Xuyên Không [Edit] Ta Nằm Không Cũng Trúng Đạn - Vượng Tài Thị Chích Miêu

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Vava1810, Oct 31, 2024.

  1. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 169: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 43

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dương Di Nhan?" Ngụy Kỳ cười lạnh: "Cô gái này từ ngày đầu tiên xảy ra chuyện đã trốn tránh cảnh sát, Cục trưởng ngài nói xem, cô ta chẳng phải chột dạ mới tránh hay sao?"

    "Cậu không phải đến giờ cũng không tìm ra chứng cứ sao?" Cục trưởng đau đầu xoa mày: "Chúng ta đừng níu lấy cô ta không thả là ý tứ của một vị lãnh đạo trên tổng cục, phía trên thái độ rất cứng rắn, cậu đối nghịch có gì tốt."

    "Cục trưởng, chuyện này ngài biết rõ, đây là có dự mưu mưu sát! Vụ án của An An, tôi không có khả năng từ bỏ, nếu như tôi từ bỏ, An An không chừng còn gặp chuyện." Ngụy Kỳ cười lạnh một tiếng, nói ngọn nguồn cho Cục trưởng: "Lời này nói với ngài là thật, chuyện rơi xuống ở thang cuốn trung tâm thương mại không phải là lần đầu An An gặp nạn đâu. Nói thật với ngài, đây đã là lần thứ năm, bốn lần trước đó không thành công mà thôi."

    "Thật sự?" Cục trưởng nhíu mày lại: "Trước đó sao cậu không nói, như vậy đi, cậu trước tiên ngừng thẩm vấn, ta lại nói chuyện với cấp trên một chút."

    "Cục trưởng!" Ngụy Kỳ đã cau mày lại thành cục: "Ngài biết đấy, chỉ có thể lưu lại 48 giờ, mỗi một phút đều rất quý giá, thẩm vấn sao có thể dừng lại."

    "Tôi hiểu, tôi hiểu!" Cục trưởng thở dài: "Thế nhưng Tiểu Ngụy à, tôi cũng có chỗ khó. Nói thật, nếu cậu có thể xác định được người cậu bắt là hung thủ, vụ án này chấm dứt, tôi sẽ không nhúng tay."

    "Vậy không được!" Ngụy Kỳ quả quyết lắc đầu: "Tôi muốn chân tướng! Thủ phạm thật sự phía sau còn chưa bắt được, An An sẽ còn gặp nguy hiểm. Cục trưởng.. An An cũng coi như ngài thấy lớn lên, ngài cứ trơ mắt nhìn cô bé ngây thơ như vậy phải lo lắng sinh hoạt mỗi ngày hay sao?"

    "Tiểu Ngụy à.." Sắc mặt Cục trưởng có vẻ sa sút: "Tôi và cậu đều rõ ngọn nguồn, cũng không biết cô họ Dương kia đã làm việc với ai ở trên, nhưng thái độ ở trên mười phần cứng rắn, vừa rồi đã uy hiếp tôi, nếu vụ án này không ngừng lại, sẽ cho cậu từ chức, nghe tôi, đừng đối nghịch."

    "Cục trưởng!" Sắc mặt Ngụy Kỳ đen thui dọa người: "Nếu vụ án ngừng, An An phải làm sao đây? Con bé đã gặp nạn lần thứ năm, ngài cảm thấy loại tình huống này, hung thủ sẽ dừng tay sao? Ngài xem sao tôi có thể bàn giao với ba vợ chứ?"

    "Lão Chu bên kia.." Sắc mặt Cục trưởng xoắn xuýt lại, cuối cùng cúi đầu phất tay: "Được rồi, cậu ra ngoài trước đi, để tôi suy nghĩ thêm một chút.."

