Chương 70: Gia đình này đúng là quá rảnh

[HIDE-THANKS][BOOK]Tôi vốn không muốn quan tâm đến gia đình họ, nhưng lại nghe giọng bà Linh đầy khinh thường vang lên.

- Làm bộ làm tịch, tôi thấy trong phong bì đó toàn là giấy thôi.

- Đúng vậy đó mẹ.

Kim Hoàng bên cạnh cũng phụ họa:

- Chỉ là một bữa tiệc ăn mừng, mắc gì phải nữ nhét đầy phong bì như vậy chứ, điên à!

- Trước đây vậy mà không nhận ra gia đình này rất giỏi giả vờ, phô trương như vậy tốn không ít tiền đâu, thế mà ông Trọng này lại thực sự sẵn sàng làm điều đó đấy.

Con nhỏ Kim Thoa gọi thẳng tên cha tôi, trong giọng nói đầy khinh thường.

Ấy thế mà ông Long cũng không nói một lời, cũng đủ biết ông ta có xem cha tôi là em ruột đâu.

Nếu đã không ưa, vậy hôm nay họ đến đây làm gì nhỉ?

Phá đám à?

- Họ là họ hàng của em à?

Hồ Bạch đột nhiên nói nhỏ với tôi, nhưng mà trong bàn ai cũng có thể nghe được.

Tôi cười cười gật đầu:

- Ừm, là bác hai, nhưng có họ chứ không có hàng, xưa nay họ đều như vậy, anh đừng để ý.

Tôi cũng bực cái gia đình đó lắm rồi, nếu không phải sợ bị nói "mất dạy" thì tôi đã lên tiếng chửi vô mặt họ, dù sao cha mẹ tôi ở đó, có gì cũng không đến lượt tôi nói, tôi cũng không thể giống chị em con Kim Thoa đó được.

Tôi rất muốn bịt cái lỗ tai lại để không tiếp tục nghe những gì họ nói.

Cơ mà thường nói ghét của nào trời trao của nấy, họ nói chuyện cũng không nhỏ, nói bao nhiêu cũng lọt vào tai tôi không sót chữ nào.

- Cha ơi, khi nào thì chủ tịch huyện mà cha nói sẽ đến vậy? Nếu ông ấy đến thật, những người này chẳng là gì cả. Đến lúc đó, gia đình chúng ta nhất định sẽ áp hết cả nhà con Tiền, khi đó chị em con sẽ là trung tâm của sự chú ý.

Nghe thằng Kim Hoàng nói vậy mà tôi muốn cười.

Gia đình này đúng là quá rảnh mà.

Bỗng dưng đi mời chủ tịch huyện đến đây chúc mừng cho tôi.

Tưởng rằng như vậy địa vị của họ sẽ được nổi bật hay sao, Hồ Bạch còn ở đây, đến lượt họ à!

Tôi nghe đến phát nhàm, dứt khoát không thèm để ý nữa, họ nói gì mặc họ, cứ tưởng tượng như bầy vịt đang kêu thôi.

Chỉ là..

- Thằng mang mắt kính đen che hết gần nửa khuôn mặt chắt bị dị tật ở mắt, hoặc là đau mắt hột, chà, thuê diễn viên mà cũng không thèm lựa nữa đấy.

- Chắc gấp quá hốt đại thôi.

Hai chị em con Kim Thoa, kẻ xướng người họa nói Hồ Bạch, tôi cũng không thể xem như không nghe được.

Lén liếc nhìn sang Hồ Bạch bên cạnh, tiếc là anh ấy đeo kính che mất cặp mắt nên không thể nhìn ra biểu cảm.

Nhưng nụ cười vẫn cứ treo trên môi.

Anh ấy đạo hạnh cao như vậy, chắc không thèm để ý đâu nhỉ?

Nhưng mà để đề phòng vị đại Boss này tức giận đêm nay sẽ tiễn cả nhà họ về Tây Thiên, tôi vội vàng gấp cho anh ấy một cái đùi chiên mật ong:

- Anh ăn thử món này đi, là em làm đấy!

Ừm, nhờ có con chồn "Hồ Bạch" mà tôi học được rất nhiều món ăn làm từ gà, lợi hại nhất vẫn là món đùi gà chiên mật ong này, lần nào tôi làm món này, con chồn "Hồ Bạch" cũng ăn rất nhiều.

Tuy nói nó là con vật nhưng cũng kén ăn cực kỳ, món gà nào không hợp khẩu vị nó sẽ không ăn hoặc ăn rất ít. Đặc biệt là tôi làm thì nó mới ăn.

Lần này về cũng muốn trổ tài cho cha mẹ vui lòng, thế là làm món này đãi khách.

Mẹ tôi cũng khen ngon, thì chắc chắn không tệ rồi.

Hồ Bạch nhìn cái đùi gà trong chén, rồi nhìn đĩa đùi gà trên bàn.

- Em chỉ làm món này thôi đúng không?

Tôi gật đầu:

- Ừm, em chỉ làm có một món này thôi, còn bao nhiêu là mẹ em nấu hết đấy!

Tưởng anh ấy hỏi chỉ để biết tôi làm bao nhiêu món, rồi thử hết để xem tay nghề tôi ra sao.

Nào ngờ..

- Nào mọi người dùng tự nhiên nhé, đây đều là mẹ Tiền Tiền làm, tôi chỉ thích ăn đùi gà, nên sẽ chỉ ăn món này thôi.

Vừa nói, Hồ Bạch vừa kéo đĩa đùi gà chiên mật ong về phía mình.

Khiên cho tay cầm đũa vừa đưa ra của tôi định gấp cho ông Mộc và vợ chồng ông Đạt cũng khựng lại.

Tôi khó hiểu nhìn anh ấy, sao anh ấy giống con chồn "Hồ Bạch" thế nhỉ?

Đúng là chủ nào tớ nấy!

Tôi cũng tự tay gắp thức ăn bỏ vào chén mời từng người. Gắp cho Hồ Bạch mà không gấp cho họ thì cũng không được.

Sắc mặt của mấy người ông Mộc cũng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, ông Đạt vui vẻ nói:

- Tay nghề của mẹ cô Tiền đúng là không chê vào đâu được, rất ngon, ha ha..

Tuy nhiên, hình như trong mắt ông ấy có chút tiếc nuối gì đó, liếc nhìn đĩa đùi gà trong tay Hồ Bạch một cái rồi nhanh chóng dời mắt.

Chắc ông ấy cũng thích ăn đùi gà chiên mật ong nhỉ?

Nhưng tiếc là Hồ Bạch ôm cả đĩa rồi còn đâu, tôi cũng đâu thể bỏ đi vào bếp chiên thêm được.

Tôi bèn dùng cách khác để làm họ vui lòng.

- Sau này cô chú cứ gọi cháu là Tiền Tiền được rồi ạ, như vậy gần gũi hơn.

Họ lập tức mừng ra mặt:

- Vậy chú đây không khách sáo đâu, ha ha..

Ông Đạt cười rất vui vẻ.

Hôm nay họ có thể tới nhà tôi, có thể nói là một vinh dự lớn, nói thật, trong lòng tôi cũng có chút cảm động.

Nhờ vụ Hồ Bạch dành ăn đùi gà này mà tôi cũng không chú ý bên bàn của gia đình ông Long nói gì nữa, chỉ biết cũng có nhiều người đến đó chào hỏi họ vậy thôi.

Nhưng tôi không chú ý, không có nghĩa là mấy người ông Đạt không để ý.

Không biết bên kia họ nói cái gì mà bà Loan, vợ ông Đạt bên đây khẽ lắc đầu lên tiếng:

- Con người thời nay đúng là có mắt không tròng. Ở đây có cao nhân nhưng lại đi xu nịnh kẻ tiểu nhân.

Ông Đạt cười nói:

- Đúng vậy, những người đó có lẽ là bị cận thị.

Tôi nghĩ cao nhân mà họ nói đến chắc là chú cháu Hồ Bạch, dù sao thì ông Mộc cũng là chủ tịch thành phố C mà.

Cha mẹ tôi tiếp đón khách xong, đi đến bàn tôi ngồi xuống.

Mẹ tôi cười nói:

- Mọi người, cảm ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc mừng tốt nghiệp của con gái chúng tôi, vừa thấy là tôi đã biết mọi người là nhân vật lớn, sau này Tiền Tiền nhà tôi xin nhờ mọi người quan tâm nó nhiều hơn ạ!

Tuy nhiên, hai vợ chồng ông Đạt lại nhìn nhau, bà Loan lập tức khách sáo cười nói:

- Không đâu, cháu Tiền đây rất xuất sắc, tương lai nhất định sẽ nổi bật hơn lớp già chúng tôi.

- Đúng vậy, vợ tôi nói đúng đó, cháu Tiền đây rất tài giỏi đấy. - Ông Đạt cũng phụ họa.

- Ồ, nhìn xem, đó là ai?

Lúc này, trong đám người đột nhiên xôn xao, rất nhiều người đứng dậy nhìn ra cổng.

Chỉ thấy có một chiếc ô tô màu đen dừng lại ở cổng, có hai người bước xuống.

Nhìn thấy bọn họ, ông Long lại vui mừng khôn xiết:

- Họ đến rồi, đi thôi, chúng ta đi ra đón tiếp họ.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 71: Đắc ý

[HIDE-THANKS][BOOK]Bên ngoài cổng, có hai người cùng nhau bước vào, theo sau là hai người nữa.

Họ ăn mặc giản dị, giống như dân quê, nụ cười hiền hậu.

Đó không ai khác chính là ông Cao Văn Quân và Trần Thanh Quang.

Tuy nhiên khi nhìn thấy họ, ngoại trừ tôi, Hồ Bạch, ông Mộc, vợ chồng ông Đạt thì mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Tại sao hai ông này lại đến đây?

- Tiếng tăm của con Tiền lớn như vậy sao? Không chỉ có thể mời người giàu có, mà còn có thể mời được họ.

Nhưng chợt có người khác lên tiếng:

- Không, không phải con Tiền mời, là ông Long, vừa rồi ông Long có nói cho tôi biết, chính ông ấy mời.

- Sao cơ? Là ông Long hả? Ông này thật có bản lĩnh nha, sau này nhất định phải qua lại với ông ấy nhiều hơn mới được!

Người dân địa phương bàn tán rất nhiều, nhưng không chỉ họ, ngay cả những người đến từ huyện TG của tập đoàn Giang Hồ cũng ngạc nhiên.

