Bạn được Tyyyty mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
5,103 ❤︎ Bài viết: 552 Tìm chủ đề
6903 0
Kiếm tiền
Sói đã kiếm được 69030 đ
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng từng được nghe ông bà, cha mẹ hoặc người lớn tuổi nào đó kể lại những câu truyện về thời xa xưa, có thể là một trong những câu truyện ấn tượng, kỳ lạ về một ai đó hoặc chính là người thân, ông bà, cha mẹ chúng ta từng chứng kiến, vậy câu chuyện bạn đã từng nghe đó là gì, có thể chia sẻ với mọi người được không?

Mình trước:

Câu chuyện đầu tiên là nghe bà ngoại kể, ngày xưa ông ngoại mình làm bên xây dựng cầu đường, thì đơn vị của ông có thi công ở một gò đất có vài ngôi mộ hoang cần phải san phẳng giải phóng mặt bằng, anh em công nhân thi công thì ai cũng ái ngại không dám làm trong khi ông thủ trưởng đơn vị đó thì kiểu như không tin vào ma quỷ và tâm linh nên rất to mồm chỉ đạo kiểu như chúng mày cứ làm hết cho tao có gì tao chịu, kết quả là mấy tối ăn nằm ở khu vực đó ông thủ trưởng đó tối ngủ liên tục bị ma trêu, tối ngủ nó dựng cái giường của ông ấy đứng thẳng dậy mà ông ấy vẫn nằm trên giường (không hiểu kiểu gì) rồi còn bị bóp cổ khi đang ngủ và liên tiếp gặp nhiều sự việc kỳ lạ khác, ông này sợ quá sau này phải cúng bái và xin nghỉ việc hẳn. Thực ra câu truyện này cũng bây giờ lớn thấy cũng không có nhiều ấn tượng nhưng mà hồi bé mỗi lần nằm ngủ là lại nghe bà kể nên hồi đó thấy ghê và ấn tượng lắm, nhớ mãi đến bây giờ.

Câu chuyện thứ 2 thì chính bản thân mình trải nghiệm lúc tầm 4 tuổi - tất nhiên là không có nhớ gì mà chỉ lớn lên nghe mọi người kể lại - năm đó chắc khoảng 93, 94 thì bố mình có việc đi phụ xây nhà cho nhà bác ruột mình ở xóm kế bên gần đó, nhà bác xây nhà nên bác có gửi bà chị cùng tuổi ở nhà mình, 2 chị em chơi với nhau ở ngoài sân chán thì mình mới rủ chị mình là hai chị em mình đi tìm bố em đi, mẹ mình thì bận loay hoay công việc ở trong nhà nên không có để ý đến 2 đứa, rồi mình dắt tay chị mình đi quanh làng để tìm bố, 2 chị em chắc là vừa hái hoa bắt bướm rủ nhau thế nào đi thẳng 1 mạch ra đồng xong rồi đến tối mịt không biết đường về, cả làng mình mọi người đốt đuốc xua nhau đi tìm ở các vườn nhà xung quanh làng và ở các bờ ao vì sợ chị em mình ngã xuống ao, làng mình ở quê nên nhà nào cũng có vườn trồng cây ăn quả và nhà nào cũng có ao, rồi còn lo sợ 2 đứa bị bắt cóc hay đi lạc, ma giấu gì đó vì trong nhà mình có bà cố cũng từng đi chợ rồi lạc mất tích hẳn, mọi người không rõ sống chết thế nào nên lại càng lo sợ, mẹ mình thì chạy xe đạp xung quanh làng chạy ra cả nhà bà ngoại ở đó khá xa vì nghĩ mình ra nhà bà, vừa đi vừa gào khóc gọi tên mình, may sao đến đêm có 1 ông cùng làng đi phun thuốc sâu ở ngoài đồng về, ông ấy kể tối rồi còn nghe thấy tiếng 2 đứa bé vừa dắt tay nhau đi vừa khóc thút thít ngoài đồng thì vừa hoảng vừa sợ tưởng ma, may sao ông ấy cũng chạy lại gần và nhận ra 2 đứa rồi dắt về nhà thì mọi người mới thở phào, cũng may còn bé và được cưng chiều nên không bị ăn đòn.

*vno 20*

Vậy còn Bạn, câu chuyện bạn từng được nghe kể lại thì như thế nào?

Chia sẻ với mọi người nhé.

*vno 37*
 
Last edited by a moderator:
8 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Vào một buổi trưa hè năm 2009, tôi, mẹ và các em mình vừa xem xong một bộ phim kinh dị mang tên "ma làng". Phim kể về những vụ án kì bí không có lời giải đáp như mấy đứa trẻ bị ma giấu, người đi đêm bị ma trơi tát cháy mặt, hay một tay bơi cực giỏi bỗng chết đuối dưới sông..

Thằng con em tôi nhất quyết không tin vào mấy phim truyện ma quỷ ấy, chúng nó cho là bịa đặt, là hoang tưởng, là bị điên. Thế nhưng mẹ tôi lại khác. Mặt bà tái lại, bỗng ngồi thần người ra suy nghĩ đăm chiêu. Một lúc lâu mới nhẹ nhàng bảo: "Thật ra những vụ người gặp ma, gặp quỷ như vậy không hẳn là bịa đặt. Mẹ nói thế vì bản thân mẹ đã từng gặp chuyện tương tự một lần, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy kinh hãi."

Mẹ tôi bắt đầu kể, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng.

Chuyện là cụ bà nội tôi ngày trước, khi mẹ tôi tầm tuổi chúng tôi bay giờ, đã bị ma nhập một lần mà đưa đi bệnh viện tỉnh bác sĩ không thể giải quyết được. Mẹ kể:

"Hôm đó, mẹ đi học như mọi ngày, cụ nội rạng sáng thì ra ngoài ruộng, trưa đến thì vác gánh đi cắt cỏ.

Ngày trước người trong làng nghèo lắm phải tranh thủ đi cắt cỏ dự trữ cho trâu bò hay dùng làm nhiều các thứ việc khác. Ngày đấy thì sáng người ta phải làm ruộng chỉ có buổi trưa nắng chang chang thì đi cắt cỏ. Cụ nội nhà mình thì hay cắt ở cái bãi đất trống ngay cạnh khu mộ vì ở đấy cỏ cao tận đầu người, cắt được hàng bó liền.

Thế nhưng khổ nỗi là cái hôm đấy không biết thế nào, 12 giờ trưa cụ vác gánh đi cắt cỏ mà lại bị ma nhập. Thấy người trong làng kể, cụ gánh hai bó cỏ to đùng nặng tầm hai chục cân vừa đi vừa nhảy chân sáo nhẹ bâng lại còn huýt sao nữa chứ. Cụ vác hai bó cỏ về một mạch đến nhà. Mẹ lúc đấy vừa đi học về thấy thế sợ quá, nghĩ ngay cụ bị ma nhập. Mẹ liền chạy đi lấy một chậu nước đái chó hất ngay vào người cụ.

- Ôi zồi ơi, mùi nước hoa Trung Quốc ở đâu mà thơm thế này! - Cụ hét lên."

Kể đến đây, đang trong lúc sợ hãi bỗng giật cả mình. Thằng con em tôi lăn ra cười bảo mẹ bốc phét. Mẹ bảo:

"Chúng mày lại bảo tao bốc phét. Chúng mày không tin thì đi mà hỏi ông bà."

