Welcome! You have been invited by chienxu03 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Chuyện chưa kể: Liên hợp (1)

[HIDE-THANKS]
Xe ngựa cũng không đi Đại Úc, mà là về gần kinh sư.

Trên đường đi, Tiêu Hoán đều không nói gì, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, thi thoảng ho. Ta nhẹ ôm lấy thân thể của hắn, cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt không dời đi nửa phần.

Vào thành, xe tới ngõ hẻm có rừng trúc ở phía Nam thành. Hoành Thanh vén rèm cửa lên, thấp giọng: "Đến rồi, Vạn Tuế gia."

Ta vừa định đỡ Tiêu Hoán lên, hắn đã chống bàn con ngồi dậy, cũng không nhìn ta, nhẹ gật đầu với Hoành Thanh.

Nhìn hắn vịn cánh tay Hoành Thanh, chậm rãi xuống xe, sau khi đứng vững liền buông Hoành Thanh ra, một mình đi vào tiểu viện, ta theo ở phía sau do dự một chút, vẫn là không đi đỡ hắn, chỉ yên lặng đi theo phía sau hắn.

Mở cửa nghênh đón vẫn là Tiểu Hồng - nhìn thấy Tiêu Hoán, sắc mặt liền vui mừng: "Tiên sinh, ngài đã trở về."

Tiếp đó nhìn thấy ta đứng ở phía sau, trong ánh mắt nàng hơi lộ oán trách, "Phu nhân tại sao lại đổi về nam trang rồi!"

Ta ấp úng khó trả lời, chỉ có thể cười xấu hổ. Không phải ta tự cao: Từ khi ta mặc nam trang, mười tiểu cô nương thì có chín người nhìn thấy ta đều muốn đỏ mặt. Hết lần này tới lần khác, Tiểu Hồng không bị ta mê hoặc, còn bắt bẻ, chỉ có thể trách nàng nhìn quen Tiêu Hoán cùng Tiêu Thiên Thanh như thế..

Nhàn nhạt lên tiếng đáp lời Tiểu Hồng, Tiêu Hoán liền đi vào trong nội viện. Biết hắn nhất định vẫn là thân thể khó chịu cho nên không muốn mở miệng nhiều lời, ta cũng không dám rời xa hắn, vội đuổi theo cước bộ của hắn.

Xuyên qua hồ sen cùng tiểu viện, vừa đi vào trong phòng, liền có một thân ảnh nhỏ bé chạy ra, tiếng nói thanh thúy, không giấu được mừng rỡ: "Cha đã trở về!"

Lúc đầu cho là ta sẽ tương đối bình tĩnh, không nghĩ tới khi nhìn đến thân ảnh kia trong một nháy mắt, mãnh liệt chua xót liền dâng lên trong mắt ta.

Gọi cha xong, cặp mắt đen nhánh giống Tiêu Hoán liền nhìn ta. Hơi trệ một khắc, hốc mắt cùng chóp mũi trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên.

Chịu đựng đau lòng, ta cười cười, mở miệng: "Liên nhi, mẹ đã trở về."

"Mẹ.." Bay nhào tới tóm chặt lấy ống tay áo của ta, ngẩng đầu cẩn thận tường tận nhìn ta, Liên nhẹ thở hổn hển mấy cái mới nói tiếp, "Mẹ, Liên nhi tưởng.."

Một đôi tay nhỏ nắm thật chặt ta, phảng phất như sợ buông lỏng tay, sẽ lại không gặp ta nữa.

Nửa năm không gặp, Liên cao lớn hơn một chút, gương mặt lại hơi gầy đi, ngây thơ trên mặt mày cũng bớt đi không ít, đổi thành trầm ổn không hợp tuổi.

Ta nhìn càng thêm đau lòng, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ của con, "Liên nhi ngoan, mẹ cũng nhớ con. Đệ đệ, muội muội con đâu, cũng khỏe chứ?"

Nói mà nước mắt lại muốn chảy ra.

Trước kia nhất quán ở bên ngoài, nửa năm qua, mỗi ngày suy nghĩ cũng không đoái hoài tới suy xét quá nhiều, ta còn tưởng rằng ta có thể chịu được không gặp bọn nhỏ lâu như vậy. Hôm nay thấy Liên, mới biết được thì ra ta lo lắng cùng nhớ nhung những tiểu gia hỏa này không ít hơn chút nào so với Tiêu Hoán.

Trên mặt có một trận ấm áp, ta đưa mắt nhìn, là Liên vươn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng vuốt vết sẹo trên mặt ta. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống Tiêu Hoán tràn đầy thương tiếc, trong đôi mắt sáng nổi lên hơi nước: "Mẹ, có phải là rất đau?"

Cười cười, quệt nước mắt trên mặt mình, ta thả nhu thanh âm: "Không sao, mẹ không đau, sớm đã không đau nữa."

Ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, Liên vẫn là một mặt lo âu nhìn ta. Ta lúc này mới nhớ tới, thanh âm của ta hiện tại vẫn là Nhậm Đường khàn khàn, vội giải thích: "Cuống họng của mẹ không hỏng. Đây là vì dịch dung nên mới uống thuốc phá thanh. Không uống liền không như vậy nữa."

Thần sắc Liên lúc này mới thư giãn xuống, cũng buông tay đang nắm chặt lấy ta, nhưng không chịu đứng cách ta quá xa.

Ta lúc này mới nhìn thấy trên tay Liên còn đang nắm một cây bút lông sói chưa khô vết mực, hẳn là đang làm bài tập, nghe được có người trở về liền vội vàng chạy ra.

Gật đầu với Liên, Tiêu Hoán nhẹ giọng mở miệng, ngữ khí không nặng, ý tứ trong lời nói lại là trách cứ: "Cử chỉ có độ, lần sau không nên lại bối rối như thế."

Nghe khẩu khí của hắn, Liên vừa trầm tĩnh lại, thần sắc liền khẩn trương lên, đứng thẳng, một mặt nghiêm túc: "Ghi nhớ phụ hoàng dạy bảo!"

Chưa từng thấy Tiêu Hoán yêu cầu Liên kêu hắn là "Phụ hoàng". Ta trời sinh tính tùy tiện, Tiêu Hoán lại mười phần cưng chiều hài tử, bởi vậy mặc dù thân ở nội đình, bọn nhỏ cũng đều chỉ thân mật gọi Tiêu Hoán là "Cha", gọi ta là "Mẹ", cho tới bây giờ đều không kêu "Phụ hoàng" cùng "Mẫu hậu" lúc ở riêng. Nhìn dáng vẻ Liên hôm nay, sợ là bị đặc biệt dặn dò uốn nắn qua, mới có thể vừa nghe khẩu khí Tiêu Hoán không ổn liền lập tức đổi xưng hô.

Nghe Liên trả lời, Tiêu Hoán hơi gật đầu, tiếp đó lại hỏi: "Hôm nay, tam thiên sách luận viết xong rồi sao?"

Liên vội trả lời: "Hồi phụ hoàng, đã viết xong hai thiên, còn một thiên đang viết."

Ta không biết lúc ấu niên Tiêu Hoán học như thế nào, nhưng Liên vừa mới chín tuổi, cũng đã bắt đầu viết sách luận ư..

Ngồi xổm người xuống ôm lấy Liên, ta ôn nhu nói: "Liên nhi ngoan, nhanh đi viết xong, sớm một chút lên giường nghỉ ngơi."

