Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 271:
Lạc Tu Trúc nghĩ nghĩ, cảm thấy thật có đạo lý!
Vì thế hai người trực tiếp mua chuyến bay gần nhất quay về Hỗ thị.
Về tới Tam Sinh gian, cả hai mới đem việc này báo cho người trong nhà.
Đại ca cùng nhị ca đồng loạt xem thường.
Cha mẹ làm sao không biết ý tưởng của bọn họ đây? Vì thế đáp ứng, nhìn thấy hai đứa con lớn sắp ba mươi, ghét bỏ xem thường:
- Hai em trai đều đã giải quyết, kết quả làm anh trai còn mẹ góa con côi!
Nhị ca cảm giác mình thật oan!
- Con cùng tiểu điểu cũng đã dắt tay! Rất nhanh có thể ở cùng một chỗ! Thay vì lo lắng cho con, còn không bằng lo lắng cho đại ca đi!
Nói xong hắn còn làm ra vẻ chợt hiểu ra:
- Ca! Ba chúng tôi đều cùng nam nhân ở cùng một chỗ, việc nối dõi tông đường trong nhà dựa vào một mình anh! Anh cũng đừng nói mình cũng là gay a?
Đại ca thiếu điều muốn đem cháo trong miệng phun lên mặt em trai song sinh, mình có phải là gay hay không người này còn không biết sao?
Mình là thẳng nam thuần túy được không! Thuần túy 100%!
- Cũng phải đó, trong nhà bốn người, cũng chỉ có lão đại có thể nối dõi tông đường.. lão nhị không nóng nảy, lão đại nên tìm nhanh lên đi.
Lạc cha có chút lo lắng, con trai cả trầm ổn quá mức độ, hơn hai mươi còn độc thân, chuyện cảm tình chẳng khác gì đầu gỗ!
Nghĩ đi nghĩ lại, lo lắng của hắn lập tức chuyển dời lên trên người vợ tương lai của lão đại:
- Cũng không biết vợ tương lai của con sẽ làm sao chấp nhận được đầu gỗ như con..
Lạc Khải Minh thật bất đắc dĩ, vừa muốn cho hắn tìm đối tượng, lại hoài nghi có ai sẽ để ý hắn..
Hắn vội vàng uống xong cháo, rời khỏi bàn ăn:
- Con ăn no, cha mẹ tiếp tục.
Nói xong quay về phòng mình.
- Chậc chậc! Cũng không biết trước 35 tuổi anh cả có xác định được hay không.. ai đúng rồi! Vì sao chúng ta không nhờ tiểu Trúc trước tiên nhìn xem vợ của anh ấy là ai?
Một câu làm bừng tỉnh, ba người đồng thời lâm vào trầm tư.
Vừa về tới nhà, Lạc Tu Trúc nhận được điện thoại của cha mẹ.
Xem xong tin tức, hắn ngây ngẩn cả người.
- Làm sao vậy?
Lạc Trấn Tinh cởi áo khoác hỏi.
Lạc Tu Trúc đưa di động qua, xem xong tin nhắn Lạc Trấn Tinh cũng ngẩn người.
- Thật.. thật có đạo lý.
Bên kia, nam nhân tóc vàng đưa thiệp mời thất bại lại cảm thấy mình bị vũ nhục, lại đi tới trước mặt Tiêu Kiêu:
- Lạc Tu Trúc của các anh, thật sự là quá mức vô lễ!
Tiêu Kiêu hoàn toàn không muốn phản ứng hắn, nhưng sở 404 có hạng mục hợp tác với hiệp hội thông linh sư, hắn không thể đem người đuổi đi.
Thật phiền phức.
Nam nhân tóc vàng nhìn thấy hắn cầm chén trà ngồi ngây ngẩn, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Hắn dùng lực vỗ bàn, giận dữ hét:
- Nếu anh không giúp tôi, coi chừng chúng tôi trực tiếp hủy bỏ hợp tác! Rút về toàn bộ y sĩ, cẩn thận vợ của anh..
Một bàn tay bóp chặt cổ của hắn, con ngươi Tiêu Kiêu âm lãnh gắt gao theo dõi hắn:
- Nếu các anh rút lại toàn bộ y sĩ, chúng tôi sẽ thu hồi toàn bộ dược vật, đừng nghĩ lấy chuyện của vợ tôi mà nói.
Thông linh sư một khi bị thương, cũng không phải nhờ bác sĩ bình thường là có thể trị được.
