Đam Mỹ [Fanfic Doraemon] Bông Cỏ Lau Nghiêng Theo Gió - Vu Quân Công Tử

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 9 Tháng mười một 2024.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,228
    Bông Cỏ Lau Nghiêng Theo Gió

    [​IMG]

    Tác Giả: Vu Quân công tử

    Thể Loại: Fanfic, Đam Mỹ, Hồi Kí, Kết HE

    CP: Tsukino Luka & Nobi Nobita

    Tình Trạng: Hoàn


    Văn án:

    Link tác phẩm: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Nguyễn Ngọc Nguyên

    Truyện chỉ đăng duy nhất ở VNO

    Nguồn ảnh đều thuộc về internet
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,228
    Chương 1: Nhớ Luka

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khu phố nhỏ với hai bên là những dãy nhà mọc san sát nhau, con đường nhựa có phần chật hẹp trải dài tít xa xen kẽ những cột điện cao chót vót là những hàng cây xanh rì, tán lá tựa hồ chiếc ô xinh xắn mời gọi mọi người tìm đến những ngày nắng ngày mưa. Dây điện giăng mắc thành nhiều đường thẳng vắt ngang nền trời xa thẳm, đó có lẽ là địa điểm vui chơi lí tưởng của bầy chim sẻ vào mỗi sớm bình minh.

    Và khi ánh tà dương buông mình.

    Vầng mây mang sắc hồng nhuộm đỏ nền trời, kiêu sa diễm lệ cuốn hút bao ánh nhìn, nó khiến bước chân ai trên đường cũng vô thức dừng lại, ngẩng đầu ngắm hoàng hôn rồi đắm chìm mất một vài giây. Ngày nào cũng có khoảnh khắc rực rỡ như thế, vậy mà nhìn hoài chẳng những không chán còn sinh ra lưu luyến.

    Cả khu phố thu gọn vào tầm mắt ai đó như một bức tranh sinh động đầy sắc màu, dịu dàng trầm lắng. Bình minh và hoàng hôn là hai khung cảnh hoàn toàn trái ngược nhau.

    Bình minh rực rỡ với những tia nắng ban mai tựa sợi chỉ vàng óng ánh thêu dệt trong không trung, là khởi đầu của một ngày mới đầy tràn năng lượng. Còn hoàng hôn tuyệt mỹ bởi sự pha trộn hài hòa giữa sắc đỏ cùng hồng, là kết thúc cho ngày dài làm việc vất vả để mọi người nghỉ ngơi sum vầy bên bữa cơm gia đình.

    Dù trời sáng hay tối thì khi kết hợp với khu phố này đều thể hiện được nét đẹp riêng của nó. Quả thật nhìn bề ngoài khu phố đã tồn tại từ hàng chục năm về trước, nhưng sự cũ kĩ hầu như chẳng thể làm đánh mất đi cái vẻ hiện đại trang nhã ở thế kỉ hai mươi mốt.

    Xa xa thấp thoáng một ngôi nhà, không to cũng chẳng nhỏ, phủ màu sơn vàng ngói đỏ, giản dị và thân thuộc, phía bên hông còn có một cái sân, cỏ mọc thành chiếc thảm xanh êm ái. Ngôi nhà xinh xắn ấy chẳng xa lạ gì đâu, nó là nhà của gia đình Nobita đấy.

    ***

    "Nobita! Cậu định cúp kèo đi đánh bóng chày với tụi tớ à?"

    "Tớ mà tóm được là cậu no đòn đấy!"

    Từ xa đã nghe tiếng réo gọi cùng tiếng bước chân chạy lịch bịch đổ dồn về phía căn nhà ngói đỏ. Cái ngữ điệu quen thuộc ấy không khó để đoán ra rằng nó là của ai. Chẳng biết Nobita lại làm gì phật ý tụi Jaian với Suneo mà bị bọn nó truy lùng ráo riết khắp đường to ngõ nhỏ.

    Nobita từ ngoài vội vội vàng vàng chạy ào vào nhà, xong liền nhanh gọn khóa chốt luôn cái cửa. Bộ dáng thấp thỏm lo lắng như gặp phải quỷ. Mà cũng đúng, cái người cậu vừa đụng mặt xét về độ nguy hiểm thì đâu kém gì con quỷ.

    Lắng tai nghe tiếng bước chân xa dần, nhịp tim cậu mới ổn định lại bình thường. Nhẹ nhõm dựa lưng vào cửa, cậu thở phào một hơi, cảm thấy bản thân coi như vẫn còn chút may mắn. Để bọn nó bắt được lại lôi kéo cậu đi đánh bóng chày, thừa biết cậu chơi dở nhất đội mà hễ có cơ hội là rủ rê. Không cần nghĩ cũng biết nếu đánh trượt kết cục cậu sẽ thê thảm te tua như nào. Thật quá mệt mỏi!

    Nobita cởi giày rồi để ngổn ngang một xó luôn chả thèm đoái hoài tới, cậu rón rén từng bước đi lên cầu thang, cơ mà dù có nhẹ nhàng thế nào cũng làm sao qua được thính giác của bà Nobi. Mẹ cậu đang ngồi xem chương trình thời sự trên ti vi, thưởng thức đĩa bánh gạo thơm giòn, biết con mình đã về bà liền cất tiếng, ngữ khí chậm rãi bình thản nhưng đủ để dọa cho người đang lén lén lút lút nào đó giật bắn.

    "Thầy giáo con vừa gọi cho mẹ."

