TRUYỆN: TIỂU TỔ TÔNG Tác giả: Dưa Hấu Ướp Lạnh # Văn án Tôi có uống một chút rượu. Sau đó tôi đẩy sếp của mình vào thang máy rồi cưỡng hôn. "Hung dữ cái mẹ gì! Đừng tưởng anh là sếp mà oai, tôi còn là bố anh đấy!" Ngày hôm sau, tôi sửng sốt. Một tuần sau. Sếp đè tôi xuống. Anh ấy khàn khàn nói: "Gọi em là tổ tông được chưa?" MỤC LỤC: Bấm để xem CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 2 CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 1: Bấm để xem Tôi có uống một chút rượu. Sau đó tôi đẩy sếp của mình vào thang máy rồi cưỡng hôn. "Hung dữ cái mẹ gì! Đừng tưởng anh là sếp mà oai, tôi còn là bố anh đấy!" Ngày hôm sau, tôi sửng sốt. Một tuần sau. Sếp đè tôi xuống. Anh ấy khàn khàn nói: "Gọi em là tổ tông được chưa?" 1, Tôi có một tật xấu nhỏ. Chính là nếu gặp trục trặc trong công việc tôi sẽ uống rượu. Nhất là khi mọi người đều đã tan ca, chỉ có mình tôi phải tăng ca. Vì vậy, tôi đã dọn sạch ngăn kéo của mình và chất đầy những loại rượu tôi thích vào đó. Thật ra, những loại rượu này cũng không nặng, uống không say, cùng lắm nó chỉ làm cho tôi to gan hơn một chút. Ví dụ như dám đi một mình trong thang máy vào nửa đêm. Vấn đề nằm ở đây. Sau khi vất vả hoàn thành công việc, trên bàn tôi đã có vài vỏ chai bia, rượu. Tôi tắt máy tính để bản thân tỉnh táo hơn một chút, sau đó dọn rác trên bàn làm việc, chuẩn bị về nhà. Cửa thang máy mở ra, mọi hôm vào giờ này trong thang máy đều không có ai, nhưng hôm nay lại có thêm một người đàn ông mặc vest đen đứng đó. Tôi nhìn kĩ anh ta. Wao, đây không phải sếp của tôi sao? Anh ta cũng tăng ca hở? "Sếp, hôm nay anh tăng ca sao?" Tôi vừa cười tủm tỉm vừa hỏi. Lục Ngôn lạnh lùng nhìn tôi, đảo mắt nhìn tôi một lúc rồi cau mày. "Cô uống rượu ở công ty?" Giọng nói vừa thờ ơ lạnh lùng nhưng lại có thêm gương mặt đẹp trai kia, còn có một chút cảm giác cấm dục. Đây đích thị là gu của tôi. Trong lòng tôi rung động một chút. "Tan làm rồi uống rượu thì sao? Anh quản được tôi à?" Lục Ngôn nhíu mày: "Kiều Thư.." Tôi mất kiên nhẫn, ném luôn túi rác đang cầm trên tay, sau đó đẩy Lục Ngôn vào thang máy, cưỡng hôn. "Hung dữ cái gì mà hung dữ! Đừng tưởng anh là sếp mà oai, tôi còn là bố anh đấy!" Lục Ngôn dùng biểu cảm không thể tin được nhìn tôi, sau đó đưa tay chạm vào môi của mình, vành tai anh đỏ lên ngay lúc đó. "Kiều Thư, cô.." Lục Ngôn mím môi, phẫn nộ nhìn tôi, trông giống một cô dâu nhỏ vừa bị bắt nạt. "Cô không biết xấu hổ!" Tôi im lặng nhìn anh một chút. "Lục Ngôn, thì ra anh lớn lên chẳng khác ngày xưa chút nào, hồi bé vốn từ thiếu thốn, đến giờ cũng vẫn vậy!" Khi thang máy xuống đến tầng 1, taxi tôi đặt cũng vừa gọi đến. Tôi cúi người nhặt túi rác dưới đất, vênh vênh váo váo bước ra ngoài. Không thèm quan tâm Lục Ngôn trong thang máy có tâm trạng thế nào. Đêm đó, tôi có một giấc mơ. Tôi mơ thấy mình bắt nạt Lục Ngôn. Bắt nạt đến mức gương mặt tuấn tú cấm dục kia trở nên ửng đỏ, hai mắt ướt át. Đẹp đến mê người. Sau đó, tiếng thông báo của điện thoại kêu inh ỏi đánh thức tôi. Tôi mơ màng cầm điện thoại lên xem giờ. Mới 7h30 sáng. Giờ này vẫn chưa đến giờ tôi đặt báo thức. Nhà tôi thuê rất gần công ty, đi taxi chỉ mất 10 phút. Thế nên tôi thường để báo thức vào lúc 8h30. Rất ít khi có thông báo sớm như vậy. Tôi mở điện thoại ra xem. Tin nhắn đầu tiên là một tấm ảnh, là ảnh mà tôi đè Lục Ngôn và cưỡng hôn trong thang máy, thế quái nào ảnh lại nét thế này? Tôi: ? Mẹ nó, mới sáng sớm mà đã soi cam rồi! Tất cả mọi người trong công ty đều đang đợi tôi. 2, Tất cả mọi người trong công ty đều đang điên cuồng @ tôi: Kiều Thư, cầu giải thích. Còn là một loạt tin nhắn giống nhau. Tôi không giả c h ế t được đành phải giải thích bừa: "Tăng ca làm đêm nên đầu óc mơ màng, nhận nhầm người." Sau khi gửi tin nhắn đi, tôi cũng không để ý nữa. Tôi đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi làm. Đúng, vẫn phải đi làm. Không thể trốn tránh được, nếu tôi trốn tránh thì càng chứng tỏ tôi có vấn đề. Đồng nghiệp A: "Đừng nói dối nữa, có thể nhận nhầm kiểu này sao?" Đồng nghiệp B: "Nhưng mà cô cũng không thể coi Lục Tổng là bạn trai cũ của mình được." Tôi nảy ra một ý nghĩ vội vội vàng vàng nói: "Đúng vậy, thật ra Lục Tổng hơi giống bạn trai cũ của tôi, tối hôm qua tôi tăng ca đến khuya, lại còn uống thêm chút rượu nên mới nhận nhầm như vậy." Tất cả mọi người đều câm nín. Tôi cứ ngỡ là bọn họ đều tin lời tôi nói. Đang rất đắc ý thì.. Một hình bóng cao ráo xuất hiện, lạnh lùng nhìn tôi, đôi môi mấp máy nói: "Thật sao?" Á đù.. Bảo sao tự nhiên không ai nói gì, hóa ra là Lục Ngôn tới. Thậm chí không ai thèm nhắc tôi. Bọn họ nhao nhao chào Lục Ngôn, sau đó tản đi như trốn khỏi đại họa. Tôi cười toe toét với anh, để lộ hàm răng trắng nhỏ nhỏ. "Sếp à, chào buổi sáng." "Vào phòng tôi." Vừa bước vào cửa, tôi đã bị Lục Ngôn đẩy vào tường. Lông mày anh cụp xuống, lạnh lùng nói: "Tôi là thế thân?" Tôi lắc đầu liên tục. Làm sao có thể thế được. Lục Ngôn khom người xuống, đôi mắt đen láy tiến