Nói rồi mẹ lại tiếp tục câu chuyện: "Ông bà lúc đấy có đưa cụ lên bệnh viện xem thử xem có thần kinh gì không. Ông bác sĩ cho kiểm tra thì không thấy một dấu hiệu nào của não bị ảnh hưởng. Ông bà mới mời thầy về cúng, thầy phán là cụ bị vong hồn chưa siêu thoát hết nhập vào, cũng may con ma này không mạnh quá có thể làm phép trừ ma ngay được. Thế là buổi lễ làm phép diễn ra, thật kì diệu cụ bà sau đó đã hoàn toàn trở lại bình thường".

Mẹ tôi kết thúc câu chuyện bằng một cái kết êm xuôi: "Ở quê ngày xưa cũng nhiều chuyện hay lắm. Bao giờ mẹ kể cho mà nghe. Thôi giờ đi ngủ trưa đi"
 
Last edited by a moderator:
38 ❤︎ Bài viết: 10 Tìm chủ đề

Vong Theo​


Mình là chúa sợ ma, mà rất là mê nghe kể chuyện ma. Lúc mẹ mình còn sống, mỗi khi nhà cúp điện, mẹ hay gom mấy chị em mình lại nằm kể chuyện ngày xưa của ba mẹ, của mấy chị em lúc còn nhỏ rồi cả nhà cùng cười vui vẻ, mình thì lúc nào cũng nằng nặc đòi mẹ kể chuyện ma, lúc mẹ kể thì co ro chui rúc trong lòng mẹ với chị hai. Mẹ kể toàn chuyện mẹ thấy mẹ gặp mà toàn là ở gần nhà. Giờ nghĩ lại khu nhà mình ở lúc trước nhiều ma khiếp. Ma gì cũng có. Có lần Mẹ kể..

Cái thời hơn ba mươi năm về trước, khu nhà mình đang ở lúc bấy giờ vắng vẻ lắm. Nhà ở thì ít mà cây cối, mồ mả thì nhiều. Cách ba bốn căn nhà là bụi chuối, đi thêm vài mét là mấy cây chùm ruột, rồi một hai căn nhà rồi vài ba cái gò mả từ thời nào ý.

Cứ cách hơn năm mét là có một bụi tre. Ta nói nghe kể thành thị giống dưới quê ghê mà thực sự hoàn cảnh lúc đó là như vậy. Thời điểm đó còn bao cấp nhưng cũng tân thời rồi có tivi đồ, radio đồ còn đèn đường khu đó thì chưa có. Hơn bảy giờ đêm là người nào người nấy khóa cửa tắt đèn đi ngủ.

Cách nhà mình hai căn, là một gia đình của ông bà đông con lắm (có mấy thằng con trai quậy phá như quỷ sau này mình sẽ kể về chuyện này). Trong đó có một cô con gái tầm hơn đôi mươi tuổi mới lấy chồng. Đêm đó hai vợ chồng đi coi hát ở sân banh gần nhà về trễ, nói trễ nhưng cũng tầm mười một giờ đêm thôi.

Màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng dê kêu réc réc, tiếng gió thổi qua mấy bụi tre xào xạc, thỉnh thoảng chó tru một hồi nghe rợn người, có nhà có con nít mới sanh hay khóc đêm, lâu lâu the thé, nghe thôi cũng khiến ngta sợn gai gốc giữa đêm vắng như vậy.

Nhưng mà vợ chồng trẻ mà sợ gì ma cỏ, cũng vì hiếm khi về khuya, cũng chưa bao giờ thấy ma thấy quỷ. Nên hai vợ chồng tỉnh lắm cứ thế mà sải bước, lấy ánh trăng làm đèn đường. Xui sao đêm đó chắc đúng ngày đúng giơ nên hai vợ chồng được gặp. Trước khi đến nhà, hai vợ chồng đi ngang một bụi tre lớn, bình thường ban sáng thấy tre cao vun vút cao hơn đầu người cả mét. Vậy mà dưới màn đêm bụi tre lại thấp lè tè ngang người. Từ xa đã nghe lanh lãnh tiếng ho rền của cụ bà hay cụ ông nào đó, cô vợ lấy làm lạ: "Ủa khúc này đâu có ông bà già nào ở đâu mà sao nghe ai ho vậy ta?"

A chồng trấn an: "Chắc ông Hai ở nhà trên ho mà yên tĩnh quá nên nó vang đó mà!"

Tiếng ho ngày càng rõ khi hai vợ chồng càng đến gần bụi tre, cô vợ tò mò nhìn kỹ trong bụi tre có ai không! Nếu trong bụi có ai thì làm gì là người, chỉ có là ma thôi. Biết là vậy nhưng cô vẫn muốn xem coi phải không.

Đúng như mong chờ, có một vong bà cụ mặc cái bà ba xám mỏng te ngồi co ro ho sặc sụa ngước lên nhìn cô, tóc bà bạc trắng phủ qua vai, gương mặt hốc hác, da nhăn nheo khô hoắc, hai con ngươi đen xì không thấy tròng trắng, tay chân khẳng khiu gân guốc, khiếp nhất là cái miệng móm xọm mở miệng ra toàn là nướu lận cả vào trong giống như không có hàm vây đó. "Cô ơi, cho tui xin mấy bộ đồ, tui lạnh làm tui ho quá!" Cô nghe được thế, cô kể lại lúc đó cô muốn đứng tim xỉu tại chỗ hên là có chồng bên cạnh. Chồng cô không thấy gi nhưng thấy phản ứng vợ như vậy lúc đó cũng biết là cô gặp vong rồi nên ba chân bốn cẳng cõng cô về nhà. Về đến nhà uống miếng nước nóng. Cô tỉnh tỉnh lại, kể chồng nghe. Chồng cô ậm ừ cho qua chuyện để cô ngủ, sáng mai tính tiếp. Sáng dậy cô kể cho người nhà bà con hàng xóm nghe, mọi người bảo cô đi mua giấy tiền vàng bạc, mấy bộ đồ giấy, thêm ít bánh kẹo lại chỗ bụi tre cúng cho bà cụ. Cô về cũng bệnh cả ngày, cúng kiếng xong cô mới khỏi.

Nhưng kể từ đó cô hay găp lắm. Giống như mấy vong linh biết cô dễ thấy nên hay cho cô gặp hoài. Cô hay tắm muộn. Trời vừa sụp tối cô mới đi tắm mát rồi đi ngủ, hôm đó cô ra sau nhà ngồi phía ngoài gội đầu trước, đang cuối đầu xối được vài gáo nước cô cảm giác có người nhìn mình, cô ngước lên thấy rõ ràng người đàn ông đứng bên khoảng đất trống nhìn cô chăm chăm. Cô vuốt nước trên mặt để nhìn kỹ coi có quen không, khi không cứ đứng nhìn trông vô duyên quá.

Trời nhá nhem tối, cô ráng nhìn cho ra, Cô càng nhìn cô càng thấy không quen, người nào lạ hoắc, người đàn ông trẻ hơn 20 tuổi, mặt mày trắng bệch, mặc đồ bộ đội, xóm mình làm gì có ai vậy đâu. Người đàn ông bắt đầu vơ tay lên vẩy vẩy cô, cô lật đật la lên kêu chồng chạy xuống nhìn lại thì không thấy ai nữa. Sau hôm đó cô sốt miên man mấy ngày luôn. Nhưng tối tối cứ canh lúc không có ai bên cạnh, là cô lại lõa thể chạy xuống nhà sau vừa hát vừa xối nước tắm ào ào. Có hôm cười sặc sụa, có hôm rên la um sùm.

