Truyện Ma [Edit] Hai Thế Giới Âm Dương Tại Làng Chúng Tôi - Lý Thanh Triệu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 12 Tháng năm 2024.

  1. Chương 74.1: Trùng mặt người

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Chương 74.2: Trùng mặt người

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Chương 76: Nghiên cứu thi thể

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Chương 80: Thiết kế của Tào Tháo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biên niên sử huyện ghi lại, Lý viên ngoại này sống đến 95 tuổi, còn con cháu đầy đàn, cuộc sống sung túc. Trước ngày mất, ông đã đích thân đến thăm kho cháo do ông hiến tặng để xây dựng cho nạn dân địa phương. Và điều kỳ lạ là sau khi kiểm tra kho cháo, khi trở về nhà, Lý viên ngoại đã tập hợp con cháu lại, không hiểu sao lại nói một số gia huấn này nọ, gia huấn của nhà Lý viên ngoại rất đơn giản, chỉ một từ: "Thiện".

    Lý viên ngoại kể chi tiết về cuộc đời của mình như thể đang làm báo cáo: Hóa ra đoán mệnh nói rằng ông chỉ có thể sống được 45 tuổi, nhưng số phận của ông đã thay đổi như thế nào do bởi làm việc thiện; gặp được người Do Thái đó muốn hại ông ra sao, ông lại làm việc thiện như thế nào mà gặp được cao nhân cứu giúp, vân vân. Tất nhiên, phần đáng hổ thẹn liên quan đến Trương thị phải được giấu kín.

    Thật ra, các con cháu đều đã nghe những câu chuyện này ở một mức độ nào đó, nên thắc mắc tại sao hôm nay ông cụ lại tập hợp mọi người lại, tiếp tục nói về những câu chuyện này. Tuy nhiên, vì sự giáo dục của nhà họ Lý vô cùng nghiêm khắc, cho nên không ai dám phàn nàn gì cả, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe những lời nói dài dòng của ông cụ. Nói chuyện cho đến khuya, cuối cùng ông cụ cũng miễn cưỡng bảo con cháu về, chỉ để lại đứa con út do Trương thị sinh ra đó. Người con trai lớn ở nơi khác đã qua đời từ lâu, bên cạnh chỉ còn lại người con út này.

    Mặc dù Lý viên ngoại nói chuyện lâu như vậy, nhưng trông ông lại không hề mệt mỏi chút nào, điều này khiến người con trai út của ông cảm thấy có chút bất thường: Dù sao cha cũng đã hơn chín mươi tuổi, tuy sức khỏe vẫn tốt nhưng bình thường khi ông thường xuyên bôn ba cả ngày cũng rất mệt mỏi, vậy mà không biết tại sao hôm nay lại tràn đầy năng lượng như thế.

    Lý viên ngoại âu yếm nhìn đứa con trai út yêu quý của mình, hồi lâu không nói gì. Hai cha con chỉ ngồi đối diện nhau trong im lặng. Mặc dù người con trai út cảm thấy hơi không thể hiểu được, bởi vì trước đây cha chưa bao giờ như thế này, nhưng vì cha không lên tiếng trước nên ông ấy cũng không dám mạo muội đặt câu hỏi mà chỉ ngồi lặng lẽ ở đó.

    Đột nhiên, ông ấy nghe thấy cha mình nói điều gì đó rất nghiêm khắc: "Con nhất định phải nhớ cho kỹ, dù mẹ con có cố gắng kiểm soát tài sản thế nào đi nữa, con cũng không được nhượng bộ dù chỉ một chút, con có hiểu không?"

    Người con út choáng váng trước những lời nói không đầu không đuôi của cha mình. Ông đang định hỏi tại sao thì nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của cha, bèn vội cúi đầu xuống.

    "Con nhớ kỹ không?" Lý viên ngoại giống như từng bước ép sát hỏi con trai, con trai chỉ sợ hãi gật đầu.