đến gần tôi, nhìn chằm chằm vào tôi như một con mồi: "Hay em muốn anh làm bạn trai em?" Tôi: ? Não của anh được làm bằng gì thế, sao lại dịch mấy câu nói của tôi thành như thế vậy? Mặc dù tôi cũng rất muốn. Có bạn trai đẹp như vậy ai mà chẳng thích. Nhưng Lục Ngôn lại quá nổi bật. Là kiểu chỉ có thể nhìn từ xa chứ không với tới. Nếu bạn muốn chơi, cũng có thể thử.. Thấy tôi im lặng, Lục Ngôn sầm mặt lại: "Đừng tưởng không nói thì anh không biết em đang nghĩ gì." Tôi ngước mắt đối diện với anh. "Nói nghe thử coi." Chắc không nghĩ tới tôi sẽ đảo khách thành chủ, Lục Ngôn ho một tiếng, vành mắt đỏ bừng. Chậc, đẹp quá đi! Tôi có hơi luyến tiếc. "Thôi, không đùa với anh nữa, tôi đi làm việc đây." Chẳng thèm để ý đến vẻ mặt Lục Ngôn sau khi bị tôi trêu chọc nữa. Dù sao anh có muốn sa thải tôi cũng không được. Ai bảo trong tay tôi có nhiều dự án quan trọng thế chứ! 3, Cuối tuần, sáng sớm. Tôi đang muốn ngủ nướng thì anh trai kéo tôi ra khỏi chăn: "Kiều Thư, em giúp anh phá đám buổi xem mắt hôm nay đi, anh mua cho em túi xách phiên bản giới hạn mới nhất." Tôi thu lại đôi chân đang chuẩn bị đạp vào mặt anh, vội vàng đồng ý. "Không vấn đề gì, cứ để em giải quyết." Tôi giúp anh trai làm trò mèo này rất nhiều lần rồi, phải nói là vô cùng có kinh nghiệm. Mẹ tôi mỗi lần giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh trai tôi đều giới thiệu mấy cô gái bánh bèo vô dụng, chỉ cần tôi ăn mặc hầm hố một chút dọa bọn họ là bọn họ sẽ bỏ chạy hết. Thật sự là so easy! Tôi trang điểm vô cùng đậm, để tóc kiểu dreadlocks, đeo thêm một chiếc kính râm lớn và ăn mặc theo phong cách hiphop. Trông giống hệt lưu manh. Người qua đường nhìn thấy tôi sẽ tự động tránh xa. "Nhìn kìa, cô gái kia ăn mặc như thế là muốn dọa c h ế t người ta hay sao?" Tôi vừa bước vào quán cafe đã nghe thấy có người nói vậy, đ i ê n hết cả t iế t. Tôi ba chân bốn cẳng hùng hổ tiến đến: "Miệng anh chỉ nói được những lời thúi quắc như thế thôi hả. Anh còn xấu xí hơn, Trư Bát Giới cũng không xấu như anh." Cô ta có vẻ không ngờ tới tôi sẽ tức giận như vậy, giả vờ chính nghĩa cố gắng cãi lại: "Mồm mép tép nhảy thì làm được cái gì, loại như cô chẳng có người đàn ông nào thèm để ý." "Tôi thích cô ấy đấy, rất đáng yêu." Tôi chưa kịp phản ứng thì một cánh tay to lớn khoác lên vai tôi. Đó là Lục Ngôn, anh lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói: "Ăn mặc thế nào là quyền tự do của người ta, hơn nữa người ta ăn mặc thế nào liên quan gì đến cô? Nếu không muốn nhìn thì m ó c m ắ t ra đi." Cái nhìn này có vẻ hơi dọa người, làm cho cô ta run lên. "Tôi, tôi là khách của quán cà phê.." "Tôi là ông chủ ở đây, cô c ú t." Lục Ngôn dứt khoát ngắt lời. Sau đó, nhân viên của quán đến "mời" cô ta ra ngoài. Đồng thời cũng trả lại tiền cho cô ta. Tôi tháo tóc giả xuống, lộ ra mái tóc đen nguyên bản. "Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh." "Nhưng sao anh lại ở đây?" Lục Ngôn giải thích: "Người xem mắt cùng anh trai em chính là chị họ của anh, nhưng chị ấy hiện tại ngại yêu, chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp cho nên chị ấy nhờ anh đến từ chối anh trai em." "Nhìn thấy em ăn mặc thành thế này, anh nghĩ chắc chắn chị họ anh và anh trai em có cùng một suy nghĩ." Đúng lúc này, anh trai tôi gọi điện hỏi thăm tình hình. Tôi kể lại với anh ấy rồi nói thêm: "Nhưng anh vẫn phải mua túi xách cho em, không được bùng!" Anh trai tôi cười rất vui vẻ: "Không vấn đề gì, chỉ cần em và Lục Ngôn nói chuyện vui vẻ với nhau. Cũng giúp anh tìm được cái lý do để đánh lạc hướng gia đình hai bên." Nói thế khác gì bảo tôi và Lục Ngôn xem mắt? Tôi liên tục lắc đầu: "Anh à! Em và Lục Ngôn thì còn gì để nói sao? Từ nhỏ đến lớn đã quá quen thuộc rồi." Lục Ngôn nhướng mày: "Đúng là quá quen thuộc rồi, nếu không em làm sao có thể hôn anh?" Tôi: ?
CHƯƠNG 2: Bấm để xem 4, Tôi không biết anh trai tôi nói gì với bố mẹ mà vừa bước vào nhà hai người đã túm lấy tôi hỏi đủ thứ chuyện. Bố mẹ bảo tôi phải trân trọng Lục Ngôn. Nói cái gì mà hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, là một đôi trời sinh. Tôi lập tức ngắt lời. Không cho bố mẹ nói tiếp chủ đề này nữa. Công ty tôi đi du lịch. Chúng tôi đi tắm suối nước nóng. Sau khi thay áo tắm, tôi vô tình gặp đàn em của mình. Thấy tôi, hai mắt của đàn em sáng rực, vui vẻ gọi chị giống như một chú cún nhỏ chạy quanh tôi. "Chị, em biết gần đây có một quán ăn rất ngon! Đặc biệt là rượu ở đó rất thơm!" Con sâu rượu như tôi lập tức hào hứng khi nghe đến từ rượu. Không biết Lục Ngôn xuất hiện từ bao giờ, mặt mày nghiêm nghị, giọng nói lạnh như băng phát ra khiến tôi phát run. "Em, đi cùng anh." Tôi giơ nắm đấm sau lưng anh, cái tên này lại phát điên cái gì chứ! Tôi quay lại, vẫy tay bye bye đàn em. Lục Ngôn nghiêng đầu, buồn bã nói: "Chị? Em thích cái kiểu đó hả." Tôi choáng váng. Cái tên này lại lên cơn rồi. Thật là khó hiểu mà~ Tôi khó chịu vừa nhìn anh vừa nói: "Chuyện này không thuộc phạm vi công việc. Nhưng mà