Xuyên Không [Dịch] Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ - Tử Lá Cam Lam Mộng Thiên Tầm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Dương dương minh, 11 Tháng tư 2024.

  1. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    801
    Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ

    Chương 50: Hoa rơi theo dòng, nơi nào hữu tình (3)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    801
    Nước cờ của mỹ nhân đi khắp thiên hạ

    Chương 51

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tề Lâm đột ngột bừng tỉnh dậy, mở mắt nhìn xung quanh không có gì cả, tuyết vẫn đang rơi lặng lẽ. Cô dường như vừa mới có một giấc mơ dài, nhưng bây giờ làm sao cũng không thể nhớ ra được điều gì.

    Cô vận động cơ thể cứng nhắc của mình, phát hiện trên trang phục đã phủ một lớp tuyết mỏng. Không ngờ là khi mấy người Diệu Nhi bọn họ, cô đã ngủ thiếp đi, và giấc ngủ này dường như đã kéo dài rất lâu, cô cũng sắp biến thành tuyết người rồi. Cô đứng dậy phủi phủi lớp tuyết trên người, cố gắng làm ấm lại cơ thể đã đông cứng, sau đó nhắm lại mắt lắc đầu với ý định xóa đi giấc mơ vừa rồi.

    Cô nhìn bốn phươnh chung quanh, dường như Diệu Nhi vẫn chưa trở về, nhưng tiếng cười nói từ bên ngoài vẫn vang vọng đến đây. Tề Lâm không có ý định đợi lâu hơn nữa, có lẽ cô nên đi ra ngoài tìm, biết đâu lại có thể gặp được bọn họ.

    Vừa mới bước ra khỏi cửa, âm thanh náo nhiệt từ bên ngoài khiến Tề Lâm có chút chóng mặt. Cô day day lỗ tai mình, thấy các hầu gái đang làm việc hối hả đi tới đi lui. Đúng rồi, tại sao cô không hỏi ai đó cho rồi? Diệu Nhi thường ngày rất hoạt bát năng nổ, quen biết khá nhiều người, có lẽ hỏi ai đó là có thể biết Diệu Nhi đang ở đâu. Vừa nghĩ xong Tề Lâm liền ngăn lại tiểu nha hoàn đang bưng nước trà.

    "Cô là A Tuyết à?"

    Hả? Cô ấy quen mình sao? Tề Lâm cố gắng nhớ lại, nhưng cô không nhận ra nha đầu này là ai cả. Liệu có phải Diệu Nhi thường xuyên nhắc đến mình hay không? Dù sao, dấu ấn trên mặt của cô khá ấn tượng, cũng dễ dàng nhận ra, Tề Lâm gật đầu mỉm cười, nói, "Ta là A Tuyết.. Cái này.. Cô nương, hôm nay không phải là lễ tế đàn hay sao? Tại sao bỗng nhiên lại ồn ào náo nhiệt thế này?"

    Hầu gái ngạc nhiên nhìn Tề Lâm, cười nói: "Cô lại trốn đi đâu lười nhác phải không?"

    Tề Lâm nghĩ có lẽ nha đầu này lại hiểu lầm cô cái gì rồi. Tề Lâm đành phải làm ra vẻ ngượng ngùng, gật gật đầu cười nhẹ.

    "Lễ tế đã kết thúc từ nửa tiếng trước rồi. Theo truyền thống, sau lễ tế là cả nước cùng hoan lạc chung vui." Cô hầu gái nhìn Tề Lâm với sự ngưỡng mộ, lại gần hơn thì thầm: "Chị A Tuyết, phục vụ bên cạnh Du Mộc công tử, cảm giác là như thế nào vậy?"

    "Gì thế?" Quỳ Lâm ngạc nhiên nhìn nha đầu này, dường như cô đã bị hiểu lầm thành công cụ ấm giường cho ai đó rồi. Cô mỉm cười nói: "Muội muội, muội có biết mấy người Diệu Nhi làm việc ở Xuyến Y viện hiện tại đang ở đâu không?"