    "Nếu không làm theo những gì ta nói, chắc chắn ngày sau sẽ hậu hoạn vô cùng." Lý viên ngoại tiếp tục nói với giọng điệu không thể nghi ngờ. Người con út vẫn chỉ gật đầu liên tục. Lý viên ngoại biết rằng đứa con trai này của mình có bản chất thiện lương và yếu đuối, từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn và nghe lời, nhưng đồng thời cũng thiếu can đảm và quyết đoán, điều này khiến Lý viên ngoại vô cùng lo lắng - lỡ mình không còn nữa, với tính cách yếu đuối như vậy, làm sao có thể kiểm soát tài sản khổng lồ của gia tộc.

    Sắc trời đã khuya lắm rồi, đèn trong phòng vẫn bật sáng, nhìn bóng lưng đứa con trai út bước đi, Lý viên ngoại không khỏi thở dài một hơi, lắc đầu lo lắng và bất lực.

    Sáng hôm sau, đến giờ ăn sáng, Lý viên ngoại vẫn chưa dậy. Những người hầu hầu hạ ông cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì Lý viên ngoại luôn dậy rất sớm, bình thường trước khi trời sáng, Lý viên ngoại đã đi dạo về. Có lẽ do hôm qua mệt quá nên mới thức dậy trễ như vậy.

    Một người hầu vào phòng kêu Lý viên ngoại dậy ăn cơm. Khi người đó đi tới bên giường, liền phát hiện Lý viên ngoại vẫn đang nằm trên giường, yên lặng ngủ. Người hầu nhẹ nhàng gọi: "Lão gia, đã đến giờ dậy ăn cơm rồi ạ."

    Lý viên ngoại không có bất luận phản ứng gì, dù có gọi lại cũng không có phản ứng. Người hầu này dường như cảm thấy có gì đó không ổn, người này hầu hạ Lý viên ngoại cũng đã mười mấy năm, biết Lý viên ngoại trước nay là người ngủ rất nông, chỉ cần có một chút động tĩnh sẽ thức dậy ngay lập tức. Nhưng lần này sao lại như vậy, chẳng lẽ.. Người này đưa tay ra đặt trước mũi Lý viên ngoại thì phát hiện đã không còn hơi thở. Người này nhanh chóng chạm vào cơ thể của Lý viên ngoại, cũng đã lạnh lẽo từ lâu, thì ra Lý viên ngoại đã chết.

    Những người xung quanh nhà Lý gia đều có thể nghe thấy tiếng khóc đau lòng phát ra từ trong nhà. Nhiều người đã đoán rằng đây chắc chắn là Lý viên ngoại đã qua đời. Tục ngữ có câu: "Không ai ở lại sau bảy mươi". Nghĩa là, khi một người đã bảy mươi tuổi, cuộc đời như ngọn nến trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào. Huống chi, Lý viên ngoại đã chín mươi lăm tuổi. Dù vậy, nhiều người vẫn rất tiếc nuối và đau buồn, bởi vì Lý viên ngoại này là một đại thiện nhân, giúp đỡ những người gặp khó khăn, xây dựng cầu đường cho bao nhiêu người dân, ở huyện thành này có mấy ai không được hưởng lợi từ lòng tốt của ông?

    Đặc biệt là những người hầu của Lý gia từ trên xuống dưới, họ càng cảm thấy vô cùng đau buồn trước cái chết của Lý viên ngoại. Lý viên ngoại rất tử tế với người hầu, nhất là khi ông về già. Tuy nhiên, trong Lý gia, có một người không những không hề đau buồn trước cái chết của Lý viên ngoại, mà còn có sự vui sướng như báo được thù - tất nhiên người này chính là Trương thị.

    Trương thị cũng đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn sung sức. Dù Lý gia khiến bà ta phải sống một cuộc sống vô cùng chán nản nhưng bà ta vẫn không nỡ ra đi vì cuộc sống vật chất thoải mái. Hầu như ngày nào bà ta cũng hy vọng Lý viên ngoại sẽ sớm chết, nhưng điều khiến bà ta có chút thất vọng là Lý viên ngoại lại có thể sống lâu như vậy, mặc dù hiện tại ông cuối cùng đã chết, nhưng Trương thị biết mình cũng đã không còn bao lâu nữa, cho nên kế hoạch của mình phải được thực hiện nhanh chóng.

