Chương 20: Mẹ con tình thâm Bấm để xem Bạc Vân cố nén nước mắt, nhìn xung quanh, vội vàng mở ngăn kéo ba lô cho mẹ xem, thì thầm nói: "Mẹ, con có tiền, mẹ xem, đủ rồi! Hôm nay con sẽ nộp thêm chi phí mấy tháng, ít nhất nửa năm không phải lo lắng gì. Con cũng sẽ nhờ y tá làm massage và châm cứu cho mẹ, mẹ sẽ khỏe lại, tin con đi, đừng từ bỏ, được không!" Bạc Vân ở bên mẹ một lúc lâu, cho mẹ uống thuốc uống nước, chờ khi mẹ mệt mỏi trở về phòng ngủ trưa, Bạc Vân mới xoa xoa lưng đau nhức, đi tìm người phụ trách viện dưỡng lão. "Viện trưởng, tại sao mẹ con không có xe lăn riêng? Mẹ ngồi trên ghế không thoải mái chút nào, cũng không thể đẩy mẹ ra ngoài đi dạo." Viện trưởng là một phụ nữ trung niên, rất hiền hòa, thấy Bạc Vân là một cô bé phải gánh vác áp lực kinh tế lớn như vậy, trong lòng bà rất cảm thông, kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Vân à, không phải chúng tôi không muốn, mà thực sự là nguồn lực có hạn, một chiếc xe lăn giá lên đến hàng nghìn tệ, chỉ có thể luân phiên sử dụng, nhiều bệnh nhân ở đây xe lăn đều do người nhà tự chuẩn bị." "Được, con sẽ ngay lập tức mua cho mẹ một chiếc xe lăn riêng. Ngoài ra, con muốn mua dịch vụ cao cấp mà các cô giới thiệu qua." Bạc Vân nói xong, dứt khoát lấy ra một phong bì lớn đầy tiền mặt, rồi gửi thêm ba vạn vào tài khoản, số tiền này là do Ninh Trí Viễn thưởng cho cô đêm qua, đêm dài lắm mộng, cô sợ Ninh Trí Viễn trở mặt nhanh hơn lật sách, bắt cô trả lại tiền. Viện trường thấy Bạc Vân lại lấy ra nhiều tiền như vậy, hơi ngạc nhiên, lần trước một lần cô gửi hai vạn vào tài khoản là đã hiếm thấy, một cô bé độc lập, nhà không có người lớn nào phụ trách, sao lại có thể liên tục có nhiều tiền mặt như vậy? Viện trường không tiện hỏi thêm, họ làm nghề này vốn là để giúp đỡ người nhà, không can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác. Bà ấy lấy ra bảng phí dịch vụ và giải thích từng mục cho Bạc Vân. "Châm cứu y học cổ truyền rất phù hợp với tình trạng hiện tại của mẹ con, trong việc của chúng ta đã có những ca phục hồi, bệnh nhân sau hai năm điều trị châm cứu đã có thể đứng dậy và đi lại được." "Được, hãy sắp xếp dịch vụ này cho mẹ con. Còn những dịch vụ khác thì sao? Ví dụ như bữa ăn dinh dưỡng và massage, còn một vấn đề nữa, con sắp vào năm nhất đại học, có nhiều môn học, không thể đến thường xuyên. Bỉm và các vật dụng tiêu hao khác có thể sử dụng sản phẩm do viện cung cấp không?" "Tất nhiên là được, nhưng Tiểu Vân à, cô biết nhà con không có người lớn có thể lảm chủ, mọi việc đều do con ký, cô phải nói rõ với con, nếu con tự mua thì có thể chọn những thương hiệu rẻ hơn, sản phẩm các cô cung cấp có thể không phải là giá tốt nhất." "Chất lượng như thế nào?" "Đương nhiên là đảm bảo. Nếu một viện dưỡng lão lớn như chúng ta sử dụng sản phẩm kém chất lượng mà xảy ra vấn đề, chẳng phải là tự làm hỏng danh tiếng của chính mình sao." Bạc Vân lập tức hạ quyết tâm: "Chỉ cần chất lượng đáng tin cậy, đắt đến đâu con cũng mua!" Viện dưỡng lão nằm trên một ngọn đồi ở ngoại ô thành phố, khu vực xung quanh vẫn chưa bị đô thị hóa, vì vậy không khí tương đối trong lành, đây cũng là lý do Bạc Vân chọn nơi này. Cô chống ô che nắng, đi xuống núi, tìm một hiệu thuốc lớn bán xe lăn. Cảnh cô xuống núi đều bị Tiểu Lý nhìn thấy.
Chương 21: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh Bấm để xem Thời gian quay ngược lại hơn một tháng trước, Bạc Phong do bị xuất huyết não mà phải phẫu thuật mở hộp sọ, sau đó ở bệnh viện một tuần. Vì thiếu giường bệnh, y tá đã nhiều lần thúc giục Bạc Vân làm thủ tục xuất viện, họ đã làm tất cả những gì có thể. Không còn cách nào khác, Bạc Vân và cả nhà dì Văn bàn bạc, nếu đưa mẹ về nhà chăm sóc, chỉ dựa vào Bạc Vân một mình thì không đủ, trong kỳ nghỉ hè còn có thể xoay sở, nhưng sau khi vào đại học thì không thể lúc nào cũng ở bên giường, còn phải thuê người chăm sóc, mà người chăm sóc chuyên nghiệp 24/24 thì không hề rẻ. Bạc Vân đã liên hệ với nhiều viện phúc lợi công lập, vừa nghe đến tình trạng bệnh và độ tuổi của Bạc Phong, họ lập tức từ chối - không đủ điều kiện nhập viện. Còn những viện phúc lợi tư nhân sẵn sàng tiếp nhận thì chi phí ít nhất cũng gấp đôi. Bạc Vân đã chọn lọc rất kỹ và tìm được một viện dưỡng lão tư nhân có danh tiếng tốt về mọi mặt, khi viện trưởng đến bệnh viện đánh giá tình trạng của mẹ cô, sắc mặt không được tốt, kéo Bạc Vân sang một bên nói: "Tình trạng của mẹ con rất nghiêm trọng, không chỉ bị liệt không thể tự mình chăm sóc, mà còn không thể nói và viết, không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, độ khó trong việc chăm sóc là rất lớn." Bạc Vân suýt quỳ xuống, nước mắt trào ra: "Viện trưởng, không giấu gì, chúng tôi là gia đình đơn thân, chỉ có hai người mẹ con tôi, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc tôi sẽ vào đại học, thực sự không còn cách nào. Nếu tôi có thể ngày đêm ở bên mẹ, tôi sẽ không gửi bà đi nơi khác. Mong bà hãy thương xót cho tôi, tôi hy vọng mẹ sống lâu trăm tuổi, đến một ngày nào đó y học tiến bộ có