    Nhắc đến Diệu Nhi, nha đầu này trở nên cẩn trọng hơn, nhìn ngó xung quanh và chắc chắn không ai gần đó mới lặng lẽ hạ giọng nói vào tai Tề Lâm: "Chắc chị vẫn chưa biết đi, sau khi chị được Du Mộc công tử đưa đi, Diệu Nhi cũng đã bị tiểu thư Mẫu Đơn gọi đi làm nha hoàn thân cận. Nghe nói chị Ngọc Châu vốn là nha hoàn thân cận của cô nương Mẫu Đơn bỗng nhiên chết đột ngột, cảnh tượng khi chết rất kinh khủng."

    Nghe tin này, Tề Lâm như bị sét đánh ngang tai, gương mặt trắng bệch. Ngọc Châu đã chết thảm ư?

    "Vậy.. vậy là Tố Phong và Lạc Tịch? Bọn họ đang ở đâu?" Vì sốc, giọng nói của Tề Lâm có chút run rẩy, nắm lấy cánh tay của nha hoàn đó, ấp úng hỏi: "Họ có sao không?"

    Nha hoàn bất lực thở dài một cái, tiếp tục nói, "Tố Phong?"

    "Sương Nhi, còn làm gì ở đây? Không biết hôm nay có khách quý rất quan trọng à?"

    Sương Nhi? Có lẽ đây là tên của nha đầu này, giọng nói này quá quen thuộc với cô. Tề Lâm nhìn theo hướng âm thanh phát ra, dù người này đang mặc trang phục hoa lệ màu lục, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng Tề Lâm vẫn nhận ra cô ấy ngay lập tức.

    "Diệu Nhi." Không biết cảm xúc của cô đang là phấn khích hay lo lắng, hay.. là sự ngạc nhiên, Tề Lâm cứ đứng như trời trồng tại chỗ, không tiến lại gần, Sương Nhi ở bên cạnh có chút sợ hãi lùi ra phía sau, cơ thể nhỏ bé run nhẹ.

    Diệu Nhi nhìn Tề Lâm một cách lạnh lùng, nhếch môi cười khểnh, xua tay để Sương Nhi rời đi, rồi cô mới bước đi đến trước mặt Tề Lâm, nhìn Tề Lâm từ trên xuống dưới kĩ càng, cười lạnh nói: "Du Mộc công tử quả thật đối xử rất tốt với cô, đồ mà cô mang đều là những tấm lụa thượng hạng."

    Trong lời nói của Diệu Nhi không còn chút cảm xúc ấm áp nào, đôi mắt cô đã không còn giống như ngày trước nữa, dễ thương và linh động, mà thay bằng sự lạnh lùng và châm chọc.

    Tề Lâm nhìn mà bất lực, nghe mà tim xót. Cô hiểu ra, Diệu Nhi đã không còn là Diệu Nhi mà cô quen nữa, cũng đã biết trong thầm lặng, giữa hai người họ xuất hiện khoảng cách xa vời như những ngọn núi cao không thể hàn gắn.
     
  3. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    801
    Nước cờ của mỹ nhân đi khắp thiên hạ

    Chương 52

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy vậy, Tề Lâm vẫn không thể kìm được cảm xúc bên trong, cô vẫn nuôi chút hi vọng hàn gắn, cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện: "Ta nghe.. Tiểu Sương nói, muội hiện ở cùng cô nương Mẫu Đơn. Muội.. có khỏe không? Tỷ sớm đã muốn đến thăm mọi ngươi từ lâu rồi, nhưng không thể ra ngoài được."

    Nghe Tề Lâm nói thế, Diệu Nhi cười lạnh một cái. Cô có khỏe không? Đúng vậy, cô rất khỏe. Trong mắt người khác, cô được ăn ngon mặc đẹp, cũng khá vinh quang. Nhưng liệu có ai biết được những nhục nhã mà cô phải chịu hàng ngày? Tất cả đều là do người đứng trước mặt này gây ra. Nếu không phải vì cô ấy đã bỏ mặc cô, cô sẽ không bị..

