Bài viết: 0 

Chương 20
Ngà nhìn anh, ý muốn anh nói gì đó đỡ cho cô. Sự nhiệt tình quá mức của Cố gia khiến cô mất đi tự nhiên. Ấy vậy mà anh chẳng có động thái gì, chỉ ngồi bón cơm cho Nhiên.
Thấy cô nhìn chằm chằm, Lăng Thần mới hỏi.
"Không hợp khẩu vị à?"
Tố Ngà lắc đầu, vội cầm đũa gắp vài miếng bỏ miệng để mọi người không nghĩ cô kén ăn. Tố Nhiên ghé tai anh thủ thỉ.
"Mami con ngại, chú giúp người đi."
À, ra là ngại. Anh phì cười nói nhỏ với cô.
"Không béo được đâu. Ăn nhiều vào không người ta lại nghĩ Cố Lăng Thần tôi ngược đãi vợ con."
Cô đỏ mặt, vợ con gì? Còn chưa cưới nữa. Thấy đôi vợ chồng son đang thủ thỉ với nhau, bà nội còn tưởng bọn họ yêu thương nhau lắm, mới vui vẻ hỏi.
"Thế mấy đứa định khi nào cưới? Chắt ta cũng lớn vậy rồi."
Ngà định trả lời thì bị anh cướp lời nói trước.
"Tuần sau đính hôn, còn cưới phải hỏi cháu dâu bà."
Tố Ngà giật mình, sao không trả lời luôn đi còn đùn đẩy cho tôi?
Cô gượng gạo đáp.
"Chắc bọn con tháng sau mới cử hành hôn lễ."
Buổi gặp mặt diễn ra suôn sẻ ngoài dự tính. Tối đó, cô cùng con trai ngủ ở phòng lớn nhất. Còn anh ngồi trong phòng làm việc uống rượu với bố. Bên cạnh còn có mẹ và bà, anh kể về hoàn cảnh của cô. Sau khi nghe xong, họ không những không chê bai mà ngược lại còn cảm thấy phẫn nộ thay Ngà. Cố Bắc Diên đập bàn bất mãn.
"Lý nào lại có loại cha mẹ như thế?"
Mẹ anh thở dài xót xa.
"Con dâu chịu ấm ức nhiều rồi."
Bà nội nghe vậy cũng quay qua cầm gậy đánh vào chân anh khiến anh giật mình.
"Con đấy, lo yêu thương con bé nhiều vào. Bà mà biết con làm tổn thương cháu dâu, bà đánh chết."
Lăng Thần không nói gì, cầm ly rượu lên một hơi uống sạch. Sau đó đứng dậy đi ra cửa.
"Con về phòng ngủ đây."
Anh đến cửa phòng, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, tránh gây tiếng động làm mẹ con Tố Ngà tỉnh giấc rồi đi thẳng đến tủ đồ, tìm bộ đồ sạch sau đó bước vào phòng tắm.
Tắm rửa xong xuôi, anh đi ra lấy khăn lau khô đầu, không dám dùng máy sấy sợ đánh thức hai người họ. Điện thoại bỗng reo lên, cái tên Lưu Viễn hiện trên màn hình, Lăng Thần cầm lên bấm nghe. Bên kia liền nói.
"Cố tổng, theo chỉ thị của ngài, tôi đã cho người đi bắt kẻ đứng sau vụ bắt cóc tiểu thiếu gia rồi ạ."
"Đang đâu?" Khi anh nghe đến chuyện này, khí tức trở nên nặng nề.
Lưu Viễn trả lời.
"Đã đưa vào trại tạm giam DEADLY Place, đợi ngài tới thôi ạ."
Anh cúp máy, khoác nhanh chiếc áo vest rồi lấy chìa khóa ra nhà xe, sau đó phóng xe đi mất.