Có một hôm cô nhong nhong chạy ra đường từ đầu ngõ đến cuối ngõ cười ha hả. Hát cái bài "ngựa phi ngựa phi đường xa.." nữa chứ. Mà lần nào như vậy không có lần nào mặc quần áo cả

Người cô vết bầm đủ chỗ, giống như có ai đánh vậy đó. Mặt mày ngày càng tiêu tụy, tối không muốn ngủ cạnh chồng, cứ đánh đuổi chồng đi chỗ khác.

Hàng xóm xung quanh nói với gia đình cổ là chắc chắn cô bị vong ám rồi nên dắt đi gặp thầy để thầy giải. Người nhà dẫn cô đi cô la hét thất thanh nhất quyết không chịu đi, vừa khóc vừa kêu xin: "Tao thương ảnh lắm, đừng bắt tao bỏ ảnh, đừng bắt tao gặp thầy, ảnh buồn ảnh đánh tao đau lắm!"

Thời đó cả khu nhà đó om sòm vụ này. Ngày cũng nghe la hét, nhà nào cũng sợ. Không còn cách nào gia đình mới thêm tiền để mời thầy về cúng luôn. Thầy nói là "nữ này bị vong nam theo, vong nam đi bộ đội cô đơn lẻ loi gặp nữ này ở đâu đó, theo nữ này về lâu rồi, yêu thầm từ lúc nữ này mới 15, 16 tuổi. Bây giờ hợp nên muốn dính nữ này luôn không muốn đi đâu nữa". Người nhà nghe xong rùng mình năn nỉ nhờ thầy giúp.

Cuối cùng sau đó không biết bằng cách nào thì cô đó trở lại bình thường, đến bây giờ thì 2 đứa con của cô lớn rồi. Mà thấy cuộc đời của cô không có suôn sẻ lắm, mình lúc nhỏ cũng thấy vợ chồng này hay cãi vã đánh nhau, Anh chồng thì bị bệnh mà mất vài năm trước. Nói chung bây giờ thì không còn tre chuối như trước mà mỗi lần đi ngang qua khúc đó mình sợ lắm. Chuyện mình kể không rùng rợn lắm nhưng mà nó thật.
 
Last edited by a moderator:
23 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Ma Nước - Ma Da​


Cái chuyện này là do nội tôi kể cho tôi lúc tôi còn nhỏ xíu, chắc tầm lớp 3 lớp 4 gì đó, hôm đó cũng khuya rồi, tôi và bà chị họ hơn tôi một tuổi nằm cạnh nội, mà 2 chị tôi chỉ khoái nghe nội kể chuyện vì cuộc đời nội được tạo nên từ vô vàn vô vàn những dấu ấn lịch sử, nội năm nay đã ngoài 90. Bằng giọng hơi phều phào của hàm răng giả nội hỏi: "Thế các con muốn nghe chuyện gì", tôi cùng bà chị nhanh nhẩu trả lời: "Truyện ma đi nội", nội nói hai đứa nghe xong mà sợ là nội không giắt đi tè đâu đó, 2 đứa tôi thì gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý, nội bắt đầu kể: "Ngày trước, lúc nội còn thanh niên, ngày đó cái sông trước làng không có cầu như bây giờ đâu các con, người ta phải ngồi đò qua sông, đợt đó nội hay đi bán hàng trên huyện nên hầu như ngày nào cũng phải đi qua sông, ở bến sông đó, có ông Bốc trèo đò, bà đi nhiều nên lâu ngày cũng thành quen nhiều lúc đi đò có vài người hay nói chuyện cùng ông lão.

Năm đó nước sông lên cao ghê lắm, mọi người qua sông cũng thấy run run vì giữa dòng nước chảy siết vô cùng, như mọi ngày bà nấu rượu (ngày xưa nấu rượu phải giấu đó các bác, nấu rượu lậu đó) mang lên huyện bán, hôm đó trời nắng to các con ạ, đi từ nhà ra bến sông mà mồ hôi ướt sũng cả áo, thế mà ra đến nơi không thấy ông lái đó ở đó, không hiểu tại sao, nội tự nhủ chắc ông Bốc ốm rồi nên hôm nay không đưa đò qua sông được, nên nội đành đi bộ sang bên làng khác rồi từ đó đi đò qua sông, nóng và mệt lắm, nội hôm đó qua bến đò thì gặp nhiều người cùng làng cũng đi đò đó, nội hỏi có ai biết sao lão Bốc không lái đò hôm nay không thì mọi người bảo lão lái đò từ hôm nọ nghe nói gặp ma ở trên sông thì phải. Nội bảo vớ vẩn làm gì có chuyện đó, sau hôm đó tầm 3 4 hôm nội vẫn phải đi đò bên làng khác, rồi đến một hôm ông Bốc lại chờ đò lại, nội hỏi sao ông mấy hôm nay không đi đò vậy, ông ấy cười rồi nói:" lão mấy hôm trước tưởng chết ở sông này rồi đó, cơ mà cái số ông trời chưa cho chết nên giờ còn chở cô sang sông được đây, chuyện là thế này, cách đây cơ một tuần, trời man mát nên tôi chèo đò ra giữa sông rồi cắm sào ngủ cho mát, đang thiu thiu ngủ bỗng nghe dưới nước có tiếng nói, tôi lấy làm lạ áp tai xuống đáy thuyền nghe ngóng, cô biết là ai nói không? Là 2 con ma da nói chuyện với nhau, chúng nó nói với nhau thế này: "Mày sắp được đầu thai rồi, còn tao chắc lại phải ở đây tiếp tục làm vong chết trôi. Con ma thứ 2 nói:" rồi sớm mày cũng được lên thôi mà, hôm qua có người mách với tao rằng ngày mai chính ngọ có một thằng bé đội mũ sắt ra khúc sông này, tao chỉ cần chờ nó thò tay xuống sông là vồ lấy liền, mày ở lại chờ phước nhé ". Lão nghe thấy thế bủn rủn cả chân tay, liền nhổ sào vào bờ, đợi đến ngày hôm sau ở bến kia kìa, đúng chính ngọ cô ạ, thằng cháu tôi nó vác cái nồi ra sông rửa cô ạ, nó đội cái nồi lên đầu tôi hoảng quá, quát rầm lên, về nhà ngay không tao đập chết mày bây giờ, cháu tôi nó tưởng tôi phát điên nên chạy thục mạng về. Ngay lúc đó dưới sông chỗ tôi cắm sào nước sủi tăm đỏ màu đất, tôi biết là phạm luật sông nước nhưng đó là cháu tôi nên đành chịu vậy.

