Tiểu Thuyết Minh Nguyệt Quang - Tiên Nhi

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Tiên Nhi, Jul 4, 2024.

  1. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 10: Sự Tích Kẹo Hồ Lô - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều đến, Tịch Minh Nguyệt cùng hai tỳ nữ dạo chơi một vòng quanh vương phủ. Vì Lâm Thụy đã dặn dò nên Chiêu Dao và Chiêu Dung bám nàng sát sao, không rời nửa bước.

    Cả ba hết tới hồ cho cá ăn xong lại chui vào vườn hoa ngắm cảnh. Ánh hoàng hôn nhàn nhạt rơi về phía cuối trời, để lại vệt nắng vàng yếu ớt trên lầu vàng gác ngọc và trên cả gương mặt nhuốm buồn của Tịch Minh Nguyệt.

    Nàng nhớ nhà rồi, nhớ đống bản thảo hãy còn dang dở chưa xem xong, nhớ cái laptop treo lên treo xuống vì đã quá ư cũ kỹ mà chủ của nó chưa có tiền thay mới.

    Ngồi ngắm hoa chán chê, nàng bật đứng dậy, tiếp tục rảo bước.

    Nhác trông thấy căn phòng nằm ở phía Tây có một vườn hoa hồng đỏ thắm vô cùng bắt mắt khiến nàng kiềm lòng không được, chạy vội tới. Mấy hôm nay tản bộ, nàng chưa đi xa qua tận bên này.

    - Quận chúa xin đừng vào trong ạ. – Chiêu Dao vội vàng chắn ngang trước mặt Tịch Minh Nguyệt, nhăn nhó can ngăn.

    - Sao vậy? Bên trong có người ư? – Nàng chau mày, thắc mắc.

    - Không có ai đâu ạ. Chỉ là.. vương gia có lệnh, cấm tất cả đặt chân đến căn phòng này.

    Nghe Chiêu Dao nói vậy, càng kích thích thêm trí tò mò trong đầu Tịch Minh Nguyệt, nàng quyết tâm hỏi cho ra lẽ thì được hai tỷ muội họ luân phiên nhau kể rõ ngọn ngành.

    Hóa ra, căn phòng này chính là phòng mà Lâm Nhu Nhi ở trước đây. Sau khi nàng ấy tiến cung, Lâm Thụy đã căn dặn mọi người trên dưới trong phủ không được phép bén mảng vào đây.

    Đã từng biết chuyện xảy ra giữa thái tử và thái tử phi trước ngày thành thân qua lời hai tỳ nữ nên Tịch Minh Nguyệt đoán định hẳn vì quá đau lòng khi thanh mai trúc mã cắt đứt duyên tơ, về bên người khác nên Lâm Thụy mới lệnh như vậy.

    Chàng muốn đóng cánh cửa này vĩnh viễn nhưng có chắc sẽ đóng lại được vùng kỷ niệm kia trong tim chăng. Cũng có thể, chàng muốn giữ lại những gì của người trong mộng từng in dấu nơi đây cho riêng mình. Không rõ nữ nhân kia có còn thương nhớ người xưa không? Hay ở nơi lầu son gác tía thì quên hết mất rồi.

    Tình yêu là vậy, ai yêu nhiều thì người ấy sẽ khổ nhiều thôi. Những người lạnh lùng cô độc như Lâm Thụy, một khi yêu ai sẽ yêu hết mình, khó mà buông bỏ. Dám chắc nếu kẻ ấy chẳng phải thái tử điện hạ thì có đâu cướp được hồng nhan từ tay chàng.

    - Đi thôi, chúng ta về phòng.

    Nói rồi, Tịch Minh Nguyệt xoay lưng, chầm chậm lướt qua những khóm hồng, lòng nàng chợt dấy lên một nỗi buồn man mác thê lương. Mối tình dở dang, đau thương của hai người họ khiến bản thân nàng chẳng khỏi xót xa.

    Dù nàng và Lâm Thụy chỉ là người dưng nước lã nhưng vì chàng đối xử tốt với nàng, ân cần, quan tâm nên nàng cũng mong chàng được sống vui cùng hạnh phúc.

    Khi bóng tím lan dần khắp chốn thì Lâm Thụy cũng đã về tới vương phủ. Biết kiểu gì chàng cũng lôi mình sang dùng bữa chung nên mặc dù bụng đói cồn cào nhưng Tịch Minh Nguyệt vẫn cố chờ.

    Ngày mai chàng đi rồi, trong vương phủ rộng lớn sẽ còn mỗi nàng cùng gia nhân, tỳ nữ. Nghĩ đến đó, đột nhiên cảm giác thật trống trải cô quạnh.

    Đúng như Tịch Minh Nguyệt dự đoán, chỉ một lát sau, người của Lâm Thụy đã chạy sang mời nàng qua bên ấy dùng cơm cùng vương gia. Nàng mừng mừng tủi tủi, vội vác cái bụng rỗng mà đi thật nhanh. Rõ ràng buổi trưa đã ăn rất nhiều, thế mà giờ lại như mấy ngày chưa có gì cho vào.

    Nhác thấy nàng vừa qua bậc cửa, Lâm Thụy liền chỉ tay ra hiệu bảo mau ngồi xuống. Hôm nay chàng về hơi trễ, cứ ngỡ nàng đã ăn trước rồi nhưng khi nghe bọn gia nhân báo quận chúa bảo chờ vương gia thì chàng vội vàng gọi nàng qua vì lo nàng đói xỉu.

    - Nguyệt nhi, lần sau nếu ta về trễ thì muội cứ bảo họ dọn cho muội dùng trước, lỡ ngất thì làm sao? – Lâm Thụy gắp phần thịt giữa con cá lớn cho vào chén nàng, dịu dàng dặn dò.

    - Ngày mai huynh đi rồi, sao muội lại không chờ chứ? Đợi bữa cơm sau hẳn sẽ lâu hơn..

    Câu nói chưa dứt đã đứt đoạn vì nghẹn ngào. Chiến trường sinh tử mong manh, dù chàng là nhân vật trong tiểu thuyết nhưng hiện tại chàng ở trước mặt nàng đây, bằng xương bằng thịt, có tình có nghĩa, làm sao nàng không lo được.

    - Nào, muội mau ăn kẻo nguội. – Lâm Thụy giục vì nghe tiếng kêu phát ra từ bụng nàng.

    - Vâng, huynh cũng ăn nhiều vào, đến đó sẽ không có thức ăn ngon đâu.

    Nàng gắp cái đùi gà bỏ vô chén người đối diện, khẽ mỉm cười, che giấu cảm xúc hỗn độn. Đã mấy ngày rồi mà nàng vẫn kẹt nơi đây, hoàn toàn không lối thoát ra ngoài, cũng chẳng biết phải tìm đường về từ đâu nữa. Giả như quyển sách kia bị cháy hay rơi xuống nước thì hẳn là nàng sẽ vướng trong nó mãi mãi.

    Thầm nghĩ sau khi Lâm Thụy đi rồi, nhất định phải liều mạng mò đến ngọn núi kia xem có phát hiện điều gì hay chăng, đó là điểm rơi của nàng khi tới thế giới này, tin rằng sẽ có chỗ hở giữa hai nơi để nàng chui qua lại.
     
  2. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 11: Tình Huynh Nghĩa Muội - 1

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  3. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 12: Tình Huynh Nghĩa Muội - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trông cái mặt xụ xuống như đóa hoa héo kia, Lâm Thụy đành miễn cưỡng đồng ý, theo chân nàng vào trong. Lúc nàng lủi đi kiếm kim chỉ, chàng nhanh chóng trút bỏ chiếc áo rách rồi ung dung ngồi uống trà.

    Nhác thấy khúc gỗ mục hôm trước lấy trong rừng về nằm chỏng chơ trên bàn, chàng liền đứng dậy, tiến đến, cầm lên và ngắm nghía. Đôi môi đột nhiên khẽ nở một nụ cười. Muội muội này tên gọi Minh Nguyệt, thảo nào thích toàn những thứ phát sáng. Nấm lân tinh đã tàn mục, ấy mà còn cố giữ khúc gỗ làm gì chẳng biết.

    - Sao muội không vứt khúc gỗ ấy đi, còn nấm đâu nữa mà để. - Chàng hỏi và trở lại ngồi đối diện nàng, mắt không rời đôi tay khéo léo kia.

    - Vì là huynh lấy cho muội nên muội đâu nỡ bỏ chứ. Muội để làm kỷ niệm. – Nàng thản nhiên đáp.

