Huyền Ảo [Edit] Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi - Vô Tâm A Luân Hồi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Alissa, 26 Tháng hai 2022.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Annie Dinhchiqudoll thích bài này.
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 111.1: Trong lòng tồn tại một con quỷ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhánh cây mà Thẩm Luân dồn toàn lực đâm tới đã bị một bàn tay bắt được, cái tay kia rất có lực, lực mạnh đến mức không giống như của con người. Cả lực đâm mạnh kết hợp với trọng lượng cơ thể của Thẩm Luân mà đối phương lại dễ dàng bắt lấy, lúc bị giữ, nhánh cây hoàn toàn bất động, như thể bị cố định tại chỗ.

    Thẩm Luân hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên để nhìn xem quái vật gì đã dễ dàng chặn được cú đâm liều mạng của mình. Hắn thở hổn hển, gân xanh trên tay nổi rõ, sau đó dứt khoát buông nhanh cây và muốn lùi lại. Chỉ là, ngay khoảnh khắc hắn định bỏ chạy, động tác lại khựng lại, cả cơ thể trở nên cứng đờ.

    Bởi vì một tràng cười quái dị đột ngột vang lên ở ngay phía trên đỉnh đầu hắn.

    * * *

    Diệp Vi Vi là người đầu tiên phát hiện Thẩm Luân biến mất, bởi, mới vừa rồi hắn vẫn còn nói chuyện với cô. Tình huống này không chỉ khiến Diệp Vi Vi, mà ngay cả Phong Sở Mạc và Phương Quý cũng cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Người biến mất ngay dưới mí mắt của họ, nhưng kỳ lạ thay, không ai phát hiện trước.

    Diệp Vi Vi cắn chặt răng, có lẽ chỗ này còn nguy hiểm hơn cô tưởng tượng. Cô liếc nhìn Phong Sở Mạc đang được Phương Quý cõng trên lưng. Bọn họ vừa mới thu thập được một ít sương sớm và góp nhặt một ít quả dại.

    "Anh đưa Mạc đến bờ biển trước chờ tôi, nếu nửa tiếng nữa tôi không quay lại, thì các người cứ đi trước đi."

    Cô đã hứa với Thẩm Luân sẽ bảo vệ hắn an toàn, chỉ là sau một thoáng do dự, Diệp Vi Vi bèn đưa ra quyết định.

    Nơi này quái dị ngoài sức tưởng tượng của cô, cách tốt nhất là rời khỏi đây. Cô đã hứa sẽ bảo vệ Thẩm Luân, không thể cứ thế mà bỏ đi được, nhưng mà, Phong Sở Mạc nhất định phải được đưa rời khỏi nơi này.

    Phương Quý còn chưa kịp nói gì, thì Phong Sở Mạc đã cự tuyệt: "Tôi không đồng ý."

    Tiếng nói vừa dứt, Phương Quý kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay tê rần. Theo phản xạ, hắn buông lỏng tay đang giữ chặt Phong Sở Mạc, Phong Sở Mạc thuận thế trượt xuống nhưng không hề rơi thẳng xuống đất, vì anh dùng một tay đỡ lấy thân cây bên cạnh. Đôi chân anh hơi hơi run rẩy, căn bản không thể sử dụng được sức lực, nhưng anh dùng lực ở tay dựa vào cây, lạnh lùng nhìn Diệp Vi Vi: "Hoặc là cùng nhau đi, hoặc là cùng ở lại."

    Diệp Vi Vi muốn mắng Phong Sở Mạc không biết thời thế, nhưng khi đối diện ánh mắt của đối phương, cô bỗng nhiên nghẹn lời. Bởi vì ánh mắt ấy làm cô phảng phất thấy chính mình, trong mộng thấy mình chỉ có thể bất lực nhìn người đàn ông trước mặt hy sinh một cách đau đớn và tuyệt vọng.

    Thật lâu sau, cô thở dài: "Chẳng phải em có năng lực tự bảo vệ bản thân sao? Anh ở lại đây chỉ làm em phân tâm thôi. Yên tâm đi, em không ngốc đến mức bỏ cái mạng quý này ở đây đâu, em phải trở về kiếm tiền nuôi anh nữa mà."

    Diệp Vi Vi nửa đùa nửa thật, nhưng đó cũng chính là tâm tư thật sự của cô. Phong Sở Mạc và Phương Quý đều nghĩ rằng cô đang nói đùa để giảm bớt bầu không khí căng thẳng.

