Ngôn Tình [Dịch] Cô Vợ Cá Chép Thần Ngọt Ngào Như Mật - Tố Thủ Chiết Chi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dịch Dương Thiên Tỉ, 23 Tháng sáu 2020.

  1. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    [​IMG]

    Tên Truyện: Cô vợ cá chép thần ngọt ngào như mật

    Tác giả: Tố thủ chiết chi

    Dịch giả: Bobo Taotao

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Thảo Luận Góp Ý Các Tác Phẩm Dịch Của Táo

    Văn án:

    Cẩm Lê, đảm đương vận mệnh thiên giới, đệ nhất thiên địa chi gian hóa thành cá chép thần

    Sau khi say rươu hồn ngao du tam giới, nhập vào minh tinh tuyến ba Bạch Cẩm Lê vừa chết

    Bạch Cẩm Lê, bình hoa di động số một giới giải trí

    Kỹ năng diễn xuất kém, tự cao tự đại, gần đây cô đang tính toán tạo CP cùng minh tinh nam thần Lục Thanh Viễn

    Antifan: Đồ rác rưởi Bạch Cẩm Lê cút khỏi giới giải trí!

    Nhưng đột nhiên có một ngày, đang chửi mắng Cẩm Lê tam đại antifan phát hiện, weibo Cẩm Lê thay đổi phong cách bất ngờ

    Cẩm Lê: Rảnh rỗi không có việc làm ta chế tạo được mười tấm bùa may mắn, chuyển số tài khoản weibo, người may mắn sẽ được nhận ^. ^

    Antifan: Ha, lại là một cách mới gây sự chú ý, lão tử không chuyển!

    Một tháng sau-

    Bố của Cẩm Lệ, xin hỏi hiện tại có thể chuyển không?

     
  2. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 1: Nữ hoàng tai tiếng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nóng

    Đây là cảm nhận duy nhất của Cẩm Lê vào lúc này.

    Đầu óc mơ hồ, thân thể mềm nhũn không chút sức lực tựa như không thể động đậy nổi.

    Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

    Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng mở to mắt. Lọt vào trong tầm mắt của cô là một đôi mắt điên cuồng có chút phẫn nộ đang dần dần tiến đến và sắp chạm vào má cô.

    Chủ nhân đôi mắt này rất đẹp, ngũ quan thâm túy, lông mày sắc bén, anh tuấn, kiêu ngạo.

    Chỉ là khuôn mặt lúc này của anh ta đỏ ửng, trán đầy mồ hôi, rõ ràng anh ta đang phải chịu sự đau đớn kinh khủng

    Cái quái gì thế?

    Không để cô kịp hiểu, eo của cô đã bị người đàn ông ôm lấy, giây tiếp theo váy của cô bị xé rách

    Cẩm Lê: .

    Có lẽ cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra

    Người đàn ông liếc nhìn dáng vẻ lấp ló sau chiếc váy

    Âm thầm sụp đổ!

    Anh cúi đầu, dùng một chút lý trí còn lại: "Nữ nhân, dù cô là ai, tôi.."

    "Bang"

    Những lời ngạo mạn của người đàn ông còn chưa kịp nói hết.

    Anh ta kinh ngạc không dám tin nhìn Cẩm Lê cuối cùng anh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, ngã gục xuống.

    "Ầm!"

    Thực sự rất nặng.

    Cẩm Lê ném chai rượu mà vừa thuận tay nhặt từ dưới đất lên, đẩy người đàn ông ra.

    Cô đứng dậy, đầu óc hơi choáng váng. Cố ngồi trên ghế sofa sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

    Rõ ràng lúc trước đang sờ vào bình rượu của Thái Thượng

    Lão Quân, chỉ là uống hơn một chút nên say.

    Vậy tại lại xuất hiện ở đây?

    Lúc ý thức của mình tỉnh táo cũng là lúc cô phát hiện

    Ra rằng đây không phải là cơ thể thần tiên của mình.

    Kinh mạch bị tắc nghẽn và có vô số tạp chất. Đây rõ ràng là một cơ thể phàm trần chưa được tu luyện.

    Dường như chợt nhớ ra điều gì đó, Cẩm Lê đột nhiên đứng dậy, đi theo trí nhớ của cơ thể này để tìm phòng vệ sinh và nhìn qua-

    Người phụ nữ trong gương mảnh khảnh và cao ráo, lanh lợi mà tinh tế, chỉ cần nhìn vào vóc dáng này là đủ để thốt lên một tiếng "cực phẩm".

    Nhìn lên khuôn mặt này một lần nữa, đôi môi đầy đặn, sống mũi thanh tú, đôi mắt màu hồng đào, đó là cảm xúc say đắm mà người thường không thể cưỡng lại.

    Bất kể là ai cũng đều sẽ thừa nhận rằng đây là một vẻ đẹp của đại mỹ nhân rực rỡ tựa như ánh mặt trời.

    Thế nhưng trong mắt Cẩm Lê, cô lại cảm thấy: Trang điểm quá già, da quá xấu, khí chất quá thô tục.

    Có lẽ đây chính là tự làm mù mắt mình với một vẻ đẹp tương tự bảy hoặc tám phần bản thân

    Trong vòng ba phút, cô đọc ký ức về người phụ nữ tên Bạch Cẩm Lê.

    Bạch Cẩm Lê.

    Một diễn viên hạng ba hạng bốn, chưa từng có một tác phẩm nào hoàn chỉnh, nhưng những tin tức tiêu cực hay scandal lại nhiều đến ngập trời. Ngay cả đến biệt danh cũng thật dọa người: Mặt giả, bình rượu của các quý ông, tiểu tam, trà xanh, lợi dụng người khác để đánh bóng tên tuổi..

    Nói một cách ngắn gọn, đó là đều là những biệt danh "cao cấp" nhất, xứng với cô nhất đến nỗi mọi người nhìn cô đều phải thốt lên rằng

    "Nữ hoàng tai tiếng Bạch Cẩm Lê".

    Sau khi quan sát Cẩm Lê, bản thân cô vô cùng kinh ngạc, cảm thán không thôi: Tại sao lại có người ngu ngốc đến như vậy, thật sự ngàn năm có một.

    Nếu không phải vì khuôn mặt của Bạch Cẩm Lê thực sự rất đẹp, rất có ích trong việc đem lại lợi nhuận cho công ty thì công ty mà cô ta đang ký hợp đồng có lẽ đã sớm đuổi cô rồi!