Chớp chớp lông mi thật dài, Liên nhìn ta, cũng không động.

Ta lại cười cười: "Mẹ lần này trở về liền không đi. Ngoan!"

Liên lúc này mới nhu thuận cười, lại không quên hướng Tiêu Hoán: "Phụ hoàng! Nhi thần cáo lui."

Khi được Tiêu Hoán gật đầu, Liên mới đi về sương phòng.

Chờ thân ảnh Liên đi khuất, Tiêu Hoán nhìn thoáng qua ta vẫn ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt vẫn không có biểu lộ gì, cất bước đi vào một sương phòng khác.

Ta đứng dậy đi theo vào, nhìn hắn ngồi xuống tràng kỷ, lấy tay chống trán, nhẹ xoa mi tâm.

Im lặng đi đến bên cạnh hắn, ta ngồi xuống phía sau hắn, nhẹ nhàng ôm eo của hắn, trán chống lên lưng của hắn, "Tiêu đại ca! Ta sai, chàng giận liền mắng ta, có được hay không? Ta sợ chàng không mắng ra, ngược lại càng thương thân.."

Nói ra không khỏi ảm đạm, mặc kệ ta làm là đúng hay sai, chuyện cho tới bây giờ phảng phất đã không có ý nghĩa gì. Đúng thì như thế nào? Sai lại như thế nào? Coi như tìm được Bích Lưu Ly, lại có thể thế nào? Sao có thể truy hồi thời gian ta cùng hắn tách rời? Mặc kệ kết cục như thế nào, khoảng trống nửa năm qua cũng sẽ không biến mất, thời gian ta ở cùng với hắn thiếu nửa năm. Một canh giờ, một khoảnh khắc đều cảm thấy trân quý, huống chi là nửa năm lâu như vậy!

Lẳng lặng dựa sát vào hắn, nước mắt của ta lại muốn xuống tới. Thật lâu, nghe được hắn rốt cục thở dài, thanh âm phảng phất cất giấu vô hạn rã rời: "Nàng kêu ta làm sao mắng?"

Hắn chịu mở miệng nói câu này, chính là không còn làm như không thấy ta nữa. Ta vội ôm chặt lấy hắn, một mạch trả lời: "Làm sao mắng đều được, muốn mắng thế nào thì mắng thế ấy, ta tuyệt đối không cãi lại!"

Hắn lại khẽ than thở một tiếng, lần này lại hỏi: "Nàng đêm nay đi Hang Rắn, là muốn làm quen Đồ Khiếu?"

Thấy không thể gạt được hắn, ta không thể làm gì khác hơn là một năm một mười trả lời: "Ta an bài nhãn tuyến, biết Đồ Khiếu hôm nay vừa tới kinh thành, mà Đồ Khiếu rất thích cược bài chín, ta liền đoán được hắn nhất định sẽ đi tới Hang Rắn đánh bạc, thế là liền đến, muốn thông qua đánh bạc, cùng hắn kéo chút giao tình."
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Chuyện chưa kể: Liên hợp (2)

[HIDE-THANKS]
Hắn không bỏ qua, hỏi tiếp: "Còn có cái gì nữa? Nói hết ra đi."

Quả nhiên dù cho rời giang hồ nhiều năm như vậy, chút tiểu thủ đoạn ấy của ta vẫn là không thể gạt được hắn, ta thành thật khai báo: "Còn có, chính là mỗi tháng vào ngày mười lăm, ta đều sẽ đi Hang Rắn gặp một người. Hắn luôn luôn chọn địa điểm gặp mặt là bên ngoài Hang Rắn, trong một cái xe ngựa. Người cũng xưa nay không lộ mặt thật, đều là che mặt, dùng giấy bút giao lưu. Nếu như hôm nay không cùng chàng trở về, sau khi cùng Ngô Tử Vinh và Đồ Khiếu đánh bạc, ta liền đi gặp hắn."

"Cố định thời gian, cố định địa điểm, che mặt, chỉ dùng giấy bút giao lưu.." Hắn ho một tiếng, "Người này, hẳn là Cô Dược Sinh đi!"

Cô Dược Sinh, người bán thuốc khó tìm nhất toàn giang hồ, mặc dù làm việc quỷ bí quái đản, nhưng thiên hạ cầu hết thảy dược liệu khó cầu, từ phổ thông Trường Bạch lão sâm, Thiên Sơn tuyết liên, đến trân quý trăm năm như Hải Đường tử tâm vừa nở, từ chỗ hắn sẽ mua được.

Cùng người này giao dịch, phiền toái nhất là hắn không có chỗ ở cố định, thường thường chỉ tạm thời xác định thời gian cùng địa điểm giao dịch, mà lúc giao dịch cũng chưa từng nói chuyện, chỉ là dùng bút viết trên giấy để giao tiếp cùng người mua. Ta gặp hắn mấy lần, mỗi lần chỉ thấy một người áo đen mang mặt nạ, ngay cả một sợi tóc cũng không thấy.

Không nghĩ tới ta chỉ hàm hồ nói một chút, Tiêu Hoán lập tức liền đoán được đối phương là Cô Dược Sinh, ta nhất thời không trả lời được.

Thấy ta không trả lời, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Ta tốt xấu cũng là đại phu, dù chưa thấy qua Cô Dược Sinh, cũng còn nghe người ta nói qua."

Lần này ta cuối cùng nghe ra trong lời nói hắn mơ hồ tức giận, vội vàng ôm hắn càng chặt hơn, di chuyển tới trước mặt hắn, mặt cũng áp vào trong ngực hắn mà cọ, "Tiêu đại ca! Ta sai, ta sai.. Chàng có mệt hay không? Chúng ta đi nghỉ ngơi được không?"

Vừa càn quấy nói, vừa nũng nịu giữ chặt tay hắn, "Ta sợ thân thể chàng chịu không được, chúng ta đi ngủ được chứ?"

Hắn sớm nhìn quen loại bộ dáng này của ta, sắc mặt vẫn là nhàn nhạt, cũng không nói chuyện.

"Tiêu đại ca." Ngẩng đầu trộm liếc qua sắc mặt của hắn, sợ hắn lại rút tay đi, ta vội há miệng ngậm lấy nửa ngón tay của hắn, đầu ngón tay hắn truyền đến nhiệt độ lạnh làm đau lòng người; nhịn xuống chua xót dâng lên, ta nửa thật nửa giả khẽ cắn hắn, ngữ khí tận lực ủy khuất, "Tiêu đại ca, là ta sai, ta biết rồi, chàng đừng có lại trách ta, được không?"

Đen nhánh trong mắt hắn vẫn là không có tâm tình gì. Ta vội lại thêm một câu: "Trách ta cũng không sao, chàng đừng tức giận hại thân thể.."

Cụp mắt xuống, lại qua thật lâu, thanh âm của hắn mới mang theo than nhẹ: "Không cho phép lại uống thuốc phá thanh!"

Vậy ta làm sao tiếp tục đóng vai nam nhân? Nhưng mặc kệ hắn hiện tại nói cái gì, ta đáp ứng trước rồi lại nói. Ta vội vàng gật đầu: "Được, không uống."

Nghe ra ta qua loa, thần sắc của hắn bất đắc dĩ, cuối cùng lại chỉ thở dài, vươn tay khẽ vuốt gương mặt của ta, đầu ngón tay dừng lại trên vết sẹo, nhẹ cười cười: "Thương Thương, để ta giúp nàng xóa đi cái sẹo này."

