Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 251:
Dù sao những người kia trải qua tự mình suy nghĩ cặn kẽ mới động thủ, không có quan hệ gì với Lạc Tu Trúc.
Thiên đạo chỉ cảm thấy trong lòng một trận rét run, Lạc Tu Trúc tìm được lỗ hổng, vậy sau này hắn sẽ giết càng nhiều người đúng không?
Không được không được, mình phải tìm người ngăn cản Lạc Tu Trúc mới được!
Mang ý nghĩ như vậy, thiên đạo nhanh chóng biến mất, Lạc Tu Trúc có cảm ngộ quay đầu nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt dần phai nhạt đi xuống.
Hành động mở đường cho người giết người cũng không phải hắn muốn.
Hắn muốn chính là tự tay cầm đao giết người.
Về phần nghiệp, kỳ thật hắn cũng không ngại.
Đối với Lạc Tu Trúc mà nói, hoặc là đừng yêu cầu hắn hỗ trợ, để cho hắn an tâm làm một người thường, hoặc là cho hắn quyền hạn lớn nhất, đừng vừa nhờ hắn hỗ trợ vừa áp bức hắn.
Đây không phải là ghê tởm người sao?
Quân nhân nhận qua huấn luyện chính quy, đôi khi đối diện hung đồ cũng không biện pháp làm được ôn hòa nhã nhặn, hắn là một người bình thường lại làm sao có thể không có cảm xúc?
Cho dù trải qua mười năm, tim của hắn vẫn không phục không ngừng phản kháng.
Tiêu Kiêu thấy hắn rời đi, trước hết cho binh lính mang đi đám người, theo sau đuổi theo Lạc Tu Trúc.
- Lạc Tu Trúc, cậu có thể nói cho tôi biết, vừa rồi cậu đã làm gì không?
- Tôi đang giết người a.
Nghe trả lời, Tiêu Kiêu lặng đi một chút, không nghĩ tới đối phương sẽ thành thật trả lời.
- Cậu..
Hắn cau mày, những người này cũng không phải hung đồ, hơn nữa trên người bọn hắn không có vũ khí, cho dù là quân nhân cũng không phải muốn giết thì có thể giết.
Nhưng lúc này Lạc Tu Trúc chợt hỏi một vấn đề:
- Vì cái gì một người cứu vớt thế giới, ngay cả quyền giết người cũng không có.
- Tôi cũng không phải muốn cần lạm sát kẻ vô tội, nhưng anh biết không, bé gái kia khóc cầu tôi giết nàng, nàng bị độc khí tra tấn đã nhiều năm, đã sớm đau muốn chết, nhưng tôi không thể giúp nàng giải thoát.
Bổn ý của Lạc Tu Trúc không phải muốn biến thành sát nhân cuồng ma, hắn chỉ là.. có đôi khi bị hạn chế phi thường ủy khuất.
Đồng dạng đều là thông linh sư cần chấp hành nhiệm vụ, đối mặt hung đồ hoặc là nạn nhân bị giày vò tuyệt vọng, những thông linh sư khác có thể hạ nặng tay nhưng hắn lại không thể.
Nghe được thanh âm lẩm bẩm của Lạc Tu Trúc, Tiêu Kiêu đại khái hiểu được ước thúc Lạc Tu Trúc lại là cái gì.
- Như vậy cậu giết người sẽ như thế nào?
- Tôi sẽ có tội nghiệt, hắn nói.. công đức cùng nghiệp hỗn hợp cùng một chỗ, sẽ không biện pháp chữa trị tốt toàn bộ thế giới.
Thiên đại của hai thế giới đều yêu cầu hắn tuyệt đối không thể giết người.
Công đức trên người hắn là dùng chữa trị thế giới, công đức hỗn hợp với nghiệp, làm sao chữa trị được?
Tiêu Kiêu nghĩ đến một điểm khác:
- Nói cách khác, công đức hỗn hợp nghiệp, sẽ làm việc chữa trị thế giới chậm hơn nhiều?
Lạc Tu Trúc dừng phắt lại, hắn ý thức được lời của đối phương, tựa hồ cất giấu ý tứ gì?
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, phía sau truyền ra thanh âm tiếng cười của Tiêu Kiêu, theo sau hắn cảm giác trên đầu chợt ấm áp, có bàn tay vuốt ve đầu của hắn.
- Cậu đang rối rắm cái gì?
