Sáng sớm 8giờ 30 phút tại trường Vân Trung.
Mạc Tình Nhi chống hai tay lên bàn, ôm lấy khuôn mặt tròn trịa mỉm cười vu vơ thất thường. Thanh Thanh, Mạt Lệ hết nhìn nhau rồi chuyển ánh mắt qua nhìn cô, mặt nhăn mày nhó suy nghĩ. Mạt Lệ thật không chịu nổi nữa, đập bàn khiến cô giật mình, Mạt Lệ nhìn vào mắt cô làm cô luống cuống hỏi:
"Cái.. Cái gì vậy?"
Tình Nhi vừa hỏi xong Thanh Thanh đã đưa tay lên trán cô kiểm tra, cô gỡ tay Thanh Thanh xuống lại chớp chớp mắt hỏi:
"Tớ không sao hết. Các cậu như vậy là sao?"
Mạt Lệ đẩy vai cô một cái:
"Cậu ấy, hôm nay cứ tủm tỉm cười mãi có chuyện gì vui sao không nói cho bọn này."
Mạc Tình Nhi quay đi nói vu vơ "không có gì, thôi về chỗ đi, vào lớp rồi", rồi xua xua Mạt Lệ, Thanh Thanh về chỗ. Trống đánh. Mạt Lệ đến chỗ ngồi vẫn quay xuống đưa ngón trỏ và ngón giữa lên ngang mắt lạ đưa về phía Tình Nhi ám chỉ rằng "tớ để ý cậu đấy". Mạc Tình Nhi nặn ra nụ cười vô cùng khổ sở.
*
Đi giữa sân trường, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua đám lá chiếu xuống đầu cô khiến tóc cô ánh vàng thật đẹp. Khuôn mặt tròn trịa ngẩng lên, ánh mắt lim dim với nụ cười thoải mái, Tình Nhi đang đón ánh nắng với tâm trạng hết sức phấn khởi. Mạc Khang dắt xe đi bên cạnh ngơ ngác nhìn cô hỏi:
"Cái gì thế? Sao lại yêu đời, phấn khỏi vậy?"
Cô nhẹ lắc lắc đầu rồi bật cười một tiếng, thở dài thoải mái, trèo lên xe để Mạc Khang chở về. Thanh Thanh, Mạt Lệ đứng sau nhìn không khỏi tò mò, quyết tâm hỏi bằng được mới thôi.
*
Sau bữa tối nhanh gọn, Tình Nhi nhanh chóng rửa bát rồi cuống quýt lên phòng mở máy tính rồi tủm tỉm cười, cứ ngồi chơi máy tính như vậy suốt 2 tiếng đồng hồ. 22h tối, Tình Nhi bỗng hỏi Mạc Khang:
"Khang Khang, anh đã thích ai chưa?"
Trong đầu Mạc Khang hiện lên hình ảnh của Thanh Thanh, miệng khẽ nói:
"Chưa."
Mạc Tình Nhi đóng máy tính lại, quay sang nói với Mạc Khang:
"Thực ra, em không biết bây giờ có phải là em đang thích một người không. Chỉ là có cảm giác không giống mấy đứa con trai khác." Giọng cô nhỏ đi một chút: "Nếu đây là cảm giác thích một người, vậy thì em muốn biết đến nó sớm hơn một chút, quả thực rất vui, rất hạnh phúc."
Mạc Khang hơi bất ngờ, lạ gặng hỏi:
"Em thích ai vậy?"
Giọng Tình Nhi nhỏ hơn một chút nữa: "Bạch Vũ."
Mạc Khang sững người một lúc, giọng hơi vội vàng hỏi:
"Em với cậu ta biết nhau à? Biết kiểu gì?"
"Từ hôm ở sân bóng về, cậu ấy gửi lời mời kết bạn cho em sau đó em và cậu ấy nói chuyện."
Mạc Khang khẽ thở một tiếng, giọng bình thường trở lại:
"Mà em với cậu ta cũng có duyên thật, gần 1 tháng nay cậu ấy có ra sân đâu, thấy bảo là bị đau chân phải bó bột. Vậy mà hôm ấy ra lại gặp được nhau, lại còn nói chuyện khiến em mê tít như vậy. Anh nói cho em nghe, cậu này không để ý đến con gái đâu, không biết động lòng là gì."
"Nhưng cảm giác này quả thực rất vui, đợi anh thích ai rồi anh sẽ biết. Ngủ đi."
