Welcome! You have been invited by Anannn to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 169: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 43

"Dương Di Nhan?" Ngụy Kỳ cười lạnh: "Cô gái này từ ngày đầu tiên xảy ra chuyện đã trốn tránh cảnh sát, Cục trưởng ngài nói xem, cô ta chẳng phải chột dạ mới tránh hay sao?"

"Cậu không phải đến giờ cũng không tìm ra chứng cứ sao?" Cục trưởng đau đầu xoa mày: "Chúng ta đừng níu lấy cô ta không thả là ý tứ của một vị lãnh đạo trên tổng cục, phía trên thái độ rất cứng rắn, cậu đối nghịch có gì tốt."

"Cục trưởng, chuyện này ngài biết rõ, đây là có dự mưu mưu sát! Vụ án của An An, tôi không có khả năng từ bỏ, nếu như tôi từ bỏ, An An không chừng còn gặp chuyện." Ngụy Kỳ cười lạnh một tiếng, nói ngọn nguồn cho Cục trưởng: "Lời này nói với ngài là thật, chuyện rơi xuống ở thang cuốn trung tâm thương mại không phải là lần đầu An An gặp nạn đâu. Nói thật với ngài, đây đã là lần thứ năm, bốn lần trước đó không thành công mà thôi."

"Thật sự?" Cục trưởng nhíu mày lại: "Trước đó sao cậu không nói, như vậy đi, cậu trước tiên ngừng thẩm vấn, ta lại nói chuyện với cấp trên một chút."

"Cục trưởng!" Ngụy Kỳ đã cau mày lại thành cục: "Ngài biết đấy, chỉ có thể lưu lại 48 giờ, mỗi một phút đều rất quý giá, thẩm vấn sao có thể dừng lại."

"Tôi hiểu, tôi hiểu!" Cục trưởng thở dài: "Thế nhưng Tiểu Ngụy à, tôi cũng có chỗ khó. Nói thật, nếu cậu có thể xác định được người cậu bắt là hung thủ, vụ án này chấm dứt, tôi sẽ không nhúng tay."

"Vậy không được!" Ngụy Kỳ quả quyết lắc đầu: "Tôi muốn chân tướng! Thủ phạm thật sự phía sau còn chưa bắt được, An An sẽ còn gặp nguy hiểm. Cục trưởng.. An An cũng coi như ngài thấy lớn lên, ngài cứ trơ mắt nhìn cô bé ngây thơ như vậy phải lo lắng sinh hoạt mỗi ngày hay sao?"

"Tiểu Ngụy à.." Sắc mặt Cục trưởng có vẻ sa sút: "Tôi và cậu đều rõ ngọn nguồn, cũng không biết cô họ Dương kia đã làm việc với ai ở trên, nhưng thái độ ở trên mười phần cứng rắn, vừa rồi đã uy hiếp tôi, nếu vụ án này không ngừng lại, sẽ cho cậu từ chức, nghe tôi, đừng đối nghịch."

"Cục trưởng!" Sắc mặt Ngụy Kỳ đen thui dọa người: "Nếu vụ án ngừng, An An phải làm sao đây? Con bé đã gặp nạn lần thứ năm, ngài cảm thấy loại tình huống này, hung thủ sẽ dừng tay sao? Ngài xem sao tôi có thể bàn giao với ba vợ chứ?"

"Lão Chu bên kia.." Sắc mặt Cục trưởng xoắn xuýt lại, cuối cùng cúi đầu phất tay: "Được rồi, cậu ra ngoài trước đi, để tôi suy nghĩ thêm một chút.."

Ngụy Kỳ rời khỏi đây, Cục trưởng tựa lưng vào ghế ngồi, ngơ ngẩn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên: Giúp tôi nối máy với văn phòng Cục trưởng tổng cục.. "

" Chào Cục trưởng, tôi là lão Kỷ. Đúng, chuyện vừa rồi, tôi báo lại cho ngài một chút.. Việc này liên quan đến gia quyến của người trong cục cảnh sát chúng ta, cho nên.. "

Sau khi Ngụy Kỳ ra khỏi văn phòng Cục trưởng, cũng không nghe thấy chỉ thị của Cục trưởng, mà trực tiếp đi vào phòng thẩm vấn. Đáng tiếc, sau ba tiếng thẩm vấn, hắn lại bị cắt ngang, một lần nữa phải quay lại văn phòng Cục trưởng.

Vào phòng Cục trưởng, Ngụy Kỳ đã nhìn thấy sắc mặt xám xịt của Cục trưởng đứng một bên, mà trong văn phòng lại có một vị mặc đồng phục cảnh sát cấp cao đang nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt dò xét. Vị cảnh sát này Ngụy Kỳ chưa gặp bao giờ, hắn cũng không hiểu rõ, đành phải thăm dò Cục trưởng nhà mình.

" Tiểu Ngụy, vị này chính là Triệu cảnh ti ở Tổng cục, cậu qua chào hỏi đi. "Cục trưởng kiên trì giới thiệu với Ngụy Kỳ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Ngụy Kỳ còn chưa kịp phản ứng, vị tên Triệu cảnh ti đã giành nói trước:" Cậu là Ngụy Kỳ? "

" Phải! "Ngụy Kỳ sững sờ gật đầu, trong lòng không ngừng suy nghĩ, người Tổng cục tới tìm hắn làm gì.

Vị Triệu cảnh ti này gật đầu, từ trong cặp công văn lấy ra một tờ giấy đưa cho Ngụy Kỳ;" Ngụy Kỳ, cậu bị khiếu nại trong quá trình phá án vận dụng thủ đoạn không đàng hoàng tra tấn, bức cung, tôi hiện giờ đang đại diện cho phòng kiểm tra kỷ luật chính thức thông báo với cậu, cậu phải rời khỏi đơn vị trinh sát hình sự, đến tỉnh X làm giám ngục, trong vòng 48 giờ phải có mặt ở đó. Đây là chỗ cậu phải đến. "

" Cái gì? Ngụy Kỳ có chút hoang mang, trước đó một chút thông tin cũng không có, giờ đã đẩy hắn đi, hơn nữa là đến tỉnh x cách ngàn dặm, còn muốn 48 giờ sau phải có mặt, đây không phải là đòi mạng sao? Hắn một mặt ngơ ngác tiếp nhận tờ giấy của Triệu cảnh ti, tựa như cũng không tin nổi có kết quả này.

"Cục trưởng, đây là chuyện gì?" Ngụy Kỳ nhìn Cục trưởng nhà mình xin trợ giúp, lại đưa ánh mắt về vị Triệu cảnh ti kia: "Cảnh ti, có phải có hiểu lầm nào không? Tôi không dùng thủ đoạn không đàng hoàng.."

"Có hay không cũng không phải do anh quyết, chuyện này là án định từ phía bộ phận kỷ luật chúng tôi, yêu cầu chuyển công tác lập tức có hiệu lực, hi vọng cậu không cần lãng phí thời gian nữa, trừ phi cậu không muốn làm." Triệu cảnh ti nói xong cũng không nhìn Ngụy kỳ, trực tiếp quay ra Cục trưởng: "Cục trưởng Kỷ, hy vọng ngài có thể thực hiện nghĩa vụ giám sát, để Ngụy Kỳ mau chóng đến nhà ngục Việt Thành báo cáo."

"Chuyện đó.." Cục trưởng tựa như muốn nói gì đó, do dự một chút cũng không nói ra miệng. Hắn cúi đầu nửa ngày, rốt cuộc thở dài: "Được rồi! Tôi đã biết, tôi sẽ xem xét."

"Đã như vậy, tôi không quấy rầy." Triệu cảnh ti cười đầy công thức rồi quay người rời khỏi văn phòng của Cục trưởng.

"Cục trưởng, đây là có chuyện gì? Vì sao đột nhiên lại điều tôi đi?" Ngụy Kỳ nhìn nội dung bị điều chuyển công tác, vẫn không thể tin được.

"Tiểu Ngụy!" Giọng Cục trưởng trầm trọng: "Đã sớm bảo cậu đừng cố chấp! Vụ án An An từ bỏ sớm một chút! Người họ Dương kia bối cảnh không đơn giản! Tôi gọi điện đến Tổng cục giúp cậu quyền tranh thủ phá án, kết quả bọn họ không thèm nói một câu liền trực tiếp đưa cậu quyết định điều chuyển! Còn chưa được ba tiếng từ lúc tôi gọi điện! Câu còn không nghĩ ra sao?"

"Nhưng tôi không thể từ bỏ!" Ngụy Kỳ lo nghĩ ngẩng đầu: "Nếu tôi từ bỏ An An phải làm sao bây giờ? Ngài cũng xuất thân từ cảnh sát hình sự, ngài hiểu mà! An An là người nhà của tôi, tôi không thể mặc kệ con bé. Còn có Bình Bình, ba vợ, ngài bảo tôi nói sao với họ?"

"Nhưng hiện tại chuyện cậu thuyên chuyển công tác đã là kết quả ấn định!" Cục trưởng tức giận đến vỗ bàn một cái: "Cậu hỏi tôi làm sao? Tôi cũng đâu biết làm sao? Tôi ngược lại thật không muốn để cậu đi! Nhưng tôi có quyền sao? Hiện giờ mới chỉ có mình cậu bị rời đi, cậu muốn để Ngô Tam và cậu Béo cũng bị chuyển công tác theo cậu sao?"

Cục trưởng nói lời này, Ngụy Kỳ nháy mắt không còn nghe thấy gì nữa. Đúng vậy, vụ án này không chỉ có mình hắn, hắn không thể liên lụy những người khác..

"Tiểu Kỳ.. Cậu đi Việt Thành đi, ở đấy hai năm, tôi lại nghĩ cách. Hiện giờ chuyện này đang ở đầu sóng ngọn gió, đừng đối nghịch với cấp trên.. Về nhà nói tạm biệt với mọi người trong nhà, lão Chu.." Cục trưởng không nói nổi nữa, ông ta thở dài, che mắt. Ông ta có thể hiểu được Ngụy Kỳ, thật sự hiểu, nhưng có chút chuyện thật tình người làm Cục trưởng như ông ta không thể làm chủ.

Ngụy Kỳ đứng trong văn phòng Cục trưởng, nhìn tinh thần sa sút của Cục trưởng mà không lên tiếng. Cuối cùng, hắn yên lặng ra ngoài. Chuyện này, hắn sẽ không từ bỏ, dù có đến ngục giam Việt Thành, hắn vẫn sẽ tìm cách tra ra. Nhưng hiện giờ, hắn không thể liên lụy người khác, nhất định phải đi..
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 170: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 44

Ngụy Kỳ ra khỏi văn phòng Cục trưởng, trực tiếp trở về văn phòng của mình. Nửa đường đụng phải đồng nghiệp, người kia hiếu kỳ nháy mắt với hăn: "Này đội trưởng Ngụy, cậu làm gì thế? Phòng thẩm vấn vẫn đang chờ cậu, ài.. như thế nào rồi?"

Ngụy Kỳ không để ý đến hắn, đi thẳng về phòng làm việc của mình, sao chép tất cả hồ sơ vụ án của Tiền Thiển, làm xong, hắn rời khỏi Cục cảnh sát. Đi đến cửa chính, Ngụy Kỳ gọi Chu Bình Bình: "Bình Bình, là anh, em có thể về nhà một chuyến không? Anh có việc gấp, anh bây giờ về nhà."

Chu Bình Bình đang ở trong nhà lo lắng bất an chờ Ngụy Kỳ trở về. Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, giọng nói của Ngụy Kỳ mười phần nghiêm trọng, khiến cho cô cực kỳ lo lắng. Chuyện của em gái bây giờ còn chưa có kết luận, trong lúc mấu chốt thế này, chồng cô không thể có chuyện gì! Chu Bình Bình đứng ngồi không yên, hoảng hốt khó nhịn.

"Anh!" Ngụy Kỳ vừa vào nhà, Chu Bình Bình đã nhào đến. Ngụy Kỳ ôm chặt Chu Bình Bình, đầu tựa lên vai cô, nửa ngày bất động không nói lời nào, vợ chồng hai người cứ thế lẳng lặng ôm nhau, giống như thời gian đã ngừng lại.

"Anh, xảy ra chuyện gì, anh nói cho em hay, không có việc gì chứ, em.. em cũng không sợ đâu." Nửa ngày sai, Chu Bình Bình vừa trấn an, vừa khẽ vuốt lưng Ngụy Kỳ mở miệng hỏi thăm người chồng vẻ mặt rất bất thường.

"Bình Bình, anh phải.. thuyên chuyển công tác." Ngụy Kỳ cọ xát đầu lên vai của Chu Bình Bình, lại ôm chặt cô hơn một chút.