    Trời chưa mưa mà bên tai cậu cơ hồ truyền đến tiếng sét đánh ầm ầm, Nobita chột dạ chẳng biết bào chữa thế nào để mẹ cậu không truy cứu chuyện sáng nay cậu quên mang vở bài tập. Nhớ tới vụ đó Nobita lại tức không thôi, rõ ràng làm bài đầy đủ, định sẽ mang ra khoe thầy ai ngờ sáng dậy trễ nên trong cặp có cái gì cậu cũng không thèm kiểm, trực tiếp bỏ cuốn vở một góc ở nhà rồi chạy đến trường.

    Đối với não bộ "cá vàng" này của cậu thì Nobita hoàn toàn bất lực, vô phương cứu chữa.

    "Tạm thời bỏ qua cái đó, hôm nay mẹ nhớ không nhầm lớp con có bài kiểm tra."

    Trong phòng lại vang lên tiếng nói của mẹ khiến mặt cậu đang từ trắng bệch chuyển sang xanh lè xanh lét, chết thật, sao mẹ cậu việc gì cũng nắm rõ trong lòng bàn tay vậy nhỉ, hẳn một phần do "công lao" thầy giáo báo lại rồi.

    "Thầy ơi sao thầy nỡ lòng nào hại em chứ. Có điểm rồi chắc em cuốn gói đi bụi quá. Híc híc." Nobita nhủ thầm, trong lòng khóc một dòng sông.

    "À...ờm...bài kiểm tra chưa có điểm đâu mẹ."

    Cậu gãi gãi đầu đáp lời đầy ấp úng, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.

    "Vậy sao?"

    "Vâng."

    "Khi nào có nhớ đưa mẹ xem. Con tuyệt đối đừng nghĩ tới việc giấu bài kiểm tra nghe chưa?"

    "Con biết rồi màaaa."

    Ý thức được bản thân tạm thoát nạn cậu liền nhanh chân chuồn lên phòng, ở lâu mắc công mẹ cậu lại nhớ ra rồi gặng hỏi mấy cái tờ kiểm tra điểm 0 cậu chôn dưới gốc cây sau nhà nữa thì khốn.

    Cạch.

    Tiếng mở cửa phát ra khe khẽ, đánh thức sự chú ý của chú mèo ú đang nằm nhàn nhã tận hưởng cuộc sống, không cần nhìn cũng biết người đến là ai, chú không quan tâm, tiếp tục dán mắt vào cuốn truyện đang đọc dỡ. Chả là ban nãy trong lúc dọn dẹp phòng Doraemon vô tình tìm thấy nó, rãnh rỗi đọc một xí ai ngờ tình tiết cuốn quá nên còn quắn quéo tới tận giờ.

    "Cậu ngày nào cũng như ngày nào. Không phải không làm bài thì lại là quên mang sách vở. Chẳng khi nào khiến tớ bớt lo."

    Doraemon bất giác buông lời than vãn vài câu, cốt để người kia có ý thức tự giác hơn chút xíu, cơ mà Nobita hình như thu vào tai xong lại chạy hết ra ngoài chứ không tiếp thêm được chữ gì vào đầu. Mèo ú còn đang định nói tiếp thì Nobita đã đột ngột lên tiếng ngắt ngang. Lời ra cho thấy sự khó chịu của cậu.

    "Thôi! Tớ chẳng muốn nghe nữa đâu."

    Dứt câu liền để cặp một góc rồi ngồi vào bàn, cậu nằm thừ người trên mặt gỗ cứng lành lạnh, dõi theo những đám mây qua khung cửa sổ đang dần trôi đi khỏi tầm mắt, Nobita bỗng thấy cảnh vật trước mặt nhòe đi, nhận ra khóe mi đã ươn ướt bởi những giọt lệ, cậu gục đầu vào hai cánh tay, bờ vai run lên.

    Doraemon đang còn ngơ ngác sau chuyện vừa rồi, mèo ú căn bản không nghĩ tới việc Nobita lại đột nhiên nổi giận với chú như thế. Trước đây cậu ấy có dỗi thì cũng đâu lớn tiếng vậy đâu. Hẳn phải có nguyên nhân gì đó lớn lao lắm mới khiến một người vô tư ngốc ngốc như Nobita tức giận.

    "Có điều gì không vui có thể chia sẻ với tớ mà. Chắc là vì bài tập đúng không, hay là bọn Suneo bắt nạt cậu?"

    Doraemon nhẹ giọng, muốn an ủi con người đang ủ dột kia. Bạn thân bao nhiêu năm mèo máy cũng không đành lòng bỏ mặc Nobita. Thế nhưng nói cách nào cũng thành ra có mình mèo ngồi độc thoại, Nobita trước sau nghe được nhưng không đáp lại một lời.

    Doraemon thoáng nghe tiếng thút thít khe khẽ, bán tính bán nghi liếc nhìn sang cái người nãy giờ cứ im im kia, mèo ú giấc này mới thực sự vỡ lẽ ra, sự ngạc nhiên sửng sốt ẩn chứa trong đáy mắt, Doraeomon ngập ngừng không thành câu.

    "Nobita...cậu...khóc?"

    Vẫn chẳng nhận được lời hồi đáp, chú mèo thở hắt ra một hơi, biết rõ dù hiện tại có nói gì thêm nữa cũng không thu được sự chú ý của Nobita. Doraemon đứng dậy rồi nhẹ nhàng từng bước tới bên cậu, dùng cánh tay ngắn ngủn vỗ vỗ lưng cậu như thay cho lời an ủi, biết sao được, Nobita không nói lí do đang yên đang lành đùng đùng nổi giận, xong thì ngồi khóc ngon lành. Thái độ trước sau xoay như chong chóng vì thế nên Doraemon chẳng biết đường giải quyết.