    Lại là cái cảm xúc vừa hạnh phúc vừa sợ hãi len lỏi trong tim Lâm Thụy. Thầm hỏi lòng có lý nào bản thân đây lại động lòng trước muội muội của mình hay sao? Chỉ trách cuộc đời chẳng đưa nàng đến sớm hơn một chút, cùng nhau trưởng thành có chăng đã tốt hơn? Suy nghĩ cũng nào phải hỗn độn như bây giờ.

    - À. Lâm Thụy ca ca, trước đây huynh nói ở kinh thành không có cướp mà, cớ gì muội vừa thò ra đường đã bị cuỗm mất túi tiền rồi? - Nàng hỏi và dùng kéo bấm đi sợi chỉ thừa, dịu dàng giúp Lâm Thụy khoác vào.

    - Ta đang nghĩ có lẽ là do phản quân phía Bắc làm loạn, dân chúng đói khổ lầm than nên bỏ chạy về đây kiếm sống.

    - Đám loạn quân ấy cứ đánh bẹp xuống lại trồi lên ngay. Cứ như vậy thì khi nào mới yên ổn? Khi nào huynh mới có thể thảnh thơi ở nhà chứ?

    Nàng thở dài, lắc đầu, than vãn. Dẫu biết đất nước nếu thái bình mãi mãi thì những võ tướng sẽ chẳng mấy được coi trọng, thế nhưng, ai mà thích gươm đao đổ máu đâu.

    Trông muội muội ủ dột, buồn sầu, Lâm Thụy nhẹ nhàng giải thích rằng phía Bắc Ân Nam không như ba phía Đông, Tây, Nam. Nơi ấy mùa màng thất bát liên miên, đồng khô cỏ cháy, nạn đói xảy ra liên tục. Tuy triều đình có đưa lương thực đến cứu trợ nhưng cuối cùng cũng chẳng thể đủ đâu vào đâu.

    - Theo như huynh nói thì phản quân đều là do những nông dân khốn khổ kia hình thành? – Tịch Minh Nguyệt chau mày, nheo mắt nhìn người trước mặt.

    - Đúng vậy. Ta đem quân đàn áp họ cũng có vui vẻ gì đâu.

    Tiếng nói ấy như tiếng lòng gợn sóng phát ra từ người nam tử khiến Tịch Minh Nguyệt bỗng dưng xót xa. Có lẽ thẳm sâu trong trái tim ngỡ như sắt đá kia là dòng máu nóng cảm thương cho giống loài, dân tộc nhưng sự bất lực cùng mệnh lệnh vua trên buộc phải phục tùng nên chàng đâu còn lựa chọn nào khác. Nếu không mạnh tay, loạn quân tràn xuống các vùng lân cận thì còn thê thảm hơn nhiều.

    - Huynh, thay vì như vậy, sao chúng ta không nghĩ cách giúp họ an cư lạc nghiệp? Ấm no rồi thì còn lý do gì mà dựng cờ khởi nghĩa?

    - Điều này đâu phải ta chưa nghĩ tới, nhưng lực bất tòng tâm.

    Lâm Thụy ảo não đứng dậy, tiến ra gần cửa và trông lên vầng trăng trong đã treo cao vút. Gió đêm vô tình thổi đùa khiến vạt áo trắng huyền hoặc phấp phới tung bay, ảnh hình này lọt vào mắt Tịch Minh Nguyệt đẹp như một bức tranh tuyệt tác.

    - Huynh à, tình cảnh nơi ấy là do thiếu nước mà ra, chúng ta chỉ cần tìm được nguồn nước cho họ thì sẽ ổn thỏa. – Nàng cất bước lại gần, thỏ thẻ.

    Ánh mắt sâu và sắc của Lâm Thụy lướt nhẹ trên gương mặt quá đỗi ngây thơ của nàng rất nhanh rồi dời sang chỗ khác. Sau tiếng thở dài, chàng nói cho nàng hay rằng việc kiếm được nguồn nước ở đó là vô vọng.

    Giáp phía Bắc Ân Nam là nước Kiêu Ly, một đất nước vô cùng hùng mạnh. Dòng chủ lưu của sông Lam Bích bắt nguồn từ vùng cao nguyên Thất Tích nước Kiêu Ly, chảy qua khu vực núi Sơn Dương, mang theo lượng nước dồi dào cùng phù sa màu mỡ bồi đắp nên dân chúng luôn bội thu mùa màng.

    Thế nhưng, từ ngày Đạt Khắc Ca lên ngôi, đã lệnh cho binh lính và dân chúng xây tường chặn đứng dòng chảy này dẫn đến tình trạng hiện tại của phía Bắc, kéo dài suốt gần ba năm nay.

    Kiêu Ly xây dựng mối tương quan bền vững với các nước bằng cách thiết lập các mối quan hệ hôn nhân, sáu trong số bảy muội muội của Đạt Khắc Ca đều được gả đi, có kẻ làm hoàng hậu, người chỉ là cung tần nhưng đều chung mục đích là vì nước nhà.

    Đối với Ân Nam bé nhỏ, Kiêu Ly chẳng thèm để tâm nên ngó lơ và giăng rào chắn ngang dọc khắp biên giới, một con thỏ cũng khó lọt vào. Tuy biết đế vương nào cũng muốn mở mang bờ cõi nhưng có lẽ vì còn e ngại mối giao hảo giữa Cửu Lục và Ân Nam nên Đạt Khắc Ca mới chưa ra tay, cố ý chặn nguồn nước cho dân chúng đói khát làm loạn.

    - Tự dân mình đánh dân mình, hắn ở bên ngoài xem kịch hay thôi. – Lâm Thụy cười khổ.

    - Lâm Thụy ca ca, huynh đưa muội theo đi, biết đâu muội giúp được.

    Tịch Minh Nguyệt tóm lấy tay Lâm Thụy, lay lắc năn nỉ. Chẳng hiểu sao mà máu anh hùng trong nàng đột nhiên cuồn cuộn, muốn ra tay giúp đỡ cứu người. Nàng muốn tìm cơ hội giáp mặt Đạt Khắc Ca để thương lượng.

    Dẫu biết chẳng dễ dàng nhưng nàng thật tâm muốn thử, phần vì muốn xem cái gương mặt kia ác ôn cỡ nào mà nghĩ ra cách chặn đường sống của người vô tội vậy.

    - Muội ư? Muội thì làm được gì chứ? – Lâm Thụy hỏi, đôi chân mày nhíu khẽ.

    - Muội dùng mỹ nhân kế. – Nàng cười khoái chí.

    Trong lúc Lâm Thụy còn đang ngẩn ngơ nhìn thì Tịch Minh Nguyệt đang cố lục lại trí nhớ, cái tên Kiêu Ly và Đạt Khắc Ca này sao nàng nghe quen quá đỗi.
     
    Last edited by a moderator: Jul 12, 2024
  4. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 13: Đường Đến Phương Bắc - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm tinh mơ, lúc mảng sương trắng hãy còn lãng đãng trôi giữa tầng không thì hai cánh quân cũng bắt đầu xuất phát. Chu Gia dẫn năm vạn binh mã thẳng tiến về phía Nam Ân Nam đánh đuổi quân xâm lược từ nước Hợp Tu, còn Lâm Thụy chỉ huy hai vạn binh mã trấn áp loạn quân phía Bắc.

    Quốc tang chưa xong, lại xảy ra chiến tranh, đây là tình cảnh khốn khó và đau thương nhất mà Ân Nam phải gánh chịu từ đó tới nay. Ra tiễn đoàn quân là hoàng hậu Phụng Tiên cùng thái tử Lý Dật.

    - Chu tướng quân, ly rượu này ta mời tướng quân, mong tướng quân cùng các tướng sĩ sớm ngày ca khúc khải hoàn, giữ yên bờ cõi cho Ân Nam ta.

    Lý Dật đưa ly rượu cho Chu Gia và nâng lên mời hắn. Chu Gia là con nhà võ tướng mấy đời giống hệt như Lâm Thụy, có điều, ông cha hắn chẳng hiển hách bằng Lâm Thành và đến hắn cũng chẳng tài giỏi hơn Lâm Thụy, thành thử luận về tất cả vẫn thua xa Bình vương gia rất nhiều, đâm ra thẳm sâu trong lòng hắn không thoát khỏi ganh tị và gai mắt đối với kẻ được mệnh danh chiến thần trấn quốc.

    Lần này, Chu Gia nguyện xung phong dẫn binh đánh dẹp biên cương phía Nam nên Lâm Thụy cũng chiều ý hắn và cũng là chiều ý của hoàng hậu Phụng Tiên. Bản thân chàng hiểu rõ Chu tướng quân này đang cố kiếm chút chiến công như thể kiếm chút mặt mũi về cho tổ tiên dòng tộc.

    - Mạc tướng sẽ dốc hết sức mình bảo vệ đất nước, xin thái tử điện hạ yên tâm.

    Chu Gia dõng dạc đáp, một hơi uống cạn ly rượu rồi chắp tay vái chào, xong, gấp gáp nhảy lên lưng ngựa, hô vang khẩu hiệu bảo đoàn quân xuất phát. Tịch Minh Nguyệt nhướn mắt trông theo, khí thế rầm rộ này khiến nàng hơi khó thở, cảm giác giống như tim bị chèn ép vậy.

    Mãi đến lúc bị Lâm Thụy khẽ véo nhẹ vào bàn tay thì nàng mới giật mình và đứng nghiêm túc lại. Đối diện người sắp ngồi lên ngai vàng, tim nàng lần nữa nhảy nhót loạn xạ.

    Hồi đó xem phim có nghe câu gần vua như gần hổ, lúc này thì nàng hiểu thấu rồi, khí thế đế vương đúng là bức người mặc dù hiện tại hắn chỉ là thái tử.

    - Cô nương đây là..

    - Bẩm thái tử điện hạ, muội ấy là Giang Minh Nguyệt, bào muội mà thần mới đón trên núi về.

    Lâm Thụy nhanh miệng nói rõ thân thế người bên cạnh. Tịch Minh Nguyệt cũng lanh lẹ hành lễ với Lý Dật. Khóe môi hoàng đế tương lai khẽ nở một nụ cười hiền. Vị quận chúa đến từ dân gian này xem bộ khí phách hơn người, dám theo huynh trưởng đến miền biên viễn tham gia dẹp loạn.

    - Thì ra là Minh Nguyệt muội muội, muội nên đổi họ đi thôi, quận chúa Ân Nam không có họ Giang. – Lý Dật chăm chú nhìn nàng, nói khẽ.

    Tiếp đó, chẳng để lãng phí thêm thời gian, Lý Dật trao ly rượu cho Lâm Thụy và cũng như ban nãy, chúc chiến thần sớm ngày dẹp yên phản quân, bình an trở về.

    Tuy ngoài mặt Tịch Minh Nguyệt cũng cung kính theo cái bộ dạng trịnh trọng kia của thái tử nhưng trong thâm tâm nàng lại chẳng giống vậy, cho dẫu Bình vương gia có dọn dẹp xong xuôi thì ít gì? Bẵng đi một năm, hai năm, sẽ lại tiếp tục. Suy cho cùng, cái mà Ân Nam cần dẹp là giặc đói mới đúng.

    Rượu đã cạn, lời từ biệt cũng đã nói, đoàn binh sĩ rầm rập quay đầu, hướng ra cổng thành. Tịch Minh Nguyệt được ngồi trong xe ngựa bởi nàng chưa biết cưỡi. Thi thoảng, nàng lại đưa tay vén bức rèm che, ngó nghiêng ngắm cảnh bên ngoài.

    Bản thân nàng thầm ngưỡng mộ hai tỳ nữ Chiêu Dao và Chiêu Dung, tỷ muội nhà họ chẳng thua kém gì nam nhân, cưỡi ngựa, bắn cung đều làm rất tốt.

    Hết gần ba ngày trời, đoàn quân dừng lại trong rừng cắm trại, nghỉ chân vì vừa hay có con suối chảy qua nơi này. Tịch Minh Nguyệt theo tỷ muội họ Chiêu xuống rửa mặt và múc thêm nước vào cái túi da dê để dành uống dọc đường.

    - Ta xin lỗi, là tại ta đòi đi chung với huynh ấy, hại hai muội phải chịu khổ chung. – Tịch Minh Nguyệt nhìn đôi tỳ nữ, áy náy cất lời.

    - Quận chúa xin đừng nói vậy, có thể cống hiến chút sức mọn cho đất nước, chúng nô tỳ thấy rất vui, nếu không có người, chắc cả đời này hai tỷ muội chẳng biết phương Bắc trông như thế nào. – Chiêu Dao mau mắn đáp.

    - Nơi ấy nghe nói cằn cỗi, mùa màng thất bát, nạn đói quanh năm, dân chúng lầm than. Thật tình thì đâu có gì đáng xem. – Nàng thở dài, cám cảnh.

    - Quận chúa, biết đâu khi người tới đó, thương lượng được với hoàng thượng Kiêu Ly, tháo mở thượng nguồn sông Lam Bích, chúng ta lại có thể thấy một phương Bắc trù phù, xanh tươi. – Chiêu Dung tươi tỉnh chen ngang.

    - Đúng, đúng, quận chúa tới đâu, vui vẻ tới đấy. Như vương gia của chúng ta, lúc trước nào có mở miệng cười, ấy mà từ lúc người xuất hiện, nô tỳ lén nhìn, thấy ngài ấy cười mỉm tới mấy lần rồi.

    Chiêu Dao theo tiểu muội hùa vào tâng bốc khiến Tịch Minh Nguyệt phổng mũi. Có hai tỳ nữ thật đáng đồng tiền bát gạo, tối ngày nịnh hót líu lo, sợ rằng chẳng mấy chốc mà nàng ngỡ mình là nữ thần, bay lên chín tầng mây cư ngụ mất thôi.

    Mọi thứ xong xuôi, cả ba trở lên lấy bánh nướng ra dùng bữa. Khi còn ở thời hiện đại, sống có một mình, Tịch Minh Nguyệt thi thoảng mới vào bếp nấu món này món kia, còn chủ yếu là ăn lương khô, bánh trái lặt vặt và ngồi làm việc suốt, vậy nên, bây giờ nàng thấy rất bình thường, nhai nuốt ngon lành. Chỉ khổ cho ai kia, trông nàng ăn cái bánh khô cứng thì xót lòng xót ruột.

    Vốn Lâm Thụy mang Tịch Minh Nguyệt theo cùng không phải vì mong cầu nàng dùng nhan sắc quyến rũ Đạt Khắc Ca, cho dẫu nàng muốn thì chàng cũng cương quyết không đồng ý.

    Nguyên nhân khiến chàng chiều nàng là bởi vì chẳng nỡ xa nàng. Bên nhau có mấy ngày, ăn chung vài bữa cơm, nói chuyện dăm ba câu nhưng cảm giác rất thân thương, gần gũi.

    Đứng trước muội muội mình, chàng đâu cần chưng ra cái vẻ ngoài sắt đá cho người khác xem, vui vẻ, lo lắng hay tức giận đều xuất phát từ nội tâm thật sự.
     
  5. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 14: Đường Đến Phương Bắc - 2

    Phàm là người, thấy chuyện vui sẽ cười, đau đớn sẽ rên la, gặp chuyện buồn ắt khóc, bức xúc đương nhiên giận dữ.

    Thế nhưng, Bình vương gia trong mắt người khác chỉ có duy hai vài chữ lạnh lùng, không cảm xúc. Mà những điều này chỉ nên có ở bậc đế vương. Chàng sợ họ nhìn thấu tâm tư, suy nghĩ của mình, đâm ra nào dám thể hiện.

    Ánh dương tắt dần, không khí lạnh bắt đầu lan tỏa khắp khu rừng già. Làn khói xám từ những căn bếp dựng vội nghi ngút bay lên, hòa lẫn vào sương chiều.

    Mùi thơm của cháo kê khiến cái bụng Tịch Minh Nguyệt bắt đầu cồn cào. Khung cảnh hoang dã tách biệt này khiến người ta luôn cảm giác trống trải cô đơn dẫu rằng xung quanh vẫn nhộn nhịp tiếng cười, tiếng nói.

    Đang ngồi chống má đá cằm chờ ăn thì bỗng nhiên Lâm Thụy, La Mộc cùng một nhóm binh sĩ xuất hiện với mấy con gà rừng và thỏ trên tay. Ban nãy quanh qua quẩn lại, Tịch Minh Nguyệt chẳng thấy chàng đâu, cứ ngỡ chàng ở trong lều, nào ngờ là kéo quân đi săn.

    - Nguyệt nhi, muội xem.

