Bài viết: 31 

[COLOR=rgb(102, 0, 102) ]Chương 30: Thạch Linh Quang - Cô Phù Thủy Trẻ và Cuộc Gặp Gỡ Với Lễ Hội Tinh Linh (phần 4)[/COLOR]
Sapphire ngồi bên một bàn ăn nhỏ trong cung điện, nhìn chằm chằm vào những quả trái cây kỳ lạ mà các tinh linh đã nhiệt tình dâng lên. Chúng có màu sắc rực rỡ như những viên đá quý: Đỏ ruby, xanh lục bảo, tím thạch anh. Khi ăn vào, cô luôn cảm nhận một luồng năng lượng tràn đầy, như thể tất cả mệt mỏi biến mất ngay lập tức.
"Nhưng tại sao những tinh linh này lại luôn mời mình ăn chúng? Và tại sao không có ai khác ngoài mình ở đây? Một khu rừng đẹp và kỳ diệu như thế này đáng lẽ phải có rất nhiều người tìm đến chứ.."
Câu hỏi này cứ xoay quanh tâm trí Sapphire, và cô quyết định tìm câu trả lời.
Sapphire rời khỏi cung điện, đi tìm khu vườn nơi những trái cây kỳ diệu được trồng. Ở đó, cô thấy một tinh linh có đôi cánh ánh vàng, đang cẩn thận chăm sóc từng cây nhỏ bằng cách rắc thứ gì đó lấp lánh như bụi sao lên lá.
Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi: "Chào em! Những trái cây này thật sự rất đặc biệt. Chúng có vẻ chứa đựng năng lượng kỳ diệu. Em có thể kể cho chị nghe thêm về chúng được không?"
Tinh linh ngẩng lên, mỉm cười: "Ồ, đúng vậy! Những trái cây này không giống bất kỳ loại trái cây nào trên thế gian. Chúng được trồng bằng năng lượng của khu rừng và chăm sóc bằng phép thuật của chúng em. Chỉ những ai có tâm hồn mạnh mẽ mới có thể hấp thụ năng lượng từ chúng."
Sapphire nhíu mày, cảm thấy có gì đó mơ hồ trong lời nói của tinh linh. Cô hỏi thêm: "Thế còn những người khác thì sao? Có ai khác từng đến đây để thử những trái cây này không?"
Tinh linh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên: "Người khác ư? Không, chị là người duy nhất đã đến đây trong một thời gian rất dài. Nơi này không dễ tìm và rất ít người có thể chịu được năng lượng của khu rừng để đến được đây."
Sapphire cảm thấy như một cơn gió lạnh lướt qua.
"Chỉ có mình mình? Vậy tại sao họ luôn chuẩn bị như thể đón một vị khách quan trọng? Và tại sao lại có quá nhiều trái cây như thế?"
Cô quyết định hỏi thẳng: "Những trái cây này có tác dụng gì đặc biệt không? Chúng không chỉ là để ăn thôi, đúng không?"
Tinh linh trồng trọt cúi mặt xuống, giọng nhỏ đi: "Chúng không chỉ đơn thuần là thức ăn. Những trái cây này giúp khu rừng hấp thụ năng lượng từ những người ăn chúng. Nhưng đừng lo, chị vẫn sẽ cảm thấy mạnh mẽ hơn khi ăn chúng. Đó là một sự trao đổi công bằng, phải không?"
Sapphire cảm thấy trái tim mình như bị siết lại. Cô hít một hơi sâu và cố giữ bình tĩnh: "Ý em là.. khu rừng đang lấy năng lượng từ chị thông qua những trái cây này?"
Tinh linh, nhận ra mình đã lỡ lời, bối rối đáp: "Đừng nghĩ sai ý em! Đó không phải là điều xấu. Khu rừng cần năng lượng để tồn tại. Và chị.. chị là người đặc biệt. Năng lượng của chị rất mạnh, rất thuần khiết. Nó có thể cứu khu rừng!"
Những mảnh ghép trong đầu Sapphire bắt đầu khớp lại. Từ sự hiếu khách quá mức, những nghi lễ kỳ lạ, lời cảnh báo của tinh linh bị gãy cánh, cho đến việc cô là người duy nhất ở đây – tất cả đều dẫn đến một kết luận đáng sợ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn tinh linh trước mặt: "Cảm ơn em đã nói thật. Nhưng chị cần phải suy nghĩ thêm về điều này."