"Đi? Đi đâu?" Chu Bình Bình hơi giật mình, cô đẩy bả vai Ngụy Kỳ, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, tựa như muốn xem có phải Ngụy Kỳ đang nói đùa hay không.

"Tỉnh X, Việt Thành, làm giám ngục." Ngụy Kỳ khẽ cười khổ, hắn đưa tay chạm lên mặt Chu Bình Bình, mắt không rời: "Khả năng.. nhiều năm cũng không về được."

"Vì sao? Sao đột nhiên lại như vậy? Chỗ xa như vậy sao lại điều anh đi? Mà anh là cảnh sát hình sự, sao lại đi làm giám ngục? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Chu Bình Bình lo nghĩ níu chặt quần áo Ngụy Kỳ, đã hoảng đến không biết làm thế nào.

"Vụ án của An An, bên trên có người muốn đè xuống, anh từ chối.." Giọng Ngụy Kỳ hơi nghẹn ngào: "Cho nên.."

"Cho nên bọn họ muốn đẩy anh đi, đẩy đi thật xa! Đến Việt Thành khỉ ho cò gáy kia làm giám ngục?" Nước mắt Chu Bình Bình rơi xuống, cô cắn răng, trong mắt mang theo oán hận: "Dựa vào cái gì? Em gái em bị người ta hại thành như vậy, bọn họ lại không cho phép điều tra? Dựa vào cái gì? Hiện tại còn muốn điều anh đi thật xa? Dựa vào cái gì? Em em đi tìm ba! Để ba nghĩ cách hỗ trợ!"

Chu Bình Bình đẩy Ngụy Kỳ, quay người muốn đi ra ngoài, nhưng bị Ngụy Kỳ kéo lại: "Vô ích thôi, Bình Bình! Ba đã về hưu rồi! Với lại, dù không về hưu, chỉ sợ ba cũng không có cách nào.. Cục trưởng cũng từng thử, nhưng vô dụng.."

"Không thử thì sao mà biết là vô dụng!" Chu Bình Bình quệt nước mắt, kiên định muốn xông ra ngoài: "Ba làm cảnh sát cả đời, vẫn còn một số bạn bè. Chúng ta đi nhờ bọn họ, nói không chừng còn có cách! Nào có thể để như thế này! Anh và ba làm cảnh sát, cẩn trọng vì nhân dân phục vụ, kết quả An An bị người ta hại cũng không thể giải oan.."

"Bình Bình, Bình Bình, nghe anh, thật sự không được! Đừng gây phiền toái cho ba!" Ngụy Kỳ ôm lấy eo Chu Bình Bình, dùng sức kéo về.

"Em không muốn! Em muốn biết em gái em đã chọc ai? Anh lại chọc vào ai? Vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy?" Chu Bình Bình giãy dụa muốn thoát ra, đủ kiểu cũng không tránh được, rốt cuộc nằm gục trong ngực Ngụy Kỳ, suy sụp khóc lớn.

Ngụy Kỳ thấy Bình Bình khóc rống lên, muốn dỗ vợ, nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể yên lặng ôm cô, khẽ vuốt tóc cô. Chu Bình Bình khóc rất lâu, từ khóc lớn, thành khóc thút thít, đến cuối cùng cũng không chảy nước mắt nữa. Ngụy Kỳ nhìn cô dần dần tỉnh táo lại, mới mở lời: "Bình Bình, chuyện của An An, anh sẽ không bỏ, hồ sơ anh đều mang ra ngoài. Việt Thành bên kia, anh cần phải trình diện trong vòng 48 giờ, hiện tại chúng ta không thể để bọn họ nắm được đuôi. Em, ở nhà khỏe mạnh, không được thì chuyển về nhà ở.. Chuyện này chờ sau này hãy nói với ba.. Anh sợ ba không chịu được.."

"Em cùng đi với anh!" Chu Bình Bình đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt khóc sưng húp, nhưng ánh mắt kiên định: "Em nhất định phải đi cùng anh! Hôm nay em sẽ đến trường xin từ chức! Em muốn đi cùng anh!"

"Bình Bình, em tỉnh táo lại đi, Việt Thành là nơi nào, em sao có thể đi theo anh chịu tội được." Ngụy Kỳ đau lòng cho vợ mình, dựa vào trán Chu Bình Bình: "Em yên tâm, anh không sao, em ở nhà chăm sóc cha mẹ, họ cần em."

"Em không muốn! Chuyện này nhất định phải nghe em!" Chu Bình Bình cực kỳ kiên định: "Em đi tìm An An, nói với nó một tiếng, cha mẹ có An An chăm sóc là được rồi, em sẽ cùng anh đi Việt Thành, anh không cho em đi cùng, em vẫn sẽ đi theo, anh không ngăn em được đâu!"

"Bình Bình.." Ngụy Kỳ bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn vừa nhìn liền biết, vợ hắn mà lên cơn bướng bỉnh thì thần tiên cũng không lay chuyển được.

"Chuyện này không thương lượng!" Chu Bình Bình đứng lên xoay người cầm túi xách: "Em hiện tại đến trường học xin nghỉ, sau đó sẽ đi tìm An An, anh ở nhà thu xếp hành lý của chúng ta, chúng ta cùng đi."

"Bình Bình.." Ngụy Kỳ muốn khuyên Chu Bình Bình, nghĩ nửa ngày cũng không biết mở miệng thế nào, cuối cùng đành thỏa hiệp: "Được rồi! Em.. trước hết đừng để mọi người trong nhà biết.."

"Em biết!" Chu Bình Bình gật đầu: "Em nói với An An kéo dài thời gian, sau đó đi theo anh, chờ chúng ta đến Việt Thành sắp xếp xong mọi chuyện, lại nói chuyện với người nhà sau, anh trước đi thu dọn đồ đạc đi, em sẽ về nhanh thôi." Nói xong, Chu Bình Bình liền ra cửa.

Ngụy Kỳ thở dài, lôi rương hòm bắt đầu thu dọn đồ đạc..

Tiền Thiển nhận được điện thoại của Chu Bình Bình cũng thấy kỳ lạ: "Chị, chuyện gì vậy? Chị về nhà ăn cơm chiều à? Ba không có nhà đâu.."

Nhưng Chu Bình Bình không đồng ý về nhà với Tiền Thiển, kiên trì hẹn Tiền Thiển ra ngoài. Tiền Thiển không có cách nào, đành phải báo với ba Chu mình chuẩn bị ra ngoài: "Ba ơi, chị nói mời con ra ngoài ăn ly kem, ở cách công ty con hai con đường có một cửa hàng đồ ngọt, con ra ngoài một lúc."

Ba Chu nghĩ nghĩ, hiện giờ người của Hà Chiêu Lan đang theo dõi Dương Di Nhan, hẳn là không có cơ hội giở trò, liền gật đầu đồng ý.

Tiền Thiển đi bộ đến chỗ cửa hàng đồ ngọt mà Chu Bình Bình nói, đến khi cô tới, chị cô đã đợi ở đó rồi. Tiền Thiển vui vẻ chạy tới, chào chị mình: "Chị, chị đến sớm.."

Cô còn chưa nói xong thì đã thấy đôi mắt đỏ hoe của Chu Bình Bình: "Chị sao thế? Khóc? Xảy ra chuyện gì?"

"Chị có chuyện gì được chứ!" Chu Bình Bình lộ ra nụ cười sáng sủa: "Em không có việc gì chị đã cám ơn trời đất rồi, suốt ngày vào viện, còn chưa đủ dọa người khác hay sao?"

"Thế mắt chị sao lại.." Tiền Thiển chần chừ chỉ mắt Chu Bình Bình.

"Dị ứng thôi, có gì ngạc nhiên thế?" Chu Bình Bình giữ chặt bàn tay không tổn thương của Tiền Thiển: "Mau vào, chị có việc muốn nói với em."
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 171: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 45

"Chuyện gì mà không thể về nhà nói." Tiền Thiển thì thầm trong miệng trong lúc vào cửa hàng bánh ngọt với Chu Bình Bình. Sau khi ngồi xuống, Chu Bình Bình gọi hai phần kem ly, sau khi thấy Tiền Thiển bắt đầu ăn mới mở miệng: "Chị sẽ nói với em một chuyện, nhưng trước em đừng nói cho ba mẹ."

"Chuyện gì ạ?" Tiền Thiển ngẩng đầu.

"Chị thôi việc." Chu Bình Bình bình tĩnh tuyên bố.

"A-!" Tiền Thiển chấn kinh rồi, Chu Bình Bình có can đảm như vậy, lặng lẽ không rên tiếng nào đã từ chức, ngay cả do dự cũng không có, sao lại quả quyết như vậy: "Anh rể biết chưa? Vì sao thế ạ?"

"Anh rể em biết! Làm giáo viên thực sự quá mệt mỏi, trước bảy giờ đã phải đến trường học, ban đêm còn phải theo sát giờ tự học buổi tối, chị thực sự không chịu nổi." Chu Bình Bình thở dài.

"Cũng đúng, làm giáo viên quả thực quá cực khổ, trách nhiệm lại nặng nề. Chị thôi việc cũng tốt, nhưng chị đã tìm được việc mới chưa?" Tiền Thiển gãi gãi đầu, hơi lo lắng. Mặc dù cô quả thật cũng đau lòng Chu Bình Bình làm giáo viên vất vả, nhưng nghề này dù sao cũng rất ổn định, hiện giờ Chu Bình Bình đột nhiên từ chức, cô vẫn lo cho tương lai của Chu Bình Bình.

"Tạm thời chưa nghĩ đến." Chu Bình Bình hít một hơi: "Chị cũng hơn ba mươi, kết hôn mấy năm với anh rể mà chưa có con, làm giáo viên áp lực lớn như vậy, chị không nghĩ đến những chuyện này. Hiện giờ từ chức, chị nghĩ nếu không thì ở nhà nhàn tản hai năm, điều chỉnh một chút, rồi sinh con."

Tiền Thiển gật gật đầu, Chu Bình Bình kết hôn nhiều năm, ba Chu thúc giục chị sinh con, nhưng chị cũng không muốn sinh. Hiện giờ thôi việc, ngược lại có thể cân nhắc việc sinh con.

"Vậy cũng được. Nếu như vậy, dựa vào tiền lương của mình anh rể, nuôi con áp lực sẽ không lớn chứ?" Tiền Thiền vẫn còn lo, bây giờ nuôi con tốn kém, thu nhập của Ngụy Kỳ cũng không cao, Chu Bình Bình nếu không đi làm, áp lực kinh tế cho vợ chồng trẻ vẫn rất lớn.

"Em sao phải quan tâm chuyện này! Chị cũng không phải sẽ mãi như vậy, qua hai năm tự nhiên sẽ muốn tìm việc làm, chỉ là hiện tại chị quá mệt mỏi, nghĩ cần nghỉ ngơi một chút." Chu Bình Bình cười rồi vuốt đầu Tiền Thiển.

"Hai năm nay chị quả thực mệt mỏi rồi." Tiền Thiển tràn đầy cảm xúc, làm chủ nhiệm lớp đi sớm về trễ, sắc mặt Chu Bình Bình luôn không dễ nhìn: "Vậy bây giờ chị tính toán thế nào?"

"Dự định đi chơi trước một chút." Chu Bình Bình ra vẻ nhẹ nhõm nhìn Tiền Thiển: "Trong cục vừa vặn phái anh trai đi công tác dài ngày, đến tận tỉnh X, làm cũng phải ba bốn tháng, chị nghĩ đi cùng anh du lịch luôn."

"A sao lại đi lâu như vậy?" Tiền Thiển hơi giật mình, làm gì mà công tác lâu đến ba bốn tháng như thế.

"Đúng!" Chu Bình Bình cười gật gật đầu: "Cho nên chị mới nói với em một tiếng, khoảng thời gian này em cẩn thận chăm cha mẹ, chị ra ngoài chơi lâu không về, trong nhà có chuyện gì liền nhờ em đó."

"Em không vấn đề gì, nhưng nếu ba biết chị không nói gì với ba mà thôi việc, khẳng định không vui." Tiền Thiển nhíu mày, nghĩ đến bộ dáng nổi giận lôi đình của ba Chu.

"Chị biết nên mới hẹn em ra ngoài đó thôi!" Chu Bình Bình cười đến vui vẻ: "Trước em đừng nói với ba, chờ qua một thời gian hãy nói, đến lúc đó, chị đã đến tỉnh X, dù ba có muốn bắt chị về cũng không bắt được."

"Vậy.. cũng được ạ. Chị nhớ thường xuyên gọi điện về, nếu không em sẽ không yên tâm!" Trực giác của Tiền Thiển có chút không đúng, nhưng lại không nói rõ được là không đúng ở đâu, đành phải dặn dò Chu Bình Bình gọi điện thoại về nhiều hơn, để cô yên tâm hơn.