    Ngụy Kỳ rời khỏi đây, Cục trưởng tựa lưng vào ghế ngồi, ngơ ngẩn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên: Giúp tôi nối máy với văn phòng Cục trưởng tổng cục.. "

    " Chào Cục trưởng, tôi là lão Kỷ. Đúng, chuyện vừa rồi, tôi báo lại cho ngài một chút.. Việc này liên quan đến gia quyến của người trong cục cảnh sát chúng ta, cho nên.. "

    Sau khi Ngụy Kỳ ra khỏi văn phòng Cục trưởng, cũng không nghe thấy chỉ thị của Cục trưởng, mà trực tiếp đi vào phòng thẩm vấn. Đáng tiếc, sau ba tiếng thẩm vấn, hắn lại bị cắt ngang, một lần nữa phải quay lại văn phòng Cục trưởng.

    Vào phòng Cục trưởng, Ngụy Kỳ đã nhìn thấy sắc mặt xám xịt của Cục trưởng đứng một bên, mà trong văn phòng lại có một vị mặc đồng phục cảnh sát cấp cao đang nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt dò xét. Vị cảnh sát này Ngụy Kỳ chưa gặp bao giờ, hắn cũng không hiểu rõ, đành phải thăm dò Cục trưởng nhà mình.

    " Tiểu Ngụy, vị này chính là Triệu cảnh ti ở Tổng cục, cậu qua chào hỏi đi. "Cục trưởng kiên trì giới thiệu với Ngụy Kỳ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

    Ngụy Kỳ còn chưa kịp phản ứng, vị tên Triệu cảnh ti đã giành nói trước:" Cậu là Ngụy Kỳ? "

    " Phải! "Ngụy Kỳ sững sờ gật đầu, trong lòng không ngừng suy nghĩ, người Tổng cục tới tìm hắn làm gì.

    Vị Triệu cảnh ti này gật đầu, từ trong cặp công văn lấy ra một tờ giấy đưa cho Ngụy Kỳ;" Ngụy Kỳ, cậu bị khiếu nại trong quá trình phá án vận dụng thủ đoạn không đàng hoàng tra tấn, bức cung, tôi hiện giờ đang đại diện cho phòng kiểm tra kỷ luật chính thức thông báo với cậu, cậu phải rời khỏi đơn vị trinh sát hình sự, đến tỉnh X làm giám ngục, trong vòng 48 giờ phải có mặt ở đó. Đây là chỗ cậu phải đến. "

    " Cái gì? Ngụy Kỳ có chút hoang mang, trước đó một chút thông tin cũng không có, giờ đã đẩy hắn đi, hơn nữa là đến tỉnh x cách ngàn dặm, còn muốn 48 giờ sau phải có mặt, đây không phải là đòi mạng sao? Hắn một mặt ngơ ngác tiếp nhận tờ giấy của Triệu cảnh ti, tựa như cũng không tin nổi có kết quả này.

    "Cục trưởng, đây là chuyện gì?" Ngụy Kỳ nhìn Cục trưởng nhà mình xin trợ giúp, lại đưa ánh mắt về vị Triệu cảnh ti kia: "Cảnh ti, có phải có hiểu lầm nào không? Tôi không dùng thủ đoạn không đàng hoàng.."

    "Có hay không cũng không phải do anh quyết, chuyện này là án định từ phía bộ phận kỷ luật chúng tôi, yêu cầu chuyển công tác lập tức có hiệu lực, hi vọng cậu không cần lãng phí thời gian nữa, trừ phi cậu không muốn làm." Triệu cảnh ti nói xong cũng không nhìn Ngụy kỳ, trực tiếp quay ra Cục trưởng: "Cục trưởng Kỷ, hy vọng ngài có thể thực hiện nghĩa vụ giám sát, để Ngụy Kỳ mau chóng đến nhà ngục Việt Thành báo cáo."

    "Chuyện đó.." Cục trưởng tựa như muốn nói gì đó, do dự một chút cũng không nói ra miệng. Hắn cúi đầu nửa ngày, rốt cuộc thở dài: "Được rồi! Tôi đã biết, tôi sẽ xem xét."

    "Đã như vậy, tôi không quấy rầy." Triệu cảnh ti cười đầy công thức rồi quay người rời khỏi văn phòng của Cục trưởng.

    "Cục trưởng, đây là có chuyện gì? Vì sao đột nhiên lại điều tôi đi?" Ngụy Kỳ nhìn nội dung bị điều chuyển công tác, vẫn không thể tin được.