thể chữa trị cho bà. Vì vậy, tôi nhất định phải vào đại học, tìm được công việc tốt, kiếm tiền nuôi sống bà. Tôi không phải là không hiếu thảo không chịu chăm sóc, xin bà hãy mở lòng từ bi!" Viện trưởng làm trong ngành chăm sóc, đã thấy quá nhiều cảnh đời, nhưng khi thấy Bạc Vân còn nhỏ tuổi mà khóc như mưa, nước mắt nước mũi tèm lem, nghĩ đến con gái mình cũng chỉ bằng tuổi cô, thật sự là người khác nhau số phận khác nhau, nhà nào cũng có nỗi khổ riêng. Ngay lúc đó, viện trưởng mềm lòng, đồng ý tiếp nhận Bạc Phong vào viện, chi phí cũng tính theo tiêu chuẩn, không thu thêm. Tối nay, Bạc Vân một mình ngồi trong phòng khách rộng rãi và lạnh lẽo của biệt thự Ninh Trí Viễn, chìm đắm trong hồi ức không thể thoát ra. Lúc này, cô nhận được tin nhắn từ Văn Hạo Nhiên: "Đại học sắp khai giảng rồi, em có tiền đóng học phí không? Nếu không đóng được, anh sẽ đi cùng em tìm cố vấn để làm thủ tục xin giảm miễn học phí, chờ một thời gian sẽ có thể làm hồ sơ vay học bổng." Bạc Vân suy nghĩ đi suy nghĩ lại, tình hình gia đình cô, Văn Hạo Nhiên rõ như lòng bàn tay, không thể giấu giếm. Cô không biết phải làm sao, chỉ đành nói: "Anh Hạo Nhiên, em đang tìm cách, cảm ơn anh đã quan tâm, vài ngày nữa em sẽ đến nhà các anh, lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc." Nhìn đồng hồ, không biết từ lúc nào đã đến nửa đêm, cô bận rộn cả ngày, chạy đến công ty bảo hiểm, ở cùng mẹ, mua xe lăn.. Lúc này, mí mắt cô nặng trĩu, thực sự không chịu nổi, liền đi tắm, mơ màng trở về phòng ngủ. Ninh Trí Viễn từ nhà họ Mạnh ăn tối trở về Tử Vân biệt viện, trong nhà tối om, anh bật đèn, vốn nghĩ Bạc Vân sẽ đợi anh, làm tròn bổn phận của một người tình, nhưng cô không có. Đẩy cửa phòng dành cho khách, cô đã ngủ say. Anh rất không vui, sau khi uống vài ly rượu vang vào bụng, cơn say bắt đầu ập đến, anh đi tới, một tay kéo chăn lên, muốn gọi Bạc Vân dậy phục vụ mình. Chỉ thấy Bạc Vân ôm một con gấu bông nhỏ trong lòng, cũ kỹ và xám xịt, trên mặt cô còn vết nước mắt chưa khô. Không còn chăn, có lẽ do gió từ điều hòa thổi quá lạnh, cô co mình lại, miệng lẩm bẩm gọi "Mẹ..". Ngón tay của Ninh Trí Viễn dừng lại giữa không trung, từ thô bạo chuyển sang dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt lại tóc trên mặt cô. Cô mặc áo ba lỗ ôm sát và quần nhỏ bằng cotton, trên mông in hình một con thỏ hoạt hình. Haiz.. dù sao cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi, anh bỗng cảm thấy "không đành lòng". Anh nhìn thấy điện thoại di động của Bạc Vân để trên đầu giường, cầm lên xem lịch sử liên lạc hôm nay của cô, chỉ có vài cuộc gọi cho Tiểu Lý, bình thường. Trong Quick chỉ có một người liên lạc là anh, tên người dùng mà cô tự đặt là tên thật của mình, Ninh Trí Viễn lắc đầu, thật là ngốc, không có chút ý thức an toàn mạng nào, anh đổi tên người dùng thành "Đám mây trên bầu trời", ít nhiều cũng có chút thơ mộng. Một tin nhắn thu hút sự chú ý của anh, người tên Văn Hạo Nhiên này là ai? Tại sao Bạc Vân lại gọi anh ta là "anh Hạo Nhiên" một cách sến sẩm như vậy? Anh ghi lại số điện thoại này, gửi cho Tiểu Lý: "Điều tra chủ sở hữu của số này, cố gắng khai thác mọi thông tin báo cáo cho tôi."
Chương 22: Trời xanh nước biếc Bấm để xem Chín giờ rưỡi, mồ hôi lạnh, chỉ có mình cô ở nhà sao? Vú Trương từ trên lầu đi xuống, thu dọn một giỏ quần áo cần mang đi giặt khô, ân cần nói: "Tiểu Vân, con dậy rồi à? Ninh tổng đang ở bên hồ bơi." Thực ra, Vú Trương trong lòng rất rõ người tự xưng là "giúp việc theo giờ" Bạc Vân này, cô ấy không phải là nữ giúp việc, mà là tình nhân. Bên cạnh Ninh Trí Viễn lúc nào cũng không thiếu phụ nữ, trong nhà cũng không thiếu dấu vết của phụ nữ ra vào, nhưng việc ở lại qua đêm nhiều ngày như vậy là lần đầu tiên, và việc chủ động giúp bà ấy làm việc cũng là lần đầu tiên. Vú Trương không ghét Bạc Vân, thậm chí còn khá thích cô. Cô gái nhỏ nhắn, ngoan ngoãn và lễ phép, ai mà không yêu thích chứ? Vú Trương không bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác, đây cũng là lý do quan trọng khiến bà có thể làm việc ở nhà Ninh Trí Viễn suốt nhiều năm. Bạc Vân đi đến bên hồ bơi, trong làn nước xanh biếc, Ninh Trí Viễn đang bơi, thân hình khỏe mạnh màu nâu bánh mật của anh tỏa sáng dưới ánh nắng lấp lánh, từ dưới nước nổi lên, lắc lắc đầu một cái, nước bắn tung tóe. Anh lau lau nước trên mặt, nhìn thấy đôi chân nhỏ trắng nõn, không ngẩng đầu lên nói: "Hình như em sống quá nhàn rỗi rồi, chủ nhân đã dậy được ba tiếng rồi, em vẫn còn đang mơ mộng." Tiểu Vân sợ hãi lập tức ngồi xổm xuống: "Xin lỗi, tôi vừa đổi điện thoại mới không biết sử dụng, quên cài báo thức." Ninh Trí Viễn sắc mặt lạnh lùng đến mức khiến người khác sợ hãi: "Đây là cái cớ tồi tệ nhất. Sau này em đi học hoặc đi làm trễ, em có dám giải thích như vậy không? Người lười và người ngốc sẽ không có tương lai, Bạc Vân, thế giới này sẽ không thương xót em, mạnh thắng yếu thua đó là quy luật cao nhất." Bạc Vân cúi đầu nhận lỗi: "Vâng, sẽ không có lần sau." Ninh Trí Viễn rất hài lòng với thái độ của cô, điều anh