"Nhóc con nghĩ nhiều vậy!" Chu Bình Bình vừa cười, vừa xoa đầu Tiền Thiển: "Em mau ăn đi, ăn xong về trước, em bây giờ bị thương, đi về trễ ba sẽ lo lắng."

"Ồ!" Tiền Thiển cúi đầu xuống, mấy miếng ăn nốt ly kem, sau đó đặt thìa, đứng lên: "Chị, vậy em về trước."

Chu Bình Bình cười gật đầu.

Tiền Thiển đi được hai bước, cuối cùng vẫn thấy không yên lòng, lại quay đầu trở lại nhìn Chu Bình Bình, thật lòng hỏi: "Chị, chị thật sự phải gọi về thường xuyên nhé, nếu không em sẽ mách ba, nói chị trộm từ chức, ba nhất định sẽ đến tỉnh x bắt chị về."

Chu Bình Bình cười ha hả, cô khoát tay với Tiền Thiển: "Yên tâm đi! Tuổi không được bao nhiêu mà cái gì cũng lo, thật là bà cụ non! Đi mau đi! Lười không nhìn em!"

Tiền Thiển thở dài, quay người đẩy cửa ra ngoài. Chu Bình Bình nâng má, cách cửa sổ nhìn em gái đeo băng gạc quanh cánh tay đi đằng trước, nước mắt dần nổi lên trong hốc mắt: "An An.. Chị sẽ không bỏ qua.. em phải sống thật tốt.." Chu Bình Bình tự lẩm bẩm. Thẳng đến khi không nhìn thấy bóng lưng Tiền Thiển, Chu Bình Bình lau mắt, đứng dậy, đi ngược với hướng Tiền Thiển vừa đi, một mạch đi không quay đầu lại..

Chu Bình Bình và Ngụy Kỳ xuất phát ngay đêm đó, một nhà Tiền Thiển cũng không hay biết gì, ba Chu thậm chí vì vụ án của Tiền Thiển có tiến triển, còn lộ ra vẻ vui mừng.

Tiền Thiển xoắn xuýt một lúc lâu cũng không nói với ba Chu chuyện của chị, nhưng trong nội tâm cô luôn bất an, ngày tiếp theo đi làm, thừa dịp ăn cơm trưa, lại kể chuyện này cho Hà Chiêu Lan nghe.

"Chị Bình Bình thôi việc? Vì sao?" Hà Chiêu Lan đang cầm đũa dừng tay lại, hắn giương mắt nhìn Tiền Thiển, trong mắt tràn ngập nghi vấn.

"Chị nói mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi, để xem sinh con xong có muốn đi dạy lại không, nhưng chị không muốn nói với ba. Chị từ trước vẫn luôn nói không muốn sinh con, hiện giờ đột nhiên nói chuyện này, tôi cũng thấy kỳ quái." Tiền Thiển xoắn xuýt làm góc áo nhăn cả lại, chuyện này làm cô bối rối cả đêm, hại cô ngủ không ngon: "À đúng rồi! Chị nói hai vợ chồng đều muốn đến tỉnh X, vì anh đi công tác, chị ấy cũng đi theo chơi cùng, nhưng hôm nay tôi cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."

"Anh rể đi công tác dài ngày? Thời gian này?" Hà Chiêu Lan càng giật mình, Ngụy Kỳ hôm qua còn nói muốn thẩm tra tên kia trong đêm để đột phá, sao trong lúc mấu chốt này lại rời khỏi nhà.

"Đúng vậy!" Tiền Thiển nhíu chặt lông mày, gật gật đầu, nhìn Hà Chiêu Lan: "Sếp cũng thấy kỳ quái phải không? Sáng nay chị đã gửi tôi tin tức, hai người bọn họ đều đến tỉnh X! Tốc độ rất nhanh! Đúng thế, chị còn phơi cái ảnh tự chụp chung cho em xem, dáng vẻ rất vui vẻ."

"Kỳ lạ!" Hà Chiêu Lan buông đũa, bắt đầu gọi di động: "Em uống canh trước đi, anh lát nữa sẽ gỡ xương cho em, giờ anh gọi điện thoại cho anh rể một chút."

Tiền Thiển tranh thủ thời gian gật gật đầu, cô cũng muốn biết đến cùng có chuyện gì xảy ra. Vợ chồng trẻ này đột nhiên chạy tới tỉnh X đã lạ, không hỏi rõ ràng, cô chắc chắn không thể yên tâm.

Hà Chiêu Lan gọi điện thoại cho Ngụy Kỳ xong, một mặt hoang mang nháy mắt với Tiền Thiển mấy cái: "Anh rể bảo sẽ rất lâu không về được, để anh chăm sóc em cho tốt."

"Chỉ thế thôi? Không nói thêm gì khác? Sao sếp không hỏi rõ ràng xem đến cùng có chuyện gì vậy?" Tiền Thiển thất vọng nhìn Hà Chiêu Lan.

"Anh ấy nói có nhiệm vụ khẩn cấp, anh cũng không phải cảnh sát, một số việc cũng không tiện hỏi nhiều." Hà Chiêu Lan cũng đành chịu thở dài: "Nhưng anh ấy dặn dò anh là chuyện thám tử theo dõi bên kia không thể buông lỏng, có tin tức gì trực tiếp gọi cho anh ấy, không muốn giao đến Cục cảnh sát."

"A, vậy là vì sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Nghe thấy Hà Chiêu Lan nói vậy, Tiền Thiển càng lo lắng hơn.

Hà Chiêu Lan lắc đầu: "Anh đã hỏi qua, anh rể bảo không có việc gì, chỉ nói là khoảng thời gian này hắn đều không đến cục cảnh sát, giao đến cục cảnh sát ngược lại càng lãng phí thời gian."

Tiền Thiển và Hà Chiêu Lan phân tích nửa ngày cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, cuối cùng quyết định trước theo ý tứ của Chu Bình Bình giấu ba Chu.

"Em cũng không cần lo lắng quá." Hà Chiêu Lan an ui Tiền Thiển: "Chị Bình Bình là người lớn rồi, có một số việc chúng ta không nên nhúng tay quá nhiều."
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 172: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 46

[HIDE-THANKS]Tiền Thiển và Hà Chiêu Lan chưa hiểu chuyện gì nhưng trong Cục cảnh sát, Ngô Tam và chú Béo đã loạn thành một đám. "Chuyện gì xảy ra? Có người nói Tiểu Kỳ bị điều đi rồi?" Ngô Tam nắm lấy chú Béo lo lắng hỏi.

"Tôi đang muốn qua văn phòng Cục trưởng hỏi xem, cậu đợi một lát!"

Chú béo kéo tay Ngô Tam xuống, vội vã đi vào phòng Cục trưởng. Thời điểm chú Béo bật cửa phòng Cục trưởng, ông ta đang uống trà, bị giọng của chú Béo hô to khiến ông ta hơi giật mình khẽ run tay, trà vẩy lên tay, bỏng khiến ông ta nhe răng trợn mắt.

"Đừng ồn ào, đóng cửa lại!" Cục trưởng cố nhịn đau, tức giận đặt chén trà lên bàn.

"Cục trưởng! Chuyện Tiểu Kỳ, sếp nhất định phải giải thích cho tôi!" Chú Béo chưa từng nghe chuyện đi công tác dài như vậy, còn đang ồn ào.

"Tôi bảo đóng cửa lại! Đóng lại rồi nói chuyện, sao cậu lại không hiểu thế!" Cục trưởng tức gần chết, chỉ vào chú Béo trách móc.

Trông thấy dáng vẻ này của Cục trưởng, chú Béo ngẩn người, tranh thủ thời gian đóng cửa lại. Giọng điệu hòa hoãn hỏi lại: "Cục trưởng, Tiểu Kỳ vì sao bị điều đi? Tôi nghe nói cậu ta bị điều đi làm giám ngục? Là giả phải không? Năng lực nghiệp vụ của Tiểu Kỳ mạnh như vậy, là đại diện của lớp trẻ trong cục, sao lại để cậu ấy đi làm giám ngục?"

"Tôi đã nói với cậu ta, chuyện là như vậy.." Cục trưởng lấy tay ra hiệu cho chú Béo ngồi xuống trước, sau đó kể lại mọi chuyện cho chú Béo, không giấu diếm chút nào.

"Cái gì?" Nghe Cục trưởng nói xong, chú Béo càng gấp gáp hơn, thân thể mập mạp rướn về phía trước, dường như ghé sát vào bàn công tác, lớn giọng kháng nghị: "An An đúng là bị đẩy rồi! Băng giám sát là tôi phân tích, sếp vẫn chưa tin tôi sao? Cô gái họ Dương kia rõ ràng rất khả nghi, một mực tránh né điều tra, Cục trưởng.."

"Tôi biết, tôi biết, trước cậu đừng có trách móc nữa." Cục trưởng đau đầu đẩy thân thể mập mạp của chú Béo: "Hiện giờ vấn đề là, cô gái họ Dương kia bối cảnh rất cứng, tôi đã nói với cậu rồi, tôi giúp Tiểu Kỳ xin tiếp tục điều tra, kết quả phía trên không báo cho tôi một lời, trực tiếp phát cho Tiểu Kỳ lệnh thuyên chuyển công tác đến Việt Thành làm giám ngục, câu bảo tôi phải làm sao bây giờ?"

"Cục trưởng! Không thể để như vậy! Lão Chu cả đời làm cảnh sát cẩn trọng, người ta vừa về hưu, chúng ta lại đối xử với con người ta như thế, làm vậy quá hại nhân tâm!" Chú Béo gấp đến độ vỗ cành cạch vào bàn của Cục trưởng.

"Ai da, cậu có vội cũng vô dụng!" Cục trưởng đau đầu nhìn chú Béo nóng nảy: "Chuyện này rõ ràng là oan ức cho nhà lão Chu, tôi biết chứ, nhưng bây giờ Tiểu Kỳ đã bị đẩy đi, tôi cũng không có cách nào. Vụ án đó hiện giờ chỉ có thể đình chỉ điều tra, tôi biết các cậu đều không muốn kết án như thế. Như vậy đi, trước đệ đơn, chờ qua một thời gian nữa, tôi tìm cơ hội trước tiên đưa Tiểu Kỳ về đã."

"Dựa vào cái gì!" Chú Béo vẫn hết sức tức giận: "Chuyện này chín phần là do cô ả họ Dương kia, bối cảnh cứng rắn có thể trốn tránh chế tài của pháp luật sao? Dựa vào cái gì? Chúng ta làm cảnh sát khác gì trò đùa?"

"Không phải bây giờ các cậu không có chứng cứ còn gì!" Cục trưởng buồn bực nhìn chú Béo bình luận: "Cậu phải có bằng chứng để ra đòn, tôi sẽ lập tức bắt cô ta, nhưng bây giờ vẫn không có!"

"Đúng!" Chú Béo vỗ đùi: "Hôm qua Tiểu Kỳ nhấc về một tên, trước tiên tôi thẩm vấn hắn, còn 24 giờ nữa, tôi không tin tên nhóc đó không nhả ra cái gì hữu ích."

"Cậu giúp tôi bớt lo một tí đi!" Cục trưởng phiền đến mức cầm bút trên mặt bàn ném chú Béo: "Cậu muốn giống như Tiểu Kỳ, bị đày đi xa à? Cái tên trong phòng thẩm vấn kia, tranh thủ thời gian thả ra!"

"Tôi không thả!" Chú Béo cứng cổ nói: "Tôi còn chưa tới một năm nữa sẽ về hưu, sợ cái gì? Có bản lĩnh để bọn hắn đẩy tôi đi, đẩy đâu tôi đi đấy, coi như du lịch trước khi về hưu!"

"Được! Cậu đi mà làm! Cậu trâu bò!" Cục trưởng tức đến chỉ vào mặt chú Béo: "Thích thế nào thì làm đi! Tôi mặc kệ! Tôi đã nói với cậu rồi đấy. Tên trong phòng thẩm vấn đó, cậu làm thế nào thì làm, tất cả đều là chủ ý của cậu! Chuyện này tôi không biết! Không biết!"

"Đúng vậy! Tôi biết rồi! Sếp cái gì cũng không biết!" Chú Béo đứng lên, quay đầu chạy ra ngoài, ông phải dành thời gian, còn 24 giờ, nhất định phải bắt tên ranh con trong phòng thẩm vấn phun ra thông tin gì hữu ích!

