô bay ra ngoài, sau đó rơi xuống đất. Rất tốt! Cô nằm trên mặt đất nghĩ, phù hợp với điều cô muốn! Nếu được, cô mong hai người bọn họ có thể đứng một chỗ nhìn cô chết! Cô đã quyết định như vậy! Một ngày cũng không muốn gặp bọn họ!

    Tận mắt chứng kiến một màn này, Trầm Chu Diêu muốn nứt hết cả tim gan, hắn đỏ mắt vọt lên bên người Tiền Thiển. Tiền Thiển an tĩnh nằm trên mặt đất, máu đỏ chảy từ trán cô, chảy qua mặt cô, từ trên lỗ tai chảy xuống, nhuộm đỏ một mảng mặt và tai cô, khuyên tai ngọc trai biến thành màu hồng, trên hạt trai, ong mật trở thành màu đỏ chói mắt, vỗ cánh muốn bay..

    "Tiền Xuyến Tử! Cô cố ý phải không!" Tiền Thiển nằm lười biếng trên giường của mình, chỉ nghe thấy 7788 u oán.

    "Không hiểu mi đang nói gì." Tiền Thiển chuẩn bị bò dậy, chuẩn bị rót cho mình cốc nước uống.

    "Cô cố ý! Cô đừng hòng giấu tôi, tôi đi với cô qua bốn thế giới, cộng lại đã hơn mấy trăm năm, cô cảm thấy có thể giấu được tôi sao?" Giọng 7788 mang theo vài phần ấm ức: "Cô không thương lượng với tôi đã đành, còn muốn lừa tôi, cô trả đũa tôi phải không?"

    "Ha ha, đây chẳng qua là ngoài ý muốn.. Ta nghĩ là Dương Di Nhan muốn giết ta, không ngờ cô ta lại chạy tới giết Trầm Chu Diêu." Tiền Thiển không hề có thành ý, nói qua loa với 7788.

    "Cô cho rằng tôi không biết sao? Cô muốn trả thù không phải là Dương Di Nhan, mà là Hạ Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu, cô muốn cả đời bọn họ phải hối hận!" 7788 kêu gào.

    "Vậy thì sao?" Tiền Thiển tiếp tục vỗ mặt: "Bọn họ đều là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình."

    "Cho nên cô tự chơi chết mình?" 7788 tức giận đến mức không biết nói gì cho phải: "Cô đừng quên, Chu An An còn có người thân! Sao cô có thể tự tử như vậy?"

    Quả thật nhắc đến chuyện này, Tiền Thiển cực kỳ áy náy, cô sờ sờ mũi mình sám hối: "Đã nói là chuyện ngoài ý muốn, ta lúc đầu không muốn chết. Nhưng quả thật là ta không đúng, ta muốn xin lỗi nhà họ Chu, mỗi ngày bọn họ đều quan tâm ta, kết quả còn chưa báo đáp cho bọn họ đã chết.."
     
  4. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 182: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt (Hết)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 183: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Mục Thanh vừa gặp đã yêu Hứa Linh Dao, thậm chí không tiếc lui hôn với vị hôn thê của mình để cưới Hứa Linh Dao. Đây hẳn sẽ là một câu chuyện tình hoàn mỹ, nhưng Hàn Mục Thanh lại không biết quý trọng. Khoảng thời gian tân hôn, hai người quả thật rất ngọt ngào, Hàn Mục Thanh cưới được mỹ nhân mình tâm niệm, đương nhiên nâng niu, sủng ái, Hứa Linh Dao cũng vô cùng mãn nguyện khi được gả cho trượng phu Hàn Mục Thanh văn võ song toàn, ngọc thụ lâm phong cho nên vô cùng dịu dàng quan tâm. Nhưng tiệc vui chóng tàn, tân hôn được ba tháng, thói hư tật xấu của Hàn Mục Thanh lộ ra. Hắn ở bên ngoài bao dưỡng một nhân tình, cuối cùng còn quang minh chính đại đưa vào phủ Định Viễn Công làm thiếp.

    Ở triều đại này các gia đình quý tộc nạp thiếp tuy là chuyện thường, thậm chí có một số nhà còn sắp xếp nha hoàn thông phòng hầu hạ trước khi nhi tử thành hôn. Nhưng tân hôn chưa được ba tháng, trượng phu liền nạp thiếp, hành vi này của Hàn Mục Thanh không những không hề tôn trọng thê tử của mình, mà còn là việc vô cùng nhục nhã đối với Hứa Linh Dao, cha chồng của Hứa Linh Dao là Định Viễn công cũng rất tức giận.

    Định Viễn công tức giận không chỉ vì hành vi hoang đường của nhi tử, mà còn bởi cha Hứa Linh Dao là An Bình Vương, thân đệ nhỏ nhất của hoàng đế, Hứa Linh Dao là đứa cháu hoàng đế yêu thích nhất, hành vi này của Hàn Mục Thanh không khác gì đánh vào mặt An Bình Vương, đánh vào mặt hoàng thất.

    Đối với sự lo lắng và phẫn nộ của Định Viễn công, Hàn Mục Thanh xem thường, hắn cảm thấy nam nhân có vài thiếp thất là bình thường, trước khi thành hôn hắn cũng không có nha hoàn thông phòng, tới bây giờ cũng chỉ có một người thiếp, vậy là đã cho Hứa Linh Dao mặt mũi, hơn nữa, hắn vẫn rất yêu thương chính thê vì vậy cũng không hề chột dạ.

    Đối mặt với một trượng phu như vậy, Hứa Linh Dao cực kỳ đau lòng, nhưng vượt khỏi dự đoán của mọi người, nàng vẫn nhịn. Bởi quá yêu Hàn Mục Thanh, cho nên nàng đành ép dạ cầu toàn, hy vọng một ngày trượng phu hiểu chuyện quay đầu. Nàng tiếp nhận tiểu thiếp, thậm chí còn giải vây cho trượng phu trước mặt phụ thân mình và hoàng bá phụ, mong mỏi một ngày Hàn Mục Thanh tỉnh ngộ, cuộc sống lại như xưa. Đáng tiếc nàng càng nhượng bộ thì Hàn Mục Thanh càng làm tới. Trước sự quyến rũ của thiếp thất, Hàn Mục Thanh ngày đêm sênh ca, hiếm khi bước vào phòng chính thê, không đầy hai tháng liền truyền ra tin thiếp thất có thai. Trong gia tộc lớn, thiếp thất có con trước chính thê là tối kỵ, Hứa Linh Dao càng thêm đau khổ, càng thêm tiều tụy.

    Hành vi hoang đường của Hàn Mục Thanh khiến Định Viễn Công đã tức giận lại càng thêm nóng ruột, cuối cùng bệnh không dậy nổi, không lâu sau đó buông tay khỏi nhân gian. Hứa Linh Dao vốn cho rằng cái chết của Định Viễn Công sẽ khiến Hàn Mục Thanh thu liễm, nhưng nàng lại lần nữa thất vọng. Không có Định Viễn Công đè ép,

    Hứa Linh Dao còn cho rằng, cái chết của Định Viễn công sẽ làm Hàn Mục Thanh thu liễm lại, đáng tiếc nàng lại một lần nữa thất vọng. Không còn Định Viễn Công quản, Hàn Mục Thanh càng không cố kỵ, trong lúc đại tang, ngang nhiên tuyên dâm vào ban ngày với thiếp thất.

    Đại tang của Định Viễn công, thiếp thất còn không có quy củ như thế, Hứa Linh Dao bùng nổ. Nàng theo gia pháp đánh chết thiếp thất kia để tỏ thái độ của mình.

    Nhưng không ngờ, sau khi Hàn Mục Thanh nghe tin thiếp thất đã chết cũng chỉ thờ ơ cười cười, nói nàng không cần vì một món đồ chơi mà so đo quá mức, làm chủ mẫu phải rộng lượng, bao dung, hy vọng về sau nàng có thể đối đãi tốt với thiếp thất.

    Nghe được những lời này của trượng phu, Hứa Linh Dao thật sự tuyệt vọng, nàng suốt ngày buồn bực đóng cửa không ra, không qua mấy tháng sầu não mà chết.

