Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 261:
Trước khi đối phương hỏi tiếp, Lạc Tu Trúc nói thẳng thân phận của mình:
- Tôi là người Hoa Hạ, là một thông linh sư, chính phủ Tucker mời tôi tới.
Lạc Tu Trúc cũng không nghĩ mình giới thiệu sẽ có tác dụng gì, chẳng qua muốn bọn họ tỉnh táo một chút mình không phải người đối địch mà thôi.
Không ngờ có một thanh âm trẻ tuổi bỗng nhiên vang lên:
- Lạc.. Tu Trúc?
Ba chữ kia vẫn là dùng tiếng Hoa Hạ nói ra, tuy không phải thật tiêu chuẩn, nhưng vẫn nghe thấy được.
Lạc Tu Trúc cũng không nghĩ tới trong này còn có người nhận biết mình1
- Phải, tôi là Lạc Tu Trúc.
Nghe được câu trả lời xác định, người kia phát ra tiếng thét chói tai:
- Ô ô ô ô! Là anh đến! Cứu chúng tôi với!
- Được được, anh trước tiên tỉnh táo lại, tôi đã thông tri người bên ngoài, làm cho bọn họ mang theo 8 bộ quần áo phòng hộ lại đây.
Vừa dứt lời, thanh âm nữ nhân tiếp tục vang lên:
- Không phải 8 người, là 19 người, còn có mười nhi đồng dưới 8 tuổi!
Lạc Tu Trúc sửng sốt, sau đó chợt hiểu, nữ nhân kia đoán chừng là sợ hãi hắn là tội phạm, cho nên chỉ nói một bộ phận nhân số.
Hắn lại hội báo cho phía chính phủ Tucker thêm một lần, bên kia lại khẩn cấp điều qua một đám quần áo phòng hộ.
Lạc Tu Trúc làm yên lòng cảm xúc của bọn họ, trở về bên này chờ đợi nhân viên cứu hộ chạy tới.
Có địa chỉ, đội lục soát cứu hộ rất nhanh đã tới.
Lạc Tu Trúc chỉ vị trí kho hàng, chuyện kế tiếp toàn bộ giao cho bọn họ, bản thân hắn thuận tiện đi xung quanh tản bộ, nhìn xem còn có người sống sót hay không.
Tuy hắn nghĩ dùng trận pháp tiêu trừ độc khí, nhưng chuyện này chỉ sợ nhất thời khó làm được, có chút người sống sót chưa chắc đợi được tới lúc đó.
Hắn xoay quanh một vòng, dùng đôi mắt trắng bạc nhìn khắp nơi, phàm là còn có người sống trên nóc nhà hoặc là sẽ xuất hiện khói xám hay công đức.
Hắn lại tiếp tục tìm được 10 người sống sót, những người này trốn tránh trong hầm ngầm hoàn toàn phong bế.
Nhưng nếu không thể phát hiện bọn họ, chỉ sợ họ đều ngạt thở mà chết.
Tín hiệu trong thủ đô đều bị phá hư, trừ bỏ bộ đàm đặc thù, di động bình thường căn bản không dùng được, bọn họ cũng không có biện pháp cầu cứu.
Cứu hai mươi người này, Lạc Tu Trúc quay ra biên giới, nhận được một đoàn hào quang công đức nồng đậm.
Nhìn thấy công đức lao vào trong thân thể, cảm giác mỏi mệt biến thành hư không.
- Thu phục chưa?
Đại biểu Hoa Hạ đợi hắn tiêu độc xong vội vàng đi qua hỏi kết quả.
Lạc Tu Trúc cười lạnh, giơ súng hướng một địa phương nổ súng bắn.
Phanh một tiếng, cách đó không xa truyền ra tiếng kêu la kinh hoảng ầm ĩ.
Người Tucker nhìn theo vị trí kia, liền chứng kiến người từ trong một phòng đi ra, bọn họ vây quanh đại biểu Mỹ.
Trên bả vai hắn còn dính máu, nghĩ tới một phát vừa rồi không ít người nháy mắt hiểu được hắn đã làm gì.
- Đồ vật tôi đã thả ra ngoài tan hết, phương pháp chế tạo bị tôi hủy diệt, có người muốn giết tôi, đáng tiếc tự mình đem mình hại chết.
Nói xong hắn còn huýt sáo, khiêu khích mười phần.
Đại biểu Mỹ tức chết!