    "Tiểu Ngụy!" Giọng Cục trưởng trầm trọng: "Đã sớm bảo cậu đừng cố chấp! Vụ án An An từ bỏ sớm một chút! Người họ Dương kia bối cảnh không đơn giản! Tôi gọi điện đến Tổng cục giúp cậu quyền tranh thủ phá án, kết quả bọn họ không thèm nói một câu liền trực tiếp đưa cậu quyết định điều chuyển! Còn chưa được ba tiếng từ lúc tôi gọi điện! Câu còn không nghĩ ra sao?"

    "Nhưng tôi không thể từ bỏ!" Ngụy Kỳ lo nghĩ ngẩng đầu: "Nếu tôi từ bỏ An An phải làm sao bây giờ? Ngài cũng xuất thân từ cảnh sát hình sự, ngài hiểu mà! An An là người nhà của tôi, tôi không thể mặc kệ con bé. Còn có Bình Bình, ba vợ, ngài bảo tôi nói sao với họ?"

    "Nhưng hiện tại chuyện cậu thuyên chuyển công tác đã là kết quả ấn định!" Cục trưởng tức giận đến vỗ bàn một cái: "Cậu hỏi tôi làm sao? Tôi cũng đâu biết làm sao? Tôi ngược lại thật không muốn để cậu đi! Nhưng tôi có quyền sao? Hiện giờ mới chỉ có mình cậu bị rời đi, cậu muốn để Ngô Tam và cậu Béo cũng bị chuyển công tác theo cậu sao?"

    Cục trưởng nói lời này, Ngụy Kỳ nháy mắt không còn nghe thấy gì nữa. Đúng vậy, vụ án này không chỉ có mình hắn, hắn không thể liên lụy những người khác..

    "Tiểu Kỳ.. Cậu đi Việt Thành đi, ở đấy hai năm, tôi lại nghĩ cách. Hiện giờ chuyện này đang ở đầu sóng ngọn gió, đừng đối nghịch với cấp trên.. Về nhà nói tạm biệt với mọi người trong nhà, lão Chu.." Cục trưởng không nói nổi nữa, ông ta thở dài, che mắt. Ông ta có thể hiểu được Ngụy Kỳ, thật sự hiểu, nhưng có chút chuyện thật tình người làm Cục trưởng như ông ta không thể làm chủ.

    Ngụy Kỳ đứng trong văn phòng Cục trưởng, nhìn tinh thần sa sút của Cục trưởng mà không lên tiếng. Cuối cùng, hắn yên lặng ra ngoài. Chuyện này, hắn sẽ không từ bỏ, dù có đến ngục giam Việt Thành, hắn vẫn sẽ tìm cách tra ra. Nhưng hiện giờ, hắn không thể liên lụy người khác, nhất định phải đi..
     
  2. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 170: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 44

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Kỳ ra khỏi văn phòng Cục trưởng, trực tiếp trở về văn phòng của mình. Nửa đường đụng phải đồng nghiệp, người kia hiếu kỳ nháy mắt với hăn: "Này đội trưởng Ngụy, cậu làm gì thế? Phòng thẩm vấn vẫn đang chờ cậu, ài.. như thế nào rồi?"

    Ngụy Kỳ không để ý đến hắn, đi thẳng về phòng làm việc của mình, sao chép tất cả hồ sơ vụ án của Tiền Thiển, làm xong, hắn rời khỏi Cục cảnh sát. Đi đến cửa chính, Ngụy Kỳ gọi Chu Bình Bình: "Bình Bình, là anh, em có thể về nhà một chuyến không? Anh có việc gấp, anh bây giờ về nhà."

    Chu Bình Bình đang ở trong nhà lo lắng bất an chờ Ngụy Kỳ trở về. Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, giọng nói của Ngụy Kỳ mười phần nghiêm trọng, khiến cho cô cực kỳ lo lắng. Chuyện của em gái bây giờ còn chưa có kết luận, trong lúc mấu chốt thế này, chồng cô không thể có chuyện gì! Chu Bình Bình đứng ngồi không yên, hoảng hốt khó nhịn.