    "Tổng giám đốc, hay là chúng ta về lại bờ biển chờ cô Diệp đi.."

    Phương Quý đương nhiên đặt sự an toàn của Phong Sở Mạc lên hàng đầu: "Năng lực tự bảo vệ bản thân của cô Diệp xác thực tốt hơn chúng ta nhiều."

    Phong Sở Mạc cắn chặt khớp hàm, đúng vậy, Diệp Vi Vi có khả năng tự vệ tốt nhất trong bọn họ. Cô có thể an tâm bỏ anh lại phía sau để đi mạo hiểm, còn anh hiện tại chỉ là một phế nhân, đi theo chỉ tổ kéo chân cô mà thôi. Đã có những lúc, anh gần như muốn nói: "Đừng lo cho Thẩm Luân nữa, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây." Nhưng khi nhìn vào gương mặt Diệp Vi Vi, anh tự hiểu đối phương sẽ không bao giờ đồng ý lời đề nghị này.

    Anh siết chặt bàn tay, các ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay: "Phương Quý, chúng ta về lại bên bờ biển."

    Diệp Vi Vi nhìn theo bóng Phương Quý cõng Phong Sở Mạc đi theo đường cũ. Người đàn ông dựa vào lưng Phương Quý, không hề ngoảnh lại nhìn cô lấy một lần. Anh ấy hiện tại đang nghĩ gì?

    Lòng cô chùng xuống, Diệp Vi Vi nắm chặt thanh kiếm gỗ đào trong tay, bước theo sau, cô lo sợ trên đường quay lại cũng sẽ có nguy hiểm. Nhưng chỉ trong chốc lát, bóng dáng của Phong Sở Mạc và Phương Quý dần biến mất trong làn sương mù mông lung trước mắt cô.

    Phong Sở Mạc không ngừng tự nhủ với bản thân rằng, mình không được phép trở thành gánh nặng cho Diệp Vi Vi, không thể kéo cô lâm vào nguy hiểm và thế là anh cứ không ngừng thôi miên bản thân.

    Những giọt máu nhỏ giọt tí tách xuống đất, nhuộm đỏ nhánh cây dưới chân.

    "Tổng giám đốc, tay của anh.."

    Phương Quý kinh ngạc hô lên một tiếng, vội vàng đặt Phong Sở Mạc xuống, nhìn thấy máu đỏ tươi đang chảy ra từ những kẽ ngón tay đã siết chặt.

    "Tổng giám đốc, nếu cảm thấy trong lòng khó chịu thì cứ mắng ra, đừng giữ trong lòng như vậy.."

    Phương Quý vừa nói vừa luống cuống lục tìm băng gạc còn sót lại trong túi để băng bó cho anh.

    "Không cần."

    Phong Sở Mạc lại từ chối hành động của Phương Quý: "Nhanh đi thôi."

    "Tránh để chúng ta ở đây, khiến cô ấy phân tâm."

    Giọng nói lạnh lùng pha chút trào phúng, Phong Sở Mạc càng siết chặt bàn tay, máu vẫn chảy không ngừng nhưng anh như thể không hề cảm nhận được cơn đau.

    Phương Quý chỉ còn biết lắc đầu bất lực. Đúng là tình huống khó xử. Hắn có cảm giác rằng dù có tới bờ biển, dù có đợi nửa giờ, một giờ, hay thậm chí là một ngày, Phong Sở Mạc cũng sẽ không chịu rời đi. Phương Quý chợt nhận ra rằng, giữa Phong Sở Mạc và Diệp Vi Vi, không đơn giản chỉ là nhất kiến chung tình. Giữa họ dường như có một mối dây liên kết sâu sắc mà hắn không thể hiểu hết.

    Dù là vậy, Phương Quý cũng không dám đề nghị quay lại tìm cô, tóm lại, hắn là trợ lý của Phong Sở Mạc, trách nhiệm từ đầu đến cuối vẫn là tận tâm bảo vệ sự an toàn của tổng giám đốc.

    Cuối cùng, Phong Sở Mạc vẫn để Phương Quý băng bó lại vết thương. Anh không muốn thừa nhận rằng, vì Diệp Vi Vi mà bản thân đã làm ra hành động tự ngược ngu xuẩn như thế.

    Chỉ là, con đường phía trước lại khiến Phương Quý khổ sở nhận ra rằng, có lẽ quyết định đồng ý chia tách với Diệp Vi Vi là một sai lầm. Khi họ tiếp tục tiến về phía trước, chỉ có sương mù dày đặc bao quanh, không thể thấy rõ phương hướng. Dù đi theo hướng nào, họ dường như chỉ đang đi lòng vòng trong khu rừng rậm rạp này.

