27 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
4356 1
Kiếm tiền
Nanh Hoàng đã kiếm được 43560 đ
54004336851_650d63b45a_o.jpg


Tên truyện: Tình Đầu Của Tớ Là Cậu

Tác giả: Aimee

Thể loại: Học đường – Tình cảm tuổi học trò – Dễ thương – Ấm áp

Giới thiệu truyện:

Có những mùa nắng đi qua rất khẽ, để lại trong lòng người ta một cảm xúc không thể gọi tên.

Vũ Linh Nhi, cô học sinh mười sáu tuổi rời quê lên thành phố học tập bằng học bổng, mang theo cả niềm hy vọng lẫn nỗi nhớ nhà da diết. Bố mẹ ở xa, chỉ có những cuộc gọi ngắn ngủi và những tin nhắn động viên giữa đêm khuya. Ở nơi mới, Nhi vừa háo hức, vừa lặng lẽ học cách mạnh mẽ hơn.

Rồi cô gặp Đăng Dương, cậu bạn cùng bàn có nụ cười sáng và đôi mắt luôn ánh lên nét hiền hậu. Dương giỏi toán, chơi guitar, hát hay, và mang trong mình một nguồn năng lượng tích cực hiếm có. Nhà cậu ở ngay trong thành phố, nhưng bố thường đi công tác xa, chỉ về đôi lần mỗi tháng. Vì thế, Dương sớm học được cách quan tâm, san sẻ cùng mẹ và biết trân trọng từng bữa cơm có đủ cả ba người.

Nhi và Dương, hai người mang hai nhịp sống khác nhau, vô tình gặp nhau ở lưng chừng tuổi mười sáu, để rồi cùng nhau viết nên một đoạn thanh xuân thật trong trẻo.

Câu chuyện của họ không chỉ là về những rung động đầu đời, mà còn là hành trình trưởng thành, học cách yêu thương, hiểu lòng người và nhận ra giá trị của gia đình trong những điều tưởng chừng nhỏ bé nhất.

Một bản nhạc dịu dàng của tuổi học trò: Có tiếng guitar vang lên giữa sân trường, có ánh nắng xuyên qua tán cây, và có những cảm xúc khẽ chạm đến tim người đọc như gió sớm đầu mùa.
 
Chỉnh sửa cuối:
27 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1: Ngày đầu nhận lớp

– Nhi ơi, dậy đi học thôi con, sắp muộn giờ rồi đó! – Giọng mẹ Thu dịu dàng vang lên dưới nhà, đánh thức cô con gái cưng.

– Dạ, con dậy rồi ạ! – Nhi đáp vọng từ tầng hai, giọng còn ngái ngủ.

Cô nhanh tay sửa soạn rồi vội vã bước xuống nhà.

– Mẹ ơi, sáng nay con được ăn gì vậy ạ?

– Mẹ biết con đang vội, nên ăn tạm lát bánh mì với cốc sữa nhé. Chiều về mẹ làm món ngon bù cho!

– Vâng ạ, con thế nào cũng được! – Nhi cười tươi, vừa nói vừa khoác cặp lên vai.

– À, hôm nay con đến trường nhận lớp đúng không? Có cần bố chở đi không, lỡ con quên đường thì sao?

– Con nhớ mà, mẹ cứ lo xa. Con đi đây, kẻo trễ mất!

Sau khi ăn vội bữa sáng, Nhi dắt chiếc xe đạp nhỏ màu xanh bạc ra khỏi cổng. Con đường mới đến trường còn lạ lẫm, nhưng cô háo hức lắm – hôm nay là ngày đầu tiên ở ngôi trường mới. Tiếng chuông vào lớp vừa vang lên thì Nhi cũng đến nơi. Cô gửi xe, chỉnh lại đồng phục rồi tìm đường đến phòng hiệu trưởng để nộp hồ sơ. Đang mải nhìn tờ giấy hướng dẫn trong tay, bỗng – rầm! – cô va phải ai đó.

– Ui da! – Nhi khẽ kêu.

– Tớ xin lỗi nhé, cậu có sao không? – Giọng một bạn nam vang lên, kèm bàn tay chìa ra đỡ.

– Tớ không sao, cảm ơn cậu.

Cậu bạn nhìn thấy tập hồ sơ rơi xuống đất liền cúi giúp nhặt, chợt nhận ra dòng chữ Hồ sơ chuyển trường.

– À, cậu là học sinh mới à? Tớ nghe nói có bạn mới chuyển tới, thì ra là cậu.

– Ừ, tớ mới đến. Cậu có thể chỉ tớ đường đến phòng hiệu trưởng được không?

– Được chứ! Cậu đi theo hành lang này, rẽ trái rồi đến cửa có bảng tên thầy Hùng là tới.

– Cảm ơn nha, hẹn gặp lại cậu sau! – Nhi mỉm cười rồi nhanh chân bước đi.

Cô gõ nhẹ lên cánh cửa phòng hiệu trưởng. – Em chào thầy, em là học sinh mới chuyển trường, em đến báo cáo ạ.

Thầy Hùng ngẩng lên, ánh mắt hiền từ – Chào em, thầy có nghe nói về em rồi. – học sinh xuất sắc của trường X đúng không? Chào mừng em đến với trường chúng ta nhé!

– Em cảm ơn thầy. Đây là giấy tờ cần ký ạ. Thầy cho em hỏi, em được xếp vào lớp nào ạ? – Nhi đáp.

– Theo danh sách, em vào lớp mười B do cô Đỗ Vân chủ nhiệm. Để thầy dẫn em qua đó luôn. – Thầy trả lời.

Chỉ ít phút sau, họ đã đứng trước cửa lớp. Cô Vân bước ra, gật đầu nhận học sinh mới. – Cả lớp trật tự nào! Hôm nay chúng ta có một bạn mới, cùng chào đón bạn nhé!

Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã. Dù hơi ngại ngùng, Nhi vẫn nở nụ cười tươi. – Chào mọi người, mình là Vũ Linh Nhi, rất mong được làm quen và học cùng các bạn.

Một giọng nam nhỏ nhẹ trong lớp vang lên.

– Ơ, là cậu ấy à..

Nhi được xếp ngồi cạnh một bạn nam tên Đăng Dương – cậu học sinh trông hiền lành, nụ cười thân thiện. Cô chợt nhận ra gương mặt ấy.. Hình như là người đã đỡ mình lúc sáng.

Ra chơi, Nhi vẫn ngồi yên, chưa quen ai. Dương quay sang, chìa ra ổ bánh mì nhỏ. – Cậu ăn không? Tớ mua cho nè, chào mừng bạn cùng bàn mới.

– Cảm ơn cậu, dễ thương ghê! À.. Hình như chúng ta gặp nhau lúc sáng? – Nhi gãi đầu thẹn thùng hỏi lại.

– Chuẩn luôn, mới đó mà quên rồi hả? Trí nhớ cậu tệ ghê. – Dương cười, giọng pha chút trêu chọc.

Cả hai cùng cười, bầu không khí bớt xa lạ hơn.

Đến tiết hai – môn Tiếng Anh, cô Vân bước vào lớp.

– Good morning, class!

– Good morning, teacher! – Cả lớp đồng thanh.

Dù chưa có sách, Nhi được Dương cho xem cùng. Cô lắng nghe chăm chú, cảm nhận rõ sự tận tâm của cô giáo mới.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Nhi khẽ thở phào. Một ngày dài trôi qua, dù mệt nhưng trong lòng cô vẫn thấy vui.

Ngôi trường mới, bạn mới, và.. Một khởi đầu thật đặc biệt.
 
Chỉnh sửa cuối:
27 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 2: Kỉ niệm khó phai

– Ô de, cuối cùng cũng tan học rồi. Ngày học hôm nay dài ghê á! – Tiếng học sinh kêu la khắp nơi trong lớp học.