    "Anh!" Ngụy Kỳ vừa vào nhà, Chu Bình Bình đã nhào đến. Ngụy Kỳ ôm chặt Chu Bình Bình, đầu tựa lên vai cô, nửa ngày bất động không nói lời nào, vợ chồng hai người cứ thế lẳng lặng ôm nhau, giống như thời gian đã ngừng lại.

    "Anh, xảy ra chuyện gì, anh nói cho em hay, không có việc gì chứ, em.. em cũng không sợ đâu." Nửa ngày sai, Chu Bình Bình vừa trấn an, vừa khẽ vuốt lưng Ngụy Kỳ mở miệng hỏi thăm người chồng vẻ mặt rất bất thường.

    "Bình Bình, anh phải.. thuyên chuyển công tác." Ngụy Kỳ cọ xát đầu lên vai của Chu Bình Bình, lại ôm chặt cô hơn một chút.

    "Đi? Đi đâu?" Chu Bình Bình hơi giật mình, cô đẩy bả vai Ngụy Kỳ, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, tựa như muốn xem có phải Ngụy Kỳ đang nói đùa hay không.

    "Tỉnh X, Việt Thành, làm giám ngục." Ngụy Kỳ khẽ cười khổ, hắn đưa tay chạm lên mặt Chu Bình Bình, mắt không rời: "Khả năng.. nhiều năm cũng không về được."

    "Vì sao? Sao đột nhiên lại như vậy? Chỗ xa như vậy sao lại điều anh đi? Mà anh là cảnh sát hình sự, sao lại đi làm giám ngục? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Chu Bình Bình lo nghĩ níu chặt quần áo Ngụy Kỳ, đã hoảng đến không biết làm thế nào.

    "Vụ án của An An, bên trên có người muốn đè xuống, anh từ chối.." Giọng Ngụy Kỳ hơi nghẹn ngào: "Cho nên.."

    "Cho nên bọn họ muốn đẩy anh đi, đẩy đi thật xa! Đến Việt Thành khỉ ho cò gáy kia làm giám ngục?" Nước mắt Chu Bình Bình rơi xuống, cô cắn răng, trong mắt mang theo oán hận: "Dựa vào cái gì? Em gái em bị người ta hại thành như vậy, bọn họ lại không cho phép điều tra? Dựa vào cái gì? Hiện tại còn muốn điều anh đi thật xa? Dựa vào cái gì? Em em đi tìm ba! Để ba nghĩ cách hỗ trợ!"

    Chu Bình Bình đẩy Ngụy Kỳ, quay người muốn đi ra ngoài, nhưng bị Ngụy Kỳ kéo lại: "Vô ích thôi, Bình Bình! Ba đã về hưu rồi! Với lại, dù không về hưu, chỉ sợ ba cũng không có cách nào.. Cục trưởng cũng từng thử, nhưng vô dụng.."

    "Không thử thì sao mà biết là vô dụng!" Chu Bình Bình quệt nước mắt, kiên định muốn xông ra ngoài: "Ba làm cảnh sát cả đời, vẫn còn một số bạn bè. Chúng ta đi nhờ bọn họ, nói không chừng còn có cách! Nào có thể để như thế này! Anh và ba làm cảnh sát, cẩn trọng vì nhân dân phục vụ, kết quả An An bị người ta hại cũng không thể giải oan.."

    "Bình Bình, Bình Bình, nghe anh, thật sự không được! Đừng gây phiền toái cho ba!" Ngụy Kỳ ôm lấy eo Chu Bình Bình, dùng sức kéo về.

    "Em không muốn! Em muốn biết em gái em đã chọc ai? Anh lại chọc vào ai? Vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy?" Chu Bình Bình giãy dụa muốn thoát ra, đủ kiểu cũng không tránh được, rốt cuộc nằm gục trong ngực Ngụy Kỳ, suy sụp khóc lớn.