    Chàng giơ cao con gà tội nghiệp, như muốn khoe chiến tích cùng nàng, liền sau đó thì lệnh cho họ mang hết xuống suối làm thịt sạch sẽ và nướng lên. Chờ La Mộc cùng đám lính đi cả rồi, nàng mới mở miệng cất tiếng.

    - Lâm Thụy ca ca thật biết hưởng thụ, vừa hành quân vừa tranh thủ hưởng thú vui tao nhã.

    - Còn không phải vì ta lo muội ốm o sao? – Lâm Thụy nheo mắt nhìn nàng.

    - Muội còn đang thích ốm vài cân đây.

    - Gì cơ?

    Nghe chàng hỏi ngược, Tịch Minh Nguyệt ú ớ chẳng biết giải thích làm sao, dường như các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này chưa có khái niệm về việc đem người đi cân xem nặng bao nhiêu, có chăng là họ cân heo, cân gà mà thôi.

    - A. Muội, muội muốn vào nghỉ ngơi một chút.

    Dứt lời, nàng te te vụt chạy đi, chui tọt vào trong lều, ngồi im thin thít. Tuy nàng may mắn xuyên vào cuốn sách mà nhân vật cùng ngôn ngữ, chứ không thì chẳng hiểu phải sống làm sao nếu họ nói tiếng lạ.

    Tuy là thế nhưng cũng có những câu từ của thời hiện đại mà ở đây họ chẳng thể hiểu, lạc hậu mà, biết thế nào chứ.

    Sau khi dùng bữa tối cùng Lâm Thụy xong, Tịch Minh Nguyệt về lại lều mình. Đây là lần đầu tiên, nàng qua đêm trong rừng. Nằm lăn lộn một hồi, mắt vẫn mở thao láo nên nàng quyết định chui ra ngoài cho thoáng.

    Gió đêm càng lạnh hơn gió chiều, ánh lửa bập bùng chẳng đủ để sưởi ấm khoảng không rộng lớn. Nhìn các nhóm binh lính tựa nhau ngủ dưới gốc cây, Tịch Minh Nguyệt bất giác chạnh lòng.

    Nhẹ nhàng lướt qua họ, nàng rảo bước đến bờ ven suối ngắm trăng vì chỉ có nơi đó mới để lộ ra khoảng trời trên cao, còn đây thì bị cây cối che khuất cả rồi.

    Từ phía xa xa, nhác thấy dáng áo trắng quen thuộc, nàng hối hả tiến nhanh tới. Hóa ra, cũng có kẻ khó ngủ như nàng.

    - Lâm Thụy ca ca. – Nàng cất tiếng gọi khẽ.

    - Nguyệt nhi, sao muội chưa ngủ mà ra đây? Gió lạnh lắm đấy.

    - Chẳng mấy khi ở trong rừng buổi đêm, muội muốn ngắm trăng một chút.

    Nói xong, Tịch Minh Nguyệt thản nhiên ngồi xuống cạnh Lâm Thụy, ngửa cổ nhìn lên vầng trăng trôi ngỡ mềm như lụa, phát ra thứ ánh sáng mộng mị huyền ảo vừa lãng mạn lại vừa u hoài.

    Kế bên nàng, người nam tử bỗng dưng dâng lên niềm xót xa, vốn chàng cũng muốn nàng quên hết ký ức trước kia để khỏi hận sầu Lâm gia và chỉ nhớ về tháng ngày vui vẻ nhưng sao chẳng nhẫn tâm. Nàng sống trên núi, nhà ngay giữa rừng, ấy mà giờ lại bảo chẳng mấy khi được ở trong rừng.

    - Nguyệt nhi, muội có muốn lấy lại ký ức không? Ta sẽ tìm đại phu chữa trị cho muội. – Lâm Thụy dịu dàng hỏi.

    - Muội muốn nhưng muội sợ kim châm, sợ uống thuốc đắng lắm. Hay là, huynh đem muội về lại nơi muội ngã xem, biết đâu muội nhìn cảnh mà nhớ lại. – Nàng lí nhí đề nghị.

    Thấy Lâm Thụy cứ nheo mắt nhìn mình, Tịch Minh Nguyệt vội quay đầu sang chỗ khác, sợ chàng nhận ra nàng đang nói dối. Lúc trước, đại phu phán bảo nàng không sao thì chàng đã có ý nghi ngại rồi, giờ mà ông ta quả quyết chắc chắn lần nữa thì biết làm sao. Chỉ mong chàng chiều ý đưa người về chốn cũ, may ra còn có cách trở lại thế giới hiện đại.

    - Được, đợi sau khi chúng ta xong việc, ta sẽ đưa muội đi. – Lâm Thụy trầm giọng, bàn tay bất giác theo cảm tính vuốt nhẹ mái tóc nàng.

    - Vâng ạ.

    Câu đáp lời như tiếng thở của đêm lẫn trong làn gió lạnh càng làm trái tim ai kia thêm thổn thức. Hồi lâu, Tịch Minh Nguyệt ngủ quên lúc nào chẳng rõ, ngã tựa hẳn vào người sát bên, may là Lâm Thụy nhanh nhạy đỡ kịp.

    Dưới ánh sáng bàng bạc, muội muội của chàng dường như càng xinh thêm bội phần. Hiểu rõ càng nhìn sẽ lại càng rối rắm nên chàng vội vàng bế nàng lên và mang về đặt lại vô lều, kéo chăn đắp thật kỹ xong mới cất bước quay lưng. Qua hết đêm nay, còn hai ngày nữa là tới phương Bắc rồi.
     
    Last edited: Jul 17, 2024
  6. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 15: Bàn Mưu Tính Kế - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một màu nắng cháy là tất cả những gì Tịch Minh Nguyệt có thể diễn tả khi đặt chân đến vùng đất phương Bắc. Mùa mưa dứt sớm, hạn hán đến nhanh, ngay cả nước uống cũng khó kiếm huống nữa là để trồng trọt.

    Qua một hồi lâu, đoàn quân cũng vào tới thành, nhìn những đứa trẻ mặt mày đen nhẻm, ốm đếm độ trơ cả xương ra mà Tịch Minh Nguyệt cùng Chiêu Dao lẫn Chiêu Dung đều xót xa thay.

    Nàng đem số bánh nướng sót lại ném ra ngoài cho chúng nhặt bởi nếu nhảy xuống xe ngựa thì chẳng biết còn mạng mà lên không?

    Đón họ là viên tướng trấn giữ thành họ Từ, tên gọi Tử Nhu, dáng người cao gầy, đen đúa, duy có đôi mắt là rất sáng, thoáng nhìn qua, Tịch Minh Nguyệt chỉ thấy mắt hắn đầu tiên.

    - Mạc tướng tham kiến vương gia, quận chúa. – Tử Nhu cúi đầu kính cẩn.

    - Miễn lễ, nói cho ta biết tình hình hiện tại thế nào rồi?

    Lâm Thụy phẩy tay, cất lời và tiến thẳng vào bên trong, Tịch Minh Nguyệt cũng theo chàng bén gót. Tử Nhu bảo người hầu dâng trà rồi đem mọi chuyện thuật lại rõ ràng.

    Như lời hắn nói thì loạn quân đã chiếm được tổng cộng hai huyện, bắt nhốt quan phủ địa phương, cướp bóc lương thực của dân chúng để nuôi dưỡng lực lượng, chuẩn bị tiến đánh sang các huyện khác.

    - Dân chúng đói khổ, liều mình chống đối triều đình với hy vọng cướp được chừng nào thì đỡ đói chừng đó. Số người bị cướp thì sau này cũng gia nhập luôn, họ thà như thế còn có được chút ít lương thực cho vào bụng, còn hơn phải đói chết. – Tử Nhu ảo não trần tình.

    - Triều đình đem quân trấn áp mấy lần, nhưng vẫn cứ đâu lại vào đấy, nếu chúng ta không thể giải quyết lương thực cho họ thì chỉ còn cách giết sạch hết bá tánh vùng này sao? – Lâm Thụy đặt ly trà xuống, khẽ cất tiếng.

    - Bẩm vương gia..

    Tử Nhu vừa chớm dợm lời thì bắt gặp cái lắc đầu của Tịch Minh Nguyệt nên dừng lại. Bản thân Tịch Minh Nguyệt hiểu rõ Lâm Thụy chỉ nói thế thôi chứ chàng làm sao xuống tay được với con dân nước mình. Chỉ là, câu nói ấy cho thấy sự bất lực của người chỉ dùng gươm giáo nói chuyện với kẻ thù trên chiến trận.

