Bài viết: 31 

Chương 20: Thủy Tinh Biển Sâu và Gregory xui xẻo (phần kết)
Sapphire hít sâu, cô giơ đũa phép lên cao, viên đá Thủy Tinh Biển Sâu bay lơ lửng bên cạnh Ann, tỏa sáng mãnh liệt như tiếp thêm năng lượng cho lời niệm chú:
"Hỡi sức mạnh của đại dương sâu thẳm, ta triệu hồi ngươi bảo vệ những linh hồn nơi đây!"
Những lời thần chú tuôn ra từ đôi môi của Sapphire, nhanh và mạnh mẽ như sóng biển vỗ vào bờ đá. Một vòng ánh sáng xanh lấp lánh từ đũa phép của cô bắn ra, tạo thành một vòng tròn bảo vệ rực rỡ bao quanh cả ba người.
Từ bên ngoài, những con quái vật bóng đêm gầm rú, điên cuồng lao vào nhưng lập tức bị bật ngược lại khi chạm vào lớp chắn. Tiếng va chạm vang lên như sấm động, ánh sáng từ vòng bảo vệ mỗi lần phát sáng là một lần xua đuổi bóng tối.
Cánh cửa vẫn tiếp tục rung chuyển, từng mảnh đá rơi xuống, trong khi bàn tay quái vật kia cố gắng kéo mình ra ngoài. Nhưng dù có hung bạo đến đâu, chúng không thể xuyên qua được lớp bảo hộ cao cấp mà Sapphire đã triệu hồi.
"Ann, tôi không thể giữ lớp chắn này mãi được." Sapphire nói, giọng cô lạnh lùng nhưng có chút gấp gáp: "Nếu cô thực sự đã có quyết định rồi, đây là lúc phải hành động."
Ann nuốt khan, nhìn Gregory, người vẫn nằm trên đất với khuôn mặt tái nhợt. Cô gật đầu chậm rãi, nắm chặt tay lại để giữ bình tĩnh: "Tôi sẵn sàng. Hãy nói tôi phải làm gì."
Sapphire gật đầu, nét mặt không hề biểu lộ cảm xúc nhưng có một tia tôn trọng thoáng qua: "Cô cần hòa làm một với viên đá. Điều này sẽ đánh đổi.. nhưng nó cũng sẽ giải phóng toàn bộ sức mạnh ẩn giấu trong cô, đủ để củng cố phong ấn. Tôi sẽ dẫn dắt cô, nhưng phần lớn là dựa vào bản thân cô, Ann."
Ann hít sâu, bàn tay cô vô thức chạm vào nơi viên đá đang tỏa sáng trên ngực mình. Dù vẫn sợ hãi, nhưng trong lòng cô, ý chí đã bừng cháy.
"Tôi hiểu, hãy bắt đầu đi." Ann nói, giọng nói run rẩy.
Sapphire không nói gì thêm, bắt đầu đọc những câu thần chú mới. Ánh sáng từ đũa phép của cô kết nối với viên đá, Ann cảm nhận được một sức mạnh lạ thường đang dâng trào trong cơ thể mình. Trận chiến cuối cùng với số phận giờ đây đã bắt đầu.
Sapphire vung đũa phép, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu thần chú kỳ bí. Làn sóng ma thuật mạnh mẽ bao trùm lấy Ann, khiến cơ thể cô trở nên nhẹ bẫng, rồi dần dần hòa nhập với viên đá Thủy Tinh Biển Sâu. Viên đá sáng lên với cường độ mạnh mẽ, những tia sáng xanh biếc như thấm vào từng tế bào cơ thể Ann, kéo cô vào một trạng thái huyền bí.
Một khoảnh khắc tĩnh lặng bùng lên trong không gian khi ánh sáng từ viên đá sáng chói khiến mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Ann cảm nhận sức mạnh của thần biển đang trỗi dậy trong người mình. Mỗi một hơi thở, cô cảm nhận được sức mạnh của vương miện thần Océa đang trở về với nguồn gốc của nó, hòa vào máu và linh hồn của cô.
