Thị Thành Cuối Năm Nhâm nhi trà đá vỉa hè Bỗng vang một tiếng còi xe giật mình Lề đường bụi bặm mưu sinh Bàn tay sạm nắng nhắc mình dân quê. Bao năm bươn bả chưa về Miếng cơm, manh áo đam mê thị thành Mưa Xuân chợt rắc long lanh Hứng vào năm tháng mát lành ước mơ. Đèn cao xanh đỏ, tỏ mờ Loanh quanh trăm nẻo vẫn lơ ngơ buồn Kìa ai đàn dưới trăng suông Thả dây vọng cổ vọng nguồn cố hương... 2023 Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Sài Gòn có rất nhiều người dân quê ở mọi miền đất nước tụ về để kiếm sống. Họ làm đủ mọi nghề, phần đông là những người làm thuê, những người lao động chân tay. Cuối năm có nhiều người không về quê, họ không về vì tiền bạc dành dụm không đủ để về. Bài thơ viết tặng một người vá xe bên lề đường, quê ở Đồng Tháp, chiều 23 Tết. Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Văn nghệ Hàm Luông.
Núi Ngọc (Viết tặng một cô gái tên Ngọc Sơn) Đi tìm Núi Ngọc trong mơ Thấy trăng với gió thẩn thờ chờ nhau Hỏi thầm Núi Ngọc ở đâu? Nụ tầm xuân bỗng cúi đầu lặng thinh. Ta đi tìm nửa tim mình Hành trang một mảnh chân tình lênh đênh Theo em lên thác xuống ghềnh Vượt qua năm tháng vẫn... mênh mông buồn! Mịt mờ Núi Ngọc mưa tuôn Cũng mong đi hết ngọn nguồn tìm ai Bóng trăng lăn xuống đường dài Câu thơ khắc khoải gọi hoài nhân duyên. Em còn bỏ ngõ trái tim Ta còn bỏ ngõ một miền cỏ hoa Ngập ngừng ta chợt hỏi ta Đi tìm Núi Ngọc hay là tìm em? Thanh Trắc Nguyễn Văn - Nguyễn Văn Tạo Lời tác giả: Núi Ngọc nằm ở thôn Đanh, xã Ngọc Sơn, huyện Kim Bảng, Hà Nam. Núi Ngọc cách chùa Bà Đanh 100m về phía bắc. Từ thị xã Phủ Lý, ngược sông Đáy 7km, tới bến Đanh, đi tiếp 100m là đến núi Ngọc. Bài thơ viết tặng một cô gái xinh đẹp là nữ hướng dẫn viên du lịch tên là Ngọc Sơn. Bài thơ đã đăng trên báo Người Cao Tuổi ký bởi bút danh Nguyễn Văn Tạo.
Tình Vỡ Tình em như cánh chuồn chuồn Khi bay đậu lại nỗi buồn riêng tôi. Dây trầu chưa quấn chợt rơi Vành trăng chợt vỡ Để người chợt xa... Thanh Trắc Nguyễn Văn - Nguyễn Văn Tạo Lời tác giả: Tình yêu như cánh chuồn chuồn Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay. (ca dao) Bài thơ viết tặng một cô gái tên Hạnh. Bài thơ đã đăng trên báo Người Cao Tuổi ký bởi bút danh Nguyễn Văn Tạo.
Đi Chợ Hoa Em đi Sao vẫn ngó chờ? Tìm tôi Sao vẫn giả vờ tìm hoa? Muốn gần Sao vẫn lảng xa? Yêu chưa? Sao vẫn như là chưa yêu? Thanh Trắc Nguyễn Văn - Nguyễn Văn Tạo Lời tác giả: Trung tâm của làng hoa Sa Đéc tọa lạc ở phường Tân Quy Đông, có tuổi đời hơn 100 năm và trở thành một trong những vựa cung cấp hoa lớn nhất ở miền Tây nói riêng và khu vực miền Nam nói chung. Mỗi khi tết đến, nông dân Sa Đéc thường đem hoa đi khắp các tỉnh, thành phố trong cả nước để phục vụ chợ hoa Tết Nguyên đán. Bài thơ viết tặng một cô gái xinh đẹp, tác giả gặp ở chợ hoa Sa Đéc. Bài thơ đã đăng trên báo Người Cao Tuổi ký bởi bút danh Nguyễn Văn Tạo.
