Viễn Tưởng Ai Muốn Sống Giơ Tay? - Ái Hạ

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Ái Hạ, 28 Tháng sáu 2024.

  1. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe tải đã đến nơi vào đúng sáu giờ kém. Bà vừa đi mua cam về, tính sẽ mời người tài xế đi ăn sáng cùng rồi biếu anh ta chỗ cam đó:

    - Con tôi vẫn chưa dậy, để khi nào nó dậy rồi tôi dẫn nó đi ăn sáng cùng anh luôn nhé!

    Nhưng anh ta đã vội từ chối:

    - Thôi! Chị cứ để cháu nó ngủ! Tôi cũng đã mua gói xôi ăn tạm rồi, lát hai mẹ con chỉ việc lên xe và đi thôi!

    Bà rưng rưng:

    - Cảm ơn anh nhiều, phiền anh quá! Mới sáng sớm mà anh đã phải tới đây giúp hai mẹ con tôi thế này..

    - Ấy ấy, công việc của tôi mà! Nhiều người họ còn gọi tôi sớm hơn, mà tôi cũng quen dậy sớm rồi, mấy cái này có nhằm nhò gì đâu!

    - Ừm, anh vất vả quá! Tôi cũng vừa đi mua vài thứ đồ về, nhân tiện có chút cam biếu anh coi như công sức anh bỏ ra, mong anh đừng khách sáo!

    Vừa nói, bà vừa dí túi cam vào tay anh. Anh ta lộ vẻ áy náy, nhưng không sao từ chối được bèn phải nhận chúng.

    - Thôi được rồi, tôi cảm ơn chị nhiều! Nhưng.. chị cứ để ở nhà trong, khi nào xong việc rồi hẵng đưa tôi sau cũng được!

    Bà gật đầu và cất cam vào trong nhà. Người tài xế cũng giúp bà gói ghém đồ đạc trong lúc đợi con bà ngủ dậy, đồng thời khóa van nước. Sau đó, họ ra bên ngoài đứng nói chuyện.

    Trời lúc này bắt đầu nổi lên những cơn giông lớn. Mọi thứ xung quanh cứ như bị hất tung cả lên, khiến cho hai người không khỏi hoang mang:

    - Quái lạ, sao mùa này lại có bão được?

    - Tôi nghĩ chắc là do biến đổi khí hậu. Họ cũng nói ở vài nước lân cận gần đây có những đợt lốc xoáy khủng khiếp lắm!

    - Hừm, tôi nghĩ.. có lẽ chúng ta không đi vào hôm nay được rồi, tôi sợ anh sẽ..

    - Không sao đâu! - Người tài xế cười. - Tôi quen mấy kiểu thời tiết như này rồi, cùng lắm thì cũng chỉ ảnh hưởng tới tầm nhìn một chút chứ xe vẫn đi được tốt!

    Cơn giông ngày một mạnh hơn. Dù đã nghĩ sẽ không sao nhưng bà vẫn lo sợ, Bà tính mở cửa vào nhà nhưng cánh cửa bị gió thổi mạnh đã ngay lập tức đập vào mũi bà, khiến bà ngã ra đằng sau theo bản năng. Người tài xế thấy thế vội tới hỏi han, nhưng khi anh chưa kịp giúp đỡ bà thì.. vù.. vù.. vù.. Họ đã bị cơn lốc thổi bay đi cùng nhiều người khác. Lúc đó, kim đồng hồ chỉ 7 giờ đúng.

    * * *

    Ba giờ hơn, tôi đã đạp xe tới quảng trường Hi Vọng. Chỉ còn cách tầm vài chục mét nữa thôi là tới nơi. Nếu mọi chuyện ổn thỏa, tôi chắc chắn sẽ an toàn tới hội trường bỏ hoang trước bốn giờ chiều. Nhưng..

    Ngay khi tôi đang rướn mình đạp cho xe đi ngày một nhanh thì chợt ở đằng trước, một đám thanh niên xăm trổ với những gương mặt đáng sợ đã cầm sẵn vũ khí và chặn đường tôi lại. Đường khá rộng, lại ít người ở quanh đó (trong khi đáng ra phải có rất nhiều người) nên tôi không thể cầu cứu xung quanh. Tôi cũng không hoảng sợ, vì mẹ từng nói rằng hoảng sợ chỉ càng khiến cho ta nhụt chí hơn. Xốc lại tinh thần, tôi bình tĩnh xuống xe và hỏi những kẻ lạ mặt đó:

    - Các người là ai? Nếu là kẻ bắt cóc mẹ tôi thì cứ bắt tôi cũng được, nhưng hãy thả bà ấy ra, bà ấy không có tội tình gì hết!

    Tên đứng giữa (có lẽ là thủ lĩnh) tiến lại gần và lên tiếng:

    - Ha ha, tao không hiểu mày đang nói gì cả! Mẹ mày là ai mà bọn tao phải bắt cóc?

    Hắn cầm một cây gậy bóng chày khá lớn đặt lên vai, hai bên bắp tay xăm hai hình tròn với những họa tiết kì lạ bên trong. Đầu hắn cạo trọc, miệng bịt kín bằng một chiếc khăn bandana đen. Nhìn ánh mắt của hắn, khó đoán hắn có đang nói thật hay không.

    - Nếu không phải là đang bắt cóc mẹ tôi thì tại sao các người lại chặn đường tôi ở đây? Rõ ràng các người muốn tôi tới để giao con tin mà!

    - Cái thằng nhóc này có vấn đề hả? - Một tên khác lên tiếng. - Anh em đâu, lên đánh nó!

    Khi ấy, tôi còn chưa kịp phản kháng gì thì bọn côn đồ đã lao vào xô ngã và đánh tôi túi bụi. Chiếc xe đạp nằm bẹp dí bên cạnh tôi cũng bị tấn công liên tiếp bởi những nhát gậy tàn ác. Nhìn qua khe hở dưới chân bọn chúng, tôi thấy có vài người ở gần đó, nhưng họ không hề có ý định tới giúp. Ai lại muốn giúp một đứa vô danh như tôi và đổi lại là bị chúng tấn công cơ chứ?

    Trong khoảnh khắc trước khi ngất lịm đi, mắt tôi hoa lên và tôi đã nhìn thấy mẹ. Mẹ nhìn tôi qua những khe hở và mỉm cười. Dường như mẹ cũng đang chờ tôi tới cứu nhưng lại không nói gì cả.

    - Mẹ!

    - Mẹ ơi!

    - Con đây!

    * * * đó là những lời cuối trước khi tôi gánh một cơn đau xuất hồn vào gáy khi đang cố vẫy vùng chống cự.

    Một căn phòng. Một chiếc bàn kê ở góc. Vài chiếc ghế đặt kế bên nhau. Khung cảnh ở nơi này chẳng khác nào một bộ phim hành động với các băng đảng đứng xung quanh những kẻ xấu số cả. Và lúc này, chính tôi đang ở trong vai của "kẻ xấu số" ấy. Tôi bị trói chặt hai tay hai chân, miệng bị bịt chặt bởi băng dính vừa được một tên trong số chúng tháo ra. Trước mặt tôi, ở vị trí dễ nhìn nhất chính là một gã đầu trọc mặc một chiếc áo khoét nách và có rất nhiều hình xăm trên người. Thoạt nhìn cũng có thể đoán được đây là thủ lĩnh của cả bọn. Thấy tôi vừa mở mắt tỉnh dậy, hắn cười lớn rồi nói:

    - Xin chào! Chào mừng đến lãnh địa của Vua Sói! Tại đây, tính mạng của nhóc chắc chắn sẽ được bảo đảm!

    "Vua Sói"? Hứ, cái tên đó có ý nghĩa gì cơ chứ? Hắn nghĩ hắn là con sói đầu đàn ở cái thành phố này hả? Hắn nghĩ tôi sẽ tin những lời hắn nói và tôn hắn làm thủ lĩnh như những kẻ đứng xung quanh ở đây ư?

    - Thả tôi ra! Các người bắt cóc mẹ tôi, chặn đường, đánh đập tôi còn chưa đủ hả? Rốt cuộc các người muốn gì?

    - Hà hà! - Tên thủ lĩnh lại cười lớn. - Nhóc đang nói gì vậy? Ta đâu có bắt cóc mẹ của nhóc! Thành phố này đang rơi vào hỗn loạn, người người bị cuốn vào Vòng Xoáy Tử Thần, nếu ta không hẹn nhóc tới nơi này thì liệu nhóc có còn sống sót nổi ở ngoài đó không?

    - Nhưng tại sao lại là tôi? Thành phố này có thiếu gì người để các ông chọn?

    - Hà hà, ta chọn nhóc bởi vì biết nhóc là một đứa trẻ nghị lực. Ở trường của nhóc không ai là không biết về hoàn cảnh của nhóc cả. Ta hẹn nhóc tới đây vì muốn nhóc gia nhập hội giáo của chúng ta. Tại đây nhóc sẽ được sống, được an toàn, không giống những kẻ dở sống dở chết ngoài kia!

    Tôi vùng vằng:

    - Các người đừng nói láo! Mau thả tôi ra và trả lại mẹ cho tôi, tôi không tin những lời hứa hẹn của các người đâu!