Không biết bao lâu chưa nhìn hắn cười ấm áp, nghe hắn gọi ta là "Thương Thương", đầu của ta đều muốn choáng rơi, lung tung gật đầu, miệng lầm bầm: "Dù sao sẹo này cũng không phải quá rõ ràng, ta cũng không phải xinh đẹp lắm, có xóa đi hay không cũng không quan trọng."

Nghe ta nói như thế, hắn không nói gì, chỉ là thở dài, cười một cái.

Thấy băng tuyết tan rã trên mặt hắn, ta liền đã cảm động đến rơi nước mắt, lúc này nơi nào còn quan tâm được gì khác! Cái gì Cô Dược Sinh, cái gì Đồ Khiếu, cái gì Hang Rắn với một trận ám khí không hiểu thấu.. đã sớm ném hết ra sau đầu!

Cứ như vậy ôm lấy hắn, trong mắt lại là một trận ướt át, chậm rãi hít lấy trong ngực hắn mùi Thụy Não thơm nhàn nhạt, ta hồi lâu đều không muốn động một cái.

Đêm nay Tiêu Hoán cùng ta nằm ngủ trong sương phòng. Đã lâu đều không ngủ cùng giường với hắn, sáng hôm sau mở to mắt, liền thấy gần trong gang tấc là dung nhan quen thuộc.

Tóc đen tán trên gối, trên hai mắt nhắm, lông mi dài phủ xuống bóng tối nhàn nhạt, hơi thở của hắn bình thản, ngủ thật vừa vặn.

Cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, ta không nỡ chớp mắt. Nửa năm qua có bao nhiêu lần từ trong mộng tỉnh lại, ta cho là hắn ngay tại bên cạnh, cuối cùng lại chỉ có thể ngẩn người với bên giường trống trải.

Hắn ngủ luôn luôn nông. Ta nhìn một hồi, hai hàng lông mi dày liền nhẹ động, chậm rãi mở ra.

Nhìn trong mắt hắn còn có chút mông lung ngái ngủ, ta vừa định mở miệng kêu hắn lại nghỉ ngơi một hồi, tay liền bị giữ chặt.

Ngủ một đêm, trên tay của hắn rốt cục có chút ấm áp, khẽ kéo tay ta, mắt đen nhánh hé mở, thanh âm của hắn còn mang chút lười biếng: "Cùng ta lại ngủ một hồi."

Ta dựa vào bên cạnh hắn, một lần nữa nằm xuống, một lát sau vươn tay ra sờ mặt của hắn.

Bị ta làm cho có chút ngứa, hắn lại mở to mắt, cười nhạt: "Thương Thương.."

Ta hắng giọng một tiếng, mười phần nghiêm túc: "Ta muốn xem một chút, chàng có phải là Tiêu Thiên Thanh giả trang.."

Hắn tựa hồ là dở khóc dở cười, cau lại lông mày, nhìn ta một lát, muốn nói lại thôi, rốt cục búng trán ta một cái, "Nàng nha.."

Xoa xoa trán, lần này ta xác định hắn đúng là Tiêu Hoán. Trừ hắn, không ai búng trán ta thuần thục như vậy.

Nhìn ta bưng lấy đầu, nhe răng trợn mắt, hắn liền cười.

Hắn dù sao cũng không thể dậy sớm, chẳng qua bị ta náo một trận cũng không ngủ tiếp được, vịn ta đứng dậy liền có chút choáng đầu, sắc mặt cũng tái nhợt.

Ta vừa oán trách hắn dậy quá gấp, vừa giúp hắn rửa mặt thay quần áo. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ là cười cười, tùy ý ta chọn một bộ áo trắng thêu đường viền chìm mà ta thích nhất cho hắn mặc.

Sau đó, chúng ta cùng Liên sớm đã rời giường luyện công xong ăn sáng. Nơi này, tay nghề lão Trương đầu bếp mười phần không tệ, làm ra đồ ăn mặc dù không nhiều kiểu như ngự trù, nhưng mỗi một loại đều thanh đạm ngon miệng, khiến ta mở rộng khẩu vị.

Cùng dùng bữa, Liên cứ là lạ, mặc dù ngoài mặt kiệt lực làm ra bộ dáng trấn định, ánh mắt đen láy lại thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Hoán. Mãi cho đến khi ăn xong, Tiểu Hồng dọn bát đĩa trên bàn, thay bằng trà xanh, Liên vẫn ngồi trên ghế, cũng không đi, chỉ dùng ánh mắt không ngừng nhìn Tiêu Hoán.

Ta thấy kỳ quái, đang chuẩn bị hỏi hài tử làm sao vậy, Tiêu Hoán liền đặt tách trà trong tay xuống, nhẹ gật đầu với Liên, mở miệng: "Sách luận viết không tệ. Hôm nay sẽ dẫn con đi."

Liên lập tức reo hò, nhảy dựng lên: "Tạ ơn cha!"

Ta ở một bên thấy có chút không biết vì sao, nhìn Liên hứng thú bừng bừng, liền hỏi: "Liên, cha muốn dẫn con đi làm cái gì vậy?"

"Đi học kiến thức giang hồ ạ!" Liên hưng phấn, "Cha nói nếu như hôm qua biểu hiện tốt, hôm nay liền mang con cùng đi!"

Ta còn không biết hai cha con bọn họ còn có ước định này, liền cười: "Vậy Liên nhi phải ngoan. Có mẹ ở đây, chắc chắn sẽ không để con thụ thương."

Liên không khỏi có chút đắc ý: "Mẹ đừng sợ, cha nói công lực hiện tại của con đã bằng một nửa công lực của mẹ, tự vệ cũng là có thể."

Ta lập tức có chút xấu hổ. Ta là biết Liên và Yến là thiên tài võ học không thua Tiêu Hoán, nhất là Liên - xét toàn võ lâm mà nói, đến tuổi này có võ công như thế cũng là ngàn dặm mới tìm được một. Chẳng qua bị nhi tử chín tuổi của mình nói như vậy, hoàn toàn chính xác có chút thật mất mặt..

May mắn, Tiêu Hoán cũng nhìn ra ta xấu hổ, ho một tiếng, vẫy gọi Liên đi qua, cẩn thận dặn dò một vài điều cấm kỵ và cần chú ý.
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Chuyện chưa kể: Liên hợp (3)

[HIDE-THANKS]
Mặc dù ta xem như một thủ lĩnh trong giang hồ, bọn nhỏ cũng đều trong võ học lớn lên, nhưng chân chính dẫn bọn nhỏ ra ngoài thì đây là lần đầu tiên. Không biết đối với Liên mà nói, có tính là quá sớm không..

Đang lo lắng, ngẩng đầu nhìn thấy Liên mở to đôi mắt đen láy, ngưng thần nín thở nghe Tiêu Hoán giảng giải, ta lập tức lại yên lòng. Chín tuổi, nói lớn - thật là không lớn, nhưng nói nhỏ, cũng không tính quá nhỏ, cũng hoàn toàn chính xác có nhiều thứ nên cho nhìn xem một chút, có thể lĩnh hội bao nhiêu, còn phải xem bản thân thằng bé.