    Sau khi mất đi thê tử, Hàn Mục Thanh mới thật sự tỉnh ngộ, đáng tiếc hối hận đã muộn, không thể làm thê tử của hắn sống lại được. Hắn không cưới thêm vợ, sống một mình, chỉ ba năm ngắn ngủi cũng đi theo thê tử, Định Viễn công phủ to như vậy cứ thế sụp đổ.

    Thế nhưng ông trời vẫn rất ưu ái Hàn Mục Thanh, một lần nữa tỉnh lại, hắn trở về năm 18 tuổi, lúc này hắn chưa đính hôn, cũng chưa biết Hứa Linh Dao. Có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, Hàn Mục Thanh rốt cuộc cũng biết quý trọng, từ chối cọc hôn sự mà mẫu thân sắp xếp cho hắn, nhanh chóng quen biết Hứa Linh Dao, một lòng một dạ che chở nàng, cuối cùng hao hết tâm tư, được An Bình Vương chấp nhận, ôm được mỹ nhân về. Một lần nữa thành thân, vợ chồng son sau này sẽ sống những ngày tốt đẹp.

    "Đây là văn ngọt ngào cái khỉ gì, rõ ràng là văn tẩy trắng cho nam chính cặn bã." Tiền Thiển ném giới thiệu kịch bản sang một bên, bĩu môi: "Hơn nữa không có một tí thuyết phục nào, chỉ viết đến trước khi đại hôn, ai biết tên Hàn Mục Thanh tương lại có vượt quá giới hạn không."

    "Đây đều là kịch bản! Tiểu thuyết ngôn tình ngọt sủng đương nhiên phải viết về lúc yêu đương, cuộc sống sau kết hôn là sinh hoạt vụn vặt ai muốn xem chứ. Cô quản chuyện đó làm gì, tốn nhiều tâm sức như vậy làm gì cho mệt, cô cũng có lấy tên cặn bã đó đâu, cô chỉ cần nhập diễn vai quần chúng của cô cho tốt là được." 7788 hoàn toàn không thèm để ý nội dung chính.

    "Lần này ta diễn chỗ nào?" Tiền Thiển quyết định vẫn nên hỏi trước thân phận và suất diễn của mình trước, biết càng rõ càng tốt.

    "Chính là sau khi nam chính sống lại, lần đầu tiên gặp mặt nữ chính, cô thấy không? Yến hội ở phủ công chúa, em gái của nam chính bị ngã vỡ đầu ở hoa viên, nữ chính vừa khéo ở gần đó, bèn tới giúp đỡ, nam chính coi đây là cơ hội để tiếp cận nữ chính, sau đó lấy danh nghĩa cảm tạ, nhiều lần đưa em gái tới cửa gặp mặt, phát triển gian tình.. à nhầm, cảm tình." 7788 tận tâm tận lực giải thích cho Tiền Thiển.

    "Ồ!" Tiền Thiển gật gật đầu: "Vậy ta là cô em gái kia?"

    "Cô là người bị ngã vỡ đầu kia!" 7788 cho Tiền Thiển một ánh mắt khinh bỉ: "Em gái của nam chính làm gì đến lượt cô!"

    "Ta giết mi 7788, mi lại lừa ta phải không?" Tiền Thiển lập tức kháng nghị: "Có thể vui sướng làm nhiệm vụ không? Không phải ăn vặt đến chết thì chính là ngã vỡ đầu, vì sao bị thương luôn là ta!"

    Nghe xong kháng nghị của Tiền Thiển, 7788 sung sướng phản bác: "Không có lời thoại càng tốt còn gì? Lại nói, ngã vỡ đầu chảy ít máu thôi, cũng không phải là trọng thương, cô ngạc nhiên thế làm gì?"

    "Được rồi, được rồi!" Tiền Thiển phiền toái vẫy tay: "Nói trước, ngươi đừng có mà lừa bối cảnh thân phận của ta nữa đấy!"

    "Yên tâm đi!" 7788 ném một phần tư liệu cho Tiền Thiển: "Lẽ ra bạn thân của em gái nam chính mới là nhân vật bị ngã, nhưng vì cha cô ấy bị điều đi làm quan nơi khác, cho nên trước khi cốt truyện bắt đầu cả nhà đã rời đi, nên cô mới được nhập diễn. Ta tìm được một thân phận cho cô rồi."

    "Cháu gái của Binh bộ Thượng thư?" Tiền Thiển nhìn tư liệu trong tay: "Phái thực quyền à!"

    "Đúng vậy! Tổ phụ của cô là chính nhị phẩm! Trừ phi phạm tội, nếu không tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện." 7788 gật đầu: "Hơn nữa, nam chính xuất thân nhà tướng, tiếp xúc với Binh bộ Thượng thư cũng dễ, nếu không, với thân phận này của cô làm khuê mật với đích tiểu thư phủ Quốc công cũng là với cao."

    "Cho nên, việc đầu tiên sau khi đến là phải kết bạn với em gái của nam chính đúng không?"

    "Không sai!" 7788 gật đầu: "Lần này cô phải sống thật tốt! Đừng nuốt lời! Quý nữ thế gia đều phải gả chồng, cô không được có ý kiến."

    "Biết rồi!" Tiền Thiển buồn bã gật đầu, cô cẩn thận nhìn lại tư liệu trong tay: "Cháu gái lớn nhất của Binh bộ Thượng thư! Ê? Sao lại là mẹ kế? Mẹ ruột ta đâu?"

    "Chết rồi! Cô không có mẹ ruột quản." 7788 nhảy dựng lên: "Cho nên cô cẩn thận vào, thời đại này, quý nữ muốn có cuộc sống tốt thì phải gả tốt, nếu không sẽ không có ngày lành tháng tốt đâu, mẹ kế cũng sẽ không lo lắng nhiều như vậy vì cô."

    "Hiểu rồi!" Tiền Thiển ngoan ngoãn gật đầu: "Ta còn phải lo đấu đá trong nhà."
     
  6. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 184: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật ra cũng không khoa trương như vậy, cô tốt xấu gì cũng là cháu gái đầu," 7788 an ủi Tiền Thiển: "Ta đề nghị cô phải giữ gìn quan hệ tốt với nam chính, dù sao hắn ta cũng có ký ức hai đời, tương tự như bật hack, tuổi còn trẻ đã có địa vị cực cao."

    "Ta cũng chẳng dám tùy tiện chọc hắn! Chẳng lẽ ngươi lại sợ nhảy ra cái gì?" Tiền Thiển dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần với 7788, bao lần rồi mà vẫn không được bài học nào, cũng không biết trí khôn của 7788 làm từ cái gì.

    "Cắt~~cô thực sự coi mình là đối tượng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở ấy à? Mấy lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi!" 7788 nhìn Tiền Thiển bằng ánh mắt khinh thường: "Cô yên tâm đi! Loại ngoài ý muốn như thế không thể phát sinh ở thế giới này được, cô không thấy sao? Đời trước nam chính đã có tình cảm sâu nặng với nữ chính, cô có thể gặp chuyện gì chứ! Dù cho hắn ta có coi trọng cô trước khi sống lại đi nữa, thì sau khi sống lại cũng chẳng liên quan gì đến cô!"

    "Cũng đúng!" Tiền Thiển gật đầu: "Địa vị cao của hắn cũng chẳng liên quan gì đến quý nữ cá chậu chim lồng như ta, ta cũng chẳng ra làm quan."

    "Nói cô dốt thật sự không ngoa!" 7788 lại bắt được cơ hội khinh bỉ Tiền Thiển: "Cô là quý nữ thế gia, lấy chồng là chuyện tốt của hai họ, không nói đến tình cảm, mà phải nhìn vào gia thế, bối cảnh của hai bên! Cho dù gả tốt, nếu nhà ngoại mà sụp đổ, cô cũng không sống yên lành được, nếu có quan hệ tốt với nam chính và em gái hắn, sau này tốt xấu gì cô cũng không bị người ta bắt nạt trắng trợn. Nhớ kỹ lời cô hứa rồi đấy, nhất định phải sống cuộc đời của nguyên chủ cho tử tế."

