Trinh Thám Những Vụ Án Kinh Dị - Quyển 1 - Hàng Thần

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi HangThan, 28 Tháng tám 2024.

  1. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 60: Ép giá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai mươi phút sau, trong phòng khách của biệt thự, Anh Kiệt gặp được người đàn ông chuẩn bị mua nhà.

    "Xin chào, tôi là Trần Lâm."

    Người đàn ông chủ động giơ tay phải ra. "

    Xin chào, tôi là Anh Kiệt."

    Anh Kiệt bắt tay với anh ta, nói.

    "Mời ngồi."

    Trần Lâm hơn ba mươi tuổi, người cao gầy, đôi mắt giống như cái gì cũng không nhìn thấy, lại tựa như cái gì cũng không lọt ra được. Anh ta cũng không ngồi xuống mà lại đi dạo quanh nhà, tản bộ, quan sát hết phòng này đến phòng khác.

    "Vậy thì, ngài Trần Lâm, trước tiên tôi đưa anh đi thăm nhà một chút."

    Anh Kiệt giơ tay lên nói.

    "Căn nhà này cả lầu trên lầu dưới tổng cộng là ba trăm mét vuông, một phòng khách, một phòng ăn, năm phòng.."

    Đại khái khoảng mười phút, dưới sự chỉ dẫn của Anh Kiệt, Trần Lâm đã thăm hết một lượt các phòng, đương nhiên, ngoại trừ căn phòng chứa đồ kia.

    Cuối cùng, bọn họ trở lại ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.

    Trần Lâm đến bên cái ghế sofa bằng da, sắp xếp lại cái gối của mình, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi mới ngồi xuống, khuỷu tay đặt trên thành ghế, chân bắt chéo, tư thế tùy ý này của anh ta khiến Anh Kiệt sinh ra một loại ảo giác, anh ta đã hoàn toàn là chủ nhân của nơi này.

    "Thế nào? Ngài Trần Lâm?"

    Anh Kiệt hỏi.

    "Căn nhà này, tôi rất hài lòng."

    Trần Lâm thành thực trả lời.

    "Vậy là tốt rồi."

    Anh Kiệt mỉm cười.

    Trần Lâm đưa tay về phía trước làm động tác mời.

    "Bây giờ điều chúng ta cần nói, là vấn đề liên quan tới giá nhà."

    "Tôi nghĩ, anh đã biết thông qua trung tâm giao dịch bất động sản, căn biệt thư này có giá là một trăm vạn, bao gồm cả đồ dùng bên trong."

    Trần Lâm lắc đầu, nói.

    "Không, tôi không nghĩ là nhiều tiền như vậy."

    Anh Kiệt có chút không thoải mái hỏi.

    "Vậy anh cảm thấy căn nhà này nên có giá là bao nhiêu?"

    Trần Lâm dùng đốt ngón tay nhẩm tính.

    "Nhiều nhất là tám mươi vạn."

    "Tám mươi vạn?"

    Anh Kiệt giật mình nói.

    "Cái giá đó chỉ có thể mua một căn nhà bình thường cỡ trung thôi. Ngài Trần Lâm, tôi phải nhắc anh, đây chính là một căn biệt thự sang trọng đó. Nói thật, nếu như không phải tôi cần tiền gấp, anh có đưa ra giá 150 vạn chưa chắc tôi sẽ đồng ý bán nó."

    Trần Lâm trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nói.

    "Ngài Anh Kiệt, tôi không phải kẻ ngốc."

    Anh Kiệt nhíu mày.

    "Lời này của anh là có ý gì?"

    Trần Lâm hắng giọng một cái, nói.

    "Như vậy đi, chúng ta nói thẳng luôn nhé. Dưới tình huống bình thường, đương nhiên giá trị của căn nhà này không chỉ có tám mươi vạn, tôi hiểu rõ. Thế nhưng, bây giờ dưới tình huống này, chỉ sợ giá trị của nó còn giảm đi rất nhiều."

    Anh Kiệt hoang mang nhìn anh ta.

    "Bây giờ dưới tình huống này? Có ý gì? Tình huống bây giờ là như thế nào?"

    Trần Lâm nhìn chằm chằm Anh Kiệt.

    "Tôi nghe nói căn nhà này có ma quỷ, thường hay xuất hiện những chuyện kỳ quái, có đúng không?"

    Anh Kiệt hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh, giả bộ tức giận nói.

    "Là ai chán sống tạo tin đồn nhảm vậy? Tất cả chỉ là bịa đặt thôi!"

    Trần Lâm nhún vai nói.

    "Tôi thì thấy có vẻ không giống bịa đặt lắm, nếu không vì sao anh lại đưa ra giá một trăm vạn cho căn nhà này, mà ba ngàyliên tiếp ở trung tâm giao dịch cũng không có ai quan tâm đến?"

    Đột nhiên Anh Kiệt cảm thấy xấu hổ vô cùng, anh nói.

    "Anh đã nghe tin đồn nơi này có ma quỷ, vì sao lại muốn mua căn nhà này?"

    "Bởi vì tôi theo chủ nghĩa vô thần."

    Trần Lâm nói.

    "Tôi mua căn nhà này để chứng minh tôi không sợ những cái gọi là ma quỷ."

    Anh Kiệt gục đầu xuống, trầm mặc không nói, tình huống này, trước lúc anh đến đây tuyệt nhiên không nghĩ tới.

    Một lát sau, anh ngẩng đầu hỏi.

    "Anh nghe ai nói là nơi này có ma quỷ?"

    "Trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua được."

    Giọng Trần Lâm đầy giễu cợt.

    "Có những lúc, chúng ta càng muốn giấu diếm chuyện gì thì càng dễ bị tiết lộ ra ngoài."

    Nói xong, anh ta ý tứ sâu xa nhìn Anh Kiệt, Anh Kiệt không biết nói gì đối với lời nói này của anh ta.