Hắn muốn chất vấn Lạc Tu Trúc dựa vào cái gì nổ súng, nhưng người này còn nổ hai phát súng, đều bắn trúng hai người từng theo dõi hắn bên trong thủ đô.
Hắn đã biết.
Trong lòng đại biểu Mỹ cứng lại, ngẩng đầu tiếp xúc đôi mắt băng lãnh.
- Đây chỉ là một lần cảnh cáo.
Vẻ mặt thiếu niên tươi cười trào phúng.
Những người khác đều bị hù chết, đều còn mặc quần áo phòng hộ đâu! Làm sao lại bị nhận ra?
Đại biểu Mỹ hít sâu một hơi, cố nén đau đớn thấp giọng quát:
- Đi!
- Ngài John?
- Chúng ta đi!
Hắn cảm giác nếu mình còn lưu lại, chỉ sợ sẽ lặng yên không tiếng động chết ở chỗ này.
Hắn không biện pháp đối kháng với thông linh sư.
Bức người đi rồi, đại biểu Hoa Hạ cũng muốn nhanh chóng mang theo đứa nhỏ này rời đi.
Nhưng lại bị Lạc Tu Trúc cự tuyệt:
- Tôi có chuyện muốn thử xem một lần, có thể mang tôi đi gặp mặt ngài tổng thống một chút không?
Thủ đô bị hủy, Tucker đã tổn thất thảm trọng, nếu bỏ không nơi này mười mấy năm, kinh tế Tucker sẽ rất khó khôi phục.
Người ở bên trong dù đã chết, nhưng còn đồ vật vẫn còn bảo lưu lại.
Tỷ như vật tư đóng gói chân không, hoặc là máy móc hay mảnh thổ địa..
Có thể thu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, vẫn tốt hơn hoàn toàn mất trắng đúng không?
Lạc Tu Trúc được dẫn tới trước mặt ngài tổng thống, đối với vị thiếu niên tiêu diệt hung thủ đã hủy diệt thủ đô nước mình, ngài tổng thống vô cùng cảm kích.
Hắn nghe được cấp dưới nói hung thủ chẳng những muốn hủy diệt thủ đô, còn tính toán từ quốc nội của mình đầu độc nước Mỹ, trái tim hắn đều phải nát.
Nếu việc này làm thành, không nói nước Mỹ có sao không, chỉ nói Tucker tuyệt đối sẽ bị nước Mỹ tấn công!
Nói không chừng tới lúc đó cũng đã không còn quốc gia Tucker trên bản đồ.
- Không cần nói việc này, tôi có việc cần nhận được sự đồng ý của ngài.
Lạc Tu Trúc đem ý nghĩ của mình nói cho vị tổng thống nghe qua.
Nghe nói có thể xua tan độc khí trong thành, tổng thống ngây dại hồi lâu, cuối cùng run rẩy hỏi:
- Thật.. thật sự có thể chứ?
Lạc Tu Trúc lắc đầu:
- Tôi không thể xác định với ngài, nhưng có thể thử xem một lần, nếu không được thì vẫn như vậy, nhưng nếu thành công, vậy các vị cũng không cần đợi thêm mười mấy năm, cũng không cần tiêu phí số tiền lớn rửa sạch khí độc.
Nhưng có một chút chính là nói, khí độc quanh quẩn càng lâu, mặt đất bị ô nhiễm càng sâu.
Nếu pháp trận thành công, độc khí tiếp xúc mặt đất cũng sẽ hoàn toàn tiêu trừ.
Tổng thống rưng rưng gật đầu:
- Cậu nói đúng, dù sao cũng đã biến thành như vậy, không khả năng càng kém hơn bây giờ. Cậu đi làm đi, có gì cần cậu cứ việc yêu cầu là được.
Chỉ cần Tucker có thể đưa ra được, đều cũng hai tay cấp cho Lạc Tu Trúc.
- Việc này trước không vội, tôi còn phải tìm người đi tới.
Điểm tựa không phải là tài liệu bố trí pháp trận, mà là thông linh sư mở ra pháp trận.
Cũng may hắn từng tham gia cuộc chiến thông linh, nhận thức nhiều thông linh sư có thực lực.
Lạc Tu Trúc không cho là bọn họ sẽ cự tuyệt, nếu việc này thành công, cũng sẽ nhận được công đức thật lớn, công đức đối với bất kỳ thông linh sư nào mà nói đều là tài nguyên lực lượng tốt nhất.
Hắn gọi cho Tiêu Kiêu, thứ tốt trước tiên cần thông tri cho người trong nhà.
- Đại công đức? Có hứng thú hay không?