Một lúc sau, học sinh nô đùa dưới sân trường rồi khoác tay nhau ra về. Vì đi xe đạp nên Nhi phải vòng ra sau trường lấy. Đi được một đoạn qua cổng, đột nhiên xe của cô bị đứt dây xích. Đang loay hoay chưa biết phải làm sao thì bỗng có một giọng nói trầm ấm vang lên.

– Ơ Nhi này, cậu chưa về hả? Hình như xe cậu đang có vấn đề đúng không? – Giọng nói quen thuộc ấy là của Đăng Dương. Vì nhà không cách trường quá xa nên Dương thường đi học bằng xe buýt.

– À, chào cậu. Tớ cũng đang chuẩn bị về đây, nhưng mà xe tớ bị đứt dây xích rồi thì phải. Giờ không biết sao nữa, cậu có biết quán sửa xe nào gần đây không? – Nhi hỏi.

– Tớ nhớ không nhầm là cách đây khoảng một cây số có quán sửa xe, nhưng phải đi vòng lại nên hơi xa. À, tớ cũng đang rảnh, để tớ giúp cậu nhé! – Dương mỉm cười đáp.

– Cảm ơn cậu nhiều nha. – Nhi trả lời.

Đi bộ sau lưng chàng trai ấy, Nhi cảm thấy trong lòng bỗng trở nên rung động một chút. Tim cô hẫng lại một nhịp, nhưng không rõ vì sao. Trong đầu cô chỉ nghĩ về Dương – cậu bạn cùng bàn mới quen buổi sáng. Ánh hoàng hôn trải dài lên bóng hai người, khiến ai đi ngang qua cũng phải ngoái nhìn.

Vừa đi vừa mải ngắm bóng lưng cậu, Nhi bất cẩn đụng trúng lưng Dương khi cậu đang dừng lại quan sát.

– Ui da, sao đầu cậu cứng thế hả Nhi, đụng trúng tớ rồi! – Dương kêu nhẹ.

– Tớ.. Tớ xin lỗi, tớ không cố ý, vừa rồi tớ hơi mất tập trung. – Nhi rối rít cúi đầu xin lỗi.

Dương gật đầu rồi chỉ tay. – Chúng ta đến quán sửa xe rồi này, vào nhé.

Sau khi nhờ chú thợ sửa xe, hai đứa đi bộ ra trạm xe buýt để bắt xe về nhà. Ai ngờ lại lên cùng một chuyến. Vì Dương ở lại dặn dò chú thợ nên bảo Nhi lên trước để về kẻo muộn. Khi xe chạy, Dương vừa kịp lên xe rồi bước xuống hàng ghế của Nhi và ngồi cạnh.

Vì chứng say xe, lại chưa quen đi xe buýt nên Nhi ngủ lúc nào không hay, đến cả việc Dương ngồi bên cạnh cũng không biết. Xe buýt lắc lư, đầu Nhi cứ nghiêng qua rồi nghiêng lại. Dương mạnh dạn kéo nhẹ đầu cô tựa lên vai mình.

Nhìn cô gái đang say ngủ bên cạnh, Dương chợt thấy lòng mình ấm lạ.

Cô bé này dễ thương thật. Như này chắc bị bắt cóc cũng không biết mất thôi. – Cậu nghĩ thầm rồi khẽ bật cười.

Trước khi ngủ, Nhi có dặn chú soát vé rằng đến trạm thì gọi cô dậy. Khi chú vừa nhắc, Nhi giật mình tỉnh giấc, nhận ra đầu mình đang tựa lên vai Dương. Dương cũng kịp mở mắt, ngượng ngùng mà không nói gì. Hai người cùng xuống một trạm, rồi bật cười khi nhận ra trùng đường.

– Vậy hẹn sáng mai gặp lại nhé. – Dương vẫy tay.

– Ừ, mai gặp lại. – Nhi mỉm cười.

Về đến nhà, thấy con gái về muộn, mẹ Thu liền hỏi.

– Con gái, sao nay học về trễ vậy con? Ngày đầu đi học thấy thế nào? Xe đạp của con đâu rồi?

Nghe xong một loạt câu hỏi, Nhi vừa cười vừa đáp từng câu một. Rồi mẹ bảo cô lên tắm rửa chuẩn bị ăn cơm, bố Tuấn cũng sắp đi làm về.

Trong phòng tắm, tiếng hát của Nhi vang lên khắp gian phòng.

"Mình hãy cứ sống thế đi

Ta cứ mãi ước mơ

Ta cứ luôn mong chờ điều tuyệt vời nhé em.."

Đó là bài No Love No Life mà cô rất thích.

Một lát sau, bố Tuấn đi làm về. Cả nhà quây quần bên mâm cơm. Đã lâu lắm rồi, Nhi mới được ăn cơm cùng bố mẹ. Ở với ông bà nội tuy vui, nhưng cô vẫn nhớ bố mẹ nhiều lắm. Bữa cơm hôm ấy tràn ngập tiếng cười.

– Nhi ơi, hôm nay đi học thế nào con? Bạn bè, thầy cô với trường lớp có ổn không? – Bố Tuấn hỏi.

– Dạ, mọi người ai cũng nhiệt tình lắm bố ạ. Con mới đến nên cũng chưa quen nhiều bạn. À, hôm nay xe đạp của con bị đứt xích giữa đường, may mà có bạn cùng bàn mới giúp đỡ đó bố. – Nhi kể lại, vừa nói vừa cười.

– Ồ, con trai hay con gái vậy con? – Mẹ Thu hỏi.

– Là con trai ạ. Bạn ấy học giỏi nên cô giáo xếp con ngồi cùng cho tiện trao đổi. – Nhi đáp.

Ăn cơm xong, Nhi phụ mẹ dọn dẹp rồi xin phép lên phòng học bài. Là học sinh mới, cô được cô giáo gửi riêng tài liệu và thời khóa biểu. Cả lớp trong nhóm chat đồng loạt chào đón Nhi. Cô cảm thấy vui và hạnh phúc khi được làm thành viên của lớp mười B.

Ngồi sấy tóc, cô chợt nhớ lại hình ảnh Dương dưới hoàng hôn. Cảm giác lúc chiều lại dâng lên, khiến tim cô loạn nhịp. Nhi mở điện thoại tra thử, và bật cười khi đọc thấy dòng chữ: Cảm giác tim đập nhanh khi ở gần ai đó có thể là dấu hiệu của tiếng sét ái tình.

– Trên mạng toàn nói những thứ linh tinh. Cô đỏ mặt, vội tắt màn hình rồi lấy sách ra học.

Đồng hồ chỉ chín giờ bốn mươi lăm phút. Mẹ gõ cửa, mang sữa lên cho con gái.

– Học xong thì ngủ sớm nha con, mai còn đến trường. – Mẹ dặn.

– Dạ vâng ạ. – Nhi đáp.

Cô vệ sinh cá nhân rồi nằm xuống giường. Một lát sau, cô chìm vào giấc ngủ, vẫn vương chút nụ cười trên môi.

Còn bên kia, Đăng Dương – chàng trai có nụ cười tỏa nắng, học giỏi và được nhiều bạn nữ mến mộ – đang ngồi trước bàn học. Ngăn bàn của cậu đầy thư tình, nhưng chưa ai khiến cậu bận tâm thật sự. Cho đến hôm nay.

Hình ảnh cô gái ngủ dựa nhẹ vào vai mình cứ hiện lên khiến Dương mỉm cười. Cậu khẽ tự nhủ Không biết cô bé đó có đang mơ thấy mình không nhỉ?

Nghĩ đến đó, Dương tắt đèn, leo lên giường, để mặc nụ cười ấy theo vào giấc ngủ.
 
Chỉnh sửa cuối:
27 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 3: Cảm xúc đầu đời

Trời bắt đầu vào thu, thời tiết có phần thay đổi, không còn những cái nắng gay gắt và chói chang của mùa hè nóng nực. Bầu trời trong xanh cùng với những cơn gió thoang thoảng, dịu nhẹ. Như mọi ngày, mẹ Thu vẫn gọi Nhi dậy để chuẩn bị đi học. Vì đã dần quen với môi trường mới, Nhi đã nhanh nhẹn nhảy tót xuống lầu. Vơ đại miếng bánh mì trên bàn, cô chạy ra cửa thay giày. Mẹ theo sau đưa cho Nhi cốc sữa rồi bảo cô uống hết cho có dinh dưỡng.

Vì xe đạp bị hư vẫn còn nằm ở quán sửa xe gần trường nên hôm nay Nhi quyết định đi bộ đến trạm xe buýt. Khi chuyến xe số năm đến, cô bước lên xe, cảm nhận sự rộn ràng xung quanh. Sau một vài trạm dừng, Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác mỉm cười khi nhớ lại những kỷ niệm đáng nhớ trong những ngày đầu đến trường.

Xe dừng lại. Học sinh của trường Trung học đổ xô lao xuống.

Ở sân trường, Nhi gặp Thu Anh – cô gái có tính cách hoạt bát, năng lượng và rất đáng yêu. Thu Anh có sở trường múa, từng tham gia nhiều cuộc thi và giành được nhiều giải thưởng. Sau hôm đầu tiên đi học, hai nguồn năng lượng tích cực ấy tình cờ va vào nhau, rồi dần trở nên thân thiết đến chóng mặt. Ngoài ra, Thu Anh còn được đồn là nàng thơ của lớp, luôn tỏa sáng mỗi khi xuất hiện.

Chuẩn bị đến ngày 20–10, trường tổ chức một sự kiện lớn chào mừng Ngày Phụ nữ Việt Nam. Cô giáo bước vào lớp và đưa ra danh sách đăng ký tiết mục dự thi. Thu Anh là một trong những người được chọn làm đại diện tham gia phần biểu diễn nghệ thuật.

Những ngày sau đó, sân trường được trang hoàng rực rỡ với cờ và hoa. Các lớp học sinh bận rộn chuẩn bị tiết mục và gian hàng trưng bày, không khí nhộn nhịp hẳn lên. Nhi và Thu Anh đứng cạnh nhau, tay cầm tờ lịch chương trình, vừa đọc vừa háo hức bàn tán.

– Nhi này, mình sẽ biểu diễn một bài múa mà mình đã luyện tập suốt cả tuần rồi. Cậu có đến xem không? – Thu Anh hỏi, ánh mắt sáng rực.

– Đương nhiên rồi! Mình sẽ cổ vũ cho cậu từ hàng ghế đầu! – Nhi đáp, giọng đầy phấn khích.

Ngày 20/10 cuối cùng cũng đến. Bầu không khí ở trường Trung học tràn ngập sự phấn khích. Học sinh háo hức chờ đợi các hoạt động văn nghệ. Nhi cùng các bạn trong lớp hoàn thành việc chuẩn bị gian hàng thủ công. Tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới vang lên khắp sân.

– Thu Anh lên sân khấu rồi kìa! – Một bạn trong lớp Nhi hô lên.

Nhi quay lại, nhìn thấy Thu Anh trong bộ váy múa trắng tinh khôi, ánh mắt cô tràn đầy sự ngưỡng mộ. Thu Anh bận rộn trong khu vực hậu trường nhưng vẫn không quên vẫy tay chào Nhi từ xa.

Khi tiếng nhạc vang lên, Thu Anh uyển chuyển từng động tác, vừa dứt khoát vừa dịu dàng. Đám đông bên dưới im phăng phắc, không ai rời mắt khỏi sân khấu. Nhi thấy tự hào, cô biết bạn mình đã cố gắng rất nhiều cho tiết mục này.

Sau khi màn biểu diễn kết thúc, Thu Anh nhận được tràng pháo tay vang dội. Cô bước về phía hậu trường, vẫn còn thở dốc vì mệt nhưng nụ cười không tắt.

– Nhi, cậu thấy mình diễn thế nào? – Thu Anh hỏi.

– Cậu là giỏi nhất đó! Ai cũng vỗ tay rần rần, mình thấy tự hào về cậu lắm! – Nhi cười tươi.

Khi cả hai đang nói chuyện, Minh từ từ bước tới. Thu Anh ngạc nhiên:

– Ủa, Hoàng Minh! Tớ tưởng hôm nay cậu không đến được chứ? Sao, thấy màn trình diễn của tớ ổn không?

Minh hơi lúng túng, gãi đầu:

– Cậu thật sự múa rất đẹp.

Nói xong, mặt cậu đỏ bừng rồi vội quay đi. Nhi bật cười khẽ, cảm thấy hai người thật dễ thương.

Đang ngồi xem tiếp, Nhi bỗng nghe tiếng guitar vang lên. Cậu con trai bước ra sân khấu trong chiếc áo sơ mi trắng, gương mặt không hề xa lạ, Đăng Dương, bạn cùng bàn của cô. Âm thanh từ cây đàn vang lên nhẹ nhàng, sâu lắng. Cậu vừa chơi vừa hát, khiến đám đông phía dưới lặng im. Nhi nhìn Dương say sưa biểu diễn, tim bỗng đập nhanh hơn. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi được ngồi cạnh một người như vậy.

Kết thúc buổi kỷ niệm, tất cả học sinh về lớp chuẩn bị cho những tiết học tiếp theo. Trong lớp, các bạn nam lần lượt tặng hoa cho các bạn nữ. Dương bước lên, tay cầm bông hồng đỏ tươi.

– Nhi, mình bốc thăm được cậu. Tặng cậu nè. Ngày 20/10 vui vẻ nhé! – cậu mỉm cườinois.

– Cảm ơn Dương nha, hoa đẹp quá. – Nhi nhận lấy, khuôn mặt khẽ ửng hồng.

Sau khi tặng hoa xong, lớp trưởng đề nghị cùng nhau chụp ảnh làm kỷ niệm. Thu Anh vội vàng kéo Nhi lên đứng cạnh mình. Dương thấy thế cũng nhanh chân đứng phía sau. Cả lớp cùng nhau tạo dáng, những tiếng cười vang lên như bản nhạc của tuổi học trò. Khi bức ảnh cuối cùng được chụp xong, Nhi cảm thấy dần quen thuộc với nơi này, thân thiết hơn với các bạn trong lớp.

– Ngày hôm nay vui nhỉ? – Nhi nói.

– Ừ, mình cũng nghĩ vậy. – Dương đáp, ánh mắt hiền lành.

Về đến nhà, Nhi ngồi xuống bàn học, lòng tràn ngập cảm xúc. Cô không chỉ có thêm những kỷ niệm đáng nhớ mà còn có được những người bạn thân thiết. Ngày hôm nay thật đặc biệt, một dấu mốc của tuổi mười sáu, của những cảm xúc đầu đời trong sáng và dịu dàng.
 
Chỉnh sửa cuối:
27 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 4: Lặng lẽ gần nhau

Những buổi học sau trở lại với nhịp độ đều đặn. Không khí trong lớp dường như bớt đi sự náo nhiệt, thay vào đó là sự yên tĩnh nhưng vẫn tràn đầy năng lượng. Tiếng trang giấy sột soạt, tiếng bút viết loẹt xoẹt vang lên xen lẫn những tiếng cười khúc khích mỗi khi có chuyện vui xảy ra.

Nhi và Dương thì dần thân thiết hơn. Những cuộc trò chuyện ngày càng nhiều từ việc thảo luận bài học cho đến những câu chuyện phiếm hài hước được nghe kể lại từ Thu Anh.