    "Bây giờ chúng ta trở lại vấn đề vừa rồi."

    Trần Lâm nói.

    "Tám mươi vạn, anh cảm thấy như thế nào về cái giá này?"

    Anh Kiệt lắc đầu nói.

    "Quá ít, tôi không thể đồng ý."

    "Ngài Anh Kiệt, có thể anh phải suy nghĩ cho kỹ, đại khái bây giờ chỉ có tôi nguyện ý mua căn nhà này. Đổi lại là người khác, chỉ sợ anh có bán cho bọn họ ba, bốn mươi vạn, bọn họ cũng không dám mua."

    Anh Kiệt suy nghĩ thêm vài phút, gằn từng câu từng chữ ra khỏi miệng.

    "Chín mươi vạn, thiếu một đồng tôi cũng không bán."

    Trần Lâm suy nghĩ mười mấy giây, nói.

    "Được, chín mươi vạn."

    "Tiền mặt."

    Anh Kiệt bổ sung.

    "Được."

    Trần Lâm nói.

    "Lúc nào thì chúng ta làm thủ tục sang tên?"

    "Chỉ cần anh đồng ý, chiều hôm nay cũng được."

    "Vậy được rồi."

    Trần Lâm đứng lên.

    "Hai giờ chiều nay, chúng ta gặp tại trung tâm giao dịch bất động sản."

    Trước khi Trần Lâm ra khỏi cửa phòng, đột nhiên Anh Kiệt nhớ ra điều gì đó, nói.

    "Ngài Trần Lâm, anh có thích chó không?"

    Trần Lâm quay đầu lại.

    "Chó? Không tệ, tôi thích, sao vậy?"

    "Là như thế này, lúc đầu tôi nuôi một con chó trong căn nhà này, là giống chó Scotland thuần chủng. Nhưng bây giờ tôi bán nhà cho anh, mà trong khoảng thời gian ngắn tôi lại không thể tìm được chỗ mới, vấn đề nuôi chó này liền trở nên tương đối phiền phức. Cho nên tôi nghĩ, nếu như anh đồng ý, tôi sẽ tặng con chó đã lớn lên trong căn nhà này cho anh, thế nào?"

    Trần Lâm nghĩ một lúc, hỏi.

    "Con chó này không có thói xấu gì chứ?"

    "Yên tâm đi."

    Anh Kiệt cười rộ lên.

    "Nó tuyệt đối là chú chó ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, tôi cam đoàn rằng anh sẽ thích nó."

    "Vậy được rồi, sau khi làm xong thủ tục sang tên, anh có thể đưa nó tới đây."

    "Cảm ơn anh đã đồng ý nuôi nó, anh đã thay tôi giải quyết một vấn đề không nhỏ."

    Trên mặt Anh Kiệt đầy cảm kích nói.

    "Vậy thì, hẹn gặp lại."

    "Hẹn gặp lại."
     
  2. HangThan

    Bài viết:
    2
  3. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 62: Giá của căn biệt thự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe xong những điều này, Anh Kiệt cảm thấy đầu mình bắt đầu chết lặng, anh hỏi.

    "Thế nhưng, tại sao hai người lại biết vợ trước của tôi có thói quen cứ đúng ba giờ mười lăm phút sẽ đi vệ sinh? Tại sao hai người lại biết tôi có một chú chó, đã chết cùng vợ trước của tôi ở trong căn nhà này?"

    "Anh Kiệt, anh còn không biết sao?"

    Thẩm Ly thương xót nhìn Anh Kiệt.

    "Anh quá tin người, anh hoàn toàn không nghĩ tới bà Tâm, người hàng xóm đáng yêu lại bán đứng anh, đúng không?"

    "Cái gì!"

    Trán Anh Kiệt chảy đầy mồ hôi.

    "Bà ấy.. cũng thông đồng với hai người?"

    "Nếu không có bà ấy, làm sao chúng tôi biết được rõ ràng chuyện về anh và căn nhà này? Hơn nữa, bà Tâm còn đồng ý phố hợp diễn xuất với tôi, bâygiờ anh đã hiểu rõ, những bữa sáng đó là ai làm chưa?"

    "Vì sao bà ấy phải làm như vậy? Chuyện này đối với bà ấy có gì tốt?"

    "Đương nhiên là tốt rồi. Thử nghĩ xem, cung cấp cho tôi một số thông tin, lại phối hợp diễn xuất với tôi là có thể lấy được mười vạn đồng.. Loại chuyện tốt này có thể tìm được ở đâu chứ?"

    Anh Kiệt kinh ngạc há hốc miệng. Một lát sau, anh tức giận nói.

    "Tôi muốn kiện mấy người ra tòa án! Hai người là lừa đảo trắng trợn! Tôi sẽ khiến các người phải vào tù!"

    "Đừng ngây thơ như vậy được không, Anh Kiệt."

    Trần Lâm nhếch miệng cười lạnh.

    "Anh định kiện chúng tôi như thế nào? Anh có bất kỳ bằng chứng gì không? Trừ phi bây giờ trên người anh có máy ghi âm mini, ghi lại tất cả đoạn đối thoại vừa rồi của chúng ta, nhưng tôi nghĩ là anh sẽ không mang món đồ đó theo bên mình, đúng không?"

    "Vả lại, Anh Kiệt."

    Thẩm Ly ở bên cạnh nói.

    "Chúng tôi mua được căn nhà này, thế nhưng đã làm xong mọi thủ tục ở trung tâm giao dịch bất động sản, Trần Lâm cũng đã đưa anh chín mươi vạn đồng, nhà này cũng không phải chúng tôi trộm hay cướp được, anh làm thế nào để kiện chúng tôi? Về phần giá cả, là do chính anh gấp gáp muốn bán nhà nên mới lấy giá thấp như vậy chứ.