Tình Nhi quay về giường mình, chùm chăn đi ngủ, lòng rạo rực lạ thường. Mạc Khang có chút lo lắng, lắc đầu thở dài.
Tình Nhi, nếu em chỉ thích cậu ấy vài hôm rồi thôi thì lại tốt, chỉ sợ rằng em sẽ không buông bỏ được cậu ấy thôi. Đến lúc đó liệu em có đủ mạnh mẽ để rung động với ai nữa không.
*
Vừa bước đến cửa lớp, Mạc Tình Nhi đã bị Thanh Thanh, Mạt Lệ kéo đến chỗ ngồi, hỏi tới tấp:
"Tình Nhi, hôm nay cậu không nói rõ thì cậu không về được đến nhà đâu."
"Nói cái gì?"
"Cậu có chuyện gì vui giấu bọn này đúng không?"
Thanh Thanh nằm ra bàn thở dài, buồn bã nói:
"Tình Nhi, bọn này với cậu cũng xem như là chị em trong nhà, sao cậu không nói cho bọn này biết, có phải cậu không muốn chơi cùng bọn này nữa không?"
Mạc Tình Nhi vội vàng lắc đầu, Mạc Khang vừa lên lớp thấy Thanh Thanh nằm buồn bã liền chạy đến nói luôn:
"Các cậu muốn biết à? Tình Nhi thích một cậu tên Bạch Vũ."
Mạt Lệ mở tròn mắt hỏi lại có thật không, Tình Nhi chỉ gật đầu. Thanh Thanh vẫn không biết cậu Bạch Vũ là ai, ngơ ngác một lúc. Mạc Khang hiểu ý liền chép miệng một cái:
"Hôm ấy Thanh Thanh không đến sân bóng nên không biết, cậu ấy ở trong đội bóng của mình, vị trí tiền đạo mang số áo 69."
"Ồ, vậy tức là Tình Nhi thích từ cái nhìn đầu tiên sao? Vậy sao hai cậu này lại quen được nhau?"
Tình Nhi chống cằm nhìn xuống bàn vờ không biết gì hết. Mạc Khang nhìn một cái rồi trả lời hộ luôn:
"Hai chúng nó nhắn tin qua lại với nhau mà không cho tớ biết, thật buồn quá, tớ là người nối duyên cho chúng nó mà."
Mạt Lệ gõ vào đầu Tình Nhi một cái, lại hỏi:
"Cậu ta nói gì với cậu mà khiến cậu lơ nga lơ ngơ thế?"
Mạc Tình Nhi lúc này mới ngẩng mặt lên, ngập ngừng kể lại chuyện sau khi từ sân bóng về:
Tối hôm đó, vừa ấn vào phần đồng ý, một tiếng 'ting' vang lên, Tình Nhi nhìn tên người nhắn mà không khỏi ngạc nhiên, tim đập rộn ràng, mắt rưng rưng sắp khóc, chưa bao giờ cô vui đến như vậy. Tin nhắn ngắn gọn, bình thường mà khiến cô vui như vậy chắc cô bị u mê đầu óc rồi. Ấn vào phần tin nhắn, đọc đi đọc lại 6 chữ "Chúng ta làm quen được không?" Cô nhanh chóng nhắn lại "Được".
"Tớ tên Bạch Vũ, đã gặp cậu ở sân bóng chiều nay."
"Ừ, tớ nhớ cậu rồi. Cậu học trường nào?"
"Trường cấp III Lưu Lăng. Còn cậu?"
"Trường Vân Trung."
Sau đó họ nhắn rất nhiều tin, ngày nào cũng nhắn, Bạch Vũ thỉnh thoảng hay nhắc cô đi đường cẩn thận mỗi khi cô nói cô có việc bận cần đi ra đây một tí, cậu ấy cũng hay nói đùa với cô, cũng hay nhắn tin trước hỏi han. Quả thật mà nói nếu bây giờ không nhắn tin thì cô lại thấy chống vắng, không quen.
Mạt Lệ nghe xong liếc cô một cái rồi thở dài "mình cũng muốn thế" cũng muốn có người trong mộng. Thanh Thanh nghe xong thì lại mỉm cười một cái, nói nhẹ:
"Tớ ủng hộ cậu."
Mạc Khang cười chỉ gật đầu chẳng nói gì, nét mặt không mấy vui vẻ.
Mạc Tình Nhi, vào năm lớp 10, tuổi 15 đã biết yêu là gì, đã biết thích một người có cảm giác thế nào.
"Bạch Vũ, tớ thực sự rất thích cậu".