cần chính là một con búp bê nghe lời như vậy, khi anh mở mắt ra, phải thấy cô phục vụ bên cạnh. Vú Trương chào một tiếng rồi chuẩn bị đi, trừ khi Ninh Trí Viễn có phân phó đặc biệt, bà ấy mỗi ngày đều đến sớm rồi đi cũng sớm. Bà là người biết điều, không làm ảnh hưởng đến "cuộc sống giải trí" của chủ nhân. Ninh Trí Viễn đưa tay về phía Bạc Vân, cô ngốc nghếch đặt tay lên, Ninh Trí Viễn nhân cơ hội kéo cô, cô liền ngã xuống hồ, tiếng kêu thảm thiết vang lên: "Tôi không biết bơi!" Đúng như mong đợi, chơi đùa với cô ấy thật vui! Trong cơn hoảng loạn khi sắp chìm, cô buộc phải nắm chặt cánh tay của Ninh Trí Viễn, nhưng anh lại xấu tính ấn đầu cô xuống nước, khiến cô sặc mấy lần. "Nhớ kỹ, nếu em không có khả năng tự bảo vệ mình, thì đừng đặt hy vọng sống vào người khác." Ninh Trí Viễn buông tay, lùi lại, Bạc Vân hoảng sợ vùng vẫy, cố gắng nổi lên mặt nước, nhưng cô liên tục chìm xuống, cảm thấy tuyệt vọng, la lên: "Xin anh, tôi vẫn chưa muốn chết!" Cuối cùng anh cũng kéo cô lên, cô thật sự nghĩ Ninh Trí Viễn sẽ thấy chết không cứu, phổi đau quá, khoảnh khắc sắp chìm, mối đe dọa cái chết thật sự rất rõ ràng. Cô ngẩng đầu, mặt trời đang cao, cô mới mười tám tuổi, lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống dù nhục nhã hay khó khăn đến đâu cũng phải sống. Ninh Trí Viễn ở dưới nước xé quần áo của Bạc Vân, để chúng nổi trên mặt hồ, cô sợ hãi ngây người, giữa ban ngày ban mặt sao lại.. bị lột sạch? Dù cho xung quanh vườn có cây cao ba mét che chắn, dù cho các biệt thự đều có khoảng cách đủ xa, nhưng.. đây suy cho cùng cũng là ngoài trời mà!
Chương 23: Bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng Bấm để xem Ngón tay của cô bấu chặt vào da lưng anh, dưới sức nổi của nước, anh có thể dễ dàng hoạt động. "Ôm lấy tôi!" anh ra lệnh, cô làm theo, hôm qua vừa mới lấy của anh mấy chục ngàn, cô không thể từ chối yêu cầu của anh. Cảm xúc của anh đến thật mãnh liệt, chân thực cảm nhận được cơ thể mảnh mai và tươi tắn của Bạc Vân. Anh cắn nhẹ dọc theo cổ cô, mút ra những bông hoa đỏ. Tứ chi của cô quấn chặt lấy anh như dây leo, anh biết, cô chỉ sợ bị đuối nước, lúc này bọn họ dính sát vào nhau, coi như cô là do nhiệt tình đi. "Mở mắt ra, nhìn tôi!" anh ra lệnh. Bạc Vân thở dồn dập, cố gắng mở mắt, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy kích tình của anh. Trong khoảnh khắc thân mật nhất này, Bạc Vân gần như nghĩ rằng có một chút tình yêu chân thật ở đây, nhưng câu nói đầu tiên của anh đã phá vỡ ảo tưởng của cô: "Em có uống thuốc tránh thai đúng giờ không? Đừng làm tôi gặp rắc rối." Cô làm gì có sức để trả lời câu hỏi này, cố gắng vùng vẫy giữa hồ bơi, nước quá sâu, cô không thể chạm đáy, ngửa cổ để tránh sặc nước, trái tim của người đàn ông này, lạnh lùng và cứng rắn hơn cả tường đá. Ninh Trí Viễn quấn khăn tắm, lau khô tóc, nhìn Bạc Vân vẫn đang vật lộn trong hồ bơi, quần áo của cô nổi trên mặt nước, cô không dám đứng dậy trong tình trạng khỏa thân, huống chi cô hoàn toàn không biết bơi. Anh không có ý định giúp đỡ, chỉ ném cho cô một cái ván bơi, rồi ngồi thoải mái trên ghế dài, thưởng thức một ly cocktail. Anh lười biếng nói với Bạc Vân: "Tiềm năng của con người đều là bị bức ép mà ra. Hãy nghĩ về đêm hôm đó, em liều mạng chạy trốn để tránh số phận bị đám đàn ông kia xâm hại, sức mạnh bùng nổ trong lúc tuyệt vọng đó chính là lý do con người có thể tồn tại đến ngày nay. Tôi sẽ không kéo em lên, những cảnh trong 'Titanic' mà sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu phụ nữ chỉ là cổ tích mà thôi. Đừng quá ngây thơ, trong cuộc sống hiện thực, có người cho em một tấm ván, thì em đã phải mang ơn rồi." Bạc Vân cố gắng vẫy vẫy vài lần, cuối cùng cũng nắm được tấm ván nổi, cô nằm lên đó, cảm thấy có chút cảm giác an toàn, ít nhất là không bị chìm. Nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được hướng đi, trong bể bơi không biết đã tốn bao nhiêu thời gian, cho đến khi Ninh Trí Viễn uống xong một ly rượu, đeo kính râm giả vờ ngủ, cô mới cuối cùng nhặt hết những bộ quần áo bị kéo xuống, dựa vào thành bể bơi, luống cuống mặc lại, chật vật bò lên. Ninh Trí Viễn từ sau kính râm nhìn cô, không tệ, tốt hơn anh tưởng. Anh đã nghĩ cô sẽ khóc lóc cầu cứu, nhưng cô gái cứng đầu này không chịu khuất phục, tư thế thật xấu, nhưng ít nhất cô đã tự thoát khỏi khó khăn. Lần sau, anh sẽ không cho cô ván nổi nữa, bị dồn đến cùng cực, cô tự nhiên sẽ biết bơi. Cô cả người ướt sũng, run rẩy đứng bên bể bơi. Ninh Trí Viễn ngồi dậy, ném cho cô một chiếc khăn tắm. "Tự đi mua đồ bơi, học bơi sớm đi, kẻo bị tôi dìm chết, khi tâm trạng không tốt, tôi có thể làm bất cứ việc gì." Bạc Vân run rẩy, một phần vì lạnh, một phần vì nhục nhã và tức giận, thốt lên: "Tôi dự định sống đến tám mươi, tôi tuyệt đối sẽ không chết ở tuổi mười tám, chết trong tay người như anh." Ninh Trí Viễn gật đầu, mỉm cười nói: "Thế giới này chính vì có những con sói lạnh lùng vô tình như tôi mới tiến bộ, một bầy cừu thì sẽ không có tương lai, chỉ biết nhìn chằm chằm đám cỏ bên miệng."