Tinh linh gật đầu, đôi mắt thoáng chút lo lắng, rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Sapphire trở về cung điện với hàng loạt suy nghĩ quay cuồng trong đầu.
"Mình đã cho phép khu rừng lấy năng lượng của mình mà không hề hay biết. Nhưng mình không thể ở lại đây mãi, nếu không mình sẽ bị vắt kiệt sức. Phải làm gì đây? Có nên tin lời tinh linh bị gãy cánh và rời khỏi nơi này ngay lập tức không, hay chờ xem mọi chuyện sẽ đi xa đến đâu?"
Sapphire nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi các tinh linh vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ lớn. Trong lòng, cô cảm nhận được rằng quyết định của mình sẽ không chỉ ảnh hưởng đến bản thân, mà còn đến cả số phận của khu rừng này.
Sapphire bước chầm chậm trong khu rừng, đôi mắt cô dừng lại ở một gốc cây cổ thụ. Bao quanh gốc cây là những cây nấm sặc sỡ với màu sắc và hoa văn kỳ lạ mà cô chưa từng thấy trước đây.
Cô cúi xuống, quan sát kỹ lưỡng. Những cây nấm này trông không chỉ đơn thuần là loài thực vật; chúng phát ra ánh sáng nhẹ và dường như có một luồng khí mỏng manh lan tỏa từ chúng, hòa quyện vào không khí xung quanh.
Nhận ra các tinh linh đang bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ, Sapphire biết đây là cơ hội tốt nhất để rời khỏi khu rừng. Cô không muốn đợi thêm nữa để trở thành "món quà kỳ diệu" trong kế hoạch của họ.
Cô lùi lại vài bước, rút cây đũa phép nhỏ từ túi áo và thì thầm một câu thần chú. Ngay lập tức, cây chổi ma thuật của cô hiện ra, lơ lửng trong không khí với ánh sáng lấp lánh. Sapphire nhảy lên cây chổi, cảm giác như tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết.
Trước khi rời đi, Sapphire quay lại nhìn khu rừng lần cuối. Nơi đây, dù đẹp đẽ và thần tiên, giờ đây lại mang một cảm giác đầy nguy hiểm.
Sapphire bay lên cao, vượt qua những tán cây rậm rạp. Từ trên cao nhìn xuống, cô thấy các tinh linh vẫn hối hả trang trí và tổ chức nghi lễ. Họ không hề nhận ra cô đã rời đi.
Khi cảm thấy khoảng cách đủ an toàn, Sapphire hạ chổi xuống một khoảng rừng thưa. Cô đặt chân xuống đất, lấy một hơi thở thật sâu. Giờ đây, cô đã thoát khỏi khu rừng, nhưng trong lòng vẫn còn những câu hỏi chưa lời đáp:
"Họ thực sự cần năng lượng để cứu khu rừng, hay chỉ đơn giản là lợi dụng mình? Liệu mình có nên quay lại để làm rõ điều đó? Nhưng nếu đúng là họ có ý xấu, thì điều gì sẽ xảy ra nếu mình quay lại?"
Sapphire ngồi xuống một tảng đá gần đó, mở tài liệu ra và bắt đầu ghi chép lại những gì đã xảy ra. Dòng chữ cuối cùng trong trang viết của cô là:
"Khu rừng ấy thật đẹp, nhưng không phải mọi thứ đẹp đẽ đều mang ý tốt. Có lẽ, một ngày nào đó, mình sẽ quay lại, khi đã hiểu rõ hơn về sự thật ẩn sau những nụ cười của các tinh linh."
Sapphire nhớ lại những cây nấm lần cuối: "Những loại nấm sặc sỡ như thế này chỉ mọc trên xác chết hoặc được nuôi dưỡng bằng máu tươi. Chúng thường xuất hiện ở những nơi có nghi lễ hiến tế hoặc những vùng đất nhuốm đầy bóng tối."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Sapphire không thể tin rằng mình đã ở trong khu rừng này lâu đến vậy, ăn những trái cây kỳ lạ và tin vào lòng hiếu khách của các tinh linh.
Sapphire búng tay, chiếc chổi ma thuật lập tức hiện ra, lơ lửng bên cạnh như đang chờ đợi. Không một chút do dự, Sapphire nhảy lên chổi, giữ chắc tay cầm, vút lên bầu trời.