Tại một nhà giam lớn chuyên để bắt giữ những tù nhân được xếp vào danh sách nguy hiểm hoặc đặc biệt nguy hiểm. Trong một căn phòng tối tăm, có hai đến ba người cai ngục trên tay cầm dùi cui, giữa phòng là một người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt hằn lên vết bầm tím do bị tác động vật lý, khoé môi vẫn còn vương lại ít máu tươi. Hai tay hắn bị xích vào cây cột sắt, cả người bị trói đứng ngật ngưỡng sống dở chết dở. Bên ngoài có tiếng lạch cạch mở cửa, kèm theo tiếng bước chân tiến gần tới buồng giam.
Tên quản lí cai ngục vừa thấy liền cúi người cung kính chào.
"Ông chủ, bên này."
Lăng Thần miệng ngậm điếu thuốc, tay đúc túi quần, đằng sau còn có mấy tên vệ sĩ đi theo. Anh bước nhanh đến phòng giam, cai ngục mang ghế lại cho anh ngồi. Y ngồi xuống trước mặt người kia, không nóng không lạnh, rít một hơi thuốc rồi liếc nhìn đối phương với ánh mắt sắc lạnh.
"Mày là Triệu Vũ?"
Đối phương không đáp lại, thấy nhắc đến tên liền trừng mắt lườm anh đầy căm phẫn. Thấy vậy, Lăng Thần bình thản rít thêm một hơi thuốc rồi chậm rãi đứng dậy, tay cầm điếu thuốc lá còn đang cháy dở dí mạnh vào mặt đối phương khiến hắn bị bỏng lập tức nhăn mặt kêu lên.
"..."
"Biết đau? Vậy mà dám động đến vợ con tao?"
Anh chau mày, khuôn mặt bấy giờ mới lộ ra vẻ tức giận. Một tay bóp chặt cằm đối phương.
"Nhìn tao đây này."
Triệu Vũ bị khống chế, không thể kháng cự. Hắn cười khẩy, thì thào nói.
"Cố tổng thật biết đùa, tôi nào dám động chạm đến vợ con ngài. Có phải nhầm lẫn gì rồi không?"
Lăng Thần nghe vậy, khoé môi nhếch lên rồi thẳng tay đấm vào bụng đối phương một cái thật mạnh, khiến y co giật vì đau. Anh lấy ra một tấm ảnh có chụp Tố Ngà với con trai cô, đưa ra trước mặt hắn. Gằn giọng hỏi.
"Chẳng nhẽ mày lại không biết cô ấy?"
Vừa nhìn thấy ảnh, hắn lập tức nhận ra ngay. Sắc mặt từ kinh ngạc chuyển sang u ám.
Cô ta vậy mà.. lại là người của Cố Lăng Thần?
"Xem ra mày nhận ra rồi."
Anh lấy lại bình tĩnh quay trở về ghế ngồi, rút điếu thuốc mới ra châm lên hút. Thở một hơi khói, anh lại tiếp.
"Thế lực của mày cũng không nhỏ, nhưng đối với tao lại chẳng là gì. Nếu không phải vì mày động vào thứ không nên động, tao cũng chẳng cất công lôi mày từ bên Mĩ về đây."
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Anh vẫy tay ra hiệu cho cai ngục, họ hiểu ý gật đầu đi lấy roi gai, hai người đứng hai bên thay nhau quất liên tiếp vào người Triệu Vũ. Không hiểu sao, khi thấy mẹ con Ngà bị bắt nạt, anh lại không kiềm lòng được mà muốn lôi kẻ đó ra dày vò đến chết. Hắn ta đau đớn, gào lên thật thảm thiết, hẳn là từ nhỏ hắn đã sống trong sự sung sướng. Chút đau đớn này vẫn là không chịu được.
Tiếp tục mấy ngày sau đó mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Đến ngày tổ chức lễ đính hôn, cô diện lên mình chiếc đầm mà chính anh đã mua cho cô. "Bích Ngọc Nhân Ngư" do anh đề nghị cô phải mặc nó. Ngà cũng không ngờ rằng, bản thân vậy mà thật sự có ngày mặc bộ đồ đắt tiền này trên người. Tiệc đính hôn được tổ chức long trọng, khách khứa đông đúc, đâu đâu cũng đều là những kẻ có máu mặt được mời tới. Cô khoác tay anh đứng ở trung tâm buổi tiệc, nhìn anh hôm nay cũng thực phong độ. Lão gia gia bước ra cười nói.[/COLOR]
Thấy cô nhìn chằm chằm, Lăng Thần mới hỏi.