Sau 24 giờ, chú Béo quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người! Tên trong phòng thẩm vấn thừa nhận hắn và Dương Di Nhan âm thầm giao dịch. Mặc dù hắn khẳng định hắn chỉ thu tiền để đứng cạnh Dương Di Nhan che chắn máy quay an ninh, chứ không nhìn nhận được đến cùng là ai đẩy Tiền Thiển. Nhưng đây đã được coi là đột phá trọng đại! Bước tiếp theo, chỉ cần có chứng cứ giao dịch của tên này và Dương Di Nhan là coi như có chứng cứ xác thực!

Chú Béo quầng mắt thâm sì, hào hứng cầm bản khẩu cung đi tìm Cục trưởng: "Cục trưởng, lời khai này có thể nói rõ Dương Di Nhan chắc chắn có vấn đề! Phía trên nói trước đó oan uổng cô ta, để chúng ta không được níu lấy cô ta không buông, nhưng giờ chúng ta có nhân chứng, bọn họ không đến mức làm trái pháp luật?"

"Khó nói!" Cục trưởng vẫn cau mày: "Để tôi gọi cho Tổng cục, nói rõ tình huống."

Chú Béo mỉm cười một tiếng: "Còn gọi gì nữa! Nhỡ người ta phản đối, chúng ta lại không tra nổi nữa!"

"Khó làm thế! Cô ta bối cảnh như vậy, dù sao ta cũng phải cam đoan là không có cài bẫy gì cả!" Cục trưởng lắc đầu: "Không cho bắt còn dễ nói! Chỉ sợ vạn nhất cậu bắt người xong, hậu trường cô ta tìm đến đây, làm gì cậu thì sao? Cậu có muốn về hưu bình an không?"

"Thế.. không thì gọi điện hỏi một câu? Nghe Cục trưởng nói, thần sắc chú Béo không khỏi xoắn xuýt, thở dài một tiếng, hơi tê liệt ngồi trên ghế:" Tôi thấy chuyện này lại treo rồi! "

Cục trưởng Kỷ không để ý tới hắn, che mặt hắn nhấc điện thoại lên:" Giúp tôi nối máy với văn phòng Cục trưởng Tổng cục.. "

" Chào Cục trưởng, tôi là lão Kỷ.. Vẫn là chuyện vụ án lần trước, tôi báo với ngài một chút, lần trước ngài có nói đến cô gái họ Dương, có người hiềm nghi chỉ chứng cô ta từng tự giao dịch, tôi cảm thấy vẫn nên hỏi chuyện ôn hòa một chút.. Không phải.. Tôi không có ý kia.. Tôi không có.. Người bị hại là con gái của Lão Chu trong Cục chúng tôi, lão Chu là cảnh sát hình sự về hưu, ngài xem.. "

Cục trưởng Kỷ cố gắng giải thích rất lâu, nhưng cũng không có tác dụng gì, sau khi cúp điện thoại, ông ta cúi đầu nửa ngày, tức không nói nên lời.

" Không đồng ý phải không? "Chú Béo hỏi thăm Cục trưởng.

Cục trưởng nhìn chú Béo gật gật đầu:" Cũng không biết cô ta có lai lịch gì, tôi nói hết lời mà không được. Cậu trước vẫn nên thả đi, chờ qua khoảng thời gian này lại nói."

Chú Béo phiền muộn thở dài, một đêm xem như phí công! Thật vất vả tìm được chứng cứ, lại không thể bắt người, quả thực bế tắc! Nhưng ông ấy cũng biết, loại thời điểm này không thể cứng rắn đối đầu, Cục trưởng nhà mình đã rất nỗ lực rồi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 173: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 47

[HIDE-THANKS]Bên này chú Béo buồn bực thả tên nghi phạm Ngụy Kỳ túm được, bên khác, ba Chu nghênh đón mấy người khách lạ. Hôm đó, mẹ Tiền Thiển vừa vặn nghỉ ở nhà, bà đi mua thức ăn về lại thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát gõ cửa, tưởng là đồng nghiệp cũ của chồng, liền để bọn họ tiến vào nhà. Không ngờ, ba Chu căn bản không biết mấy người này.

"Chào ông," Người đứng đầu là một vị cảnh sát cấp cao hơn bốn mươi tuổi, có vẻ hòa khí chào hỏi ba Chu: "Là ông Chu thật sao? Chúng tôi là người của Tổng cục, tôi họ Tần."

"Chào anh!" Ba Chu vươn tay ra bắt tay vị cảnh sát họ Tần kia: "Xin hỏi, các anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Không ngại, chúng tôi muốn nói chuyện riêng với ông." Cảnh sát Tần cười cười với ba Chu.

Nửa giờ sau, cảnh sát Tần và ba Chu lần lượt ra khỏi thư phòng. Hắn ta quay đầu cười ôn hòa với ba Chu: "Ông Chu, đề nghị của tôi hi vọng ông có thể nghiêm túc suy tính một chút, đừng đối mặt với phía trên, ông đã về hưu, huyên náo khó coi như vậy không nên không phải sao? Chuyện con rể, ông tùy tiện đi xác minh, nhưng tôi hy vọng người nhà ông sẽ không làm loạn lên nữa, nếu không vinh dự trước đây của ông e rằng sẽ không giữ được."

Ba Chu sắc mặt đã biến đen, tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng giọng nói rất cứng rắn đáp lại: "Tôi ồn ào chuyện gì? Làm cảnh sát cả đời, các người đối xử với tôi như vậy, còn có công đạo hay không."

Cảnh sát Tần nghe ba Chu oán trách, không hề tức giận, hắn vẫn cười cười như cũ: "Ông Chu, đứng ở góc độ bên trên, tôi hiểu ông, nhưng chuyện này có thể thế nào? Người ra quyết định cũng không phải tôi. Nghe tôi khuyên này, tình thế còn mạnh hơn người, ông không cần thiết phải cứng đối cứng, tôi nói đến thế thôi, ông suy nghĩ thật kỹ đi."

Sau khi cảnh sát Tần rời đi, ba Chu lảo đảo ngã ngồi xuống ghế sô pha, xanh cả mặt, bờ môi run rẩy. Mẹ Tiền Thiển lo lắng đi tới: "Ông sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?"

"Tôi không sao!" Ba Chu cố nén khó chịu hất tay mẹ Tiền Thiển ra: "Gọi điện thoại cho cậu Béo, để cậu ta đến đây một chuyến, tôi hỏi chút việc."

"Vâng!" Mẹ Tiền Thiển vội vàng gật đầu, đi gọi điện cho chú Béo.

* * *

Tiền Thiển nhận được điện thoại của chú Béo, chính vào lúc làm việc. Chú Béo không nói có chuyện gì, chỉ hàm hồ nói, cô lập tức đến bệnh viện. Tiền Thiển nghĩ, đại khái hẳn là chuyện vụ án, Ngụy Kỳ vừa vặn đi công tác, cũng có thể bây giờ chú Béo đang làm vụ án của cô.

Hà Chiêu Lan đang họp với thư ký Tôn và trợ lý Lương trong cuộc họp cho các quản lý, nhất thời sẽ không xong. Tiền Thiển ở văn phòng do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhớ thương vụ án, thế là cô xin phép lãnh đạo vắng mặt, đánh bạo điền một tờ đơn, đặt trên bàn thư ký Tôn. Nhấc chân vừa muốn đi, Tiền Thiển lại cảm thấy làm vậy không tốt lắm, tính toán thời gian một chút, cô lại viết lại cho thư ký Tôn và Hà Chiêu Lan, mỗi người một tờ giấy, viết rõ xin phép nghỉ hai giờ, sau giờ cơm trưa sẽ về. Cô suy nghĩ từ công ty đến bệnh viện, tính thời gian đi lại, phối hợp với điều tra của chú Béo, cũng cần khoảng hai ba giờ.

Hà Chiêu Lan ra khỏi phòng họp, việc đầu tiên chính là nhìn vị trí của Tiền Thiển, trên chỗ ngồi trống không, Tiền Thiển không biết đã đi đâu. "Sắp giờ ăn trưa, An An lại chạy đi đâu?" Hà Chiêu Lan hơi kỳ quái nhìn thư ký Tôn, coi như Tiền Thiển làm chân chạy cho cô ấy. "

" Tổng giám đốc Hà, "Thư ký Tôn đứng trước bàn làm việc của mình, cầm lên hai tờ giấy:" Chu An An điền đơn xin nghỉ, viết hai tờ tin nhắn cho chúng ta, nói xin nghỉ hai giờ. "

Hà Chiêu Lan sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là móc điện thoại ra, muốn gọi điện cho Tiền Thiển. Nhưng nghĩ đến tay cô đang bất tiện, chỉ có một tay để dùng, hẳn rất khó nghe điện thoại, bởi vậy lại cất điện thoại trở về.

" Biết rồi! "Hà Chiêu Lan gật đầu với thư ký Tôn, trong lòng mang theo ngờ vực đi vào phòng làm việc của mình, cũng không biết cô nhóc này vội vàng chuyện gì đã chạy đi như thế, ngay cả túi xách cũng không mang theo, cũng không chờ hắn một lúc. Nếu chịu khó chờ, hắn tan họp có thể đưa cô đi..

Tiền Thiển nhanh chóng đến bệnh viện lúc chú Béo gọi điện thoại. Cô vẫy một cái taxi, đã nhìn thấy chú Béo đứng trước cửa viện chờ cô.

" Chú Béo! "Tiền Thiển vừa nhìn thấy liền cười:" Chú chờ lâu chưa ạ? Sao chú không tìm chỗ nào ngồi? Sao lại bảo cháu đến bệnh viện vậy, là do vụ án ạ? "

" An An.. "Chú Béo nhìn Tiền Thiển, gương mặt luôn cười ha hả mang mấy phần nặng nề, xoắn xuýt hồi lâu, định nói gì đó, cuối cùng thở dài:" Được rồi, trước cháu đi với chú. "

" Thế nào ạ? Đã xảy ra chuyện gì? "Tiền Thiển thấy sắc mặt chú Béo không đúng, lập tức cảnh giác, có thể để cho chú Béo đổi sắc mặt, khẳng định không phải chuyện nhỏ!

" An An.. "Nghe thấy Tiền Thiển tra hỏi, chú Béo mặt tròn vo càng thêm xám xịt, lo âu không giấu được:" Cháu đừng gấp, nghe chú chậm rãi nói cho cháu, ba của cháu.. "

" Ba cháu làm sao? "Tiền Thiển gấp đến mức giọng cũng méo cả đi, sắc mặt hơi trắng bệch, nắm thật chặt tay chú Béo:" Ba cháu thế nào? Ba cháu không sao chứ? "

" Ba cháu còn đang trong phòng cấp cứu, cơ tim tắc nghẽn, bác sĩ nói hơi nghiêm trọng, cháu.. "Chú Béo còn chưa dứt lời, Tiền Thiển đã vung khỏi tay chú Béo, chạy đến phòng cấp cứu.

" Đợi đã, đợi đã! "Chú Béo gấp đến độ kéo cô lại:" Cháu này! Tỉnh táo lại đi! Cháu nghe chú nói cho xong đã! "

Tiền Thiển cảm thấy tay chân mình run rẩy, cô đứng ngây ra, ánh mắt có chút tan rã, nhìn chú Béo:" Vâng! Chú nói đi! Ba cháu không sao đúng không? "

" Cháu! Hiểu chuyện chút đi! Mẹ cháu đang đứng ở cửa phòng cấp cứu, cháu như thế này càng làm bà ấy áp lực hơn! "Chú Béo nắm lấy cánh tay còn lành lặn của Tiền thiển lắc lắc:" Anh chị cháu không ở nhà, chuyện trong nhà trông cậy vào cháu! Cháu phải cho mẹ cháu chỗ dựa! Cháu lớn rồi, gặp chuyện phải bình tĩnh, vững vàng mới được! "

" Được rồi! Chú Béo! Cháu hiểu! "Tiền Thiển cảm thấy yết hầu hơi khô chát, cô cố sức nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng để mình tỉnh táo lại:" Chú Béo, cháu biết rồi ạ, cháu hiện giờ đi xem tình hình một chút, chú Béo, chú đừng đi, cháu còn việc muốn hỏi chú. "

Chú Béo gật đầu, vỗ nhẹ vào bả vai Tiền Thiển:" Chú không đi, ở chỗ này chờ cháu, mọi việc lấy mẹ cháu làm trọng, hiện giờ trạng thái bà ấy không tốt, cháu đừng kích thích bà ấy. "

" Cháu.. cháu hiểu! "Tiền Thiển dùng sức gật gật đầu, quay người chạy đến phòng cấp cứu.