Sapphire đứng yên, mắt không rời khỏi Ann. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, một sự chuyển hóa mạnh mẽ, như thể mọi thứ đang trôi về một tương lai không thể đảo ngược.
Ann nhìn lên, đôi mắt đầy nỗi niềm, nhưng cũng ánh lên sự quyết tâm. Cô cảm nhận Gregory đang ở ngay gần mình, như thể khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên gần gũi đến lạ kỳ. Cô vươn tay ra, chạm nhẹ vào mặt anh, những giọt nước mắt rơi xuống.
"Gregory.." Ann nghẹn ngào, đôi tay run rẩy vuốt ve má cậu: "Cảm ơn anh, vì tất cả. Vì đã cứu tôi, vì đã cho tôi biết thế nào là hi vọng. Dù chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng tôi sẽ mãi nhớ anh.. trong mỗi giây phút của cuộc đời này."
Ann ôm chặt lấy Gregory, như muốn truyền hết những lời chưa nói, những cảm xúc đã giấu kín bấy lâu. Cô hít một hơi thật sâu, và cảm nhận viên đá trong ngực mình sáng lên lần cuối, sẵn sàng hy sinh tất cả.
"Tạm biệt.. Gregory.." Ann thì thầm, giọng cô tan vào những tiếng nấc nghẹn.
Một luồng sáng mạnh mẽ từ viên đá Thủy Tinh Biển Sâu vọt ra, xuyên qua lớp bảo vệ của Sapphire và bay thẳng về phía cánh cửa khổng lồ. Khi viên đá chạm vào cánh cửa, một luồng sáng mãnh liệt phát ra, chói lóa đến mức làm cho tất cả bóng tối xung quanh dường như phải lùi bước. Cánh cửa phát ra những tiếng động vang trời, các vết nứt trên đó dần dần khép lại, ánh sáng từ viên đá hòa với phong ấn, khắc lên nó một dấu ấn mạnh mẽ.
Sapphire đứng thẳng người, đôi mắt tràn đầy sự kiên cường nhưng cũng đầy tiếc nuối. Cô nhìn Ann một lần nữa, người cô gái đã hy sinh để cứu lấy tất cả, rồi quay lưng đi.
Phong ấn đã hoàn tất, nhưng cái giá phải trả là không thể tránh khỏi.
Gregory tỉnh lại trong một cơn choáng váng, đầu óc quay cuồng. Ánh sáng lờ mờ từ những tia sáng lướt qua khe hở trong hang động, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Cậu cảm thấy mình đang nằm trên một bề mặt mềm mại, hơi ấm quen thuộc từ một cơ thể gần gũi truyền đến, khi mở mắt, cậu nhìn thấy Sapphire đang ngồi cạnh, đôi mắt cô đầy sự lo lắng nhưng cũng không thiếu vẻ lạnh lùng thường thấy.
"Gregory, cậu ổn chứ?"
Sapphire hỏi, giọng cô dịu dàng hơn thường lệ nhưng vẫn không thể che giấu sự căng thẳng. Cô đang đặt tay lên trán cậu, kiểm tra xem cậu có bị thương nặng không.
Gregory gật đầu nhẹ, nhưng ánh mắt cậu vẫn còn mơ màng. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng cảm giác yếu ớt khiến cậu phải dựa vào Sapphire một chút nữa. Đột nhiên, một câu hỏi lạ lùng bật ra khỏi miệng cậu.
"Ann.. là ai?"
Sapphire khẽ giật mình, ánh mắt cô bỗng trở nên trầm tư. Cô nhìn Gregory một lúc lâu, như thể muốn tìm hiểu xem có phải cậu chỉ đang hoang mang sau trận chiến hay thật sự không nhớ gì về Ann.
"Ann.." Sapphire nhắc lại, giọng cô nghẹn lại: "Cô ấy là người đã hy sinh để bảo vệ tất cả chúng ta. Cô ấy là người đã gắn kết với viên đá Thủy Tinh Biển Sâu, là người duy nhất có thể củng cố phong ấn này."
