43,292 ❤︎ Bài viết: 1337 Tìm chủ đề
Chương 60: Mắc Bẫy Ở Núi Đông Ngô

54029681129_a18d517d92_o.jpg


Lộ trình đến núi Đông Ngô gấp rút cũng mất khoảng ba ngày đường. Sáu đệ tử Trúc Lâm Phong chỉ dừng lại có hai lần ghé quán ăn uống đổi ngựa chứ không hề nghỉ ngơi, cho ngựa phi nước đại liên tục thành thử mới rạng sáng ngày thứ ba mà đã đến được chân núi.

Chung quanh rừng rú bao phủ cách hơn mươi dặm mới có dân cư sinh sống. Như đã nói nơi phong ấn hung thú dù cho đã lập kết giới cùng rào chắn cũng không ai dám bén mảng tới gần ngoài chim chóc và những động vật hoang dã trong khu rừng già rậm rạp.

Dừng ở trạm gác có bốn nam nhân ngoài ngũ tuần đã đứng chờ sẵn để chào đón họ. Kể từ khi các hung thú bị phong ấn thì dưới chân mỗi ngọn núi đều lập trạm gác quan sát, mỗi trạm có bốn người thay phiên nhau chia đều sáng tối, lương thực sẽ đều đặn được chuyển phát tới. Nơi đây hoang vu hẻo lánh không có lấy thú vui cùng tiện nghi vật thực còn phải chịu sống xa người thân thành thử chỉ những nam nhân lứa trung niên đổ lên mới chấp nhận công việc chán ngắt tẻ nhạt này, lương thưởng còn khá cao, dĩ nhiên hung thú phong ấn ở ngọn núi thuộc địa phận vua chúa nào cai quản thì người đó sẽ chịu trách nhiệm chu cấp tiền lương nhu yếu phẩm cho họ.

Sau khi giúp các đệ tử Trúc Lâm Phong cột ngựa vào chuồng đem cỏ bỏ máng cho chúng nó gặm nhấm thì các lão xoắn xuýt đem rượu cùng mồi nhắm ra thếch đãi khách quý.

Rượu bồ đào ủ khá lâu rồi vừa mở nắp bình liền đã dậy hương men, rắn nước băm nhuyễn trộn xã thơm phưng phức, lẩu cá nấu bông súng chua chua ngọt ngọt, quá là thơm ngon.

"Nghe tin các vị học trò của Tiên Thượng sẽ tới nên bọn lão đã chuẩn bị sẵn một số món dân dã để tiếp đãi các vị, ở đây hẻo lánh cũng không thể sánh bằng Trúc Lâm Phong cùng đội ngự trù nội điện được, mong các vị đừng chê." Bốn tên gác trạm chất phác cười xòa.

Phi ngựa ròng rã mấy ngày liền ăn toàn bánh màn thầu cùng uống nước lã, các đệ tử Trúc Lâm Phong sớm đã chịu khổ cực nay tới nơi trạm gác được đãi món ngon thế này có thể không động lòng. Bọn họ nuốt nước bọt ừng ực thật không muốn khách sáo.

Đoạn Tử Tùng càng suy nghĩ đơn thuần hơn, cũng cả nể người lớn tuổi ở nơi hoang vu chịu nhiều cực khổ, bèn không đề phòng nhận lấy tách rượu bồ đào từ tay các lão rót cho.

"Nào nào các vị thượng khách mau ngồi xuống cả đây cùng nhau thưởng thức mĩ tửu và ăn miếng lót dạ sau đó nghỉ ngơi chút cho khỏe, đầu giờ bọn lão dẫn các vị lên núi chỗ kết giới suy yếu."