Ở khu chờ phòng cấp cứu, mẹ Tiền Thiển đang thẫn thờ ngồi, cơ thể hơi phát run. Tiền Thiển tự nhủ bản thân tỉnh táo, cô thả chậm bước chân đến trước mặt mẹ, chậm rãi ngồi xuống, sử dụng cánh tay còn lành lặn nắm tay mẹ:" Mẹ, con đến rồi, không có việc gì! Mọi chuyện có con rồi! Ba sẽ không có việc gì! Mẹ yên tâm đi!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 174: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 48

[HIDE-THANKS]Mẹ Tiền Thiển không nói lời nào, ngồi yên, nửa ngày sau mới thấp giọng "ừ" một tiếng, về sau vẫn luôn thẫn thờ nhìn cửa phòng cấp cứu, tựa như mọi việc xung quanh chẳng liên quan gì đến bà.

Tiền Thiển vỗ nhẹ bàn tay mẹ mình, đứng dậy tìm người hỏi tình hình của ba. Chờ một lúc, rốt cuộc có y tá từ trong phòng cấp cứu ra, Tiền Thiển thấy thế vội vàng đến ngăn lại.

"Thật xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, ba tôi vừa rồi đau tim được đưa vào đây, hiện giờ tình huống thế nào?" Ánh mắt Tiền Thiển mang theo lo nghĩ, có chút khẩn trương nhìn y tá.

"Là người đàn ông hơn sáu mươi tuổi mới đến?" Y tá dừng lại hỏi Tiền Thiển.

"Đúng! Họ Chu." Tiền Thiển vội vàng gật đầu.

"Tình huống khá nghiêm trọng." Y tá nhìn Tiền Thiển: "Hiện giờ là thời điểm mấu chốt, tiếp theo là 48 giờ quan trọng, nếu vượt qua được, ba cô vẫn phải ở lại lâu đấy."

"Nghĩa là sao ạ?" Tiền Thiển hơi ngơ ngác, tựa như không phản ứng kịp với những gì y tá nói.

Y tá đại khái hiểu thân nhân lo lắng, nên rất kiên nhẫn giải thích: "Ba cô đau tim khá nặng. Nếu vượt qua 48 giờ theo dõi, gia đình tạm thời có thể không cần lo quá, nhưng giai đoạn nguy hiểm vẫn chưa kết thúc, ba của cô có thể sẽ ngây người ở đây rất lâu. Chờ sau khi bệnh tình ổn định, chuyển ra khỏi phòng cấp cứu, sang phòng bệnh bình thường, bác sĩ sẽ thương lượng với thân nhân phương án trị liệu."

"Ồ!" Tiền Thiển sững sờ gật đầu: "Vậy.. chúng tôi bây giờ phải làm sao?"

"Thân nhân nhất định phải lưu lại một người ở phòng chờ của khu vực cấp cứu, liên tục 24 giờ không gián đoạn, bởi vì không xác định được tình huống nào cần trưng cầu ý kiến của người nhà. Mặt khác," y tá thở dài: "Phòng cấp cứu IcU tốn kém, ba của cô lại cần có người giám hộ toàn thời gian, mỗi ngày mười nghìn tệ, cho dù có bảo hiểm chữa bệnh, cũng phải tự mình ứng ra trước.."

"Không có việc gì! Không có việc gì!" Tiền Thiển mau nói: "Chỉ cần người không có việc gì, xài bao nhiêu tiền cũng không sao."

Y tá hiểu chuyện cười nói: "Tôi trước nói cho cô biết để có chuẩn bị tâm lý."

Tiền Thiển cảm ơn y tá xong, tranh thủ thời gian quay đầu tìm chú Béo, cô muốn để chú Béo chăm sóc cho mẹ mình một lát, để cô về nhà chuẩn bị ít đồ, mang tiền trở về gác đêm.

"Chú Béo," Tiền Thiển một mặt lo lắng: "Cháu đã nghe ngóng qua, chú có thể ở lại chỗ này với mẹ cháu một hồi, không thể không có ai trực ngoài phòng cấp cứu, mẹ cháu bộ dáng như vậy hiện tại cũng không ra được quyết định gì. Cháu.. chạy về nhà lấy tiền. Còn nữa, cháu hỏi chú một chút, ba cháu sao lại đột nhiên đau tim, có phải xảy ra chuyện gì không?"

Chú Béo thở dài: "Chuyện Ngụy Kỳ, cháu đã biết chưa?"

"Anh rể cháu? Anh rể cháu làm sao?" Tiền Thiển có chút choáng váng, đang nói ba sao lại kéo sang chuyện anh rể rồi.

"Ngụy Kỳ bị điều đến Việt Thành làm giám ngục!" Chú Béo cúi đầu xuống, trên mặt hiện ra mấy phần vừa giận, vừa buồn, vừa bất lực, chú Béo tỉ mỉ kể lại chuyện Dương Di Nhan làm việc với phía trên thế nào, khiến cho bên trên thuyên chuyển Ngụy kỳ, lại làm cho ba Chu tức đến mức đau tim nhập viện.

Nghe chú Béo kể xong, Tiền Thiển tức giận đến mức không nói rõ thành lời: "Cho nên.. cho nên chị và anh rể đi xa, ba cháu vào viện, tất cả đều là Dương Di Nhan ban tặng?"

Chú Béo đen mặt gật gật đầu: "Chú cũng không ngờ bọn họ có thể tuyệt tình như thế, còn tới cửa uy hiếp ba cháu!"

"Cháu.. Cháu đi tìm bọn họ tính sổ!" Tiền Thiển trắng bệch, tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Dương Di Nhan làm hại cả nhà cháu ly tán, ba cháu nằm viện không rõ sống chết, cháu sẽ không tha cho cô ta!"

"An An!" Chú Béo trấn an vỗ vỗ đầu Tiền Thiển: "Chuyện ba cháu bây giờ là quan trọng nhất, những chuyện khác để sang một bên đã."

Tiền Thiển cố gắng tỉnh táo lại, cô gật đầu thật mạnh với chú Béo: "Chú nói đúng, trước cháu về nhà lấy tiền, phiền chú ở lại đây chăm mẹ cháu, cháu sẽ quay lại nhanh thôi."

Chú Béo gật đầu đồng ý, Tiền Thiển quay người liền chạy ra ngoài. Chạy đến cửa viện, cô mới phát hiện, lúc cô ra khỏi công ty cầm theo hai trăm tệ, cũng không mang túi xách, chìa khóa, thẻ tín dụng, đều nằm trong túi, cô vội vàng bắt xe quay lại công ty.

Cả buổi trưa, Hà Chiêu Lan đã ra khỏi văn phòng nhìn nhiều lần. Lúc giờ nghỉ trưa sắp hết, Tiền Thiển còn chưa quay về, hắn hơi lo lắng, sợ Tiền Thiển giữa trưa không ăn cơm, sợ cô chạy lung tung lại bị thương, đến giờ xương cốt cũng chưa lành lặn. Hắn nghĩ phải gọi điện thoại, lại cảm thấy chờ thêm lúc nữa cô sẽ trở lại, cứ thế đến hai giờ, Hà Chiêu Lan tâm thần không yên chờ đợi.

Tiền Thiển vội vã chạy vào văn phòng, cô lo muốn chết, một mực lo lắng lúc mình không ở đó, ba Chu có xảy ra chuyện gì không. Cô lướt qua bàn làm việc của thư ký Tôn, thậm chí không chú ý tới thư ký Tôn nói gì với cô. Tiền Thiển xông thẳng về chỗ ngồi của mình, lấy túi xách sau đó lại chạy ra ngoài. Đúng lúc này, Hà Chiêu Lan vừa vặn mở cửa văn phòng, nhìn ra ngoài, thấy Tiền Thiển, mắt lập tức sáng lên.

"An An, em về rồi! Ăn cơm không?" Hà Chiêu Lan nở nụ cười nhìn về phía Tiền Thiển, nhưng khi hắn thấy vẻ mặt Tiền Thiển, nụ cười trong nháy mắt cứng đờ.

Tiền Thiển nhìn Hà Chiêu Lan, dây thần kinh một mực căng cứng, chính thức gãy mất, cô trừng mắt nhìn Hà Chiêu Lan, trong mắt lóe lên ánh nhìn phẫn nộ và hận thù. Hà Chiêu Lan! Sao cô lại ngu xuẩn như vậy! Hà Chiêu Lan là tên nam phụ thâm tình của Dương Di Nhan, tình nguyện cô độc cả đời cũng muốn bảo vệ Dương Di Nhan, một người như vậy, làm sao lại đứng về phía cô cơ chứ!

"Hà Chiêu Lan!" Tiền Thiển phát tiết tất cả, ném túi xách trong tay mình về phía mặt Hà Chiêu Lan: "Nói cho anh biết! Tôi không làm! Tôi ngu xuẩn mới tin tưởng anh! Anh về nói cho Dương Di Nhan, tôi nhất định sẽ báo thù! Cô ta đối với tôi thế nào, tôi sẽ trả lại tất cả như thế cho cô ta! Anh bảo cô ta có bản lĩnh thì chơi chết tôi! Nếu không, tôi sẽ khiến cô ta cửa nát nhà tan!"

"An An, đã xảy ra chuyện gì?" Hà Chiêu Lan giật nảy mình, tiếp được túi xách, tranh thủ thời gian đi đến chỗ Tiền Thiển.

"Anh đừng có giả mù sa mưa!" Tiền Thiển tức giận đến miệng đắng nghét, nước mắt không khống chế được rơi xuống: "Xảy ra chuyện gì anh lại không biết? Anh và Trầm Chu Diêu đúng là có bản lĩnh! Vì Dương Di Nhan thật sự dùng bất cứ thủ đoạn nào! Đẩy anh rể tôi đến Việt Thành làm cai ngục, tìm người uy hiếp cha tôi, làm cha tôi tức đến mức phải vào phòng cấp cứu không rõ sống chết, giờ anh ở đây hoàn hảo hỏi tôi xảy ra chuyện gì?"

"Anh.. anh không biết.." Nghe Tiền Thiển nói, Hà Chiêu Lan sợ ngây người, bình thường đầu óc tỉnh táo cũng loạn thành một đống, hắn không biết phải giải thích thế nào với Tiền Thiển, những chuyện này không liên quan gì đến hắn. Hắn cũng không biết sai sót ở chỗ nào, để cả nhà Tiền Thiển phát sinh nhiều biến cố như vậy. Thật sự là do Dương Di Nhan? Hắn rõ ràng biết Dương Di Nhan không thể có năng lực lớn như thế, huống hồ hắn đã phái người nhìn chằm chằm cô ta, cũng không phát hiện cô ta làm gì lớn.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 175: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 49

[HIDE-THANKS]Mắt Tiền Thiển đỏ lên vì tức giận, cô cười lạnh: "Anh không biết? Anh đừng có bảo là Dương Di Nhan có năng lực làm được những chuyện này! Từ ngày đầu tiên xảy ra chuyện, anh luôn cố gắng giải vây cho cô ta. Lần nào anh đến bệnh viện tìm tôi cũng là vì cô ta. Vì cô ta, anh thực sự cái gì cũng chịu làm! Vậy mà có thể nhẫn nhịn hạ mình chăm sóc cho tôi lâu như vậy! Anh đúng là tình cảm sâu nặng!"

"An An, anh thật không có!" Hà Chiêu Lan lo lắng giải thích: "Em tin anh, anh không hề, xin em đừng nói thế."

"Tôi dựa vào đâu mà tin anh! Anh cút đi!" Tiền Thiển hung tợn dùng sức đẩy Hà Chiêu Lan, dọa cho Hà Chiêu Lan càng cố đỡ cô, sợ cô bị thương còn chưa lành hẳn xương cốt. Hà Chiêu Lan sợ Tiền Thiển cử động loạn sẽ tự làm mình bị thương, dùng một tay bắt lấy vai cô, để cô không cử động linh tinh: "An An, em tỉnh táo lại, bác Chu rốt cục là thế nào?"

Tay trái Tiền Thiển tóm lấy vạt áo bên trong của Hà Chiêu Lan, dùng sức túm chặt, Hà Chiêu Lan vì phối hợp không thể không xoay người, Tiền Thiển ở khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào mắt Hà Chiêu Lan, ánh mắt dữ dằn: "Hà Chiêu Lan, anh về nói với Dương Di Nhan, ba tôi không có việc gì thì không sao, ba tôi nếu thực sự có chuyện bất trắc, tôi sẽ khiến cô ta phải đền mạng! Đã đến nước này, tôi không còn sợ gì nữa!"

"An An, An An, em nói anh nghe, bác Chu đến cùng làm sao? Em đừng dọa anh, đến cùng là có chuyện gì? Anh đi với em vào viện!" Hà Chiêu Lan gấp đến đỏ mắt, hắn nắm lấy bàn tay Tiền Thiển đang nắm vạt áo hắn, phảng phất làm như vậy có thể hóa giải một chút hoảng loạn trong lòng hắn.