    Sau khi Lý viên ngoại qua đời, đúng lý, đứa con trai út của Lý viên ngoại và Trương thị phải chịu trách nhiệm quản lý công việc kinh doanh của gia tộc. Người con trai này đã ngoài bốn mươi, vẫn đang trong độ tuổi tráng niên. Nhưng vì tính cách yếu đuối nên số mệnh của ông ấy phải trở thành con rối của mẹ mình là Trương thị.

    Dần dần, rất nhiều quyền quản lý, phân phối và kiểm soát tiền bạc đều lọt vào tay Trương thị, bà già này trở thành người cầm quyền thực sự của Lý gia.

    Lý viên ngoại có một đứa cháu yêu quý tên là Lý Tiểu Liễm. Đứa trẻ này mới 18 tuổi. Trong số bảy người cháu, đứa Lý viên ngoại thương yêu nhất là hắn, vì ông cảm thấy đứa trẻ này không chỉ tốt bụng mà còn vô cùng thông minh, quyết đoán cơ trí. Lý viên ngoại cảm thấy, cho dù ngay cả khi còn trẻ, ông cũng không thể so sánh với đứa cháu trai này về sự thông minh và trí tuệ. Vì vậy, ông cảm thấy đây mới chính là của cải và niềm hy vọng thực sự của Lý gia.

    Khi Lý viên ngoại không có việc gì làm, ông thích trò chuyện với đứa cháu trai này. Hơn nữa, hai người trò chuyện rất nhiệt tình và kéo dài gần như cả ngày. Tuy nhiên, Lý viên ngoại lại không có cảm giác như vậy khi nói chuyện với những đứa cháu trai khác. Nói tóm lại, ông nội và cháu trai rất hợp nhau.

    Mà cái chết của Lý viên ngoại, cũng là điều đau đớn nhất đối với Tiểu Liễm, bởi tình cảm giữa hắn và ông nội không ai có thể sánh bằng. Hai người họ không chỉ là ông nội và cháu trai mà còn là tri kỷ ở một mức độ nhất định, hoặc nói đúng hơn là bạn vong niên. Có nhiều điều Lý viên ngoại không muốn kể cho người khác nhưng ông sẽ kể cho đứa cháu trai trẻ tuổi nhưng trưởng thành này.

    Khi ông nội còn, trong nhà tràn ngập sự ấm áp và trật tự, tuy có nhiều người nhưng họ luôn có thể hòa hợp với nhau và mọi việc đều ổn thỏa. Nhưng khi ông nội qua đời, không khí trong nhà đã thay đổi hoàn toàn. Hóa ra bà nội vốn luôn ru rú ở hậu viện đột nhiên bắt đầu quản lý mọi việc, hơn nữa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng bá đạo. Buộc người cha hèn nhát phải rút lui từng bước.

    Và những người hầu già đã ở bên ông nội hàng chục năm đã bị bà nội lần lượt đuổi việc một cách tàn nhẫn. Nhiều người hầu trong số này đã ở với Lý gia mười mấy năm, thậm chí vài chục năm. Họ có thể chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Lý gia, bởi vì ở đây, tuy làm người hầu nhưng cuộc sống của họ cũng không tệ, khiến những người hầu này cảm thấy nơi này giống như nhà của họ, và Lý viên ngoại cũng không phải là chủ nhân của họ, mà giống như trưởng bối của mình, vừa hòa nhã dễ gần, vừa đáng kính.

    Nhưng không ngờ là, ngay khi Lý viên ngoại vừa mất, Trương thị dần nắm quyền kiểm soát thì mọi thứ đã thay đổi. Những người hầu lần lượt bị la mắng và trừng phạt, một số lượng lớn những người hầu cũ bị đuổi việc, mà những người hầu mới được tuyển dụng, đương nhiên tìm mọi cách để lấy lòng Trương thị, liên tục xung đột, công kích, mật báo và lục đục với nhau, khiến cho Lý gia vốn hòa thuận vui vẻ, trở nên chướng khí mù mịt.