Vương Quân Bảo bản tính trời sinh đa nghi, còn tử nhỏ lớn lên nơi tranh quyền đoạt vị, sớm học tập được những thủ đoạn mưu mô và nhận ra lòng người đen bạc, vì thế khi Tử Tùng và đám sư đệ của hắn nhớm mông ngồi xuống bàn tiệc thì hắn đã vươn tay đoạt lấy tách rượu thơm ngon từ tay người ta ngăn lại, không cho Tử Tùng cùng đám sư đệ đơn thuần đó kịp uống dù chỉ một ngụm.

"Đa tạ ý tốt của các ngươi nhưng có lẽ bọn ta phải lên trên núi trước xem tình hình kết giới thế nào, lo cho xong chính sự mới có thể yên tâm trở xuống nhập tiệc được."

Nhìn vào ánh mắt kiên định sắc bén của Quân Bảo, bốn lão gác trạm có chút rối rắm quẫn bách.

Quân Bảo nhanh miệng đế thêm một câu.

"Bản đồ địa hình núi Đông Ngô bọn ta đang nắm giữ, với cả lúc trong môn sư phụ cũng đã chỉ rõ vị trí phân bố kết giới trọng yếu nên bọn ta sẽ tự rành rẽ đường lên, các ngươi không cần theo cứ ở lại đây đợi đi, bọn ta lên đấy xem thế nào rồi trở xuống."

"Vậy... vậy các vị đi cẩn thận." Bốn lão gác trạm đành xuôi theo không dám níu giữ nữa.

Cả quá trình Tử Tùng và mấy vị đệ tử đi chung cũng ngớ người không phản đối được cái gì, cứ thế im lặng thuận theo chủ ý của thế tử gia Kim Hải, ngay thẳng thâm tâm đang cảm thấy hổ thẹn vì trọng miếng ăn mà quên đi chính sự khi tới đây là gia cố kết giới để hung thú không thể xổng ra ngoài làm hại lê dân bách tín.

Thế là tạm thời từ biệt bốn lão gác trạm bọn họ theo bản đồ định sẵn đi lên núi. Rừng cây rậm rạp um tùm nhanh chóng che khuất bóng dáng họ khỏi bốn lão gác trạm.

Đợi cho họ khuất dạng rồi một nhóm người bịt mặt như ninja mới từ trên đám rừng cây âm u trên sườn núi thấp cạnh trạm gác nhảy xuống, tay lăm lăm cầm kiếm đi thẳng ra chuồng ngựa phía sau chém luôn đàn ngựa tốt, ngăn trở con đường cuối cùng các đệ tử Trúc Lâm Phong trở về.

Tiếng ngựa kêu rống thảm thiết sau cùng vang lên khiến bốn lão gác trạm kinh hãi khuỵu xuống van xin rối rít.

"Hồng Sơn bang chủ xin tha mạng, xin tha mạng. Bọn tôi đã làm theo chỉ thị của ngài bỏ độc vào trong rượu thịt nhưng cái đám tiểu bối kia đề phòng cẩn trọng quá mức thì bọn tôi còn có thể làm gì."

"Phải ha, còn có thể làm gì?" Kẻ bịt mặt dẫn đầu một băng nhóm hắc y nhân được gọi là Hồng Sơn bang chủ nghe vậy cười hề hề, sau đó tích tắc xả liền hai nhát kiếm bén ngót cứa đứt cổ bốn gã gác trạm ngã lịch bịch xuống nền trong tích tắc.

Bấy giờ kẻ vừa thực hiện hành vi tội ác mới kéo khăn bịt mặt xuống nhìn những cái xác chết trên nền nói tiếp thêm một câu: "Kẻ vô dụng thì chỉ có chết mà thôi."

"Đi." Hồng Sơn bang chủ gầm lên đúng một câu khoác tay đám đệ tử tâm phúc, cả chục tên hắc y nhân mấy chốc phi thân lên các nhành cây mất dạng.