Sau hôm đó tôi không dám ra sông nữa, tôi đi lên núi Đọi gặp một cao nhân ở đó nhờ giúp, vị đó nói tôi mắc nợ sông rồi, hôm đó đáng nhẽ phải có người xuống kẻ lên mà tôi làm ngược lại nên phải trả nợ, tôi khiếp vía hỏi xin cách giúp, thì vị đó ôn tồn bảo, giờ có ra sông nữa thì trên thuyền phải có mảnh sành thật sắc thấy cái muốn lật thuyền thì cạo xung quanh thuyền và thêm nữa là đúng 7 hôm nữa mới được ra sông, và chuyến đò đầu tiên phải có người mang bầu lên đi cùng, thế là sau hôm đó 7 ngày đến ngày hôm qua tôi ra sông trở đò, cơ mà không thấy cô đi đò hôm qua nhỉ, cô đi đò làng bên à? Tôi thì hôm qua theo lời người ta cứ thế chờ bà bầu mãi đến gần 8h mới nhổ sào qua sông được, mà nghe nói có người mang bầu nên tà ma nó kị cô ạ, tôi qua sông thì an lành chứ quay lại thì tôi gần rụng tim cô ạ, tôi đang trên sông quay về cô biết sao không, chẳng hiểu sao 2 bên sông gió thổi làm thuyền tôi mãi mà không vào bờ được, rồi nghe văng vẳng dưới sông hắt lên tiếng nói, thằng chó già mày phá hỏng việc của tao tao cho mày chết, tao cho mày chết này, rồi tôi thấy 2 bên mạn thuyền ướt dấu tay, lắc lư gần như sắp úp, tôi nhớ ra lời dặn phi thẳng vào hộp để đồ lấy mảnh sành ra cứ thế cứa dọc mạn thuyền, tôi nghe thấy tiếng gào, tiếng chửi, rồi nước quanh thuyền sục màu đỏ như máu, tôi khiếp quá, lấy mái chèo vừa niệm Phật vừa chèo vào bờ, vào đến bờ tôi chạy 1 mạch lên núi Đọi hỏi người kia, thì họ bảo bọn ma kia sợ tôi rồi không dám phá nữa đâu, chỉ cần từ nay về sau cứ đến rằm thì ra sông đốt mã an ủi họ và thành tâm xin lỗi là không sao nữa đâu! Tôi nghe xong cũng an tâm rồi hôm nay lại ra đây chở đò đây, thôi gần đến rồi, cô với mọi người chuẩn bị lên bờ đi". Nội tôi dậy uống hớp nước rồi vào màn rồi nói tiếp: "Sau lần đó, ông Bốc chở đò thêm 3 4 năm rồi nghỉ hẳn, nhưng cũng năm ông nghỉ thì đứa cháu ông lại bị chết đuối, nên không rõ việc đó có phải là do những người dưới sông kia làm hay không, heyyyyy, thôi ngủ đi các con."

Sau truyện này tôi không dám ra sông câu tôm cỡ phải vài tháng các bác ạ :)) Há Há!
 
Last edited by a moderator:
23 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Câu Cá Đêm

Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 1980 - 1985 gì đó mình không nhớ rõ lắm. Mình ở quê hương miền trung đầy gió lào và mưa bão nên những câu chuyện của mình cũng ma mị như những giải đất ấy.

Hôm đó là vào tầm khoảng tháng 9, trời mưa rất to ông ngoại mình mới đưa vó đi cất (đi bắt cá, ai ở trung thì biết). Ông mình mới đến chỗ quen thuộc vẫn thường hay đánh vó, và vẫn làm như mọi khi. Nhưng đêm đó mới lạ lùng làm sao, trời mưa rất to nhưng bắt mãi chả được con cá nào, mọi khi như vậy thì được cá rất nhiều. Ông mới lấy làm lạ và định ra về thì bỗng thấy một người trên cây cầu gần đó và đang từ từ tiến về phía ông.

Ông hỏi: Trời đang mưa mà đi đâu đấy.

Người đàn ông: Đi chăn vịt mà mưa to quá, nếu ông rảnh thì xắn dùm tôi cái quần cái nó vướng quá.

Ông tôi nhiệt tình nhận lời và xắn quần giúp, nhưng vừa đưa ống quần lên thì thấy chân ông đó rất là nhớt, và khi xắn thêm thì thấy thịt trên chân đang rơi ra.

Và theo kinh nghiệm của ông tôi thì đã gặp thứ dữ rồi, đó là con ma chết trôi lên chọc người và bắt người đi theo. Lúc đó nếu như ông tôi bỏ chạy thì rất dễ bị bắt dìm xuống sông. Ông đã làm một điều theo kinh nghiệm là lấy ít muối để trong túi xát vào hai tay và xát vào ống chân ông đó. Và nó biến mất liền. Và ông tôi cũng về nhà ngay lúc đó và không bao giờ ra khúc sông đó đánh cá nữa. Bởi vì theo quan niệm quê tôi, nó đã theo mình thì trước sau nó cũng bắt mình cách đề phòng tốt nhất là không ra chỗ mình bị dạo nữa.
 
Last edited by a moderator:
53,869 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Mình thì nghe mẹ kể lại nhưng mình cũng có nhớ một phần nữa (trí nhớ mình lúc nhỏ hơi bị tốt). Lúc đó mình mới có ba tuổi thôi, bửa đó mẹ nấu cháo gà cả nhà cùng ngồi ăn. Tự nhiên, mình đang ăn thì rớt cái muỗng xuống đất, mình thấy tự nhiên tối thui một mảnh. Rồi một lúc sau tự nhiên mình thấy bản thân mình nằm trên bộ ván ở nhà trên, xung quang rất là đông người. Lúc đó mình chưa tỉnh đâu nha, mà mình trên nóc nhà nhìn xuống đó.

Mình mới gọi to: Cha ơi! Sao đông người vậy?

Gọi xong là mình mở mắt tỉnh luôn.

Thấy mình tỉnh cha mẹ mình mới hỏi mình cảm thấy trong người ra sao, có nhớ gì không?

Hồi đó nhỏ quá thì cha mẹ hỏi sao thì nói vậy. Nhớ cái gì thì trả lời cái đó.

Nhưng hôm sau mẹ mình mới kể lại là, lúc mình đang ăn cháo tự nhiên nhìn ra cửa hỏi.

- Mẹ ơi! Có ông nào tóc bạc trắng đứng ở cửa nhà mình vậy mẹ?

Nhưng thật sự đâu có ai đứng đâu. Hỏi ra câu đó thì mình tự nhiên trợn trắng mắt té xuống đất. Cha mẹ hoảng quá mới la làng lên, hàng xón mới chạy lại lấy chanh chà khắp người mình, rồi lại bàn thờ đốt nhan vang vái gì đó nên mình mới tỉnh.

Sau này mẹ mình đi coi thầy mới biết ông già đó.. thôi không nói đâu chắc ai cũng đã biết. Giờ nhớ lại mình còn nổi da gà. Cũng may mạng mình lớn nếu không lần đó là ngủm rồi. Nhờ phước ông bà tổ tiên phù hộ. Mô phật.
 
5,103 ❤︎ Bài viết: 552 Tìm chủ đề
Mình thì nghe mẹ kể lại nhưng mình cũng có nhớ một phần nữa (trí nhớ mình lúc nhỏ hơi bị tốt). Lúc đó mình mới có ba tuổi thôi, bửa đó mẹ nấu cháo gà cả nhà cùng ngồi ăn. Tự nhiên, mình đang ăn thì rớt cái muỗng xuống đất, mình thấy tự nhiên tối thui một mảnh. Rồi một lúc sau tự nhiên mình thấy bản thân mình nằm trên bộ ván ở nhà trên, xung quang rất là đông người. Lúc đó mình chưa tỉnh đâu nha, mà mình trên nóc nhà nhìn xuống đó.

Mình mới gọi to: Cha ơi! Sao đông người vậy?

Gọi xong là mình mở mắt tỉnh luôn.

Thấy mình tỉnh cha mẹ mình mới hỏi mình cảm thấy trong người ra sao, có nhớ gì không?

Hồi đó nhỏ quá thì cha mẹ hỏi sao thì nói vậy. Nhớ cái gì thì trả lời cái đó.

Nhưng hôm sau mẹ mình mới kể lại là, lúc mình đang ăn cháo tự nhiên nhìn ra cửa hỏi.

- Mẹ ơi! Có ông nào tóc bạc trắng đứng ở cửa nhà mình vậy mẹ?

