Ngôn Tình Băng Tuyết Lạnh Không Bằng Trái Tim Chàng - Vu Quân Công Tử

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 30 Tháng ba 2024.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 50: Sương Nhi Bỏ Trốn

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 51: Một Hồi Mộng - Chôn Vùi Quá Khứ Bi Thương

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 52: Tam Sư Thúc Của Chu Diễm Sương

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Tỉnh mộng, Đường Diệp Phong kéo tay nàng thoát khỏi vũng bùn. Đôi mắt ở phía trước để chúng ta nhìn về tương lai.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2024
  4. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 53: Cuộc Hội Ngộ Đầy Bất Ngờ

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Về lại chốn cũ, Lãnh Dạ Xuyên hoài niệm xa xăm
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng chín 2024
  5. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 54: Gia Đình Đoàn Tụ

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    (Hoàn Chính Văn)

    Vậy là chuyện tình của Sương nhi và Diệp Phong đã kết thúc viên mãn, sang phiên ngoại thế tử gia Kim Hải và tam sư huynh của Sương nhi sẽ chính thức lên sàn. Mọi người đón theo dõi cp đầy ngọt ngào này nhé! Fighting <3
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười một 2024
  6. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 55: Chân Trời Mới

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười một 2024
  7. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 56: Ta Nhìn Em Tâm Tư Rung Động

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng chín 2024
  8. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 57: Mông Lung

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 58: Đổ Người Chỉ Vì Một Nụ Hôn

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng chín 2024
  10. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 59: Bên Đình Nguyệt Hồ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại

    "Bộp."

    Một bàn tay bỗng đặt lên bờ vai Đoạn Tử Tùng, cảm giác quen thuộc cùng cỗ khí tức áp chế len lỏi vào khoang mũi khiến hắn rùng mình rét lạnh sống lưng.

    Hắn biết là ai đến rồi, giọng nói kia vang lên bên tai, đối phương nghiêng người áp sát còn cố tình thổi hơi nóng.

    "Tam sư huynh đang nghĩ đến ai mà thẫn thờ thế, đệ đến ngay bên cạnh cũng không phát hiện ra, kiểu này rất dễ bị thích khách ám toán."

    Tử Tùng gạt vội móng vuốt ai đó khỏi bờ vai mình, tinh mắt còn thấy được vành tai đã đỏ bừng. Người đã đến tự bao giờ hắn vậy mà không hề phát hiện ra, chẳng phải võ công hắn đã tụt lùi mà căn bản là đối phương đã tiến bộ vượt bậc. Hắn không còn là đối thủ của con người trước mặt này nữa rồi. Nhớ lại chuyện đêm qua thật khiến Tử Tùng mấy chốc dâng lên đủ đầy tạp vị, bất quá bề ngoài cười xòa bảo:

    "Thế tử gia lại không phải thích khách đi. Vì thế ta không cần phải đề phòng."

    Ai nha, nói như vậy chẳng khác nào che dấu sự thật bản thân thua kém người ta, Đoạn Tử Tùng trong lòng tự dưng xấu hổ gì đâu. Ho liền mấy tiếng khụ khụ.

    Quân Bảo không có ý vạch trần sĩ diện hảo của tam sư huynh, đem lấy túi thơm đưa cho hắn.

    "Đệ ban nãy nhặt được cái này ở gốc cây đằng kia, huynh xem có phải túi thơm Sương muội tặng không?"

    Quân Bảo rõ ràng nói dối lụm ở gốc cây chứ thật ra là cái đêm Tử Tùng say rượu, hắn cởi đồ tắm giúp người ta rồi vô tình nhìn thấy chiếc túi thơm đó. Chiếc túi thơm tam sư huynh ngày thường mang kè kè bên hông là do tiểu sư muội tặng, hắn có tai mắt ở Trúc Lâm Phong làm sao không biết chuyện đó, nổi máu ghen thế là hắn ém nhẹm chiếc túi tính tiêu hủy nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy bản thân ấu trĩ trẻ con quá thật không đáng mặt nam nhân chút nào, càng sợ tam sư huynh mất đi kỉ vật Sương muội để lại sẽ buồn thảm nên hôm nay hắn bèn lấy lí do vớ vẩn đó để đem đi trả lại cho huynh ấy.

    Không ngoài dự đoán, tam sư huynh thấy túi thơm mừng rỡ như bắt được vàng. Còn hơn thế nữa.

    Nắm siết lấy chiếc túi thêu hoa màu hường trong tay, Tử Tùng đột nhiên nhào vào ôm luôn thế tử gia, đa tạ rối rít.

    "Đúng là nó rồi túi thơm của tiểu sư muội đã tặng ta, thế tử gia đa tạ ngài, đa tạ ngài."

    Quân Bảo bị cái ôm bất ngờ làm cho kinh hỉ, sau đó là cảm giác sướng rên lâng lâng, bàn tay to lớn rục rịch muốn ôm lại tam sư huynh. Huynh ấy thế nào sực tỉnh đẩy hắn ra.