    Đúng lúc đó thì cửa mở. Hai nạn nhân khác được bọn chúng đưa vào, bất ngờ thay..
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng bảy 2024
  2. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tên Vua Sói tự giới thiệu hắn là thủ lĩnh của hội giáo Sau Trường Học. Quả nhiên giống những điều tôi đã nghi ngờ, hội trường bỏ hoang dưới chân núi này chính là địa bàn của bọn chúng. Bọn chúng gửi "thư mời" cho những học sinh mà chúng cảm thấy phù hợp để gia nhập hội giáo sau một thời gian dài quan sát. Bên cạnh vẻ ngoài bặm trợn, tên Vua Sói có trí thông minh vượt xa những gì tôi tưởng.

    Hắn cho hai người cũng bị trói chặt tay chân giống tôi vào phòng. Đó là Quân và Hà My. Khi vừa thấy họ, tôi không khỏi xúc động vì biết họ vẫn còn sống. Quân và Hà My còn sống nghĩa là có khả năng mẹ cũng còn sống. Nghĩ tới đó cũng đủ làm cho tôi lạc quan hơn, tôi không còn sợ phải đối mặt với hội giáo kia một mình nữa.

    Nhìn thấy tôi, Quân và Hà My cũng không giấu nổi sự sung sướng. Quân mắng yêu:

    - Cái thằng ngốc này, tại sao tao sang nhà mày gọi cửa để đi cùng mà mày không nghe?

    - Khi nãy tao cũng sang bấm chuông cửa nhà mày nhưng không có ai ở trong, tại sao mày biết tao sẽ tới đây mà tới? - Rồi tôi liếc qua Hà My. - Cả cậu nữa!

    - Khi mọi người đều bị cuốn vào cơn lốc đó, tao đã ngồi ở nhà và chứng kiến mọi thứ trong kinh hãi. Rồi khi cơn lốc qua đi, tao chợt nhớ ra địa chỉ trong mẩu giấy mày từng đưa và qua nhà mày, rồi nhà Hà My để cùng tới nơi này lánh nạn. Lúc đó không thể gọi được cho mày, tao cứ nghĩ mày đã.. May mà cuối cùng cả ba đều an toàn ở đây!

    Hà My gật đầu nhịp theo lời Quân nói. Tôi không biết ngoài họ ra còn ai biết tới nơi này, hoặc còn tổ chức hay hội giáo nào khác lánh nạn được sau cơn lốc hay không, nhưng chỉ cần biết rằng hai người bạn thân thiết nhất của mình còn sống sót là đủ.

    - Thôi đủ rồi!

    Tiếng đập tay lên bàn của tên thủ lĩnh khiến chúng tôi đang nói chuyện rôm rả đành phải im bặt. Hắn lệnh cho hai tên đàn em cởi trói cho tôi, rồi đặt trước mặt chúng tôi mỗi người một tờ giấy và một cây bút.

    - Đây là đơn xác nhận gia nhập hội giáo, các cô cậu đọc kĩ rồi kí ở bên dưới và nộp lại cho ta!

    Lá đơn dài chưa đến nửa trang trước mặt tôi trông không khác một bản hợp đồng nô lệ là bao. Đã chứng kiến những video vạch trần sự thật ở trường học được hội giáo Sau Trường Học đăng tải nhằm tẩy não những học sinh cả tin, tôi tự nhủ mình không thể trở thành những con người vô nhân tính như vậy được. Tôi vội trả lại lá đơn với vẻ kiên quyết:

    - Tôi không kí đâu! Các người muốn làm gì tôi thì tùy!

    Thái độ vùng vằng ấy tưởng như sẽ khiến tên Vua Sói tức giận và tra tấn để tôi buộc phải kí vào lá đơn, nhưng không. Hắn chỉ mỉm cười và tiếp tục thuyết phục tôi:

    - Nhóc yên tâm, nhìn những người trong hội giáo này đáng sợ vậy thôi, nhưng không ai làm hại gì cậu đâu. Khi đã là thành viên của hội giáo, tuyệt đối không có chuyện những người đồng đội phản bội lẫn nhau. Nếu nhóc cảm thấy chưa an tâm, ta có thể lấy tính mạng này ra để đảm bảo!

    Tất nhiên tôi sẽ không dễ gì tin vào những lời ngon ngọt của một kẻ như hắn. Tôi vẫn cố chấp với quan điểm của mình mặc cho bất kì chuyện gì xảy ra. Thế nhưng.. lý trí tôi chỉ bị lung lay khi nhìn thấy cái nháy mắt của Hà My. Rốt cuộc cái nháy mắt ấy có ý nghĩa gì cơ chứ? Hà My đang muốn khuyên tôi nên kí vào lá đơn kia hay muốn truyền đạt điều gì khác? Hiện giờ tôi chỉ có hai lựa chọn: Một là kí và hai là không; nếu tôi kí mà Quân và Hà My không kí thì chẳng khác nào tôi bỏ lại mạng của mình tại đây cho bọn chúng còn Quân và Hà My thì không biết sẽ đi đâu về đâu, còn nếu tôi không kí mà Quân và Hà My đều kí thì khác nào tôi phản bội lại bạn bè?

    Tôi ngước nhìn ánh mắt của những kẻ côn đồ đang đứng vây quanh. Trông chúng chẳng khác nào những tay ăn chơi bình thường cố trở nên hào nhoáng bằng cách diện trên người những bộ đồ hầm hố và những phụ kiện kì dị. Tên thủ lĩnh nhóm chặn đường tôi khi nãy cũng xuất hiện ở đây, có lẽ hắn là cánh tay phải hay tay trái gì đó của Vua Sói vì nhìn hắn uy nghiêm hơn hẳn những tên đồng bọn đứng cạnh.

    Nếu đúng như lời Vua Sói nói thì nếu tôi gia nhập hội giáo sẽ không ai làm hại tôi cả. Quả thực tất cả bọn chúng cũng đều đang khép nép trước thiên tai kia, hơi sức đâu mà hãm hại một đứa học sinh năm cuối như tôi trong khi chính chúng đang muốn lợi dụng tôi vào hội. Có lẽ nào ẩn ý của Hà My là tôi giả vờ gia nhập hội giáo sau đó tìm cách thoát khỏi đây?

    Khi tôi quay sang lần nữa, Hà My không còn nhìn tôi nữa mà đã đặt bút xuống lá đơn. Vì ngồi xa nên tôi không rõ bạn ấy có kí vào đó không, còn Quân thì vẫn đang khá lưỡng lự.

    - Còn 5 phút nữa để các cô cậu quyết định kí vào những lá đơn này, sau đó nếu như ai không kí thì sẽ được mời khỏi nơi này!

    "Tới địa chỉ ghi trên thư mời trước 16 giờ chiều để bảo toàn tính mạng!". Chính bọn chúng đã gọi điện cho tôi và nói như vậy trước khi tôi tới đây. Vậy có nghĩa rằng 16 giờ sẽ lại có một cơn lốc nữa chăng? Trong căn phòng này không có đồng hồ, nhưng tôi đoán sẽ chỉ còn ít phút nữa sẽ là 4 giờ chiều, tức 16 giờ. Xung quanh đây có lẽ chỉ có hội trường này là nơi trú ẩn an toàn nhất, nếu phải rời đi mà không tìm được chỗ trú ẩn khác thì số phận của ba chúng tôi sẽ không được bảo đảm. Liệu trước mắt tôi có nên đặt bút kí không đây?
     
    Hạt đậu xanhCao Phú Soái thích bài này.
  3. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dãy phòng ngủ nằm ở ngay trước mặt tiền của hội trường. Xem qua những căn phòng ấy cũng có thể đoán được chúng chính là các văn phòng cũ được cải tạo thành. Vì số lượng phòng không nhiều nên chúng tôi phải ngủ chung với những kẻ không quen không biết.

    - Hà My đâu rồi? - Vừa vào phòng, Quân đã hỏi tôi.

    - Hà My ngủ ở phòng kho. Nghe nói ở đây không có nhiều nữ nên tất cả đều phải ở chung một phòng.

    - Vậy.. chúng ta phải nhanh chóng cất đồ đạc rồi lấy cớ đi vệ sinh để gặp Hà My. Tao nghĩ cả ba đều phải thống nhất với nhau vài chuyện.

    Vậy là chúng tôi cùng nhau đi xuống tầng dưới. Hồi nãy, sau khi đã kí vào lá đơn gia nhập hội giáo xong, mỗi người chúng tôi đều được nhận một chiếc thẻ và được đưa về các phòng sinh hoạt. Chiếc thẻ này trông không khác mẩu giấy tôi từng được bọn chúng bí mật đưa là bao, chỉ có điều nó cứng hơn và được in một dòng chữ Hội giáo Sau Trường Học tàng hình mà chỉ khi đưa ra ánh sáng mới nhìn thấy rõ.

    Lúc về phòng sinh hoạt và đi qua một chiếc cửa sổ giữa cầu thang đã được dán kín để cách ly với bên ngoài, tôi vô tình để ý thấy có một khe hở đủ để nhìn thấy khung cảnh xung quanh. Đập vào mắt tôi ngay lúc đó là một bầu trời u ám với hình vòng xoáy to lớn như hố đen đang nuốt chửng lần lượt những vật nhỏ xung quanh. Từ con người, động vật, cây cối, xe cộ.. cho đến những đồ vật để bên ngoài. Cả những biển hiệu, cột đèn giao thông, vài cabin nhỏ và những thứ không đủ trọng lực để ở lại với mặt đất cũng bị hút vào. Tôi để ý thấy phía bên kia đường lúc đó đang có hai mẹ con nép mình dưới mái hiên khóc lóc thảm thiết cầu cho mình không bị cuốn đi. Người mẹ vừa ôm con mình vào lòng vừa khấn thầm điều gì đó trong miệng. Trước phút giây tử thần, bà vẫn ôm chặt con, nhưng rồi cả hai cũng đành để cơn lốc kia kéo mình tới hư không. Tới đó, tôi không dám xem thêm nữa. Tôi xoay người lại với khe hở trên cửa sổ, tim đập mạnh, mồ hôi úa ra từng đợt. Quân đứng ở đó cũng chỉ biết đặt tay lên vai tôi an ủi:

    - Lúc tao thấy cảnh này lần đầu, tao cũng giống y như mày, nhưng tao tự nhủ sẽ không nhìn nó thêm một lần nào nữa. Vậy là quá đủ rồi!