Trong hiệp hội thông linh sư quốc tế có bạch nữ vu, các nàng có năng lượng đặc thù có thể chữa khỏi thông linh sư.
Mà Hoa Hạ dùng phương pháp đặc thù đào tạo thảo dược, cũng có thể phụ trợ bạch nữ vu cứu người.
Đây là sở 404 hợp tác cùng hiệp hội quốc tế, đối tượng thí nghiệm từng là người yêu của Tiêu Kiêu.
Nam nhân tóc vàng mấp máy môi, cảm giác ngạt thở mãnh liệt làm cho hắn cảm thấy mình sắp đi gặp thượng đế.
- Hoa Hạ không phải địa phương cho các anh diễu võ giương oai, ngay cả sở 404 mà Lạc Tu Trúc cũng không muốn gia nhập, anh lại muốn lợi dụng 404 bức bách hắn tham dự? Đầu óc của anh trước khi ra cửa bị cửa kẹp qua sao? Vẫn là nói hội trưởng của các anh ý đặc biệt lựa chọn loại người ngu ngốc như anh đi tới?
Tiêu Kiêu trực tiếp đem người ném ra ngoài.
- Dựa vào chút mặt mũi từng hợp tác, tôi khuyên các anh buông tha đi, con người của Lạc Tu Trúc cũng không nói dối, nếu các anh thật sự còn làm phiền lần nữa, tôi cũng không dám cam đoan hắn có xuống tay giết người hay không.
Nam nhân nằm dưới đất thở dốc hồi lâu mới chậm rãi đứng lên.
Hắn run rẩy lấy ra di động hội báo tình huống cho hội trưởng.
Bên kia ngữ khí thật lãnh đạm, thất vọng nói:
- Vô năng! Được rồi, tôi sẽ phái người khác đi qua, hiện tại anh trở về cho tôi!
Nam nhân tóc vàng ủ rũ, hắn biết lần này mình trở về khẳng định sẽ bị trừng phạt, nhưng không dám kéo dài, vịn vách tường rời khỏi nơi này.
Hội trưởng hiệp hội cúp điện thoại, ánh mắt nhìn lên màn hình máy tính.
Trên đó là tin tức người nhà của Lạc Tu Trúc.
- Cha mẹ, hai anh trai, cùng một anh nuôi còn là người yêu..
Trong mắt hắn hiện lên cảm xúc phức tạp, cũng không biết đánh chủ ý gì.
Kỳ nghỉ rất nhanh chấm dứt, một đám sinh viên quay về trường học.
- Kháo.. kháo! Khối vàng này của cậu nặng bao nhiêu a!
Vẻ mặt Giản Dương ngây dại nhìn Minh Nguyệt khiêng khối vàng, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Minh Nguyệt ôm khối vàng trực tiếp nhét vào trong lòng Lạc Tu Trúc:
- Đây là thôn trưởng nhờ tôi đưa cho cậu! Cảm tạ cậu đã cứu cả thôn chúng tôi!
Lạc Tu Trúc cũng ngẩn người.
Đây là khối vàng nặng năm cân! Dựa theo giá trị, cũng phải hơn triệu đồng.
Nghĩ tới con số này, Lạc Tu Trúc theo bản năng muốn cự tuyệt, hơn một triệu đối với hắn cũng không thấm bao nhiêu, nhưng hắn còn nhớ được tình huống trong thôn.
Minh Nguyệt trước tiên ngăn cản hắn:
- Không được cự tuyệt! Đây là toàn bộ thôn chúng tôi đồng ý! Mỗi người đều xuất ra một chút vàng, sau đó làm thành một khối đưa cho cậu!
Tính mạng gần hai trăm người, chỉ dùng hơn một triệu làm cảm tạ, thật giá rẻ!
Giản Dương cũng khuyên bảo:
- Cậu thu đi, đều là tâm ý của mọi người.
Ngay sau đó trên tay hắn lại có thêm một hạt châu vàng nặng mấy chục gram:
- Đây là đưa cho cậu!
Những người từng giúp đỡ trong thôn đều có hạt châu này.
Giản Dương vui vẻ:
- Được! Cảm ơn! Tôi phải thu lên làm quà sinh nhật cho mẹ tôi!
Hắn đưa cho Lạc Tu Trúc:
- Tiểu Trúc, cậu giúp tôi bảo quản được không?
Lạc Tu Trúc gật đầu:
- Được, nhà tôi có két sắt.
Phòng bên kia bạn cùng phòng đều gởi hạt châu nhờ Lạc Trấn Tinh cất dùm.
- Hay là mọi người đến nhà tôi chơi?
