Chương 169: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 43
"Dương Di Nhan?" Ngụy Kỳ cười lạnh: "Cô gái này từ ngày đầu tiên xảy ra chuyện đã trốn tránh cảnh sát, Cục trưởng ngài nói xem, cô ta chẳng phải chột dạ mới tránh hay sao?"
"Cậu không phải đến giờ cũng không tìm ra chứng cứ sao?" Cục trưởng đau đầu xoa mày: "Chúng ta đừng níu lấy cô ta không thả là ý tứ của một vị lãnh đạo trên tổng cục, phía trên thái độ rất cứng rắn, cậu đối nghịch có gì tốt."
"Cục trưởng, chuyện này ngài biết rõ, đây là có dự mưu mưu sát! Vụ án của An An, tôi không có khả năng từ bỏ, nếu như tôi từ bỏ, An An không chừng còn gặp chuyện." Ngụy Kỳ cười lạnh một tiếng, nói ngọn nguồn cho Cục trưởng: "Lời này nói với ngài là thật, chuyện rơi xuống ở thang cuốn trung tâm thương mại không phải là lần đầu An An gặp nạn đâu. Nói thật với ngài, đây đã là lần thứ năm, bốn lần trước đó không thành công mà thôi."
"Thật sự?" Cục trưởng nhíu mày lại: "Trước đó sao cậu không nói, như vậy đi, cậu trước tiên ngừng thẩm vấn, ta lại nói chuyện với cấp trên một chút."
"Cục trưởng!" Ngụy Kỳ đã cau mày lại thành cục: "Ngài biết đấy, chỉ có thể lưu lại 48 giờ, mỗi một phút đều rất quý giá, thẩm vấn sao có thể dừng lại."
"Tôi hiểu, tôi hiểu!" Cục trưởng thở dài: "Thế nhưng Tiểu Ngụy à, tôi cũng có chỗ khó. Nói thật, nếu cậu có thể xác định được người cậu bắt là hung thủ, vụ án này chấm dứt, tôi sẽ không nhúng tay."
"Vậy không được!" Ngụy Kỳ quả quyết lắc đầu: "Tôi muốn chân tướng! Thủ phạm thật sự phía sau còn chưa bắt được, An An sẽ còn gặp nguy hiểm. Cục trưởng.. An An cũng coi như ngài thấy lớn lên, ngài cứ trơ mắt nhìn cô bé ngây thơ như vậy phải lo lắng sinh hoạt mỗi ngày hay sao?"
"Tiểu Ngụy à.." Sắc mặt Cục trưởng có vẻ sa sút: "Tôi và cậu đều rõ ngọn nguồn, cũng không biết cô họ Dương kia đã làm việc với ai ở trên, nhưng thái độ ở trên mười phần cứng rắn, vừa rồi đã uy hiếp tôi, nếu vụ án này không ngừng lại, sẽ cho cậu từ chức, nghe tôi, đừng đối nghịch."
"Cục trưởng!" Sắc mặt Ngụy Kỳ đen thui dọa người: "Nếu vụ án ngừng, An An phải làm sao đây? Con bé đã gặp nạn lần thứ năm, ngài cảm thấy loại tình huống này, hung thủ sẽ dừng tay sao? Ngài xem sao tôi có thể bàn giao với ba vợ chứ?"
"Lão Chu bên kia.." Sắc mặt Cục trưởng xoắn xuýt lại, cuối cùng cúi đầu phất tay: "Được rồi, cậu ra ngoài trước đi, để tôi suy nghĩ thêm một chút.."
Ngụy Kỳ rời khỏi đây, Cục trưởng tựa lưng vào ghế ngồi, ngơ ngẩn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên: Giúp tôi nối máy với văn phòng Cục trưởng tổng cục.. "
" Chào Cục trưởng, tôi là lão Kỷ. Đúng, chuyện vừa rồi, tôi báo lại cho ngài một chút.. Việc này liên quan đến gia quyến của người trong cục cảnh sát chúng ta, cho nên.. "
Sau khi Ngụy Kỳ ra khỏi văn phòng Cục trưởng, cũng không nghe thấy chỉ thị của Cục trưởng, mà trực tiếp đi vào phòng thẩm vấn. Đáng tiếc, sau ba tiếng thẩm vấn, hắn lại bị cắt ngang, một lần nữa phải quay lại văn phòng Cục trưởng.