Trong giờ Tiếng Anh, đây là môn mà Nhi yêu thích nhất, cô luôn là một trong những học sinh xuất sắc của lớp. Cô Đỗ Vân, giáo viên Tiếng Anh kiêm chủ nhiệm, thường khen ngợi Nhi vì sự chăm chỉ và khả năng tự nhiên trong môn này.

Tiết học hôm nay khá nhẹ nhàng, nhưng Dương dường như hơi căng thẳng. Khi cô giao bài tập về ngữ pháp và yêu cầu thảo luận nhóm, Nhi chú ý thấy Dương không thoải mái.

– Dương, cậu ổn không? – Nhi hỏi khi họ ngồi lại cùng nhau chuẩn bị bài thảo luận.

Dương cười nhẹ nhưng có vẻ ngại ngùng:

– Tiếng Anh không phải là thế mạnh của tớ.

Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng hơn khi nhận ra vẻ lúng túng của cậu bạn:

– Không sao đâu, tớ có thể giúp cậu.

Suốt buổi học, Nhi chăm chú giải thích những điểm ngữ pháp mà Dương không hiểu. Cậu nghe từng lời của cô, nhưng dường như có chút phân tâm. Mỗi khi Nhi mải nói, đôi mắt của Dương lại dừng lại nơi khuôn mặt rạng rỡ, nét tập trung và ánh nhìn dịu dàng của cô khi cố gắng giúp đỡ cậu. Có gì đó thật đặc biệt trong sự quan tâm chân thành ấy.

Khi hết giờ học, Nhi chuẩn bị ra về thì bị Thu Anh kéo lại. Thu Anh – với gương mặt sáng ngời và nụ cười luôn nở trên môi – dường như lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.

– Nhi, cuối tuần này cậu rảnh không? – Thu Anh hỏi, ánh mắt sáng lấp lánh như thể đang chờ đợi điều gì đó đặc biệt.

Nhi nhìn bạn mình đầy tò mò:

– Có chuyện gì à?

– Tuần tới là buổi diễn văn nghệ của trường, tớ phải tập luyện thêm cho nhóm múa. Tớ muốn cậu đến xem thử buổi tập và cho ý kiến. Tớ tin cậu có thể giúp tớ. – Thu Anh nói, giọng nửa đùa nửa thật.

Nhi bật cười:

– Tớ đâu có biết nhiều về múa mà cậu vẫn tin tưởng thế sao?

Thu Anh gật đầu chắc nịch:

– Cậu biết đánh giá khách quan mà. Tớ cần người ngoài cuộc để nhìn rõ hơn, hiểu không?

Nhi gật đầu, không khỏi ấm áp trước sự tin tưởng của bạn:

– Được rồi, tớ sẽ đến.

Cuối tuần, Nhi có mặt tại sân trường nơi nhóm của Thu Anh đang tập luyện cho buổi biểu diễn. Cô ngồi trên bậc thềm, ngắm nhìn bạn mình di chuyển trên sân khấu tạm bợ. Những động tác mềm mại, uyển chuyển của Thu Anh kết hợp với âm nhạc tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp. Trong mắt Nhi, Thu Anh lúc này không chỉ là cô bạn thân nữa, mà như một nghệ sĩ thực thụ. Sự tự tin và tỏa sáng của Thu Anh khiến Nhi cảm thấy khâm phục.

Khi buổi tập kết thúc, Thu Anh tiến lại gần Nhi, hơi thở gấp nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ.

– Thế nào? Cậu thấy sao? – Thu Anh hỏi, ánh mắt mong chờ.

Nhi mỉm cười, khẽ lắc đầu. – Không còn gì để chê. Cậu thực sự rất giỏi đó, Thu Anh.

Thu Anh ngồi xuống bên cạnh Nhi, thở phào:

– Tớ chỉ cần nghe thế là đủ rồi. À mà này, cậu đang giúp Dương học tiếng Anh phải không?

Nhi gật đầu, nhớ lại buổi thảo luận trên lớp cùng Dương, mặc dù cậu nhìn thì rất bình tĩnh nhưng có thể cậu ấy rất sợ môn Tiếng Anh. Và Nhi đã quyết định giúp Dương bổ túc môn Tiếng Anh.

– Thế thì tốt quá! – Thu Anh nói, vẻ mặt thoáng nhẹ nhõm. – Cậu ấy giỏi lắm, chỉ hơi kém mỗi môn tiếng Anh thôi. May mà có cậu giúp.

Hôm sau, trong giờ ra chơi, Nhi bỗng nhớ lại chuyện Đăng Dương giúp chiếc xe đạp. Cô nghĩ đã đến lúc phải cảm ơn cậu.

– Dương này.. – Nhi gọi nhỏ khi Dương chuẩn bị ra căn tin.

Dương quay lại, ánh mắt tò mò: – Có chuyện gì thế?

– Tớ muốn cảm ơn cậu.. Chuyện xe đạp hôm trước ấy. Hôm nay cậu rảnh không? Tớ muốn mời cậu đi uống nước. – Nhi nói nhanh, khuôn mặt hơi đỏ lên vì ngại ngùng.

Dương khựng lại một giây rồi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: – Được thôi. Tan học rồi đi nhé.

Họ chọn một quán cà phê nhỏ gần trường, nơi cả hai có thể thoải mái nói chuyện. Dương hỏi Nhi về những môn học cô yêu thích, và Nhi kể về niềm đam mê tiếng Anh của mình, về việc cô thường dành thời gian đọc sách và luyện phát âm.

Dương lắng nghe, thỉnh thoảng bật cười khi Nhi nhắc đến những lần phát âm sai của mình.

– Vậy cậu có định thi vào khoa Tiếng Anh không? – Dương hỏi, ánh mắt tò mò.

– Tớ chưa chắc lắm, nhưng có thể. Còn cậu thì sao? – Nhi hỏi lại.

– Tớ thích các môn tự nhiên, có lẽ sẽ chọn ngành Công Nghệ. – Dương đáp, ánh lên vẻ chắc chắn.

Sau khi uống nước xong, họ cùng đi bộ đến quán sửa xe để lấy lại chiếc xe đạp của Nhi. Khoảng cách giữa hai người dường như ngày càng gần lại, không chỉ qua lời nói mà còn qua những cử chỉ nhỏ nhặt.

Khi chiếc xe đạp của Nhi đã được sửa xong, cô mỉm cười cảm ơn Dương lần nữa, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Trên đường về, Dương khẽ nói: – Cậu biết không, tớ thích cái cách cậu chăm chỉ học tiếng Anh. Tớ không giỏi môn đó lắm, nhưng nhìn cậu làm bài chăm chỉ thế, tớ cũng thấy có động lực hơn.

Nhi quay sang, ánh mắt lấp lánh: – Cảm ơn cậu. Tớ nghĩ ai cũng có điểm mạnh riêng mà. Cậu giỏi những thứ khác, tớ thì giỏi tiếng Anh. Cả hai chúng ta đều có thể giúp đỡ nhau mà, đúng không?

Dương cười, nụ cười khiến Nhi cảm thấy ấm áp. Hai người tiếp tục trò chuyện, và dù cả hai đều cảm nhận rõ ràng tình cảm đang dần thay đổi, không ai nói ra, chỉ lặng lẽ bước bên nhau, gần hơn từng chút một.

Khi họ gần đến nơi, Dương chợt dừng lại, quay sang nhìn Nhi với ánh mắt nghiêm túc: – Nhi này, có một điều tớ muốn hỏi cậu.

Nhi hơi ngạc nhiên: – Cái gì vậy?

– Chúng ta làm bạn thân nhé, có gì cậu cần giúp thì có thể trao đổi với tớ, tớ sẽ giúp ngay khi có thể. – Dương nói.

Nhi không thể không mỉm cười trước lời đề nghị ấy:

– Tớ cũng nghĩ vậy. Bạn thân nhé!