Tiêu Kiêu hiểu được biệt khuất trong lòng Lạc Tu Trúc, như là hắn suy nghĩ, tự hạn chế không giết người là lựa chọn của hắn, bị hạn chế không giết người là bị bách lựa chọn, hai bên ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Tiêu Kiêu cảm thấy được tuyển chọn của Lạc Tu Trúc rúc vào sừng trâu.
- Cậu có phải ngốc hay không? Dù cậu lây dính nghiệp thì thế nào? Cậu cũng không phải đi làm thánh mẫu, có chút người đáng chết thì giết thôi, ở bảy tám mươi năm trước lão tiền bối kháng Nhật từng giết nhiều người như vậy, có ai gặp qua bọn họ bị thiên đạo ngăn cấm? Bọn họ giết người nhiều, nhưng cứu cũng nhiều, công đức luôn nhiều hơn là nghiệp.
Nói xong hắn thở dài một hơi:
- Cứu vớt thế giới không phải chuyện riêng của cậu.. chậm một chút thì chậm thôi, chúng ta vẫn đang nỗ lực không phải sao?
Luôn luôn có người đứng nơi tuyến đầu, cũng chỉ là người nghĩ làm cho thế giới càng tốt hơn.
Cho dù là Tucker được xưng là thiên đường của ma túy, toàn dân giai độc, vẫn sẽ có người đứng ở tuyến đầu đối kháng ma túy.
- Nếu tâm ở thiện, mặc dù chết vẫn không hối hận. Bọn họ đang cố gắng, chúng ta đang nỗ lực. Tiểu Trúc, đây không phải là chuyện riêng của cậu, hạn chế.. cậu không cần để ý tới.
Không phải đâu? Đem trách nhiệm của toàn bộ thế giới đổ lên đầu một đứa bé, đây là con rùa vương bát nào nghĩ ra được?
Còn nói không thể giết người? Người thường chỉ cũng thôi, quân nhân làm nhiệm vụ, không cho giết hung đồ cũng không phải ép bức người quá đi?
Vẻ mặt Tiêu Kiêu ôn hòa cười làm yên lòng Lạc Tu Trúc:
- Có tội nghiệt thì có tội nghiệt thôi, tôi cũng từng giết qua hung đồ, vậy cậu cảm thấy tôi là ác nhân sao?
Vẻ đen tối trong mắt Lạc Tu Trúc dần dần cởi ra, chuyển thành mờ mịt khiến Tiêu Kiêu nhìn thấy mà đau lòng.
Đồ chó hoang! Là con rùa vương bát nào cưỡng chế tiểu Trúc như vậy? Tiện hay không a!
Nhìn Lạc Tu Trúc như vậy, Tiêu Kiêu chợt giật mình, bắt lấy cánh tay của hắn hỏi:
- Cậu không phải bị vương bát kia PUA chứ?
Ách? Trong mắt Lạc Tu Trúc càng thêm mờ mịt.
- Hắn không phải nói, bởi vì cần đại lượng công đức của cậu, cho nên cậu không thể giết người?
Lạc Tu Trúc gật gật đầu, Tiêu Kiêu cảm thấy hai mắt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ý tứ chính là muốn cho cậu ra thật nhiều công đức? Hắn không cho cậu tìm kiếm sự trợ giúp của chúng tôi sao?
Tìm xin giúp đỡ? Mình không phải đang làm sao?
- Không không không, ý của tôi là, cậu cũng như chúng tôi, cùng cảnh sát cùng quân nhân giống nhau, nên động thủ thì động thủ, nên ước thúc thì ước thúc, mà không phải liên tiếp bị ước thúc hạn chế.
Hắn muốn, là Lạc Tu Trúc thành một phần tử của bọn họ, mà không phải bức đứa nhỏ này luôn gánh vác tuyến đầu.
Không cần! Thật sự là không cần!
Lời của Tiêu Kiêu làm cho Lạc Tu Trúc không cách nào lý giải.
- Xong rồi, cậu bị hắn PUA choáng váng. Hôm nay giết..
Tiêu Kiêu bị tức điên, lôi kéo hắn hỏi là tên vương bát nào yêu cầu những điều này.
- Thiên đạo, là thiên đạo yêu cầu tôi.
Tiêu Kiêu nháy mắt ngây người, miệng mấp máy, gãi đầu, tựa hồ có chút buồn bực.
Qua một hồi lâu, hắn thở ra một hơi, làm ra quyết định trọng yếu:
- Cậu đừng nghe hắn nói bậy!