Gió thổi qua mái tóc của Sapphire khi cô lướt qua những tán cây dày đặc, rời khỏi khu rừng đáng sợ ấy. Ánh sáng mờ ảo từ những cây nấm và đom đóm trong khu rừng dần trở thành những đốm sáng nhỏ xíu, rồi biến mất hoàn toàn khi cô bay xa hơn.
Sapphire không dám quay đầu lại: "Không.. mình sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa."
Khi bay đến một khu vực an toàn hơn, Sapphire dừng lại trên một vách núi, nhìn về phía khu rừng xa xăm. Trái tim cô đập mạnh, nhưng giờ đây đã bớt lo sợ hơn.
Sapphire rút quyển tài liệu của mình ra, viết một dòng ghi chú quan trọng: "Khu rừng Tinh Linh là một nơi đầy cám dỗ, nhưng ẩn chứa những bí mật tăm tối. Những ai bước vào, hãy cẩn trọng, bởi không phải mọi lời mời chào đều xuất phát từ lòng tốt, không phải tất cả những điều đẹp đẽ đều vô hại."
Sapphire lật sang trang mới, chuẩn bị tiếp tục hành trình khám phá thế giới, nhưng lần này, cô sẽ cẩn thận hơn rất nhiều.
* * *
Một buổi chiều, khi Sapphire đang nghiên cứu những tài liệu cổ về phép thuật.
Leonard kể về một khu rừng kỳ lạ đã bị tàn phá hoàn toàn bởi một thế lực vô hình. Anh từng đối đầu với nó nhưng không thể nhìn rõ hình dạng của kẻ thù.
"Trong rừng, tôi thấy một tinh linh nhỏ, đôi cánh của nó gãy nát và nó sắp không trụ nổi. Nhưng điều kỳ lạ là, nó cứ liên tục gọi tên cô, Sapphire. Tôi nghĩ cô nên đến đó. Có lẽ, nó đang giữ một bí mật gì đó liên quan đến cô." Leonard nói, ánh mắt đầy lo lắng.
Sapphire không chần chừ, cô triệu hồi cây chổi ma thuật, chuẩn bị hành trang và lên đường ngay lập tức.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt Sapphire khi cô tiến gần khu rừng khiến tim cô như thắt lại. Đây từng là một khu rừng tràn đầy sức sống với những tinh linh ca hát, ánh sáng lung linh và hoa cỏ rực rỡ. Giờ đây, nó chỉ còn là một bãi chiến trường đổ nát.
Những tán cây cháy đen chỉ còn trơ lại những cành khô gãy vụn, mặt đất bị bao phủ bởi tro tàn, khói đen bốc lên nghi ngút, len lỏi vào bầu trời âm u. Sự im lặng chết chóc bao trùm mọi thứ, chỉ có tiếng gió rít lạnh lùng qua những thân cây trơ trụi.
Sapphire cảm nhận được sự hiện diện của một nguồn sức mạnh đen tối vẫn còn lẩn khuất đâu đây, như thể bóng tối đã ngấm sâu vào đất và không khí.
Sapphire hạ chổi xuống gần trung tâm khu rừng, nơi trước đây là cung điện rực rỡ của các tinh linh. Giữa những đổ nát, cô nghe thấy một tiếng thở yếu ớt, như tiếng gọi của sự sống cuối cùng trong nơi này.
Cô bước tới và thấy một tinh linh nhỏ bé, gương mặt nhợt nhạt, thân hình đầy vết thương, đôi cánh từng lấp lánh giờ đây đã gãy nát, chỉ còn lại những mảnh vụn bạc phếch. Đôi mắt nó đẫm lệ, nhưng khi nhìn thấy Sapphire, một tia sáng nhỏ nhoi lóe lên trong ánh mắt yếu ớt ấy.
"Tạ ơn trời.. chị.. đã đến." Tinh linh thì thầm, giọng nói mỏng manh như sắp tan biến.
Sapphire quỳ xuống cạnh nó, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của tinh linh.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Ai đã làm điều này?" Sapphire hỏi, nhưng tinh linh chỉ lắc đầu yếu ớt, không đủ sức để trả lời.
Thay vào đó, nó giơ một tay lên, run rẩy mở bàn tay nhỏ nhắn của mình. Trong lòng bàn tay là viên đá ma thuật mà Sapphire từng thấy trước đây – viên Thạch Linh Quang. Viên đá vẫn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nhưng ánh sáng ấy dường như đã bị che phủ bởi một lớp bóng tối u ám.