anh đã hỏi tôi cũng nói thật, đàn em trẻ tuổi thật sự rất đáng yêu, vừa dễ thương lại khiến người ta vui vẻ. Lục Ngôn lạnh mặt nói:" Hiểu rồi. " Tôi: ? Cái tên này sao lại không vui rồi. Lúc đi cáp treo, tôi và đàn em ngồi cùng nhau. Thằng bé còn mua trà sữa cho tôi, kích động nói:" Chị mai thử đi, trà sữa ở tiệm Tây Thi này rất ngon. " " Cảm ơn. " Tôi nhận lấy, vừa nãy tôi cũng muốn thử nhưng thấy nhiều người xếp hàng quá nên lại thôi. Bỗng nhiên tôi nghe thấy đồng nghiệp nói:" Lục Tổng, anh cũng thích uống trà sữa của tiệm Tây Thi à? " Nghe vậy, tôi quay đầu nhìn lại. Sắc mặt Lục Ngôn tối sầm, ánh mắt lạnh như băng khiến đàn em của tôi sợ tới mức phải trốn ra sau lưng tôi, nhỏ giọng hỏi:" Chị, em làm gì sai sao? " Tôi xua tay, ý bảo em ấy không cần lo lắng. " Chúng ta ra kia ngồi đi. " Lục Ngôn đưa tay ra, rồi lại buông xuống. Tôi tưởng rằng anh sẽ rời đi. Nhưng anh lại ngồi ngay gần tôi và đàn em! Tôi cảm thấy lạnh gáy suốt cả quãng đường. Cái tên này định làm gì vậy? Không hiểu đang giận dỗi cái gì nữa. 5, Đàn em ăn nói giỏi thật, trên đường đi cứ bla bla suốt. Tôi lén quay đầu lại mấy lần. Đập vào mắt là khuôn mặt tối sầm của Lục Ngôn. Vẫn đi theo cơ à! " Chị, em có thể chụp với chị một tấm ảnh ở đây không? "Đàn em hỏi. Thật ra, cậu bé này là em trai của bạn cùng phòng thời đại học của tôi. Lúc chúng tôi đi mua sắm với nhau, cô ấy sẽ gọi đàn em đi cùng để cầm đồ giúp chúng tôi. Trong mắt tôi, thằng bé cũng không khác gì em trai. " Được thôi! " " Nhưng điện thoại em hết pin, có thể chụp bằng điện thoại của chị không? " Tôi làm động tác OK rồi nói:" Chụp hướng này đi, bên này phong cảnh đẹp hơn. " Tôi vừa nói xong thì có người gọi đến. Thấy là số lạ nên tôi cúp máy. Nhưng đầu dây bên kia vẫn không buông tha, vẫn cứ gọi tiếp giống như nếu tôi không nghe điện thoại sẽ không ngừng lại, nếu vậy tôi sẽ không chụp được ảnh. " Làm phiền em rồi? " Giọng nam lạnh lùng vang lên. Là Lục Ngôn. Tôi quay đầu về sau nhìn anh. Sắc mặt của anh rất khó coi, giống như núi lửa chuẩn bị phun trào. " Chị, chị không dỗ dành Lục Tổng sao? Anh ấy hình như hiểu lầm quan hệ của chúng ta, chắc chắn là đang ăn dấm rồi. "Đàn em nhỏ giọng nói. Hiểu lầm? Ăn dấm? Ghen? Tôi nghĩ người hiểu lầm là đàn em mới đúng. Thấy tôi không tin, đàn em kể cho tôi nghe vài chuyện. Chắc là.. trùng hợp thôi. Nhưng mà ghen là sao? Không lẽ anh ấy.. thích tôi? Bỗng nhiên tim tôi đập nhanh hơn. Tôi nắm chặt điện thoại, đứng từ xa nhìn Lục Ngôn nói:" Nếu có chuyện gì để về rồi nói. " Nói xong, tôi tắt điện thoại. Tôi cảm thấy nếu Lục Ngôn thật sự ghen thì đã đến chỗ tôi dắt tôi đi rồi. Chưa kịp nghĩ gì tôi đã vô thức bước đến gần Lục Ngôn rồi. Chẳng hiểu sao anh lại xoay người bỏ đi. Tôi: ? Mọi chuyện sao lại thành thế này nhỉ? " Chị mau đuổi theo đi! "Đàn em thúc giục tôi. Tôi rối bời lắc đầu:" Không sao đâu, chúng ta chụp ảnh tiếp đi. " Thế là chúng tôi đứng dậy chụp bừa hai tấm ảnh. Bóng lưng Lục Ngôn xuống núi cũng ở trong bức ảnh. Sau đó đàn em bất đắc dĩ nhìn tôi:" Chị, em nhờ người khác chụp ảnh giúp, chị mau đuổi theo giải thích với Lục Tổng đi, nếu không chắc chắn chị sẽ hối hận. " Sau đó tôi không do dự nữa, đứng lên đuổi theo Lục Ngôn. Nhưng không thấy bóng dáng Lục Ngôn đâu nữa. Tôi nghe thấy đồng nghiệp nói Lục Ngôn đã xuống núi vì có việc gấp phải giải quyết. Trong nháy mắt, trái tim tôi trở nên trống rỗng. Đàn em nói đúng rồi, bây giờ tôi đang rất hối hận! Tôi gọi cho Lục Ngôn vài cuộc liên tiếp nhưng anh ấy trực tiếp tắt máy, không trả lời. Gọi liên tục rất nhiều lần. Tôi sợ anh ấy có việc gấp cần giải quyết thật, nên tôi ngừng gọi. Nếu thật sự có chuyện.. anh sẽ tự liên lạc với tôi. 5, Mới sáng sớm tầng trên đã bắt đầu sửa chữa, ồn ào quá nên tôi không ngủ được đành phải đến công ty sớm để ngủ một giấc thật ngon. Kết quả tôi vừa ra khỏi thang máy đã bị Lục Ngôn lôi đi. Anh ấy kéo tôi vào văn phòng, đè tôi vào cửa. Anh không nhìn thẳng vào tôi như lần trước mà lảng tránh, trong mắt còn có một chút uỷ khuất. Nhìn gần còn thấy trên mắt anh xuất hiện một quầng thâm nhàn nhạt. Sớm như vậy đã ở công ty, chắc là anh ấy tăng ca đến tận bây giờ. Tôi không nhịn được giơ tay vuốt ve vành mắt anh, có chút đau lòng:" Bận thế nào cũng nên về nhà ngủ, có sức khoẻ mới kiếm tiền được, như này lỡ bị bệnh thì sao? " Lục Ngôn đơ người. Anh giữ chặt bàn tay đang chạm vào mặt anh của tôi, đôi mắt ướt như cún con, khàn khàn nói:" Dù sao về cũng không ngủ được, ở lại làm việc cũng tốt. " " Sao lại không ngủ được. " " Bởi vì em. " Lục Ngôn khẽ hôn lên mu bàn tay tôi, con ngươi đen nháy nhìn thẳng về phía tôi:" Trả lời câu nói hôm nọ của em, anh gọi em là tiểu tổ tông được không? " " Đúng, anh thừa nhận lúc ở suối nước nóng là anh ghen tị. " " Anh không muốn thấy em nói cười cùng người đàn ông khác, em thật vô trách nhiệm đối với anh! Sao em có thể hôn anh rồi phủi mông chạy như chưa có gì xảy ra như thế! " Nghe những lời này gò má tôi đỏ bừng lên. Anh ấy thích tôi