    Nghe xong lời nói của Thẩm Ly, dường như lửa giận trong cơ thể Anh Kiệt muốn nổ tung, anh nắm chặt tay thành quyền, đi về phía Thẩm Ly và Trần Lâm từng bước một, nghiến răng nghiến lợi.

    " Coi như là theo pháp luật, tôi không có cách bắt các người, nhưng ít nhất tôi vẫn muốn.. muốn.. "

    Trần Lâm tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Anh Kiệt.

    " Anh đừng quên, bây giờ chỗ này là nhà tôi, tôi khuyên anh nên tỉnh táo lại, đừng làm chuyện gì mất lý trí. Nếu không chúng tôi sẽ lập tức báo cảnh sát! "

    " Anh Kiệt, tôi thừa nhận tôi có lỗi với anh, nhưng anh có thể nghĩ thoáng một chút không, dù nói thế nào thì việc Trần Lâm đã cho cho anh chín mươi vạn cũng không phải là giả! "

    Thẩm Ly nói.

    Anh Kiệt chậm rãi cúi đầu xuống, nắm tay cũng dần dần buông lỏng, cuối cùng, anh không nói một lời xoay người, kéo cửa phòng ra.

    " Rầm! "

    Một tiếng vang lên, anh đóng sập cửa mà đi.

    Lúc ăn tối, Trần Lâm cố ý tắt đèn phòng ăn, rồi châm lửa vào hai cây nến, đặt lên trên giá nến ở giữa bàn, bầu không khí vô cùng ấm áp và lãng mạn.

    " Em yêu, vì kế hoạch của chúng ta đã thành công, cạn ly. "

    Anh giơ ly rượu lên, nhìn Thẩm Ly nói.

    Thẩm Ly giơ ly lên, cụng ly với Trần Lâm, sau đó hai người uống một hơi cạn sạch ly rượu.

    " Nửa năm nay anh đã không ăn tối với em rồi, chẳng qua vì kế hoạch của chúng ta, đây cũng vô cùng đáng giá. "

    Trần Lâm vừa nói vừa rót rượu vang vào hai cái ly.

    Thẩm Ly cười nhạt, không nói gì.

    Trần Lâm nhìn chằm chằm Thẩm Ly một lúc, nói.

    " Em yêu, sao vậy, kế hoạch của chúng ta đã thành công, sao em có vẻ không vui? "

    Thẩm Ly bưng ly rượu lên, uống một ngụm nhỏ, nói.

    " Em chỉ nghĩ, tuy là chúng ta đang diễn trò, nhưng Anh Kiệt đối với em là thật tâm, em lừa anh ta, trong lòng vẫn có chút không dễ chịu. "

    Trần Lâm trầm mặc một lúc, nói.

    " Cái này anh hiểu, Thẩm Ly. Nhưng em thử nghĩ xem, bây giờ chúng ta ở cùng một chỗ, đồng thời còn có thể có được một căn nhà to lớn hào hoa như thế này, đây là chuyện tốt đẹp dường nào! Cho nên, đừng để ý những chuyện không vui nữa, có được không? "

    " Còn một việc nữa, em không biết có nên nói thật với anh ta không. "

    Thẩm Ly cũng không hề vui vẻ.

    " Anh Kiệt hoàn toàn không biết, thực ra ngôi biệt thự là xuất xứ từ Pháp, do kiến trúc sư Nóemi Luwosi thiết kế, cũng là căn biệt thự duy nhất ông ấy thiết kế ở trung quốc! Đương nhiên, Trần Lâm, chúng ta đều biết, điều này có ý gì! "

    " Chính là giá trị của căn nhà này không chỉ có hai trăm vạn, nếu như công khai bán đấu giá, có khả năng nó sẽ có giá một nghìn vạn trở lên, nhưng Thẩm Ly, không phải vì mục đích này nên chúng ta mới làm thế sao? "

    Thẩm Ly thở dài khe khẽ.

    " Đúng vậy, chúng ta đã thành công, nhưng em không dám tưởng tượng, sau khi Anh Kiệt phát hiện ra chuyện này thì sẽ tức giận như thế nào. "

    " Thẩm Ly, em lo cho anh ta quá nhiều rồi. "

    Trần Lâm có chút không thoải mái đứng lên.

    " Lúc khác chúng ta lại bàn luận về anh ta, được không? "

    Thẩm Ly gật đầu, bọn họ trầm mặc một lúc.

    Sau đó, Thẩm Ly giương mắt lên nói.

    " Trần Lâm, em có chút không hiểu, sao anh lại đồng ý giữ A Hoàng lại? Nhìn thấy nó có thể sẽ khiến em không thoải mái. "

    " Có thể sự thoải mái là do chính em tạo ra, không liên quan đến A Hoàng, nó là một chú chó ngoan hiểu chuyện, em cũng đã nói như vậy, không phải sao? "

    Thẩm Ly mím chặt môi thành một đường thẳng, bắt đắc dĩ gật đầu ngầm thừa nhận.

    " Mười vạn đồng của bà Tâm, anh định đưa cho bà ấy sao? "

    Thẩm Ly hỏi."

    Có chứ, chiều hôm qua anh đưa cho bà ấy rồi. "

    Trần Lâm nói.

    " Thực ra lần này may là có bà Tâm, nếu không có bà ấy, chúng ta sẽ không thể nào biết những chuyện liên quan tới căn nhà này. "

    " Đúng vậy, mười vạn đồng phí tin tức này thật sự rất hợp lý. "

    Thẩm Ly gật đầu nói.

    Nửa tiếng sau, bọn họ kết thúc bữa tối, sau đó ngồi ở ghế sofa trên phòng khách xem tivi.

    Lúc mười giờ, Thẩm Ly cảm thấy mệt mỏi, cô nói với Trần Lâm.