    Nobita ngẩng đầu lên nhìn mèo ú, nhận ra sự quan tâm lo lắng ấy, cậu liền nhào vào lòng Doraemon ôm chặt, cậu cảm thấy bây giờ chỉ có duy nhất Doraemon là hiểu được cậu thôi. Riêng chú mèo máy ban đầu bị một phen giật mình vì không ngờ Nobita lại hành động như vậy. Xong cũng chẳng đẩy cậu ra, Doraemon sớm đã đoán được phần nào nguyên nhân khiến cậu nhóc này trở nên mít ướt đến vầy. Giờ đợi Nobita bình tĩnh lại rồi hỏi cho rõ thôi.

    "Tớ...hức...Luka..."

    Nobita khóc đến nghẹn, hai mắt đỏ hoe. Tiếng nói nhỏ xíu như muỗi kêu của cậu không hề có đầu có đuôi.

    "Cậu lại nhớ Tsukino sao?"

    "..." Nobita gật đầu.

    Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cậu nói với Doraemon điều này, cơ mà nói xong lại khóc một trận rồi ngủ quên mất, lần nào cũng như lần nấy. Những lúc ấy Nobita không muốn tiếp xúc với bất kì ai, còn rất hay nổi cáu, mèo ú chỉ đành ngồi cạnh cậu, lắng nghe cậu kể về quá khứ xưa, kể về chuyến hành trình phiêu lưu đến mặt trăng của bọn họ, kể về những phút giây đoàn kết sát cánh cùng nhau trong trận chiến cam go.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười một 2024
  4. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,228
    Chương 2: Cánh Đồng Hoa Cỏ Lau Và Tình Cảm Tớ Dành Cho Cậu

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ bề ngoài ai cũng nghĩ Nobita rất nhút nhát, ngốc nghếch và hậu đậu, làm việc gì cũng không thành công nhưng thật ra chỉ có Doraemon mới hiểu rõ về cậu ấy nhất.

    Cậu luôn quan tâm đến người khác, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, những suy nghĩ ngây thơ ấy và cả những hành động tuy vụng về khiến mọi người đôi khi phải mệt mỏi vì cậu nhưng cũng chính những điểm đó mà cậu trở nên nổi bật hơn, đáng yêu hơn rất nhiều. Nhiệt tình, hoạt bát như mặt trời luôn mang đến niềm vui tiếng cười cho nhóm bạn của mình, dù đang trong tình thế hiểm nguy nhưng cậu vẫn tràn đầy ý chí. Nếu thiếu đi cậu thì hẳn Shizuka, Suneo, Janan hay Doraemon đều sẽ cảm thấy mất mát vô cùng.

    Đặc biệt Nobita rất coi trọng tình cảm bạn bè, luôn trân quý kỉ niệm cậu có với những người thân yêu của mình. Sau mỗi chuyến hành trình dài thám hiểm nhiều vùng đất xa lạ, giải mã bao điều kì bí bị ẩn giấu, gặp gỡ và tạm biệt những người bạn đến từ nhiều hành tinh khác nhau cách rất xa trái đất, dù mãi mãi chẳng thể có cơ hội tái ngộ nhưng cậu luôn nhắc tên họ, nhắc đến khoảng thời gian cùng chiến đấu đó vui vẻ đến nhường nào.

    Trong số họ người cậu đặt nặng tình cảm nhất không ai khác là Luka. Cậu ấy có thể cười vui vẻ cả ngày vì người đó, cũng có thể cả ngày vì người đó mà buồn bã rũ rượi. Tỉ như lúc nãy, vừa nghĩ đến cái tên "Luka" là Nobita bất chợt khóc òa lên. Trông cứ như đứa trẻ nít ba tuổi khiến Doraemon luống cuống chẳng biết làm sao.

    Nghĩ đến đây chợt một tia sáng lóe lên trong đầu chú mèo máy, chú vội vàng đẩy Nobita đang sướt mướt bám người mình sang một bên, vơ vội cái đồng hồ báo thức đặt nơi góc bàn lên xem, nhìn thấy mới chỉ có bốn giờ rưỡi, mèo ú bật nhảy cẩng lên vui sướng, mắt cười tít như vớ được vàng.

    Lần này đến lượt Nobita ngơ ngác, cậu hai mắt xoe tròn nhìn con mèo mập kia làm quái gì mà vui vẻ đến hóa khùng, do cửa hàng bán bánh rán miễn phí hay có cô mèo xinh đẹp nào gọi đi chơi chung? Nobita bận suy nghĩ đến quên cả khóc.

    "Nhìn này Nobita! Chỉ mới bốn rưỡi thôi! Còn rất rất nhiều thời gian cho cậu đó, nhanh đi đi, lẹ lên!"

    Doraemon đưa đồng hồ quơ quơ trước mặt cậu mấy cái rồi kéo cậu còn đang lơ ngơ ở trên ghế đứng dậy, nhanh chóng mở cửa phòng đẩy cậu ra ngoài, miệng không ngừng huyên thuyên hối thúc.

    "Khoan đã Doraemon, cậu vừa nói cái gì nhanh?"

    Nobita bị đẩy đến cửa rồi vẫn chưa hết khó hiểu, cậu quay đầu nhìn mèo ú, ánh mắt cùng câu hỏi chất đầy sự khó hiểu. Hại
    Doraemon đang nhiệt tình cũng bị cậu làm cho sững sờ xém biến thành tượng đá.