thật à. Lần này đến lượt tôi luống cuống! " Vậy, anh muốn thế nào? " Vừa dứt lời, anh ấy đã cúi người hôn tôi. Hương gỗ quen thuộc ùa vào trong hơi thở. Mùi hương dễ chịu này phả vào giữa răng mà môi tôi, nhiệt độ giống như tăng lên, khơi dậy gợn sóng trong lòng tôi. Lòng tôi rối bời. Khi tôi sắp không thở nổi nữa, Lục Ngôn mới dần buông ra. Anh thở hổn hển, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi:" Như thế. " " Anh muốn làm thế với em. " Tôi mềm nhũn cả người dựa vào Lục Ngôn thở hồng hộc. Anh ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm nói:" Giờ anh đã là người của em rồi, em không được đi tán tỉnh người đàn ông khác nữa, hiểu chưa? " Tôi ngơ ngác gật đầu. Lục Ngôn nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi tôi:" Dùng cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào mềm mại này của em mà nói. " " Nếu không, anh lại tiếp tục hôn. " Thật ra tôi rất phấn khích. Tôi giận dỗi liếc anh:" Thế anh muốn em phải nói cái gì? " " Nói đi, nói xem em chịu trách nhiệm với anh như thế nào? " 7, Tôi không biết mình rời đi kiểu gì, lúc lấy lại được tinh thần thì tôi đã ngồi ở bàn làm việc rồi. Đồng nghiệp lại gần, trêu trọc nói:" Kiều Thư, son môi của cậu trôi hết rồi. " " Nói đi, có phải cậu với ông chủ vừa làm việc xấu không? " Tôi đỏ mặt lấy đồ trang điểm ra:" Trong giờ làm đừng nói nhảm, làm việc của mình đi. " Đồng nghiệp cười hì hì:" Vâng thưa bà chủ. " Nói thật, nghe được câu này trong lòng tôi cũng khá thoải mái. Sau khi lấy son môi ra, tôi lại cất vào và lấy son dưỡng môi ra. Dù sao bây giờ tôi cũng là người có bạn trai rồi. Sau này, việc hôn nhau là không thể tránh được! Sau khi tan làm, tôi hào hứng lên kế hoạch cho lần hẹn hò đầu tiên, đầu tiên là cứ đi ăn, dạo phố, xem phim trước đã. Tôi gửi chi tiết buổi hẹn hò cho Lục Ngôn. Anh ấy chỉ" Ừ "một tiếng. Tôi dụng tâm như vậy mà anh ấy chỉ trả lời có một chữ, thế này cũng quá qua loa rồi. Ít nhất anh cũng phải nói muốn đi ăn gì, hay muốn xem phim gì. Đây là cuộc hẹn hò của hai người! Thế là tôi trực tiếp đến văn phòng anh. Khi vừa bước vào, tôi thấy Lục Ngôn đang nghe điện thoại với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sự tức giận vừa nãy bỗng chốc biến mất. Tôi biết Lục Ngôn bận rộn thế nào, đáng ra tôi phải thông cảm cho anh ấy. Anh quay ra nhìn, thấy tôi, mắt anh sáng lên. Anh dùng khẩu hình nói với tôi: Chờ anh một chút, sắp xong rồi. Tôi giơ tay làm động tác OK rồi ngồi xuống sô pha xem điện thoại. Tôi xem vài video ngắn sau đó ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy tôi thấy một chiếc chăn bông đắp trên người tôi, xung quanh tối om, chỉ có đèn trên bàn làm việc của Lục Ngôn là vẫn sáng. Gương mặt lạnh lùng của anh dưới ánh đèn vàng ấm áp trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Tôi đắm đuối nhìn anh. Chắc là cảm nhận được ánh mắt của tôi, Lục Ngôn ngước mắt lên. " Tỉnh rồi? " " Đói chưa? Anh gọi người mang chút đồ ăn vào nhé? " Tôi đứng dậy đi tới:" Chưa xong việc sao? " Lục Ngôn kéo tôi ngồi lên đùi anh, mệt mỏi vùi mặt vào vai tôi cọ cọ:" Xin lỗi em, khoảng mấy tiếng nữa mới xong được, nếu em muốn về trước anh sẽ gọi người đến đưa em về. " Tôi đưa tay lên vuốt tóc anh, cảm giác chạm vào mái tóc mềm mại rất thích, tôi xoa xoa thêm vài lần. " Không sao, ăn tối xong em tăng ca cùng anh. " " Trước kia em tăng ca ở phòng làm việc của em, anh ở văn phòng của anh tăng ca, sau này chúng ta sẽ cùng tăng ca với nhau, sẽ không cô độc nữa. " Lục Ngôn cười lên, đôi mắt cong cong:" Đúng vậy, còn có thể cùng nhau làm vài việc thú vị." Nói xong, anh đưa tôi một tệp tài liệu. Hóa ra anh ấy đã xem bản kế hoạch hẹn hò của tôi rồi, còn chỉnh sửa và góp ý rất nhiều nữa. Anh sắp xếp lần hẹn hò đầu tiên vô cùng hoàn hảo. Tôi thật sự rất mong đến cuối tuần!
CHƯƠNG 3: Bấm để xem 8, Dù sao cũng là lần hẹn hò đầu tiên, trước hôm đó tôi bị mất ngủ, trằn trọc mãi cũng không ngủ được, không biết Lục Ngôn có giống tôi không? Tôi cầm điện thoại lên, xong lại đặt xuống. Nếu anh ấy ngủ rồi thì sao. Nhưng anh ấy không hồi hộp sao? Nếu chỉ mình tôi hồi hộp đến mất ngủ như vậy, cũng quá không công bằng rồi. Nghĩ một lúc, tôi quyết định nhắn tin cho anh. "Anh ngủ chưa?" Đợi một lúc, Lục Ngôn mới trả lời tin nhắn của tôi. "Chuẩn bị ngủ, còn em? Sao lại thức khuya như vậy?" Tôi bĩu môi. Quả nhiên là chỉ có mình tôi hồi hộp! Không đúng! Chẳng lẽ tên này lại có kinh nghiệm hẹn hò rồi sao? Vậy rốt cuộc anh ấy có mấy người yêu cũ. Tiếng đồng nghiệp buôn chuyện tự nhiên văng vẳng bên tai tôi: "Một người đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai như Lục Tổng, kinh nghiệm tình trường chắc chắn rất phong phú!" Tôi cầm điện thoại lên bắt đầu gõ chữ. "Lục Ngôn, em hỏi anh một câu, anh phải trả lời trung thực. " Được, em hỏi đi. " " Trước em, anh đã quen mấy cô bạn gái rồi? " Vừa gửi tin nhắn đi tôi đã hối hận, đáng ra tôi nên hỏi trước mặt Lục Ngôn, để còn biết anh có nói dối không! Tôi đặt điện thoại ở