Và rồi họ cùng cười, một tiếng cười vang vọng trong không gian yên ả. Tuy nhiên, trong lòng Nhi lại có chút bâng khuâng. Sau đó, hai người chào nhau rồi ai về nhà nấy.
 
Chỉnh sửa cuối:
27 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 5: Chuyến dã ngoại đầu tiên

Buổi sáng hôm ấy, không khí trong lớp học tràn ngập sự vui vẻ và thoải mái. Cô Hoa, giáo viên môn Lịch sử và Địa lý, bước vào với một nụ cười tươi tắn. Trên tay cô là tờ giấy thông báo được cô trang trí bắt mắt với hình ảnh của Vịnh Hạ Long, những khối đá vôi hùng vĩ và mặt nước xanh trong vắt.

– Chào các em! Hôm nay cô có một tin vui cho lớp mình. – Ánh mắt cô rạng rỡ. – Trong tuần tới, chúng ta sẽ có một chuyến đi dã ngoại 2 ngày 1 đêm tại Vịnh Hạ Long! Đây là cơ hội hiếm có để các em không chỉ học hỏi mà còn trải nghiệm vẻ đẹp tuyệt diệu của thiên nhiên.

Âm thanh của những tiếng rì rầm phấn khởi vang lên trong lớp. Ai ai cũng rất háo hức với chuyến đi trải nghiệm lần này, đều mong muốn có thêm kỉ niệm cùng nhau và học thêm được nhiều kiến thức địa phương bổ ích.

– Các em sẽ được chia thành nhóm 4 người, và mỗi nhóm sẽ có nhiệm vụ viết một báo cáo thực nghiệm về những gì các em thấy và cảm nhận tại Vịnh Hạ Long. Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ thảo luận về một vấn đề rất quan trọng, đó là bảo vệ môi trường biển. Điều đặc biệt là chúng ta cần hiểu rõ tác động của con người đến môi trường, và tại sao việc bảo vệ tài nguyên thiên nhiên lại quan trọng như vậy. – Cô giáo giới thiệu thêm về chuyến đi rồi nói tiếp. – Mỗi nhóm sẽ có trách nhiệm đề xuất một giải pháp cụ thể để bảo vệ môi trường mà các em có thể thực hiện trong cuộc sống hàng ngày.

Nhi mỉm cười nhìn Đăng Dương, ánh mắt cả hai đầy hào hứng. Họ cùng nhau suy nghĩ về nhóm mà họ sẽ tham gia. Dương đề nghị thành lập nhóm với Minh, Thu Anh và Nhi. Cả bốn người đều đồng ý ngay lập tức, và họ bắt đầu bàn bạc về những nhiệm vụ mà nhóm sẽ thực hiện.

– Chúng ta có thể tìm hiểu về các loài động vật biển và cách mà chúng bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm. – Minh gợi ý.

– Và có thể chúng ta cũng nên làm một bảng thống kê về những hành động bảo vệ mà chúng ta có thể thực hiện để góp phần bảo vệ môi trường. – Thu Anh nói thêm.

Trong khi cả nhóm đang bàn bạc, một cặp bạn nữ khác trong lớp, là Ly và Mai, cũng tham gia vào cuộc thảo luận. Ly, một cô gái hoạt bát và nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp, thường xuyên thu hút sự chú ý của các bạn trai. Mai thì ngược lại, nhẹ nhàng và kín đáo, nhưng cũng không kém phần cuốn hút.

– Các cậu có nhóm chưa, hay cùng chúng tớ lập nhóm nhé! – Ly nói với nụ cười tươi tắn. – Dương ơi, cậu có thể chỉ cho tớ cách thu thập thông tin được không? Tớ rất muốn học hỏi từ cậu.

Mai cũng không bỏ lỡ cơ hội: – Minh ơi, cậu có thể giúp tớ với báo cáo không? Tớ muốn cùng nhóm với cậu.

Nhi cảm thấy một chút khó chịu khi thấy Ly cứ chăm chăm vào Dương. Đồng thời, Thu Anh cũng cảm thấy có phần khó chịu vì có người tiếp cận cậu bạn thân của cô. Hai cô gái thầm nghĩ – Bọn tôi có nhóm rồi mà, sao hai người lại lởn vởn ở đây nữa?

Ngày cuối cùng của tuần học đến gần, và không khí trong lớp càng trở nên sôi động hơn. Ai cũng háo hức chuẩn bị cho chuyến đi, từ đồ bơi đến dụng cụ viết báo cáo. Khi đến ngày khởi hành, cả lớp tập trung tại trường, ai cũng mang theo đồ dùng cần thiết. Họ cùng nhau lên xe và hướng về Vịnh Hạ Long. Âm thanh cười đùa và tiếng nhạc vui vẻ tràn ngập trong không gian.

– Đến nơi rồi! – giọng nói hào hứng của bạn bè vang lên.

Khi chiếc xe dừng lại, Nhi bước xuống và ngay lập tức bị cuốn hút bởi cảnh sắc tuyệt đẹp của Vịnh Hạ Long. Trước mắt cô là một bức tranh sống động của những hòn đảo đá vôi khổng lồ, nhô lên giữa mặt biển xanh biếc như những khối ngọc thạch. Mặt nước trong vắt phản chiếu ánh nắng, tạo ra những làn sóng lấp lánh như hàng triệu viên kim cương. Khung cảnh xung quanh được bao bọc bởi những rừng cây xanh tươi, với những tán lá rậm rạp tạo nên những điểm nhấn khác biệt. Tiếng sóng vỗ vào bờ nhẹ nhàng hòa cùng tiếng chim hót trên những cây cổ thụ, tạo nên một bản nhạc thiên nhiên du dương và êm ái.

Nhi ngẩng cao đầu, hít thở không khí trong lành, cảm giác như tất cả mọi lo lắng trong lòng cô đều tan biến. – Thật là đẹp! – cô thốt lên, đôi mắt sáng lên đầy hạnh phúc.

Ai cũng không giấu được sự thích thú khi nhìn cảnh vật hùng vĩ này.

Nhi cùng nhóm của mình bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Họ đi dạo trên bãi biển, thu thập thông tin và hình ảnh về động thực vật. Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, Nhi cảm thấy tự do và thoải mái. Những ý tưởng về báo cáo dần dần hình thành trong đầu cô. Khi ánh chiều tà buông xuống, cả nhóm cùng nhau ngồi quanh một cái bàn gỗ, thảo luận về những gì họ đã học được và cảm nhận.

– Chúng ta cần phải truyền tải thông điệp bảo vệ môi trường đến mọi người. – Nhi nói, giọng đầy quyết tâm khiến mọi người đều gật đầu đồng tình.

– Bảo vệ môi trường biển là bảo vệ cuộc sống của chúng ta. – Dương thêm vào, ánh mắt nghiêm túc. – Chúng ta có thể bắt đầu từ những việc nhỏ như không xả rác ra biển hay tái chế vật liệu.

Trong khi các nhóm đang bàn bạc cùng nhau thì hai cô bạn Ly và Mai không tập trung vào bài làm của mình. Ly không ngừng tỏ ra quan tâm đến Dương, trong khi Mai thường xuyên hướng về Minh với ánh mắt ngưỡng mộ. Lúc này ai cũng cảm thấy hai cô gái này thật vô duyên khi rủ Dương và Minh đi ngắm hoàng hôn, nhưng đã bị hai cậu bạn từ chối.

Câu trả lời tránh né của hai chàng trai khiến Ly và Mai hơi thất vọng, nhưng cả hai vẫn cười tươi và tranh thủ tiếp lời vào nhóm. Mặc dù không được để tâm đến thì họ cũng không quan tâm, một lúc sau, vì quá ngại ngùng nên lại lủi thủi đi về nhóm của mình.

Nhóm Nhi thì tranh thủ bàn bạc sau đó ra biển tham quan và chơi biển một lúc.
 