Quả nhiên Tiêu Kiêu thật sảng khoái đáp ứng, chẳng những thế còn giới thiệu một huyền sư cho Lạc Tu Trúc.
- Đồ Vân là người thứ hai sau tôi ngưng tụ được công đức lực, hơn nữa nàng tuổi còn nhỏ, thiên phú khẳng định mạnh hơn tôi nhiều!
Đồ Vân là nữ sinh trung học 16 tuổi, tuy còn nhỏ tuổi nhưng năng lực siêu cường, đợi thêm một thời gian nhất định là huyền sư đỉnh cấp quốc nội.
Nghe được là học sinh trung học 16 tuổi, điều này làm cho hắn nhớ tới cháu gái của lão thái Nika, năm nay mới 14 tuổi, nghe nói là học nhảy lớp.
Là thân thể thông linh, nếu không có hắn tồn tại, sau này nàng cũng trở thành người ngăn cơn sóng dữ.
Chậc chậc, thật sự đúng là học sinh trung học cứu vớt thế giới a!
Thủ đô Tucker diện tích gần 2000m2, Lạc Tu Trúc tính toán tìm mười người mở trận pháp.
Mà hắn đảm nhiệm mắt trận.
Bên Hoa Hạ xác định hai người đi qua, còn lại hắn tính toán liên hệ Andra.
Bên Andra có trận pháp sư, lại liên hệ thêm thần bà, cùng với sư phụ của thần bà vu sư cũng có thể cùng đi qua.
Còn có lão thái Nika, tốt nhất mang theo cháu gái của nàng cùng đi một chuyến, nếu năng lượng trong thân thể cháu gái sung túc, cũng có thể gánh vác một vị trí bên trong.
Tiếp theo là mấy người trong bát cường.
Đại biểu Hoa Hạ chứng kiến đứa nhỏ này gọi nhiều cuộc điện thoại, ra vẻ như đã gọi tới thật nhiều người.
Đợi cúp điện thoại, hắn lắm miệng hỏi một câu:
- Cậu tìm bao nhiêu người đi qua?
Lạc Tu Trúc tính qua một chút, nói:
- Di? Lại đủ rồi, còn dư ra hai người, nhưng không sao cả, loại sự tình này càng nhiều người áp lực cho mỗi người cũng ít hơn.
- Tôi là người Hoa Hạ, là một thông linh sư, chính phủ Tucker mời tôi tới.
Lạc Tu Trúc cũng không nghĩ mình giới thiệu sẽ có tác dụng gì, chẳng qua muốn bọn họ tỉnh táo một chút mình không phải người đối địch mà thôi.
Không ngờ có một thanh âm trẻ tuổi bỗng nhiên vang lên:
- Lạc.. Tu Trúc?
Ba chữ kia vẫn là dùng tiếng Hoa Hạ nói ra, tuy không phải thật tiêu chuẩn, nhưng vẫn nghe thấy được.
Lạc Tu Trúc cũng không nghĩ tới trong này còn có người nhận biết mình1
- Phải, tôi là Lạc Tu Trúc.
Nghe được câu trả lời xác định, người kia phát ra tiếng thét chói tai:
- Ô ô ô ô! Là anh đến! Cứu chúng tôi với!
- Được được, anh trước tiên tỉnh táo lại, tôi đã thông tri người bên ngoài, làm cho bọn họ mang theo 8 bộ quần áo phòng hộ lại đây.
Vừa dứt lời, thanh âm nữ nhân tiếp tục vang lên:
- Không phải 8 người, là 19 người, còn có mười nhi đồng dưới 8 tuổi!
Lạc Tu Trúc sửng sốt, sau đó chợt hiểu, nữ nhân kia đoán chừng là sợ hãi hắn là tội phạm, cho nên chỉ nói một bộ phận nhân số.
Hắn lại hội báo cho phía chính phủ Tucker thêm một lần, bên kia lại khẩn cấp điều qua một đám quần áo phòng hộ.
Lạc Tu Trúc làm yên lòng cảm xúc của bọn họ, trở về bên này chờ đợi nhân viên cứu hộ chạy tới.
Có địa chỉ, đội lục soát cứu hộ rất nhanh đã tới.
Lạc Tu Trúc chỉ vị trí kho hàng, chuyện kế tiếp toàn bộ giao cho bọn họ, bản thân hắn thuận tiện đi xung quanh tản bộ, nhìn xem còn có người sống sót hay không.