    Dĩ nhiên, công ty của Bạch Cẩm Lê không phải là một công ty tốt bởi lẽ hầu hết những tin tức tiêu cực trên đều nhờ họ mà có.

    Những lần đi cùng với các nhà đầu tư để "thương lượng" uống rượu đều là sự toan tính, sắp đặt của công ty. Họ lén lút chuẩn bị người, ném lên giường của các kim chủ để đổi lấy những khoản đầu tư và dự án.

    May mắn, Bạch Cẩm Lệ là một cô gái đơn thuần, ngây thơ vì cô được sinh ra ở một vùng quê nhỏ không ồn ào cũng không có những "quy tắc ngầm".

    Nhưng đây cũng là một trong những lý do khiến cô ấy rất đau khổ.

    Không có thực lực, không có EQ lại càng không có gia thế để chống lưng.

    Chỉ có duy nhất tấm thân là có giá trị nhưng lại tuyệt đối không dùng nó làm vật trao đổi.

    Thế chẳng phải không có lối thoát sao?
     
  3. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 2: "Bạn thân"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cẩm Lê nhẹ nhàng thở một hơi, từ phòng tắm bước ra, ánh mắt cô rơi vào người đàn ông đang nằm trên mặt đất.

    Há..

    Người đàn ông này từ đâu tới?

    Cô nhớ Bạch Cẩm Lê bị bạn thân - An Nhu lôi tới club này.

    An Nhu và Bạch Cẩm Lê là người cùng một công ty giải trí, cô ta là người bạn duy nhất của Bạch Cẩm Lê.

    An Nhu thường xuyên giúp đỡ Bạch Cẩm Lê, có hoạt động, tài nguyên gì đều cùng Bạch Cẩm Lê chia sẻ, khi Bạch Cẩm Lê bị người quản lý trách mắng, cô đều đứng ra nói tốt cho Bạch Cẩm Lê..

    Quả thực có thể dễ dàng dành giải "Người bạn tốt bụng, thân hiện"

    Nhưng mà..

    Cẩm Lệ rũ mắt: "Sau khi thân thể này đến club, tại sao lại uống say đến mức đi không vững?"

    Lúc Bạch Cẩm Lê uống rượu tới bất tỉnh nhân sự thì An Nhu đang ở đâu?

    Cẩm Lệ không biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây, cũng không biết người đàn ông đang nằm trên sàn nhà là ai.

    Tóm lại, tuyệt đối không phải người An Nhu bảo Bạch Cẩm Lê đi tiếp rượu

    Tại sao lại khẳng định như vậy?

    Bạch Lê quay đầu nhìn khuôn mặt anh tuất của người đàn ông, nói một câu: "Có nhà đầu tư cực phẩm như thế này, người phụ nữ An Nhu đó sao có thể nhường cho mình"

    Không quan tâm nữa.

    Cô cúi đầu nhìn bản thân, chiếc váy rạch một đường dọc theo eo lộ ra làn da trắng nõn.

    Cẩm Lê kéo áo khoác trên người đàn ông xuống, mặc lên người che đi cảnh xuân lộ bên ngoài, thong thả đi ra ngoài.

    Cô không hề biết, khi mình ra ngoài không lâu, người đàn ông nằm trên mặt đất từ từ tỉnh dậy.

    Sau khi nhớ lại những gì xảy ra đêm qua, đôi đồng từ của người đàn ông đột nhiên trở lên tối tăm.

    Anh ta rút điện thoại ra, thanh âm lạnh như băng:

    "Điều tra cho tôi, rượu ngày hôm nay kẻ nào đã động tay chân? Ngoài ra.."

    Anh không khống chế được suy nghĩ liền nhớ đến ánh mắt ướt át, đa tình cùng thân thể kiều diễm lấp ló trong váy..

    Anh hung giữ nhắm mắt lại, khàn giọng nói:

    "Còn cả người phụ nữ vào phòng này là ai?"

    * * *

    Cẩm Lệ bắt taxi trở về căn hộ nơi cô sống.

    Trên đường đi, tài xế thấy tóc cô rối bù, trên người khoác áo khoác người đàn ông, cực kì nhiệt tình hỏi cô có cần giúp đỡ hay báo cảnh sát không?

    Cẩm Lê: .

    Cô từ chối lòng tốt của tài xế, trả tiền, bước vào tiểu khu

    Ngay khi cô mở cửa đi vào, Cẩm Lê liền nghe thấy tiếng thét kinh hãi: "A! Cẩm Lê cậu làm sao vậy?"

    Cô quay đầu, liền nhìn thấy cô gái trẻ tuổi mặc áo ngủ dài, đắp mặt nạ đang đứng cửa phòng tắm nhìn mình

    "Bạch Cẩm Lê" bạn cùng phòng kiêm bạn thân – An Nhu

    An Nhu nhìn dáng vẻ hiện tại của Cẩm Lê: Đầu tóc rối bù, khuôn mặt nhợt nhạt, trên người còn khoác áo của một người đàn ông.

    Dáng vẻ trông cực kì nhếch nhác.

    Trong lòng cô có niềm vui nho nhỏ: Trừ phi kế hoạch của cô thành công rồi?

    Bạch Cẩm Lệ đã ngủ với nhà đầu tư?

    Cô thấy Bạch Cẩm Lệ không nói gì, nhanh chóng gỡ mặt nạ ra, đến gần cô thân mật nắm lấy tay cô: "Cẩm Lê sao cậu không nói gì? Tối qua cậu chạy đi đâu vậy? Tớ chị chạy ra ngoài hít thở không khí một chút lúc quay lại đã không thấy cậu đâu rồi? Vương tổng cũng không thấy đâu, cậu với Vương tổng ở cùng nhau?"

    Vương tổng chính là người mà An Nhu đem Cẩm Lê đi gặp, là một nhà đầu tư rất quan trọng.

    Là người đàn ông trung niên bụng phệ.

    Bạch Cẩm Lê là một kẻ rảnh rỗi, hầu hết thời gian đều không có công việc, hôm qua cũng vậy.