"Không hợp khẩu vị à?"
Tố Ngà lắc đầu, vội cầm đũa gắp vài miếng bỏ miệng để mọi người không nghĩ cô kén ăn. Tố Nhiên ghé tai anh thủ thỉ.
"Mami con ngại, chú giúp người đi."
À, ra là ngại. Anh phì cười nói nhỏ với cô.
"Không béo được đâu. Ăn nhiều vào không người ta lại nghĩ Cố Lăng Thần tôi ngược đãi vợ con."
Cô đỏ mặt, vợ con gì? Còn chưa cưới nữa. Thấy đôi vợ chồng son đang thủ thỉ với nhau, bà nội còn tưởng bọn họ yêu thương nhau lắm, mới vui vẻ hỏi.
"Thế mấy đứa định khi nào cưới? Chắt ta cũng lớn vậy rồi."
Ngà định trả lời thì bị anh cướp lời nói trước.
"Tuần sau đính hôn, còn cưới phải hỏi cháu dâu bà."
Tố Ngà giật mình, sao không trả lời luôn đi còn đùn đẩy cho tôi?
Cô gượng gạo đáp.
"Chắc bọn con tháng sau mới cử hành hôn lễ."
Buổi gặp mặt diễn ra suôn sẻ ngoài dự tính. Tối đó, cô cùng con trai ngủ ở phòng lớn nhất. Còn anh ngồi trong phòng làm việc uống rượu với bố. Bên cạnh còn có mẹ và bà, anh kể về hoàn cảnh của cô. Sau khi nghe xong, họ không những không chê bai mà ngược lại còn cảm thấy phẫn nộ thay Ngà. Cố Bắc Diên đập bàn bất mãn.
"Lý nào lại có loại cha mẹ như thế?"
Mẹ anh thở dài xót xa.
"Con dâu chịu ấm ức nhiều rồi."
Bà nội nghe vậy cũng quay qua cầm gậy đánh vào chân anh khiến anh giật mình.
"Con đấy, lo yêu thương con bé nhiều vào. Bà mà biết con làm tổn thương cháu dâu, bà đánh chết."
Lăng Thần không nói gì, cầm ly rượu lên một hơi uống sạch. Sau đó đứng dậy đi ra cửa.
"Con về phòng ngủ đây."
Anh đến cửa phòng, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, tránh gây tiếng động làm mẹ con Tố Ngà tỉnh giấc rồi đi thẳng đến tủ đồ, tìm bộ đồ sạch sau đó bước vào phòng tắm.
Tắm rửa xong xuôi, anh đi ra lấy khăn lau khô đầu, không dám dùng máy sấy sợ đánh thức hai người họ. Điện thoại bỗng reo lên, cái tên Lưu Viễn hiện trên màn hình, Lăng Thần cầm lên bấm nghe. Bên kia liền nói.
"Cố tổng, theo chỉ thị của ngài, tôi đã cho người đi bắt kẻ đứng sau vụ bắt cóc tiểu thiếu gia rồi ạ."
"Đang đâu?" Khi anh nghe đến chuyện này, khí tức trở nên nặng nề.
Lưu Viễn trả lời.
"Đã đưa vào trại tạm giam DEADLY Place, đợi ngài tới thôi ạ."
Anh cúp máy, khoác nhanh chiếc áo vest rồi lấy chìa khóa ra nhà xe, sau đó phóng xe đi mất.
Tại một nhà giam lớn chuyên để bắt giữ những tù nhân được xếp vào danh sách nguy hiểm hoặc đặc biệt nguy hiểm. Trong một căn phòng tối tăm, có hai đến ba người cai ngục trên tay cầm dùi cui, giữa phòng là một người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt hằn lên vết bầm tím do bị tác động vật lý, khoé môi vẫn còn vương lại ít máu tươi. Hai tay hắn bị xích vào cây cột sắt, cả người bị trói đứng ngật ngưỡng sống dở chết dở. Bên ngoài có tiếng lạch cạch mở cửa, kèm theo tiếng bước chân tiến gần tới buồng giam.