    Thì ra Quân không hề nói dối. Cái vòng xoáy ấy, thứ mà Vua Sói gọi là Vòng Xoáy Tử Thần có thể khiến người ta ám ảnh dù chỉ nhìn một lần. Ám ảnh hơn là khi thấy những người dân trong thành phố lần lượt bị cuốn đi mà không thể biết liệu họ có quay trở lại không. Nhìn những người vô tội khóc lóc, van xin trong sợ hãi, tôi không thể kìm được cảm xúc mà cũng muốn khóc òa lên. Chưa bao giờ trong 17 năm cuộc đời, tôi được chứng kiến một cảnh tượng đau thương như thế. Tôi tự hỏi nếu khi nãy không đến đây kịp và không kí vào lá đơn gia nhập hội giáo kia thì liệu mình có sống sót tới bây giờ không?

    Nhưng bây giờ, khi được gặp lại Hà My, khi ba chúng tôi được tập hợp lại một lần nữa, tôi đã cảm thấy đỡ bất an hơn nhiều.

    - Khi nãy.. cậu nháy mắt với tớ.. là muốn nói điều gì vậy? - Tôi lập tức hỏi Hà My điều làm mình thắc mắc.

    - À, tớ chỉ ra hiệu cho cậu kí vào tờ đơn đó thôi! - Rồi bạn ấy ghé sát vào tai tôi thì thầm. - Chúng ta tạm thời cứ gia nhập hội đã, sau đó sẽ tìm cách thoát khỏi nơi này khi đủ an toàn.

    Tôi gật đầu, sau đó nhìn sang Quân. Có lẽ nó cũng được Hà My nói điều này trước khi gặp tôi rồi, nên nó không do dự gì và đã kí vào lá đơn đó trước cả chúng tôi. Nếu đây thực sự là chiến thuật của Hà My thì tôi quả không còn nghi ngờ gì vào bộ não thông minh của bạn ấy.

    Nhưng chúng tôi sẽ thoát ra khỏi đây bằng cách nào? Đó là một câu hỏi khó trả lời vì không ai biết khi nào thì thiên tai mới qua đi. Chúng tôi cũng đã bỏ thời gian suy nghĩ nhưng không ai đưa ra được ý tưởng nào toàn vẹn cả. Ngay lúc cả bọn đang bối rối thì bỗng Quân đổi chủ đề:

    - Bố mẹ các bạn vẫn ổn cả chứ?

    Khi Quân hỏi như thế, tôi thấy Hà My cúi đầu xuống, sau đó lén quay ra lau nước mắt. Biết có chuyện không hay với Hà My, tôi đành đánh lạc hướng Quân bằng câu trả lời của mình:

    - Mẹ tao đã đi đâu đó trước khi tao tỉnh dậy, tao..

    - Bố mẹ tao cũng đều không có ở nhà khi đó! Chắc có lẽ giờ đó họ vẫn chưa đi làm về..

    Bố mẹ Quân làm thuê cho một chủ nông trại ở cách thành phố tầm 30 cây số. Hoàn cảnh gia đình nó cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Đa phần Quân đều phải ở một mình. Bố mẹ nó thường làm qua đêm và về vào buổi sáng, có hôm tận trưa mới về, rồi tới đầu giờ chiều lại đi tiếp. Hiếm lắm mới có dịp gia đình nó được đoàn tụ, nên những ngày ấy dù có hẹn đi đá bóng với chúng tôi thì nó cũng xin hủy ngang. Chính vì thương cho hoàn cảnh đó của nó nên bọn tôi thường thông cảm và hẹn nó vào ngày khác.

    Mẹ tôi đã mất tích, bố mẹ Quân cũng thế. Chỉ còn Hà My là vẫn chưa nói gì. Nãy giờ Hà My đã ngừng khóc, nhưng có vẻ như vẫn chưa sẵn sàng để kể cho hai bọn tôi nghe. Thấy vậy, chúng tôi đành để Hà My được thoải mái bằng cách quay về phòng ngủ của mình. Nhưng khi vừa đi tới đầu cầu thang thì một bất ngờ khác lại xuất hiện..
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
  4. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _Quỳnh, dậy giao mận cho mẹ đi, Chủ Nhật mà nằm ì đó hả?

    Mới sáu giờ sáng, tiếng cô hàng mận đã vang khắp nhà. Quỳnh- con gái cô ta năm nay mới lên lớp mười nhưng hễ cứ những lúc được nghỉ ở nhà là lại phải giúp mẹ lúc thì bán hàng, lúc thì giao đồ. Tuy có chiều cao khiêm tốn nhưng bù lại, cô bé hết sức nhanh nhẹn và cẩn thận. Cũng nhờ vào tính nhanh nhẹn ấy mà hàng mận của hai mẹ con hầu như cháy hàng và được ủng hộ rộng rãi khắp thành phố, thậm chí có những người từ tỉnh khác tới đây chỉ để mua vài chục cân mận mang về.

    Quỳnh được cho đi học karatedo từ năm 6 tuổi, tuy cũng đã lâu không còn theo học nữa nhưng trình độ của cô cũng đã xấp xỉ đai vàng. Cô có thể hạ gục cả một nam thanh niên hơn mình một cái đầu, nhưng kể từ khi dừng việc học võ lại, cô không ra đòn với bất kì ai cả. Quỳnh chỉ áp dụng võ thuật với những kẻ có ý định hãm hại mình và để bảo vệ những người vô tội khác. Cô cũng không kể việc mình từng học võ cho bất kì ai, vậy mà..

    _Mẹ, hôm nay con nhận được cái này ở trong ngăn bàn con!

    _Cái gì vậy con?

    _Con không biết, trên đó chỉ ghi đúng cái địa chỉ này, ngoài ra không còn thông tin gì hết!

    Mẹ cô cầm tờ giấy kì lạ lên ngắm nghía hồi lâu, rồi bà ôn tồn nói:

    _Có thể ai đó muốn tạo bất ngờ cho con. Nhưng mẹ thắc mắc là tại sao lại ở hội trường cũ?

    _Con không biết nữa! Con cũng từng học võ ở một căn nhà hoang, có khi nào đây là thư chiêu mộ từ một tổ chức võ giấu tên không mẹ?

    Bà lắc đầu:

    _Mẹ không biết nữa, con thử tới đó xem!

    _Hừm.. nếu mẹ nói như vậy thì.. để chủ nhật con tới đó xem sao!

    Đúng như lời hứa, sáng chủ nhật, sau khi được mẹ đánh thức dậy, Quỳnh vội vàng đem theo vài khay mận đặt lên xe. Cô định sau khi giao hàng cho khách xong sẽ ghé qua địa điểm ghi trên mẩu giấy kia luôn.

    Lúc đó mới là 6 giờ 50 phút. Quỳnh dựng xe trước cổng sảnh chính hội trường cũ, rồi thong thả bước vào. Cô ung dung như thể biết trước sẽ không có chuyện gì xảy ra với mình, thế nhưng.. Một vài tên lạ mặt với vẻ ngoài không khác côn đồ là mấy đã lập tức tiếp cận cô từ sảnh. Một tên hếch hàm:

    _Này cô bé, đi đâu vậy hả?

    Quỳnh lấy mẩu giấy bỏ trong túi ra đưa cho hắn xem và nói với thái độ không chút e sợ:

    _Tôi được nhận mẩu giấy này và trên đây có ghi địa chỉ hội trường cũ dưới chân núi, các anh xem có phải không?

    Sau khi xác nhận cô chính là người bọn chúng mời đến, chúng đã dẫn cô lên một căn phòng lớn, nơi có một gã đầu trọc mặc chiếc áo khoét nách ngồi ở giữa và vây quanh là những tên giống hệt mấy tên cô vừa gặp ở sảnh.

    _Chà, các anh là băng đảng à? Cũng ngầu đấy!

    Sau vài lời giới thiệu, gã đầu trọc đã đưa cô một lá đơn và yêu cầu cô kí tên vào để gia nhập hội giáo của hắn. Không chần chừ một giây nào, Quỳnh hạ bút xuống và xác nhận gia nhập hội trong tiếng cười khoái chí của hắn.

    _Đây là thẻ hội viên và đồ dùng cá nhân của cô, sau khi nhận chúng hãy theo người của ta di chuyển về phòng sinh hoạt!

    Quỳnh nhận lấy tấm thẻ từ tay một kẻ trong hội. Cô vừa tặc lưỡi vừa ra vẻ tâm đắc:

    _Chà, tôi được phong làm đội trưởng đội trinh thám luôn hả? Oai ghê đó chứ!

    Cô là người đầu tiên trong số những người được Vua Sói chiêu mộ tới đây đợt này. Sau khi về phòng sinh hoạt cất đồ, cô đã vào phòng hội trường và đùa nghịch trong đó. Cô không hề biết rằng ngoài kia vừa xảy ra chuyện khủng khiếp gì..