    Là An Nhu kéo cô, nói tối nay bản thân muốn đi gặp một nhà đầu tư rất có tiền, muốn đem Bạch Cẩm Lê cùng đi, để Bạch Cẩm Lê biểu hiện cho thật tốt, nếu như được người ta xem trọng tương lai nhất định sẽ lên như diều gặp gió.

    Rõ ràng là một cái cớ vô cùng vụng về.

    An Nhu chẳng qua đem Bạch Cẩm Lê kiều diễm, gợi cảm tặng làm tình nhân người ta mà thôi, còn người phụ nữ ngu xuẩn này lại tưởng đối phương thực sự nghĩ cho mình, thay bản thân lôi kéo quan hệ.
     
  4. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 3: Chậu nước này sẽ giúp bạn tỉnh táo hơn!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cẩm Lê lùi lại một bước, tránh bàn tay của An Nhu đang chạm về phía mình.

    An Nhu ngạc nhiên và giả bộ oan ức: "Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy, Cẩm Lê?"

    Cẩm Lê chỉ lạnh lùng nhìn cô.

    Đây là lần đầu tiên An Nhu nhìn thấy bộ dạng của Bạch Cẩm Lê như vậy.

    Bạch Cẩm Lê được sinh ra là mỹ mạo vô song, đó là điều ai cũng biết.

    Bạch Cẩm Lê là một người đẹp bất tài, đó cũng là một thực tế được mọi người công nhận.

    Bạch Cẩm Lê của trước đây đã cho An Nhu cảm thấy rằng đẹp thì có đẹp nhưng lại chẳng hề hoàn hảo đặc biệt là chẳng có chút khí chất nào. Lại thêm những vụ bê bối tiêu cực quanh năm khiến cho cô luôn nhìn thấy một Bạch Cẩm Lê luôn ủ rũ, tuyệt vọng, nhát gan và chỉ biết trốn tránh.

    Rất nhiều người ngay cả những "người qua đường" trên mạng cũng đều chửi rủa, nói rằng thật uổng phí khi cho cô có một gương mặt đẹp xinh đẹp như vậy nhưng cũng chỉ dùng để lên gường mồi chài đàn ông đổi lấy lợi ích cho bản thân.

    Nhưng Bạch Cẩm Lê tại thời điểm này đã hoàn toàn không còn là Bạch Cẩm Lê của trước kia nữa!

    Vẫn là khuân mặt ấy nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy hoàn toàn xa lạ.

    Cứ như thể là một viên ngọc được người ta điêu khắc cẩn thận, phủi đi lớp bụi bẩn bên ngoài để rồi lộ ra là vẻ đẹp rực rỡ, tinh tế đến chói mắt.

    Dựa vào lợi thế về chiều cao, Cẩm Lê đã hạ mình và nhìn chằm chằm vào An Nhu:

    "Sau khi cậu đi ra ngoài, có biết tớ đã đợi cậu bao lâu không?

    Hóa ra là vì điều này.

    An Nhu bỗng thở phào nhẹ nhõm.

    Cô ta tỏ vẻ ngây thơ, vô tội nói:" Cậu biết đấy, tớ đã uống hai ly rượu và hơi chóng mặt, vì vậy tớ vào phòng vệ sinh lâu hơn một chút. Nhưng khi tớ quay lại thì lại chẳng thấy ai ở đó cả nên tớ đi về, tớ cứ nghĩ cậu về trước rồi! ".

    " Vậy hả? "Cẩm Lê nhẹ nhàng.

    An Nhu vội vã gật đầu.

    Cô ta cũng không biết tại sao mình lại lo lắng.

    Nhưng cô ta hiểu rõ rằng Cẩm Lê có thể ngu ngốc đến mức cô luôn tin những gì cô ta nói.

    Không thể nhìn thấy sắc mặt của Cẩm Lê, không thể nhìn thấy sự tức giận của cô lại càng không thể biết cô đang nghĩ gì, bỗng An Nhu chột dạ mà nói:" Tớ đã tìm cậu rất lâu mà không thấy cậu nên chỉ có thể trở về đợi cậu. Tớ đã rất lo lắng cho cậu đấy, Cẩm Lê.. "

    An Nhu còn chưa kịp nói hết câu thì Cẩm Lê không nhịn được mà cười lớn.

    " Cậu là lo lắng cho tôi? "Cô tỏ vẻ chế giễu.

    " Rất lo lắng cho tôi mà trong 2 tiếng chưa hề gọi cho tôi một cuộc hay gửi cho tôi một tin nhắn nào? "

    Cô tiến về phía An Nhu.

    " Rất lo lắng cho tôi? Cô thật đúng là cái thứ hai mặt! "

    An Nhu giật mình hoảng loạn mà đứng không vững, lùi lại phía sau vịn vào khung cửa.

    Cô ta cảm thấy chân mình như mềm nhũn, tim như ngừng đập.

    Cô ta không biết tại sao lại hoảng sợ đến vậy có lẽ vì đôi mắt đầy sự phẫn nộ của Bạch Cẩm Lê.

    Cô ta cảm thấy rõ ràng rằng mình đang sợ.

    Sợ hãi vì điều gì?

    Sợ Bạch Cẩm Lê?

    Thật đùa người rồi!

    Một kẻ ngốc thì có gì đáng sợ?

    Nghĩ như vậy, như thể An Nhu đã có được sức mạnh mà thẳng lưng, bình tĩnh hỏi:" Ý cậu là gì, Bạch Cẩm Lê? Tôi thành tâm thành ý đưa cậu đến gặp các nhà đầu tư thì còn có kế hoạch gì được? Tôi không phải là đang vạch đường giúp cậu đổi đời sao? Tại sao cậu còn nghi ngờ tôi chứ? "

    Dáng vẻ phẫn nộ của cô ta dâng cao:" Tôi thực sự là có ý tốt muốn giúp cậu, được thôi, nếu cậu còn nghi ngờ tôi như vậy thì tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt! Sau này, tôi sẽ không vì cậu mà hao tâm phí sức làm cầu nối cho cậu nữa! Cho dù cậu không có tài nguyên cũng không có người nâng đỡ thì cũng không liên quan gì đến tôi hết! "

    Cô ta nói xong và chuẩn bị rời đi rời đi cắt đứt quan hệ thì đằng sau bỗng vang lên một tiếng" dừng lại"nhẹ nhàng.