    " Chúng ta đi ngủ đi."

    Trần Lâm gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý, anh đứng dậy tắt tivi.
     
  4. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 63: Bóng người trong gương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bọn họ vào phòng vệ sinh lầu hai rửa mặt, Thẩm Ly nhìn thấy A Hoàng ngoan ngoãn nằm sấp ở bên trong, liền ngồi xổm người xuống vuốt ve lông nó, nói.

    "A Hoàng, chó ngoan, mấy ngày trước để mày phải chịu oan ức rồi, phải uống sữa bò có trộn chất kích thích. Từ hôm nay trở đi, mày không cần uống thứ quái quỷ đó nữa."

    Thẩm Ly vừa nói vừa lấy một hộp sữa bò mới từ trong ngăn kéo nhỏ ra, sau khi mở ra liền đổ vào bát của A Hoàng, nói.

    "Buổi tối hôm nay, chúng ta đều ngủ ngon giấc."

    Sau đó, cô đứng lên, súc miệng rửa mặt. Rồi đóng cửa phòng vệ sinh, cùng Trần Lâm đến phòng ngủ ở lầu hai.

    Nằm trên giường mềm mại, Trần Lâm và Thẩm Ly càng cảm thấy rã rời, chưa đến mười phút đồng hồ bọn họ đã tiến vào mộng đẹp.

    Không biết ngủ bao lâu, Thẩm Ly bị một số âm thanh thật nhỏ làm tỉnh lại. Cô mở to mắt nghi ngờ, phán đoán phương hướng của âm thanh.

    Vài giây sau, cô đã hiểu, âm thanh sột soạt này là đến từ cửa phòng ngủ, không biết là âm thanh gì, có vẻ giống như..

    Đột nhiên, lông tơ toàn thân Thẩm Ly dựng đứng, cô phát hiện, âm thanh này giống như là có người đang nhẹ nhàng dùng chìa khóa cắm vào cửa.

    Thẩm Ly cảm thấy rùng mình, cô đang muốn đánh thức Trần Lâm ở bên cạnh, chợt thấy cửa phòng ngủ chậm rãi bị đẩy ra.

    Cô muốn hét lên, lại cảm giác cổ họng giống như bị một thứ gì chặn lại, cô không thể phát ra âm thanh nào. Cô chỉ có thể hoảng sợ mở to mắt, không nhúc nhích nhìn cửa dần dần mở ra..

    Cửa mở ra hoàn toàn, nhưng lại đen kịt một màu, hoàn toàn không có người. Lúc này thần kinh Thẩm Ly giống như dây cung bị kéo căng.

    Đột nhiên, bên giường có một cái đầu chó xuất hiện, A Hoàng giống như người, chậm rãi đứng thẳng lên, trên người của nó buộc một cái tạp dề, móng vuốt cầm chảo rán. Nó tới gần Thẩm Ly, nhẹ giọng hỏi.

    "Bữa sáng hôm nay ăn gì?"

    "..."

    Thẩm Ly hét lên một tiếng, mở choàng mắt, đầu đầy mồ hôi.

    Cô thở hổn hển, qua mười mấy giây, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vừa rồi, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

    Tiếng hét chói tai của Thẩm Ly đánh thức Trần Lâm ở bên cạnh, Trần Lâm nhanh chóng mở đèn ở đầu giường, hỏi.

    "Sao vậy, Thẩm Ly?"

    Thẩm Ly vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cơn ác mộng kia, cô nhắm mắt lại, miệng thở hổn hển.

    "Gặp ác mộng?"

    Trần Lâm hỏi.

    Thẩm Ly cau mày gật nhẹ đầu.

    Trần Lâm với tay, ôm lấy Thẩm Ly, nhẹ giọng an ủi.

    "Được rồi, không sao, không sao."

    Thẩm Ly sợ hãi không thôi tựa ở đầu giường năm phút đồng hồ, cuối cùng tâm trạng cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

    "Em gặp ác mộng gì mà sợ đến vậy?"

    Trần Lâm hỏi.

    Thẩm Ly lắc đầu, cô không muốn nhớ lại cảnh trong mơ đáng sợ lúc nãy nữa.

    "Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều."

    Trần Lâm nói.

    Thẩm Ly thở ra một hơi thật sâu, nói.

    "Vâng."

    Lúc Trần Lâm chuẩn bị lật người tắt đèn, đột nhiên bọn họ nghe được tiếng chó sủa rất rõ ràng.

    Thẩm Ly cùng Trần Lâm cảnh giác nhìn nhau một cái, sau đó hai người đồng thời quay sang nhìn đồng hồ treo tường..

    Ba giờ mười lăm phút.

    A Hoàng lại bắt đầu sủa.

    "Thẩm Ly.. Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ, tối nay em cũng cho nó uống sữa bò có trộn chất kích thích?"

    Trần Lâm trừng mắt hỏi.

    "Không thể nào! Mấy ngày trước em đã vứt hết loại sữa bò đó đi rồi!"

    Thẩm Ly hoảng sợ nói.

    "Buổi tối hôm nay em có cho nó uống sữa bò, nhưng là loại sữa bò đóng hộp thông thường!"

    "Vậy tại sao nó lại sủa vào lúc này?"

    "Em.. không biết."

    Trần Lâm do dự một chút, anh xoay người xuống giường, đi dép vào.

    "Trần Lâm, anh muốn làm gì?"

    Thẩm Ly hỏi.

    "Anh đi xem một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

    Trần Lâm đi ra cửa.

    "Chờ một chút! Em đi với anh."

    Thẩm Ly không dám ở phòng ngủ một mình. Bọn họ mở cửa, đi về phía phòng vệ sinh lầu hai.

    Trần Lâm đi phía trước, Thẩm Ly nắm lấy cánh tay anh.

    Đi đến cửa phòng vệ sinh, Trần Lâm vặn chốt cửa, mở cửa ra.