Nhưng thật sự đâu có ai đứng đâu. Hỏi ra câu đó thì mình tự nhiên trợn trắng mắt té xuống đất. Cha mẹ hoảng quá mới la làng lên, hàng xón mới chạy lại lấy chanh chà khắp người mình, rồi lại bàn thờ đốt nhan vang vái gì đó nên mình mới tỉnh.

Sau này mẹ mình đi coi thầy mới biết ông già đó.. thôi không nói đâu chắc ai cũng đã biết. Giờ nhớ lại mình còn nổi da gà. Cũng may mạng mình lớn nếu không lần đó là ngủm rồi. Nhờ phước ông bà tổ tiên phù hộ. Mô phật.

Ghê vậy em, chi tiết em kêu trên nóc nhà nhìn xuống là biết rõ mọi người đang tụ tập xung quanh mình luôn à, còn ông già kia hình dáng ra sao, có ghê rợn không @@
 
53,869 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Ghê vậy em, chi tiết em kêu trên nóc nhà nhìn xuống là biết rõ mọi người đang tụ tập xung quanh mình luôn à, còn ông già kia hình dáng ra sao, có ghê rợn không @@

Em chỉ nhớ chi tiết em trên nóc nhà nhìn xuống thôi. Đúng là tháy chính bản thân mình nằm trên ván rồi nhiều người vay xung quanh. Còn chuyện em thấy ông già rồi xỉu em hoàn toàn không nhớ gì hết. Lúc cha mẹ kể lại em mới biết.
 
148 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Mình thì nghe mẹ kể lại nhưng mình cũng có nhớ một phần nữa (trí nhớ mình lúc nhỏ hơi bị tốt). Lúc đó mình mới có ba tuổi thôi, bửa đó mẹ nấu cháo gà cả nhà cùng ngồi ăn. Tự nhiên, mình đang ăn thì rớt cái muỗng xuống đất, mình thấy tự nhiên tối thui một mảnh. Rồi một lúc sau tự nhiên mình thấy bản thân mình nằm trên bộ ván ở nhà trên, xung quang rất là đông người. Lúc đó mình chưa tỉnh đâu nha, mà mình trên nóc nhà nhìn xuống đó.

Mình mới gọi to: Cha ơi! Sao đông người vậy?

Gọi xong là mình mở mắt tỉnh luôn.

Thấy mình tỉnh cha mẹ mình mới hỏi mình cảm thấy trong người ra sao, có nhớ gì không?

Hồi đó nhỏ quá thì cha mẹ hỏi sao thì nói vậy. Nhớ cái gì thì trả lời cái đó.

Nhưng hôm sau mẹ mình mới kể lại là, lúc mình đang ăn cháo tự nhiên nhìn ra cửa hỏi.

- Mẹ ơi! Có ông nào tóc bạc trắng đứng ở cửa nhà mình vậy mẹ?

Nhưng thật sự đâu có ai đứng đâu. Hỏi ra câu đó thì mình tự nhiên trợn trắng mắt té xuống đất. Cha mẹ hoảng quá mới la làng lên, hàng xón mới chạy lại lấy chanh chà khắp người mình, rồi lại bàn thờ đốt nhan vang vái gì đó nên mình mới tỉnh.

Sau này mẹ mình đi coi thầy mới biết ông già đó.. thôi không nói đâu chắc ai cũng đã biết. Giờ nhớ lại mình còn nổi da gà. Cũng may mạng mình lớn nếu không lần đó là ngủm rồi. Nhờ phước ông bà tổ tiên phù hộ. Mô phật.

Nhà bạn ở chỗ nào vậy? Giờ gia đình còn sinh sống ở đó không? Ngoài vấn đề này ra khi lớn bạn có gặp các hiện tượng khác tương tự không? Hoặc bị đau mỏi vai gáy không?
 
53,869 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Nhà bạn ở chỗ nào vậy? Giờ gia đình còn sinh sống ở đó không? Ngoài vấn đề này ra khi lớn bạn có gặp các hiện tượng khác tương tự không? Hoặc bị đau mỏi vai gáy không?

Nhà mình hồi đó ở trên mảnh đất nghe kể là hồi chiến tranh có đụng trận chổ đó nên chết hơi nhiều. Sau này lúc mình 6 tuổi thì dời đi nơi khác. Nhưng lại nghe, sau khi nhà mình đi thì mấy hôm sau trời đánh chổ cây dừa cháy đen. Có người nói là thấy có một con quỷ cụt dò nhảy ra. Nghe kể thôi chứ có thật hay không thì mình cũng không biết.

Lúc mình tám tuổi, về đó một lần để thăm bà con, tiện thể chạy qua vuông cũ chơi nhưng khi về nhà tối ngủ lại đau cổ khủng khiếp. Sáng hôm sau cha mẹ lại phải chạy lên nhờ cô ba làm phép cúng vái, tới trưa thì hết. Cô ba nói là, tại những người khuất mặt ở đó mừng mình vô thăm họ nên họ sờ nựng một chút, chứ không có ác ý. (Kể mà còn sợ)

Rồi từ đó tới giờ mình không trở lại nơi đó nữa. Mà bây giờ, nhà cũ đã bán cho người khác và họ cũng đã biến thành đất ruộng luôn rồi.

Nhưng có điều sức khỏe mình từ nhỏ tới lớn khôg tốt cho mấy, đi khám thì không ra bệnh mà ở nhà lúc nào cũng yếu. Nói như, nắng không ưa, mưa không chịu, nhát gió, kỵ mùa sương cũng không quá. Có điều, ra ngoài mà bị té xe hay gì thì điều không sao.

Sau này lên thành phố rồi thì cho đến nay sức khỏe bình thường, không còn gì xảy ra nữa. Có lẽ do mình đã quy y hoặc do đã qua cái móc bệnh hoạn rồi cũng nên. Hi
 
148 ❤︎ Bài viết: 12 Tìm chủ đề
Nhà mình hồi đó ở trên mảnh đất nghe kể là hồi chiến tranh có đụng trận chổ đó nên chết hơi nhiều. Sau này lúc mình 6 tuổi thì dời đi nơi khác. Nhưng lại nghe, sau khi nhà mình đi thì mấy hôm sau trời đánh chổ cây dừa cháy đen. Có người nói là thấy có một con quỷ cụt dò nhảy ra. Nghe kể thôi chứ có thật hay không thì mình cũng không biết.

Lúc mình tám tuổi, về đó một lần để thăm bà con, tiện thể chạy qua vuông cũ chơi nhưng khi về nhà tối ngủ lại đau cổ khủng khiếp. Sáng hôm sau cha mẹ lại phải chạy lên nhờ cô ba làm phép cúng vái, tới trưa thì hết. Cô ba nói là, tại những người khuất mặt ở đó mừng mình vô thăm họ nên họ sờ nựng một chút, chứ không có ác ý. (Kể mà còn sợ)

Rồi từ đó tới giờ mình không trở lại nơi đó nữa. Mà bây giờ, nhà cũ đã bán cho người khác và họ cũng đã biến thành đất ruộng luôn rồi.

Nhưng có điều sức khỏe mình từ nhỏ tới lớn khôg tốt cho mấy, đi khám thì không ra bệnh mà ở nhà lúc nào cũng yếu. Nói như, nắng không ưa, mưa không chịu, nhát gió, kỵ mùa sương cũng không quá. Có điều, ra ngoài mà bị té xe hay gì thì điều không sao.

Sau này lên thành phố rồi thì cho đến nay sức khỏe bình thường, không còn gì xảy ra nữa. Có lẽ do mình đã quy y hoặc do đã qua cái móc bệnh hoạn rồi cũng nên. Hi

Đó không phải là mốc bệnh hoạn, cũng không phải là quy y.