    ***

    Vừa nhìn thấy Quân ở cầu thang, con bé đã la lên:

    - A, anh "ăn trộm mận"!

    Thoạt nhìn, tôi cũng nhận ra đây chính là con gái của cô hàng mận mà chúng tôi thường "nhón vài quả" mỗi khi đi qua, không ngờ con bé cũng có mặt ở đây. Tiếng la của con bé khiến Quân phải hoảng hồn ngăn nó lại:

    - Cái con nhỏ kia, mày biết ở đây nguy hiểm thế nào không hả? Sao lại kêu oang oang lên như thế?

    - Thì.. em nhớ rõ anh nhất vì việc đó mà!

    - Hứ, ăn trộm thì sao chứ? Một, hai quả có làm mẹ mày nghèo đi không hả?

    - Một, hai quả nhân lên với bằng nấy ngày anh ăn trộm cũng phải tới một sạp, đáng nhẽ anh phải trả cho em hết số tiền đó mới phải!

    - Tao "ứ" trả đấy thì sao? Mày tính giở mánh gì với tao?

    Con bé lập tức lấy chân đạp vào chân Quân khiến nó mất thăng bằng mà suýt ngã ra đằng sau. Đến một người to con như Quân mà còn bị con bé át vế như vậy thì hẳn con bé đã từng học võ hoặc được tiếp xúc với võ từ nhỏ. Tôi khá bất ngờ dù thậm chí còn chưa biết tên nó là gì, nhưng qua nói chuyện một hồi thì tôi mới biết nó tên Quỳnh. Quỳnh học dưới chúng tôi hai lớp, thường xuất hiện ở dưới ghế đá sân trường vào giờ ra chơi nên tôi biết con bé học chung trường với chúng tôi. Mà đã học ở ngôi trường này thì việc nó cũng được hội giáo Sau Trường Học mời tới đây không có gì là lạ!

    - Hai anh cũng được mời tới đây sao? - Quỳnh hỏi tôi và Quân.

    - Ừ đúng rồi, nhưng chỉ anh được gửi thư mời, còn Quân với Hà My đến đây vì được anh cho xem mẩu giấy đó!

    - Hà My?

    - À.. Hà My cũng là bạn cùng lớp với anh, bạn ấy.. vừa quay lại phòng sinh hoạt rồi. Mà em không gặp Hà My ở phòng sinh hoạt hả?

    Quỳnh ngơ ngác:

    - Em đến đây từ sáng, rồi hết quanh quẩn chỗ này lại quanh quẩn chỗ nọ. Em chưa quay lại phòng từ đó tới bây giờ!

    - Vậy hả? Em đến đây lúc mấy giờ?

    - Hình như là 7 giờ kém. Mà có chuyện gì vậy anh?

    Tôi nhìn Quân. Quân cũng nhìn tôi. Chúng tôi dường như đều nhận ra vấn đề Quỳnh đang gặp phải.
     
    Hạt đậu xanhLieuDuong thích bài này.
  5. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 2: Trốn thoát cùng nhau

    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn lốc đầu tiên bắt đầu vào 7 giờ sáng, khi tôi còn chưa tỉnh dậy. Cơn lốc thứ hai bắt đầu vào 10 giờ sáng, khi tôi thiếp đi trong phòng. Cả Quân và Hà My đều đã chứng kiến cơn lốc này và kể lại cho tôi. Thật may, lúc đó tôi không ở bên ngoài! Còn cơn lốc gần nhất là vào 4 giờ chiều, lúc tôi vừa nhìn qua khe hở ở cửa sổ. Quỳnh đều không được chứng kiến cả ba cơn lốc đó, và con bé cũng không hay số phận của mẹ nó ra sao. Khi được chúng tôi kể lại, nó cuống quýt:

    - Trời ơi, như vậy là mọi người ngoài đó, mọi người.. đều chết hết rồi sao?

    - Em bình tĩnh! - Tôi trấn an. - Hiện tại chúng ta chưa thể biết được tình hình ngoài đó. Mẹ anh cũng đang mất tích, nhưng chưa thể khẳng định chắc chắn là do cơn lốc, nên có thể mọi người đều đang trú ẩn ở nơi nào đó giống chúng ta thôi!

    Quỳnh gật đầu. Con bé không biết rằng lời trấn an đó của tôi không chỉ để trấn an nó mà tôi còn trấn an chính bản thân mình. Tôi luôn tin rằng mẹ đang ở một nơi nào đó và cũng đang hóng chờ tin tức của tôi từng phút từng giây. Đó chính là động lực to lớn để tôi sống sót và an ủi người khác cùng cố gắng như mình.

    - 7 giờ sáng, 10 giờ sáng, 4 giờ chiều, các cậu không thấy có gì đáng ngờ sao?

    Chúng tôi giật mình khi nghe thấy tiếng nói ấy phát ra từ phía sau. Đó là Hà My. Bạn ấy đã thôi buồn và tiến tới nói chuyện với chúng tôi.

    - Chúng cách nhau 3 giờ và 6 giờ sao?

    - Đúng thế! 3, 6, 9 là ba con số bí ẩn của vũ trụ. Chúng là những con số được cho là hình thành nên quy luật của vũ trụ này. Nếu đúng như quy luật thì tới 1 giờ đêm nay, tức 9 tiếng kể từ 4 giờ chiều, vòng xoáy đó sẽ lại xuất hiện. Sau đó, chắc các cậu cũng biết rồi, sẽ là cấp số cộng cách nhau 3 đơn vị.

    Cả ba chúng tôi đều tỏ ra nể phục trí thông minh của Hà My. Nếu Hà My đúng nghĩa là cơn lốc đó được vận hành hoàn toàn theo quy luật tự nhiên mà không phải ngẫu nhiên như tôi từng nghĩ. Chẳng phải nếu vậy thì sẽ rất dễ dàng để đoán trước được thời điểm vòng xoáy xuất hiện mà tránh hay sao?

    - Chị thông minh thật đấy! - Quỳnh lên tiếng. - Vậy có nghĩa là càng ngày thì khoảng thời gian giữa 2 vòng xoáy liên tiếp càng được nới rộng ra, và chúng ta có thể tận dụng khoảng thời gian đó để đi tìm người thân chúng ta!

    Hà My đã để ý thấy sự xuất hiện của Quỳnh từ khi nãy và Quỳnh cũng biết đây chính là Hà My. Nhưng bạn ấy vẫn không ngạc nhiên lắm mà tiếp lời:

    - Trên lý thuyết thì là vậy! Nhưng thực tế thì chưa chắc điều này đã đúng. Trước khi kịp vui mừng, chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi đây đã!

    - Thoát? - Quỳnh ngạc nhiên.

    Tôi kể kế hoạch khi nãy của chúng tôi cho Quỳnh nghe. Dù sao thì con bé cũng từng quen với chúng tôi, tôi không nghĩ nó lại đứng về phe Vua Sói. Ai dè, phản ứng của nó làm ngạc nhiên tôi hoàn toàn:

    - Các anh chị sao vậy? Ở đây vừa có đầy đủ đồ ăn thức uống, chỗ ngủ nghỉ, vệ sinh, lại có cả cái hội trường to đùng để xem phim và phòng game nữa; trong khi ở ngoài đó vừa nguy hiểm lại không có nơi trú ẩn. Tại sao lại phải chạy trốn?

    Tôi nhìn Quân, Quân nhìn Hà My và tôi. Sau đó, Hà My đã đưa cho Quỳnh xem đoạn video bóc phốt trường học của hội giáo Sau Trường Học. Thế nhưng, con bé vẫn không hề lung lay:

    - Em đã xem những video này rồi, và chúng có gì xấu xa cơ chứ? Đây là sự thật, và hội giáo chỉ đang phơi bày ra cho mọi người cùng biết để đề phòng, chứ họ đâu có dàn dựng để bôi xấu ai? Hơn nữa, họ đã cho ta chỗ ăn ngủ miễn phí, chỉ cần đồng ý làm hội viên thôi, đâu có gì khó khăn đâu?

    - Nhưng em phải biết là..

    Đoạn tôi đang nói dở thì một tay hội viên tới và yêu cầu chúng tôi đi xuống phòng bếp. Tôi thấy không nhầm thì lúc đó Hà My đã kéo Quỳnh lại nói thầm điều gì đó.

    Phòng bếp nằm ở tầng dưới cùng của hội trường. Mặc dù vậy, nó vẫn khá rộng và có đầy đủ hệ thống hút mùi, khác với những gì tôi tưởng tượng. Khi cả bốn xuống tới nơi, Quỳnh được tách ra khỏi ba đứa chúng tôi và được dẫn vào một khu khác. Tôi khá bất ngờ vì trước đó nó không hề nói với chúng tôi về vụ này, nhưng nếu tôi đoán không nhầm thì nó được giữ một chức vụ không nhỏ trong hội giáo. Đó cũng chính là lý do mà nó không ngừng thuyết phục chúng tôi ở lại đây.

    Mỗi người chúng tôi phải cầm theo một cái khay để lần lượt lấy thức ăn. Tôi có để ý thấy những người tới trước chỉ được nhận một ít cơm, vài cọng rau cải, một viên thịt hộp và một quả trứng luộc. Số này thậm chí còn ít hơn một suất cơm trưa ở nhà văn hóa hồi chúng tôi phải đi diễu hành cho hội thao nhà trường. Dù biết ít như thế nhưng ba chúng tôi không ai dám ho he gì. Chúng tôi cứ xếp hàng một cách ngoan ngoãn, cho đến khi một tiếng thất thanh vang lên kèm theo một tiếng kim loại đập vào mặt đá:

    - Bằng này sao đủ ăn? Các người đang lừa tôi đấy à?

    Một người thanh niên hơn chúng tôi độ vài tuổi vừa ném đĩa thức ăn xuống vừa nói với vẻ mặt tức giận. Anh ta chỉ thẳng tay vào mặt những nhân viên bếp ở đó mà không có chút gì sợ hãi, khiến tất cả những người xung quanh gần như im lặng hoàn toàn mà hướng ánh mắt của mình và nén từng hơi thở để dõi theo.

    Chỉ vài giây sau, hai tay bảo an đã đi tới, xách hai tay người thanh niên lôi đi. Một tay khác dựt tấm thẻ hội viên anh ta đeo, có vẻ như sẽ truất quyền hội viên và đuổi anh ra khỏi đây, mặc cho anh ta không ngừng gào thét. Khi bóng lưng anh đã khuất hẳn sau cánh cửa, rất nhiều cái nhìn vẫn còn dính vào đó với sự lo sợ, rằng biết đâu đến một ngày mình cũng sẽ rơi vào tình trạng đó?
     
    Hạt đậu xanh, LieuDuongDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng bảy 2024
  6. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _Các cô cậu đi nhanh chân lên, giờ ăn mà còn ở trên đây mà bị phát hiện sẽ bị phạt đó!

    Tay hội viên dẫn chúng tôi xuống phòng bếp trông cũng trạc tuổi với chúng tôi, nước da anh ta hơi ngăm đen, kiểu do gen hơn là do cháy nắng. Nghe cách nói chuyện của anh ta không giống phe ác lắm, nói đúng hơn thì có vẻ như anh ta cũng bị ép vào đây giống chúng tôi.

    Tôi đi cạnh anh ta ở phía đầu hàng, sau đó đến Quân, Hà My và Quỳnh. Thi thoảng, tôi có đá mắt sang thì thấy anh ta vẫn cố giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng tôi thừa biết vốn dĩ vẻ nghiêm nghị ấy hoàn toàn có thể bị lung lay. Tôi hơi nghiêng đầu vào tai anh ta, thầm thì hết mức có thể để không ai phát hiện:

    - Anh cũng bị ép vào đây đúng không?

    Anh ta hơi giật mình, mắt trợn tròn, miệng lẩm bẩm, có vẻ như muốn nói điều gì đó nhưng không dám thốt ra thành lời. Ở khắp hội trường này đều được lắp camera, ai mà biết được liệu tên Vua Sói có đang theo dõi chúng tôi không. Vì thế, việc anh ta chưa đáp lại tôi ngay không gây ngạc nhiên lắm. Nhưng dù không nhận được câu trả lời, tôi vẫn cảm thấy thỏa mãn vì ít ra anh ta cũng có ý định trả lời tôi. Điều đó chứng tỏ anh ta không hoàn toàn xấu xa như bọn họ.

    Ngay sau khi tôi hỏi tay hội viên kia không lâu, có vài người khác vội vàng chạy lên cầu thang ngược chiều với chúng tôi. Có lẽ đó cũng chính là một lý do khác cho việc anh ta chưa trả lời, vì ngay khi những tay hội viên kia đã rời khỏi thang, anh ta vẫn giữ đầu nhìn thẳng mà nói:

    - Tôi là Ken. Lớp 12. Cùng trường với cậu.

    Tôi thoáng ngạc nhiên vì những thông tin ấy, dù câu trả lời của anh ta chẳng liên quan đến câu hỏi của tôi cho cam. Rõ ràng là việc biết được một kẻ lạ ở đây cũng học cùng trường, cùng khối với mình là một manh mối không hề nhỏ về hội giáo này, thậm chí là về Vua Sói- thủ lĩnh của anh ta.

    - Tôi biết cậu không thể tiết lộ những bí mật của hội giáo này được, nhưng tôi tin cậu cũng là người vô tội giống bọn tôi. Nói cho tôi biết đi, tại sao cậu lại phải vào đây?

    Rốt cuộc, câu hỏi đó của tôi cũng không nhận được bất cứ câu trả lời nào kể cả là một cái lẩm bẩm. Chúng tôi đã đi tới cuối cầu thang. Ken dẫn tất cả vào một căn phòng lớn và chỉ chỗ ngồi cho từng người, rồi anh ta cùng với một vài người khác di chuyển tới khu bên cạnh.

    Khi đã ăn uống xong, chúng tôi không được ở lại nói chuyện mà phải di chuyển lên phòng sinh hoạt ngay lập tức. Tôi không biết Hà My đã đi đâu, có thể là hẹn Quỳnh ra đâu đó nói chuyện, nhưng khi lên chỉ có tôi và Quân. Người dẫn hai chúng tôi đi lúc này cũng không phải Ken mà là một tay hội viên khác.

    Hai chúng tôi phải tắm chung với những người khác trong một buồng kín cạnh nhà vệ sinh. Thật bất tiện khi phải sinh hoạt kiểu này, nhưng tôi tự nhủ mình chỉ phải chịu đựng như này đúng hôm nay thôi, sau đó sẽ trốn thoát khỏi đây và tìm một nơi an toàn hơn để sống.

    - Mày.. có kế hoạch gì chưa?

    - Suỵt! Mày không thấy ở xung quanh đang có người sao?

    - Nhưng bọn họ sắp ra hết rồi!

    - Kể cả là như vậy.. - Tôi nạt. - Nếu chúng ta để lộ ra, không biết chừng chúng ta sẽ bị chúng tra tấn chứ không chỉ đuổi đi như tay thanh niên ở nhà bếp đâu!

    Quân dòm những tay hội viên nam tắm cùng chúng tôi qua gương với ánh mắt e dè. Bọn họ đều không mảy may để ý gì tới chúng tôi, nhưng biết đâu đấy, nếu một trong số chúng là cánh tay phải của Vua Sói thì chúng tôi sẽ tiêu đời!

    - Lát nữa tao sẽ hỏi Hà My. - Tôi vừa lau khô người bằng khăn tắm vừa nói. - Khi nãy lúc lên phòng sinh hoạt, Hà My không đi cùng chúng ta. Cả Quỳnh nữa, con bé không thấy quay lại!

    Quân gật đầu. Sau khi tắm xong, nó leo lên giường và ngủ luôn. Trước đây mỗi lần đi đá bóng về nó cũng thế. Cái thằng được cái dễ ngủ, mà một khi đã ngủ thì dù ai lay thế nào cũng không chịu dậy.

    Còn tôi thì vẫn giữ lời hứa với Quân và cũng là với chính mình. Đợi hành lang không còn người, tôi lẻn xuống dưới gặp Hà My. Tôi tính sẽ tìm cách gọi bạn ấy qua cửa kính phòng kho, nhưng không cần mất nhiều công sức vì Hà My đã ngồi trước cửa nhà vệ sinh tự đời nào. Dù đèn hành lang tối mù, tôi vẫn nhìn thấy từng đường nét trên khuôn mặt bạn ấy. Khuôn mặt ấy chất chứa điều gì đó buồn phiền và thất vọng. Bạn ấy đang đợi ai khác ở trong đó sao? Hay là..

    - Hà My! - Tôi gọi bằng giọng gió.

    Hà My quay lên nhìn tôi nhưng không đứng lên. Thấy vậy, tôi đành tiến tới và ngồi cạnh bạn ấy. Nếu có tay hội viên nào đó canh gác ban đêm mà thấy tôi ở dưới tầng này vào giờ này, ắt hẳn tôi sẽ "tới số" với hắn, nhưng vì Hà My, tôi mặc kệ tất cả. Điều quan trọng bây giờ là phải tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này để giao tiếp, vì biết đâu ngày mai chúng tôi sẽ không được phép nói chuyện với nhau?

    - Khi nãy.. cậu đã gặp riêng Quỳnh đúng không?

    - Ừ!

    - Con bé đã thay đổi suy nghĩ rồi chứ?

    - Đỡ hơn rất nhiều rồi!

    - Vậy có nghĩa là.. Quỳnh sẽ theo chúng ta?

    - Tớ không chắc, nhưng.. Quỳnh đã hứa là sẽ ra ngoài vào nửa đêm!

    - Nửa đêm? Tại sao lại là nửa đêm mà không phải bây giờ?
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
  7. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo những gì Hà My kể lại, Quỳnh được phong làm đội trưởng đội trinh thám ngay từ khi bước chân vào đây. Nhiệm vụ của con bé là phải có mặt trong phòng họp mỗi tối để triển khai chiến lược cùng Vua Sói và phải bắt đầu ra ngoài điều tra tin tức từ đêm nay, tức là nó không được rời khỏi phòng của tên Vua Sói trước nửa đêm, điều này đảm bảo thông tin không bị lọt ra ngoài. Quỳnh sẽ lấy danh trinh thám để giúp ba chúng tôi cùng trốn thoát, còn việc làm thế nào để không bị phát hiện, ba chúng tôi sẽ phải lo.

    - Tớ đã đoán trước việc Quỳnh giữ chức vụ không nhỏ trong hội giáo này, vậy nên con bé mới ra sức thuyết phục chúng ta ở lại, nhưng tại sao con bé vẫn hứa sẽ trốn thoát cùng chúng ta? Rốt cuộc con bé đang ở phe nào? Liệu có ổn không nếu để nó cùng trốn?