    Nghĩ đến những lần bị bắt nạt trong quá khứ, Diệu Nhi căm tức đến mức cắn răng nghiến lợi, cho đến khi cả miệng đầy mùi máu, Diệu Nhi mới thả lỏng môi.

    Tề Lâm nhìn lên cảm giác đau xót trong lòng, cô biết Mẫu Đơn giả tạo, Diệu Nhi chắc chắn không sống tốt. Sự phồn hoa bề ngoài chỉ là trang trí, nhưng nếu cô biết sớm hơn, cô nhất định sẽ không để Diệu Nhi rơi vào tay của Mẫu Đơn.

    Cô còn đang chìm trong suy nghĩ thì nháy mắt, tay của Tề Lâm đã bị Diệu Nhi nắm chặt, sự căm hận và tức giận trong ánh mắt đó cắt thẳng vào trái tim cô, cổ tay cô thì bị nắm chặn đến nỗi nổi lên mạch máu, vết móng tay cắm sâu vào da thịt, dù thế nào cô cũng không lên tiếng.

    "Diệu Nhi, ta.."

    Chưa nói xong, Tề Lâm đã bị Diệu Nhi lôi kéo đi, trên đường bị những cành cây quét qua mặt, tuyết vẫn cứ rơi không ngừng, cuối cùng họ dừng lại tại Xuyến Y Viện.

    Đến đây, những hình ảnh ngày xưa rõ ràng xuất hiện trong mắt, cô luôn biết những ngày bình yên như thế không thể kéo dài quá lâu, nhưng không ngờ sự kết thúc lại đến nhanh chóng như vậy.

    Diệu Nhi đi đến cửa phòng nơi họ từng sống, trực tiếp mở cửa, bên trong vẫn còn những món đồ vật như cũ, đã lâu không có ai dọn đến ở nên cả căn phòng đều phủ bụi, nhưng Diệu Nhi không quan tâm, đi đến mở tủ quần áo cũ, lấy ra chiếc hộp gỗ màu đen bên trong, rồi quay sang.

    "Những thứ này hôm nay ta trả lại cho ngươi, không thiếu gì, coi như đền ơn cứu mạng ngày trước." Diệu Nhi nhét chiếc hộp gỗ vào lòng Tề Lâm, lạnh lùng nói: "Từ nay về sau, chúng ta ân đoạt nghĩa tuyệt, không còn là tỷ muội gì hết."

    Nói xong Diệu Nhi quay lưng bước đi, nhưng bị Tề Lâm giữ chặt. Hắn bỏ bàn tay của Tề Lâm, Diệu Nhi lùi lại với sự ghét bỏ.

    Nhận ra sự ghét bỏ ấy, Tề Lâm không tiến gần hơn nữa, chỉ nhẹ nói: "Dù cho ta bị kết án tử hình, cũng xin cho ta một lý do hiểu rõ. Nếu là vì tỷ đến bên Du Mộc công tử làm việc, tỷ có thể thề độc với muội, việc trở thành người hầu thân cận bên cạnh Du Mộc, tuyệt đối không phải ý muốn của tỷ. Tỷ cũng đã từng nỗ lực mọi cách để đến thăm mọi người, nhưng mọi việc lại bị Mã Đông ngăn chặn. Tỷ không trốn thoát được."

    Nói xong, Tề Lâm hi vọng điều gì đó, nhưng trong ánh mắt của Diệu Nhi, cô không tìm thấy sự tha thứ nào cả, chỉ có sự mỉa mai coi thường, Tề Lâm hiểu rằng lời giải thích của mình hoàn toàn vô dụng, cũng không thể làm gì hơn ngoài việc chấp nhận.