Nhìn thấy gia đình ông Long ra đón hai người đó, họ lập tức đoán ra đó là họ mời.

- Nhà này cũng thật là có năng lực, không những có thể mời chủ tịch, mà còn có thể mời hai người bọn họ.

- Đúng vậy, ông Long gì đó, sau này nhất định phải qua lại nhiều hơn, phải làm quen với ông ấy mới được.

Gia đình ông Long đã thành công thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người bởi vì thân phận của hai người bước vào này rất đặc biệt.

Một là chủ tịch huyện, hai là cục trưởng cục cảnh sát huyện mà.

Hai người họ có thân phận đặc biệt, không giống như doanh nhân, cho nên rất nhiều người sẽ chú ý đến từng hành động của họ.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, nụ cười của cả nhà ông Long càng trở nên đắc ý hơn, ông ta dẫn cả gia đình bốn người, tiến lên phía trước tiếp đón hai người đó.

- Anh Quang, anh Quân, đến sớm không bằng đến đúng lúc, hai anh đến thật là đúng lúc đấy. - Ông Long cười chào hỏi họ.

Ông Quang mỉm cười thân thiện:

- Đâu có chứ, hôm nay quả thật là tôi có việc bận nên mới đến trễ một chút.

- Nào, để tôi giới thiệu, đây là vợ và hai con của tôi.

Ông Long cung kính giới thiệu vợ con của mình, nhưng cũng chẳng đoái hoài gì đến cha mẹ tôi và tôi, cứ như buổi tiệc hôm nay do nhà ông ta tổ chức vậy.

Tuy nhiên, ngay sau đó ông ta đã bị "nghiệp quật".

- Cô Tiền và cha mẹ cô ấy đâu?

Ông Quân trực tiếp hỏi thẳng, vẻ mặt cũng hơi khó hiểu và không kiên nhẫn.

Biết ngay mà, hôm nay hai người họ đến đây cũng đâu phải vì ông ta, tôi dám vỗ ngực đảm bảo, chính là muốn gặp Hồ Bạch và ông Mộc, đem tôi ra cũng làm cái cớ mà thôi.

Thân phận và địa vị của họ ở huyện này có cao nhưng là sao có thể bằng ông Mộc.

Đột nhiên con Kim Thoa lên tiếng:

- Xin lỗi hai bác ạ, cả nhà em gái cháu không biết lịch sự, hai bác đừng trách, cháu sẽ gọi nó ngay.

Khi nhắc đến gia đình tôi, cô ta không giấu được vẻ khinh thường.

Lúc này, tôi và cha mẹ cũng đã đi ra.

Cha mẹ tôi thì đúng là có hơi sợ hãi, rụt rè một chút, nhưng tôi thì vẫn bình thường.

Mấy người Hồ Bạch không muốn thu hút sự chú ý cũng theo phía sau chúng tôi.

Ông Quang và ông Quân vừa nhìn thấy chúng tôi đã vội vàng đi tới.

Cha tôi liền lên tiếng trước:

- Anh Quang, anh Quân, thành thật xin lỗi, tôi không biết hai người sẽ đến, nên không đón tiếp từ xa được.

Vẻ mặt hai người đang vui đột nhiên ngạc nhiên:

- Không biết?

Ông Quang khó hiểu nhìn ông Long:

- Không phải trước đó anh đã nói cho anh Trọng biết sao?

Con Kim Thoa lại nhanh miệng lên tiếng:

- Có nói ạ, bác đừng trách nhằm cha cháu, ngày hôm qua gia đình cháu có đến để nói là hôm nay hai bác sẽ đến mà, hai bác có thể hỏi những người xung quanh xem hôm qua gia đình cháu có đến không.

Kim Thoa lớn tiếng nói, cứ như là sợ người khác không biết hai ông lớn này là do nhà họ mời vậy.

Cùng lúc đó, trong đám người lại có người nói:

- Anh Trọng à, anh quên rồi sao? Hôm qua tôi thấy gia đình ông Long có lái xe tới đây mà.

- Ừ, đúng đó.

Sắc mặt cha tôi tối sầm lại, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng:

- À, đúng rồi, ôi trời, tôi đúng là giả cả đãng trí, thành thật xin lỗi, xin lỗi.

Cha nhịn cũng phải, dù sao cũng anh em trong nhà, sao có thể vạch áo cho người ta xem lưng.

- Không sao, không sao, hôm nay là ngày vui của cô Tiền, chúng tôi nhập gia tùy tục, chức tước địa vị gì đó bỏ qua một bên đi, anh chị xem chúng tôi là người nhà được rồi, không có gì phải xin lỗi cả.

- Đúng vậy, đây là chuyện nhỏ thôi, anh chị không có gì phải ngại.

Ông Quang và ông Quân tỏ vẻ vô cùng thân thiện, làm cho cha mẹ tôi cũng bớt sợ hãi.

Nhưng ngay lúc này đột nhiên bà Linh lại dùng giọng điệu kỳ lạ nói với hai người họ:

- Hai anh đừng trách gia đình em chồng tôi, họ từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, không có kiến thức gì cả. Người mời hai anh lần này là chồng của tôi, không phải bọn họ. Chồng tôi thì hai anh cũng đã biết rồi, nhưng mà con gái Kim Thoa tôi đây, hiện giờ đang làm quản lý nhỏ trong tập đoàn Hoàng Gia ở thành phố C đấy, nó còn giỏi hơn cha nó nữa, ha ha..

Nửa câu đầu coi thường gia đình tôi ra mặt, nửa câu sau lại cao giọng, cứ như là mong mọi người có thể nghe được nội dung vậy.

Cơ mà tập đoàn Hoàng Gia à?

Đừng nói là của ông Đạt nhé!

Tôi lén liếc nhìn ông Đạt một cái, quả nhiên thấy sắc mặt ông ấy không được tốt, kề vào tai trợ lý đắc lực của ông ấy là Hoàng Minh Vũ nói gì đó.

Tôi đoán chắc là ông ấy cho người điều tra con Kim Thoa này rồi.

Nhưng tôi tin ông Đạt là người biết nhìn người, ông ấy sẽ tự biết phải làm gì.

Khi nghe những lời nói của bà Linh, mọi người xung quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi.

- Tôi đã nghe nói đến Tập đoàn Hoàng Gia, đó một trong những tập đoàn lớn nhất ở thành phố C.

- Cô Thoa càng ngày càng có triển vọng nha, xem ra vào đại học C cũng chẳng là gì, sau này còn phải tìm việc làm.

- So với cô Thoa thì cô Tiền vẫn còn tụt lại phía sau một chút.

Những người xung quanh đều có vẻ tâng bốc con Kim Thoa lên.

Nhưng mà cũng chẳng sao, dù có là quản lý gì thì cũng là làm công thôi mà.

Tôi thì muốn tu làm tiên, so với mục tiêu của tôi thì mấy điều này nhỏ như hạt bụi.

Chỉ tội cha mẹ tôi, tức mà không nói nên lời, đỏ mặt đứng đây trơ mắt nhìn cả nhà con Kim Thoa đắc ý tự hào.

Nhưng không sao, qua hôm nay, tôi cũng sẽ giúp họ tu luyện.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 72: Món quà mọn

[HIDE-THANKS][BOOK]Tôi lại thấy ông Quang và ông Quân liếc nhìn nhau một cái, sau đó ông Quang nói:

- Hôm nay chúng tôi tới đây chúc mừng cô Tiền, cũng có mang một món quà mọn.

Mọi người lại không khỏi trầm trồ lần nữa.

Nhưng lại dùng ánh mắt kính nể hướng vào gia đình ông Long, họ cho rằng, hai người ông Quang và ông Quân vì nể mặt ông Long nên mới như vậy.

Kim Thoa càng tự hào đắc ý, môi khẽ cong lên, liếc nhìn ba người nhà chúng tôi, vẽ mặt giễu cợt.

- Em không tức giận sao? - Hồ Bạch bên cạnh khẽ nói nhỏ vào tai tôi.

Tức giận?

Hình như trong lòng tôi chỉ cảm thấy chướng con mắt, chứ thực tế tôi cũng không hề tức giận chút nào.

Có lẽ tôi không phải nguyên chủ, hoặc do tôi đã trải qua nhiều kiếp, đối với dạng cạnh tranh này cũng đã chai sạn rồi.

Tôi khẽ mỉm cười:

- Bình thường ấy mà!

Tôi nói rất thản nhiên, tôi là người tu luyện, đương nhiên không để chuyện thế tục này trong mắt, có vẻ Hồ Bạch cũng hiểu ý tôi, nên anh cũng mỉm cười gật đầu.

Ông Quang vẫy tay, người đi theo phía sau ông ấy vội vàng tiến lên, trong tay cẩn thận cầm một chiếc hộp màu đỏ.

Ánh mắt của mọi người cũng bị chiếc hộp thu hút.

Ông Quang bèn nói với ông Quân:

- Anh Quân, mở ra đi.

- Được.

Ông Quân đi tới bên chiếc hộp, cẩn thận mở ra, rồi lấy ra một cuốn sổ màu đỏ cỡ lòng bàn tay, trên đó viết hai chữ "thư mời".

Sau đó ông ấy đi đến trước mặt cha tôi, thân thiết nói:

- Anh Trọng à, chúng tôi không giàu có bằng những vị ở đây, thứ duy nhất chúng tôi có thể tặng chính là thư mời này. Anh đừng coi thường nó, thư mời này đại diện cho tôi và anh Quang, có nó, sau này nếu có việc gì thì có thể liên hệ trực tiếp với chúng tôi. Nếu chúng tôi không có mặt ở đó, những người bên dưới sẽ nhiệt tình giải quyết mọi vấn đề của anh. Đương nhiên, tiền đề là không thể vi phạm pháp luật.

Ông Quân vừa nói xong, bàn tay vừa nhận được thư mời của cha tôi không khỏi run rẩy.

Tôi không ngờ ở đây cũng có loại đặc ân này.

Đúng là quá tốt!

Có nó, sau này cha tôi muốn làm việc gì ở huyện TG này cũng giống như có đặc quyền vậy!

Mà việc này cũng làm vẻ mặt mọi người ở huyện TG có mặt ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.

Trong mắt họ đều hiện lên sự ngưỡng mộ, ngay cả gia đình ông Long cũng kinh ngạc.

