Công đức này, tôi muốn!
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Tác giả: Miêu Dữ Hỏa Oa
Editor: GiangNgan
Chương 231:
- Nhưng anh cũng lo lắng cho em a.
Lạc Trấn Tinh sờ đầu của hắn, để một mình hắn đi mình làm sao có thể yên tâm.
Được rồi!
Nhìn tổ tiết mục đã đi, hai người đi về hướng siêu thị.
Lạc Trấn Tinh không nghĩ tới là muốn đi siêu thị, nhưng trong siêu thị lại có gì?
Hắn đi theo phía sau Lạc Tu Trúc, đi tới chỗ tủ chứa đồ, Lạc Tu Trúc sờ soạng sau tủ, lấy ra một chìa khóa.
Sau đó hắn mở tủ, lấy ra đồ vật bên trong.
- Đây là USB?
- Phải, tin tức vườn địa đàng đều ở bên trong, Andra muốn đem giao cho cảnh sát quốc nội.
Nếu cần quốc gia ra tay, cần phải có lý do đúng hay không?
Lạc Tu Trúc cảm thấy bên trong năm địa phương kia, khẳng định có nạn nhân là người Hoa Hạ.
Tỷ như là những cô gái sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ.
Lấy được usb, Lạc Tu Trúc dùng xiềng xích xuyên thành vòng cổ đeo lên, như vậy cũng không sợ đánh mất.
Giải quyết xong chuyện này, Lạc Tu Trúc cũng không lập tức đi sân bay.
Hắn mang theo Lạc Trấn Tinh đi vào quán cà phê giữa ngã tư đường, hai người ngồi trên ban công trên lầu hai phơi nắng uống trà chiều.
Ban đầu Lạc Trấn Tinh còn có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh hắn hiểu nguyên nhân.
Đã có người đang tìm Lạc Tu Trúc, nếu đi sân bay quá sớm sẽ dễ dàng bị lộ.
Hơn nữa đi sân bay cũng thật dễ dàng liên lụy tổ tiết mục.
Tới gần 2h, Lạc Tu Trúc đột nhiên nói:
- Chúng ta đi mua quần áo?
Mua quần áo? Đây là muốn làm gì?
Lạc Trấn Tinh theo hắn đi vào một đại thương trường, hơn trăm thước phía sau bọn họ, bên trong một nhà hàng có người buông kính viễn vọng, nói gì đó vào tai nghe điện thoại.
Lạc Tu Trúc hai người đi vào thương trường, hắn mang theo Lạc Trấn Tinh rẽ trái rẽ phải, sau đó lại đi ra ngoài, lập tức tiến vào chợ bán sỉ.
- Có người đi theo chúng ta.
Lạc Trấn Tinh lập tức hiểu dụng ý của hắn.
Theo sau hắn liền cảm nhận được phía sau có người lúc ẩn lúc hiện nhìn chăm chú.
Vẻ mặt Lạc Tu Trúc vẫn tươi cười khoái trá.
Trong chợ rất nhiều người, hai người xông vào trong dòng người làm cho người phía sau theo sát không dám lơi lỏng.
- Nắm chắc em.
Lạc Tu Trúc chủ động buông lỏng tay ra, Lạc Trấn Tinh lập tức ôm hông của hắn, làm cho hai người liền dán cùng một chỗ.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy Lạc Tu Trúc đi tới thật nhanh, còn kéo một hai kiện quần áo bên cạnh, khi ông chủ còn chưa kịp phản ứng hắn đem một xấp tiền nhét vào trong lòng đối phương.
Rất nhanh trong lòng hắn ôm một đống quần áo nhan sắc tươi đẹp.
Sau đó ở một chỗ rẽ ngoặt, hắn cùng Lạc Trấn Tinh xông vào trong khe hở giữa vách tường cùng sạp, dọc theo mấy khe hở hẹp hòi quay về đường cũ.
Nếu không cẩn thận quan sát sẽ cho rằng bọn họ rẽ ngoặt rời khỏi chợ bán sỉ.
Lạc Tu Trúc tùy tiện đem đống quần áo nhét vào một góc sạp dọc đường, sau đó mua hai bộ quần áo lao vào trong nhanh chóng thay đổi.
Lúc thay quần áo Lạc Trấn Tinh mới nhìn kỹ là quần áo gì.
Khóe môi hắn co rút, nhưng vẫn ngoan ngoãn đổi quần áo.
So với quần áo của Lạc Tu Trúc, quần áo của hắn xem như bình thường.
Mà của Lạc Tu Trúc là quần áo nữ tính!
Nhìn Lạc Tu Trúc mặc váy hoa li ti màu trắng, mái tóc đen nhánh buông xõa khiến hắn thoạt nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu.