    Lý Tiểu Liễm rất đau lòng, nhưng hắn chỉ là một đứa cháu, chỉ có thể bất lực. Điều khiến Lý Tiểu Liễm đặc biệt sốc là Trương thị đang cố gắng kiếm tiền bằng nhiều cách khác nhau một cách liều mạng. Hắn thực sự không hiểu tại sao người bà độc ác, kỳ quặc của mình sắp xuống mồ rồi mà vẫn liều mạng kiếm tiền như vậy? Bà ta muốn làm gì với số tiền đó?

    Tuy nhiên, cha hắn lại bị nghiện bởi một thứ gọi là "Phúc Thọ Cao" do người Do Thái mang đến. Thứ này không phải để ăn hay bôi bên ngoài mà để hít. Kể từ khi nghiện thứ "Phúc Thọ Cao" này, người cha lười quan tâm đến bất cứ điều gì, ngày nào ông cũng nằm trên giường, nheo mắt, hít mây nhả khói thật say mê.

    Trái tim của Lý Tiểu Liễm sắp tan vỡ, hắn nhìn thấy tâm huyết mà ông nội đã dành cả cuộc đời để xây dựng đang dần sụp đổ, nếu ông nội dưới suối vàng biết được thì sẽ đau lòng biết bao!

    Tiểu Liễm cũng nhận thấy bà nội Trương thị đang bí mật thực hiện một kế hoạch rất kỳ quái - Trương thị bề ngoài tuyên bố với người khác rằng bà ta đã làm lụng vất vả cả đời và đã ở tuổi cổ lai hy, cho nên đã đến lúc chuẩn bị cho cái chết của mình, vì thế bà ta muốn tìm ai đó để xây cho bà ta một âm trạch tốt một chút.

    Nếu điều này là sự thật thì tất nhiên không được coi là "kỳ quái", nói là "kỳ quái" ở đây là vì những người xây dựng "âm trạch" không phải được tìm ở địa phương, mà Trương thị bảo tâm phúc của mình, bỏ ra số tiền khổng lồ, đi ngàn dặm ra ngoài địa phương tìm về, hơn nữa những người này không phải từ cùng một nơi mà tìm từ những nơi khác nhau.

    Điều kỳ lạ hơn nữa là những người được tìm thấy từ cách xa hàng ngàn dặm này không phải rời đi sau khi hoàn thành toàn bộ công trình, mà chỉ hoàn thành một phần của công trình rồi đưa họ đi. Sau đó, lại sử dụng phương pháp tương tự để chiêu mộ một nhóm người khác, cứ thế tiếp tục.

    Tại sao lại làm như vậy? Tại sao không tìm một nhóm người địa phương để hoàn thành công trình trong một lần? Mà phải tốn nhiều tài lực như thế để tìm người ở một nơi xa xôi và thay thế họ theo đợt?

    Lý Tiểu Liễm liên tục suy nghĩ về những vấn đề này. Một ngày nọ, khi đang ở trong phòng đọc sách cổ, hắn đọc được câu chuyện này:

    Tào Tháo bản tính đa nghi, cho nên suốt đời thích dùng đủ loại âm mưu, quỷ kế, ngay cả việc thiết kế lăng mộ của ông ta sau khi chết cũng không ngoại lệ. Nghe nói người thông minh này còn lập 72 ngôi mộ giả cho mình để gây nhầm lẫn cho bọn cướp mộ. Mà ngôi mộ thực sự của mình, ông ta đã xây dựng dưới đáy sông Chương Hà.

    Mấy trăm năm sau cái chết của Tào Tháo, một ngư dân đang bơi ở sông Chương Hà bất ngờ hét thảm một tiếng thì đã chết, hơn nữa thi thể còn bị chia làm hai phần. Sau đó, lại liên tiếp có ngư dân bị giết như vậy ở khu vực đó. Vì thế Thái Thú muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho nên đã ra lệnh chặn dòng chảy ở thượng du, sau khi nước cạn, lại phát hiện dưới đáy sông có rất nhiều trường đao có lưỡi sắc bén, xảo diệu chính là, những trường đao có lưỡi sắc bén này, nhờ sự trợ giúp của dòng chảy, sẽ múa may giống như có ai đó đang sử dụng những vũ khí này, và nếu có ai đến gần, sẽ bị chém chết. Thái thú liền ra lệnh cho người dỡ bỏ cơ chế, lúc này người ta mới phát hiện ra một ngôi mộ cổ ẩn giấu hiện ra. Tấm bia đá ở lối vào ghi "Hán thừa tướng Tào Tháo chi mộ".
     