    "A thật ngại quá ta vui mừng quá độ nhất thời lỗ mãng thất lễ với ngài rồi a thế tử gia."

    Tử Tùng cười lấp liếm thực chất tay chân đang run nhè nhẹ còn cõi lòng thì gào thét. Thế quái nào mất kiểm soát tự dưng ôm thế tử gia, Đoạn Tử Tùng mày thiếu thốn tới điên ròi sao.

    Tử Tùng giấc này ngay thẳng muốn đập đầu vào gốc cây ba trăm lần để tỉnh táo.

    "Tam sư huynh đừng gọi thế tử gia này nọ nữa xa cách lắm đệ đã bảo rồi mà. Với cả đệ giúp huynh hai lần cũng không phải để nghe lời đa tạ suông đâu, chiều nay xuống trấn mời đệ bữa cơm thịnh soạn ở Yên Hương Các đi, thế nào?"

    Quân Bảo cố tình dụ dỗ.

    "Nhưng... nhưng ta không có tiền." Tử Tùng lúng túng hắn thật sự nghèo lắm.

    "Vậy đệ cho huynh vay, khi nào huynh xuống núi đi dạy học kiếm ra tiền thì trả cho đệ sau."

    Quân Bảo gian trá còn đưa ra mức lãi thấp, Tử Tùng làm sao không biết người ta ngậm thìa kim cương từ khi sinh ra, bất quá có nợ thì phải trả bèn bất đắc dĩ gật đầu.

    Tiệc ở Yên Hương Các còn mời thêm dàn ca vũ mới ra trò trống, đãi người cao quý ở nơi sang trọng đâu thể qua loa.

    Quân Bảo cũng không qua loa, sai cung nô trao cho tam sư huynh túi bạc vụn to, viết giấy nợ và lăn dấu vân tay của huynh ấy vào. Cuộn cuộn gấp cất vào trong ngực áo.

    Tử Tùng nhìn loạt hành động đó nhẹ nhõm hẳn.

    Đình Nguyệt Hồ buổi trưa mát mẻ bởi những hàng cây xanh rũ mát hai bên ven đường cùng hơi nước lạnh dưới hồ tỏa lên.

    Thế tử Chấn Quốc từ xa đi tới trông thấy bằng hữu thân thiết đang đứng cạnh tam sư huynh, bảo sao tên này giờ nghỉ trưa không thấy ở trong phòng, hóa ra là lẻn ra đây.

    Nhếch môi cười nửa miệng như vừa phát hiện ra khung cảnh thú vị, Lãnh Thiên Chiết đột ngột quàng tay lên vai Vương Quân Bảo, giọng ủy khuất như cún con bị chủ bỏ rơi.

    "Tam sư huynh, A Bảo, hai người đang nói với nhau chuyện gì mà vui vẻ vậy, cho A Chiết tham gia với."

    Tử Tùng hơi nhíu mày khi nhìn thấy bàn tay kẻ mới tới đang đặt trên bờ vai góc cạnh của Vương Quân Bảo, trong lòng lại lần nữa khó chịu mà chẳng hiểu vì sao.

    Quân Bảo gạt bàn tay bạn ra, thờ ơ đáp ta và tam sư huynh chỉ đang cho cá ăn thôi.

    Thiên Chiết nghe vậy thật thà cúi đầu xuống hồ dòm: "Ơ ngươi nói cho cá ăn ta có thấy con cá nào đâu Bảo?"

    "Ngươi tới làm kinh động nên chúng bơi đi cả rồi." Quân Bảo ngay thẳng sát thương.

    Thiên Chiết nghe vậy ngơ ngác gãi đầu, dung nhan ưa nhìn còn có thể dọa cho một bầy cá sợ hãi bỏ chạy.

    Tử Tùng bụm miệng mém chút phụt cười.

    Hồi chuông đột ngột gióng ngân lên, đã đến giờ vào lớp. Vương Quân Bảo quay sang nháy mắt với Đoạn Tử Tùng sau đó cất bước đi thẳng. Cái nháy mắt ngụ ý nhắc nhở hắn giữ bí mật chuyện ban nãy đừng cho thế tử Chấn Quốc biết.

    Thì ra cũng không thân thiết tới như vậy, ngài ấy muốn bữa tiệc chỉ dành riêng cho hai người.

    Cả bầu trời phút chốc bỗng như nở hoa bừng sáng, trái tim Đoạn Tử Tùng đập nhanh thình thịch, gương mặt nóng bừng.

    "Hơ A Bảo đợi ta đi với sao ngươi bước nhanh thế A Bảo."

    Thiên Chiết gọi í ới chạy theo Quân Bảo, bóng đổ loang xuống cung đường dài.

    Quân Bảo gạt bàn tay kia ra, Thiên Chiết lần nữa quàng tay lên vai hắn, tận mấy lần Quân Bảo mệt lười quản.