    Hà My lắc đầu:

    - Tớ cũng chịu! Quỳnh chỉ nói rằng sẽ đi theo chúng ta, còn thực hư như nào thì tớ cũng không rõ!

    Tôi trầm ngâm sau câu nói đó của Hà My. Tôi không biết nhiều về Quỳnh. Tất cả những gì tôi biết về con bé là thông qua mẹ nó, tức cô hàng mận. Ngoài ra, những thông tin chung chung như nó học cùng trường tôi, hay nhà nó ở gần nhà tôi thì cũng chẳng giúp ích gì ngoài việc nói lên rằng: Quỳnh cũng chỉ là một người bình thường chứ không phải ma quỷ thần thánh gì!

    Mà nếu đã là người bình thường, ắt hẳn nó cũng có thể bị thao túng bởi Vua Sói, bởi cái hội giáo này và cũng có thể lợi dụng sự "bình thường" của mình để thao túng chúng tôi dưới sự điều khiển của Vua Sói.

    Nhưng nếu Quỳnh nói sẽ ra ngoài vào lúc nửa đêm thì cụ thể là vào khoảng thời gian nào? Nếu là trước một giờ đêm thì nguy cơ đối mặt với vòng xoáy kia là rất lớn, còn nếu sau một giờ đêm thì không nhẽ chúng tôi phải đợi từ giờ tới tận lúc đó sao? Cả ba sẽ phải chui rúc trong những căn phòng tạm bợ ở hội trường bỏ hoang này sao?

    Mải suy nghĩ, tôi mới để ý thấy Hà My đã gục đầu xuống gối tự khi nào. Bạn ấy vẫn còn buồn về chuyện hồi chiều ư? Liệu tôi có nên hỏi thăm hay không? Nhỡ bạn ấy không muốn đề cập tới mà tôi lại hỏi thì có phải là vô duyên không?

    Nhưng nếu tôi không hỏi, đến khi nào tôi mới biết Hà My buồn vì điều gì? Nếu điều đó ảnh hưởng đến việc trốn thoát khỏi đây của chúng tôi thì tôi sẽ thật có lỗi nếu như không giúp Hà My giải quyết. Và thế là..

    - Cậu.. cậu buồn chuyện gì hả?

    Hà My lắc đầu. Bạn ấy vẫn không chịu nói sao? Nếu đó là chuyện bố mẹ bạn ấy mất tích thì có khác gì tôi mà bạn ấy không dám bộc bạch?

    - Tớ.. tớ ước mọi thứ chưa từng tồi tệ như này. Sớm biết có chuyện này xảy ra, tớ đã không cãi lại lời mẹ..

    - Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    - Bố mẹ tớ.. đã bị cuốn vào vòng xoáy đó ngay trước mắt tớ..

    Nói dứt, Hà My lại òa lên khóc. Khi nghe hung tin đó, cằm tôi rung rung như muốn khóc cùng Hà My, nhưng nước mắt không thể chảy được. Tôi cũng định sẽ ôm Hà My thật chặt để an ủi hoặc giúp bạn ấy lau những giọt nước mắt lăn trên má, nhưng chưa kịp làm gì thì Hà My đã tự tay lau nước mắt.

    - Dù gì thì cậu vẫn ở đây, vậy đã là may mắn rồi! Ngoài chúng ta ra, ở ngoài kia có biết bao nhiêu người đều bị cuốn vào vòng xoáy đó. Đó thực sự là thứ gì thậm chí chúng ta còn không biết. Ma quỷ cũng không phải, thần linh cũng không phải, thiên tai cũng không phải. Không ai có thể chống lại nó ngoài việc cố sống cho thật tốt để người thân của chúng ta dù đang ở đâu cũng được nhẹ lòng. Tớ sẽ cố tìm cách giúp tất cả trốn thoát khỏi đây, sau đó chúng ta sẽ tự do sống ở một nơi nào đó an toàn, tránh xa tai mắt của hội giáo này và không để chúng điều khiển chúng ta nữa!

    Hà My gật đầu. Trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt tuổi 18 ấy hiện lên đầy thanh tú và rạng rỡ như một nữ thần. Tôi không nhớ tôi đã bất giác nhìn chằm chằm vào Hà My tổng cộng bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần như vậy, tim tôi đều đập rất nhanh như vừa uống phải một liều oxytocin. Tôi đành phải đứng phắt dậy để mình không bị chìm quá sâu vào cái cảm giác như thôi miên ấy.

    - Tớ nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây ngay lập tức!

    Hà My ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi:

    - Nhưng còn Quân và Quỳnh?

    - Quân đang ngủ. Lát nữa tớ sẽ lên đánh thức nó dậy. Còn Quỳnh thì..

    - Cậu không tin tưởng Quỳnh sao?

    Tôi ngậm ngùi:

    - Không phải là không tin, nhưng con bé đang giữ chức vụ quan trọng ở đây, nếu nó đi cùng chúng ta, khả năng chúng ta bị phát hiện sẽ cao hơn rất nhiều. Chi bằng chúng ta hãy tìm cách lẻn ra trước, sau đó nếu may mắn gặp được Quỳnh thì tốt, còn không thì nếu con bé đã muốn chạy thoát, nó sẽ có cách để thoát được. Con bé từng học võ, lại rất lanh lợi, tớ không nghĩ nó không đủ khả năng trốn thoát!

    Tôi biết Hà My bênh Quỳnh vì cả hai đều là con gái, và chắc Hà My cũng hiểu Quỳnh hơn sau cuộc nói chuyện riêng giữa hai người. Tôi không bênh ai, nhưng tôi phải đề phòng bất trắc cho chính mình và cả Quân, Hà My. Đến giờ chúng tôi còn chưa biết tại sao Quỳnh được phong chức cao ngay từ đầu thì sao dám chắc con bé ở phe của chúng tôi?
     
    Hạt đậu xanhDương2301 thích bài này.
  8. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chín giờ tối. Sau khi đã ngủ được một giấc ngắn, Quân bị tôi lay người dậy để chuẩn bị thực hiện kế hoạch tẩu thoát. Và y như tôi dự đoán, khi vừa mở mắt ra nhìn tôi, nó đã cáu bẩn:

    - Mày có bị điên không vậy hả? Tao vừa mới chợp mắt đã vội gọi dậy làm cái gì chứ?

    - Chúng ta phải rời khỏi đây ngay thôi!

    - Rời đi ngay? Mày không sợ mấy tên lính canh bắt được hả?

    Tôi bình tĩnh giải thích:

    - Dù có rời đi vào ban đêm thì bọn chúng cũng sẽ phát hiện ra thôi, chi bằng hãy cuốn gói và đi ngay trong tối, có khi sẽ đỡ bị nghi ngờ hơn. Vả lại tao cũng đã bàn bạc với Hà My rồi, khi chúng ta chuẩn bị đồ đạc xong, Hà My sẽ có mặt sẵn ở đó để bắt đầu.

    - Nhưng chúng ta sẽ trốn ra bằng đường nào?

    - Khi nãy tao và Hà My đã quan sát khắp hội trường này. Đáng nhẽ đã có rất nhiều con đường để thoát, nhưng mấy tay hội giáo đã khôn khéo bịt kín hết lại. Chỉ còn duy nhất một con đường an toàn đó là cầu thang lên sân thượng. Sau khi lên đó thành công, chúng ta sẽ nhanh chóng trốn lên núi. Khả năng bọn chúng canh gác ở trên núi là rất thấp, nên chỉ cần chạy thoát khoảng vài trăm mét là chúng ta sẽ an toàn!

    Hội trường này được thiết kế khác hẳn với các công trình khác ở chân núi. Thay vì xây cách đường đê một đoạn thì nó lại bám sát vào đường đê, thành ra nếu nhìn từ chân núi thì sân thượng trở thành tầng một, còn tầng một nằm trên đáy dốc. Chúng tôi đã để ý thấy có một cánh cửa bị khóa giữa cầu thang và sân thượng, chỉ cần tìm cách phá khóa là sẽ có thể chạy thoát.

    Nhưng vấn đề lớn nhất là làm sao để phá khóa mà không bị phát hiện? Đó là bài toán không chỉ tôi mà Hà My cũng đau đầu để tìm lời giải.

    - Chi bằng chúng ta hãy dùng hết sức đập cửa và chạy thoát thật nhanh. Dù điều đó có thể gây tiếng động nhưng còn hơn là phá khóa trong âm thầm mà cũng chẳng mở được cửa ngay. Một mình Quân cũng đã đủ mạnh, nếu tất cả chúng ta cùng hợp sức nữa thì cánh cửa này không nhằm nhò gì!

    Hà My lắc đầu trước ý kiến đó của tôi:

    - Tớ thì không nghĩ vậy. Khả năng chúng ta phá cửa bằng thể lực là rất thấp, nếu thất bại thậm chí còn bị phát hiện. Thà kiếm thứ gì đó bẻ khóa vẫn chắc ăn hơn là liều lĩnh thử sai để gây nguy hiểm cho tất cả.

    - Vậy.. cậu có nghĩ ra cách gì khác không?