  5. Chương 81: Lão ni cô bí ẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào thời nhà Nguyên, để phòng ngừa những ngôi mộ của các Vương Công Mông Cổ bị trộm, họ thường áp dụng các biện pháp như sau: Họ sẽ chôn người đã khuất trên đồng cỏ mà không để lại mộ phần, trước khi chôn cất họ sẽ dọn sạch cỏ, sau khi chôn cất lại trồng cỏ trở lại như trạng thái ban đầu. Cách chôn cất như vậy sẽ không để lại dấu vết và không ai có thể tìm ra.

    Nhưng mà, khi cúng tế, làm thế nào để tìm thấy những ngôi mộ này? Hóa ra khi chôn cất người quá cố, người nhà sẽ giết một con lạc đà con tại phần mộ, rắc máu của nó xuống đất, hơn nữa trong quá trình này họ sẽ bắt mẹ của lạc đà con ở đó nhìn, như vậy lạc đà mẹ sẽ ghi nhớ sâu sắc nơi này. Lạc đà có khả năng định hướng rất cao, nên khi đến lúc cúng tế, chỉ cần lạc đà mẹ tìm được nơi lạc đà con bị giết thì cũng sẽ tìm được phần mộ của tổ tiên.

    Vì vậy, nỗi sợ hãi lớn nhất của những người xây dựng những ngôi mộ cầu kỳ cho mình là bị người ta phát hiện. Phát hiện này khiến Tiểu Liễm chợt nhận ra - lý do bà nội sử dụng phương pháp tốn kém và tốn nhiều công sức này để xây dựng một "âm trạch" chỉ có một mục đích duy nhất, đó là bảo mật.

    Tìm những người thợ thủ công từ cách xa hàng ngàn dặm, còn bịt mắt họ trong suốt cuộc hành trình và sau đó đuổi họ đi theo cách tương tự sau khi đã làm việc một khoảng thời gian. Điều này đảm bảo rằng các thợ thủ công sẽ không biết vị trí của "m trạch", và lý do tại sao cùng một nhóm thợ thủ công không được phép hoàn thành công trình, là vì không muốn các thợ thủ công nắm giữ được cấu trúc của "m trạch". Hơn nữa, đối với mỗi nhóm thợ, sẽ không được nói cho biết đang xây dựng cái gì, mà chỉ giao những công việc cụ thể để họ làm.

    Vậy tại sao bà nội lại phải mất nhiều công sức như vậy để xây dựng một "âm trạch" to lớn và bí mật như thế? Chỉ có một nguyên nhân duy nhất, bà ta muốn chôn rất nhiều vàng bạc vào trong đó!

    Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Liễm có một cảm giác khó tả. Khi ông nội Lý viên ngoại qua đời, ông đã đặc biệt viết rõ trong di chúc, mọi việc nên đơn giản, không cần xây lăng mộ sang trọng và không chôn bất cứ thứ gì có giá trị với ông, cũng nói rằng, cho dù là ở âm phủ, hay dương gian, thứ quan trọng nhất không phải là vàng bạc châu báu, mà là thiện niệm và sự chăm chỉ, nếu không có những thứ này, tiền tài ngược lại sẽ dẫn đến tai họa.

    Cho nên việc chôn cất Lý viên ngoại rất đơn giản. Không khác nhiều so với những người bình thường. Điều xa hoa duy nhất là tấm bia đá to lớn trước phần mộ, là do theo yêu cầu nhất trí của các hương thân, quan viên và người dân địa phương, mới khắc một tấm bia đá như vậy, để ghi lại chi tiết vô số những việc thiện Lý viên ngoại đã làm trong suốt cuộc đời của mình.