    "Cậu đây là khóc đến mất trí nhớ luôn hả?"

    Nobita im lặng, bắt đầu vắt óc suy nghĩ cố nhớ xem mình đã bỏ quên điều gì.

    Tích tắc...tích tắc...

    Cứ thế hết năm phút trôi qua vô nghĩa, cậu và Doraemon đứng trân trước cửa, bốn mắt dòm nhau. Chú mèo ú thở dài thườn thượt, lấy tay đỡ trán thập phần bất lực. Chú đành hỏi Nobita hôm nay là ngày gì để khơi gợi lên chút kí ức đã bị cái người này quăng ở đâu đó.

    "Hôm nay? Hôm nay là...ngày mười lăm tháng tám."

    Doraemon đầy hi vọng, coi bộ thực sự có tiến triển rồi.

    Nobita ngập ngừng, xong nghe chính mình thốt lên một câu khiến đầu óc cậu như được khai sáng. Phải rồi sao cậu lại có thể đãng trí đến thế, suýt nữa thì quên mất ngày quan trọng này. Mười lăm tháng tám - ngày trăng tròn của Nhật Bản - gắn với truyền thống ngắm trăng có tên gọi "Otsukimi".

    Ngó bây giờ sắc trời một lần nữa chuyển màu đỏ rực, e rằng chỉ mấy mươi phút nữa thôi trời sẽ sụp tối hẳn, đến lúc ấy thì chẳng còn thấy đường để mà mò lên tận ngọn đồi xa kia. Cũng đồng nghĩa với việc cậu bỏ mất đi cơ hội quý giá mà chỉ một năm mới có một lần. Năm nào cậu cũng trông chờ đến ngày này tại sao năm nay lại đãng trí quên béng mất. Nếu không nhờ có Doraemon nhắc nhở thì cậu đã bỏ lỡ một cơ hội rồi.

    "Tạm biệt!"

    Nobita vẫy tay với Doraemon rồi chạy vội vã xuống lầu, nom bộ dáng gấp gáp như sắp đi đầu thai đến nơi, mèo ú ngao ngán dòm theo xong cũng quay bước trở vào phòng. Hôm nay trời nóng thật, cửa sổ dù đã mở nhưng chẳng có lấy miếng gió nào.

    "Đến bao giờ cậu mới hết hi vọng vào điều viển vông ấy đây. Luka, còn có thể trở lại hay sao?"

    Doraemon thì thầm tự hỏi chính bản thân, không có ai giải đáp nỗi thắc mắc luôn ngự trị trong lòng chú bấy lâu. Chú ngã người nằm dài trên mặt sàn, với tay lấy cuốn truyện tiếp tục đọc. Mèo ú sẽ không ngủ khi Nobita chưa về nhà, bởi chú không muốn cậu bạn của chú khóc một mình.

    ***

    Ngọn đồi hoa cỏ lau phía sau ngôi trường Nobita vẫn thường học mỗi ngày, nơi đây đa phần ít ai biết đến, bởi nó lẩn khuất giữa rừng cây. Đứng từ xa nhìn lên ta chỉ có thể thấy được những cái cây cổ thụ cao lớn mọc san sát nhau, tán lá như chiếc ô to rộng đã che hết mọi thứ bên trong. Hơn nữa chỗ này đường đi gập ghềnh sỏi đá lổm chổm, muốn lên tới đỉnh e rằng là cả một quá trình khó khăn mà không phải ai cũng đủ sự kiên trì để thực hiện. Chính vì thế người dân dù biết đến sự tồn tại của ngọn đồi nhưng chẳng ai dư hơi dư sức lên đây.

    Thành ra quanh năm suốt tháng nó luôn khoác lên tà áo của sự yên ả thanh bình. Nơi thủ đô Tokyo rộn ràng nhịp sống, nơi tiếng còi xe, tiếng những công trình thi công ngày ngày đều văng vẳng bên tai ta ồn ào đến quen thuộc. Nơi cột khói bốc cao chọc trời từ các nhà máy xí nghiệp thải ra làm ô nhiễm một phần bầu không khí trong lành.

    Tất cả đều bộc lộ nét hiện đại tân tiến, xã hội chạy theo xu hướng phát triển cả về công nghiệp lẫn nông nghiệp, mặc dù vậy con người vẫn chưa bao giờ quên đi rừng cây cho ta khí oxy mỗi ngày để duy trì sự sống, chưa bao giờ quên đi mẹ thiên nhiên.

    Ta lớn lên từ cây cối núi đồi, nhờ trái ngọt nước mát nuôi ta qua hàng bao thế kỉ. Bởi thế việc một ngọn núi được phủ đầy màu xanh tọa lạc giữa thành phố rộng lớn nhộn nhịp cũng chẳng phải là điều khiến ta quá ngạc nhiên. Trân trọng nâng niu, yêu quý và giữ gìn mầm xanh cho thủ đô Tokyo nói riêng và cho nước Nhật nói chung là một hành động đáng ca ngợi.

    Mặt khác, nhờ có khu rừng xanh ngát mát rượi này mà cậu bé Nobita mới có chỗ nghỉ ngơi thoải mái...hay nói thẳng ra là ngủ. Sau khi chuông reo tan học, cậu đã có mặt ở đây từ đời nào và đánh một giấc dài trên thảm cỏ êm ái đến tận chiều muộn mới về nhà.