Vào phòng Cục trưởng, Ngụy Kỳ đã nhìn thấy sắc mặt xám xịt của Cục trưởng đứng một bên, mà trong văn phòng lại có một vị mặc đồng phục cảnh sát cấp cao đang nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt dò xét. Vị cảnh sát này Ngụy Kỳ chưa gặp bao giờ, hắn cũng không hiểu rõ, đành phải thăm dò Cục trưởng nhà mình.
" Tiểu Ngụy, vị này chính là Triệu cảnh ti ở Tổng cục, cậu qua chào hỏi đi. "Cục trưởng kiên trì giới thiệu với Ngụy Kỳ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Ngụy Kỳ còn chưa kịp phản ứng, vị tên Triệu cảnh ti đã giành nói trước:" Cậu là Ngụy Kỳ? "
" Phải! "Ngụy Kỳ sững sờ gật đầu, trong lòng không ngừng suy nghĩ, người Tổng cục tới tìm hắn làm gì.
Vị Triệu cảnh ti này gật đầu, từ trong cặp công văn lấy ra một tờ giấy đưa cho Ngụy Kỳ;" Ngụy Kỳ, cậu bị khiếu nại trong quá trình phá án vận dụng thủ đoạn không đàng hoàng tra tấn, bức cung, tôi hiện giờ đang đại diện cho phòng kiểm tra kỷ luật chính thức thông báo với cậu, cậu phải rời khỏi đơn vị trinh sát hình sự, đến tỉnh X làm giám ngục, trong vòng 48 giờ phải có mặt ở đó. Đây là chỗ cậu phải đến. "
" Cái gì? Ngụy Kỳ có chút hoang mang, trước đó một chút thông tin cũng không có, giờ đã đẩy hắn đi, hơn nữa là đến tỉnh x cách ngàn dặm, còn muốn 48 giờ sau phải có mặt, đây không phải là đòi mạng sao? Hắn một mặt ngơ ngác tiếp nhận tờ giấy của Triệu cảnh ti, tựa như cũng không tin nổi có kết quả này.
"Cục trưởng, đây là chuyện gì?" Ngụy Kỳ nhìn Cục trưởng nhà mình xin trợ giúp, lại đưa ánh mắt về vị Triệu cảnh ti kia: "Cảnh ti, có phải có hiểu lầm nào không? Tôi không dùng thủ đoạn không đàng hoàng.."
"Có hay không cũng không phải do anh quyết, chuyện này là án định từ phía bộ phận kỷ luật chúng tôi, yêu cầu chuyển công tác lập tức có hiệu lực, hi vọng cậu không cần lãng phí thời gian nữa, trừ phi cậu không muốn làm." Triệu cảnh ti nói xong cũng không nhìn Ngụy kỳ, trực tiếp quay ra Cục trưởng: "Cục trưởng Kỷ, hy vọng ngài có thể thực hiện nghĩa vụ giám sát, để Ngụy Kỳ mau chóng đến nhà ngục Việt Thành báo cáo."
"Chuyện đó.." Cục trưởng tựa như muốn nói gì đó, do dự một chút cũng không nói ra miệng. Hắn cúi đầu nửa ngày, rốt cuộc thở dài: "Được rồi! Tôi đã biết, tôi sẽ xem xét."
"Đã như vậy, tôi không quấy rầy." Triệu cảnh ti cười đầy công thức rồi quay người rời khỏi văn phòng của Cục trưởng.
"Cục trưởng, đây là có chuyện gì? Vì sao đột nhiên lại điều tôi đi?" Ngụy Kỳ nhìn nội dung bị điều chuyển công tác, vẫn không thể tin được.
"Tiểu Ngụy!" Giọng Cục trưởng trầm trọng: "Đã sớm bảo cậu đừng cố chấp! Vụ án An An từ bỏ sớm một chút! Người họ Dương kia bối cảnh không đơn giản! Tôi gọi điện đến Tổng cục giúp cậu quyền tranh thủ phá án, kết quả bọn họ không thèm nói một câu liền trực tiếp đưa cậu quyết định điều chuyển! Còn chưa được ba tiếng từ lúc tôi gọi điện! Câu còn không nghĩ ra sao?"