Tuy hắn nghĩ dùng trận pháp tiêu trừ độc khí, nhưng chuyện này chỉ sợ nhất thời khó làm được, có chút người sống sót chưa chắc đợi được tới lúc đó.
Hắn xoay quanh một vòng, dùng đôi mắt trắng bạc nhìn khắp nơi, phàm là còn có người sống trên nóc nhà hoặc là sẽ xuất hiện khói xám hay công đức.
Hắn lại tiếp tục tìm được 10 người sống sót, những người này trốn tránh trong hầm ngầm hoàn toàn phong bế.
Nhưng nếu không thể phát hiện bọn họ, chỉ sợ họ đều ngạt thở mà chết.
Tín hiệu trong thủ đô đều bị phá hư, trừ bỏ bộ đàm đặc thù, di động bình thường căn bản không dùng được, bọn họ cũng không có biện pháp cầu cứu.
Cứu hai mươi người này, Lạc Tu Trúc quay ra biên giới, nhận được một đoàn hào quang công đức nồng đậm.
Nhìn thấy công đức lao vào trong thân thể, cảm giác mỏi mệt biến thành hư không.
- Thu phục chưa?
Đại biểu Hoa Hạ đợi hắn tiêu độc xong vội vàng đi qua hỏi kết quả.
Lạc Tu Trúc cười lạnh, giơ súng hướng một địa phương nổ súng bắn.
Phanh một tiếng, cách đó không xa truyền ra tiếng kêu la kinh hoảng ầm ĩ.
Người Tucker nhìn theo vị trí kia, liền chứng kiến người từ trong một phòng đi ra, bọn họ vây quanh đại biểu Mỹ.
Trên bả vai hắn còn dính máu, nghĩ tới một phát vừa rồi không ít người nháy mắt hiểu được hắn đã làm gì.
- Đồ vật tôi đã thả ra ngoài tan hết, phương pháp chế tạo bị tôi hủy diệt, có người muốn giết tôi, đáng tiếc tự mình đem mình hại chết.
Nói xong hắn còn huýt sáo, khiêu khích mười phần.
Đại biểu Mỹ tức chết!
Hắn muốn chất vấn Lạc Tu Trúc dựa vào cái gì nổ súng, nhưng người này còn nổ hai phát súng, đều bắn trúng hai người từng theo dõi hắn bên trong thủ đô.
Hắn đã biết.
Trong lòng đại biểu Mỹ cứng lại, ngẩng đầu tiếp xúc đôi mắt băng lãnh.
- Đây chỉ là một lần cảnh cáo.
Vẻ mặt thiếu niên tươi cười trào phúng.
Những người khác đều bị hù chết, đều còn mặc quần áo phòng hộ đâu! Làm sao lại bị nhận ra?
Đại biểu Mỹ hít sâu một hơi, cố nén đau đớn thấp giọng quát:
- Đi!
- Ngài John?
- Chúng ta đi!
Hắn cảm giác nếu mình còn lưu lại, chỉ sợ sẽ lặng yên không tiếng động chết ở chỗ này.
Hắn không biện pháp đối kháng với thông linh sư.
Bức người đi rồi, đại biểu Hoa Hạ cũng muốn nhanh chóng mang theo đứa nhỏ này rời đi.
Nhưng lại bị Lạc Tu Trúc cự tuyệt:
- Tôi có chuyện muốn thử xem một lần, có thể mang tôi đi gặp mặt ngài tổng thống một chút không?
Thủ đô bị hủy, Tucker đã tổn thất thảm trọng, nếu bỏ không nơi này mười mấy năm, kinh tế Tucker sẽ rất khó khôi phục.
Người ở bên trong dù đã chết, nhưng còn đồ vật vẫn còn bảo lưu lại.
Tỷ như vật tư đóng gói chân không, hoặc là máy móc hay mảnh thổ địa..
Có thể thu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, vẫn tốt hơn hoàn toàn mất trắng đúng không?
Lạc Tu Trúc được dẫn tới trước mặt ngài tổng thống, đối với vị thiếu niên tiêu diệt hung thủ đã hủy diệt thủ đô nước mình, ngài tổng thống vô cùng cảm kích.
Hắn nghe được cấp dưới nói hung thủ chẳng những muốn hủy diệt thủ đô, còn tính toán từ quốc nội của mình đầu độc nước Mỹ, trái tim hắn đều phải nát.
Nếu việc này làm thành, không nói nước Mỹ có sao không, chỉ nói Tucker tuyệt đối sẽ bị nước Mỹ tấn công!