"Không cần anh đến giả vờ hảo tâm!" Tiền Thiển rút tay ra, cô giật lấy túi xách Hà Chiêu Lan đang ôm trong ngực, đầu không ngoảnh ra, rời khỏi văn phòng.

"An An.." Hà Chiêu Lan đuổi theo hai bước, lại chán nản dừng lại. Hắn cúi đầu, trên mặt ngập tràn lo lắng dày đặc, quay người đi về văn phòng.

Thư ký Tôn và trợ lý Lương chính mắt nhìn thấy Tiền Thiển vừa làm ầm ĩ một trận, bị dọa cho chân dán chặt sàn, nửa ngày không dám động, trông thấy ông chủ quay lại, hai người bọn họ mới chậm rãi cử động.

"Đây là chuyện gì? Chu An An là thế nào?"

"Không biết! Xem ra rất nghiêm trọng!"

Đầu óc mơ hồ, hai người đưa mắt nhìn nhau, dù bọn họ đều tự cho là kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng trải qua một màn nhân viên tầng chót xé mặt với ông chủ, mà ông chủ bọn họ, một chút phản kháng cũng không có, để cho hai người bọn họ nghi ngờ chuyện đằng sau chắc chắn không đơn giản. Mà dù không đơn giản thì cũng có liên quan gì đến bọn họ chứ, chỉ mong ông trời phù hộ cho hai người bọn họ đừng bị liên lụy vào..

Hà Chiêu Lan trở lại văn phòng, chuyện đầu tiên chính là gọi cho vệ sĩ đi theo Tiền Thiển: "Chuyện nghiêm trọng như vậy, vì sao không báo cho tôi một tiếng!" Biết tình huống đại khái của ba Chu, Hà Chiêu Lan tức giận đến suýt nữa quẳng điện thoại di động. Hắn cúp máy, sắc mặt âm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ.. Dương Di Nhan sao? Thật là xem thường cô ta! Cô ta đến cùng làm sao mà làm được.. Rõ ràng không có khả năng, cô ta đâu có năng lực ấy.. Có thể trong thời gian ngắn làm được đến mức này, trừ phi là có bối cảnh cực kỳ lớn ở sau..

Chờ đã! Bối cảnh cực kỳ lớn ở sau? Hà Chiêu Lan nhíu mày lại: Chẳng lẽ là Chu Diêu? Mình rõ ràng đã nói cậu ta đừng quản chuyện của Dương Di Nhan! Đến cùng là chỗ nào xảy ra sơ suất?

Nghĩ đến đây, Hà Chiêu Lan lấy di động, gọi cho Trầm Chu Diêu, hắn muốn xác nhận xem có phải Trầm Chu Diêu trợ giúp Dương Di Nhan hay không.

"Là tôi! Chuyện Dương Di Nhan có phải cậu nhúng tay?" Trầm Chu Diêu nghe thấy Hà Chiêu Lan vừa gọi liền nói ra vấn đề, đơn giản, trực tiếp.

"Cậu biết rồi.. Cô ấy nói cho cậu nghe sao?" Trầm Chu Diêu cười khổ ở đầu điện thoại bên kia.

"Vì sao lại làm thế? Tôi đã cảnh báo cậu một lần, đừng quản chuyện Dương Di Nhan, vì sao lại không nghe?" Hà Chiêu Lan giọng nói hùng hổ dọa người, che giấu sự hoảng hốt trong lòng mình.

"Tôi có thể làm sao?" Trầm Chu Diêu thở dài: "Cô ấy quỳ xuống xin tôi, cô ấy năm đó bị tôi liên lụy trọng thương, chuyện này coi như tôi trả ân tình cho cô ấy, dù sao.."

"Chu Diêu!" Hà Chiêu Lan cắt ngang lời Trầm Chu Diêu, hắn rũ mắt, che khuất khổ sở và hối hận dày đặc trong mắt: "Cô ta không phải Mị Mị.. An An mới là Mị Mị."

Đầu điện thoại bên kia, Trầm Chu Diêu trong nháy mắt nghẹn lời, hồi lâu sau, điện thoại cúp máy. Hà Chiêu Lan ném điện thoại, vô lực ngồi trên ghế, hắn dùng tay che mắt, không biết phải đối diện với chuyện trước mặt thế nào. Tất cả đều tại hắn khiến tình trạng phát triển đến mức không vãn hồi thế này! Tất cả đều phải trách hắn tính toán cài anh em, cũng hại An An..

Không khí bên ngoài văn phòng rất nghiêm trọng, ông chủ Hà Chiêu Lan tự nhốt mình trong phòng làm việc, chỗ ngồi Tiền Thiển trống rỗng, thư ký Tôn và trợ lý Lương như hai con chim cút nơm nớp lo sợ, núp ở chỗ ngồi của mình không dám loạn động. Hai người thật vất vả mới bình phục tâm tình, vừa định đưa đầu vào thảo luận tình huống trước mắt, lại gặp Trầm Chu Diêu vội vã đi từ cửa vào, lướt qua trước mặt bọn họ, phanh một cước, đạp cửa văn phòng Hà Chiêu Lan xông vào!

Hự! Sao lại có màn bạo lực như thế này! Hôm nay có chuyện gì vậy? Thư ký Tôn và trợ lý Lương thâm tâm nước mắt giàn giụa, đang toan ngọ nguậy lại rụt trở về, để tránh bị liên lụy trở thành tốt thí.

"Hà Chiêu Lan! Cậu nói cho rõ ràng! Cậu vừa mới nói cái gì?" Trầm Chu Diêu vừa vào cửa liền đến thẳng chỗ Hà Chiêu Lan, một tay nắm chặt cổ áo hắn, lôi hắn từ trên ghế đứng dậy. Hà Chiêu Lan không nói lời nào, cũng bất động, cứ vậy tùy ý Trầm Chu Diêu thô bạo kéo hắn, một mực dùng ánh mắt bi ai, có lỗi nhìn Trầm Chu Diêu.

"Nói rõ xem! Cậu nói hẳn hoi tôi nghe!" Trầm Chu Diêu sắp điên mất rồi, ánh mắt hắn cuồng loạn nhìn Hà Chiêu Lan, tay không ngừng lắc.

"Tôi.." Hà Chiêu Lan tránh né ánh mắt Trầm Chu Diêu, khó khăn mở miệng: "Tôi ở bệnh viện gặp mẹ An An. Bác Trịnh, cậu biết không.. bác ấy ly hôn.."

"Từ bao giờ? Cậu đã sớm biết? Cậu đã sớm biết đúng không?" Trầm Chu Diêu buông lỏng tay ra, trên mặt biểu lộ méo mó, như khóc lại như cười: "Bảo sao! Bảo sao cậu lại đột nhiên thay đổi thái độ.."

"Vì sao? Vì sao lại không nói cho tôi hay?" Trầm Chu Diêu hung hăng đẩy Hà Chiêu Lan: "Cậu cố ý! Cậu đã sớm biết tôi thích An An! Cậu muốn tôi cách xa cô ấy! Cậu muốn độc chiếm cô ấy! Cho nên mới cố ý không nói cho tôi biết! Đúng không?"

Hà Chiêu Lan bị Trầm Chu Diêu đẩy đến nhoáng một cái, hắn rũ mắt không nói câu nào. Trầm Chu Diêu nói không sai, hắn không cách nào phản bác..

"Mày, tên khốn nạn này!" Nhìn bộ dáng Hà Chiêu Lan, Trầm Chu Diêu còn gì không hiểu, hắn duỗi nắm đấm chào hỏi Hà Chiêu Lan: "Mày đối đãi với anh em như vậy? Tao làm ra chuyện như vậy, An An sẽ không tha thứ cho tao!"

Hà Chiêu Lan vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Trầm Chu Diêu đánh một quyền vào giữa hốc mắt, hắn lấy lại tinh thần, lửa giận cũng dần dần vọt ra: "Tôi có lỗi! Nhưng cậu xem lại đi? Tôi đã sớm bảo cậu đừng quản chuyện của Dương Di Nhan! Nhưng cậu đâu nghe tôi nói! Ba An An hiện giờ còn nằm trong viện, cậu ầm ĩ cái gì?"

Càng nói tức giận càng dâng lên, Hà Chiêu Lan cũng dùng nắm đấm đánh Trầm Chu Diêu. Hai tên đàn ông cao gần một mét chín, trong văn phòng Hà Chiêu Lan, cứ thế đánh nhau đinh đinh xoảng xoảng loạn một đoàn.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 176: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 50

[HIDE-THANKS]Tiền Thiển ngồi trên xe taxi, về thẳng nhà, cô không có nhiều thời gian như vậy, phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lấy tiền, về bệnh viện tiếp quản mẹ.

Sau khi về nhà, Tiền Thiển chạy đến phòng ngủ của ba mẹ, lục tung một trận, đem sổ tiết kiệm trong nhà ra, tính được một khoản đại khái, Tiền Thiển lại quay người chạy về phòng ngủ của mình, lật ra tiền lương của mình, gửi tin nhắn tra xét số dư.

Y tá nói, ba Chu không chừng còn phải ở trong phòng cấp cứu thật alau, một ngày hơn mười nghìn tệ..

Tiền Thiển nắm thẻ ngân hàng yên lặng suy nghĩ.. Đúng rồi! Còn có thẻ tín dụng! Tiền Thiển lật thẻ của mình, gọi điện thoại hỏi hạn mức. Ở thời điểm này, bao nhiêu tiền cũng ít, nếu không..

Tiền Thiển lắc đầu, để sau rồi nói. Ngụy Kỳ và Chu Bình Bình thu nhập cũng không nhiều, hai người còn vay mua nhà, chỉ sợ cũng không có nhiều tiền dư. Đúng rồi.. chuyện của ba phải báo cho chị Chu Bình Bình. Tiền Thiển lấy điện thoại, cau mày nghĩ nửa ngày mới gõ ra dãy số. Đầu bên kia Chu Bình Bình nghe rất tươi vui, nhưng Tiền Thiển biết, cô ấy chỉ đang miễn cưỡng vui vẻ. Tiền Thiển không muốn cô ấy thêm rét vì tuyết lại lạnh vì sương, bèn chọn một phương thức ôn hòa. "Chị, khi nào chị về đấy, mọi người đều nhớ chị.." Tiền Thiển nũng nịu qua điện thoại.

"Chị vừa đi mới được hai ngày đã kêu về, lừa ai thế, nói đi, có chuyện gì?" Chu Bình Bình không có vẻ sẽ mắc lừa. "

" Hừm, là có chút việc muốn thương lượng với chị, thế nhưng chị không có nhà. "Tiền Thiển để giọng nói của mình tận lực hời hợt:" Ba không phải tim vẫn không tốt sao? Em muốn bàn với chị một chút, để ba vào viện kiểm tra xem, có cần phải làm phẫu thuật này kia không, coi như phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. "

" Hừm, việc này chị cũng nghĩ tới rồi, nhưng thời gian trước em xảy ra chuyện, chuyện trong nhà đành tạm gác lại. Nếu không, chờ qua thời gian này, vụ án của em còn chưa có kết luận đâu. "Chu Bình Bình nghe đến chuyện tim của ba cũng sầu lo.

" Em cảm thấy vẫn nên làm sớm, lần trước ba đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ cũng đã nói ba bị xơ cứng động mạch tương đối nghiêm trọng, có nguy cơ nhồi máu cơ tim, chúng ta giục ba vào viện, ba cứ luôn từ chối, làm sao làm cho chúng ta yên tâm được. Em nghĩ chị có thể trở về một chuyến hay không, để chúng ta bàn xem, trước hết để cho ba đi chữa bệnh, vừa vặn bây giờ chị nghỉ việc, nếu như muốn làm giải phẫu, cũng có thời gian hỗ trợ, chiếu cố. "Tiền Thiển cẩn thận từng li từng tí tìm từ, tận lực không nói trước khiến Chu Bình Bình thêm gấp gáp.

" Nói vậy cũng có lý. "Chu Bình Bình hơi suy nghĩ một chút," Vậy được, để chị bàn với anh Kỳ, mau chóng trở về một chuyến. Chị không ở nhà, ba mẹ phải nhờ em rồi, em ngoan ngoãn chăm ba mẹ đấy nhé. "

" Em biết. "Tiền Thiển nén khóc ngoan ngoãn đồng ý, cô thực sự mong Chu Bình Bình có thể tranh thủ thời gian trở về, Tiền Thiển biết thời điểm này cô không thể ỷ lại người khác, cô nhất định phải dựa vào bản thân để nâng lên chuyện trong nhà, nhưng nếu Chu Bình Bình có thể ở cạnh cô, đối với cô mà nói là một sự an ủi lớn.