"Nhưng tôi không thể từ bỏ!" Ngụy Kỳ lo nghĩ ngẩng đầu: "Nếu tôi từ bỏ An An phải làm sao bây giờ? Ngài cũng xuất thân từ cảnh sát hình sự, ngài hiểu mà! An An là người nhà của tôi, tôi không thể mặc kệ con bé. Còn có Bình Bình, ba vợ, ngài bảo tôi nói sao với họ?"
"Nhưng hiện tại chuyện cậu thuyên chuyển công tác đã là kết quả ấn định!" Cục trưởng tức giận đến vỗ bàn một cái: "Cậu hỏi tôi làm sao? Tôi cũng đâu biết làm sao? Tôi ngược lại thật không muốn để cậu đi! Nhưng tôi có quyền sao? Hiện giờ mới chỉ có mình cậu bị rời đi, cậu muốn để Ngô Tam và cậu Béo cũng bị chuyển công tác theo cậu sao?"
Cục trưởng nói lời này, Ngụy Kỳ nháy mắt không còn nghe thấy gì nữa. Đúng vậy, vụ án này không chỉ có mình hắn, hắn không thể liên lụy những người khác..
"Tiểu Kỳ.. Cậu đi Việt Thành đi, ở đấy hai năm, tôi lại nghĩ cách. Hiện giờ chuyện này đang ở đầu sóng ngọn gió, đừng đối nghịch với cấp trên.. Về nhà nói tạm biệt với mọi người trong nhà, lão Chu.." Cục trưởng không nói nổi nữa, ông ta thở dài, che mắt. Ông ta có thể hiểu được Ngụy Kỳ, thật sự hiểu, nhưng có chút chuyện thật tình người làm Cục trưởng như ông ta không thể làm chủ.
Ngụy Kỳ đứng trong văn phòng Cục trưởng, nhìn tinh thần sa sút của Cục trưởng mà không lên tiếng. Cuối cùng, hắn yên lặng ra ngoài. Chuyện này, hắn sẽ không từ bỏ, dù có đến ngục giam Việt Thành, hắn vẫn sẽ tìm cách tra ra. Nhưng hiện giờ, hắn không thể liên lụy người khác, nhất định phải đi..
"Cậu không phải đến giờ cũng không tìm ra chứng cứ sao?" Cục trưởng đau đầu xoa mày: "Chúng ta đừng níu lấy cô ta không thả là ý tứ của một vị lãnh đạo trên tổng cục, phía trên thái độ rất cứng rắn, cậu đối nghịch có gì tốt."
"Cục trưởng, chuyện này ngài biết rõ, đây là có dự mưu mưu sát! Vụ án của An An, tôi không có khả năng từ bỏ, nếu như tôi từ bỏ, An An không chừng còn gặp chuyện." Ngụy Kỳ cười lạnh một tiếng, nói ngọn nguồn cho Cục trưởng: "Lời này nói với ngài là thật, chuyện rơi xuống ở thang cuốn trung tâm thương mại không phải là lần đầu An An gặp nạn đâu. Nói thật với ngài, đây đã là lần thứ năm, bốn lần trước đó không thành công mà thôi."
"Thật sự?" Cục trưởng nhíu mày lại: "Trước đó sao cậu không nói, như vậy đi, cậu trước tiên ngừng thẩm vấn, ta lại nói chuyện với cấp trên một chút."
"Cục trưởng!" Ngụy Kỳ đã cau mày lại thành cục: "Ngài biết đấy, chỉ có thể lưu lại 48 giờ, mỗi một phút đều rất quý giá, thẩm vấn sao có thể dừng lại."
"Tôi hiểu, tôi hiểu!" Cục trưởng thở dài: "Thế nhưng Tiểu Ngụy à, tôi cũng có chỗ khó. Nói thật, nếu cậu có thể xác định được người cậu bắt là hung thủ, vụ án này chấm dứt, tôi sẽ không nhúng tay."
"Vậy không được!" Ngụy Kỳ quả quyết lắc đầu: "Tôi muốn chân tướng! Thủ phạm thật sự phía sau còn chưa bắt được, An An sẽ còn gặp nguy hiểm. Cục trưởng.. An An cũng coi như ngài thấy lớn lên, ngài cứ trơ mắt nhìn cô bé ngây thơ như vậy phải lo lắng sinh hoạt mỗi ngày hay sao?"