    An Nhu dừng bước, trong lòng đầy đắc ý: Quả nhiên cô không đoán sai, Bạch Cẩm Lê là một người ngu ngốc chỉ cần, cô tức giận và thất vọng thì cô ta lập tức sẽ hoảng sợ, lo lắng.

    An Nhu thầm nghĩ: Lần này nhất định không thể tha thứ cho cô ta dễ dàng được.

    Hãy để cô ta biết rằng: Bản thân cô không phải là người có thể bị lung lay dễ dàng.

    An Nhu quay lại, chờ Cẩm Lê xin lỗi mình.

    Vậy mà lại là một chậu nước lạnh tạt thẳng mặt cô.
     
  5. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 4: Cô có dám thề không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nước lạnh chảy dọc xuống tóc, cả người An Nhu giật mình run rẩy.

    Cẩm Lê thuận tay đem chậu nước bỏ một bên, nhìn cô ta nở nụ cười: "Tỉnh táo thêm chút nào chưa?"

    An Nhu mở to mắt, hít một hơi phẫn nộ lườm Cẩm Lê: "Cô!"

    "Tôi làm sao?"

    Khuôn mặt Cẩm Lê bỗng nhiên trầm xuống.

    Cô tiến lên, nắm lấy cổ áo ngủ của An Nhu, đôi mắt tựa như hàn băng.

    "An Nhu, cô âm thầm làm những chuyện bẩn thỉu là vì cô thực sự cho rằng người khác không thể biết sao?"

    "Cô đưa tôi đi gặp nhà đầu tư, là muốn giúp tôi nổi tiếng sao? Chứ không phải vì khuôn mặt xinh đẹp của tôi đem tôi bán để đổi lại tài nguyên cho bản thân?"

    An Nhu kinh ngạc trợn mắt: Bạch Cẩm Lê sao cô có thể biết?

    "Cô đem tôi đổi lại ân tình, cô có nghĩ rằng nếu tối qua cô rời đi, tôi phải tiếp rượu sau đó thuận theo Vương tổng để ông ta muốn gì thì làm không?"

    "Tôi, tôi không có!" An Nhu lớn tiếng phủ nhận

    "Tôi không có thật nha!"

    Cẩm Lê buông cô ta ra thậm trí còn giúp cô ta vuốt cổ áo.

    Người con gái đối diện đang mạnh mẽ lại trở nên ôn nhu nhưng không hề khiến An Nhu thở phào một hơi.

    Cô nhìn sắc mặt Cẩm Lê bình tĩnh trở lại, trong lòng càng sợ hãi.

    Tại sao? Chẳng qua chỉ trôi qua hai giờ, Bạch Cẩm Lê sao có thể biến thành thế này?

    Không chỉ như người lạ, còn khiến người ta sợ hãi bất an

    "Tôi cũng hy vọng là cô không có, An Nhu" Cẩm Lê bình tĩnh nói.

    "Bởi vì tối qua tôi dị ứng, chỉ uống duy nhất ly rượu đó"

    Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô nhìn chằm chằm An Nhu: "Cô biết đấy, nó suýt nữa lấy mạng của tôi"

    Không phải thiếu chút nữa.

    Sau khi Bạch Cẩm Lê thấy khó chịu, mượn cớ lừa Vương tổng ra ngoài, chuẩn bị gọi điện thoại cầu cứu.

    Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cô ta lại ở trong phòng với người đàn ông xa lạ.

    Cuối cùng thì biến thành mình.

    Khi Cẩm Lê nhập vào cơ thể này đã không còn dấu hiệu của sự sống.

    Bạch Cẩm Lê đã chết.

    Nhưng chuyện kì lạ là, Cẩm Lê không hề cảm nhận được nửa phần dấu vết của linh hồn Bạch Cẩm Lê, giống như..

    Cơ thể này không hề tồn tại linh hồn của riêng nó.

    Cẩm Lê nhíu chặt lông mày, trong lòng có chút khó hiểu.

    An Nhu chỉ cảm thấy nét mặt Cẩm Lê có chút đáng sợ.

    Cô vô thức phủ nhận: "Tôi không hề hạ thuốc cậu, tôi cũng không đem cậu đi tặng, cậu phải tin tôi Cẩm Lê, tôi là người bạn tốt nhất của cậu!"

    Cô không hề muốn Cẩm Lê đối phó, gây phiền phức với cô.

    Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

    Cẩm Lê nhìn An Nhu với ánh mắt dò hỏi, An Nhu chỉ cảm thấy lúc này, chính mình bị cặp mắt sáng ngời kia nhìn thấu triệt để.

    "Cậu thật sự không làm sao" Cẩm Lê dường như hoài nghi hỏ. I

    An Nhu nhanh chóng gật đầu.

    Cẩm Lê cười cười: "Nói suông như thế này tớ không thể tin, hay là cậu thề đi?"

    An Nhu sững sờ một lúc.

    Đầu năm nay, còn ai tin lời thề sao?

    Cô thở phào nhẹ nhõm.

    Quả nhiên bản thân chẳng qua bị lừa bở dáng vẻ của cô ta thôi. Cô còn nghĩ cô ta có thể nói được cái gì? Thì ra là thề?

    Quả nhiên vẫn là con ngốc.

    Loại thề như thế này không phải chỉ là thuận miệng nói một câu sao?

    Cô thoải mái nói một câu: "Được, tớ thề!"

    Cẩm Lê dường như khẽ cong cong khóe môi

    Cô nhìn người trước mặt, cố tình nhắc nhở cô ta: "An Nhu, thề kiểu này, tuyệt đối không thể tùy tiện nói. Đặc biệt là với tớ"

    Cô là cá chép thần độc nhất vô nhị trên thiên giới, vận khí may mắn.

    Đứng trước mặt cô lập lời thế chắc chắn sẽ ứng nghiệm
     
  6. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 5: Nhà đầu tư muốn rút vốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Nhu hoàn toàn không biết gì điều này.

    Cô mở miệng và nói: "Tôi thề, tôi đối với Bạch Cẩm Lê cậu hoàn toàn không có chút mưu tính nào, tôi cũng không thêm gì vào ly rượu tối nay cả, nếu tôi nói dối.."

    Cô bỗng nhiên dừng lại.

    Không hiểu vì gì mà đột nhiên An Nhu cảm thấy hơi lo sợ.

    Bạch Cẩm Lê nhìn chằm chằm vào mắt cô mà hỏi: "Nếu cậu nói dối thì sao?"