    Chúng ta phải công nhận một điều hết sức kì lạ, Nobita vốn có thể lực yếu, đi bộ hay chạy cũng thua xa đám bạn nhưng về khoản leo núi là cậu lại nhanh như sóc. Ai không biết còn lầm tưởng rằng cậu ấy từ nhỏ đã sống trong rừng đấy chứ.

    Tiếng lắc rắc khi đế giày giẫm lên cành cây khô rơi trên mặt đất, bóng ai đó thấp thoáng mỗi lúc một gần, nom dáng chạy lảo đảo như thể đã vắt kiệt sức lực, mồ hôi nhễ nhại tuôn khắp người ướt đẫm cả lưng áo. Nobita thở hồng hộc, cố lấy từng ngụm khí để điều hòa lại nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, cậu thấy hai chân như tê cứng lại, nhúc nhích một chút cũng truyền đến cơn đau âm ỉ. Từ nhà đến đây tận ba ki-lô- mét mà cậu chạy chỉ mất mười lăm phút thôi, nhanh thì có nhanh nhưng đổi lại như thổi bay mất nửa cái mạng của cậu.

    "Vù...vù..."

    Từng cơn gió bất chợt nổi lên ào ào, một vài chiếc lá xanh rơi trên đầu cậu nhưng Nobita lại chẳng hề hay biết. Cậu mãi ngơ ngẩn nhìn cánh đồng hoa cỏ lau, nó to lớn mênh mông tận tít xa cắt ngang đường chân trời tựa hồ như chẳng có điểm dừng. Cánh đồng được bao quanh bởi những cây cổ thụ già cỗi, từng bông hoa ánh lên sắc vàng rực rỡ của nắng chiều, theo cơn gió nghiêng ngả dập dờn tựa hồ múa hát đón mừng cậu ghé thăm.

    Hương thơm thoang thoảng quẩn quanh sống mũi, cái mùi hương này thật khó lòng mà tả xiết, không như bao loài hoa khác, nó nổi bật hơn và được Nobita đặc biệt yêu thích. Nhiều người chưa từng thấy cỏ lau có khi còn nhầm tưởng rằng nó là cây lúa. Trước đây cũng nhờ một lần chạy trốn khỏi tụi Jaian mà cậu biết đến chỗ này, Nobita thường xuyên cắp cặp đến cánh đồng tha thẩn rong chơi nhưng mãi chẳng thấy chán.

    Có lẽ vì cậu yêu cỏ lau rất nhiều, nó khiến tinh thần đang xuống dốc của cậu có thêm động lực, xoa dịu mọi tổn thương hằn sâu trong trái tim, giọt nước mắt của cậu sẽ được cánh đồng làm cho tan biến mất. Cậu yêu nó như cái cách cậu yêu con người ấy.
     
    thienyet, Chì Đen, Dana Lê16 người khác thích bài này.
  5. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,228
    Chương 3: Cuộc Hội Ngộ Đầy Bất Ngờ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tsukino Luka..."

    Hai tiếng thoát khỏi môi Nobita thật dịu dàng như chứa đựng sự nhung nhớ mà cậu tích lũy hằng bao tháng ngày qua. Cậu cũng chẳng đếm được nó là tiếng thứ mấy trăm hay mấy nghìn cậu cất lên từ sau cuộc chia tay ngày hôm đó.

    Nobita dù lâu nhớ chóng quên nhưng không hiểu sao đối với hai chữ này cậu lại nhớ rất rõ. Giống như khắc vào não, khảm vào tâm và nung chảy thành một phần máu đỏ tươi từng phút từng giây cuộn trào trong cơ thể.

    Kí ức của cậu thoáng dừng lại ở một buổi chiều hoàng hôn, nơi lần đầu tiên tại cánh đồng hoa cỏ lau hai con người xa lạ vô tình gặp gỡ nhau trong tình cảnh có chút buồn cười. Khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm phải bóng hình ấy - trái tim cậu đã loạn nhịp thổn thức. Cậu vui vẻ vẫy gọi người đó, nhưng đáp lại là vẻ mặt hoảng hốt và phòng bị từ đối phương, Nobita vẫn chưa kịp nói gì thì một cơn gió mạnh thổi tới khiến cậu theo phản xạ nhắm mắt lại. Đến khi bốn bề đã lặng yên, mở mắt ra cố tìm kiếm con người kì lạ ấy nhưng đã chẳng còn trông thấy đâu.

    Cậu và Luka gặp nhau tình cờ trong vài giây tích tắc, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ để cậu khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt ấy vào tâm trí mình, đến tận bây giờ cậu biết rằng nó sẽ chỉ còn hiện về trong kí ức.

    Thế nhưng cho dù có ghi nhớ mạnh mẽ đến nhường nào thì khi chia xa, Nobita cũng sẽ lưu luyến và không thể kiềm chế được những giọt nước mắt. Cái ôm cuối cùng mà Luka dành cho cậu, cái ôm thay cho lời tạm biệt về một sự chia xa mà mai này không hẹn ngày gặp lại. Nobita thấy Luka khóc, khóc ướt cả vai áo cậu, còn cậu thì vẫn cố cười, cười thật tươi để an ủi Luka. Ai biết đâu trong lòng cậu còn đau đớn hơn vạn phần. Ai biết đâu ngay khi tàu vừa rời mặt trăng, cậu đã òa lên khóc nức nở suốt đến lúc về lại trái đất.