Gregory trông có vẻ bối rối, nhưng dường như một cơn đau nhẹ lan tỏa trong tim cậu khi nhớ đến một thứ gì đó.. không rõ ràng. Cậu ngẩng lên nhìn Sapphire, đôi mắt đầy vẻ hỏi han và đau đớn.
"Hy sinh? Nhưng tại sao tôi lại không nhớ gì về cô ấy? Làm sao tôi có thể.." Gregory im bặt, không thể nói tiếp vì một cảm giác kỳ lạ, một sự trống vắng mà cậu không thể giải thích.
Sapphire hít một hơi dài, đôi mắt cô không còn lạnh lùng như trước mà thay vào đó là một chút tiếc nuối và đau buồn:
"Vì cô ấy đã hy sinh cho chúng ta, Gregory. Cô ấy đã dành tất cả những gì mình có để bảo vệ thế giới này, và cả cậu."
Sapphire không nói gì thêm, chỉ nhìn Gregory một cách thật lâu, rồi đứng dậy, bước đến gần cánh cửa phong ấn, nơi mọi thứ đã kết thúc. Đằng sau ánh sáng chói lòa của viên đá, trong tâm trí Sapphire, hình ảnh của Ann vẫn cứ mãi hiện lên, một cô gái không còn nữa, nhưng sẽ mãi là phần ký ức của cả hai người.
Gregory nhìn Sapphire đang đứng bên cánh cửa phong ấn, vẻ mặt trầm ngâm đầy suy tư. Dù ký ức về Ann vẫn trống rỗng, cậu không thể bỏ qua cảm giác lạ lẫm và bầu không khí nặng nề đang bao trùm. Nhưng bản năng của Gregory, như mọi khi, không chịu để không khí này kéo dài quá lâu.
"Này, Sapphire." Gregory cất tiếng, giọng khàn khàn nhưng vẫn toát ra chút vui vẻ.
Sapphire quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Gregory, dường như chưa sẵn sàng để đón nhận điều gì không nghiêm túc trong lúc này.
"Gì?" Sapphire hỏi, giọng không mấy kiên nhẫn.
Gregory ngồi dậy, dù vẫn còn đau đớn, nở một nụ cười khẩy quen thuộc: "Nằm trên đùi cậu đúng là thoải mái thật đấy. Nhưng mà này, tôi nhớ không nhầm thì cậu là một phù thủy tài ba, phải không? Chẳng lẽ cậu không có phép thuật nào hay hơn để giúp tôi tỉnh lại sao? Hay là cậu thực sự muốn tôi nằm trên đùi cậu lâu hơn chút nữa?"
Sapphire nhíu mày, đôi má cô thoáng ửng đỏ nhưng ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Gregory.
"Cậu nghĩ tôi không có cách khác à?" Sapphire đáp, giọng đầy châm chọc: "Tôi chỉ không muốn mất sức cho một kẻ cứng đầu như cậu. Nằm trên đùi tôi là phúc lớn nhất đời cậu rồi đấy."
Gregory bật cười, tiếng cười của cậu vang lên, phá tan sự nặng nề trong không khí: "Đúng, đúng. Tôi cảm thấy thật vinh hạnh. Nhưng mà này.."
Gregory tiếp tục, ánh mắt sáng lên một chút khi nhìn Sapphire: "Cậu lo lắng cho tôi nhiều đến thế từ bao giờ vậy?"
Sapphire đảo mắt, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng nhưng không giấu được sự khó chịu pha chút bối rối: "Đừng tưởng bở. Tôi chỉ cần cậu sống để còn gánh vác phần việc nguy hiểm. Ai sẽ đỡ đòn cho tôi nếu cậu không ở đây?"
Gregory cười lớn hơn, dù hơi đau đớn vì vết thương: "Cậu thật biết cách làm người khác cảm thấy quan trọng, Sapphire."