- Loại chuyện làm khó người như vậy không cần nghe hắn, thế giới này không chỉ của một mình cậu, trời sụp còn có quốc gia gánh vác, không tới phiên một đứa bé như cậu. Hiện tại chính phủ cùng quân đội đang tích cực làm ra phản ứng, loại hạn chế này cậu không cần tuân thủ.
Nếu không phải hắn là huyền sư, nói không chừng sẽ chỉ vào ông trời chửi mắng một trận.
Có lẽ được Tiêu Kiêu an ủi một chút, Lạc Tu Trúc cảm thấy thần kinh của mình thoải mái hơn rất nhiều.
- Chuyện này đi ra ngoài tiếp tục nói, chúng ta đi thôi.
Hai người đi tới chỗ nghiệp sâu nhất trong vườn địa đàng, nơi này phi thường im lặng, đồ vật rơi vãi xung quanh, trên tường dính đầy máu, thoạt nhìn tựa hồ trải qua một hồi ác chiến.
Bọn họ đi vào trong lầu, Lạc Tu Trúc quan sát hết thảy, tìm ra địa phương nghiệp dày đặc nhất.
Không bao lâu, bọn họ ở sàn nhà gần cửa sau, phát hiện sương mù màu đen dày đặc như ẩn như hiện.
- Chỗ này phỏng chừng không vài người nghi ngờ điều tra.
Bình thường phòng tối không nằm trong phòng khách, thì là trên vách tường, có rất ít sẽ giấu cạnh cửa.
Hai người vuốt mặt đất tìm được khe hở.
Tiêu Kiêu lấy dao găm, lưỡi dao cắm vào khe hở, dùng sức nâng, sàn nhà cứ như vậy bị cạy mở.
Lạc Tu Trúc cứ thế nhảy xuống, Tiêu Kiêu hoảng sợ vội vàng theo sau.
Hắn trực tiếp thả ra xiềng xích dò đường phía trước.
Thẳng tới xiềng xích đụng phải đồ vật, đem tin tức truyền về, Lạc Tu Trúc mới mang theo Tiêu Kiêu đi tới trước.
Xiềng xích đụng cánh cửa, là hợp kim, còn có ổ khóa tròng đen, xem ra bọn họ không qua được.
Nhưng không phòng được thông linh sư.
Tiêu Kiêu trực tiếp vẽ một pháp trận, lợi dụng phá trận trực tiếp hủy cánh cửa.
Thiên đạo chỉ cảm thấy trong lòng một trận rét run, Lạc Tu Trúc tìm được lỗ hổng, vậy sau này hắn sẽ giết càng nhiều người đúng không?
Không được không được, mình phải tìm người ngăn cản Lạc Tu Trúc mới được!
Mang ý nghĩ như vậy, thiên đạo nhanh chóng biến mất, Lạc Tu Trúc có cảm ngộ quay đầu nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt dần phai nhạt đi xuống.
Hành động mở đường cho người giết người cũng không phải hắn muốn.
Hắn muốn chính là tự tay cầm đao giết người.
Về phần nghiệp, kỳ thật hắn cũng không ngại.
Đối với Lạc Tu Trúc mà nói, hoặc là đừng yêu cầu hắn hỗ trợ, để cho hắn an tâm làm một người thường, hoặc là cho hắn quyền hạn lớn nhất, đừng vừa nhờ hắn hỗ trợ vừa áp bức hắn.
Đây không phải là ghê tởm người sao?
Quân nhân nhận qua huấn luyện chính quy, đôi khi đối diện hung đồ cũng không biện pháp làm được ôn hòa nhã nhặn, hắn là một người bình thường lại làm sao có thể không có cảm xúc?
Cho dù trải qua mười năm, tim của hắn vẫn không phục không ngừng phản kháng.
Tiêu Kiêu thấy hắn rời đi, trước hết cho binh lính mang đi đám người, theo sau đuổi theo Lạc Tu Trúc.
- Lạc Tu Trúc, cậu có thể nói cho tôi biết, vừa rồi cậu đã làm gì không?
- Tôi đang giết người a.
Nghe trả lời, Tiêu Kiêu lặng đi một chút, không nghĩ tới đối phương sẽ thành thật trả lời.
- Cậu..
Hắn cau mày, những người này cũng không phải hung đồ, hơn nữa trên người bọn hắn không có vũ khí, cho dù là quân nhân cũng không phải muốn giết thì có thể giết.
Nhưng lúc này Lạc Tu Trúc chợt hỏi một vấn đề:
- Vì cái gì một người cứu vớt thế giới, ngay cả quyền giết người cũng không có.