Về Trường Cũ Trường cũ ta về mây trắng bay Nhớ em, ngõ trúc lá rơi đầy Áo trắng không còn trong sương trắng Trắng chiều thu lạnh, trắng heo may. Lớp học nhìn ra những cánh đồng Những mùa xanh mướt lúa đơm bông Tìm đâu bụi phấn ngày xưa ấy Một thuở chia xa thắm phượng hồng? Vẫn bóng thầy xưa dưới mái trường Vẫn lời trầm ấm lắm yêu thương Vẫn lời thơ nở trên trang sách Những nụ hoa đời, gió ngát hương. Tóc cô giờ bạc màu sương xám Lãng đãng mây chiều vạt nắng rơi Một lần thổn thức ta thầm gọi Gió vọng sân trường tiếng: Mẹ ơi!... Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bốn câu thơ thuộc khổ thơ cuối của bài thơ: "Tóc cô giờ bạc màu sương xám Lãng đãng mây chiều vạt nắng rơi Một lần thổn thức ta thầm gọi Gió vọng sân trường tiếng: Mẹ ơi!.." Được tác giả viết tặng cô Lê Nga, giáo viên văn trường Võ Thị Sáu. Bài thơ được đăng trên trang báo hải ngoại Người Việt (Califonia - USA)
Sông Sâu Giờ Đã Cạn Rồi Sông sâu giờ đã cạn rồi Trương Chi bẻ sáo trên đồi cỏ khô Mỵ Nương nhảy nhót phát rồ Mê nhạc hip hop hết chờ đợi ai. Con thuyền lở lói nằm dài Quắt queo hạn hán u hoài khát mưa Đâu rồi Chợ Nổi bến xưa Cá tôm quẩy sóng gọi mùa giao duyên? Bóng cò lảo đảo truân chuyên Đồng khan, ruộng cháy chao nghiêng cánh buồn Suối cao ai nỡ lấp nguồn? Đêm nằm lại nhớ tiếng guồng nước quay Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên Tạp chí hải ngoại Ngôn ngữ (phát hành tại Việt Nam - Hoa Kỳ - Canada - Pháp - Đức - Úc)
Tháp Cánh Tiên Ta lại về thăm tháp Cánh Tiên Long lanh nắng xuống, bóng sương chìm Cánh chim nào động trời hoang dã Mà chiều Bình Định gió như im? Em ở đâu rồi em gái nhỏ Bâng khuâng màu áo trắng như mây Cứ ngỡ em còn bên tháp cổ Ngại ngùng như thuở mới chia tay. Em ép cho ta cánh phượng hồng Để mùa hạ ấy hóa mùa đông Để mùa thu rụng trên trang sách Một xác bướm khô, xác nỗi lòng. Cây vẫn liền cây, lá vẫn xanh Đá rêu trầm mặc, nắng tơ mành Có bóng tiên về trên đỉnh tháp Lung linh nhịp múa điệu Chiêm Thành. Em xa ta rồi, sao nỡ xa Cánh Tiên tháp đứng khói sương nhòa Trăng lạnh cuối chiều trăng lạnh mãi Có hay trăng lạnh ướt hồn ta? Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Tháp Cánh Tiên nằm trên đỉnh một quả đồi thấp cao 25m thuộc thôn Nam Tân, xã Nhơn Hậu, Thị xã An Nhơn. Trong số những tháp cổ Chăm Pa còn lại ở tỉnh Bình Định, tháp Cánh Tiên không chỉ là một trong những kiến trúc còn khá nguyên vẹn, mà còn thuộc nhóm những cụm tháp ít thấy trong lịch sử kiến trúc Chăm Pa là khu đền chỉ có một tháp. Tuy chỉ có một tháp đơn lẻ song hình dáng, cấu trúc của tháp Cánh Tiên lại không hề khác với các ngôi tháp vuông nhiều tầng xây bằng gạch vào loại lớn của Chăm Pa, tháp cao gần 20 mét. Bài thơ đã đăng trên Tạp chí ĐắkLắk Nguyệt san
Gặp Vợ Cũ Thì thôi về lại bến sông Thả đôi nhẫn cỏ để bồng bềnh trôi Lời thề em, lời thề tôi Lạnh tanh hóa gió cuối đồi heo may. Mùa đông bỗng buốt bàn tay Lá diêu bông rụng từ ngày không nhau Tôi buồn lưu lạc trăng sao Em thành chim sáo bay vào lầu son. Trăm năm chẳng đặng vuông tròn Gặp chi để lệ phải còn lung linh? Chào nhau Chào nửa nghĩa tình Nửa kia gói lại Nhớ mình người dưng... 2023 Thanh Trắc Nguyễn Văn - Nguyễn Văn Tạo Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên báo Giáo dục và Thời đại, chủ nhật số 52, năm 2023, với bút danh Nguyễn Văn Tạo.
Đêm Huế Có tiếng gọi như là của gió Ta nhìn lên: bàng bạc tiếng chuông Tiếng chuông rơi ta còn mảnh vỡ Sông Hương buồn rơi mảnh trăng suông. Có tiếng gọi như là của lá Ta nhìn lên: tim tím trời thu Thu chợt đến như ta vừa đến Phố trở mình lằng lặng ưu tư. Có tiếng gọi như là của khói Ta nhìn lên: biêng biếc sương đầy Xa đất nước, xa mùa thu ấy Nhớ chưa cầm đã rụng trên tay. Có tiếng gọi như là của Huế Ta tìm em vời vợi mong chờ! Người viễn xứ mang buồn xa xứ Để bây giờ bật khóc trong mơ. Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ đã đăng trên tạp chí hải ngoại Ngôn ngữ (phát hành tại Việt Nam - Hoa Kỳ - Canada - Pháp - Đức - Úc). Bài thơ được viết trong một đêm khi tác giả, lúc đó vẫn còn trẻ, cùng các bạn nam (Sài Gòn) đi hái me trên đường phố Huế với các bạn nữ (Huế). Cô gái Huế có tên là Hương Thu..