trên giường, rất lâu sau cũng không có động tĩnh gì. Lục Ngôn c h ế t tiệt, chắc chắn là đang nghĩ xem nên nói dối tôi thế nào. Rõ ràng chỉ cần trả lời một con số mà thôi! Cần phải nghĩ lâu vậy sao? Tôi càng nghĩ càng giận, chỉ muốn nhảy ra khỏi phòng, ước gì mình có thể đến nhà của Lục Ngôn ngay lập tức! Đúng lúc tôi sắp không chịu được nữa.. Ting ting. Điện thoại cuối cùng cũng rung lên. Tôi nhảy lên giường, chộp lấy điện thoại. " 20. " Nhìn xong con số này? Lửa giận bay quanh đỉnh đầu tôi! Lục Ngôn thế mà có tới 20 người yêu cũ? Nên nói anh ấy quá ngu, hay là nói anh ấy quá thật lòng với tôi. Cốc cốc. Anh tôi ở ngoài cửa nói vọng vào. " Sao thế? Nửa đêm không ngủ được nên nhảy hiphop à? " Phòng của anh tôi ngay dưới phòng tôi. Tôi mở cửa, hậm hực nói:" Anh ơi, anh có mấy cô người yêu cũ? " Câu hỏi này khiến anh tôi sững sờ. " Ý em là gì? Em làm sao thế? Sao tự nhiên lại hỏi cái này. " " Các anh đúng là playboy. " Anh giơ tay ngăn cản không cho tôi đóng cửa, cười cười nói với tôi:" Em cãi nhau với Lục Ngôn à? Nó có nhiều người yêu cũ lắm sao? Nói anh nghe, anh phân tích giúp em. " Ngập ngừng một chút, tôi kể hết cho anh. Anh tôi nói, ai cũng có quá khứ, nhưng Lục Ngôn không lừa dối tôi, cũng được gọi là một ưu điểm rồi. " Chỉ cần sau này nó một lòng với em là được. " Cũng đúng, nhưng chuyện này cứ như cái gai trong lòng tôi, thậm chí tôi còn nghĩ rằng nếu sau này anh gặp được một cô gái nào thú vị thì sẽ đá văng tôi đi! 9, Bởi vì vấn đề người yêu cũ này, tôi lề mề ở nhà hơn nửa ngày, đến khi anh trai thúc giục tôi mới đi ra ngoài. Khi đến nhà hàng đã hẹn trước, tôi nhắn tin cho Lục Ngôn. " Em đến rồi, anh đi tiếp khách xong nhớ qua luôn đây! " " Buổi hẹn hò đầu tiên đừng có mà đến muộn! " " Nếu không em sẽ tức giận! " Lục Ngôn giống như biến mất, không trả lời tôi. Cứ như vậy, từ chiều tối đến lúc màn đêm buông xuống tôi cũng không thấy Lục Ngôn xuất hiện. Đến muộn thì thôi, lại còn chơi trò biến mất! Reng reng reng! Là trợ lý của Lục Ngôn gọi tới. Tôi nhấc máy:" Alo? " " Bà chủ, Lục Tổng say rượu đang đi tìm cô khắp nơi, tôi có thể đưa Lục Tổng đến chỗ cô không? " Giọng nói say xỉn của Lục Ngôn phát ra từ phía bên kia:" Kiều Thư.. em đang ở đâu? Anh khó chịu quá.. anh uống say rồi.. muốn được em ôm.. ôm. " Nghe giọng của Lục Ngôn, tôi vừa giận vừa buồn cười. Đành phải nổ địa chỉ nhà ra. Vừa về đến nhà, trợ lý đã đưa Lục Ngôn đang say khướt đến. " Để anh ấy ở ghế sô pha là được. " Sau khi trợ lý rời đi, Lục Ngôn ôm chặt tôi như ôm gối ôm. Anh cao tới 1m88, làm sao mà tôi đỡ được anh, anh trực tiếp đè tôi lên sô pha, tôi không nhúc nhích được đành phải dùng tay vỗ vỗ mặt anh. " Này này này, anh đè c h ế t em rồi. " Chiếc mũi cao của Lục Ngôn cọ vào má tôi, khuôn mặt tuấn tú nhiễm men say, giọng nói khàn khàn êm tai, thoang thoảng mùi rượu khiến người ta mê mẩn. " Vợ nhỏ, em đi đâu thế? Anh tìm em khắp nơi nhưng không thấy, làm anh sợ muốn c h ế t. " Tôi: ? Xem ra cái tên này đã quên mất việc đi hẹn hò với tôi rồi! Tôi đẩy anh ngồi dậy, bước vào bếp nấu canh giải rượu cho anh. Dù sao cũng không thể cãi nhau với một con ma men được. Sau khi Lục Ngôn uống canh giải rượu xong, tôi lấy khăn lau mặt cho anh. " Xin lỗi. " Sau khi tỉnh rượu, Lục Ngôn lập tức xin lỗi tôi, lo lắng nói:" Lúc đầu anh muốn làm theo kế hoạch, xã giao xong sẽ đến chỗ em. " " Ai ngờ rượu quá mạnh, uống một chén đã say rồi. " Vì lý do công việc, tôi chỉ có thể thông cảm. Nhưng buổi hẹn hò đầu tiên lại thành ra thế này, tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu. " Em đi dọn phòng cho anh. " Tôi vừa đứng dậy đã bị Lục Ngôn kéo vào lòng, nghiêm túc xin lỗi tôi:" Anh thề, anh hứa, anh đảm bảo sẽ không có lần sau, em tha thứ cho anh được không? " 10, Thật ra tôi giận không phải về buổi hẹn hò, mà là nghĩ đến Lục Ngôn có 20 người yêu cũ, nó giống như cái gai đ â m vào lòng tôi, nhổ ra không được, để đó cũng không xong. Tại sao anh lại có nhiều người yêu cũ như thế? Rõ ràng khi còn nhỏ anh ấy vẫn độc thân. Nhưng mà dù sao cũng không thể so sánh hồi nhỏ với bây giờ được! Tôi quyết định tìm hiểu Lục Ngôn của hiện tại. Tôi nên bắt đầu từ chỗ anh trai. Tôi mời anh ấy đi ăn cơm. Vì cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, tôi hỏi gì anh trai cũng khai hết. (*) Ý là nhận được lợi ích của người ta thì phải nể mặt người ta. Nhờ thế tôi mới biết mẹ của Lục Ngôn vì bị bệnh nên đã mất từ vài năm trước, bố anh ấy lấy vợ mới, mẹ kế còn mang theo một đứa con gái, tóm lại là gia đình rất phức tạp. Nhưng Lục Ngôn chưa bao giờ nói với tôi. " Yên tâm đi, thật ra nó cũng không định kể với anh. Hôm đó anh cùng nó bàn chuyện công việc, vô tình gặp bố mẹ nó và đứa con gái kia ra ngoài ăn cơm. " " Mẹ nó mới mất không lâu bố nó đã lấy vợ mới, nó cảm thấy bố nó không tôn trọng mẹ nó. Mối quan hệ giữa hai người đó rất căng. " " Thật ra Lục Ngôn làm việc chăm chỉ như vậy là đang muốn cạnh tranh với bố nó. " Anh trai an ủi tôi:" Em và Lục Ngôn mới ở