Huống chi, năm đó Tiêu Thiên Thanh kiên quyết từ chối phong hào Hoàng Thái Đệ, sau đó Tiêu Hoán mấy lần nhắc chuyện truyền quốc, đều bị hắn tìm các loại lý do lách đi qua, đế quốc này chỉ sợ sớm muộn phải giao đến tay Liên.

Ta nghĩ đến đây, Tiêu Hoán đã dặn dò xong, kêu Liên đi làm bài tập trước.

Trong sảnh chỉ còn lại hai người chúng ta, Tiêu Hoán liền tựa lưng vào ghế ho vài tiếng, giữa lông mày thêm một tia ủ rũ.

Vội vàng đưa trà xanh đến bên môi hắn, ta vuốt lưng của hắn để hắn dễ chịu một chút, "Chàng thế này, buổi sáng cũng đừng ra ngoài, buổi chiều nghỉ trưa xong rồi nói sau."

Hắn uống xong trà trấn ho, cười nhạt: "Chỉ là sáng sớm uể oải một hồi, không sao."

"Cái gì sáng sớm.." Ta nhẹ chân nhẹ tay vuốt lưng cho hắn, nhỏ giọng thầm thì, "Buổi sáng hôm nay gõ trán ta không phải rất có tinh thần?"

Hắn cười nhìn ta: "Nàng làm sao còn nhắc tới?"

Ta lẽ thẳng khí hùng: "Bị đánh cho không hiểu thấu, làm sao không thể nhắc tới?"

Lại liếc ta một cái, lần này trong mắt của hắn tràn đầy bất đắc dĩ. Qua một lúc lâu, ta nghe được hắn cực nhẹ thở dài, lẩm bẩm: "Sớm tối bị nàng tức chết đi.."

Ta bây giờ đối với chữ "chết" này hết sức mẫn cảm, lập tức dùng miệng ngăn chặn môi hắn: "Không cho phép nói loại lời này.."

Buổi sáng, Liên làm bài tập, Tiêu Hoán tựa ở trên giường lật xem tấu chương, ta liền ở bên cạnh cha con bọn họ. Một buổi sáng vội vàng đi qua.

Ăn trưa, nghỉ ngơi chưa tới một canh giờ, ta liền bắt đầu ngồi trước gương.

Tóc búi lên đỉnh đầu, dùng ngọc quan buộc bên trên. Trên mặt dán chất dịch dung, ta nhìn gương cẩn thận xem xét một chút, tự thấy một gương mặt công tử không chê vào đâu được. Đang muốn đưa tay lấy bình thuốc phá thanh ở trên bàn, liền thấy Tiêu Hoán ở một bên ngồi lật tấu chương đã nhàn nhạt đưa ánh mắt tới.. Ta không thể làm gì khác hơn là hắng giọng một tiếng, đưa tay về.

Đã đáp ứng không uống thuốc đó nữa, không nên lập tức liền nuốt lời, hôm nay chỉ có thể tận lực đè thấp tiếng nói, hy vọng có thể lừa gạt qua.

Lại đi vào đôi giày đệm cao, mặc vào trường bào, một bộ này liền đủ. Tay vung lên, lại là Nhậm Đường công tử phong lưu phóng khoáng.

Chỉ là.. Ngẩng đầu nhìn hai nam nhân một lớn một nhỏ bên cạnh: Nhỏ trợn tròn một đôi mắt đen láy như bảo thạch, giống như phát hiện những thứ mới lạ, tràn đầy phấn khởi nhìn ta chằm chằm; lớn nhàn nhã lật tấu chương trong tay, căn bản không nhìn ta.. Thật đúng là không có cảm giác thành tựu gì..

Khoát khoát tay, ta giả vờ giả vịt hắng giọng: "Trì Phàm! Diêm bang đại hội sắp mở, chúng ta có phải là lập tức khởi hành?"

Tiêu Hoán lúc này mới buông tấu chương trong tay, ngẩng đầu nhìn ta, giống như cười mà không phải cười: "Do Nhậm công tử làm chủ."

Ta cầm cây quạt che miệng: "Trì Phàm đã nói như vậy, chúng ta liền lên đường đi."

Chờ một buổi sáng thêm một buổi trưa liền nghe được câu này, Liên hưng phấn nhào tới ôm chặt lấy ta: "Quá tốt, mẹ!"

Ta vội uốn nắn: "Ở trước mặt người ngoài cũng đừng gọi là mẹ."

Suy nghĩ một chút, không nghĩ ra xưng hô thích hợp, ta liền sờ sờ cái cằm, "Cha con thì gọi cha được rồi. Mẹ thì gọi là phụ thân đi!"

"Ồ?" Liên chớp mắt mấy cái, "Đây không phải là có hai cha?"

Ta tưởng tượng cũng có chút choáng đầu, chẳng qua cũng lười nghĩ tiếp, "Hai thì có cái gì không tốt, cứ như vậy gọi đi."

Liên gật đầu liên tục.

Đang náo nhiệt, Tiểu Hồng liền tiến đến: "Phu nhân, xe ngựa đã đến, đang chờ ở ngoài cửa."

Ta vội vàng gật đầu: "Được, ngay lập tức đi liền, làm phiền người đánh xe đợi một lát."

Xe ngựa là Tô Thiến phái tới.

Ta thực phục nữ nhân này, có trời mới biết nàng cả ngày phái ra bao nhiêu người sưu tập tình báo cho nàng. Ta đêm qua vừa cùng Tiêu Hoán trở về, sáng hôm nay một đệ tử dưới trướng nàng liền chạy đến chuyển lời nhắn cho ta, nói là Đồ Khiếu đêm nay sẽ có mặt ở Diêm bang đại hội.

Nhắn xong còn không đi, cười hì hì mở miệng: "Tô đường chủ còn kêu ta nhắn Nhậm công tử một câu: Chúc ngài cùng tiên sinh nối lại tình xưa, gương vỡ lại lành."

Ta lúc ấy liền mộng đầu, cái gì gọi là gương vỡ lại lành.. Còn nối lại tình xưa! Nàng chưa nói "mai nở hai lần", thật đúng là coi như nàng đã khách khí với ta!

Bất kể nói thế nào, chờ chúng ta ra đến ngoài cửa, Hoành Thanh đã sớm ôm kiếm cười hì hì ngồi ở trong xe.

Thấy ta liền chào hỏi: "Thương Thương, làm sao bồi tội với Vạn Tuế gia vậy? Có khóc không, hay giả bộ đáng thương?"

Ta một mặt đờ đẫn: "Trước mặt nhi tử của ta, chừa cho ta chút mặt mũi được chứ?"

Hoành Thanh cười ha ha, có chút vô lương.

Một đoàn người lên xe, không đến nửa canh giờ liền đến bên bờ kênh đào ở ngoại ô kinh thành, địa điểm tổ chức Diêm bang đại hội.

Đây là thịnh hội mỗi năm một lần của các bang thuỷ vận, tình cảnh tất nhiên không thể nhàn tản như ở Bách Nhập sơn trang lần trước. Còn chưa tới bờ sông, xa xa liền thấy cờ tung bay, chiêng trống vang trời, phi thường náo nhiệt. Mấy trượng bên ngoài liền ngăn lại hết thảy người không có phận sự.

Trên xe có thiếp mời mà Tô Thiến đã sớm chuẩn bị, bởi vậy xe ngựa có thể thuận lợi vào hội trường, mãi cho đến chòi hóng mát dành cho các khách quý nghỉ ngơi mới dừng lại.