    An Nhu nghiến răng và tiếp tục nói: "Nếu tôi nói dối, tôi sẽ không nhận được bất kì hợp đồng nào. Những vai tôi đóng từng vai từng vai một đều sẽ bị bôi đen trên mạng và bị phong sát tại giới giải trí, không thể ngẩng đầu lên được, sống một cuộc sống nhuc nhã và nghèo khó!"

    Cẩm Lê cười nhẹ.

    Cô biết rõ sau khi An Nhu nói câu này thì mọi thứ sẽ thay đổi. Một lớp bột mỏng màu hồng tỏa sáng trên đầu cô biến thành màu đen ngay lập tức.

    Đây chính là số phận của con người.

    Bản thân là cá chép thần phụ trách về số phận con người, "Cẩm Lê" có thể nhìn thấy rõ số phận của mỗi người.

    Kiếp người này của An Nhu cũng được coi là rất may mắn thế nhưng, bây giờ, lời thề được thực hiện. Như cô nói trong lời thề, từ giờ trở đi, cô sẽ gặp xui xẻo cả đời.

    An Nhu không biết những điều này, cô chỉ cảm thấy xung quanh mình đột nhiên hơi lạnh và cơ thể hơi nặng nề.

    Nhưng cô nghĩ đó là vì quần áo của cô đã ướt sũng, vả lại cô cũng không quan tâm lắm.

    Cô cảm thấy tối nay mình như bị trúng ta vậy, lại có thể sợ hãi một cách khó hiểu về người phụ nữ Bạch Cẩm Lê này.

    Lúc này, cơ thể vừa ướt vừa lạnh, tóc dính vào cổ, rất khó chịu.

    An Nhu nói xong liền quay đi.

    Lần này thì Cẩm Lê không gọi cô ấy nữa.

    Cô quay trở lại phòng mình và đóng cửa phòng.

    Cẩm Lê dựa vào cửa, có một vết rạn nhẹ trên khuôn mặt lãnh đãm và bình tĩnh của cô.

    Mọi thứ thật không hợp lý!

    Cô nhắm mắt lại và cảm nhận mọi thứ lại một lượt.

    Quả nhiên là vậy, hoàn toàn giống như những gì cô vừa cảm nhận được – toàn bộ cơ thể cô đều trống rỗng và sạch sẽ, không có dấu vết của ma lực thần tiên.

    Cố gắng đưa linh hồn ra khỏi cơ thể này nhưng cô không thể làm được.

    Cái quái gì đang xảy ra vậy?

    Chẳng lẽ cô đã bị mắc kẹt ở cơ thể phàm trần này?

    Cô tập trung tinh thần của mình từ từ cảm nhận và phát hiện ra rằng thế giới này với chốn thần tiên của mình là hoàn toàn cách nhau rất rất xa.

    Trong cơ thể phàm trần này, cô mất đi ma lực thần tiên và cả sức mạnh linh thiêng của mình cũng bị thu hẹp đến mức yếu đuối.

    Chưa kể rằng các vị thần tiên khác cũng sẽ không xuất hiện. Ngay lúc này, sức mạnh của cô thậm chí còn không thể so sánh với những người phàm trần mạnh mẽ!

    Nhất định phải tìm được biện pháp để lấy lại thần lực. Cẩm Lê đã suy nghĩ như vậy giữa sự tăm tối trong căn phòng.

    Đợi đến khi sức mạnh thần thánh được phục hồi cô mới có thể có cách xé nát thế giới này và trở về trời.

    Nhưng ở thế giới này, cô căn bản không thể cảm nhận được sự biến động của sức mạnh tâm linh.

    Ngay cả khi là một vị thần, cô cũng không thể rèn luyện lại thần lực của mình, thật là vô ích.

    Làm thế nào để khôi phục sức mạnh?

    Cẩm Lê rơi vào trạng thái u sầu, tuyệt vọng.

    Ngay lúc đó, điện thoại bỗng reo lên, dọa Cẩm Lê đang trầm lặng suy tư một phen giật mình.

    Cô thò tay vào túi và lấy điện thoại di động ra, nó vẫn còn run.

    Màn hình điện thoại hiển thị hai chữ "Chị Thanh"

    Chị Thanh là người quản lý của Cẩm Lê, là người phụ nữ trung niên có gương mặt ánh lên sự hà khắc với cái miệng luôn nói ra những điều cay nghiệt.

    Cẩm Lê ấn trả lời cuộc gọi.

    "Bạch Cẩm Lê, cô đang ở đâu? Công ty vừa gọi cho tôi và nói rằng Vương tổng sẽ rút vốn. Họ nói rõ là họ không hài lòng với cô! Cô nói xem, có phải trong đầu cô toàn bã đậu không? Đã nói phải dỗ dành ông ta rồi, cho dù ông ta có chỉ thẳng mặt cô mà bắt cô gọi là bố thì cô cũng phải nở nụ cười chứ. Cô đây là đang muốn chọc tôi tức chết đúng không?
     
  7. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 6: Tìm thấy cô rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cẩm Lê: "..."

    Trong đầu cô ký ức của Bạch Cẩm Lê về chị Thanh đều không hài hòa lắm.

    Đa số thời gian, chị Thanh đều chỉ tay vào mặt Bạch Cẩm Lê mà mắng.

    Hình tượng của Bạch Cẩm Lê trước cư dân mạng đều là kiêu ngạo không có tố chất nhưng trên thực tế người phụ nữ này đứng trước công ty và người quản lý đều lúng túng

    Cẩm Lê lại muốn mắng con người ngu ngốc này một lần nữa-trước mặt công ty, trước mặt fan hâm mộ.

    Đây không phải là loại ngu điển hình không có thuốc chữa sao?

    Lúc Cẩm Lê chưa kịp phản ứng, chị Thanh bên kia mắng cô dữ dội, cuối cùng để lại một câu "Ngày mai cô đến công ty một chuyến"

    Tút, tút, tút

    Điện thoại bị ngắt không thương tiếc.

    Rõ ràng, chị Thanh không hề có ý định để Cẩm Lê nói.

    Cẩm Lê: "..."

    Cô nhìn vào điện thoại, cũng không quan tâm lắm, ném nó xuống giường, quay người đi vào phòng tắm.

    Đợi đến khi cô tắm xong, nằm trên chiếc giường êm ái, cô vẫn thở dài, mặc dù bồn tắm thế giới này rất tiện nhưng không thể so với suối ở tiên phủ trên thiên giới của cô.

    Lời nói khó nghe của chị Thanh cô không hề để trong lòng

    Cẩm Lê cầm điện thoại nghịch linh tinh, từ từ ngủ thiếp đi

    Khoảng khắc trước khi Cẩm Lê chìm vào giấc ngủ, Cẩm Lê cảm thấy dường như mình đã quên mất điều gì đó.

    Rốt cục cô đã quên mất cái gì?

    Cô ngây người một giây.

    Không thể nhớ ra.

    Bỏ đi.

    Vẫn là nên đi ngủ thôi.

    Cẩm Lê khẽ ngáp, từ từ chìm vào giấc ngủ.

    Cùng lúc đó, tại một khu biệt thự cao cấp trong thành phố, nhạc chuông điện thoại của người đàn ông khoác áo tắm màu đen vang lên.

    Đương nhiên là anh ta vừa tắm xong, nước từ trên tóc anh ta vẫn đang chảy xuống.

    Giọt nước mát lạnh chảy dọc ngũ quan thanh tú, uốn lượn chảy xuống cổ, hòa vào cơ bắp phía trên săn chắc của người đàn ông, khi anh ta cúi người nghiên người giọt nước cứ thế chảy vào cơ bụng.

    Hormone nam tính bùng nổ.

    Đây là người đàn ông có thể dễ dàng gợi lên ham muốn của người phụ nữ.

    "Điều tra được gì?"

    "Vâng, tiên sinh, mọi thông tin đã liên quan về người phụ nữ đó đã được gửi cho ngài" Người đàn ông qua điện thoại nói một cách dè dặt.

    Người đàn ông vui vẻ khẽ nhếch môi, bước đến phòng sách, bật máy tính.

    Nếu Cẩm Lê ở đây, có thể nhận ra ngay chớp mắt, người phụ nữ trên bức ảnh trong màn hình máy tính đang cười chính là cô.

    Mà người đàn ông anh tuấn ngồi trước máy tính, là người mới gặp gần đây, người mà cô đem chai rượu thiếu chút nữa đập vỡ đầu anh ta.

    "Tìm thấy cô rồi" ngữ khí của người đàn ông có chút trầm xuống, không hiểu tại sao lại cười thành tiếng.

    Đôi đồng tử như chim ưng của anh dán vào bức ảnh của Cẩm Lê, như thể anh thông qua bức ảnh này bắt được chủ nhân bức ảnh.

    Đó là dáng vẻ của thợ săn khi bắt được con mồi.

    Cẩm Lê đang ngủ tự nhiên giật mình, vô thức ôm chặt chăn.

    * * *

    Sáng sớm Cẩm Lê thức dậy, đầu có chút choáng váng

    Đêm qua cô không hề ngủ ngon

    Dường như cô nằm mơ, mơ có đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

    Cả người cô đổ mồ hôi!

    Cô ôm chặt chăn rùng mình, ngồi ngẩn ngơ một lúc, cô miễn cưỡng trèo xuống giường, bắt đầu điều chỉnh tâm trạng.

    Một giờ sau, Cẩm đứng trước cửa công ty.
     
  8. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 7: Bạch Cẩm Lê, cô thật bản lĩnh?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Công ty giải Morning star chỉ có thể coi là một công ty nhỏ trong ngành.

    Ông chủ không có tầm nhìn, chỉ thích đưa người mình để kết giao "bạn bè"

    Do đó, toàn bộ công ty, hầu hết các quản lý đều có quan hệ với sếp.

    Những mỗi quan hệ này rất nhiều, cực kì chuyên nghiệp, không thể đếm hết.

    Người thực sự có năng lực sẽ không bao giờ ở đây lâu.

    Dù sao thì cũng chẳng có mấy người có năng lực có thể chịu đựng được một lũ ngoài ngành khoa tay múa chân.

    Ban đầu kí hợp đồng với Bạch Cẩm Lê, Morningstar hy vọng sẽ trở mình và kiếm bội tiền.

    Mặc dù Bạch Cẩm Lê không có kỹ năng diễn xuất hay tài năng, nhưng cô ta lại rất xinh đẹp!

    Vòng giải trí này là nơi dựa vào khuôn mặt, ít nhất thì so với ngành khác thì ngành này càng cần khuôn mặt.

    Xinh đẹp thì ngay cả khi bạn ngang ngược cũng tốt hơn người khác vì con đường rộng mở.

    Hơn nữa, khuôn mặt của Bạch Cảm Lê, không chỉ dùng từ "Xinh đẹp" để miêu tả.

    Không nói đến ngành giải trí hiện tại, ngay cả hai mươi năm qua, trong thời đại nữ thần, khuôn mặt Bạch Cẩm Lê được coi là khuôn mặt hoàng kim.

    Mặc dù nói ra có vẻ không công bằng, nhưng thượng đế bạn cho Cẩm Lê 'cửa sổ'

    Không, không chỉ mở 'cửa sổ' thậm chí còn mở cửa sau.

    Nếu ông chủ Morningstar có thể tỉnh táo một chút, thay vì mong bán Bạch Cẩm Lê cho các nhà đầu tư mà nhận cho Bạch Cẩm Lê hai kịch bản hay, tiêu tốn thêm ít tiền--- Cô ấy bây giờ tuyệt đối không phải tuyến minh tinh hạng ba hạng bốn, toàn scandal.

    Đương nhiên, Bạch Cẩm Lê vẫn như ngày hôm nay. Mặc dù phía bên công ty như vậy còn Bạch Cẩm Lê cũng rất ngu ngốc.

    Tóm lại, hai bên đều là kẻ tám lạng người nửa cân.

    Cẩm Lê đứng trước cổng công ty nghĩ như vậy. Cô ngước mắt lên, thấy một người phụ nữ trang điểm tinh tế đang hung hăng bước về phía cô

    Giày cao gót màu đỏ rượu gõ xuống đất, đến trước mặt Cẩm Lê rồi dừng lại.

    Chị Thanh là một người phụ nữ hơn 40 tuổi nhưng vẫn còn nét khuyến rũ, trang điểm tinh tế, quần áo thời trang.

    Cẩm Lê tự cảm thấy, so với cô thì chị ta giống ngôi sao hơn.

    Chị Thanh liếc Cẩm Lê, cười một tiếng, không thèm nhìn liền nói: "Theo tôi vào trong"

    Dù sao thì cũng là trước cổng công ty giải trí, cô không thể mắng nghệ sĩ của mình, nếu không tin tức nóng hổi ngày mai có thể trở thành-

    #Thê thảm! Một đóa hoa nhỏ bị người quản lý bị mắng trước cổng công ty#

    #Hé lộ đằng sau hào quang của minh tinh mà không ai biết#

    #Công ty giải trí Morningstar đối xử tệ với các nghệ sĩ của mình#

    Vì vậy để tránh mai công ty lên trang nhất trong hình ảnh này, chị Thanh đã đưa Cẩm Lê vào phòng làm việc của mình nói chuyện.

    Trong trí nhớ của Cẩm Lê hình như nghe qua lời đồn đại của những người khác trong công ty, người đại diện này là em gái của con dâu của chị gái của sếp Morningstar.

    Một câu tổng kết lại: Chị Thanh là người thân ông chủ.

    Có người đứng sau.

    Mắng nghệ sĩ là chuyện bình thường.

    Cẩm Lê nghĩ rằng cô sẽ bị mắng một trận, nhưng chị Thanh chỉ hận không thể luyện sắt thành thép mỉa mai một câu:

    "Bạch Cẩm Lê, cô thật bản lĩnh nha? Cho nhà đầu tư leo cây.

    Bạch Cẩm Lê rất sợ chị Thanh.

    Mỗi lần đối mặt với chị Thanh chẳng khác nào chuột thấy mèo.

    Mà một người phụ nữ mạnh mẽ như chị Thanh, rất không thích điệu bộ thế này.

    Vì vậy, mỗi lần cô nhìn thấy Bạch Cẩm Lê bảo sao nghe vậy trong lòng tám phần tức giận có thể trở thành mười phần.

    Chẳng qua bây giờ Cẩm Lê không còn sợ cô.
     
  9. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 8: Sao lại có người đẹp như vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cẩm Lê liếc nhìn người phụ nữ, bất ngờ bắt gặp ánh mắt trong trẻo, vận khí không tồi, không hề có cái gì gọi là oán hận quanh thân.

    Rõ ràng, đây là một người chưa từng làm gì xấu hại người khác.

    Nhưng sự nổi tiếng của cô ấy rất tệ, bao gồm cả Bạch Cẩm Lê trước kia. Trong công ty này, rất ít người thích cô ấy.

    Điển hình là loại phụ nữ miệng đầy dao găm nhưng bụng lại là đậu hủ.

    Cẩm Lê luôn thích cùng những người lương thiện, trong sáng như này làm bạn.

    Vì thế, cô hướng tới khuôn mặt thối của chị Thanh, cười và nói "Chị Thanh hôm nay chị trang điểm thật đẹp".

    Chị Thanh bụng đầy lửa giận: "?"

    Cô nhìn Cẩm Lê với ánh mắt nghi ngờ, Bạch Cẩm Lê cô ta có ý gì?

    Trong lòng chị Thanh không thích Bạch Cẩm Lê lắm, sau khi nghi ngờ, cô trợn mắt, cười lạnh: "Đừng chuyển chủ đề, Bạch Cẩm Lê. Lần này công ty rất tức giận, nếu như không lấy được đầu tư của Vương Tổng, kết cục cô sẽ không muốn biết đâu".

    Cẩm Lê chớp chớp đôi mắt.

    Cô nhìn chị Thanh rồi khẽ thở dài.

    Phản ứng này hoàn toàn khác với những gì chị Thanh mong đợi.

    Nói cách khác, hôm nay gặp Bạch Cẩm Lê, chị Thanh cảm thấy so với Bạch Cẩm Lê trước kia quen biết là hoàn toàn khác nhau.

    Đương nhiên, chị thanh chỉ nghĩ rằng đối phương biết bản thân gặp rắc rối, nên trở nên ngoan ngoãn.

    Không hề biết, người trước mặt, cốt lõi đã hoàn toàn thay đổi.

    Cẩm Lê nói rất thành khẩn với chị Thanh "Chị Thanh, em không thể không nghiêm túc phân tích vấn đề này một chút, hạng mục Vương Tổng lần này, rõ ràng là do An Nhu tự xung phong nhận. Theo lẽ thường mà nói, nhận được thưởng là cô ấy nhận, không nhận được thì là do cô ấy vô dụng. Em thật không hiểu, chuyện đầu tư này sao lại trở thành việc của em rồi?"

    Chị Thanh ngẩn ra.

    Không phải riêng bản thân cô, bao gồm lãnh đạo công ty, sau khi nhận được cuộc gọi của Vương Tổng, đều theo bản năng định tội Bạch Cẩm Lê.

    Đúng rồi, họ đều quên mất, khoản đầu tư này, thật ra là chủ ý của An Nhu.

    Vậy tại sao lại tìm Bạch Cẩm Lê?

    Chị Thanh khịt mũi lạnh lùng: "Bởi vì Vương Tổng chỉ đích danh muốn khiển trách cô"

    Cẩm Lê cũng không tức giận.

    Cô hướng chị Thanh nhìn: "Thế, sao ông ta lại khiển trách em?"

    Lúc cô nói lời này, giọng cô nhẹ nhàng, chậm rãi, biểu cảm thờ ơ không để ý.

    Đôi mắt kia, đen, nhãn cầu trong trẻo, đẹp đẽ nhẹ nhàng chuyển động, như dòng nước mùa xuân ấm áp len lỏi khắp cơ thể cô.

    Chị Thanh sững sờ một lúc.

    Lúc này, điều mà trong lòng cô nghĩ đến là đôi môi bé nhỏ của Bạch Cẩm Lê đang hơi mở, đôi môi đỏ mọng, mềm mại, vẫn mỉm cười như lúc nãy, thật giống gió xuân thổi qua cành đào, làm những cánh hoa xinh đẹp nhẹ nhàng rơi xuống tim cô.

    Gặp quỷ nha!

    Chị Thanh phản ứng với những gì bản thân đang nghĩ, không nhịn được khinh bỉ chính mình.

    Con của cô đều lên đại học rồi!

    Khinh bỉ xong, cô lại không nhịn được mà tinh tế đánh giá Cẩm Lê.

    Từ góc nhìn này, trong lòng chị Thanh càng thêm kinh ngạc.

    Cô và Bạch Cẩm Lê cũng đã quen biết một thời gian dài, theo lẽ bình thường mà nói, dù có gặp người có dung mạo xinh đẹp như thế nào nữa, nhìn quen rồi, trong lòng sẽ có chút chán.

    Hơn nữa, tính cách Bạch Cẩm Lê tệ như thế, càng làm giảm điểm ấn tượng.

    Bình thường chị Thanh cũng cho là như vậy.

    Nhưng hôm nay, chính hiện tại.

    Cô lâu ngày không gặp, từ trên người cô gái này, cảm nhận được cảm giác lần đầu tiên gặp Bạch Cẩm Lê, cảm nhận này là từ nội tâm, bất luận thế nào cũng không thể kiềm chế được sự ca ngợi từ trong tim.

    Sao lại có người xin đẹp đến như vậy!
     
  10. Dịch Dương Thiên Tỉ Quả táo chán cậu rồi

    Bài viết:
    126
    Chương 9: Chị Thanh tức giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối mặt với người đẹp như này, ai có thể tức giận được chứ?

    Người khác không biết, cơn giận của chị Thanh đã bị Cẩm Lê cười nhạo.

    Cô rất ngạc nhiên trước sự khác biệt của Bạch Cẩm Lê ngày hôm nay, nhưng trên mặt vẫn thẳn thắn: "Vương tổng tại sao khiến trách cô, đó là việc của cô! Thứ công ty cần chỉ là kết quả cuối"

    Đây chính là 'ném nồi' nha.

    *Ném vấn đề cho người khác chịu thay.

    Công ty sao lại không biết Vương tổng không hài lòng vì chuyện gì?

    Là do không ăn được người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người.

    Nhưng loại chuyện như thế này, cho dù tôi và cô có biết rõ nhưng không thể đem nó ra ánh sáng mà nói rõ ràng.

    Vì vậy chị Thanh mập mờ cho qua.

    Nhưng hôm nay Cẩm Lê ở đây, một số lời chắc chắn phải nói ra rồi.

    Bạch Cẩm Lêm trên mặt tức giận: "Hôm đó em đang nghỉ ngơi ở nhà, An Nhu gọi điện thoại cho em, nói rằng có kịch bản tốt, muốn em nhanh chóng trang điểm. Thế là em đi rồi.."

    Chị Thanh: "..."

    Mặc dù biết Bạch Cẩm Lê là một con ngốc, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ có thể ngốc đến mức vậy.

    Người ta bảo cô đi cô liền đi?

    Cơ hội tốt?

    Cơ hội tốt, An Nhu có thể cho cô đi sao?

    Bạch Cẩm Lê không nhìn ra An Nhu là loại người gì, chị Thanh có thể không nhìn ra sao?

    Cô biết An Nhu là người thế nào, cũng biết rằng Bạch Cẩm Lê bị cô ta lừa cho quay vòng vòng, nhưng cô không quan tâm.

    Trong giới giải trí, sự ngu ngốc là căn bản.

    Sự khờ dại khiến cho bản thân sống khó khăn.

    So với mọi người Bạch Cẩm Lê là người vừa ngu vừa làm màu, dường như tồn tại không giống người bình thường, chỉ cần nhan sắc tương đối xuất chúng nhưng đủ thông minh và tàn nhẫn như An Nhu, thì có mới có thể chuyển mình.

    Chị Thanh không quan tâm đến lời Cẩm Lê.

    Nhưng Cẩm Lê vẫn tiếp tục nói: "Sau khi em đi, em mới biết cô ấy bảo em, bảo em.."

    Cô không cần nói nửa sau nhưng cả hai đều biết nó nghĩa là gì.

    Dáng vẻ Bạch Cẩm Lê vạn phần ủy khuất và tức giận: "Em là người thế này, chị Thanh không phải không biết. Em ghét nhất những quy tắc giao dịch kinh tởm này, em là người con gái trong sáng ngây thơ, làm sao có thể bị vấy bẩn bởi cái móng lợn lớn đó!"

    Chị Thanh: "..."

    Cô thật khó hình dung khi nghe được câu này.

    Người con gái trong sáng ngây thơ?

    Móng lợn lớn?

    Cô ta nghiêm túc chứ?

    Cô nhìn tỷ mỉ Cẩm Lê, trong lòng cô có một nhận xét chuyên nghiệp: Thần thái tự nhiên, giọng nói tức giận, rất chân thật.

    Đây không phải là một phong cách diễn hoành tráng sao?

    Nhưng trình độ của Bạch Cẩm Lê cô là người biết rõ nhất.

    Nếu cô ta có kỹ năng diễn xuất, thì cô tha còn bị chế giễu là bình hoa sao?

    Chị Thanh bình tâm lại, trong lòng nhẹ nhõm, thầm cho Bạch Cẩm Lê một danh hiệu-logic của bình hoa.

    Danh hiệu này cuối cùng vẫn chỉ là danh hiệu bình hoa di động.

    Chị Thanh cảm thấy mới một ngày không gặp, cô không thể theo kịp tốc độ của nghệ sĩ nhà mình.

    Cô nhíu mày mệt mỏi, nói: "Chuyện này không quan trọng, Bạch Cẩm Lê, hôm nay tôi gọi cô đến là để cô giải quyết vấn đề, đừng lôi chuyện đó ra"

    "Không quan trọng?"

    Cẩm Lê thu lại sự ủy khuất trên khuôn mặt, nhìn cô.

    "Tất nhiên công ty cảm thấy chuyện này không quan trọng, nhưng chị Thanh, chị cũng cảm thấy điều này đối với một cô gái không quan trọng?"

    Chị Thanh giật mình.

    Thanh âm Cẩm Lê có chút lạnh lùng: "Bạch Cẩm Lê năm nay 24 tuổi, chị Thanh con gái chị cũng hơn 20 nhỉ? Nếu con gái chị gặp phải chuyện này, chị có nghĩ nó không quan trọng không?"

    "Cô!" Chị Thanh tức giận đến nỗi không quan tâm cô nữa, Cẩm Lê gọi trực tiếp tên Bạch Cẩm Lê nghe có chút kì lạ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...