bên nhau, sau này nó muốn nói sẽ tự nói với em, em yên tâm, đừng nôn nóng, các cụ nói dục tốc bất đạt. " Reng reng. Là một số lạ. Sau khi đọc nội dung tin nhắn, tôi mới biết đó là số của Lục Ngôn, anh đổi số vì bị mất điện thoại. Anh hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nói cho anh biết, tôi đang ăn cơm cùng anh trai. Anh bảo tôi cứ chơi với anh trai đi. Sau đó, đến lượt anh trai tôi nhìn điện thoại, lại còn đặc biệt nhìn tôi một lúc. Điều này làm tôi nghi ngờ Lục Ngôn đang nhắn tin với anh trai tôi. Hai người này đang nói cái gì thế! " Đi, anh dẫn em đi mua túi. " Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề! Anh trai tôi chưa bao giờ hào phóng với tôi như thế! Anh đưa tôi đến Hermes. Khi thanh toán, anh ấy còn không thèm chớp mắt. Điều này càng làm tôi chắc chắn Lục Ngôn và anh trai tôi đang có bí mật gì đó, và tiền mua túi cho tôi là của Lục Ngôn! " Em muốn đi đâu nữa? "Anh trai tôi hỏi. Tôi tò mò nhìn anh, ngập ngừng hỏi:" Em muốn đi đâu, mua gì, anh đều trả tiền à? Hào phóng như vậy sao? " Anh tôi gật đầu khẳng định:" Anh bao hết! " Tôi nghe xong cười haha, khoanh tay trước ngực:" Anh à, vừa nãy là Lục Ngôn nhắn tin cho anh đúng không? " Anh tôi lập tức chột dạ nhìn đi chỗ khác:" Không có! " " Nếu anh không nói thì thôi, em về nhà ngủ! " Anh tôi lập tức cản tôi lại:" Không được, em chưa về được, đi dạo thêm mấy vòng đi!" Dưới sự tra hỏi của tôi, anh tôi chỉ đành nói thật. Bây giờ Lục Ngôn đang ở nhà chuẩn bị bất ngờ cho tôi. Muốn xin lỗi tôi vì chuyện hôm trước.
CHƯƠNG 4: Bấm để xem 11, Tôi đuổi anh trai đi, lặng lẽ trở về nhà. Đầu tiên, tôi áp tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong. Nghe được một vài tiếng nhạc cổ điển du dương phát ra. Tôi nhìn đồng hồ, lúc nãy Lục Ngôn nhờ anh trai tôi giữ chân tôi đến tầm 6h, còn mười phút nữa, tôi về sớm hơn một chút có sao không nhỉ? Mặc kệ mặc kệ, không nghĩ nữa, tôi lấy chìa khóa ra mở cửa. "Tốt nhất là để yên ở đấy cho tôi, đừng có mà nghịch lung tung!" Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Ngôn tức giận như vậy, xảy ra chuyện gì thế? Lục Ngôn tức giận tắt điện thoại, trong tay vẫn cầm bơm bóng bay, trong phòng có rất nhiều bóng bay màu hồng, rất lãng mạn. "Toi rồi, không đủ thời gian." Anh ném mấy quả bóng bay sang một bên, ngẩn người: "Vợ nhỏ, sao em về sớm thế? Anh.." "Đây là cái gì?" Tôi thấy trên tường có treo một tấm vải. Lục Ngôn đi tới, tự nhiên nắm lấy tay tôi: "Em kéo xuống nhìn xem." Tôi đưa tay kéo nhẹ một cái.. Khi tấm vải màu hồng rơi xuống, dòng chữ "Thật xin lỗi" được dán trên đó hiện ra trước mắt tôi. Lục Ngôn lại xin lỗi tôi một lần nữa. "Cho anh một cơ hội được không?" Hình như anh ấy nghĩ tôi không muốn nói chuyện với anh là vì buổi hẹn hò hôm đó, anh ấy không nghĩ đến lý do thật sự là bởi vì anh ấy có 20 người yêu cũ. Trong không khí có mùi thức ăn ngào ngạt bay ra. Tôi nói sang chuyện khác. "Anh nấu cái gì à?" "Ừa, sườn xào chua ngọt mà em thích." Lục Ngôn vui vẻ đi vào bếp, bưng đĩa sườn xào chua ngọt ra: "Em ăn thử xem thế nào?" Khi còn nhỏ, tôi rất thích đến nhà Lục Ngôn ăn chực, bởi vì mẹ anh ấy làm món sườn xào chua ngọt rất ngon. Tôi cắn nhẹ một miếng. Thịt mềm, ngọt nhưng không ngán, bên ngoài còn giòn giòn! "Giống hệt món dì làm." "Ừ, để nấu được vị giống như vậy, anh đã thử rất nhiều công thức, mãi về sau mới biết được công thức là do mẹ anh sáng tạo." Lục Ngôn đưa công thức cho tôi nhìn. Đã nhiều năm trôi qua mà công thức còn được bảo quản tốt như vậy, có thể thấy được Lục Ngôn nhớ mẹ thế nào. Ánh đèn chiều vào lông mày và đôi mắt anh, làm cho gương mặt của anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. "Khi còn nhỏ, lúc phải chuyển đến nhà mới, anh luôn cãi nhau với mẹ, ngày nào cũng đòi quay lại tìm em. Mẹ đồng ý với anh, nghỉ hè sẽ đưa anh quay lại tìm em, nhưng anh không ngờ nhà em cũng dọn đi, cũng không có phương thức liên lạc với em.." "Lúc đó anh còn nổi cáu với mẹ.." Cảm nhận được sự tự trách của Lục Ngôn, tôi đau lòng ôm lấy anh: "Thật ra em cũng như vậy, cũng ầm ĩ muốn tìm anh, nhưng bố mẹ em nói, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại." "Cũng thật có duyên, chúng ta mới gặp nhau ở công ty." Lục Ngôn nhéo cằm tôi: "Vậy là em đã sớm nhận ra anh sao?" 12, Không nói thì thôi, nói đến tôi liền tức giận: "Em không có mất trí nhớ, tất nhiên sẽ nhận ra anh, ngược lại là anh, mỗi lần nhìn em đều giống như em nợ anh mấy tỉ!" Lục Ngôn bật cười: "Bởi vì thái độ của em làm anh hiểu lầm em không nhận ra anh." "Không ngờ tối hôm đó ở trong thang máy em lại chủ động hôn anh, khiến anh sướng đến phát r ồ." "Nhưng hôm sau em lại nói nhận nhầm anh là bạn trai cũ, em có biết anh thất vọng bao nhiêu không? Anh thật sự không biết phải làm sao.." Anh nắm tay tôi đặt lên lồng ngực của anh: "Bây giờ nhớ lại anh vẫn thấy đau.." Tôi cười xoa xoa: "Giờ thì hết đau chưa?" Anh nghiêm túc nghĩ rồi trả lời: "Xoa thêm một chút đi." Biết là anh đang trêu tôi, nhưng tôi