Ngôn Tình Băng Tuyết Lạnh Không Bằng Trái Tim Chàng - Vu Quân Công Tử

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 30 Tháng ba 2024.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 70: Đường Về Có Nhau

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười một 2024
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 71: Thân Phận Thật Sự Của Thế Tử Gia Kim Hải

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 72: Bạo Phát

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứu vật vật trả ơn, cứu người người báo oán.

    Nếu biết trước những tên đệ tử Vân Thiên phái sẽ chạy đi báo tin cho đám danh môn chánh phái kia thì Đoạn Tử Tùng đã không rủ lòng thương cầu xin thế tử gia tha mạng cho bọn chúng rồi.

    Để tận hiện tại mọi người bị vây trong hiểm cảnh, các sư đệ bị thương, thế tử gia cánh tay đầy máu, đàn sói đói bủa vây, mục tiêu không còn là hắn nữa.

    Máu của giao long, xương cốt của giao long, nội đan của giao long thậm chí nhục thân chúng cũng muốn giành lấy để gia tăng công lực, chúng muốn ăn tươi nuốt sống ngài ấy. Vậy mà suốt từ nãy cho tới giờ thế tử gia vẫn bất chấp tất cả che chắn cho hắn khỏi lằn tên mũi kiếm.

    "Thế tử gia ngài điên rồi mau chạy đi." Làm sao có thể đấu lại cả rừng người các bang phái đang cấu kết với nhau chỉ để bắt được ngài cơ chứ.

    Đoạn Tử Tùng gào lên, cơn đau liên tục ập tới co thắt bụng dưới khiến hắn tái sầm mặt mũi. Vương Quân Bảo chật vật chống đỡ từng nhát kiếm của kẻ thù hùa nhau tấn công tới tấp, tay còn lại vẫn giữ chặt ái thê ở bên cạnh không cho mạo hiểm bước lên.

    Ngũ vị chưởng môn nhân ngũ đại kiếm phái cười ha hả tiếp tục dồn ép Vương Quân Bảo tới đường cùng, lưỡi kiếm đều đã tẩm thuốc mê, miễn là ai dính phải nhiều lần nơi miệng vết thương ngấm vào da thịt thì bất kì lúc nào cũng có thể ngất ra. Phen này sở hữu cơ thể quý giá của giao long chắc rồi.

    "Giết đi, giết chết hết bọn chúng đi. Chỉ cần lấy xác của giao long là được." Các vị chưởng môn nhân hô hào, đám đệ tử các bang phái thừa sức xông lên. Không muốn bắt sống tam đại đệ tử Trúc Lâm Phong làm con tin uy hiếp tân chưởng môn nhân mới nhậm chức nữa chỉ vì tìm thấy nguồn sinh lực dồi dào đủ sức phá hủy tất cả, đem giấc mộng bá quyền của bọn chúng ước nguyện đạt thành, Tử Thạch cùng hai sư đệ chớp mắt cả kinh, xem ra phen này khó toàn mạng trở về bổn phái.

    "Chạy đi mau chạy đi."

    Tia hi vọng cuối cùng như vụt tắt trong mắt các thiếu niên.

    Thế tử gia là ta đã hại ngài rồi. Bờ môi run rẩy Đoạn Tử Tùng lấy hết can đảm bật gào lên hất tay Vương Quân Bảo ra thúc giục ngài ấy mau chạy, bởi vì hắn biết nếu tháo thân một mình ngài ấy dư sức bỏ trốn, không nên vì cả đám níu chân mà làm liên lụy ngài ấy phải chết cùng.

    "Thế tử gia ngài mau cút đi, biến khỏi mắt ta."

    Vì sao suốt từ nãy giờ còn chưa thị hiện chân thân để đuổi xua đám tà ma tự xưng là danh môn chánh phái nhưng tâm hồn sớm đã mục rửa từ lâu, không cần hỏi ai nấy cũng đều biết thế tử gia vừa mới hóa giao long chưa bao lâu, thân thể khác chi giống rắn thời kì lột da trưởng thành vẫn còn non nớt yếu ớt, vậy mà vì cứu bọn họ mà qua nay đã hiện thân mấy lần, hao tổn sinh lực, nếu còn bức ép hóa hình nữa chắc chắn sẽ cạn kiệt sinh lực.

    "Thế tử gia ngài mau đi đi có nghe không, vì sao lại cứng đầu đến thế. U hu hu.. " Không còn là mệnh lệnh nữa mà chính là van nài. Vương Quân Bảo nhìn ra nỗi sợ hãi cùng cực trong đôi mắt ngập tràn nước của người thương. Đã dặn lòng không để em rơi vào hiểm cảnh bất an, cớ sao chẳng thể vẹn toàn. Song chí ít hắn phải bảo vệ em cho tới tận hơi thở cuối cùng.

    "Tùng nhi em biết ta không thể rời xa em mà."

    Khẽ mỉm cười thay vì liếc trừng cánh tay vừa bị người thương hất ra, Vương Quân Bảo chẳng những không nghe lời rời đi còn thình lình ôm lấy Đoạn Tử Tùng vào lòng, cả một vùng chung quanh cơ hồ rúng nứt dữ dội. Vài tên bị luồng kình lực mạnh kinh hồn dội ngã, các sư đệ vận công miễn cưỡng còn bị đẩy lùi về sau hàng chục bộ cẩn thận nép luôn vào gốc cây tránh nạn.

    Cơn lốc qua đi Tử Tùng cảm nhận cơ thể mình tiếp xúc với cái gì đó mát lạnh. Bởi căn bản vòng tay ôm hắn chẳng còn là con người. Tử Tùng ngẩng mặt thu vào tầm đồng tử ánh lưu ly trân báu trong hàm chứa dung mạo bản thân mình.