Tuy nhiên, ông Long lại rất nhanh nhẹn, chỉ bước một bước đã đến chỗ cha tôi, lúc cha không để ý đã giật lấy thư mời từ trong tay ông, cười nói:

- Tôi thay mặt em tôi cảm ơn anh Quang với anh Quân rất nhiều.

Rồi quay sang nói với cha tôi:

- Chú Trọng à, chú giữ thư mời này cũng không có tác dụng gì, chi bằng để anh hai giữ hộ chú nhé!

Cha tôi rất tức giận, nhưng khi nghĩ đến điều gì đó, chợt vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Ừ, vậy thì..

- Ồ, điều này không thể được đâu.

Cha tôi chưa kịp nói gì thì ông Quang đã ngắt lời:

- Anh Trọng à, chỉ có vợ chồng anh và cô Tiền mới có thể sử dụng thư mời này. Những người khác giữ nó cũng chỉ là một mảnh giấy vụn, tại vì bên trong chỉ ghi chép thông tin của anh và gia đình anh thôi.

Vừa nói, ông ấy vừa đưa tay ra hiệu cho ông Long trả lại cho ông ấy, trong mắt hiện lên một tia chán ghét rất rõ.

Đã nói mà, hai người họ đến đây chính là vì ông Mộc và Hồ Bạch, chứ gia đình họ là cái thá gì.

- À, hóa ra là vậy.

Ông Long vẻ mặt xấu hổ, đưa thư mời cho ông Quang.

Ông Quang không thèm nhìn ông ta, xoay người cười với cha tôi:

- Anh Trọng à, anh phải cất kỹ nhé, nếu người khác lấy nó dùng làm chuyện xấu, tôi và anh Quân đây sẽ tức giận đấy, đúng không, anh Quân?

- Đương nhiên rồi, ha ha.

Ông Quân mỉm cười.

Trong lời nói của họ, có thể nghe ra rất rõ sự bất mãn của họ đối với ông Long và sự kính trọng của họ đối với cha tôi trong đó.

Mọi người đều có vẻ khá hoang mang.

Cảnh tượng nhất thời trở nên có chút xấu hổ.

Kim Thoa vội vàng tiến lên dịu dàng nói:

- Dạ, hai bác không biết đó thôi, chú út với cha cháu là anh em ruột thịt, nên ai giữ cũng như nhau thôi ạ, hơn nữa chú út lại hay quên nên cha cháu sợ sẽ làm mất, bởi vậy mới muốn giúp giữ giùm thôi ạ!

Ừm, đúng là một cô gái khôn khéo, nếu như cô ta không kiêu ngạo, khinh người, hỗn hào, thì có lẽ đúng là một cô gái hoàn hảo.

- Dạ đúng đó hai anh.

Bà Linh cũng lên tiếng:

- Thôi, nãy giờ đứng đây cũng lâu rồi, mời hai anh vào nhập tiệc ạ!

Cả nhà họ vội vàng cung kính mời ông Quang và ông Quân vào bàn.

Bàn của họ nãy giờ cũng không cho ai ngồi, hóa ra là chờ hai vị này.

Cơ mà ông Quân lại đột nhiên hỏi tôi:

- Cô Tiên, cô ngồi ở đâu?

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng bình tính chỉ vào bàn tôi ngồi:

- À, là cái bàn đó.

Ông Quân liền vui mừng:

- Hay quá, anh Quang, hôm nay chúng ta sẽ ngồi cùng với gia đình cô Tiền.

Nói xong, ông ấy tươi cười đi tới phía trước.

Kim Thoa như thấy có gì đó không ổn, lập tức nói:

- Hai bác à, bàn bên kia đã đủ người rồi. Bên đây nhà cháu đã chuẩn bị sẵn chỗ cho hai bác, mời hai bác qua bên này ạ!

Thế nhưng, ông Quân lại lắc đầu:

- Không thành vấn đề, cô Thoa đừng bận tâm, chúng tôi có thể chen vào, chỉ cần tôi có thể ngồi cùng với cô Tiền đó là vinh hạnh của tôi.

Trong lời nói của ông ấy cũng tràn đầy kính trọng.

Nhưng tôi biết, sự kính trọng này là dành cho chú cháu Hồ Bạch chứ không phải tôi, tôi chỉ là hưởng ké hào quang của họ mà thôi.

Nhưng mà điều này lại khiến cho mọi người xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.

Đúng rồi, rõ ràng hai người họ là do ông Long mời, cơ sao lại cung kính với tôi như vậy, nếu tôi là họ tôi cũng sẽ ngạc nhiên.

Mà ngay cả biểu cảm của mấy người gia đình ông Long cũng khó hiểu, chắc có lẽ quá quê, nên con Kim Thoa đã vô thức nói:

- Hai bác à, họ không xứng đáng ngồi cùng hai bác đâu, cả nhà họ đều quê mùa không biết lễ nghĩa, nếu lỡ xúc phạm hai bác thì không hay lắm đâu.

- Cô Thoa, ý cô là gì?

Cha tôi không thể nhịn được nữa, gọi nó là "cô" luôn, đủ biết đưa cháu này ông không dám nhận rồi.

- Hôm nay là buổi tiệc chiêu đãi của gia đình chúng tôi. Cô cũng là người có ăn học, hy vọng cô hãy suy nghĩ kỹ về những gì cô nói.

Tuy nhiên, chắc là giận quá nên hồ đồ, khi cha tôi vừa nói xong, thay vì xin lỗi, nó vẫn gân cổ lên cãi:

- Sao vậy, những gì tôi nói chẳng lẽ không phải là sự thật? Gia đình ông không phải là người nhà quê, xưa nay chưa từng giao tiếp với giới thượng lưu hay sao, nói không biết lễ nghĩa là sai à?

- Cô gái, không thể nói như vậy.

Ngay khi sắc mặt cha mẹ tôi đỏ lên, bản thân tôi cũng định lên tiếng, thì ông Quang đã mở miệng trước:

- Cô Tiền đây là thủ khoa đầu tiên của huyện chúng ta, thi đậu đại học C, so ra, bất kể là ai đang có mặt đây, khi còn nhỏ, e rằng cũng không thể bằng cô ấy.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 73: Xin lỗi

[HIDE-THANKS][BOOK]Kim Thoa cắn môi, không nói nên lời, nhưng ánh mắt lại lén liếc về phía tôi, đầy oán giận.

Liếc thì cứ liếc đi, cho dù cô liếc tới lé, tôi cũng không mất miếng thịt nào.

Lúc này, ông Quang lại tiếp tục nói:

- Còn có, cô nói cô Tiền không xứng ngồi cùng chúng tôi, điều này càng không đúng.

Con Kim Thoa giật mình, theo bản năng lên tiếng:

- Tại sao..

Ông Quang cũng không quan tâm, thản nhiên nói:

- Chưa kể cô Tiền là học sinh đầu tiên của huyện ta đứng đầu trong danh sách đỗ vào Đại học C, mà cha mẹ cô ấy cũng là người huyện mình, chúng tôi ngồi cùng họ là chuyện bình thường. Mà ngoại trừ điều này, còn có..

Ông ấy nhìn sang mấy người Hồ Bạch đã về chỗ ngồi, cười nói:

- Các người có biết những người đó là ai không?

Ngay khi ánh mắt tò mò của mọi người lại đổ dồn vào mấy người Hồ Bạch lần nữa, thì ông ấy lại lên tiếng:

- Người bên trái là chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia, người bên phải là vợ ông ấy, và trợ lý đắc lực của ông ấy. Vị bên trái còn lớn hơn nữa, ông ấy chính là chủ tịch thành phố C, ông Hồ Mộc, còn thanh niên ngồi bên cạnh là.. Là cháu của ông ấy, cũng chính là chủ tịch tập đoàn Giang Hồ.

Lúc nói đến Hồ Bạch là cháu của ông Mộc, hình như ông ấy hơi khựng lại đột ngột, tôi cứ ngỡ là Hồ Bạch còn có thân phận nào nữa, nhưng sau đó ông ấy lại nói lưu loát, chắc là lúc đó do bị hụt hơi thôi.

- Những vị này, đừng nói là ở huyện TG nhỏ bé của chúng ta, ngay cả ở thành phố C, cũng là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Còn có..

Ông Quang nhìn các giám đốc điều hành dưới quyền của Hồ Bạch rồi nói:

- Đây đều là những giám đốc điều hành, quản lý của tập đoàn Giang Hồ ở huyện chúng ta, hôm nay họ đều là khách của cô Tiền, vậy tôi hỏi cô, cô Tiền có xứng ngồi chung với chúng tôi không?

Ông Quang trực tiếp nói một hơi, xác định thân phận của những người do Hồ Bạch đưa đến.

Làm cho tất cả mọi người vừa rồi cho rằng họ là diễn viên và cả gia đình của ông Long đều đầy kinh ngạc.

Đặc biệt là con Kim Thoa, nó ngơ ngác đứng đó, sắc mặt tái mét.

Sau khi nói xong thân phận của những người Hồ Bạch, ông Quang và ông Quăn cũng không nói thêm gì nữa, đi đến ngồi xuống chiếc bàn chỗ tôi và những người Hồ Bạch đang ngồi.

Sau khi nhìn cả nhà con Kim Thoa, tôi cũng không nói gì mà quay người ngồi xuống bàn.

Vừa ngồi xuống, mọi người lập tức kéo đến chúc mừng, nối liền không dứt, làm tôi cũng cảm thấy hơi bị mệt mỏi.

Nhưng nhìn thấy nụ cười và ánh mắt tự hào của cha mẹ, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.

Lúc này, tôi cũng không còn để ý bên phía bàn của gia đình ông Long như thế nào nữa.

Nhưng biết chắc là hôm nay mặt mũi của họ đã mất sạch hết rồi, còn con Kim Thoa, có lẽ cũng sẽ bị ông Đạt sa thải.

Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!

Đây là họ tự làm tự chịu thôi.

Tuy nhiên, một lúc sau, tôi lại thấy cả nhà họ lại đứng xếp hàng phía sau đoàn người nối tiếp nhau đến chúc mừng.

Khoảng chừng mười phút sau mới đến lượt họ.

Cha mẹ tôi nhìn thấy họ, biểu cảm trên khuôn mặt cũng hơi thay đổi.

Tôi cũng dừng lại mọi hành động, xem họ muốn làm gì.

Ngay cả những người xung quanh cũng bị gia đình họ thu hút, nhìn chằm chằm vào họ.

Như không thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người nhìn mình, ông Long cầm bình rượu, rót cho mình một ly, mỉm cười nói:

- Các vị, chú thím, Tiền Tiền, hôm nay là tiệc chúc mừng Tiền Tiền đậu đại học, tôi đến đây để chúc mừng con bé, chúc cháu nó có một tương lai tươi sáng.

Tiếp theo lại nói với tôi:

- Tiền Tiền à, nếu trước đó hai gia đình chúng ta có hiểu lầm gì, đều là lỗi của bác hai, bác hai ở đây tự phạt mình ba ly.

Nói xong, ông ta liền uống ba ly rượu, hình như rượu quá nồng nên làm cho ông ta chặc lưỡi nhăn mặt, nhưng mà thật sự không biết là do rượu hay là vì xấu hổ, mà sắc mặt cũng đỏ bừng.

Sau đó ông ta lại gọi vợ con mình:

- Mẹ sắp nhỏ, Thoa, Hoàng, các người cũng tới xin lỗi đi.

- Tiền Tiền, xin lỗi. - Kim Hoàng thấp giọng nói.

- Xin lỗi. - Kim Thoa cũng nói.

Vẻ mặt bà Linh có vẻ như không cam lòng, nhưng lúc này bà ta cũng không dám nói gì, cũng nâng ly rượu lên nói:

- Chú út, thím út, chúc mừng chú thím đã nuôi dạy được một đứa con ngoan. Trước đó, vợ chồng anh chị đã làm rất nhiều điều không phải, chú thím cho chị xin lỗi.

Ba ta cũng nhìn sang tôi:

- Còn có Tiền Tiền, cháu cũng cho bác hai xin lỗi nhé!

Nói xong, bà ta uống một ngụm, Kim Thoa và Kim Hoàng cũng uống một ly.

Ông Long rưng rưng nước mắt nói với cha mẹ tôi:

- Chú thím và cháu nó tha thứ cho gia đình anh chị nhé!

Nhìn thấy dáng vẻ của họ, mẹ tôi lén chạm vào cha tôi, ra hiệu cho ông ấy nói chuyện.

Cha tôi lại nhìn sang tôi một cái, tôi chớp chớp mắt với ông, tỏ vẻ hoàn toàn không để tâm vấn đề này chút nào, ông mới thở dài nhẹ nhõm, rót cho mình một ly rượu:

- Anh hai, giữa hai anh em, mọi chuyện nên nói thẳng với nhau, có một số việc, không nên hư tình giả ý.

Vừa nói, cha tôi vừa rót rượu cho tôi, mẹ và gia đình ông Long.

Sau đó, nâng ly lên và nói:

- Nào, chúng ta hãy uống ly rượu này, chuyện cũ năm xưa hãy xóa bỏ toàn bộ, hy vọng chúng ta sau này có thể là một gia đình hòa thuận.

- Chú út..

- Đừng nói gì nữa, cứ uống đi, Tiền Tiền, mẹ con Tiền, Thoa, Hoàng, chị hai, nào, nâng ly.

Mẹ tôi bưng rượu đứng dậy, tôi cũng không ngoại lệ.

Mọi người đều nâng ly uống vào.

Dù sao cha và ông Long cũng chảy chung một dòng máu, nói thế nào thì anh em cũng đâu thể suốt đời không nhìn, đúng không?

Hơn nữa họ đã cúi đầu xin lỗi, đánh người chạy đi chứ ai đánh người chạy lại bao giờ.

Nên tha thứ được thì tha thứ thôi.

Tôi cũng tin rằng, họ cũng sẽ ghi nhớ bài học ngày hôm nay.

Núi này cao còn có núi khác cao hơn.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 74: Con nuôi

[HIDE-THANKS][BOOK]Sau khi nâng cốc chúc mừng xong, cả nhà họ quay trở lại bàn của mình.

Khi bữa tiệc kết thúc, họ cũng là những người đầu tiên rời đi.

Bữa tiệc mừng này xem như đã thành công rực rỡ, sau hôm nay, có lẽ cả nhà tôi sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mọi người trong thị trấn, đặc biệt là gia đình ông Long, có thể sẽ bị mọi người chê cười.

Sau bữa tiệc, ông Quang, ông Quân và những người khác tạm biệt rồi rời đi.

Vợ chồng ông Đạt và chú cháu Hồ Bạch là những người rời đi cuối cùng.

Khi tôi tiễn họ đi, trời đã gần tối, từng chiếc siêu xe lại lần lượt chạy ra khỏi thị trấn DS, dư luận tiếp tục xôn xao, nhưng khác với lúc họ đến, bởi vì lần này nhiều người cũng đã biết những chiếc siêu xe này là đến nhà tôi.

Cũng nở mày nở mặt nhỉ?

Xem như tôi nợ Hồ Bạch một ân tình.

Tối đến.

Sau khi dọn dẹp xong, cũng đã hơn chín giờ đêm, tôi đang định về phòng thì cha tôi lại nói với tôi:

- Tiền Tiền, lại đây, cha có chuyện muốn nói với con.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Dạ, có chuyện gì vậy cha?

Sau khi đóng cửa nhà lại, cha tôi đưa tôi vào phòng của cha mẹ:

- Vốn dĩ, không muốn nói cho con biết chuyện này, nhưng sau khi bàn bạc với mẹ con, cha mẹ cảm thấy bây giờ cũng nên nói cho con biết điều đó.

Chuyện gì mà trông họ có vẽ nghiêm túc thế nhỉ?

Tôi đột nhiên hỏi đùa:

- Chuyện gì mà hình sự vậy cha?

Nhưng mẹ tôi lại đi đến nắm lấy tay tôi:

- Tiền Tiền, con.. hài..

Bà lại thở dài một hơi, càng làm tôi khó hiểu.

Sau đó lại đưa mắt nhìn cha:

- Thôi tôi nói không được, ông nói đi!

- Có chuyện gì vậy ạ?

Tôi không khỏi nghiêm túc hỏi, chẳng lẽ có chuyện gì kinh khủng hay sao?

- Con..

Cha dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn tôi, nghiêm túc nói:

- Con không phải là con ruột của cha mẹ!

- Hả?

Sốc ngang!

Họ đang đùa phải không?

Nhưng nhìn thái độ cũng không phải đùa nhỉ?

Nhưng mà tôi vẫn cố hỏi:

- Cha, cha không.. không nói đùa đó chứ?

- Đương nhiên là không.

Cha xoay người lại, đi đến tủ quần áo, ngồi xổm xuống, lục lọi trong tủ, một lúc sau, ông lấy ra một chiếc hộp đã được khóa bằng ổ khóa nhỏ từ trong góc.

Nhìn thấy chiếc hộp, trong đầu tôi liền loé lên một ký ức, đó là lúc nhỏ nguyên chủ từng nhìn thấy nó một lần, nhưng thấy chiếc hộp bị khóa, lúc đó nguyên chủ mới hỏi mẹ bên trong giấu thứ gì.

Nhưng mẹ lại phản ứng kỳ lạ, tức giận rồi đánh nguyên chủ.

Lẽ nào bên trong chứa đựng thông tin về thân phận của thân xác này hay sao?

Cha lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ rồi mở hộp.

Sau đó, lập tức lấy ra một chiếc nhẫn từ bên trong.

Ngay khi vừa nhìn thấy chiếc nhẫn đó, tôi đã giật mình.

Bởi vì trên chiếc nhẫn đó có tỏa ra một quầng sáng màu vàng kim rất chói mắt, nó đại diện cho điều gì thì khỏi hỏi cũng biết.

Nó là thứ thuộc về thế giới tu tiên!

Nhưng nó có tác dụng gi thì tôi cũng không biết.

- Ký chủ, đó là nhẫn không gian trữ vật.

À, hóa ra cũng giống như chiếc nhẫn của tôi, cũng không có gì đặc biệt.

- Ký chủ sai rồi!

Hệ thống bỗng nhiên chỉnh tôi làm tôi cũng ngạc nhiên:

- Hả, chẳng lẽ nó có gì đặc biệt sao?

- Đương nhiên có!

Nó bắt đầu giải thích cho tôi.

Nhẫn trữ vật bình thường, không gian sẽ nhỏ hẹp, nhưng trên chiếc nhẫn này lại được khảm một viên đá nhỏ màu đỏ cỡ như móng tay, trông giống như hồng ngọc, viên đá đó gọi là Hồng Thiên Thạch, là chìa khóa của chiếc nhẫn, nhờ có viên đá đỏ đó mới khiến cho đẳng cấp của chiếc nhẫn tăng lên vạn lần. Bởi vì, không gian bên trong có thể được mở rộng tùy theo thực lực của chủ nhân chiếc nhẫn.

Cho nên nó mới gọi là đặc biệt.

Ừm, so với không gian của tôi thì đúng là đặc biệt hơn.

Nhưng do cũng đã có nhẫn trữ vật nên tôi cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ thắc mắc nó có liên quan gì với thân thể này thôi.

Cha cầm chiếc nhẫn đưa cho tôi:

- Con à, chiếc nhẫn này chính là bằng chứng, năm đó cha và mẹ mới cưới nhau chưa đầy một năm, vào một đêm nọ, con đã xuất hiện trước cửa nhà chúng ta, con nằm trước cửa giữa mùa đông không mặc gì, nhưng trong tay lại nắm chặt chiếc nhẫn này.

Cha mẹ có thông báo tìm cha mẹ của nguyên chủ, nhưng đợi rất lâu cũng không có bất kỳ tin tức nào, cho nên đã quyết định nuôi nguyên chủ.

- Viên đá đỏ trên chiếc nhẫn này có chữ Tiền, nên cha mẹ đã lấy đó đặt tên cho con.

Mẹ tôi lau nước mắt nói:

- Vốn dĩ cha mẹ cũng không muốn nói cho con biết chuyện này, cha mẹ sợ sau khi nói cho con biết, con sẽ đi tìm cha mẹ ruột của mình, nhưng mà lúc đó con còn nhỏ, sợ rằng con sẽ không thể tìm được, nhưng bây giờ đã khác, con đã lớn rồi, có tương lai sáng lạng, con có quyền biết sự thật.

Cha tôi thở dài:

- Nếu con có cơ hội tìm thấy cha mẹ ruột của mình thì cũng đừng trách họ. Cha nghĩ họ có nỗi khổ nào đó mới để con trước cửa nhà cha mẹ.