- Tôi cũng không phải muốn cần lạm sát kẻ vô tội, nhưng anh biết không, bé gái kia khóc cầu tôi giết nàng, nàng bị độc khí tra tấn đã nhiều năm, đã sớm đau muốn chết, nhưng tôi không thể giúp nàng giải thoát.
Bổn ý của Lạc Tu Trúc không phải muốn biến thành sát nhân cuồng ma, hắn chỉ là.. có đôi khi bị hạn chế phi thường ủy khuất.
Đồng dạng đều là thông linh sư cần chấp hành nhiệm vụ, đối mặt hung đồ hoặc là nạn nhân bị giày vò tuyệt vọng, những thông linh sư khác có thể hạ nặng tay nhưng hắn lại không thể.
Nghe được thanh âm lẩm bẩm của Lạc Tu Trúc, Tiêu Kiêu đại khái hiểu được ước thúc Lạc Tu Trúc lại là cái gì.
- Như vậy cậu giết người sẽ như thế nào?
- Tôi sẽ có tội nghiệt, hắn nói.. công đức cùng nghiệp hỗn hợp cùng một chỗ, sẽ không biện pháp chữa trị tốt toàn bộ thế giới.
Thiên đại của hai thế giới đều yêu cầu hắn tuyệt đối không thể giết người.
Công đức trên người hắn là dùng chữa trị thế giới, công đức hỗn hợp với nghiệp, làm sao chữa trị được?
Tiêu Kiêu nghĩ đến một điểm khác:
- Nói cách khác, công đức hỗn hợp nghiệp, sẽ làm việc chữa trị thế giới chậm hơn nhiều?
Lạc Tu Trúc dừng phắt lại, hắn ý thức được lời của đối phương, tựa hồ cất giấu ý tứ gì?
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, phía sau truyền ra thanh âm tiếng cười của Tiêu Kiêu, theo sau hắn cảm giác trên đầu chợt ấm áp, có bàn tay vuốt ve đầu của hắn.
- Cậu đang rối rắm cái gì?
Tiêu Kiêu hiểu được biệt khuất trong lòng Lạc Tu Trúc, như là hắn suy nghĩ, tự hạn chế không giết người là lựa chọn của hắn, bị hạn chế không giết người là bị bách lựa chọn, hai bên ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Tiêu Kiêu cảm thấy được tuyển chọn của Lạc Tu Trúc rúc vào sừng trâu.
- Cậu có phải ngốc hay không? Dù cậu lây dính nghiệp thì thế nào? Cậu cũng không phải đi làm thánh mẫu, có chút người đáng chết thì giết thôi, ở bảy tám mươi năm trước lão tiền bối kháng Nhật từng giết nhiều người như vậy, có ai gặp qua bọn họ bị thiên đạo ngăn cấm? Bọn họ giết người nhiều, nhưng cứu cũng nhiều, công đức luôn nhiều hơn là nghiệp.
Nói xong hắn thở dài một hơi:
- Cứu vớt thế giới không phải chuyện riêng của cậu.. chậm một chút thì chậm thôi, chúng ta vẫn đang nỗ lực không phải sao?
Luôn luôn có người đứng nơi tuyến đầu, cũng chỉ là người nghĩ làm cho thế giới càng tốt hơn.
Cho dù là Tucker được xưng là thiên đường của ma túy, toàn dân giai độc, vẫn sẽ có người đứng ở tuyến đầu đối kháng ma túy.
- Nếu tâm ở thiện, mặc dù chết vẫn không hối hận. Bọn họ đang cố gắng, chúng ta đang nỗ lực. Tiểu Trúc, đây không phải là chuyện riêng của cậu, hạn chế.. cậu không cần để ý tới.
Không phải đâu? Đem trách nhiệm của toàn bộ thế giới đổ lên đầu một đứa bé, đây là con rùa vương bát nào nghĩ ra được?
Còn nói không thể giết người? Người thường chỉ cũng thôi, quân nhân làm nhiệm vụ, không cho giết hung đồ cũng không phải ép bức người quá đi?
Vẻ mặt Tiêu Kiêu ôn hòa cười làm yên lòng Lạc Tu Trúc:
- Có tội nghiệt thì có tội nghiệt thôi, tôi cũng từng giết qua hung đồ, vậy cậu cảm thấy tôi là ác nhân sao?
Vẻ đen tối trong mắt Lạc Tu Trúc dần dần cởi ra, chuyển thành mờ mịt khiến Tiêu Kiêu nhìn thấy mà đau lòng.