    "Thế... tử gia..." Tử Tùng ngây ngẩn.

    Thế tử gia đã lần nữa hóa thành một con giao long khổng lồ. Đem ái nhân bé bỏng đặt về dưới gốc cây cạnh ba sư đệ đang ẩn núp. Rừng người kinh hãi hồi lùi giật về sau nắm chuôi kiếm thủ thế. Giao long gầm lên quay sang đem đất đá đào bới được ném mạnh vào bọn chúng vùi chôn dưới ba lớp đất, trực diện tấn công.

    Ngũ vị chưởng môn đồng loạt hợp sức tung toàn chiêu hiểm hòng đoạt mạng sinh vật khổng lồ, chí ít làm nó bị thương nhiều nhất có thể rồi ngất đi. Vừa mới hóa giao long vảy của nó còn rất mềm, kiếm bén cộng với nội lực của các vị chưởng môn rót vào miễn cưỡng có thể đâm xuyên qua.

    "Thế tử gia cẩn thận."

    Đoạn Tử Tùng bật gào lên hốc mắt mở to khi mũi kiếm xuyên qua mình giao long, máu phọt ra văng tung tóe thứ dòng máu nóng hổi đỏ tươi.

    "Mau mau hạ nó đi nó dường như yếu hẳn rồi. Mau giết nó đi. Thừa thắng xông lên."

    Ngũ vị chưởng môn hô lớn cùng các đệ tử nhất loạt xông lên cơ hồ cơn khát máu. Đoạn Tử Tùng và các sư đệ thất kinh lao ra chắn đường bọn chúng chống đỡ trước giao long đang gầm rú quằn quại với vết thương sâu.

    "Á." Một kiếm rẹt ngang cứa rách bả vai Đoạn Tử Tùng.

    "Tam sư huynh." Ba sư đệ cau mày kêu lên, vội vàng kề sát yểm trợ.

    Hình ảnh bả vai rách vải với vết thương túa máu đó thu vào tầm mắt của giao long. Nó gầm lên một tiếng long trời lở đất, đôi cánh xé thân trên nhô ra sải dài, sừng mọc đỉnh đầu mềm mềm non non trông rõ còn dính máu lớp nhớp. Hốc mắt to tròn long sòng.

    Ù ù ù... Tiếng thở phì phò của loài sinh vật huyền bí.

    "Không... rồng... rồng... không thể nào."

    Lũ sâu bọ ú ớ, các vị chưởng môn nhân há mồm, Đoạn Tử Tùng sững sờ chiêm ngưỡng chân thân đồ sộ uy nghiêm.

    Thế tử gia ngài ấy hóa rồng rồi. Một con rồng đẹp đẽ và hung tợn. Quá sức tưởng tượng của con người.

    "Grào."

    Rồng thiêng vảy đỏ như lượn sóng dài từ trên đỉnh đầu xuống tận chấm đuôi, một hơi gầm lên há miệng phun luồng Nghiệp Hỏa, dù chỉ là bậc hạ cũng đủ đốt cả thảy cháy thành than đen.

    "Á á chạy đi mau chạy đi. Thật khủng khiếp khiếp quá." Một số đệ tử tháo chạy tán loạn. Ngũ vị chưởng môn đang tấn công trực diện đều chết dưới luồng Nghiệp Hỏa của rồng thiêng vì không kịp bỏ chạy.

    Bấy giờ khi chỉ còn những cái xác cháy khét la liệt dưới chân cùng một khoảng rừng cây đổ nát bốc khói nghi ngút rồng thiêng mới dừng lại quay sang nhìn các thiếu niên đang sững người chiêm ngưỡng mình. Nó cất giọng như vọng về từ đáy đại dương xa xăm:

    "Đi, ta đưa các ngươi về Trúc Lâm Phong." Nói rồi dùng hai chi trước đem Đoạn Tử Tùng và ba sư đệ thả trên lưng mình. Rồng thiêng sải cánh uốn lượn qua nền trời và phóng vút đi mất hút.

    Chẳng đầy nửa ngày mà đã về tới Trúc Lâm Phong.

    Các đệ tử đang luyện kiếm trên sân điện Thích La kinh hỉ khi nhìn thấy rồng thiêng xuất hiện trên nền trời còn cõng theo tam sư huynh, thất sư huynh và hai vị sư huynh nữa.

    Mọi người dừng luyện kiếm hò reo chí chóe.

    Rồng thiêng mấy chốc đáp xuống nền sân điện Thích La thả Đoạn Tử Tùng và ba sư đệ xuống, đoạn hóa thành nam nhân tuấn lãng trước cặp mắt kinh hỉ của bao người.

    Và rồi nam nhân tuấn lãng khắp người đầy máu cứ thế ngã xuống ngất lịm đi chìm vào vô thức.

    "Thế tử gia, thế tử gia."

    Ai nấy hốt hoảng la lên, la nhiều nhất là Đoạn Tử Tùng, gấp gáp đem thế tử vào trong gọi Lan đại phu tới. Đoạn Tử Tùng nước mắt đã lưng tròng...
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2024
  4. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 73: Trúc Lâm Phong Rực Rỡ Gấm Hoa

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    (Hoàn Phiên Ngoại)

    Vậy là chuyện tình của thế tử gia và tam sư huynh xin dừng lại ở đây, đoạn đường sau này để hai người ấy tự viết tiếp. Nhưng dù cho có khó khăn hay gặp nhiều nguy hiểm rình rập đến đâu thì hai người họ cũng sẽ vẫn nắm tay nhau cùng đi cho tới cuối đời. Chắc rồi. <3
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...