    Không ngờ khối tài sản khổng lồ mà ông nội tích lũy cả đời lại bị bà nội độc ác này chôn xuống đất. Điều khiến Lý Tiểu Liễm bối rối hơn nữa là tại sao bà nội lại phải chôn cất nhiều của cải như vậy? Mặc dù bà nội là người xấu tính, tàn nhẫn và thất thường, nhưng theo quan sát lâu dài của hắn, bà nội không cuồng tiền, cũng không keo kiệt, thường xuyên chi rất nhiều tiền để thưởng cho những người hầu thân cận của mình mà không hề đau lòng tiền bạc chút nào. Vậy tại sao bà ta lại muốn giấu nhiều tiền như vậy trong mộ?

    Điều này khiến Tiểu Liễm nghĩ trăm lần cũng không ra. Còn có một điểm khác, lúc Tiểu Liễm đọc trong sách, thấy rất nhiều đế vương sẽ giết những người thợ xây dựng lăng mộ. Điều này là để ngăn chặn vị trí của lăng mộ bị bại lộ. Liệu bà nội có làm như vậy không? Bởi vì nhóm thợ thủ công cuối cùng chịu trách nhiệm hoàn thiện nhất định phải khuân vác một lượng lớn vàng bạc, nên những người này cũng có nhiều khả năng ra tay trộm mộ nhất, liệu bà nội sẽ xử lý những người này thế nào?

    Trong viện nơi Trương thị ở, vào ban đêm, luôn có hai bóng người lẻn vào, Lý Tiểu Liễm biết, đó là hai người hầu thân tín nhất của bà nội. Mọi kế hoạch của bà ta đều do hai người này đi thực thi. Hai người hầu này đã hầu hạ Trương thị gần hai mươi năm, được coi là trung thành và tận tâm. Ngay cả khi Lý viên ngoại còn sống, hai người hầu này đều phụ trách trông coi viện của Trương thị ở. Khi đó mặc dù Trương thị không ra làm sao, nhưng hai người này vẫn đối với Trương thị cung kính, không hề có chút coi thường, một mặt có thể xem như họ rất trung thành với Trương thị, nhưng mặt khác cũng có thể là do Trương thị ban thưởng cho họ không ít tiền.

    Ngay cả trong vài thập kỷ gần đây, khi Trương thị bị lạnh nhạt nhiều nhất, Lý viên ngoại cũng chưa bao giờ cắt xén chi phí ăn mặc của Trương thị, vẫn cấp theo mức cần thiết, điều này phản ánh đầy đủ lòng tốt của Lý viên ngoại. Trương thị tuy suy sụp tinh thần nhưng vẫn sung túc về vật chất, cho nên ngoài mức lương hàng tháng quy định, hai người hầu phục vụ bà ta còn liên tục được thưởng những số tiền lớn.

    Vì thế hai người này đương nhiên rất quan tâm Trương thị. Trương thị bị mọi người trong Lý gia bỏ mặt, điều này khiến Trương thị rất mất mát và bơ vơ, bà ta chỉ thông qua hai người này, mới có thể mơ hồ cảm nhận được vị trí trụ cột của mình trong Lý gia trong thời trẻ.

    Lý viên ngoại vừa chết, Trương thị lấy lại quyền lực của Lý gia, hai người kia tự nhiên cũng "Một người đắc đạo, gà chó lên trời" - họ nhanh chóng được Trương thị trọng dụng, đúng như cái gọi là một đời vua một đời thần, Trương thị đều để cho bọn họ có địa vị quan trọng, chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc quản lý công việc hàng ngày cũng như các quyền nhân sự của người hầu. Hai người họ đều giống với Trương thị, đều là nhân vật ngoài lề trong Lý gia, với lại nhân phẩm của họ cũng không mấy tốt đẹp, vì vậy khi Lý viên ngoại còn sống, hầu hết mọi người đều ít khi nhìn tới họ, nhưng lần này thì hay rồi, tình thế đã đảo ngược, tiểu nhân đắc thế, vì chén cơm của mình, nên phần lớn người hầu, đều không thể không nịnh bợ họ. "Kẻ lấy oán trả ơn, đắc chí liền càn rỡ." Một khi loại tiểu nhân như vậy lên nắm quyền, có thể tưởng tượng được sẽ độc đoán đến mức nào. Những cô hầu gái xinh đẹp của Lý gia gặp tai họa, nhiều người trong số họ đã bị hai tên này quấy rối, thậm chí cưỡng hiếp. Mọi người đối với hai thứ khốn nạn này, đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì được Trương thị chống lưng, cho nên không thể làm gì được, chỉ có thể chịu đựng.