Chỉnh sửa cuối:
27 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 6: Dưới bầu trời Vịnh Hạ Long

Chuyến đi thực tế đến Vịnh Hạ Long thực sự đã trở thành một kỷ niệm khó quên cho cả lớp. Không khí sôi nổi tràn ngập trên những chiếc xe buýt, tiếng cười và tiếng nói rộn rã hòa cùng tiếng sóng vỗ rì rào bên ngoài. Đến chiều, cô Hoa nhắc lại yêu cầu cho cả lớp về chuyến đi, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc viết báo cáo thực nghiệm và thảo luận về bảo vệ môi trường.

– Nhớ nhé, mỗi nhóm sẽ phải chuẩn bị một báo cáo ngắn về tác động của du lịch đến hệ sinh thái nơi đây. Tôi muốn các em không chỉ tham quan mà còn có những hiểu biết sâu sắc về Vịnh Hạ Long.

Nhóm của Nhi, Dương, Thu Anh và Minh nhanh chóng bắt tay vào thảo luận.

– Các cậu nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ đâu? – Nhi hỏi, khuôn mặt rạng rỡ và tràn đầy năng lượng.

– Chúng ta nên tìm hiểu về hệ sinh thái và cách bảo vệ môi trường ở đây. – Dương đáp.

– Hay đấy! Chúng ta cũng có thể xem xét tác động của du lịch lên những loài này. – Thu Anh nói thêm.

Minh gật đầu, ánh mắt cậu dừng lại ở những tảng đá vôi nổi bật giữa biển xanh: – Tớ nghĩ rằng chúng ta nên chú ý đến sự đa dạng sinh học và những biện pháp bảo tồn.

– Đúng rồi! Chúng ta nên ghi lại những điểm nổi bật mà mình thấy trong chuyến đi này! – Nhi hào hứng nói, cảm giác hồi hộp dâng trào trong lòng.

Ở phía xa, Ly và Mai đang quan sát nhóm bạn ấy. Sau lần bị từ chối khéo ở buổi chia nhóm, cả hai vẫn còn chút ngại ngùng.

– Nhìn họ hợp nhau thật đấy. – Ly khẽ thở dài, giọng không còn châm chọc mà chỉ còn chút tiếc nuối.

Mai mỉm cười nhẹ: – Mình cũng nghĩ thế. Thôi, lần này mình tự làm cho tốt đi, biết đâu lại thú vị hơn.

Ly gật đầu, nụ cười trở nên dịu dàng: – Ừ, mình cũng không muốn bị hiểu lầm nữa. Cứ thoải mái thôi, coi như học hỏi thêm điều mới.

Hai cô bạn quay đi, cùng nhau bắt đầu phần việc riêng. Dù trong lòng vẫn vương chút bối rối, nhưng ít nhất họ cũng nhận ra rằng chuyến đi này không chỉ là cơ hội để gây ấn tượng với ai đó, mà còn là dịp để hiểu hơn về chính mình.

Khi cả nhóm Nhi đi vào một hang động nhỏ, không gian trở nên huyền bí và kỳ diệu. Ánh sáng chiếu qua những khe hở của vách đá, tạo ra những hình ảnh lung linh. Cả bốn người chỉ biết xuýt xoa bởi sự hùng vĩ của nơi này, Dương vội lấy máy ảnh ra chụp để lưu lại kỷ niệm. Cảm thấy có chút linh thiêng, họ nhanh chóng rời đi.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn từ những chiếc thuyền đánh cá lung linh giữa biển khơi. Nhi quyết định ra ngoài một mình, tìm một góc yên tĩnh bên bờ biển để suy nghĩ. Dương đứng từ xa quan sát, thầm nghĩ sao cô gái ấy ban ngày thì hoạt bát, năng nổ, còn khi đêm xuống lại mang vẻ trầm lặng đến thế. Nhi khiến cậu tò mò hơn bao giờ hết.

Buổi tối, cả lớp tổ chức một bữa tiệc nhỏ trên bãi biển. Cô Hoa cùng các bạn nam chuẩn bị thịt nướng, còn nhóm bạn nữ giúp bày bàn. Ánh lửa trại bập bùng, tiếng cười vang vọng giữa trời đêm. Dương bước ra, khẽ gọi Nhi:

– Vào ăn đi, đứng một mình ngoài này hoài lại cảm lạnh đấy.

Nhi mỉm cười, gật đầu bước theo cậu, lòng nhẹ hẳn đi.

Sáng hôm sau, mọi người thức dậy với tâm trạng khác nhau. Nhi mở mắt đón ánh bình minh, cảm giác như vừa được tiếp thêm năng lượng mới. Dương vẫn suy nghĩ về ánh mắt Nhi đêm qua, còn Minh thì thấy tim mình khẽ rung lên mỗi lần bắt gặp Thu Anh mỉm cười.

Ở góc khác, Ly và Mai cùng ngồi ghi chép lại những điều quan sát được. Họ dường như đã thôi để ý đến nhóm kia, chỉ chuyên tâm vào bài làm. Có lẽ chính từ khoảnh khắc này, những thay đổi nhỏ trong cách nghĩ của họ bắt đầu nảy mầm.
 
Chỉnh sửa cuối:
27 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 7: Bài báo cáo thực nghiệm

Kết thúc chuyến đi trải nghiệm hai ngày một đêm, hầu hết các nhóm học sinh đều đã hoàn thành được khoảng tám mươi đến tám mươi lăm phần trăm bài thực hành. Đến hai giờ chiều, cả khối tập trung lên xe chuẩn bị ra về. Ai nấy cũng tự tin khoe rằng bài của nhóm mình là hay nhất, tuyệt vời nhất. Cô Hoa vui vẻ, nụ cười không giấu được niềm tự hào khi nhìn thấy tinh thần sôi nổi của học sinh trong chuyến đi lần này.

Khi tất cả đã yên vị trên xe, không khí trở nên náo nhiệt. Mọi người cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm trong chuyến đi, cười đùa về những khoảnh khắc đáng nhớ. Dù không có nhiều thời gian để vui chơi, nhưng những trải nghiệm ấy đã ghi dấu sâu đậm trong tâm trí mỗi người.

Cô Hoa quay lại từ ghế phụ lái, giọng nói ấm áp vang lên: – Sáng thứ tư tuần sau, các em sẽ thuyết trình về bài báo cáo của mình nhé. Hãy chuẩn bị thật kỹ, cô tin rằng các em sẽ làm tốt!

– Vâng ạ! Chúng em sẽ chuẩn bị thật chu đáo! – Cả lớp đồng thanh, quyết tâm hiện rõ trên từng gương mặt.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, Nhi nhìn qua ô cửa kính, lòng tràn đầy những kỷ niệm tươi đẹp về chuyến đi không chỉ để học tập mà còn để gắn kết tình bạn. Dương khẽ tựa đầu ra ghế, đôi mắt nhìn xa xăm, dường như vẫn còn vương vấn sắc xanh của biển. Minh và Thu Anh thì cùng nhau bàn luận nhỏ về những chi tiết sẽ bổ sung trong bài báo cáo. Tiếng cười rộn ràng vang lên khắp khoang xe, xen lẫn một chút tiếc nuối khi phải rời khỏi Vịnh Hạ Long xinh đẹp.

Sáng thứ tư, cả lớp rộn ràng hơn thường lệ. Ai cũng mang theo tập tài liệu, mô hình, và cả những tấm ảnh lưu lại từ chuyến đi. Đối với nhiều người, buổi thuyết trình này không chỉ là một phần điểm mà còn là dịp để chia sẻ trải nghiệm đáng nhớ cùng bạn bè.

Cô Hoa bước vào lớp, giọng nhẹ nhưng dứt khoát: – Nhóm của Nhi, Dương, Thu Anh và Minh, các em lên đầu tiên nhé.