    Tất cả tình cảm Nobita dành cho Luka chưa bao giờ phai nhạt, ngược lại còn lớn dần và bền vững hơn. Cậu ngày qua ngày đều nhớ đến Luka mỗi khi tan học và có thời gian trống, cậu chờ ngày người kia quay trở lại trái đất thăm mình. Mặc dù cậu biết nó là vô vọng, là hão huyền mà bản thân tự thêu dệt nên.

    Cậu còn nhớ ngày hai người gặp nhau là ngày mười lăm tháng tám, cậu đã đến ngọn đồi này để cắt một nhánh hoa cỏ lau đem về nhà vì nó là thứ không thể thiếu trong phong tục ngắm trăng của người Nhật từ xưa. Chính hành động ấy như chiếc cầu nối gắn kết giữa hai người, dù khoảng cách từ mặt trăng đến trái đất tận mấy trăm nghìn ki-lô-mét, dù cậu và hắn khác biệt nhau rất nhiều, nhưng đã là định mệnh thì chẳng ai thoát được đâu.

    Kể từ khi trở về trái đất và quay lại cuộc sống thường ngày, Nobita mỗi năm đến ngày trăng rằm sau khi tan học đều sẽ đi đến ngọn đồi có cánh đồng hoa cỏ lau và ở đó mãi tận lúc trời tối mịt mới lò mò về nhà. Bà Nobi hỏi thì cậu đưa ra một nhánh cỏ lau và trả lời đơn giản rằng bản thân là đi hái hoa về ngắm trăng.

    Thấy con mình mỗi năm tới ngày này đều đi thành ra bà cũng quen và không để ý nữa. Riêng Doraemon là còn thắc mắc mãi, bởi chú mèo ú tin rằng Nobita sẽ chẳng bao giờ tự chủ động làm việc gì đó, trừ khi nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với cậu ấy. Mãi tận sau này Doraemon mới bất ngờ bật ngửa khi biết được lí do Nobita làm vậy từ đầu đến cuối đều vì chờ Luka mà thôi.

    Cả hai gặp nhau nơi cánh đồng cỏ lau, bởi thế Nobita luôn tâm niệm với chính mình rằng biết đâu một ngày nào đó Luka sẽ tới trái đất, mà chẳng hiểu vì sao cậu cứ khăng khăng cho rằng ngày đó nhất định là ngày trăng tròn. Nobita sợ rằng Luka đến mà không thấy mình hẳn sẽ rất buồn, vì thế năm nào cậu cũng đến đây đợi người ấy từ sớm. Hướng mắt về nơi chân trời xa xăm mong ngóng bóng hình năm đó, mỏi mắt chờ đợi mà tâm can cậu cũng héo úa theo. Lo lắng cho đối phương thế nhưng lại quên đi một điều người chịu thiệt nhất chung quy vẫn là cậu thôi!

    Tối mù rồi lững thững đi xuống núi, có một lần cậu còn trượt chân té xước cả da, quần áo lấm lem bụi đất, còn có một năm hôm đó trời mưa tầm tã cậu đi về nhà trong tình trạng ướt sũng nước từ đầu tới chân. Doraemon bực bội vừa sát trùng vết thương cho cậu vừa luôn miệng mắng cậu là đồ ngốc.

    Nobita cười trừ, quả thật cậu còn thấy bản thân mình ngốc mà, thật sự rất ngốc luôn ấy chứ. Tự hỏi cậu cứ mãi trông mong hoài làm chi? Cậu nhớ người ta mà lầm tưởng rằng người ta cũng để tâm đến cậu ư? Nghe thì như một giấc mơ đẹp nhưng mãi cũng mơ thôi, sống thực tế đối với cậu quả thật khó khăn bội phần. Nghĩ lại những tháng năm đã qua không có Luka bên cạnh ánh mắt cậu khẽ chùng xuống.

    Nobita ngồi dựa lưng vào gốc cây, miên man suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng đa số đều liên quan đến Luka, ước gì cậu có thể quay ngược dòng thời gian trở về quá khứ. Trở về lúc cả hai nói lời tạm biệt, cậu sẽ chẳng do dự hay ngần ngại gì mà không nói ra ba chữ "tớ thích cậu". Nếu lúc đó cậu ngỏ lời, đồng ý hay từ chối đối với cậu sẽ chẳng còn quan trọng. Ít nhất, cậu nhẹ lòng hơn chứ không dằn vặt như hiện tại.

    Chợt đôi mắt cậu va phải một bóng người, dưới tán cây phía xa kia, dù lờ mờ chẳng nhìn rõ những bóng hình ấy gợi cho cậu cảm giác thân quen vô cùng, lí trí như kéo cậu đứng lên, và rồi cậu chạy, chạy thật nhanh về phía người đó. Cậu cảm thấy mình quả là điên rồ rồi, sao lại có thể nghĩ rằng đó là Luka? Sao có thể chứ? Chưa bao giờ cậu nhận ra bản thân mình nhớ cậu ấy nhiều đến thế. Liệu lần này chờ đợi cậu sẽ là Tsukino hay chỉ là một làn khói ảo ảnh mà cậu tự tưởng tượng ra?

    Nobita thấy người ấy quay lại, ánh mắt xanh long lanh kia ẩn chứa khuôn mặt cậu, trong một vài giây thoáng chốc, cậu nghe văng vẳng tiếng người ấy gọi tên cậu. Dịu dàng như rót mật vào tai, tim cậu mềm nhũn rồi vỡ òa trong hạnh phúc.

    "Lukaaa!"