    "Được! Có đạo lý!" Tiền Thiển hào phóng nhìn 7788 bằng ánh mắt sùng bái, lại ném ra một vấn đề: "Nguyên chủ chết thế nào?"

    "Nhập vai rồi chẳng phải cô sẽ biết? Tranh thủ thời gian mà tự tìm hiểu đi!" 7788 lại bắt đầu ngoác mồm.

    * * *

    Sau khi Tiền Thiển tỉnh lại trên giường, cô cũng không mở mắt, yên lặng tiếp thu ký ức. Một lát sau, cô tức giận chửi ầm lên: "7788 khốn kiếp! Bảo sao nó nắm chắc bối cảnh của cô nương này, 7 tuổi đã chết bệnh thì có vấn đề gì nữa! Bảo cô mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi thay nguyên chủ sống một đời hoàn mỹ, xử lý các quan hệ xã hội đâu kiểu gì?"

    "Khà khà.." 7788 cười rất hèn: "Nhắc cô một câu, cô bây giờ mới hơn một tuổi, ta cho cô nhiều thời gian lắm đó."

    "Thật muốn giết mi!" Tiền Thiển tức giận muốn đau gan: "Chưa đến 7 tuổi chết còn chưa đủ nhỏ, mà mi còn điều chỉnh thời gian? Mi chính là lừa ta!"

    "Đấy là ta tử tế!" 7788 giả vờ chính đáng: "Ta cảm thấy cô khó mà có cơ hội tiếp nhận giáo dưỡng của quý nữ, nên mới cho cô cơ hội nắm chắc! Nhớ học tập lễ nghi, quy củ, cầm kỳ thi họa, nữ công, bếp núc, quản gia.."

    "Mi cút đi!" Tiền Thiển nằm trên giường không động đậy, thật muốn nện cho 7788 một trận.

    "Đến càng sớm càng dễ xây dựng nền tảng, cũng là để cô sinh hoạt tốt hơn mà thôi! Cô đừng quên, nguyên chủ bị phong hàn từ nhỏ, hầu gái không biết chăm sóc mà bệnh chết, một đích nữ cứ vậy mà chết bệnh, chính cô tự xem mà làm." 7788 trước khi cút còn không quên nhắc nhở Tiền Thiển>

    "Được rồi! Ta sẽ chú ý, mi cút đi! Trông thấy mi là thấy bực!" Tiền Thiển mặc kệ nó.

    7788 lại chạy đi chơi với chủ hệ thống, Tiền Thiển chờ nó đi xong, lại yên lặng nằm trên giường, suy nghĩ tình huống trước mắt. Cô bây giờ tên là Vương Minh Tú, là đích nữ không sai, phụ thân là trưởng tử của Binh bộ Thượng thư Vương Dật, nhận chức vụ và quân hàm Ngũ phẩm ở Binh bộ, mẫu thân sau khi sinh cô được hai tháng thì chết bệnh. Trước mắt, tình huống của Tiền Thiển khá tốt, chẳng qua là kỳ tang qua đi, không lâu nữa, phụ thân của cô muốn tái hôn.

    Kế mẫu của cô là cháu họ của phu nhân Vương Dật, vừa vào cửa đã rất nhanh có tin vui, lại sinh cho phụ thân Vương Minh Tú một đôi long phượng thai, hai đệ muội này chỉ kém cô chưa đầy ba tuổi. Sau khi kế đệ muội được sinh ra, kế mẫu bắt đầu đối đãi qua loa với cô, Tiền Thiển thậm chí hoài nghi, vị kế mẫu này có gia thế bối cảnh không cao lắm, nên mới ở trong bóng tối chèn ép, cố ý xem nhẹ việc chăm sóc Vương Minh Tú. Nhưng Tiền Thiển cũng chỉ phỏng đoán mà thôi. Bởi vì Vương Minh Tú chết khi còn quá nhỏ, ngày thường đều ở với nhũ mẫu, rất ít tiếp xúc với kế mẫu và kế đệ muội.

    "Muội muội còn chưa tỉnh sao?" Ngoài cửa truyền tới giọng một bé trai. Đúng rồi.. Tiền Thiển nhận ra cô còn có một người anh trai ruột! Là trưởng tử Vương Minh Ngọc. Quả nhiên không hổ là diễn viên quần chúng. Tên hai bọn họ đều tầm thường như vậy, Tiền Thiển âm thầm bình luận. Lật qua tướng mạo của anh trai nguyên chủ, mặt chữ quốc, mắt to.. Tướng mạo cũng tầm thường! Tiền Thiển càng không có hy vọng gì với tướng mạo của mình.

    "Tỉnh rồ?" Tiền Thiển chống tay ngồi dậy, nha hoàn trông coi bên cạnh tranh thủ thời gian ôm cô, một mặt trả lời: "Tiểu thư tỉnh, Trương ma ma mời thiếu gia tiến vào đi."

    Cửa "két" một tiếng bị đẩy ra, một tên nhóc tướng mạo dễ thương chừng sáu, bảy tuổi, vụng về nện bước ngắn ngủi tiến qua cửa. Vừa vào liền nhếch môi với Tiền Thiển, trong miệng thiếu một cái răng cửa: "Tú Tú, muội tỉnh rồi."

    Tiền Thiển một tuổi rưỡi nhìn kỹ anh trai mình, nhếch miệng cười. Xem ra tên nhóc này cũng không quá tệ! Gương mặt non nớt, ngây thơ, một đôi mắt cực to, lông mày và dung mạo cũng tạm được, miệng nhỏ hồng hồng, chỉ cần về sau không vỡ nét quá mức, vẫn rất có vẻ đàn ông!

    Tướng mạo là tiền vốn đó! Hai anh em nhà cô không có mẹ ruột trù tính, chỉ có thể tự chăm sóc bản thân, nếu anh trai cô mà kiếm được một nhà vợ tốt, đối với con đường sự nghiệp cũng có lợi lớn. Anh ruột có tương lai sáng sủa, hẳn tương lai của cô cũng có thêm một tầng bảo vệ. Cho dù anh cô tướng mạo không xuất sắc cũng không sao, Tiền Thiển nhìn mặt của Vương Minh Ngọc, tự an ủi, chủ yếu là khí chất..

    "Tú Tú đang nhìn ta!" Vương Minh Ngọc nhìn ma ma cười: "Nhất định là muốn ta bế!" Hắn duỗi cánh tay ngắn ngủi về phía Tiền Thiển.

    Nhìn thân hình nhỏ nhắn của Vương Minh Ngọc, Tiền Thiển cũng không muốn hắn bế, quay đầu chẳng may té một cái sẽ làm cô nguy hiểm tính mạng đó. Cô nằm trong ngực nha hoàn thoáng giãy dụa, rõ ràng thể hiện bản thân muốn được "thả ra".

    Nha hoàng bèn thả Tiền Thiển xuống đất, Tiền Thiển xỏ chân vào giày thêu, cảm giác thân thể tuổi rưỡi này thật khó khống chế. Tiền Thiển cố đứng vững trên mặt đất, nha hoàn ở sau lưng giữ vai cô không dám buông tay. Đợi đến khi Tiền Thiển rốt cuộc có thể giữ được thăng bằng, cô mới đẩy tay nha hoàn, duỗi cẳng chân ngắn ngủi, loạng chà loạng choạng mà đi về phía Vương Minh Ngọc.

    "Cẩn thận!" Vương Minh Ngọc thấy thế vội vàng xông đến đỡ lấy cô. Tiền Thiển ngẩng đầu, lại cười thật to với Vương Minh Ngọc, sau đó duỗi tay về phía hắn. Vương Minh Ngọc cũng cười lên, hắn cúi đầu nhẹ nhàng gạt tóc trên trán Tiền Thiển, duỗi bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một cái dắt tay ấy, chính là dắt qua nhiều năm..
     