Chương 24: Sứt đầu mẻ trán Bấm để xem Hai ngày trôi qua, bận rộn hầu hạ Ninh Trí Viễn và một lòng làm việc, Bạc Vân vẫn không có thời gian đến nhà họ Văn. Văn Hạo Nhiên không chờ được nữa, lại đến quán cà phê tìm cô. Anh ta phải đổi hai chuyến xe buýt, trong cái nóng của mùa hè, khi đến nơi, đã ướt đẫm mồ hôi. Cô không nhẫn tâm, tự bỏ tiền túi mua cho anh một cốc hồng trà lạnh. "Tiểu Vân, em đừng tiêu tiền uổng phí như vậy." Bạc Vân thấp giọng nói: "Không sao đâu, em có giá nhân viên. Anh đến tìm em làm gì?" "Mẹ anh tối qua đến nhà em tìm em, nghe hàng xóm nói, em đã mấy ngày không về nhà, đi đâu vậy? Mẹ anh rất lo lắng." Thực ra, chính Văn Hạo Nhiên mới là người lo lắng, sợ Bạc Vân.. anh ta không thể nói ra là mình sợ điều gì, chỉ là, khi con người bị dồn đến đường cùng, cái gì cũng có thể làm ra, huống chi là một cô gái đang rất cần tiền như Bạc Vân. Cô nhìn quanh trái phải, chủ tiệm có vẻ rất khó chịu, mặc dù hai ba giờ là khoảng thời gian khách không nhiều, nhưng cô cũng không thể cứ mãi nói chuyện với bạn mà không làm việc, đống ly cà phê và đĩa ăn chất đóng trong bếp vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ đâu. Cô hạ thấp giọng nói: "Tối nay em đến nhà anh, được không?" "Vậy anh đợi em tan làm sẽ đến đón em, tối em đi xe buýt một mình không an toàn." Bạc Vân không dám nói tối nay sẽ có Audi đến đón cô, chỉ muốn trước tiên đuổi Văn Hạo Nhiên đi, đồng ý trước rồi nói sau. Văn Hạo Nhiên đi rồi, Bạc Vân mới viện cớ đi vệ sinh, lén gọi điện liên lạc với Ninh Trí Viễn. Mấy ngày nay cô đã biết sử dụng chiếc điện thoại này, lén lút đổi số của Ninh Trí Viễn thành "Núi Băng". "Núi Băng" vừa nghe, cô tối nay không về biệt thự, mặt liền tối sầm, giọng nói lạnh lùng đến âm bốn mươi độ: "Em muốn đi đâu? Làm gì?" "Tôi.. tôi.. tôi muốn đi thăm một người dì, bà ấy rất chăm sóc tôi, là bạn tốt của mẹ tôi. Lâu rồi tôi chưa đi, bọn họ sẽ nghi ngờ." Ninh Trí Viễn trong lòng không vui, miệng không tha cho cô: "Nếu em muốn giấu mọi người chuyện em làm tình nhân của tôi, em phải học cách nói dối, còn phải mặt không đổi sắc, tim không đập. Em có làm được không?" Bạc Vân nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi sẽ.. tìm cách giải thích." Ninh Trí Viễn dừng lại một chút nói: "Tốt nhất em đừng nhắc đến tên tôi, nếu em biết tôi nổi tiếng thế nào, hãy biết điều một chút." Bạc Vân cúp máy, chỉ cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi. Ban đầu cô không biết Ninh Trí Viễn rốt cuộc là nhân vật gì, đến khi học cách sử dụng điện thoại để lên mạng, cô tìm kiếm một chút, mới phát hiện, anh là một người đàn ông hoàn toàn có đủ tư cách để diễu võ giương oai. Ninh Trí Viễn năm nay mới hai mươi bảy tuổi, dựa vào công ty internet của mình đã sở hữu hàng tài sản cá nhân lên đến hàng chục tỷ, chứ đừng nói đến là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ninh Thị, một gia tộc thần bí với tài sản trải rộng khắp Trung Quốc, Hồng Kông và Bắc Mỹ, không ai có thể nói rõ họ thực sự nắm giữ bao nhiêu tài sản. Cha của Ninh Trí Viễn là một nhân vật thường xuyên xuất hiện trong các bảng xếp hạng tài sản, nhưng bản thân anh thì không bao giờ nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn công khai nào. Ninh Trí Viễn thì ngược lại, vì có ngoại hình điển trai và kinh nghiệm khởi nghiệp đầy huyền thoại và đặc sắc, cách nói chuyện hài hước và khôn ngoan, từ khi thành lập công ty "Quick" đã trở thành con cưng của cách truyền thông, bất cứ khi nào có tin đồn tình cảm với các nữ minh tinh nổi tiếng, hoặc công ty của anh có động thái gì, các trang web và báo chí hôm đó đều bị hình ảnh của anh làm cho ngập tràn. Mà bản thân anh rất chú trọng sức mạnh của truyền thông, thường xuyên xuất hiện trên các chương trình truyền hình. Bạc Vân đầu bị kẹp cửa mới nói ra bí mật này, cô biết, với tư cách là tình nhân bí mật, cô vẫn còn chút giá trị lợi dụng, có thể nhận được hỗ trợ tài chính, nếu không sợ chết mà dám ra ngoài phô trương, Ninh Trí Viễn có thể dễ dàng khiến cô biến mất như giẫm chết một con kiến. Tuy nhiên, làm thế nào để giải thích với nhà họ Văn về nguồn tiền chăm sóc mẹ cô đến từ đâu, đây là một vấn đề lớn. Nhà họ Văn hiểu rất rõ về cô, một cô gái nhỏ không có người thân, làm sao đột nhiên có nhiều tiền mặt như vậy? Cô cần phải bịa một câu chuyện hợp lý để ứng phó.