    Kiêu Ly hùng mạnh, sở hữu đội quân tinh nhuệ, Ân Nam bé nhỏ, làm sao dám đứng ra mà bắt ép họ tháo nước cho dòng Lam Bích chảy xuôi? Không khéo lục đục, Kiêu Ly lại lấy cớ xâm lược thì sẽ nguy to. Vốn xưa nay, họ chẳng thèm dòm ngó tới đã là may mắn lắm rồi.

    - Chỉ có cách vẹn toàn và lâu dài nhất là tháo nước thượng nguồn núi Sơn Dương. – Tịch Minh Nguyệt cất lời, phá tan bầu không khí trầm mặc.

    - Bẩm quận chúa, đây cũng là cách khó thực hiện nhất, nếu không muốn nói là không thể. – Tử Nhu buồn bã đáp lời.

    - Kiêu Ly và Ân Nam đó giờ nào có giao du qua lại, cho dẫu chúng ta muốn thì họ cũng chẳng thèm kết tình giao hảo đâu.

    Lâm Thụy vừa nói vừa rời ghế, hướng ra trước cửa, phóng tầm mắt nhìn lên khoảng trời xanh ươm đầy nắng vàng. Phía bên trong, Tịch Minh Nguyệt vẫn tiếp tục trò chuyện cùng Tử Nhu. Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng ấy vừa đủ để lọt vào tai chiến thần.

    - Chính vì chúng ta không giao du nên mới chịu thiệt thòi, ngoại giao là con đường tốt nhất để cải thiện mối quan hệ lạt lẽo đến vô tình này.

    - Nhưng bằng cách nào được ạ? – Tử Nhu ngu ngốc hỏi.

    - Ta muốn gặp trực tiếp hoàng đế của Kiêu Ly và thuyết phục ông ta. Chỉ là.. phải nghĩ ra cách nào để gặp, chẳng rõ Đạt Khắc Ca ấy có hay tuần du bên ngoài chăng? – Tịch Minh Nguyệt mím môi, chau mày.

    - Quận chúa, theo thường lệ thì còn hai mươi ngày nữa, hoàng đế Kiêu Ly sẽ đến núi Sơn Dương bái tế Thiện Tâm hoàng hậu. Khu vực núi này ngăn cách nước ta bởi một bức tường biên giới. Nhưng.. lẽ nào quận chúa định trèo qua sao? Như vậy là xâm phạm Kiêu Ly rồi.

    - Ai lại trèo chứ? Nhưng mà Thiện Tâm hoàng hậu ấy sao lại được chôn cất trên núi Sơn Dương nhỉ? – Nàng nhỏ giọng thắc mắc.

    Không đợi Tử Nhu trả lời, Lâm Thụy đã chen ngang giải thích theo những gì mà chàng nắm được. Rằng vị hoàng hậu này chàng cũng từng nghe qua danh tiếng, đó là một nữ nhân tài sắc hơn người. Câu chuyện thêu dệt quanh thân thế của nàng ấy cũng khá ly kỳ.

    Năm Đạt Khắc Ca được sắc phong làm thái tử Kiêu Ly, trong lần thị sát tình hình dân cư miền này đã lên núi Sơn Dương vãn cảnh đã vô tình cứu được một cô nương nằm bất tỉnh trong hang đá và đưa về hoàng cung.

    Tuy cô nương kia chẳng thể nhớ bản thân tên gì và đến từ đâu nhưng lại rất thông minh, tài giỏi, giúp Đạt Khắc Ca đạt nhiều công lao trong việc trị nước an dân khiến hoàng đế Đạt A Nhĩ vô cùng hài lòng, sau đó đã thuận ý thái tử mà ban hôn cho họ.

    Và rồi, sau một năm kể từ ngày Đạt Khắc Ca đăng cơ mà hoàng hậu vẫn mãi chẳng có tin vui, hắn vì muốn thái hậu yên lòng vui vẻ nên đã thuận theo ý bà, nạp thêm cung tần mỹ nữ khắp thiên hạ.

    Hoàng hậu vì buồn rầu bản thân chẳng thể sinh người kế vị cho Đạt Khắc Ca nên xin hắn cho mình đến núi Sơn Dương ẩn cư cầu nguyện một thời gian. Ấy vậy mà lúc hoàng đế tới đón thì nàng ấy đã đột ngột sảy chân rơi xuống vách núi rồi qua đời.
     
  7. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 16: Bàn Mưu Tính Kế - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Từ đó, Đạt Khắc Ca cho lập miếu thờ vị thê tử này trong hang núi và hằng năm đúng ngày giỗ đều đến thắp hương tưởng nhớ. – Lâm Thụy buông lời cuối, kết thúc câu chuyện tình bi lụy.

    - Vậy được, ta sẽ tìm cách tiếp cận hoàng đế Kiêu Ly từ bên này biên giới. Từ tướng quân, chiều nay phiền ngài đưa ta đến đó quan sát một chút. – Tịch Minh Nguyệt vui vẻ quay sang Tử Nhu.

    - Mạc tướng tuân mệnh. À, vương gia, quận chúa, hai vị đi đường xa hẳn cũng đã mệt, xin mời về phòng nghỉ ngơi ạ.

    Tên tướng giữ thành vừa dứt lời thì Lâm Thụy liền gật đầu đồng ý, bản thân Bình vương gia cũng muốn có không gian riêng tư để hỏi Tịch Minh Nguyệt một số vấn đề. Chàng không biết cái lá gan của muội muội này to đến mức nào mà dám hùng hồn tuyên bố như vậy.

    Tiếp đó, hai tỳ nữ trẻ tuổi tiến vào và dẫn đường cho hai huynh muội về phòng. Lúc này, Tịch Minh Nguyệt mới phát hiện ra tỷ muội Chiêu Dao, Chiêu Dung đã chẳng còn ngoài cửa, hỏi ra mới hay họ theo xuống nhà bếp để chuẩn bị thức ăn cho vương gia cùng quận chúa.

    Đúng là qua mấy ngày liền xốc ngang xốc dọc trên xe ngựa thì Tịch Minh Nguyệt cũng đừ điếc cả người. Bây giờ, nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu trước đã.

    Sở dĩ nàng mạnh miệng như vậy là vì đã phát hiện ra những chuyện xoay quanh nàng Thiện Tâm hoàng hậu kia không khác gì các tình huống của cuốn tiểu thuyết Thiên Chân Ái do nữ tác giả Tuệ Tâm sáng tác với ngôi kể thứ nhất, cả tên nước Kiêu Ly và nam chính Đạt Khắc Ca nữa.

    Thế nên, nàng thầm đoán định rằng có chăng Tuệ Tâm cũng đã từng xuyên đến thời không này và may mắn đã về lại được thời hiện đại, sau đó viết nên cuốn tiểu thuyết kia.

    Nếu suy nghĩ của nàng là chính xác thì rốt cuộc thế giới ở đây là trong sách hay vốn dĩ nó đang tồn tại ở một chiều không gian khác mà nàng chưa hay biết nhỉ?

    Vừa nằm bẹp xuống giường thì tiếng đằng hắng của Lâm Thụy bỗng cất cao sau lưng khiến Tịch Minh Nguyệt giật mình nhảy xuống, nàng còn tưởng chàng đã chui vô phòng bên rồi kia chứ.

    - Lâm Thụy ca ca, huynh không nghỉ ngơi ư?

    - Nguyệt nhi, muội hãy từ bỏ ý định bất khả thi ấy đi, muội nghĩ muội có thể thuyết phục được Đạt Khắc Ca hay sao? – Lâm Thụy nghiêm giọng, nói như ra lệnh.

    - Huynh, chúng ta phải thử mới biết chứ. Chỉ cần lấy được lòng họ, lo gì không thuyết phục được. – Nàng tủm tỉm cười.

    - Được, nếu họ đồng ý thì được bao lâu? Muội nên biết hai nước giáp ranh phía Tây và Nam Ân Nam cũng đã từng thề thốt giao hảo, nhưng đến giờ liền trở mặt, lăm le xâm lược nước ta.

    Khẽ thở dài một tiếng, Tịch Minh Nguyệt nhắm mắt tĩnh tâm vài khắc mới dịu dàng phân tích mọi chuyện cho Lâm Thụy nghe. Rằng nàng biết rõ bậc quân vương nào cũng muốn trở thành đế vương, mở mang bờ cõi, thu phục các nước khác về dưới trướng mình. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Ân Nam phải buông xuôi.