  7. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 185: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xuân đi thu đến, năm năm thoáng chốc đã qua, Tiền Thiển vừa mới sống qua trận bệnh phong hàn muốn mạng của nguyên chủ, đang nằm trên ghế trong viện tử của mình phơi nắng. Quả nhiên cha hờ của cô đã tái hôn khi cô chưa đầy hai tuổi, gia thế và bối cảnh của mẹ kế đều bình thường, bà ta giống trong trí nhớ của nguyên chủ, vừa vào cửa đã nhanh chóng có một đôi long phượng thai, rồi sinh ra một đôi anh em nhỏ hơn Tiền Thiển chưa đầy ba tuổi. Hệt như Tiền Thiển dự đoán, mẹ kế quả nhiên không ưa thích hai anh em Vương Minh Ngọc và Vương Minh Tú, nhất là đối với Vương Minh Ngọc còn hơi kiêng kỵ. Mới sinh hạ không lâu, bên người Tiền Thiển luôn có người nói Vương Minh Ngọc không tốt, nhưng Tiền Thiển cũng không giống nguyên chủ, giữ khoảng cách với anh ruột của mình, đùa gì vậy! Trong nhà này, ngoài cha hờ như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia, chỉ còn mỗi anh ruột cô! Sao có thể để người ngoài châm ngòi thổi gió, giở trò ly gián. Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc rất thân thiết.

    Sau khi Tiền Thiển bị nhiễm phong hàn, sốt cao, bệnh không dậy nổi, kết quả nha hoàn trông coi cô lại dám để cửa sổ mở mà chạy ra ngoài. Nha hoàn can đảm làm như vậy hẳn là biết mẹ kế không coi trọng hai đứa con vợ trước này. Cũng may Vương Minh Ngọc kịp thời tan học đến thăm em gái mình, mới nhanh tay bế Tiền Thiển về viện tử của hắn để tự chăm sóc, cho đến khi Tiền Thiển lành bệnh.

    Chuyện này cũng trở thành cảnh báo cho tên nhóc Vương Minh Ngọc mười hai tuổi. Hắn vốn cũng là một nam hài tính cách hơi tùy tiện, đối với những chuyện cong cong uốn uốn ở hậu trạch không quá để ý. Thời điểm mẫu thân qua đời, muội muội tuổi nhỏ, phụ thân mới cưới kế mẫu, hắn vốn còn nghĩ may mắn sau này có người toàn tâm toàn ý chăm sóc cho muội muội, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy. Nghĩ đến đây, Vương Minh Ngọc không khỏi mười phần tự trách. Hắn là nam hài, vốn vị thế tương đối vững chắc, lại thêm là đích tôn, tuổi so với kế đệ muội lại không chênh lệch nhiều, bởi vậy tổ phụ bồi dưỡng hắn mười phần tận tâm, kế mẫu muốn nhúng tay cũng không dễ dàng. Thế nhưng muội muội của hắn thì khác. Muội muội là nữ hài, sống lâu dài trong hậu trạch, tuổi lại nhỏ, chẳng khác gì nằm trong lòng bàn tay kế mẫu, mấy năm nay bị lơ là, bảo sao muội muội càng ngày càng dính hắn..

    Thực ra tình hình của Tiền Thiển cũng không nghiêm trọng như Vương Minh Ngọc nghĩ, trận phong hàn này thực ra cô cũng không cần trải qua, nhưng cô suy nghĩ thật lâu, cũng không biết làm sao nhắc nhở cho tên anh trai tùy tiện của mình, để hắn đừng quá tin tưởng mẹ kế, cô dù sao cũng chỉ hơn sáu tuổi, thực sự không thích hợp ra vẻ người lớn để lên lớp với anh trai sắp mười hai tuổi của mình. Cho nên, Tiền Thiển mới nhân lúc tên sai vặt đang mắt đi mày lại với nha hoàn mà quên phắt cô mặc một thân trang phục mỏng manh giữa tiết trời xuân ở trong hoa viên đến hai canh giờ mới quay lại tìm. Cô quả nhiên nhiễm phong hàn, tiếp nhận sự "tận tâm" chăm sóc của nha hoàn bên người: Thuốc gần nguội mới bê lên hầu uống, quần áo ướt mồ hôi cũng không được thay ra. Cuối cùng Vương Minh Ngọc cũng không phụ kỳ vọng của Tiền Thiển, vào ngày thứ hai cô phát bệnh, hắn đã phát hiện người bên cạnh cô có hành vi mờ ám, kịp thời đưa cô về viện tử của hắn để chăm sóc.

    Muội muội ở trong viện tử của hắn hoàn toàn không hợp lễ nghi, nhưng lúc này, Vương Minh Ngọc không dám tin tưởng ai. Hậu trạch nằm trong tay kế mẫu, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân, muội muội cũng chỉ có thể dựa vào hắn. Nhưng chung quy, muội muội cũng không thể ở lâu dài trong viện của hắn, nam nữ từ bảy tuổi đã không chung chiếu, muội muội đã sắp bảy tuổi, nếu ở trong viện của nam nhân sẽ có hại cho danh tiết, dù là hắn mới chỉ mười hai tuổi, hơn nữa còn là thân ca ca. Sau khi muội muội dần lành bệnh, hai huynh muội bọn họ đã tìm phụ thân nói chuyện mấy lần, thúc giục phụ thân đưa muội muội về viện tử của ông, hắn một mực kiếm cớ ba lần bốn lượt.

    Hắn thật sự không yên lòng. Nha hoàn thân cận của Tiền Thiển đều do kế mẫu an bài, trước đó mấy nha hoàn mà mẫu thân bọn họ lưu lại đều bị kế mẫu kiếm cớ đuổi đi, ngoại trừ hai người lưu lại cho Vương Minh Ngọc. Bây giờ người đáng tin bên cạnh muội muội cũng chỉ có một ma ma, nhưng đáng tiếc thân thể bà ấy không tốt, cũng không thể hầu hạ bên cạnh.

    Lấy đại nha hoàn của mẫu thân lưu lại bên người mình cho muội muội, Vương Minh Ngọc cũng không thể yên tâm. Nha hoàn này cũng không còn ít tuổi, sớm đã gả đi rồi, bình thường ban ngày hầu hạ trong phủ, chiều tối sẽ về nhà với trượng phu, nếu để bọn họ hầu hạ muội muội, thì ban đêm Tú Tú vẫn không có người trông chừng. Vì suy nghĩ tới lui mà Vương Minh Ngọc buồn bực vò đầu bứt tai.

    Nhìn thấy Vương Minh Ngọc thực sự rầu rĩ không chịu nổi, hai đại nha hoàn bên người hắn là Oanh Nhi và Yến Nhi thực sự không thể nhìn được nữa, hai người liếc nhau, Oanh Nhi nói trước: "Tiểu thiếu gia, trước tiên nô tỳ có thể đi hầu hạ tiểu tiểu thư!"

    Nghe Oanh Nhi, Vương Minh Ngọc vẫn nhăn mặt: "Oanh cô cô, ban đêm ngươi muốn về nhà, Tú Tú buổi chiều vẫn không có ai trông chừng. Trước kia ta quá sơ sẩy, hiện giờ viết thư cho ngoại tổ hoặc là nhà cậu để bố trí nha hoàn cũng không kịp."

    Mẫu thân của Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc xuất thân rất cao. Chỉ là ngoại tổ phụ của bọn họ là chính sứ Kim Lăng Bố, không ở kinh thành, cữu cữu của bọn họ hai năm trước ở kinh thành, cũng có chút quan hệ với Vương gia, nhưng đáng tiếc năm ngoái cữu cữu đã bị điều đi, cả nhà đến đất Thục. Sau khi cữu cữu rời đi, kế mẫu mới càng không cố kỵ gì.

    "Nếu không, tiểu thiếu gia đi cầu lão phu nhân?" Yến Nhi tiếp lời.

    "Vô dụng!" Oanh Nhi vốn trầm ổn hơn lắc đầu: "Kế phu nhân là cháu họ của lão phu nhân, luôn biết lấy lòng lão phu nhân, nếu tiểu thiếu gia tùy tiện nói, không chừng lão phu nhân còn cảm thấy tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia cố ý xúi giục. Ngươi biết.. lão phu nhân luôn không thích tiểu thư nhà chúng ta. Từ khi tiểu thư ra đi, thị tì đều bị đuổi, chỉ còn mấy người chúng ta.."