Bên trong chòi hóng mát, người người nhốn nháo, cười nói ồn ào. Xem ra nhân sĩ giang hồ đến đây xem náo nhiệt thật đúng là không ít. Những người này phần lớn là người quen biết cũ, ta sợ Tiêu Hoán xuống xe sẽ bị làm cho phiền phức vô cùng, dừng xe xong dứt khoát liền đóng màn cửa, ở trong xe nghỉ ngơi, chờ đại hội chân chính bắt đầu mới đi ra. Cũng may Tô Thiến suy xét chu đáo, phái tới chiếc xe ngựa này chẳng những cao rộng, mà lại có bàn, nệm êm, trà bánh, bàn cờ đều đầy đủ, nên thời gian cũng không đến nỗi nhàm chán.

Nhìn thấy tới võ lâm đại hội đã lâu cũng vẫn ở trong xe ngựa uống trà đánh cờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên sắp nhăn lại.

Ngược lại, Tiêu Hoán cùng Hoành Thanh nhàn nhã đánh cờ.

Đang lôi kéo Liên tựa ở trên nệm êm xem đánh cờ, ta liền nghe được ở ngoài xe bay tới một thanh âm quen thuộc: "Nha! Đây là xe ngựa vị nào, đậu ở chỗ này cũng không xuống xe, thật lớn lối!"

Là Ngô Tử Vinh.

Tuy hắn không phải nhân sĩ võ lâm, nhưng thuỷ vận cùng việc buôn bán của hắn cũng không ít liên quan, có khả năng hắn cũng được các bang thuỷ vận mời tới xem lễ.

Ta cũng không có ý định ra ngoài chào hỏi hắn. Người này hám lợi, chanh chua láu cá, ta thực sự không muốn cùng hắn có quá nhiều liên hệ.

Ngô Tử Vinh đại khái là phát biểu với ai đó bên cạnh. Sau khi hắn nói xong, một người khác nói tiếp: "Không đến mức là tự cao tự đại, có lẽ là chủ nhân xe này không thích ầm ĩ."

Vừa nghe đến thanh âm này, ta lập tức đứng lên, vén màn cửa xe ngựa, nhô người ra, cười chào hỏi: "Ông chủ Ngô, Đồ tiên sinh, thật là đúng dịp!"

Cùng Ngô Tử Vinh đi tới chính là Đồ Khiếu - mục đích lần này ta tới Diêm bang đại hội.

Nhìn thấy ta, sửng sốt một chút, Ngô Tử Vinh mở miệng trước: "Hóa ra là Nhậm công tử. Làm sao hôm nay tiếng nói có chút mảnh?"

Ma bài bạc này lỗ tai thật nhọn! Ta vội ho khan vài tiếng, liều mạng hạ giọng: "Đêm qua không biết làm sao có chút phát hỏa, hôm nay cuống họng không dễ chịu."

Đồ Khiếu không để ý thanh âm của ta, chỉ lạnh nhạt gật đầu: "Hóa ra là Nhậm công tử. Tối hôm qua từ biệt, không biết Bạch tiên sinh có mạnh khỏe không?"

Ta cười ứng phó: "Còn khỏe, còn khỏe! Đa tạ Đồ tiên sinh quan tâm."

Đứng nói bên xe ngựa, trên mặt béo của Ngô Tử Vinh rịn ra tầng mồ hôi, liền không ngừng thúc giục: "Nơi này nắng độc như vậy, Nhậm công tử, Đồ tiên sinh, không bằng đến chòi hóng mát nghỉ ngơi lại nói tiếp?"

Tựa hồ là cùng Ngô Tử Vinh đến đây, Đồ Khiếu không tiện vứt hắn một bên, liền gật đầu: "Nhậm công tử, vậy liền vào trong hãy nói."

Hắn nói cái gì ta đều đồng ý, vội cười lên: "Được, chúng ta đi vào."

Mắt thấy Đồ Khiếu cất bước muốn đi, đằng sau ta, trong xe ngựa đột nhiên truyền ra một thanh âm: "Đồ tiên sinh, xin đợi."

Tiêu Hoán chậm rãi đi đến cửa xe, nhìn Đồ Khiếu, "Tại hạ muốn cầu một vật từ Đồ tiên sinh."

Hắn hơi nhếch khóe môi, lại nhàn nhạt mở miệng: "Trong tay Đồ tiên sinh có Bích Lưu Ly phải không?"
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Chuyện chưa kể: Truyền thuyết (2)

[HIDE-THANKS]
Ngồi tại chòi hóng mát, ta vừa dùng quạt xếp trong tay nhẹ quạt cho Tiêu Hoán, sợ hắn nóng, cảm thụ được ánh mắt bốn phương tám hướng bắn ra rồi lại nhanh chóng dời đi, vừa mỉm cười nghe bập bõm nhân sĩ võ lâm xung quanh thì thầm với nhau.. Bị nhắc đến nhiều nhất, đương nhiên là "Nhậm Đường" cùng "Bạch Trì Phàm".

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, không tới mấy ngày, toàn giang hồ liền sẽ truyền khắp, vị Bạch các chủ ngày xưa trừ không thể sinh ra hài tử ra thì không gì không làm được kia, bây giờ liền sinh con cũng có thể..

Trên mặt vẫn là biểu lộ phong lưu phóng khoáng của Nhậm Đường, ta mím môi nín cười, nhịn thật vất vả.

Từ khi ta náo như thế hoang đường, Tiêu Hoán liền không nói gì, hiện tại cũng chỉ là mặc ta ẩu tả, che miệng ho vài tiếng.

Biết hắn tối hôm qua vừa phát bệnh, xế chiều hôm nay theo ta ra ngoài đã là miễn cưỡng, nhìn trên đại hội thực sự không có việc gì, mục đích lần này tới cũng chính là muốn hỏi Đồ Khiếu về Bích Lưu Ly, hiện tại đã gặp Đồ Khiếu, ở lại nơi này cũng là lãng phí thời gian.

Dừng quạt, chuyển tới cho Tiêu Hoán một chén trà nóng, ta cúi đầu hỏi hắn: "Chúng ta trở về đi?"

Hắn tiếp nhận chén trà, gật đầu cười cười: "Tùy ý công tử."

Ta gật gật đầu, tiện tay kéo một gã sai vặt đang bưng trà qua, kêu hắn đi thông báo cho Diêm bang chủ biết chúng ta đi sớm, rồi liền đứng dậy đi tìm Liên.

Đứa nhỏ này thật sự là quá gây chú ý với những nguyên lão võ lâm, chẳng những Mộc Hoành Thanh sau khi hồi tỉnh, nguyên khí còn chưa khôi phục liền lại sai đệ tử đến đây gọi, liền mấy lão tiền bối các phái khác cũng đều tích cực đi qua nói chuyện.

Ta nhìn những lão tiền bối này đều là có hảo ý, không có gì nguy hiểm, liền để Lý Hoành Thanh mang Liên đi một vòng các phái trong chòi hóng mát, thuận tiện cũng để Liên mở mang kiến thức một chút.

Nơi này không lớn, lúc đảo mắt tìm thấy Liên, thằng bé đang cầm một lệnh bài đen sì không đáng chú ý, ta cũng không để ý, đi qua xoa đầu con, kêu thằng bé đi theo ta. Kết quả liền nghe được Liên nhỏ giọng thầm thì: "Đây chính là tín vật của chưởng môn Nhạn Đãng phái, cũng chẳng có gì ghê gớm.."