    Suy cho cùng, suy nghĩ của người này khác hẳn người kia, đời trước muốn giữ tình hòa hiếu nhưng đời sau lại mong bá chiếm. Hoặc giả, cùng là một người nhưng qua vài năm, họ đã đổi ý.

    Kiêu Ly mai này cũng sẽ như vậy. Cứ cho bây giờ Đạt Khắc Ca nhận lời nàng thì ai biết được vài năm sau hắn có tiếp tục chặn đứng nguồn nước kia không?

    - Huynh à, dòng chảy lịch sử bao nhiêu năm trôi, trải qua vô vàn thay đổi ấy đã là quy luật. Có nước tồn tại, có nước bị xóa sổ. Chúng ta lo xa thôi, đừng lo xa quá. Được một năm thì mừng một năm, mà mười năm thì mừng mười năm.

    Lời nàng tựa gió thoảng mây bay, nhẹ như cánh lông vũ chao nghiêng khiến Lâm Thụy cứ ngỡ người trước mặt chàng là một thánh nữ thấu tỏ nhân tình thế thái, nàng chấp nhận quy luật ấy thản nhiên đến thế sao?

    Chàng chợt nhận ra, muội muội này là người đầu tiên dám tranh luận thẳng thắn với mình, mà những gì nàng nói hoàn toàn đâu có sai.

    - Lâm thụy ca ca, cho đến lúc muội thuyết phục được hoàng đế Kiêu Ly, mong huynh bằng cách nào đó làm yên lòng loạn quân, bảo họ tin tưởng chờ đợi, họ đều là dân đen vô tội, đừng tàn sát nữa, có được không? – Tịch Minh Nguyệt nắm lấy tay Lâm Thụy, khẽ lay.

    - Được, ta sẽ cố hết sức. Nhưng mà.. Nguyệt nhi à, muội tự tin sẽ khiến Đạt Khắc Ca thay đổi ý định sao? – Giọng chàng hơi chút ngập ngừng.

    - Đạt Khắc Ca đối với Thiện Tâm hoàng hậu hẳn là tình sâu nghĩa nặng lắm, muội buộc lòng phải lợi dụng bóng hình nàng ấy để đánh động lương tâm hắn thôi.

    Trong lúc Tịch Minh Nguyệt đang tưởng tượng ra kế hoạch lấy lòng Đạt Khắc Ca mà mỉm một nụ cười trên môi thì người bên cạnh nàng bắt đầu lo lắng.

    Lâm Thụy nhẩm tới nhẩm lui lời nàng để hiểu cho thật đúng nghĩa, lại nhớ đến câu nói dùng mỹ nhân kế của nàng, chàng không khỏi hoang mang cho rằng nàng có ý định dấn thân sang Kiêu Ly làm phi tử, tuy vậy thì chàng cũng nào dám chất vấn thêm, chưa rõ tường tận, lỡ đâu nhỡ lời thì nàng lại dỗi hờn, xụ mặt.

    - Nguyệt nhi, chiều nay, ta đi cùng muội đến đường phân cách biên giới, ngày mai sẽ dẫn binh đến hai huyện bị loạn quân chiếm đóng.

    Vừa nói, Lâm Thụy vừa khẽ khàng gỡ tay Tịch Minh Nguyệt ra, không phải vì chàng không muốn đụng chạm mà là vì thứ cảm xúc tội lỗi kia cứ chực trào dâng mỗi khi nàng tiếp xúc quá gần, còn nàng thì cứ vô tư cười tươi, gật đầu lia lịa.
     
  8. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 17: Thiên Chân Ái - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng chiều rơi trên vùng đất nứt nẻ khô cằn, từng cánh chim khắc khoải mệt nhoài rủ nhau bay về tổ sau một ngày vất vả kiếm ăn. Tịch Minh Nguyệt đưa tay nhẹ chạm vào bức tường ngăn cách, lòng nàng thoảng chút xúc động bồi hồi.

    Bức tường xây bằng đất và đá này được miêu tả khá rõ trong Thiên Chân Ái, hình dáng từ xa trông lại như mảnh trăng khuyết chơi vơi ngăn cách đôi bên hai nước. Chính Đạt Khắc Ca đã khắc tên mình cùng nàng hoàng hậu Thiện Tâm lên để ghi nhớ mối duyên tình trời ban này.

    Đến đây thì Tịch Minh Nguyệt đã có thể chắc chắn cũng như củng cố hoàn toàn suy nghĩ rằng vị Thiện Tâm hoàng hậu kia chính là Tuệ Tâm chứ chẳng ai khác.

    Có lẽ bằng một cách nào đó, Tuệ Tâm đã xuyên về thời không này và khi trở lại được, đã viết nên cuốn tiểu thuyết về cuộc đời bản thân trong khoảng thời gian sống trên đất Kiêu Ly.

    - Bức tường này được xây dựng trước khi Kiêu Ly chặn đứng dòng chủ lưu về Lam Bích. – Tử Nhu cất tiếng vì thấy vị quận chúa cứ ngắm nghía tới lui.

    - Thiện Tâm hoàng hậu vốn không đồng ý với việc chuyển hướng dòng chảy từ núi Sơn Dương, đó là lý do hoàng đế Kiêu Ly cho xây cất tường thành để nàng ấy đừng nhìn thấy bách tính Ân Nam khốn khổ. Đạt Khắc Ca ngăn dòng nước vì lượng chảy đến vùng đồng bằng Lạc Cư không đủ cho nông dân nơi ấy canh tác, chứ cũng không hẳn là ghét bỏ Ân Nam. Chỉ là ngài ấy.. phải lo cho con dân mình trước.

    Tịch Minh Nguyệt thản nhiên giải thích theo những gì bản thân biết nhưng hai nam nhân kế bên lại tròn mắt nhìn nàng, khó hiểu.

    Lâm Thụy chú ý đến từng biểu hiện trên gương mặt nàng, có lẽ nào người khi mất trí nhớ liền hóa thông minh, tài giỏi như nhau không? Những gì nàng nói tuy chàng chẳng rõ đúng sai nhưng nghe ra thì có lý vô cùng.

    - Nguyệt nhi, làm sao muội biết được những điều ấy chứ? – Lâm Thụy xoay lưng tựa vào bức tường, mắt chăm chú chờ đợi câu trả lời.

    - Muội.. muội nằm mơ ấy, tối hôm qua muội đang ngủ thì đã nằm mơ thấy Thiện Tâm hoàng hậu, nàng ấy đã nói với muội. – Tịch Minh Nguyệt vội vàng nói dối.

    Kế bên nàng, Tử Nhu bất giác nổi hết da gà, vội lùi cách xa bức tường một khoảng. Tuy hắn chinh chiến, chém giết khá nhiều nhưng đột nhiên nghe quận chúa nói về người đã khuất hiện hồn trong mơ, khó tránh khỏi hoang mang, sợ sệt.

    - Thế nàng ấy còn nói gì nữa không? – Lâm Thụy tiếp tục chất vấn.

    - Rất nhiều, mà những lời ấy sẽ giúp muội trong việc thuyết phục Đạt Khắc Ca. Lâm Thụy ca ca, huynh yên tâm, muội tin mình sẽ làm được. Nói ra mất hết linh nghiệm nên huynh hãy chờ và xem nhé.

    Dứt lời, Tịch Minh Nguyệt quay sang Tử Nhu, nhờ hắn bảo người làm cho nàng một giàn gỗ cao vượt trên bức tường thành này và di chuyển đến đây trước ngày hoàng đế Kiêu Ly đến bái tế Thiện Tâm hoàng hậu.

    Và vì nàng đã chặn đầu chặn đuôi trước nên Lâm Thụy nào dám tò mò thêm, cả Tử Nhu cũng vậy, cứ cung cúc vâng dạ mà thôi.

    - Ngày mai ta đưa quân đến hai huyện Phù Châu và Phù Liên, quận chúa bảo làm gì thì ngươi cứ làm như thế. – Lâm Thụy nói và rảo bước đi trước.

    - Vâng, thưa vương gia.

    Ánh mắt Tịch Minh Nguyệt phóng lên cao xa nhìn dãy núi hũng vì bên kia lần nữa rồi mới theo chân Lâm Thụy cùng Tử Nhu.

    Thật tình, nàng cũng nào muốn diễu võ dương oai, chứng tỏ mình giỏi giang trong mắt người khác, chỉ là không đành lòng nhìn dân chúng cơ cực, đói rách, mất mạng, thôi thì liều một phen chứ hiện tại nàng cũng lo lắng lắm thay.