- Bộ tóc này của em từ đâu mà có?
Lạc Trấn Tinh cả người ngứa ngáy.
- Ca ca..
Ngón tay xanh nhạt lướt trên người Lạc Trấn Tinh, làm hắn cảm thấy da đầu run lên.
- Đừng! Đừng kêu anh như vậy!
Lạc Tu Trúc kéo hắn:
- Đi thôi, chúng ta trở về.
Thanh âm nghe như một cô gái, chỉ là càng nũng nịu.
Cứ như vậy một tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu cùng một mập mạp bụng bia đáng khinh xuất hiện bên ngoài đường lớn.
Hai người đi dạo trên đường một hồi, sau đó gọi taxi đi một khách sạn cũ nát.
Không bao lâu trong khách sạn vang lên chuông báo cháy, một đám người rần rần chạy ra ngoài.
Mập mạp vừa mắng vừa chạy phía trước, cô gái rưng rưng ủy khuất theo phía sau.
Theo sau bọn họ lại lên xe rời đi.
Tới gần 3h, tổ tiết mục lên máy bay, những người canh chừng ở sân bay cũng không nhìn thấy hai người Lạc Tu Trúc cùng Lạc Trấn Tinh.
Thậm chí cũng không thấy tên mập mạp cùng nữ nhân được đặc biệt nhắc nhở kia.
- Chẳng lẽ bọn hắn thật sự không lên máy bay? Mấy người bị tình nghi đây? Có xuất hiện ở xung quanh sân bay sao?
Một người đeo kính râm hỏi trong di động.
Không có? Điều đó không có khả năng!
- Những người đó đi như thế nào?
Kết quả lính đánh thuê đáp:
- Ở trong khách sạn, tôi có đi nghe lén qua, bên trong đích xác có thanh âm.
Là loại thanh âm kia.
- Tôi hoài nghi hai người nọ chỉ là kỹ nữ cùng khách làng chơi.
- Nhìn nhìn lại.
- Không cần nhìn chứ? Máy bay đã cất cánh.
- Nếu bọn hắn còn dừng lại chỗ này thì sao?
Không ai có biện pháp trả lời, bọn hắn không biết hai người kia đi đâu, có rời khỏi quốc gia này hay không cũng không biết.
- Tiếp tục nhìn chằm chằm!
Bốn giờ chiều trên máy bay đi Hỗ thị, có hai người già đi lên, tiếp viên hàng không còn tri kỷ đỡ bọn họ đi vị trí khoang hạng nhất.
- Cảm ơn nhiều a.
Thanh âm ông già già nua, nhưng nghe thật có sức lực.
Mười mấy giờ sau, lúc xuống máy bay chỗ ngồi khoang hạng nhất lại đi ra hai thanh niên xinh đẹp anh tuấn.
Tiếp viên không thể tin nhìn bọn họ, theo sau đi vào kiểm tra một lần đích xác không thấy thân ảnh hai ông già.
- Mệt chết em, cuối cùng đã trở lại.
Lạc Tu Trúc bẻ bẻ cổ, vòng cổ bạch kim thoáng run rẩy.
- Thật sự là kích thích.
Lạc Trấn Tinh nhớ tới tình hình như phim gián điệp chiến đấu, chẳng những không sợ hãi còn cảm thấy thật thú vị.
Bọn họ tổng cộng thay đổi ba hình tượng, đi vào khách sạn thứ hai thì để lại máy ghi âm trong phòng, sau đó thay đổi thành một đôi vợ chồng rời đi, tới sân bay mới biến thành hai ông già.
- Em đem thứ này giao cho đại Trữ trước, em sợ có người canh giữ ở Kinh thị.
Tuy nói không có khả năng động thủ trong quốc nội, nhưng nếu không gây ra động tĩnh cũng không phải không làm được.
Lên xe, Lạc Trấn Tinh nói:
- Sư phụ, đi Tam Sinh gian.
- Được!
Tài xế có chút kích động:
- Tam Sinh gian? Cậu xác định là Hỗ Đông Tam Sinh gian?
- Đúng rồi, đi nơi đó.
Lạc Tu Trúc quay đầu nhìn hắn, Tam Sinh gian là cái gì?
- Khụ! Tới lúc đó em sẽ biết!
Lạc Trấn Tinh có chút hưng phấn, trong mắt lóe lên vẻ mong chờ.
Hơn nửa giờ sau xe dừng trước một cổng lớn xa hoa.
Nhìn thấy giống như một tiểu khu cao cấp.
- Đi! Chúng ta đi về nhà!
Lạc Trấn Tinh lôi kéo tay hắn, mang theo hắn đi vào trong cổng lớn.