    "Vậy ta đi cầu tổ phụ? Cầu tổ phụ cũng vô dụng thôi, sự tình nội trạch ông luôn không động vào, phụ thân thì càng đừng nói nữa.. Lại nói, tìm bọn họ hỏi nha hoàn, phụ thân và tổ phụ khẳng định sẽ tìm tổ mẫu hoặc kế mẫu, đổi tới đổi lui lại quay lại đường cũ." Vương Minh Ngọc tiếp tục nhăn mày.

    "Nô tỳ trước hầu hạ một thời gian đã, ban đêm cũng lưu lại trong phủ." Oanh Nhi cuối cùng mở miệng, trượng phu của Oanh Nhi cũng là người thân của mẫu thân Vương Minh Ngọc, đều là người từ nhà mẫu thân của Vương Minh Ngọc đưa đến, ở tình huống này, Oanh Nhi nhận việc, chắc chắn trượng phu của Oanh Nhi sẽ không để bụng.

    "Nhưng đó cũng không phải kế lâu dài!" Yến Nhi vẫn lo lắng: "Lão phu nhân và kế phu nhân sẽ không đồng ý để chúng ta làm như vậy, chúng ta dù sao cũng là nha hoàn hầu hạ tiểu thiếu gia."

    "Ngươi nói không sai! Ta đã nghĩ qua, tiểu tiểu thư vẫn phải nghĩ cách khác." Oanh Nhi nhẹ nhàng gật đầu: "Yến Nhi, ngươi còn nhớ rõ trước đây tiểu thư của chúng ta có giao hảo với Anh tiểu thư không?"

    "Nhị tiểu thư nhà Tuần phủ Giang Nam?" Mắt Yến Nhi sáng lên: "Đúng rồi! Phu quân của Anh tiểu thư cũng ở trong kinh! Để tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia đến thăm, Anh tiểu thư nhìn thấy hài tử của khuê mật mười phần yêu thích, bèn tặng cho tiểu tiểu thư hai nha hoàn, nếu như vậy, lão phu nhân và kế phu nhân dù có không đồng ý, cũng phải cố kỵ mặt mũi của Anh tiểu thư!"
     
  8. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 186: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thế nhưng mà.." Gương mặt bánh bao của Vương Minh Ngọc còn nhăn nhó hơn: "Ta tuổi còn nhỏ, tổ phụ sẽ không để một mình ta đưa muội muội đến thăm nhà khác, huống hồ, muội muội ra ngoài phải được tổ mẫu và kế mẫu đồng ý, họ chắc chắn không đồng ý.."

    "Nhà khác thì có thể không cho phép, nhưng nhà Anh tiểu thư thì không giống." Oanh Nhi hé miệng cười: "Lão gia không những không cản, thậm chí còn rất có thể đích thân đưa tiểu thiếu gia và tiểu thư tới cửa."

    "Có thật không?" Vương Minh Ngọc không quá tin tưởng, Vương Dật quản hắn rất nghiêm ngặt, ngoài thư viện, rất ít khi cho hắn ra ngoài chơi.

    "Thật sự!" Oanh Nhi gật gật đầu: "Tiểu thiếu gia có biết vị Anh di di này là nhà nào không? Là nhà Hàn Kỳ Hàn đại nhân, Thái phó Tự thiếu khanh. Đừng cho rằng chức vị của Hàn đại nhân không đáng chú ý, ngài ấy là đích thứ tử của phủ Định Viễn Công, là thân đệ đệ của Định Viễn Công đương nhiệm. Lão gia và cô gia còn mong ngài và tiểu tiểu thư có thể qua lại nhiều với nhà bọn họ ấy chứ!"

    Nhà họ Hàn? Nhà thân thích của nam chính? Bánh từ trên trời rơi xuống! Nghe thấy lời nói này của Oanh Nhi, Tiền Thiển đang nằm híp mắt phơi nắng bèn đứng lên: "Ca ca, chúng ta đi xin tổ phụ đi? Trước ca nói với ta, con cháu nhà Định Viễn Công đều xuất sắc, văn võ song toàn, trong kinh rất nổi danh, ca ca có thể kết giao nhiều hơn với bọn họ, chắc chắn sẽ có tiến bộ."

    "Tiểu nha đầu, còn lo lắng cho ca ca." Vương Minh Ngọc vừa cười vừa sửa sang lại búi tóc cho Tiền Thiển, lại quay đầu hỏi Oanh Nhi: "Oanh cô cô, sao trước đây không nghe cô cô nhắc đến chuyện Hàn gia?"

    "Tiểu thiếu gia hẳn không nhớ rõ, lúc ngài còn nhỏ, tiểu thư đều đưa ngài đến nhà Anh tiểu thư, chỉ là sau khi tiểu thư mang thai, thân thể dần kém đi, không ra cửa nữa." Oanh Nhi thở dài: "Sau khi tiểu thư ra đi, tiểu tiểu thư còn nhỏ, cũng không ra ngoài được. Lại nói, hiện giờ tình hình trong phủ như thế này, hai người đều là hài tử cô độc, nào có ai thay hai người làm loại chuyện kết giao, trao nhận ân tình."

    "Oanh cô cô nói có lý! Ca ca nên kết giao bên ngoài nhiều hơn." Tiền Thiển ở một bên gật đầu như gà mổ thóc: "Chuyện này Trương ma ma đã dạy qua cho muội. Bà ấy nói chuyện giao tình này hầu hết đều bắt đầu từ nhỏ, còn khi trưởng thành, đạo lý đối nhân xử thế đã thấy nhiều, cho dù lui tới với ai cũng sẽ giữ lại đôi phần, nào có như khi còn nhỏ, tình cảm thuần túy, bà ấy bảo muội nên cùng phu nhân ra ngoài nhiều hơn, nhận biết thêm các tỷ muội."

    "Vẫn là Trương ma ma nghĩ cho tiểu tiểu thư, mới chịu nói lời như vậy." Oanh Nhi gật đầu cảm thán: "Nhưng vẫn là vô dụng! Kế phu nhân sao có thể đưa những tiện nghi này cho tiểu tiểu thư."

    "Ai mà thèm!" Yến Nhi bĩu môi: "Xuất thân từ tiểu môn, tiểu hộ, không phóng khoáng!"

    "Yến Nhi!" Oanh Nhi khẽ quát: "Về sau đừng nói những lời này, miễn cho tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư gặp phiền toái."

    "Ta đi xin tổ phụ.." Vương Minh Ngọc nhấc chân muốn đi.

    "Chờ một chút," Oanh Nhi gọi Vương Minh Ngọc: "Tiểu thiếu gia cần tìm cơ hội nói qua với lão gia, để mời nữ tiên sinh cho tiểu tiểu thư. Tiểu thư những năm này, ngoài học hai năm vỡ lòng, chưa từng mời lại tiên sinh, kế phu nhân mỗi ngày đều để nàng học nữ công, nhưng thêu hoa cũng chẳng phải chuyện của đương gia chủ mẫu. Còn có những thứ tiểu thư thế gia phải học như đánh đàn, vẽ tranh, cũng phải học, nếu không về sau ra ngoài kết giao cũng khó khăn."

    "Ta đã biết, Oanh cô cô!" Nghe Oanh Nhi, Vương Minh Ngọc không khỏi càng thêm áy náy, những năm này hắn quả thật đã xem nhẹ muội muội, hoàn toàn không chú ý tất cả những chuyện này, nếu không phải Oanh cô cô nhắc nhở, kế mẫu chỉ sợ nuôi hỏng muội muội hắn.

    Đối với những việc này, Tiền Thiển cũng không quá để ý, cô không phải không học được gì, ít nhất lễ nghi, quy củ đều nắm vững, mẹ kế đặc biệt nóng lòng dạy cô lễ nghi quy củ, cố ý phái người có tướng mạo hung ác đến chỉnh cô. Nhưng dù ma ma kia có phần hung dữ, nhưng làm người không tệ, nghiêm túc dạy Tiền Thiển quy củ, mặc dù hơi phải chịu tội một tí, nhưng lễ nghi của Tiền Thiển học rất bài bản. Mặt khác, chính là thêu, ha ha ha, Tiền Thiển còn rất đắc ý, cô cảm thấy mình có tài năng, giờ mới sáu tuổi, đã có thể thêu được một ít hoa nhỏ, hoàn toàn là nhờ vị mẹ kế kia nghiêm khắc dạy dỗ.