    - Nào.

    Sau tiếng nói gọn lỏn, Lâm Thụy vươn tay nhấc bổng Tịch Minh Nguyệt đặt lên lưng ngựa. Chẳng hiểu sao những lúc ngồi trong lòng chàng như thế này, nàng cảm giác vô cùng ấm áp, được che chở an toàn.

    Âm thanh của lớp cỏ khô giòn vỡ theo vó ngựa phi khiến tâm trạng nàng càng thêm hoang hoải, có nỗi buồn nào xa vắng mông lung chẳng thể gọi thành tên.

    Về đến phòng, Tịch Minh Nguyệt lập tức bảo Chiêu Dung và Chiêu Dao gấp rút làm cho mình một chiếc váy màu đỏ dùng để múa. Nàng muốn gây ấn tượng và hướng sự chú ý thì buộc lòng phải vận y phục thật nổi như thế.

    Theo như Tuệ Tâm viết về nhân vật Thiện Tâm hoàng hậu thì điệu múa truyền thống của thời hiện đại đã được nàng ấy múa trong đại lễ đăng cơ của Đạt Khắc Ca với ý nghĩa chúc lành và cầu bình an cho hoàng đế cùng đất nước, mong rằng khi chứng kiến, vị hoàng đế ấy sẽ không tránh khỏi thắc mắc mà chủ động tìm hiểu.

    Lúc trước, nàng cũng đã từng múa qua điệu múa này nhưng muốn nhuần nhuyễn và thuần thục thì buộc lòng phải tập luyện lại. Nàng không phải Tuệ Tâm, Tuệ Tâm vốn là một vũ công, tác phẩm Thiên Chân Ái là tác phẩm đầu tay đưa nữ tác giả lấn sân sang lĩnh vực viết tiểu thuyết trường thiên.

    Thời gian chỉ vỏn vẹn có hai mươi ngày nên sau khi nhận lệnh, Tử Nhu liền huy động các thợ may lành nghề gấp rút hoàn thành bộ váy theo như ý của quận chúa.

    Trong cuốn Thiên Chân Ái, bộ váy này được Tuệ Tâm mô tả khá chi tiết cùng tỉ mỉ, buộc lòng Tịch Minh Nguyệt phải thực hiện đúng như vậy nếu không muốn vuột mất cơ hội đánh động lòng Đạt Khắc Ca.

    Tối đến, khi cả thành chìm sâu trong tĩnh lặng thì phía sau khuôn viên, nàng quận chúa vẫn đang chăm chỉ luyện tập. Lâu quá chẳng múa mấy gì, đâm ra xương khớp nàng cứng hết, mỗi động tác mềm dẻo dường như muốn xé rách cơ thể hại nàng đau đớn.

    Thế nhưng, nàng cố gắng nghĩ tới sinh mạng của bao nhiêu bách tính mà ép mình không được bỏ cuộc. Cũng may thân hình nàng mảnh mai cân đối, chứ nếu béo ú ụ thì làm sao tập tành? Giảm cân cấp tốc sẽ mệt mà chết, nói gì đến chuyện leo lên giàn cao nhún nhảy.
     
  9. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 18: Thiên Chân Ái - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua khóm cây khô cằn chỉ còn trơ mỗi cái khung nhành trụi lá, Lâm Thụy đứng lặng nhìn người nữ tử cố sức uốn tay, uốn chân. Chàng biết nàng đang tập múa, có điều vũ điệu này thật lạ, trước giờ chưa từng thấy qua.

    Những lúc nàng té ngã, khẽ rên, chàng thật muốn chạy đến quan tâm, hỏi han nhưng nghĩ rồi lại thôi. Nàng chọn cách tập luyện vào đêm thanh cảnh vắng, hẳn là chẳng muốn ai chứng kiến.

    Buổi đầu gặp mặt, chàng cứ ngỡ nàng là nữ nhi thường tình, mong manh yếu đuối, tuy nhiên bây giờ, khi vào tình thế cấp bách, Nguyệt nhi của chàng có khác nào đấng nam nhi.

    Lưu lạc bên ngoài chịu muôn vàn cực khổ, chỉ mới hưởng phúc qua thân phận quận chúa Ân Nam được vài ngày đã phải gồng mình lo lắng, gánh vác phụ huynh trưởng.

    Vốn nàng có thể ở yên trong vương phủ an nhàn nhưng lại chọn cách cùng chàng chung vai vượt khó, ân tình này chỉ có thể là máu mủ ruột thịt mới thế thôi.

    - Nguyệt nhi, Lâm gia nợ muội rồi.

    Câu nói thoảng buồn cho gió đưa xa, ánh mắt thâm tình vẫn dán lên ảnh hình thanh thao trước mặt. Bây giờ, chàng đã tin lời nàng, giấc mơ về vị hoàng hậu ấy, gạch xây tường kia lẫn điệu múa này. Thầm nghĩ có lẽ muội muội tâm tính hiền lương nên được Thiện Tâm hoàng hậu báo mộng giúp đỡ.

    Đêm dần trôi theo những vũ điệu và những giọt mồ hôi thấm đẫm gương mặt trăng rằm. Khi kết thúc bài tập, Tịch Minh Nguyệt hoàn toàn đuối sức, nằm ngã lăn trên nền đất và ngước mắt nhìn quầng trắng lớn bao quanh ánh trăng. Dấu hiệu này là của hạn hán kéo dài.

    - Cố lên Minh Nguyệt, chắc chắn sẽ ổn thỏa thôi.

    Lời thì thầm kéo theo nụ cười hạnh phúc ủi an trên khóe môi mặn những mồ hôi. Ở thời hiện đại, nàng nghèo kiết xác, lương biên tập cho nền tảng chỉ đủ trang trải cuộc sống, hoàn toàn không có khả năng lo nghĩ nhiều cho ai.

    Lúc gặp Lục Lam từ dưới quê lên và mất hết tiền bạc, nàng đã động lòng mà dũng cảm đưa người về căn nhà xụp xệ cưu mang với những lo lắng cơm áo bủa vây. Bây giờ, chẳng rõ Lục Lam ra sao nữa.

    Thôi đành chỉ biết hiện tại thôi, giờ nàng đang có cơ hội giúp người, tội gì không tranh thủ thực hiện cái ước mơ mà trước đây nàng chỉ có thể nói miệng qua loa rằng ước gì và nếu như.

    Qua hồi lâu, Tịch Minh Nguyệt chìm dần vào giấc ngủ trong vô thức bởi quá mỏi mệt. Trong cơn mơ màng, nàng cảm nhận có bàn tay rộng đang nâng mình lên và di chuyển từ từ nhưng mi mắt chẳng thể nhấc nổi.

    Lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, khoảnh khắc cựa mình, Tịch Minh Nguyệt khẽ rên một tiếng. Toàn thân nàng đau như vừa bị ai lấy chày giã xong, ngỡ như nát từng thớ thịt.

    Đúng là muốn chuyên nghiệp thì phải đánh đổi, lần nàng múa ở thời hiện đại ấy là cho khu phố xem, kiểu tập tành nửa vời góp vui dịp đón năm mới, chẳng ai là chuyên để đánh giá cả.

    Khi đã tỉnh hẳn, phát hiện mình nằm gọn trên giường mà không nhớ đêm qua đi về thế nào đâm ra mặt nàng cứ thộn thộn. Chờ Chiêu Dao cùng Chiêu Dung hầu rửa mặt xong mới lấm lét hỏi khẽ.

    - Đêm qua, có ai vào phòng ta không?

    - Bẩm quận chúa, sau khi vương gia đưa người về thì không có ai đến nữa ạ. – Chiêu Dao nhẹ nhàng đáp.

    - Vương gia ư?

    - Vâng, là Bình vương gia. Ngài ấy nói quận chúa mệt nên dặn chúng nô tỳ đừng làm phiền, để người ngủ thêm chút nữa. – Chiêu Dung khẽ bổ sung thêm.

    Tiếp đó, hai tỷ muội họ Chiêu cho hay, sáng nay Bình vương gia trước lúc xuất phát có đến trước cửa phòng nàng nhìn ngó một hồi mới rời đi.

    Mi mắt Tịch Minh Nguyệt cụp xuống. Hóa ra, đêm qua đâu phải là nàng mơ, chính Lâm Thụy bế nàng về, nếu vậy là, chàng chứng kiến tất cả rồi. Vốn nàng đã căn dặn hai tỳ nữ đừng theo đuôi làm phiền nàng luyện tập, nhưng mà chắc họ chỉ cho chàng.