Mình đảm bảo bạn đến chỗ nào nặng âm vẫn bị mệt và đau người. Bạn có hay bị đau đầu ở chỗ cái hõm sau gáy không?
 
53,869 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Đó không phải là mốc bệnh hoạn, cũng không phải là quy y.

Mình đảm bảo bạn đến chỗ nào nặng âm vẫn bị mệt và đau người. Bạn có hay bị đau đầu ở chỗ cái hõm sau gáy không?

Cảm ơn anh rất nhiều vì dã quan tâm đến câu chuyện của em ạ. Thật sự mà nói, nếu như để kể hết những sự việc ly kỳ mà em đã trãi qua từ nhỏ tới lớn thì có kể ba ngày ba đêm trên topic này cũng không hết.

Nhưng có thể tóm lại là, em ấn tượng nhất chỉ là lúc nhỏ xíu đó, em trên nốc nhà nhìn thấy bản thân mình nằm trên ván, xung quanh có rất nhiều người vây quanh thôi. Những chuyện còn lại như bị người khuất mặt sờ, bị m* ám, người theo, vân vân, mặc dù em có bị ảnh hưởng nhưng em cũng chả biết "người khuất mặt" như thế nào. Tất cả đều là mẹ đi coi thầy về nói. Thậm chí có thời gian còn bắt em uống mấy cái bùa gì gì đó. Mô phật! Nhớ lại mà còn muốn quay mòng mòng.

Và cũng như em đã nói, chỉ lúc nhỏ em yếu thôi chứ bây giờ thì hết rồi. Còn việc em đến chổ nào nặng âm vẫn bị mệt và đau người thì em xin đảm bảo rằng: Hoàn toàn không có ạ!

Hiện tại phía sau mảnh đất nhà em là cả một khu mã, chỉ cần ra cửa sau là nhìn thấy, (có người nói cũng từng gặp m* ở đó) nhưng em cũng hay đi ra đó, cũng không có bị gì. Hơn nữa, hồi trước có thời gian em cũng ở gần nghĩa địa Bình Hưng Hòa. Nơi đó âm khí chắc là nặng lắm đi, cho nên em luôn thấy cả người lúc nào cũng ớn lạnh thôi chứ mệt, đau người thì cũng hoàn toàn không có.

Còn việc anh hỏi em có hay bị đau đầu ở chổ hõm sau gáy không? Em cũng thành thật trả lời rằng: Không ạ! Thậm chí từ nhỏ đến lớn em cũng rất ít khi đau đầu. Bây giờ hay đau là do bản thân đã lớn, phải chịu nhiều áp lực cuộc sống nên đau đầu là điều hẳn nhiên nhưng cũng chỉ là đau đầu bình thường không giống như anh đã nói ạ, uống thuốc vào là hết.

Thành thật mà nói, em tuy sợ ma nhưng trời xui cái số cứ ở chổ nào cũng toàn gặp mã. Mặc dù em tin vào chuyện tâm linh nhưng không có nghĩa là em sẽ mê tín. Hi hi.. Nhưng chắc họ cũng biết em sợ nên không bao giờ cho em thấy. Mình ăn hiền ở lành, không làm hại ai, cũng không phá phách gì thì cũng đâu ai làm khó gì mình. Them em nghĩ, người khuất mặt cũng như chúng ta mà thôi. Chỉ khác họ vô hình còn chúng ta thì hữu hình. Mình sống tốt thì họ cũng sẽ tốt, mình mà phá phách này nọ.. ngay cả người sống còn nổi nóng chứ đừng nói là người chết. Hi
 
5,399 ❤︎ Bài viết: 326 Tìm chủ đề
Tôi thì nghe mẹ kể lại là hồi tôi còn nhỏ (khoảng vài tháng tuổi gì đấy), có một hôm, có một con bướm bay vào nhà đậu trên màn chỗ giường tôi đang ngủ. Sau đó tôi bỗng nhiên khóc rất lớn, mà dỗ mãi không được. Bà tôi thấy thế đi vào nói là "thôi bác ơi. Cháu nó còn nhỏ, làm thế cháu nó sợ. Mai bác lại về thăm cháu nhé". Dứt câu thì con bướm bay đi, tôi cũng hết khóc. Hỏi kỹ ra là bác tôi mất từ hồi còn nhỏ (khoảng 1-2 tuổi), thỉnh thoảng hóa thành bướm bay vào nhà, tức là bác về thăm nhà.

Đến giờ hễ nhà tôi có bướm bay vào, người lớn trong nhà đều không cho chúng tôi được xua đuổi hay làm gì cả mà phải chờ lúc nào bướm bay đi thì thôi.
 
7,749 ❤︎ Bài viết: 843 Tìm chủ đề
Hihi anh gắn tên em nổi quá nên em kể cả nhà nghe câu chuyện ngắn ngắn này!

Lúc em đi học xa nhà, một ngày đẹp trời bỗng nhớ về quê hương Bến Tre da diết, em ngẫu hứng bắt một chiếc xe buýt màu vàng như mì tôm ấy để về quê. Vừa đi mà em vừa thèm tô mì =))

Về tới nhà thì "Thầy u mình bảo: Chúng mình chân quê?"

Nhìn em quê thiệt là quê^^

Rồi em mới xách cái ba lô vô trong giường để thì má mới ngồi kể chuyện "lâu rồi mới dám kể. -."

Má bảo rằng: Cái giường đó hôm trước, nửa đêm có đốm trắng sáng khắp nóc mùng!

Ái chà, nghe ngộ ngộ, giống như bóng đèn phản chiếu. Có thể suy luận kiểu đó cũng được nhưng mà sự thật nó không phải vậy.. -.

Nó là cái gì đó mà em chỉ nghe kể thôi cũng rợn rợn tóc gáy. Và khi kể sơ sơ cho mọi người nghe thì em cũng đang ớn lạnh đây. -. Ba em thì biết nó là thứ gì nhưng cứ bảo im lặng rồi ngủ, đừng manh động. Ông vốn là một giáo viên sư phạm kiêm luôn thầy phán (khác thầy bùa ạ). Ông sống theo khoa học và đương nhiên không tin mê tín dị đoan. Có điều, tâm linh là thứ khoa học không thể lý giải được, nên trong trường hợp này, ba con em tạm gọi là một hiện tượng siêu nhiên dị thường.

Vốn dĩ nhà em đang ở là mảnh đất mà khi xưa nó là bãi chiến trường, người ta chết vô số. Chưa kể cây cọc trước đất nhà là nơi chém đầu ông Việt gian bán nước nữa. Nghe có vẻ âm khí nặng nhen. -.

Vậy nên tình huống này, khoa học hay cổ hủ gì cũng phải mời quý thầy trên chùa xuống tệ xá dạo quanh thám hiểm =))

Kết quả là một số tấm bùa dán khắp nhà rồi hình như mọi thứ khá yên bình trở lại. Tuy nhiên, một thời gian sau, nghe kể lại là tối ngủ người nhà em bị ai khều chân. Em cứ bảo là do con chuột chứ ai. Xong, tới khi chính em ngủ trên cái giường đó, ngay vị trí đó và em bị.. Khều chân giữa đêm!

Vậy thì cái môn khoa học của em nó chạy đi đâu mất và em quyết định thay đổi phong thủy.