Nói không chừng tới lúc đó cũng đã không còn quốc gia Tucker trên bản đồ.
- Không cần nói việc này, tôi có việc cần nhận được sự đồng ý của ngài.
Lạc Tu Trúc đem ý nghĩ của mình nói cho vị tổng thống nghe qua.
Nghe nói có thể xua tan độc khí trong thành, tổng thống ngây dại hồi lâu, cuối cùng run rẩy hỏi:
- Thật.. thật sự có thể chứ?
Lạc Tu Trúc lắc đầu:
- Tôi không thể xác định với ngài, nhưng có thể thử xem một lần, nếu không được thì vẫn như vậy, nhưng nếu thành công, vậy các vị cũng không cần đợi thêm mười mấy năm, cũng không cần tiêu phí số tiền lớn rửa sạch khí độc.
Nhưng có một chút chính là nói, khí độc quanh quẩn càng lâu, mặt đất bị ô nhiễm càng sâu.
Nếu pháp trận thành công, độc khí tiếp xúc mặt đất cũng sẽ hoàn toàn tiêu trừ.
Tổng thống rưng rưng gật đầu:
- Cậu nói đúng, dù sao cũng đã biến thành như vậy, không khả năng càng kém hơn bây giờ. Cậu đi làm đi, có gì cần cậu cứ việc yêu cầu là được.
Chỉ cần Tucker có thể đưa ra được, đều cũng hai tay cấp cho Lạc Tu Trúc.
- Việc này trước không vội, tôi còn phải tìm người đi tới.
Điểm tựa không phải là tài liệu bố trí pháp trận, mà là thông linh sư mở ra pháp trận.
Cũng may hắn từng tham gia cuộc chiến thông linh, nhận thức nhiều thông linh sư có thực lực.
Lạc Tu Trúc không cho là bọn họ sẽ cự tuyệt, nếu việc này thành công, cũng sẽ nhận được công đức thật lớn, công đức đối với bất kỳ thông linh sư nào mà nói đều là tài nguyên lực lượng tốt nhất.
Hắn gọi cho Tiêu Kiêu, thứ tốt trước tiên cần thông tri cho người trong nhà.
- Đại công đức? Có hứng thú hay không?
Quả nhiên Tiêu Kiêu thật sảng khoái đáp ứng, chẳng những thế còn giới thiệu một huyền sư cho Lạc Tu Trúc.
- Đồ Vân là người thứ hai sau tôi ngưng tụ được công đức lực, hơn nữa nàng tuổi còn nhỏ, thiên phú khẳng định mạnh hơn tôi nhiều!
Đồ Vân là nữ sinh trung học 16 tuổi, tuy còn nhỏ tuổi nhưng năng lực siêu cường, đợi thêm một thời gian nhất định là huyền sư đỉnh cấp quốc nội.
Nghe được là học sinh trung học 16 tuổi, điều này làm cho hắn nhớ tới cháu gái của lão thái Nika, năm nay mới 14 tuổi, nghe nói là học nhảy lớp.
Là thân thể thông linh, nếu không có hắn tồn tại, sau này nàng cũng trở thành người ngăn cơn sóng dữ.
Chậc chậc, thật sự đúng là học sinh trung học cứu vớt thế giới a!
Thủ đô Tucker diện tích gần 2000m2, Lạc Tu Trúc tính toán tìm mười người mở trận pháp.
Mà hắn đảm nhiệm mắt trận.
Bên Hoa Hạ xác định hai người đi qua, còn lại hắn tính toán liên hệ Andra.
Bên Andra có trận pháp sư, lại liên hệ thêm thần bà, cùng với sư phụ của thần bà vu sư cũng có thể cùng đi qua.
Còn có lão thái Nika, tốt nhất mang theo cháu gái của nàng cùng đi một chuyến, nếu năng lượng trong thân thể cháu gái sung túc, cũng có thể gánh vác một vị trí bên trong.
Tiếp theo là mấy người trong bát cường.
Đại biểu Hoa Hạ chứng kiến đứa nhỏ này gọi nhiều cuộc điện thoại, ra vẻ như đã gọi tới thật nhiều người.
Đợi cúp điện thoại, hắn lắm miệng hỏi một câu:
- Cậu tìm bao nhiêu người đi qua?
Lạc Tu Trúc tính qua một chút, nói:
- Di? Lại đủ rồi, còn dư ra hai người, nhưng không sao cả, loại sự tình này càng nhiều người áp lực cho mỗi người cũng ít hơn.