"Cầm lấy.. nó.." Tinh linh nói đứt quãng, đôi mắt nhắm lại như không thể giữ được nữa.
Sapphire đỡ lấy viên đá, cảm nhận nó vẫn đang rung lên nhè nhẹ như mang một thông điệp khẩn thiết. Cô nhìn tinh linh nhỏ bé trong vòng tay mình, cảm nhận được nó đang dần biến mất, hòa vào không khí.
"Nhưng tại sao những tinh linh này lại luôn mời mình ăn chúng? Và tại sao không có ai khác ngoài mình ở đây? Một khu rừng đẹp và kỳ diệu như thế này đáng lẽ phải có rất nhiều người tìm đến chứ.."
Câu hỏi này cứ xoay quanh tâm trí Sapphire, và cô quyết định tìm câu trả lời.
Sapphire rời khỏi cung điện, đi tìm khu vườn nơi những trái cây kỳ diệu được trồng. Ở đó, cô thấy một tinh linh có đôi cánh ánh vàng, đang cẩn thận chăm sóc từng cây nhỏ bằng cách rắc thứ gì đó lấp lánh như bụi sao lên lá.
Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi: "Chào em! Những trái cây này thật sự rất đặc biệt. Chúng có vẻ chứa đựng năng lượng kỳ diệu. Em có thể kể cho chị nghe thêm về chúng được không?"
Tinh linh ngẩng lên, mỉm cười: "Ồ, đúng vậy! Những trái cây này không giống bất kỳ loại trái cây nào trên thế gian. Chúng được trồng bằng năng lượng của khu rừng và chăm sóc bằng phép thuật của chúng em. Chỉ những ai có tâm hồn mạnh mẽ mới có thể hấp thụ năng lượng từ chúng."
Sapphire nhíu mày, cảm thấy có gì đó mơ hồ trong lời nói của tinh linh. Cô hỏi thêm: "Thế còn những người khác thì sao? Có ai khác từng đến đây để thử những trái cây này không?"
Tinh linh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên: "Người khác ư? Không, chị là người duy nhất đã đến đây trong một thời gian rất dài. Nơi này không dễ tìm và rất ít người có thể chịu được năng lượng của khu rừng để đến được đây."
Sapphire cảm thấy như một cơn gió lạnh lướt qua.
"Chỉ có mình mình? Vậy tại sao họ luôn chuẩn bị như thể đón một vị khách quan trọng? Và tại sao lại có quá nhiều trái cây như thế?"
Cô quyết định hỏi thẳng: "Những trái cây này có tác dụng gì đặc biệt không? Chúng không chỉ là để ăn thôi, đúng không?"
Tinh linh trồng trọt cúi mặt xuống, giọng nhỏ đi: "Chúng không chỉ đơn thuần là thức ăn. Những trái cây này giúp khu rừng hấp thụ năng lượng từ những người ăn chúng. Nhưng đừng lo, chị vẫn sẽ cảm thấy mạnh mẽ hơn khi ăn chúng. Đó là một sự trao đổi công bằng, phải không?"
Sapphire cảm thấy trái tim mình như bị siết lại. Cô hít một hơi sâu và cố giữ bình tĩnh: "Ý em là.. khu rừng đang lấy năng lượng từ chị thông qua những trái cây này?"
Tinh linh, nhận ra mình đã lỡ lời, bối rối đáp: "Đừng nghĩ sai ý em! Đó không phải là điều xấu. Khu rừng cần năng lượng để tồn tại. Và chị.. chị là người đặc biệt. Năng lượng của chị rất mạnh, rất thuần khiết. Nó có thể cứu khu rừng!"
Những mảnh ghép trong đầu Sapphire bắt đầu khớp lại. Từ sự hiếu khách quá mức, những nghi lễ kỳ lạ, lời cảnh báo của tinh linh bị gãy cánh, cho đến việc cô là người duy nhất ở đây – tất cả đều dẫn đến một kết luận đáng sợ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn tinh linh trước mặt: "Cảm ơn em đã nói thật. Nhưng chị cần phải suy nghĩ thêm về điều này."
Tinh linh gật đầu, đôi mắt thoáng chút lo lắng, rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Sapphire trở về cung điện với hàng loạt suy nghĩ quay cuồng trong đầu.
"Mình đã cho phép khu rừng lấy năng lượng của mình mà không hề hay biết. Nhưng mình không thể ở lại đây mãi, nếu không mình sẽ bị vắt kiệt sức. Phải làm gì đây? Có nên tin lời tinh linh bị gãy cánh và rời khỏi nơi này ngay lập tức không, hay chờ xem mọi chuyện sẽ đi xa đến đâu?"