Chương 25: Lời nói dối vụng về Bấm để xem Bạc Vân đến nhà họ Văn, Văn Thục Phân thông minh và đảm đang, cùng chồng kinh doanh một cửa hàng nhỏ ở Phố kỹ thuật số, chuyên lắp ráp, sửa chữa và bán một số sản phẩm như USB và thẻ nhớ. Văn Thục Phân không hiểu về máy tính, chỉ lo thu tiền và trông cửa hàng, công việc kỹ thuật đều do chồng và con trai Văn Hạo Nhiên đảm nhiệm. Văn Hạo Nhiên bởi vì họ Văn, nhiều người tưởng rằng anh ta theo họ mẹ, thực ra bố anh ta cũng họ Văn, không phải người thành phố N, năm đó khi họ yêu nhau, bởi vì cùng họ, bố mẹ Văn Thục Phân từng phản đối, nói rằng cùng họ thì không được kết hôn, ông đã quỳ trước mẹ vợ nhiều lần mới cưới được vợ tới tay. Hai vợ chồng tuy không giàu có nhưng sống rất thực tế, vui vẻ hòa thuận. Hôm nay Bạc Vân đến thăm, đặc biệt mua một ít trái cây cao cấp. Văn Thục Phân vừa nhìn thấy đã nói: "Tiểu Vân à, sao lại tiêu tiền vô ích như vậy, trái cây ở chợ nông sản rẻ lắm, siêu thị lớn đóng hộp thì giá đã gấp đôi. Các cô gái trẻ các con không biết mua sắm, dễ bị lừa!" Bố của Văn Hạo Nhiên, Văn Bân, vội vàng nhận một túi lớn trái cây và nói: "Vợ à, em thật là, tiểu Vân lễ phép như vậy, em nói chuyện không khéo chút nào! Đến đây, tiểu Vân, ngồi đi." Văn Hạo Nhiên vì đang nghỉ hè, luôn giúp đỡ trông cửa hàng ở Phố kỹ thuật số, tối nay anh ta đang giúp người ta lắp máy, khi món ăn được dọn lên bàn mới vội vàng về nhà, thấy Bạc Vân đang xắn tay áo giúp bày bàn, anh ta tiến lại vỗ vai cô nói: "Đến lúc mấy giờ?" "Đã đến được một lúc rồi, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi." Món ăn nhà làm rất hợp khẩu vị, những ngày này hầu như chỉ ăn điểm tâm ở quán cà phê và thỉnh thoảng ăn món "cơm chiên thập cẩm" làm từ những nguyên liệu thừa của đầu bếp, nên Bạc Vân chưa ăn gì nghiêm túc, vì vậy khẩu vị đặt biệt tốt, không khách khí yêu cầu thêm cơm. Văn Thục Phân vừa ăn vừa đặt đũa xuống, thở dài: "Giá mà Bạc Phong cũng ở đây thì tốt, trước đây hai gia đình chúng ta cùng ăn cơm vui biết bao, thiếu bà ấy ăn gì cũng không thấy ngon." Bạc Vân cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt vào bát cơm. Văn Hạo Nhiên dưới bàn đá mạnh vào chân mẹ, thật đúng là không biết chọn thời điểm. Bạc Vân phản ứng nhanh, lập tức lau khô nước mắt, cười gượng nói: "Hai hôm trước con vừa đi thăm mẹ, viện dưỡng lão nói tình hình của mẹ khá tốt, sau khi châm cứu hình như có chút tiến triển, ngón tay linh hoạt hơn trước, tinh thần cũng tốt hơn một chút." Văn Bân khéo léo hỏi: "Tiểu Vân à, chớp mắt đã gần hai tháng rồi, con.. có phải đang gặp khó khăn không? Mẹ con bệnh như vậy, chắc tốn mấy vạn rồi nhỉ?" Một giáo viên trung học có thể có bao nhiêu tiền, nhà họ Văn dĩ nhiên hiểu rõ, Văn Thục Phân và Bạc Phong là bạn học trung học, về sau mặc dù nghề nghiệp và hoàn cảnh gia đình hoàn toàn khác nhau, nhưng vẫn là bạn thân, thậm chí còn thân thiết hơn cả một số chị em ruột. Bạc Vân nói: "Tiền tiết kiệm đều hết rồi, nhưng mà.. gần đây con được một người tốt giúp đỡ, tạm thời kinh tế không có vấn đề gì." Văn Hạo Nhiên ngạc nhiên: "Người tốt nào? Em chưa từng nhắc với anh!" Bạc Vân mặt đỏ lên, cô không biết nói dối, chỉ có thể cúi đầu, giấu mặt trong mái tóc dài, hai tay nắm chặt vạt áo, thấp giọng nói: "Gần đây có một gia đình giàu có trước đây mẹ em từng dạy piano nghe nói bà bị bệnh tê liệt, rất đồng tình, đã hỗ trợ một ít tiền, ít nhất trong năm nay, chi phí bên viện dưỡng lão không cần lo lắng nữa." Văn Thục Phân tin là thật, đập tay xuống bàn nói: "Ông trời có mắt! Mẹ con luôn dạy học sinh rất có trách nhiệm! Luôn dạy quá giờ, một lần lại một lần không biết chán, học phí cũng rất rẻ, tâm huyết vô cùng, nhiều đứa trẻ thi đỗ cấp, nhận giải thưởng, phụ huynh còn tặng hoa quả các thứ. Cuối cùng cũng có người giúp đỡ, sẵn sàng bỏ ra tiền thật."
Chương 26: Trong cơn giận dữ Bấm để xem Văn Hạo Nhiên nửa tin nửa ngờ, một mực truy hỏi: "Là nhà nào, họ tên gì?" Bạc Vân không biết phải nói sao, cô làm sao dám nói là Ninh Trí Viễn, huống chi Ninh Trí Viễn hoàn toàn không có liên quan gì đến mẹ cô, trên mạng nói rằng anh đã sang Mỹ từ khi sáu bảy tuổi, vài năm trước mới trở về Trung Quốc để thành lập công ty internet. Văn Bân thấy Bạc Vân ngập ngừng, nghĩ rằng cô gái này có thể có nỗi khổ khó nói, ông là người trung hậu, liền nói: "Nhiều người làm việc tốt không muốn để lại tên, người sợ nổi danh, lợn lành sợ béo, hiểu hiểu! Tiểu Vân à nếu đã gặp được người tốt thì chúng ta yên tâm rồi. Thực ra tối nay gọi con đến, chính là muốn bàn về việc con vào đại học, học phí và các khoản khác cũng là một khoản không nhỏ." Bạc Vân vội nói: "Dì Văn, chú Văn, cảm ơn lòng nhiệt tình của hai người, học phí con đã chuẩn bị xong rồi, hơn nữa công ty bảo hiểm đã nói sẽ chuyển khoản phần chi phí y tế bồi thường cho con trước cuối tháng này, có lẽ khoảng hơn tám ngàn, đủ cho con chi tiêu năm học đầu tiên. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, năm học sau con sẽ tìm cách, con có tay có chân, có thể đi làm nuôi sống bản thân." Văn Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: "Em đừng tự mình gánh vác mọi chuyện, có khó khăn nhất định phải bàn với nhà anh, em là con gái, sức yếu, đừng cố gắng gượng." Cô nghẹn ngào nói: "Anh Hạo Nhiên, cảm ơn, thật.. em không biết nói gì cho tốt." Cô che mặt khóc nức nở, khóc hết những nỗi khổ tâm đã dồn nén trong lòng suốt thời gian qua. Bữa cơm này thật sự là trăm mối cảm xúc đan xen. Sau bữa cơm, Bạc Vân chủ động giúp rửa chén, cô làm việc nhà rất nhanh nhẹn, Văn Thục Phân liền để cô bận rộn trong bếp, còn mình cùng chồng dọn dẹp phòng cho Bạc Vân ngủ lại qua đêm, nhà họ là nhà thô sau khi giải tỏa, không tốn nhiều tiền để sửa sang, chỉ có những đồ đạc đơn giản và thực dụng nhất, may mắn là vẫn còn một phòng khách nhỏ, một giường một tủ, một bàn một ghế. Bạc Vân thấy họ nhất quyết muốn để mình ở lại, ngại ngùng nói: "Con vẫn về nhà thì hơn." Văn Thục Phân nói: "Đêm hôm khuya khoắt về cái gì? Không an toàn chút nào! Cho dù con có muốn về, dì nhất định phải để Hạo Nhiên đưa con về." Bạc Vân nghe vậy, không ở lại cũng không được, thành phố quá lớn, hai nhà cách nhau không gần, Văn Hạo Nhiên đi đi về về cũng mất hơn một tiếng. Bạc Vân vệ sinh cá nhân xong, trốn trong chăn, cô tắt tiếng điện thoại, lúc này mở ra xem, trên "Quick" có hơn mười mấy tin nhắn, còn vài cuộc gọi nhỡ, không cần nói cũng biết, đều là Ninh Trí Viễn đang tìm cô. "Bạc Vân, tối nay em qua đêm ở đâu?" "Bạc Vân, em rốt cuộc đang ăn tối với ai, dám lừa tôi thì em chết chắc." "Em sáng mai khi nào về Tử Vân biệt viện, tôi muốn ăn trứng ốp la." "Em dám không trả lời tin nhắn của tôi thử xem, tôi sẽ để em sống không nổi mà chết cũng không xong." * * * Bạc Vân cảm thấy lạnh sống lưng, không quan tâm đến việc đã khuya, vội vàng gọi lại, giọng điệu nhẹ nhàng: "Alo.. anh giận rồi? Tôi không phải đã nói với anh rồi sao?" Ninh Trí Viễn bên kia nổi bão: "Tôi muốn trừ tiền, tôi sẽ khóa ngăn kéo lại, tôi cực kỳ không hài lòng với phục vụ của em." Bạc Vân buộc phải kéo điện thoại ra xa, tránh cho màng nhĩ bị thủng, đợi anh la hét một hồi, cô mới hạ giọng nói: "Tôi chỉ là không đến biệt thự một đêm, không tính là tội lớn đi. Hơn nữa tôi sắp vào đại học rồi, đếm lúc đó cũng không thể mỗi ngày chạy lên núi, cho dù có xe đưa đón, đi đi về về cũng mất hai tiếng đồng hồ, tôi không thể mỗi ngày đến Tử Vân biệt viện trình diện được." "Đây không phải vấn đề khả năng, mà là vấn đề thái độ! Bạc Vân, em ngày mai lập tức lăn về đây cho tôi, nếu không.. tóm lại, em chết chắc rồi!" Ninh Trí Viễn cúp điện thoại, ừng ực ừng ực uống một ly nước lớn.
Chương 27: Dấu vết để lại Bấm để xem Anh xoa bóp mi tâm, ép buộc bản thân bình tĩnh lại. Đúng thật điên rồi, mới có bao nhiêu ngày? Có nửa tháng hay chưa? Anh vậy mà vì một người phụ nữ cả đêm không về mà mất kiểm soát như vậy. Đêm nay, anh liên tục mở phần mềm theo dõi trên điện thoại, làm mới vô số lần để kiểm tra vị trí của Bạc Vân, cô quả thật ở một chỗ cố định không di chuyển, không chạy lung tung bên ngoài. Anh đã xác nhận được vị trí của Bạc Vân, trong một khu nhà tái định cư ở khu đô thị mới, nơi ở của những người dân bình thường "ở tầng lớp đó", chắc chắn cô cũng không thể làm ra trò gì. Thế nhưng, anh chính là cảm thấy không thoải mái, cực kỳ không thoải mái. Bởi vì, Tiểu Lý đã điều tra ra, chủ nhân số điện thoại đó "Văn Hạo Nhiên", địa chỉ của anh ta chính là ở đó. Nói là đi thăm dì, thực ra là ở cùng "anh Hạo Nhiên"! Bạc Vân nghe thấy có người gõ cửa, tưởng là Văn Thục Phân, vội vàng đáp lại và mở cửa, nhưng lại là Văn Hạo Nhiên, anh ta cầm một chiếc laptop trong tay. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, cảm thấy rất ngại, vội vàng khoác thêm một chiếc áo sơ mi. Văn Hạo Nhiên ở trong nhà mình, khép cửa phòng lại, tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nói với Bạc Vân: "Em xem chiếc máy tính này thế nào." Bạc Vân nhìn qua, là một chiếc laptop Sony siêu mỏng, màu bạc xám, kiểu dáng thời trang, trọng lượng cũng rất nhẹ, cô nhìn qua nhìn lại hết một lượt, hỏi: "Anh mới mua à? Cái này có vẻ phù hợp với con gái." "Đúng, cái này là cho em." Bạc Vân như chạm phải than nóng, vội vàng đẩy lại: "Em không cần, anh Hạo Nhiên, anh đừng tốn tiền cho em nữa." Văn Hạo Nhiên nhất quyết đẩy cho cô: "Em cầm lấy mà dùng đi, chiếc Asus cũ của em đã hoàn toàn không dùng được nữa, thường xuyên bị chết máy, tản nhiệt là vấn đề lớn, có thể hỏng bất cứ lúc nào. Em sắp vào đại học, cần một chiếc máy tính, nếu không thì làm sao viết bài tập và gửi email? Ban đầu anh định mua cho em một chiếc iPad, nhưng gần đây không có nhiều tiền.." Bạc Vân gấp gáp, nắm lấy tay Văn Hạo Nhiên nói: "Em thật sự là giảm thọ rồi, anh Hạo Nhiên, chúng ta là người một nhà không nói hai lời, những sản phẩm công nghệ này không phải là thứ nhất định phải có, em sau này có thể mượn máy tính của anh, hoặc đến thư viện trường đại học dùng máy tính công cộng để làm bài tập cũng được. Anh đừng tiêu tốn nhiều tiền cho em, em thật sự rất áy náy." Văn Hạo Nhiên vỗ vỗ tay cô nói: "Em biết anh là nam IT, những thứ này rất dễ kiếm, nói thật chiếc laptop này là hàng đã qua sử dụng, hàng sửa chữa, anh tự tay sửa lại, đã tháo ra vài lần, không bán được giá tốt, chỉ có thể tự mình dùng, em cầm lấy đi, đừng ghét bỏ là được." Anh ta nói vậy, Bạc Vân không thể không nhận lấy. Văn Hạo Nhiên vừa định đứng dậy chào tạm biệt, thì thấy bên gối của Bạc Vân có một chiếc điện thoại thông minh mới tinh, màu vàng đẹp. Anh hỏi: "Điện thoại em tự mua à? Sao không rủ anh đi cùng?" Bạc Vân ngẩn ra, vội vàng giải thích: "Không phải không phải, cái này.. là.. người khác tặng." "Người giàu có lòng tốt đó" Bạc Vân chỉ đành gật gật đầu. Văn Hạo Nhiên thích chơi các sản phẩm công nghệ, liền với tay lấy, Bạc Vân muốn giành lại nhưng đã muộn. Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình trong lòng thì run sợ, sợ Văn Hạo Nhiên xem tin nhắn của mình. May mắn là Văn Hạo Nhiên không quá tò mò, anh ta chỉ xem bên trong có những phần mềm gì, nhìn qua đều là những ứng dụng thông thường, không có gì lạ, nhưng một biểu tượng nhỏ đã thu hút sự chú ý của anh. Vuốt ngón tay, thấy tín hiệu GPS của cô luôn bật. Anh tiện tay tắt đi, nói với Bạc Vân: "Loại điện thoại này pin rất kém, nên những cái như Wifi và GPS, khi không cần thiết thì em có thể tắt đi, đặc biệt là GPS, thường không cần dùng, trừ khi em cần tìm đường." Bạc Vân vội vàng lấy lại điện thoại, nhét vào dưới gối, thấp giọng nói: "Muộn rồi, anh cũng ngủ sớm đi, chúng ta nói chuyện sau." Văn Hạo Nhiên gật đầu đứng dậy chúc ngủ ngon, tay đặt lên tay nắm cửa, vẫn không nhịn được nói một câu: "Tiểu Vân à, không thể không có tâm đề phòng người khác. Đừng tùy tiện nhận quà quý giá từ người ngoài, nếu em cần điện thoại hay máy tính gì thì cứ nói với anh, anh có thể giúp em. Nhận lợi ích từ người ta thì phải nể mặt người ta." Bạc Vân liên tục gật đầu, cô đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng người như Ninh Trí Viễn, cô có thể cự tuyệt sao?
Chương 28: Giám sát mọi lúc Bấm để xem Ninh Trí Viễn sáng sớm vừa tỉnh dậy, theo phản xạ cầm điện thoại lên, phát hiện tín hiệu GPS của Bạc Vân đã biến mất, gọi điện cho Bạc Vân cô không bắt máy, anh nổi giận, lập tức lái xe đến nhà Văn Hạo Nhiên. Khi gần đến cổng khu dân cư, anh mới bình tĩnh lại, chiếc Ferrari của anh quá nổi bật, không nên hành động thiếu suy nghĩ như vậy, anh bực bội đập mạnh tay vào vô lăng vài cái, gọi điện cho Tiểu Lý, rồi rẽ hướng, lái về công ty. Bạc Vân và Văn Hạo Nhiên cùng đi ra khỏi cổng khu dân cư, vừa nhìn thấy chiếc Audi đen quen thuộc đậu ở cửa tiểu khu, nơi này người ra kẻ vào lộn xộn, chỗ đậu xe căn bản không ai quản, nhưng một chiếc xe sang bóng loáng đen tuyền đậu giữa hàng loạt xe hơi gia đình và xe bán tải bẩn thỉu, thật sự quá chói mắt. Cô hoảng hốt, sợ Tiểu Lý sẽ từ trên xe bước xuống, cung kính đi đến mời cô lên xe. Cô lén đi qua như một tên trộm, trong lòng thầm cầu nguyện vô số lần, mong đừng có ai xuống xe. May mắn thay, chiếc Audi vẫn im lặng đậu ở đó, nhưng điện thoại cô vang lên, Tiểu Lý gửi một tin nhắn: "Bạc tiểu thư, Ninh Tổng phân phó muốn gặp cô. Mười phút nữa, đợi cô ở cổng siêu thị XX phía trước." Bạc Vân quay đầu nhìn về phía Audi, Tiểu Lý rõ ràng đã phát hiện ra cô, cô nhanh chóng trả lời một chữ "Được". Lén nhìn một cái, Audi lặng lẽ rời đi không một tiếng động, hướng về phía xa. "Anh Hạo Nhiên, không cần tiễn em, em tự đi được." "Hôm nay em vẫn đi làm sao?" "Vâng, phải làm đủ một tháng mới được nhận lương, còn vài ngày nữa." "Ngày em báo nhập học, liên lạc với anh, anh sẽ lái xe bán tải của ba anh giúp em chuyển hành lý đến trường." Bạc Vân vội vàng đồng ý, cô chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng thoát thân, chạy đến chỗ "Băng Sơn" để dập lửa--lửa giận. Bạc Vân gần như chạy như bay, thở hổn hển chạy đến cổng siêu thị, Tiểu Lý đã xuống xe, mở cửa cho cô. Anh ta vẫn kiên trì mở cửa sau, như một tài xế chuyên nghiệp phục vụ cho ông chủ. Còn Bạc Vân thì nhất quyết ngồi ở ghế phụ, coi mình và anh ta ngang hàng. Đây thực sự là một màn giằng co thú vị giữa họ, cuối cùng thì Tiểu Lý luôn là người nhận thua. Cô gái trông có vẻ ngây thơ và yếu đuối này, nhưng sự cố chấp trong lòng cô mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì anh ta nghĩ. Tiểu Lý thường không nói nhiều, nhưng hôm nay lại ngoại lệ nói: "Điện thoại của cố dùng có quen không? Nếu có vấn đề gì có thể hỏi tôi." "Cũng khá tốt, chỉ là rất hao pin." Tiểu Lý nghĩ thầm, Ninh Tổng mỗi ngày không biết kiểm tra bao nhiêu lần, luôn kết nối mạng để theo dõi điện thoại cô từ xa, làm sao mà không tốn pin được? Nhưng anh ta không thể để Bạc Vân phát hiện, anh ta phải nghĩ ra một cách ổn thỏa hơn, nếu không một khi điện thoại hết pin hoặc tắt nguồn, tín hiệu GPS sẽ bị mất, Ninh Tổng sẽ nổi trận lôi đình. Giống như sáng nay, anh tức giận đến mức thở hổn hển: "Lập tức đưa Bạc Vân đến công ty, bất kể cô ấy muốn làm gì, trước tiên phải gặp tôi đã." Chờ khi xe khởi động, Bạc Vân mới chợt nhận ra, đột nhiên hỏi: "Sao anh biết tôi ở đây?" Tiểu Lý trong lòng lạnh đi, nhưng anh vẫn là chuẩn bị sẵn phương án đối phó: "Không phải cô nói với NinhTổng là đến thăm bạn sao?" Bạc Vân suy nghĩ rồi nói: "Nhưng tôi không nói cho anh ấy địa chỉ cụ thể mà." Tiểu Lý quyết định giao vấn đề khó khăn này cho Ninh Tổng: "Cái này tôi không biết, tôi chỉ làm theo phân phó của Ninh Tổng đến đón Bạc tiểu thư." Bạc Vân mang theo nhiều nghi vấn, đến dưới tòa nhà công ty "Quick". Nhìn lên, đây là tòa nhà kiến trúc bằng thép và kính cao 18 tầng nằm trong Khu công nghệ cao, với vẻ ngoài bất quy tắc tạo ra cảm giác năng động, thiết kế chủ nghĩa siêu thực đã trở thành biểu tượng mới của thành phố N. Nghe nói mảnh đất và tòa nhà này đều thuộc về Tập đoàn Ninh Thị, tức là tài sản riêng của Ninh Trí Viễn. Tài chính hùng mạnh, khiến người ta phải líu lưỡi.