    Phương Quý đổ mồ hôi ướt đẫm lưng, cơ thể vốn đã mệt mỏi rã rời, vừa phải cõng Phong Sở Mạc vừa tìm đường ra khiến hắn gần như kiệt sức: "Phong tổng, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"

    "Đi về hướng đó."

    Phương Quý vốn chỉ hỏi trong tuyệt vọng khi rơi vào đường cùng, nghĩ rằng nếu không táng thân trong biển rộng, thì cũng sẽ táng thân trên hòn đảo quái dị này.

    Không ngờ, Phong Sở Mạc nãy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng, trực tiếp chỉ về một hướng.

    Phương Quý quay đầu lại, chạm phải mặt không cảm xúc của Phong Sở Mạc. Không hiểu có phải do ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như thể người đàn ông trước mặt hắn không còn chút sinh khí nào.

    "Cứ tiếp tục đi thẳng hướng đó, có lẽ sẽ tìm được lối ra. Cậu đi trước dò đường." Phong Sở Mạc nói.

    "Nhưng, nếu chúng ta lạc nhau thì sao?" Phương Quý lo lắng hỏi lại.

    "Cậu đã kiệt sức, không thể tiếp tục cõng tôi đi tới đi lui nữa." Phong Sở Mạc lạnh lùng liếc Phương Quý. Với thể trạng hiện tại của hắn thì chỉ miễn cưỡng đủ sức đi một mình, làm sao có thể cõng theo một người nữa.

    Phương Quý do dự, không muốn bỏ đi. Tách ra với Diệp Vi Vi lúc nãy đã làm hắn hối hận rồi. Tóm lại, trách nhiệm của hắn từ đầu đến cuối là bảo vệ Phong Sở Mạc, nếu giờ bỏ đi là điều không thể chấp nhận.

    Phương Quý vốn là người cứng đầu, đã quyết định gì thì khó lòng thay đổi.

    Phong Sở Mạc nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi con ngươi đen sâu thẳm trở nên tối tăm hơn. Sau đó, ánh mắt của Phong Sở Mạc dường như phát ra một sức lực vô hình làm Phương Quý bất giác cảm thấy hoa mắt, rồi đầu óc quay cuồng, cả người nghiêng ngả và đổ gục xuống đất.

    Phong Sở Mạc chậm rãi duỗi tay ra, kéo ra mảnh vải đã quấn quanh vết thương, máu vẫn đang nhỏ giọt, đỏ thẫm.

    Anh nhẹ nhàng phất tay, để lại một vòng tròn máu xung quanh chỗ Phương Quý ngã xuống, tạo nên một vòng bảo hộ.

    Sau khi hoàn thành, Phong Sở Mạc từ từ đứng dậy, mặc dù đôi chân không có chút cảm giác nào, nhưng anh vẫn kiên định bước từng bước ra khỏi vòng tròn máu, mỗi bước đi đều vững vàng như thể chưa từng bị tàn phế.
     
    Annie Dinh, Nghiên Dichiqudoll thích bài này.
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chương 111.3: Trong lòng tồn tại một con quỷ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù linh hồn anh có suy yếu đến mức sắp tiêu tán, điều duy nhất anh không muốn đánh mất, không muốn lãng quên, chỉ có ký ức. Chỉ có ký ức về Diệp Vi Vi. Từng ngày, từng tháng, từng năm, một đời, mang theo ký ức luân hồi, đôi khi đó không phải sự cứu rỗi mà là tra tấn, tra tấn nhất, một đời tìm kiếm, một đời thất vọng thậm chí là tuyệt vọng.

    Diệp Vi Vi, tại sao em chưa xuất hiện? Tại sao em không xuất hiện trước mắt anh? Có phải em đã quên anh rồi không? Có phải em đã có ý trung nhân khác rồi không?

    Trong lòng anh, lặng lẽ nảy sinh một con quỷ – một con quỷ của sự hối tiếc, tuyệt vọng, khao khát sự hủy diệt cùng nhau.

    Một con quỷ đáng sợ đến mức chính anh cũng sợ hãi, sợ rằng nó sẽ làm tổn thương Diệp Vi Vi. Cho nên, anh quyết định quên đi, tự tay phong ấn ký ức, tự tay xóa bỏ cái tên Diệp Vi Vi, tự tay khóa chặt chấp niệm duy nhất của mình.