    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  4. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    801
    Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ

    Chương 53


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng sự im lặng của Tề Lâm trong mắt Diệu Nhi lại như là sự đồng ý, khiến cô nghĩ đến số phận của Sơ Phong và Lệ Tịch, cơn giận lại lần nữa bùng nổ, cô bước tới và giơ tay lên nhưng mãi không thể đánh xuống.

    Tề Lâm nhắm mắt lại, hiện tại Diệu Nhi không hề lắng nghe bất cứ điều gì cô nói, tốt hơn hết là đợi mọi người bình tĩnh lại rồi nói chuyện.

    "Em," Diệu Nhi nhìn về Tề Lâm với ánh mắt trách móc và không kém phần nghiêm túc, nhớ lại quá khứ, và số phận của ba người họ, Diệu Nhu cảm thấy trái tim như bị xé toạc.

    "Pa!"

    Một cú tát trúng vào mặt trái của mình, cảm giác đau nhức lan ra từng nơi.

    "Pa!"

    Một cú tát nữa trúng vào má phải, tai Tề Lâm vang lên tiếng ồn, trong miệng bắt đầu có mùi vị mặn ngắt, Tề Lâm mở mắt, nhìn thấy tay Diệu Nhi vẫn đang giơ lên, run rẩy trong không khí mà không thể đánh xuống. Cô biết, hai cú tát vừa rồi, một là vì Lệ Tịch và một là vì Sơ Phong, và còn thiếu một cái là vì chính Diệu Nhi nữa.

    Nuốt đi vị mặn trong miệng, Tề Lâm nhìn Diệu Nhi lặng lẽ nói: "Đánh đi, ta sẽ không né tránh."

    Diệu Nhi giật mình, nhìn Tề Lâm khuôn mặt đỏ phồng, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, cô cũng muốn đánh nhưng không thể hạ tay được, cô cắn chặt môi, từng từ từng từ một nói: "Từ nay về sau, ta không nợ ngươi, ngươi cũng không nợ ta, ta và ngươi không còn dính dáng gì với nhau nữa, nhưng Á Tuyết, ta hận ngươi, tất cả bọn ta đều hận ngươi."

    Nói xong, cô quay lưng và bỏ đi, bàn tay của Tề Lâm còn giơ trên không trung định níu kéo người đó nhưng cuối cùng từ bỏ, dần dần buông xuống.

    Không biết Tề Lâm cô đã đứng bao lâu, cho đến khi cơ thể lại phủ lên một lớp tuyết mỏng, chân tay máy móc đi ra khỏi y viện.

    Cô không biết lúc này mình đang cảm thấy như thế nào, nhưng ít nhất là cô biết sẽ không có sóng gió nào nữa.

    Đi mãi mà không mục đích, chỉ thấy con đường xung quanh trở nên ít người hơn, cuối cùng lại đi đến một khuôn viên không có đèn sáng, Tề Lâm tìm một miếng đá để ngồi xuống, nhìn lên trời một cách yên lặng, trong tai vang vọng những lời của Diệu Nhi, Tề Lâm không thể không nhớ lại những thời khắc của mình trong cuộc sống hiện đại.

    Mỗi khi buồn chán, cô lại đến quán bar hoặc tìm một khách sạn, mua một thùng bia để uống thỏa thích, nhưng bây giờ, không có quán bar, không có bia.. Đúng rồi, cô chưa từng nếm rượu thời cổ đại.

    Nghĩ về đó, cô đứng dậy muốn đi lấy một ít rượu, nhưng vừa mới bước chân thì lại vấp phải cái gì đó, cúi xuống nhìn không rõ, Tề Lâm nhấc chân lên vài cái, ngồi xổm xuống để nhìn kỹ.

    Đang khát nước thì gặp suối, đúng là trời cho. Cầm lên một thùng rượu dưới chân, Tề Lâm hả hê mỉm cười, mở nắp ra, mùi rượu thơm ngát xông lên, cô liếm môi, nhìn quanh, tuyệt vời, lẽ nào đây là món quà ông trời bồi thường cho cô sau cơn đau vừa nãy.