Chương 29: Sự trừng phạt ngọt ngào Bấm để xem Tiểu Lý dẫn cô đi thang máy riêng của Ninh Trí Viễn, tránh xa những người nhàn rỗi không liên quan. Anh ta nhét một thẻ từ vào, một cửa sổ nhỏ hiện ra, lúc này mới xuất hiện bàn phím điều khiển, người ngoài không thể sử dụng. Anh ta bấm tầng 18, thang máy nhanh chóng lên cao, Bạc Vân cảm thấy một trận chóng mặt, không phải vì tốc độ quá nhanh, mà là vì sắp gặp Ninh Trí Viễn khiến cô hơi lo lắng. Tiểu Lý dẫn cô vào văn phòng riêng của Ninh Trí Viễn, thư ký lập tức đứng dậy, Tiểu Lý ra hiệu cho cô ta, cô ta hiểu ý bấm nút, trực tiếp cho vào. Ninh Trí Viễn nhận được thông báo từ thư ký, một trái tim treo lơ lửng mới thả lỏng. Bạc Vân theo Tiểu Lý đi vào, sàn đá cẩm thạch đen bóng loáng, mỗi bước đi của cô như đi trên băng mỏng, hô hấp dồn dập, điều chờ đợi cô có phải là cơn thịnh nộ như sấm sét sao? Khi bước vào văn phòng rộng lớn khiến người ta cảm thấy trống rỗng, chỉ thấy Ninh Trí Viễn quay lưng về phía cửa, hai tay chống lên bệ cửa sổ, nhìn xuống từ tầng mười tám, người đi bộ và xe cộ di chuyển như những món đồ chơi. Đây là vương quốc của anh, chỉ của riêng Ninh Trí Viễn anh. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ thứ gì anh muốn, chưa bao giờ không đạt được. Tiểu Lý không nói một lời, đóng cửa lại rồi rời đi, Bạc Vân không biết để tay ở đâu, đứng dựa vào cửa, chờ đợi Ninh Trí Viễn xử trí. "Sao em lại chơi trò mất tích?" Cuối cùng anh cũng quay người lại, khuôn mặt chìm trong bóng tối không nhìn thấy rõ, nhưng giọng nói lại không thể nhầm lẫn, lạnh lẽo hơn cả mùa đông. Anh tiến lại gần cô, cô từ từ ngẩng đầu lên, anh quá cao, cô chỉ có thể ngước nhìn. Cô không thể không thừa nhận, Ninh Trí Viễn đẹp đến nghẹt thở. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc trang phục trang trọng, áo sơ mi trắng mịn màng như kem, cà vạt đen đơn giản in họa tiết hình vẽ hiện đại. Quần tây đen cắt may khéo léo vừa vặn ôm lấy đôi chân dài săn chắc của anh, quyến rũ đến mức khó cưỡng. Anh đứng trước mặt Bạc Vân, chờ đợi lời giải thích của cô. Thân hình vạm vỡ, gương mặt nam tính, nụ cười lạnh lùng trên đôi môi mỏng tỏ ra kiêu ngạo. Ánh sáng phản chiếu từ đồng hồ của anh chiếu vào mắt cô, cô quay đầu đi, cố gắng giữ bình tĩnh để không chọc giận Ninh Trí Viễn: "Tôi không chơi trò mất tích, tôi đi đâu, làm gì đều đã báo cáo với anh." "Tại sao em lại tắt tín hiệu GPS trên điện thoại?" Bạc Vân ngẩn ra, đó là Văn Hạo Nhiên đã tắt, cô hoàn toàn không biết điều đó có nghĩa là gì. Ninh Trí Viễn bước tới gần cô, nắm lấy cằm cô: "Sao? Giả ngốc? Em nghĩ như vậy thì tôi không tìm được em sao? Bạc Vân, em không phải là người tự do, tôi biết mọi thứ về em, em có tin không?" Cô nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Tôi tin, cái điện thoại đó tôi không biết sử dụng lắm, có thể là không cẩn thận bấm nhầm, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm, xin anh đừng tức giận." Ninh Trí Viễn lấy điện thoại từ túi áo cô, bật lại tín hiệu GPS, để cô nhìn rõ: "Chức năng này không được phép tắt, giữ cho điện thoại luôn thông suốt 24 giờ, hiểu chưa? Chỉ cần tín hiệu này biến mất, Bạc Vân, tôi sẽ để em.." Anh không nói hết câu, mà thay vào đó là nụ hôn cuồng nhiệt, anh sẽ khiến cô sống không bằng chết, khóc lóc cầu xin dưới thân anh. Bàn tay lớn của anh nắm lấy đầu cô, mút lấy môi cô, điên cuồng mà phận nổ, chiếm hữu hơi thở của cô một cách phóng túng, anh như một con thú hoang bị kích thích. Cuối cùng cũng buông cô ra, anh không kiên nhẫn ấn nút gọi, phân phó cho thư ký: "Hủy cuộc gặp nửa tiếng sau." Ninh Trí Viễn kéo chiếc cà vạt của mình ra, mở cổ áo, lộ ra một vùng cơ ngực chắc khỏe màu đồng, trầm giọng ra lệnh cho Bạc Vân: "Cởi." Cô ngẩn ra, nhanh chóng nhìn xung quanh, đây là văn phòng mà! Chẳng lẽ lại như lần đầu tiên, đè cô xuống bàn làm việc, trực tiếp đến sao? "Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai." Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn, Bạc Vân run rẩy bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, hôm nay cô mặc một chiếc váy sơ mi, có thể mở từ trên xuống dưới. Hơi thở của Ninh Trí Viễn ngừng lại, chết tiệt, cô thật sự dụ người phạm tội! Như một khối bánh kem ngọt ngào. Dư âm kéo dài, anh từ từ hồi phục lại tinh thần, phát hiện mình đang ôm Bạc Vân nằm trên sofa. Cô vẫn còn run rẩy, cơ thể mệt mỏi sau khi ân ái. Ngón tay anh quấn quanh mái tóc dài của cô, hôn lên nốt ruồi nhỏ ẩn sau tai cô.