Mẹ tôi u buồn nói:

- Con à, mặc dù mẹ không muốn để con đi, sợ con tìm được mẹ ruột sẽ không nhận cha mẹ nữa, nhưng mẹ cũng không thể ích kỷ lừa dối con suốt đời được.

Nghe họ nói vậy trong lòng tôi thầm nghĩ: Tôi cũng đâu phải là con thật sự của họ, chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác, mượn thân xác này làm nhiệm vụ mà thôi.

Tôi mỉm cười nói:

- Cha mẹ đừng lo lắng, dù thế nào đi nữa, thì con cũng vẫn luôn là con của cha mẹ mà, dù cha mẹ ruột của con có là ai thì trong mắt con cha mẹ vẫn mãi mãi là cha mẹ của con.

- Con nhỏ này, muốn xem ai là cha mẹ thì xem, mặc kệ cô.

Cha tôi chợt cười nói:

- Được rồi, đừng nói những lời mắc ói như vậy nữa, đi ngủ đi, cha nghe nổi da gà hết rồi này.

Ừm, cũng đã khuya rồi, mệt mỏi cả ngày, nên đi ngủ thôi.

- Vậy cha mẹ đi ngủ sớm đi ạ!

Tôi nói xong, xoay người, lặng lẽ đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lúc tôi đóng cửa lại, lại nghe thấy tiếng nức nở, tiếng nức nở của một phụ nữ và của một người đàn ông.

Vậy mà nói mặc kệ à?

Nuôi một đứa con gần hai mươi năm, che giấu sự thật cũng ngần ấy năm, lúc này nói ra có nghĩa là có thể mất tất cả, sao không đau lòng cho được.

Tôi không khỏi lớn tiếng nói:

- Cha mẹ đừng lo lắng, con sẽ là con của cha mẹ cả đời.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 75: Không gian hợp nhất

[HIDE-THANKS][BOOK]Tôi tin là họ cũng sẽ nghe.

Dù sao tôi cũng không phải nguyên chủ, cho nên điều này đối với tôi mà nói, cũng là một việc tốt.

Sau khi liếc nhìn cánh cửa lần cuối, tôi trở về phòng, lấy chiếc nhẫn ra và bắt đầu quan sát.

Thật ra chiếc nhẫn này đối với tôi cũng không có gì đặc biệt, sau khi nhỏ máu nhận chủ, tôi dùng chân khí đi vào bên trong quan sát thì thấy không gian bên trong rất rộng lớn, không thấy biên giới.

Tuy nhiên, nó lại còn thua không gian của tôi ở chỗ, chỉ chứa vật chết, không chứa vật sống.

Ngay cả con chồn Hồ Bạch nhìn thấy cũng chẳng thèm nhìn lần thứ hai.

Không gian của tôi tuy cũng là trữ vật nhưng lại có thể chứa vật sống, mặc dù không trồng trọt gì được nhưng tính ra cũng hơn nó.

- Ký chủ à, tuy nhẫn trữ vật này với cô là tầm thường nhưng ở thế giới phàm trần này nó rất quý giá đấy, chỉ có những gia tộc lớn mới có thể sở hữu, hơn nữa chiếc nhẫn này còn được khảm Hồng Thiên Thạch thì lại càng quý giá hơn, nó giống như một chiếc nhẫn bình thường được thêm một viên kim cương thượng hạng vậy đó.

Ừm, hệ thống đã nói vậy thì tôi cũng không có ý kiến.

Nhưng nhờ nó quý giá như vậy nên hiện tại tôi cũng biết được cha mẹ ruột của nguyên chủ tuyệt đối không thuộc giới phàm trần, bọn họ cũng là người tu luyện, hơn nữa khẳng định cũng không hề tầm thường.

Nhìn vào chữ Tiền trên Hồng Thiên Thạch tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trong lòng tôi không khỏi suy nghĩ.

Dù thế nào đi nữa, sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ tìm họ và hỏi vì sao anh lại bỏ rơi con mình, ít ra cũng cho nguyên chủ biết rõ thân phận của mình chứ đúng không. Xem như tôi trả ơn cô ấy đã để lại thân thể này cho tôi.

Tôi tiện tay ném chiếc nhẫn vào không gian của mình.

Tuy nhiên, vừa ném vào trong thì đột nhiên chiếc nhẫn của tôi bắt đầu hơi run lên, rồi một luồng hào quang màu đỏ từ chiếc nhẫn cũng bộc phát ra, trong hào quang màu đỏ đó loáng thoáng có thể nhìn thấy một số ký hiệu kỳ lạ.

- Đó là biểu tượng không gian!

Hệ thống lại lên tiếng:

- Quên cho ký chủ biết, không gian nằm trong không gian sẽ hòa hợp lại với nhau, tạo thành một không gian khác. Nói cách khác, không gian của ký chủ đã được nâng cấp.

Ồ, đúng là đặc biệt.

Chưa đầy một phút sau, hào quang màu đỏ đó đã tụ lại, rồi dung hợp vào trong chiếc nhẫn của tôi, giây tiếp theo chiếc nhẫn màu bạc bình thường hơn cả bình thường trên ngón giữa bàn tay trái của tôi cũng biến mất, chỉ để lại một đường màu trắng nhàn nhạt như đeo nhẫn lâu ngày để lại, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy.

Ngay lúc tôi đang sững sờ, muốn hỏi hệ thống chiếc nhẫn của tôi đã đi đâu rồi thì nó đã lên tiếng:

- Đây chính là chỗ đặc biệt của Hồng Thiên Thạch, nó có thể ẩn không gian, nhưng nếu ký chủ không muốn nó ẩn thì cũng có thể cho nó hiện lên, tùy thuộc vào ý niệm.

Tôi không khỏi há hốc mồm, lập tức nghĩ cho chiếc nhẫn hiện lên, tức khắc nó đã xuất hiện trở lại, cho nó ẩn thì nó đã biến mất.

Đúng là tuyệt thật!

Tôi lắc mình đi vào trong, không gian ban đầu lớn bằng hai sân banh thế giới của tôi bây giờ đã vô biên vô tận, không biết đâu là điểm cuối.

- Bây giờ ký chủ đã có thể trồng cây trong này được rồi, nhưng..

Nghe hệ thống nói có thể trồng cây, tôi chưa kịp vui mừng thì nó lại dội cho tôi một chậu nước lạnh.

- Lượng nước tưới phải gấp đôi bên ngoài cây mới có thể phát triển.

Tôi: "..."

Cũng như không!

Tôi đâu có siêng để tưới nước liên tục chứ!

Thôi bỏ nó sang một bên đi, lo tu luyện trước đã.

Tôi ra ngoài, ngồi xếp bằng tu luyện, khi mở mắt ra thì trời đã sáng.

Ông Long lại đến, nhưng mà lại đến để trả tiền, số tiền năm rồi ông ta đã thiếu, ông ta đã nói rất nhiều với cha tôi, hy vọng anh em hai người sau này sẽ có thể sống hòa thuận.

Trong suốt kỳ nghỉ hè, tôi ở nhà cực kỳ nhàn nhã, ngoài việc phụ công việc nhà mỗi ngày, thỉnh thoảng cha lái chiếc xe tôi mua chở mẹ con tôi đi chơi, thì chỉ có tu luyện.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Đại học C đã sắp khai giảng, sau khi tạm biệt cha mẹ, tôi rời thị trấn DS, trở lại thành phố C.

Tôi đón taxi trở về nhà dì, lúc vào nhà, dì Thanh Nguyệt đang nấu ăn, thấy tôi trở lại, vội vàng ân cần hỏi hang.

Trong lúc ăn cơm, dì nói:

- Lần này trong nhà tổ chức ăn mừng, nhưng dì quả thật không bỏ ra được thời gian, nhưng mà dì có nghe nói chút ít, con làm tốt lắm, cuối cùng thì cả nhà ông Long bà Linh cũng đã được một bài học nhớ đời, để xem sau này họ còn dám khi dễ nhà con không cho biết.

Tôi mỉm cười:

- Không sao đâu dì, con hiểu mà, dì đâu giống ông Đạt, muốn đi là đi.

Tôi gắp cho con chồn Hồ Bạch một cái đùi gà, rồi tiện thể nói:

- À đúng rồi dì, ngày mai là trường đại học C khai giảng rồi, con muốn chuyển tới ở gần trường.

- Hả?

Dì Thanh Nguyệt ngạc nhiên.

- Ra ngoài sống một mình sao?

Tôi thành thật đáp:

- Ông Đạt có cho con một căn biệt thự cạnh trường đại học C, đúng lý con muốn cho cha mẹ con lên ở chung nhưng cha mẹ con nhất quyết không chịu, bỏ không thì phí, nên muốn đến đó sống, hay dì cũng dọn đến đó ở chung với con đi.

Vẻ mặt dì Thanh Nguyệt sửng sốt nhưng cũng đầy thắc mắc.

Nhưng sau đó, đã tỏ ra vô cùng vui vẻ nói:

- Thôi, dì ở đây quen rồi, ở nơi rộng lớn quá không quen, nếu con đã có nơi ở thì dì cũng yên tâm, sau này con nhớ thường xuyên về thăm dì là được!

Tôi đương nhiên gật đầu đồng ý:

- Dạ![/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 76: Dọn nhà

[HIDE-THANKS][BOOK]Cuối ngày, tôi thu dọn đồ đạc, rời khỏi nhà dì Thanh Nguyệt, đến biệt thự ông Đạt đã cho tôi.

Tôi vốn định đón taxi đi nhưng vừa xuống chung cư thì đã thấy Hồ Bạch đứng chờ sẵn.

Tôi có hơi ngạc nhiên:

- Anh đến tìm em có chuyện gì à?

Đôi mắt đen láy lộ ra ngoài khẩu trang tươi cười:

- Anh đến đón em đi đến nhà mới!

Hả?

Hình như tôi đâu có cho anh ấy biết nhỉ? Chẳng lẽ anh ấy lại dùng bùa tàng hình đi theo tôi sao? Giống như vụ Bành Văn Bảnh ở dưới quê vậy.

Nhưng mà tôi cũng không hỏi, nếu anh ấy muốn nói thì sẽ tự động nói, còn không muốn thì anh ấy sẽ bẻ lái sang chuyện khác, cũng như không.

Có xe đón miễn phí, dại gì không đi.

Tôi không khách sáo mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Tôi không thấy trong xe có tài xế, đương nhiên là biết Hồ Bạch đích thân cầm lái.