    Nghĩ đến đó xong, Tề Lâm nhấc lên "ụm" uống hết cái bình rượu nhỏ, không ngờ mùi vị rượu không thua kém gì lần duy nhất cô uống loại rượu tiêu chuẩn quốc gia trong thế giới hiện đại của mình, chỉ mới lúc nãy cả thân thể đông cứng còn không có cảm giác gì, giờ đã thấy dạ dày ấm áp, nhắm mắt lại thở hắt ra một hơi nóng, đây là đồ miễn phí nên càng thấy ngon hơn, thế là cô tiếp tục nhấc lên uống tiếp.

    Rượu chảy xuống, mọi thứ xưa cũ đều ùa vào trong đầu, nhưng thứ rõ ràng nhất vẫn là đêm mà cô tự mình phong ấn, nhìn băng tuyết rơi vào mắt, Tề Lâm dùng sức ném đi cái bình rượu, nói: "Hahaha.. Phiêu Linh Khách, lệ đầy y?"

    Tề Lâm lại ôm thêm bình rượu chưa mở, nói: "Chết tiệt.. Lệ của ta đã chảy hết rồi, ai thích rơi rệ thì rơi đi, ta đây không thèm."

    Đã có dũng cảm kết bằng hữu, thì phải sẵn sàng đối mặt hy sinh tình bằng hữu.

    "Ực.. Ực"

    "Phiêu Linh Khách, lệ đầy y?"

    Khi tiếng rượu còn phát ra trong miệng thì tiếng nói của một người đàn ông vang lên, cầm bình rượu ôm vào ngực, nhìn người đàn ông mặc áo đen đứng trước mắt, nhưng tại sao hắn ta lại có đến hai cái đầu?

    Tề Lâm không nhịn được đến gần để nhìn kỹ.

    Dáng dấp này.. Vua?

    Là Hoàng Đế?
    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  5. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    801
    Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ

    Chương 54

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phụt!"

    Tề Lâm không nhịn được, phun toàn bộ rượu trong miệng lên mặt Phượng Trường Thanh!

    Thời gian như ngừng lại trong vài giây.

    Nuốt hết rượu còn lại, chớp mắt nhận ra mình vừa phạm phải sai lầm lớn, Tề Lâm đột nhiên tỉnh táo hơn một nửa, vội vàng giơ tay định dùng tay áo lau sạch, nhưng tay vừa đưa lên không trung đã dừng lại, người này là hoàng đế mà, dùng tay áo lau vết rượu, chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?

    Phượng Trường Thanh nhìn Tề Lâm làm mặt hài hước, không tức giận mà ngược lại thấy thú vị, thấy tay cô ấy dừng lại trên không, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy tay cô, cảm nhận được Tề Lâm có chút kháng cự, hắn hơi dùng sức, tay cô đã đặt lên mặt hắn.

    Đôi tay lớn nắm lấy tay nhỏ, cẩn thận lau đi vết rượu thừa trên mặt hắn, nhưng từ một khía cạnh nào đó, đây giống như một cặp tình nhân, tình huống thật sự mờ ám.

    Thế này.. hình như không đúng.

    "Hoàng.."

    "Trẫm không phải hoàng đế, chỉ là khách đến chơi Tửu Hoa Lâu, Bạch Phượng Hoàng." Phượng Trường Thanh đặt tay lên môi Tề Lâm, với giọng điệu quyến rũ nói.

    Bạch Phượng Hoàng? Không phải là nhân vật trong "Tần Thời Minh Nguyệt", chân không bao giờ chạm đất, đi lại như có đôi cánh, còn có một Bảo ca ca làm thú cưỡi sao? Dù người đàn ông trước mặt cũng là một mỹ nam, nhưng không đến nỗi lấy cái tên này.

    Tề Lâm chu môi, cười ngại ngùng, rút tay về, ôm chặt bình rượu, lùi lại hai bước, sau nhiều năm phấn đấu trong công việc, cô đương nhiên hiểu rõ câu "Chúng ta là bạn bè" của cấp trên chỉ là giả dối, tuyệt đối không bao giờ xem cấp trên là bạn!

    Cẩn thận nhìn Phượng Trường Thanh, cô nói "Đã hiểu."

    Phượng Trường Thanh cười nhẹ, vươn tay, giật lấy bình rượu trong tay Tề Lâm, ngửa đầu "ực" hai ngụm, rồi thuận tay quăng bình rượu xuống đất, may mà nó không vỡ.

    Tề Lâm nhìn bình rượu, rồi nhìn Phượng Trường Thanh, đi qua nhặt bình rượu nằm trên đất, lùi lại vài bước, định vị ánh mắt vào viên đá nơi vừa ngồi, giơ bình rượu lên, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ ném bình rượu đi.

    "Bùm!"

    Bình rượu vỡ vụn.

    Âm thanh trong trẻo khiến Tề Lâm hứng thú, đúng lúc chân cô bên cạnh có một đống rượu, cô không khách khí mà cầm lên một bình, uống hai ngụm đã đời, rồi giơ bình rượu lên ném tiếp.

    "Bùm."

    Lần này bình rượu còn đầy, âm thanh vỡ không trong trẻo như trước, nhưng rất dễ nghe.

    Lại ôm hai bình rượu, cô ném một cái lên không trung, Phượng Trường Thanh nhảy lên không, làm một cú lộn, đẹp mắt bắt lấy bình rượu, đứng cạnh Tề Lâm, cũng như cô, tùy tiện uống vài ngụm, rồi cùng nhau ném bình rượu đi.

    "Bùm bùm."

    Bình rượu vỡ thành nhiều mảnh, cả hai nhìn nhau cười, tiếp tục vừa uống vừa ném bình rượu. Đến khi tạo thành một đống mảnh vỡ bình rượu, hai người mới mỗi người giữ một bình, tựa lưng ngồi xuống đất.

    "Khụ.. trước đây.. tôi đã biết, ném đồ vật rất thích, ném bình rượu là thích nhất." Tề Lâm mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, nói lấp bấp "Hôm nay có cơ hội thử, không ngờ.. khụ.. thật sự rất thích, mọi sự không vui trong lòng đều ném ra ngoài rồi."

    Phượng Trường Thanh cười, hỏi "Cô không vui vì điều gì?"

    Nghe vậy, Tề Lâm lập tức quay mặt lại, giơ ngón trỏ lên, nói một cách nghiêm túc "Không vui? Nhìn vẻ mặt tôi có giống không? Tôi thấy anh mới không vui đó."

    "Ồ?" Phượng Trường Thanh nhướng mày hỏi "Tại sao?"

    "Có vị hoàng đế nào thật sự vui vẻ đâu? Chẳng phải đều là trước mặt người khác uy nghiêm, trong lòng mỹ nhân không dứt, trước ngọn nến không biết nói nỗi buồn sao?" Nói xong, Tề Lâm còn đưa tay vỗ lên mặt Phượng Trường Thanh, tiếp tục "Tôi nói cho anh biết, hoàng đế không có tự do, không có tự do kết hôn, tự do yêu đương, mà thân thể cũng không có tự do."

    "Tự do yêu đương?" Phượng Trường Thanh nhìn Tề Lâm khó hiểu, hắn thật sự chưa từng nghe qua.

    Tề Lâm sững sờ, rồi cười nói "Tôi quên, trong đầu người cổ đại không có khái niệm tự do yêu đương, haha, các người, đều lỗi thời rồi."

    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  6. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    801
    Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ

    Chương 55

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem


    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  7. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    801
    Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ

    Chương 56

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem


    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  8. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    801
    Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ

    Chương 57

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem


    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  9. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    801
    Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ

    Chương 58

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem


    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
  10. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    801
    Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ

    Chương 59

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem


    ==>> Đăng Ký <<== Và theo dõi Truỵên để xem chương mới nhanh nhất.

    Truỵên chỉ đăng độc quyền trên diễn đàn VNO
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...