Cả hai im lặng trong chốc lát, nhưng không khí giữa họ đã trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Dù những vết thương và mất mát vẫn còn đó, nhưng ít nhất, tiếng cười của Gregory và sự trêu chọc qua lại đã mang lại một chút hy vọng, như ánh sáng len lỏi qua bóng tối dày đặc.
"Hỡi sức mạnh của đại dương sâu thẳm, ta triệu hồi ngươi bảo vệ những linh hồn nơi đây!"
Những lời thần chú tuôn ra từ đôi môi của Sapphire, nhanh và mạnh mẽ như sóng biển vỗ vào bờ đá. Một vòng ánh sáng xanh lấp lánh từ đũa phép của cô bắn ra, tạo thành một vòng tròn bảo vệ rực rỡ bao quanh cả ba người.
Từ bên ngoài, những con quái vật bóng đêm gầm rú, điên cuồng lao vào nhưng lập tức bị bật ngược lại khi chạm vào lớp chắn. Tiếng va chạm vang lên như sấm động, ánh sáng từ vòng bảo vệ mỗi lần phát sáng là một lần xua đuổi bóng tối.
Cánh cửa vẫn tiếp tục rung chuyển, từng mảnh đá rơi xuống, trong khi bàn tay quái vật kia cố gắng kéo mình ra ngoài. Nhưng dù có hung bạo đến đâu, chúng không thể xuyên qua được lớp bảo hộ cao cấp mà Sapphire đã triệu hồi.
"Ann, tôi không thể giữ lớp chắn này mãi được." Sapphire nói, giọng cô lạnh lùng nhưng có chút gấp gáp: "Nếu cô thực sự đã có quyết định rồi, đây là lúc phải hành động."
Ann nuốt khan, nhìn Gregory, người vẫn nằm trên đất với khuôn mặt tái nhợt. Cô gật đầu chậm rãi, nắm chặt tay lại để giữ bình tĩnh: "Tôi sẵn sàng. Hãy nói tôi phải làm gì."
Sapphire gật đầu, nét mặt không hề biểu lộ cảm xúc nhưng có một tia tôn trọng thoáng qua: "Cô cần hòa làm một với viên đá. Điều này sẽ đánh đổi.. nhưng nó cũng sẽ giải phóng toàn bộ sức mạnh ẩn giấu trong cô, đủ để củng cố phong ấn. Tôi sẽ dẫn dắt cô, nhưng phần lớn là dựa vào bản thân cô, Ann."
Ann hít sâu, bàn tay cô vô thức chạm vào nơi viên đá đang tỏa sáng trên ngực mình. Dù vẫn sợ hãi, nhưng trong lòng cô, ý chí đã bừng cháy.
"Tôi hiểu, hãy bắt đầu đi." Ann nói, giọng nói run rẩy.
Sapphire không nói gì thêm, bắt đầu đọc những câu thần chú mới. Ánh sáng từ đũa phép của cô kết nối với viên đá, Ann cảm nhận được một sức mạnh lạ thường đang dâng trào trong cơ thể mình. Trận chiến cuối cùng với số phận giờ đây đã bắt đầu.
Sapphire vung đũa phép, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu thần chú kỳ bí. Làn sóng ma thuật mạnh mẽ bao trùm lấy Ann, khiến cơ thể cô trở nên nhẹ bẫng, rồi dần dần hòa nhập với viên đá Thủy Tinh Biển Sâu. Viên đá sáng lên với cường độ mạnh mẽ, những tia sáng xanh biếc như thấm vào từng tế bào cơ thể Ann, kéo cô vào một trạng thái huyền bí.
Một khoảnh khắc tĩnh lặng bùng lên trong không gian khi ánh sáng từ viên đá sáng chói khiến mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Ann cảm nhận sức mạnh của thần biển đang trỗi dậy trong người mình. Mỗi một hơi thở, cô cảm nhận được sức mạnh của vương miện thần Océa đang trở về với nguồn gốc của nó, hòa vào máu và linh hồn của cô.
Sapphire đứng yên, mắt không rời khỏi Ann. Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, một sự chuyển hóa mạnh mẽ, như thể mọi thứ đang trôi về một tương lai không thể đảo ngược.