    Nhưng những thành tích này của cô, trong mắt Vương Minh Ngọc đơn giản chính là phế vật không chấp nhận được, muội muội nhà mình sáu tuổi viết chữ run run như gà bới, hắn làm ca ca thật sự thất trách!

    Yến Nhi nhìn sắc trời một chút, quay đầu nói với Vương Minh Ngọc: "Tiểu thiếu gia chớ vội đi tìm lão gia, đã đến giờ này, trước đưa tiểu tiểu thư đến chỗ lão phu nhân thỉnh an đã."

    Vương Minh Ngọc gật đầu, để Oanh Nhi sửa sang lại quần áo của Tiền Thiển, rồi lôi kéo cô đến chính phòng. Năm năm, con đường đến chính phòng này, Vương Minh Ngọc đã nắm tay Tiền Thiển đi vô số lần, mỗi lần đều không hề sẵn lòng. Có lẽ bởi vì quan hệ của mẫu thân bọn họ với tổ mẫu không tốt, mà tình cảm với hai huynh muội bọn họ thật sự lạnh nhạt, mỗi lần đều hỏi qua loa hai câu, hai người bọn họ ngồi chưa ấm chỗ đã đuổi ra. Từ lúc kế mẫu sinh được kế đệ muội, tổ mẫu càng thêm coi nhẹ hai huynh muội bọn họ, mỗi lần nhìn thấy tổ mẫu hỏi han ân cần kế đệ muội, lại hiếm khi quan tâm đến hai huynh muội bọn họ, trong lòng Vương Minh Ngọc luôn thấy không thoải mái, vì vậy mỗi lần tới thỉnh an đều không tình nguyện.

    Vương Minh Ngọc dù sao cũng chỉ là đứa trẻ chưa đến mười hai tuổi, trong lòng không vui, thể hiện ra ngoài mặt. Tiền Thiển nhìn mặt hắn, tay giật y phục của hắn: "Ca ca, vui vẻ lên, chớ để người ta thấy chúng ta không vui."

    "Ừm!" Vương Minh Ngọc ngồi xổm xuống xoa mặt Tiền Thiển, nở nụ cười: "Là ca ca không đúng, để cho Tú Tú phải nhắc nhở."

    Vương Minh Ngọc nắm tay Tiền Thiển đến chính phòng, quy củ hành lễ thỉnh an tổ mẫu. Người bà này quả nhiên không nhiệt tình, nhẹ nhàng gật đầu nói một câu: "Ngọc nhi và Tú nhi tới rồi? Ngồi đi." Hơi vẫy tay để bọn họ ngồi một bên, quay người lại cùng chơi đùa với cặp cháu sinh đôi và con dâu bên kia.

    Phu nhân của Vương Dật, nhà mẹ đẻ có họ Lưu, bây giờ tuy đã lên chức bà, nhưng số tuổi cũng mới ngoài năm mươi mà thôi, bảo dưỡng tốt vô cùng, nhìn cùng lắm cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, ngày thường ăn mặc quý phái, tư thế mệnh phụ mười phần. Dung mạo của con dâu Tiểu Lưu thị tương tự với bà đến ba phần, hai người ngồi cùng một chỗ giống như hai mẹ con ruột.

    Vương Minh Ngọc đưa Tiền Thiển vào, hai người đang trêu đùa hai đứa trẻ đang được thị nữ bế, không biết đứa nhỏ nào nói một câu đùa vui, lão phu nhân cao hứng đến không ngậm được miệng, trong ánh mắt nhìn hai đứa nhỏ tràn đầy từ ái. Đáng tiếc phần hòa hợp này không thuộc về hai huynh muội bọn họ, Vương Minh Ngọc nắm tay Vương Minh Tú quy củ ngồi ở một bên ghế, một tiếng cũng không nói, nhịn đủ giờ sẽ được thả ra.
     
  9. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 187: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào giữa xuân, trái cây kinh thành chưa có nhiều, Lĩnh Nam tiến cống rất nhiều hoa quả cho Thánh thượng. Vì thể hiện thương cảm hạ thần, Hoàng thượng đem những cống quả này phân chia cho mấy đại thần thân cận, tổ phụ của Vương Minh Ngọc và Vương Minh Tú cũng được chia một phần. Phần hoa quả này, hiện đang bày trên bàn của tổ mẫu. Bà gọi người hầu phân cho cặp đệ muội sinh đôi kia trái cây. Tiền Thiển liếc mắt nhìn qua, cũng chỉ là quả vải thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu.

    Mặc dù Tiền Thiển không thèm mấy trái vải kia, nhưng Vương Minh Ngọc lại khó chịu, hắn nhìn thấy muội muội mình ngồi đoan chính cạnh mình, trong lòng cảm thấy tổ mẫu thật bất công. Đều là tôn nữ, tôn tử ngồi trong một phòng, trước mắt bao nhiêu người mà tổ mẫu cho kế đệ muội trái cây, còn người đại ca như hắn không có phần đã đành, muội muội của hắn sao cũng không có? Vương Minh Ngọc nắm chặt nắm đấm nhịn lại nhẫn, cuối cùng không nhịn được, hắn ngửa mặt lên trong mắt đầy chờ đợi, nói với tổ mẫu: "Tổ mẫu, trái cây cũng chia cho Tú Tú đi, muội ấy vẫn còn nhỏ."

    Nghe thấy Vương Minh Ngọc nói, Tiền Thiển bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, cô toan nói, cuối cùng lại nhịn xuống không nói gì, chỉ cúi đầu. Cô muốn nói cô cũng không muốn ăn trái cây, thế nhưng dưới tình huống này, cô không thể nói! Nếu cô mở miệng nói cô không ăn, Vương Minh Ngọc không khác gì bị nướng trên lửa, tất cả chỉ trích sẽ hướng về phía đứa trẻ 12 tuổi đang bất mãn kia. Cô không thể làm như vậy! Vương Minh Ngọc vì cô mới mở miệng ra đòi trái cây..

    Lão phu nhân cười như không cười, liếc nhìn Tiền Thiển, hòa khí hỏi thăm: "Ồ? Tú Nhi cũng muốn trái cây ư?"

    Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân, cười ngây thơ: "Thưa tổ mẫu, quả này con chưa từng thấy qua, Tú Nhi hiếu kỳ."

    Lão phu nhân khẽ xì một tiếng: "Về sau, đồ chưa thấy qua còn nhiều nữa, nữ hài tử hiểu biết quá hạn hẹp cũng không tốt."

    "Tổ mẫu dạy phải! Là Minh Tú không đúng." Tiền Thiển ngoan ngoãn cúi đầu xuống, nắm chắc Vương Minh Ngọc hẳn lại muốn nói gì đó. Cô chỉ chịu một câu quở trách, đây đã là kết quả tốt nhất, nếu như lại mạnh miệng, chỉ sợ cô và Vương Minh Ngọc đều gặp xui xẻo.

    Nhìn thấy Tiền Thiển có thái độ nhận sai đúng mực, lão phu nhân cũng không níu lấy không thả, bà nâng trán, khoát tay với Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển: "Được rồi, thỉnh an cũng làm rồi, ta cũng mệt mỏi, Ngọc Nhi, không có việc gì, ngươi đưa muội muội trở về đi."

    Bờ môi Vương Minh Ngọc giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cùng Tiền Thiển hành lễ lần nữa với lão phu nhân. Hai huynh muội mới đứng lên, nha hoàn bên ngoài đã vén rèm lên, báo cho lão phu nhân: "Lão gia tới."

    Vương Minh Ngọc nghe thấy, bèn kéo Tiền Thiển sang một bên, chờ tổ phụ vào cửa. Nghe nói Vương Dật đến đây, lão phu nhân tỏ ra vui vẻ, vội vàng gọi nha hoàn châm trà. Bà chưa kịp phân phó xong, Vương Dật đã bước vào cửa.