    Cảnh tượng trước mặt rất quen thuộc với Thẩm Ly, A Hoàng đứng bên ngoài, đối diện với phòng tắm nhỏ sủa, giống như trước mặt có thứ gì đó.

    Trần Lâm nghi ngờ nhìn con chó, anh bước vào nhà vệ sinh, ánh mắt nhìn về phương hướng nó sủa..

    Là một phòng dùng để tắm, cửa kính thủy tinh rất dày, từ bên ngoài nhìn vào thì thấy không có chỗ nào không đúng.

    Trần Lâm nuốt nước bọt, anh lấy can đảm đi đến cạnh cửa thủy tinh, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, đột nhiên, anh thấy một người đứng đối diện với anh! Trần Lâm giật mình, phía sau lập tức chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, nhưng anh lập tức giữ bình tĩnh, bởi vì đứng trước mặt anh chính là anh, đối diện với một cái gương lớn.

    Trần Lâm thở dài một hơi, anh lại nhìn vào trong tấm gương, phát hiện trong gương A Hoàng đang sủa sau lưng anh, âm thanh chẳng những lớn hơn, mà so với vừa rồi có cảm giác không giống nhau lắm.

    Ngay tại lúc Trần Lâm đang mê muội, đột nhiên anh nhìn thấy trong gương, sau lưng anh, không biết lúc nào đã có thêm một người.

    Lúc này, Thẩm Ly vẫn luôn đứng ở cửa không dám vào liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trần Lâm truyền ra từ phòng vệ sinh, tiếp theo là tiếng người ngã xuống đất. Đầu tiên cô hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanhchóng xông vào phòng vệ sinh, phát hiện Trần Lâm té ngã trên đất, toàn thân run rẩy mãnh liệt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, khuôn mặt của anh vặn vẹo như vừa gặp được thứ gì vô cùng đáng sợ, tay phải giơ lên, chỉ thẳng vào cái gương.

    Thẩm Ly nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy Trần Lâm, hét lớn.

    "Trần Lâm! Anh sao rồi?"

    Trần Lâm há miệng muốn nói chuyện, nhưng miệng của anh lúc đóng lúc mở, cũng không phát ra được âm thanh nào, anh chỉ có thể run run tay chỉ về phía trước, hai mắt vằn tia máu gắt gao nhìn chằm chằm tấm gương kia.
     
  5. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 64: Căn phòng bị khóa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Ly theo bản năng nhìn về phía Trần Lâm chỉ, lại chỉ thấy trong gương phản chiếu lại hình ảnh của bọn họ. Đột nhiên, trong gương, Thẩm Ly thấy A Hoàng bên cạnh bát đựng nước, trong bát là sữa bò chưa bị A Hoàng uống, vẫn còn nguyên, trừ điều đó ra, cô cũng không thấy được cái gì khác.

    Mặc dù thế, trong lòng Thẩm Ly vẫn dâng lên một nỗi sợ hãi trước đây chưa từng có.

    "Trần Lâm! Trần Lâm!"

    Thẩm Ly liều mạng kêu tên chồng, cũng cố gắng muốn đỡ anh lên, nhưng hai chân Trần Lâm nặng giống như chì, hoàn toàn không có cách nào động đậy.

    Rơi vào đường cùng, Thẩm Ly chỉ còn cách kéo hai tay Trần Lâm, dùng hết sức lực kéo anh ra khỏi phòng vệ sinh, kéo qua hành lang, kéo vào phòng ngủ. Rồi đóng cửa phòng ngủ lại.

    Làm xong hết tất cả, Thẩm Ly đã chảy đầy mồ hôi, cô ngồi ở mép giường, hỏi Trần Lâm vẫn không đứng dậy nổi.

    "Rốt cuộc là anh nhìn thấy cái gì?"

    Mấy chục giây sau, lúc sắp hết kiên nhẫn thì Trần Lâm run rẩy nói ra một câu.

    "Vừa rồi, ở trong gương, anh nhìn thấy một.. một người phụ nữ trên mặt có vết sẹo đỏ."

    Thẩm Ly cảm thấy phía sau lạnh toát, cô hỏi.

    "Một người phụ nữ trên mặt có vết sẹo đỏ? Nhưng.. Sao em không thấy?"

    "Cô ta.. Đột nhiên cô ta xuất hiện sau lưng anh, giống như một hồn ma..

    Không! Cô ta chính là hồn ma! Cô ta hiện lên mấy giây rồi sau đó biến mất!"

    Trần Lâm hét lớn, hoàn toàn mất đi lý trí.

    Thẩm Ly nghẹn họng nhìn trân trối rồi lắc đầu, cô không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

    Đột nhiên, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhớ tới một việc..

    Đó là không thể mở phòng chứa đồ!

    Thẩm Ly xông ra phòng ngủ, ở trong căn phòng nhỏ tìm một thanh sắt, lại giống như phát điên vọt tới trước cửa phòng chứa đồ.

    Đứng trước cửa ra vào, Thẩm Ly hít một hơi thật sâu, buổi tối hôm nay, cô nhất định phải biết bí mật trong phòng chứa đồ này! Thẩm Ly dốc hết sức lực, đập thanh sắt vào cái khóa kêu "Đùng" một tiếng rất vang, khóa sắt bị đập rơi xuống đất.

    Đột nhiên, trong lòng Thẩm Ly dâng lên một lòng dũng cảm khó hiểu, cô cảm giác mình cái gì cũng không sợ, lấy tay đẩy cửa ra..

    Bên trong phòng chứa đồ tối om, Thẩm Ly mò mẫm bên tường để tìm công tắc điện. "Tách" một tiếng, bật đèn.

    Bên trong phòng chứa đồ chồng chất những đồ vật linh tinh, tất cả mọi thứ đều phủ một tầng bụi dày. Giữa căn phòng là một bàn đọc sách kiểu cũ.