Sapphire nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi các tinh linh vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ lớn. Trong lòng, cô cảm nhận được rằng quyết định của mình sẽ không chỉ ảnh hưởng đến bản thân, mà còn đến cả số phận của khu rừng này.
Sapphire bước chầm chậm trong khu rừng, đôi mắt cô dừng lại ở một gốc cây cổ thụ. Bao quanh gốc cây là những cây nấm sặc sỡ với màu sắc và hoa văn kỳ lạ mà cô chưa từng thấy trước đây.
Cô cúi xuống, quan sát kỹ lưỡng. Những cây nấm này trông không chỉ đơn thuần là loài thực vật; chúng phát ra ánh sáng nhẹ và dường như có một luồng khí mỏng manh lan tỏa từ chúng, hòa quyện vào không khí xung quanh.
Nhận ra các tinh linh đang bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ, Sapphire biết đây là cơ hội tốt nhất để rời khỏi khu rừng. Cô không muốn đợi thêm nữa để trở thành "món quà kỳ diệu" trong kế hoạch của họ.
Cô lùi lại vài bước, rút cây đũa phép nhỏ từ túi áo và thì thầm một câu thần chú. Ngay lập tức, cây chổi ma thuật của cô hiện ra, lơ lửng trong không khí với ánh sáng lấp lánh. Sapphire nhảy lên cây chổi, cảm giác như tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết.
Trước khi rời đi, Sapphire quay lại nhìn khu rừng lần cuối. Nơi đây, dù đẹp đẽ và thần tiên, giờ đây lại mang một cảm giác đầy nguy hiểm.
Sapphire bay lên cao, vượt qua những tán cây rậm rạp. Từ trên cao nhìn xuống, cô thấy các tinh linh vẫn hối hả trang trí và tổ chức nghi lễ. Họ không hề nhận ra cô đã rời đi.
Khi cảm thấy khoảng cách đủ an toàn, Sapphire hạ chổi xuống một khoảng rừng thưa. Cô đặt chân xuống đất, lấy một hơi thở thật sâu. Giờ đây, cô đã thoát khỏi khu rừng, nhưng trong lòng vẫn còn những câu hỏi chưa lời đáp:
"Họ thực sự cần năng lượng để cứu khu rừng, hay chỉ đơn giản là lợi dụng mình? Liệu mình có nên quay lại để làm rõ điều đó? Nhưng nếu đúng là họ có ý xấu, thì điều gì sẽ xảy ra nếu mình quay lại?"
Sapphire ngồi xuống một tảng đá gần đó, mở tài liệu ra và bắt đầu ghi chép lại những gì đã xảy ra. Dòng chữ cuối cùng trong trang viết của cô là:
"Khu rừng ấy thật đẹp, nhưng không phải mọi thứ đẹp đẽ đều mang ý tốt. Có lẽ, một ngày nào đó, mình sẽ quay lại, khi đã hiểu rõ hơn về sự thật ẩn sau những nụ cười của các tinh linh."
Sapphire nhớ lại những cây nấm lần cuối: "Những loại nấm sặc sỡ như thế này chỉ mọc trên xác chết hoặc được nuôi dưỡng bằng máu tươi. Chúng thường xuất hiện ở những nơi có nghi lễ hiến tế hoặc những vùng đất nhuốm đầy bóng tối."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Sapphire không thể tin rằng mình đã ở trong khu rừng này lâu đến vậy, ăn những trái cây kỳ lạ và tin vào lòng hiếu khách của các tinh linh.
Sapphire búng tay, chiếc chổi ma thuật lập tức hiện ra, lơ lửng bên cạnh như đang chờ đợi. Không một chút do dự, Sapphire nhảy lên chổi, giữ chắc tay cầm, vút lên bầu trời.
Gió thổi qua mái tóc của Sapphire khi cô lướt qua những tán cây dày đặc, rời khỏi khu rừng đáng sợ ấy. Ánh sáng mờ ảo từ những cây nấm và đom đóm trong khu rừng dần trở thành những đốm sáng nhỏ xíu, rồi biến mất hoàn toàn khi cô bay xa hơn.
Sapphire không dám quay đầu lại: "Không.. mình sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa."