Đồ chó hoang! Là con rùa vương bát nào cưỡng chế tiểu Trúc như vậy? Tiện hay không a!
Nhìn Lạc Tu Trúc như vậy, Tiêu Kiêu chợt giật mình, bắt lấy cánh tay của hắn hỏi:
- Cậu không phải bị vương bát kia PUA chứ?
Ách? Trong mắt Lạc Tu Trúc càng thêm mờ mịt.
- Hắn không phải nói, bởi vì cần đại lượng công đức của cậu, cho nên cậu không thể giết người?
Lạc Tu Trúc gật gật đầu, Tiêu Kiêu cảm thấy hai mắt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ý tứ chính là muốn cho cậu ra thật nhiều công đức? Hắn không cho cậu tìm kiếm sự trợ giúp của chúng tôi sao?
Tìm xin giúp đỡ? Mình không phải đang làm sao?
- Không không không, ý của tôi là, cậu cũng như chúng tôi, cùng cảnh sát cùng quân nhân giống nhau, nên động thủ thì động thủ, nên ước thúc thì ước thúc, mà không phải liên tiếp bị ước thúc hạn chế.
Hắn muốn, là Lạc Tu Trúc thành một phần tử của bọn họ, mà không phải bức đứa nhỏ này luôn gánh vác tuyến đầu.
Không cần! Thật sự là không cần!
Lời của Tiêu Kiêu làm cho Lạc Tu Trúc không cách nào lý giải.
- Xong rồi, cậu bị hắn PUA choáng váng. Hôm nay giết..
Tiêu Kiêu bị tức điên, lôi kéo hắn hỏi là tên vương bát nào yêu cầu những điều này.
- Thiên đạo, là thiên đạo yêu cầu tôi.
Tiêu Kiêu nháy mắt ngây người, miệng mấp máy, gãi đầu, tựa hồ có chút buồn bực.
Qua một hồi lâu, hắn thở ra một hơi, làm ra quyết định trọng yếu:
- Cậu đừng nghe hắn nói bậy!
- Loại chuyện làm khó người như vậy không cần nghe hắn, thế giới này không chỉ của một mình cậu, trời sụp còn có quốc gia gánh vác, không tới phiên một đứa bé như cậu. Hiện tại chính phủ cùng quân đội đang tích cực làm ra phản ứng, loại hạn chế này cậu không cần tuân thủ.
Nếu không phải hắn là huyền sư, nói không chừng sẽ chỉ vào ông trời chửi mắng một trận.
Có lẽ được Tiêu Kiêu an ủi một chút, Lạc Tu Trúc cảm thấy thần kinh của mình thoải mái hơn rất nhiều.
- Chuyện này đi ra ngoài tiếp tục nói, chúng ta đi thôi.
Hai người đi tới chỗ nghiệp sâu nhất trong vườn địa đàng, nơi này phi thường im lặng, đồ vật rơi vãi xung quanh, trên tường dính đầy máu, thoạt nhìn tựa hồ trải qua một hồi ác chiến.
Bọn họ đi vào trong lầu, Lạc Tu Trúc quan sát hết thảy, tìm ra địa phương nghiệp dày đặc nhất.
Không bao lâu, bọn họ ở sàn nhà gần cửa sau, phát hiện sương mù màu đen dày đặc như ẩn như hiện.
- Chỗ này phỏng chừng không vài người nghi ngờ điều tra.
Bình thường phòng tối không nằm trong phòng khách, thì là trên vách tường, có rất ít sẽ giấu cạnh cửa.
Hai người vuốt mặt đất tìm được khe hở.
Tiêu Kiêu lấy dao găm, lưỡi dao cắm vào khe hở, dùng sức nâng, sàn nhà cứ như vậy bị cạy mở.
Lạc Tu Trúc cứ thế nhảy xuống, Tiêu Kiêu hoảng sợ vội vàng theo sau.
Hắn trực tiếp thả ra xiềng xích dò đường phía trước.
Thẳng tới xiềng xích đụng phải đồ vật, đem tin tức truyền về, Lạc Tu Trúc mới mang theo Tiêu Kiêu đi tới trước.
Xiềng xích đụng cánh cửa, là hợp kim, còn có ổ khóa tròng đen, xem ra bọn họ không qua được.
Nhưng không phòng được thông linh sư.
Tiêu Kiêu trực tiếp vẽ một pháp trận, lợi dụng phá trận trực tiếp hủy cánh cửa.