    Ngoài hai kẻ tâm phúc này của Trương thị, Tiểu Liễm còn chú ý đến một nhân vật bí ẩn khác tham gia vào hoạt động lần này của Trương thị. Người được gọi là nhân vật bí ẩn này chính là chủ nhân của am ni cô mà Trương thị thường đến.

    Am chủ này và Trương thị đã là bạn bè vài chục năm, có thể nói họ thân thiết như chị em ruột. Đứa con riêng của Trương thị với người Do Thái, đã được bí mật sinh ra trong am ni cô dưới sự yểm hộ của am chủ này. Lão ni cô này vốn cũng trạc tuổi Trương thị, đã ngoài bảy mươi, nhưng trông mụ ta vẫn không hề già đi chút nào, khuôn mặt vẫn thanh tú, gần như không có nếp nhăn, dáng người bảo trì cũng rất tốt, nhìn qua chỉ hơn bốn mươi.

    Tiểu Liễm đã gặp qua mụ ni cô này vài lần, không biết tại sao, nhưng mỗi lần nhìn thấy mụ ta, bản thân đều cảm thấy mụ lão ni cô này có một sức quyến rũ đặc biệt, đặc biệt là đôi mắt đẹp đó, luôn khiến Tiểu Liễm tim đập loạn xạ. Tiểu Liễm biết, lão ni cô này nhất định không phải người bình thường.

    Có vẻ như không ai trong nhà từ cha của Tiểu Liễm đến những người anh em khác, quan tâm đến việc Trương thị đang làm gì. Dù phẩm hạnh của Trương thị có thế nào, thì dù sao bà ta cũng là người thân nhất của mình, hơn nữa mọi người đều nhận được nhiều tiền hơn so với khi ông nội Lý viên ngoại còn sống. Ngoài ra, khi Lý viên ngoại còn sống, gia giáo quá nghiêm, mọi người đều rất áp lực, bây giờ thì hay rồi, một khi bà nội đã làm gia chủ, thích chơi thế nào thì chơi thế ấy, không quan tâm gì cả, cho nên, các anh em của Tiểu Liễm, mỗi ngày đều bận rộn vui chơi, sống một cuộc sống vô cùng vui vẻ sung sướng. Ai có thể ngờ rằng Lý gia đang phải đối mặt với một nguy cơ lớn chứ?

    Vì vậy, Tiểu Liễm cảm thấy, mình thật cô đơn trong cái nhà này, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt yêu thương của ông nội, sự kỳ vọng và tình yêu cao cả dành cho hắn, hắn đều không cầm được nước mắt, nhưng đồng thời, trong lòng lại tràn ngập một sức mạnh vô tận. Đặc biệt trong một hai năm qua, ông nội không hề coi hắn như một đứa trẻ, mà dường như đối xử với hắn như một người trưởng thành, thậm chí là một người bạn, kể cho hắn nghe về lịch sử gia đình, thậm chí cả lịch sử không nên nhắc đến cũng nói với hắn. Trong số rất nhiều bí mật này có những bí mật về Trương thị và người Do Thái đó.

    Lúc Tiểu Liễm nghe thấy đều đỏ mặt, hắn không biết tại sao ông nội lại nói điều này với hắn, nhưng hắn biết, đó là sự tin tưởng vô song của ông nội dành cho mình, sự tin tưởng này, giống như đang cất giấu kỳ vọng nào đó.