vẫn phối hợp: "Được rồi, vậy xoa thêm một chút." Thấy tôi phối hợp, anh có voi còn đòi sở thú. Bày ra vẻ mặt đau khổ: "Em xoa cho anh thì anh đỡ hơn, nhưng em ngừng lại thì lại đau. Anh phải làm sao đây?" Cái tên này lại muốn làm trò gì nữa! Tôi không hỏi, đợi anh tự nói ra. Anh huých huých tôi, ý muốn tôi hỏi anh. Nhưng tôi cứ cố tình giả vờ không hiểu: "Không bằng em đưa anh đến bệnh viện đo điện tâm đồ? Chắc chắn là anh làm việc nhiều quá nên mới có vấn đề." Anh nhận ra tôi đang cố tình trêu tức anh, anh véo má tôi như một sự trừng phạt. "Không được, em phải hỏi anh." "Được rồi được rồi, anh Lục, vậy phải làm sao bây giờ?" Tôi coi anh như một đứa trẻ mà dỗ dành. Lục Ngôn nhếch miệng cười, híp mắt lại giống như con hồ ly đạt được mục đích, ôm chặt lấy Tôi: "Em phải xoa xoa cho anh cả đời." Tôi biết ngay cái tên này không bao giờ làm ăn lỗ vốn. Tôi dựa vào anh thì thào: "Một đời dài lắm." Biết đâu vài tháng nữa anh lại hết thích tôi thì sao? Giống như 20 người bạn gái cũ đó vậy. Lục Ngôn nắm chặt tay tôi, giọng điệu nghiêm túc nói: "Kiều Thư, em đồng ý làm bạn gái anh bởi vì em thích anh đúng không?" Anh nâng cằm tôi lên nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Đôi mắt của anh chính là mắt đào hoa. Nếu không chú ý, nhất định sẽ chìm đắm. "Nếu không thích, em sẽ hôn anh sao?" Đáp án này làm Lục Ngôn rất hài lòng, Lục Ngôn giống một đứa trẻ được ăn kẹo, áp trán anh vào trán tôi: "Vậy em hôn anh lần nữa đi." Tôi hơi ngẩng đầu lên, đặt môi lên môi anh, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh: "Được chưa?" "Không đủ!" Còn chưa dứt lời, Lục Ngôn lại cúi xuống hôn tôi. 13, Khi tôi kịp phản ứng thì Lục Ngôn đã bế tôi vào phòng ngủ rồi. Tôi nhân lúc Lục Ngôn không chú ý mà lật người, đè lên người anh. Trong mắt Lục Ngôn hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, vừa cười vừa nói: "Thì ra em thích kiểu này sao? Được rồi, nếu chút nữa em mệt thì chúng ta đổi lại." Anh ấy đã phối hợp như vậy, nên tôi cũng không ngại nữa. Tôi nắm lấy cằm của anh cúi xuống hôn! Một đêm kiều diễn. Đêm qua abcxyzjqk thật sự rất thoải mái. Nhưng hậu quả chính là, buổi sáng thức dậy eo mỏi, lưng đau. Tôi hối hận rồi, đáng lẽ không nên cậy mạnh. Nhất là lúc sau, tôi mệt nhừ cả người rồi mà ai đó càng ngày càng hăng! "Vợ nhỏ, chào buổi sáng." Hỏng rồi, cái tên này ăn không biết đủ, lại bắt đầu dính vào người tôi: "Thêm một hiệp nữa?" Tôi cạn ahihi lời. Tôi muốn từ chối, nhưng lại bị anh hôn, tôi không nói được gì nữa. Không có cách nào khác, dù sao cũng là người đàn ông của mình, phải nuông chiều thôi. Thời gian hạnh phúc trôi qua rất nhanh. Buổi chiều, chúng tôi một trước một sau bước vào công ty. Trong phòng trà, mọi người đang bàn tán xôn xao: "Người phụ nữ kia kiên trì thật, đợi trong phòng Lục Tổng từ sáng tới giờ." "Cô nói xem, cô ta có phải bạn gái mới của Lục Tổng không? Bọn họ nói về Lục Ngôn, tôi không muốn để ý cũng không được. Nhưng khi thấy tôi xuất hiện, ánh mắt của bọn họ trở nên kỳ lạ. Tôi nắm lấy tay của một người đồng nghiệp có mối quan hệ khá tốt với tôi:" Có chuyện gì thế? " Đồng nghiệp hihi haha:" Không phải trước đây tôi từng gọi cô là bà chủ sao? " " Nói thẳng đi. " " Người phụ nữ trong văn phòng gọi Lục Tổng là A Ngôn, rất mờ ám. " A Ngôn? Bỗng nhiên tôi thấy rất lo lắng. Trước kia tôi chưa từng gọi Lục Ngôn như vậy. Tôi không ngồi yên được, lấy lý do mang tài liệu cho Lục Ngôn, chạy đến văn phòng anh. Nhưng mà, không có ai ở đây. Trợ lý của anh nói với tôi:" Sếp Lục vừa rời đi từ 5 phút trước. " " Đi cùng người phụ nữ đến đây tìm anh ấy? " " À, vâng.. " Có vẻ trợ lý cũng không biết người phụ nữ kia, tôi càng mất bình tĩnh, trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Ngôn. Rất nhanh đã nghe máy, có vài âm thanh không thể miêu tả phát ra.. " A.. A Ngộ, anh nhẹ một chút, cẩn thận c h ơ i hỏng em! "M thanh kiều mị, hổn hển phát ra. Tôi run lên, sống lưng lạnh toát. 14, Điều này làm tôi tức giận, hoàn toàn mất đi lý trí, vì vậy tôi gọi điện cho anh trai, nhờ anh trai tìm định vị của Lục Ngôn. Vậy mà Lục Ngôn lại ở Sunset Garden dưới công ty! Mẹ nó, đây là quán cafe! Đôi cẩu nam nữ này, gặp dịp là chơi không quan tâm mặt mũi luôn đúng không! Tôi chạy xuống tầng với đôi mắt cay xè. Từ xa tôi nhìn thấy Lục Ngôn đang nói cười vui vẻ với một người phụ nữ. Abcxyzjqk nhanh thế cơ à! " Lục Ngôn! " Tôi cầm cốc cafe, đang định tạt thẳng vào mặt Lục Ngôn thì người phụ nữ đã lên tiếng trước:" Kiều Thư? Lâu rồi không gặp! " Tôi quay đầu lại. Hóa ra là chị họ của Lục Ngôn! Hả, bọn họ lại có mối quan hệ không thể cho ai biết sao? Nhưng mà nghĩ kĩ lại, giọng nói của chị họ khác hẳn người phụ nữ vừa rồi. " Em làm gì thế? "Lục Ngôn khó hiểu nói. Bây giờ tôi còn chưa nắm rõ tình hình, nên phải kiềm chế mới được. Tôi uống một ngụm cafe nhẹ nhàng nói:" Em khát nước. " Lục Ngôn kéo tôi ngồi cạnh, vuốt ve mái tóc tôi:" Ly cafe này nguội rồi, anh gọi cho em ly cacao nóng nhé? " Đầu tôi loé lên. Ly