    Thẩm Ly chậm rãi đi đến trước bàn sách bị bụi phủ kín, cô dùng tay phủi nhẹ mặt bàn và ngăn kéo, sau đó hít một hơi thật mạnh, kéo ngăn kéo đầu tiên ra.

    Trong ngăn kéo là một tấm ảnh ố vàng đang nằm lẳng lặng, Thẩm Ly đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí cầm lên.. Đây là hình ảnh của một đại gia đình, có hơn mười người, lấy biệt thự này làm bối cảnh để chụp. Chính giữa bức ảnh là một đôi vợ chồng tuổi già sức yếu ngồi trên hai chiếc ghế gỗ lớn. Phía sau bọn họ là một số người trung niên, người trẻ tuổi và trẻ con, hiển nhiên là con cháu của bọn họ. Góc dưới bên trái ảnh chụp có in một hàng chữ nhỏ màu trắng: Ảnh gia đình năm 1958.

    Thẩm Ly quan sát tỉ mỉ những người trên tấm ảnh một lần, cố gắng tìm người giống Anh Kiệt, ví dụ như cha mẹ của anh ta, ông nội, ông ngoại..

    Nhưng cô kinh ngạc phát hiện, vậy mà trên tấm ảnh không có người nào có một chút giống với Anh Kiệt. Ngay lúc Thẩm Ly đang khó hiểu, cô lại thấy được một người trên tấm ảnh khiến cho cô rùng mình..

    Người đứng ở giữa sau lưng bà lão là một người phụ nữ bốn mươi tuổi, trên gương mặt bên trái của bà ta có một vết sẹo lớn chừng bàn tay. Bởi vì là ảnh đen trắng nên không nhìn rõ khối sẹo này có màu gì.

    Thẩm Ly nhớ rằng, vừa nãy Trần Lâm nói anh nhìn thấy trong gương có một người phụ nữ có vết sẹo đỏ trên mặt.

    Bỗng nhiên, Thẩm Ly giống như bị một dòng điện đánh trúng. Da đầu cô tê dại, toàn thân run rẩy, dường như muốn ngừng thở, chẳng lẽ, người Trần Lâm nhìn thấy là..

    Cô nhanh chóng dời ánh mắt đi, không dám nhìn người phụ nữ có sẹo trên mặt nữa, đột nhiên, ở một góc không đáng chú ý trong tấm ảnh cô lại phát hiện ra một thứ khiến cô giật mình, cô trừng to mắt, không tự chủ lấy tay che miệng.

    Phía ngoài cùng bên trái bức ảnh, cô thấy được một con chó to có lông vàng và bạc đan xen nhau. Con chó đó, giống hệt A Hoàng, không, đây căn bản chính là A Hoàng! Thẩm Ly cầm bức ảnh, lùi lại mấy bước, trong đầu vang lên ong ong, một mảnh rối loạn.

    Đây là ảnh chụp năm 1958, A Hoàng.. Sống hơn bốn mươi tuổi? Nhưng nó chỉ là một con chó! Mà người phụ nữ kia, chẳng lẽ thật sự là linh hồn? Ít nhất thì bà ta cũng đã 80 tuổi, hiển nhiên không phải là vợ của Anh Kiệt! Đúng rồi, vừa rồi trong phòng vệ sinh, rõ ràng cô nhìn thấy, A Hoàng hoàn toàn không uống sữa bò cô đổ vào trong bát, chẳng lẽ, mỗi lần nó sủa lúc tối, đều không liên quan đến việc uống sữa bò? Thế nhưng, mỗi buổi sáng, cô đều để ý thấy bát nước của A Hoàng trống không, cái này là vì sao? Nhiều vấn đề liên tiếp ập tới khiến Thẩm Ly không thở nổi, cô cảm thấy chóng mặt, dường như muốn bất tỉnh..

    Tất cả những thứ này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
     
  6. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 65: Vòng lặp (Hết)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rầm!" một tiếng vang thật lớn, Anh Kiệt đóng sập cửa mà đi.

    Sau khi ra khỏi cửa căn biệt thự, Anh Kiệt thở dài một hơi. Anh đứng tại chỗ vài giây đồng hồ, sau đó quay lại, đi đến trước căn nhà của bà Tâm ở bên cạnh.

    Anh Kiệt bấm chuông cửa, vài giây sau, bà Tâm mở cửa, cô nhìn thấy là Anh Kiệt thì không nói một lời nghiêng người sang một bên, để Anh Kiệt vào nhà.

    Anh Kiệt quen thuộc đi xuyên qua đại sảnh, đi thẳng tới trước cái ghế sofa bằng da trong phòng khách, xoay người ngồi xuống, hai khuỷu tay đặt lên thành ghế, còn hai chân thì gác lên thành ghế còn lại.

    Bà Tâm rót một chén trà, đưa cho Anh Kiệt, hỏi.

    "Sao rồi?"

    "Tất cả đều thuận lợi."

    Anh Kiệt thở dài một lần nữa.

    "Lúc nãy anh đã diễn nốt vở kịch cuối cùng."

    "Bọn họ không hề nghi ngờ anh một chút gì?"

    "Một chút cũng không, đương nhiên, càng không hề nghi ngờ em."

    "Em đoán, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ rằng chúng ta là vợ chồng, đúng không?"

    Hai mắt bà Tâm mông lung, giọng nói mơ hồ. Anh Kiệt nhún vai.

    "Đó là đương nhiên, bọn họ hoàn toàn không thể nghĩ tới chuyện đó."

    Bà Tâm đi đến sau lưng Anh Kiệt, duỗi hai tay ra, ôm lấy anh từ phía sau.

    "Nói như vậy, là chúng ta đã thành công."