    Vi Vi, tại sao em lại xuất hiện vào lúc này? Tại sao, khi anh đã tuyệt vọng, em lại xuất hiện một lần nữa?

    "Phong Sở Mạc, anh tỉnh lại đi! Có phải anh trúng thứ gì đó không? Phong Sở Mạc!"

    Diệp Vi Vi giãy giụa dữ dội. Giờ đây, sức lực của cô thực sự rất mạnh – chỉ cần nhìn việc cô có thể dễ dàng bế Phong Sở Mạc lên cũng đủ biết. Thế nhưng, giờ phút này, đối diện với một người đàn ông xa lạ, ánh mắt đầy chấp niệm và huyết sắc mọi nỗ lực của cô đều vô ích.

    Phong Sở Mạc đè cô xuống sàn, cắn mạnh vào cổ cô, đến mức máu tràn ra. Anh đưa tay, xé toạc quần áo của cô.

    Chắc chắn là anh đã bị ám toán vào lúc nào đó. Diệp Vi Vi thầm khẳng định, cắn chặt răng, đầu ngón tay xẹt qua giữa không trung, rồi đánh một ấn quyết thanh tâm an thần vào lưng Phong Sở Mạc.

    .....

    "Chơi vui không?"

    Koto nâng ly rượu trên tay, nhìn cô gái tóc đen, mắt nâu trà đang đứng ở đầu cầu thang. Hắn ta lắc lư chất rượu đỏ thắm, nhấp nhẹ một ngụm, giống như đang uống máu. Khuôn mặt vốn xán lạn như ánh mặt trời, thêm phần quỷ quyệt âm trầm. Dưới ánh đèn tối tăm, càng thêm có vẻ khó lường, chỉ tích tắc đó, bóng dáng của người đàn ông chiếu lên tường đã biến dạng.

    "Anh à, em muốn anh ta."

    Kelly bước xuống cầu thang, mỉm cười, trong mắt đầy vẻ tham lam: "Trên người anh ta có một mùi hương thật hấp dẫn, mùi của sự tuyệt vọng mãnh liệt, làm em suýt là chả kiềm chế được."

    Hình dáng của cô ta dần dần xảy ra thay đổi: tai dài và nhọn hơn, móng tay mọc dài sắc nhọn, đôi mắt vốn tròn trịa đáng yêu giờ trở nên sắc sảo đầy quyến rũ, mà thay đổi lớn nhất chính là đôi chân đã biến thành đuôi cá.

    Nhân ngư – dùng máu thịt con người làm thức ăn, dùng linh hồn tuyệt vọng của con người làm thức uống.

    "Nhưng mà, còn có thể tuyệt vọng hơn nữa, hiện tại, có lẽ, ngay lúc này, hắn ta đang nhấm nháp máu thịt của người mà mình yêu nhất."

    Tên là Kelly – nhân ngư ấy – vươn móng tay nhòn nhọn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, như thể đang thưởng thức hương vị tuyệt vọng sắp được chưng cất, cô ta cười quyến rũ và đầy ma mị.

    "Ừm, bị chính người mình yêu nhất ăn thịt... Em cũng rất mong đợi linh hồn tuyệt vọng và đau khổ của người phụ nữ đó."

    Koto đưa tay ôm lấy cơ thể của Kelly, nở nụ cười lạnh: "Còn kẻ kia, em nói xem nên xử lý thế nào đây? Sự tuyệt vọng chỉ được tạo ra từ những đau đớn thể xác, nói thật, hương vị có phần kém."

    Phần thân dưới của hắn ta cũng đã lột thành đuôi cá, chiếc đuôi cái dài ánh lên sắc vàng rực rỡ như được mạ vàng, lấp lánh ánh sáng chói lòa.

    "Yên tâm, anh sẽ khiến linh hồn hắn cũng rơi vào tuyệt vọng. Dù sao, cũng đã lâu rồi chúng ta tiếp cận món ăn đẳng cấp được đưa tới tận cửa."

    Hai nhân ngư dây dưa, vui cười, trông như đang tán tỉnh nhau, nhưng miệng lại đang bàn luận về điều kinh khủng nhất.

    Môi lưỡi của hai người cuốn lấy nhau, mắt thấy đã động tình, trong khi vệt rượu vang đỏ sẫm để lại một dấu vết diễm lệ.

    "Rắc!" Một tiếng sét vang lên, một tia chớp từ trên trời giáng xuống, bao phủ tất cả.
     
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười một 2024
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,873
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...