    Ngụy Kỳ thấy Bình Bình khóc rống lên, muốn dỗ vợ, nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể yên lặng ôm cô, khẽ vuốt tóc cô. Chu Bình Bình khóc rất lâu, từ khóc lớn, thành khóc thút thít, đến cuối cùng cũng không chảy nước mắt nữa. Ngụy Kỳ nhìn cô dần dần tỉnh táo lại, mới mở lời: "Bình Bình, chuyện của An An, anh sẽ không bỏ, hồ sơ anh đều mang ra ngoài. Việt Thành bên kia, anh cần phải trình diện trong vòng 48 giờ, hiện tại chúng ta không thể để bọn họ nắm được đuôi. Em, ở nhà khỏe mạnh, không được thì chuyển về nhà ở.. Chuyện này chờ sau này hãy nói với ba.. Anh sợ ba không chịu được.."

    "Em cùng đi với anh!" Chu Bình Bình đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt khóc sưng húp, nhưng ánh mắt kiên định: "Em nhất định phải đi cùng anh! Hôm nay em sẽ đến trường xin từ chức! Em muốn đi cùng anh!"

    "Bình Bình, em tỉnh táo lại đi, Việt Thành là nơi nào, em sao có thể đi theo anh chịu tội được." Ngụy Kỳ đau lòng cho vợ mình, dựa vào trán Chu Bình Bình: "Em yên tâm, anh không sao, em ở nhà chăm sóc cha mẹ, họ cần em."

    "Em không muốn! Chuyện này nhất định phải nghe em!" Chu Bình Bình cực kỳ kiên định: "Em đi tìm An An, nói với nó một tiếng, cha mẹ có An An chăm sóc là được rồi, em sẽ cùng anh đi Việt Thành, anh không cho em đi cùng, em vẫn sẽ đi theo, anh không ngăn em được đâu!"

    "Bình Bình.." Ngụy Kỳ bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn vừa nhìn liền biết, vợ hắn mà lên cơn bướng bỉnh thì thần tiên cũng không lay chuyển được.

    "Chuyện này không thương lượng!" Chu Bình Bình đứng lên xoay người cầm túi xách: "Em hiện tại đến trường học xin nghỉ, sau đó sẽ đi tìm An An, anh ở nhà thu xếp hành lý của chúng ta, chúng ta cùng đi."

    "Bình Bình.." Ngụy Kỳ muốn khuyên Chu Bình Bình, nghĩ nửa ngày cũng không biết mở miệng thế nào, cuối cùng đành thỏa hiệp: "Được rồi! Em.. trước hết đừng để mọi người trong nhà biết.."

    "Em biết!" Chu Bình Bình gật đầu: "Em nói với An An kéo dài thời gian, sau đó đi theo anh, chờ chúng ta đến Việt Thành sắp xếp xong mọi chuyện, lại nói chuyện với người nhà sau, anh trước đi thu dọn đồ đạc đi, em sẽ về nhanh thôi." Nói xong, Chu Bình Bình liền ra cửa.

    Ngụy Kỳ thở dài, lôi rương hòm bắt đầu thu dọn đồ đạc..

    Tiền Thiển nhận được điện thoại của Chu Bình Bình cũng thấy kỳ lạ: "Chị, chuyện gì vậy? Chị về nhà ăn cơm chiều à? Ba không có nhà đâu.."

    Nhưng Chu Bình Bình không đồng ý về nhà với Tiền Thiển, kiên trì hẹn Tiền Thiển ra ngoài. Tiền Thiển không có cách nào, đành phải báo với ba Chu mình chuẩn bị ra ngoài: "Ba ơi, chị nói mời con ra ngoài ăn ly kem, ở cách công ty con hai con đường có một cửa hàng đồ ngọt, con ra ngoài một lúc."

    Ba Chu nghĩ nghĩ, hiện giờ người của Hà Chiêu Lan đang theo dõi Dương Di Nhan, hẳn là không có cơ hội giở trò, liền gật đầu đồng ý.

    Tiền Thiển đi bộ đến chỗ cửa hàng đồ ngọt mà Chu Bình Bình nói, đến khi cô tới, chị cô đã đợi ở đó rồi. Tiền Thiển vui vẻ chạy tới, chào chị mình: "Chị, chị đến sớm.."

    Cô còn chưa nói xong thì đã thấy đôi mắt đỏ hoe của Chu Bình Bình: "Chị sao thế? Khóc? Xảy ra chuyện gì?"