Bọn họ đi hơn mười phút đi tới khu biệt thự.
Lạc Trấn Tinh sờ đầu của hắn, để một mình hắn đi mình làm sao có thể yên tâm.
Được rồi!
Nhìn tổ tiết mục đã đi, hai người đi về hướng siêu thị.
Lạc Trấn Tinh không nghĩ tới là muốn đi siêu thị, nhưng trong siêu thị lại có gì?
Hắn đi theo phía sau Lạc Tu Trúc, đi tới chỗ tủ chứa đồ, Lạc Tu Trúc sờ soạng sau tủ, lấy ra một chìa khóa.
Sau đó hắn mở tủ, lấy ra đồ vật bên trong.
- Đây là USB?
- Phải, tin tức vườn địa đàng đều ở bên trong, Andra muốn đem giao cho cảnh sát quốc nội.
Nếu cần quốc gia ra tay, cần phải có lý do đúng hay không?
Lạc Tu Trúc cảm thấy bên trong năm địa phương kia, khẳng định có nạn nhân là người Hoa Hạ.
Tỷ như là những cô gái sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ.
Lấy được usb, Lạc Tu Trúc dùng xiềng xích xuyên thành vòng cổ đeo lên, như vậy cũng không sợ đánh mất.
Giải quyết xong chuyện này, Lạc Tu Trúc cũng không lập tức đi sân bay.
Hắn mang theo Lạc Trấn Tinh đi vào quán cà phê giữa ngã tư đường, hai người ngồi trên ban công trên lầu hai phơi nắng uống trà chiều.
Ban đầu Lạc Trấn Tinh còn có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh hắn hiểu nguyên nhân.
Đã có người đang tìm Lạc Tu Trúc, nếu đi sân bay quá sớm sẽ dễ dàng bị lộ.
Hơn nữa đi sân bay cũng thật dễ dàng liên lụy tổ tiết mục.
Tới gần 2h, Lạc Tu Trúc đột nhiên nói:
- Chúng ta đi mua quần áo?
Mua quần áo? Đây là muốn làm gì?
Lạc Trấn Tinh theo hắn đi vào một đại thương trường, hơn trăm thước phía sau bọn họ, bên trong một nhà hàng có người buông kính viễn vọng, nói gì đó vào tai nghe điện thoại.
Lạc Tu Trúc hai người đi vào thương trường, hắn mang theo Lạc Trấn Tinh rẽ trái rẽ phải, sau đó lại đi ra ngoài, lập tức tiến vào chợ bán sỉ.
- Có người đi theo chúng ta.
Lạc Trấn Tinh lập tức hiểu dụng ý của hắn.
Theo sau hắn liền cảm nhận được phía sau có người lúc ẩn lúc hiện nhìn chăm chú.
Vẻ mặt Lạc Tu Trúc vẫn tươi cười khoái trá.
Trong chợ rất nhiều người, hai người xông vào trong dòng người làm cho người phía sau theo sát không dám lơi lỏng.
- Nắm chắc em.
Lạc Tu Trúc chủ động buông lỏng tay ra, Lạc Trấn Tinh lập tức ôm hông của hắn, làm cho hai người liền dán cùng một chỗ.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy Lạc Tu Trúc đi tới thật nhanh, còn kéo một hai kiện quần áo bên cạnh, khi ông chủ còn chưa kịp phản ứng hắn đem một xấp tiền nhét vào trong lòng đối phương.
Rất nhanh trong lòng hắn ôm một đống quần áo nhan sắc tươi đẹp.
Sau đó ở một chỗ rẽ ngoặt, hắn cùng Lạc Trấn Tinh xông vào trong khe hở giữa vách tường cùng sạp, dọc theo mấy khe hở hẹp hòi quay về đường cũ.
Nếu không cẩn thận quan sát sẽ cho rằng bọn họ rẽ ngoặt rời khỏi chợ bán sỉ.
Lạc Tu Trúc tùy tiện đem đống quần áo nhét vào một góc sạp dọc đường, sau đó mua hai bộ quần áo lao vào trong nhanh chóng thay đổi.
Lúc thay quần áo Lạc Trấn Tinh mới nhìn kỹ là quần áo gì.
Khóe môi hắn co rút, nhưng vẫn ngoan ngoãn đổi quần áo.
So với quần áo của Lạc Tu Trúc, quần áo của hắn xem như bình thường.
Mà của Lạc Tu Trúc là quần áo nữ tính!
Nhìn Lạc Tu Trúc mặc váy hoa li ti màu trắng, mái tóc đen nhánh buông xõa khiến hắn thoạt nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu.
- Bộ tóc này của em từ đâu mà có?