"Tiểu Ngụy à.." Sắc mặt Cục trưởng có vẻ sa sút: "Tôi và cậu đều rõ ngọn nguồn, cũng không biết cô họ Dương kia đã làm việc với ai ở trên, nhưng thái độ ở trên mười phần cứng rắn, vừa rồi đã uy hiếp tôi, nếu vụ án này không ngừng lại, sẽ cho cậu từ chức, nghe tôi, đừng đối nghịch."
"Cục trưởng!" Sắc mặt Ngụy Kỳ đen thui dọa người: "Nếu vụ án ngừng, An An phải làm sao đây? Con bé đã gặp nạn lần thứ năm, ngài cảm thấy loại tình huống này, hung thủ sẽ dừng tay sao? Ngài xem sao tôi có thể bàn giao với ba vợ chứ?"
"Lão Chu bên kia.." Sắc mặt Cục trưởng xoắn xuýt lại, cuối cùng cúi đầu phất tay: "Được rồi, cậu ra ngoài trước đi, để tôi suy nghĩ thêm một chút.."
Ngụy Kỳ rời khỏi đây, Cục trưởng tựa lưng vào ghế ngồi, ngơ ngẩn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên: Giúp tôi nối máy với văn phòng Cục trưởng tổng cục.. "
" Chào Cục trưởng, tôi là lão Kỷ. Đúng, chuyện vừa rồi, tôi báo lại cho ngài một chút.. Việc này liên quan đến gia quyến của người trong cục cảnh sát chúng ta, cho nên.. "
Sau khi Ngụy Kỳ ra khỏi văn phòng Cục trưởng, cũng không nghe thấy chỉ thị của Cục trưởng, mà trực tiếp đi vào phòng thẩm vấn. Đáng tiếc, sau ba tiếng thẩm vấn, hắn lại bị cắt ngang, một lần nữa phải quay lại văn phòng Cục trưởng.
Vào phòng Cục trưởng, Ngụy Kỳ đã nhìn thấy sắc mặt xám xịt của Cục trưởng đứng một bên, mà trong văn phòng lại có một vị mặc đồng phục cảnh sát cấp cao đang nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt dò xét. Vị cảnh sát này Ngụy Kỳ chưa gặp bao giờ, hắn cũng không hiểu rõ, đành phải thăm dò Cục trưởng nhà mình.
" Tiểu Ngụy, vị này chính là Triệu cảnh ti ở Tổng cục, cậu qua chào hỏi đi. "Cục trưởng kiên trì giới thiệu với Ngụy Kỳ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Ngụy Kỳ còn chưa kịp phản ứng, vị tên Triệu cảnh ti đã giành nói trước:" Cậu là Ngụy Kỳ? "
" Phải! "Ngụy Kỳ sững sờ gật đầu, trong lòng không ngừng suy nghĩ, người Tổng cục tới tìm hắn làm gì.
Vị Triệu cảnh ti này gật đầu, từ trong cặp công văn lấy ra một tờ giấy đưa cho Ngụy Kỳ;" Ngụy Kỳ, cậu bị khiếu nại trong quá trình phá án vận dụng thủ đoạn không đàng hoàng tra tấn, bức cung, tôi hiện giờ đang đại diện cho phòng kiểm tra kỷ luật chính thức thông báo với cậu, cậu phải rời khỏi đơn vị trinh sát hình sự, đến tỉnh X làm giám ngục, trong vòng 48 giờ phải có mặt ở đó. Đây là chỗ cậu phải đến. "
" Cái gì? Ngụy Kỳ có chút hoang mang, trước đó một chút thông tin cũng không có, giờ đã đẩy hắn đi, hơn nữa là đến tỉnh x cách ngàn dặm, còn muốn 48 giờ sau phải có mặt, đây không phải là đòi mạng sao? Hắn một mặt ngơ ngác tiếp nhận tờ giấy của Triệu cảnh ti, tựa như cũng không tin nổi có kết quả này.