    Nhưng dù sao thì hắn cũng là một đứa trẻ mười tám tuổi, đối mặt với bà nội tàn nhẫn độc ác, đối mặt với lão ni cô bí ẩn và không tầm thường đó, hắn thực sự không biết phải làm gì. Nhưng may mắn thay, trong nhà vẫn còn một người có thể giúp đỡ hắn - Triệu tiên sinh.

    Triệu tiên sinh này đến Lý gia hai năm trước, ông là thầy tư mà ông nội hắn đặc biệt mời đến. Điều kỳ lạ là sau khi ông nội mời Triệu tiên sinh này, chỉ dạy cho một mình Tiểu Liễm, còn những đứa cháu khác, thì lại mời những người thầy khác giảng dạy. Các anh em của Tiểu Liễm thường lén phàn nàn ông nội của họ quá bất công, chỉ vì thích Tiểu Liễm, thậm chí còn mời một người thầy dạy riêng, mở một cái bếp nhỏ cho hắn. Cùng là cháu, tại sao lại bị đối xử khác nhau như vậy!

    Con trai của Lý viên ngoại cũng mạnh dạn trực tiếp phàn nàn với sự bất công của cha mình, đây có thể coi là một cách để bày tỏ sự bất bình thay những người con trai khác. Nhưng lúc ấy Lý viên ngoại không hề tức giận hay giải thích, chỉ im lặng lắng nghe với vẻ mặt lạnh lùng.

    Tiểu Liễm vẫn còn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên Triệu tiên sinh đến nhà bọn họ, ông không có dạy Tiểu Liễm bài học nào, mà bất cứ khi nào có thời gian, ông đều sẽ cùng Lý viên ngoại trò chuyện, lần nào họ trò chuyện, họ đều sẽ ở trong phòng đóng kín cửa nói chuyện riêng, chưa bao giờ có sự hiện diện của người thứ ba, như thể đang nói về điều gì đó tuyệt mật.

    Tiểu Liễm vẫn còn nhớ rõ, vài tháng trước khi ông nội qua đời, vào một buổi chiều êm đềm nọ Ông nội cố ý gọi ông ấy ra hậu viện, đến thư phòng trên hồ đó. Mặc dù từ nhỏ lớn lên trong ngôi nhà lớn này và rất quen thuộc với mọi loại cây cối trong viện, nhưng đối với Tiểu Liễm mà nói, "thư phòng trên hồ" vô cùng đặc biệt này của ông nội lại vô cùng xa lạ, từ khi hắn có thể nhớ được, chỉ bước vào thư phòng này không quá ba lần.

    Chính trong thư phòng đó, không hiểu sao, ông nội lại kể chi tiết cho hắn nghe về thân thế bí ẩn của Triệu tiên sinh. Lời đầu tiên của ông nội khiến Tiểu Liễm kinh ngạc: "Triệu tiên sinh đó cũng không phải người bình thường, ngài ấy là hậu nhân của Kiến Văn Đế."

    Hậu nhân của Kiến Văn Đế? Tiểu Liễm đã đọc qua rất nhiều sách lịch sử, và tất nhiên hắn biết về Kiến Văn Đế. Kiến Văn Đế là cháu trai của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, cũng là hoàng đế thứ hai của nhà Minh. Ban đầu, cha của Kiến Văn Đế được lập làm Thái tử, nhưng ông đã chết trước khi lên ngôi hoàng đế. Vì vậy, khi Chu Nguyên Chương qua đời, ông đã trực tiếp truyền ngôi cho cháu trai là Kiến Văn Đế. Khi con trai khác của Chu Nguyên Chương là Yến vương Chu Đệ, nhìn thấy cháu trai của mình đã trở thành hoàng đế, ông ta đương nhiên không phục, vì thế đã khởi binh nổi dậy và tấn công hoàng cung, mà trong chính sử nói, Kiến Văn Đế đã chết trong một vụ hỏa hoạn khi chú của ông là Chu Đệ công tiến hoàng cung.

    Nhưng có nhiều dấu hiệu khác nhau cho thấy, Kiến Văn Đế thực sự vẫn chưa chết, cũng bởi vậy mà đủ loại trải nghiệm kỳ diệu và khó tin đã được bắt nguồn từ điều này.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...