    Lâm Thụy đến hai huyện bị phản quân chiếm để thương lượng nên nàng phải cố gắng thôi. Chàng tin nàng, đi hứa hẹn với bách tính, nếu như kế hoạch này thất bại, mặt mũi chiến thần để đâu cho khỏi nhục chứ. Lao phóng mất rồi, ngoài việc theo thì còn cách nào khác.

    Biểu hiện trên gương mặt của Đạt Khắc Ca khi Thiện Tâm hoàng hậu rơi xuống vách núi trong phân cảnh cuối của tiểu thuyết ấy khiến Tịch Minh Nguyệt tin rằng vị hoàng đế kia vẫn đặt nữ nhân đầu tiên ở vị trí tuyệt đối.

    Những chuyện mà Lâm Thụy và Tử Nhu cũng như dân chúng Kiêu Ly hay biết chỉ là bề ngoài của sự việc thôi, ẩn tình sâu bên trong chỉ có mình nàng hiểu vì đã đọc xong tác phẩm ấy.

    Mối tình của Đạt Khắc Ca và Thiện Tâm hoàng hậu là một đoạn tình bi kịch. Chính Tuệ Tâm đã dẫn lời tự tình của nàng ấy rằng "ước chi ta trở về trước khi được chàng sắc phong hoàng hậu, để giữ lại đoạn tình đẹp như mộng này, không oán cũng chẳng trách cứ chàng, chỉ có yêu và luyến tiếc mà thôi".
     
  10. Tiên Nhi

    Messages:
    951
    Chương 19: Thương Lượng Thành Công - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Lâm Thụy đưa quân đến huyện Phù Châu thì mặt trời đã lên cao, dưới cái nắng cháy da, đám loạn quân kéo nhau ra, tay lăm lăm nào là giáo mác, búa rìu, gươm đao. Dường như có vật gì mà nghĩ rằng dùng làm vũ khí được thì họ đều đem xài hết.

    Nhìn những thân hình đen đúa, ốm giơ xương của đám thường dân vì đói mà phải đứng lên tạo phản, Lâm Thụy cũng hơi chút xót trong lòng, thế nhưng, biểu hiện trên mặt chàng vẫn lạnh lùng, khí khái.

    - Hay cho hoàng đế Ân Nam, con dân đói rách thì chẳng lo, lại mang quân đàn áp hết lần này tới lần khác. Các huynh đệ, hôm nay, chúng ta phải diệt sạch bọn chúng, cướp lấy vũ khí, tiến đánh triều đình.

    Giữa rừng người lau chau, tiếng tên cầm đầu dõng dạc vang lên khích lệ. Tiếp đó là tiếng hô đồng thanh đồng lòng của những kẻ theo đuôi hắn. Đôi chân mày Lâm Thụy khẽ nhíu lại rồi giãn ra rất nhanh, xem chừng đám dân đen này ăn không đủ no nhưng hãy còn sức la hét lắm.

    - Hồ đồ.

    Dứt lời, La Mộc dượm người, toan thúc ngực tiến lên thì bị Lâm Thụy đưa tay làm hiệu ngừng lại. Hôm nay, chàng đến Phù Châu, Phù Liên không phải là để chém giết mà là thương lượng, muội muội đã cố công đến mức chẳng màng thân thể đau đớn, sao chàng nỡ phụ lòng nàng tin tưởng phó thác chứ?

    - Dân chúng Phù Châu nghe đây, ta là Bình vương gia của Ân Nam. Hôm nay ta đến là có chuyện cần nói với mọi người, không phải đàn áp ai cả.

    Giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực vang vọng bốn bề khiến loạn quân lao xao cả đỗi, người nói nhăng, kẻ nói cuội. Mãi khi tên cầm đầu nạt nộ thì họ mới im miệng và dỏng tai nghe.

    - Thì ra là Bình vương gia, lúc trước, ngươi cũng từng dẫn binh chà đạp chúng ta, giờ lại đứng đây dùng lời mị hoặc, ngươi nghĩ.. chúng ta điên hay sao chứ? – Hắn gân cổ hét lớn, ánh mắt chất chứa đầy oán giận.

    Lâm Thụy thoáng nhìn lên trời cao, khẽ thở dài. Đúng là chàng đã từng đưa binh dẹp loạn nơi này, không phải một hai lần.

    Thân là tướng quân, chàng phải phụng mệnh hoàng thượng giữ yên bờ cõi, ổn định đất nước chứ nào có nghĩ được cách khắc phục gốc rễ sâu xa dẫn đến việc binh biến.

    Đám quan văn ăn trên ngồi trốc, miệng nói đạo lý, đọc sách thánh hiền kia lại chẳng bằng một Nguyệt nhi muội muội, dám nghĩ dám làm.

    - Vị huynh đài này. Chúng ta đều là con dân Ân Nam, có chuyện gì thì từ từ nói..

    - Nói cái gì? Chẳng có gì để nói cả, cứ để gươm đao nói chuyện cùng nhau thôi. Bình vương gia cao cao tại thượng, ăn no mặc ấm, làm sao biết được nỗi thống khổ của đám dân đen này.

    Tên cầm đầu lập tức chen ngang, chặn đứng lời Lâm Thụy. La Mộc đứng kế bên hết chịu nổi, nghiến răng một cái. Đám điêu dân gan to bằng trời, dám ăn nói với vương gia như vậy, nếu không phải vì Lâm Thụy căn dặn toàn quân từ đầu chắc hắn đã cho tên mặt mày lông lá này về chầu Diêm Vương rồi. Cố giữ bình tĩnh, hắn dõng dạc lên tiếng.

    - Hay cho câu ăn no mặc ấm. Khắp nước Ân Nam đều biết rõ danh xưng chiến thần trấn quốc của vương gia có được là nhờ vào đâu. Ngài ấy thân mang trọng trách giữ yên bờ cõi, chinh chiến sa trường liên miên, mấy khi an yên ở nhà. Những lúc hành quân qua vùng khô cằn, nước chẳng có uống, những lúc đông giá bị địch vây hãm, cơm chẳng có ăn, áo không đủ mặc, chịu khổ trăm bề vẫn cố chiến đấu để Ân Nam không rơi vào tay ngoại tộc, để các ngươi không hóa kiếp nô lệ. Ấy vậy mà các ngươi lại có thể thốt lên những lời bất nghĩa này.

    La Mộc tức giận quá mà hóa hùng hồn khiến Lâm Thụy cũng đờ người cả quãng. Thân làm tướng quân, đối với chàng mà nói, những việc như thế là quy luật, là lẽ đương nhiên rồi, sao có thể gọi là cực khổ chứ. Tên tiểu tương này lại lôi ra kể lể làm gì chẳng biết.

    Tuy vậy, Lâm Thụy phải công nhận rằng La Mộc văn chương khá lai láng, suốt lúc hắn nói đến khi kết thúc, đám phản quân kia đều lặng im thin thít, trên những gương mặt đọa đầy dường như còn thoảng nét buồn sầu lẫn cảm thông.

    - Bách tính Phù Châu nghe đây, Phương Bắc trở nên tình cảnh thê lương thế này mấu chốt đều vì sông Lam Bích bị chặn đứng dòng chủ lưu từ núi Sơn Dương. Vậy nên, lần này ta đến là để cầu xin hoàng đế Kiêu Ly tháo gỡ nguồn nước, cứu lấy chúng ta. – Lâm Thụy lớn giọng cất lời.

    - Nói thì hay lắm, nếu như có cách thuyết phục được Đạt Khắc Ca thì bao nhiêu năm nay, cớ gì triều đình bỏ lơi như vậy chứ?

    Nghe tên cầm đầu chất vấn, Lâm Thụy khe khẽ gật đầu. Chuyện này đến thời điểm hiện tại, chính bản thân chàng cũng còn rất mông lung, chỉ là chẳng hiểu vì sao, chàng tin muội muội mình tuyệt đối.

    Thấy đám dân làm loạn lẫn kẻ đứng đầu đã phần nào vơi dịu khí thế sục sôi và dường như cũng muốn tìm cách ổn thỏa nhất, Lâm Thụy liền ngỏ ý hãy cùng nhau ngồi lại nói chuyện và bàn bạc rõ ràng. Và đúng như chàng mong đợi, tên ấy liền đồng ý.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...