"Cục trưởng, đây là chuyện gì?" Ngụy Kỳ nhìn Cục trưởng nhà mình xin trợ giúp, lại đưa ánh mắt về vị Triệu cảnh ti kia: "Cảnh ti, có phải có hiểu lầm nào không? Tôi không dùng thủ đoạn không đàng hoàng.."
"Có hay không cũng không phải do anh quyết, chuyện này là án định từ phía bộ phận kỷ luật chúng tôi, yêu cầu chuyển công tác lập tức có hiệu lực, hi vọng cậu không cần lãng phí thời gian nữa, trừ phi cậu không muốn làm." Triệu cảnh ti nói xong cũng không nhìn Ngụy kỳ, trực tiếp quay ra Cục trưởng: "Cục trưởng Kỷ, hy vọng ngài có thể thực hiện nghĩa vụ giám sát, để Ngụy Kỳ mau chóng đến nhà ngục Việt Thành báo cáo."
"Chuyện đó.." Cục trưởng tựa như muốn nói gì đó, do dự một chút cũng không nói ra miệng. Hắn cúi đầu nửa ngày, rốt cuộc thở dài: "Được rồi! Tôi đã biết, tôi sẽ xem xét."
"Đã như vậy, tôi không quấy rầy." Triệu cảnh ti cười đầy công thức rồi quay người rời khỏi văn phòng của Cục trưởng.
"Cục trưởng, đây là có chuyện gì? Vì sao đột nhiên lại điều tôi đi?" Ngụy Kỳ nhìn nội dung bị điều chuyển công tác, vẫn không thể tin được.
"Tiểu Ngụy!" Giọng Cục trưởng trầm trọng: "Đã sớm bảo cậu đừng cố chấp! Vụ án An An từ bỏ sớm một chút! Người họ Dương kia bối cảnh không đơn giản! Tôi gọi điện đến Tổng cục giúp cậu quyền tranh thủ phá án, kết quả bọn họ không thèm nói một câu liền trực tiếp đưa cậu quyết định điều chuyển! Còn chưa được ba tiếng từ lúc tôi gọi điện! Câu còn không nghĩ ra sao?"
"Nhưng tôi không thể từ bỏ!" Ngụy Kỳ lo nghĩ ngẩng đầu: "Nếu tôi từ bỏ An An phải làm sao bây giờ? Ngài cũng xuất thân từ cảnh sát hình sự, ngài hiểu mà! An An là người nhà của tôi, tôi không thể mặc kệ con bé. Còn có Bình Bình, ba vợ, ngài bảo tôi nói sao với họ?"
"Nhưng hiện tại chuyện cậu thuyên chuyển công tác đã là kết quả ấn định!" Cục trưởng tức giận đến vỗ bàn một cái: "Cậu hỏi tôi làm sao? Tôi cũng đâu biết làm sao? Tôi ngược lại thật không muốn để cậu đi! Nhưng tôi có quyền sao? Hiện giờ mới chỉ có mình cậu bị rời đi, cậu muốn để Ngô Tam và cậu Béo cũng bị chuyển công tác theo cậu sao?"
Cục trưởng nói lời này, Ngụy Kỳ nháy mắt không còn nghe thấy gì nữa. Đúng vậy, vụ án này không chỉ có mình hắn, hắn không thể liên lụy những người khác..
"Tiểu Kỳ.. Cậu đi Việt Thành đi, ở đấy hai năm, tôi lại nghĩ cách. Hiện giờ chuyện này đang ở đầu sóng ngọn gió, đừng đối nghịch với cấp trên.. Về nhà nói tạm biệt với mọi người trong nhà, lão Chu.." Cục trưởng không nói nổi nữa, ông ta thở dài, che mắt. Ông ta có thể hiểu được Ngụy Kỳ, thật sự hiểu, nhưng có chút chuyện thật tình người làm Cục trưởng như ông ta không thể làm chủ.
Ngụy Kỳ đứng trong văn phòng Cục trưởng, nhìn tinh thần sa sút của Cục trưởng mà không lên tiếng. Cuối cùng, hắn yên lặng ra ngoài. Chuyện này, hắn sẽ không từ bỏ, dù có đến ngục giam Việt Thành, hắn vẫn sẽ tìm cách tra ra. Nhưng hiện giờ, hắn không thể liên lụy người khác, nhất định phải đi..