cafe nguội rồi! Chứng tỏ họ đã ngồi đây lâu rồi! Nhưng trong điện thoại là chuyện gì xảy ra? Sau khi chị họ đi, tôi vội hỏi:" Vừa rồi chị ấy tìm anh à? " Lục Ngôn gật đầu:" Anh rể xảy ra chút chuyện, chị ấy nhờ anh giúp nhưng điện thoại anh để chế độ im lặng, không nhận được cuộc gọi của chị ấy nên chị ấy đành đến công ty tìm anh. " Hiểu lầm đã được giải quyết! Tôi kể cho Lục Ngôn về cuộc điện thoại lúc nãy. " Chuyện này là sao thế? " " Anh biết! " Sắc mặt Lục Ngôn trầm xuống, lạnh lùng nói:" Chắc chắn là Lục Dĩnh lấy đi, cô ta là con gái của mẹ kế anh. " Tiếng rung của điện thoại phát ra. Là tin nhắn của Lục Ngôn gửi tới. Mà hiện tại Lục Ngôn không cầm điện thoại. Tôi mở ra, đó là tấm ảnh rất khó coi, nhưng không thấy mặt. Lông mày Lục Ngôn càng nhíu chặt hơn. Tôi khuyên anh đừng nóng giận:" Cô ta đã dám đùa cợt khiêu khích em, làm sao có thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng thế được, em có ý này. " Sau khi tôi nói xong, Lục Ngôn vẫn ủ rũ, không nói lời nào. " Sao thế? Anh có ý khác à, nói em nghe chút. " " Kiều Thư! Sao em lại đối xử với anh như vậy? " Lục Ngôn tỏ vẻ rất đau khổ, giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt. Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi:" Em làm sao cơ? " Lục Ngôn tức giận chỉ vào điện thoại tôi:" Em lưu tên anh là Lục Ngôn? Tên đầy đủ của anh? Vậy anh trong lòng em không khác gì những người khác sao? " 15, Tôi vừa uống ngụm ca cao nóng, suýt thì phun ra ngoài. Tại sao sự chú ý của cái tên này luôn kì lạ như vậy, từ nhỏ đến lớn đều như thế! Tôi đành thay đổi tên của anh ấy trong danh bạ. Đổi thành" chồng yêu ". Là anh ấy bắt tôi phải đổi thành như thế. " Vui không? " " Vui. " Lục Ngôn cười như một đứa ngốc, còn uống cốc ca cao nóng của tôi:" Ngọt quá! " Reng reng reng. Điện thoại của tôi lại vang lên. Còn tưởng ai gọi đến cơ. Kết quả, chữ" Chồng "loé lên trên điện thoại. Cái tên đại ngốc này, ở cạnh tôi còn gọi điện cho tôi! Tôi bất đắc dĩ nói:" Anh lại bày trò gì thế? " Khoé miệng Lục Ngôn vểnh đến mang tai:" Không có gì, anh chỉ muốn nhìn xem khi anh gọi cho em thì giao diện hiện ra như thế nào, trông đáng yêu thật! " " Có gì khác vừa nãy đâu? " " Đương nhiên là khác, Lục Ngôn trở thành chồng yêu, đây là thay đổi về thân phận! " Reng reng reng. Lần này là Lục Dĩnh gọi đến bằng điện thoại của Lục Ngôn. Tôi lại bắt anh trai tôi tra ra định vị của Lục Dĩnh. Chúng tôi đến một khách sạn tình yêu. Còn có một bác gái vẻ mặt đầy sát khí theo sau chúng tôi. Dừng lại ở phòng 2301. Bác ấy không có thẻ phòng, đang rất tức giận. Mà phòng của Lục Dĩnh cũng là 2301. Chúng tôi có thẻ của từng phòng, thế là chúng tôi mở cửa giúp bác ấy. Bác ấy nghi ngờ nhìn chúng tôi, sau đó một cước đá tung cửa ra. Bùm! Hai bóng người trên giường rung chuyển. Không lâu sau, tiếng đánh chửi vang ra:" ahihi, mày giống hệt con mẹ mày, không biết xấu hổ suốt ngày dụ dỗ đàn ông đã có vợ, tao đ á n h c h ế t mày! " Hóa ra Lục Dĩnh cặp kè với một người đàn ông đã có vợ. " Cứu mạng! " Lục Dĩnh lấy chăn bọc quanh người rồi chạy ra ngoài, cô ta nhìn thấy Lục Ngôn giống như thấy vị cứu tinh:" Anh ơi, cứu em với! " Bác gái giẫm cô ta dưới chân! Lục Dĩnh ngã mạnh xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt. Bác ấy nhìn chằm chằm chúng tôi:" Hai người là anh trai và chị dâu của cô ta? " Tôi và Lục Ngôn ăn ý nói:" Không, không quen, người cứ tiếp tục đi, chúng tôi không quấy rầy nữa. " Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Dĩnh, chúng tôi tay trong tay rời đi. Nghe thấy tiếng kêu gào t h ả m t h i ế t của Lục Dĩnh, tôi thấy cực kì vui vẻ, đây gọi là kẻ ác ắt có kẻ ác trị. Ngày tôi hỏi Lục Ngôn có bao nhiêu bạn gái cũ, cũng chính là hôm Lục Dĩnh t r ộ m điện thoại của Lục Ngôn. Thì ra là muốn chia rẽ chúng tôi. Chuyện của Lục Dĩnh được lan truyền khắp nơi, cô ta được bố của Lục Ngôn đưa ra nước ngoài cùng với mẹ cô ta. * * * Sau khi hẹn hò được nửa năm, ngày nào Lục Ngôn cũng hỏi khi nào mới được công khai mối quan hệ. Anh nói anh không muốn giấu nữa. Tôi bắt anh ấy đợi thêm vài tháng, bao giờ tình cảm ổn định thì công khai. Anh vòng tay qua ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi vừa cười vừa nói:" Được rồi, ngày mai có cuộc họp, em nhớ tham gia đấy. " Ngày hôm sau. Không biết cuộc họp gì mà cả công ty đều tham gia vậy? Chuẩn bị tuyên bố cái gì sao? Lúc sau Lục Ngôn mặc áo vest, chân đi giày da tinh thần hăng hái bước tới. Anh yêu cầu trợ lý kết nối máy tính của anh với máy chiếu. Lục Ngôn cứ nhìn tôi cười cười. Cái tên này lại định giở trò gì thế? " Waooooooo! " Tất cả mọi người đều xôn xao. Tôi nhìn lên, cả người run lên. Màn hình máy tính của Lục Ngôn là ảnh của tôi! Sau đó, Lục Ngôn giải thích với tôi là anh ấy quên mất chứ không phải có ý định công khai. Tôi nhéo tai anh. " Nói thật cho em, có phải hình ảnh trong thang máy cũng từ anh mà ra không? " Lục Ngôn chớp chớp mắt nhìn tôi:" Không hổ là vợ anh, thật sự rất thông minh!" (Hoàn)