Hướng họ đi là đường lên chỗ bày bố kết giới. Quân Bảo nheo mắt nghĩ ngợi gì đó, còn năm người còn lại theo bên cạnh hắn khỏi phải nói đã kinh hách tới cái dạng nào khi chứng kiến loạt khung cảnh ghê rợn diễn ra suốt từ nãy đến giờ ở bên dưới thung lũng trạm gác.

Bốn kẻ phản bội bổn giáo đã chết. Không, điều quan trọng hơn chính là thế tử gia đang đứng bên cạnh đã cứu mạng bọn họ, nếu ăn phải dù một miếng gì đó ở trên bàn tiệc thịnh soạn khi nãy có lẽ bọn họ đều đã đi đời nhà ma cả rồi.

"Thế tử gia, đa tạ ngài đã cứu mạng, ngài làm sao nhận ra ý đồ rắp tâm của bọn chúng?" Mọi người chắp tay tạ ơn, lại cất tiếng hỏi.

"Không đến mức nhận ra, chỉ là ta thấy vẻ mặt cư xử hơi khác lạ của bọn họ, với cả ta chưa từng dùng đồ bên ngoài mà chưa qua khâu thử độc."
Quân Bảo nói.

Thân phận của hắn thường xuyên có kẻ ám toán từ trước khi gia nhập Trúc Lâm Phong, bảo sao làm nên con người của hiện tại.

"Nhưng giờ quan trọng hơn chúng ta phải làm sao đây tam sư huynh, ngựa chết cả rồi, với cả nhiệm vụ của chúng ta còn chưa hoàn thành?" Ba đệ tử và thất sư đệ nao nao.

Nhìn vào tình hình Hồng Sơn bang chủ dẫn theo đệ tử tâm phúc kéo tới đây thì e rằng không chỉ có bấy nhiêu. Quanh núi có lẽ đã dày đặc người của các bang phái khác nữa. Chúng ta không dò được số lượng, không thể nắm chắc phần thắng. Đoạn Tử Tùng mím môi.

Quân Bảo nói thêm vào: "Tam sư huynh không sai, giờ chúng ta lên chỗ bày kết giới nhất định trúng bẫy mai phục không còn có đường về."

Ba đệ tử kia nghe vậy xoắn lên hoảng hốt níu tay Đoạn Tử Tùng: "Tam sư huynh bọn đệ không muốn bỏ mạng ở đây đâu chúng ta hay là quay về Trúc Lâm Phong trước đi rồi tính sau tam sư huynh."

Cũng không thể trách ba sư đệ này sợ chết bởi vì bọn họ chỉ thiên về kết giới, võ công luận không bằng một nửa của tam sư huynh và thất sư huynh. Đối diện rừng kẻ thù nguy hiểm làm sao chọi lại.

An nguy của các sư đệ đương nhiên đặt lên hàng đầu. Đoạn Tử Tùng thở ra. Đành quay về trước vậy.

"Nơi này cũng không thể nán lâu hơn để bọn người kia hội họp trên núi mà không thấy chúng ta xuất hiện chắc chắn sẽ biết kế hoạch bị lộ mà truy đuổi. Chúng ta mau đi thôi."

"Đợi đã tam sư huynh. Suỵt." Vương Quân Bảo nhíu mày ôm lấy Đoạn Tử Tùng kịp thời giữ chân mọi người ở lại vị trí cũ, là lúc này bọn người hướng ngoài trạm gác đi vào. Số lượng còn đông hơn gấp chục lần hồi ban nãy leo tới con số hàng trăm người. Còn chẳng thèm che mặt.

Tu Di phái, Thanh Sơn phái còn cả Vân Thiên phái, sao cũng mò tới đây luôn rồi. Xem ra thất đại kiếm phái đều tập hợp ở đây quyết bắt giữ Đoạn Tử Tùng và các đệ tử Trúc Lâm Phong cho bằng được.

Đại sư huynh điều lo sợ không sai. Sư phụ về thần giới bọn chúng lại nhăm nhe muốn lật đổ Trúc Lâm Phong, tiến chiếm, thật không ngờ làm tới bước này. Lũ khốn.