    Binh bộ Thượng thư Vương Dật, chừng năm mươi tuổi, vóc dáng rất cao, sống lưng thẳng tắp, mặt hơi vuông, mũi cao thẳng, hai gò má nhô cao, đường pháp lệnh trên mặt càng tăng thêm phần nghiêm túc, nhìn là thấy người mạnh mẽ mà khôn khéo.

    Vương Dật vào cửa nhìn không chớp mắt, trực tiếp đi thẳng đến ghế chủ vị, ngồi xuống rồi đảo mắt nhìn quanh, ngay lập tức đặt mắt lên người đích tôn Vương Minh Ngọc mà mình coi trọng: "Ngọc Nhi cũng ở đây!"

    Vương Dật gật đầu với Vương Minh Ngọc, có vẻ rất ôn hòa.

    "Bọn nhỏ đến thỉnh an!" Tiểu Lưu thị một bên vội vàng đáp lời, một bên để nha hoàn hai bên ôm hai đứa nhỏ của mình lại gần hơn: "Phụ thân ngài xem, Lan Nhi và Nguyệt Nhi cũng tới."

    "Ừm! Không tệ!" Vương Dật quay đầu hơi nhìn hai đứa trẻ trên tay nha hoàn, trên mặt lộ ra nụ cười.

    Lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt Vương Dật, cũng cười lên: "Lão gia đến đúng lúc, vừa rồi Nguyệt nhi còn nhắc đến tổ phụ kia kìa. Đúng là hài tử đáng yêu, được cả đôi."

    "Ừm!" Vương Dật gật gật đầu, cũng không tiếp lời, ngược lại nhìn về phía Tiền Thiển bên cạnh Vương Minh Ngọc, "Tú Nhi cũng tốt chứ?"

    Vương Dật thấy cấp bậc lễ nghĩa của Tiền Thiển không sai, hài lòng gật đầu.

    Lúc này, Vương Minh Ngọc đi tới, hành lễ trước mặt Vương Dật, rồi nói: "Tổ phụ, Ngọc nhi có chuyện muốn xin chỉ thị của tổ phụ."

    Vương Dật gật đầu với Vương Minh Ngọc để hắn nói tiếp: "Tổ phụ, Tú Tú hiện nay đã khỏe rồi, tôn nhi nghĩ đưa muội muội ra ngoài một chút, cả ngày buồn bực trong nhà dễ sinh bệnh."

    Nghe Vương Minh Ngọc, Vương Dật lập tức nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc, tựa như trách cứ.

    Nhưng Vương Minh Ngọc lại coi như không thấy ánh nhìn nghiêm nghị của Vương Dật, kiên trì nói: "Tôn nhi nhớ kỹ lúc mẫu thân còn tại thế, đã từng nhiều lần đưa ta đến bái phỏng nhà Thái phó Tự khanh Hàn đại nhân, phu nhân Hàn đại nhân và mẫu thân ta là khuê trung hữu mật, nhưng sau khi mẫu thân ra đi, nhiều năm cũng chưa từng qua lại, ta mấy năm nay cũng chưa từng đưa muội muội đi gặp Hàn phu nhân, hiện tại Tú Tú sắp 7 tuổi, về tình về lý, ta đều nên mang Tú Tú đi bái phỏng một lần, bởi vậy muốn xin ý kiến của tổ phụ."

    Nghe thấy Vương Minh Ngọc nói những lời này, Vương Dật lập tức hòa hoãn, hắn rất tán thưởng, gật gật đầu với Vương Minh Ngọc, trên mặt lại càng tăng thêm vẻ hòa ái: "Ngọc nhi không tệ! Rất hiểu chuyện. Đã như vậy, qua hai ngày nghỉ mộc, ta và phụ thân ngươi sẽ đích thân đưa huynh muội các ngươi tới cửa bái phỏng, các ngươi đi xuống trước đi."

    Nghe thấy Vương Dật gật đầu đồng ý, trên mặt Vương Minh Ngọc không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, hắn dẫn Vương Minh Tú dập đầu với tổ phụ và tổ mẫu, rất cung kính lui ra ngoài.

    Vương Minh Ngọc vừa dẫn Tiền Thiển ra ngoài, lão phu nhân liền nhìn Vương Dật: "Lão gia, Ngọc Nhi vừa nói.."

    Dường như biết phu nhân mình muốn nói gì, Vương Dật ngắt lời: "Ngọc Nhi nói rất có lý, Hàn đại nhân là bào đệ của Định Viễn Công, qua lại với nhà hắn nhất định hữu ích, Ngọc nhi đảo mắt đã sắp mười hai, có một số việc phải tính toán sớm, còn có Tú Nhi, cũng sắp bảy tuổi rồi.."

    "Vâng!" lão phu nhân cười cười: "Hài tử lớn nhanh, đã như vậy, ta sẽ bảo con dâu làm cho Tú nha đầu một thân quần áo mới, tiểu cô nương đi ra ngoài, vẫn nên mặc tươi sáng cho người khác ưa thích."

    Vương Dật nghĩ nghĩ gật đầu đáp: "Phu nhân xem mà làm." Nói xong nâng tách trà lên uống một ngụm, rồi mau chóng đứng lên ra ngoài.

    Trông thấy cha chồng đi ra, Tiểu lưu thị lập tức hào hứng quay đầu nói với mẹ chồng: "Mẫu thân! Ngài nói với phụ thân, đến bái phỏng nhà Hàn đại nhân, có thể cho ta đi cùng không? Mang theo Lan Nhi và Nguyệt Nhi, để Hàn phu nhân cũng nhìn xem."

    "Hồ nháo!" Lão phu nhân trầm mặt xuống: "Hàn phu nhân là khuê mật của nương Ngọc Nhi, ngươi đi làm gì? Đi để ganh tỵ sao?"

    "Chẳng phải con cũng vì Lan Nhi và Nguyệt Nhi sớm dự tính hay sao?" Tiểu Lưu thị cười ngượng ngùng.

    "Vậy ngươi đừng có hạn hẹp như vậy." Lão phu nhân lườm Tiểu Lưu thị một chút: "Gấp cái gì, Ngọc Nhi chẳng phải cũng là huynh trưởng của Lan Nhi và Nguyệt Nhi hay sao? Dìu dắt đệ muội, hẳn là như vậy!"
     
  10. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 188: Thế tử, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày nghỉ mộc đầu tiên, Vương Dật quả thật dẫn Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển bái phỏng Hàn gia.

    Nghe nói bọn hắn đến chơi, Hàn phu nhân mười phần vui mừng, Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc vừa mới đến cửa, Hàn phu nhân liền phái nha hoàn tới muốn đưa hai đứa nhỏ vào hậu trạch, để cho hai vị phụ thân ở phòng khách hàn huyên với Hàn đại nhân.

    "Đây là Minh Tú?" Hàn phu nhân nhìn thấy Tiền Thiển hết sức kích động, không chờ cô làm lễ đã kéo tay: "Ta là Anh di di của con, lúc con vừa sinh ra, ta còn qua ôm con đấy! Đảo mắt đã lớn như vậy rồi!"

    "Thưa Anh di di, con đã nghe ca ca kể qua." Tiền Thiển rất ngoan ngoãn, cười với Hàn phu nhân.

    "Ngọc Nhi cũng lâu không đến, những năm này trông lớn hẳn ra." Hàn phu nhân lại đưa mắt nhìn sang Vương Minh Ngọc: "Cao lớn, càng lớn càng giống phụ thân ngươi, nhưng mặt mày vẫn còn nhìn ra bóng hình của mẫu thân ngươi."

    Vương Minh Ngọc tranh thủ thời gian hành lễ với Hàn phu nhân: "Anh di di, những năm nay Ngọc Nhi không đúng, sớm nên đưa muội muội tới gặp."

    Hàn phu nhân cười gật gật đầu, lại một tràng gọi nha hoàn đem điểm tâm và trái cây, lại vội vàng kêu người đưa các thiếu gia đến. Hàn phu nhân sinh ba con trai, cũng không có con gái, ba con trai lớn hơn Vương Minh Ngọc một chút.