Chẳng bao lâu sau, tôi đã đến nơi.

Cái biệt thự mà ông Đạt đưa cho tôi là một biệt thự cao cấp bên bờ biển, có diện tích khá rộng, khoảng năm đến sáu trăm mét vuông, chưa kể sân vườn.

Trước khi đến, tôi cũng đã gọi điện thoại cho ông Đạt rồi.

Cho nên trước khi bước vào, tôi đã nhìn thấy bóng dáng bận rộn của ông ấy, dường như đang chỉ đạo nhân viên dọn dẹp thì phải, còn có cả vợ ông ấy nữa.

Nhìn thấy tôi đến, hai vợ chồng ông ấy cười nói:

- Cô Tiền, cậu Bạch, hai người đến rồi!

Sau đó họ dẫn chúng tôi đi tham quan biệt thự.

Biệt thự đúng là rộng thật, tôi ở một mình thấy hơi sợ, cũng may, ông Đạt đã thuê cho tôi ba người làm vườn và bốn người giúp việc.

Nhưng mà, người ta đã cho nhà, lại còn cho người trang trí nội thất, dọn dẹp, thuê người làm, đây hẳn là cũng không chỉ vì kính sợ tôi đúng không?

Quả nhiên, ngay sau khi tôi nói vài lời khách sáo cảm ơn thì vợ chồng ông Đạt nhìn nhau, lúc này ông Đạt mới ho một tiếng:

- Khụ.. thật ra là thế này, vợ chồng tôi có một chuyện muốn nhờ cô.

- Có chuyện gì vậy? - Tôi hỏi thẳng.

Ông Đạt đáp:

- Việc này đối với cô thật ra cũng không khó, tôi có một đứa cháu trai cũng học ở đại học C, là anh của Mộng Ngọc, nó từ nhỏ đã hiểu chuyện, hy vọng cô có thể dòm ngó nó..

Ồ, hóa ra là anh trai Mộng Ngọc!

Ông Đạt đột nhiên nói vậy hẳn là chuyện lần trước Mộng Ngọc đã ghi thù tôi, nhưng do sự áp chế của gia đình, nên cô ta không thể tìm tôi tính sổ, nhưng cô ta biết tôi học ở đại học C, nên muốn nhờ anh trai của mình ở trong đó "chăm sóc" tôi.

Cho nên hôm nay ý của vợ chồng ông Đạt là, nếu lỡ tên đó vì Mộng Ngọc mà không biết sống chết kiếm chuyện với tôi, thì xin tôi hãy nể tình ông ấy mà bỏ qua chứ gì.

Tôi gật đầu:

- Điều đó là đương nhiên, nhưng chỉ cần anh ta không vì em gái mình mà kiếm chuyện với cháu là được.

Đâu thể không phòng bị có vài kẻ thích tìm chết, càng bỏ qua thì càng được nước làm tới, tôi cũng phải bảo vệ mình chứ, đúng không?

Vợ chồng ông Đạt vội gật đầu:

- Sẽ không, nó sẽ không dám xúc phạm đến cô, nhưng nếu như nó vì nguyên nhân nào đó mà có thực sự lỡ xúc phạm cô, thì xin cô rộng lòng bỏ qua cho.

Quả nhiên!

Tôi gật đầu:

- Cô chú yên tâm, cháu biết chừng mực..

- Chỉ cần không chọc đến điểm mấu chốt thì sẽ không mất mạng, ông hiểu mà, đúng không?

Tôi chưa nói hết lời thì Hồ Bạch bên cạnh đã nói vào, cắt ngang lời tôi, nhưng mà phải nói ý của anh ấy giống hệt như ý tôi vậy. Chỉ khác nhau ở chỗ là tôi chỉ muốn cho người ta tàn phế, dù sao thì người ta cũng cho tôi nhà ở mà, đâu thể làm quá tay được, còn Hồ Bạch thì trực tiếp lấy mạng.

Nhưng tôi biết, với nhân vật như anh ấy, lấy mạng đã là nhẹ, nếu bình thường sẽ là trực tiếp diệt tộc.

Nghe anh ấy nói, sắc mặt vợ chồng ông Đạt lập tức thay đổi, nhưng lại là sợ hãi, gật đầu lia lịa.

- Đương nhiên, đương nhiên, chúng tôi đã dặn dò nó rồi, cô Tiền với cậu Bạch yên tâm.

Tôi cũng chỉ có thể gật đầu, cũng hy vọng là người đó hiểu chuyện như vợ chồng ông Đạt đã nói, chứ nếu không, dù tôi nể mặt thì Hồ Bạch cũng sẽ không bỏ qua.

Sau khi vợ chồng ông Đạt rời đi, Hồ Bạch nói với tôi:

- Học kỳ này Quân Nguyên và Thúy Ngọc đều không thể đi học được, em phải đi một mình..

- Hả? Sao họ lại không đi học được?

Vừa nghe Quân Nguyên và Thúy Ngọc không đi học tôi chợt giật mình, vội hỏi Hồ Bạch.

Anh ấy đáp:

- Muốn trở thành một người tu luyện cũng phải không dễ dàng, cho dù uống Chân Nguyên Chuyển Cốt Đan cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể đột phá xiềng xích của thân thể phàm tục, nếu anh tính không nhầm thì Thúy Ngọc đã đến lúc nên bế quan để đột phá rồi, còn Quân Nguyên.. Dĩ nhiên là thăng cấp.

Cho nên cũng cần bế quan chứ gì!

Anh ấy vừa dứt lời thì điện thoại của tôi vang lên, chính là Thúy Ngọc.

- Tiền Tiền à, mình phải bế quan, học kỳ này mình không thể cùng chung với bạn rồi, xin lỗi nha!

- Không sao, anh Bạch vừa nói với mình, đột phá quan trọng hơn..

Sau khi nói vài câu khích lệ tinh thần cô ấy, tôi vừa tắt máy thì Quân Nguyên cũng gọi đến, đương nhiên cũng báo là anh ấy phải thăng cấp, cần bế quan.

Oài, đi học có một mình không ai quen biết đúng là có hơi buồn, nhưng không sao, việc đột phá thăng cấp của họ quan trọng hơn.

Sau khi tắt máy, tôi và Hồ Bạch đứng trên ban công biệt thự nhìn về phía trường đại học C ở phía xa.

Lúc này Hồ Bạch đã mở khẩu trang và mũ, để lộ dung nhan đẹp đến phụ nữ phải ganh tị, anh hít một hơi thật dài rồi chậm rãi thở ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười quyến rũ:

- Đại học C, một ngôi trường đưa người có duyên bắt đầu bước vào con đường tu luyện, nhất định sẽ rất thú vị đấy.

- Trong đó người ta dạy tu luyện à?

Nghe Hồ Bạch nói như vậy, tôi cũng thắc mắc.

Thế nhưng, anh ấy lại lắc đầu:

- Không phải!

Tôi chưa kịp hỏi tại sao thì anh ấy đã xoay người nhìn tôi, khuôn mặt tuyệt đẹp, đầy quyến rũ áp lại gần mặt tôi, tôi theo bản năng muốn tránh né, nhưng anh ấy đột nhiên đưa tay giữ đầu tôi lại, không cho tôi nhúc nhích.

Đôi môi hồng nhuận khẽ cong lên, từ từ kề sát vào.

Này, đừng nói là anh ấy muốn hôn tôi nha!

Làm sao bây giờ?

Tôi chưa chuẩn bị, nên đẩy anh ấy ra hay không đây?

Nhưng được trai đẹp chủ động hôn mà đẩy ra thì hơi tiếc nhỉ?

Nhưng không đẩy thì hóa ra mình dễ dãi quá, biết làm sao đây?

Tôi đang phân vân, không biết có nên đẩy hay không thì đôi môi anh ấy đã càng lúc càng kề sát vào môi tôi.

Tuy nhiên, còn cách một khoảng chừng một ngón tay thì anh ấy đột nhiên lên tiếng:

- Chúng ta đi ăn mừng nhà mới nhé!

Tôi: "..."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 77: Đại học C

[HIDE-THANKS][BOOK]Ngày hôm sau, tôi đi đến trường Đại học C, trước mặt tôi là cổng trường mở rộng, sinh viên từ khắp nơi kéo về, trước cổng trường cũng nhiều chiếc ô tô sang trọng đậu nối tiếp nhau để đưa con đến rồi ra về.

Tôi một mình đi giữa đám người, nhìn cảnh vật xung quanh.

Tôi cũng đã tìm hiểu về trường đại học này.

Đại học C, trường đại học tốt nhất ở thành phố C, có diện tích hàng ngàn hecta, có đầy đủ cơ sở vật chất, ngay cả ký túc xá sinh viên cũng tốt hơn và lớn hơn những căn hộ của người bình thường.

Toàn bộ ngôi trường giống như một thị trấn nhỏ.

Tất cả những người đến và đi đều là những sinh viên trẻ, nhưng những người có thể theo học ở đây phần lớn đều có lai lịch thâm hậu.

Bước vào đại học C cũng tương đương với việc bước vào xã hội thượng lưu, ít nhất là ở thành phố C này.

Mà mô hình quản lý của trường đại học này cũng rất khác so với các trường khác, ở đây gần như có thể miêu tả là tự do, sinh viên có thể thách đấu, nếu có võ thuật cũng có thể đánh nhau, đương nhiên đó là công khai lên đài thi đấu đàng hoàng.

Thậm chí còn được phép tự do thành lập câu lạc bộ, mà cho dù giữa các câu lạc bộ có ẩu đả với nhau, nhà trường cũng sẽ không quan tâm, chỉ cần không vượt mức quy định.

Có rất nhiều công ty, tập đoàn ở thành phố C cũng từ các câu lạc bộ của trường đại học C chuyển đổi thành, có thể nói trường đại học này là một lĩnh vực xã hội nhỏ.

Ở đây, tôi có thể thấy đủ các loại người muôn hình muôn vẻ.

- Này, mày đã nghe nói gì chưa? Trong lớp mình sẽ có hai nhân vật lớn đến.

Trên đường đi, tôi chợt nghe một số sinh viên đang bàn tán về chuyện gì đó.

Vốn không định quan tâm, nhưng lại nghe họ nói:

- Tất nhiên là nghe rồi, một trong hai người là từ trường trung học phổ thông C, nghe nói là một cô gái tên là Kim Tiền.