Cúp điện thoại, Tiền Thiển tiếp tục ngẩn người nhìn thẻ ngân hàng, mấy đời đều không có đau khổ vì tiền, lần đầu thể nghiệm cảm giác anh hùng hảo hán cũng bị một đồng làm khó thế này. Ba Chu đang nằm chờ viện phí, nhưng trong nhà dù tiền tạm thời đủ, nhưng về sau.. đến lúc trị liệu, sao có thể chống đỡ được.

Ánh mắt bất lực của Tiền Thiển quét tới lui trong phòng, cuối cùng dừng chân lại ở hộp đàn. Đàn của cô, cây đàn đã bầu bạn rất nhiều năm, đã từng là hi vọng rất lớn của ba mẹ dành cho cô, còn có thể có chút giá trị..

Tiền Thiển nhìn cây đàn cello, ánh mắt đần kiên định, cô đứng thẳng, dùng một tay cố gắng muốn kéo lấy hộp đàn. Không được.. xương sườn chưa liền hẳn, cô không cách nào tự mình cõng cây đàn ra ngoài được. Tiền Thiển quay người rời khỏi nhà, chạy lên trên tầng trên, gõ cửa:" Bác Triệu ơi! Bác Triệu có nhà không? "

Một phụ nữ trung niên phúc hậu ra mở cửa, thấy là Tiền Thiển lập tức cười vang lên:" Hóa ra là An An đấy à, để bác nhìn xem nào, lành chưa? Ai dà, cháu đúng là không may, ngã nặng như vậy, phải hơn một tháng rồi nhỉ? "

" Vâng chào bác! Tiền Thiển miễn cưỡng cười: "Chị Linh có nhà không ạ? Cháu nhờ chị một chút, cháu hôm nay muốn đem đàn đi sửa, nhưng giờ cháu chưa khỏi hẳn, muốn nhờ chị Linh giúp cháu đưa lên xe taxi."

Hàng xóm đều biết Tiền Thiển kéo đàn cello, cho nên nghe Tiền Thiển nói như vậy, bác Triệu lập tức gật đầu: "Đi! Để bác gọi con Linh chạy qua giúp cháu chuyển đàn, cháu khách sáo quá, ngồi taxi gì chứ, để bác bảo con Linh lái xe qua đưa cháu đi, quay đầu lại giúp cháu mang đàn về."

"Không cần đâu ạ! Hôm nay cháu sẽ không cầm đàn về, chỉ cần chị Linh giúp cháu khiêng xuống xe là tốt rồi! Cháu về xử lý một chút. Lát nữa bác bảo chị Linh cứ qua nhà tìm cháu." Tiền Thiển cám ơn bác Triệu rồi về nhà thu dọn đồ đạc.

Trên lầu, lúc cô bạn hàng xóm đến nhà Tiền Thiển trợ giúp, phát hiện bên chân cô có mấy túi xách lớn, hết sức kỳ lạ, hỏi: "An An muốn làm gì thế? Không phải là không khiêng được đàn sao? Sao lại như đang dọn nhà thế này?"

Tiền Thiển nhếch miệng cười: "Lát nữa em còn phải đến một chỗ khác, chị Linh giúp em bê đàn xuống dưới nhà là được ạ."

Cứ như vậy, Tiền Thiển xách theo bao lớn, bao nhỏ vào bệnh viện, cô bạn hàng xóm thì cõng đàn, hai người hạ được đồ xuống xe xong xuôi, Tiền Thiển từ chối việc cô bạn hàng xóm muốn đi cùng, một mình đi đến chỗ bán đàn, bán cây đàn cello của mình đi.

"Thật sự là đáng tiếc!" ông chủ cửa hàng đàn cảm thán, hắn nhìn thanh nẹp bao lấy tay Tiền Thiển, tốt bụng cho cô một cái giá tốt.

Cầm được tiền, Tiền Thiển đi thẳng đến viện, chờ ở khu cấp cứu IcU, chú Béo đang ngồi cạnh mẹ Tiền Thiển, mà mẹ của cô không hề đổi qua tư thế khác, vẫn ngơ ngác trừng mắt nhìn cửa phòng cấp cứu.

"Không có tin tức gì sao?" Tiền Thiển vừa thấy chú Béo thì nắm chặt lấy hỏi.

"Không có. Hiện giờ không có tin gì chính là tin tốt. Thế nhưng An An này, mẹ cháu cứ thế này thì không thể được." Chú Béo lo lắng nhìn mẹ Tiền Thiển: "Đã lâu như vậy rồi, một câu cũng chưa nói, cử chỉ như vậy giống như hơi loạn thần."

"Nếu được, chú có thể đưa mẹ cháu về nhà nghỉ ngơi trước không? Cháu gọi điện cho chị cháu, để chị ấy chóng trở về, phòng IcU bên này có cháu trực là được rồi." Tiền Thiển còn lo nghĩ nhìn cửa phòng IcU.

"Tôi không đi!" Chú Béo còn chưa lên tiếng, mẹ Tiền Thiển lại mở miệng trước, giọng nói của bà hơi khàn, nhưng vô cùng kiên định: "Tôi ở đây chờ, ai cũng không bảo tôi đi được." Nói xong vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cửa IcU.

Chú Béo thở dài, quay đầu an ủi Tiền Thiển: "An An, cháu yên tâm, chú thương lượng với Ngô Tam, để người trong nhà thay phiên đến giúp đỡ, chờ sau đó, ban đêm cậu ta tới nhận ca, sáng mai thím Béo nhà cháu sẽ đến, con trai chú sau khi tan tầm cũng sẽ đến hỗ trợ, cháu yên tâm đi."

"Chú Béo! Cảm ơn chú! Làm phiền mọi người rồi!" Tiền Thiển run rẩy bờ môi, cô không biết mình nên nói gì, chỉ có thể cảm ơn không ngừng.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 177: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 51

[HIDE-THANKS]Trầm Chu Diêu và Hà Chiêu Lan đều nằm trên sàn nhà, thở hồng hộc, trầm mặc không nói. Hai người đều bị thương.

"Chiêu Lan.." Hồi lâu sau, Trầm Chu Diêu mới xoa xoa khóe miệng chảy máu, rốt cuộc mở miệng: "Biết ba An An ở viện nào không?"

Hốc mắt Hà Chiêu Lan ứ một vòng máu bầm, hắn nghiêng đầu nhìn Trầm Chu Diêu một chút, nhắm mắt lại gật gật đầu.

"Đừng đánh nữa.. tôi muốn gặp An An, tôi.." Trầm Chu Diêu dừng một chút, giọng nói không thể nghe thấy: "Tôi hơi lo lắng.."

Hà Chiêu Lan không mở mắt, hắn che một tay trên mắt, bờ môi run nhè nhẹ, nửa ngày sau mới khó nhọc thốt ra được một câu: "Cô ấy hiện giờ chắc chắn không muốn nhìn thấy chúng ta."

"Tôi biết.." Trầm Chu Diêu nhìn chằm chằm trần nhà cười khổ: "Dù vậy tôi vẫn muốn đi, tôi.. không thấy cô ấy còn khổ sở hơn.."

Hà Chiêu Lan chậm rãi ngồi dậy, hắn thấy Trầm Chu Diêu vẫn nằm trên đất, ngắn gọn nói một câu: "Đi thôi!" Liền đứng lên, cầm áo khoác ra ngoài.

Trầm Chu Diêu tranh thủ ngồi dậy, đi sát ngay sau.

Bên ngoài thư ký Tôn và trợ lý Lương giả chết, một mặt kinh dị nhìn ông chủ đầu tóc rối bời, một vành mắt xanh tím từ văn phòng đi ra, vị đằng sau khóe miệng bầm tím, cổ áo xộc xệch. Hai người mặt lạnh, không nói một lời đi qua trước mặt thư ký Tôn và trợ lý Lương, một trước một sau bước vào thang máy. Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, thư ký Tôn mới phun ra một hơi thở đầy kìm nén, trong lòng vẫn còn đầy sợ hãi, lải nhải: "Tôi cảm thấy cần một cốc cà phê!"

Trợ lý Lương ở một bên cũng gật đầu mạnh mẽ đồng tình..

Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu đến bệnh viện, Tiền Thiển đang bận mua cơm tối cho chú Béo và mẹ mình. Cô đang xách một cái túi nặng đi nhanh về hướng phòng IcU. Túi khá nặng, Tiền Thiển đi nửa đường thực sự không trụ được, đành phải hơi cúi người ôm cái túi vào ngực, cố gắng một tay nâng cao cái túi, một tay đeo nẹp đỡ ở đáy túi.

"An An!" Trầm Chu Diêu đang đứng lòng vòng ở phụ cận phòng IcU thì gặp Tiền Thiển, hắn tiến lên đoạt lấy túi đồ, lập tức phun ra mấy câu không kịp suy nghĩ: "Nặng như vậy sao có thể cầm bằng tay phải chứ, vạn nhất ảnh hưởng đến việc phục hồi, về sau làm sao kéo đàn.."

Tiền Thiển mở mắt nhìn thấy Trầm Chu Diêu, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"

Sau khi nói xong, Tiền Thiển duỗi tay trái kéo túi đồ trong tay Trầm Chu Diêu. Trầm Chu Diêu thấy thế vội vàng nâng túi đồ lên cao, tránh tay Tiền Thiển, một bên lúng túng giải thích: "Anh.. Anh là lo lắng cho tay em.. Anh.."

"Không cần anh hao tâm tổn trí!" Giọng điệu Tiền Thiển bình tĩnh: "Về sau tôi không còn kéo đàn, đã bán."

"Cái gì?" Trầm Chu Diêu lập tức sửng sốt, hắn có chút đần độn truy vấn: "Sao lại bán? Bán đi đâu chứ?"

"Bán đâu chứ?" Tiền Thiển cười lạnh: "Lời này thật có kỹ thuật, đương nhiên là bán ở chỗ bán đàn."

Cô đoạt lấy túi đồ, mắt đầy lửa giận, nhìn Trầm Chu Diêu: "Tôi hiện giờ đã không còn gì nữa, có phải rất đắc ý không? Làm sao nhạc trưởng Trầm còn không đến chỗ Dương Di Nhan báo tin vui?" Nói xong không đợi Trầm Chu Diêu trả lời, cô quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Vừa đi được hai bước, Tiền Thiển lại dừng lại, cô quay đầu nhìn Trầm Chu Diêu có vẻ thất hồn lạc phách, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh như băng: "Đúng rồi! Còn muốn phiền nhạc trưởng Trầm cảnh cáo Dương Di Nhan một tiếng, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta! Tôi, Chu An An sẽ không bỏ qua cô ta!"

Hà Chiêu Lan đứng ở gần đó nhìn thấy tất cả một màn trước mắt, hắn dựa vào tường cây gần đấy, thậm chí không dám đến gần nói chuyện với Tiền Thiển.

Tiền Thiển trông thấy hắn, nhưng coi như không thấy, đi qua hắn, hoàn toàn không có ý định nói chuyện với hắn. Hà Chiêu Lan không rên một tiếng, yên lặng đi sau lưng Tiền Thiển. Tiền Thiển cũng không quản hắn đi theo, cứ như vậy mang túi đồ nặng nề, buồn bực đi về phòng cấp cứu. Đến khu chờ trước phòng cấp cứu, mẹ Tiền Thiển vẫn dáng vẻ đó, Tiền Thiển thở dài, lấy bình nước trong túi đồ, ngồi xổm trước mặt mẹ: "Mẹ uống ít nước đi. Yên tâm, mọi chuyện có con rồi, con đã gọi điện thoại cho chị, chị sẽ mau đến thôi."

Mẹ Tiền Thiển nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng cũng vẫn bất động. Tiền Thiển thở dài đặt chai nước lên đầu gối bà. Tiền Thiển đứng lên, lại lấy ra hai quả táo trong túi, một cái bánh mì đặt ở cạnh mẹ, rồi đi về phía chú Béo. Cô đưa một chai nước và một cái bánh cho chú Béo, miệng nói xin lỗi: "Chú Béo, chú trước chịu khó ăn đỡ, cháu cũng không biết ở đây có gì ăn không, cho nên không dám mua cơm hộp."

Chú Béo thở dài tiếp nhận bánh mì và nước, lại dặn dò Tiền Thiển: "Đừng để ý chú, cháu ấy, từ trưa đã chạy đi chạy lại, cũng đã ăn gì đâu, chú ý bản thân trước."

Hà Chiêu Lan sau lưng Tiền Thiển nghe thấy tiếng chú Béo, hắn lo lắng muốn bước đến, lại sợ Tiền Thiển không vui, lại đành lùi về.