Ta nghe được, dưới chân suýt trượt một cái. Chỉ trong chốc lát, đứa nhỏ này đã dỗ được Mộc Hoành Thanh đem cả tín vật Nhạn Đãng phái đời đời truyền lại cho chưởng môn ra đưa cho, còn chê đồ của người ta "không có gì ghê gớm"!

May mắn đứa nhỏ này sẽ không chuyên tâm tận sức tại giang hồ, nếu không thì không tới mười năm sau, chỉ e sóng to gió lớn khắp giang hồ đều là do nó nhấc lên..

Tề tựu lại, cáo lỗi với mấy người quen biết, nói Tiêu Hoán thân thể khó chịu, chúng ta trở về trước, ra sân lên xe ngựa.

Tiêu Hoán quả nhiên là đang ráng chống đỡ, vào xe ngựa liền che miệng ho một trận, sắc mặt cũng tái nhợt.

Ta bị dọa thành chim sợ cành cong, vội ôm lấy hắn, lấy ra dược hoàn cho hắn, lại để cho hắn nằm trên đùi ta nghỉ ngơi.

Xe ngựa cũng không dám đi mau, hãm lại tốc độ, tránh xóc nảy. Một đường vừa đi vừa nghỉ, một mực giày vò đến gần giờ Tuất mới tiến vào phía Nam thành.

Mắt thấy sắp đến hẻm nhỏ kia, ngoài cửa sổ xe liền truyền đến một tiếng thở nhẹ, tiếp đó một thanh âm truyền đến: "Đây chính là xe ngựa của Bạch tiên sinh, làm sao còn ở nơi này?"

Ta vén rèm lên xem, người ngồi trên lưng ngựa phía trước đang nhìn về nơi này thăm dò vậy mà là Đồ Khiếu.

Thấy là ta, Đồ Khiếu lập tức liền nhảy xuống ngựa, khách khí chắp tay hướng vào trong xe: "Bạch tiên sinh, còn mạnh khỏe chứ?"

Tiêu Hoán vịn cánh tay của ta ngồi dậy, cũng mỉm cười chắp tay hoàn lễ: "Đa tạ Đồ tiên sinh quan tâm, đã không có trở ngại."

Đồ Khiếu cười: "Vậy thì tốt. Hôm nay thật sự là quá trùng hợp, thì ra Bạch tiên sinh cũng ở phía Nam thành."

Tiêu Hoán cũng cười: "Hàn xá hoàn toàn chính xác cách nơi này không xa. Đồ tiên sinh nếu như có chút nhàn hạ, không ngại hạ mình đến một chút."

Đồ Khiếu cũng không khách khí, chắp tay lại cười: "Vậy tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh."

Không nghĩ tới Tiêu Hoán thế mà mở miệng mời Đồ Khiếu về nhà, ta có chút bất ngờ, vội nghiêng người cười cười với Đồ Khiếu: "Hàn xá đơn sơ, nước trà cũng thô bỉ, Đồ tiên sinh không ghét bỏ liền tốt."

Nhìn ta cười cười, Đồ Khiếu đột nhiên mở miệng: "Nhậm công tử biết trong truyền thuyết, hiệu dụng chân chính của Bích Lưu Ly là gì không?"

Hắn không phải nói Bích Lưu Ly không có thật ư? Làm sao đột nhiên hỏi như vậy?

Ta không rõ ràng cho lắm: "Là cái gì?"

Đồ Khiếu cười một tiếng: "Có thể khiến nam tử mang thai, sinh hạ hài nhi."

Cái cằm ta sắp rớt xuống, "Cái gì?"

Đồ Khiếu cười ha hả: "Tại hạ nói đùa, có chỗ bất kính, mong rằng rộng lòng tha thứ, rộng lòng tha thứ!"

Vừa nói vừa chắp tay với ta, cười, "Vị này.. Tại hạ nên gọi Nhậm công tử hay là Bạch phu nhân?"

Quả nhiên vẫn là ánh mắt người đi biển này tương đối sắc, không phải ta tự cao kỹ nghệ ngụy trang cao siêu, nhưng ta đóng vai thành Nhậm Đường, cực ít người hoài nghi ta không phải nam nhi. Duy nhất nhận ra ta là nữ tử, đến hiện tại cũng chỉ có Tùy Vân.

Chẳng qua hắn còn đùa chuyện nam nhân sinh con, thật đúng là ta dọa những người kia nửa ngày, cuối cùng bị người khác hù đến.

Hắn đã nói thẳng ta là nữ nhân, ta cũng liền không phủ nhận, cười: "Ta thích được gọi là Bạch phu nhân."

Hẻm nhỏ cách đó không xa. Dẫn theo Đồ Khiếu đi vào trong, gõ cửa để Tiểu Hồng ra nghênh tiếp, lại kêu Liên về thư phòng làm bài tập, cuối cùng chúng ta cùng Đồ Khiếu ngồi xuống trong thủy tạ.

Bưng lên trà Minh Tiền Long Tỉnh mới pha, khẽ nhấp một ngụm, Đồ Khiếu cười cười: "Ngoại giới chỉ nghe đồn Bích Lưu Ly là tiên dược trên biển, công hiệu vô cùng thần kỳ, nhưng người đi biển đều biết, trong này còn có một cố sự, không biết Bạch tiên sinh cùng Bạch phu nhân có bằng lòng nghe hay không?"

Tại đại hội, bị Ngô Tử Vinh vội vã lôi đi, Đồ Khiếu liền có chút dáng vẻ muốn nói lại thôi, hiện tại hắn đáp ứng lời mời của Tiêu Hoán, cùng chúng ta trở về, ước chừng chính là muốn nói lời này.

Ta đã thừa dịp vừa rồi tẩy đi dịch dung, đơn giản thay đổi một thân áo mỏng màu son, gật đầu cười: "Đồ tiên sinh, thỉnh giảng!"

Cười cười, trên mặt Đồ Khiếu hiện ra chút thần sắc mông lung.

"Bích Lưu Ly truyền thuyết.." Hơi dừng một chút, hắn mới tiếp tục mở miệng: "Kia là vào hơn một trăm năm trước, ước chừng thời điểm Đại Võ vừa kiến triều. Có một năm, mùa thu, làng chài nhỏ bên cạnh Đông Hải đột nhiên có một xe ngựa đường xa mà đến. Trên xe, ngoài một phu xe, chỉ có một thiếu phụ rất trẻ. Thiếu phụ này mười phần xinh đẹp động lòng người, lại toàn thân bạch y, hoa cài trên tóc mai cũng đều là màu trắng. Đến làng, thiếu phụ này lập tức liền bắt đầu nghe ngóng nơi nào có thuyền ra biển, nàng muốn đi theo. Phải biết, mấy ngày đó gió biển lớn, người bình thường tuyệt sẽ không chọn thời điểm này ra biển. Trong thôn liền có ngư dân hiếu kì hỏi thiếu phụ kia có chuyện gì, vội vã ra biển như vậy? Thiếu phụ kia tuy cử chỉ kì lạ, tính cách lại cởi mở, nghe hỏi, liền cười cười đáp lại, nói là tướng công nhà nàng chờ lấy Bích Lưu Ly trên biển làm thuốc, bởi vậy mới không thể không vội vàng ra biển. Người trong thôn chưa hề nghe nói về Bích Lưu Ly, thế là lại hỏi. Thiếu phụ kia liền trả lời, nói là một vị thế ngoại cao nhân nói cho nàng, Bích Lưu Ly là tiên dược trên biển, công hiệu thần kỳ, chỉ có trên đảo bên ngoài Đông Hải mới có. Thiếu phụ kia trả lời xong còn nói rằng mặc dù trên biển sóng gió lớn, nhưng tướng công nàng bệnh nặng, bởi vậy vợ chồng bọn họ mới không ngại xa ngàn dặm tới Đông Hải tìm thuốc. Nàng nói đến đây, người trong thôn càng thấy kỳ quái, rõ ràng thiếu phụ này đã tới nửa ngày, chỉ gặp nàng cùng phu xe, chưa thấy qua người thứ ba, chẳng lẽ tướng công nàng là phu xe kia? Nhìn ra người trong thôn nghi hoặc, thiếu phụ lại cười một tiếng, quay lại xe, xốc lên rèm xe ngựa, đi vào trong xe đỡ một người dậy, nói rằng tướng công nhà nàng thân thể mệt mỏi, bởi vậy một mực không ra gặp các vị hương thân, xin tha lỗi. Các ngư dân nhìn một cái, mười người thì có chín người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Nam tử mà thiếu phụ kia ôm có dung mạo thanh tú tuyển nhã cực kỳ, phảng phất như thần tiên trong bức họa, tóc dài từng sợi ngân bạch như tuyết, lộ ra sắc mặt cực kỳ tái nhợt, quan trọng là ngực nam tử này không có chút nào trập trùng, nằm trong ngực thiếu phụ kia không nhúc nhích. Người có chút kiến thức, liếc mắt liền có thể nhìn ra, đây đâu phải là người sống đang ngủ, rõ ràng là tắt thở đã lâu! Thiếu phụ kia nói với các thôn dân xong, vậy mà lại nhìn thi thể trong ngực, nói liên miên rất nhiều lời, nào là: Có mệt hay không, có muốn ăn cơm hay không.. Ngữ khí mười phần ôn nhu trìu mến. Một bộ thi thể - dung nhan như còn sống, lại thêm hành động của thiếu phụ kia cực kỳ quỷ dị, một đám ngư dân đều bị dọa cho phát sợ, cũng không người nào dám nhảy ra nói nam tử này đã sớm chết rồi, chỉ là trong nội tâm thở dài: Nữ tử này đúng là đã điên!"
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
 
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Chuyện chưa kể: Gió xuân se lạnh



<3 Bạn chưa có tài khoản đọc truyện? Đăng ký miễn phí tại LINK nha!

P/S: Vừa xong mấy phần kịch tính nên chương sau sẽ không thu phí để mn tranh thủ thở đều lại, chuẩn bị nín thở đọc tiếp :))

Save The Best For Last ;)
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2184 Tìm chủ đề
Chuyện chưa kể: Bức tranh

[HIDE-THANKS]
Ta không nghĩ tới Đồ Khiếu sẽ còn lại đến bái phỏng, cho nên khi hắn ôm hai quyển trục xuất hiện trong tiểu viện, ta chỉ có thể ngạc nhiên mời hắn vào trong đình.

Tiêu Hoán giống như đã sớm ngờ tới, cười cười chắp tay: "Đồ tiên sinh."

Đồ Khiếu cũng cười cười, không ngồi xuống, mà là mở quyển trục trong tay, để bức tranh buông xuống, "Ngày mai tại hạ liền phải lên đường về biển, hôm nay đến đây cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn mời hai vị xem hai bức tranh mà tổ tiên tại hạ truyền lại này."

Hắn bày bức họa trong tay lên bàn, chậm rãi trải phẳng.

Theo bức họa chậm rãi hiện ra toàn cảnh, ta nhịn không được thấp giọng hô một tiếng. Trên giấy tuyên hơi ngả vàng là một nam tử nhắm mắt bình yên ngủ say.

Nam tử kia nằm nghiêng, tóc dài uốn lượn buông xuống, từng sợi như tuyết ngân bạch, nhưng mà khuôn mặt kia cực kì tuấn tú, mặt mày ý vị lại cùng Tiêu Hoán có tám phần tương tự.

"Đây là tổ tiên nhà ta năm đó bằng ký ức vẽ ra, là nam tử mà thiếu phụ kia ôm."

Cuộn lại bức họa trên bàn, Đồ Khiếu lại lấy ra một cuộn tranh khác, chậm rãi mở ra.

Lần này ta lại ngay cả kinh hô đều không phát ra được. Đây là một nam một nữ đứng sóng vai, nữ tử mặc áo đỏ, đôi mắt ngậm lấy nhu tình, nhìn nam tử bên người. Nam tử kia toàn thân áo trắng, tóc dài ngân bạch cài trâm trúc, khóe môi mang ý cười, sơ lãng giữa lông mày cũng là ôn hòa. Một đôi bích nhân đứng trên một khối đá ngầm nổi lên, gắn bó thắm thiết, nắm tay tiếu ngạo.

Nhìn mặt cô gái trong tranh, ta lại sờ sờ mặt mình. Nếu như không phải bức họa này thiên chân vạn xác là di vật hơn một trăm năm, ta gần như muốn cho rằng hai người trong bức họa chính là ta cùng Tiêu Hoán. Chỉ là, năm đó tổ tiên Đồ Khiếu hẳn là chưa từng thấy nam tử kia mở to mắt, thế là đã vẽ con mắt người trong bức họa thành màu nâu nhạt thường gặp. Trừ điểm khác biệt ấy, nam tử kia giống Tiêu Hoán đến không cần phải bàn. Nữ tử kia cũng cùng ta có sáu phần giống nhau, trừ sắc mặt lạnh già dặn hơn, gần như chính là một phiên bản khác của ta.

Không, phải nói là ta giống như một phiên bản khác của nàng ấy.

Nghĩ đến kết cục sau cùng của đôi tình lữ kia, ta không khỏi rùng mình một cái, vội ôm Tiêu Hoán, tựa đầu ở trên vai hắn: "Tiêu đại ca.."

Ôm lấy bờ vai của ta vỗ nhẹ, hắn nhìn bút tích trên hai bức tranh, mỉm cười với Đồ Khiếu: "Đây là bảo vật từ năm Đức Chính thứ ba?"

Đồ Khiếu gật đầu: "Theo lời của tổ mẫu ta, đôi nam nữ kia hẳn là đến Dương Gia thôn vào năm Đức Chính thứ nhất, thái tổ gia gia của ta vào hai năm sau dựa vào ấn tượng mà vẽ ra bức họa này."

Nhẹ gật đầu, Tiêu Hoán lại cười: "Mặc dù mạo muội, nhưng hai bức tranh này của Đồ tiên sinh có thể tặng tại hạ không?"

Đồ Khiếu nghe xong cười một tiếng: "Bạch tiên sinh đã mở miệng, ta há có thể không làm ra ân tình này? Huống chi, coi như hôm nay ta không cho, hôm nào đó hai bức tranh này cũng vẫn sẽ tới trong tay Bạch tiên sinh ha?"

Đồ Khiếu nói chuyện quá gọn gàng dứt khoát, liền Tiêu Hoán cũng nở nụ cười: "Đa tạ Đồ tiên sinh."

Đồ Khiếu cười cười, lại mở miệng: "Bạch tiên sinh một thân công lực đều đã mất hết đi?"