Cả bốn người đứng dậy, mang theo tấm bảng trình chiếu, nụ cười xen lẫn hồi hộp. Khi ánh đèn dịu lại, màn hình chiếu hiện lên hình ảnh sống động từ Vịnh Hạ Long – từ những dãy núi đá vôi hùng vĩ đến làn nước xanh ngọc bích trong vắt.

Nhi mở đầu phần trình bày, giọng nói rõ ràng và tự tin: – Vịnh Hạ Long là một trong những kỳ quan thiên nhiên thế giới, không chỉ mang giá trị du lịch mà còn là minh chứng cho sự đa dạng sinh học của Việt Nam.

Tiếp đến, Dương giới thiệu phần về hệ sinh thái biển, nói về các loài động thực vật quý hiếm và tầm quan trọng của việc bảo vệ chúng. Minh đảm nhận phần trình bày về tác động của du lịch đến môi trường, đưa ra những số liệu nghiên cứu và dẫn chứng cụ thể. Cuối cùng, Thu Anh khép lại bằng lời kêu gọi mọi người cùng chung tay gìn giữ thiên nhiên – một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.

Khi cả nhóm kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên khắp lớp. Cô Hoa mỉm cười, ánh mắt đầy tự hào:

– Cô rất vui khi thấy các em không chỉ học mà còn hiểu được giá trị của việc bảo vệ môi trường. Làm tốt lắm, nhóm của Nhi!

Cả nhóm cúi chào rồi trở về chỗ ngồi, khuôn mặt ai cũng ánh lên niềm vui. Những nhóm khác lần lượt lên thuyết trình, mỗi bài lại mang một góc nhìn riêng, một cách cảm nhận khác nhau về Hạ Long. Tuy chỉ là một chuyến đi ngắn, nhưng trong lòng mỗi người đều đã khắc ghi bài học về tình yêu thiên nhiên và ý thức bảo vệ môi trường.

Khi buổi thuyết trình kết thúc, lớp học chìm trong một khoảng lặng ngắn. Cô Hoa nhìn quanh, giọng nói nhẹ nhưng sâu lắng: – Các em đã làm rất tốt. Hãy nhớ rằng bảo vệ môi trường không chỉ là một bài học trong trường, mà là trách nhiệm của mỗi chúng ta trong cuộc sống này.

Sau khi lớp tan, Dương quay sang Nhi, nở nụ cười: – Mình nghĩ bài của chúng ta ổn đấy, Nhi nhỉ?

– Ừ, may mà mọi người phối hợp ăn ý. – Nhi đáp, ánh mắt long lanh. – Mình thích cảm giác này, như thể ai cũng góp một phần để tạo nên điều hoàn chỉnh.

Minh đứng bên cạnh, giọng điềm đạm: – Dù chỉ là một chuyến đi ngắn, nhưng mình thấy cả nhóm đã học được rất nhiều điều.

– Mình cũng vậy. – Thu Anh mỉm cười. – Hạ Long không chỉ đẹp mà còn khiến mình muốn sống có trách nhiệm hơn.

Cả nhóm bước ra hành lang, ánh nắng chiều rọi xuống, vàng dịu. Tiếng cười của học sinh vang vọng khắp nơi, nhưng trong lòng họ, đâu đó vẫn còn lại dư âm của sóng biển và trời xanh là một phần ký ức không thể phai.
 
Chỉnh sửa cuối:
27 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 8: Hiểu lầm

Những ngày sau buổi công bố điểm báo cáo nhóm, không khí học tập dần trở lại với lớp 10B. Các tiết Toán, Lý, Hóa nối tiếp nhau, xen lẫn với áp lực của kỳ kiểm tra giữa kỳ đang đến gần. Cảm giác ngột ngạt khiến ai nấy đều mệt mỏi, chỉ mong được nghỉ ngơi đôi chút sau những giờ học căng thẳng.

Sáng thứ bảy, Dương đã lên kế hoạch mời Nhi đi xem phim. Cậu chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí còn chọn rạp gần trường để tiện cho Nhi di chuyển. Nhưng mọi dự định bỗng tan biến khi một cuộc gọi từ mẹ đến.

Dương, hôm nay con phải về quê với bố mẹ. Nhà mình có việc gấp. Giọng mẹ vang lên, đầy khẩn trương.

Dương thở dài. Cậu nhắn tin cho Nhi, trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi.

Nhi ơi, xin lỗi cậu nhé, hôm nay đành khất hẹn rồi. Nhà mình có chút chuyện.

Một lát sau, điện thoại Dương rung lên.

Ừm, không sao đâu. Không hôm nay thì hôm khác cũng được. Nhi trả lời ngắn gọn.

Buổi chiều hôm đó, Nhi cùng Thu Anh đi dạo trong công viên. Gió nhẹ thổi, nắng đầu hạ dịu dàng phủ lên hàng cây xanh mướt. Khi vừa rẽ qua con phố nhỏ, Nhi chợt khựng lại nhìn thấy cách đó không xa, Dương đang đứng trước một tiệm nhạc cụ, trò chuyện cùng một cô gái lạ. Cả hai cười nói tự nhiên, ánh mắt Dương rạng rỡ đến mức khiến tim Nhi chùng xuống.

Khoảnh khắc ấy chỉ thoáng qua, nhưng lại in sâu trong tâm trí cô. Dù không phải người dễ giận dỗi, Nhi vẫn thấy có gì đó nghèn nghẹn trong lòng. Cô im lặng suốt buổi chiều hôm đó, còn Dương không hề hay biết vẫn nghĩ rằng mọi chuyện ổn.

Những ngày sau, Dương nhận ra Nhi ít nói hẳn đi. Cô vẫn vui vẻ với bạn bè, nhưng mỗi khi nói chuyện với cậu thì chỉ đáp gọn lỏn, thậm chí có phần gượng gạo. Trong một tiết học Văn, khi cô giáo yêu cầu thảo luận về bài Hai Đứa Trẻ của nhà văn Thạch Lam, Dương chợt thấy lạ lẫm. Những cuộc tranh luận sôi nổi giữa cậu và Nhi dường như biến mất. Cô chỉ cắm cúi ghi chép, không buồn ngẩng lên.

Cậu sao thế? Không khỏe à? Minh, ngồi phía sau, khẽ hỏi.

Không, mình ổn mà. Dương cười trừ, nhưng ánh mắt vẫn dõi về phía Nhi.

Cô giáo giảng, tiếng phấn viết lên bảng nghe khô khốc. Ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa, rọi lên mái tóc của Nhi một màu vàng nhạt. Dương nhìn sang, trong lòng nặng trĩu. Cậu không thể chịu được sự im lặng ấy thêm nữa. Ngay sau buổi học, Dương cố tình đi chậm lại, chờ Nhi ở cổng trường. Nhưng cô bước ra cùng Thu Anh và vài người bạn khác. Dương chỉ biết đứng nhìn, không dám gọi.

Một ngày sau, khi lớp tan, Dương cuối cùng cũng nắm lấy cơ hội. Cậu nhẹ kéo tay Nhi lại, giọng thấp nhưng kiên quyết:

Nhi, mình không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng mình không thể chịu được việc cậu cứ tránh mặt mình mãi như thế này.

Nhi khựng lại, ánh mắt dao động. Dương à.. Lúc đầu mình không nghĩ gì cả. Nhưng hôm đó, mình đã thấy cậu cùng một cô gái rất dễ thương. Cậu nghĩ mình không biết sao?

Dương sững người, ngỡ ngàng. Cậu hiểu lầm rồi. Đó chỉ là bạn học cũ của mình, cô ấy đến nhờ mình sửa đàn. Mình không nói dối cậu đâu.

Giọng Dương lạc đi, ánh mắt khẩn trương. Nhưng Nhi chỉ im lặng, rồi khẽ quay lưng bước đi.

Dương nhìn theo bóng cô khuất dần sau cổng trường, trong lòng chỉ còn lại cảm giác trống rỗng. Cậu không biết phải làm gì để cứu vãn mối quan hệ đang rạn nứt từng chút một.