Lạc Trấn Tinh cả người ngứa ngáy.
- Ca ca..
Ngón tay xanh nhạt lướt trên người Lạc Trấn Tinh, làm hắn cảm thấy da đầu run lên.
- Đừng! Đừng kêu anh như vậy!
Lạc Tu Trúc kéo hắn:
- Đi thôi, chúng ta trở về.
Thanh âm nghe như một cô gái, chỉ là càng nũng nịu.
Cứ như vậy một tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu cùng một mập mạp bụng bia đáng khinh xuất hiện bên ngoài đường lớn.
Hai người đi dạo trên đường một hồi, sau đó gọi taxi đi một khách sạn cũ nát.
Không bao lâu trong khách sạn vang lên chuông báo cháy, một đám người rần rần chạy ra ngoài.
Mập mạp vừa mắng vừa chạy phía trước, cô gái rưng rưng ủy khuất theo phía sau.
Theo sau bọn họ lại lên xe rời đi.
Tới gần 3h, tổ tiết mục lên máy bay, những người canh chừng ở sân bay cũng không nhìn thấy hai người Lạc Tu Trúc cùng Lạc Trấn Tinh.
Thậm chí cũng không thấy tên mập mạp cùng nữ nhân được đặc biệt nhắc nhở kia.
- Chẳng lẽ bọn hắn thật sự không lên máy bay? Mấy người bị tình nghi đây? Có xuất hiện ở xung quanh sân bay sao?
Một người đeo kính râm hỏi trong di động.
Không có? Điều đó không có khả năng!
- Những người đó đi như thế nào?
Kết quả lính đánh thuê đáp:
- Ở trong khách sạn, tôi có đi nghe lén qua, bên trong đích xác có thanh âm.
Là loại thanh âm kia.
- Tôi hoài nghi hai người nọ chỉ là kỹ nữ cùng khách làng chơi.
- Nhìn nhìn lại.
- Không cần nhìn chứ? Máy bay đã cất cánh.
- Nếu bọn hắn còn dừng lại chỗ này thì sao?
Không ai có biện pháp trả lời, bọn hắn không biết hai người kia đi đâu, có rời khỏi quốc gia này hay không cũng không biết.
- Tiếp tục nhìn chằm chằm!
Bốn giờ chiều trên máy bay đi Hỗ thị, có hai người già đi lên, tiếp viên hàng không còn tri kỷ đỡ bọn họ đi vị trí khoang hạng nhất.
- Cảm ơn nhiều a.
Thanh âm ông già già nua, nhưng nghe thật có sức lực.
Mười mấy giờ sau, lúc xuống máy bay chỗ ngồi khoang hạng nhất lại đi ra hai thanh niên xinh đẹp anh tuấn.
Tiếp viên không thể tin nhìn bọn họ, theo sau đi vào kiểm tra một lần đích xác không thấy thân ảnh hai ông già.
- Mệt chết em, cuối cùng đã trở lại.
Lạc Tu Trúc bẻ bẻ cổ, vòng cổ bạch kim thoáng run rẩy.
- Thật sự là kích thích.
Lạc Trấn Tinh nhớ tới tình hình như phim gián điệp chiến đấu, chẳng những không sợ hãi còn cảm thấy thật thú vị.
Bọn họ tổng cộng thay đổi ba hình tượng, đi vào khách sạn thứ hai thì để lại máy ghi âm trong phòng, sau đó thay đổi thành một đôi vợ chồng rời đi, tới sân bay mới biến thành hai ông già.
- Em đem thứ này giao cho đại Trữ trước, em sợ có người canh giữ ở Kinh thị.
Tuy nói không có khả năng động thủ trong quốc nội, nhưng nếu không gây ra động tĩnh cũng không phải không làm được.
Lên xe, Lạc Trấn Tinh nói:
- Sư phụ, đi Tam Sinh gian.
- Được!
Tài xế có chút kích động:
- Tam Sinh gian? Cậu xác định là Hỗ Đông Tam Sinh gian?
- Đúng rồi, đi nơi đó.
Lạc Tu Trúc quay đầu nhìn hắn, Tam Sinh gian là cái gì?
- Khụ! Tới lúc đó em sẽ biết!
Lạc Trấn Tinh có chút hưng phấn, trong mắt lóe lên vẻ mong chờ.
Hơn nửa giờ sau xe dừng trước một cổng lớn xa hoa.
Nhìn thấy giống như một tiểu khu cao cấp.
- Đi! Chúng ta đi về nhà!
Lạc Trấn Tinh lôi kéo tay hắn, mang theo hắn đi vào trong cổng lớn.
Bọn họ đi hơn mười phút đi tới khu biệt thự.