    Thế nhưng Đoạn Tử Tùng lại để ý tới bàn tay cùng hình ảnh hai nam nhân sóng bước bên nhau đó. Trái tim đang đập rộn ràng bỗng chốc nhói đau.

    Phi phi.

    Hai thế tử gia thân thiết với nhau liên can gì tới hắn. Tử Tùng lần nữa cố gạt phăng hình ảnh chướng mắt kia ra khỏi đầu.

    Còn nữa gặp riêng cái gì chứ, thế tử chỉ đơn giản sợ hắn tốn kém không khả năng chi trả, nhưng chiều nay hắn sẽ mời thêm một số huynh đệ thân thiết đi cùng cho đỡ ngại. Chỉ tưởng tượng cái bầu không khí chỉ có riêng hai người ở trong phòng tiệc cũng đủ khiến hắn nghẹt thở tới cỡ nào. Hắn chẳng biết từ khi nào lại ngại đối diện một mình với thế tử gia.

    Cả cảm giác khó chịu căng tức đang chèn ép ở trong lồng ngực hắn rốt cuộc là gì?

    Đoạn Tử Tùng cắn răng nhàu siết mảnh đồng phục lam sắc trước ngực.

    .
    .

    .



    Đầu giờ chiều buổi tọa thiền đang diễn ra trong bầu không khí thinh lặng thì bỗng nhiên có bước chân lịch bịch chạy vào trong một gian phòng.

    Đoạn Tử Tùng ngay thẳng đang đi từng hàng giám sát chúng đệ tử năm ba ngồi cho đúng tư thế.

    "Hồi bẩm tam sư huynh xảy ra chuyện không hay rồi, sư phụ có lệnh triệu tập khẩn." Sư phụ ở đây là đại sư huynh mới nhậm chức tân chưởng môn nhân. Người đến thông báo là nam đệ tử năm hai, trán rịn đẫm mồ hôi.

    Đoạn Tử Tùng vội đi theo môn đệ đó. Cả lớp học dừng thời thiền nhao nhao cả lên, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.

    Mãi sau đó mới có thông báo dán xuống nói rằng đỉnh núi Đông Ngô hung thú rục rịch muốn phá ấn thoát ra ngoài, tam sư huynh và một số đệ tử năm nhất sẽ đi tới đó gia cố kết giới.

    Thế là cả buổi chiều hôm đó tin tức lan truyền khắp các buổi học, ai cũng đứng ngồi không yên.

    Sư phụ vừa mới quay về thần giới chưa được bao ngày bọn hung thú đã đánh hơi được mà muốn nổi dậy. Để chúng thoát khỏi huyền cảnh Ngũ châu lại thêm một trận gió tanh mưa máu.

    Kẻ canh gác ngọn núi Đông Ngô vừa truyền tin khẩn, các ngọn núi còn lại thì chưa có dấu hiệu gì nhưng lấy gì đảm bảo chúng sẽ chịu ngủ yên trong đó khi người mạnh nhất đã rời đi.

    Trước tiên sáng mai tam sư huynh và thêm bốn người nữa sẽ đi cùng huynh ấy, còn đại sư huynh vừa lên chức chưởng môn phải ở lại chủ trì dẫn dắt chúng môn đệ, bởi vì rất có khả năng các tông phái khác sẽ thừa dịp này tập kích vào trong Trúc Lâm Phong.

    Trương Tử Kỳ tân chưởng môn nhân đã phát báo động đỏ nhắc nhở toàn thể chúng môn đệ trên dưới Trúc Lâm Phong cẩn thận đề cao cảnh giác, không được rời khỏi phạm vi bổn giáo, không được hoạt động riêng lẻ một mình.

    Rõ hung thú phá ấn cả Ngũ châu đều không thoát khỏi đại nạn, không đồng tâm hiệp lực gia cố kết giới còn thừa nước đục thả câu, đúng là bọn khốn hám lợi trước mắt mà trở nên ngu xuẩn.

    Vài môn đệ năm hai cau mày. Nghe họ bàn tán sôi nổi Vương Quân Bảo ngồi bàn học gần đó cũng biết có những ai được lệnh điều động đi vào sáng mai. Ngoài tam sư huynh còn bốn người, là thất sư huynh, và ba sư huynh thân tín bên cạnh tam sư huynh, là đệ tử năm hai và còn là dưới sự chỉ dạy của huynh ấy, ai cũng biết chút ích về kết giới. Và trong toàn thể Trúc Lâm Phong ngoài đại sư huynh cũng chỉ có năm người bọn họ là đủ tư cách lên đường.

    Vương Quân Bảo xoay xoay cây bút lông nghĩ ngợi gì đó. Tan học liền âm thầm chạy tới chánh điện thỉnh gặp riêng đại sư huynh Trương Tử Kỳ.

    Chẳng biết Vương Quân Bảo đã nói cái gì mà ngày hôm sau trong số những người lên đường đến núi Đông Ngô có thêm một cái tên Vương Quân Bảo nằm trong danh sách.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng chín 2024
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...