Đoạn Tử Tùng cắn răng, đám sư đệ nấp bên cạnh run cầm cập đổ mồ hôi lạnh.
 
Chỉnh sửa cuối:
43,292 ❤︎ Bài viết: 1337 Tìm chủ đề
Chương 72: Bạo Phát

54131279212_7cb7162afb_o.jpg


Cứu vật vật trả ơn, cứu người người báo oán.

Nếu biết trước những tên đệ tử Vân Thiên phái sẽ chạy đi báo tin cho đám danh môn chánh phái kia thì Đoạn Tử Tùng đã không rủ lòng thương cầu xin thế tử gia tha mạng cho bọn chúng rồi.

Để tận hiện tại mọi người bị vây trong hiểm cảnh, các sư đệ bị thương, thế tử gia cánh tay đầy máu, đàn sói đói bủa vây, mục tiêu không còn là hắn nữa.

Máu của giao long, xương cốt của giao long, nội đan của giao long thậm chí nhục thân chúng cũng muốn giành lấy để gia tăng công lực, chúng muốn ăn tươi nuốt sống ngài ấy. Vậy mà suốt từ nãy cho tới giờ thế tử gia vẫn bất chấp tất cả che chắn cho hắn khỏi lằn tên mũi kiếm.

"Thế tử gia ngài điên rồi mau chạy đi." Làm sao có thể đấu lại cả rừng người các bang phái đang cấu kết với nhau chỉ để bắt được ngài cơ chứ.

Đoạn Tử Tùng gào lên, cơn đau liên tục ập tới co thắt bụng dưới khiến hắn tái sầm mặt mũi. Vương Quân Bảo chật vật chống đỡ từng nhát kiếm của kẻ thù hùa nhau tấn công tới tấp, tay còn lại vẫn giữ chặt ái thê ở bên cạnh không cho mạo hiểm bước lên.

Ngũ vị chưởng môn nhân ngũ đại kiếm phái cười ha hả tiếp tục dồn ép Vương Quân Bảo tới đường cùng, lưỡi kiếm đều đã tẩm thuốc mê, miễn là ai dính phải nhiều lần nơi miệng vết thương ngấm vào da thịt thì bất kì lúc nào cũng có thể ngất ra. Phen này sở hữu cơ thể quý giá của giao long chắc rồi.

"Giết đi, giết chết hết bọn chúng đi. Chỉ cần lấy xác của giao long là được." Các vị chưởng môn nhân hô hào, đám đệ tử các bang phái thừa sức xông lên. Không muốn bắt sống tam đại đệ tử Trúc Lâm Phong làm con tin uy hiếp tân chưởng môn nhân mới nhậm chức nữa chỉ vì tìm thấy nguồn sinh lực dồi dào đủ sức phá hủy tất cả, đem giấc mộng bá quyền của bọn chúng ước nguyện đạt thành, Tử Thạch cùng hai sư đệ chớp mắt cả kinh, xem ra phen này khó toàn mạng trở về bổn phái.

"Chạy đi mau chạy đi."

Tia hi vọng cuối cùng như vụt tắt trong mắt các thiếu niên.

Thế tử gia là ta đã hại ngài rồi. Bờ môi run rẩy Đoạn Tử Tùng lấy hết can đảm bật gào lên hất tay Vương Quân Bảo ra thúc giục ngài ấy mau chạy, bởi vì hắn biết nếu tháo thân một mình ngài ấy dư sức bỏ trốn, không nên vì cả đám níu chân mà làm liên lụy ngài ấy phải chết cùng.

"Thế tử gia ngài mau cút đi, biến khỏi mắt ta."