Khi bay đến một khu vực an toàn hơn, Sapphire dừng lại trên một vách núi, nhìn về phía khu rừng xa xăm. Trái tim cô đập mạnh, nhưng giờ đây đã bớt lo sợ hơn.
Sapphire rút quyển tài liệu của mình ra, viết một dòng ghi chú quan trọng: "Khu rừng Tinh Linh là một nơi đầy cám dỗ, nhưng ẩn chứa những bí mật tăm tối. Những ai bước vào, hãy cẩn trọng, bởi không phải mọi lời mời chào đều xuất phát từ lòng tốt, không phải tất cả những điều đẹp đẽ đều vô hại."
Sapphire lật sang trang mới, chuẩn bị tiếp tục hành trình khám phá thế giới, nhưng lần này, cô sẽ cẩn thận hơn rất nhiều.
* * *
Một buổi chiều, khi Sapphire đang nghiên cứu những tài liệu cổ về phép thuật.
Leonard kể về một khu rừng kỳ lạ đã bị tàn phá hoàn toàn bởi một thế lực vô hình. Anh từng đối đầu với nó nhưng không thể nhìn rõ hình dạng của kẻ thù.
"Trong rừng, tôi thấy một tinh linh nhỏ, đôi cánh của nó gãy nát và nó sắp không trụ nổi. Nhưng điều kỳ lạ là, nó cứ liên tục gọi tên cô, Sapphire. Tôi nghĩ cô nên đến đó. Có lẽ, nó đang giữ một bí mật gì đó liên quan đến cô." Leonard nói, ánh mắt đầy lo lắng.
Sapphire không chần chừ, cô triệu hồi cây chổi ma thuật, chuẩn bị hành trang và lên đường ngay lập tức.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt Sapphire khi cô tiến gần khu rừng khiến tim cô như thắt lại. Đây từng là một khu rừng tràn đầy sức sống với những tinh linh ca hát, ánh sáng lung linh và hoa cỏ rực rỡ. Giờ đây, nó chỉ còn là một bãi chiến trường đổ nát.
Những tán cây cháy đen chỉ còn trơ lại những cành khô gãy vụn, mặt đất bị bao phủ bởi tro tàn, khói đen bốc lên nghi ngút, len lỏi vào bầu trời âm u. Sự im lặng chết chóc bao trùm mọi thứ, chỉ có tiếng gió rít lạnh lùng qua những thân cây trơ trụi.
Sapphire cảm nhận được sự hiện diện của một nguồn sức mạnh đen tối vẫn còn lẩn khuất đâu đây, như thể bóng tối đã ngấm sâu vào đất và không khí.
Sapphire hạ chổi xuống gần trung tâm khu rừng, nơi trước đây là cung điện rực rỡ của các tinh linh. Giữa những đổ nát, cô nghe thấy một tiếng thở yếu ớt, như tiếng gọi của sự sống cuối cùng trong nơi này.
Cô bước tới và thấy một tinh linh nhỏ bé, gương mặt nhợt nhạt, thân hình đầy vết thương, đôi cánh từng lấp lánh giờ đây đã gãy nát, chỉ còn lại những mảnh vụn bạc phếch. Đôi mắt nó đẫm lệ, nhưng khi nhìn thấy Sapphire, một tia sáng nhỏ nhoi lóe lên trong ánh mắt yếu ớt ấy.
"Tạ ơn trời.. chị.. đã đến." Tinh linh thì thầm, giọng nói mỏng manh như sắp tan biến.
Sapphire quỳ xuống cạnh nó, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của tinh linh.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Ai đã làm điều này?" Sapphire hỏi, nhưng tinh linh chỉ lắc đầu yếu ớt, không đủ sức để trả lời.
Thay vào đó, nó giơ một tay lên, run rẩy mở bàn tay nhỏ nhắn của mình. Trong lòng bàn tay là viên đá ma thuật mà Sapphire từng thấy trước đây – viên Thạch Linh Quang. Viên đá vẫn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nhưng ánh sáng ấy dường như đã bị che phủ bởi một lớp bóng tối u ám.
"Cầm lấy.. nó.." Tinh linh nói đứt quãng, đôi mắt nhắm lại như không thể giữ được nữa.
Sapphire đỡ lấy viên đá, cảm nhận nó vẫn đang rung lên nhè nhẹ như mang một thông điệp khẩn thiết. Cô nhìn tinh linh nhỏ bé trong vòng tay mình, cảm nhận được nó đang dần biến mất, hòa vào không khí.