Lạc Tu Trúc hỏi.
Vì thế hai người trực tiếp mua chuyến bay gần nhất quay về Hỗ thị.
Về tới Tam Sinh gian, cả hai mới đem việc này báo cho người trong nhà.
Đại ca cùng nhị ca đồng loạt xem thường.
Cha mẹ làm sao không biết ý tưởng của bọn họ đây? Vì thế đáp ứng, nhìn thấy hai đứa con lớn sắp ba mươi, ghét bỏ xem thường:
- Hai em trai đều đã giải quyết, kết quả làm anh trai còn mẹ góa con côi!
Nhị ca cảm giác mình thật oan!
- Con cùng tiểu điểu cũng đã dắt tay! Rất nhanh có thể ở cùng một chỗ! Thay vì lo lắng cho con, còn không bằng lo lắng cho đại ca đi!
Nói xong hắn còn làm ra vẻ chợt hiểu ra:
- Ca! Ba chúng tôi đều cùng nam nhân ở cùng một chỗ, việc nối dõi tông đường trong nhà dựa vào một mình anh! Anh cũng đừng nói mình cũng là gay a?
Đại ca thiếu điều muốn đem cháo trong miệng phun lên mặt em trai song sinh, mình có phải là gay hay không người này còn không biết sao?
Mình là thẳng nam thuần túy được không! Thuần túy 100%!
- Cũng phải đó, trong nhà bốn người, cũng chỉ có lão đại có thể nối dõi tông đường.. lão nhị không nóng nảy, lão đại nên tìm nhanh lên đi.
Lạc cha có chút lo lắng, con trai cả trầm ổn quá mức độ, hơn hai mươi còn độc thân, chuyện cảm tình chẳng khác gì đầu gỗ!
Nghĩ đi nghĩ lại, lo lắng của hắn lập tức chuyển dời lên trên người vợ tương lai của lão đại:
- Cũng không biết vợ tương lai của con sẽ làm sao chấp nhận được đầu gỗ như con..
Lạc Khải Minh thật bất đắc dĩ, vừa muốn cho hắn tìm đối tượng, lại hoài nghi có ai sẽ để ý hắn..
Hắn vội vàng uống xong cháo, rời khỏi bàn ăn:
- Con ăn no, cha mẹ tiếp tục.
Nói xong quay về phòng mình.
- Chậc chậc! Cũng không biết trước 35 tuổi anh cả có xác định được hay không.. ai đúng rồi! Vì sao chúng ta không nhờ tiểu Trúc trước tiên nhìn xem vợ của anh ấy là ai?
Một câu làm bừng tỉnh, ba người đồng thời lâm vào trầm tư.
Vừa về tới nhà, Lạc Tu Trúc nhận được điện thoại của cha mẹ.
Xem xong tin tức, hắn ngây ngẩn cả người.
- Làm sao vậy?
Lạc Trấn Tinh cởi áo khoác hỏi.
Lạc Tu Trúc đưa di động qua, xem xong tin nhắn Lạc Trấn Tinh cũng ngẩn người.
- Thật.. thật có đạo lý.
Bên kia, nam nhân tóc vàng đưa thiệp mời thất bại lại cảm thấy mình bị vũ nhục, lại đi tới trước mặt Tiêu Kiêu:
- Lạc Tu Trúc của các anh, thật sự là quá mức vô lễ!
Tiêu Kiêu hoàn toàn không muốn phản ứng hắn, nhưng sở 404 có hạng mục hợp tác với hiệp hội thông linh sư, hắn không thể đem người đuổi đi.
Thật phiền phức.
Nam nhân tóc vàng nhìn thấy hắn cầm chén trà ngồi ngây ngẩn, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Hắn dùng lực vỗ bàn, giận dữ hét:
- Nếu anh không giúp tôi, coi chừng chúng tôi trực tiếp hủy bỏ hợp tác! Rút về toàn bộ y sĩ, cẩn thận vợ của anh..
Một bàn tay bóp chặt cổ của hắn, con ngươi Tiêu Kiêu âm lãnh gắt gao theo dõi hắn:
- Nếu các anh rút lại toàn bộ y sĩ, chúng tôi sẽ thu hồi toàn bộ dược vật, đừng nghĩ lấy chuyện của vợ tôi mà nói.
Thông linh sư một khi bị thương, cũng không phải nhờ bác sĩ bình thường là có thể trị được.
Trong hiệp hội thông linh sư quốc tế có bạch nữ vu, các nàng có năng lượng đặc thù có thể chữa khỏi thông linh sư.