Vì sao suốt từ nãy giờ còn chưa thị hiện chân thân để đuổi xua đám tà ma tự xưng là danh môn chánh phái nhưng tâm hồn sớm đã mục rửa từ lâu, không cần hỏi ai nấy cũng đều biết thế tử gia vừa mới hóa giao long chưa bao lâu, thân thể khác chi giống rắn thời kì lột da trưởng thành vẫn còn non nớt yếu ớt, vậy mà vì cứu bọn họ mà qua nay đã hiện thân mấy lần, hao tổn sinh lực, nếu còn bức ép hóa hình nữa chắc chắn sẽ cạn kiệt sinh lực.

"Thế tử gia ngài mau đi đi có nghe không, vì sao lại cứng đầu đến thế. U hu hu.. " Không còn là mệnh lệnh nữa mà chính là van nài. Vương Quân Bảo nhìn ra nỗi sợ hãi cùng cực trong đôi mắt ngập tràn nước của người thương. Đã dặn lòng không để em rơi vào hiểm cảnh bất an, cớ sao chẳng thể vẹn toàn. Song chí ít hắn phải bảo vệ em cho tới tận hơi thở cuối cùng.

"Tùng nhi em biết ta không thể rời xa em mà."

Khẽ mỉm cười thay vì liếc trừng cánh tay vừa bị người thương hất ra, Vương Quân Bảo chẳng những không nghe lời rời đi còn thình lình ôm lấy Đoạn Tử Tùng vào lòng, cả một vùng chung quanh cơ hồ rúng nứt dữ dội. Vài tên bị luồng kình lực mạnh kinh hồn dội ngã, các sư đệ vận công miễn cưỡng còn bị đẩy lùi về sau hàng chục bộ cẩn thận nép luôn vào gốc cây tránh nạn.

Cơn lốc qua đi Tử Tùng cảm nhận cơ thể mình tiếp xúc với cái gì đó mát lạnh. Bởi căn bản vòng tay ôm hắn chẳng còn là con người. Tử Tùng ngẩng mặt thu vào tầm đồng tử ánh lưu ly trân báu trong hàm chứa dung mạo bản thân mình.

"Thế... tử gia..." Tử Tùng ngây ngẩn.

Thế tử gia đã lần nữa hóa thành một con giao long khổng lồ. Đem ái nhân bé bỏng đặt về dưới gốc cây cạnh ba sư đệ đang ẩn núp. Rừng người kinh hãi hồi lùi giật về sau nắm chuôi kiếm thủ thế. Giao long gầm lên quay sang đem đất đá đào bới được ném mạnh vào bọn chúng vùi chôn dưới ba lớp đất, trực diện tấn công.

Ngũ vị chưởng môn đồng loạt hợp sức tung toàn chiêu hiểm hòng đoạt mạng sinh vật khổng lồ, chí ít làm nó bị thương nhiều nhất có thể rồi ngất đi. Vừa mới hóa giao long vảy của nó còn rất mềm, kiếm bén cộng với nội lực của các vị chưởng môn rót vào miễn cưỡng có thể đâm xuyên qua.

"Thế tử gia cẩn thận."

Đoạn Tử Tùng bật gào lên hốc mắt mở to khi mũi kiếm xuyên qua mình giao long, máu phọt ra văng tung tóe thứ dòng máu nóng hổi đỏ tươi.

"Mau mau hạ nó đi nó dường như yếu hẳn rồi. Mau giết nó đi. Thừa thắng xông lên."

Ngũ vị chưởng môn hô lớn cùng các đệ tử nhất loạt xông lên cơ hồ cơn khát máu. Đoạn Tử Tùng và các sư đệ thất kinh lao ra chắn đường bọn chúng chống đỡ trước giao long đang gầm rú quằn quại với vết thương sâu.

"Á." Một kiếm rẹt ngang cứa rách bả vai Đoạn Tử Tùng.

"Tam sư huynh." Ba sư đệ cau mày kêu lên, vội vàng kề sát yểm trợ.