Nghe đến tên mình đương nhiên tôi phải dựng lỗ tai nghe rồi.

- Đúng rồi, chẳng những thi văn đứng đầu bảng, mà về võ thuật, nghe nói tuy không thi đấu trong đợt tuyển của trường nhưng lại đánh bại quán quân trong đợt tuyển đó là Võ Tất Diên đấy, thậm chí đánh bại cả nhà người ta, làm cho nhà họ Võ xấu hổ rời khỏi thành phố C luôn.

- Đúng rồi, nghe đâu cũng vì điều này mà câu lạc bộ võ thuật đang chờ cô ấy đến để khiêu chiến đấy!

Tôi: "..."

Mịa nó, chưa chi mà đã có phiền phức rồi hà, mấy ba mấy má này sao rảnh quá vậy.

- Thây kệ người ta đi, dù sao thì nghe đâu cô ta cũng không có lai lịch gì, người tôi quan tâm là Thiên Vân Tinh kìa.

Một trong hai người đang nói chuyện đột nhiên đổi giọng, tỏ vẻ vô cùng sùng bái.

Nhưng nhắc đến cái tên Thiên Vân Tinh, làm tôi không khỏi nhớ đến người thanh niên trong quán karaoke Ái Hương lần đó, Hồ Bạch đã dặn tôi, gặp người này phải tránh xa.

Ngay cả bản lĩnh như Hồ Bạch mà còn bảo tôi tránh xa Thiên Vân Tinh, thì cũng đủ biết người đó mạnh ra làm sao.

Hy vọng Thiên Vân Tinh họ nói chỉ là trùng họ trùng tên, không phải là người đó.

Nhưng mà tôi theo bản năng vẫn muốn nghe về thông tin người này.

Lại nghe được họ nói, Thiên Vân Tinh là từ thành phố A đến đây, không những đẹp trai, mà võ thuật cũng cao cường, thậm chí còn là học sinh xuất sắc nữa.

Thành phố C tuy lớn, đại học C tuy có tiếng nhưng so với thành phố A, thủ đô của đất nước này, và các trường đại học có tiếng ở đó, thì đại học C, cũng không thể lọt tốp năm.

Cho nên, họ mới thắc mắc là tại sao một người như vậy lại đến trường này.

Nhưng những điều đó đối với tôi cũng không ảnh hưởng, đương nhiên, miễn là Thiên Vân Tinh đó không phải là Thiên Vân Tinh tôi đã gặp.

Khi tôi đang nhìn hoàn cảnh xung quanh, thì đột nhiên thấy rất nhiều người bắt đầu tập trung ở cổng trường, cả nam lẫn nữ, làm cho cổng trường gần như bị vây kín.

Tôi cũng tò mò đứng từ xa xem thử, lại nghe vài người nói:

- Theo tin tức đáng tin cậy, Thiên Vân Tinh ba phút nữa sẽ tới trường.

- Nhìn xem, chiếc xe sang trọng nhất ở giữa đó có phải của anh ấy không?

Bỗng nhiên, trên con đường cái rộng lớn, có ba chiếc ô tô sang trọng chạy tới, trước và sau là hai chiếc màu đen.

Ở giữa là một chiếc màu xanh đen cực kỳ sang trọng, ngay cả đường nét của thân xe cũng không khỏi khiến người ta trằm trồ.

Khi ba chiếc xe đến gần, cổng trường đã đông nghẹt người.

Dường như mọi người đều muốn nhìn thấy người đó.

Cuối cùng.

Trước sự mong đợi của mọi người, ba chiếc xe dừng lại, rồi từ từ mở cửa.

Trên chiếc xe phía trước, một vệ sĩ cao ráo, đẹp trai mặc vest đen, đeo kính râm bước xuống xe, đi đến chiếc xe sang nhất ở chính giữa, kính cẩn mở cửa.

Tôi thầm trợn trắng mắt, đúng là mấy công tử nhà giàu, luôn thích làm màu mè hoa lá hẹ.

Nếu không phải vì muốn biết người đó có phải là người trong quán karaoke lần trước hay không, thì tôi đã không nán lại xem khung cảnh này.

Giây tiếp theo.

Một thanh niên lịch lãm đẹp trai, dáng người cao ráo bước ra, mặc bộ đồ vest màu xanh đen hợp với màu của chiếc xe.

Đù, chơi cũng chơi nguyên bộ luôn!

Mà khi tôi nhìn kỹ người này, tôi lập tức lặng lẽ xoay người rời khỏi đám đông đang hò hét vang dội.

Chỉ là ngay khi tôi vừa quay người thì một giọng nói trầm thấp hữu lực vang lên:

- Trong các người ai là Kim Tiền đến từ trường trung học phổ thông C? Mời bước ra.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 78: Kim Tiền, đứng lại!

[HIDE-THANKS][BOOK]Kim Tiền thì có thể có nhiều tên, nhưng đến từ trường trung học phổ thông C thì chắc là có mình tôi thôi nhỉ?

Quả nhiên, lại nghe nhiều người bàn tán:

- Kim Tiền trường trung học phổ thông C?

- Là ai vậy?

- Nghe nói trong số tân sinh viên lần này có một cô gái võ thuật cao cường đã đánh bại nhà họ Võ, khiến họ cuốn gói rời khỏi thành phố C, tên là Kim Tiền, câu lạc bộ võ thuật trong trường cũng đang chờ cô ấy đấy!

- Ừm, tôi cũng có nghe qua một chút về cô ấy, vậy mà cô ấy may mắn thật, chưa chi đã có soái ca tìm rồi.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán, tôi đang chuẩn bị rời đi cũng sửng sốt một chút, rất ngạc nhiên khi bị Thiên Vân Tinh gọi thẳng đích danh.

Mà Thiên Vân Tinh này, cũng chính là người tôi đã gặp trong quán karaoke Ái Hương lần đó, đã nói với tôi một câu rất khó hiểu.

Dù không biết anh ta tìm tôi để làm gì, nhưng nếu đã như vậy, tôi cũng không thể tránh né.

- Cậu Vân Tinh, hoan nghênh đến với đại học C!

Ngay khi tôi định bước ra thì có một nhóm người nam có nữ có, mặc đồng phục luyện võ chạy ra, mỗi người đều ở độ tuổi khoảng hai mươi hai mươi mấy, nam thân thể cường tráng, nữ duyên dáng thướt tha, dù mặc trang phục luyện võ, cũng không hề làm mất đi vẻ quyến rũ, đủ biết võ phục này đều được đặt may tỉ mỉ, nhìn thoáng qua có đến khoảng vài chục người.

Người lên tiếng là người đứng đầu.

Anh ta cũng là người đẹp trai nhất trong đám con trai trong đó.

Nhưng so với Thiên Vân Tinh, cũng còn lép vế lắm.

Nhưng thật ra dù họ có đẹp cách mấy, tôi thấy cũng không thể bằng Hồ Bạch.

Nhưng đều đáng chú ý ở đây là cô gái đi bên cạnh anh ta, có khuôn mặt giống hệt anh ta, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ quyến rũ độc đáo, làm đám con trai có mặt không khỏi dùng ánh mắt hình trái tim nhìn chầm chầm vào cô ta.

- Là anh em song sinh nhà họ Trịnh, Trịnh Phúc Cường và Trịnh Mỹ Duyên, chủ tịch câu lạc bộ võ thuật.

Các chàng trai đều hướng về cô ta huýt sáo như điên, làm cho vẻ mặt Trịnh Mỹ Duyên càng thêm tự đắc, cô ta duyên dáng đi đến trước mặt Thiên Vân Tinh:

- Xin chào cậu Vân Tinh, tôi tên là Trịnh Mỹ Duyên.

Thế nhưng, có một người đẹp như vậy đứng trước mặt chào hỏi, vậy mà Thiên Vân Tinh vẫn tỏ thái độ thờ ơ, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn, hỏi:

- Có chuyện gì à?

Tuy nhiên, dù bị đối xử lạnh nhạt nhưng Trịnh Mỹ Duyên dường như không hề nhận thấy, vẫn tỏ thái độ nhiệt tình, thân thiết:

- Không có gì, tôi nghe nói cậu đang tìm Kim Tiền, trùng hợp, chúng tôi cũng đang tìm cô ta, không biết cậu Vân Tinh có quan hệ gì với cô ta?

Giọng điệu của Thiên Vân Tinh vẫn không thay đổi:

- Không có gì, tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học.

Gì chứ? Tôi đắc tội với anh ta lúc nào? Cớ chi tìm tôi dạy bài học là sao? Lại nói một cách rất ư là thờ ơ như vậy nữa, tựa như dạy dỗ tôi là một việc rất bình thường như đang bàn chuyện thời tiết hôm nay có đẹp không vậy.

Ấy thế mà con nhỏ Trịnh Mỹ Duyên đó lại cười:

- Ồ, rất tốt, ý của cậu cũng trùng khớp với ý của chúng tôi, nhưng mà thân phận cao quý như cậu không nên chạm vào hạng người như vậy, chỉ tổ bẩn tay, hãy để cho chúng tôi làm được rồi.

Trịnh Mỹ Duyên tươi cười sáng lạn với Thiên Vân Tinh, còn chớp chớp mắt đá cho anh ta vài cái lông nheo.

Lần này, Thiên Vân Tinh vậy mà chuyển mắt nhìn cô ta, nói với giọng điệu đầy thâm ý:

- Ồ, vậy à? Thôi được, nhưng tôi nghe nói cô ta rất lợi hại, các người phải cẩn thận đấy.

Nhưng Trịnh Mỹ Duyên lại tỏ vẻ khinh thường, anh trai của cô ta là Trịnh Phúc Cường chợt lớn tiếng nói:

- Lợi hại? Hừ, đó là bởi vì cô ta chưa từng gặp được người lợi hại thôi, loại rác rưởi như cô ta cũng chỉ có thể đánh bại võ thuật của nhà họ Võ, chứ trước mặt em gái tôi, trước mặt võ thuật của họ Trịnh chúng tôi, cô ta chỉ có thể quỳ xuống xin tha.

Trịnh Mỹ Duyên thấy Trịnh Phúc Cường chế nhạo, cũng ngẩng mặt lên cao, lạnh lùng nói trước mặt Thiên Vân Tinh:

- Cậu Vân Tinh ngồi xem là được, chỉ cần cô ta dám lộ diện, tôi sẽ cho cô ta biết võ thuật họ Trịnh lợi hại đến mức nào!