    Hà My suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:

    - Hiện tại thì tớ chưa nghĩ ra, nhưng có một cách yêu cầu sự khéo léo mà các thợ khóa hay làm đó là dùng dũa hoặc kẹp giấy. Tuy nhiên, kể cả có dụng cụ đó ở đây thì tớ cũng không chắc sẽ có thể mở được, vì loại khóa này có cấu tạo phức tạp hơn nhiều. Tớ có một người bác làm thợ khóa, bác ấy từng chỉ cho tớ cấu tạo của loại khóa này. Nó bao gồm nhiều vòng đĩa với những rãnh giả giúp ngăn trộm dùng dụng cụ để mở. Đến cả một người chuyên nghiệp như bác ấy còn phải tốn một tiếng đồng hồ để mở với một cái dũa sắt.

    Một tiếng đồng hồ? Chúng tôi làm sao có thể đảm bảo sẽ an toàn trong khoảng thời gian đó chỉ để lách ổ khóa và thoát khỏi đây?

    - Tao có ý kiến!

    Nãy giờ Quân im lặng nghe tôi và Hà My tranh luận. Giờ nó chợt lên tiếng nên cả hai chúng tôi đều tập trung hết sức nghe nó nói.

    - Chúng ta có thể đổ axit vào ổ khóa để nó chảy ra!

    Câu đùa nó làm cho tôi nổi cáu y như lúc nó vừa ngủ dậy. Tôi bạt tai nó một cái rụp:

    - Đùa lúc nào thì được, chứ bây giờ không phải lúc đùa nha mày!

    Nhưng ai dè nó lập tức "bật" lại tôi:

    - Tao không đùa! Tao đã thấy vài lọ axit trong ngăn tủ phòng ngủ. Có lẽ do bọn chúng chưa dọn dẹp sạch nên còn dư đống axit đó. Lúc chuẩn bị đồ đạc rời khỏi đây, tao có mang theo một lọ phòng khi cần..

    Vừa nói, Quân vừa lấy trong túi ra lọ axit còn nguyên tem nguyên nhãn. Trong ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào, tôi vẫn nhìn rõ dòng chữ "Sulfuric acid" ghi trên nhãn lọ.

    Và thế là không chần chứ quá lâu, Quân bọc tạm tay bằng một mảnh vải được xé ra từ một chiếc áo lót cũ của nó và rót axit vào ổ khóa. Tôi có thể nghe tiếng xì xèo vang lên, chắc cú rằng chiếc ổ khóa đang chảy dần và đứt ra như trong các bộ phim trinh thám hành động. Hà My cũng đã để sẵn mảnh áo còn lại ở dưới đất để tránh phát ra tiếng động khi khóa rơi xuống.

    - Chúng ta được cứu rồi! - Mặt Hà My rạng rỡ.

    Tôi cũng quay sang nhìn Hà My và lờ mờ đoán như thế. Còn Quân, nó thở dốc như thể sẵn sàng húc cánh cửa ra ngay sau khi chiếc khóa bị đứt.

    Nào ngờ đâu, một phút sau, không thấy khóa rơi xuống, chúng tôi liều lĩnh rọi đèn vào và phát hiện.. chiếc khóa vẫn nằm yên đó và chỉ rỉ một chút nước màu vàng ra như muốn nói với ba chúng tôi rằng: Đừng tốn công vô ích, các người không thể thoát khỏi đây đâu!
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
  9. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vua Sói cởi trần, để lộ hình xăm của 13 con sói trên khắp ngực, lưng và bụng. Hắn ngồi trên một chiếc bàn kê ở giữa phòng. Đứng xung quanh hắn có bốn tên khác, bốn tên này dường như không bao giờ ra khỏi phòng, đúng hơn là.. không được ra khỏi phòng.

    Và dù không phải là thường xuyên, nhưng hầu như tối nào Quỳnh cũng phải ở yên trong đó giống như bọn họ. Nhiệm vụ của cô không phải là to lớn nhất, nhưng cũng phải bảo mật nhất vì nếu sơ hở thì tất cả mọi bước đi của hội giáo sẽ rơi vào tay những kẻ hai mang ở cả trong lẫn ngoài nơi này.

    _Tên đội trưởng đội trinh thám cũ từng bị chính ta giết do đem thông tin của hội ra bên ngoài khi chưa được ta đồng ý. Lý do ta chọn cô để thay thế vị trí này là bởi ta nhìn thấy tiềm năng ở cô. Cô sẽ giúp hội giáo chúng ta sinh tồn đến cùng và chiến thắng Vòng Xoáy Tử Thần. Chắc chắn cô sẽ là người như thế!

    Quỳnh nhìn Vua Sói với ánh mắt không chút cảm xúc nào. Năm nay cô mới 16 tuổi. Cả 10 năm đi học của cô chưa từng có một lần nào làm dù là chức vụ nhỏ nhất như tổ trưởng. Ấy vậy mà Vua Sói lại nói rằng hắn nhìn thấy tiềm năng ở cô. Phải chăng hắn làm vậy chỉ để thử lòng cô? Cô vẫn chưa biết được. Nhưng điều làm cô cảm thấy may mắn đó chính là việc nắm bắt được thông tin từ bên ngoài đầu tiên. Mẹ cô vẫn còn ở ngoài đó, nếu vô tình biết được chút gì đó từ mẹ, cô sẽ an tâm hơn rất nhiều.

    Một tên cận vệ đưa cho Quỳnh một chiếc máy định vị, thứ mà cô chưa từng được nhìn thấy bao giờ. Có lẽ thời gian sắp tới cô sẽ phải làm việc trên chiếc máy đó.

    _Đây là bộ máy định vị sử dụng hệ thống GPS để xác định phương hướng. Trong suốt quá trình thám thính tình hình bên ngoài, cô sẽ phải đeo nó để đảm bảo đi đúng hướng và tránh gặp nguy hiểm. Để tăng tính an toàn, ta đã nhờ người cài công cụ xác định nơi ẩn nấp gần nhất để tránh Vòng Xoáy Tử Thần. Trong trường hợp không thể tìm được nơi ẩn nấp, máy sẽ phát ra tiếng kêu liên tục cho tới khi an toàn. Nhiệm vụ của cô là phải dùng nó, tìm ra nơi gần nhất, an toàn nhất có đầy đủ nhu yếu phẩm để cả hội giáo trú ẩn. Chúng ta sẽ không ở đây được lâu, vì thế phải tìm càng nhanh càng tốt, bắt đầu từ nửa đêm nay. Cô rõ chứ?

    Quỳnh không nói gì. Đêm nay, cô đã hứa với Hà My rằng sẽ trốn thoát cùng ba người họ, nhưng giờ đây phải đối mặt với Vua Sói và nhiệm vụ của hắn, cô không biết nên chọn phương án nào. Mặt cô vẫn dửng dưng không cảm xúc nhưng trong đầu đang vô cùng rối bời. Liệu nếu cô trốn thoát thì Vua Sói có đủ thế lực để bắt cô hay không?

    _Yên tâm đi, cô sẽ không chết được đâu! Người của ta sẽ đi theo trợ giúp cô. Bất kì lúc nào gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ tìm được cách.

    Vua Sói nghĩ rằng Quỳnh lưỡng lự chưa đáp lại là do cô sợ nguy hiểm ngoài kia, nhưng cô thì hoàn toàn ngược lại. Việc có những tên đàn em của Vua Sói đi theo kèm cặp thậm chí còn "nguy hiểm" hơn Vòng Xoáy Tử Thần, một khi chúng ở đó thì cô càng khó để trốn thoát.

    Quỳnh cũng tính tới việc đề nghị đi trinh thám một mình, nhưng cô lại sợ nếu nói ra điều đó, Vua Sói sẽ nghĩ cô có ý định bỏ trốn, thế thì bao nhiêu công sức bày mưu tính kế đều đi tong.

    _Cho tôi hỏi.. đêm nay mấy giờ tôi sẽ bắt đầu hành động?

    Vua Sói mân mê từng ngón tay thô kệch của hắn trên chiếc đồng hồ dát vàng đặt trên bàn. Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt Quỳnh và nói một cách dứt khoát:

    _1 giờ sáng!

    ***

    Quân nhìn chiếc ổ khóa bất động trên cửa như muốn gào lên. Tôi và Hà My cảm thấu rõ ràng sự bất lực ấy. Khi nãy, nó đã đổ hết lọ axit, vỏ chai vẫn còn lăn lóc trên sàn. Lúc tôi cầm lên và soi, đó chỉ là một lọ axit loãng, nồng độ của nó chỉ vừa đủ để làm nóng vật chứ chưa tới mức chảy và biến dạng như chúng tôi nghĩ.

    Lúc này đã là 12 giờ đêm. Cả ba chúng tôi đứng trân trân ở sau cánh cửa ra tầng thượng mà thở dài. Tiếng thở của Quân là dài nhất, sau đó đến lượt tôi. Có vẻ do nó ngủ chưa đã mà đã bị gọi dậy để đi trốn, cộng thêm việc sáng kiến của nó không giúp được gì cho cả bọn càng làm nó thêm chán nản. Hồi còn ở khu phố, nó nhiều năng lượng tới nỗi chiều nào cũng sang gõ cửa rủ tôi đi đá bóng, và dù đá có mệt đến mấy thì nó cũng chưa từng một lần than vãn hay thở dài. Tôi biết lần này nó như vậy là vì không chỉ lo cho bản thân, nó còn lo rằng tôi và Hà My sẽ phải tiếp tục chịu cảnh "tù đầy" ở cái chốn không rõ sống chết ra sao này.