    "Chị có chuyện gì được chứ!" Chu Bình Bình lộ ra nụ cười sáng sủa: "Em không có việc gì chị đã cám ơn trời đất rồi, suốt ngày vào viện, còn chưa đủ dọa người khác hay sao?"

    "Thế mắt chị sao lại.." Tiền Thiển chần chừ chỉ mắt Chu Bình Bình.

    "Dị ứng thôi, có gì ngạc nhiên thế?" Chu Bình Bình giữ chặt bàn tay không tổn thương của Tiền Thiển: "Mau vào, chị có việc muốn nói với em."
     
  3. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 171: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 45

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện gì mà không thể về nhà nói." Tiền Thiển thì thầm trong miệng trong lúc vào cửa hàng bánh ngọt với Chu Bình Bình. Sau khi ngồi xuống, Chu Bình Bình gọi hai phần kem ly, sau khi thấy Tiền Thiển bắt đầu ăn mới mở miệng: "Chị sẽ nói với em một chuyện, nhưng trước em đừng nói cho ba mẹ."

    "Chuyện gì ạ?" Tiền Thiển ngẩng đầu.

    "Chị thôi việc." Chu Bình Bình bình tĩnh tuyên bố.

    "A-!" Tiền Thiển chấn kinh rồi, Chu Bình Bình có can đảm như vậy, lặng lẽ không rên tiếng nào đã từ chức, ngay cả do dự cũng không có, sao lại quả quyết như vậy: "Anh rể biết chưa? Vì sao thế ạ?"

    "Anh rể em biết! Làm giáo viên thực sự quá mệt mỏi, trước bảy giờ đã phải đến trường học, ban đêm còn phải theo sát giờ tự học buổi tối, chị thực sự không chịu nổi." Chu Bình Bình thở dài.

    "Cũng đúng, làm giáo viên quả thực quá cực khổ, trách nhiệm lại nặng nề. Chị thôi việc cũng tốt, nhưng chị đã tìm được việc mới chưa?" Tiền Thiển gãi gãi đầu, hơi lo lắng. Mặc dù cô quả thật cũng đau lòng Chu Bình Bình làm giáo viên vất vả, nhưng nghề này dù sao cũng rất ổn định, hiện giờ Chu Bình Bình đột nhiên từ chức, cô vẫn lo cho tương lai của Chu Bình Bình.

    "Tạm thời chưa nghĩ đến." Chu Bình Bình hít một hơi: "Chị cũng hơn ba mươi, kết hôn mấy năm với anh rể mà chưa có con, làm giáo viên áp lực lớn như vậy, chị không nghĩ đến những chuyện này. Hiện giờ từ chức, chị nghĩ nếu không thì ở nhà nhàn tản hai năm, điều chỉnh một chút, rồi sinh con."

    Tiền Thiển gật gật đầu, Chu Bình Bình kết hôn nhiều năm, ba Chu thúc giục chị sinh con, nhưng chị cũng không muốn sinh. Hiện giờ thôi việc, ngược lại có thể cân nhắc việc sinh con.

    "Vậy cũng được. Nếu như vậy, dựa vào tiền lương của mình anh rể, nuôi con áp lực sẽ không lớn chứ?" Tiền Thiền vẫn còn lo, bây giờ nuôi con tốn kém, thu nhập của Ngụy Kỳ cũng không cao, Chu Bình Bình nếu không đi làm, áp lực kinh tế cho vợ chồng trẻ vẫn rất lớn.

    "Em sao phải quan tâm chuyện này! Chị cũng không phải sẽ mãi như vậy, qua hai năm tự nhiên sẽ muốn tìm việc làm, chỉ là hiện tại chị quá mệt mỏi, nghĩ cần nghỉ ngơi một chút." Chu Bình Bình cười rồi vuốt đầu Tiền Thiển.

    "Hai năm nay chị quả thực mệt mỏi rồi." Tiền Thiển tràn đầy cảm xúc, làm chủ nhiệm lớp đi sớm về trễ, sắc mặt Chu Bình Bình luôn không dễ nhìn: "Vậy bây giờ chị tính toán thế nào?"