Cô ta vừa dứt lời, đám người xung quanh lại hô vang.

- Quao, cô Mỹ Duyên đúng là tài sắc vẹn toàn.

- Tôi nghe nói anh em cô ấy còn có quan hệ rất thân thiết với những người trong các câu lạc bộ võ thuật khác. Kim Tiền gì đó đụng vào họ thì tương đương với đắc tội hết các câu lạc bộ võ thuật trong trường rồi, sẽ rất thảm đấy!

- Ừ, nhưng đừng nói các câu lạc bộ võ thuật khác, chỉ cần một câu lạc bộ võ thuật họ Trịnh thì cũng đã đủ thảm rồi.

Tôi còn chưa ra mặt mà đã trở thành tâm điểm rồi, thật là không nói nên lời.

Tuy nhiên, điều này cũng làm tôi rút lại ý định lộ diện, không phải tôi sợ, mà là cùng đám vô tri này tiếp xúc, thật không có ý nghĩa, huống hồ chi không phải Hồ Bạch đã dặn tôi phải tránh xa Thiên Vân Tinh sao?

Mặc dù không thể tránh suốt đời, nhưng tránh được lúc nào thì hay lúc ấy thôi.

Tuy nhiên, người ta thường nói chạy trời không khỏi nắng quả là không sai.

Ngay khi tôi vừa đi được mấy mét, thì đã có người hô lên:

- Kim Tiền kìa, là cô ta, tôi đã từng nhìn thấy cô ta.

Chẳng biết con khốn nào ngày nhớ đêm mong tôi, mà truy tìm ảnh chụp của tôi mới biết mặt tôi vậy không biết.

Nhưng cho dù tôi có làm lơ không thấy thì Thiên Vân Tinh cũng lên tiếng:

- Kim Tiền, đứng lại!

Ở đây đâu có ai bỏ đi, chỉ có mình tôi bỏ đi thôi, cho nên, tôi không thể giả vờ được nữa, đành bất đắc dĩ xoay người, trực tiếp nói:

- Xin chào, tìm tôi có việc gì?

Chỉ là khi nhìn thấy tôi, trong mắt Thiên Vân Tinh hiện lên một tia kinh ngac:

- Cô là Kim Tiền?[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 79: Thách đấu

[HIDE-THANKS][BOOK]Thiên Vân Tinh có vẻ hơi ngạc nhiên nhỉ?

Nhưng ngay sau đó, trên mặt anh ta lại hiện lên một nụ cười lạnh lùng, nhìn vào Trịnh Mỹ Duyên:

- Bây giờ Kim Tiền đã đứng trước mặt các người rồi đấy, tôi cũng muốn xem thử, võ thuật họ Trịnh các người lợi hại thế nào.

Anh ta vừa dứt lời, Trịnh Phúc Cường lập tức cười nói:

- Nếu em tôi đánh bại cô ta, cậu sẽ làm bạn trai em tôi chứ? Ha ha ha..

Gã vừa nói vừa cười như thế, cũng chẳng biết là thật hay đùa, nhưng lại khiến tất cả mọi người đều giật mình.

- Anh hai, anh nói cái gì vậy?

Tuy nhiên, Trịnh Phúc Cường vừa dứt lời thì Trịnh Mỹ Duyên đã vội đỏ mặt hét lên trách cứ, nhưng trong giọng điệu không khó nghe ra sự ngại ngùng, e ấp, thậm chí ánh mắt còn liếc nhìn Thiên Vân Tinh đầy vẻ si mê, đáng tiếc Thiên Vân Tinh chẳng thèm ngó tới.

Thấy thái độ Thiên Vân Tinh như vậy, anh em nhà họ chắc cũng biết xấu hổ, Trịnh Phúc Cường vội vàng cười lớn:

- Ha ha ha, anh đang đùa đấy mà, thân phận của cậu Vân Tinh đây, những người như chúng ta làm sao xứng, hơn nữa cậu ấy cũng đã có vi hôn thê rồi, đúng không, cậu Vân Tinh?

Nghe đến vị hôn thê, Thiên Vân Tinh dường như rất khó chịu, cau mày, chợt lên tiếng:

- Được, nếu các người đánh bại được Kim Tiền, tôi sẽ hẹn hò với cô Mỹ Duyên.

- Ồ..

Đám đông ồ lên dữ dội, không ngờ Thiên Vân Tinh sẽ đồng ý làm bạn trai Trịnh Mỹ Duyên.

Mọi ánh mắt đều bắt đầu dồn về Trịnh Mỹ Duyên, có ganh tị, cũng có ngưỡng mộ.

Nhưng tiền đề là họ phải đánh bại tôi mới được. Hơn nữa, là "các người" chứ không phải chỉ là một mình Trịnh Mỹ Duyên ra tay.

Móa nó, tôi có thù hận gì với thằng Thiên Vân Tinh này, tôi đâu có đào mồ cuốc mả tổ tiên dòng họ nhà anh ta đâu, thế quái nào lần đầu gặp thì nói một câu khó hiểu, lần này thì đòi dạy tôi bài học, còn dùng cơ hội được làm bạn gái anh ta để bảo người ta đánh tôi nữa?

Trong lòng tôi ân cần hỏi thăm sức khỏe cả nhà Thiên Vân Tinh, từ đời anh ta đến đời ông cố tổ.

Mặc dù bề ngoài tôi vẫn tỏ vẻ thờ ơ, cũng chẳng để tâm tới đám không não là anh em họ Trịnh.

Hai chữ "hẹn hò" này rõ ràng đã làm cho ánh mắt Trịnh Mỹ Duyên sáng lên, không còn biết thẹn thùng gì nữa:

- Được, anh Vân Tinh, anh yên tâm, em nhất định sẽ dạy cho con nhóc kia một bài học.

Ò, đổi xưng hô từ cậu thành anh nhanh thế!

Nói xong, cô ta quay người lớn tiếng hét lên với tôi:

- Con nhỏ kia, đại học C cho phép được thách đấu. Hôm nay tôi, Trịnh Mỹ Duyên thách đấu cô, cô có dám đồng ý không?

Tôi nhướng mày, không khỏi lên tiếng:

- Ngu ngốc!

Cô ta đúng là quá ngu ngốc, Thiên Vân Tinh muốn cô ta tìm chết mà cô ta còn không biết.

Ngay cả Hồ Bạch cũng bảo tôi tránh xa anh ta ra, đủ biết sự lợi hại của anh ta, tôi cũng không có pháp bảo che giấu thực lực như Quân Nguyên, cho nên, tôi tin chắc Thiên Vân Tinh đã nhìn ra thực lực của tôi.

Ấy vậy mà anh ta còn bảo họ thách đấu với tôi, như vậy không phải bảo họ đi tìm chết là gì.

Tôi lười so đo với đám người này, xoay người đi vào trường, cho dù họ có bảo tôi đứng lại lần nữa, tôi cũng sẽ không ngoảnh lại, thay vì lãng phí thời gian với đám người này, tôi làm việc khác còn có ý nghĩa hơn.

Dù sao tôi đến đây cũng không phải để học.

Nhưng mà hệ thống có nói, để củng cố tu vi, thì các câu lạc bộ võ thuật của trường đại học C là thích hợp nhất, nếu cứ chạy lên ngọn đồi đó đấm cây, chỉ phát huy được sức mạnh một phía, không có kỹ năng chiến đấu thì cho dù tu vi tôi có cao cũng sẽ dễ dàng bị thua thiệt.

Cho nên, việc thách đấu với họ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng hiện tại lại không phải lúc.

Tôi phải giúp Hồ Bạch tìm một thứ ở trong trường đại học này.

Hôm qua trước khi rời đi anh ấy đã nhờ tôi, còn dặn đi dặn lại là nhất định phải tìm cho được.

Vì thế, tôi không có thời gian để ý đến đám người Trịnh Mỹ Duyên.

- Con nhỏ kia, đứng lại!

Tôi vẫn thản nhiên đi về phía trước, mặc cho Trịnh Mỹ Duyên ở phía sau giận dữ hét lên, cũng như lời bàn tán xôn xao của đám người xung quanh.

- Hừ.. nó dám phớt lờ chị Mỹ Duyên, đúng là chán sống.

- Đúng vậy, Mỹ Duyên tuy đẹp nhưng tính tình rất khó chịu, nếu thật sự chọc giận cô ấy, sẽ không có kết cục tốt đẹp. Tuy rằng trường học có thể thách đấu, nhưng nếu không lên võ đài thì hình phạt đánh nhau trong trường cũng không mấy khắt khe.

- Ừ, xem như cô gái đó thảm rồi, cô ấy cũng rất đẹp, đáng tiếc..

Những lời bàn tán càng lúc càng nhỏ dần, tôi cũng đi càng xa hơn.

Chẳng qua, không bao lâu, tiếng reo hò lại vang lên:

- Anh Phúc Cường, hạ gục nó, cho chừa thói không xem Mỹ Duyên ra gì.

Sau lưng có gió thổi tới, dù tôi không xoay người lại nhưng cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh trai này cũng thương em gái quá nhỉ?

Ngay khi cảm nhận thứ mạnh mẽ phía sau sắp chạm vào mình, tôi cuối cùng cũng dừng lại, quay người và đá một cú vào bụng Trịnh Phúc Cường.

Phịch..

Một âm thanh cú đá nhẹ nhàng vang lên, người thanh niên cao gần một mét tám bị trực tiếp đá bay lên khỏi mặt đất.

Giây tiếp theo, anh ta lại ngã xuống đất ầm một tiếng, thậm chí sau khi tiếp đất, cơ thể anh ta còn cọ xát với mặt đất và bị kéo ra xa hơn ba mét mấy gần bốn mét, không gượng dậy nổi.

Ai chà, cũng may hôm nay tôi mặc quần jean, chứ mặc váy thì không dám đá như vậy đâu, ngại lắm!

Trong khu vực lập tức im lặng như tờ.

Mọi người đều chết lặng.

- Anh hai..

Một lúc sau, vẫn là Trịnh Mỹ Duyên phản ứng đầu tiên, vội chạy đến đỡ lấy Trịnh Phúc Cường, tuy nhiên ánh mắt nhìn tôi lại càng oán hận:

- Dám đánh anh tao, mày muốn chết!

Sau đó cô ta xoay người nhìn vào mấy người mặc võ phục:

- Lên hết cho tôi, đánh chết nó![/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back