    Trong khoảnh khắc im lặng ấy, tôi dường như nhận ra rằng chúng tôi đã quá vội vàng trốn thoát mà không lên kế hoạch cho thật kĩ lưỡng. Tôi và Hà My chỉ mới tìm ra lối thoát này vài tiếng trước, cũng chưa ai xác định được mình sẽ đi đâu về đâu. Tất cả mọi người đã bị khao khát tìm người thân và khao khát rời khỏi nơi này thật sớm làm lu mờ hết lý trí. Vậy nên, mọi chuyện đã không thành ngay từ lần đầu!

    Và rồi điều gì đến cũng phải đến. Một ánh sáng đèn pin rọi dần tới chỗ chúng tôi. Đằng sau ánh đèn đó là một tên lính có vẻ như đang đi tuần tra. Tôi, Hà My và Quân lúc ấy chỉ biết đứng chôn chân một chỗ như tội phạm bị phát hiện, còn hắn thì lập tức cầm bộ đàm lên gọi cho ai đó mà khả năng cao là Vua Sói. Và chỉ sau chưa đầy một phút, ba chúng tôi đã bị chúng còng tay lại, dẫn đến.. một căn phòng tối dưới hầm của hội trường.
     
    Hạt đậu xanhLieuDuong thích bài này.
  10. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vậy là Quỳnh đã không đến trước khi chúng tôi bị bắt, y như những gì tôi đã nghĩ từ trước. Tôi cũng không mong đợi gì ở con bé, phần vì nếu nó đi cùng chúng tôi, Vua Sói cũng sẽ tìm ra được nó và đồng thời phát hiện ra ba chúng tôi; phần vì nó từng bênh vực cho cái nơi "địa ngục giả thiên đường" này, biết đâu việc nó bỏ trốn cũng là một kế hoạch trong ván cờ của Vua Sói?

    Nhưng Quỳnh không phải vấn đề mà tôi thực sự quan tâm. Lúc này, tôi chỉ lo cho hai người bạn của mình cảm thấy không ổn giữa cái nơi vừa chật hẹp vừa cũ nát này. Việc họ có mặt ở tại đây, trong cái hội trường này cũng là do mẩu giấy của tôi mà thành. Chính tôi đã gián tiếp đưa cả hai vào cảnh khổ. Tôi hối hận khi đã không thể làm gì giúp họ, trong khi từ nãy tới giờ Hà My và Quân đã nỗ lực rất nhiều để nghĩ kế hoạch và triển khai giúp cả ba trốn thoát.

    - Xin lỗi cậu! Xin lỗi mày!

    Câu nói đầu tiên của tôi sau khi cả ba bị bắt khiến Quân không khỏi ngạc nhiên. Nó từ góc phòng bước tới hỏi:

    - Ủa vì gì?

    - Vì tôi đã không thể giúp hai người được chút gì, thành ra cả ba chúng ta đều bị giam vào đây..

    Quân đấm vào ngực tôi một cái khá đau và nói:

    - Mày khùng hả? Có vậy mà cũng xin lỗi! Nếu thế thì cả tao và Hà My cũng phải xin lỗi cho rồi! Đâu có ai ở đây đã tìm ra lối thoát an toàn cho cả bọn đâu!

    Lúc này, Hà My cũng vừa đứng lên can hai chúng tôi:

    - Lỗi này không của ai hết, hai cậu đừng mất công tranh xử nữa! Sự việc thì cũng đã rồi, quan trọng là bây giờ cùng ngồi lại đây, chúng ta có cơ hội nghĩ thêm những cách khác để trốn thoát. Vậy không phải tốt hơn sao?

    Cả tôi và Quân đều nhìn Hà My. Đến cả một người biết mình đã mất hết bố mẹ như bạn ấy vẫn còn có thể tích cực được như vậy, tại sao tôi và Quân lại phải tranh luận với nhau xem ai sai ai đúng? Tôi thực sự đã nghĩ quá tất cả mọi thứ lên!

    "Koong koong koong". Tên cai ngục đập cây gậy gỗ vào cánh cửa sắt ba lần, khiến tôi không khỏi giật mình với cái thứ âm thanh ấy. Hình như hắn có điều gì chuẩn bị muốn thông báo hoặc thị uy đến chúng tôi.

    - Các cô cậu chú ý nghe đây: Đây là ngục tù đặc biệt cho những hội viên có ý định bỏ trốn hoặc vi phạm những lỗi lớn. Sẽ không ai phải chết ở đây cả, nhưng thay vì được ăn uống đầy đủ hai bữa như ở bên ngoài thì mỗi người chỉ được ăn một bữa một ngày và không có chăn gối để ngủ. Mỗi khi cần đi vệ sinh, các cô cậu cứ hô lên, sẽ có người trực tiếp đến mở cửa ngục và đưa các cô cậu ra ngoài, nhưng chỉ được đi tối đa 2 phút nếu đi nhẹ và 10 phút nếu đi nặng, sau đó phải quay về đây sớm nhất có thể. Một khi có ai có ý định bỏ trốn lần nữa, hình phạt sẽ không chỉ là bị giam trong ngục tù này mà sẽ được giao trực tiếp cho Vua Sói để hành quyết. Đã từng có nhiều hội viên phải bỏ mạng ở đây rồi, các cô cậu hãy lấy đó làm bài học để không tái phạm, rõ chưa?

    Chúng tôi không ai lên tiếng gì cả. Lúc đó, tôi không biết Quân và Hà My đang nghĩ gì, nhưng tôi rất rất muốn liều mình trốn khỏi đây. Ước mong mãnh liệt ấy lớn tới mức ngay sau khi tên cai ngục đi khỏi, tôi chỉ muốn đạp cửa và kéo hai người họ cùng chạy thoát.

    Mà sự thật thì đâu thể giống như suy nghĩ. Căn phòng giam này không hề có một kẽ hở, chỉ có duy nhất một chiếc cửa sổ nhỏ xíu ở trên để nhìn ra mặt đất, mà cỡ như tôi phải nhảy lên mới nhìn thấy được.

    Lúc đó đã gần một giờ sáng, tôi tính sẽ nhờ Quân làm "bệ đỡ" để mình ngồi lên lưng và ngóng tình hình bên ngoài. Nhưng khi tôi đưa tay sang lay người nó thì.. "khò.. khò..", nó đã ngủ gật tự khi nào. Tôi không quá bất ngờ về điều này vì khi nãy bị tôi lay dậy và trốn thoát, nó đã gần như kiệt sức và chỉ muốn ngủ ngay lập tức.

    Thế là tôi đành đứng nhón chân cao nhất có thể để nhìn được khung cảnh ngoài đó. Thấy vậy, Hà My cũng đứng dậy và tới cạnh tôi. Giọng bạn ấy chứa đựng rõ sự buồn phiền và suy tư:

    - Sau ba đợt bão, không biết đã có tổng cộng bao nhiêu người phải bỏ mạng ở ngoài đó, trong số đó có bao nhiêu người thân của chúng ta ra đi? Chẳng ai biết điều đó nữa! Biết đâu chúng ta là những người duy nhất còn sống sót ở đây thì sao? Nếu vậy thì..

    Hà My rưng rưng. Tự nhiên tôi cũng cảm thấy có lỗi thì chưa thể khiến cho bạn ấy bớt lo lắng và phiền muộn. Là một đứa con trai, đáng nhẽ ra tôi nên an ủi Hà My một cách trọn vẹn nhất. Khoảng thời gian ngồi lại với nhau sau bữa tối là quá vội vàng để mọi tâm sự được giãi bày, và giờ chính là lúc chúng tôi có cơ hội nói chuyện nhiều hơn.

    - Chắc chắn vẫn sẽ còn những người khác ở ngoài kia, có thể có cả người thân của chúng ta nữa. Với những sự việc như này, kiểu gì báo đài cũng đưa tin rầm rộ và sẽ có những tổ chức nhà nước đứng ra để xây dựng nơi trú ẩn cho những người còn sống. Tớ tin nếu người thân chúng ta còn sống, họ sẽ được an toàn trong những hầm trú ẩn ấy!

    Chợt, Hà My nhìn tôi đầy ngạc nhiên khi tôi nhắc đến đoạn "báo đài đưa tin rầm rộ". Rồi bạn ấy lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, vội check điều gì đó và lại quay ra nhìn tôi với gương mặt thất vọng.

    - C.. c.. có chuyện gì vậy?

    - Không ổn rồi!

    - Ý cậu.. là sao?

    - Tớ vừa check điện thoại xem có bắt được sóng ở quanh đây không, nhưng cả hai sim đều không hiện vạch sóng nào.

    Câu trả lời ấy khiến tôi như chết lặng. Nhưng tôi chưa kịp nói thêm điều gì thì từ khung cửa sổ, gió đập mạnh, lá cây và rác bay tứ tung và kẹt cả vào cửa, âm thanh của gió khiến chúng tôi chẳng còn nghe thấy tiếng nói của người kia nữa. Chẳng mấy chốc, trên nền trời tím đặc xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, dường như to hơn thứ tôi nhìn hồi chiều rất nhiều. Có lẽ ở góc độ này tôi mới có thể nhìn thấy nó rõ như thế. Nó ám ảnh tới mức khiến cả tôi và Hà My đều cố che mắt lại và ngồi thấp xuống như thể mình sắp bị cuốn vào đó đến nơi. Ánh sáng dường như cũng mất hút, chỉ để lại tiếng vang bí ẩn như vọng lại từ một cõi sống xa xôi nào đó đưa tất cả vào miền ảo giác vô định..
     
    Hạt đậu xanhLieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...