    Cậu cất giọng thật to như muốn người kia nghe được, cậu thấy nụ cười trên môi đối phương. Nó đẹp và quen thuộc với cậu như thế nào sao cậu có thể quên cơ chứ. Đúng là Luka rồi! Luka thật sự đã đến gặp cậu. Nobita nhào vào vòng tay đang dang ra đón chờ cậu và ôm lấy người kia thật chặt như dùng hết tất cả sức lực của mình để níu giữ Luka. Trong đầu cậu bây giờ trống rỗng quay cuồng, thật không biết có phải bản thân đang sinh ra ảo giác hay không. Cư nhiên còn có thể gặp lại cậu ấy, mọi thứ diễn ra nhanh đến vậy khiến Nobita mơ hồ suy nghĩ không thật.

    "Sao bây giờ cậu mới đến hả? Cậu biết tớ đã sống vất vả như nào khi không có cậu không? Tớ...tớ...nhớ cậu, thật sự nhớ cậu. Hức...đừng bao giờ...rời đi nữa."

    Nobita không ngẩng đầu lên, cậu vùi mặt vào người Luka rồi chôn luôn ở đó, trong tim cậu bây giờ như có dòng nước ấm len lỏi chảy qua, ấm áp và vui sướng khiến cậu thấy có chút tủi thân ủy khuất khi nghĩ đến tháng ngày khổ sở trước kia, lúc nào cũng mong muốn được gần Luka như vầy. Nobita nhẹ giọng trách cứ Tsukino, hai má phồng lên biểu lộ vẻ giận dỗi trong đáng yêu vô vàn.

    Luka bật cười khẽ, đem tay bẹo mũi cậu, nhìn người gần kề bên gang tấc, hơn nữa còn nằm gọn trong vòng tay hắn, Luka có chút xao động không thôi. Hắn có thể nghe rõ nhịp đập rộn ràng của đối phương, và trái tim hắn cũng đang tuôn trào bao xúc cảm. Mặc dù đã lên kế hoạch đầy kĩ lưỡng cho việc trở về lần này, nhưng đến khi gặp lại Nobita, nghe tiếng gọi trong trẻo của cậu ấy, nhìn khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ của cậu khi trông thấy hắn, Luka đã hoàn toàn không biết bản thân phải làm gì, cứ như mọi hoạt động của não bộ bị ngưng trệ vậy.

    Dù có đang mơ hắn cũng chẳng ngờ rằng Nobita sẽ nhào đến ôm chặt hắn, còn vì xúc động mà rấm rức khóc, nghe bên tai vang lên thanh âm ngập mùi hờn dỗi của cậu Tsukino chỉ thấy sợi dây lí trí của hắn đã đứt phăng mất rồi. Chú thỏ trong lòng hắn vẫn không hề biết sợ là gì, hết dụi rồi cọ khiến cả người hắn một trận nóng ran. Tai đã nhuốm màu hồng nhàn nhạt, Luka tự dằn xuống nỗi khát khao của mình. Nobita còn nhỏ mà hắn từ khi nào suy nghĩ đến mấy chuyện đáng xấu hổ đó cơ chứ.

    Bỗng từ túi áo khoác của Luka lấp ló một cái đầu tròn tròn với hai tai dài be bé, rồi một con thỏ có bộ lông hồng mập ú như trái bóng chui ra và nhảy phốc lên đầu cậu ngồi, con thỏ ấy đeo thêm cái kính trông mặt ngố ngố chẳng khác Nobita là mấy. Còn chưa đợi cậu hết ngạc nhiên thì từ túi áo Luka lại xuất hiện thêm con rùa màu vàng với chỏm tóc xanh lè. Hai con vật hình thụ quái lạ tíu tít vây quanh Nobita. Nhất là chú thỏ Nobit, có lẽ vì quá vui mà chú nhảy tưng tưng trên đầu Nobita hại cậu loạng choạng mất thăng bằng ụp cả mặt mũi vào lồng ngực người kia. Ngay cả Luka cũng bị dọa cho hú hồn rồi ngại ngùng, chỉ đành ho khụ khụ vài tiếng cho đỡ ngượng.

    "Nobit và Mozzo? Sao hai cậu lại ở đây thế? Cả Luka nữa?"

    Nobita vẻ mặt chất đầy dấu chấm hỏi, đầu cậu xoay mòng mòng do mãi load, chẳng phải chiếc phi thuyền - phương tiện duy nhất có thể đi lại giữa hai hành tinh đã bị cậu và đám bạn chôn dưới gốc cây rồi hay sao. Cậu thậm chí còn nhớ rõ chính tay cậu đã chôn nó ở chỗ nào.

    "Tất cả là nhờ vào Nobit ấy." Mặc dù chú rùa là khen ngợi chiến công của người khác nhưng nhìn cái bộ dương dương tự đắc ấy cứ như Mozzo đang tự hào thay cho cậu bạn Nobit luôn rồi.

    "Nobit! Nobit!"

    Thỏ gật gật đầu tán thành, xong cúi xuống dùng tay nắm tóc Nobita giật giật như đồ chơi. Cậu chỉ biết xuýt xòa kêu đau, cái con thỏ này tính nết y chang cậu. Hiếu động nghịch ngợm không sao kể xiết.

    "À Nobita này, tớ...có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."

    Luka ngập ngừng mở lời, ánh mắt còn đá xéo sang con rùa đang ngồi dửng dưng trên vai mình như muốn nói rằng: Ngươi mau tốc biến khỏi đây cho ta.

    Cảm nhận được sát khí đang tỏa ra ngập mùi thuốc súng, kiểu này còn ở lại lành ít dữ nhiều, Mozzo cười hì hì rồi bèn kiếm đường rút lui, trước khi đi còn không quên kéo cả con thỏ ngốc lơ ngơ kia theo cùng.