Mà Hoa Hạ dùng phương pháp đặc thù đào tạo thảo dược, cũng có thể phụ trợ bạch nữ vu cứu người.
Đây là sở 404 hợp tác cùng hiệp hội quốc tế, đối tượng thí nghiệm từng là người yêu của Tiêu Kiêu.
Nam nhân tóc vàng mấp máy môi, cảm giác ngạt thở mãnh liệt làm cho hắn cảm thấy mình sắp đi gặp thượng đế.
- Hoa Hạ không phải địa phương cho các anh diễu võ giương oai, ngay cả sở 404 mà Lạc Tu Trúc cũng không muốn gia nhập, anh lại muốn lợi dụng 404 bức bách hắn tham dự? Đầu óc của anh trước khi ra cửa bị cửa kẹp qua sao? Vẫn là nói hội trưởng của các anh ý đặc biệt lựa chọn loại người ngu ngốc như anh đi tới?
Tiêu Kiêu trực tiếp đem người ném ra ngoài.
- Dựa vào chút mặt mũi từng hợp tác, tôi khuyên các anh buông tha đi, con người của Lạc Tu Trúc cũng không nói dối, nếu các anh thật sự còn làm phiền lần nữa, tôi cũng không dám cam đoan hắn có xuống tay giết người hay không.
Nam nhân nằm dưới đất thở dốc hồi lâu mới chậm rãi đứng lên.
Hắn run rẩy lấy ra di động hội báo tình huống cho hội trưởng.
Bên kia ngữ khí thật lãnh đạm, thất vọng nói:
- Vô năng! Được rồi, tôi sẽ phái người khác đi qua, hiện tại anh trở về cho tôi!
Nam nhân tóc vàng ủ rũ, hắn biết lần này mình trở về khẳng định sẽ bị trừng phạt, nhưng không dám kéo dài, vịn vách tường rời khỏi nơi này.
Hội trưởng hiệp hội cúp điện thoại, ánh mắt nhìn lên màn hình máy tính.
Trên đó là tin tức người nhà của Lạc Tu Trúc.
- Cha mẹ, hai anh trai, cùng một anh nuôi còn là người yêu..
Trong mắt hắn hiện lên cảm xúc phức tạp, cũng không biết đánh chủ ý gì.
Kỳ nghỉ rất nhanh chấm dứt, một đám sinh viên quay về trường học.
- Kháo.. kháo! Khối vàng này của cậu nặng bao nhiêu a!
Vẻ mặt Giản Dương ngây dại nhìn Minh Nguyệt khiêng khối vàng, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Minh Nguyệt ôm khối vàng trực tiếp nhét vào trong lòng Lạc Tu Trúc:
- Đây là thôn trưởng nhờ tôi đưa cho cậu! Cảm tạ cậu đã cứu cả thôn chúng tôi!
Lạc Tu Trúc cũng ngẩn người.
Đây là khối vàng nặng năm cân! Dựa theo giá trị, cũng phải hơn triệu đồng.
Nghĩ tới con số này, Lạc Tu Trúc theo bản năng muốn cự tuyệt, hơn một triệu đối với hắn cũng không thấm bao nhiêu, nhưng hắn còn nhớ được tình huống trong thôn.
Minh Nguyệt trước tiên ngăn cản hắn:
- Không được cự tuyệt! Đây là toàn bộ thôn chúng tôi đồng ý! Mỗi người đều xuất ra một chút vàng, sau đó làm thành một khối đưa cho cậu!
Tính mạng gần hai trăm người, chỉ dùng hơn một triệu làm cảm tạ, thật giá rẻ!
Giản Dương cũng khuyên bảo:
- Cậu thu đi, đều là tâm ý của mọi người.
Ngay sau đó trên tay hắn lại có thêm một hạt châu vàng nặng mấy chục gram:
- Đây là đưa cho cậu!
Những người từng giúp đỡ trong thôn đều có hạt châu này.
Giản Dương vui vẻ:
- Được! Cảm ơn! Tôi phải thu lên làm quà sinh nhật cho mẹ tôi!
Hắn đưa cho Lạc Tu Trúc:
- Tiểu Trúc, cậu giúp tôi bảo quản được không?
Lạc Tu Trúc gật đầu:
- Được, nhà tôi có két sắt.
Phòng bên kia bạn cùng phòng đều gởi hạt châu nhờ Lạc Trấn Tinh cất dùm.
- Hay là mọi người đến nhà tôi chơi?
Lạc Tu Trúc hỏi.