"An An," Hà Chiêu Lan nhìn về phía Tiền Thiển, ánh mắt thật đáng thương, như con cún bị chủ nhân vứt bỏ, trong giọng nói cẩn thận từng li từng tí: "Em trước ăn gì đã, hay uống sữa nhé, xương sườn cần khép lại, không thể hành hạ bản thân như thế."

Tiền Thiển coi như không nghe thấy, cô ngồi xổm xuống cạnh mẹ mình, cũng lẳng lặng nhìn cửa phòng cấp cứu.

Hà Chiêu Lan cầu cứu nhìn chú Béo, chú Béo thở dài, đi ra khỏi sảnh chờ của khu vực cấp cứu. Hà Chiêu Lan lấy tay ra hiệu cho Trầm Chu Diêu, hai người yên lặng đi theo chú Béo. Chú Béo dừng lại xoay người, kỳ quái nhìn Trầm Chu Diêu chưa gặp bao giờ, hai thanh niên giao diện xuất sắc này đều nhìn mình đầy mong chờ, ông ấy nghĩ đại khái đều là bạn Tiền Thiển. Thở dài một cái, trước an ủi Hà Chiêu Lan một câu: "Này bạn trai An An, cậu chớ để ý, tâm tình An An không tốt, trong nhà đụng phải chuyện như vậy, tâm tình không tốt đẹp được."

"Chú Béo, cháu họ Trầm, gọi là Trầm Chu Diêu." Trầm Chu Diêu đoạt lời trước, hắn chỉ chỉ Hà Chiêu Lan: "Đây là Hà Chiêu Lan, chúng cháu đều là bạn An An. Cháu có thể hỏi chú tình huống thế nào không? Còn có, chuyện nhà của An An.."

Chú Béo gật gật đầu, lại nói cho hai người một lần chuyện phát sinh gần đây. Nghe chú Béo nói xong, sắc mặt Trầm Chu Diêu hết trắng lại xanh, hắn hoàn toàn không dự tính được, một cú điện thoại của mình thế mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Sắc mặt Hà Chiêu Lan cũng rất khó coi, nếu như không phải hắn vị kỷ, giấu diếm Trầm Chu Diêu, có lẽ sẽ không tạo nên ác quả như hôm nay.

Nhưng bây giờ, hối hận đã muộn rồi.. Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu đều không biết nói gì.

"Chú Béo.." Trầm Chu Diêu cuối cùng vẫn mở miệng, cổ họng hắn như bị nhét bông, bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể nói thành lời: "Cháu có thể hỏi một chút, An An vì sao lại đem bán đàn?"

"Nó bán đàn à?" Chú Béo hơi giật mình: "Không biết! Đứa nhỏ này làm cái gì vậy, sao không bàn với ai cái gì! Chú đại khái có thể đoán được vì sao, bố con bé ở trong phòng cấp cứu IcU, nghe y tá nói một ngày tốn mười nghìn tệ!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 178: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 52

[HIDE-THANKS]Chú Béo nói xong lại quay về cửa phòng IcU ngồi chờ. Chỉ để lại Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu mặt mày thê thảm ngồi ngẩn người ở hành lang bệnh viện. Hồi lâu sau, Trầm Chu Diêu giống như lấy lại tinh thần, vội vàng chạy ra ngoài, hắn vừa đi vừa gọi điện thoại cho phụ tá của mình: "Là tôi! Giúp tôi tìm một cái đàn cello, hẳn là xế chiều hôm nay mới bán, cụ thể không rõ là nhà ai, là một cô gái đeo thanh nẹp xương bàn tay đem bán, mặt sau in dấu chữ cái A. Bất kể giá nào! Nhất định phải tìm trở về! Cực kỳ quan trọng."

Hà Chiêu Lan tựa người ở hành lang bệnh viện, yên lặng, hắn biết Tiền Thiển nổi nóng sẽ không nhận sự trợ giúp của hắn, Tiền Thiển không kêu một câu đã bán đàn cello, hành động như vậy khiến hắn thực sự khó chịu, đây là lỗi của hắn.

48 giờ này là thời gian quyết định sinh tử của ba Chu, cũng có rất nhiều chuyện thay đổi. Ông nội Trầm Chu Diêu tự mình gọi điện thoại cho cảnh sát, dùng thái độ vô cùng cứng rắn yêu cầu Cục trưởng Tổng Cục cảnh sát sửa đổi quyết định sai lầm trước đó, điều tra rõ chuyện Dương Di Nhan. Trong vòng bốn giờ, tổ trinh sát hình sự tinh anh của Tổng cục thành lập tổ chuyên án, tiếp nhận vụ án trong tay Ngô Tam, bọn họ gọi điện cho Ngụy Kỳ, yêu cầu hắn mau chóng trở về tiếp tục tham dự điều tra. Ngụy Kỳ và Chu Bình Bình rất vui mừng, bọn họ vẫn chưa hề hay biết, ba mình đang nằm trong viện chưa rõ sống chết, mẹ và em còn đang rối bời ngồi trước cổng phòng cấp cứu.

Trong nước, đội ngũ bác sĩ giỏi nhất bay tới, được một đống người vây quanh tiến vào phòng cấp cứu. Cảnh sát Tần đã từng đến nhà gặp ba Chu cũng tới, mang theo hoa tươi và cả hoa quả đến xin lỗi. Cảnh sát Tần cười lấy lòng với mẹ Tiền Thiển, nhưng bà không để ý đến hắn, Tiền Thiển lại không biết hắn, hắn lúng túng đứng trong chốc lát, chỉ có thể giao đồ vật cho Ngô Tam. Cục trưởng Kỷ cũng tới, ông không hiểu thế nào, đang thảo luận mọi chuyện với Ngô Tam và chú Béo: "Tiểu Kỳ lập tức sẽ quay về, chuyện của nhà ông Chu sẽ được tổ chuyên án phía trên phái xuống, kẻ hiềm nghi lần trước thả ra đã bị bắt về, tôi nghĩ cô ả họ Dương kia xong rồi! Cũng không hiểu tại sao phía trên lại làm vậy, sớm hơn thì tốt rồi, không để ông Chu bị giày vò thành như vậy."

Nhưng tất cả cũng không liên quan gì đến Tiền Thiển, cô giống như chẳng nghe, cũng chẳng thấy gì chung quanh, ngoại trừ việc chăm sóc cho mẹ mình, cô chỉ còn nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu.

Sắp 48 giờ, mẹ Tiền Thiển đã không ăn không uống, giống như con rối gỗ, tư thế cũng không thay đổi, ai tới khuyên cũng vô dụng. Trong vòng 48 tiếng này, Tiền Thiển một giọt nước cũng không uống, một mực trông coi cô Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu đều không dám rời đi, vội muốn bốc lửa, nhưng đáng tiếc, Tiền Thiển liếc nhìn cũng không.

Trông thấy Chu Bình Bình và Ngụy Kỳ hùng hùng hổ hổ xông vào sảnh chờ của phòng cấp cứu, Hà Chiêu Lan tựa như thấy cứu tinh: "Chị Bình Bình, chị giúp em khuyên bác gái và An An.."

Nghe mấy câu của Hà Chiêu Lan để rõ ràng tình huống, Chu Bình Bình đen mặt đi đến chỗ Tiền Thiển.

"Chu An An, em định làm cái gì?" Chu Bình Bình đập một cái vào ót Tiền Thiển: "Chị để em ở nhà trông nom ba mẹ, chính là như thế này à? Mẹ hai ngày không ăn không uống, em không những mặc kệ mà cũng tự giày vò mình luôn? Còn nữa, xương cốt đã lành lại chưa, mà cứ để như vậy, em nghĩ mình khỏe lắm chắc? Chê chị chưa đủ mệt mỏi phải không?"

Tiền Thiển nhìn Chu Bình Bình, phảng phất như không phản ứng kịp. Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, nhân viên thay ca đi vào, Tiền Thiển lập tức xông tới.

"Bác sĩ, ba tôi thế nào?" Tiền Thiển mong chờ nhìn bác sĩ.

Bởi vì Tiền Thiển đeo thanh nẹp quá nổi bật, bác sĩ, y tá ra vào đều nhớ rõ cô là thân nhân của ba Chu. Bác sĩ nhìn cô, cười trấn an: "48 giờ mấu chốt đã qua rồi, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải ở trong phòng IcU theo dõi thêm một thời gian nữa, bệnh tình còn chưa ổn định. Người trong nhà cũng không cần chịu khổ nữa, thay phiên nhau đến trực ban, mỗi ngày lưu lại một người là được rồi, có thầy thuốc giỏi nhất trong nước đến chi viện, mọi người cũng đừng quá lo lắng, sau này thời gian trị liệu còn dài, đừng sụp đổ trước lúc đấy."

Tiền Thiển chân thành cảm tạ bác sĩ. Giờ khắc này, cô rốt cuộc cũng có thể hơi an tâm. Cô xoay người, nhìn mẹ mình: "Mẹ! Mẹ nghe thấy không? Bác sĩ nói tạm thời không còn nguy hiểm."

"Ừm!" Mẹ Tiền Thiển trước giờ không nói gì, nước mắt chảy xuống, bà nhắm mắt lại, thả lỏng, ngửa về phía sau, được Chu Bình Bình đỡ lấy.

"Mẹ, mẹ về nhà trước, tắm rửa rồi ngủ một giấc, bên này có con!" Chu Bình Bình khoát tay chặn lại, Ngụy Kỳ lập tức đi lên cõng mẹ Tiền Thiển, quay người liền đi ra ngoài.

"Chu An An, em cũng cút về nhà nghỉ ngơi cho chị!" Chu Bình Bình hung ác nói, phảng phất Tiền Thiển không nghe lời sẽ cho ăn đánh.

Ba Chu tạm thời không có việc gì, Tiền Thiển cũng không cố chấp với Chu Bình Bình, ngoan ngoãn đi theo sau Ngụy Kỳ ra ngoài, Hà Chiêu Lan và Trầm Chu Diêu trông thấy, lúc này mới thở dài một hơi.

Ngồi trên xe Ngụy Kỳ, Tiền Thiển lúc này mới có tinh thần nghĩ những chuyện khác, cô cảm thấy kỳ quái sao Ngụy Kỳ cũng theo Chu Bình Bình trở về. Ngụy Kỳ thực ra cũng ngạc nhiên, hắn nói chuyện phát sinh trong 48 giờ qua với Tiền Thiển, cuối cùng đạt được kết luận: "Đại khái có người hậu trường càng lớn hơn hậu trường của Dương Di Nhan nhúng tay vào. Nếu không sao anh vừa bị điều đến không tới hai ngày đã được triệu về? Mà vụ án của em Tổng cục đích thân điều động đội trinh sát tinh anh đến tra xét, đây không phải chuyện người bình thường làm được."

Tiền Thiển cảm thấy hiểu rõ, có thể có được năng lực này, cũng chỉ có Trầm Chu Diêu! Thế nhưng cô không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý, trợ giúp cô. Nhưng lúc này Tiền Thiển cũng không có tinh lực nghĩ được chuyện gì, cô thật sự quá mệt mỏi!

Ngụy Kỳ đưa hai mẹ con Tiền Thiển về nhà, làm cơm, lại nhìn hai mẹ con ăn uống xong xuôi, lúc này mới vội vàng rời đi. Tiền Thiển giúp mẹ rửa mặt rồi đi ngủ, lúc đấy mới dùng một tay lau rửa cho bản thân, nằm trên giường. Cô cho là mình có thể ngủ được thật lâu, nhưng không ở trong viện, cô cứ thấy không an lòng, ngắn ngủi bốn, năm tiếng sau, cô lại tỉnh. Cô rón rén, nhìn thấy mẹ vẫn ngủ say, liền ra cửa đến bệnh viện.

Chu Bình Bình trông thấy cô tất nhiên không hề vui vẻ, bất quá cũng không nói thêm gì, hai chị em cứ thế ở lại bệnh viện. Có lẽ ở bệnh viện trông coi khiến cô an tâm, Tiền Thiển lại ngủ thiếp đi trên ghế ở sảnh chờ, đến lúc cô tỉnh lại, thấy mình được ôm vào ngực.

"An An tỉnh rồi?" Hà Chiêu Lan tiều tụy nhìn cô, xem ra có vẻ đã nhịn rất lâu: "Chu Diêu đi mua điểm tâm, chờ chút sẽ trở lại. An An.. Anh biết em tức giận, nhưng lúc này, đừng từ chối sự giúp đỡ của bọn anh."

Tiền Thiển đẩy Hà Chiêu Lan, ngồi thẳng dậy, nhìn hắn thật lâu, cuối cùng, mở miệng nói một câu: "Chờ Trầm Chu Diêu trở về, tôi có chuyện cần nói với hai người."[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back