Hình ảnh bả vai rách vải với vết thương túa máu đó thu vào tầm mắt của giao long. Nó gầm lên một tiếng long trời lở đất, đôi cánh xé thân trên nhô ra sải dài, sừng mọc đỉnh đầu mềm mềm non non trông rõ còn dính máu lớp nhớp. Hốc mắt to tròn long sòng.

Ù ù ù... Tiếng thở phì phò của loài sinh vật huyền bí.

"Không... rồng... rồng... không thể nào."

Lũ sâu bọ ú ớ, các vị chưởng môn nhân há mồm, Đoạn Tử Tùng sững sờ chiêm ngưỡng chân thân đồ sộ uy nghiêm.

Thế tử gia ngài ấy hóa rồng rồi. Một con rồng đẹp đẽ và hung tợn. Quá sức tưởng tượng của con người.

"Grào."

Rồng thiêng vảy đỏ như lượn sóng dài từ trên đỉnh đầu xuống tận chấm đuôi, một hơi gầm lên há miệng phun luồng Nghiệp Hỏa, dù chỉ là bậc hạ cũng đủ đốt cả thảy cháy thành than đen.

"Á á chạy đi mau chạy đi. Thật khủng khiếp khiếp quá." Một số đệ tử tháo chạy tán loạn. Ngũ vị chưởng môn đang tấn công trực diện đều chết dưới luồng Nghiệp Hỏa của rồng thiêng vì không kịp bỏ chạy.

Bấy giờ khi chỉ còn những cái xác cháy khét la liệt dưới chân cùng một khoảng rừng cây đổ nát bốc khói nghi ngút rồng thiêng mới dừng lại quay sang nhìn các thiếu niên đang sững người chiêm ngưỡng mình. Nó cất giọng như vọng về từ đáy đại dương xa xăm:

"Đi, ta đưa các ngươi về Trúc Lâm Phong." Nói rồi dùng hai chi trước đem Đoạn Tử Tùng và ba sư đệ thả trên lưng mình. Rồng thiêng sải cánh uốn lượn qua nền trời và phóng vút đi mất hút.

Chẳng đầy nửa ngày mà đã về tới Trúc Lâm Phong.

Các đệ tử đang luyện kiếm trên sân điện Thích La kinh hỉ khi nhìn thấy rồng thiêng xuất hiện trên nền trời còn cõng theo tam sư huynh, thất sư huynh và hai vị sư huynh nữa.

Mọi người dừng luyện kiếm hò reo chí chóe.

Rồng thiêng mấy chốc đáp xuống nền sân điện Thích La thả Đoạn Tử Tùng và ba sư đệ xuống, đoạn hóa thành nam nhân tuấn lãng trước cặp mắt kinh hỉ của bao người.

Và rồi nam nhân tuấn lãng khắp người đầy máu cứ thế ngã xuống ngất lịm đi chìm vào vô thức.

"Thế tử gia, thế tử gia."

Ai nấy hốt hoảng la lên, la nhiều nhất là Đoạn Tử Tùng, gấp gáp đem thế tử vào trong gọi Lan đại phu tới. Đoạn Tử Tùng nước mắt đã lưng tròng...
 
Chỉnh sửa cuối:
43,292 ❤︎ Bài viết: 1337 Tìm chủ đề
Chương 73: Trúc Lâm Phong Rực Rỡ Gấm Hoa

54140771742_6b64df20c3_o.jpg


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
(Hoàn Phiên Ngoại)

Vậy là chuyện tình của thế tử gia và tam sư huynh xin dừng lại ở đây, đoạn đường sau này để hai người ấy tự viết tiếp. Nhưng dù cho có khó khăn hay gặp nhiều nguy hiểm rình rập đến đâu thì hai người họ cũng sẽ vẫn nắm tay nhau cùng đi cho tới cuối đời. Chắc rồi. <3
 
Chia sẻ bài viết
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back