    "Dự định đi chơi trước một chút." Chu Bình Bình ra vẻ nhẹ nhõm nhìn Tiền Thiển: "Trong cục vừa vặn phái anh trai đi công tác dài ngày, đến tận tỉnh X, làm cũng phải ba bốn tháng, chị nghĩ đi cùng anh du lịch luôn."

    "A sao lại đi lâu như vậy?" Tiền Thiển hơi giật mình, làm gì mà công tác lâu đến ba bốn tháng như thế.

    "Đúng!" Chu Bình Bình cười gật gật đầu: "Cho nên chị mới nói với em một tiếng, khoảng thời gian này em cẩn thận chăm cha mẹ, chị ra ngoài chơi lâu không về, trong nhà có chuyện gì liền nhờ em đó."

    "Em không vấn đề gì, nhưng nếu ba biết chị không nói gì với ba mà thôi việc, khẳng định không vui." Tiền Thiển nhíu mày, nghĩ đến bộ dáng nổi giận lôi đình của ba Chu.

    "Chị biết nên mới hẹn em ra ngoài đó thôi!" Chu Bình Bình cười đến vui vẻ: "Trước em đừng nói với ba, chờ qua một thời gian hãy nói, đến lúc đó, chị đã đến tỉnh X, dù ba có muốn bắt chị về cũng không bắt được."

    "Vậy.. cũng được ạ. Chị nhớ thường xuyên gọi điện về, nếu không em sẽ không yên tâm!" Trực giác của Tiền Thiển có chút không đúng, nhưng lại không nói rõ được là không đúng ở đâu, đành phải dặn dò Chu Bình Bình gọi điện thoại về nhiều hơn, để cô yên tâm hơn.

    "Nhóc con nghĩ nhiều vậy!" Chu Bình Bình vừa cười, vừa xoa đầu Tiền Thiển: "Em mau ăn đi, ăn xong về trước, em bây giờ bị thương, đi về trễ ba sẽ lo lắng."

    "Ồ!" Tiền Thiển cúi đầu xuống, mấy miếng ăn nốt ly kem, sau đó đặt thìa, đứng lên: "Chị, vậy em về trước."

    Chu Bình Bình cười gật đầu.

    Tiền Thiển đi được hai bước, cuối cùng vẫn thấy không yên lòng, lại quay đầu trở lại nhìn Chu Bình Bình, thật lòng hỏi: "Chị, chị thật sự phải gọi về thường xuyên nhé, nếu không em sẽ mách ba, nói chị trộm từ chức, ba nhất định sẽ đến tỉnh x bắt chị về."

    Chu Bình Bình cười ha hả, cô khoát tay với Tiền Thiển: "Yên tâm đi! Tuổi không được bao nhiêu mà cái gì cũng lo, thật là bà cụ non! Đi mau đi! Lười không nhìn em!"

    Tiền Thiển thở dài, quay người đẩy cửa ra ngoài. Chu Bình Bình nâng má, cách cửa sổ nhìn em gái đeo băng gạc quanh cánh tay đi đằng trước, nước mắt dần nổi lên trong hốc mắt: "An An.. Chị sẽ không bỏ qua.. em phải sống thật tốt.." Chu Bình Bình tự lẩm bẩm. Thẳng đến khi không nhìn thấy bóng lưng Tiền Thiển, Chu Bình Bình lau mắt, đứng dậy, đi ngược với hướng Tiền Thiển vừa đi, một mạch đi không quay đầu lại..

    Chu Bình Bình và Ngụy Kỳ xuất phát ngay đêm đó, một nhà Tiền Thiển cũng không hay biết gì, ba Chu thậm chí vì vụ án của Tiền Thiển có tiến triển, còn lộ ra vẻ vui mừng.

    Tiền Thiển xoắn xuýt một lúc lâu cũng không nói với ba Chu chuyện của chị, nhưng trong nội tâm cô luôn bất an, ngày tiếp theo đi làm, thừa dịp ăn cơm trưa, lại kể chuyện này cho Hà Chiêu Lan nghe.