Ôi trời, thật may mắn. Sự thay đổi phong thủy trong nhà đã kết thúc tốt đẹp. Cho tới tận bây giờ, em vẫn không sao hình dung nổi tại sao gia đình mình có thể sống ngon lành trên một mảnh đất vốn là bãi chiến trường đó. Đương nhiên, những người khác trong gia tộc đều khẳng định không ai có thể ở được mảnh đất này, ngoại trừ ba em - gia đình em.

Qua câu chuyện này, em nhận định rằng khoa học không hoàn toàn lý giải hết mọi hiện tượng siêu nhiên trong đời sống. Dù rằng tâm linh không thể đùa nhưng nếu ta sống tử tế, chân thành thì mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.

Cảm ơn mọi người đã lắng nghe^^
 
53,869 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Qua câu chuyện này, em nhận định rằng khoa học không hoàn toàn lý giải hết mọi hiện tượng siêu nhiên trong đời sống. Dù rằng tâm linh không thể đùa nhưng nếu ta sống tử tế, chân thành thì mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.

Đúng quá luôn á nàng, có những chuyện mà khoa học không thể giải thích được đâu.

Cũng như Mèo nghe mẹ kể lại câu chuyện có thật này ở xóm mà Mèo cũng nổi da gà.

Ở xóm có ông đó có một thằng con trai, ổng cưng nó dữ lắm, nhè đâu chết sớm, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, nên là nhớ con quá ngày nào cũng ra quét mồ lao mã (mộ cha mẹ còn chưa được như vậy nữa đó. Kkkk)

Nhưng mà, một ngày nọ nghe nói có ông thầy nào đó có thể giúp đi thiếp (nằm ngủ để xuông âm phủ gặp người thân i). Cái ổng mò tới.

Sau khi ổng đi thiếp thì đúng là gặp được con ổng. Ổng mừng quá!

Thế nhưng, thằng con trai ổng cưng như ngọc như vàng, ngày nhớ đêm mong, ngày nào cũng ra lau mã khóc hết nước mắt, đã nói với ổng rằng:

- Tui đâu phải con ông, ông mắc nợ tui, tui lên tui đòi, chứ ông đâu phải cha tui!

Rồi nó còn nói là ổng còn thiếu nó bao nhiêu tiền nữa đó, chưa trả hết, để mốt nó về nó sẽ lấy hết.

Ông này mới giật mình thức dậy, tức quá, trở về nhà ra mã thằng con đập đổ hết, đập luôn cái mã, đổ xăng đốt luôn. Nhè đâu mùa khô, cỏ xung quanh cũng nhiều, rồi kế bên có đám mía thêm cái nhà của người ta nữa.

Cái là khỏi hỏi cũng biết hậu quả.

Đốt mã, cỏ cháy làn sang đám mía, cháy luôn nhà người ta. Cũng may hôm đó nhà người ta đi ruộng hết rồi nên không có ai thiệt mạng.

Kết quả, ông đó phải đền tiền thiệt hại tài sản cho người ta bằng đúng số tiền mà lúc ổng đi thiếp thằng con ổng đã nói ổng còn thiếu nó :))

Mèo nghe xong cũng lạnh sống lưng. Mà không phải sợ vì ổng đi gặp được người chết mà lạnh sống lưng vì nhà Mèo hiện tại cũng ở gần đám mã.

Cũng có một bà ngày nào cũng ra mã quét lau mã cho con trai bả. Cầu trời khẩn phật cho bả đừng bao giờ đi thiếp. Mèo không muốn bị ảnh hưởng đâu. Hu hu hu..

Mà cái thằng con trai bả nằm dưới mộ ấy không biết có linh không. Mà hôm bửa cha Mèo lên sửa nhà dùm Mèo đã ra đó, thấy bả cúng gói thuốc jet trên mã, lúc đó bả không có ở đó. Nên cha Mèo lại xin nửa gói. Kết quả vừa xin xong cái gói thuốc nó rớt từ trên mã xuống, mấy điếu thuốc bên trong đổ ra đất một phần, nhưng thuốc bên trong còn đúng 10 điếu á.

Cha Mèo mới đem vô "khoe".

Lúc đó cảm giác của Mèo là.. Mặt không còn chút máu :))
 
7,749 ❤︎ Bài viết: 843 Tìm chủ đề
Đúng quá luôn á nàng, có những chuyện mà khoa học không thể giải thích được đâu.

Cũng như Mèo nghe mẹ kể lại câu chuyện có thật này ở xóm mà Mèo cũng nổi da gà.

Ở xóm có ông đó có một thằng con trai, ổng cưng nó dữ lắm, nhè đâu chết sớm, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, nên là nhớ con quá ngày nào cũng ra quét mồ lao mã (mộ cha mẹ còn chưa được như vậy nữa đó. Kkkk)

Nhưng mà, một ngày nọ nghe nói có ông thầy nào đó có thể giúp đi thiếp (nằm ngủ để xuông âm phủ gặp người thân i). Cái ổng mò tới.

Sau khi ổng đi thiếp thì đúng là gặp được con ổng. Ổng mừng quá!

Thế nhưng, thằng con trai ổng cưng như ngọc như vàng, ngày nhớ đêm mong, ngày nào cũng ra lau mã khóc hết nước mắt, đã nói với ổng rằng:

- Tui đâu phải con ông, ông mắc nợ tui, tui lên tui đòi, chứ ông đâu phải cha tui!

Rồi nó còn nói là ổng còn thiếu nó bao nhiêu tiền nữa đó, chưa trả hết, để mốt nó về nó sẽ lấy hết.

Ông này mới giật mình thức dậy, tức quá, trở về nhà ra mã thằng con đập đổ hết, đập luôn cái mã, đổ xăng đốt luôn. Nhè đâu mùa khô, cỏ xung quanh cũng nhiều, rồi kế bên có đám mía thêm cái nhà của người ta nữa.

Cái là khỏi hỏi cũng biết hậu quả.

Đốt mã, cỏ cháy làn sang đám mía, cháy luôn nhà người ta. Cũng may hôm đó nhà người ta đi ruộng hết rồi nên không có ai thiệt mạng.

Kết quả, ông đó phải đền tiền thiệt hại tài sản cho người ta bằng đúng số tiền mà lúc ổng đi thiếp thằng con ổng đã nói ổng còn thiếu nó :))

Mèo nghe xong cũng lạnh sống lưng. Mà không phải sợ vì ổng đi gặp được người chết mà lạnh sống lưng vì nhà Mèo hiện tại cũng ở gần đám mã.

Cũng có một bà ngày nào cũng ra mã quét lau mã cho con trai bả. Cầu trời khẩn phật cho bả đừng bao giờ đi thiếp. Mèo không muốn bị ảnh hưởng đâu. Hu hu hu..

Mà cái thằng con trai bả nằm dưới mộ ấy không biết có linh không. Mà hôm bửa cha Mèo lên sửa nhà dùm Mèo đã ra đó, thấy bả cúng gói thuốc jet trên mã, lúc đó bả không có ở đó. Nên cha Mèo lại xin nửa gói. Kết quả vừa xin xong cái gói thuốc nó rớt từ trên mã xuống, mấy điếu thuốc bên trong đổ ra đất một phần, nhưng thuốc bên trong còn đúng 10 điếu á.

Cha Mèo mới đem vô "khoe".