    Anh Kiệt đưa tay trái ra, dịu dàng vuốt ve cánh tay của cô, nói.

    "Đúng vậy, thành công rồi, Tâm, kế hoạch được áp dụng trong một năm qua của chúng ta, cuối cùng cũng bán được căn nhà đó rồi."

    An từ sau lưng Anh Kiệt vòng lại đằng trước, ngồi vào một chiếc ghế sofa khác bên cạnh anh, thở dài.

    "Quá trình này thật sự là quá dài rồi."

    "Không còn cách nào mà, Tâm."

    Anh Kiệt nói.

    "Trong thành phố này đa số mọi người đều biết căn nhà đó có ma. Đừng nói là căn nhà đó, mà những căn nhà khác trong khu này bọn họ cũng không dám mua, nếu như không phải một năm trước em gặp hai người này ở ngoài, rồi nghĩ ra kế hoạch tuyệt vời này, thì anh nghĩ cả đời này hai chúng ta cũng không thể bán căn nhà đó đi."

    "Đừng nói như vậy, Anh Kiệt, kế hoạch này là do cả hai ta cùng nghĩ ra mà."

    "Nhưng là em nghĩ ra trước: Từ lúc em đến gần Thẩm Ly, chờ sau khi hai người thân quen, em lại nói chuyện của căn nhà này cho cô ấy, cũng bảo cô ấy cố ý tiếp cận anh. Mà em lại làm bộ phối hợp với cô ấy, tạo ra những biểu hiện cho thấy căn nhà này có ma, 'khiến cho' anh bán căn nhà với giá thấp, Tâm, em thật sự quá thông minh, anh rất tự hào vì em."

    "Được rồi, Anh Kiệt, anh cứ việc nói thẳng em quỷ kế đa đoan đi, em sẽ không để ý đâu."

    Tâm nhún vai.

    "Đây vốn là chuyện không còn cách nào khác, nếu như không dùng cách này để hai người Thẩm Ly tin những chuyện kỳ quái xuất hiện trong căn nhà là 'do con người tạo ra', thì bọn họ dám mua căn nhà đáng sợ đó sao?"

    "Đúng vậy, bây giờ bọn họ đã hoàn toàn tin rằng những chuyện ma quỷ trong căn nhà đó là do bọn họ tạo ra, nhất là Thẩm Ly, bây giờ cô ấy vẫn còn cho rằng A Hoàng đều sủa mỗi khi đến ba giờ mười lăm phút tối là bởi vì uống sữa bò có trộn lẫn chất kích thích của cô ấy, làm sao mà cô ấy biết được, A Hoàng kén ăn nên chưa bao giờ uống sữa bò đóng hộp, nó chỉ uống sữa bò tươi."

    "Mỗi sáng sớm sau khi rời giường anh đều đổ chén sữa bò kia, để khiến cô ấy tin rằng A Hoàng đã uống sữa nên mới sủa như vậy."

    "Nhưng buổi tối hôm nay, cô ấy sẽ không cảm thấy như vậy nữa, cô ấy sẽ phát hiện những việc kỳ quái trong căn nhà cùng những chuyện cô ấy làm trước đó đều không giống nhau. Anh Kiệt, anh đoán xem, nếu đêm nay bọn họ phát hiện A Hoàng lại sủa vào giờ đó thì sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?"

    "Anh không đoán được, cũng không muốn đoán."

    Anh Kiệt nói.

    "Dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ hỏi những người khác trong thành phố này, từ đó sẽ biết chân tướng của căn nhà, mấy chục năm trước, chủ nhân thực sự của căn nhà đó, là một người phụ nữ đáng thương có vết sẹo đỏ trên mặt đã tự sát trong căn biệt thự, còn linh hồn của bà ta thì không thể yên nghỉ được, luôn ở trong nhà quấy phá. Đáng sợ nhất là, thói quen đi nhà vệ sinh đúng ba giờ mười lăm phút của bà ta vẫn không thay đổi sau khi chết."

    "Ngoài ra, anh nghĩ bọn họ cũng sẽ mở căn phòng chứa đồ kia, rồi phát hiện ra tấm ảnh, suy nghĩ một chút, khi bọn họ nhìn thấy A Hoàng trong tấm ảnh, lúc phát hiện nó đã sống hơn bốn mươi tuổi, không biết sẽ phản ứng như thế nào?"

    Tâm nhếch miệng, lắc đầu nói.

    "Đại khái chắc cũng giống như bộ dạng khi mà chúng ta phát hiện ra bí mật này hai năm trước."

    Trầm mặc một lúc, Tâm nói.

    "Lúc bọn họ phát hiện ra những điều này, có lẽ sẽ đoán được là hai chúng ta thông đồng lừa họ, từ đó suy ra 'người vợ' Hoa Nguyên của anh cùng những sự việc kia hoàn toàn là do anh nói bừa."

    "Vậy thì sao?"

    Anh Kiệt nói.

    "Anh bán căn nhà đó theo đúng chu trình chính quy của trung tâm giao dịch bất động sản. Coi như bọn họ phát hiện ra thì cũng đã muộn, huống hồ bọn họ cũng không có bất kỳ chứng cứ gì để chứng minh hai chúng ta thông đồng lừa họ."

    "Điều này cũng đúng."

    Tâm nói.

    "Dù sao bây giờ chúng ta đã lấy được tiền, bọn họ không còn cách nào bắt chúng ta được nữa."

    "Bọn họ hứa sẽ cho em mười vạn đồng sao?"

    "Đúng vậy, chiều hôm qua Trần Lâm đã đưa cho em."

    "Tốt, bây giờ tiền bán nhà là 90 vạn, cộng thêm 10 vạn đồng 'phí tin tức' của em. Cuối cùng số tiền một trăm vạn trước kia chúng ta vay dùng để mua căn nhà đó cũng quay về rồi."

    Anh Kiệt nhướn mày.