Một tuần trôi qua, cả hai vẫn như hai đường thẳng song song – gần nhau, nhưng chẳng thể chạm vào. Dương ngồi bên cửa sổ lớp, ngắm mưa lất phất rơi ngoài hiên. Tin nhắn định gửi cho Nhi lại bị xóa đi trước khi kịp nhấn gửi.

Còn Nhi, trong lòng cô vẫn vang lên câu hỏi không lời đáp: Liệu mình có hiểu sai cậu ấy không?

Và có lẽ, chỉ cần một người chịu bước tới, mọi hiểu lầm sẽ được hóa giải..
 
Chỉnh sửa cuối:
27 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 9: Gỡ bỏ hiểu lầm

Những ngày sau đó, khoảng cách giữa Nhi và Dương càng lớn hơn. Trong lớp, dù ngồi cạnh nhau, cả hai gần như không trò chuyện. Ánh mắt Dương vẫn thường dừng lại nơi Nhi, nhất là khi cô không để ý, nhưng cậu chẳng dám mở lời. Còn Nhi, dù trong lòng cứ quanh quẩn những suy nghĩ chưa nguôi, vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh, thậm chí đôi khi có phần lạnh lùng.

Một tối, khi đang học bài, Nhi bất chợt nhận được tin nhắn.

– Nhi ơi, cuối tuần này cậu bận không? Tớ muốn mời cậu đi công viên chơi. Cậu đồng ý nha. – Dương nhắn.

Cô nhìn màn hình điện thoại, tim khẽ nhói. Nhưng rồi hít sâu, Nhi gõ lại ngắn gọn: – Sắp thi rồi. Mình bận học.

Ở bên kia, Dương đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, trong lòng đầy lo lắng.

Trong lớp, Thu Anh nhanh chóng nhận ra sự thay đổi ấy. Một buổi chiều, khi chỉ còn cô và Minh trong phòng học, Thu Anh nghiêng đầu hỏi: – Cậu không thấy Dương và Nhi lạ à? Trước thân nhau lắm mà, giờ cứ như người xa lạ.

Minh trầm ngâm, rồi đáp: – Có thể họ hiểu lầm nhau. Nhưng cứ im lặng thế này chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi.

Thu Anh mỉm cười, ánh mắt ranh mãnh: – Vậy mình giúp họ một tay nhé. Không thể để hai người bạn cứ buồn mãi thế được.

Minh nhìn Thu Anh, hơi ngạc nhiên vì sự nhiệt tình của cô, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: – Được thôi, nhưng phải khéo một chút. Mình chỉ tạo cơ hội, còn lại để họ tự nói ra.

Tối hôm sau, Minh rủ Dương ra quán nước gần trường. Sau vài câu hỏi nhẹ, Minh khéo léo nhắc đến chuyện giữa cậu và Nhi. Dương trầm giọng kể lại:

– Bố mẹ tớ cãi nhau lớn, không khí ở nhà căng thẳng quá. Hôm đó tớ ra ngoài cho đỡ mệt đầu, rồi tình cờ gặp bạn cũ hồi cấp 2. Cô ấy hỏi han vài câu, tớ cũng chỉ nói chuyện xã giao thôi.. Không ngờ Nhi đi ngang qua và thấy cảnh đó. Mình chưa kịp giải thích thì cậu ấy đã bỏ đi.

Minh cười nhẹ, nói: – Thế mà cậu im luôn à? Nhi hiểu lầm là phải. Nếu không nói rõ, cậu sẽ đánh mất người bạn thân nhất đấy.

Dương im lặng hồi lâu, rồi gật đầu. Trong mắt cậu ánh lên chút quyết tâm.

Sáng hôm sau, Thu Anh rủ Nhi đi ăn sáng. Giữa lúc câu chuyện vu vơ, cô cố tình hỏi: – Nhi này, cậu và Dương có chuyện gì thế? Thấy hai người cứ xa cách.

Nhi dừng muỗng, khẽ đáp: – Không có gì đâu, kệ đi.

Thu Anh mỉm cười hiền: – Mình chỉ nói thôi, chứ hôm đó Dương có chuyện buồn ở nhà. Cậu ấy ít nói chuyện gia đình nên chẳng kể ra. Mà hôm gặp cô gái trong tiệm nhạc cụ ấy, thật ra là bạn cũ của Dương, tình cờ gặp thôi. Minh kể lại với mình rồi.

Nhi hơi sững lại. Một khoảng lặng len vào giữa hai người. Trong lòng cô chợt dấy lên cảm giác hối hận – có lẽ cô đã quá vội vàng.

Chiều hôm đó, Dương đợi Nhi ở sân trường. Cậu đứng dưới gốc cây phượng, tay cầm quyển sách như để lấy can đảm. Khi thấy Nhi bước ra, cậu gọi khẽ: – Nhi, mình có thể nói chuyện với cậu một chút không?

Cô do dự vài giây, rồi gật đầu.

Hai người ra góc sân vắng. Dương nhìn Nhi, nói chậm rãi:

– Mình xin lỗi vì đã để cậu phải buồn. Hôm đó thật sự chỉ là chuyện gia đình, mình không muốn kể cho ai nghe. Còn cô gái cậu thấy, chỉ là bạn cũ cấp 2 thôi. Cậu tin tớ nha?

Nhi lặng im, rồi khẽ đáp:

– Mình cũng có lỗi. Mình đáng lẽ không nên giận dỗi như vậy.

Dương mỉm cười, như trút được gánh nặng: – Thế là chúng ta ổn rồi, đúng không?

Nhi gật đầu, ánh mắt dịu lại. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hoa sữa mà không gat gắt.

Tối hôm ấy, Thu Anh và Minh cùng đi bộ về. Con đường nhỏ vắng người, chỉ còn ánh đèn vàng trải dài lấp lánh.

– Lần này cậu giúp Dương và Nhi nhiều lắm đó. – Thu Anh nói.

Minh cười, khẽ đá một viên sỏi:

– Mình chỉ không muốn thấy họ hiểu lầm nhau. Cả hai đều tốt, chỉ là đôi khi bướng bỉnh quá.

Thu Anh quay sang, nheo mắt:

– Cậu nói như thể mình hiểu hết mọi người ấy. Nhưng.. Cậu có bao giờ chia sẻ suy nghĩ của cậu với mình không?

Minh khựng lại, hơi lúng túng:

– Tụi mình lớn lên cùng nhau mà. Cậu hiểu mình nhất còn gì.

Thu Anh mỉm cười, giọng nhỏ hơn:

– Hiểu không có nghĩa là biết hết. Mình có thể đoán, nhưng cũng muốn nghe từ chính cậu. Nhiều lúc mình nghĩ, nếu không phải lớn lên cùng nhau, chắc cậu sẽ chẳng nói gì với mình đâu.

Minh im lặng, rồi nhẹ giọng:

– Mình.. Không biết phải bắt đầu thế nào. Chỉ là không muốn làm phiền cậu thôi.

Thu Anh nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng:

– Ngốc thật. Mình không mạnh mẽ đến thế đâu. Chỉ là luôn tin cậu sẽ ở bên cạnh mình thôi.

Cả hai cùng bật cười, không khí trở nên ấm áp lạ thường.

Đêm muộn, Nhi ngồi bên bàn học, mở cuốn sổ nhỏ. Cô viết vài dòng: Hóa ra, chỉ cần lắng nghe và nói thật lòng, mọi chuyện đều có thể sáng tỏ.

Cô khép sổ lại, ngước nhìn bầu trời qua ô cửa sổ. Ánh trăng dịu dàng rọi xuống trang giấy, phủ lên đó một thứ bình yên mà cô đã lâu mới cảm nhận được.
 
Chỉnh sửa cuối:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back