    Đi theo còn có Oanh Nhi và Yến Nhi, hai người dập đầu với Hàn phu nhân, Hàn phu nhân nhìn thấy hai nàng, nước mắt cũng hơi rưng rưng: "Vân muội muội đi cũng nhiều năm rồi, khó cho các người hao hết tâm tư hầu hạ tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư."

    Nghe thấy lời này của Hàn phu nhân, Oanh Nhi lại dập đầu một cái thật lớn với Hàn phu nhân: "Anh tiểu thư, nói đến chuyện này, ta và Yến Nhi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh tiểu thư, vì nàng hiến mệnh cũng là đạo lý. Chỉ là tiểu thư nhà chúng ta trước khi đi đã giao phó tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư cho chúng ta, chúng ta thẹn với dặn dò của nàng."

    "Sao lại nói như vậy?" Hàn phu nhân nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, bà cúi đầu xuống suy nghĩ, nghĩ đến một khả năng. Rồi bà ôn hòa sờ đầu Tiền Thiển, quay người nhìn nha hoàn bên cạnh, phân phó: "Đưa thiếu gia và tiểu thư ra vườn hoa đi dạo, đón tiếp cẩn thận, ta có chuyện muốn nói với Oanh Nhi."

    Tiền Thiển mặt không đổi sắc, đứng nhìn Oanh Nhi lại nhìn Hàn phu nhân, sau đó ngoan ngoãn đi cùng Vương Minh Ngọc ra ngoài với nha hoàn.

    Bọn nhỏ vừa ra ngoài, Hàn phu nhân lập tức nhìn chằm chằm Oanh Nhi truy vấn: "Oanh Nhi, ngươi nói rõ ràng, cốt nhục của Vân muội muội, còn có người dám khắt khe hay sao?"

    Oanh Nhi lộ vẻ bi thương: "Anh tiểu thư ngài đã biết, tiểu thư lúc còn tại thế không hợp với lão phu nhân, tiểu thư đi rồi, thị tì theo hầu hạ đều đã bị đuổi, nội trạch chỉ còn lại hai người là ta và Yến Nhi, bây giờ chúng ta ở bên cạnh tiểu thiếu gia, còn bên cạnh tiểu tiểu thư không còn ai ngoài một ma ma đã già yếu."

    "Ngươi nói kỹ càng xem." Hàn phu nhân nhướng mày, bà và mẹ ruột Tiền Thiển tình cảm thân thiết, hai người thường ở chung một chỗ, tình cảm so với chị em trong nhà còn thân thiết hơn, mẹ Tiền Thiển qua đời, bà thậm chí thương tâm đến mức bệnh nặng một tháng, vất vả mới hồi phục lại.

    Oanh Nhi vội vàng cúi đầu đáp lời: "Hồi Anh tiểu thư, thật ra mấy ngày trước tiểu tiểu thư của chúng ta vừa bệnh nặng một trận.."

    Oanh Nhi kể lại tình trạng của Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển một lượt, cuối cùng lại dập đầu khẩn cầu Hàn phu nhân: "Cho nên, ta và Yến Nhi cũng thực sự không còn cách nào, hiện nay bên người tiểu tiểu thư không có ai trông chừng, nếu bỏ mặc không quan tâm, chỉ sợ ngày nào đó lại bị người ta để mặc trong gió lạnh mấy canh giờ, chỉ có thể đi cầu Anh tiểu thư, có thể lấy cớ thưởng cho tiểu tiểu thư một nha hoàn. Vả lại.. tiểu tiểu thư đã sắp bảy tuổi, kế phu nhân hiện tại cũng không mời nữ tiên sinh về dạy bảo, ta sợ.."

    Nghe Oanh Nhi kể nội tình, Hàn phu nhân tức gần chết, bà dù sao cũng là quý nữ được giáo dưỡng tốt đẹp, cuối cùng cũng không nói ra câu nào thất thố, nhưng mặt mày khó coi, nửa ngày không nói ra lời, dọa đến bọn thị nữ bên cạnh thở mạnh cũng không dám. Hồi lâu sau, Hàn phu nhân mới vẫy tay gọi một nha hoàn: "Ra nói với lão gia, ta rất thích Tú Nhi, muốn lưu con bé ở đây mấy hôm, để lão gia nói chuyện với Vương đại nhân một chút. Ngọc Nhi nếu có thể, cũng lưu lại đây chăm muội muội, vừa vặn làm bạn với mấy thiếu gia nhà chúng ta."

    Nha hoàn nhanh nhẹn đáp lời rời đi. Hàn phu nhân lúc này mới quay đầu nhìn Oanh Nhi: "Chuyện này giao cho ta, nữ nhi bảo bối của Vân muội muội, ta sẽ không để cho con bé chịu ấm ức, Tú Nhi trước ở lại chỗ ta hai ngày, mấy ngày nữa, lúc trở về, ta sẽ sắp xếp người đáng tin cho con bé."

    Oanh Nhi nghe vậy mười phần vui mừng, vội vàng dập đầu với Hàn phu nhân.

    "Ngươi trước đừng vội cám ơn ta." Hàn phu nhân thở dài: "Tú Nhi là nữ hài, không thể so với Ngọc Nhi, không có thân mẫu trông nom, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi, hiện nay những việc như ăn ở, ta còn có thể giúp đỡ một chút, sợ là lúc nghị thân, vị kế phu nhân của nhà các ngươi không chịu tính toán tốt."

    Oanh Nhi nghe thấy thì hiện ra mấy phần lo lắng: "Tiểu tiểu thư là đích trưởng tôn nữ của lão gia, hôn sự hẳn lão gia sẽ tự mình hỏi đến. Sẽ chọn gia đình môn đăng hộ đối.." Oanh Nhi nói, trong giọng nói cũng mang theo vài phần do dự.

    Hàn phu nhân thở dài: "Môn đăng hộ đối nhiều thì nhiều, Tú Nhi sau này muốn gả đi sống hết đời vẫn phải chọn theo nhân phẩm, nếu không, không biết trải qua những tháng ngày thế nào.."

    Đang nói, nha hoàn phái đi truyền lời cho Hàn Kỳ trở về, một mặt vui vẻ báo với Hàn phu nhân: "Lão gia đã hỏi Vương đại nhân, Vương đại nhân đồng ý để Tú tiểu thư và Ngọc thiếu gia ở lại mấy ngày, chỉ là lão gia nói, trong nhà không có tiểu thư để tiếp khách, để phu nhân đưa người đến phủ đại lão gia, đón đại tiểu thư về đây ở cùng mấy ngày."

    "Đúng rồi!" Hàn phu nhân bừng tỉnh, vỗ tay một cái: "Ta sao lại không nghĩ tới chứ!" Nói xong vội vàng cho người đến phủ Định Viễn Công đón người. Phân phó xong hạ nhân, Hàn phu nhân xoay người cười với Oanh Nhi: "Vốn không nghĩ tới chuyện này. Chất nữ của ta cũng không chênh lệch tuổi tác với Oanh Nhi, Tú Nhi có thể hợp ý nàng, cũng là chuyện tốt."

    Dứt lời, Hàn phu nhân nhìn trái phải một chút, lại hạ giọng dặn dò Oanh Nhi: "Nếu Tú Nhi có thể giao hảo với đại tiểu thư phủ Định Viễn Công, ngươi nói cho con bé đi lại thường xuyên một chút, như vậy, tất lão gia các người cũng càng thêm xem trọng con bé, đến lúc đó cũng không tùy tiện để mặc con bé không lo."

    Oanh Nhi cảm kích dập đầu với Hàn phu nhân: "Thật sự cảm tạ Anh tiểu thư! Chắc hẳn tiểu thư nhà chúng ta trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm kích!"

    "Nói gì vậy!" Hàn phu nhân toát ra thần sắc bi thương: "Vân muội muội có một nữ nhi như vậy, ta tất nhiên sẽ hết sức trông nom."

    Hàn phu nhân tính toán so với những dự liệu của Tiền Thiển lại trùng khớp, cô đang không lo có cơ hội tiếp xúc với mục tiêu nhiệm vụ của mình - em ruột của nam chính kia kìa. Thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh, Tiền Thiển không ngờ, nhanh như vậy đã gặp được vị đại tiểu thư trong truyền thuyết.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...