    "Chị Bình Bình thôi việc? Vì sao?" Hà Chiêu Lan đang cầm đũa dừng tay lại, hắn giương mắt nhìn Tiền Thiển, trong mắt tràn ngập nghi vấn.

    "Chị nói mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi, để xem sinh con xong có muốn đi dạy lại không, nhưng chị không muốn nói với ba. Chị từ trước vẫn luôn nói không muốn sinh con, hiện giờ đột nhiên nói chuyện này, tôi cũng thấy kỳ quái." Tiền Thiển xoắn xuýt làm góc áo nhăn cả lại, chuyện này làm cô bối rối cả đêm, hại cô ngủ không ngon: "À đúng rồi! Chị nói hai vợ chồng đều muốn đến tỉnh X, vì anh đi công tác, chị ấy cũng đi theo chơi cùng, nhưng hôm nay tôi cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."

    "Anh rể đi công tác dài ngày? Thời gian này?" Hà Chiêu Lan càng giật mình, Ngụy Kỳ hôm qua còn nói muốn thẩm tra tên kia trong đêm để đột phá, sao trong lúc mấu chốt này lại rời khỏi nhà.

    "Đúng vậy!" Tiền Thiển nhíu chặt lông mày, gật gật đầu, nhìn Hà Chiêu Lan: "Sếp cũng thấy kỳ quái phải không? Sáng nay chị đã gửi tôi tin tức, hai người bọn họ đều đến tỉnh X! Tốc độ rất nhanh! Đúng thế, chị còn phơi cái ảnh tự chụp chung cho em xem, dáng vẻ rất vui vẻ."

    "Kỳ lạ!" Hà Chiêu Lan buông đũa, bắt đầu gọi di động: "Em uống canh trước đi, anh lát nữa sẽ gỡ xương cho em, giờ anh gọi điện thoại cho anh rể một chút."

    Tiền Thiển tranh thủ thời gian gật gật đầu, cô cũng muốn biết đến cùng có chuyện gì xảy ra. Vợ chồng trẻ này đột nhiên chạy tới tỉnh X đã lạ, không hỏi rõ ràng, cô chắc chắn không thể yên tâm.

    Hà Chiêu Lan gọi điện thoại cho Ngụy Kỳ xong, một mặt hoang mang nháy mắt với Tiền Thiển mấy cái: "Anh rể bảo sẽ rất lâu không về được, để anh chăm sóc em cho tốt."

    "Chỉ thế thôi? Không nói thêm gì khác? Sao sếp không hỏi rõ ràng xem đến cùng có chuyện gì vậy?" Tiền Thiển thất vọng nhìn Hà Chiêu Lan.

    "Anh ấy nói có nhiệm vụ khẩn cấp, anh cũng không phải cảnh sát, một số việc cũng không tiện hỏi nhiều." Hà Chiêu Lan cũng đành chịu thở dài: "Nhưng anh ấy dặn dò anh là chuyện thám tử theo dõi bên kia không thể buông lỏng, có tin tức gì trực tiếp gọi cho anh ấy, không muốn giao đến Cục cảnh sát."

    "A, vậy là vì sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

    Nghe thấy Hà Chiêu Lan nói vậy, Tiền Thiển càng lo lắng hơn.

    Hà Chiêu Lan lắc đầu: "Anh đã hỏi qua, anh rể bảo không có việc gì, chỉ nói là khoảng thời gian này hắn đều không đến cục cảnh sát, giao đến cục cảnh sát ngược lại càng lãng phí thời gian."

    Tiền Thiển và Hà Chiêu Lan phân tích nửa ngày cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, cuối cùng quyết định trước theo ý tứ của Chu Bình Bình giấu ba Chu.

    "Em cũng không cần lo lắng quá." Hà Chiêu Lan an ui Tiền Thiển: "Chị Bình Bình là người lớn rồi, có một số việc chúng ta không nên nhúng tay quá nhiều."
     
  4. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 172: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 46

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 173: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 47

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  6. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 174: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 48

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  7. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 175: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 49

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  8. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 176: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 50

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  9. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 177: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 51

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. Vava1810

    Messages:
    2
    Chương 178: Nam chính à, tôi chỉ là quần chúng ăn vặt 52

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...