Ann nhìn lên, đôi mắt đầy nỗi niềm, nhưng cũng ánh lên sự quyết tâm. Cô cảm nhận Gregory đang ở ngay gần mình, như thể khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên gần gũi đến lạ kỳ. Cô vươn tay ra, chạm nhẹ vào mặt anh, những giọt nước mắt rơi xuống.
"Gregory.." Ann nghẹn ngào, đôi tay run rẩy vuốt ve má cậu: "Cảm ơn anh, vì tất cả. Vì đã cứu tôi, vì đã cho tôi biết thế nào là hi vọng. Dù chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng tôi sẽ mãi nhớ anh.. trong mỗi giây phút của cuộc đời này."
Ann ôm chặt lấy Gregory, như muốn truyền hết những lời chưa nói, những cảm xúc đã giấu kín bấy lâu. Cô hít một hơi thật sâu, và cảm nhận viên đá trong ngực mình sáng lên lần cuối, sẵn sàng hy sinh tất cả.
"Tạm biệt.. Gregory.." Ann thì thầm, giọng cô tan vào những tiếng nấc nghẹn.
Một luồng sáng mạnh mẽ từ viên đá Thủy Tinh Biển Sâu vọt ra, xuyên qua lớp bảo vệ của Sapphire và bay thẳng về phía cánh cửa khổng lồ. Khi viên đá chạm vào cánh cửa, một luồng sáng mãnh liệt phát ra, chói lóa đến mức làm cho tất cả bóng tối xung quanh dường như phải lùi bước. Cánh cửa phát ra những tiếng động vang trời, các vết nứt trên đó dần dần khép lại, ánh sáng từ viên đá hòa với phong ấn, khắc lên nó một dấu ấn mạnh mẽ.
Sapphire đứng thẳng người, đôi mắt tràn đầy sự kiên cường nhưng cũng đầy tiếc nuối. Cô nhìn Ann một lần nữa, người cô gái đã hy sinh để cứu lấy tất cả, rồi quay lưng đi.
Phong ấn đã hoàn tất, nhưng cái giá phải trả là không thể tránh khỏi.
Gregory tỉnh lại trong một cơn choáng váng, đầu óc quay cuồng. Ánh sáng lờ mờ từ những tia sáng lướt qua khe hở trong hang động, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Cậu cảm thấy mình đang nằm trên một bề mặt mềm mại, hơi ấm quen thuộc từ một cơ thể gần gũi truyền đến, khi mở mắt, cậu nhìn thấy Sapphire đang ngồi cạnh, đôi mắt cô đầy sự lo lắng nhưng cũng không thiếu vẻ lạnh lùng thường thấy.
"Gregory, cậu ổn chứ?"
Sapphire hỏi, giọng cô dịu dàng hơn thường lệ nhưng vẫn không thể che giấu sự căng thẳng. Cô đang đặt tay lên trán cậu, kiểm tra xem cậu có bị thương nặng không.
Gregory gật đầu nhẹ, nhưng ánh mắt cậu vẫn còn mơ màng. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng cảm giác yếu ớt khiến cậu phải dựa vào Sapphire một chút nữa. Đột nhiên, một câu hỏi lạ lùng bật ra khỏi miệng cậu.
"Ann.. là ai?"
Sapphire khẽ giật mình, ánh mắt cô bỗng trở nên trầm tư. Cô nhìn Gregory một lúc lâu, như thể muốn tìm hiểu xem có phải cậu chỉ đang hoang mang sau trận chiến hay thật sự không nhớ gì về Ann.
"Ann.." Sapphire nhắc lại, giọng cô nghẹn lại: "Cô ấy là người đã hy sinh để bảo vệ tất cả chúng ta. Cô ấy là người đã gắn kết với viên đá Thủy Tinh Biển Sâu, là người duy nhất có thể củng cố phong ấn này."