    Tâm rũ mắt xuống, chậm rãi nói.

    "Nếu như lúc ấy chúng ta không ham rẻ, cho rằng căn biệt thự này do chính tay Nóemi Luwosi thiết kế, mà chúng ta chỉ cần trả một trăm vạn là mua được, thực sự rất rẻ, cho nên vay ngân hàng một trăm vạn.."

    "Lúc đầu chúng ta nghĩ chỉ cần mua được căn biệt thự đó, rồi mang đi bán đấu giá là có thể kiếm lời mấy trăm vạn một cách dễ dàng, nhưng ai mà biết, hóa ra căn nhà đó là căn nhà ma ám! Cho cũng không ai ở!"

    Anh Kiệt phẫn nộ nói.

    Tâm lắc đầu bất đắc dĩ.

    "Ai bảo lúc ấy chúng ta mới từ nơi khác đến, hoàn toàn không hiểu rõ tình huống của căn nhà đó, cho nên mới bất cẩn mua phải nó, giống hệt như đôi vợ chồng kia!"

    "Được rồi.

    " Anh Kiệt thở dài.

    "Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã dùng cách như vậy để bán nó đi rồi, cuối cùng là không lời mà cũng không lỗ, cũng đừng nghĩ đến những chuyện ngốc nghếch lúc trước nữa."

    Tâm quay mặt sang, dùng một ánh mắt thương tiếc nhìn chồng.

    "Chỉ tội anh phải chịu khổ, Anh Kiệt. Để anh phải ở trong căn nhà ma ám đó, mỗi ngày còn phải giả vờ không có chuyện gì.."

    "Được rồi, đừng nói nữa."

    Anh Kiệt giơ tay lên, cắt ngang Tâm, anh cau mày.

    "Anh nghĩ rồi, nếu như không dùng cách đó để bán căn nhà đi, thì sẽ không trả nổi tiền cho ngân hàng, anh còn sợ sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại ở trong tù! So với điều đó, cho anh ở trong căn nhà ma đó vài ngày thì có gì đâu."

    Tâm đưa tay mình ra, nắm chặt tay Anh Kiệt, nói.

    "May là đã qua rồi, cuối cùng về sau chúng ta không cần ở trong căn nhà đó nữa. Em lập tức không thuê căn nhà trọ này nữa, chúng ta chuyển ra khỏi khu biệt thự đáng chết này, đến một chỗ khác ấm áp, một nơi đáng yêu để ở."

    Anh Kiệt ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt chờ mong.

    "Đúng vậy, chuyển ra khỏi nơi này, bây giờ chúng ta liền rời đi."

    Nói xong, bọn họ đứng dậy từ ghế sofa.

    "Em đi thu dọn đồ đạc."

    Tâm hôn chồng một cái, hưng phấn nói.

    Ngay lúc cô xoay người, đột nhiên Anh Kiệt nhớ ra điều gì đó, anh hỏi.

    "Đúng rồi, Tâm, về sau cái kế hoạch 'bữa sáng' là do em nghĩ ra sao? Tại sao em không thương lượng trước với anh?"

    Tâm xoay người, dường như có chút nghe không hiểu, hỏi.

    "Kế hoạch 'bữa sáng' gì?"

    "Không phải em thương lượng với Thẩm Ly, là lúc bọn anh ngủ, em làm thịt hun khói, canh trứng gà, sữa bò rồi đặt lên bàn cơm trong căn biệt thự đó sao?"

    Tâm nhíu mày, hoang mang lắc đầu, nhìn chồng.

    "Anh Kiệt, anh đang nói gì vậy? Em không hiểu. Em làm những việc đó bao giờ?"

    Anh Kiệt và Tâm cùng mở to mắt nhìn nhau tầm hai ba giây đồng hồ, da đầu anh căng thẳng, đã hiểu được là có chuyện gì xảy ra.

    "Những thứ đó.. Thật sự là do ma quỷ làm?"

    Toàn thân Anh Kiệt run rẩy, tự nhủ nói.

    Tâm đi lên phía trước, hoang mang hỏi.

    "Xảy ra chuyện gì vậy, Anh Kiệt?"

    Anh Kiệt nhìn cô, cuối cùng rũ mắt xuống, nói.

    "Không có gì, chúng ta đi thôi, Tâm. Rời khỏi nơi này, mãi mãi không quay lại."

    Một năm sau.

    Ngô Dung mới tới từ nơi khác ngẩng đầu lên, đứng trước khu biệt thự hai tầng cực kỳ sang trọng, không khỏi tán thưởng.

    "Nó thực sự thuộc về chúng ta sao?"

    Cô quay đầu, vẻ mặt khó tin nhìn vị hôn phu.

    "Đương nhiên là thuộc về chúng ta."

    Trần Lâm nhẹ nhàng nở một nụ cười, đưa chìa khóa vào tay Ngô Dung.

    "Mở cửa đi, giấc mơ của em liền biến thành sự thật rồi."

    Hết quyển 1

    Đôi lời của tác giả:

    Con người ta có thể vì tiền mà để người vợ của mình chung sống với người đàn ông khác như vợ chồng trong thời gian dài thật sao?

    Con người cũng có thể vì lợi ích mà có thể giương mắt nhìn chồng mình ôm ấp, ân ái với người phụ nữ khác thật sao?

    Và liệu những người vợ - chồng kia sau khi đã đặt được mục đích, khi quay lại có còn có được tình cảm vợ chồng như lúc đầu hay cuộc sống bắt đầu tan vỡ?

    Và đặc biệt nhất, cũng chỉ có con người mới có thể vì lợi ích của mình mà đẩy những người khác vào hoàn cảnh khó khăn. Nhân tính vốn là tốt nhưng mặt tối của nó thì đáng sợ hơn tất cả ma quỷ trên thế gian này gộp lại.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...