    "Nobit!" Chú thỏ đột ngột bị kéo đi chỉ biết giương mắt nhìn Nobita đầy luyến tiếc, miệng không ngừng kêu oai oái.

    "Im lặng nếu ngươi không muốn chủ nhân ta đem ngươi đi làm thịt thỏ sốt cay. Ta với ngươi xuống núi rồi vào nhà dân kiếm xem có gì ăn được không trộm về. Lâu rồi mới được đến trái đất chơi. Cứ tận hưởng cái đã."

    Mozzo nói bằng giọng điệu đầy hứng khởi, thèm đến chảy cả nước miếng. Chả là mấy năm trước chú từng được nếm thử món sushi cuộn trứng trong một lần thực hiện chiến dịch đột nhập vào nhà dân lấy thức ăn, từ đó hương vị ấy khiến chú rùa của chúng ta xao xuyến mãi. Hôm nay nghe tin chủ nhân ghé thăm trái đất, chú nằng nặc đòi theo chung cũng vì lí do này.

    Còn rất tốt bụng dẫn Nobit cùng đi, dù sao con thỏ này suốt ngày ở trên cung trăng ăn bánh mochi, lâu lâu đổi menu xíu cho đời thêm sắc màu.

    "Đi nhanh nhanh thôi còn để không gian cho họ tình tứ."

    Mozzo đi được một đoạn quay đầu nhìn lại hai con người đang ngượng ngùng dưới bóng cây kia thì nở một nụ cười đầy ẩn ý. Từ sau khi tạm biệt Nobita, Luka ngày nào cũng thở ngắn than dài nhắc tên cậu ấy khiến chú và mọi người ở mặt trăng nghe đến mòn cả lỗ tai.

    Nay được gặp lại là vui rồi, còn việc có đem được người kia về làm dâu không thì phải phụ thuộc vào trình độ của chủ nhân! Mozzo tuy là rùa nhưng ít nhiều gì cũng sống qua chục ngàn năm, luận về tuổi tác còn lớn hơn cả Luka nên chuyện tình duyên chú đều am hiểu dày dặn. Thừa biết chủ nhân mình thầm thương ai đó mà nhát quá chẳng dám ngỏ lời, chú và chị Luna hết lòng đốc thúc dữ lắm đấy.

    Mozzo gửi lời chúc may mắn đến Luka rồi nhanh chóng cùng bạn thân biến mất tăm, trả lại không khí yên tĩnh không còn bát nháo như lúc đầu.

    "Lúc nãy cậu định nói chuyện quan trọng gì với tớ thế?" Nobita nghiêng đầu hỏi. Thầm thắc mắc rốt cuộc là việc hệ trọng nào khiến vẻ mặt Luka thần thần bí bí đến vậy.

    Luka đột ngột tiến tới gần hơn một chút, ghé sát người cậu rồi thì thầm nói gì đó vào tai Nobita khiến mặt cậu nhanh chóng chuyển sang sắc đỏ bừng bừng.

    "Cậu...cậu..." Nobita bị ai kia thành công chọc cho xấu hổ đến nói năng lắp bắp.

    "Cậu chỉ cần trả lời rằng cậu có đồng ý hay không thôi mà?" Luka phì cười, ánh mắt có chút mong chờ.

    "Đương nhiên tớ sẽ đồng ý rồi. Chỉ cần người nói câu đó là cậu thì tớ luôn đồng ý." Nobita lí nhí nói nhưng vẻ mặt nhìn hắn trước sau đều kiên định không thay đổi.

    "Vậy chúng ta về thôi nào. Tớ muốn ngắm trăng cùng cậu lắm đó Nobita." Luka vui vẻ nắm tay cậu lắc lắc.

    "Đợi tớ cắt hoa cỏ lau đã." Nobita móc trong túi quần ra cái kéo nhỏ rồi cúi người cắt vài nhánh hoa cỏ lau mà cậu cho là đẹp nhất.

    "Vậy để tớ giúp cậu một tay."

    "Mà cậu sẽ ở lại đây bao lâu vậy?" Nhắc đến chuyện này như chạm vào nỗi đau trong thâm tâm, đôi mắt hơi chùn xuống, Nobita thật không mong bản thân sẽ phải nói lời tạm biệt với Luka một lần nữa.

    "Khi nào cậu muốn tớ đều có thể đến gặp cậu, có Nobit rồi thì khoảng cách từ mặt trăng đến trái đất sẽ được rút ngắn lại." Luka chậm rãi giải thích.

    "Tuyệt quá đi!" Nobita reo lên hứng khởi nhảy cẩng, cười tít cả mắt.

    "Tớ cũng thấy nó rất tuyệt!" Luka mỉm cười, chan chứa yêu thương dành cho cậu - người định mệnh của đời hắn.

    Trong cái nắng xế chiều dần tàn, mênh mông đồng hoa cỏ lau bát ngát dập dìu theo cơn gió đẩy đưa, có hai bóng người đang vui đùa với nhau, niềm hạnh phúc của họ như lan tỏa ra xung quanh khiến không khí cơ hồ biến thành màu hường đầy trái tim.

    Tình cảm của cậu bé Nobita dành cho chàng trai Espal quả thật xứng đáng nhận được một cái kết có hậu như này. Thật đúng với câu:

    Chim bay về tổ,

    Người có tình tương phùng bên nhau.

    - Hết -
     
    thienyet, Chì Đen, Dana Lê16 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...