Hắn đột nhiên nói vậy, ta sững sờ, lập tức giật mình, vừa muốn nghiêng người cản giữa bọn hắn, Tiêu Hoán liền cười cười: "Đồ tiên sinh hảo nhãn lực! Đúng thế."

Đồ Khiếu nhẹ gật đầu: "Tại hạ mạo muội, mấy lần gặp mặt, đều lưu tâm nghe khí tức của Bạch tiên sinh. Ta còn hy vọng ta đoán sai, không ngờ vậy mà thật sự là như thế."

Hắn lại cười cười với ta: "Bạch phu nhân sợ là chưa từng nghe Bạch tiên sinh nói qua ha? Công lực mất hết, người không chỉ thân thể so với trước đó càng thêm suy yếu, mà cách mỗi mấy canh giờ, kinh mạch toàn thân liền sẽ trằn trọc đau đớn, không thể ngăn chặn, cho nên không thể ngồi mệt nhọc lâu."

Trong lòng ta lạnh toát, vội quay đầu nhìn về phía Tiêu Hoán. Tám năm ở chung, hắn cho tới bây giờ chưa nói qua những cái này, ta chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy sắc mặt của hắn so với thường ngày càng thêm tái nhợt, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới đến cùng là vì cái gì. Hiện tại bỗng nhiên nhớ lại, Liên cũng đã từng nói, Tiêu Hoán có khi sẽ đau bả vai, Liên thực sự nhìn không được, sẽ giúp cha nắn vai. Ta sau khi nghe còn không quá lưu ý.

Ta sững sờ nhìn Tiêu Hoán, hít một hơi thật sâu: "Tiêu đại ca.."

Cười cười, hắn vươn tay, nắm chặt tay ta, an ủi: "Thương Thương, hiện tại đã không sao."

Ta miễn cưỡng cười cười. Hắn vốn là như vậy, nói không sao, lại tất cả đau đớn đều tự mình gánh chịu. Hắn cứ như vậy đau tám năm, ta ở bên cạnh hắn lại hoàn toàn không biết gì.

Đêm hôm ấy tại Hang Rắn, hắn đột nhiên đứng dậy muốn đi, chính là trong kinh mạch đau đớn phát tác đi? Vẫn là Đồ Khiếu nhìn ra, hôm nay mới có thể mở miệng nhắc nhở ta đi?

Nhịn xuống nước mắt, ta mặc kệ Đồ Khiếu còn đang nhìn, ôm lấy thân thể của hắn, siết chặt.

Nhìn chúng ta như thế, Đồ Khiếu cùng Tiêu Hoán nói vài câu liền đứng dậy cáo từ, để lại bức họa trên bàn.

Tiêu Hoán đứng dậy tiễn biệt hắn, trở lại nhìn hai bức tranh, có chút trầm ngâm.

Biết hắn tuyệt không phải loại người tùy tiện liền có thể mở miệng muốn lấy cái gì của người khác, hắn muốn giữ lại hai bức tranh này, nhất định có nguyên nhân, ta mang theo nghi hoặc hỏi hắn: "Những bức họa này có huyền cơ gì ư?"

Cười cười, Tiêu Hoán khẽ lắc đầu: "Ta cũng chỉ là suy đoán.."

Tiêu Hoán trầm ngâm chốc lát, mới nói: "Người trong tranh này, chỉ sợ là tổ tiên Tiêu thị."

Hắn là nói nam tử kia? Hoàn toàn chính xác, Tiêu thị nam nữ, nhất là con cháu chi chính, gần như đều sinh ra hòa nhã một bộ. Có thể cùng Tiêu Hoán tương tự đến tám phần, khả năng mười phần là tiền bối Tiêu thị.

Vẫn cau lại lông mày, Tiêu Hoán tựa hồ là muốn nói cái gì, cuối cùng ngay cả mình cũng cảm thấy quá mức không thể tưởng tượng nổi, chỉ lắc đầu nhẹ cười cười: "Thôi, đều là sự tình đã đi qua hơn một trăm năm, liền để người đã khuất yên nghỉ đi."

Nghe hắn nói như vậy, ta liên tục gật đầu: "Đúng vậy, tóm lại hiện tại liền xem như muốn tìm tra cũng không có cách nào."

Nói rồi ta nhảy qua ôm bức họa có cả đôi nam nữ kia, cười hì hì, "Dù sao những bức họa này cũng là của chàng, một bức liền cho ta đi! Ta thích bộ dáng của hai người này."

Hắn cười cười: "Nàng đã thích, vậy liền giữ lại."

Ta hoan hô, rồi nhìn trên bàn còn lại bức kia, "Bức mỹ nhân ngủ này cũng không tệ, ta đều muốn!"

Nói xong dương dương tự đắc mở bức họa ra, trên dưới dò xét: "Nha! Quả thực là ông trời tác hợp cho mà! Lại xứng như thế! Nhìn đứng chung một chỗ, cảnh đẹp ý vui.."

Hắn nhìn ta say mê như thế, nhịn không được cười: "Thật thích như thế à?"

"Đó là đương nhiên!" Nói rồi ta đột nhiên nhớ tới: "Tiêu đại ca, mấy năm trước chân dung đều là vẽ cùng bọn nhỏ một bức, hai chúng ta có phải là còn không hề có chân dung riêng?"

Hắn nghe cũng gật đầu: "Tựa như là vậy."

Nhãn châu xoay động, ta đi qua giữ chặt tay hắn, cười tủm tỉm: "Tiêu đại ca, ta còn chưa nhìn chàng vẽ tranh. Bằng không, hôm nào chàng vẽ một bức?"

Hắn không nghĩ tới ta đánh cái chủ ý này, có chút bất đắc dĩ nhìn ta: "Thương Thương.."

"Mỹ nhân vẽ tranh, vốn chính là một bức tranh họa.." Ta làm bộ gật gù đắc ý, vừa cùng hắn cười đùa, vừa ôm lấy thân thể của hắn.

Náo một trận, chua xót vừa rồi vẫn còn lưu lại ở trong lòng, đem đầu dán trước ngực của hắn, nghe nhịp tim hắn chậm chạp lại ổn định, ta hắng giọng một tiếng: "Tiêu đại ca, nếu như chúng ta cũng có ngày đó, ta sẽ không mang theo chàng xông vào trong biển. Trực tiếp liền đi như thế rất không có ý nghĩa! Ta muốn tìm con thuyền lớn, chất đầy một thuyền than củi, sau đó đốt lên, ánh lửa thiêu đến trùng thiên, lúc này ta mới ôm lấy chàng nhảy đến trên thuyền. Đại hỏa một đường đốt, một đường phiêu hướng trong biển rộng, tốt nhất phiêu ba ngày ba đêm, đốt chúng ta đều thành tro, cuối cùng mới tán tới trên biển, cho bọn cá mập."

Nói xong ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Tiêu đại ca, chàng nói xem như thế có được không?"

Hắn nhẹ giọng cười, lắc đầu: "Thương Thương.. Nàng đây là đang uy hiếp ta?"

Ta hừ nhẹ một tiếng: "Ta không thèm hù dọa chàng. Chàng thực có can đảm đi trước, ta liền thực có can đảm làm như vậy."

Hắn cười, liên tục gật đầu: "Ta biết, ta biết, ta tuyệt đối không dám.."
[/HIDE-THANKS]

<3 Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!

Truyện vẫn còn tiếp..
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back