Gregory trông có vẻ bối rối, nhưng dường như một cơn đau nhẹ lan tỏa trong tim cậu khi nhớ đến một thứ gì đó.. không rõ ràng. Cậu ngẩng lên nhìn Sapphire, đôi mắt đầy vẻ hỏi han và đau đớn.
"Hy sinh? Nhưng tại sao tôi lại không nhớ gì về cô ấy? Làm sao tôi có thể.." Gregory im bặt, không thể nói tiếp vì một cảm giác kỳ lạ, một sự trống vắng mà cậu không thể giải thích.
Sapphire hít một hơi dài, đôi mắt cô không còn lạnh lùng như trước mà thay vào đó là một chút tiếc nuối và đau buồn:
"Vì cô ấy đã hy sinh cho chúng ta, Gregory. Cô ấy đã dành tất cả những gì mình có để bảo vệ thế giới này, và cả cậu."
Sapphire không nói gì thêm, chỉ nhìn Gregory một cách thật lâu, rồi đứng dậy, bước đến gần cánh cửa phong ấn, nơi mọi thứ đã kết thúc. Đằng sau ánh sáng chói lòa của viên đá, trong tâm trí Sapphire, hình ảnh của Ann vẫn cứ mãi hiện lên, một cô gái không còn nữa, nhưng sẽ mãi là phần ký ức của cả hai người.
Gregory nhìn Sapphire đang đứng bên cánh cửa phong ấn, vẻ mặt trầm ngâm đầy suy tư. Dù ký ức về Ann vẫn trống rỗng, cậu không thể bỏ qua cảm giác lạ lẫm và bầu không khí nặng nề đang bao trùm. Nhưng bản năng của Gregory, như mọi khi, không chịu để không khí này kéo dài quá lâu.
"Này, Sapphire." Gregory cất tiếng, giọng khàn khàn nhưng vẫn toát ra chút vui vẻ.
Sapphire quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Gregory, dường như chưa sẵn sàng để đón nhận điều gì không nghiêm túc trong lúc này.
"Gì?" Sapphire hỏi, giọng không mấy kiên nhẫn.
Gregory ngồi dậy, dù vẫn còn đau đớn, nở một nụ cười khẩy quen thuộc: "Nằm trên đùi cậu đúng là thoải mái thật đấy. Nhưng mà này, tôi nhớ không nhầm thì cậu là một phù thủy tài ba, phải không? Chẳng lẽ cậu không có phép thuật nào hay hơn để giúp tôi tỉnh lại sao? Hay là cậu thực sự muốn tôi nằm trên đùi cậu lâu hơn chút nữa?"
Sapphire nhíu mày, đôi má cô thoáng ửng đỏ nhưng ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Gregory.
"Cậu nghĩ tôi không có cách khác à?" Sapphire đáp, giọng đầy châm chọc: "Tôi chỉ không muốn mất sức cho một kẻ cứng đầu như cậu. Nằm trên đùi tôi là phúc lớn nhất đời cậu rồi đấy."
Gregory bật cười, tiếng cười của cậu vang lên, phá tan sự nặng nề trong không khí: "Đúng, đúng. Tôi cảm thấy thật vinh hạnh. Nhưng mà này.."
Gregory tiếp tục, ánh mắt sáng lên một chút khi nhìn Sapphire: "Cậu lo lắng cho tôi nhiều đến thế từ bao giờ vậy?"
Sapphire đảo mắt, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng nhưng không giấu được sự khó chịu pha chút bối rối: "Đừng tưởng bở. Tôi chỉ cần cậu sống để còn gánh vác phần việc nguy hiểm. Ai sẽ đỡ đòn cho tôi nếu cậu không ở đây?"
Gregory cười lớn hơn, dù hơi đau đớn vì vết thương: "Cậu thật biết cách làm người khác cảm thấy quan trọng, Sapphire."
Cả hai im lặng trong chốc lát, nhưng không khí giữa họ đã trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Dù những vết thương và mất mát vẫn còn đó, nhưng ít nhất, tiếng cười của Gregory và sự trêu chọc qua lại đã mang lại một chút hy vọng, như ánh sáng len lỏi qua bóng tối dày đặc.