Lúc đó cảm giác của Mèo là.. Mặt không còn chút máu :))

Nghe muốn ớn lạnh =))
 
14,921 ❤︎ Bài viết: 3172 Tìm chủ đề
Lúc trước mình đi làm công ty có nghe chị cửa hàng kể những câu chuyện rùng rợn thuộc về tâm linh. Những ngày bận bịu làm báo cáo, chị cùng với một người chị ở lại cửa hàng để giải quyết các công việc thì nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh. Chị kia thì rất sợ, còn chị thì mạnh mẽ, can đảm hơn dám bước vào trong phòng mở cửa thì cũng là lúc tiếng nước ngưng hẳn. Chị bảo chị quen rồi, cứ hay nghe nhiều tiếng ở xung quanh, thậm chí các em đồng nghiệp cũng có lúc thấy bóng dáng đi lại trong cửa hàng. Biết là ma nhưng mọi người vẫn tỏ ra bình thường. Sau này thì mới biết thêm là vị trí đất ở phía sau mồ mả rất nhiều nên để kinh doanh diễn ra được thuận lợi thì mọi người thường hay cúng kiến. Cửa hàng trước đây lạnh lẽo lắm giờ thì đỡ hơn. Mình thì chỉ nghe kể lại thôi chứ chưa có trải nghiệm, cũng chưa nhìn thấy những điều thuộc về tâm linh.

Lúc còn bé mình thường xem phim ma cương thi nên khi tối ngủ mình rất sợ, nhìn cái gối cũng tưởng tượng ra hình thù. Sau này lớn rồi mình không còn sợ nữa. Lúc trước mình đi làm bàn tay, bàn chân của mình cứ hay lạnh dù trời trưa nắng chang chang, nên mình nghĩ chắc do chỗ làm không hợp phong thủy chứ không dám nghĩ ngợi gì nhiều. Ăn không được, ngủ không yên, lại cứ hay lạnh tay, chân nên mình chọn lui về sống cuộc sống an nhàn.

Mình nghĩ không có gì phải sợ hãi, bởi tất cả đều là nhân quả trong quá khứ. Bạn hay thấy bóng người phất phơ, hay bị bóng đè, ông lên bà xuống thì cũng không cần phải can thiệp đến thầy bùa này nọ, mà hãy bật những bài giảng Phật giáo để họ được hồi hướng và tự động rời đi.
 
196 ❤︎ Bài viết: 112 Tìm chủ đề
Hồi bé mình thường được nghe kể rất nhiều chuyện từ ông bà, rồi đến cha mẹ. Nhưng tất cả chỉ là truyện cổ tích mà thôi. Cho tới khi lớn lên, lúc còn đang là một cô sinh viên thì mình được nghe một người bạn kể về một câu chuyện có thật như thế này. Mình cũng không biết chính xác nó có đúng là thật như lời bạn ấy nói hay không. Nhưng mình tin bạn ấy.

Chuyện là cách đây khoảng hơn chục năm về trước. Khi ấy bạn tôi cũng đang là sinh viên của trường Đại học Công nghiệp Hà Nội. Bạn ấy khá là nhanh nhẹn và cũng rất nhiệt tình nên hay tham gia các hoạt động của trường và của lớp. Bạn ấy được gia nhập nhóm thanh niên tình nguyện của trường.

Bạn ấy kể rằng có một lần nhóm thanh niên tình nguyện của bạn ấy được phân công đến một địa điểm mà mình không nhớ rõ tên. Nhưng địa điểm ấy chính là Nghĩa trang của các vị anh hùng liệt sĩ đã ngã xuống vì mặt trận Tổ Quốc. Các bạn ấy có nhiệm vụ là dâng những bông hoa tươi, thắp lên những ngọn nến, những nén hương thơm để tỏ lòng biết ơn những vị anh hùng vĩ đại của dân tộc. Nhưng có một sự sai sót không hề nhỏ trong nhóm của bạn ấy đó chính là có một cô bạn trong nhóm vì không biết đã chẳng may đem một cây nến đã cháy dở về nhà. Có lẽ những gì đã thuộc về chốn linh thiêng thì sẽ không bao giờ được phép lấy đi. Sau khi đi tưởng nhớ các vị anh hùng ở nghĩa trang liệt sĩ về, vào đúng đêm ngày hôm đó, cô bạn ấy tự nhiên từ một người hoàn toàn bình thường mà bỗng nhiên gào khóc nức nở, các bạn cùng phòng tha hồ dỗ rồi làm đủ mọi cách mà không nín. Bạn ấy quằn quại thê thảm, vừa gào khóc vừa nói như là đang nói chuyện cùng ai đó. Đại loại cuộc đối thoại như thế này:

"Các cô ở đây đã đói khát, rét mướt lắm rồi, thế mà có mỗi tý ánh nến để sưởi ấm sao nỡ lấy của cô đi?"

Còn cô bạn kia thì liên tục xin lỗi song vừa khóc vừa hét lên "Ông ơi! Cứu con!..". Rồi liên tục tự vả vào mặt mình.

Sự việc ấy làm cả căn phòng náo loạn. Ai cũng phải xanh mắt vì sợ hãi. Sau đó họ đã phải nhờ đến các thầy cô và mời thầy cúng về để làm lễ tạ lỗi thì bạn ấy mới trở lại bình thường được.

Đó câu chuyện của mình được nghe kể là như vậy đấy. Mình không thể kiểm chứng được cho các bạn thực hư của câu chuyện như thế nào vì mình không tận mắt được chứng kiến mà chỉ được nghe kể lại. Nhưng câu chuyện ấy đã ám ảnh mình cho tới tận bây giờ. Và mình tin là tâm linh có thật!
 
Chỉnh sửa cuối:
6,999 ❤︎ Bài viết: 3166 Tìm chủ đề
Câu chuyện ấn tượng nhất mình được nghe từ người lớn trong nhà kể lại là những câu chuyện ngày xửa ngày xưa trong cuộc sống thời bao cấp. Những câu chuyện ấy không liên quan một chút gì đến thế giới tâm linh như một số câu chuyện mà các bạn đã kể ở trên, chúng gây ấn tượng cho mình về cuộc sống khốn khó và thiếu thốn nhưng lại đầy tình yêu thương, chia sẻ của bác, bá, cậu, dì...
Nghe người lớn trong nhà mình kể, việc học tập thời bao cấp thời xưa ấy chủ yếu đặt tâm điểm vào mục đích xóa mù chữ, không phân chia quá rõ ràng như bây giờ... Bác, bá, cậu, dì trong nhà mình khi ấy cứ thay phiên đi học, người học buổi sáng thì người học buổi chiều để tranh thủ lúc nào cũng có người ở nhà lo việc, lại tận dụng dùng chung giấy bút học viết. Dì và cậu của mình cũng chia ra một học sáng, một học chiều...
Chẳng may một hôm dì mình đi học buổi sáng làm mất bút, việc này hồi ấy khá quan trọng vì nếu mất bút thì có nghĩa là buổi chiều cậu mình cũng sẽ không còn có bút viết. Dì hoảng sợ không dám về nhà... bác và mẹ mình đi tìm, cuối cùng cũng biết lý do. Mọi người đều lo lắng, cậu mình thì òa khóc...
Cuối cùng bác và mẹ mình nói vậy từ sau 4 người dùng chung một bút, thành ra hai ngày mỗi người chỉ đi học 1 buổi thay phiên, khi nào biết viết chữ rồi thì thôi...
Mình nghe kể mà khi ấy chỉ muốn khóc các bạn ạ. Đến thời mình chưa đến nỗi nào chứ tụi nhỏ bây giờ dăm ba ngày mất đi đôi ba món đồ học tập là bình thường... Tại sao trẻ em ở mỗi thời khác nhau lại khác nhau về mức độ trưởng thành nhiều đến thế chứ?
 
Chỉnh sửa cuối:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back