Tên quản lí cai ngục vừa thấy liền cúi người cung kính chào.
"Ông chủ, bên này."
Lăng Thần miệng ngậm điếu thuốc, tay đúc túi quần, đằng sau còn có mấy tên vệ sĩ đi theo. Anh bước nhanh đến phòng giam, cai ngục mang ghế lại cho anh ngồi. Y ngồi xuống trước mặt người kia, không nóng không lạnh, rít một hơi thuốc rồi liếc nhìn đối phương với ánh mắt sắc lạnh.
"Mày là Triệu Vũ?"
Đối phương không đáp lại, thấy nhắc đến tên liền trừng mắt lườm anh đầy căm phẫn. Thấy vậy, Lăng Thần bình thản rít thêm một hơi thuốc rồi chậm rãi đứng dậy, tay cầm điếu thuốc lá còn đang cháy dở dí mạnh vào mặt đối phương khiến hắn bị bỏng lập tức nhăn mặt kêu lên.
"..."
"Biết đau? Vậy mà dám động đến vợ con tao?"
Anh chau mày, khuôn mặt bấy giờ mới lộ ra vẻ tức giận. Một tay bóp chặt cằm đối phương.
"Nhìn tao đây này."
Triệu Vũ bị khống chế, không thể kháng cự. Hắn cười khẩy, thì thào nói.
"Cố tổng thật biết đùa, tôi nào dám động chạm đến vợ con ngài. Có phải nhầm lẫn gì rồi không?"
Lăng Thần nghe vậy, khoé môi nhếch lên rồi thẳng tay đấm vào bụng đối phương một cái thật mạnh, khiến y co giật vì đau. Anh lấy ra một tấm ảnh có chụp Tố Ngà với con trai cô, đưa ra trước mặt hắn. Gằn giọng hỏi.
"Chẳng nhẽ mày lại không biết cô ấy?"
Vừa nhìn thấy ảnh, hắn lập tức nhận ra ngay. Sắc mặt từ kinh ngạc chuyển sang u ám.
Cô ta vậy mà.. lại là người của Cố Lăng Thần?
"Xem ra mày nhận ra rồi."
Anh lấy lại bình tĩnh quay trở về ghế ngồi, rút điếu thuốc mới ra châm lên hút. Thở một hơi khói, anh lại tiếp.
"Thế lực của mày cũng không nhỏ, nhưng đối với tao lại chẳng là gì. Nếu không phải vì mày động vào thứ không nên động, tao cũng chẳng cất công lôi mày từ bên Mĩ về đây."
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Anh vẫy tay ra hiệu cho cai ngục, họ hiểu ý gật đầu đi lấy roi gai, hai người đứng hai bên thay nhau quất liên tiếp vào người Triệu Vũ. Không hiểu sao, khi thấy mẹ con Ngà bị bắt nạt, anh lại không kiềm lòng được mà muốn lôi kẻ đó ra dày vò đến chết. Hắn ta đau đớn, gào lên thật thảm thiết, hẳn là từ nhỏ hắn đã sống trong sự sung sướng. Chút đau đớn này vẫn là không chịu được.
Tiếp tục mấy ngày sau đó mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Đến ngày tổ chức lễ đính hôn, cô diện lên mình chiếc đầm mà chính anh đã mua cho cô. "Bích Ngọc Nhân Ngư" do anh đề nghị cô phải mặc nó. Ngà cũng không ngờ rằng, bản thân vậy mà thật sự có ngày mặc bộ đồ đắt tiền này trên người. Tiệc đính hôn được tổ chức long trọng, khách khứa đông đúc, đâu đâu cũng đều là những kẻ có máu mặt được mời tới. Cô khoác tay anh đứng ở trung tâm buổi tiệc, nhìn anh hôm nay cũng thực phong độ. Lão gia gia bước ra cười nói.[/COLOR]
Chỉnh sửa cuối: