Xuyên Không [Dịch] Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ - Tử Lá Cam Lam Mộng Nghìn Kiếm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Dương dương minh, 11 Tháng tư 2024.

  1. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    190
    Chương 40: Việc ngoài ý muốn (Thượng)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    190
    Chương 41: Việc ngoài ý muốn (Trung)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    190
    Chương 42: Việc ngoài ý muốn (Hạ)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    190
    Nuớc cờ của mỹ nhân đi khắp thiên hạ

    Chương 43: Hương diễm của Hoàng Hậu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    190
    Nuớc cờ của mỹ nhân đi khắp thiên hạ

    Chương 44: Hương diễm của Hoàng Hậu (2)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng năm 2024
  6. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    190
    Nuớc cờ của mỹ nhân đi khắp thiên hạ


    Chương 45: Tuyết rơi gợi tình (1)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    190
    Nuớc cờ của mỹ nhân đi khắp thiên hạ

    Chương 46: Tuyết rơi gợi tình (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    190
    Nuớc cờ của mỹ nhân đi khắp thiên hạ



    Chương 47: Tuyết rơi gợi tình (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuyết đã bắt đầu rơi, nhìn lên những bông tuyết vô tình rơi vào mắt Tề Lâm, tan thành nước rồi chảy ra từ khóe mắt, Tề Lâm cũng không nỡ lau đi, cũng không muốn cúi đầu.

    Ở đây rất lạnh, thật sự rất lạnh, lạnh đến mức Tề Lâm hơi run rẩy.

    Đột nhiên cảm thấy một lòng bàn tay lạnh lẽo nắm tay cô, Tề Lâm nghĩ rằng đó là tay của Mộc Thanh Phong, cô cũng không muốn từ chối. Cứ như vậy giả vờ bình tĩnh nhìn lên tế đàn.

    Nữ tử vẫn nằm bất động trên giường ngọc, tuyết trắng rơi trên người nàng, như những bông hoa mai trắng nở rộ khóc thương cho một nữ nhân tuyệt diệu đang dần dần mất đi sinh mệnh. Tề Lâm lặng lẽ nhìn nữ tử, cô ấy cũng đang mở mắt, Tề Lâm tự hỏi liệu những bông tuyết có rơi vào mắt nàng, rồi tan thành nước rơi xuống thay cho những giọt nước mắt hay không.

    Bên cạnh, khay hoa mai ngọc trắng đã đỏ lên được một nửa, Đại Tư Tế đột nhiên dẫn một nhóm nam tử đeo mặt nạ kỳ lạ tiến lên tế đàn, Đại Tư Tế đứng bên cạnh Ngọc Nữ, những người khác thì cầm các loại pháp khí kì lạ xếp thành vòng tròn và họ bắt đầu nhảy múa.

    Tề Lâm nhắm mắt lại, dường như thấy được một cảnh tượng khác. Cũng trong ngày tuyết như thế này, nữ tử mặt như hoa đào, dáng điệu yểu điệu, múa giữa rừng mai, nam tử giữa đôi lông mày dịu dàng, ngón tay khẽ nhấc lên tạo ra âm thanh của đàn như tiếng gọi mời du dương, chàng có tình, thiếp có ý, thề nguyện bên nhau, vốn dĩ là một khung cảnh hạnh phúc viên mãn, chỉ tiếc một tờ thánh chỉ, chàng và nành phải âm dương cách biệt, người sống nhưng lòng đã chết.

    Hôm nay hoa mai đang nở, tuyết trắng rơi xuống, một chén rượu đoạn trường, hỏi người thương trong lòng, tại trên cầu Nại Hà liệu có đợi ta?

    Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng xôn xao, Tề Lâm mở mắt, thấy mọi người chỉ trỏ về phía tế đài, Tề Lâm cũng nhìn lên, chỉ thấy Phượng Trường Thanh đang ở trên tế đàn, trên tay hắn cầm một chiếc mặt nạ bạc của nam nhân lúc trước.

    Lúc này, Phượng Trường Thanh cười nhạt, nhìn Long Diệp vẫn mỉm cười đứng đấy, sau đó hắn chầm chậm tiến gần nữ tử, mặc cho Đại Tư tế ngăn cản, ghé sát tai nữ tử nói: "Dù ngươi có xuống địa ngục, cũng không gặp được hắn, vì.. hắn đang ở đây, chính tay đưa ngươi xuống địa ngục."

    Đôi mắt của Ngọc Nữ vốn không còn sinh khí bỗng lóe lên một tia sáng, nữ tử máy móc quay đầu nhìn qua, từ khe hở giữa những người nam nhân đang nhảy múa xung quanh, nàng nhìn thấy một bóng dáng màu xanh trong tuyết, nhưng nàng đã không còn sức để giơ tay lên kêu gọi, sự nóng bỏng trong mắt là cảm giác duy nhất nàng có thể cảm nhận lúc này, nỗi đau nơi lồng ngực là cảm giác duy nhất nàng có thể cảm nhận, dây leo rỗng đã được rút khỏi cổ tay, mà nàng bây giờ cũng không còn sức để nhìn rõ gương mặt của người đó nữa.

    Cuối cùng, dưới sự múa may của Đại Tư Tế, Phượng Trường Thanh bế lấy nữ tử đang hấp hối, hai nữ tử đeo mặt nạ khác tiến đến mang bông mai ngọc đã nhuộm đỏ hoàn toàn đi theo sau, dưới sự hướng dẫn của Đại Tư tế, Phượng Trường Thanh bế Ngọc Nữ đưa đến trước cửa tòa tháp Bách Hoa Đài.

    Lúc này, mọi ánh mắt đều dồn vào cửa chính của Bách Hoa Đài, còn Tề Lâm thì chăm chú nhìn nữ tử đang hấp hối trong vòng tay của Phượng Trường Thanh, đầu nàng yếu ớt lung lay trên cổ tay của Phượng Trường Thanh, đôi tay ngọc ngà đã buông thõng xuống vô lực.

    Phượng Trường Thanh bước đến trước mặt Long Diệp, nói: "Ngọc thân của Ngọc Nữ giao lại cho ngươi."

    Nụ cười trên môi Long Diệp không phai, kính cẩn cúi đầu nói: "Thần đệ tuân chỉ."

    Nhận lấy nữ tử từ tay Phượng Trường Thanh, trong gió tuyết, hắn quay người rời đi, màu áo xanh trắng đan xen bay trong gió, Long Diệp ôm nữ tử từ từ bước xuống tế đàn, đám đông chia ra hai bên nhường đường họ, nụ cười vẫn không phai trên gương mặt Long Diệp.

    Tề Lâm không quan tâm tế đàn tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô quay người lặng lẽ đi theo sau.

    Tưởng rằng bên ngoài sẽ có quan tài hoặc thứ gì đó, nhưng đi mãi, Tề Lâm không thấy gì cả, đột nhiên một chiếc khăn tay màu xanh rơi từ ống tay áo của Ngọc Nữ, Tề Lâm bước lên nhặt, thật giống với chất liệu từ áo của nam tử kia, Tề Lâm dừng bước, đứng ngẩn ngơ nhìn về hướng hình bóng đó. Cô không muốn tiếp tục đi theo nữa..
     
  9. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    190
    Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ

    Chương 48: Hoa rơi theo dòng, nơi nào hữu tình (1)


    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2024
  10. Dương dương minh Minh Nguyệt (明月)

    Bài viết:
    190
    Nước Cờ Của Mỹ Nhân Đi Khắp Thiên Hạ

    Chương 49: Hoa rơi theo dòng, nơi nào hữu tình (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô ổn chứ?" Tề Lâm đỡ lấy tay Ngọc Nữ, cất tiếng quan tâm một cách nhẹ nhàng, ban đầu Tề Lâm chỉ là đồng cảm cô ấy, nhưng cuối cùng cô vẫn xuất hiện, sau khi nói xong, cô mới nhận ra rằng ánh mắt của người phụ nữ này không có cực độ, và dường như nàng ta cũng không nghe thấy cô nói chuyện, Tề Lâm vung vung tay trước mắt cô, nhưng dường như nữ nhân đã không thể nhìn thấy gì, thêm vào đó, do mất máu quá nhiều, không chỉ khuôn mặt cô ấy trắng bệch mà dường như mọi cảm quan đều không còn hoạt động, Tề Lâm lắc đầu và thở dài: "Hà tất gì?"

    Ngọc Mai đã hoàn toàn mất đi tất cả các giác quan, nhưng cơ thể vẫn cứ cố tiến lên, đi theo một hướng nào đó, Tề Lâm chỉ có thể cẩn thận dìu tay nàng, cuối cùng cô nhận ra rằng cô ấy đã có thể đi vững mà không cần sự giúp đỡ, Tề Lâm quyết định thả tay cô ấy ra và chỉ cẩn thận theo sau.

    "Đi ra đi." Khi đến một con đường nhỏ không còn bòng người, Long Dật dừng lại, nói với người sau lưng hắn: "Đã đi theo ta suốt quãng đường này, giờ không có ai nữa, đi ra đi."

    Bộ Dao chững lại một lúc, nhìn xung quanh chỉ thấy có mình cô, cô liền tự động bước ra, cô từ Dương Khê nghe được rằng, nam nhân này là em trai của hoàng đế hiện tại, Vô Ưng Vương Long Dật, hắn là người em trai được hoàng đế yêu thích nhất, hoàng đế đã hứa cho hắn ta có một cuộc sống vô ưu vô lo.

    "Tiểu nữ Bộ Dao tham kiến Vương Gia, Vương Gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Bộ Dao cúi đầu nhẹ nhàng cất tiếng, rồi nhìn lên Long Dật nói: "Vương Gia làm sao biết Bộ Dao đi sau ngài?"

    Long Dật nhếch môi mỉm cười, nhặt một cành hoa mẫu đơn đang nở bên cạnh, ngửi một hơi, nói: "Chưa gặp người, đã ngửi được hương thơm của người."

    Bộ Dao nhìn vào bản thân mình, hôm nay cô có dùng phấn má mà hai ngày trước Du Mộc đã chế tạo, không thể miêu tả được là hương gì, nhưng mùi thơm rất nhẹ nhàng, nếu không chú ý sẽ không ngửi thấy, không ngờ nam nhân này lại có khứu giác nhạy bén đến vậy, gần như là chó nghiệp vụ rồi.

    "Chó nghiệp vụ?" Bộ Dao che miệng lại, cô làm sao lại nói ra điều này? Chó nghiệp vụ là cái gì vậy?

    Cô cố gắng lục lọi kí ức, nhưng Bộ Dao lần nữa cảm thấy đầu đau như bị đâm thủng, những cảnh vật kỳ lạ nhanh chóng xuất hiện trong tâm trí, cô không thể kiềm chế được, cuối cùng Bộ Dao mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, hai tay không ngừng đập vào đầu chính mình.

    Long Dật ôm tay đứng đó nhìn, thật là một nữ nhân có thủ đoạn kỳ lạ.

    Sau khi kiềm chế được những thứ rối loạn đó, Bộ Dao cảm thấy cả cơ thể mình gần như kiệt sức, cô phải dùng hết sức lực để đứng dậy, nhìn Long Dật một cách bình tĩnh và nói: "Tiểu nữ thân thể không được khỏe, xin Vương Gia thứ tội."

    Trước khi Long Dật kịp nói điều gì, Bộ Dao đaz nhanh chóng quay lưng rời đi, có lẽ cô cần tìm Du Mộc xem xem chuyện gì đã xảy ra, có lẽ liên quan đến phấn má mà cô đang dùng chăng.

    Thú vị, Long Dật nhếch môi, lạnh lùng lên tiếng: "Đi điều tra nữ nhân này cho ta."

    Bóng hình phía sau lập tức biến mất nhanh chóng, Long Dật nhẹ nhàng mỉm cười, quay lưng bước đi.

    Tề Lâm đi theo Ngọc Mai đến một khu vườn đầy hoa mẫu đơn trắng đang nở, vài ngày trước khi Mạch Đông mới quay trở về, có mang đến cho cô một số bông hoa mẫu đơn trắng đã nở rộ, chắc hẳn chúng được hái từ khu vườn này rồi.

    "Ta tên Ngọc Mai, ta rất thích những bông hoa mẫu đơn trắng trên đầu công tử, hahaha, Vân Phi, chàng thấy ta có đẹp không?"

    Tề Lâm nhìn lên, thấy Ngọc Mai hái một cành hoa mẫu đơn trắng đặt lên đầu, liên tục tự hỏi, không có gì khác ngoài câu hỏi đó: "Vân Phi, chàng thấy ta có đẹp không?"

    "Ta sẽ đợi chàng đến cưới ta."

    Hái những bông hoa mai trắng đến khi ngập trong vòng tay, Ngọc Mai mới dừng lại, sau đó ôm lấy những cành hoa mai, đứng giữa khu vườn, nàng bắt đầu nhẹ nhàng xoay chuyển bước chân, múa một điệu múa tuyệt vời, Tề Lâm chỉ im lặng đứng đó nhìn nàng, không có bất kỳ hành động nào làm phiền.

    Năm đó, Tề Lâm xem "Bộ Bộ Kinh Tâm" không biết cảm nhận của Tứ a ca và Lạc Hi là như thế nào khi Lạc Hi mặc bộ váy đỏ, tay cầm cành mai đỏ đứng múa trong đem tuyết, nhưng hôm nay, Tề Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy đầu óc thanh thản, như mặt nước phẳng lặng, cô hiện tại không còn muốn đi tìm hiểu Ngọc Mai có suy nghĩ và cảm nhận như thế nào nữa. Nhặt lấy chiếc khăn màu lam ngọc, khóe môi khẽ nhếch nhẹ. Phần tình cảm này? Rốt cuộc nặng đến vậy ư?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...